Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 310: Bái nhập Dược Phong
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Linh thảo rơi vào trong dược đỉnh lập tức khô lại, vài giọt dược lực tinh hoa bị đề luyện ra.
Động tác của Lăng Tiếu không dừng lại chút nào, cầm một góc linh dược trên bàn ném vào trong dược đỉnh.
Rất nhanh trong đại điện tràn ngập mùi thuốc.
- Nam Cung lão đầu, tiểu tử này thật sự là Luyện dược sư!
Phong chủ Luyện Khí Phong có quan hệ tốt nhất với Nam Cung Thường Nhạc lên tiếng nói.
Nam Cung Thường Nhạc trùng trùng điệp điệp gật đầu đáp:
- Chỉ nhìn thủ pháp khống hỏa của hắn thì tuyệt đối không phải nhất phẩm Luyện dược sư bình thường có thể so sánh được, tiểu tử này mới bao nhiêu ah, cho dù hắn không đạt tới nhị phẩm ta cũng nhất định phải thu,thiên phú luyện đan của hắn còn khủng bố hơn ta vài lần, lúc trước ta lớn như hắn mới miễn cưỡng đạt tới nhất phẩm Luyện dược sư mà thôi.
Chúng trưởng lão nhìn qua Lăng Tiếu đang luyện đan, thần sắc phức tạp, cũng không biết bọn họ suy nghĩ gì.
Nửa canh giờ sau, hai tay của Lăng Tiếu áp vào nhau, hét lớn một tiếng:
- Ngưng cho ta!
Bồng!
Dược đỉnh xuất hiện tiếng lộp bộp, tiếng tuy nhỏ nhưng trong đại điện yên tĩnh thì nó rất được chú ý.
- Hô, đan thành, thỉnh chúng trưởng lão xem qua!
Lăng Tiếu dùng tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn qua tám viên đan dược trong dược đỉnh.
Tại sao là tám khỏa đan dược, mà không phải mười khỏa?
Đó là do Lăng Tiếu cố ý gây nên, hắn hiện tại cũng không muốn người ta biết tỷ lệ thành đan của hắn là trăm phần trăm, bằng không thì người khác chỉ sợ sẽ đối đãi hắn như quái vật.
Mặc dù một lần luyện thành tám khỏa, nhưng mà cũng đủ làm mọi người ở đây phải hoảng sợ rồi, nhất là Luyện dược sư Nam Cung Thường Nhạc.
Hắn tiếp nhận đan dược của Lăng Tiếu, xem tỷ lệ và ngửi hương vị, sắc mặt vui mừng hiện trên mặt.
- Tốt... Đan dược tốt, người rất tốt ah, về sau ngươi chính là đệ tử Dược Phong.
Nam Cung Thường Nhạc nhìn Lăng Tiếu khen không dứt miệng.
- Đồ nhi Lăng Tiếu bái kiến sư phó!
Lăng Tiếu thừa cơ quỳ hành lễ trước mặt Nam Cung Thường Nhạc.
Chuyện này làm vài tên trưởng lão muốn thu Lăng Tiếu làm đồ đệ sắc mặt biến thành khó coi, nhất là Mộc Hòe sắc mặt như sắp khóc
Thuộc tính tinh khiết có thể đạt tới 70% xưng là thiên tài, mà đạt tới 80% xưng là tuyệt đỉnh thiên tài, như vậy đạt tới 90% có thể coi là thiên tài nghịch thiên, về phần đạt tới trăm phần trăm hoàn toàn có thể xưng là yêu nghiệt.
Thuộc tính tinh khiết đạt tới trăm phần trăm cơ hồ là mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm khó gặp được một người, mà trước mặt có một kẻ như vậy, đáng tiếc lại không phải đồ đệ của hắn, hắn chịu sao nổi?
Đây quả thực còn khó chịu hơn cả lão bà bị đoạt.
Thế nhưng mà người ta đã bái sư rồi, còn không biết xấu hổ đi cướp người sao?
- Tốt, nếu Lăng Tiếu bái vào Dược Phong, là đệ tử Dược Phong, nhưng mà luyện đan không được sơ sẩy luyện công!
Vân Hùng giảng hòa nói ra.
- Dạ tông chủ, đệ tử nhớ kĩ!
Lăng Tiếu đáp.
- Tốt, đều tán đi!
Vân Hùng thật sự không ngờ có kết quả như vậy, đám trưởng lão sắc mặt xanh mét, cũng không hề có ý định thương nghị cái gì, lúc này phất tay tan họp.
- Đi thôi, theo ta quay về Dược Phong đi!
Nam Cung Thường Nhạc phi thường hiền lành nhìn Lăng Tiếu nói.
Dược Phong tương đối ít đệ tử, đều bởi vì muốn trở thành một gã Luyện dược sư điều kiện phi thường hà khắc, thiên phú cực kỳ quan trọng.
Năm nay có thể tìm được một gã đệ tử thiên tài quá khó, Nam Cung Thường Nhạc cực kỳ thoả mãn, bây giờ có được một đệ tử thiên phú xuất chúng hắn càng vui vẻ, điều này có thể nói hắn không mừng như điên sao?
Lăng Tiếu hành lễ với mọi người, lại lườm Vân Mộng Kỳ, dứt khoát theo Nam Cung Thường Nhạc rời khỏi.
- Thật không biết nên hình dung tiểu tử này thế nào, chỉ hy vọng hắn lựa chọn con đường này chính xác.
Trong lòng Vân Hùng suy nghĩ mà cảm khái. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn hy vọng Lăng Tiếu chuyên tâm tu luyện võ đạo càng nhiều càng tốt, nhưng mà việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tùy theo.
...
Một ngày sau trên ngọn núi đầy linh khí.
- Lão đại, thì ra ngươi là nhị phẩm Luyện dược sư ah, ngươi quá không có phúc hậu, không ngờ chẳng sớm nói với ta biết.
Hoa Hiểu Quế vẻ mặt sùng bái nhìn qua Lăng Tiếu.
Hắn vừa được thu vào Dược Phong, lại phát hiện Lăng Tiếu đã đi trước tới nơi này, hôm nay mới biết được Lăng Tiếu còn là Luyện dược sư, hơn nữa đã đạt tới nhị phẩm.
Lăng Tiếu cười cười nói:
- Ngươi không có hỏi qua ta, ta đâu cần phải nói, hơn nữa ta sợ nói ra ngươi sẽ bị đả kích lớn, lão đại suy nghĩ thay ngươi đấy.
- Nhìn ngươi nói về sau chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, lão đại ngươi có thể chiếu cố ta nha.
Hoa Hiểu Quế cực kỳ nịnh nọt nói.
Hôm nay Lăng Tiếu không còn là trước kia, trước kia không biết Lăng Tiếu là Luyện dược sư, hắn thường lấy mình là nhất phẩm Luyện dược sư ra khoe khoang trước mặt Lăng Tiếu. Nhưng mà bây giờ cho dù bây giờ luyện dược đều kém xa Lăng Tiếu, trong lòng của hắn có tự ti.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói
- Tiểu quy, ngươi thiên phú không dưới ta, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, một ngày nào đó sẽ vượt qua ta.
- Lão đại, ta biết rõ ngươi là đang an ủi ta, nhưng mà vì ước hẹn ba năm, ta nhất định có thể trở thành Tam phẩm Luyện dược sư!
Hoa Hiểu Quế nắm chặt nắm đấm tràn ngập tin tưởng nói.
- Ân, vậy mới đúng mà, nhưng mà ngươi bây giờ nhiệm vụ thiết yếu chính là đột phá Huyền Sĩ giai, bằng không ngươi muốn trở thành nhị phẩm Luyện dược sư cũng khó khăn!
Lăng Tiếu gật đầu đáp.
- Ta đây cũng biết, lão gia tử nhà ta cũng thưởng lải nhãi, nói nhất định phải đột phá đến Huyền Sĩ chuyển hóa thuộc tính sau đó mới có thể luyện chế đan dược nhị phẩm, nhưng mà bây giờ ta chỉ là Huyền Giả trung giai, hơn nữa còn ăn đan dược lên cấp, muốn ta trong ngắn hạn đột phá đến Huyền Sĩ giai nói dễ vậy sao ah!
Hoa Hiểu Quế buồn rầu nói.
Lăng Tiếu nhìn qua Hoa Hiểu Quế vẻ mặt đắng chát, trong nội tâm hơi động một chút.
Hắn sớm xem Hoa Hiểu Quế là huynh đệ, tiểu tử này thực lực tuy kém một ít, nhưng mà rất giảng nghĩa khí, điểm này ở Tử Thiên Thành Lăng Tiếu đã biết rõ.
- Ngươi đã là huynh đệ Lăng Tiếu ta, ta sẽ giúp ngươi một chút.
Lăng Tiếu âm thầm quyết tâm.
Quyết tâm ngày sau giúp Hoa Hiểu Quế trở thành cao phẩm Luyện dược sư được người ta kính nể, còn sau này tạm thời không nói.
- Tiểu quy, ngươi phải chẳng nhận ta làm lão đại cả đời?
Lăng Tiếu phi thường nghiêm túc hỏi.
Hoa Hiểu Quế thấy Lăng Tiếu lần đàu tiên nghiêm túc như thế, lúc này cũng thu liễm tùy ý, nhìn Lăng Tiếu gật đầu nói
- Lão đại ngươi nói cái gì vậy, trên đường tới Tử Thiên Tông cũng chỉ có ngươi xem ta là bằng hữu, Hoa Hiểu Quế ta mặc dù không có năng lực gì, nhưng mà ta chưa từng bán huynh đệ, lão đại ngươi vĩnh viễn là lão đại của ta, cho dù ngươi cầm dao đâm ta, ta cũng không nhíu mày.
- Tốt, hảo huynh đệ, về sau ngươi là huynh đệ của Lăng Tiếu ta!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 311-312: Trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ Phong.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Tiếu nặng nề vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói ra, hắn dừng một chút và nói:
- Tiểu quy, hiện tại ta truyền cho ngươi một bộ huyền công tu luyện, bộ huyền công này tuyệt đối không được cho người ta biết, hơn nữa có hữu dụng với luyện đan của ngươi trong tương lai, cho nên ngươi nhất định phải giữ bí mật.
- Lão... Lão đại!
Hoa Hiểu Quế kích động muốn nói gì, hắn biết rõ Lăng Tiếu trịnh trọng dặn dò hắn như vậy, huyền công tuyệt đối phi thường bất phàm.
Hắn phi thường tín nhiệm lời của Lăng Tiếu nói, Lăng Tiếu chưa từng lừa gạt hắn, giống như lúc trước Vũ Tư Tuyết nói là hắn, hiện tại cơ hội chẳng phải là của hắn sao?
- Xem ta là lão đại thì cái gì cũng không cần nói, ta hiện tại niệm khẩu quyết cho ngươi nghe, ngươi phải nhớ kỹ!
Lăng Tiếu đánh gãy lời của Hoa Hiểu Quế, sau đó mang khẩu quyết tu luyện "Bài Vân Kính" truyền thụ cho Hoa Hiểu Quế.
Bài Vân Kính vốn là công pháp tu luyện hỏa thuộc tính, hơn nữa tốc độ tu luyện có lẽ không chậm hơn huyền công cao cấp.
Chỉ cần Hoa Hiểu Quế học được Bài Vân Kính này, trong vòng nửa năm nhất định có thể đột phá lên Huyền Giả cao giai, đến lúc đó cho hắn ăn đan dược, giúp hắn đột phá Huyền Sĩ giai không thành vấn đề.
Hoa Hiểu Quế tự nhiên không biết Lăng Tiếu đang giúp hắn như vậy, nhưng chỉ bằng Lăng Tiếu truyền khẩu quyết lần này, làm cho hắn cảm động rối tinh rối mù.
Trong lòng của hắn quyết định cả đời này nhất định phải theo sát lão đại mới được.
Hoa Hiểu Quế ngộ tính bình thường, Lăng Tiếu sau khi truyền khẩu quyết cho hắn, còn phải đọc lại nhiều lần, hắn mới thoáng lĩnh ngộ một ít yếu lĩnh.
Lăng Tiếu cũng không có miễn cưỡng hắn thông hiểu toàn bộ đạo lý, dù sao thời gian còn nhiều, cho hắn chậm rãi lĩnh ngộ là được rồi.
- Lão đại, có thể đọc lại hay không, ta còn chưa hiểu yếu lĩnh trong đó.
Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói ra.
- Không có việc gì, hiện tại ngươi đã nhớ hơn phân nửa, tìm chút thời gian là ghi nhớ thôi.
Lăng Tiếu an ủi nói ra.
- Tạ ơn lão đại nhiều, ta sẽ cố gắng!
Một ngọn núi linh khí sung túc, cây cối che trời.
Trong nơi này có từng tòa dược điền, từng gốc nhất giai đến nhị giai linh thảo được gieo trồng trong đó, mùi thuốc nồng đậm làm cho người ta thoải mái.
Đây chính là Dược Phong trong chín phong của Tử Thiên Tông.
Nam Cung Thường Nhạc là phong chủ Dược Phong, đã là Tứ phẩm luyện dược đại sư, đồng môn còn có hai Tam phẩm Luyện dược sư, dưới hắn còn có tám tên đệ tử, hôm nay cộng thêm Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế vừa vặn gom góp mười tên đệ tử.
Thân là phong chủ Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc cũng không dễ dàng thu đồ đệ, bởi vì hắn yêu cầu cực cao.
Hôm nay đệ tử duy nhất của hắn là Tam phẩm Luyện dược sư, hai năm trước trở thành đệ tử chân truyền, số còn lại là đệ tử của các sư đệ của hắn.
Hiện tại Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đồng thời được Nam Cung Thường Nhạc thu làm đệ tử, việc này làm cho Dược Phong vốn bình tĩnh náo nhiệt lên.
Dược Phong cũng không phải rải rác mấy chục người, ở trên núi còn có hơn mười tên đệ tử ngoại môn cam nguyện làm dược bộc.
Bọn họ đều dốc lòng theo đuổi Luyện dược sư, nhưng mà không phải ai cũng có thiên phú cả, đành phải ở lại Dược Phong hỗ trợ quản lý gieo trồng linh thảo, hy vọng ngày nào đó thần may mắn hàng lâm có thể được phong chủ hoặc trưởng lão chỉ điểm đôi chút, giúp cho bọn họ trở thành Luyện dược sư, hoặc có thể làm tùy tùng của đệ tử nội môn nào đó cũng tốt, như thế liền có tiếp tiếp tục quan sát luyện đan, khiến cho chính mình lấy lợi ích.
Đại điện Dược Phong, mặc dù không có rộng rãi đại khí như ngọn núi chính, thế nhưng mà kiến trúc cũng thập phần trang nghiêm xa hoa.
Luyện dược sư là chức nghiệp tôn quý nhất, các phong muốn đạt được đan dược, tự nhiên phải đi cầu Dược Phong, bọn họ cần luyện dược cũng phải trả giá, cho nên Dược Phong là phong giàu nhất trong các phong.
Nam Cung Thường Nhạc ngồi ở chủ vị, hai bên là hai lão giả, tuổi chừng sáu bảy mươi, hai người đều là vẻ mặt vẻ đạm mạc.
- Sư huynh, nghe nói ngươi năm nay thu hai gã đệ tử?
Lão giả bên trái nhìn qua Nam Cung Thường Nhạc hỏi.
Người này tên là Chu Như Thường, Tam phẩm Luyện dược sư, đệ tử của hắn nhiều nhất, có bốn người, mà người khác tên là Dương An, môn hạ có ba gã đệ tử.
Nam Cung Thường Nhạc vuốt râu bạc trắng cười nói
- Đúng vậy, vốn ta cho rằng chỉ một đệ tử là đủ, không ngờ lại phát hiện một thiên tài luyện dược khác, thành tựu của hắn không kém gì Nam Tiên cả.
- Úc, có thể được sư huynh khen như vậy chắc là hiếm thấy, tương lai ta nhất định muốn gặp sư điệt này.
Chu Như Thường khinh thường đáp.
Bộ dáng của hắn như vậy hẳn là sớm có oán niệm với Nam Cung Thường Nhạc.
Nhớ ngày đó đệ tử Nam Cung Thường Nhạc là Triêu Nam Tiên là hạt giống do hắn phát hiện trước, không ngờ cuối cùng lại bái làm môn hạ của Nam Cung Thường Nhạc, chuyện này vẫn làm hắn khó chịu trong lòng.
Hôm nay Triêu Nam Tiên đã là đệ tử chân truyền, càng nói rõ ánh mắt của hắn chuẩn xác, thế nhưng mà vinh quang như thế toàn bộ thuộc về sư huynh của mình.
Hắn một lòng suy nghĩ bồi dưỡng một tên đệ tử khác áp đả Triêu Nam Tiên, đoạt lại vinh quang thuộc về hắn.
- Chuyện này không vội, đợi đến lúc thệ tông đại hội thì hắn sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.
Nam Cung Thường Nhạc đáp.
- Thệ tông đại hội? Sư huynh ngươi cảm thấy đệ tử ngươi mới thu có năng lực đó sao?
Nói chuyện lúc này là Dương An chọc miệng hỏi.
- Đến lúc đó sẽ biết!
Nam Cung Thường Nhạc phi thường tự tin đáp.
Chu Như Thường biến sắc, trong nội tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này một gã đệ tử vội vàng chạy vào bẩm báo.
- Phong chủ, Mộc trưởng lão cầu kiến.
Nam Cung Thường Nhạc nhàn nhạt nói:
- Mau mời!
- Mộc trưởng lão chẳng lẽ tới đây cầu sư huynh luyện đan?
Chu Như Thường cùng Dương An sững sờ lẩm bẩm.
- Xem ra Mộc Hòe vẫn không cam lòng nha!
Nam Cung Thường Nhạc trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này Mộc Kỳ Phong Mộc Hòe đi tới, sau lưng hắn còn có lão giả lưng còng.
Lão giả này tay cầm quải trượng, đi đường chậm quá, lông mày tu che phủ nửa gương mặt, chỉ có đôi mắt già thỉnh thoảng có tinh quang lóe lên.
Nam Cung Thường Nhạc, Chu Như Thường và Dương An vừa nhìn thấy người tới thì đứng lên nghênh đón.
- Bái kiến Tiêu trưởng lão!
Nam Cung Thường Nhạc ba người khom người thi lễ với lão già kia.
- Ha ha, đều miễn lễ!
Lão giả cười ha hả nói.
Nam Cung Thường Nhạc lập tức nghênh tiếp lão giả lên chủ vị, Mộc Hòe thì đứng bên cạnh không có ngồi, Nam Cung Thường Nhạc cũng không dám ngồi.
- Đều ngồi xuống đi, các ngươi đều đứng đấy không phiền sao?
Lão giả nhàn nhạt nói.
Lúc này mọi người mới theo thứ tự ngồi xuống.
- Không biết Tiêu trưởng lão vì sao mà đến đây?
Nam Cung Thường Nhạc nhìn qua lão giả hỏi, tuy hắn đã đoán được ý đồ tới nhưng không có chắc chắn.
Lão giả này chính là trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ Phong, là sư phụ của Mộc Hòe, Tiêu Tùng Lâm, đã hơn hai trăm tuổi tuổi, chính là nhân vật nguyên lão của Tử Thiên Tông, cho dù là tông chủ cũng phải kính ba phần
- Ha ha, ta cũng không quanh co lòng vòng, ta muốn gặp mặt tiểu tử mộc thuộc tính tinh khiết kia.
Tiêu Tùng Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Ngày hôm qua Mộc Hòe không thể mang Lăng Tiếu mời chào vào Mộc Kỳ Phong, vì thế vẫn canh cánh trong lòng.
Thể chất mộc thuộc tính tinh khiết trăm năm thậm chí ngàn năm khó gặp, hắn tuyệt không trơ mắt nhìn Lăng Tiếu đi qua phong khác, thế nhưng mà ván đã đóng thuyền, hắn không có biện pháp xoay chuyển trời đất.
Trái lo phải nghĩ, hắn rốt cục nghĩ đến một biện pháp, chính là mời sư phó lão nhân gia, tin tưởng dùng năng lực của lão nhân gia nhất định có thể kéo Lăng Tiếu vào Mộc Kỳ Phong.
Nam Cung Thường Nhạc có chút khó xử đáp:
- Tiêu trưởng lão, tiểu tử này đã là môn hạ của ta, chẳng lẽ ngài muốn hoành đao đoạt ái, huống chi tiểu tử này biết luyện đan.
- Ta đã nghe Mộc Hòe nói, trước hết để ta gặp hắn nói sau.
Tiêu Tùng Lâm dùng ngữ khí không cho cự tuyệt nói ra.
Nam Cung Thường Nhạc do dự một chút, liền phân phó làm cho người mang Lăng Tiếu đến.
Lăng Tiếu theo đệ tử đi tới, hành lễ với mọi người:
- Không biết sư phó gọi ta tới có chuyện gì?
- Vị này chính là Tiêu trưởng lão của tông môn, là hắn tìm ngươi.
Nam Cung Thường Nhạc giới thiệu.
Lăng Tiếu hành lễ với Tiêu Tùng Lâm.
- Bái kiến lão tiền bối.
Tiêu Tùng Lâm cặp mắt lim dim, lúc này tinh quang bắn ra ngoài, thân thể lóe lên, lập tức đến bên người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu còn không có bất kỳ phản ứng, liền bị Tiêu Tùng Lâm bắt lấy mạch bác.
Trong lòng Lăng Tiếu hoảng hốt.
- Thật nhanh!
Ngay sau đó huyền lực trong người Lăng Tiếu không bị khống chế vận chuyển.
Một lực lượng tinh thuần từ lòng bàn tay Lăng Tiếu hiện ra.
Tiêu Tùng Lâm nhìn qua lực lượng trong lòng bàn tay của Lăng Tiếu thì kích động nói ra.
- Thật sự là thể chất mộc thuộc tính.
Kế tiếp Tiêu Tùng Lâm buông tay Lăng Tiếu ra, nhìn qua Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Thường Nhạc, tiểu tử này sau này quy cho Mộc Kỳ Phong chúng ta, hắn luyện đan tuyệt đối không xuất chúng như luyện võ, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ cho Mộc Hòe đưa thứ tốt tới đền bù tổn thất cho ngươi.
Mộc Hòe nghe lời này, trên mặt lộ vẻ vui mừng, trong nội tâm thầm nghĩ.
- Cho sư phó xuất mã, quả nhiên không giống.
- Cái này... Cái này không tốt lắm đâu, tiểu tử này đã bái ta làm sư, bảo hắn cải biến đi tới Mộc Kỳ Phong thì lý không hợp, hơn nữa sẽ tổn hai danh dự của ta!
Nam Cung Thường Nhạc khó xử nói.
Tiêu Tùng Lâm địa vị cao hơn hắn, hắn không thể không cân nhắc mặt mũi của Tiêu Tùng Lâm, nhưng mà hắn cực kỳ thưởng thức Lăng Tiếu, bằng chừng ấy tuổi đã là nhị phẩm, hơn nữa tỷ lệ thành đan là tám phần, không tới ba năm hắn tuyệt đối sẽ giúp Lăng Tiếu trở thành Tri Tiên Nam thứ năm, trở thành đệ tử chân truyền của tông phái.
- Chuyện này có cái gì không hợp, ngươi trục xuất hắn là được rồi, đến lúc đó cho hắn bái Mộc Hòe làm sư là được, một câu được hay không? Không được thì lão phu tới tìm tông chủ đòi người!
Tiêu Tùng Lâm bộ dáng chắc chắn phải có.
- Sư huynh, nếu hắn là thể chát mộc thuộc tính thì tặng cho Mộc Kỳ Phong đi, dù sao đệ tử chúng ta cần là hỏa thể chất, hắn là đệ tử mộc thuộc tính có thể luyện đan dược gì chứ?
Chu Như Thường mở miệng nói ra.
Hắn cười lạnh trong lòng:
- Chẳng lẽ sư huynh mắt mờ, rõ ràng tuyển một tên tiểu tử mộc thuộc tính tiểu làm đệ tử, chẳng lẽ đầu năm nay người mộc thuộc tính có thể luyện được sao? Thật sự là chê cười.
Dương An cũng khuyên can.
- Sư huynh, Thường sư đệ nói không sai, tặng hắn cho Mộc Kỳ Phong đi.
Dương An suy nghĩ cũng nhất trí.
- Các ngươi biết cái gì?
Nam Cung Thường Nhạc khó chịu nhìn qua hai tên sư đệ, lúc này nhìn qua Lăng Tiếu.
- Lăng Tiếu lựa chọn đi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi suy nghĩ thật kỹ, ngươi thể chất mộc thuộc tính tinh khiết, nếu không cần tu là quá lãng phí, cho dù ngươi không đáp ứng, lão phu cũng sẽ kéo ngươi vào Mộc Kỳ Phong!
Tiêu Tùng Lâm nhìn Lăng Tiếu nói.
Trong lòng Lăng Tiếu khó xử!
Trước mắt lão nhân này là lão tiền bối trong tông, địa vị trong tông môn cao cả, nếu hắn không đáp ứng thì chỉ sợ như lời hắn nói, sẽ trói hắn đưa tới Mộc Kỳ Phong, nếu như đáp ứng vậy sẽ loạn kế hoạch của hắn, đây là chuyện tốt sao?
- Đúng rồi, hôm nay ta tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết chính là kim thuộc tính huyền pháp, mà Tam Phân Quy Nguyên Khí là ba thuộc tính cùng tu, chỉ có mộc thuộc tính không có tu luyện, đến ngày sau chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tiến giai, xem ra lựa chọn Mộc Kỳ Phong cũng là cần thiết.
Lăng Tiếu cân nhắc trong lòng.
Sau một lát Lăng Tiếu rốt cục cũng nghĩ ra biện pháp.
- Lão tiền bối, ta đã bái Nam Cung sư phó làm sư, vậy hắn hắn chính là sư phụ của ta, bởi vì cái gọi là một ngày là sư, cả đời là sư, nếu bảo Lăng Tiếu phản bội sư môn, chẳng khác gì đại nghịch bất đạo, Lăng Tiếu tuy bất tài, nhưng mà ta đọc sách thánh hiền, nửa đường bất nghĩa là không được.
Lăng Tiếu nghiêm nghị nói ra.
Lời này vừa ra, Nam Cung Thường Nhạc cười, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này xem ra còn biết nói chuyện.
- Việc này ngươi không cần lo lắng, ta cũng không bảo ngươi phản bội sư môn, mà bảo Thường Nhạc trục xuất ngươi mà thôi, bởi như vậy chẳng đại nghịch bất đạo rồi.
Tiêu Tùng Lâm nhàn nhạt đáp, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Tiểu tử này thật đúng là có vài phần cốt khí.
- Lời mặc dù như thế, nhưng đệ tử cũng xấu hổ trong lòng.
Lăng Tiếu than nhẹ nói ra, dừng một chút hắn nói:
- Không bằng như vậy đi, ta đã bái Nam Cung sư phó làm sư, lại bái Mộc trưởng lão làm sư, như vậy không ai khó xử, như vậy ta có thể học luyện đan, lại có thể tu luyện huyền công mộc thuộc tính, tin tưởng hai bên cũng không sai lầm.
Lăng Tiếu nói ra lời này mọi người sững sờ.
Tiêu Tùng Lâm khẽ chau mày, hắn nói:
- Như vậy cũng được!
Lăng Tiếu đề nghị thật lớn mật.
Một đồ hai sư, tiền lệ này trên Huyền Linh đại lục không phải là không có, nhưng mà Tử Thiên Tông chưa có lệ này.
Lăng Tiếu vốn tưởng rằng Tiêu Tùng Lâm sẽ không đáp ứng, ai biết lão nhân kia còn rất có vài phần phách lực, một ngụm liền đáp ứng.
Nếu Tiêu Tùng Lâm đã mở miệng, Nam Cung Thường Nhạc cũng không có lý cự tuyệt.
Tuy nói Tiêu Tùng Lâm không phải tông chủ, nhưng mà bối phận của hắn vẫn còn ở đó, như thế nào cũng cho hắn vài phần mặt mũi.
Ngược lại Chu Như Thường và Dương An thần sắc khó coi. Bọn họ cảm thấy Lăng Tiếu kẻ này quá mức dối trá, không có nửa phần trầm ổn của Luyện dược sư, hơn nữa lại là mộc thuộc tính tinh khiết, tuyệt không thể nào là Luyện dược sư, bọn họ nghĩ mãi không rõ Nam Cung Thường Nhạc đang suy nghĩ gì.
- Chuyện này cứ định như vậy, về sau tiểu gia hỏa sẽ do ta báo cáo với tông môn, nửa tháng đầu hắn sẽ ở lại Dược Phong học tập luyện đan, nửa tháng sau sẽ ở Mộc Kỳ Phong tu luyện huyền công, Thường Nhạc ngươi không có ý kiến gì chứ?
Tiêu Tùng Lâm nói ra.
- Theo như ý của Tiêu trưởng lão!
Nam Cung Thường Nhạc gật gật đầu đáp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 313: Cút sang một bên cho ta
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Đồ nhi bái kiến Mộc sư phó, bái kiến thái sư phó, Lăng Tiếu nhất định sẽ không để các ngươi thất vọng!
Lăng Tiếu nhìn qua hai lão nhân hành lễ.
- Tốt... Tốt, sư phó sẽ dốc túi truyền thụ cho ngươi, sớm ngày giúp ngươi thành đệ tử chân truyền.
Mộc Hòe không ngớt lời đáp. Tảng đá trong lòng của hắn buông xuống.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thường Nhạc, Chu như Thường cùng với Dương An thần sắc biến hóa khó thấy.
Bởi vì Mộc Hòe nổi danh quỷ keo kiệt trong Tử Thiên Tông, đối đãi đệ tử luôn tàng tư, có thứ tốt không bỏ được cho đệ tử tu luyện, ngay cả huyền công trấn phong của hắn cũng không có truyền cho tên đệ tử nào, chuyện này khiến cho thực lực chỉnh thể của Mộc Kỳ Phong hơi yếu.
Bản thân mộc thuộc tính công kích yếu hơn các loại thuộc tính khác rất nhiều, nếu không có huyền công cao hơn người khác thì chẳng thể áp đảo thuộc tính khác.
Hôm nay có thể nghe được Mộc Hòe nói như vậy, bọn người Nam Cung Thường Nhạc cảm thấy khó mà tin nổi, nếu hắn nói thế thì chắc chắn sẽ nhiệt tình dạy bảo Lăng Tiếu.
Mộc Hòe đưa lệnh bài Mộc Kỳ Phong cho Lăng Tiếu, mới cùng Tiêu Tùng Lâm rời khỏi.
Nhưng mà trước khi đi Mộc Hòe còn dặn dò Lăng Tiếu nửa tháng sau nhất định phải đi Mộc Kỳ Phong, dường như hắn sợ Lăng Tiếu thay đổi.
Tiêu Tùng Lâm cùng Mộc Hòe vừa đi, Chu Như Thường có ý kiến.
- Sư huynh, ngươi xác định thu tiểu tử này làm đồ đệ?
Chu Như Thường khó chịu hỏi.
- Sư đệ có lời gì cứ việc nói thẳng!
Nam Cung Thường Nhạc không quanh co, trực tiếp hỏi ngược lại.
- Tiểu tử này chính là mộc thuộc tính, ngươi xác định muốn thu hắn làm đồ đệ?
Chu Như Thường nghiền ngẫm hỏi.
Dương An bên cạnh cũng nhìn qua Nam Cung Thường Nhạc, hắn muốn biết đáp án.
- Ha ha, đây là tự nhiên, Lăng Tiếu đã là nhị phẩm Luyện dược sư, đây được tông chủ cùng với chúng trưởng lão nhìn thấy.
Nam Cung Thường Nhạc cười nói.
Lời này vừa ra làm Chu Như Thường và Dương An đều lộ ra thần sắc khó tin, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu xuất hiện biến hóa.
- Chẳng lẽ tiểu tử này thể chất mộc hỏa song thuộc tính?
Hai người đồng thời nghĩ thầm trong lòng.
Bọn họ không hoài nghi lời này của Nam Cung Thường Nhạc chút nào, bởi vì trong chuyện này hắn không thể nói đùa.
Trẻ tuổi như vậy đã là nhị phẩm Luyện dược sư, chuyện này quá nghịch thiên rồi.
Ngay cả Triêu Tiên Nam có danh xưng thiên tài Luyện dược sư cũng đã có ba mươi mấy tuổi, mà tiểu tử trước mặt không tới hai mươi tuổi, không chỉ có tu vị Huyền Sĩ cao giai, lại là nhị phẩm Luyện dược sư, không quá năm năm tin tưởng có thể đuổi theo tiền bối như bọn họ.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt là bảy ngày.
Trong bảy ngày này Lăng Tiếu thăm dò tình huống của Dược Phong.
Lúc này tất cả mọi người đã biết sự tồn tại của Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
Bọn họ thân là đệ tử thân truyền của phong chủ, thân phận tự nhiên cao hơn người khác một bậc.
Mặc dù như thế, Lăng Tiếu đối đãi những đệ tử trông coi linh thảo không có bày ra giá đỡ gì, những đệ tử kia cảm tình tăng nhiều với Lăng Tiếu, thường thường gặp một ít vấn đề luyện dược cũng hỏi Lăng Tiếu.
Những vấn đề luyện chế đan dược nhất giai như vậy, Lăng Tiếu tự nhiên cam tâm tình nguyện giúp bọn họ giải đáp.
Dù sao cũng không phải là đại sự gì cả, nhưng mà Lăng Tiếu vô tâm gây nên, trong mắt người khác lại khó chịu.
Liễu Đông, ba mươi tám tuổi, hắn là đệ tử của Chu Như Thường, đã sớm là nhị phẩm luyện dược sư.
Vốn hắn sắp nhanh chóng đột phá lên Tam phẩm Luyện dược sư, ai biết Triêu Nam Tiên lại đột phá lên Tam phẩm Luyện dược sư trước hắn, chuyện này làm cho hắn bị đả kích lớn, hơn nữa hắn làm người lòng dạ hẹp hòi, khí lượng nhỏ nhất, tâm tính không tốt, cho nên những năm gần đây không có luyện thành viên Tam phẩm đan dược nào cả, chuyện này làm cho sư phó của hắn là Chu Như Thường càng ngày càng thất vọng, ngược lại mang tâm tư đặt vào dạy bảo đệ tử mới.
Chuyện này chẳng khác gì hắn thất sủng.
Đến tận đây tính tình của hắn đại biến, thường xuyên lấy đệ tử ngoại môn ở chung quanh ra hành hạ, hơi không vừa mắt càng quyền đấm cước đá, khiến cho các đệ tử trông coi linh thảo tránh hắn thật xa, cũng đặc biệt chán ghét Liễu Đông.
Một ngày này Lăng Tiếu tới linh thảo viên tìm linh thảo, hắn muốn luyện chế Cố Khí Đan .
Hắn có ý định mấy ngày nữa xuống núi một chuyến, đem những đan dược này cho Hạ Huyên Huyên phục dụng.
Tao ngộ của Hạ Huyên Huyên làm cho Lăng Tiếu sinh tâm cộng minh, hắn đã xem tiểu nữ hài tứ cố vô thân này như muội muội của mình. Hiện tại Hạ Huyên Huyên còn nhỏ, trước hết điều dưỡng tốt thân thể của nàng, đánh rớt xuống trụ cột, ngày sau mới tốt cho luyện võ.
- Bái kiến sư huynh!
Một đệ tử trông coi linh thảo thấy Lăng Tiếu đi tới thì ân cần hỏi thăm.
Tên đệ tử này chừng ba mươi tuổi, thế nhưng mà hắn vẫn phải gọi là sư huynh, đó là bởi vì Lăng Tiếu là đệ tử nội môn, mà hắn chỉ là đệ tử ngoại môn.
Quy củ của Tử Thiên Tông cơ hồ tất cả đệ tử nội môn đều là sư huynh của đệ tử ngoại môn.
Lăng Tiếu nhìn qua đệ tử kia và gật đầu, xem như đáp lễ.
- Không biết sư huynh cần linh thảo gì, sư đệ đi lấy giúp ngươi.
Tên đệ tử kia nịnh nọt.
- Không cần phiền sư đệ, lấy mấy gốc linh thảo cũng không lâu.
Lăng Tiếu hồi đáp.
- Không có sao, thảo viên là do chúng ta quản lý, sư huynh ngươi nói cho ta biết, ta lấy giúp ngươi sẽ nhanh hơn.
Tên đệ tử kia nhiệt tình nói.
- Đã như vầy phiền sư đệ.
Lăng Tiếu cũng không hề sĩ diện cãi láo, cho tên đệ tử này đi lấy linh thảo.
Người đệ tử này gọi là Vu Lãng, tiến vào Dược Phong cũng có tám năm, thiên phú luyện dược không cao, thế nhưng mà hắn phi thường chấp nhất với luyện đan. Hắn vốn cho rằng làm đệ tử trông coi linh thảo của Dược Phong là có thể tiếp xúc với luyện đan, chỉ tiếc tám năm qua vẫn chỉ làm đệ tử trông coi dược viên mà thôi, không có đệ tử nội môn nào nguyện ý giảng giải tri thức luyện đan cho hắn nghe, bọn họ phi thường tư tàng, hơn nữa đối với bọn họ thì đám đệ tử trông coi dược viên chẳng khác gì nô lệ.
Trừ phi loại đệ tử này nịnh nọt một tên nội môn nào đó, có thể làm người hầu của bọn họ, có lẽ mới có cơ hội quan sát người ta luyện đan luyện dược.
Nhưng mà làm như vậy chẳng khác gì ném tôn nghiêm đi, Vu Lãng thật sự không bỏ được mặt mũi này.
Gần đây bởi vì Lăng Tiếu xuất hiện, không ít đệ tử lớn mật tiến lên nịnh nọt, hỏi hắn không ít tri thức luyện đan, Lăng Tiếu phi thường kiên nhẫn giảng giải cho bọn họ.
Lăng Tiếu nhanh chóng đạt được hảo cảm và tôn trọng của bọn họ.
Nhưng mà chuyện này cho thấy Lăng Tiếu vô tư.
Vu Lãng hai ngày trước có hỏi qua Lăng Tiếu mấy vấn đề, Lăng Tiếu cũng giải đáp từng cái, trong lúc nhất thời làm cho Vu Lãng nhìn thấy cơ hội.
Hắn cảm thấy đệ tử nội môn trước mặt này không giống những người khác, nếu như mình lựa chọn đi theo làm tùy tùng thì tin tưởng hắn sẽ không bạc đãi chính mình, chỉ cần mình có thể trở thành Luyện dược sư, hắn quyết định buông mặt mũi hết sức nịnh nọt Lăng Tiếu.
Vu Lãng nhiệt tình với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu biết rõ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 314-315: Lai lịch của Hoa Hiểu Quế?
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Thông qua mấy ngày này, hắn cũng biết không ít đệ tử ngoại môn không dễ dàng.
Đương nhiên hắn cũng không đồng tình tràn lan, thu dược bộc cũng phải biết rõ người ta đã.
Nhưng mà hắn cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của Vu Lãng.
Đương nhiên không phải thoả mãn cực lực nịnh nọt hắn, mà là loại phương thức nịnh nọt này không hề giống những người khác, nịnh nọt a dua chủ nhân, mà là làm chuyện gì cũng đúng chỗ.
Giống như hiện tại Lăng Tiếu muốn lấy linh thảo, hắn có thể chủ động yêu cầu đi làm, nhưng mà hắn không có biểu hiện quá mức nịnh hót, chuyện này chứng minh tâm tính của Vu Lãng vẫn không tệ.
Lăng Tiếu tự nhiên không vội mà thu hắn, bởi vì cái gọi là lâu ngày mới biết nhân tâm, đường xa mới biết sức ngựa, còn phải chờ thời gian thử nghiệm mới quyết định.
Vu Lãng mang theo linh thảo đi ra, tươi cười nhìn Lăng Tiếu nói:
- Sư huynh, linh thảo ngươi cần đây.
Lăng Tiếu vừa định tiếp nhận, âm thanh ghen ghét vang lên.
- Những linh thảo này ta cần!
Hai người nhìn lại, người tới chính là đệ nhất đại đệ tử Dược Phong Liễu Thần, phía sau hắn là hai tên đệ tử ngoại môn.
- Bái kiến Đại sư huynh, hai gốc linh thảo này là sư đệ muốn, nếu như sư huynh muốn thì ngươi tự hãi đi.
Lăng Tiếu chắp tay với Liễu Thần, nhàn nhạt nói.
Liễu Thần lườm Lăng Tiếu, trên mặt giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói sao, ta nói hai gốc linh dược này ta muốn, ngươi còn muốn giành sao?
Liễu Đông rất không thoải mái, hắn không thích tên sư đệ mới vào nội môn này, nhưng mà hôm nay hắn phải ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, cho dù đệ tử phong chủ thì thế nào, trên Dược Phong hắn mới là đại sư huynh.
- Tính toán, sư huynh, hai gốc này cho Đại sư huynh, ta đi lấy cái khác.
Vu Lãng nói.
- Ngươi là ai, cút sang một bên, nơi này làm gì có phần cho ngươi xen vào, hôm nay dược viên này linh thảo không được hái, về sau muốn hái linh thảo phải trải qua ta phê chuẩn.
Liễu Đông cực kỳ hung hăng càn quấy nói.
Hắn thân là đại đệ tử nội môn, lại là kẻ quản lý linh thảo, hắn xác thực có quyền lực hạn chế các đệ tử nội môn khác hái linh thảo, bằng không mỗi ngày đều có người tới hái thì bồi dưỡng linh thảo cung không đủ cầu.
Lăng Tiếu nghe lời này thì căm tức, hắn biết rõ thằng này đang cố ý khó khăn hắn.
Hắn vốn là kẻ ăn mềm không ăn cứng, tự nhiên sẽ không bị hù dọa.
Lăng Tiếu mặt lạnh, một tay cầm linh thảo trong tay Vu Lãng, quay người rời đi, không có ý định dây dưa với Liễu Đông.
- Ngươi đứng lại đó cho ta, thái độ của ngươi là gì, muốn tạo phản phải không?
Liễu Đông trợn mắt quát to lên.
Lăng Tiếu muốn rời khỏi tự nhiên không phải vì sợ Liễu Đông, mà là hắn không muốn vừa tới đã gây chuyện với người cũ.
Huống chi trong không gian giới của hắn có không ít linh thảo cấp thấp, cho dù không tới đây ngắt thì hắn cũng đủ dùng, thật sự không đủ thì đi tới thành Tử Thiên mua là được.
Nhưng mà hắn không nghĩ gây chuyện với người ta, người ta lại khi dễ lên đầu hắn.
Lăng Tiếu quay đầu trừng mắt nhìn qua Liễu Đông thản nhiên nói:
- Thái độ của ta là gì, ngươi cho rằng ngươi ai chứ, gọi ngươi một tiếng sư huynh thì ngươi xem mình là đại nhân vật sao, mấy gốc linh thảo này ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh thì ngươi lấy về, nhưng mà ngươi cũng nên biết cân lượng của mình đã, sư phụ ta không phải Chu sư thúc hay Dương sư thúc, mà là phong chủ, ngươi giáo huấn ta à, trở về ta nói cho sư phó biết, nói đại sư huynh còn rất uy phong, ngay cả đệ tử của lão nhân gia cũng dám khi dễ.
Lăng Tiếu vốn không muốn cầm Nam Cung Thường Nhạc ra, nhưng khi nhìn thấy tên này còn gây chuyện cho mình, chỉ có thể giả làm kẻ càn quấy, mang hậu trường ra so, xem Liễu Đông còn dám hung hăng càn quấy hay không.
Xác thực Nam Cung Thường Nhạc thân là phong chủ Dược Phong, trong Dược Phong có quyền lực chí cao vô thượng, cho dù sư phó Liễu Đông là Chư Như Thường cũng phải nhường ba phần, hắn chỉ là đại đệ tử làm sao dám lỗ mãng.
Liễu Đông không nghĩ tới Lăng Tiếu tiểu tử này lời lẽ sắc bén như vậy, một câu đã phản kích lại.
Nếu quả thật đắc tội Lăng Tiếu, tiểu tử này trở về nói với phong chủ thì sau này hắn sống không khá giả rồi.
- Nhẫn, ta nhẫn!
Liễu Đông nắm chặt nắm đấm, trợn mắt không cam lòng, trong lòng đang khuyên bảo mình.
- Như thế nào? Đại sư huynh không còn lời gì giáo huấn hay sao? Ta cần phải đi về, đúng rồi, về sau ta và Quế sư đệ tới lấy linh thảo, nhất định phải dàn xếp, bằng không chúng ta có thể tìm sư phó mà đòi.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.
- Hừ, ngươi hung hăng càn quấy đi, ngày sau thất sủng xem ta chỉnh ngươi chết như thế nào!
Liễu Đông xanh mặt sắc hừ lạnh, nhìn qua Vu Lãng hét lớn:
- Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì, nhanh chóng đi làm việc đi, bằng không thì ta đá ngươi ra khỏi Dược Phong.
Vu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về giữa dược viên, hắn cũng không giống như Lăng Tiếu có thể đắc tội Liễu Đông.
Sau khi Lăng Tiếu đi xa, Liễu Đông không cam lòng nói:
- Nếu ngươi không phải đệ tử phong chủ, lão tử lập tức phế ngươi.
Hắn vốn định ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, ngược lại bị Lăng Tiếu phản kích lăng nhục, hắn rất tức giận.
- Đại sư huynh, làm gì tính toán với tiểu nhân như vậy, nếu có một ngày hắn thất sủng, tin tưởng phong chủ cũng không che chở hắn.
Một tên đệ tử đi theo Liễu Đông an ủi nói ra.
- Tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng mà hắn cũng không thể hung hăng càn quấy được lâu đâu, nhất định phỉa nghĩ biện pháp trị hắn.
Liễu Đông đáp.
- Đại sư huynh, ta ngược có một kế, không biết ngươi có bỏ được vốn gốc không.
Tên đệ tử kia thấp giọng nói ra.
Liễu Đông nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Nói nghe một chút.
Vì vậy tên đệ tử kia bám vào tai của Liễu Đông nói kế sách gì đó.
Sắc mặt Liễu Đông dần dần trở nên lạnh lẽo, cười rộ lên:
- Tốt, chủ ý này không tệ, chuyện này giao cho các ngươi làm, nhất định phải làm cho thỏa đáng, sau khi làm chuyện này ta sẽ dạy cho các ngươi luyện đan dược nhất giai.
- Tạ Đại sư huynh!
Tên đệ tử kia vui vẻ, lúc này nhìn qua Liễu Đông khom người cảm ơn.
...
Trúc lâm tiểu viện là chỗ ở của Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
Bọn họ thân là đệ tử nội môn, lại là chỗ ở của đồ đệ Nam Cung Thường Nhạc, có đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhiều lắm.
Hoàn cảnh nơi này thập phần ưu mỹ, thanh trúc xanh biếc, cây cối chim chóc đua tiếng, linh khí sung túc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác yên lặng.
Trở lại tiểu viện, Lăng Tiếu tâm tình thư sướng.
Giữa sân, Hoa Hiểu Quế đang ngồi trên ghế, thần sắc hết sức nghiêm túc chăm chú.
Lăng Tiếu vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng mà hắn mở to mắt.
- Lão đại ngươi trở về!
Hoa Hiểu Quế hoảng sợ nói.
- Ân, ngươi tiếp tục cố gắng, ta đi tới đan phòng.
Lăng Tiếu gật gật đầu, nhìn qua Hoa Hiểu Quế.
- Tốt, ta còn chưa thấy qua lão đại luyện đan, vừa vặn cho tiểu đệ quan sát.
Hoa Hiểu Quế hưng phấn nói ra.
Chương 314: Lai lịch của Hoa Hiểu Quế? (1)
Thông qua mấy ngày này, hắn cũng biết không ít đệ tử ngoại môn không dễ dàng.
Đương nhiên hắn cũng không đồng tình tràn lan, thu dược bộc cũng phải biết rõ người ta đã.
Nhưng mà hắn cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của Vu Lãng.
Đương nhiên không phải thoả mãn cực lực nịnh nọt hắn, mà là loại phương thức nịnh nọt này không hề giống những người khác, nịnh nọt a dua chủ nhân, mà là làm chuyện gì cũng đúng chỗ.
Giống như hiện tại Lăng Tiếu muốn lấy linh thảo, hắn có thể chủ động yêu cầu đi làm, nhưng mà hắn không có biểu hiện quá mức nịnh hót, chuyện này chứng minh tâm tính của Vu Lãng vẫn không tệ.
Lăng Tiếu tự nhiên không vội mà thu hắn, bởi vì cái gọi là lâu ngày mới biết nhân tâm, đường xa mới biết sức ngựa, còn phải chờ thời gian thử nghiệm mới quyết định.
Vu Lãng mang theo linh thảo đi ra, tươi cười nhìn Lăng Tiếu nói:
- Sư huynh, linh thảo ngươi cần đây.
Lăng Tiếu vừa định tiếp nhận, âm thanh ghen ghét vang lên.
- Những linh thảo này ta cần!
Hai người nhìn lại, người tới chính là đệ nhất đại đệ tử Dược Phong Liễu Thần, phía sau hắn là hai tên đệ tử ngoại môn.
- Bái kiến Đại sư huynh, hai gốc linh thảo này là sư đệ muốn, nếu như sư huynh muốn thì ngươi tự hãi đi.
Lăng Tiếu chắp tay với Liễu Thần, nhàn nhạt nói.
Liễu Thần lườm Lăng Tiếu, trên mặt giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói sao, ta nói hai gốc linh dược này ta muốn, ngươi còn muốn giành sao?
Liễu Đông rất không thoải mái, hắn không thích tên sư đệ mới vào nội môn này, nhưng mà hôm nay hắn phải ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, cho dù đệ tử phong chủ thì thế nào, trên Dược Phong hắn mới là đại sư huynh.
- Tính toán, sư huynh, hai gốc này cho Đại sư huynh, ta đi lấy cái khác.
Vu Lãng nói.
- Ngươi là ai, cút sang một bên, nơi này làm gì có phần cho ngươi xen vào, hôm nay dược viên này linh thảo không được hái, về sau muốn hái linh thảo phải trải qua ta phê chuẩn.
Liễu Đông cực kỳ hung hăng càn quấy nói.
Hắn thân là đại đệ tử nội môn, lại là kẻ quản lý linh thảo, hắn xác thực có quyền lực hạn chế các đệ tử nội môn khác hái linh thảo, bằng không mỗi ngày đều có người tới hái thì bồi dưỡng linh thảo cung không đủ cầu.
Lăng Tiếu nghe lời này thì căm tức, hắn biết rõ thằng này đang cố ý khó khăn hắn.
Hắn vốn là kẻ ăn mềm không ăn cứng, tự nhiên sẽ không bị hù dọa.
Lăng Tiếu mặt lạnh, một tay cầm linh thảo trong tay Vu Lãng, quay người rời đi, không có ý định dây dưa với Liễu Đông.
- Ngươi đứng lại đó cho ta, thái độ của ngươi là gì, muốn tạo phản phải không?
Liễu Đông trợn mắt quát to lên.
Lăng Tiếu muốn rời khỏi tự nhiên không phải vì sợ Liễu Đông, mà là hắn không muốn vừa tới đã gây chuyện với người cũ.
Huống chi trong không gian giới của hắn có không ít linh thảo cấp thấp, cho dù không tới đây ngắt thì hắn cũng đủ dùng, thật sự không đủ thì đi tới thành Tử Thiên mua là được.
Nhưng mà hắn không nghĩ gây chuyện với người ta, người ta lại khi dễ lên đầu hắn.
Lăng Tiếu quay đầu trừng mắt nhìn qua Liễu Đông thản nhiên nói:
- Thái độ của ta là gì, ngươi cho rằng ngươi ai chứ, gọi ngươi một tiếng sư huynh thì ngươi xem mình là đại nhân vật sao, mấy gốc linh thảo này ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh thì ngươi lấy về, nhưng mà ngươi cũng nên biết cân lượng của mình đã, sư phụ ta không phải Chu sư thúc hay Dương sư thúc, mà là phong chủ, ngươi giáo huấn ta à, trở về ta nói cho sư phó biết, nói đại sư huynh còn rất uy phong, ngay cả đệ tử của lão nhân gia cũng dám khi dễ.
Lăng Tiếu vốn không muốn cầm Nam Cung Thường Nhạc ra, nhưng khi nhìn thấy tên này còn gây chuyện cho mình, chỉ có thể giả làm kẻ càn quấy, mang hậu trường ra so, xem Liễu Đông còn dám hung hăng càn quấy hay không.
Xác thực Nam Cung Thường Nhạc thân là phong chủ Dược Phong, trong Dược Phong có quyền lực chí cao vô thượng, cho dù sư phó Liễu Đông là Chư Như Thường cũng phải nhường ba phần, hắn chỉ là đại đệ tử làm sao dám lỗ mãng.
Liễu Đông không nghĩ tới Lăng Tiếu tiểu tử này lời lẽ sắc bén như vậy, một câu đã phản kích lại.
Nếu quả thật đắc tội Lăng Tiếu, tiểu tử này trở về nói với phong chủ thì sau này hắn sống không khá giả rồi.
- Nhẫn, ta nhẫn!
Liễu Đông nắm chặt nắm đấm, trợn mắt không cam lòng, trong lòng đang khuyên bảo mình.
- Như thế nào? Đại sư huynh không còn lời gì giáo huấn hay sao? Ta cần phải đi về, đúng rồi, về sau ta và Quế sư đệ tới lấy linh thảo, nhất định phải dàn xếp, bằng không chúng ta có thể tìm sư phó mà đòi.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.
- Hừ, ngươi hung hăng càn quấy đi, ngày sau thất sủng xem ta chỉnh ngươi chết như thế nào!
Liễu Đông xanh mặt sắc hừ lạnh, nhìn qua Vu Lãng hét lớn:
- Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì, nhanh chóng đi làm việc đi, bằng không thì ta đá ngươi ra khỏi Dược Phong.
Vu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về giữa dược viên, hắn cũng không giống như Lăng Tiếu có thể đắc tội Liễu Đông.
Sau khi Lăng Tiếu đi xa, Liễu Đông không cam lòng nói:
- Nếu ngươi không phải đệ tử phong chủ, lão tử lập tức phế ngươi.
Hắn vốn định ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, ngược lại bị Lăng Tiếu phản kích lăng nhục, hắn rất tức giận.
- Đại sư huynh, làm gì tính toán với tiểu nhân như vậy, nếu có một ngày hắn thất sủng, tin tưởng phong chủ cũng không che chở hắn.
Một tên đệ tử đi theo Liễu Đông an ủi nói ra.
- Tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng mà hắn cũng không thể hung hăng càn quấy được lâu đâu, nhất định phỉa nghĩ biện pháp trị hắn.
Liễu Đông đáp.
- Đại sư huynh, ta ngược có một kế, không biết ngươi có bỏ được vốn gốc không.
Tên đệ tử kia thấp giọng nói ra.
Liễu Đông nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Nói nghe một chút.
Vì vậy tên đệ tử kia bám vào tai của Liễu Đông nói kế sách gì đó.
Sắc mặt Liễu Đông dần dần trở nên lạnh lẽo, cười rộ lên:
- Tốt, chủ ý này không tệ, chuyện này giao cho các ngươi làm, nhất định phải làm cho thỏa đáng, sau khi làm chuyện này ta sẽ dạy cho các ngươi luyện đan dược nhất giai.
- Tạ Đại sư huynh!
Tên đệ tử kia vui vẻ, lúc này nhìn qua Liễu Đông khom người cảm ơn.
...
Trúc lâm tiểu viện là chỗ ở của Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
Bọn họ thân là đệ tử nội môn, lại là chỗ ở của đồ đệ Nam Cung Thường Nhạc, có đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhiều lắm.
Hoàn cảnh nơi này thập phần ưu mỹ, thanh trúc xanh biếc, cây cối chim chóc đua tiếng, linh khí sung túc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác yên lặng.
Trở lại tiểu viện, Lăng Tiếu tâm tình thư sướng.
Giữa sân, Hoa Hiểu Quế đang ngồi trên ghế, thần sắc hết sức nghiêm túc chăm chú.
Lăng Tiếu vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng mà hắn mở to mắt.
- Lão đại ngươi trở về!
Hoa Hiểu Quế hoảng sợ nói.
- Ân, ngươi tiếp tục cố gắng, ta đi tới đan phòng.
Lăng Tiếu gật gật đầu, nhìn qua Hoa Hiểu Quế.
- Tốt, ta còn chưa thấy qua lão đại luyện đan, vừa vặn cho tiểu đệ quan sát.
Hoa Hiểu Quế hưng phấn nói ra.
- Ngươi tiểu tử này đúng là lười, chỉ biết lấy cớ.
Lăng Tiếu tức giận nói.
Những ngày qua Hoa Hiểu Quế vẫn tu luyện huyền công "Bài Vân Kính" của Lăng Tiếu. Thế nhưng mà tiểu tử này thiên kính hiếu động, căn bản ngồi không yên, mỗi một lần ngồi xuống không vượt qua một giờ, khuyết thiếu kiên nhẫn.
Hoa Hiểu Quế dường như bị Lăng Tiếu nói trúng, gãi gãi đầu nói ra:
- Lão đại, luôn ngồi xuống như vậy trứng *** sẽ mềm đấy, không thú vị như luyện dược.
- Thôi đi, ngươi có luyện dược sao? Ngươi chỉ có thể phối chế ít nước thuốc dùng cái rắm mà thôi, nhanh chóng tăng thực lực lên mới là chính đạo, chờ ngươi đến Huyền Sĩ giai có thể cung cấp đan dược nhất giai nhị giai cho ngươi tu luyện.
Lăng Tiếu khinh bỉ nói ra.
- Lão đại, không cần phải nói trực tiếp như vậy được không, ta dù gì cũng là nhất phẩm Luyện dược sư ah!
Hoa Hiểu Quế đạp nghiêm mặt nói ra.
- Nếu như ngươi có thể trong ba năm đạt tới cảnh giới Tam phẩm thì hiện tại ít nói chuyện, luyện công nhiều, sớm chút đạt tới Huyền Sĩ giai, bằng không thì ngươi...
Lăng Tiếu lắc đầu nói ra.
- Lăng Tiếu nói không có sai, Hiểu Quế nên cố gắng tu luyện đi, không có đạt tới Huyền Sĩ thì vi sư cũng không dạy cho ngươi luyện đan dược đâu.
Nam Cung Thường Nhạc từ bên ngoài chậm rãi đi tới nói ra.
- Bái kiến sư phó!
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế lập tức hành lễ.
- Miễn!
Nam Cung Thường Nhạc nói một tiếng, lại nói tiếp:
- Các ngươi cũng đi theo ta vào đan phòng.
Hai người biết rõ Nam Cung Thường Nhạc đang truyền thụ luyện đan thuật cho bọn họ, lúc này nhanh theo sau.
Tiến vào đan phòng, chính giữa đặc cái đỉnh màu xanh, chung quanh thiết trí cấm chế linh vân.
Linh vân này không phải dùng bảo vệ, mà là dùng để lúc luyện chế đan dược phòng ngừa dược lực khuếch tán ra ngoài.
- Lăng Tiếu, ngươi tùy tiện luyện một lò đan dược nhất phẩm xem nào!
Nam Cung Thường Nhạc nói ra.
Lăng Tiếu gật gật đầu, đi đến bên cạnh dược đỉnh bắt đầu luyện chế Cố Khí Đan.
Hoa Hiểu Quế bên cạnh hai mắt trở nên cuồng nhiệt.
Lăng Tiếu không dám dễ dàng hiển lộ hỏa ảnh thủ, hắn dựa theo kinh nghiệm khống chế hỏa hầu, mặc dù như thế dùng kinh nghiệm của hắn vẫn không lãng phí linh thảo nào cả.
Nam Cung Thường Nhạc nhìn kỹ, thỉnh thoảng thoả mãn gật đầu, dường như phi thường thỏa mãn với biểu hiện của Lăng Tiếu.
Rất nhanh một lò Cố Khí Đan đã luyện thành, ngưng tụ thành chín khỏa đan dược.
- Lăng Tiếu, ngươi học luyện đan bao lâu?
Nam Cung Thường Nhạc nhìn thấy Lăng Tiếu thành đan cao như thế thì nội tâm vô cùng cao hứng, đồng thời suy nghĩ tiểu gia hỏa này luyện đan trong bụng mẹ sao, xác xuất thành công cao như vậy.
Nhớ ngày đó hán tuổi như Lăng Tiếu cũng chỉ là nhất phẩm Luyện dược sư, tỷ lệ thành đan chưa đủ bốn thành.
Lăng Tiếu hơi suy tư nói ra.
- Đã hai năm rồi.
Hắn tự nhiên không dám nói mình học chưa tới một năm, cho dù nói Nam Cung Thường Nhạc cũng không tin đó là sự thật.
- Hai năm đã đạt tới nhị phẩm chi cảnh, thiên phú không tệ lắm!
Nam Cung Thường Nhạc miễn cưỡng tán thán nói. Hắn trong lòng nghĩ:
- Tiểu tử này không phải đang lừa dối ta đấy chứ?
Nhớ ngày đó chính mình đạt tới nhị phẩm cũng tốn nhiều năm, lúc ấy sư phó của hắn còn khoa trương hắn thiên phú tốt, mà Lăng Tiếu chỉ dùng hai năm đã đến được, chuyện này làm cho hắn khó tin.
Hoa Hiểu Quế bên cạnh kinh hô:
- Lão đại ngươi quá biến thái!
Hoa Hiểu Quế xuất thân từ luyện đan thế gia, tự nhiên biết rõ muốn trở thành một gã luyện dược sư cần thiên phú và lĩnh ngộ mạnh mẽ, hắn biết rõ Luyện dược sư thiên phú tố muốn đạt tới nhị phẩm chi cảnh không dùng ba năm năm là không đạt tới được, mà Lăng Tiếu vẻn vẹn dùng hai năm, quả nhiên là thiên tài trong thiên tài.
- Tốt, vừa rồi biểu hiện không tệ, nhưng mà có nhiều chỗ không tốt, ta sẽ nói với các ngươi về hỏa hầu và kinh nghiệm luyện đan.
Nam Cung Thường Nhạc đi vào chính đề.
Ngay sau đó hắn liền bắt đầu giảng thuật một ít yếu quyết cho hai người nghe.
Nam Cung Thường Nhạc đã là Tứ phẩm Luyện dược sư, xem như Luyện dược sư đỉnh cấp của tây bắc, kinh nghiệm của hắn có chỗ độc đáo.
Tuy Lăng Tiếu đã là Tam phẩm Luyện dược sư, nhưng mà hắn biết rõ mình có nhiều chỗ không đủ, lúc này nghe được phi thường kiên nhẫn, ngẫu nhiên nghe được yếu điểm thì trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, cũng giảm bớt không ít tâm tư.
Hoa Hiểu Quế thì nhớ trong lòng, chờ mình đột phá đến Huyền Sĩ giai thì có thể luyện tập.
Lúc này hai người đều có thu hoạch.
Nam Cung Thường Nhạc phi thường hài lòng với hai đệ tử chăm chỉ này.
- Tốt, Lăng Tiếu tự đi tu luyện đi, Hiểu Quế ngươi đi theo ta.
Nam Cung Thường Nhạc có chừng có mực, nói quá nhiều sợ bọn họ không tiêu hóa được, liền dừng lại.
Khi Nam Cung Thường Nhạc cùng Hoa Hiểu Quế rời khỏi thì Lăng Tiếu lại luyện một lò Sơ Cân Đan, cho Lý Cuồng Hổ bồi bổ gân cốt.
Một ngày không tìm được Hoàng Tủy Thảo luyện chế Sinh Cân Sinh Cốt Đan, nhất định phải kiên trì cho Lý Cuồng Hổ phục dụng Sơ Cân Đan, không thể đê gân cốt héo rút.
...
Lăng Tiếu ở trong phòng luyện đan, Hoa Hiểu Quế đi theo Nam Cung Thường Nhạc ra ngoài.
Nam Cung Thường Nhạc ngồi trên ghế đá nhìn qua Hoa Hiểu Quế nhàn nhạt hỏi:
- Gia gia của ngươi hiện tại tốt chứ?
- Gia gia thân thể rất tốt, lão sư quan tâm, đúng rồi, gia gia còn có một vật muốn ta giao cho ngài.
Hoa Hiểu Quế ứng một câu sau đó nhanh chóng chạy về phòng.
Hoa Hiểu Quế giao hộp gấm cho Nam Cung Thường Nhạc.
Ánh mắt Nam Cung Thường Nhạc hơi động một chút, thu hộp gấm vào trong không gian giới, từ trong đó lấy ra một quyển sách.
Nam Cung Thường Nhạc mang quyển sách giao cho Hoa Hiểu Quế trước.
- Hiểu quế, quyển sách này ngươi cất kỹ, trong đây ghi chép tâm đắc luyện đan cả đời của vi sư, ngày sau có thời gian nhất định phải nhìn nhiều, đối với ngươi có trợ giúp về sau, còn nữa, phải học hỏi sư huynh của ngươi có biết không?
Hoa Hiểu Quế trân trọng địa cất kỹ quyển sách, lúc này gật đầu đáp:
- Dạ sư phó, ta biết rõ nên làm như thế nào!
Nam Cung Thường Nhạc gật gật đầu, nói tiếp:
- Ngươi bây giờ chỉ là Huyền Giả giai, theo đạo lý vẫn chưa thể luyện dược được, cũng may người của Hoa gia đều là hỏa thuộc tính, tin tưởng ngươi đạt tới Huyền Sĩ giai cũng có hỏa thuộc tính, cho nên việc cấp bách ngươi nhất định phải đột phá Huyền Giả cao cấp trước, đến lúc đó vi sư sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi tăng lên Huyền Sĩ giai, nhưng mà lợi dụng đan dược đột phá căn cơ bất ổn, ngày sau muốn tiến giai chậm chạp hơn nhiều.
- Đệ tử sẽ cố gắng sớm ngày đột phá chí Huyền Giả cao cấp, thỉnh sư phó yên tâm.
Hoa Hiểu Quế đáp.
Nam Cung Thường Nhạc nói ra hắn hiểu ý, nhưng mà bản thân hắn thiên phú tu luyện không được, không lợi dụng đan dược đột phá thì biết năm nào tháng nào mới có thể đạt tới Huyền Sĩ giai đây.
Thành Tử Thiên, trong nơi vắng vẻ của đình viện.
Một tiểu nữ hài phấn nộn xuất hiện.
Tiểu cô nương này mang theo thần sắc ưu thương, trên đầu có một con chim.
- Lam Lam, Đại ca ca rất lâu không có tới thăm ta, ngươi nói đại ca ca có phải quên ta hay không?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 316: Gặp lại Hạ Huyên Huyên
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Con chim Lam lam này đã lớn hơn một chút rồi, lông vũ của nó đã có màu hoàn toàn khác, đỏ như máu, hơn nữa hai bên còn có đường vân màu trắng, thoạt nhìn thập phần kỳ dị nhưng bất phàm.
Linh điểu Lam Lam này không có e ngại nhân loại, chỉ cách tiểu nữ hài không quá nửa mét, nghe tiểu nữ hài tử hỏi thì nó hơi vung cánh, trong miệng thanh minh vài tiếng, giống như đang trả lời cho tiểu nữ hài kia, cực kỳ có nhân tính.
- Tính toán, Lam Lam, nói cho ngươi nhiều như vậy ngươi cũng không hiểu, ngươi lại không có nhìn thấy đại ca ca, nếu như ngươi nhìn thấy hắn, ta nghĩ ngươi cũng ưa thích hắn, Đại ca ca là một người tốt.
- Cái gì, ngươi nói thiên hạ không có có bao nhiêu người tốt, kỳ thật ngay từ đầu ta cũng cho rằng giống như ngươi, thế nhưng mà ta cảm thấy được Đại ca ca và Thủy tỷ tỷ, Hổ thúc mới là người tốt.
- Được rồi Lam Lam, ta đi vào, bằng không Hổ thức quay về sẽ trách cứ ta.
Tiểu nữ hài tử cùng linh điểu Lam Lam nói chuyện với nhau, sau đó leo xuống cây.
Ai ngờ tiểu nữ hài bước chân không ổn, dưới chân trợt một cái và mất cân đối, lập tức rơi xuống.
Ah!
Thời điểm tiểu nữ hài sắp rơi xuống đất, một đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua.
- Tiểu nha đầu, ngươi bò lên cao như vậy làm cái gì?
Một tên thiếu niên tiếp được nữ hài tử, vuốt đầu của nàng và trách cứ.
- Đại ca ca ngươi tới rồi!
Tiểu nữ hài tử thấy rõ người tới, lập tức ôm lấy thiếu niên kia.
- Ha ha, có phải hay nhớ ca ca không, Hổ thúc đâu rồi?
Người tới chính là Lăng Tiếu, hắn ôm Hạ Huyên Huyên cười hỏi.
Kỳ thật Lý Cuồng Hổ cũng chỉ mới hai mươi lăm, lớn hơn Lăng Tiếu mấy tuổi, nhưng mà bộ dáng của hắn hơi thành thục một chút, cho nên Hạ Huyên Huyên không dám gọi là Hổ ca, mà gọi Hổ thúc.
Lý Cuồng Hổ chính là người hầu của Lăng Tiếu, xưng hô cũng không sao cả, huống chi Hạ Huyên Huyên còn nhỏ như vậy, gọi hắn là thúc cũng không có gì.
- Đại ca ca, Hổ thúc đi mua đồ, Huyên Huyên ở nhà một mình.
Hạ Huyên Huyên trả lời.
- Như thế nào, Hổ thúc không có chiếu cố ngươi sao?
Lăng Tiếu khó chịu nhíu mày hỏi thăm.
- Đại ca ca, ngươi đừng trách Hổ thúc, phải rồi. Là ta không cho Hổ thúc đi, chúng ta có tay có chân, tại sao ngươi phải chiếu cố ta, Huyên Huyên cũng biết làm ăn đấy.
Hạ Huyên Huyên thấy Lăng Tiếu dường như tức giận, nhanh chóng giải thích.
- Huyên Huyên lợi hại như vậy ah, chờ một chút làm đồ ăn cho ca ca ăn, Đại ca ca đói rồi.
Lăng Tiếu nói với nàng
Lăng Tiếu cảm thấy ở cùng một chỗ với cô nàng Hạ Huyên Huyên thì hắn như nhìn thấy kiếp trước của mình, khác nhau chỉ là Hạ Huyên Huyên là nữ hài tử a.
Lăng Tiếu ôm Hạ Huyên Huyên vào nhà không bao lâu, Lý Cuồng Hổ cũng từ bên ngoài đi về.
Lý Cuồng Hổ vừa gặp Lăng Tiếu, lập tức khom người hành lễ với Lăng Tiếu.
- Thiếu gia!
- Cuồng Hổ, ở đây không có người ngoài, không cần khách khí như vậy.
Lăng Tiếu nói, đưa hai bình đan dược cho Lý Cuồng Hổ, nói:
- Cuồng Hổ, nơi này là Ôn Cân Đan, ngươi phục dục nó đi, ta hiện tại đang tìm Cân Ngưu Đằng, cùng tìm Hoàng Tủy Thảo luyện chế Tục Cân Sinh Cốt Đan cho ngươi.
Lý Cuồng Hổ nghe Lăng Tiếu nói thế ngoài đại hỉ ra, tiếp nhận Ôn Cân Đan của Lăng Tiếu, lại lui sang một bên.
Lăng Tiếu xuống núi lần này là đi thăm Hạ Huyên Huyên, còn lại chính là cho Lý Cuồng Hổ an tâm, bằng không thì sao hắn để bụng chứ.
Ở cùng với Hạ Huyên Huyên nửa ngày trời, Lăng Tiếu ý định đi vào nội thành, nhìn xem có linh thảo gì tốt mua một phen, đương nhiên linh thảo trân quý trên Dược Phong cực nhỏ.
Kỳ thật xuống núi lần này Hoa Hiểu Quế chết sống cũng muốn xuống với Lăng Tiếu, nhưng mà Lăng Tiếu mang thân phận "Sư huynh" ra lệnh cho hắn tu luyện.
Ai ngờ tiểu tử kia hoàn toàn không thấy thân phận sư huynh của hắn, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lấy "Ước hẹn ba năm" của Vũ Tư Tuyết ra, hắn mới bị trấn trụ.
Lăng Tiếu không phải không muốn mang Hoa Hiểu Quế xuống, mà là tính tình của tên kia quá sinh động, không thể tu luyện thì biết tới ngày tháng năm nào mới đột phá Huyền Sĩ đây?
Lăng Tiếu làm như vậy cũng vì tốt cho hắn mà thôi.
Lăng Tiếu ôm Hạ Huyên Huyên cùng Lý Cuồng Hổ đi tại trong thành Tử Thiên.
Lý Cuồng Hổ vô cùng quen thuộc thành Tử Thiên này, rất nhanh đã dẫn Lăng Tiếu đến Linh Thảo Đường.
Lăng Tiếu mới đầu cũng không biết trong Tử Thiên Tông cũng có Linh Thảo Đường, cũng là Lý Cuồng Hổ nói cho hắn biết thì hắn mới rõ, hơn nữa Lý Cuồng Hổ cũng nói trong thành thị cũng có Linh Thảo Đường tồn tại.
Lúc này Lăng Tiếu mới cảm thấy Linh Thảo Đường này không đơn giản như mặt ngoài, rõ ràng mở cửa hàng ở các thành thị, nếu không có hậu trường cường đại, quả quyết không có khả năng làm lớn như vậy. Sớm biết như vậy ban đầu ở thành Vẫn Thạch hỏi thăm nhiều một chút, tin tưởng hắn sẽ biết một ít nội tình cũng nói không chừng.
Nhưng mà Lăng Tiếu giờ phút này không quá quan tâm tới chuyện này, dù sao chỉ cần có thể mua linh thảo thì quản nó là ở nơi nào cũng không sao cả.
Hôm nay Lăng Tiếu nhu cầu cấp bách tìm kiếm một ít tam giai linh thảo, trừ muốn luyện chế Tục Cân Sinh Cốt Đan ra, hắn còn muốn tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết một ít, đồng thời tu luyện Thần Khống Quyết.
Kim Cương Ngũ Biến Quyết tu luyện tới "Luyện tạng" chi cảnh, cần đại lượng linh thảo cùng đan dược. Thì ra thành Vẫn Thạch tìm không thấy, nhưng mà thành Tử Thiên thì dễ dàng hơn một chút, nơi này tam giai linh thảo vẫn tương đối thông thường, về phần ngoài tứ giai thì hơi hiếm thấy.
Mặt khác hắn hiện tại tu luyện Khống Thần Quyết đã tới bình cảnh.
Lăng Tiếu chỉ thấy được ba phần Thần Khống Quyết, hiện tại đã có thể luyện Ngưng Hình công kích ý hải người khác, nhưng mà phạm vi công kích và số lần có hạn, không có đạt tới hiệu quả một ít lấy mạng.
Đó là bởi vì tinh thần lực của hắn không đủ mạnh.
Tuy tu luyện Khống Thần Quyết có tác dụng tăng tinh thần lực, nhưng mà tốc độ không thể thỏa mãn hắn hiện tại.
Hắn cần phải tìm được một ít linh thảo tăng tinh thần lực, ví dụ như trước đó trong đấu giá hội La gia tìm được Vân Mông Hoa, sau khi phục dụng hai gốc tinh thần lực tăng lớn.
Cho dù nhất định chịu được thống khổ tra tấn linh hồn, nhưng có thể đổi lấy tinh thần lực thì nó đáng giá.
Khống Thần Quyết giai đoạn đầu tiên là "Khống kỹ ", cái gọi là khống kỹ đương nhiên là lợi dụng tinh thần lực diễn biến ra các loại công kích vô hình tầng tầng lớp lớp, sau khi hoàn thành giai đoạn đầu tiên thì uy lực công kích của hắn càng quỷ thần khó lường.
Hiện tại Lăng Tiếu vẫn không thể tưởng tượng được uy lực của nó có thể chống lại Vương giai, nhưng mà lần này nếm được chỗ tốt khi tăng tinh thần lực, không nói công kích xuất kỳ bất ý, mượn luyện đan cũng có thể lợi dụng tinh thần lực ngăn dược lực khuếch tán, lại có thể phân cách năng lượng thú đan, không đến mức quá mức lãng phí, tím lại chỗ tốt của tinh thần lực quá nhiều.
Linh Thảo Đường xây ở phía đông nam của thành Tử Thiên, không nằm trong thành, nó xây ở biên giới thành, quy mô kiến trúc lớn hơn Linh Thảo Đường ở thành Vẫn Thạch không biết bao nhiêu lần
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba