Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 36: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại (2)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Lấy lại bình tĩnh, ổn định một chút tâm tình đang kích động, Thánh Giả nói:
- Phong thư đó ta vẫn luôn bảo quản trong thành Hoàng Kim, ta sẽ đi lấy rồi trở lại.
Cổ Vu gật đầu một cái, nhìn Thánh Giả và Uyên Nguyên nhanh chóng biến mất ở chân trời phía đông, sau đó dời mắt đi, ngẩng đầu nhìn cửu tinh trên bầu trời, cảm khái nói:
- Hư không bày bát quái… Pháp Tổ đúng là nhân vật như thần.
Mặc dù chưa từng gặp mặt Pháp Tổ, nhưng vào giờ phút này, đối với người sáng lập nên đạo của pháp thuật, Cổ Vu lại sùng kính đến mức không thể hơn được nữa. Loại năng lực tiên đoán chuẩn xác này thật sự làm người ta kinh ngạc, đã vượt ra khỏi phạm trù của con người. Dù là người sáng tạo ra vu pháp e rằng cũng khó đạt tới được.
Trong lúc cảm khái vì Pháp Tổ trước khi qua đời đã để lại một loạt bố trí chuẩn xác, ảnh hưởng đến tương lai của cả Thái Cổ như vậy, một sự nghi hoặc cũng đồng thời dâng lên trong lòng Cổ Vu. Với năng lực tiên đoán mạnh mẽ của Pháp Tổ, nếu có thể dự đoán chuẩn xác một chuỗi sự kiện xảy ra tại Thái Cổ sau khi y chết, làm ra một loạt bố trí, vậy thì lúc trước khi bày bát quái trong hư không suy diễn thành thần, chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy lại không dự đoán được cái chết của mình?
Nếu như đã thấy được cái chết của mình, vì sao y lại không có bất kỳ biện pháp nào, hoặc là nói… tại sao y không từ bỏ con đường thành thần? Chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy thật ra cũng không chết? Trước khi luồng sáng trắng kia lướt qua hư không đánh trúng Pháp Tổ, y rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trong lời tiên đoán của y, vận mệnh của Thái Cổ sẽ ra sao?
Tất cả mọi thứ đều là ẩn số, giống như bầu trời mênh mông phía trên bao phủ toàn bộ Thái Cổ. Người có thể cảm giác được lớp sương mù bao phủ phía trên, dùng phương thức của mình bảo vệ Thái Cổ đã rất ít, lại có ai đoán được bố trí của Pháp Tổ?
Tại Ma Giới, gió lớn bắt đầu nổi lên.
Mái tóc trắng như sương của Phong Vân Vô Kỵ phất phơ như rắn giữa không trung, áo bào trắng như tuyết trên người kêu lên ù ù trong gió. Ôm lấy thi thể Trì Thương, hắn từng bước từ phía xa đi về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía sau, thiếu niên hoang dã Viên Tề Thiên nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, đôi môi giật giật, cuối cùng vẫn bước nhanh theo, không đến quá gần nhưng cũng không rơi lại phía sau, vẫn luôn giữ một khoảng cách chừng ba mươi trượng so với Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời tiếng sấm ầm ầm. Từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ đáp xuống Ma Giới, một đoàn mây đen dày đặc liền tràn ra từ hư không, theo sau bước chân của hắn từ ven rìa mảnh đất trài dài về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía xa, đám Cửu U ma thần ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen như ngựa hoang lao nhanh, bên trong sấm chớp đùng đùng. Đám Cửu U ma thần có cảm giác, mảng mây đen rợp trời kín đất này giống như bị Phong Vân Vô Kỵ gọi đến, lại theo sau hắn tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.
Giữa trời đất tràn ngập khí tức hoang liêu. Tiếng gió lạnh lượn vòng sát mặt đất. Trong không khí đầy mùi vị ẩm ướt, giống như một trận mưa lớn sắp trút xuống.
“Bình! Bình!”
Phong Vân Vô Kỵ không nhanh không chậm bước về trước, đối diện là vô số Cửu U ma thần, nhưng đại quân mạnh mẽ này vốn chẳng khiến hắn quan tâm. Trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh của Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trên Cửu U tế đàn, không nói bất động, áo choàng tung bay như thần linh, dần dần trùng khớp với hình ảnh mà hắn thu được từ trong ký ức của Trì Thương, hợp lại làm một.
“Vù!”
Mái tóc trắng phất một cái, cặp mắt màu đỏ đột nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời, đồng thời lực lượng tinh thần vô biên vô tận tràn ra. Những tia chớp trên bầu trời bỗng trở nên nóng rực. Trời đất chìm vào tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra.
- Gào!
Trong bóng tối, một tên Cửu U ma thần cuối cùng không nhịn được gầm lên một tiếng, cánh tay đen kịt đầy vảy vươn ra, muốn xuất thủ công kích. Ngay lúc này, một cặp mắt màu đỏ đột nhiên từ trong bóng tối hiện lên, nhìn vào tên Cửu U ma thần này.
“Ầm!”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của năng lượng dao động, tên Cửu U ma thần vừa định ra tay liền giống như búp bê vải bay ra xa, một đường đụng vào mấy chục tên Cửu U ma thần khác, cho đến khi bay ra mấy ngàn trượng mới ngừng lại.
- Gào!
Đám Cửu U ma thần còn lại nhất thời bị kích động, thân hình gập xuống, khớp xương trong cơ thể kêu lên lốp đốp. Trong nháy mắt, từ trong cơ thể bọn chúng bỗng mọc ra những khúc xương đen kịt và sắc bén.
Ở phía trước, sau khi Phong Vân Vô Kỵ dời mắt khỏi tên Cửu U ma thần định ra tay với hắn, lại tiếp tục vững vàng bước về phía đám Cửu U ma thần trước mặt.
Đối với Độc Cô và Tây Môn thì bóng tối vốn không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Trong bóng tối, cặp mắt của hai người lập loè ánh sáng nhàn nhạt, cảnh tượng nơi xa lần lượt in vào trong mắt. Đối mặt với vô số Cửu U ma thần, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề sợ hãi, một tay ôm lấy thi thể Trì Thương, đi về phía đám Cửu U ma thần xếp hàng trước mặt. Lúc này hai bên chỉ còn cách nhau chưa đến mười trượng.
- Ngao!
Sau tiếng kêu lớn, từng tên Cửu U ma thần khí tức tăng mạnh vọt lên không, từ các phương hướng nhanh như chớp công kích Phong Vân Vô Kỵ. Những móng vuốt đen kịt múa lên, trong lòng bàn tay phát ra những luồng Cửu U ma khí có khả năng ăn mòn. Nhưng luồng Cửu U ma khí hùng hậu kia vừa rời khỏi tay liền đột ngột suy yếu đi, khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ thì đã gần như không còn uy lực gì. Thậm chí có kẻ, Cửu U ma khí dày đặc trong cơ thể vừa mới từ lòng bàn tay phát ra nửa thước, liền kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài một cách không hề báo trước, trong lỗ chân lông toàn thân phun ra máu ma màu đen.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong trận, đám Cửu U ma thần vốn đang đứng trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn bầu trời, lẳng lặng hấp thu lực lượng cửu tinh để gia tăng thực lực, lúc này toàn bộ đều nhốn nháo, không còn yên tĩnh được.
Công kích vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng đánh vào Phong Vân Vô Kỵ, mà đông đảo Cửu U ma thần lại đồng thời bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu. Phong Vân Vô Kỵ giống như đã biến thành một tấm gương, tất cả công kích đều không thể đến được người của hắn. Không chỉ như vậy, công kích của đám Cửu U ma thần càng kịch liệt thì khí tức tỏa ra trên người hắn càng mạnh mẽ hơn.
Cho dù ở trong vòng vây của gần ngàn vạn Cửu U ma thần mạnh mẽ, chung quanh ma khí cuồn cuộn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như dạo chơi trong sân vắng, yên lặng xuyên qua đám Cửu U ma thần. Sự cực tĩnh này hình thành đối lập rõ ràng với sự cực động của đám Cửu U ma thần.
Ý niệm vừa động, đám Cửu U ma thần lập tức người ngã ngựa đổ, một con đường thẳng tắp dẫn đến Cửu U tế đàn xuất hiện trước mắt Phong Vân Vô Kỵ. Ý niệm lực mạnh mẽ đến kinh khủng trải dài theo lối đi này, khiến cho tất cả Cửu U ma thần không thể nào đến gần được.
Nơi chân trời, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn đám Cửu U ma thần hỗn loạn phía xa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc là vì một mình Phong Vân Vô Kỵ lại có thể uy hiếp đông đảo Cửu U ma thần như vậy, còn vui mừng là vì sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, hiển nhiên thực lực đã gia tăng rất nhiều, đối với Thái Cổ thì đây là một tin tức rất tốt.
- Y đang hấp thu lực lượng của bọn chúng.
Tây Môn Y Bắc nhìn bóng lưng cô độc của Phong Vân Vô Kỵ, bình tĩnh nói:
- Công kích của đám Cửu U ma thần còn chưa đến trước người thì đã bị y hấp thu rồi.
- Xem ra, mặc dù cái chết của Trì Thương khiến y trở về trước thời hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc lĩnh ngộ đạo tổn thương của y.
Độc Cô Vô Thương cảm khái nói:
- Như vậy, ít nhất có thể khẳng định một điểm, Vô Kỵ hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Có thể hấp thu và chuyển hóa tất cả lực lượng gây nên tổn thương thành sức mạnh của mình… quy tắc của tổn thương quả nhiên là huyền ảo.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ bế quan sau hai người, nhưng hiển nhiên hai người từ nơi Cổ Vu đã sớm biết được công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ tu luyện.
- Chúng ta có thể thấy được, Chủ Thần thứ mười bốn chắc là cũng đã nhìn ra.
Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, nhìn Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn phía xa, nói.
Hai vai Độc Cô Vô Thương hơi run lên, cũng bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn .
“Lui xuống!” - Phía trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn mặc Sát Lục chiến giáp, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác thường. Giọng nói mang theo tiếng kim loại đồng thời vang lên trong đầu vô số Cửu U ma thần. Ở chung quanh, đám Cửu U ma thần vốn như sóng cả cuộn trào tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, nghe được giọng nói này liền ngẩn ra, oán hận nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng vẫn từ từ lui về phía sau.
Nhiều Cửu U ma thần như vậy lại không làm gì được một nhân loại đang ôm một thi thể, điều này thật sự là một đả kích quá lớn đối với đám Cửu U ma thần vốn hung tàn và kiêu ngạo.
Thực lực của đám Cửu U ma thần không hề yếu, chỉ là thực lực của Phong Vân Vô Kỵ lại quá mạnh. Nắm giữ quy tắc tổn thương, ngoại trừ thần lực ra thì những lực lượng khác căn bản không thể nào thương hại đến Kiếm Thần.
Sau khi Đám Cửu U ma thần như thủy triều rút về phía sau, giữa Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ liền xuất hiện một khu vực lớn trống không .
Cách nhau hơn ngàn trượng, Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời và Phong Vân Vô Kỵ dừng bước đối diện với nhau, hai cặp mắt màu vàng và màu đỏ nhìn nhau. Vào giờ phút này thời gian dường như chậm lại, những cặp mắt đều tập trung vào hai bóng người một đen một trắng tại tây bắc Ma Giới này.
Phong Vân Vô Kỵ ôm thi thể Trì Thương, mái tóc trắng như sương tung bay, vạt áo trước ngực liên tục phập phồng giống như tâm cảnh của hắn lúc này. Xa xa vang lên tiếng áo choàng rộng lớn của Chủ Thần thứ mười bốn tung bay trong bầu trời đêm.
Hai người bình tĩnh nhìn đối phương, đồng thời từ trên người đối phương cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
- Ha!
Mái tóc dài phất một cái, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng cực kỳ chói tai. Thân thể của hắn rung lên, lực lượng tinh thần hùng hậu khiến trời đất biến sắc lập tức phát ra, hóa thành một mũi tên nhọn bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn cách đó ngàn trượng.
Gần như đồng thời, trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, thần thức đen tối rợp trời kín đất tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Khi hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng xuất hiện, trời đất liền rung chuyển ầm ầm giống như sắp sụp đổ.
“Ầm!”
Hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh nhất dưới Chủ Thần, mang theo tiếng sấm gió va chạm mạnh vào nhau tại khu vực trung ương. Chỉ nghe một tiếng vang lớn trời long đất lở, trời đất chợt tối sầm lại. Chung quanh hai người trong phạm vi mấy ngàn trượng, tất cả kén tơ quy tắc đều bị phá tan, hóa thành tro bụi.
“Xoẹt!”
Trên đỉnh đầu, mây đen thật dày giống như bị một bàn tay to lớn vô hình xé rách làm hai, lộ ra một vết nứt ngoằn ngoèo. Những tia chớp bạc lóe lên trong tầng mây. Sau một tiếng vang, trong trời đất bỗng nổi lên mưa lớn. Những bức rèm mưa từ tầng mây rũ xuống, ngang dọc giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn.
Trong lần giao đấu tinh thần này, thân hình hai người đều hơi nhoáng lên một cái, cũng không chiếm được ưu thế gì. Trong đầu vẫn còn chưa đau nhức vì tinh thần va chạm, hai đoàn lực lượng tinh thần khác khiến trời đất biến sắc lại phát ra, một lần nữa va chạm vào nhau giữa hư không.
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt, tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn đã va chạm mấy chục lần trong hư không. Tinh thần lực mạnh mẽ giao đấu hoàn toàn phá hư hệ thống quy tắc chung quanh. Giữa hai người thỉnh thoảng hóa thành một biển lửa Địa Ngục màu đen hừng hực, thỉnh thoảng lại hóa thành biển Minh Ngục cuộn trào. Tinh thần lực to lớn hoàn toàn vượt qua Thần cấp hậu kỳ, đạt đến một cảnh giới mà phàm tục không thể tưởng tượng, khiến cho khoảng không gian này hoàn toàn vặn vẹo. Không chỉ như vậy, dưới hệ thống quy tắc hỗn loạn, lực lượng tinh thần do hai người phát ra còn gây nên một cơn lốc tinh thần mạnh mẽ, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn vào bên trong, cách ly khỏi thần thức và ma thức theo dõi từ bên ngoài.
Bên ngoài cơn lốc tinh thần bán kính gần ngàn trượng, Tây Môn, Độc Cô, Viên Tề Thiên và ba vị Chí Tôn tâm thần đều chấn động. Tinh thần công kích giữa hai người đã vượt qua dự đoán của mọi người. Sự xuất hiện của cơn lốc tinh thần đen kịt hoàn toàn ngăn cách tai mắt của bọn họ. Không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn, mọi người rất khó phán đoán thời cơ để ra tay, nhất thời trong lòng lo lắng. Mặc dù sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, tinh thần lực đã vượt qua dự đoán mọi người, có thể giao đấu ngang ngửa với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng theo suy nghĩ của mọi người, một thiếu sót chí mạng đã định trước Phong Vân Vô Kỵ không thể nào đánh bại được Chủ Thần thứ mười bốn, đó là thần lực.
Trong vũ trụ tồn tại vô số năng lượng, bóng tối, ánh sáng, hoặc là không có bất kỳ thuộc tính nào. Có chân khí, cương khí, ma khí, Cửu U ma khí… nhưng hiển nhiên, sở hữu hệ thống kim tự tháp đỉnh cao, lực lượng mạnh mẽ dĩ nhiên nhất chính là thần lực
Khúc gỗ có cứng rắn đến mấy cũng không thể nào so với trường kiếm sắc bén.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 36: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại (3)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Trong lúc mọi người đang lo lắng cho sự an toàn của Vô Kỵ, tại tây bắc Ma Giới, trong cơn lốc màu đen to lớn chọc trời liền đất, càn quét tất cả lại rất yên tĩnh.
Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ một trên một dưới nhìn nhau. Hai người đều hiểu được, tinh thần lực công kích đơn thuần căn bản không thể nào đánh bại đối phương, đừng nói đến chuyện đánh chết. Chủ Thần thứ mười bốn nhìn từ trên xuống dưới tên nhân loại kỳ lạ xuất hiện trước mặt, con người áo trắng tóc trắng này đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn đối với nhân tộc Thái Cổ. Không có lực lượng của thánh thú, từ lúc nào linh hồn của loài người lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này.
Trong cơn lốc hoàn toàn tối đen. Giữa không trung, thần cách thời gian màu trắng trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên trở nên lấp lánh. Một khắc sau, trong đôi mắt đỏ của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng vén áo choàng thật dài sau lưng lên, trốn vào trong dòng sông thời gian. Dự định của hắn rất đơn giản, đó là dùng lực lượng thời gian do mình khống chế, trong thời gian ngắn giết chết tên cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ xuất thế ngang trời này.
Động tác của Chủ Thần thứ mười bốn rất nhanh, nhưng kiếm của Phong Vân Vô Kỵ còn nhanh hơn hắn. Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào dòng sông thời gian, một ánh kiếm rực rỡ như sao băng liền lướt qua trong bóng tối, chém xuống vị trí hắn vừa biến mất. Với năng lực của Chủ Thần thứ mười bốn lại không thể nhìn thấy rõ một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ. So với một kiếm mà Tây Môn phát ra lúc trở về, một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, cũng không có một chút âm thanh nào, tốc độ của nó thậm chí còn vượt xa một kiếm của Tây Môn.
“Ầm!”
Nơi đối diện Phong Vân Vô Kỵ ngàn trượng bỗng xuất hiện một hố đen to lớn, chung quanh có những điểm sáng óng ánh bay lả tả, đó là những mảnh vụn của dòng sông thời gian. Nơi ánh sáng tỏa qua, Chủ Thần thứ mười bốn vừa mới biến mất lại chật vật hiện ra nửa người trong hư không. Một kiếm bá đạo kia của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt qua tốc độ ánh sáng, trực tiếp phá vỡ không gian chém vào trong dòng sông thời gian, ép Chủ Thần thứ mười bốn từ bên trong ra ngoài.
Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn vừa từ trong dòng sông thời gian hiện thân ra, một ánh kiếm lấp lánh bỗng xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ không hề báo trước, mũi kiếm chỉ cách vầng trán của hắn chưa đến một tấc. Ánh sáng nóng rực kia chiếu rọi khuôn mặt vô cảm xúc của hắn trong bóng tối. Ánh kiếm cực kỳ bá đạo này chính là một kiếm vừa rồi do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, đánh vào trong dòng sông thời gian, bức Chủ Thần thứ mười bốn ra ngoài.
Lực lượng thời gian, thời gian chảy ngược. Ngay lúc bị một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ bức ra khỏi dòng sông thời gian, bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn cũng mở ra, nhanh như chớp phát động thời gian chảy ngược, phản xạ ánh kiếm của Phong Vân Vô Kỵ tốc độ đã đạt tới cực hạn quay ngược trở về.
“Ầm!”
Mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ lại không hề chớp. Trông thấy một kiếm do Chủ Thần thứ mười bốn dùng thời gian chảy ngược phản xạ về sắp chém trúng, một khắc sau luồng ánh sáng lấp lánh này lại đột ngột xuất hiện trước người Chủ Thần thứ mười bốn vài thước, chém thẳng vào người hắn.
Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngồi lên ngôi vị của thần, không thể hoàn toàn lãnh khốc vô tình. Sự xuất hiện của ánh kiếm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Đối mặt với kiếm khí lặng lẽ chém tới, hắn cũng không khỏi giật mình một cái, tâm thần vừa động, lực lượng thời gian đã tích tụ lại phát động lần nữa.
Chủ Thần thứ mười bốn lại không biết, cũng giống như hắn có khả năng miễn dịch với uy lực của Tứ Tượng đại trận, tất cả kiếm chiêu công kích trên thế gian đều không thể gây tổn thương đến Kiếm Thần, bao gồm cả kiếm chiêu do Tây Môn Y Bắc phát ra. Đây là uy quyền tuyệt đối thuộc về Kiếm Thần, đỉnh cao của tất cả người tu kiếm, sở hữu khả năng miễn dịch với tất cả công kích có liên quan đến kiếm, không có bất kỳ kiếm chiêu nào có thể chạm đến hắn.
Một bên là “thời gian chảy ngược”, một bên là “kiếm đạo miễn dịch”, dưới tác dụng của hai loại năng lực này, một kiếm do Phong Vân Vô Kỵ phát ra trong nháy mắt liên tục qua lại giữa hai người, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không gian giữa hai người hoàn toàn bị một mảng ánh sáng chói mắt bao phủ. Phía sau ánh sáng rợp trời kín đất, cánh tay và hai bờ vai của Chủ Thần thứ mười bốn lại hiện ra những vết kiếm nhỏ dài. Vết kiếm không phải rất sâu, cũng không tạo thành tổn thương thực sự. Rất hiển nhiên, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể kịp thời dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, có thể chặt đứt cả một bộ phận của dòng sông thời gian.
Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm kia đã liên tục qua lại mấy trăm lần giữa hai người. Cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn không kịp dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại, sau một tiếng “ầm”, một kiếm uy lực kinh người kia liền chém vào người hắn.
“Xoẹt!”
Một vết kiếm lớn từ vai trái của Chủ Thần thứ mười bốn kéo đến dưới bụng, kể cả Sát Lục chiến giáp trên người hắn cũng bị cắt ra làm hai, máu tươi trên người bắn ra. Mặc dù thương thế không nặng, nhưng bề mặt vết thương thoạt nhìn rất kinh khủng. Một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn chọc giận Chủ Thần thứ mười bốn.
- Gào!
Sau một tiếng gầm, Chủ Thần thứ mười bốn vươn một cánh tay ra, thần cách giết chóc giữa trán bỗng trở nên lấp lánh. Một mảng đen kịt còn tối hơn so với bóng đêm, giống như vực sâu từ sau lưng hắn hiện lên. Cánh tay của hắn vung mạnh xuống, đoàn thần lực giết chóc hùng hậu kia liền tràn đến với tốc độ cực nhanh, ép về phía Phong Vân Vô Kỵ cách đó ngàn trượng.
Đối mặt với thần lực áp đảo của Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng cảm thấy không thể ngăn cản được một chiêu này, dưới chân nhún một cái, thân hình liền hóa thành một vệt cầu vồng bắn ngược ra, xuyên qua cơn lốc tinh thần chọc trời liền đất, xuất hiện trong cơn mưa lớn bên ngoài. Nơi thân hình hắn đi qua, nước mưa dày đặc đều không thể chạm vào, tạo thành một đường chân không thẳng tắp.
Sau khi phát ra thần lực công kích hùng hậu, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã dự đoán được phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ, thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cánh tay lập tức vung lên, thân hình nhoáng một cái lại trốn vào trong dòng sông thời gian. Lần này không có một kiếm nhanh đến mức biến thái của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn rất thuận lợi trốn vào trong dòng sông thời gian.
Đứng trước dòng nước lũ hủy diệt do thần lực giết chóc tạo thành, chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ hơi ngẩng lên, nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào trong dòng sông thời gian. Cặp mắt màu đỏ của hắn khẽ nhướng lên, nhìn lướt qua thi thể của Trì Thương trong khuỷu tay, trong mắt đột nhiên trong trẻo hơn một chút.
Trên mặt đất, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ bay ngược ra từ trong cơn lốc tinh thần kinh khủng chọc trời liền đất, đám người Tây Môn đều cho rằng Vô Kỵ đã chiến bại, đang định ra tay trợ giúp, trong tai bỗng nghe được giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ: “Độc Cô, Tây Môn, mau rời khỏi đây!”
“Tề Thiên, thi thể Trì Thương giao cho ngươi bảo vệ!” - Viên Tề Thiên vừa nhìn thấy thân hình Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cho rằng sư tôn đã bị thương, máu nóng trong người liền sôi trào, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, muốn hiện nguyên hình chiến đấu một phen. Lúc này trong tai bỗng nghe được giọng nói quen thuộc, sau đó một bóng đen từ dưới người Phong Vân Vô Kỵ bay tới. Viên Tề Thiên theo bản năng lập tức bay lên trời tiếp lấy, cúi đầu thoáng nhìn lại phát hiện đóh là thi thể của Trì Thương.
Sau khi giao thi thể Trì Thương cho Viên Tề Thiên chiếu cố, Phong Vân Vô Kỵ đã không còn vướng bận, tay áo bào rộng thùng thình mở ra, một bàn tay trắng nõn như ngọc không tỳ vết từ dưới tay áo vươn ra như chớp.
“Keng!”
Trong tiếng kiếm ngân rung trời, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã biến mất rất lâu lại xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Trong ánh mắt của Độc Cô và Tây Môn, thân hình Phong Vân Vô Kỵ chợt rung động, sau đó dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng liên tục gia tốc, trong nháy mắt đã phá vỡ không gian, biến mất trong hư không mênh mông.
Tại Ma Giới, ngay khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Độc Cô và Tây Môn Y Bắc liền nhìn thấy lực lượng giết chóc phá tan cơn lốc tinh thần chọc trời, như nước lũ tràn đến, lập tức biến sắc hét lớn một tiếng:
- Tề Thiên, đi mau!
Gần như đồng thời, Viên Tề Thiên cũng đã phát hiện đoàn thần lực công kích mạnh mẽ do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra. Ba người không hẹn mà cùng từ dưới đất vọt lên, chạy ra bên ngoài Ma Giới. Viên Tề Thiên ở giữa không trung kêu lên một tiếng, hóa thành một con Ly Loan to lớn, mang theo thi thể Trì Thương vượt qua hư không, bay về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Tại phía đông Ma Giới, ba vị Chí Tôn thấy thế cũng đồng thời vọt lên không, đuổi theo hướng Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Thần lực giết chóc hùng hậu đánh xuống. Từ nơi Phong Vân Vô Kỵ vừa đứng cho đến nơi chân trời Tây Môn và Độc Cô đang đứng, khoảng đất diện tích rộng lớn này lập tức bị đánh thành tro bụi, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, lộ ra hư không mênh mông phía dưới.
Tại vương triều Đọa Lạc.
Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp mười sáu cánh vẫn luôn chú ý đến trận chiến của Chủ Thần thứ mười bốn. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng phá vỡ không gian rời đi, Lộ Tây Pháp không hề nghĩ ngợi, mười sáu đôi cánh sáng màu đen sau lưng xuyên qua áo khoác, dùng sức đập một cái, lập tức hóa thành một vệt cầu vồng màu đen đuổi nhanh theo.
Trong vũ trụ, nếu chỉ nói về tốc độ bay thì ai là người đứng đầu? Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ hay là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp?
Trong tất cả binh khí, tốc độ của người tu kiếm là cao nhất. Có một số người tu kiếm, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với loài chim dữ của Hồng Hoang là Ly Loan, vốn được xưng là tốc độ nhanh nhất giữa trời đất. Là thần trong kiếm đạo, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ càng đứng trên thiên hạ.
Thiên sứ ánh sáng dù đã sa ngã vẫn có tốc độ cực nhanh. Lộ Tây Pháp được xưng là có tốc độ bay tiếp cận với tốc độ ánh sáng.
Một bên là Kiếm Thần, một bên là Thần Quang thiên sứ ngày xưa, rốt cuộc giữa bọn họ ai mới là người có tốc độ nhanh nhất trong vũ trụ? Tốc độ nhanh nhất rốt cuộc đạt đến mức nào, có thể vượt qua ánh sáng hay không? Nếu như có thể vượt qua ánh sáng thì sẽ ra sao?
Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ điều khiển Đệ Ngũ Kiếm Đảm, tốc độ không ngừng gia tăng. Mặc dù không nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trong dòng sông thời gian, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng, đối phương đang cách mình không xa, hơn nữa vẫn luôn đuổi theo mình.
“Ầm!”
Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, người đầu tiên xuyên qua không gian Ma Giới, xuất hiện trong hư không tối đen không phải là Viên Tề Thiên, cũng không phải là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, mà là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp với mười sáu chiếc cánh sáng đen. Mặc dù hai bên vẫn cách nhau một khoảng không nhỏ, nhưng cũng đủ để Lộ Tây Pháp theo dõi được thân hình Phong Vân Vô Kỵ. Trong mắt của Lộ Tây Pháp, Phong Vân Vô Kỵ chỉ lớn khoảng bằng con kiến, đang bay về nơi sâu hơn trong vũ trụ. Bên cạnh Đọa Lạc Chi Vương có một mảng bóng đen dày đặc, dùng để che dấu thân hình của vị thiên sứ ánh sáng ngày xưa này.
Ngay lúc Đọa Lạc Chi Vương xuất hiện ở phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bàn tay to lớn đột nhiên từ trong hư không vươn ra, giơ về hướng Phong Vân Vô Kỵ sẽ đi qua. Khi bàn tay mở ra, một giọng nói mang theo tiếng kim loại bỗng vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ:
- Thời gian bất động!
“Ầm!”
Kiếm Thần vốn đang hóa thành một bóng sáng mờ ảo bay vào sâu trong vũ trụ, thân hình đột nhiên run lên, sau đó liền đứng yên phía dưới bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn vươn ra từ trong dòng sông thời gian. Vẻ mặt của hắn vẫn giữ nguyên biểu tình trước đó một khắc, bên tai loáng thoáng có thể thấy một chùm tóc trắng như sương phất phơ, giống như bị gió thổi lên. Tất cả đều chìm vào bất động.
Vào lúc này, Viên Tề Thiên, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng lần lượt bước vào trong hư không. Mới vừa xuất hiện, cảnh tượng nơi xa liền in vào trong mắt mọi người. Vừa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của mọi người như muốn vỡ tung, khí huyết trong lồng ngực dâng trào. Với khoảng cách của bọn họ, lúc này muốn ra tay tương trợ cũng đã không còn kịp.
- Vô Kỵ!
Độc Cô Vô Thương hét lớn, khuôn mặt vốn già nua giờ phút này càng trở nên tiều tụy đi không ít.
Trong cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn đang vươn ra bỗng xuất hiện một đoàn thần lực vô cùng ngưng tụ, mang theo những tia chớp màu đen nóng rực, đánh thẳng vào chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ đang đứng yên. Ngay lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 37: Dòng sông vận mệnh
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Dưới bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn, Kiếm Thần bị thời gian bất động dừng lại trong hư không tối đen, thân thể đột nhiên rung lên một chút. Trong ánh mắt kinh hãi mọi người, đường nét ven rìa thân thể Phong Vân Vô Kỵ dần dần trở nên mờ ảo, hóa thành từng chùm điểm sáng, thân thể của hắn cũng từ chậm biến thành nhanh, nhanh chóng thoát ra khỏi bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn.
“Sao lại như vậy?” - Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn đã cảm thấy kinh hãi. Cảm giác từ bàn tay truyền đến nói rõ, tác dụng của thời gian bất động cũng không bị giải trừ, vẫn đang tác dụng lên người của tên cao thủ Thái Cổ áo trắng tóc trắng kia. Theo đạo lý, Phong Vân Vô Kỵ lẽ ra vẫn còn bị bất động trong hư không. Nhưng ở phía xa, trong mắt của Lộ Tây Pháp đang ẩn mình trong bóng tối, cùng với Tây Môn và Độc Cô vừa mới phá vỡ không gian, đứng ở bên ngoài vách chắn không gian Ma Giới, Phong Vân Vô Kỵ đã thoát khỏi phạm vi bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn che phủ.
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ tỏ ra rất kỳ lạ, tốc độ của hắn giống như một người mới phi thăng, vừa mới học được ngự không phi hành, lúc nào cũng có thể té xuống. Nhưng mặc dù tốc độ rất chậm, kẻ mới học này lại tiến bộ một cách thần tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Trong khoảnh khắc, tốc độ Phong Vân Vô Kỵ đã gia tăng đến mức ban đầu, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
- Ngâm!
Trong hư không chợt vang lên một tiếng rồng ngâm rung trời. Trong xa xăm, mọi người giống như nhìn thấy được Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng xuyên qua trong hư không tối đen. Khi tốc độ đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng, hắn lại giống như lắc mình hóa thành một con rồng vàng, chui vào trong hư không biến mất không thấy.
Tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ biến mất, ý thức mạnh mẽ như Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Đọa Lạc Chi Vương còn có thể loáng thoáng cảm giác được hắn vẫn đang bay vút trong hư không. Nhưng lại rất kỳ lạ và mâu thuẫn, mặc dù tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ dường như vẫn đang gia tăng, ngay cả thần thức cũng rất khó nắm bắt được hắn, nhưng trong cảm giác mọi người, Kiếm Thần giống như đã bước vào một vũ trụ song song khác. Tốc độ của hắn vẫn đang gia tăng, nhưng vị trí lại luôn không thay đổi, vẫn ở tại nơi cuối cùng biến mất.
Khi tốc độ đạt tới cực hạn thì sẽ thế nào?
Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ. Đây là một sự tồn tại rất kỳ lạ mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua. Trong cảm giác Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ dường như đã biến thành một luồng ánh sáng hình thoi, chỉ có thể cảm giác được nhưng không cách nào nhìn thấy, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, lại vừa giống như vốn không tồn tại. Hắn dường như tồn tại ở một không gian, nhưng lại giống như đồng thời tồn tại ở mấy cái, thậm chí vô số không gian song song. Đây là một loại cảm giác rất mâu thuẫn.
Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ vẫn đang gia tăng. Trong mắt của hắn, những điểm sáng vô tận từ trong bóng tối phía trước ập vào mặt. Giống như đã qua ngàn vạn năm, cuối cùng hắn cảm giác được phía trước dường như xuất hiện một tầng vách chắn.
“Ầm!”
Trong hư không, nổ ra một vòng ánh sáng lấp lánh, sau tiếng vang lớn, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn biến mất tại trong cảm giác của mọi người liễu!
Ở bên kia, Chủ Thần thứ mười bốn đứng trong dòng sông thời gian, chợt cảm thấy một làn sóng gợn nhàn nhạt nổi lên. Sau khi sóng gợn đi qua, đối diện với hắn bỗng xuất hiện một bóng người, chính là Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ.
Phương thức tiến vào dòng sông thời gian có hai loại. Loại thứ nhất dĩ nhiên là khống chế lực lượng thời gian, loại người này có thể dễ dàng trốn vào trong dòng sông thời gian, giống như Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn. Loại thứ hai chính là người có tốc độ vượt qua suy nghĩ, vượt qua cả ánh sáng mặt trời, đạt đến mức độ sau cực hạn mà tinh thần lực cũng không thể nắm bắt được, khi đó sẽ bước vào một vùng trời khác, tiếp xúc được với thời gian, đồng dạng cũng có thể tiến vào dòng sông thời gian.
Có điều so với người sở hữu thần cách thời gian, nắm trong tay lực lượng thời gian, người sau muốn đi vào dòng sông thời gian, phương thức hiển nhiên phức tạp hơn nhiều, hơn nữa cũng khó hơn nhiều so với người trước.
Không giống như hình thái của Chủ Thần thứ mười bốn, sau khi tiến vào dòng sông thời gian, thân hình Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên mờ ảo, dường như đang ở trong một loại trạng thái biến ảo, chứ không phải là trạng thái hình thể chân thật giống như Chủ Thần thứ mười bốn.
Trong hư không, Lộ Tây Pháp vẫn luôn ẩn thân ở một bên, nhìn về nơi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, ánh sáng trong mắt lóe lên mấy lần, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Cực hạn của tốc độ…
Một lúc sau, Lộ Tây Pháp cuối cùng chán nản quay người trở về Ma Giới. Vốn hắn còn muốn ở một bên thăm dò, xem thử có thể giết chết tên cao thủ loài người cũng sở hữu ưu thế về tốc độ này hay không. Dù sao một bên là ma, một bên là người, hai bên lập trường khác nhau, giết chết đối phương chính là đạo lý hiển nhiên. Nhưng lúc khí tức của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác, Lộ Tây Pháp đã hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ này.
Nói về tốc độ, Lộ Tây Pháp đã thua hoàn toàn.
Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ lại trở về điểm xuất phát. Hai người đứng đối diện, yên lặng nhìn nhau. Chủ Thần thứ mười bốn vốn định trốn vào dòng sông thời gian, từ trong đó công kích đối thủ, nhưng phương thức này đã hoàn toàn vô dụng. Không có dòng sông thời gian che chở, rất nhiều lực lượng thời gian của hắn khó mà đạt được hiệu quả bất ngờ.
“Ầm!”
Sau một khắc, lực lượng tinh thần mạnh mẽ, vượt qua tất cả sinh vật trong vũ trụ không phải Chủ Thần, điên cuồng công kích lẫn nhau. Trong dòng sông thời gian văng lên mảng lớn bọt sóng, sau đó hai bóng người nhanh chóng bắn lên, giao đấu với nhau.
Nếu như nói thần lực là kiếm sắc, năng lượng khác là cành cây, như vậy nếu như cầm cảnh cây thì làm thế nào để đánh bại kiếm sắc?
Đáp án là không thể nào, tính chất của gỗ đã định sẵn không thể nào đánh gãy sắt thép.
Nhưng nếu như chỉ đánh bại người cầm kiếm thì sao? Đáp án sẽ trở nên rất đơn giản, đó là tránh khỏi công kích của kiếm, đồng thời đánh trúng người cầm kiếm.
Bàn tay lật một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm màu đen lại xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Tiếng kiếm ngân vang, thân hình hắn bỗng hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo bay về phía Chủ Thần thứ mười bốn.
“Keng keng keng!”
Hai người giao đấu với nhau trong hư không. Trong thời gian dài làm bạn với Phong Vân Vô Kỵ, sau khi trải qua lực lượng tinh thần to lớn tôi luyện, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu. Mỗi lần ra tay như tia chớp, nó đều lưu lại trên Sát Lục chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn những vết kiếm. Mặc dù những vết thương này không phải rất sâu, nhưng cũng đủ khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn kinh hãi.
Chủ Thần thứ mười bốn liên tục hét lên giận dữ, mỗi lần ra tay đều là long trời lở đất. Lúc giao chiến cùng với Phong Vân Vô Kỵ, thân thể to lớn của hắn ngược lại trở thành gánh nặng. Đối mặt với tốc độ cực nhanh của Phong Vân Vô Kỵ, hắn rất khó đánh trúng đối phương. Hơn nữa còn khiến cho hắn cực kỳ bực bội, thời gian chảy ngược vốn có thể phản xạ công kích đánh ngược trở về đối phương, nhưng khi sử dụng lên người Phong Vân Vô Kỵ lại không thể thi triển hoàn chỉnh được, giống như trên người Phong Vân Vô Kỵ sở hữu thứ gì đó khiến cho lực lượng thời gian tác dụng lên người của hắn trở nên hỗn loạn.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người vừa giao chiến kịch liệt, vừa men theo dòng sông thời gian cuồn cuộn, trôi nổi đến từng góc của vũ trụ. Mỗi lần bay lên trời, va chạm vào nhau trong dòng sông thời gian, lực lượng tinh thần to lớn khó tưởng tượng của hai người đều đụng thẳng vào nhau. Mỗi lần tinh thần lực va chạm đều khiến dòng sông thời gian nổi lên mảng lớn sóng gợn.
Luận về lực lượng, Phong Vân Vô Kỵ vốn không thể nào chiến thắng Chủ Thần thứ mười bốn sở hưu thần cách giết chóc, có thể liên tục hấp thu lực lượng giết chóc trong vũ trụ. Còn luận về tốc độ, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể nào vượt qua được Kiếm Thần, không có thần lực to lớn thì khó mà đánh trúng đối phương. Hai người trong chiến đấu dường như đã sinh ra nhận thức chung: chỉ có giao đấu tinh thần lực mới có thể phân định thắng bại, nếu không chiến đấu sẽ tiếp tục kéo dài, vĩnh viễn không ngừng.
Tinh thần giao đấu vốn không có người thắng thật sự, luôn là giết địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm. Vào lúc này, cường độ tinh thần lực và sự dẻo dai lại trở thành mấu chốt, ý chí người nào mạnh mẽ hơn thì người đó có thể trở thành người thắng. Bất luận là Kiếm Thần hay Chủ Thần thứ mười bốn, về mặt này đều không có ưu thế tuyệt đối.
“Ầm ầm ầm!”
Trong vũ trụ hư không, những tia sét to lớn qua lại như con thoi trong bóng tối. Trong sấm sét đồng thời lộ ra khí tức tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn, đây là hiện tượng dị thường do tinh thần lực cuồng bạo của hai người gây nên.
Mảng lớn vũ trụ hư không bỗng sụp đổ và nổ tung không hề báo trước. Mỗi địa điểm sụp đổ đều cách nhau rất xa, trong khi thời gian lại cách nhau rất ngắn. Cho dù mạnh như Tây Môn Y Bắc, cũng không thể nào trong thời gian này vượt qua tầng tầng hư không, đi đến một nơi khác trong vũ trụ hư không xa như vậy.
Trận chiến của hai người đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết và tưởng tượng của mọi người. Độc Cô, Tây Môn và ba vị Chí Tôn đã hoàn toàn không thể nắm bắt được tình hình giao chiến của hai người, cũng không có cách nào chen vào trong chiến đấu. Chỉ có tiếng sấm ầm ầm thỉnh thoảng xuất hiện trên đỉnh đầu, trong khoảnh khắc lại chui vào sâu trong vũ trụ, mới khiến cho mọi người cảm giác được trận chiến hung hiểm giữa hai người vẫn đang tiếp tục.
Độc Cô, Tây Môn và ba vị Chí Tôn vẫn chờ đợi trong hư không, chờ đợi giây phút Vô Kỵ cần trợ giúp. Tinh thần lực của năm người nhiều lần quét qua hư không, kiếm nguyên và thánh lực trong cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái tùy thời có thể ra tay. Thời gian trôi qua trong sự chờ đợi yên lặng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên một tiếng “tách” vang lên. Tây Môn Y Bắc chợt cảm thấy vài giọt chất lỏng ướt át nhỏ xuống trên mặt, liền bất giác đưa tay lau, đồng thời cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay một mảng đỏ thẫm, chung quanh đó lại là những điểm sương máu màu vàng tối.
- Chủ Thần thứ mười bốn và Vô Kỵ đều bị thương.
Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh, đó là giọng nói của Độc Cô Vô Thương. Tây Môn nghiêng đầu nhìn, trông thấy Độc Cô Vô Thương mặc áo bào xanh cầm trường kiếm, đang ngẩng đầu nhìn hư không, giữa chân mày đầy vẻ lo lắng.
- Chúng ta… không nhúng tay vào được.
Tây Môn Y Bắc lẩm bẩm nói, dứt lời cũng xoay đầu lại nhìn về phía trên đỉnh đầu. Nơi đó mặc dù vẫn nhìn không thấy gì, nhưng hai người đã dần dần cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ còn sót lại trong hư không. Khí tức hai người đều có phần hỗn loạn, giống như đều bị thương không nhẹ cũng không nặng.
“Ầm!”
Đột nhiên từ trong hư không bên ngoài không gian Ma Giới vang lên một tiếng lớn như vũ trụ nổ tung. Tâm thần mọi người căng thẳng, thần thức mạnh mẽ quét tới, trông thấy một bóng người màu trắng quen thuộc từ trong bóng tối bắn ngược ra, một đường máu tươi tung tóe. Đối diện với bóng trắng kia, thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn cũng từ trong hư không hiện ra. Cặp mắt màu vàng tối của hắn đã mờ đi không ít, nhưng vẫn mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Kiếm Thần bắn ngược ra. Máu vàng chảy đầy trên thân thể cường hãn kia.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 37: Dòng sông vận mệnh (2)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Một cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn giơ lên cao, giữ tư thế chém nghiêng xuống. Trong lòng bàn tay vẫn còn thần lực giết chóc dày đặc, nhưng lại hơi run rẩy. Không chỉ có bàn tay mà toàn bộ thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn đều khẽ run lên. Đối với hắn thì đây là một sự trải nghiệm chưa bao giờ có. Vết thương của tinh thần khiến cho thần thể co rúm lại như mất khống chế, từng cơn đau kịch liệt từ các bộ phận trên thân thể truyền đến.
“Nhân loại này…” - Trong con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn phản chiếu rõ ràng hình bóng Kiếm Thần bay ra ngoài. Mặc dù bị thần lực của mình đánh bay, thanh kiếm kỳ quái trong tay đối phương vẫn giữ nguyên trạng thái tùy thời có thể tấn công. Hơn nữa nhìn vào tình hình lưu chuyển năng lượng trong cơ thể con người kia, lúc nào hắn cũng có thể thoát thân rời khỏi. Chủ Thần thứ mười bốn cũng không nắm chắc có thể bắt kịp nhân loại này về tốc độ.
“Nhân loại này…” - Trong biển ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn lại vang lên lời nói như trước. Trong trí nhớ của hắn, từ trước đến giờ chưa từng thấy con người nào có tinh thần lực mạnh như vậy, đến mức có thể đối kháng cùng với Chủ Thần. Tinh thần lực chiến đấu luôn là giết địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm. Lúc ban đầu Chủ Thần thứ mười bốn còn có thể chịu đựng loại tinh thần lực công kích này, nhưng theo sau số lần và cường độ công kích gia tăng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, đó là cơn đau từ linh hồn.
Nhưng trên mặt của tên nam tử loài người áo trắng này lại vĩnh viễn lạnh đạm vô tình. Bất kể Chủ Thần thứ mười bốn cố gắng thế nào, đều không thể cảm nhận được một chút mệt mỏi và đạu đớn vào từ trên người đối phương. Tinh thần lực của đối phương dường như vĩnh viễn không suy kiệt, luôn duy trì ở một cường độ rất cao, loại trạng thái này khiến cho hắn kinh ngạc và sợ hãi. Đến cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn nắm được cơ hội, dựa vào thần lực giết chóc to lớn đánh bay nhân loại này ra khỏi dòng sông thời gian.
Trong lúc Chủ Thần thứ mười bốn còn sợ hãi cơn đau do tinh thần lực công kích, đang do dự không biết nên ra tay hay không, trên đỉnh đầu mấy chục vạn dặm, một cặp mắt hoàng kim lãnh khốc vô tình bỗng từ trong bầu trời chậm rãi mở ra. Một lực lượng làm linh hồn người ta run rẩy bao trùm khoảng vũ trụ hư không này.
Linh Hồn Chi Chủ Mạc Tư Đề Mã, kẻ săn bắt linh hồn.
- Không hay!
Thân hình Phong Vân Vô Kỵ từ trong hư không rơi xuống. Trong lúc ba vị Chí Tôn còn đang lo lắng cho Đệ Ngũ Chí Tôn, sự xuất hiện của Linh Hồn Chi Chủ lại khiến cả ba giật mình, thân hình nhoáng một cái nhanh chóng lao về phương xa.
“Ầm!”
Một cột sét thần phạt màu vàng từ giữa cặp mắt hoàng kim to lớn đánh xuống, phạm vi bao trùm đạt đến một mức độ kinh khủng. Hơn nửa hư không đều nằm trong sấm sét thần phạt, được mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng chói mắt. Năng lượng to lớn ẩn chứa bên trong khiến toàn bộ hư không đều chấn động, giống như lúc nào cũng có thể tan vỡ.
- Ha!
Trong ánh chớp đầy trời, áo bào Phong Vân Vô Kỵ tung bay, chợt ngẩng đầu lên trời phát một tiếng hét giận dữ bất khuất, mái tóc dài sau đầu bị nhuộm thành màu vàng phất phơ trong hư không, trong cặp mắt màu đỏ lại hiện lên những điểm màu vàng. Trên bầu trời, khí tức của Linh Hồn Chi Chủ phát ra dường như đã kích động đến thứ gì. Sâu trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ, từ lúc Chiến Đế ngã xuống tại Đao vực đã bắt đầu suy diễn về dao động linh hồn của Linh Hồn Chi Chủ, lúc này đột nhiên ngừng lại. Sau đó, ba vị Chí Tôn đang từ phương xa chạy nhanh đến lại kinh hãi phát hiện, cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến thành màu hoàng kim. Ttrên người hắn, khí tức thuộc về loài người nhanh chóng biến mất, chuyển thành tương tự như dao động linh hồn của Linh Hồn Chi Chủ trên bầu trời, mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng hai người rõ ràng là cùng một gốc.
“Ầm!”
Sấm sét thần phạt do Linh Hồn Chi Chủ phát ra quá nhanh, mặc dù ba vị Chí Tôn đã cố hết sức lao đến tiếp viện, nhưng cột sét thần phạt kia vẫn đánh vào trên người Phong Vân Vô Kỵ không hề né tránh. Trong tiếng vang lớn rung trời, mảng lớn không gian phía dưới sấm sét thần phạt lập tức hóa thành một khoảng hư vô, còn Chủ Thần thứ mười bốn chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi phạm vi uy lực của sấm sét.
Ở phía xa, Tây Môn Y Bắc dừng bước, kinh ngạc nhìn về hướng sấm sét thần phạt đánh xuống. Độc Cô Vô Thương cũng dừng bước. Ba vị Chí Tôn cũng như vậy. Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhanh, ánh sáng chói mắt của sấm sét thần phạt bắt đầu tản đi. Ngay khi mọi người định đi đến quan sát tình hình của Phong Vân Vô Kỵ, đối diện với Linh Hồn Chi Chủ, ba cặp mắt hoàng kim to lớn khác lại nhanh chóng từ trong hư vô hiện lên. Ba vị Chủ Thần khác dưới vực sâu vừa xuất hiện, lập tức tập trung vào trên người ba vị Chí Tôn, chỉ trong nháy mắt ba vị Chí Tôn cũng lâm vào hiểm cảnh giống như Đệ Ngũ Chí Tôn.
“Ầm!”
Sau khi Linh Hồn Chi Chủ ra tay, lại một cột sét thần phạt to lớn khác đánh xuống, chỉ là lần này đối tượng của nó lại đổi thành ba vị Chí Tôn.
“Ngâm!”
Ngay lúc này, một tiếng rồng ngâm rung trời đột nhiên vang lên từ một bên kia hư không. Trong tiếng rồng ngâm, thân thể to lớn dài hơn tám mươi cây số của Đông Phương Thanh Long lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Vô Kỵ!
Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ mừng rỡ nhìn sang. Hiên Viên đã qua đời, trong vũ trụ người có thể hóa thân thành Thanh Long cũng chỉ có Đệ Ngũ Chí Tôn Phong Vân Vô Kỵ. Ba vị Chí Tôn nhìn thấy liền hét lớn một tiếng:
- Vô Kỵ, Tứ Tượng đại trận!
Ánh sáng chợt lóe lên, trong tiếng ngâm nga rung trời, ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại xuất hiện trong hư không.
Chợt nghe bốn tiếng kêu lớn vang lên, bốn thánh thú đầu đuôi nối liền, trong nháy mắt đã hóa thành bốn vệt sáng lờ mờ. Một khắc khác, Tứ Tượng đại trận to lớn hình thái cực đen trắng lại xuất hiện trong hư không. Đông Phương Thanh Long lượn vòng một cái, liền cuốn lấy Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương vì gấp rút tiếp viện mà lâm vào hiểm cảnh vào trong Tứ Tượng đại trận.
Ngay khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương khó khăn tiến vào trong Tứ Tượng đại trận, cột sét thần phạt thứ nhất bán kính đạt đến ngàn cây số cũng đã đánh xuống.
“Ầm!”
Từng cột sét thần phạt đánh xuống trên Tứ Tượng đại trận, làm nổi lên một cơn sóng gợn. Nhưng khi sóng gợn qua đi, Tứ Tượng đại trận vẫn vững như thành đồng, không có chút dấu hiệu tan vỡ nào.
Ở phía xa, Chủ Thần thứ mười bốn đã nhảy ra ngoài trận chiến, nhìn thấy cảnh này trong mắt chợt lóe lên một tia sáng dữ tợn. Hắn đột nhiên bước ra một bước, sau đó biến mất trong hư không một cách kỳ dị.
Một khắc sau, trong ánh mắt kinh hãi của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn lại đột ngột xuất hiện trong Tứ Tượng đại trận.
- Không hay, Chu Tước Chí Tôn, cẩn thận!
Độc Cô Vô Thương hét lớn một tiếng, đồng thời nhanh như chớp chém ra một kiếm về hướng Chủ Thần thứ mười bốn. Gần như đồng thời, tay phải Tây Môn Y Bắc cũng vung lên, phát ra một ánh kiếm chói mắt, trong nháy mắt chém vào trên lưng Chủ Thần thứ mười bốn.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên một tiếng, không hề né tránh chịu đựng một kiếm của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, đồng thời hai tay khép lại trước ngực, thần lực giết chóc hùng hậu liền phát ra, đánh vào trên người thánh thú Chu Tước.
“Ầm!”
Vào lúc này, từ hư không phía trên lại có một cột sét thần phạt đánh xuống. Trông thấy Chủ Thần thứ mười bốn ra tay đánh lén, Chu Tước lại không thể né tránh. Ngay lúc này ánh sáng bỗng lóe lên, vị trí của tứ tượng thánh thú bỗng nhiên biến đổi, vị trí vốn là của Chu Tước lại đổi thành Đông Phương Thanh Long.
“Ầm!”
Lúc sấm sét thần phạt đánh xuống Tứ Tượng đại trận, hai tay của Chủ Thần thứ mười bốn cũng đánh mạnh vào thân thể to lớn của Đông Phương Thanh Long. Tia chớp màu đen quấn quanh thân thể Thanh Long, toàn thân bắn ra máu tươi, nhưng lại không kêu lên tiếng nào.
Bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa thu lại, trước mắt chợt tối sầm, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt của Đông Phương Thanh Long. Bốn mắt nhìn nhau, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên từ trong mắt đối phương thấy được một tia sáng quen thuộc, đó là ánh mắt đáng sợ của Kiếm Thần giống như vĩnh viễn không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.
Khi cặp mắt màu vàng của Đông Phương Thanh Long in vào trong mắt, Chủ Thần thứ mười bốn nhất thời trong lòng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, từ trong cơ thể Đông Phương Thanh Long bỗng truyền đến một đợt thần lực phản kích mạnh mẽ. Ngay lúc Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, một luồng thần lực mạnh mẽ vốn không thể xuất hiện trên người một nhân loại, theo hai tay đánh vào trong cơ thể hắn, đó là sấm sét thần phạt thuộc về Linh Hồn Chi Chủ.
“Ầm!”
Từng tia sét thần phạt màu vàng đánh vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó nổ tung trong cơ thể. Máu tươi bắn ra khắp nơi từ trên thân thể như sắt thép của hắn, thân hình vẽ nên một đường cong trong hư không bay ra ngoài.
Bốn thánh thú trong nháy mắt tách ra. Thân thể to lớn của Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nhanh như chớp bay ra ngoài, đánh mạnh vào Chủ Thần thứ mười bốn đang bị kình lực còn sót lại của sấm sét thần phạt quấn quanh người.
“Ầm ầm ầm!”
Sau mấy tiếng vật nặng va chạm, Chủ Thần thứ mười bốn máu tươi tung tóe, thân hình bị bắn ra xa mấy cây số. Trước khi một đợt công kích mới đến nơi, hắn đã kịp thời chạy ra trong tích tắc, trốn về hướng Ma Giới phía xa.
Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn gần như miễn với thánh lực, nhưng lại không thể hóa giải được loại vật lý công kích này của ba thánh thú. Có điều đây cũng không phải là vết thương gì lớn. Đối với Chủ Thần thứ mười bốn thì vết thương thật sự là khi đánh với Kiếm Thần, bị thần lực linh hồn hùng hậu từ trong cơ thể đối phương tràn vào.
Chuyện này giống như dưới tình huống Chủ Thần thứ mười bốn không đề phòng, lại bị sấm sét thần phạt của Linh Hồn Chi Chủ đánh trúng, mặc dù sấm sét thần phạt phản kích từ trong cơ thể nam tử nhân loại kia vẫn còn kém xa so với sấm sét thần phạt do Linh Hồn Chi Chủ tự mình phát ra.
Đây là lần thứ hai Chủ Thần thứ mười bốn bị trọng thương từ khi phá phong ấn ra ngoài. Lần đầu tiên là bị Đế Thích Thiên và bộ tộc thủ hộ gây thương tích, còn lần thứ hai chính là hiện giờ. Hắn có suy nghĩ cách nào cũng không hiểu, vì sao rõ ràng là Linh Hồn Chi Chủ phát ra công kích với nhân loại kia, bây giờ lại chuyển vào trong cơ thể mình?
Chủ Thần thứ mười bốn vừa bỏ chạy về hướng Ma Giới vừa thầm nghĩ, trong cơ thể từng luồng lực lượng linh hồn liên tục nổ tung, máu bắn ra như mưa, từng điểm rải khắp trời cao.
- Ngâm!
Trong hư không vang lên một tiếng ngâm nga rung trời, Đệ Ngũ Chí Tôn đã hóa thành Đông Phương Thanh Long vẫy chiếc đuôi rồng một cái, muốn đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn đang chạy trốn.
- Vô Kỵ, đừng đuổi theo…
Ba vị Chí Tôn thông qua cảm ứng tâm linh kêu lên với Phong Vân Vô Kỵ.
Nhưng Đông Phương Thanh Long lại giống như không nghe thấy, vẫn bay vút về phía trước. Ngay lúc này, một giọng nói già nua bỗng xuyên qua tầng tầng hư không, vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, đó là giọng nói của Thánh Giả từ Kiếm các Thái Cổ truyền tới: “Vô Kỵ, đừng đuổi theo!”
Đông Phương Thanh Long vẫn không có phản ứng, nhưng một câu nói tiếp theo lại khiến cho thân thể to lớn của thánh thú Thanh Long ngừng lại trong hư không: “Vô Kỵ, sư tôn có để lại bức thư tiên đoán, trong đó nói có thể cứu được Trì Thương…”
Đông Phương Thanh Long vốn đang bay vút đột nhiên dừng lại trong hư không, khí tức hỗn loạn và điên cuồng trên người cũng dần dần bình tĩnh lại, cặp mắt màu vàng nhạt từ từ chuyển thành màu đỏ như máu, bên trong lại hiện lên một điểm ánh sáng rõ ràng. Trạng thái kỳ dị này lập tức khiến cho ba vị Chí Tôn chú ý. Chu Tước lo lắng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong hư không phía trên, những cặp mắt hoàng kim thình lình xuất hiện lại im hơi lặng tiếng biến mất khỏi hư không mênh mông.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 37: Dòng sông vận mệnh (3)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
- Là Thánh Giả sao?
Một lúc sau, một giọng nói khô khốc bỗng vang vọng phía trên Kiếm các:
- Ngài vừa mới nói, Trì Thương… có thể cứu được sao?
Trên Kiếm các sừng sững, Cổ Vu và Thánh Giả đứng kế nhau, bên cạnh còn có mấy tên cao thủ pháp tu mạnh mẽ khác. Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ trong hư không.
- Đúng vậy… Trì Thương chưa hẳn phải chết. Ở đây có một phong thư, là do sư tôn trước khi qua đời đã bảo ta giao cho ngươi vào thời điểm này.
Thánh Giả nhìn lên phía trên, trầm giọng nói.
Một khắc sau, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục lại rõ ràng hơn phân nửa, màu đỏ trong mắt cũng nhanh chóng rút đi, chỉ lưu lại hình ảnh rất nhạt.
“Vù!”
Trong trời cao, chiếc đuôi dài của Thanh Long vẫy một cái, liền xuyên qua hư không quay về không gian Thái Cổ. Ba vị Chí Tôn lo lắng cho an nguy của Vô Kỵ cũng theo sát phía sau, xuyên qua vách chắn không gian bay về hướng Kiếm các Thái Cổ.
- Gào!
Phía trên Kiếm các, thân thể to lớn của Thanh Long lượn một vòng ở trên trời. Sau khi ánh sáng tiêu tan, một chiếc bóng trắng từ bầu trời rơi xuống, duỗi tay một cái chống xuống trên mặt đất.
- Vô Kỵ…
Thánh Giả và Cổ Vu vội vàng chạy đến. Trong mắt của hai người, giờ phút này sắc mặt của Kiếm Thần cực kỳ tái nhợt, trên mặt không có một chút màu máu nào. Áo quần trên người hắn lại rách nát, lộ ra vết cháy khắp nơi, thỉnh thoảng có những tia hơi khói bốc lên. Khí tức trong cơ thể hắn càng cực kỳ hỗn loạn, dưới da loáng thoáng có những tia sét màu đen ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
- Vô Kỵ, ngươi sao rồi?
Trên bầu trời, ba vị Chí Tôn theo sau cũng tách ra khỏi thánh thú. Chu Tước vừa hiện thân liền vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi. Vừa rồi nếu không có Phong Vân Vô Kỵ, một chiêu kia của Chủ Thần thứ mười bốn lẽ ra đã đánh vào người Chu Tước.
Phong Vân Vô Kỵ trước tiên đã chiến đấu kịch liệt với Chủ Thần thứ mười bốn trong hư không, sau đó lại bị Linh Hồn Chi Chủ công kích, cuối cùng khi hóa thành tứ tượng lại bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh lén. Bên ngoài thân hắn, những tia sét màu đen từ dưới lỗ chân lông thoát ra kia, rõ ràng chính là thần lực giết chóc của Chủ Thần thứ mười bốn vốn phải đánh vào người Chu Tước.
- Vô Kỵ, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào? Thương thế có nặng không?
Bạch Hổ Chí Tôn cũng đi lên phía trước, ân cần hỏi. Ba vị Chí Tôn đều biết rõ sự lợi hại của Chủ Thần thứ mười bốn, ba người đều không ai chịu nổi một kích toàn lực của hắn.
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục thần trí, nhìn thấy ba vị Chí Tôn liền thi lễ một cái, sau đó nói:
- Ta tu luyện quy tắc của kiếm, bản chất của nó chính là tổn thương. Chỉ cần là công kích có thể sinh ra tổn thương, tác dụng đối với ta đều sẽ suy yếu rất nhiều, thậm chí là không có hiệu quả. Hiện giờ chỉ là tinh thần tiêu hao quá độ mà thôi.
Ba vị Chí Tôn nghe vậy trong lòng thở phào một hơi, sự lo lắng cũng giảm bớt đi.
Phong Vân Vô Kỵ xoay đầu lại nhìn Thánh Giả, thần thái đã khôi phục giống như Kiếm Thần thường ngày, khí tức hung bạo trong mắt cũng tan đi không ít.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn nhớ được Pháp Tổ Phục Hy. Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt người sáng lập pháp tu này một lần, cũng biết rất ít về Pháp Tổ, nhưng hắn đã sớm lĩnh giáo về khả năng tiên đoán. Chuyện Công Tôn Chỉ Thương âm thầm lẻn vào Kiếm vực cũng đã bị Pháp Tổ sớm tiên đoán được.
Linh hồn Trì Thương đã bị đánh tan. Nếu người khác nói có thể cứu được Trì Thương, Kiếm Thần chưa chắc đã tin, nhưng nếu là lời nhắn của Pháp Tổ thì ngược lại. Bình tĩnh nhìn Thánh Giả, Phong Vân Vô Kỵ ổn định lại tâm thần, cung kính nói:
- Thánh Giả đại nhân, ngài nói là Pháp Tổ tiền bối có để lại một phong thư cho ta sao?
- Ừ.
Thánh Giả gật đầu một cái, vẻ mặt trịnh trọng từ trong người móc ra một phong thư, mặt ngoài có hoa văn màu vàng, chính giữa vẽ một thái cực đồ, hai tay đưa cho Phong Vân Vô Kỵ:
- Đây là do sư tôn để lại trước khi qua đời. Trong phong thư thứ ba mà người để lại cho ta đã bảo ta giao lá thư này cho ngươi.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn như cũ không hề biến đổi, nhưng khi nhận lấy thư hai tay lại run rẩy, biểu thị sư kích động và băn khoăn trong lòng hắn. Giờ phút này phong thư trong tay như nặng cả vạn cân. Trong lòng hắn đầy mong đợi, nhưng cũng tràn ngập lo âu, chỉ sợ nội dung phong thư này không giống như Thánh Giả nói, lo lắng một tia hi vọng cuối cùng sẽ tan biến.
Cái chết của Trì Thương đã gây nên đả kích quá lớn đối với Phong Vân Vô Kỵ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần dốc lòng tu luyện, sẽ có thể bảo vệ được rất nhiều thứ. Nhưng lần này đệ tử đến từ cùng một không gian với hắn, cùng nhau trải qua năm tháng dài đằng đẵng tại Thái Cổ, cuối cùng lại chết trước mặt hắn, mà hắn lại không làm gì được. Ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến bảo vệ những người khác, bảo vệ cả Thái Cổ.
- Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.
Hai tay cầm phong thư như nặng cả vạn cân, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên nói với mọi người, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi. Khi chiến đấu kịch liệt với Chủ Thần thứ mười bốn, hắn không biết đau đớn, cũng không biết mệt mỏi. Khi bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng thần lực hùng hậu đánh trúng, hắn cũng không có bất cứ cảm giác gì. Nhưng giờ phút này khi biết được Trì Thương còn có hi vọng sống sót, hắn lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Mọi người hiểu ý gật đầu, nhìn Phong Vân Vô Kỵ lảo đảo bước vào bên trong Kiếm các. Khi hai cánh cửa gỗ Kiếm các sau lưng Phong Vân Vô Kỵ khép lại, một bóng người màu đỏ đứng phía sau mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào cửa lớn, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Sau khi cửa gỗ khép lại, trong Kiếm các trở nên ảm đạm và an tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ từng bước đi đến trước bàn gỗ, khoanh chân ngồi xuống, sau só một vầng sáng lĩnh vực từ trong cơ thể tỏa ra, ngăn cách hắn với bên ngoài.
“Phụt!”
Đến lúc này khi mọi người không nhìn thấy, Phong Vân Vô Kỵ mới ngửa mặt phun ra một ngụm sương máu. Làm sương kia rơi xuống phong thư mà hắn đặt trên bàn vuông, khiến cho phong thư màu trắng này nhuộm lên những điểm đỏ. Trong tiếng xè xè, từng tia sét màu đen tỏa ra từ trong lỗ chân lông toàn thân Phong Vân Vô Kỵ. Bên ngoài thân, áo bào vốn đã rách nát lại hoàn toàn hóa thành khói nhẹ, tiêu tan trong không khí. Dưới chân hắn có một ngọn lửa màu đen nhàn nhạt mang theo thần lực dao động nổi lên, sau đó bốc cháy hừng hực, nuốt chửng lấy cả người hắn.
Trong ngọn lửa màu đen, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ run rẩy, giữa trán liên tục xuất hiện những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Nếu ba vị Chí Tôn có ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, lúc này Phong Vân Vô Kỵ suy yếu hơn rất nhiều so với biểu hiện của hắn trước mặt mọi người.
Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt từ trong đầu truyền đến, Phong Vân Vô Kỵ từ từ nhắm mắt lại, dùng nghị lực to lớn chịu đựng đau đớn từ thân thể và linh hồn. Kiếm xá lợi màu trắng ở giữa trán hiện lên, phát ra ánh sáng nhàn nhạt bên trong Kiếm các tối đen.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng khí tức hỗn loạn của Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục lại bình tĩnh. Hắn mở mắt ra, cầm lấy phong thư trên bàn gỗ do Pháp Tổ Phục Hy để lại cho mình, từ bên trong rút ra một tờ giấy viết bằng chữ triện cổ.
Gởi Vô Kỵ.
Ta rất vui mừng vì có thể từ trong tiên đoán thấy được sự trưởng thành của ngươi, nhưng cũng rất tiếc vì không thể cùng ngươi vượt qua những khó khăn. Cái chết của Trì Thương ta cũng không làm gì được. Mặc dù từ trong lời tiên đoán ta đã sớm thấy được vận mệnh của hắn, nhưng lại không thể thông báo cho các ngươi, cũng không thể có bất cứ hành động gì trước khi chuyện xảy ra.
Dòng sông vận mệnh có vô số nhánh sông, mỗi một nhánh đều biểu thị cho một tương lai. Đối với người nắm giữ năng lực tiên đoán, từ khi bắt đầu nhìn thấu dòng sông vận mệnh, mỗi hành động của y đều có liên hệ chặt chẽ với dòng sông vận mệnh, mỗi việc làm của y đều sẽ mang đến cho dòng sông vận mệnh rất nhiều biến số. Bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hướng chảy của dòng sông vận mệnh xảy ra sai lệch, từ đó sinh ra tương lai bất đồng.
Ta không biết nếu nhúng tay vào cứu Trì Thương sẽ gây ra biến hóa như thế nào. Điều duy nhất có thể xác định là, trong tất cả các nhánh của dòng sông vận mệnh, dường như vận mệnh của loài người đều rất bi thảm. Ta suy diễn rất nhiều năm, cuối cùng đã từ trong vô số tương lai của dòng sông vận mệnh, nhìn thấy được một chút hi vọng cuối cùng. Bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hi vọng cuối cùng này sụp đổ. Kết quả này ta không thể gánh vác được, cả Thái Cổ cũng không thể chịu đựng được, cho nên… xin hãy thứ cho sự ích kỷ của ta.
Điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi biết là, mặc dù linh hồn Trì Thương bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh tan, nhưng vẫn còn một đường sinh cơ. Đường sinh cơ này nằm ở trong Thánh Điển mà ta để lại cho ngươi.
Đoàn năng lượng bảy màu kia, ngươi có thể tách ra một tia trong đó, đem mảnh vỡ linh hồn của Trì Thương thu thập được dung nhập vào bên trong, sau đó đưa vào địa từ nguyên mạch ở trong lòng đất tây bắc Thái Cổ mà ngươi từng ở, nhờ năng lực của địa từ nguyên mạch để tu bổ nguyên thần, Trì Thương sẽ có một ngày tỉnh lại.
Thái Cổ đành phải giao cho ngươi và ba vị Chí Tôn. Tuy ta đã thấy được tương lai từ trong lời tiên đoán, nhưng lại không thể làm gì được… ai!
Phục Hy chấp bút.
Sau khi đọc xong, trên gương mặt tái nhợt của Phong Vân Vô Kỵ mới dần dần có một chút màu máu. Hắn vươn tay ra, từ dưới bàn gỗ trong Kiếm các lấy ra Thánh Điển lấp lánh. Hắn mở một trang trong đó ra, trên trang sách có một đoàn ánh sáng bảy màu như linh hồn nhẹ nhàng chuyển động. Trong Kiếm các bỗng tràn ngập một luồng năng lượng ấm áp.
“Cộc!”
Bên ngoài cửa chợt vang lên một tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, trông thấy Thái Cổ Ma Viên đã hóa thành thiếu niên hoang dã đang quỳ ngoài cửa lớn Kiếm các, nửa thân trên để trần của nó đầy vết thương, giống như trải qua một phen chiến đấu kịch liệt. Trong lòng Thái Cổ Ma Viên đang ôm thi thể của Trì Thương.
Một vẻ ưu thương nhàn nhạt hiện lên trong mắt, Phong Vân Vô Kỵ giống như không đành lòng thức tỉnh Trì Thương đang ngủ say, nhẹ giọng nói:
- Tề Thiên, vào đi…
Cửa lớn Kiếm các kêu một tiếng mở ra, ánh sáng nhàn nhạt nhạt từ ngoài cửa chiếu vào trong Kiếm các. Thiếu niên hoang dã ôm thi thể Trì Thương vượt qua ngưỡng cửa, từng bước đi vào bên trong Kiếm các. Cánh cửa gỗ sau người đóng lại.
Ba hôm sau, tại bình nguyên dung nham.
Trên vùng đất bằng phẳng, từng chùm cỏ dại hơi khô héo lơ thơ rải rác. Trong trời đất tràn đầy khí tức hoang liêu. Trong đám cỏ dại mọc lên những cây ngô đồng cổ xưa cong veo, rễ cây quấn quýt, một nửa lộ ra trên mặt đất. Đây chính là nơi Phong Vân Vô Kỵ chìm vào ngủ say sau khi phân thần.
Bên cạnh một cây phương hoàng ngô đồng cứng cáp, Phong Vân Vô Kỵ, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, Viên Tề Thiên, Cổ Vu, Thánh Giả và ba vị Chí Tôn lẳng lặng đứng yên, không ai lên tiếng. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Trong khuỷu tay Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt Trì Thương đã có một chút màu máu rất nhạt, nhưng vẫn tái nhợt như trước. Trên trán của hắn có một tia sáng nhàn nhạt phát ra ánh sáng bảy màu. Phía trước cây ngô đồng, những vết nứt rộng hơn hai thước uốn lượn đi qua, bên dưới là dung nham nóng rực cuồn cuộn, trên nham thạch có những tia khói đen bốc lên.
Nơi Ly Loan đáp xuống nhất định có phượng hoàng ngô đồng, bên dưới nó nhất định là địa từ nguyên mạch.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh chung sống với Trì Thương, một hồi lâu sau, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Trì Thương không chút sinh cơ, tựa như muốn in sâu gương mặt này vào trong linh hồn.
“Sau ngày hôm nay, phải trải qua thời gian rất dài thầy trò chúng ta mới có thể gặp lại. Đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ tới đón ngươi. Đi bình an nhé, Trì Thương!” - Trong lòng yên lặng lập một lời hứa, Phong Vân Vô Kỵ từ từ cúi người xuống, chậm rãi đặt thân thể Trì Thương vào trong nham thạch nóng bỏng.
Tại khoảnh khắc thân thể đến gần nham thạch, trên áo bào của Trì Thương bỗng hiện lên một vòng ánh sáng của trận pháp, ép nham thạch nóng bỏng ra. Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, khuôn mặt bình tĩnh của Trì Thương từ từ chìm vào dưới lòng đất, trong nham thạch nóng bỏng.
“Đi bình an nhé, Trì Thương!” - Trong đám người, Bạch Hổ Chí Tôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân thể Trì Thương từ từ chìm xuống, trong lòng thầm nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius