Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 21: Toái tâm tàn bào.
Vu Tâm Ngữ đương nhiên là sẽ không tỉnh lại, Tả Đăng Phong cũng không có quá thất vọng, hắn chỉ là muốn thử lại một lần cuối cùng, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện mặc dù hắn biết rõ kỳ tích sẽ không xuất hiện.
Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ, vô tận bi thương xông lên đầu, mấy ngày hôm trước hai người còn thương lượng nên ăn gì trong mùa đông, , hiện tại hết thảy đều thành bọt nước, Vu Tâm Ngữ đã không còn nghe hắn gọi cũng sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, hắn hoàn toàn mất nàng rồi.
Nơi 2 người nằm cách Thanh Thủy quan cũng không xa, một lát sau thì 13 trở lại, nó ngậm lấy một bình trà.
Tả Đăng Phong cầm lấy bình trà rồi uống một hớp, nước trong này rất lạnh, Tả Đăng Phong rơi lệ, nước này là do Vu Tâm Ngữ nấu khi còn sống, hiện giờ nó đã nguội rồi.
- Em có khát không?
Tả Đăng Phong đem bình trà đưa đến trước mặt Vu Tâm Ngữ nhưng mà không có động đậy.
Một lát sau, Tả Đăng Phong để bình trà xuống, 13 lại từ từ đi vào bên cạnh hắn.
Sau giờ ngọ, 13 mới rời đi, nó trở lại Thanh Thủy quan để lấy khoai lang cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong nhìn thấy khoai lang thì nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Vu Tâm Ngữ, nhớ lại mọi chuyện Tả Đăng Phong lại gào khóc to.
Màn đêm lại buông xuống, Tả Đăng Phong lại thấy lạnh, 13 lại trở về Thanh Thủy quan lấy chăn mền đến, Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ mơ màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng chấp nhận việc Vu Tâm Ngữ mất đi. Hắn dùng cái nồi đựng khoai lang mà 13 ngậm đến đây để đào tại chỗ, hắn muốn chôn Vu Tâm Ngữ ở đây, nhưng mà phía sau lưng và 2 chân của hắn đều bị thương nên không thể dùng xẻng, chỉ có thể dùng nồi để đào từng hồi.
13 thấy thế thì chạy tới hỗ trợ, tốc độ đào đất của nó rất nhanh hơn so với Tả Đăng Phong, có nó hỗ rợ thì giữa trưa Tả Đăng Phong cũng đã đào xong một cái huyệt. Tả Đăng Phong lại kêu 13 trở về Thanh Thủy quan lấy một cái sọt cùng với dây thừng đến đây.
Trên người Tả Đăng Phong bị thương rất nặng nhưng mà vì Vu Tâm Ngữ nên hắn đã rất cố sức, mãi cho đến khi cảm thấy thở không nổi thì Tả Đăng Phong mới dừng tay.
- 13, đi xung quanh nhìn một tí, phàm là động vật ăn thịt thì liền giết hết.
Tả Đăng Phong cắn một củ khoai lang rồi nói với 13.
13 nghe vậy rất là nghi hoặc, đứng tại chỗ không hề động.
- Chúng ta phải về kéo quan tài đến đây, tao không muốn khi chúng ta đi, ở đây sẽ có thứ gì làm tổn thương nàng.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào Vu Tâm Ngữ ở bên cạnh.
13 nghe vậy thì quay đầu chạy đi, Tả Đăng Phong ăn hết khoai lang, dùng thái đao chặt 2 cành cây làm cây gậy.
Làm xong mọi chuyện thì 13 trở lại, khóe miệng nó có dính máu.
13 dùng chăn đắp kín Vu Tâm Ngữ rồi ngồi xuống ăn khoai lang tiếp.
hơn 30’ Tả Đăng Phong mới trở lại được Thanh Thủy quan, thi thể của đám lính NB đã không còn ở trong này nữa.
Nhìn thấy Thanh Thủy quan, nhìn vật nhớ người Tả Đăng Phong lại cảm thấy bi thương nhưng mà hắn chỉ choáng váng một chút, sau đó liền đi vào Đông sương.
Nắp quan không phải rất nặng, cột lên dây thừng là 13 có thể kéo, trong lúc 13 kéo nắp quan tài thì Tả Đăng Phong thu dọn quần áo của vnt.
Sau khi 13 trở về, một người một mèo liền bắt đầu kéo quan tài, tuy rằng lúc trước Tả Đăng Phong đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà kéo cái quan tài này thì vẫn làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy đau đớn, hắn không thể bước nhanh, chỉ có thể lết từng bước một.
Tới gần hừng đông, rốt cuộc cũng kéo được quan tài đến, Tả Đăng Phong đốt lửa lên để làm ấm cho Vu Tâm Ngữ, sau đó mới thay quần áo cho nàng. Bộ quần áo mà Vu Tâm Ngữ mặc chính là đồ của sư phụ nàng, 2 người ở chung đã lâu thế nhưng Vu Tâm Ngữ lại chưa mặc quần áo mới, điều này khiến cho Tả Đăng Phong vô cùng áy náy.
Trải ở trong quan tài một cái đệm, Tả Đăng Phong mới đưa Vu Tâm Ngữ vào quan tài rồi đắp chăn cho nàng.
- Anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em không mở mắt thì anh sẽ chôn em.
Tả Đăng Phong nói với Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ không có mở mắt.
- Nếu em biết thành quỷ thì hãy nói cho anh biết, anh không sợ đâu.
Tả Đăng Phong cố gắng lần cuối.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
- Ông trời ở trên, nếu quả thật có thần linh thì xin hãy làm cho nàng sống lại, cho dù lấy bắt con làm gì thì con cũng đồng ý.
Tả Đăng Phong quỳ rạp xuống đất, dập đầu.
- Chỉ cần làm cho nàng sống lại, bọn con sẽ đến một nơi không có ai mà sống, bọn con cũng sẽ không nói ra bí mật của ngài đâu.
Tả Đăng Phong vẫn quỳ dưới đất nhưng hắn không nghe có tiếng đáp lại.
Tả Đăng Phong tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt thâm tình nhìn vào Vu Tâm Ngữ rồi mới đậy nắp quan tài lên.
Hắn và 13 liền bỏ đất xuống, thẳng cho đến khi mặt trời mọc lên thì Vu Tâm Ngữ đã hoàn toàn nằm dưới lòng đất.
- Mặc kệ sau này anh đi đâu, mặc kệ sau này anh làm gì, cuối cùng anh sẽ về đây, trở lại bên cạnh em.
Tả Đăng Phong xoay người chống cây mà đi, bộ dạng của Vu Tâm Ngữ đã khắc sâu trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể quên.
Vu Tâm Ngữ đã rời đi, thế giới của hắn đã không còn ánh sáng, giờ phút này ý niệm duy nhất của hắn là báo thù, báo thù rồi đi xuống âm tào địa phủ để gặp lại nữ nhân của mình. Sông trên đời chính là dày vò đối với hắn, hắn không muốn sống, nhưng hắn không thể chết được, ít nhất hiện tại không thể.
Thôn dân dưới núi thấy hắn như là thấy quỷ, vội vàng tránh né. Ở ngã tư đườn đã có giấy tiền vàng bạc, điều này nói lên cách đây không lâu chỗ này đã có người đưa ta, một màn này khiến cho Tả Đăng Phong âm thầm cười lạnh. Tuy rằng Thôi bảo trưởng không phải là đầu sỏ gây chuyện nhưng mà hắn là kẻ đưa người NB đến Thanh Thủy quan, hắn bị giết rất tốt.
Giờ phút này Tả Đăng Phong đã không còn khái niệm thiện ác nữa, nhân tính vốn ác thì tại sao lại phải lương thiện? Hắn cũng không bị pháp luật ước thúc, sinh ra tại thời loạn thế thì pháp luật là gì?
Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong tìm dược một thầy thuốc. nhớ hắn lấy đạn trong người ra rồi mang theo thảo dược trở về Thanh Thủy quan/
Trên đường trở về Tả Đăng Phong vẫn khóc, sở dĩ hắn khóc không phải là đau đớn vì vết thương mà chính vì lời nói của người thầy thuốc kia:
- May mắn là áo này rất dày, bằng không thì viên đạn kia đã bắn vào phổi rồi.
Áo này là Vu Tâm Ngữ làm cho hắn, đúng là áo này đã cứu mạng của hắn.
Cho dù phía sau lưng có vết đạn, ở trước đã bị rách nhưng Tả Đăng Phong cũng sẽ không vứt nó, hắn sẽ luôn mặc chiếc áo này bởi vì đây là vật duy nhất mà Vu Tâm Ngữ lưu lại cho hắn.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 22: Huyền Môn Thái Đẩu.
Hắn có thương tích trong người, đi rất chậm, ra khỏi sơn đạo thì trời cũng đã tối.
Nhìn Thanh Thủy quan ở trước mặt, Tả Đăng Phong không có dũng khí trở về bởi vì hắn biết người ở đó chờ hắn đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
- Nhanh chóng chưa thương, nhanh chóng báo thù rồi đi xuống đó gặp nàng.
Tả Đăng Phong nghỉ chân một lát, cuối cùng mới lấy dũng khí đi vào.
Tới cửa, 13 liền trong đạo quán chạy ra, 13 xuất hiện làm cho mấy phần nặng nề trong lòng Tả Đăng Phong giảm bớt vài phần, tuy rằng 13 không phải là người nhưng nó lại là một người bạn tốt.
Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Ăn xong cơm tối, hắn liền lên giường nằm, bởi vì cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm là hắn đã ngủ thiếp đi.
Khi mặt trời vừa ló lên, Tả Đăng Phong cũng đã tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình đang sốt, hô lên vài tiếng 13 nhưng 13 lại không có ở trong phòng. Tả Đăng Phong chỉ có thể cắn răng bước xuống giường để uống nước.
Uống nước xong, Tả Đăng Phong lại vào nhà bếp, tuy rằng hắn không hiểu y thuật nhưng mà hắn biết được hắn sốt là bởi vì vết mủ trên miệng vết thương. Hắn muốn nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm, nếu nhiệt độ trong phòng quá thấp thì thể lực của hắn sẽ bị tiêu hao.
Tả Đăng Phong ngồi yên trước bếp lò, lại nhớ đến từng hình ảnh của hắn với Vu Tâm Ngữ, mỗi hình ảnh đều làm hắn thương tâm muốn chết.
Sau đó, hắn lại trở lên giường rồi nằm xuống.
Giữa trưa 13 mang theo một con thỏ trở về, Tả Đăng Phong thấy thế thì xuống giường làm thịt con thỏ, sau khi ăn xong thì hắn lại lên giường nằm.
Vài ngày sau, Tả Đăng Phong bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong Thanh Thủy quan, hắn đang kiếm bí kíp Đạo thuật của sư phụ của Vu Tâm Ngữ. Lúc trước khi Vu Tâm Ngữ sử dụng Đạo thuật thì Tả Đăng Phong cũng thấp, thân hình của Vu Tâm Ngữ nhỏ bé nhưng nàng có thể quăng mấy tên lính NB mà không cần tốn một chút sức gì, nàng chỉ học được một ít mà đã như thế, nếu học được hết thì uy lực không cần phải nói nữa.
Tả Đăng Phong kiếm ở Tây sương nhưng mà sau khi tìm kiếm một hồi Tả Đăng Phong cũng không có bất kỳ phát hiện gì.
Tây sương không có, hắn liền qua Đông sương, Đông sương cũng không tìm thấy được thứ gì, sau đó Tả Đăng Phong lại đi đến đại điện. Toàn bộ nơi đã tìm được thì hắn đã tìm, thậm chí là đã tìm tòi mấy lần nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì.
Tả Đăng Phong cũng không hề từ bỏ, hắn bắt đầu cạy từng viên gạch lên để kiểm tra, trải qua hơn nửa tháng tìm tòi thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong Thanh Thủy quan không có bộ sách nào cả.
Hắn vội vàng muốn học Đạo thuật chính là bởi vì Đằng Khi là một tên lính NB, nếu hắn muốn tới gần Đằng Khi thì quá khó, thể chất của hắn kém như vậy, cho dù đối mặt với Đằng Khi thì cũng không phải là đối thủ của người này. Tả Đăng Phong biết chỉ có học được Đạo thuật thì mới có khả năng giết chết Đằng Khi.
- 13, tao muốn đến Thánh Kinh sơn nhìn xem, mày ở đây đi.
Tả Đăng Phong dọn dẹp hành lý, nói với 13.
“Meo Meo”
13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Trong đoạn thời gian Tả Đăng Phong luôn nằm trên giường thì 13 không có rời xa hắn, mỗi ngày vì hắn mà 13 đi săn thịt trở về, Tả Đăng Phong có thể hồi phục nhanh như thế cũng đều là do công lao của 13.
- Tao muốn báo thù, tao phải học Đạo thuật, nghe nói trên Thánh Kinh sơn có mấy đạo sĩ biết pháp thuật, tao muốn học ở chỗ bọn họ.
Lúc trước Tả Đăng Phong ở Sở Văn Hóa đã từng xem qua sách, biết được Thánh Kinh sơn vốn là cái nôi của Toàn Chân giáo, cũng biết được trên núi đó có nhiều đạo sĩ biết pháp thuật.
"Meo meo ~"
13 nghi ngờ đi theo Tả Đăng Phong đi ra Đông sương.
- Nơi này cách chỗ ấy không xa, sau này khi rảnh rỗi tao sẽ trở về thăm mày, mày ở đây giữ nhà đi.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ Đông sương.
13 nghe vậy liền lắc đầu liên tục, vẻ mặt tỏ ra không muốn nhìn vào Tả Đăng Phong. Một người một mèo sống chung đã lâu, tình cảm cũng trở nên sâu đậm hơn, 13 không bỏ được Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không bỏ được nó.
- Được rồi, mày đi theo tao.
Tả Đăng Phong đóng cửa phòng lại rồi mang theo 13 rời khỏi Thanh Thủy quan.
Trước khi đi, Tả Đăng Phong ghé qua chỗ nằm của Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Tả Đăng Phong đã đến đây để nói chuyện với nàng rất nhiều lần. Bởi vậy hắn chỉ ở lại đây một chốc lát rồi rời đi, đi sớm một chút mới có thể về sớm một chút.
Xuống núi, Tả Đăng Phong vẫn luôn nghi hoặc một chuyện, thường là đạo quán tầm thương cho dù không có một bộ sách võ thật thì cũng phải có một bí kíp đạo thuật hay là những quyển kinh văn tầm thường, thế nhưng vì sao ngay cả một quyển sách mà Thanh Thủy quan cũng không có?
Thánh Kinh sơn nằm ở Huyện Văn Đăng, trấn Cát Gia, là cái nôi của Toàn Chân giáo. Từ thời Hán đến thời Đường có vô số đạo sĩ ở tại Thánh Kinh sơn, truyền thừa đến nay, hương khói cường thịnh.
- Mày theo ngọn núi này mà đi, đừng để cho người ngoài biết, đi về phía Tây 30km là Thánh Kinh sơn. Sau khi đến đó thì ở trong núi, tao không gọi mày thì mày đừng ra.
Tả Đăng Phong chỉ vị trí của Thánh Kinh sơn cho Tả Đăng Phong.
13 nghe vậy thì gật đầu đáp ứng, sau đó nó liền nhảy vào trong rừng rậm.
Sau khi xuống núi, đám thôn dân cũng không có tránh né hắn bởi vì lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong cũng giống với tên ăn xin nên bọn hắn đã không nhận ra Tả Đăng Phong rồi.
Đi lên huyền đạo, bởi vì trên người có thương tích nên Tả Đăng Phong cũng không thể đi nhanh, đến giờ ngọ thì hắn mới đến chân núi Thánh Kinh sơn.
Ngẩng dầu lên nhìn, cảnh vật trên Thánh Kinh sơn rất đẹp và tĩnh mĩnh, đạo quán san sát nhau, hương khói quanh quẩn. Thanh Thủy quan chỉ là một tòa đạo quán, mà Thánh Kinh sơn lại giống là một khối kiến trúc khổng lồ.
Tả Đăng Phong bắt đầu bước lên bậc núi, trên sơn đạo thỉnh thoảng thấy được những vị khách hành hương, phần lớn là thôn dân, trong đó cũng không thiếu những tiểu thư khuê các quyền quý.
Lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong giống như là một tên ăn mày cho nên dọc đường đi mọi người dề khinh thường nhìn hắn. Đối với việc này thì Tả Đăng Phong cũng không có để ý, tấm áo choàng này là do Vu Tâm Ngữ may cho hắn, hắn sẽ luôn mặc ở bên người, có như thế thì hắn mới cảm giác được Vu Tâm Ngữ luôn ở bên cạnh hắn.
Tới sườn núi, Tam Thanh đại điện hùng vĩ xuất hiện trước mặt hắn, cột điện làm bằng gỗ mộc, nước sơn màu chu sa, ngói đỏ, cả đại điện làm cho người ta cảm thấy khí thế hào hùng, cảm giác túc mục mà trang nghiêm. Trước đại điện có một cái lư hương lớn, bên trong có cắm rất nhiều hương.
Trước đại điện có vài tên đạo nhân mặc áo xám đang quét lá cây, bọn hắn cũng không có để ý những người hành hương.
- Đạo trưởng, chào ngài.
Tả Đăng Phong trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng đi về phía một tên đạo nhân có dáng người hòa thiện.
- Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu huynh đệ có chuyện gì không?
Đạo sĩ này chắp tay, hỏi lại Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi nghĩ muốn bái sư học nghệ.
Tả Đăng Phong nói rõ ý đồ đến.
- Toàn Chân phái không thu đệ tử tục gia.
Đạo sĩ này lắc đầu.
- Đạo trưởng, tôi có thể xuất gia.
Tả Đăng Phong vội vàng nói.
- Tiểu huynh đệ, vị kia là đạo nhân tiếp khách, cậu hãy qua đó nói chuyện đi.
Đạo sĩ đưa tay chỉ về một đạo sĩ trung niên đứng ở trước cửa đại điện.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng nói lời cảm ơn rồi đi về phía trước.
- Ngọc Tuyền, mau đi lấy cho vị tiểu huynh đệ này một chút đồ ăn.
Đạo sĩ trung nhiên nhìn về Tả Đăng Phong rồi nói với mấy tên đạo đồng đang quét lá cây.
- Đạo trưởng, tôii không đến đây để ăn, tối tới là để bái sư học nghệ.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng xua tay giải thích.
- Thật không đúng lúc rồi, hôm nay có khách quý đến thăm, Chưởng giáo chân nhân không thể phân thân, lại nói tuổi cậu đã lớn, Chưởng giáo chân nhân cũng sẽ không thu cậu.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu.
- Quý giáo thu đồ đệ còn hạn chế tuổi tác sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Năm nay mình 25 tuổi rồi, học võ tu đạo thật có chút muộn.
- Vậy thì không có, bất quá rất có nhiều người đến đây bái sư học nghệ nhưng mà Chưởng giáo cũng chưa thu người nào cả.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu nói.
Lời nói của Đạo sĩ trung niên khiến cho trong lòng Tả Đăng Phong chợt lạnh, hắn không nghĩ tới tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ ở đây lại hà khắc như vậy.
- Bái sư học nghệ thì không thể, bất quá nếu cậu muốn xuất gia thì có thể.
Đạo sĩ trung niên thấy mặt Tả Đăng Phong lộ vẻ uể oải, liền mở lời an ủi.
- Đạo trưởng, thanh danh của Chưởng giáo quý phái rất lớn sao?
Tả Đăng Phong hỏi, mục đích đến đây của hắn là bái sư học nghê, không phải là xuất gia.
- Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phất, 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu này cậu đã nghe qua chưa?
Đạo sĩ trung niên lấy tay tiền nhan đèn của một gã khách hành hương rồi bỏ vào thùng công đức, sau đó đưa cho người này mấy cây nhan.
- Chưa từng nghe qua.
Vẻ mặt Tả Đăng Phong tỏ ra mờ mịt.
- Nào, nào, ăn đi rồi đi sớm một chút.
Đạo sĩ trung niên thấy Tả Đăng Phong lắc đầu thì không khỏi nhíu mày rồi đưa 2 cái bánh ngô cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi đến đây không phải là để kiếm ăn, tôi thắp nén hương vậy.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng móc mấy xu trong người ra rồi bỏ vào thùng công đức.
Đạo sĩ trung niên thấy thế thì vội vàng đưa cho mấy cây hương cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, ngài mới nói 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia có phải là Chưởng giáo của quý phái không?
Tả Đăng Phong cầm lấy hương cũng chưa rời đi.
- Đó là đương nhiên, Ngân Quan chính là Chưởng giáo chân nhân của chúng ta, một thân tu vi tuyệt thế quả thực là kinh thế hãi tục a.
Vẻ mặt của tên đạo sĩ trung niên này tỏ ra vênh váo.
- Vậy 4 vị lão nhân khác là ai?
Tả Đăng Phong vội vàng hỏi. Nếu ở đây không thu hắn thì hắn thật sự muốn tìm đến 4 vị kia để thử vận may. Ngoài ra hắn cũng không biết Huyền Môn là cái gì nhưng mà cái từ Thái Đẩu hắn lại biêt, đây là nói về người nào đó có một lĩnh vực đăng phong tạo cực thì mới có tư cách gọi là Thái Đẩu.
- Ai nói cho cậu biết bọn họ đều là lão nhân gia?
Đạo sĩ trung niên lắc đầu liên tục.
- Không phải ngài nói bọn họ là Thái Đẩu sao?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Thái Đẩu cũng không nhất định là lão nhân, trong 5 người này thì Chưởng giáo chân nhân là lớn tuổi nhất, năm nay ngài đã gần 70. Đồng Giáp cùng Thiết Hài cũng hơn 50. Kim Châm còn trẻ, khoảng chừng 30 tuổi. Ngọc Phất là nữ, năm nay cũng chưa tới 20.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 23: 3 vị chân nhân.
- Đạo trưởng, ngài có thể kể rõ một chút được không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Đạo nhân trung niên thấy hắn biết quy cũ thì gật đầu:
- Cậu muốn biết cái gì?
- Tôi muốn biết chuyện tình của 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu này.
Tả Đăng Phong hỏi.
- Được rồi, hôm nay bần đạo sẽ nói cho cậu biết, cũng để cậu mở mang kiến thức.
Lúc này đã là sau giờ ngọ, khách hành hương cũng không còn nhiều nên vị đạo trưởng này cũng vui vẻ nói chuyện với Tả Đăng Phong.
- Ngân Quan thì đây chính là chưởng giáo Vương chân nhân của Toàn Chân giáo chúng ta, tóc Vương chân nhân trắng như tuyết, vén lên giống như là đội Ngân Quan ở trên đầu. Phái Toàn Chân chúng ta tu hành chính là võ công Toàn Chân chính thống, tu hành chủ yếu là việc lấy linh khí, linh khí trong người càng cao thì càng có thể kéo dài tuổi thọ, ngoài ra linh khí còn có thể dùng để công kích địch nhân ở ngoài trăm bước.
- Kim Châm chính là Đỗ chưởng giáo của phái Mao Sơn, người này tu luyện Chính Nhất Đạo thuật, người này sử dụng Kim Châm cho nên lấy Kim Chân làm đạo hiệu của mình. Tuy rằng võ công người này không cao lắm nhưng mà pháp phuật rất cao, viết phù chù cùng bố trí trận pháp có thể đuổi quỷ hàng yêu, đối phó với người tự nhiên là thoải mái hơn rồi.
- Đồng Giáp chính là một vị Lạt Ma Phật Tông của Phật gia, người này tu luyện bí pháp thần thông Mật Tông của Phật môn, cả người cứng rắn như sắt, như đeo Đồng Giáp vậy, đạn thường không thể làm tổn thương, ngoại công của người này rất cương mãnh, một quyền có thể đánh chết 7 con trâu.
- Thiết Hài chính là Minh Tịnh đại sư của Thiếu Lâm, võ học chính là Thiền Tông của Phật môn, công phu đi lại thiên hạ vô song, một cước có thể đá bay một con sư tử bằng đá nặng 1000 cân, khinh công cũng rất lợi hại. Năm trước người này cùng với Chưởng giáo chân nhân của chúng ta tỷ thí với nhau, trong vòng 1 ngày 2 người đã từ nơi này chạy đến Hà Nam.
- Ngọc Phất chính là một nữ đạo sĩ, trong tay luôn cầm một cây Phất Trần bằng ngọc, nàng là người phương nam, hình biết sử dụng các loại phóng cổ, thi độc, vu thuật.
Đạo sĩ trung niên này thao thao bất tuyệt.
Đạo nhân này vừa nói xong thì Tả Đăng Phong ngây ngẩn cả người, hắn căn bản là không biết được võ công, đạo thuật, thần thông, võ học, vu thuật trong miệng của đạo nhân trung niên này là gì. Ở hắn xem ra thì vị Đồng Giáp kia một quyền có thể đánh chết 7 con trâu, còn vị Thiết Hài cùng Ngân Quan kia so đấu khinh công, từ nơi này chạy đến Hà Nam, nơi cách đây gần 2000 km, trong vòng 1 ngày thì lại sao lại chạy xa được như thế?
Đạo nhân trung niên thấy Tả Đăng Phong sửng sờ thì khuôn mặt liền lộ ra vẻ đăc ý, nếu Tả Đăng Phong không có phản ứng thì hắn mới cảm thấy mất mát vì đã nói nhiều rồi.
- Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo, xin hỏi đạo trưởng, Kim Châm cùng Đồng Giáp đang ở nơi nào?
Tả Đăng Phong đứng ngẩn ngơ một hồi rồi hỏi. Thánh Kinh sơn đã không thu hắn, hắn cũng không muốn theo hòa thượng học võ thuật càng không muốn học Vu thuật. Cho nên hắn nghĩ đến Kim Châm cùng Đồng Giáp.
- Bất kể là võ công hay đạo thuật, luyện đến mức tận cùng đều là là trăm sông đổ về một biển, đừng tưởng rằng chỉ có Đạo thuật lợi hại.
Đạo nhân trung niên này có kiến thức rộng rãi, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, ngài hiểu lầm rồi, vợ của tôi bị người NB sát hại, tôi nghĩ học được bổn sự không sợ đạn để báo thù cho vợ của tôi.
Tả Đăng Phong giải thích.
- 5 vị này người nào cũng không sợ đạn cả, cho dù là đại bác cũng không làm khó được họ.
Đạo nhân nói.
- Đạo trưởng, tôi là là thật tâm học nghệ, thỉnh đạo trưởng cùng chưởng giáo nói một chút đi.
Tả Đăng Phong lấy từ trong lồng ngực ra 1 đồng đại dương rồi khẽ đưa cho vị đạo nhân này, trong lòng hắn cũng không muốn rời huyện Văn Đăng này, nếu ở Toàn Chân phái luyện võ thì hắn có thể trở về thăm Vu Tâm Ngữ mà 13 cũng không cần bôn ba đi theo hắn.
- Haizz, tiểu huynh đệ, cậu thật là người đáng thương, mau thu tiền lại đi.
Đạo nhân trung niên thấy thế thì lắc đầu mà thở dài, cũng không có lấy tiền của Tả Đăng Phong, ngược lại thấp giọng nói:
- Coi như cậu gặp duyên, hôm nay Kim Châm cùng Ngọc Phất đến Toàn Chân giáo của chúng ta, bọn họ sắp rời đi, khẳng định là Chưởng giáo sẽ tiễn họ, cậu hãy ở đây, đợi cho bọn họ đi ra thì cậu đi thử vận khí.
- Đa tạ đạo trưởng.
Tả Đăng Phong nhét tiền vào trong túi của vị đạo nhân trung niên này nhưng đối phương lại trả cho hắn.
Tả Đăng Phong nhìn tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn vị đạo nhân kia, trong lòng rất là nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn gặp người không cần tiền a.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng cất tiền rồi nói lời cảm ơn với vị đạo nhân trung niên kia, sau đó đi về một góc rồi ngồi xuống.
- Xem bộ dạng của cậu thì nhất định là chưa ăn cơm trưa, ăn đi.
Vị đạo nhân trung niên kia rất vừa lòng với hành động của Tả Đăng Phong nên cầm lấy bánh ngô đưa cho hắn.
- Cảm ơn đạo trưởng.
Tả Đăng Phong cầm lấy bánh ngô rồi nói cảm ơn, sau đó lấy một đồng tiền rồi bỏ vào thùng công đức.
Tả Đăng Phong ngồi ăn bánh ngô, đầu cũng nhìn về 4 phía, rất nhanh hắn đã thấy 13 đang ở trên một góc đại thụ ở phía Đôg của đại điện. Hắn khoát tay áo với 13, 13 thấy thế thì thụt đầu vào.
Tả Đăng Phong mới vừa ăn hết một cái bánh ngô, liền phát hiện theo ở phía Đông có một người cao lớn, đầu tóc bạc trắng, phía sau người này là một nam và một nữ đạo sĩ. Người nam thì mặc áo bào màu lam, ước chừng khoảng 30 tuổi, dáng người gầy, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, tay trái cầm phất trần, tay phải nắm lấy tay của một đứa nhỏ khoảng chừng 10 tuổi. Đạo cô thì mặc một bộ đạo bào màu trắng, dáng người cao gầy, dung mạo khuynh thành, tay trái của nàng cầm một cây phất trần, trên vai của nàng có một con khỉ con.
Khuôn mặt của mấy người này rất dễ nhận, Tả Đăng Phong thấy thế liền lập tức đứng dậy rồi chạy về phía 3 người. Khi còn cách 3 người khoảng 30m thì đột nhiên con khỉ con trên vai đạo cô kia liền quay đầu lại nhìn hắn rồi phát ra một tiếng kêu sắc nhọn.
Tả Đăng Phong không tự chủ được mà liền dừng lại, đứng tại chỗ nhìn vào con khỉ kia, tiếng kêu của con khỉ này rất ton, hơn nữa răng nanh trong miệng còn rất dài, đúng là một con khỉ đã trưởng thành rồi. Sở dĩ Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên không phải là vì tiếng kêu của con khỉ kia, mà là trên cổ của con khỉ kia cũng có đeo một cái vòng vàng, mà cái vòng vàng này lại giống với cái vòng của 13 trước đây nhưng mà cái vòng trên cổ con khỉ này lại nhỏ hơn một chút.
Con khỉ kêu lên khiến cho 3 người liền dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế rất là khẩn trương cũng không biết phải làm sao.
- Cửu nhi, đừng kêu nữa.
Ngọc Phất đưa một quả màu vàng cho con khỉ này, nó liền cầm lấy quả kia rồi bắt đầu ăn, không hề nói gì nữa.
- Tôi…Tôi…
Tả Đăng Phong rất muốn mở miệng thỉnh cầu bọn họ thu mình làm đệ tử nhưng mà bởi vì khẩn trương nên hắn nói không ra lời.
Tả Đăng Phong nhìn 3 người thì 3 người cũng quan sát hắn, bất quá vẻ mặt 3 người lại khác nhau. Khuôn mặt của Ngân Quan thì kinh ngạc, Kim Châm thì tỏ ra tự phụ và bình tĩnh mà vẻ mặt của Ngọc Phất lại tỏ ra cao ngạo, bên trong còn mang theo một chút thương hại.
- Nhị vị đạo hữu, mời.
Ngân Quan Vương chân nhân liền xoay người nâng tay, ý bảo hai người tiếp tục xuống núi.
- Đợi một chút.
Kim Châm cười cười rồi lấy từ trong lòng ra một đồng tiền rồi đưa cho nam đồng bên cạnh:
- Thiên Lý, đem bao tiền này đưa cho vị đại ca ca kia.
Nam đồng kia cầm lấy đồng tiền rồi chạy về phía Tả Đăng Phong.
- Đỗ chân nhân rộng lòng giúp đỡ.
Ngọc Phất thấy thế thì bước lên kéo nam đồng kia lại rồi lấy ra một vật giống như hạt đậu có màu vàng thay cho đồng tiền kia.
- Không nghĩ tới Ngọc chân nhân lại từ bi như thế.
Kim Chân gật gật đầu, ý bảo nam đồng kia đưa vật kia cho Tả Đăng Phong.
Ngọc Phất lắc đầu thở dài, thấp giọng nói một câu cái gì, Tả Đăng Phong không có nghe được.
- Đại ca ca, cho ca.
Nam đồng kia chạy đến trước người đưa vật kia cho Tả Đăng Phong rồi xoay người chạy về. Lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện đây là một Kim đậu ( hạt đầu bằng vàng) lớn bằng móng tay.
- 3 vị chân nhân, tôi không cần tiền, tôi muốn bái sư.
Tả Đăng Phong đi tới trước mặt 3 người.
Tả Đăng Phong vừa nói xong thì Kim Châm cùng Ngọc Phất lập tức lắc đầu, mà Vương chân nhân thì không có lắc đầu, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong.
- Vương chân nhân cũng biết tiểu thuật sao?
2 người Kim Châm cùng Ngọc Phất thấy thế thì hỏi.
- Đâu có, đâu có, bần đạo chỉ biết nhân chi thuật ( thuật nhìn người) mà thôi, làm gì phân rõ Âm Dương như 2 vị.
Ngân Quan mở miệng.
- Xin Vương chân nhân hãy thu tôi.
Tả Đăng Phong nghe vậy cho là có hi vọng, vội vàng muốn quỳ xuống.
- Vạn lần không được.
Ngân Quan liền lấy tay đỡ lấy Tả Đăng Phong rồi nói về đạo nhân trung niên ở phía trước:
- Ngọc Chính, mau đi lấy 10 đồng, đưa cho vị huynh đệ này.
- Chân nhân, tôi không cần tiền, tôi muốn bái sư.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên mở miệng. 10 đồng là một khoản tiền rất lớn, hắn không nghĩ tại sao Ngân Quan lại cho hắn nhiều như vậy.
Ngân Quan nghe vậy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài.
- Chân nhân, tôi có thù lớn chưa trả, xin chân nhân từ bi.
Tả Đăng Phong cầu khẩn.
- Rừng thưa không giữ nổi Mãnh Hổ, đầm nhỏ không ẩn được Giao Long, hôm nay tiểu hữu nhập đạo tại đây cũng không có quan hệ gì với bọn ta.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 24: Ở ngay trước mắt.
- Đa tạ chân nhân chỉ điểm.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng hướng Ngân Quan cảm ơn. Tuy rằng hắn không biết tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì nhưng hắn tin Ngân Quan sẽ không lừa hắn.
3 người Ngân Quan không lên tienesng, xoay người đi xuống chân núi, Tả Đăng Phong nhìn theo.
- Tiểu huynh đệ, đi thôi, tiền của cậu đây.
Đạo sĩ trung niên kéo kéo Tả Đăng Phong.
- Cảm ơn đạo trưởng, tôi không cần tiền.
Đăng Phong lắc đầu mở miệng, nói đến chỗ này đột nhiên phát hiện trong tay còn nắm Kim Đậu mà Ngọc Phất tặng, hắn vội vàng đuổi theo 3 người.
- Đa tạ chân nhân đã tặng, vô công bất thụ lộc, thỉnh chân nhân thu trở về đi.
Tả Đăng Phong đuổi kịp 3 người rồi đưa Kim Đậu cho Ngọc Phất.
- Hy vọng cậu có thể báo thù cho vợ của mình, viên Kim Đậu này coi như là tặng cho cậu.
Ngọc Phất quay đầu nhìn, bình tĩnh mở miệng.
Lời nói của Ngọc Phất khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên, hắn chỉ mới cùng nói chuyện với đạo sĩ trung niên, làm sao Ngọc Phất biết được vợ của hắn đã mất?
Tả Đăng Phong đứng sững sờ, 3 người xoay người rời đi, Tả Đăng Phong cũng không có đuổi theo mà trở lại bên ngoài đại điện rồi ngồi xuống. Ngân Quan nói rằng hôm nay hắn có thể nhập đạo, cái này tỏ rõ hôm nay chính mình sẽ gặp được sư phụ, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất kích động, cho thê thân thể không tự chủ được mà run lên.
Đợi từ giữa trưa cho đến lú mặt trời lặn, Tả Đăng Phong cũng không thấy gì. Sau khi xuống núi thì Ngân Quan cũng không có trở lại.
Không có hy vọng thì cũng thôi đi, sợ nhất chính là sau khi có hy vọng rồi lại mất đi nó. Màn đêm dần dần buông xuống, những lữ khách hành hương cũng dần dần tán đi chỉ còn lại một mình Tả Đăng Phong ngồi ở bên ngoài đại điện, trời rét cuối thu làm cho hắn càng lạnh nhưng trong lòng của hắn lại càng lạnh hơn.
- Tiểu huynh đệ, về nhà đi.
Đạo sĩ trung niên đi tới chỗ Tả Đăng Phong rồi mở miệng.
- Đạo trưởng, các vị muốn khóa cửa sao?
Tả Đăng Phong đứng lên rồi hỏi.
- Đúng vậy, cậu hãy cầm lấy số tiền này đi, dù sao thì cậu cũng phải tiếp tục mà sống.
Đạo sĩ trung niên đưa 10 đồng đại dương cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi thật sự không cần tiền, tôi đi thắp nén nhang đã.
Tả Đăng Phong xua tay không có nhận lấy số tiền kia rồi xoay người đi vào Tam Thanh đại điện.
Đạo sĩ trung niên đi sau Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong sau khi đốt nhang lên rồi đi về phía mấy pháp tượng Tam Thanh.
- Đạo trưởng, trước tiên nên dâng hương cho vị thần tiên nào?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Vị ở giữa chính là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu hãy thắp trước cho người một nén nhang, bên trái vị này là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, là người thứ hai mà cậu phải thắp. Vị cuối cùng bên phải chính là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì đi tới phía trước, rồi chắp tay vái sau đó mới thắp vào mấy lư hương ở trước mặt.
- 2 tay không cần tạo thành chữ thập, đó là lễ nghi của Phật gia. Khi thăm viếng tiên nhân của Đạo gia thì chỉ cần ôm quyền hành lễ, nếu có điều cần xin cũng có thể dập đầu.
Đạo sĩ trung niên giải thích quy cũ của Đạo môn cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, trong đạo quán đều thờ phụng 3 vị tiên nhân này sao?
Dâng hương xong, Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Phàm là Đạo gia chính thống thì đều cung phụng Tam Thanh.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
- Có thể chỉ thờ một vị nào đó trong Tam Thanh không?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. Thanh Thủy quan chỉ thờ pháp tượng của một vị thần tiên, mà pháp tượng của vị thần tiên này lại giống với Nguyên Thủy Thiên Tôn của Tam Thanh.
- Trước kia thì có, hiện giờ thì không.
Đạo sĩ trung niên trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng trả lời.
- Tại sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn.
- Ở thời cổ đại thì Đạo gia được chia thành Đạo giáo, Xiển Giáo, Tiệt Giáo. Tổ sư của Đạo gia chính là Thái Thượng Lão Quân, tổ sư của Xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn, tổ sư của Tiệt giáo tục xưng là Thông Thiên giáo chủ. Thời điểm đó đạo quan thường chỉ thờ phụng một vị mà thôi, sau đó Xiển giáo cùng Tiệt giáo dần dần tan rã rồi hòa vào Đạo giáo, kể từ đó 3 vị tổ sư mới cùng nhau nhận hương khói.
Đạo sĩ trung niên trả lời tường tận.
Lời nói của đạo sĩ trung niên làm Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, Thanh Thủy quan chỉ thờ phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy là nói Thanh Thủy quan đã tồn tại từ thời cổ đại, đúng là đạo quán của Xiển giáo.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lại ngẩng đầu nhìn vào vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, từ thần thái, vẻ mặt, quần áo đều giống với pháp tượng trong Thanh Thủy quan, điểm khác nhau duy nhất chính là 2 tay của vị này ở đây lại trống không.
- Đạo trưởng, tại sao tay của vị Nguyên Thủy Thiên Tôn này lại trống không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Đạo sĩ trung niên giải thích:
- Trong tay của Thái Thượng Lão Quân là quạt ba tiêu, Thông Thiên giáo chủ cầm trong tay chính là Thái Cực đồ, tay trái của Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Hư Niêm, tay phải cầm Hư Phủng, bên trong Tam Thanh thì chỉ có vị này là không cầm lấy pháp khí gì cả.
- Đạo trưởng, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.
Tả Đăng Phong đột nhiên mở to 2 mắt.
- Trong đạo quán của Chính Nhất giáo thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm một viên đan dược màu đỏ trong tay. Bất quá loại tình huống đó là không đúng, sở dĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn được gọi là là Nguyên Thủy là bởi vì người ngầm nói Vô Cực, mà Vô Cực là Hư Không, Hư Không dĩ nhiên là không có gì.
Đạo sĩ trung niên giải thích cho Tả Đăng Phong hiểu.
- Không phải tay phải của vị này cầm một cuốn sách sao?
Giọng nói Tả Đăng Phong khẽ run run.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải Văn Khúc Tinh Quân, cầm sách làm gì?
Lời nói của Tả Đăng Phong khiến cho đạo sĩ trung niên nhịn không được mà cười ra tiếng.
- Thời cổ đại thì pháp tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không có cầm sách trong tay sao?
Tả Đăng Phong kích động đến cả người run lên, sở dĩ hắn kích động như vậy là bởi vì tay của pháp tượng ở bên trong Thanh Thủy qua có cầm một quyển sách.
- Không có.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu, cười nói.
- Đạo trưởng, có phải 10 đồng này là của tôi không?
Tả Đăng Phong chỉ tay vào tiền ở trong tay của đạo sĩ trung niên.
- Đúng là của cậu.
Đạo sĩ trung niên đưa tiền cho Tả Đăng Phong.
- Nếu là của tôi thì hiện tại tôi sẽ tặng nó cho ngài.
Tả Đăng Phong cầm lấy tiền bỏ vào trong tay đạo sĩ trung niên sau đó chạy ra ngoài đạo quán, hắn đi thật xa mới nhớ tới còn để chăn nệm ở bên trong nên vòng trở lại lấy chăn nệm.
- Tiểu huynh đệ, cầm tiền này.
Đạo sĩ trung niên đuổi ở phía sau rồi hô lên.
- Đạo trưởng, đây là ngài nên có.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, chạy như điên xuống núi, tuy rằng thương thế còn chưa có khỏi hẳn, nhưng mà lúc này hắn không có chút cảm giác đau đớn nào.
- 13, theo tao trở về.
Tới chân núi, Tả Đăng Phong dừng lại rồi hô lớn, một lát sau 13 mới chạy ra.
- Mày đi đâu đó?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
"Meo meo ~"
13 cúi đầu ném ra một vật.
Tả Đăng Phong tiện tay nhặt lên, phát hiện đây là một trái cây đã ăn được một nửa. Trái này ở phía Nam, phía Bắc cũng không có cho nên Tả Đăng Phong liền nhớ lại đây chính là quả mà con khỉ trên vai của Ngọc Phất.
- Mày biết con khỉ nhỏ kia sao?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi, con khỉ kia cũng có cái vòng giống với vòng của 13 năm đó.
“Meo meo”
13 nghe vậy liên tục gật đầu.
- Là bạn của mày à?
Đăng Phong càng cảm nghi ngờ, 13 là động vật sống 3000 năm, chẳng lẽ con khỉ kia cũng giống với 13.
13 nghe vậy thì lắc đầu, ý bảo không phải là bạn gì cả.
- Là địch nhân của mày?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 lại lắc đầu.
- Sau này có cơ hội thì gặp lại, giờ thì theo tao.
Tả Đăng Phong thấy thế thì liền chạy nhanh về phía trước.
Thương thế Tả Đăng Phong còn chưa khỏi hắn, trên đường trở về Thanh Thủy quan thì trong lòng hắn hưng phấn mà không yên. Vu Tâm Ngữ từng nói, lúc nàng ngủ thì sư phụ của nàng rời đi, nếu lúc đó người ngoài đến trả thì Vu Tâm Ngữ sẽ nghe được động tĩnh gì đó. Cho nên có thể là sư phụ của nàng gặp chuyện gì gấp nên mới rời đi.
Vu Tâm Ngữ là cô nhi, từ nhỏ nàng đã được sư phụ của nàng nuôi nấng, thậm chí nàng còn mang họ của sư phị nàng. Thầy trò 2 người sống chung với nhau mười mấy năm, tình cảm có thể nói là sâu đậm. Tuy rằng sư phụ nàng vội vàng rời đi nhưng mà cũng không mặc kệ nàng, ít nhất là cũng lưu lại điển tịch pháp thuật để nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Nếu sư phụ nàng thật sự để lại điển tịch thì tất nhiên sẽ không giấu ở nơi bí mật, bởi vì như vậy Vu Tâm Ngữ sẽ không tìm được. Bởi vậy khả năng lớn nhất là người người sẽ đặt ở chỗ dễ thấy nhất, mà chỗ dễ thấy nhất chính là bức tượng kia, hằng ngày Vu Tâm Ngữ đều ngồi ở đó đọc kinh, chỉ cần Vu Tâm Ngữ lưu tâm thì có thể phát hiện được điều khác thường.
Tả Đăng Phong liền cảm thấy có 2 chỗ nghi ngờ, thứ nhất là nếu như sư phụ của Vu Tâm Ngữ có chuyện quan trọng nên rời đi, bà ta hoàn toàn có thể đưa điển tịch Đạo thuật lưu lại cho Vu Tâm Ngữ, nhưng mà bà ta lại không làm như vậy. Thứ hai, Vu Tâm Ngữ ở đạo quán này sinh hoạt đã lâu, đi vào chính điện cũng vô số lần, nếu như quyển sách kia là sư phụ của nàng trước khi đi để lại thì tất nhiên Vu Tâm Ngữ có thể phát hiện, nhưng mà tại sao nàng lại không phát hiện ra?
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong liền châm nến rồi đi đến chính điện, sau đó hắn liền lấy quyển sách trên tay của pháp tượng kia xuống.
Lấy xuống, Tả Đăng Phong cảm thấy quyển sách này khá nặng, điều này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như bên trong là sách vở gì thì nó sẽ không nặng như thế.
- Tâm Ngữ, nếu như em có linh thiên thì hãy phù hộ cho anh.
2 tay Tả Đăng Phong run run rồi từ từ mở quyển đất này ra, thì ra ở bên trong chính là một quyển thẻ tre.
Đưa gần đến ngọn nến thì Tả Đăng Phong liền thấy ở trên quyển thẻ tre này có viết rất nhiều chữ nhỏ. Hắn mở quyển thẻ tre ra thì thấy được mấy chữ cổ, mấy chữ này làm cho tim hắn đập nhanh lên.
- Âm Dương Sinh Tử quyết.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25: Bí thuật trên thẻ tre.
Thấy rõ 5 chữ này thì Tả Đăng Phong liền lập tức cầm lấy thẻ trẻ trở về Đông sương. Sau khi về tới Đông sương hắn liền mở thẻ trẻ này ra xem, phát hiện thẻ tre có tộng cộng 81 căn ( 81 thẻ tre), chiều dài mỗi thẻ tre đều vượt qua 1 nại, sau thì cuộn lại thì trông như một bó, so với những thư tịch bình thường thì dài hơn nhiều.
Trải toàn bộ thẻ tre ra, độ dài của nó khoảng 1m, thẻ tre được làm bằng trúc. Mỗi căn dài chừng hai mươi mấy cm, rộng chừng 1 cm, mỗi một căn đều có ghi hai mươi mấy chữ nhỏ màu đỏ.
Trải qua một hồi tìm đọc thì Tả Đăng Phong xác định đây là một loại Đạo thuật cổ đại, 81 căn có số lượng không quá 2000 từ, ghi lại Đạo thuật thâm ảo khó hiểu. Từng chữ đều cần phải xem xét kỹ lưỡng mới có thể hiểu được. Làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy đau đầu nhất chính là ở đây không có dấu ngắt câu, 2 câu chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Rơi vào đường cùng hắn chỉ đành phải lấy giấy bút ra rồi ghi lại toàn bộ 2000 chữ trên thẻ tre này, mãi cho đến khi mặt trời mọc lên thì rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng đã chép xong, đại khái thì hắn cũng hiểu được sơ sơ Đạo thuật này.
Âm Dương Sinh Tử quyết kỳ thật là Âm Dương quyết cùng Sinh Tử quyết gộp lại mà thành, Âm Dương quyết có thể phân rõ Âm Dương, Sinh Tử quyết có thể hiểu rõ Sinh Tử. Nói ngắn gọn thì Âm Dương quyết chính là quan sát và phân tích của sự vật, còn Sinh Tử quyết là dùng để thay đổi và xử lý sự vật.
Nửa trước của thẻ tre là ghi lại những lý giải của Xiển giáo đối với vạn vật trên thế gian. Bọn hắn nghĩ vạn vật trên thế gian đều là do khí tạo thành, cái gọi là khí cũng không chỉ là khí mà chúng ta hít thở, mà nó chính là những vật chất cơ bản mà mắt thường không nhìn được, tụ tắc hữu hình, phân tắc vô hình ( Tụ lại thì có hình, còn phân nhỏ ra thì không thấy gì cả) Đây chính là bộ phận lý luận sử dụng Âm Dương quyết để quan sát sự vật, sử dụng Sinh Tử quyết thay đổi là điều kiện tiên quyết.
Ở giữa của thẻ tre là ghi lại 2 phương pháp Luyện Khí. Phương pháp thứ nhất chính là thông qua đả toạ cùng ý niệm để dẫn đường đem máu huyết chuyển hóa thành nguyên khí chưa ở huyệt Đan Điền, Khí Hải. Phương pháp thứ hai chính là thông qua thay đổi tiết tấu của hơi thở, dùng phương pháp thổ nạp, thu lấy khí tức bên ngoài để làm cho thân thể trở nên tốt hơn, phương thức này lấy khí cũng để ở Đan Điền nhưng nó cũng không được gọi là Nguyên khí, mà được gọi là Linh khí. Nói đơn giản ra, Nguyên khí chính là tự thân là Tiên Thiên hình thành, còn Nguyên khí là của bên ngoài là Hậu Thiên hấp thu. Nguyên khí có thể chuyển hóa thành Linh khí mà Linh khí không thể chuyển hóa thành Nguyên khí. Nguyên khí bị tổn thương có thể thông qua sự trao đổi chất để chữa trị, mà Linh khí mất đi thì chỉ có thể tiến hành hấp thụ lại ở bên ngoài để tiến hành bổ sung trong thời gian ngắn nhất.
Thông qua ngưng luyện nguyên khí hấp thu Linh khí có thể tồn trữ khí ở Đan Điền, những khí này phần lớn là Linh khí hấp thu từ bên ngoài. Khi lượng khí này hao hết có thể sử dụng phương pháp kiệt sức, chuyển đổi nguyên khí thành Linh khí sử dụng nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, nguyên khí khôi phục rất chậm mà nếu hao tổn nguyên khí nhiều sẽ làm ảnh hưởng sinh mệnh.Mục đích cuối cùng của luyện khí là tích trữ Linh khí ở Đan Điền, chỉ khi Linh khí đạt đến số lượng nhất định, tinh thuần đến trình độ nhất định Mục đích cuối cùng của luyện khí là tích trữ Linh khí ở Đan Điền, chỉ khi Linh khí đạt đến số lượng nhất định, tinh thuần đến trình độ nhất định. Nói đơn giản thì tu luyện Linh khí là nền móng để sử dụng hai pháp quyết này.
Phần dưới của thẻ tre ghi lại phương pháp sử dụng cùng việc tu luyện của Âm Dương quyết và Sinh Tử quyết. Âm Dương quyết khi tu luyện chỉ có thể dùng khẩu quyết, theo Linh khí trong thân thể để đề cao tu vị, Sơ Kỳ có thể khiến thị giác, khứu giác, thính giác…các giác quan của người luyện tăng lên mấy lần, khả năng quan sát sự vật Dương tính cũng tăng lên. Trung Kỳ có thể thông qua mắt thường quan sát được những sự vật Âm tính mà mắt thường không nhìn thấy, luyện đến mức tận cùng có thể đoán xu cát tị hung của ai đó, chỉ bằng cảm giác có thể đoán được Âm Dương, Sinh Tử, Cát Hung, Thiện Ác, tên Âm Dương quyết cũng chính là như vậy.
Sinh Tử quyết cũng chỉ có một thức khẩu quyết sử dụng cùng một thức chỉ quyết tu luyện. Sinh Tử quyết có thể chia làm 3 giai đoạn tu luyện, nguyên văn trên thẻ tre là “ Nguyên Thủy Sinh Tam Chính, Tam Chính Hóa Chí Tôn, Chí Tôn Huyễn Vô Cùng” Nghĩa khác của cổ ngữ cũng không nhiều, có thể lý giải “ Nguyên Thủy” là vi nhất ( Chỉ là 1 chủ thể), “ Tam Chính” chính là Thiên Địa Nhân, đại biểu con số 3, Cửu Vi Chí Tôn Đại Sổ, bởi vậy Chí Tôn ở trong này đại biểu cho con số 9, “ Vô Cùng” ở thời cổ đại chính là phép ẩn dụ đúng là chín chín tám mươi mốt.
Nếu dùng mặt chữ để lý giải thì giai đoạn Sơ kỳ của Sinh Tử quyết có thể khiến lưc lượng trong thân thể tăng lên như bật cao, tốc độ di chuyển… những thứ này tăng lên gấp 3 lần so với bình thường. Trung kỳ chính là tăng gấp 9 lần, tới giai đoạn này có thể đem Linh khí ra bên ngoài, lúc này cơ thể dĩ nhiên đã là siêu việt hơn rồi. Luyện tới mức tận cùng thì có thể tăng thực lực lên gấp chín chín tám mươi mốt lần, đây chính là tiên nhân trong truyền thuyết, mặc dù không thể xoay chuyển Càn Khôn nhưng cũng đủ để tính Âm Dương, tay có thể nắm giữ được Sinh Tử, tên Sinh Tử quyết cũng vì vậy mà có.
Trên thẻ tre cũng không ghi quá nhiều chiêu số và chiêu thức, Âm Dương quyết chỉ có một thức, Sinh Tử quyết cũng chỉ có một thức. Tả Đăng Phong cũng cho đây là điều hợp lý bởi vì ngày hôm qua đạo sĩ trung niên kia đã nói chuyện của Nguyên Thủy Thiên Tôn cho hắn biết. Sở dĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn được xưng là Nguyên Thỷ bởi vì Đạo thuật cùng sở học của Xiển giáo cũng không có nhiều chiêu số lòe lẹt, có thể phân rõ Âm Dương một thức, Sinh Tử quyết có thể là phán Sinh Tử của người khác, đơn giản mà bá đạo, đây là tu hành Căn nguyên. Đợi cho ngày sau pháp thuật đại thành, liền có thể lĩnh ngộ ra nhiều phương pháp cùng chiêu thức.
Đạo thuật ghi lại trên thẻ tre làm Tả Đăng Phong vô cùng hưng phấn, nếu hắn luyện đến Sơ kỳ thì cũng đủ giúp hắn báo thù rồi. Thế nhưng mà hắn lại găp 3 vấn đề khó khăn.
Thứ nhất, bên trong thẻ tre ghi rõ tu luyện cần phải có thời gian, 3 năm 9 năm 81 năm, chỉ có thể tiến hành theo tuần tự, nếu tùy tiện tiến nhanh về phía trước thì thân thể, trái tim, kinh mạch sẽ không chịu được áp lực lớn. Lấy chạy bộ làm ví dụ, mỗi ngày có thể chạy từ 20-30km, nếu luyện Sinh Tử quyết đến Trung kỳ thì có thể chạy đến 300km, dưới tình huống này thì thân thể sẽ không chịu được áp lực như thế. 81 lần thì Tả Đăng Phong cũng không dám nghĩ đến bởi vì hắn không có thời gian dài như thế.
Vấn đề thứ 2 chính là khi tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết thì nhất định Tâm phải yên tĩnh như nước, bằng không thì không thể dĩ ý đạo khí ( Lấy ý để tăng khí), nhược tâm sẽ làm khí chuyển động hỗn loạn, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Còn nữa, ở trên thẻ tre này Tả Đăng Phong cũng không thấy có chỗ nào chỉ Kinh Lạc và Huyệt Vị.
Điều làm Tả Đăng Phong nhức đầu nhất chính là thẻ tre này rõ ràng là do sư phụ của Vu Tâm Ngữ để lại cho nàng. Pháp môn ngưng phí này chính là Dĩ Huyết Hóa Khí ( Dùng máu để luyện khí). Nói đến Âm Dương thì Tả Đăng Phong cũng hiểu một chút, hắn biết mình là nam tử, hẳn là phải Luyện Tinh Hóa Khí chứ không phải là Dĩ Huyết Hóa Khí, nếu dựa theo phương pháp luyện tập trên thẻ tre thì Tả Đăng Phong lo lắng bản thân sẽ biến thành một tên bán nam bán nữ.
Không hiểu Huyệt Vị cùng Kinh Lạc thì có thể xuống núi tìm người hỏi, đây cũng không phải là vấn đề. Nếu thật sự cần thì hắn cũng chỉ có thể ở đây luyện tập 3 năm, đợi cho đến khi có thành tựu rồi mới đi tìm Đằng Khi để trả thù. Tâm không tĩnh có thể từ từ điều chỉnh, đây cũng không phải là vấn đề. Nhưng mà nếu phương pháp tu luyện sai thì toàn bộ mọi chuyện đều xong rồi.
Một đêm không ngủ, Tả Đăng Phong cảm thấy khốn ý, đứng dậy đi đến phòng ở phía Nam. Đến đây thì hắn thấy 13 đang chỏng vó lên trời mà ngủ.
Đêm xuống, Tả Đăng Phong liền nhóm lửa, không khí trong phòng liền trở nên ấm áp, điều này làm cho hắn thoải mái nhưng mà trong lòng hắn cũng cảm thấy đau đớn, vì thế hắn liền ngồi đậy, ôm chăn mềm rời khỏi Thanh Thủy quan.
Mộ của Vu Tâm Ngữ cách Thanh Thủy quan không xa, bây giờ Vu Tâm Ngữ đang nằm ở dưới mảnh đất lạnh như băng, còn Tả Đăng Phong thì ngủ ở trên giường ấm, điêu này làm cho Tả Đăng Phong có cảm giác rằng mình đã quên đi Vu Tâm Ngữ. Vì thế hắn muốn bồi Vu Tâm Ngữ, hắn muốn cùng đồng cam cộng khổ với Vu Tâm Ngữ.
Tả Đăng Phong đến trước mộ của Vu Tâm Ngữ rồi ngủ, tuy rằng rất lạnh nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp bởi vì vợ hắn ở bên cạnh.
Ngủ xong một giấc thì Tả Đăng Phong ôm chăn mềm trỏ lại Thanh Thủy quan rồi ôm một túi hạt ngô rời núi. Hắn muốn xuống núi tìm đại phu để biết được vị trí của Huyệt vị và Kinh Lạc, tuy rằng Âm Dương Sinh Tử quyết là vì nữ nhân mà tạo ra nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn muốn mạnh mẽ tu luyện, bởi đây là hy vọng duy nhất để giúp hắn báo thù cho Vu Tâm Ngữ.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius