Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 1057-1058: Phách Long Hàng Thế.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Kim Long gầm thét, vạn thú đều kinh!
- Ngày sau ngươi liền bầu bạn chinh chiến Trung vực với ta, giương lên uy lực của ta và ngươi đi!
Lăng Tiếu giơ thương lên hào hùng mười phần nói.
Kim Long Thương tựa hồ có thể nghe hiểu lời nói của Lăng Tiếu, lại phát ra tiếng "Ông ông" lay động, Kim Long kia càng là linh động mà phiên động gầm thét, làm cho người ta thoạt nhìn phi phàm không thôi.
- Ha ha... Tốt, long thương phá cho ta!
Lăng Tiếu cuồng tiếu một tiếng, Kim Long Thương trong tay hướng động phủ hung hăng oanh tới.
Một cái Kim Long hung hăng đụng vào động phủ, trên động phủ lộ ra một cái động khẩu, động phủ cũng vào giờ khắc này bắt đầu sụp đổ xuống.
Ở trên bình địa mà tòa sơn phong trước kia tiêu thất, mặt đất bắt đầu hoảng động, ngay sau đó một con Kim Long phá đất mà ra, một đọa nhân ảnh như đạp long mà xuống, phảng phất là Long chi tử làm cho người ta cảm thấy hoa mắt không thôi.
Lăng Tiếu phá động mà ra, sau khi hít thở khí tức hoang vu thì cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Hắn lắc cổ nói:
- Còn hai tháng nữa là được một năm, thời gian trôi qua thật nhanh! Nhất định phải lại tìm kiếm một ít đế đan mới được, vị trí khôi thủ không thể ném được.
Tuy nói Lăng Tiếu có được không ít đế đan, nhưng có ai dám bảo đảm là người khác kém hơn hắn chứ.
Cho nên hắn phải mau chóng tìm kiếm đế đan để ngừa khôi vị trí khôi thủ chấp tay giao cho người khác.
- Các nơi này năm ngàn mét có hồn lực chấn động, phải đi vào trong đó!
Lăng Tiếu dò xét bốn phía chung quanh, hắn nhíu mày suy tư sau đó bay lên.
Tốc độ và cảm ứng tinh thần của hắn ngày hôm nay tăng lên rất nhiều.
Không tốn bao lâu Lăng Tiếu đã tới môt nơi oan hồn dày đặc.
Trong một góc rơi Lăng Tiếu phát hiện ba khỏa đế đan tồn tại, trên mặt vui vẻ đi lấy đế đan.
Những oan hồn này giơ binh khí chém giết qua phía Lăng Tiếu, chúng đều có thực lực Thiên Tôn, tuy còn chênh lệch với Thiên Tôn chính thức nhưng mà công kích vượt xa người thường.
Đối diện với mấy oan hồn này Lăng Tiếu không có lam gì, căn bản không xem vào mắt.
- Cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu khẽ quát một tiếng, hỏa diễm màu xanh da trời bắn ra.
Một ít oan hồn gần hắn bị đốt thành tro bụi, không ít oan hồn lập tức cảm thấy sợ hãi, sau đó không dám tới gần Lăng Tiếu mà lẫn đi rất xa.
Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng:
- Coi như các ngươi thức thời.
Một chiêu này vừa ra lập tức có ba viên đế đan được thu vào trong tay.
Lăng Tiếu không có hứng thú đối phó oan hồn, sau khi thu đế đan xong thì đi tới chỗ khác.
Mười ngày liên tục Lăng Tiếu thu được mấy chục viên đế đan.
Số lượng này khiến Lăng Tiếu cảm thấy thất vọng, so sánh với những nơi trước kia thì nơi này kém hơn nhiều.
Nếu như để cho người khác biết rõ hắn nghĩ như vậy chắc sẽ tìm đậu hủ đâm đầu chết cho rồi.
Phải biết rằng bọn họ đối phó những oan hồn này cố hết sức mới được, cho dù tìm được đế đan cũng không nhất định lấy tới tay, một tháng có thể đạt được mười viên là tạ trời tạ đất, mà Lăng Tiếu một người mười ngày tìm nhiều như vậy còn không biết đủ.
Một ngày này Lăng Tiếu cảm ứng được hướng bắt có hồn lực cường đại, hắn có thể kết luận nơi này tuyệt đối có tàn hồn bán đế.
Nếu là lúc trước Lăng Tiếu cũng không dám giao chiến với tàn hồn cấp bậc này, nếu tinh thần lực không làm chúng bị thương thì hắn chết chắc.
Thế nhưng mà hôm nay thực lực của hắn đại tiến, mà tinh thần lực càng dùng mãi không kiệt, muốn đối phó và thu thập tàn hồn bán đế cũng không khó khăn.
Nhưng mà Lăng Tiếu nhanh chóng tới chỗ đó lại phát hiện khí tức tàn hồn bán đế này yếu ớt, đồng thời tàn hồn bán đế này đang giao chiến với người khác.
Lăng Tiếu bay tới thì nhìn thấy mười tên Địa Hoàng đang giao chiến với tàn hồn.
Không, bọn họ không phải giao chiến, hẳn là cầm linh khí hấp thu tàn hồn.
Mười người này là Địa Hoàng của Hắc Ma Môn, mà tụ hồn trong tay chuyên dùng đối phó tàn hồn.
Khó trách bọn họ không sợ hãi oan hồn thực lực mạnh hơn mình nhiều.
Mà đang giao chiến với tàn hồn bán đế chính là Ma Tử của Hắc Ma Môn, chỉ thấy hắn mặc khôi giáp màu đen, thân thể tỏa ra sương mù nồng đậm, trong tay cầm đại đao huyết sắc, tay kia cầm theo một tấm chắn mặt quỷ.
Hắn mặc áo liền quần đang xung phong đối chiến với tàn hồn bán đế.
Lăng Tiếu chú ý tới vũ khí trong Ma Tử tuyệt đối là nửa giai thánh khí, bằng không với thực lực của hắn không có khả năng giao chiến với tàn hồn bán đế.
- Hắc Ma Môn sao? Đây chính là thế lực do Tàn Báo thành lập, nếu đã gặp cũng nên cho chúng một đại lễ!
Lăng Tiếu thì thào tự nói.
Tuy Lăng Tiếu không có ân oán gì với Hắc Ma Môn nhưng mà Hắc Ma Môn chính là người hầu Tàn Báo và Phong Nha của hắn tổ kiến mà thành, hôm nay lại thuộc về người khác, làm chủ nhân tự nhiên có nghĩa vụ giúp bọn họ kiếm chút chỗ tốt.
- Không muốn chết tốt nhất cút ngay!
Một tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn bay tới cách Lăng Tiếu mấy chục thước, dường như nghĩ tới cái gì đó.
- Trước khi cút giao không gian giới chỉ ra.
Lăng Tiếu vẫn không nghĩ tới mình chưa động thủ thì người ta đã tới cửa rồi.
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Ngươi muốn cướp bóc sao?
- Không rảnh nói nhảm với ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết Hắc Ma Môn sao? Mau giao không gian giới ra đây.
Tên Địa Hoàng mặt âm trầm quát một tiếng, sau đó chụp vào không gian giới của LĂng Tiếu, xem bộ dáng là muốn cường đoạt.
Trong khi tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn muốn ra tay với Lăng Tiếu thì Lăng Tiếu đã đi trước một bước.
Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn này sững sờ, hắn muốn rút tay về nhưng thấy lực đạo của đối thủ quá mạnh, vì vậy, không chút suy nghĩ một cước đá vào đũng quần của Lăng Tiếu.
Một cước này ẩn chứa toàn lực của hắn, thuộc tính ăn mòn đậm đặc phát ra ngoài.
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, bắt cánh tay tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn sau đó uốn éo một cái.
Răng rắc!
Ah!
Người nọ còn chưa đá trúng Lăng Tiếu, đã bị Lăng Tiếu vặn gãy cánh tay, kêu la thảm thiết.
Tiếng la thảm này khiến người Hắc Ma Môn chú ý, mà Ma Tử cũng tránh tàn hồn bán đế ra.
- Người nào dám động thủ với Hắc Ma Môn?
Ma Tử lãnh khốc quát lên.
Hắn mang theo ngươi vây quanh Lăng Tiếu.
- Ta... Tay của ta gãy rồi, ta muốn giết ngươi!
Tên Địa Hoàng bị vặn gãy tay quát to một tiếng, tay kia của hắn cầm một cây dao găm.
Cây dao găm này nhanh như điện đâm thẳng vào cổ họng của Lăng Tiếu.
Bởi vì Lăng Tiếu cách đối phương quá gần, mà Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới tên này lại tinh thông ám sát, một dao này nhanh chóng lao tới cổ họng Lăng Tiếu.
- Bảo ngươi tự giao ra không muốn, hết lần này tới lần khác muốn phản kháng Hắc Ma Môn chúng ta, thật sự là không biết sống chết!
Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn cho rằng Lăng Tiếu trúng một dao này chắc chắn phải chết.
Đáng tiếc hắn vừa mới nói xong dao dăm đưa tới cổ họng của Lăng Tiếu lại rơi xuống.
Thì ra vừa rồi Lăng Tiếu dùng cổ đỡ dao dăm, đương nhiên dao găm xác thực đâm vào cổ họng của Lăng Tiếu nhưng không cách nào đâm rách cổ họng.
- Người nào không biết chết sống còn chưa biết đấy!
Lăng Tiếu nói xong và ánh mắt lăng lệ ác liệt, đấm ra một quyền
Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn cảm thấy tâm thần phát lạnh, giống như có một con chân long tuyệt thế lao qua phía hắn.
Phanh!
Lăng Tiếu không dùng bao nhiêu sức đã đấm vào mũi của tên Địa Hoàng.
Mũi của Địa Hoàng Hắc Ma Môn chảy máu, đau tới mức quát lên.
- Thật sự có đảm lượng, đắc tội Dược Môn cũng thôi, không ngờ còn dám đắc tội Hắc Ma Môn chúng ta, cũng không biết ngươi có dũng khí gì mà dám khiêu chiến chúng ta!
Ma Tử lúc này cười lạnh, dường như không vì người của mình bị đánh mà tức giận.
- Hắc Ma Môn rất trâu sao?
Lăng Tiếu tiện tay đánh một quyền vào mặt tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn rồi nhìn qua.
- Ta muốn giết ngươi!
Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn bị đối phương nhục nhã như vậy, lúc này hét lớn một tiếng muốn chém giết Lăng Tiếu.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu đau đớn, sau đó ý thức trở nên trống rỗng.
Phanh!
Đầu của hắn nổ tung như dưa hấu, máu tươi óc văng khắp nơi làm cho người ta cảm thấy rất buồn nôn.
Ma Tử cùng với đám người Hắc Ma Môn chung quanh biến sắc.
Bọn họ không nghĩ tới đồng bạn vừa rồi êm đẹp vì sao lại nổ đầu.
Đương nhiên bọn họ biết rõ tên trước mặt không thoát khỏi liên quan.
- Phế hắn nhưng không khiến hắn chết quá nhanh, ta muốn rút linh hồn của hắn ra chậm rãi tra tấn tới chết!
Ma Tử hung ác quát lên.
Hắn vừa nói xong đám người Hắc Ma Môn còn lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ tập trung vào Lăng Tiếu, đồng thời cầm lấy liêm đao chém giết Lăng Tiếu.
- Tới vừa vặn, ta cũng bắt bọn ngươi thử uy lực của Phách Long Thương Phápđã!
Lăng Tiếu không sợ còn hưng phấn kêu lên.
Lúc đám người này tới trước mặt Lăng Tiếu, Lăng Tiếu trong tay cầm một cây trường thương.
Lúc trường thương xuất hiện, một con kim long hiện ra giữa trời, nó rống vang vọng thiên địa.
- Linh khí thật cường đại... Không, đây chẳng lẽ là thánh khí?
Ma Tử trấn định kinh hãi nhìn qua long ảnh mạnh mẽ lẩm bẩm.
Mà long ảnh này lao thẳng tới tên địch nhân trước mặt Lăng Tiếu.
Cũng ngay lúc này thương ảnh đã lao tới rồi.
Phốc!
Một chiêu không cách nào tưởng tượng, không có chút trở ngại đâm xuyên qua người của tên này.
- Cùng tiến lên, tiêu diệt hắn!
Ma Tử kịp thời ra lệnh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào kim thương của Lăng Tiếu, trong lòng thầm hô:
- Chẳng lẽ lại là Kim Long Thương giống như của Cổ gia sao? Điều đó không có khả năng a?
Hắc Ma Môn còn thừa bảy lên cùng xông lên, từng đạo khí kình bao phủ Lăng Tiếu.
Bọn chúng đều là Địa Hoàng đỉnh phong, hơn nữa còn cường hãn hơn cùng giai nhiều lắm, trong tay bọn chúng là thất giai linh khí, cùng oanh kích ra có thể khiến một tên Thiên Tôn cấp thấp trọng thương hoặc vẫn lạc.
Lăng Tiếu bị vây vào giữa cũng không có như dĩ vãng dùng tốc độ nhanh thoát khỏi công kích, mà là chậm rãi xoay Kim Long Thương đón lấy công kích, hào quang của Kim Long Thương càng tắc, hào quang sáng ngời.
Phách Long Thương Pháp thức thứ nhất Phách Long Hàng Thế!
Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, Kim Long Thương trong tay vẫy ra ngoài, kim long như sóng lại, long ngâm cao ngất, thân hình xoáy một cái và chân long lao ra ngoài, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ma Tử cùng bảy người kia tâm thần cả kinh, cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân.
Cự long trước mặt dài chừng trăm trượng, bọn họ càng hèn mọn như con kiến.
- Đều tránh ra đi!
Trong tay Ma Tử cầm tấm chắn màu đen tỏa ra hào quang yêu dị, khi hắn khôi phục thanh tĩnh thì quát to lên, mà hắn không chút do dự quay người chạy trốn.
Rầm rập!
Kim long như như tồn tại khủng bố tàn sát bừa bãi trên không trung, nó rống lên từng tiếng đinh tai nhức óc chấn động tâm thần, đám mây bốn phía bị tiếng rống của nó biến thành mây khói, nhưng mà kim quang không ngừng nện xuống, nện xuống đất một cái hố sâu, cát đá bắn ra bốn phía.
Sau khi tất cả bình tĩnh lại thì một đạo thân ảnh cầm kim thương đứng đó, thần sắc lạnh tuấn, bộ dáng uy vũ bất phàm nói không nên lời.
Lăng Tiếu nhìn qua đám người Hắc Ma Môn đã biến mất khỏi đây, trên mặt tươi cười nhàn nhạt.
- Quả nhiên không hổ là hạt giai huyền kỹ, không phụ danh tiếng Phách Long, rõ ràng một chiêu đã oanh chúng không còn cặn bã, so được với chiêu thứ ba của Phách Kiếm Quyết, đáng tiếc... Vẫn còn cá lọt lưới.
Vì sao Lăng Tiếu đột nhiên sử dụng Phách Long Thương Quyết?
Kỳ thật Phách Long Thương Quyết chính là thương pháp thành danh của Chiến Vương gia khi còn sống sử dụng, đã đạt tới hạt giai và là Thánh Giai huyền kỹ, uy lực của nó vô cùng khủng bố.
Mà Lăng Tiếu hấp thu hồn lực của Chiến Vương gia cho nên cũng hấp thu trí nhớ còn sống của hắn.
Chiến Vương gia không hổ là Vương gia của Kim tộc hoàng triều, khi hắn còn sống tinh thông các loại huyền kỹ cao cấp, hơn nữa thiên phú tu luyện cũng là cao cấp nhất trong Kim tộc hoàng triều, sức chiến đấu càng phi phàm.
Lăng Tiếu đạt được trí nhớ của hắn như nhặt được bảo khố võ học, có vài hạng đáng sợ huyền kỹ, tại thượng cổ thời điểm chính là cực kỳ hiếm thấy tồn tại, mà phóng nhãn hôm nay trong vực càng là cao cấp nhất công pháp.
Trước đây Lăng Tiếu hấp thu tàn hồn của hai tàn hồn của bán đế, trí nhớ của bọn họ không thiếu tàn hồ cao cấp, đối với Lăng Tiếu mà nói không thể nghi ngờ là truyền thừa khác.
Hắn muốn tổ kiến thế lực cần nội tình thâm hậu, mà những trí nhớ truyền thừa này chính là nội tình của bản thân Lăng Tiếu, tương lai hắn sẽ dựa vào những trí nhớ này chế tạo ra tồn tại tinh anh nhất cho thế lực của hắn.
Lăng Tiếu xưa đâu bằng nay, hắn có Kim Long Thương trong tay, đương nhiên hắn không ngốc tới mức đưa Cổ Hoàng Thần Công và Kim Long Thương về Cổ gia, lúc trước hắn nhiều lần cứu Cổ Tiểu Hà chính là muốn làm rõ xem Cổ Hoàng Thần Công có phải là của Cổ gia hay không, xem có cơ hội đạt được Cổ Hoàng Thần Công chính thức.
Hôm nay hắn đã không cần phải đi tìm Cổ gia, tất [nhiên] lại Cổ gia tu luyện cũng là giả cổ hoàng thần công.
Về phần Phách Long Thương Quyết chính là một môn thần công Lăng Tiếu kiêm tu trong nửa năm qua.
Hắn bây giờ có không ít huyền kỹ, nhưng mà khi thực lực tăng lên những huyền kỹ này không thể thỏa mãn hắn được, hiện tại có được huyền kỹ rất tốt sao bỏ qua chứ.
Phải biết rằng hắn kiếp trước hay kiếp này chính là người si mê võ học nhất.
Vừa rồi Lăng Tiếu một chiêu chém giết bảy Địa Hoàng đỉnh phong của Hắc Ma Môn, cảnh này khiến hắn thỏa mãn, mà Ma Tử xem thời cơ sớm nên thoát đi cũng nhanh, bằng không cũng bị hắn tiêu diệt.
Lăng Tiếu lúc này cũng biết Phách Long Thương Quyết chân chính có uy lực cực kỳ khủng bố nên rất thỏa mãn.
Lăng Tiếu tra nhìn chung quanh xem có đế đan hay không, chắc là Ma Tử sớm lấy đi, hắn không có dừng lại và tiếp tục đi chung quanh tìm đế đan.
...
Ba ngày sau đi tới một vách đá.
Một người trẻ tuổi cầm thương đang quỵ xuống ở trước vực thẩm, đang phun ra từng ngụm máu tươi.
Xiêm y của người trẻ tuổi này mất trật tự và lôi thôi, trên người có nhiều vết thương, mái tóc tán loạn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 1059: Diệp Vân Phong lâm nguy.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Hắn cắn răng chịu đựng thương thế, hắn bay xuống vách đá, dưới vách đá là một cửa động, lập tức chui vào, sau đó đóng cửa động lại.
Sau khi làm xong tất cả hắn che dấu khí tức của mình, sau đó lại móc ra mấy viên đan dược chữa thương ném vào trong miệng, tiến vào trạng thái chữa thương.
Nhìn kỹ, người trẻ tuổi này chính là tiểu đệ của Lăng Tiếu, Diệp Vân Phong.
Xem bộ dáng của hắn là bị trọn thương, đang cần chữa thương nhanh chóng.
Lúc trước tiến vào Chiến Loạn Uyên, Diệp Vân Phong chỉ mới vào Địa Hoàng cao cấp, hôm nay sắp hết năm, hắn rõ ràng đạt tới Địa Hoàng đỉnh phong chi cảnh, hiển nhiên trong thời gian này hắn có không ít kỳ ngộ.
Phải biết rằng không dựa vào linh thảo và đan dược hỗ trợ, một người muốn từ Địa Hoàng cao cấp đạt tới đỉnh phong cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi linh khí ở đây cực độ thiếu thốn, càng không có khả năng tiến giai nhanh chóng.
Thời điểm Diệp Vân Phong chữa thương thì có một đám người đang tìm kiếm gì đó ở miệng vực thẩm, bộ dáng thập phần tức giận.
Nhóm người này chừng ba mươi lăm người, cơ bản là Địa Hoàng cao cấp.
Người dẫn đầu là đám người Thác Bạc Nguyên, bọn người Lăng Tiếu, Diệp Vân Phong gặp được trong thi đấu nhỏ ở Lâm Dương thành.
Đoàn đội của hắn hiện tại không chỉ có mười người như ban đầu, trong lúc này hai đội phát sinh tranh đấu, cuối cùng hai bên không phục nên náo ra người chết, chuyện sau đó không cần nói cũng biết.
Trong đám người này Thác Bạt Nguyên thực lực cao nhất nên trở thành người đứng đầu, những người khác cũng không dám oán hận câu nào.
Thác Bạt Nguyên lúc này long hành hổ bộ rất uy vũ, bộ dáng uy nghiêm mười phần, hắn nhíu mày nhìn qua Cố Minh Châu, thản nhiên nói:
- Minh Châu thả Huyết Phi Trùng ra đi.
Cố Minh Châu phía sau hắn là nữ tử xinh đẹp động lòng người, nói:
- Tốt!
Sau đó trong tay Minh Châu nhiều ra một con trùng lớn hơn hai cánh to.
Con trùng này hình dạng xấu xí, hai cái mũi rất thô, miệng nhọn kêu "Chít chít" khiến người ta nghe rất chói tai.
Huyết Phi Trùng chỉ là linh thú tam giai, chỉ ăn thịt máu người, nó có kịch độc, người dưới Vương giai bị nó cắn một cái mà không có giải độc đan thì không qua một phút phải chết ngay.
Huyết Phi Trùng này còn có một đặc điểm đó chính là nhạy cảm với máu người, hương vị máu tươi trong phạm vi mấy ngàn trượng tuyệt đối không trốn thoát cái mũi của hắn, cái mũi của nó còn thính hơn cả chó.
Cố Minh Châu thả Huyết Phi Trùng ra ngoài, nói:
- Đi cho ta!
Chít chít!
Huyết Phi Trùng bay trên đỉnh đầu mọi người, dường như đang tìm kiếm phương hướng, không qua một lát nó bay tới một hướng.
- Ta xem ngươi chạy đường nào, dám không để Thác Bạt Nguyên ta vào mắt, quả thực là muốn chết!
Thác Bạt Nguyên tức giận thì thào một tiếng, sau đó dẫn đầu đám người đi theo Huyết Phi Trùng.
Những người khác cũng đuổi theo, chỉ có một bóng dáng xinh đẹp chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đi qua.
Diệp Vân Phong đang chữa thương trong động cũng cảm ứng được nhiều người đang đi qua chỗ hắn, hắn đình chỉ chữa thương, không chút suy nghĩ lao ra ngoài.
Hắn đã sớm che dấu tất cả khí tức, cho dù là Thiên Tôn giai muốn tìm hắn cũng không dễ dàng, không nghĩ tới đối phương lại đuổi tới.
- Diệp Vân Phong ngươi trốn không thoát đâu, cần gì lãng phí lực lượng chứ?
Thác Bạt Nguyên nói vọng sau lưng Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong lúc này tâm rơi xuống đáy cốc, hắn hiện tại thương thế chỉ khôi phục năm thành, hắn đang nghĩ cách nào thoát được đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết.
Diệp Vân Phong cắn môi dừng lại, triệu hoán Cương Mãnh Hùng Sư ra, hoành thương trước người hét lên.
- Đến đây đi... Ai muốn mạng Diệp Vân Phong ta thì ta cũng không khiến kẻ đó sống khá giả.
Diệp Vân Phong đã ôm ý niệm chiến đấu liều chết trong đầu, khí thế toàn thân tăng lên cao nhất, cùng lúc đó trong tay hiện ra tấm chắn hoàng kim.
Tấm chắn hoàng kim này tỏa ra khí thế cường đại, từng đạo hào quang lưu động quanh thân Diệp Vân Phong, không ngừng tỏa ra hào quang lập lòe, một hư ảnh giáp thú hiện ra ngoài.
Tấm chắn này là bán giai thánh khí.
- Xem ra ngươi còn không nhận rõ tình thế, Vũ Lăng, Vi Lâm các ngươi giết hắn đi, hiện tại hắn đã bị trọng thương, bằng hai người các ngươi đủ giết hắn rồi.
Thác Bạt Nguyên lạnh lùng nói.
Vốn bọn họ nhiều người không cần hưng sư động chúng vây giết Diệp Vân Phong.
Thế nhưng mà bởi vì ba ngày trước diễn ra một chuyện khiến Thác Bạt Nguyên nổi giận.
Ba ngày trước đoàn người bọn họ phát hiện một khu vực có nhiều oan hồn.
Những nơi như vậy có nhiều đế đan cho nên bọn họ nhắm vào nó.
Không ngờ trong đó có tàn hồn bán đế nhưng trạng thái vô cùng suy yếu, rất hiển nhiên là hồn lực sắp tán đi.
Nhưng mà trước người tàn hồn bán đế có vài chục đế đan, càng có một tấm chắn bán giai thánh khí.
Có đế đan lại có bán giai thánh khí, đám người Thác Bạt Nguyên tự nhiên không bỏ qua thứ tốt này, huống hồ tàn hồn bán đế này nhanh chóng không được, càng làm cho bọn họ mừng rỡ không thôi.
Thời điểm đám người Thác Bạt Nguyên đang oanh giết tàn hồn bán đế, Diệp Vân Phong đột nhiên xuất hiện.
Hắn chỉ cảm ứng khí tức chấn động bên này, cho nên chạy tới nhìn xem, cũng không có tự đại có năng lực khiêu chiến đám người Thác Bạt Nguyên cái gì.
Ai biết tàn hồn bán đế vào thời khắc cuối cùng cuốn tất cả đế đan và tấm chắn tới chỗ Diệp Vân Phong.
Mà tàn hồn bán đế này chui vào trong thức hải của Diệp Vân Phong, mà những đế đan và bán giai thánh khí cũng ở trước mặt của hắn.
Diệp Vân Phong cho rằng tàn hồn này muốn thôn phệ chiếm cứ thân thể của hắn, ai biết tàn hồn kia không có hành động gì, mà là đưa đế đan và bán giai thánh khí cho hắn, hắn cũng thu lại.
Cũng chính vì nguyên nhân này Diệp Vân Phong mới kết thù với đám người Thác Bạt Nguyên.
Chuyện sau đó là hắn bị đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết.
Nhưng mà Diệp Vân Phong trong thời gian này cũng gặp kỳ ngộ khác, thực lực đã tiến nhanh, sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều.
Cho nên đối mặt đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết, hắn vẫn chém giết ba người chạy ra khỏi vòng vây, nhưng mà hắn cũng phải trả giá lớn.
Hiện tại hắn không có biện pháp trốn đi, cho dù hắn giao toàn bộ đồ vật ra thì Thác Bạt Nguyên cũng không bỏ qua cho hắn.
Vũ Lăng và Vi Lâm có thực lực Địa Hoàng đỉnh phong, linh thú hộ thân của bọn họ là Hồng Văn Báo và Thanh Nhãn Phi Điểu, đều là linh thú ngũ giai cao cấp..
- Đến đây đi, cho dù Diệp Vân Phong ta chết cũng sẽ kéo theo hai cái đệm lưng.
Trường thương Diệp Vân Phong run lên, thương ảnh lóe lên và thương quang đầy trời.
Vốn Diệp Vân Phong có phong ngoa của Lăng Tiếu, tốc độ có thể nhanh hơn Địa Hoàng gấp hai ba lần, chỉ tiếc hắn bị trọng thương, có phong ngoa cũng khiến tốc độ của hắn bình thường mà thôi, không có ưu thế gì đáng nói.
Diệp Vân Phong đã ôm chí phải chết, vừa ra chiêu chính là dùng toàn lực, gấp ba lần chiến lực vào thời khắc này triển khai toàn bộ.
Đám người Vũ Lăng cùng Vi Lâm biết rõ Diệp Vân Phong rất cường ngạnh, cũng không dám khinh thường, hai người bắt đầu cũng dùng toàn lực.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 1060: Liều chết chiến một trận.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Từng hòa quang thuộc tính cường đại bắn ra ngoài, từng tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra bốn phía.
Cương Hoàng Hùng Sư tắc lúc này đại chiến với Hồng Văn Báo và Thanh Nhãn Phi Điểu, một địch hai, tình huống tương đương không ổn.
Chiến lực của Diệp Vân Phong cũng không thể khinh thường.
Hai người bọn họ bị buộc như vậy, chủ yếu là do bọn họ toàn bộ không có liều mạng với Diệp Vân Phong, chỉ nói bán giai thánh khí phòng ngự của Diệp Vân Phong thì không phải bọn họ có thể công phá được.
- Muốn mạng của Diệp Vân Phong ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Diệp Vân Phong dữ tợn hét to lên, trường thương trong tay hóa hư thành thực đâm tới.
Lực chấn động mạnh đánh bay đám người Vũ Lăng cùng Vi Lâm ra xa hơn mười mét.
Vũ Lăng bị đè nặng đánh nên tức giận, quyết định dùng chiến lực áp đáy hòm ra, chỉ thấy hắn cầm hỏa kiếm xoáy nhẹ một cái, hỏa diễm bao phủ trường thương, hắn rống to lên.
- Hỏa Thiêu Kim Sơn!
Hỏa diễm hừng hực như thủy triều bổ thẳng vào Diệp Vân Phong và nhiệt độ cao tới mức dọa người.
Vi Lâm bên kia trong không gian giới lấy ra một sợi dây thừng thật nhỏ, sợi dây thừng này tỏa ra hào quang màu xanh óng ánh.
- Vốn không muốn dùng nó, nhưng mà không thể khiến đầu lĩnh thất vọng, đành phải cho ngươi nếm thử nó vậy.
Vi Lâm sắc mặt âm trầm hét to lên, trường côn toàn lực chống đỡ thương ảnh của Diệp Vân Phong, ý định trói buộc Diệp Vân Phong.
Vũ Lăng thế lửa tuy lớn nhưng không thể ngăn cản được chiến lực gấp ba lần của Diệp Vân Phong.
Biển lửa bị thương ảnh đánh tan, thương ảnh vẫn đánh thẳng về phía Vũ Lăng.
Vũ Lăng hoành kiếm nghênh đón, nhưng vẫn bị nện bay máu tươi giàn dụa.
Vi Lâm cũng tốt hơn Vũ Lăng nhiều lắm, hắn không có liều mạng, mà là toàn lực phòng thủ cho nên không bị thương bao nhiêu.
Diệp Vân Phong cũng thừa cơ giết qua Vũ Lăng, nhưng mà Vũ Lăng đã bị thương thì hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.
- Muốn ra tay hay không?
Cố Minh Châu nhìn Thác Bạt Nguyên hỏi.
Thác Bạt Nguyên lắc lắc đầu nói:
- Không cần, nếu như bọn họ ngay cả Diệp Vân Phong bị thương cũng không giết được, cũng không xứng tiếp tục đi theo chúng ta.
Kỳ thật trong lòng Thác Bạt Nguyên không nghĩ như vậy.
Hiện tại cách thời gian ra ngoài không bao lâu cả, bọn họ đạt được đế đan tuy có danh ngạch của hắn, nhưng mà hắn cảm thấy chưa đủ.
Nếu như Vũ Lăng cùng Vi Lâm giết chết Diệp Vân Phong cũng bỏ đi, đến lúc đó đế đan của Diệp Vân Phong sẽ thuộc về hắn.
Nếu như Vũ Lăng cùng Vi Lâm không cẩn thận bị Diệp Vân Phong tiêu diệt, vậy càng hợp ý của Thác Bạt Nguyên, bởi vì như vậy hắn có thể quang minh chính đại chiếm đế đan của Vũ Lăng cùng Vi Lâm hai người, dù sao Diệp Vân Phong dù giết hai người, Diệp Vân Phong vẫn không thể trốn kết cục phải chết.
Đây mới là mục đích chân thật của Thác Bạt Nguyên, tâm tư của hắn cũng chẳng tốt đi nơi nào.
Hắn là người trời sinh có tiềm chất đứng đầu, không chỉ có năng lực hơn người, hơn nữahung ác thủ lạt, tâm cơ thâm trầm!
Diệp Vân Phong toàn lực đuổi giết Vũ Lăng, Vũ Lăng dù toàn lực chống đỡ, nhưng càng không ngừng bị lực lượng của Diệp Vân Phong đánh chật vật, thương thế nặng hơ.
Lập tức Diệp Vân Phong muốn một thương đâm chết Vũ Lăng thì Vi Lâm từ sau bắt được cơ hội khó được.
- Chết đi!
Vi Lâm mừng rỡ quát một tiếng, dây thừng trong tay trói buộc Diệp Vân Phong .
Diệp Vân Phong cũng biết Vi Lâm ở phía sau thừa cơ, nhưng hắn không ngờ đối phương ném dây thừng nhỏ qua phía hắn.
Mặc dù hắn không biết dây thừng này lợi hại thế nào, nhưng mà hắn vẫn quyết định không cho Vũ Lăng cơ hội, huống hồ hắn có tấm chắn hoàng kim phòng ngự, dây thừng nhỏ này không thể làm gì được hắn
- Đi chết đi!
Diệp Vân Phong hạ quyết tâm, dùng tất cả lực lượng quán chú vào thương đâm thẳng vào ngực của Vũ Lăng.
Vũ Lăng vừa rồi đã bị Diệp Vân Phong đánh trọng thương, tốc độ phản ứng hạ thấp, nhưng mà không có nghĩa hắn nhận mạng.
Hắn một kiếm đỡ thương của Diệp Vân Phong, nhưng mà lực lượng của hắn kém hơn Diệp Vân Phong không ít, kiếm của hắn bị thương chấn bay, chỉ né qua ngực, thương đâm vào bả vai của hắn.
Ah!
Vũ Lăng kêu thảm thiết, trường kiếm trong tay của hắn còn chém thẳng tới Diệp Vân Phong, hắn dù bị thương cũng không cho Diệp Vân Phong sống khá giả, ý định dùng chiêu đổi chiêu.
Diệp Vân Phong lúc này dùng tấm chắn hoàng kim ngăn cản trước người, Vũ Lăng đâm ra một kiếm không có tác dụng gì, ngược lại bị tấm chắn phản chấn rơi xuống đất, thương thế càng nặng và không thể tái chiến.
Nhưng mà Vũ Lăng tuy bị Diệp Vân Phong chiến bại nhưng một kiếm suy tàn vẫn hấp dẫn lực chú ý của Diệp Vân Phong, Vi Lâm dùng dây thừng trói được Diệp Vân Phong.
- Ha ha, ta nhìn ngươi trốn thế nào!
Vi Lâm đắc ý cười to, đồng thời giơ thanh côn đánh thẳng qua phía Diệp Vân Phong.
- Chỉ là dây thừng nhỏ mà muốn trói ta, ngươi quá ngây thơ!
Toàn thân Diệp Vân Phong bị dây thừng buộc chặt, vẫn không sợ hãi, thời gian chiến lực gấp ba lần vãn còn, chẳng lẽ không giật đứt dây thừng sao?
Đáng tiếc Diệp Vân Phong sai rồi, dây thừng nhỏ này bền hơn xa tưởng tượng của hắn, hắn càng giãy dụa thì nó xiết càng chặt.
Lúc này Vi Lâm đã đánh tới người của hắn.
Diệp Vân Phong nhanh chóng né qua, né qua cảnh bị đánh nát đầu, nhưng mà thân thể của hắn bị trúng mấy côn của Vi Lâm, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, mà tấm chắn hoàng kim trong tay cũng rơi ra.
Diệp Vân Phong nguy hiểm!
- Hỗn đản!
Diệp Vân Phong cắn răng, hắn vận dụng toàn bộ lực lượng, hắn không tin không giật đứt dây thừng.
- Đừng hao tâm tổn trí, đây chính là thanh ti đằng luyện chế mà thành, trừ phi là linh khí cao cấp mới chém đứt nó, thực lực ngươi tuy mạnh nhưng không đủ bức đứt nó đâu!
Vi Lâm cười lạnh nói ra.
Hắn rõ ràng không có đánh chết Diệp Vân Phong, mà là nắm lấy tấm chắn hoàng kim.
Vi Lâm rất muốn thu tấm chắn hoàng kim này lại, nhưng mà thời điểm này hắn cảm thấy sau lưng có thứ gì đó, làm cho hắn cảm thấy thể xác và tinh thần run lên.
Vi Lâm do dự thoáng quay người lại, cầm tấm chắn hoàng kim đi tới chỗ Thác Bạt Nguyên, sau đó cung kính mang tấm chắn hoàng kim giao cho Thác Bạt Nguyên, nói:
- Đầu lĩnh, Diệp Vân Phong đã bị bắt giữ không đủ gây sợ, tấm chắn này ngươi nhận lấy.
Vi Lâm có thể khẳng định vừa rồi cảm giác bị nhìn là từ Thác Bạt Nguyên.
Tuy bọn họ có quan hệ kết minh, nhưng mà Thác Bạt Nguyên là người cường hãn nhất trong đám người, hơn nữa một khi ra tay sẽ muốn mạng người.
Mặc dù Vi Lâm muốn tấm chắn hoàng kim này, nhưng hắn không tự đại tới mức mình chống lại Thác Bạt Nguyên, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn giao tấm chắn hoàng kim ra.
Thác Bạt Nguyên cũng không có khách khí, lập tức bỏ tấm chắn hoàng kim vào trong túi, trong nội tâm cười lạnh, nói:
- Coi như ngươi thức thời!
Diệp Vân Phong bị những người khác đánh một trận, trên người càng bị thương nặng hơn, mà thời gian chiến lực gấp ba lần của hắn sắp hết, hắn nhận mạng rồi.
Hắn tự biết hẳn phải chết, ánh mắt hiện ra thần sắc không cam lòng, đan điền xoay chuyển cực nhanh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 1061-1062: Đuổi tới kịp thời.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Giết hắn cho ta, hắn muốn tự bạo!
Thác Bạt Nguyên lực cảm ứng rất mạnh, lập tức quát đám nguwofi gần Diệp Vân Phong.
Nhưng mà thời điểm này một bóng dáng xuyên qua đám người ôm cổ Diệp Vân Phong lao đi thật nhanh.
- Thác Bạt huynh, là nha đầu Cốc Kiều Kiều kia!
Cố Minh Châu lập tức kinh hô lên.
- Sớm biết nữ nhân này không đáng tin cậy như vậy mà, đuổi theo cho ta, tuyệt đối không cho chúng trốn thoát!
Thác Bạt Nguyên sắc mặt âm trầm quát lên, lập tức đuổi theo đám người Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều ôm Diệp Vân Phong trốn đi cũng không cố sức, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, bởi vì nàng đã ăn đan dược tăng tốc độ.
Thế nhưng mà tốc độ của nàng nhanh, đám người Thác Bạt Nguyên đuổi theo cũng không chậm.
Một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách hai ngàn mét.
- Cốc... Cốc tiểu thư sao ngươi cứu ta?
Diệp Vân Phong không nghĩ tới Cốc Kiều Kiều lại xuất thủ cứu giúp, chuyện này khiến nội tâm của hắn cảm động, hắn cũng có tâm tư yêu mến Cốc Kiều Kiều.
- Ta cứu ngươi là xem mặt mũi của Lăng huynh mà thôi, đừng nghĩ nhiều.
Cùng lúc đó trong tay nhiều ra một dao găm sắc bén, cắt đứt dây trói Diệp Vân Phong.
- Ngươi nhanh phục dụng đan dược khôi phục đi, ta mang ngươi một đoạn, sau đó hai ta chia đường bỏ trốn, chỉ cần qua đường hai tháng này, tới bên ngoài chúng làm gì được ta chứ?
Cốc Kiều Kiều vội vàng nói ra.
Diệp Vân Phong cười khổ không nối gì, hắn chỉ giãy ra khỏi người Cốc Kiều Kiều, nói:
- Cốc tiểu thư ngươi đi đi, ta trốn không thoát, ta ngăn cản chúng thay ngươi.
Diệp Vân Phong dứt lời, hắn đã nghênh đón đám người Thác Bạt Nguyên.
Chiến lực gấp ba lần của hắn sắp qua, chỉ có thể ngăn cản giúp Cốc Kiều Kiều có thêm thời gian trốn đi.
Trước khi chết có thể được Cốc Kiều Kiều liều mình cứu giúp, với hắn mà nói không có tiếc nuối gì.
Không biết tại sao nhìn qua Diệp Vân Phong sắp chết vẫn cường ngạnh như vậy, trong mắt Cốc Kiều Kiều hiện ra vài phần hân thưởng.
- Nếu ngươi đã muốn làm anh hùng thì ta cho ngươi cơ hội a!
Cốc Kiều Kiều không nghĩ tới vi Diệp Vân Phong lại trở về dốc sức liều mạng.
Nhưng mà thời điểm nàng định trốn thì Thác Bạt Nguyên đã ngăn nàng lại.
Đứng chặn phía trước, Diệp Vân Phong chặn đường.
-Giết đôi cẩu nam nữ này cho ta!
Thác Bạt Nguyên lãnh khốc vô tình quát to.
Diệp Vân Phong sắp chết nhìn qua Cốc Kiều Kiều, trên mặt đầy lệ khí quát:
- Các ngươi cũng làm đệm lưng cho ta! Vĩnh biệt lão đại!
Thời điểm Diệp Vân Phong muốn tự bạo thì tiếng nói từ phía chân trời vang lên.
- Ai muốn ngươi vĩnh biệt.
Đan điền của Diệp Vân Phong đã tràn đầy, toàn thân là máu.
Đương nhiên Thác Bạt Nguyên không có khả năng cho hắn cơ hội tự bạo, người bên cạnh hắn đã cầm lấy vũ khí lên, một giây sau Diệp Vân Phong sẽ rơi đầu xuống đất.
Nhưng mà vào lúc này tiếng la khủng bố vang vọng.
Âm thanh này rống lên như sấm sét, chấn đắc mọi người cháng váng đầu hoa mắt, màng tai không ngừng rung động.
Âm thanh này từ mấy ngàn mét truyền tới, nếu như âm thanh này vang lên bên người thì chỉ sợ bọn họ không phải cháng váng như vậy đâu, có thể tử vong tại chỗ.
Một kim long hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Hôm nay Diệp Vân Phong đã không thể khống chế đan điền của mình, nổ tung chỉ là một giây sau mà thôi.
Nhưng mà một bàn tay lớn bóp lấy vai của Diệp Vân Phong, một đạo lực lượng liên miên không dứt rót vào trong người của Diệp Vân Phong, linh lực cường hãn rót vào đan điền của Diệp Vân Phong, đem áp súc đan điền này thành một đoàn nhỏ, khiến nó không thể nổ tung được.
- Lập tức dừng cho ta!
Âm thanh này vang lên khiến Diệp Vân Phong tỉnh táo lại.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Diệp Vân Phong như nghe được thiên âm, đan điền bị lực lượng này đè nặng cho nên không còn bành trướng nữa
Bàn tay người nọ thu trở về, lập tức lấy một viên đan dược và bóp nát một cực phẩm huyết tinh nhét vào trong miệng Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong sau khi phục dụng đan dược và cực phẩm huyế tinh, thần sắc lập tức khôi phục không ít.
- Lão đại... Ta... Ta cho rằng sẽ không gặp lại ngươi đấy.
Diệp Vân Phong nhìn qua gương mặt bên cạnh vui vẻ nói ra.
Hắn thật không nghĩ tới lão đại lại xuất hiện ở chỗ này, hắn khẩn trương cũng an ổn lại.
Có lão đại ở đây dù là thiên địa sụp đổ thì lão đại cũng có thể đỡ lên, trong lòng của hắn sùng bái lão đại không cách nào nghi ngờ.
- Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết, ngay cả tôm tóp nhỏ cũng không chấn nhiếp được, cút đi trị thương đi.
Lăng Tiếu cũng mặc kệ Diệp Vân Phong, trực tiếp ném hắn qua một bên chữa thương.
- Lão đại, Cốc tiểu thư vì cứu ta mà đắc tội với bọn chúng, ngươi giúp đỡ nàng đi!
Diệp Vân Phong không quên nhắc nhở Lăng Tiếu một câu.
Lăng Tiếu hiểu ý, thân ảnh lóe lên trực tiếp tới bên người Cốc Kiều Kiều, lại mang nàng về bên người Diệp Vân Phong.
Cốc Kiều Kiều đang choáng váng, nhưng mà nàng đã nhìn rõ Lăng Tiếu, nhịn không được kinh hô lên:
- Lăng Tiếu... Làm sao ngươi tới đây?
- Ha ha, không hy vọng ta tới sao?
Lăng Tiếu cười nói.
- Ngươi không tới đây cũng được, dù sao tiểu đệ của ngươi chết mà thôi.
Cốc Kiều Kiều miệng không đúng tâm.
- Tốt rồi, các ngươi lui qua một bên đi, bọn chúng giao cho ta là được.
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói, gương mặt cười làm lành nhưng toàn thân tỏa ra sát ý.
- Đám đánh tiểu đệ của ta bị thương như vậy, thật sự là chán sống rồi!
Lăng Tiếu nói thầm trong lòng.
Thời điểm này đám người bị sóng âm của Lăng Tiếu chấn đắc choáng váng đã tỉnh táo lại.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên âm trầm nhìn qua Lăng Tiếu.
- Không nghĩ tới ngươi xuất hiện ở đây.
- Ta cũng không nghĩ tới ngươi dám truy sát tiểu đệ của ta, ngươi tự sát hay muốn bản thiếu gia động thủ?
Lăng Tiếu khoanh tay nói một câu.
- Ha ha... Lăng Tiếu, đừng tưởng ngươi mạnh thì có người cuồng vọng, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là Thác Bạt Nguyên ta sợ ngươi!
Thác Bạt Nguyên ngửa mặt lên trời cười dài, nói:
- Xem mặt mũi của ngươi thì ta bỏ qua, bảo Diệp Vân Phong đưa đế đan hắn đoạt được ra đây, bằng không thì đừng trách ta không khách sáo.
Thác Bạt Nguyên có vài phần kiêng kỵ với Lăng Tiếu, bởi vì Lăng Tiếu đã sớm bài ra thực lực kinh người trước mặt mọi người, huống hồ hắn ngay cả người Dược Môn còn không sợ, chắc hẳn thực sự có át chủ bài kinh người.
Nhưng mà không có nghĩa hắn hiện tại sợ Lăng Tiếu, bên cạnh có nhiều người như vậy, cho dù là Thiên Tôn cũng phải né tránh vài phần, cho nên hắn ý định của hắn là bán mặt mũi cho Lăng Tiếu, bằng không hắn không ngại dùng toàn lực đánh giết Lăng Tiếu.
Cho dù nàng biết rõ Lăng Tiếu lợi hại, nhưng mà không cảm thấy Lăng Tiếu thật sự có thể một địch mười, hơn nữa đám người này đều là Địa Hoàng cao cấp, đều có được át chủ bài, chiến lực này rất đáng sợ.
- Kiều Kiều nói không sai, Lăng huynh nên suy nghĩ kỹ một chút, niệm niệm mọi người tới từ một nơi, đem đế đan giao ra đây!
Thác Bạt Nguyên cười nhạt nói.
Hắn cảm thấy Lăng Tiếu nhất định thỏa hiệp, ưu thế của hắn quá rõ ràng, trừ phi Lăng Tiếu não vô nước mới không thỏa hiệp.
Lăng Tiếu cười rộ lên, nói:
- Ngươi không cần niệm tình cũ, bản thiếu gia và ngươi không quên nhau như vậy, đế đan đoạt là đoạt, không có gì lớn cả, muốn đánh thì ddanshs, bằng không thì các ngươi không có cơ hội, đúng rồi... Các ngươi cùng tiến lên đi, lẻ tẻ không có ý nghĩa.
Thác Bạt Nguyên và đám người sau lưng biến sắc, bọn họ cảm thấy bị Lăng Tiếu sỉ nhục.
- Đầu lĩnh, để cho Thiết Đầu ta làm thịt tiểu tử cuồng vọng này đi.
Một tráng hán đầu chọc ở sau lưng Thác Bạt Nguyên nói ra.
Giọng của hắn rất to, có vài phần xu thế dọa người.
Thác Bạt Nguyên do dự một chút, nhìn tráng hán tên là Thiết Đầu này, nói:
- Cẩn thận, thân thể của hắn rất lợi hại.
- Đầu lĩnh yên tâm, có lợi hai hơn ta cũng có biện pháp đối phó!
Thiết Đầu ứng một tiếng, sau đó đi qua phía Lăng Tiếu, triệu hoán linh thú của mình ra.
Linh thú của hắn là một con chuột ngũ giai cao cấp, thiện đào đất và núi đá, răng trong miệng có thể so với linh khí cao cấp, mặc kệ bao nhiêu cứng rắn cũng bị gặm nát.
Thiết Đầu chính là ỷ vào con chuột này mới đi khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn không tin thân thể Lăng Tiếu có thể lợi hại hơn răng con chuột này.
- Tiểu tử tới a, thân thể mảnh mai của ngươi có bao nhiêu cứng rắn.
Thiết Đầu sờ sờ đầu trọc của mình, âm trầm nói ra.
Thiết Đầu xuất thân từ dong binh, giết người vô số, chiến đấu chuyên dùng đầu đập vỡ đầu đối thủ.
- Một tên đầu trọc, một con chuột nhìn buồn nôn, bản thiếu gia tiễn các ngươi đi cho có bạn.
Lăng Tiếu cực độ khinh thường nói một câu, động thủ trước.
Lăng Tiếu bình thường rất ít khi chủ động ra tay, lần này hắn lựa chọn chủ động hoàn toàn là do tên đầu trọc này chướng mắt, còn có con chuột buồn nôn, càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Sáu đạo Phân Thân Thuật, sáu Lăng Tiếu cùng lúc đánh về một người một chuột.
Thiết Đầu lúc này hoa mắt, hắn làm sao thấy được vài Lăng Tiếu chứ? Thế nhưng mà hắn bất chấp nhiều như vậy, đầu trọc hơi thấp, trên cái đầu trọc hình thành cái sừng nện vào một phân thân của Lăng Tiếu.
- Thiết Đầu sao? Ta biến ngươi thành không đầu!
Lăng Tiếu thầm quát một tiếng, ba đạo thân ảnh chém vào đầu Thiết Đầu.
Bang bang!
Thiết Đầu thực lực kém xa Lăng Tiếu, đầu trọc bị phân thanh đánh vài quyền đánh nát đầu.
Con chuột bên kia bị ba phân thân của Lăng Tiếu nện chết.
Nó đã sinh ra linh trí, nhưng mà nhất thời khó phân biệt ra đâu là Lăng Tiếu thật, bởi vì nó cảm giác được sáu thân ảnh đều có cùng khí tức với nhau.
Một người một chuột cứ vậy bị giết chết.
Lăng Tiếu sáu người hợp nhất, khôi phục bộ dáng một người, giống như vừa rồi chẳng có gì diễn ra.
Khi thực lực của Lăng Tiếu tăng lên, Vô Cực Phân Thân Thuật diễn biến càng chân thật, làm cho người ta càng khó phân biệt thiệt giả, tuy sáu thân ảnh chỉ có một chân thân, nhưng mà năm phân thân là khí tức phân hóa ra, công kích cũng không yếu hơn bất cứ Địa Hoàng đỉnh phong nào cả.
- Thác Bạt Nguyên, nếu ngươi chỉ cho lũ phế vật như vậy đi ra tìm chết, vậy các ngươi cùng lên đi, bản thiếu gia không có thời gian chơi đùa với các ngươi!
Lăng Tiếu rất là khinh miệt nhìn qua Thác Bạt Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay nói ra.
Nói thực hắn đúng là muốn nếm thử lợi hại lôi thuộc tính của Thác Bạt Nguyên, hắn cảm giác được Thác Bạt Nguyên ẩn chứa lực lượng không kém các thiên tài của tông phái lớn, thậm chí sinh tử tương bác Thác Bạt Nguyên còn thắng cao hơn đám thiên tài kia, đương nhiên lôi thuộc tính có công kích mạnh nhất không phải nói đùa mà thành.
- Thác Bạt huynh chúng ta cùng lên đi, ta không tin hắn có thể đối phó nhiều người như vậy!
Cố Minh Châu ở bên cạnh khuyên.
Thác Bạt Nguyên khoát khoát tay nói.
- Không... Một trận chiến này ta giải quyết hắn!
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu lạnh lùng nói:
- Lăng Tiếu, ta không muốn là địch với ngươi, nhưng mà ngươi quá mức tự đại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính của Thác Bạt Nguyên ta.s
- Ta đúng là muốn lãnh giao công pháp lôi thuộc tính cùng giai vô địch có như lời đồn hay không!
Lăng Tiếu ung dung nói.
- Yên tâm, hiện tại sẽ cho ngươi thấy!
Thác Bạt Nguyên ứng một tiếng, cởi áo choáng ra, sau đó vứt nó vào trong tay Cố Minh Châu, lộ ra dáng người cường tráng, cơ băp ẩn chứa lực lượng bạo tạc.
Ah!
Thác Bạt Nguyên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, khí tức toàn thân tăng vọt.
Khí thế cường đại khiến đám ngươi kia thối lui.
Ầm ầm!
Âm thanh sấm sét đột nhiên tăng lên, bầu trời trở nên đen nhánh, từng tia chớp đan xen vào nhau.
Lúc này Thác Bạt Nguyên có lôi điện chi lực óng ánh, nhìn qua như lôi thần, làm cho người ta cảm thấy uy vũ bất phàm.
- Có thể dẫn dắt dị tượng thiên địa?
Lăng Tiếu kinh ngạc lẩm bẩm.
Căn cứ điển tịch ghi lại, khi nào võ giả có thiên phú dị bẩm hoặc là huyền kỹ cao minh mới có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa cho mình dùng, sức chiến đấu của kẻ đó mạnh hơn cùng cấp một nhiều.
Hiển nhiên Thác Bạt Nguyên là người có thiên phú dị bẩm.
Chỉ thấy trên trán của hắn có hai đạo chiến vân, thân thể cũng cao hơn không ít, cái kia tràn ngập bạo tạc tính chất cơ bắp càng không ngừng nhảy lên, hổ trong mắt lóe ra tí ti màu tím tinh quang, trong tay một bả tím chiến kích cũng tản ra màu tím lôi điện, lộ ra cực kỳ bất phàm.
Trong phạm vi vài chục thước quanh Thác Bạt Nguyên có lôi điện giáng xuống, lôi điện chi lực này không thua kém gì sấm sét bình thường.
Chỉ khí thế thôi lực lượng của Thác Bạt Nguyên đã vươt qua cực hạn Thiên Tôn cấp thấp.
- Đây là thực lực thủ lĩnh sao? Tốt... Thật là khủng khiếp ah!
- Vốn tưởng rằng trước đây hắn chỉ có thực lực mạnh hơn chúng ta không bao nhiêu, thì ra hắn vẫn ẩn giấu thực lực của mình, khá tốt ta không có lựa chọn phản kháng, bằng không nhất định bị giết rồi.
- Lăng Tiếu không may, đầu lĩnh tha mạng mà hắn không cảm thấy.
- Có trò hay xem, Lăng Tiếu cũng không yếu, có long tranh hổ đấu xem rồi.
...
Nói thật ra Lăng Tiếu đã đánh giá cao thực lực của Thác Bạt Nguyên rồi, nhưng bây giờ xem khí thế vẫn còn đánh giá thấp đối thủ.
Nhưng mà Lăng Tiếu thực lực đại tiến, đang cần đối tượng cường hãn tôi luyện bản thân.
- Hiện tại ngươi hối hận đã không kịp, ba người các ngươi đều chết đi.
Thác Bạt Nguyên sát ý mười phần nói.
Sau đó trong tay hắn chiến kích màu tím chém thẳng qua Lăng Tiếu, một tử xà màu tím lao thẳng vào người lăng Tiếu.
Lăng Tiếu quát một tiếng:
- Các ngươi tránh xa ta một chút!
Sau đó điểm chân né tránh.
Ầm ầm!
Lôi điện giáng xuống vị trí vừa rồi của Lăng Tiếu, một cái hố vài chục thước xuất hiện.
Thác Bạt Nguyên chỉ ra một kích đơn giản và lực lượng cũng đã có uy lực của Thiên Tôn cấp thấp, khó trách hắn bảo trì trạng thái không sợ hãi.
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 1063: Thực lực của Thác Bạt Nguyên.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Cốc Kiều Kiều khẽ cắn nói ra.
- Minh Châu tỷ tỷ, ta và các ngươi vốn là minh hữu, hiện tại ta đã thoát ly đoàn đội, Thác Bạt Nguyên cũng không có tư cách dẫn đầu ta.
- Trên đường bỏ kết minh, ngươi dã phản bội, ngươi giết Diệp Vân Phong thì có lẽ ta sẽ cầu tình Thác Bạt huynh tha cho ngươi.
Cố Minh Châu đã sớm chung tình với Thác Bạt Nguyên, đương nhiên đứng về phía Thác Bạt Nguyên nói chuyện.
- Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ làm như vậy sao?
Cốc Kiều Kiều cười nhạt nói.
- Vậy thì chờ Thác Bạt huynh giết Lăng Tiếu xong lại xử trí các ngươi.
Cố Minh Châu cũng không có động thủ, chỉ cho người tập trung Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong lại.
Bên kia đại chiến giữa Thác Bạt Nguyên cùng Lăng Tiếu bắt đầu.
Thác Bạt Nguyên ngay từ đầu còn tiến hành công kích mãnh liệt vào Lăng Tiếu, từng đạo lôi điện không ngừng từ trong chiến kích bay ra, công kích đánh sợ oanh kích tứ phương, âm thanh nổ tung không ngừng vang vọng bên tai mọi người.
Lăng Tiếu ỷ vào ưu thế tốc độ không ngừng né tránh, xem ra hắn không có chính diện đối chiến với Thác Bạt Nguyên.
Thác Bạt Nguyên ăn hai viên đan dược tăng tốc, đắc ý cười to nói:
- Không phải thân thể của ngươi rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì đứng tránh, xem ta đánh chết ngươi thế nào.
- Hắc hắc, yên tâm, ta chỉ xem lực lượng của ngươi mạnh bao nhiêu mà thôi, nếu ngươi muốn xem thực lực của ta thì ta thành toàn cho ngươi.
Lăng Tiếu cười nhạt thoáng tiếng, khí thế tăng lên nhiều, kim quang bắt đầu lập lòe, một đạo kim long bát trảo hiên ra trên không trung.
Lăng Tiếu hiện tại có thực lực Địa Hoàng đỉnh phong, cho dù trống rỗng sinh ra khí kình hình rồng, uy lực của nó cũng có thể so với Thiên Tôn cấp thấp, sẽ đối chiến Thác Bạt Nguyên dư xài.
Nếu như chiến lực của hắn mở ra toàn bộ, chỉ sợ Thác Bạt Nguyên có lợi hại hơn cũng không tiếp được một chiêu.
Hắn cũng không muốn chấm dứt trận đấu nhanh như vậy, hắn muốn hảo hảo nhìn xem thực lực chân chính của Thác Bạt Nguyên như thế nào.
Đối mặt Thác Bạt Nguyên oanh kích liên tục, Lăng Tiếu lần này không có né tránh, một quyền nghênh đón khí kình hình rồng.
- Ngu ngốc, dám chọi cứng với lôi điện chi lực của ta, quả nhiên là không biết sống chết.
Thác Bạt Nguyên thầm giao phong trong lời nói, hắn rất tự tin vào thực lực của mình, cho dù là Thiên Tôn cấp thấp cũng không dám dễ dàng tiếp một chiêu này.
Trong lúc tham gia tranh giành hoàng bảng thực lực của hắn có thể đột phá Thiên Tôn, nhưng mà hắn tận lực không đột phá, hắn muốn thực lực của mình đạt tới tận cùng của Địa Hoàng đỉnh phong để cướp đoạt bảo tọa đệ nhất. Hắn cảm thấy Lăng Tiếu tuy lợi hại nhưng mà toàn lực tác chiến thì yếu một ít, hắn cảm thấy Lăng Tiếu tuyệt đối không ăn được chiêu này.
Ầm ầm!
Đạo lôi điện kia không kích thương Lăng Tiếu, ngược lại bị một quyền của Lăng Tiếu đánh tan.
- Lực lượng quả nhiên không kém, nếu ta không có bản cường hóa Cổ Hoàng Thần Công, chỉ sợ cũng khó ngăn cản nổi chiêu này.
Lăng Tiếu nói thầm trong lòng.
- Lôi điện chi lực của ngươi không có gì hơn cái này!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, hắn bổ nhào qua phía Thác Bạt Nguyên, mười hai đạo phân thân từ bốn phương tám hướng vây quanh Thác Bạt Nguyên.
Phân thân của Lăng Tiếu nhiều hơn gấp đôi, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt.
- Lam Dương giáo Phân Thân Thuật sao? Xem ra Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh hai ngu xuẩn đã bị ngươi giết.
Thác Bạt Nguyên đối mặt mười hai Lăng Tiếu công kích không có quan tâm tới.
Chỉ thấy trong tay của hắn nhiều ra tấm chắn hoàng kim, quang mang bao trùm Thác Bạt Nguyên.
Tuy Thác Bạt Nguyên không phải kim thuộc tính và không cách nào phát huy uy lực phòng ngự của nó, nhưng mà năng lực phòng ngự của bán giai thánh khí rất kinh người.
Bang bang!
Quả nhiên mười hai đạo phân thân của Lăng Tiếu không ngừng đánh lên màng sáng hoàng kim phát ra tiếng kia trầm muộn, nhưng mà quyền kình của hắn không thể đánh vỡ tấm chắn hoàng kim này.
- Hắc hắc, cho dù công kích phân thân của ngươi mạnh hơn gấp đôi cũng không là gì cả.
Thác Bạt Nguyên đắc ý cười một tiếng, thanh kích trong tay đâm ra, mấy đạo điện mang như lôi xà không ngừng đánh thẳng vào chân thân của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu một tay đỡ điện quang, nói:
- Lôi điện của ngươi vô dụng với ta.
- Vậy sao? Vừa rồi chỉ là tập thể dục mà thôi, hiện tại cho ngươi nếm thử cái gì gọi là điện giật.
Thác Bạt Nguyên cười cười, thân thể bay vọt lên giữa không trung, chiến kích màu tím giơ lên cao cao, một đạo điện mang từ trên không trung đâm xuống.
Ầm ầm!
Một đạo lôi điện thô to như thùng nước được Thác Bạt Nguyên tiếp dẫn xuống, giống như chiến kích và trời xanh dung hợp với nhau, từ xa nhìn lại giống như kỳ cảnh.
Đổi lại là người khác hứng lôi điện của tự nhiên, chỉ sợ sớm bị đánh thành than.
Thế nhưng mà Thác Bạt Nguyên bản thân có lôi thuộc tính, mà hắn tu luyện huyền kỹ cũng phải mượn nhờ lôi điện để tu luyện, lôi điện chẳng thể tổn thương hắn được, ngược lại còn khiến lực lượng của hắn trở nên tràn đầy.
Đám tiểu đệ nhìn qua màn này hoảng sợ, mà Lăng Tiếu cũng động dung vài phần.
- Không ngờ có thể mượn nhờ lực lượng của thiên địa, Thác Bạt Nguyên này thiên phú tu luyện không kém... Chỉ tiếc ngươi gặp gỡ là bản thiếu gia.
Trong lòng Lăng Tiếu nói thầm, hắn đã âm thầm vận chuyển lực lượng, chuẩn bị nghênh đón một kích của Thác Bạt Nguyên Lôi Lực!
- Lôi oanh điện thiểm!
Thác Bạt Nguyên quát một tiếng, chiến kích trong tay điểm qua phía Lăng Tiếu.
Từng đạo lôi điện nổ vang lên, từng đạo lôi điện chi lực nhanh chóng đập thẳng qua phía Lăng Tiếu.
Tốc độ của Lăng Tiếu mặc dù tới đi vô ảnh, nhưng mà tốc độ công kích của lôi điện cũng không kém hắn chút nào.
Lăng Tiếu dùng bảy thành Cổ Hoàng Thần Công phòng ngự, từng đạo long quyền đánh ra ngoài, nắm đấm không ngừng đánh thẳng vào tầm chắn hoàng kim.
Hổ khẩu của hắn âm thầm đau nhức, nhưng mà đau đớn này khiến chiến ý Lăng Tiếu tăng cao.
- Hảo hảo... Chỉ bằng lôi điện chi lực này của ngươi thì Thiên Tôn cấp thấp sợ rằng không phải đối thủ của ngươi rồi, nhưng mà muốn đối phó ta còn kém xa.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, phòng ngự của Cổ Hoàng Thần Công tăng thêm một phần.
Tám phần Cổ Hoàng Thần Công phòng ngự, hào quang bảo vệ quanh Lăng Tiếu, hư ảnh kim long trên đầu của hắn ngưng thực, Long uy hiển thị rõ trong mắt mọi người.
Thác Bạt Nguyên dùng lôi điện công kích, hắn gian khổ ngưng luyện nhưng bị Lăng Tiếu đánh ra từng quyền nện bay.
Những người đi theo Thác Bạt Nguyên lúc này hoảng sợ biến sắc
- Đầu lĩnh đã rất mạnh, Lăng Tiếu này cũng biến thái, chỉ sợ hai người này còn manh hơn đám thiên tài của đại tông phái bồi dưỡng ra.
- Đúng vậy a, chỉ sợ là Thiên Tôn cấp thấp bình thường cũng phải thua bọn họ.
- Nghĩ đến bọn họ lần này sau khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ tiến giai Thiên Tôn, thật làm cho người hâm mộ.
- Đáng tiếc Lăng Tiếu này nhất định phải vẫn lạc ở đây.
- Ai kêu hắn kiêu ngạo như vậy chứ.
...
Cốc Kiều Kiều nhìn qua hai người đang đối chiến.
- Hai người này thật đáng sợ, chỉ sợ đại ca cũng không có sức chiến đấu như vậy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555