tặng bạn bài này
THAO THỨC
Anh không biết cách tìm nguyên nhân
Vì sao anh nhớ em đến thế
Chỉ biết đêm qua anh đã thức cùng trăng
Thức cùng gió. Mà gió thì im ắng quá
Chắc gió đã nghe hết sự tình
Ai đó bâng quơ trách cứ hoa quỳnh
Thương quý đời hoa ngắn ngủi
Anh dám chắc nếu hoa nói được
Mà hoa thì -không nói-chỉ cười
Thế đủ biết
Nỗi nhớ nhau dữ dằn như lửa cháy
Lửa bùng lên từ thềm lục địa của mình
Từ triệu năm nén sâu lòng biển
Nên mảnh liệt có chi sánh bằng
Đời người chỉ sống nhọc nhằn
Khi nhàn hạ và khi trống rỗng
Chẳng biết yêu và chẳng biết ghét bao gìơ
Như anh và em hai người xa lạ
Cứ bình yên bình yên vô tâm
Có khi nói nhiều quá hoá thành câm
Bởi có một điều ta không dám nói
Như anh nhớ em nhức nhối
Mà phải nén sâu làm mây khéo hững hờ.....