Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 419-420: Chư trưởng lão ngươi là ngu ngốc a!
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Tiếu do dự một chút, quyết định phải trở về tìm lại mặt mũi rồi hãy nói, cho nên sải bước hướng Dược phong chạy tới.
- Người tới là người phương nào?
Vừa bước vào lưng chừng núi của Dược phong, liền có hai gã chấp sự ngăn cản ở trước đường Lăng Tiếu.
Hai người này Lăng Tiếu có chút ấn tượng, là thủ môn đệ tử của Dược phong.
Lăng Tiếu cũng không đáp lại, trực tiếp lấy ra lệnh bài của Dược phong, hiện lên cho bọn hắn nhìn, trong lòng cũng đang nghi ngờ:
- Chẳng lẽ chuyện ta bị trục xuất Dược phong cũng đã truyền ra rồi?
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi đối với sư phụ Nam Cung Thường Nhạc của hắn một trận thất vọng.
Hai gã ngoại môn đệ tử sau khi nhìn thấy lệnh bài của Lăng Tiếu cũng không có nhường đường, một người trong đó nói:
- Ngươi đã không phải là đệ tử của Dược phong, mời lập tức mau rời khỏi Dược phong.
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Nam Cung sư phụ còn chưa thu hồi lệnh bài của ta, ta như cũ vẫn là đệ tử của Dược phong, không có chuyện gì thì cút sang một bên.
Lăng Tiếu trong lòng căm tức rồi, mới cách đây một đoạn thời gian không trở lại, mỗi một người đều chạy đến trên đầu của hắn đái ỉa rồi, lại không xuất ra khí thế, người khác còn tưởng là hắn dễ khi dễ.
Hai người nghe được lời nói của Lăng Tiếu, sửng sốt một chút, tiếp đó một người nói:
- Đem lệnh bài giao ra đây, chúng ta trả về cho phong chủ là được.
Lăng Tiếu nhăn mày một chút, không nói thêm gì nữa, thân thể chợt lóe.
Phanh phanh!
A a!
Hai người còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, mỗi người cũng đều bị đá bay sang một bên.
- Cho dù ta không phải là Dược phong đệ tử, ta cũng là đệ tử của Mộc Kỳ phong, lần sau còn dám vô lễ, giết không định tội.
Lăng Tiếu nói xong lập tức tung người lên núi.
Không lâu lắm, Lăng Tiếu lần nữa đi lên Dược phong.
Hắn không có bất kỳ cảm khái lưu luyến gì, chỉ có ý định trả thù nồng đậm.
Hắn nhất định phải làm cho thầy trò Chu Như Thường phải hối hận vì đã đắc tội hắn, Nam Cung Thường Nhạc có hay không còn kiên trì đứng ở bên cạnh hắn.
- Đây đều là các ngươi ép ta!
Lăng Tiếu năm quyền đầu lại thật chặt, trong lòng đã quyết định một loại quyết tâm nào đó.
Trên Dược phong, từng đợt gió lạnh thổi qua, mang theo vài tia tiêu điều.
Lăng Tiếu một mình đứng ở trên đỉnh núi, mắt nhìn xuống từng cái cây ngọn cỏ phía dưới.
Mặc dù hắn ở Dược phong dạo chơi một thời gian không dài, nhưng mà hắn vẫn mang theo mấy phần tình cảm.
Một đạo thân ảnh từ không xa chạy như điên mà tới, trong miệng càng không ngừng kêu :
- Lão đại... Lão đại, ngươi cuối cùng cũng trở lại.
Lăng Tiếu nhìn người nọ, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp.
Chạy tới nhưng không phải là huynh đệ Hoa Hiểu Quế duy nhất của hắn ở trong tông môn sao?
Hoa Hiểu Quế đi tới trước mặt Lăng Tiếu, nặng nề ở trên lồng ngực Lăng Tiếu đánh một quyền, lớn tiếng nói:
- Lão đại, ta biết ngay ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ trở lại.
- Ta dựa vào, ngươi là nguyền rủa lão đại chết a!
Lăng Tiếu đá Hoa Hiểu Quế một cước cười mắng.
- Hắc hắc, hiểu... Hiểu nhầm, ta biết lão đại thần thông quảng đại, một tay che trời, căn bản không có chuyện gì có thể làm khó được ngươi, ngươi như thế nào lại chết được.
Hoa Hiểu Quế thao thao bất tuyệt nịnh nọt nói.
- Ngươi tên này lăn đi!
Lăng Tiếu cười mắng một câu, lại nói tiếp:
- Được a, không nghĩ tới hơn nửa năm không gặp lại đột phá đến trung giai Huyền Sĩ rồi, không tệ, không tệ.
- Đây cũng không phải là lão đại có cách dạy sao?
Hoa Hiểu Quế gãi đầu gãi tóc cười đắc ý nói.
Lúc trước, thời điểm Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế mới nhập môn, Lăng Tiếu từng truyền cho hắn công pháp tu luyện Bài Vân kình. Hơn một năm này Hoa Hiểu Quế mỗi ngày đều tu luyện chưa từng gián đoạn, đây mới khiến cho hắn từ tu vi Huyền Giả giai đạt đến trung giai Huyền Sĩ.
Mặc dù, ở thời điểm đột phá Huyền Sĩ phục dụng đan dược, nhưng mà Hoa Hiểu Quế vẫn biết cùng với công pháp mà Lăng Tiếu truyền cho là hoàn toàn không thoát khỏi liên quan, bằng không hắn cũng sẽ không ở trong vòng một năm ngắn ngủi lần nữa đột phá tới trung giai Huyền Sĩ.
- Đây đều là kết quả cố gắng của một mình ngươi, đúng rồi, còn có hơn một năm nữa chinh là tam niên chi kỳ rồi,, muốn trở thành Tam phẩm Linh Sư độ khó cũng không nhỏ a!
Lăng Tiếu nhắc nhở nói.
- Cái này ta cũng biết, sư phụ từng nói ta trước khi chưa đột phá Linh Sư giai là không thể nào trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, cho nên hiện tại ta dùng đại bộ phận thời gian đều tốn ở trên tu luyện, bất quá muốn ở trong một năm từ trung giai Huyền Sĩ đột phá đến Linh Sư giai, đây... Đây quả thực là không thể nào.
Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói.
Hoa Hiểu Quế cùng Vũ Tư Tuyết có ước hẹn 3 năm, nếu như Hoa Hiểu Quế có thể ở trong 3 năm trở thành Tam phẩm Luyện dược sư, như vậy Vũ Tư Tuyết liền đáp ứng cho hắn cơ hội hẹn hò với nàng.
Hoa Hiểu Quế lúc ấy tự cho là thiên phú của mình xuất chúng, tràn đầy tự tin đáp ứng.
Nhưng mà sau khi hắn chân chính trở thành mọt gã Luyện dược sư, hắn mới phát hiện nguyên lai là luyện đan không chỉ có dựa vào thiên phú, mà còn muốn thực lực của bản thân Luyện dược sư mà định ra.
Nếu không có thực lực mạnh mẽ chống đỡ, căn bản không thể nào luyện chế ra được đan được phẩm cấp cao hơn.
Nói như vậy, muốn đạt tới cảnh giới Tam phẩm Luyện dược sư, thực lực tối thiểu của tên Luyện dược sư kia phải là Linh Sư giai.
Về phần Lăng Tiếu vì sao có thể ở Huyền Sĩ mà luyện chế ra được Tam phẩm đan dược, đó là trừ thiên phú bản thân của hắn ra, còn phải dựa vào ích lợi mà tinh thần lực mang đến cho hắn, bằng không hắn cũng không thể nhanh như vậy trở thành Tam phẩm Luyện dược sư.
- Mọi sự không có tuyệt đối, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, ngươi nhất định sẽ làm được.
Lăng Tiếu an ủi nói.
Thành thật mà nói, hắn cũng không muốn Hoa Hiểu Quế trưởng thành nhanh quá mức, bởi vì như vậy đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào, càng không ngừng phục dụng đan được để lên cấp thì đối với căn bản của bản thân võ giả cũng không tốt, đối với thành tựu ở tương lai càng thêm có hạn.
- Đúng rồi, lão... Lão đại, có một việc ta muốn nói với ngươi.
Hoa Hiểu Quế lộ ra vẻ khó khăn nói.
- Không cần phải nói, ta đều biết rồi.
Lăng Tiếu khoát tay áo nhàn nhạt nói.
- Lão đại, đây đều là Chứ sư thúc hắn giở trò quỷ, sư phụ cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ngươi... Ngươi đừng trách hắn.
Hoa Hiểu Quế nói. Nói như thế nào thì Nam Cung Thường Nhạc cũng là gia gia nuôi của hắn, hắn thật không hi vọng Lăng Tiếu cùng Nam Cung Thường Nhạc có cái xung đột gì.
- Không có chuyện gì, kỳ thật ta ở hay không ở Dược phong có quan hệ không lớn, chỉ là ta nuốt không trôi khẩu khí này, ta muốn tìm lại tôn nghiêm thuộc về ta, bằng không ta tuyệt không cam lòng.
Lăng Tiếu đạm mạc nói.
- Lão đại, vậy... Vậy ngươi sau này làm sao bây giờ?
Hoa Hiểu Quế còn là lần đầu tiên thấy bộ dạng như vậy của Lăng Tiếu, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy hoang mang rối loạn.
Hắn một mực đem Lăng Tiếu thành hảo huynh đệ, hảo đại ca, hắn thật không hi vọng nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu hít một hơi thật sâu nói:
- Yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, hiện tại theo đi đi gặp Nam Cung sư phụ thôi.
Hắn ở trong lòng hô:
- Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn như vậy đi.
Hoa Hiểu Quế gật đầu, liền cùng Lăng Tiếu đi đến trong đại diện của Dược phong.
Khi Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đến đại diện, nhân vật chủ chốt của Dược phong đều ngồi ở chỗ này rồi.
Nam Cung Thường Nhạc ngồi ở thượng thủ, Dương An cùng Chư Như Thường chia ra ngồi ở hai bên, tiếp theo chính Triêu Nam Tiên cùng Liễu Đông hai người.
Sau khi Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế vào đại điện, hai người cùng thi lễ với Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Ra mắt sư phụ.
- Tốt, Lăng Tiếu ngươi trở lại a!
Nam Cung Thường Nhạc thần sắc có chút mất tự nhiên gật đầu nói.
- Vâng, đồ nhi trở lại, để cho sư phụ lo lắng rồi.
Lăng Tiếu đáp.
Nam Cung Thường Nhạc thần sắc lướt qua mấy phần phức tạp, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Chư Như Thường lại trước tiên nói:
- Lăng Tiếu, ngươi đã không còn là đệ tử của Dược phong, sư huynh của ta sớm đã đem ngươi trục xuất sư môn rồi, cho nên ngươi không cần tiếp tục xưng hô sư huynh của ta là sư phụ.
Nam Cung Thường Nhạc khó chịu trừng mắt liếc Chư Như Thường nói:
- Sư đệ, chuyện gì cũng phải từ từ.
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Chư Như Thường một cái, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Sư phụ thật muốn đem ta trục xuất sư môn sao?
Nam Cung Thường Nhạc thần sắc hơi cứng lại, tiếp theo khẽ thở dài:
- Trải qua trưởng lão hội nhất trí thông qua, ngươi vẫn là sống ở Mộc Kỳ phong thì tốt hơn.
- Ừ, ta hiểu được!
Lăng Tiếu đơn giản một tiếng, tiếp đó móc ra lệnh bài của Dược phong để ở dưới đất, tiếp theo quỳ xuống hướng về phía Nam Cung Thường Nhạc nặng nề quỳ lạy ba cái.
- Lăng Tiếu ngươi đây là?
Nam Cung Thường Nhạc không giải thích được hỏi.
- Ba lạy này là Lăng Tiếu đa tạ ân dạy dỗ của Nam Cung trưởng lão.
Trong mắt hổ của Lăng Tiếu lộ ra vẻ quả quyết nói.
- Cũng tốt, ngươi mặc dù không còn ở Dược phong nữa, nhưng mà ta nghĩ ngươi đi đến chỗ nào cũng đồng dạng là vô cùng xuất chúng.
Nam Cung Thường Nhạc khích lệ nói.
Giờ khắc này trong lòng hắn đã sinh ra ý hối hận.
Bởi vì hắn hiện tại đã nhìn thấu thực lực của Lăng Tiếu lại đạt đến tu vi trung giai Linh Sư, nếu để cho hắn tiếp tục dạy bảo Lăng Tiếu một tháng, tuyệt đối có thể tấn thăng làm Tam phẩm Luyện dược sư.
Trong lòng hắn cảm thấy mất đi đệ tử như vậy quả thật là đáng tiếc.
Bất quá tâm tình hối hận kia cũng chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, bởi vì thiên phú của Hoa Hiểu Quế so sánh với Lăng Tiếu cũng không thua kém, chỉ cần Hoa Hiểu Quế đột phá Linh Sư giai, muốn đạt tới Tam phẩm Luyện dược sư cũng không khó khăn.
Huống chi ở trong lòng hắn địa vị của Hoa Hiểu Quế nếu so với Lăng Tiếu thì nặng hơn nhiều lắm.
- Tốt lắm, từ bây giờ ta liền tôn xưng ngài là Nam Cung trưởng lão.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng mà thở dài một ngụm nói, tiếp theo hắn đem ánh mắt bỏ vào trên người Liễu Đông.
Liễu Đông lại không sợ hãi, ngược lại là dùng tiếu dung mang theo mấy phần vui mừng khi gặp người bị tai họa mà nghênh đón hắn.
- Liễu Đông, linh thảo mà này hôm trước ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Liễu Đông hỏi.
Thần sắc của Liễu Đông hiện lên vẻ ác độc nói:
- Lăng Tiếu ngươi lại còn có mặt mũi hỏi ta, ngươi giết hại phụ tử Bàng chấp sự, lại muốn uy hiếp ta, hôm nay trước mặt sư phụ cùng phong chủ ngươi liền nhận tội đi, tránh cho mọi người tốn nhiều một phen quanh co.
Lăng Tiếu thật sự nghĩ không tới Liễu Đông lại không sợ hãi hắn, còn đem chuyện nói ra rõ ràng, xem ra Liễu Đông này còn chưa từ bỏ ý định a!
Lúc này, Chư Như Thường hướng về phía Lăng Tiếu quát lạnh nói:
- Lăng Tiếu, hôm nay ngươi đã không phải là đệ tử của Dược phong chúng ta, nhưng mà ngươi giết chấp sự của Dược phong ta, tội nên phải giết, ngươi trước mắt tự vẫn, lưu ngươi một cái toàn thây.
- Không thể nào, lão đại vừa mới trở lại làm sao có thể sát hại chấp sự của Dược phong được.
Hoa Hiểu Quế ở một bên thay Lăng Tiếu nói.
- Ngươi biết cái gì, nhánh chóng đi sang một bên cho ta.
Chư Như Thường trừng mắt với Hoa Hiểu Quế một cái quát lên.
Hoa Hiểu Quế vẫn không sợ hãi nói:
- Ta tin tưởng lão đại, người nào muốn giết hắn, trước đạp lên thi thể của ta mà qua.
- Tốt... Ngươi rất tốt!
Chư Như Thường nhìn chằm chằm vào Hoa Hiểu Quế lạnh lùng nói, đồng thời phát ra một cỗ uy áp hướng hắn tập quyển mà đi.
- Càn rỡ!
Nam Cung Thường Nhạc ngồi trên thượng thủ quát lạnh nói.
Chư Như Thường thân thể run lên, khí thế toàn bộ tiêu tán, thần sắc có chút khó coi hỏi Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật bao che cho đệ tử của ngươi như vậy sao?
Nam Cung Thường Nhạc không vui nói:
- Hiểu Quế tuổi còn nhỏ, sư đệ ngươi có phải hay không không muốn để sư huynh truyền được y bát a!
Nam Cung Thường Nhạc đối với người sư đệ này của hắn đã sớm khó chịu rồi, năm đó hắn đoạt Triêu Nam Tiên làm đồ đệ, đơn giản là không muốn sư đệ của hắn làm nhiễu tiền đồ của Triêu Nam Tiên, đồng thời cũng cho là Triêu Nam Tiên có thể truyền thừa y bát của hắn.
Sư đệ Chư Như Thường của hắn vì vậy mà ghi hận trong lòng, cả ngày cùng hắn đối đầu.
Nam Cung Thường Nhạc có thẹn với hắn, cũng thường nhẫn nhịn hắn.
Mượn chuyện của Lăng Tiếu mà nói, kỳ thật Lăng Tiếu vốn không có sai lầm lớn, tối đa cũng chỉ là chống đối sư đệ hắn mấy câu, sư đệ hắn liền muốn đem Lăng Tiếu đuổi ra khỏi Dược phong, bằng không sư đệ hắn cùng môn hạ đệ tử liền rời khỏi Dược phong.
Nam Cung Thường Nhạc bất đắc dĩ, lại tiếp tục một lần nữa dung túng cho hành vi của Chư Như Thường.
Nhưng mà lần này hắn lại muốn động thủ với tôn tử của mình, lão thật không thể nhịn được nữa, không cầm chút uy nghiêm của phong chủ ra ngoài, còn tưởng rằng là hắn không tồn tại rồi.
Chư Như Thường thấy Nam Cung Thường Nhạc thật sự nổi giận, cũng không dám tiếp tục thêm dầu vào lửa, lúc này đem hỏa khí tiết đến trên người Lăng Tiếu nói:
- Lăng Tiếu, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận giết chết Bàng Quân phụ tử sao?
- Tốt, ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi liền tự sát đi, bằng không giao cho cho tông môn xử quyết ngươi sẽ mang tiếng bại gia, ta cũng không muốn Dược phong chúng ta vì đó mà hỏ thẹn.
Chư Như Thường mừng rỡ, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại trực tiếp thừa nhận, đây thật là giảm đi một phen miệng lưỡi.
Liễu Đông càng cao hứng hơn rồi, trong lòng thầm nghĩ:
- Tạp chủng chết tiệt, lúc này nhìn ngươi chết như thế nào.
- Chư trưởng lão ngươi là ngu ngốc sao?
Lăng Tiếu hai tay ôm ở trước ngực, dùng một loại ánh mắt cực độ khinh miệt hỏi.
- Ngươi... Ngươi khốn kiếp!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 421-422: Ầm ĩ trong Dược phong.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Chư Như Thường hét lớn một tiếng, một chưởng liền đem bàn trà bên cạnh hắn vỗ thành nát bấy, cả người trực tiếp hướng Lăng Tiếu vỗ qua một chưởng.
Hắn đường đường là trưởng lão của Tử Thiên tông, cư nhiên bị một hậu bối mắng là ngu ngốc, hắn có thể không giận sao?
Hắn đã bao nhiêu năm chưa bị người khác ô nhục như vậy rồi.
- Lão đại!
Hoa Hiểu Quế cũng không biết thực lực chân chính của Lăng Tiếu, còn tưởng rằng Lăng Tiếu chẳng qua là cao giai Huyền Sĩ, không khỏi thay Lăng Tiếu lo lắng kêu lên.
Hắn sợ một chưởng này của Chư Như Thường vỗ xuống, lão đại của hắn thật sự chết mất.
Song, sau một khắc, hắn lại kinh ngạc đến ngây người rồi!
Chư Như Thường là cao giai Linh Sư, chiếu theo thực lực mà nói thì so với Lăng Tiếu là cao hơn 1 giai.
Một chưởng này của hắn phách qua, cho dù không thể tạo thành thương tổn cho Lăng Tiếu nhưng lại có thể đánh bay hắn đi.
Trong lòng Chư Như Thường cũng là nghĩ như vậy, hắn muốn đem tiểu tử này hành quyết ngay tại chỗ, lấy đó để tiết mối hận trong lòng hắn.
Đáng tiếc hắn đánh giá thấp thực lực của Lăng Tiếu, cũng đánh giá cao bản lĩnh của chính mình.
Ba!
Lăng Tiếu đứng ở nguyên tại chỗ cùng Chư Như Thường cứng đối cứng chạm nhau một chưởng.
Vốn là tất cả mọi người đều nhìn thấy Lăng Tiếu sẽ bị chấn thành hộc máu bỏ mình.
Nhưng mà, sau một khắc tất cả bọn họ đều choáng váng rồi.
Là có người hộc máu, bất quá người nọ không phải là Lăng Tiếu, mà là Chư Như Thường.
Chư Như Thường không chỉ là hộc máu, hơn nữa còn bị chấn bay ra ngoài, còn liền tục đụng ngã không ít thứ.
- Gia hỏa ngoài mạnh trong yếu!
Lăng Tiếu khinh thường nói một tiếng, tiếp đó đối với Hoa Hiểu Quế nói:
- Tiểu Quy, sau này không có việc gì tận lực không nên dùng đan dược đột phá, hắn cihnhs là tấm gương.
Lời nói của Lăng Tiếu không sai, Chư Như Thường có thể đi tới một bước này đều là dựa vào phục dụng đan dược mới bước tới cao giai Linh Sư, bằng không với thiên phú của hắn, có thể đột phá Linh Sư cũng không tệ rồi.
Hoa Hiểu Quế vội vàng gật đầu không ngừng, trong lòng thầm hô:
- Lão đại không hổ là lão đại, lại lợi hại như thế.
Lăng Tiếu nói một tiếng, lại đưa ánh mắt để trên người Liễu Đông.
Thân thể của Liễu Đông run run một chút, vội vàng chạy đến trước người Nam Cung Thường Nhạc, quỳ xuống nói:
- Phong... Phong chủ, ngươi mau ra tay chế trụ hắn,
Trong tông môn nghiêm cấm tàn sát lẫn nhau, nhẹ thì chịu phạt, nặng thì trực tiếp xử tủ.
Nếu như Bàng Quân thật là Lăng Tiếu giết chết, vậy Nam Cung Thường Nhạc thật là sẽ không ủng hộ Lăng Tiếu rồi, huống chi Lăng Tiếu mới vừa bị trục xuất Dược phong, đã không còn là đệ tử của Dược phong.
- Không sai, bọn họ đúng là ta giết!
Lăng Tiếu không phủ nhận nói.
Đang ở thời điểm hắn còn muốn tiếp tục giải thích, Chư Như Thường đã lại một lần nữa oanh đi qua.
- Ta giết ngươi cái tạp chủng này!
Chư Như Thường đã bị lửa giận làm mất lý trí rồi, đánh ra linh lực toàn thân, thề phải giết Lăng Tiếu.
Phanh phanh!
Chư Như Thường đồng dạng không thể làm Lăng Tiếu bị thương, lại một lần nữa bị phản ngược đánh bay ra ngoài.
- Dừng tay!
Nam Cung Thường Nhạc rốt cục xuất thủ.
Một cỗ linh lực cường đại đem Lăng Tiếu giam cầm lại.
Lăng Tiếu cũng không phản kháng, chẳng qua là lạnh lùng đứng ở giữa sân.
Chư Như Thường lần nữa bò dậy, bộ dạng hết sức chật vật, hắn đã phục dụng mấy viên đan dược, thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu khàn giọng nói:
- Ta giết ngươi tên tạp chủng chết tiệt này!
- Đủ rồi, tiếp tục ầm ĩ liền cút ra ngoài cho ta!
Nam Cung Thường Nhạc hướng về phía Chư Như Thường hừ lạnh nói.
- Sư huynh, ta nhất định phải giết hắn!
Chư Như Thường không có chút lý trí nào kêu lên, hơn nữa người đã vọt tới trước mặt Lăng Tiếu.
Phanh!
Chư Như Thường còn chưa đụng phải Lăng Tiếu lạ một lần nữa bị oanh bay ra.
- Sư huynh ngươi?
Chư Như Thường giãy dụa bò dậy, khó có thể tin nhing sư huynh hắn.
Sư huynh hắn lại xuất thủ đối phó với hắn, đây tựa hồ còn là lần đầu tiên đi!
- Chư sư đệ, ngươi có phải hay không muốn làm phong chủ?
Nam Cung Thường Nhạc lạnh lùng hỏi.
Giờ khắc này Nam Cung Thường Nhạc đã nổi giận rồi!
Chư Như Thường liên tiếp khiêu khích trình độ nhẫn nại của hắn, nếu lại không lấy ra uy nghiêm của phong chủ, chỉ sợ Dược phong đều do Chư Như Thường làm chủ rồi.
Chư Như Thường bị khí thế của Nam Cung Thường Nhạc ép tới đánh một cái lạnh run lên, tựa hồ thoáng cái liền khôi phục thanh tĩnh.
- Sư huynh bớt giận, sư đệ hắn cũng là nhất thời tức giận.
Dương An vội vàng lên tiếng khuyên.
- Sư huynh, sư đệ nhất thời hồ đồ rồi.
Chư Như Thường cũng không dám tiếp tục càn rỡ, vội vàng hạ thấp tư thái nói.
Sư huynh hắn mặc dù khắp nơi nhẫn nhịn hắn, nhưng mà hắn biết một khi sư huynh hắn nổi giận lên, hắn cũng chỉ có phần chịu tội.
Không nói đầu tiên sư huynh hắn là phong chủ của Dược phong, chỉ riêng sư huynh hắn là một gã đê cấp Vương giai cũng đủ để cho hắn theo không kịp rồi.
- Hừ, nếu như tái phạm lần nữa, ngươi liền cút ra khỏi Dược phong cho ta.
Nam Cung Thường Nhạc hừ lạnh nói.
Chư Như Thường không dám tức giận nữa, phục dụng đan dược, thần sắc độc ác nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn hi vọng có thể đem Lăng Tiếu lăng trì xử tử.
- Lăng Tiếu, ngươi cũng đã biết giết hại đồng môn là tử tội?
Nam Cung Thường Nhạc nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói.
- Ta biết, nhưng mà ta tất phải giết hắn!
Lăng Tiếu mắt nhìn Nam Cung Thường Nhạc đáp.
- Bàng Quân phụ tử có thâm cừu đại hận với ngươi?
Nam Cung Thường Nhạc nhăn mày một chút lại hỏi.
- Nam Cung trưởng lão, ta nghĩ chuyện này ngươi hẳn là hỏi Liễu Đông, hắn so với ta còn rõ ràng hơn!
Lăng Tiếu cũng lười giải thích.
- Liễu Đông, ngươi đến đây nói một chút, đây là chuyện gì xảy ra.
Nam Cung Thường Nhạc ngồi xuống, nhìn lướt qua Liễu Đông nhàn nhạt hỏi.
- Vâng... Vâng phong chủ!
Liễu Đông gật đầu lia lịa, tiếp đó hắn bắt đầu thêu dệt nói.
Liễu Đông tự nhiên sẽ không nói hắn đi cường đoạt Cát Bối Hân, mà là nói tự mình hắn mang theo đám người chấp sự Bàng Quân cầm sính lễ, muốn cưới hỏi Cát Bối Hân đàng hoàng. Nhưng mà Lăng Tiếu lại không nói đạo lý, cứng rắn đoạt Cát Bối Hân, còn đem Bàng Quân phụ tử giết đi, lại uy hiếp hắn chuẩn bị một nhóm linh thảo.
Liễu Đông một bên lau nước mắt thương tâm nói, bộ dạng kia thật là nghe đến thương tâm rơi lệ a, tiểu thiếp cũng bị người ta đạt, còn muốn bị lừa gạt, nhiều uy khuất a!
Lúc Liễu Đông nói chuyện, vẻ mặt của Lăng Tiếu trầm tĩnh, cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh không dứt.
Nam Cung Thường Nhạc cũng chú ý tới thần thái của Lăng Tiếu, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử này thực lực bạo tăng lại bắt đầu mục vô tôn trưởng sao?
Sau khi Liễu Đông nói xong, Nam Cung Thường Nhạc hỏi:
- Lăng Tiếu, lời nói của Liễu Đông nhưng là thật sự?
- Ta nói không thật sự thì ngài có tin không?
Lăng Tiếu không đáp mà hỏi ngược lại.
- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ không tính toán giải thích một chút?
Nam Cung Thường Nhạc cả giận nói.
- Tốt, ta giải thích!
Lăng Tiếu gật đầu ứng một câu, nói tiếp:
- Lời nói của Liễu Đông toàn bộ là đánh rắm!
- Ngươi... Ngươi khốn kiếp, thỉnh phong chủ vì ta làm chủ a!
Liễu Đông hướng về phía Lăng Tiếu mắng một câu, hướng Nam Cung Thường Nhạc quỳ lạy cầu khẩn nói.
Ở trong lòng Lăng Tiếu vạn phần khinh bỉ nói:
- Còn là lần đầu tiên gặp qua người có thể giả bộ như vậy a!
- Lăng Tiếu ngươi quá mức làm càn, ngươi không giải thích, ta liền xem như ngươi đã chấp nhận, hôm nay ngươi đã không phải là môn hạ của Dược phong ta, nhưng mà ngươi giết chính là người của Dược phong ta, ta sẽ đem ngươi giao cho trưởng lão hội, tùy trưởng lão xử quyết.
Nam Cung Thường Nhạc không vui nói.
Hắn vốn là cấp cho Lăng Tiếu cơ hội giải thích, nhưng mà tiểu tử này miệng đầy ô uế, thật sự để hắn không muốn nghe tiếp, chẳng thà giao cho trưởng lão hội do Mộc Hòe đi nhức đầu đi.
Triêu Nam TIên một mực không có mở miệng lên tiếng khuyên.
Lăng Tiếu xem thường nói:
- Người là ta giết, nhưng mà bọn hắn đều đáng chết, Liễu Đông thiệt thòi ngươi nói như vậy cũng không đỏ mặt, ta rất hối hận ngày trước không đem ngươi giết đi, bất quá.... Hiện tại đi chết đi cũng được.
Dứt lời, Lăng Tiếu khẽ cau mày, tinh thần lực hướng Liễu Đông tập quyển mà qua.
A!
Liễu Đông một mực núp ở phụ cận Nam Cung Thường Nhạc, hắn cho là có Nam Cung Thường Nhạc che chở thì ai cũng đừng nghĩ giết được hắn, cho dù là Lăng Tiếu có lợi hại hơn nữa cũng không thể ở trước mặt Nam Cung Thường Nhạc giết hắn đi.
Đáng tiếc hắn sai lầm rồi, sai đến vô cùng thái quá!
Lăng Tiếu vốn là một người không sợ trời không sợ đất, hắn vốn định thả cho Liễu Đông một mạng, vậy mà gã lại cắn hắn một ngụm, không giết gã chẳng phải là tiện nghi cho gã.
Liễu Đông chẳng biết tại sao đã bị chết ở trong đại điện, tất cả mọi người đều phát mộng rồi.
Không ai nghĩ đến Lăng Tiếu lại ở trước mặt Nam Cung Thường Nhạc giết chết Liễu Đông.
Chư Như Thường thân là sư phụ của Liễu Đông lần nữa mất lý trí hét lớn:
- Ngươi cái thiên sát này, ta muốn ngươi bị bầm thây vạn đoạn!
Song chưởng của Chư Như Thường đánh ra mấy chục liệt mang nóng rực, hỏa mang nồng đậm cơ hồ tràn ngập cả đại điện.
- Con mẹ ngươi, tới a, hai thầy trò các ngươi một bực không muốn ta sống khá giả, hôm nay chúng ta liền có một cái kết thúc a.
Lửa giận đè nén trong lòng Lăng Tiếu cũng bạo phát ra, rống lớn một tiếng, cả người chui vào trong hỏa mang của Chư Như Thường.
Phanh phanh!
Hai người liền triển khai linh khí cường đại đối oanh lên.
Chư Như Thường như thế nào là đối thủ của Lăng Tiếu, mới giao thủ hai chiêu liền bị oanh bay.
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu lần nữa tiến công, một cỗ linh lực cường đại hướng hắn áp bách mà đến.
Phốc!
Nam Cung Thường Nhạc nén giận mà phát, Lăng Tiếu bị hung hăng vỗ một chưởng, cả người ngã bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.
- Lão đại!
Hoa Hiểu Quế kinh hô một tiếng, vội vàng chạy về đến bên Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu ôm ngực đứng lên, bình tĩnh nhìn Nam Cung Thường Nhạc, trong lòng đã đối với vị sư phụ này cảm thấy thất vọng cực độ rồi.
- Lăng Tiếu, ngươi thật to gan, dám giết Liễu Đông, đả thương sư thúc của ngươi, ngươi có phải hay không là muốn bị trục xuất tông môn.
Nam Cung Thường Nhạc quát to.
- Sư huynh, Lăng Tiếu quá mức làm càn, ta cho là trực tiếp giết hắn đi.
Dương An giờ phút này đối với hành động của Lăng Tiếu cũng là rất chán ghét, lúc này lên tiếng nói.
Vô luận lời nói của Liễu Đông là thật hay giả, Lăng Tiếu cũng không nên ở trước mặt của bọn họ đem Liễu Đông giết đi, đây quá mục vô tôn trưởng rồi, đây đối với bọn họ là khiêu khích trắng trợn.
- Ha ha... Lăng Tiếu hất tay của Hoa Hiểu Quế ra cười phá lên, thần sắc kia lúc này tràn đầy mấy phần kiên quyết bi thương.
Nghĩ đến hắn ở Diễm Hỏa cốc vì tông môn cứu được bao nhiêu chấp sự cùng đệ tử, không chỉ không được phần thưởng, còn bị thầy trò Chư Như Thường nhằm vào, sau lại Bái Nguyệt tông xâm phạm, hắn lại lực chém Vương giai Ngũ Uy, khiến cho một bộ phận chấp sự cùng đệ tử có thể thoát khốn.
Hôm nay trở lại Dược phong, cư nhiên bị trục xuất sư môn, còn bị Liễu Đông tiểu nhân bực này nói xấu.
Hắn cho dù nhìn đến rất thông suốt, đối với Chư Như Thường cùng Liễu Đông khinh thường, nhưng mà cũng khó miễn đối với hành động của Nam Cung Thường Nhạc thất vọng cực độ, nói như thế nào chính mình lúc trước còn là đệ tử của hắn.
- Đồ hỗn trướng, ngươi cười cái gì, chẳng lẽ chết đến nơi rồi còn không nhận tội?
Nam Cung Thường Nhạc mắng to.
Giờ khắc này hắn đối với Lăng Tiếu cũng là thất vọng cực độ, lại dám trước mặt hắn giết Liễu Đông, trong lòng đối với một điểm áy này về Lăng Tiếu cũng biến mất không còn.
- Ta nhận tội? Ta có tội gì? Ngươi rốt cuộc có hiểu chuyện từ đầu đến cuối hay không? Chẳng lẽ ta bị trục xuất Dược phong còn phải bị các ngươi khi dễ nữa?
Lăng Tiếu cùng Nam Cung Thường Nhạc nhìn nhau quát lên.
Mặc dù Lăng Tiếu một mực cho rằng hắn rất thiện lương thành thật, nhưng mà cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ khi dễ.
- Hừ, ngươi còn dám giảo biện, lại ở trước mặt ta giết Liễu Đông, trong mắt ngươi có còn ta đây cái sư... Trưởng lão hay không?
Nam Cung Thường Nhạc hừ lạnh nói.
Nam Cung trưởng lão, phiền toái ngươi thấy rõ ràng ta như thế nào giết hắn? Ta mới vừa rồi một mực bị ngươi giam cầm, chẳng lẽ ta có thể phân thân giết người hay sao?
Lăng Tiếu phủ nhận nói.
Lời này của Lăng Tiếu vừa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Quả thật, mới vừa rồi Lăng Tiếu đối với Liễu Đông đe dọa một tiếng, hắn liền chết, nhưng mà người nào cũng không nhìn thấy Lăng Tiếu xuất thủ a, nhân gia còn đàng hoàng đứng ở nguyên tại chỗ đây.
Cái này khiến tất cả mọi người đều mê hoặc!
Nam Cung Thường Nhạc là cường giả Vương giai, mà Dương An, Chư Như Thường cùng Triêu Nam Tiên mấy người thực lực cũng không tầm thường.
Bọn họ mới vừa rồi quả thật nghe được Lăng Tiếu nói muốn giết chết Liễu Đông, tiếp theo Liễu Đông quái khiếu một tiếng, liền đã bị chết ở trước mặt Nam Cung Thường Nhạc.
Nhưng mà bọn họ cũng tinh tường nhìn thấy Lăng Tiếu một mực cách Liễu Đông vài thước, Lăng Tiếu còn bị khí thế của Nam Cung Thường Nhạc giam cầm.
Lúc ấy bọn họ cũng cực kỳ tức giận, đều cảm thấy là Lăng Tiếu giết người.
Cũng hiểu rõ xác thực là Lăng Tiếu giết.
Nhưng mà bọn họ lại không để ý đến, Lăng Tiếu tại sao có thể ở trước mắt bọn hắn vô thanh vô tức mà đem Liễu Đông giết chết?
- Không nói được? Không nói được thì để ta trở về Mộc Kỳ phong, về phần chuyện của Bàng Quân phụ tử ta sẽ cho Nam Cung Thường Nhạc một câu trả lời thỏa đáng.
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
- Không... Ngươi không thể đi, Liễu Đông nhất định là ngươi giết, bằng không hắn sẽ không chết.
Chư Như Thường hướng về phía Lăng Tiếu dữ tợn quát lên.
Lần này hắn không dám tiếp tục trực tiếp động thủ với Lăng Tiếu nữa, hắn biết mình cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiếu, đồng thời cũng sợ giống như Liễu Đông mạc danh kỳ diệu mà chết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 423-424: Sư phụ, đồ nhi trở lại.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Liễu Đông là đại đệ tử của hắn, từ khi vào tông môn đã được hắn ký thác kì vọng, đáng tiếc sau đó lại không hề có chút tiến triển nào, điều này làm cho hắn thất vọng không dứt. Song, trước đó không lâu Liễu Đông lại có thể luyện chế Tam phẩm đan dược, mặc dù là đê giai Tam phẩm đan dược nhưng mà cũng để cho cảnh giới của hắn đề thăng nhất phẩm.
Cái này khiến cho Chư Như Thường tương đối cao hứng, bọn họ cuối cùng có một tên Tam phẩm đệ tử, trong lòng cuối cùng tìm lại được một chút cảm giác thăng bằng.
Đáng tiếc, hiện tại đệ tử của hắn bị chết ở trước mặt hắn rồi.
Hắn có thể không giận sao? Nhưng mà hắn lại không có biệt pháp nào, lúc này trong lòng là hận Lăng Tiếu thấu xương.
- Chư trưởng lão, từ Diễm Hỏa cốc bắt đầu ngươi một mực nhằm vào ta, hiện tại ta bị trục xuất khỏi Dược phong ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta đúng không? Bất quá ngươi yên tâm, hết thảy những chuyện ngươi làm đối với ta ta đều nhớ kỹ.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh Chư Như Thường vô cùng khinh miệt nói.
- Ngươi hỗn trướng, sư huynh ngươi mau bắt hắn a!
Chư Như Thường liên tiếp lui về phía sau mấy bước, hướng về phía Chư Như Thường kêu lên.
Nam Cung Thường Nhạc đang điều tra nguyên nhân mà Liễu Đông chết đi, đáng tiếc hắn lại không phát hiện bất kỳ vết thương nào, bởi vậy hắn không tiếp tục kết luận có phải là Lăng Tiếu hạ thủ hay không, nhưng mà hắn biết Liễu Đông chết đi tuyệt đối cùng Lăng Tiếu có liên quan.
- Để cho hắn đi đi, tin tưởng Mộc Hòe sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng.
Nam Cung Thường Nhạc thở dài một hơi, phất phất tay nói.
- Sư huynh!
Chư Như Thường lần nữa kêu to nói.
Lăng Tiếu cũng đã sải bước đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
- Các ngươi sẽ vì lần này mà trả giá thật nhiều.
Lăng Tiếu mới vừa đi không bao xa, Hoa Hiểu Quế từ phía sau đi theo ra ngoài kêu lên:
- Lão đại ngươi không sao chứ?
Mới vừa rồi Lăng Tiếu bị Nam Cung Thường Nhạc oanh một chưởng, đổi lại là người bình thường chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng mà Lăng Tiếu chỉ bất quá hơi có chút vết thương nhẹ mà thôi, Kim Cương Ngũ Biến quyết vận chuyển mấy chu thiên liền có thể khôi phục rồi.
- Không có chuyện gì, Tiểu Quy sau này lão đại không ở bên cạnh ngươi, phải càng thêm cố gắng a, ngàn vạn không thể để cho Tiểu Tuyết rơi vào trong lồng ngực của nam nhân khác, bằng không lão đại không ngần ngại đem nàng đoạt tới làm nha hoàn.
Lăng Tiếu thu liễm tức giận lúc nãy, hướng về phía Hoa Hiểu Quế cười nói.
- Lão đại ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tuyết ở cùng nam nhân khác.
Hoa Hiểu Quế nghiêm túc nói, trong lòng hết sức không muốn Lăng Tiếu rời đi Dược phong, vậy sau này hắn ở Dược phong liền không có bằng hữu rồi.
- Lúc này mới giống là đàn ông, đúng ròi, sau này liền để cho Vu Lãng ở bên người đi, hắn là một tên người hầu không tệ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Hoa Hiểu Quế nói.
Vu Lãng trước kia là Lăng Tiếu chọn lựa làm dược phó cho hắn, hôm nay hắn không sống ở Dược phong nữa, nhưng cũng không hi vọng Vu Lãng lần nữa trở về trông coi dược điền.
Tiếp đó xoay người sang chỗ khác sải bước rời đi Dược phong
- Lão đại, bất kể ngươi đi đến đâu, ngươi cũng là lão đại của ta.
Hoa Hiểu Quế ở trong lòng kiên định thầm nghĩ.
...
Lăng Tiếu vừa mới trở lại dưới chân núi Mộc Kỳ phong, một đạo thân ảnh cứng cáp từ trên bầu trời lướt xuống.
- Ha ha, tiểu tử thúi rốt cuộc cam lòng trở lại rồi!
Thân ảnh kia đi tới trước mặt Lăng Tiếu nặng nề vỗ bả vai của hắn cười to nói.
Bỗng nhiên, trong lòng Lăng Tiếu chỉ cảm thấy ấm áp, lúc này một chân quỳ xuống nói:
- Sư phụ, đồ nhi trở lại.
Ở trong Dược phong chịu đối xử lạnh nhạt, giờ khắc này hắn mới phát hiện nguyên lai Mộc Hòe lão đầu này mới là chân tâm thật địa đối đãi với cái đồ đệ là hắn này. Lăng Tiếu quyết định, nhất định phải thay lão đầu khả ái này phát triển Mộc Kỳ phong!
- Hảo tiểu tử, ngươi... Ngươi tấn thăng đến trung giai Linh Sư rồi?
Mộc Hòe nhìn Lăng Tiếu cả kinh nói.
- May mắn đột phá!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, lại nói tiếp:
- Sư phụ, chúng ta trở về trong phong rồi hãy nói.
- Tốt... Đột phá rất tốt, không hổ là hảo đồ đệ của Mộc Hòe ta, lúc này ta xem ai còn dám không để cho ngươi làm đệ tử chân truyền của Mộc Kỳ phong chúng ta.
Mộc Hòe thập phần vui vẻ đáp.
Hai người đồng loạt trở về Mộc Kỳ phong, trên đường đi những ngoại môn đệ tử của Mộc Kỳ phong đều thấy Lăng Tiếu cùng phong chủ của bọn họ hàn huyên thật vui, cũng biết tiểu tử này chính là đệ tử Lăng Tiếu mà phong chủ thích nhất rồi, tất cả mọi người cung kính hô lên một tiếng:
- Lăng Tiếu sư huynh.
Trở lại trên đỉnh, Mộc Hòe đối với Lăng Tiếu nói:
- Tiếu nhi, ngày sau ngươi liền ở lại Mộc Kỳ phong chúng ta đi, Dược phong bên kia liền đừng trở lại nữa.
Lời này của Mộc Hòe nói đến không rõ ràng, là không muốn Lăng Tiếu khổ sở.
Nhưng mà hắn cũng không biết Lăng Tiếu đã về trước Dược phong một chuyến rồi.
Lăng Tiếu nói:
- Sư phụ yên tâm, sau này ngài chính là sư phụ duy nhất của Tiếu nhi, Dược phong bên kia cho dù mời đệ tử trở về, ta cũng sẽ không đi về nữa.
Mộc Hòe kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu mọt cái nói:
- Ngươi vừa rồi trước về Dược phong?
Trực tiếp, Lăng Tiếu không có chút nào khó hiểu mà đem chuyện mới vừa rồi phát sinh ở Dược phong toàn bộ nói cho Mộc Hòe.
Ba!
- Khốn kiếp, Nam Cung thất phu lại dám đả thương ngươi, ta đây phải đi tìm hắn tính sổ.
Mộc Hòe nghe được Lăng Tiếu bị Nam Cung Thường Nhạc đánh một chưởng, lập tức tức giận phách tan một cái bàn ở bên cạnh quát to.
Dứt lời, Mộc Hòe liền muốn hướng ngoài phòng mà bay đi.
May mà Lăng Tiếu gọi lại nhanh:
- Sư phụ, ngươi trước trở lại nghe ta nói hết đã.
Mộc Hòe bất phẫn lần nữa trở lại, tiếp tục nghe Lăng Tiếu giải thích.
Sau khi nghe xong, Mộc Hòe thần sắc âm trầm một chút hỏi:
- Tiếu nhi, thành thật mà nói, Bàng Quân phụ tử cùng Liễu Đông có phải là ngươi giết hay không?
Lăng Tiếu lần này không có phủ nhận, gật đầu đáp:
- Là ta giết!
- Ngươi... Ai, chẳng lẽ ngươi không biết giết hại đồng môn là tử tội sao?
Mộc Hòe nặng nề thở dài một hơi nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
- Sư phụ, nếu là bọn hắn trước muốn giết ta thì sao?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
- Bọn họ muốn giết ngươi trước? Nói cho rõ ràng một chút!
Mộc Hòe lên tinh thần hỏi tới.
Lăng Tiếu lại đem chuyện đã xảy ra ngày hôm trước ở trong phủ thành chủ nói một lần cho Mộc Hòe.
- Thật can đảm, lại dám đánh chủ ý tới Cát Đồ!
Nghe xong được lời nói của Lăng Tiếu, Mộc Hòe lại hiện lên một cỗ sát cơ nồng đậm.
- Sư phụ quên đi, dù sao Liễu Đông đã chết, không có ai còn dám đánh chủ ý lên bọn họ rồi.
Lăng Tiếu khuyên.
- Ừ, đúng rồi, ngươi nói cháu gái của Cát Đồ là nữ nhân của ngươi.
Mộc Hòe khẽ lên tiếng, tiếp theo hỏi sang vấn đề khác.
Lăng Tiếu gật đầu thừa nhận nói.
- Tốt, vậy ngày mai ta liền bẩm báo tông chủ, để cho người khác thay thế Cát Đồ, để cho hắn trở thành chấp sự nội môn, nhưng chuyện này ta thiếu bọn họ nhiều lắm.
Mộc Hòe nói.
Lăng Tiếu không giải thích được ý tứ của Mộc Hòe, bất quá lại nghĩ tới lúc trước theo như lời của hắn thì nhi tử Cát Tiêu Chấn từng là đệ tử của Mộc Kỳ phong.
Chẳng lẽ sư phụ biết tin tức về Cát Tiêu Chấn?
Lăng Tiếu rất muốn hỏi, nhưng mà do dự một chút cũng không có hỏi.
Bất quá Lăng Tiếu vẫn là đề nghị sư phụ hắn nói, đem Cát Đồ trở thành chấp sự nội môn cũng có thể, nưng mà đừng bắt buộc bọn họ tới tông môn, bởi vì bọn họ đã có thói quen ở phủ thành chủ, muốn rời đi chỉ sơ cngx không nỡ, điểm này hi vọng Cát Đồ chính mình có thể tự làm chủ.
Mộc Hòe đối với cái yêu cầu này của đồ đệ tự nhiên không phản đối, không do dự liền đáp ứng.
Đồng thời, Lăng Tiếu cũng để cho Mộc Hòe ra mặt đem Chu Hoành Lâm, Phó Tường Trung hai người tìm đến, sau đó lại để cho Cát Đồ lên tông môn một chuyến, đem chuyện hắn sát hại Bàng Quân phụ tử giải thích rõ ràng.
Mặc dù Lăng Tiếu cho rằng mọi người đều biết rõ, nhưng có một số việc vẫn là phải nói cho rõ ràng, tránh cho Nam Cung Thường Nhạc nói đệ tử của hắn bị chết oan uổng.
Hết thảy chuyện bàn giao rõ ràng, Mộc Hòe cũng để cho người đem Lăng Tiếu trọng tân một chỗ tu luyện thanh u.
...
Một ngày sau, trên đại điện Tử Thiên tông.
Chư Như Thường cả người hết sắc tiều tụy quỳ ở trong đại điện, bốn phía thì ngồi đầy trưởng lão các phong.
Vân Hùng ở thượng thủ mở miệng hỏi:
- Chư trưởng lão ngươi phát ra triệu tập lệnh là vì chuyện gì?
- Van xin tông chủ giết đệ tử Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong, hắn giết hại nội môn chấp sự Bàng Quân của Dược phong, hôm qua lại ở Dược phong quát tháo sát hại môn hạ đệ tử Liễu Đông của ta, kính xin tông chủ chủ trì công đạo.
Chư Như Thường bi thiết cầu khẩn nói.
Vân Hùng khẽ nhăn mày một chút nhìn về phía Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Nam Cung trưởng lão, chuyện này ngươi cũng đã biết?
Nói như vậy, chuyện tình xảy ra ở các phong đều có thể do phong chủ của các phong tự hành xử lý, nếu như xử lý không được mới để cho trưởng lão hội thương nghị, cho nên Vân Hùng mới có câu hỏi này.
Nam Cung Thường Nhạc đơn giản đem chuyện ngày hôm qua nói một lần, cuối cũng nói:
- Lăng Tiếu đã không phải là đệ tử của bổn phong, cho nên Chư sư đệ mới triệu tập tông chủ cùng với chư vị trưởng lão đến chỗ này chủ trì công đạo.
Hôm quá hắn bị Lăng Tiếu ở bên kia không nhìn đã muốn hoàn toàn đoạn tuyệt một chút ân nghĩa thầy trò cuối cùng rồi.
- Mộc trưởng lão, Lăng Tiếu nhưng trở lại dưới phong của ngươi rồi?
Vân Hùng đem ánh mắt bỏ lên trên người Mộc Hòe hỏi.
- Hồi bẩm tông chủ, Lăng Tiếu quả thật đã trở lại hơn nữa hắn cũng thừa nhận Bàng Quân phụ tử là hắn giết chết!
Mộc Hòe đứng ra đáp.
Đang ở thời điểm Vân Hùng muốn đập bàn, Mộc Hòe lại nói tiếp:
- Bất quá Mộc Hòe cho là Bàng Quân phụ tử này quả thật đáng chết, hơn nữa Liễu chấp sự của Dược phong cũng nên chết.
- Mộc trưởng lão ngươi nói gì, chẳng lẽ ngươi cũng nói Chư Như Thường ta cũng nên chết?
Chư Như Thường tức giận nhìn chằm chằm vào Mộc Hòe quát lên.
Thực lực cảu hắn mặc dù không bằng Mộc Hòe, nhưng mà thân phận Tam phẩm Luyện dược sư của hắn cũng không thấp hơn so với Mộc Hòe, huống chi ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, hắn không có là Mộc Hòe dám làm gì hắn.
Mộc Hòe khinh thường nhìn thoáng qua Chư Như Thường, tiếp theo hướng về Vân hùng ở thượng tọa nói:
- Tông chủ, chư vị trưởng lão xin chờ một chút, ta sẽ chứng minh cho mọi người xem lời nói của ta là không sai.
Dứt lời, Mộc Hòe đi ra đại điện, không đầy một lát lại lần nữa trở lại trong đại điện.
Đồng thời phía sau hắn còn đi theo hai người.
Đây rõ ràng chính là Cát Đồ cùng cháu gái Cát Bối Hân của hắn.
Sau đó Mộc Hòe hướng lên Vân Hùng nói lên thỉnh cầu, hi vọng để cho chấp sự Chu Hoành Lâm cùng với Phó Tường Trung của Dược phong tìm đến.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã đến đủ.
Chu Hoành Lâm cũng Phó Tường Trung không nghĩ tới chỉ giúp Liễu Đông một lần lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, không cần hỏi liền toàn bộ nói ra.
Lúc này sắc mặt của Chư Như Thường trở nên tái nhợt không thôi.
Hắn không nghĩ tới cái đệ tử không thành khí kia cư nhiên lại không chịu nổi như thế.
Lúc này không còn mặt mũi tiếp tục ngốc ở trong đại điện nữa, muốn xám xịt rời đi.
Ai ngờ, kế tiếp lời nói của Mộc Hòe lại làm cho hắn lần nữa lưu lại.
Ai có thể nghĩ đến Liễu Đông ngu xuẩn như vậy, nhiều người làm chứng như vậy cư nhiên lại dám nói xấu Lăng Tiếu.
Sau khi hắn chết cũng không được chôn cất ở trong Tử Thiên tông, đã chết lại vẫn bị trục xuất tông môn, thi thể bị ném đi cho linh thú ăn.
Nam Cung Thường Nhạc không nghĩ tới là có kết quả như thế, một cỗ áy náy xông lên đầu, hắn biết mình trách lầm Lăng Tiếu rồi, bất quá thân là nhất phong chi chủ, cho dù làm sai một chút cũng sẽ không có người dám nói gì, hắn cũng sẽ không hướng về phía một cái đệ tử bị trục xuất khỏi sơn phong mà nói xin lỗi.
Song, Chư Như Thường lại càng không có mặt mũi đứng ở chỗ này nữa.
Hắn náo lên động tĩnh lớn như vậy, vốn tưởng rằng đồ đệ của mình là bị chết oan, nhưng mà sự thật là đồ đệ của hắn chết cũng chưa hết tội a!
Liền ở lúc Chư Như Thường muốn rời đi đại điện, Mộc hòe nhưng gọi hắn lại nói:
- Chư trưởng lão, ngươi oan uổng cho đệ tử của ta xong rồi cứ như vậy rời đi sao?
Trong lòng Chư Như Thường hoảng hốt, thấp thỏm nói:
- Ta... Ta thật là cũng không biết tình hình.
Quả thật, hắn cũng bị đồ đệ của mình lừa gạt đến thảm.
- Hừ, lười so đo với ngươi, bất quá Chư trưởng lão ngươi vẫn là trước không nên đi, ta còn có lời muốn nói.
Mộc Hòe hừ lạnh một tiếng, tiếp theo hướng Vân hùng ở thượng tọa nói:
- Tông chủ, đệ tử Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong chúng ta muốn xin khảo hạch chân truyền đệ tử, khẩn cầu tông chủ phê chuẩn.
Vân Hùng sửng sốt một chút hỏi:
- Khảo hạch Chân truyền đệ từ? Tiểu tử kia đạt tới Linh Sư giai rồi?
- Đã đạt đến Linh Sư giai rồi!
Mộc Hòe đắc ý cười một tiếng, tiếp đó còn nói:
- Bất quá hắn xin khảo hạch không phải là thân phận võ giả, mà là xin khảo hạch thân phận Luyện dược sư.
Lời này vừa ra, trong lòng Nam Cung Thường Nhạc cười khổ:
- Nên tới vẫn là muốn tới a.
Lúc trước Lăng Tiếu tu luyện nhị phẩm đan dược đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hiện tại đột phá đến Linh Sư giai khẳng định có thể luyện chế Tam phẩm đan dược, mà Lăng Tiếu lựa chọn khảo hạch đẳng cấp Luyện dược sư chính là muốn hạ mặt mũi của Dược phong bọn hắn.
Đây là để cho người khác đều cho rằng Dược phong đường đường lại đem Tam phẩm Luyện dược sư đuổi ra khỏi ngoài sơn phong, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, tiền đồ khẳng định bất khả hạn lượng, thật sự là cử chỉ không sáng suốt.
Điểm này Nam Cung Thường Nhạc tựa hồ đã sớm nghĩ tới.
Vân Hùng liếc mắt nhìn Nam Cung Thường Nhạc một cái mới nói:
- Chuẩn Lăng Tiếu xin khảo hạch, tốt lắm, không có việc gì thì toàn bộ lui ra đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 425: Khảo hạch đệ tử chân truyền
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Tông chủ, Lăng Tiếu là đệ tử của Mộc Kỳ phong, hắn khảo hạch vị trí chân truyền đệ tử Luyện dược sư, ta đối với cấp bậc của Luyện dược sư không tốt làm kết luận, hi vọng tông chủ cùng với chư vị trưởng lão làm chứng, Lăng Tiếu từng nói đối với Chư trưởng lão ngưỡng mộ đã lâu, hy vọng có thể để cho Chư trưởng lão đối với hắn chỉ điểm một hai, kính xin tông chủ thành toàn.
Mộc Hòe khom người hướng về phía Vân Hùng nói.
Lúc này tất cả trưởng lão đều hăng hái rồi.
Lời này của Mộc Hòe rõ ràng là nói Lăng Tiếu muốn ở trước mặt bọn họ khiêu chiến Chư Như Thường, dùng cái này thông qua khảo hạch chân truyền đệ tử.
Vân Hùng còn chưa phát biểu ý kiến, Chư Như Thường đứng ra đáp:
- Tông chủ, ta đối với đề xuất của Mộc trưởng lão không có ý kiến.
Hắn mặc dù không nghĩ tới Lăng Tiếu sẽ khiêu chiến hắn, nhưng mà hắn sẽ sợ Lăng Tiếu sao?
Hắn tấn cấp Tam phẩm Luyện dược sư đã mấy chục năm rồi, nếu là đột phá tới Vương giai, hắn sớm liền trở thành Tứ phẩm Luyện dược sư.
Hắn sẽ thua bởi một cái Tam phẩm Luyện dược sư vừa mới tấn cấp sao?
Đây tuyệt đối là không thể nào.
Chư Như Thường đã nghĩ tốt rồi, nếu Lăng Tiếu cuồng vọng như thế, vậy liền trực tiếp tiếp nhận nguyện vọng của hắn, ở thời điểm hai người luyện đan hung hắn cho Lăng Tiếu một cái hạ mã uy, hoàn toàn phá hủy tự tin của hắn, để cho hắn vĩnh viễn dừng bước ở cảnh giới Tam phẩm.
- Tốt, nếu Chư trưởng lão đồng ý, vậy ba ngày sau ở diễn võ trường Mộc Kỳ phong, đệ tử Lăng Tiếu khảo hạch thanh danh chân truyền đệ tử Luyện dược sư, do Chư trưởng lão làm chứng, Nam Cung Thường Nhạc làm chủ tài phán, ta cũng chư vị trưởng lão làm người quan sát.
Vân Hung sâu sắc nói.
- Đa tạ tông chủ ân chuẩn!
Mộc Hòe bái tạ nói, nhưng trong lòng là không có nửa điểm cao hứng.
Cái yêu cầu này là Lăng Tiếu đề xuất, lúc ấy hắn là hết sức phản đối, nhưng mà Lăng Tiếu lại là kiên trì đề nghị của mình.
Mộc Hòe bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng hắn cái đồ đệ bảo bối này, trong lòng hi vọng cái đồ đệ này không nến lấy đá đập chân mình mới tốt a.
...
Trong một chỗ đình viện thanh u.
Hai gã thiếu nữ giống như hoa sen mới nở đang thấp giọng nói nhỏ.
Hai nàng đều có vẻ đẹp khuynh thành, một nữ thiển trang tố nhã, hương cơ ngọc lộ, thánh khiết động lòng người; một nữ áo choàng lụa trắng, mỹ mâu lãnh diễm, như tuyết mai đầy gai.
Đây chẳng phải là Vân Mộng Kỳ cùng Băng Nhược Thủy sao?
- Sư tỷ, tên khốn kia trở lại, ngươi tại sao không đi tìm hắn đi?
Băng Nhược Thủy hỏi.
- Ta tại sao phải tìm hắn, như vậy ta chẳng phải là thật mất mặt?
Vân Mộng Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo đáp.
Lăng Tiếu mất tích nửa năm, nàng nhưng là rất lo lắng, bây giờ trở về, lại không bỏ xuống được mặt mũi đi gặp Lăng Tiếu, trong lòng rất mâu thuẫn.
Trong mỹ mâu của Băng Nhược Thủy hiện lên vài tia phức tạp nói:
- Sư tỷ, nếu như ngươi không bỏ xuống được mặt mũi, chỉ sợ người nam nhân này sớm muộn sẽ đổi lòng đó.
Đôi môi của Vân Mộng Kỳ trương lên một chút, muốn nói cái gì, cuối cũng lại thôi, mà là đứng lên, một tay oanh ra một chưởng.
Ầm!
Một cây đại thụ ứng tiếng mà gãy.
Tiếp theo mới âm u nói:
- Hắn dám thay lòng đổi dạ, ta giết chết hắn.
- Quên đi, không nói về cái này nữa, nghe nói ba ngày sau hắn muốn cùng Chư trưởng lão tỷ thí luyện đan, coi như là khảo hạch để hắn trở thành chân truyền đệ tử Luyện dược sư, ta nghĩ hắn sẽ có chút phiền phức.
Băng Nhược Thủy nhàn nhạt nói.
- Tên khốn này chính là tự đại, Chư trưởng lão thăng cấp Tam phẩm Luyện dược sư đã rất lâu rồi, chỉ cần lão đột phá tới Vương giai là có thể trở thành Tứ phẩm Luyện dược sư, hắn khiêu chiến Chư trưởng lão là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vân Mộng Kỳ có chút tức giận nói, tiếp theo hiện lên vài tia tiếu dung nói:
- Bất quá ta tin tưởng hắn nhất định có thể cho mọi người một cái kinh hỉ.
- Ngươi tin tưởng hắn như vậy?
Băng Nhược Thủy có chút kinh ngạc hỏi.
- Ừ, hắn người này mặc dù tự kỷ kiêm tự đại một chút, nhưng mà ta tin tưởng hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chúng ta cứ chờ xem đi.
Vân Mộng Kỳ nắm chặt quyền đầu kiên định nói.
Trong đầu nàng không khỏi đang nhớ lại hiện trường một màn kia ở dưới vực sâu sơn mạch, cả đời này nàng là không thể quên được.
Băng Nhược Thủy nhìn bộ dạng của Vân Mộng Kỳ như vậy, chẳng biết tại sao trong lòng nổi lên mấy phần chua xót.
...
Ba ngày thoáng cái mà qua.
Cũng không biết là người nào đem chuyện Lăng Tiếu khiêu chiến Chư Như Thường truyền ra ngoài, khiến cho tông môn trên dưới người người đều biết Lăng Tiếu sẽ ở diễn võ trường khảo hạch chân truyền đệ tử Luyện dược sư, hơn nữa cùng Chư Như Thường tỷ thí.
Hiện tại ngược lại thì tốt rồi, từng cái chấp sự bên trong tông như đánh máu gà đều muốn tranh giành tới hiện trường xem chiến.
Đây cũng là Luyện dược sư tỷ thí mười năm khó có được một lần, bỏ lỡ cơ hội vậy chẳng biết lúc nào mới có lại.
Hơn nữa bọn họ cũng muốn nhìn một chút Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong rốt cuộc vì sao có tự tin cường đại như vậy, dám khiêu chiến Tam phẩm Luyện dược sư Chư trưởng lão đã tấn chức được mấy chục năm.
Thời điểm tỷ thí còn chưa tới, ở trên diễn võ trường cũng đã đứng đầy người.
- Mau nhìn a, tông chủ cùng chư vị trưởng lõa đều tới rồi.
- Không nghĩ tới tràng khảo hạch này lại kinh động đến nhiều trưởng lão như vậy, lúc này có trò hay để nhìn rồi.
- Đúng vậy, hoàn hảo là chúng ta nhận được tin tức sớm một chút, bằng không liền bỏ lỡ rồi.
Vân Hùng thân là tông chủ cùng với trưởng lão các phong đều nhất nhất đến xem, thoáng cái đưa tới không ít người thấp giọng nghị luận.
Vân Hùng ngồi ở chính giữa nhìn một mảnh đông nghịt ở trước mắt, nhăn mày một chút nói:
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Phong chủ Hứa Kiếm Nam của Kim Đồng phong ở một bên đáp:
- Không biết người nào để lọt tin tức, để cho mọi người đều biết một tràng khảo hạch này, cho nên...
- Tông chủ, có muốn hay không để cho bọn họ tản ra?
Phong chủ Triệu Minh Uyên của Xích Diễm phong hỏi.
- Quên đi, nếu đã tới, liền để cho bọn họ chứng kiến thiên tài Luyện dược sư tân tấn của chúng ta một chút đi.
Vân Hùng giãn ra cái trán nói.
Ngay vào lúc này, Chư Như Thường cũng đi vào trong sân.
Trạng thái bây giờ của hắn tựa như có lẽ đã điều chính đến mức tốt nhất rồi, bộ pháp vững vàng, hai tay chắp sau lưng, đỉnh đầu ngẩng cao, bộ dáng khí khái trưởng lão mười phần.
Ở phía sau hắn còn đi theo ba tên đệ tử, thần sắc của từng người cũng hết sức ngạo mạn.
Bọn họ thân là Luyện dược sư, vô luận ở đâu cũng coi như là có đãi ngộ tốt nhất, ở trong tông môn cũng đồng dạng được mọi người tôn trọng, không có ai bởi vì bọn họ ngạo mạn mà có bất kỳ bất mãn nào.
Bất quá điệu bộ của Chư Như Thường cũng là có một bộ phận người không ưa.
Trương Lực liền là một trong số đó, hắn là một trong những trưởng lão cảu Xích Diễm phong, là sư đệ của phong chủ Triệu Minh Uyên của Xích Diễm phong, cũng là trưởng lão ở trong Diễm Hỏa cốc lý giải được Chư Như Thường khắp nơi nhằm vào Lăng Tiếu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 426-427: Cũng không gì hơn cái này.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Mộc sư huynh, Mộc Kỳ phong các ngươi nhưng là xuất ra được một cái đệ tử giỏi a, ta xem Lăng Tiếu tiểu tử này nhất định sẽ hung hăng quét sạch mặt mũi của Chư Như Thường.
Trương Lực hướng về phía Mộc Ân ở một bên cười nói.
Mộc Ân chính là sư huynh của phong chủ Mộc Hòe Mộc Kỳ phong.
- Ha ha, lời này của ngươi nói không sai, tiểu tử kia tất nhiên sẽ không phóng túng lung tung, ngày sau Xích Diễm phong các ngươi cần luyện đan cũng không cần đi cầu Nam Cung lão nhi rồi, trực tiếp tới Mộc Kỳ phong là được, ta giảm giá cho ngươi còn 8 phần.
Mộc Ân vuốt vuốt chòm râu vui vẻ cười nói.
- Mộc sư huynh, lời này của ngươi liền không có phúc hậu rồi, ít nhất cũng phải chiết khấu 7 phần mới được.
Trương Lực trêu ghẹo nói.
Đúng lúc này, Nam Cung Thường Nhạc đứng ở giữa sân cất cao giọng nói:
- Mộc Kỳ phong đệ tử Lăng Tiếu ở đâu?
Nam Cung Thường Nhạc gọi một tiếng, lại không thấy Lăng Tiếu đi ra, lại lặp lại hô một lần.
Chư Như Thường đứng ở trên khán đài cười nói:
- Xem ra là không dám tới rồi, thật là ô quy rút đầu, thật là mất hết mặt mũi của Luyện dược sư.
- Ô quy rút đầu ngươi mắng ai đó.
Một đạo thanh âm sang sảng truyền đến, rất nhiều chấp sự đều tách ra hai bên, một đạo nhân ảnh mới chậm rãi đi lên.
- Ô quy rút đầu mắng ngươi đó!
Chư Như Thường không kịp phản ứng, tiếp đó liền ứng một câu.
Ai ngờ lời này của hắn vừa mới vang lên liền đưa tới một mảnh cười vang.
Sắc mặt của Chư Như Thường tối sầm, lúc này hướng tới người tới mà quát:
- Khốn kiếp, ngươi... Ngươi mắng ta?
Người tới không phải là Lăng Tiếu sao?
Chỉ thấy hôm nay hắn thay đổi cách ăn mặc bình thường, mặc vào một thân áo choàng có văn đạo cổ quái, cả người lộ ra vẻ thần thái sáng láng, khí thế ngẩng cao.
- Thật xin lỗi Chư trưởng lão, ta là mắng ô quy rút đầu, cũng không phải là mắng ngươi, cần gì tức giận như vậy.
Lăng Tiếu mang theo tiếu dung kẻ xấu không bằng gia súc cười nói.
- Ngươi...
Chư Như Thường vừa định trả lời lại một cách mỉa mai, Nam Cung Thường Nhạc ở một bên nói:
- Đừng làm ầm ĩ, người đến đông đủ rồi, liền chuẩn bị khảo hạch đi, Lăng Tiếu chỉ cần ngươi luyện chế ra được Tam phẩm đan dược là có thể trở thành chân truyền đệ tử, về phần Chư trưởng lõa trước hết sẽ chỉ điểm một hai cho ngươi đi.
- Yên tâm đi Nam Cung trưởng lão, ta nhất định sẽ để cho Chư trưởng lão hảo hảo chỉ điểm một hai.
Lăng Tiếu đạm mạc nói.
Nam Cung Thường Nhạc sao không nghe ra tức giận trong lòng Lăng Tiếu, cũng không để ý tới kêu lên một tiếng:
- Khảo hạch bắt đầu!
Song, đúng lúc này, một đạo thanh âm phiêu miểu truyền đến:
- Chậm đã, đệ tử của Mộc Kỳ phong ta khảo hạch vị trí chân truyền đệ tử Luyện dược sư, lão phu có thể nào không đến xem một chút.
Vừa dứt lời, ở trước mặt đám người Vân Hùng đã nhiều hơn một đạo thân ảnh lưng còng.
Người tới vừa mới xuất hiện, Vân Hùng cùng với chúng trưởng lão ngồi ở phía trên xem lễ đều đứng dậy hướng người tới hành lễ:
- Ra mắt Tiêu trưởng lão!
Người này rõ ràng là Đại trưởng lõa Tiêu Tùng Lâm ở trên Mộc Kỳ phong, là tồn tại cường đại nhất của Mộc Kỳ phong, cũng là một trong mấy người cường đại nhất của Tử Thiên tông.
- Miễn, ta chính là tới để tham gia náo nhiệt, nhìn một chút đồ tôn của ta tranh giành một chút mặt mũi cho Mộc Kỳ phong chúng ta.
- Sư phụ ngài xuất quan rồi, tới bên ta ngồi đi.
Mộc Hòe đi tới trước mặt Tiêu Tùng Lâm cung kính nói, trong lòng hắn chính là hết sức mừng rỡ, hắn thật sự không nghĩ tới sư phụ lão nhân gia hắn cư nhiên sẽ đến xem khảo hạch của Lăng Tiếu.
- Không cần, ta cùng Mộc Ân ngồi ở một bên là được.
Tiêu Tùng Lâm nói một tiếng, liền hướng về phía Mộc Ân đi tới.
Lăng Tiếu ở trên đài khảo hạch nhanh chóng đi tới, hướng Tiêu Tùng Lâm hành lễ thăm hỏi nói:
- Lăng Tiếu ra mắt thái sư phụ.
- Hảo hài tử, không tệ, có đảm lược, hôm nay liền hảo hảo khảo hạch cho ta, cho Mộc Kỳ phong chúng ta uy phong một lần.
Tiêu Tùng Lâm tràn đầy hiền lành vỗ bả vai của Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu gật đầu đáp:
- Tuyệt không cô phụ kỳ vọng của thái sư phụ.
- Tốt lắm, chớ bỏ lỡ thời gian nữa, đi khảo hạch đi!
Tiêu Tùng Lâm cười phất phất tay nói.
Chư Như Thường ở không xa nhìn thấy Tiêu Tùng Lâm đột nhiên xuất hiện, trong lòng không khỏi luống cuống, trong lòng nói thầm:
- Không nghĩ tới tiểu tử này ở Mộc Kỳ phong lại được hoan nghênh như vậy, bất quá muốn giẫm lên ta mà thượng vị là tuyệt đối không thể nào.
Lăng Tiếu lần nữa trở lại vị trí của mình, Nam Cung Thường Nhạc lần nữa tuyên bố một tiếng, khảo hạch liền bắt đầu ròi.
- Chư trưởng lão, mời!
Lăng Tiếu vô cùng hiểu lễ số đối với Chư Như Thường nói một tiếng.
Kỳ thực trong mắt của hắn lại nhiều thâm vài phần lạnh lùng đăm chiêu.
- Hừ, coi trọng rồi, hôm nay ta liền để cho ngươi xem một chút cái gì mới thật sự là Tam phẩm Luyện dược sư.
Chư Như Thường hừ lạnh một tiếng, trong tay lập tức xuất hiện một kiện thâm lục sắc đại đỉnh.
Cái đại đỉnh này quanh thân điêu khắc linh văn, thoạt nhìn hết sức huyền ảo khó hiểu, hơn nữa còn tản ra khí tức hành hỏa mãnh liệt, ảo ảnh bay quanh bốn phía giống như từng đạo xà mãng khiến cho người ta cảm giác hết sức trầm hậu quỷ ý, đây rõ ràng là một kiện dược đỉnh tứ giai.
- Tứ giai cao cấp Lục Mãng đỉnh, xem ra sư đệ lần này là làm thật rồi.
Trong mắt Nam Cung Thường Nhạc chấn động, lập tức nhận ra dược đỉnh ở trong tay Chư Như Thường.
Kiện Lục Mãng đỉnh này rõ ràng là một trong những di vật của tiên sư Nam Cung Thường Nhạc, dược đỉnh này chính là sư phó của Nam Cung Thường Nhạc ban cho sư đệ Chư Như Thường, coi như là Nam Cung Thường Nhạc cũng chỉ có một kiện tứ giai trung cấp dược đỉnh mà thôi.
Dược đỉnh này đã vô hạn tiếp cận ngũ giai, có thể phòng ngừa linh thảo tinh hoa tràn lan cùng với đề cao tỉ lệ đan dược hữu hiệu. Thời điểm bình thường Chư Như Thường cùng người khác luyện đan nhưng là sẽ rất ít khi dùng tới Lục Mãng đỉnh này.
Lần này vì tỷ thí với Lăng Tiếu lại lấy ra dùng, có thể hắn đối với tràng tỷ thí này là coi trọng đến bậc nào.
Chư Như Thường lấy ra dược đỉnh cũng không tiếp tục nói nhảm, trong tay xuất hiện từng gốc linh thảo, linh thảo vô tình bị ném vào trong dược đỉnh, tốc độ cực nhanh.
Đồng thời trong tay hắn đánh ra hỏa chưởng lúc lớn lúc nhỏ, khiến cho dược tính trong dược đỉnh rất nhanh nồng đậm tràn ngập.
- Phần Viêm Thập Bát Chưởng!
Theo linh thảo bỏ xuống càng ngày càng nhiều, Chư Như Thường quát to một tiếng, trong tay đánh ra chưởng ảnh huyền ảo, tốc độ lần nữa tăng lên một bậc, làm cho người ta thấy mà hoa cả mắt.
Dương An ở trên khán thai không xa hiện lên mấy phần phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới Chư sư đệ đã có thể một lần đánh ra 16 chưởng ròi, xem ra khống hỏa chi thuật của hắn đã vượt qua ta.
Triêu Nam Tiên ở bên cạnh Dương An lại là không nháy mắt nhìn chằm chằm vào động tác trong tay Chư Như Thường, trong đầu yên lặng ghi nhớ lại.
- Thật lâu không có tận mắt chứng kiến Chư trưởng lão luyện đan rồi, không nghĩ tới chưởng pháp của hắn lại thuần thục như vậy, chắc hẳn không lâu sau trong tông ta lại có thêm một gã Tứ phẩm Luyện dược sư rồi.
Vân Hùng ở trên đài cao mỉm cười nói.
Mặc dù Chư Như Thường nhiều lần làm chuyện khó coi, nhưng mà hắn tất hẳn là Tam phẩm Luyện dược sư, bằng không Vân Hùng sớm đã dạy dỗ hắn một phen.
- Đúng vậy a, đây đều là có phúc của tông chủ.
Hứa Kiếm Nam cung kính nói.
- Cũng không biết Lăng Tiếu tiểu gia hỏa kia có thể hay không cho chúng ta vui mừng khác a, có nói tiểu gia hỏa kia vẫn chưa đến 20 tuổi, thiên phú so sánh với Triêu Nam Tiên còn muốn mạnh hơn a!
Vân Hùng đem chủ đề dẫn đến trên người Lăng Tiếu nói.
Hắn một mực chú ý tới Lăng Tiếu, phát hiện tiểu gia hỏa kia lại dị thường trấn định, hơn nữa trên mặt tựa hồ còn mang theo tiếu dung nhàn nhạt.
Lần này Hứa Kiếm Nam còn chưa nói xong, Vân Mộng Kỳ đứng ử bên cạnh Vân hùng chen lời nói:
- Phụ thân, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ cho ngươi vui mừng không tưởng được.
Vân Hùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Vân Mộng Kỳ, tiếp theo a a cười nói:
- Xem ra ngươi đối với hắn rất có tin tưởng đi!
Hứa Nghị ở phía sau Hứa Kiếm Nam cũng đi theo nói:
- Mộng Kỳ muội muội nhìn người luôn luôn chính xác.
Vân Mộng Kỳ nghe lời này không hề nói thêm cái gì nữa, chỉ là mỹ mâu khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu ở trong tràng, Băng Nhược Thủy ở bên cạnh nàng cũng là như thế.
Rất nhanh ba canh giờ qua đi, hiện trường không có người nào rời đi, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chư Như Thường đang đề luyện linh thảo.
Lần này Chư Như Thường đề luyện được vô cùng thành công, hơn 100 gốc linh thảo chỉ tốn thất năm, sáu gốc, đây đối với bình thường mà nói đã là một lần lãng phí ít nhất rồi.
Chư Như Thường liếc mắt nhìn Lăng Tiếu còn chưa luyện đan một cái, lạnh lùng cười một tiếng, tiếp theo nuốt vào hai khỏa đan dược, một viên tam giai thú đan cũng ném vào trong dược đỉnh.
- Tiểu tử của Mộc Kỳ phong kia rốt cuộc là đang làm gì a, Chư trưởng lão đã luyện hóa đến một bước thú đan rồi, tiểu tử kia còn chưa động thủ.
- Ta nghĩ hắn là muốn trước quan sát Chư trưởng lão luyện thành đan, sau lại luyện chế đi.
- Có thể là như thế, bởi vì hắn còn trẻ tuổi như vậy, xem Chư trưởng lão làm sao luyện chế trước một chút, mình cũng tốt tăng lên mấy phần nắm chắc.
...
Chấp sự ở bốn phía thấy Lăng Tiếu còn chưa bắt đầu, không nhịn được nói chuyện với nhau mấy câu.
Hoa Hiểu Quế ở không xa lại là đầy mặt mong đợi Lăng Tiếu luyện đan, trước người hắn là một thiếu nữ thùy mị xuất chúng, rõ ràng là Vũ Tư Tuyết của Bích Tuyền các.
- Tiểu Tuyết ngươi nói lão đại có thể luyện chế ra Tam phẩm đan dược hay không?
Hoa Hiểu Quế nhỏ giọng hỏi, hắn thấy Vũ Tư Tuyết hết sức chăm chú nhìn Lăng Tiếu, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
- Chẳng lẽ ngươi không tin hắn sao?
Vũ Tư Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại.
- Cái này... Ta dĩ nhiên tin tưởng lão đại.
Hoa Hiểu Quế lúng túng gãi gãi đầu nói.
- Vậy là được rồi!
Vũ Tư Tuyết nhàn nhạt trả lời nói.
Ở trong lòng Hoa Hiểu Quế thở dài một hơi:
- Lão đại a lão đại, trong lòng của Tiểu Tuyết vẫn là nghĩ tới ngươi.
Sau một khắc, thanh âm của Vũ Tư Tuyết lần nữa vang lên nói:
- Ngươi cũng phải nhanh một chút đạt tới cảnh giới Tam phẩm.
Nghe được lời này, trong lòng của Hoa Hiểu Quế vui mừng, vội vàng lắp bắp nói:
- Nhất định... Ta nhất định sẽ nhanh chóng đạt tới.
Cùng lúc đó, đang chú ý tới Lăng Tiếu còn có Ngọc Liệt Diễm xinh đẹp động lòng người, nàng không nhìn tới sư huynh đệ đang ở phía sau tham lam nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi khẽ lẩm bẩm nói:
- Sư đệ cố gắng lên, thân là nam nhân của sư tỷ, ngươi cũng không thể bại bởi lão đầu tử chán ghét kia.
Trong nháy mắt lại qua một canh giờ, theo trong dược đỉnh vang lên một tiếng, Chư Như Thường rốt cục hoàn thành một tràng luyện đan của hắn.
Chư Như Thường nhẹ thở ra một hơi, lau mồ hôi một cái, sau đó móc ra hai khỏa đan dược khôi phục linh lực.
- Chư Như Thường đã luyện xong đan dược rồi, không bết luyện là đan dược gì?
Vân Hùng ở thượng tọa hỏi.
Chư Như Thường khẽ liếc mắt nhìn Lăng Tiếu một cái, mới đối với Vân Hùng nói:
- Hồi bẩm tông chủ, ta luyện chế chính là Tam phẩm đỉnh cấp đan dược Phá Linh đan.
- Phá Linh đan?
Lăng Tiếu sau khi nghe xong không khỏi lộ ra một nụ cười cổ quái.
Vừa lúc này bị Chư Như Thường một bộ bắt được.
Chư Như Thường cười lạnh một chút, tiếp theo hướng về phía mọi người cất cao giọng nói:
- Phá Linh đan có thể khiến cho cao giai Huyền Sĩ tăng lên tới đê giai Linh Sư, cũng có thể khiến cho bất kỳ Linh Sư giai nào tăng lên một cái đẳng cấp, mời sư huynh đánh giá cho ta.
Nam Cung Thường Nhạc nhẹ nhàng vẫy tay một cái, đan dược của Chư Như Thường liền đến trong tay của lão.
Nam Cung Thường Nhạc cẩn thân một chút nói:
- Đan dược này là Hỏa thuộc tính Phá Linh đan, tỉ lệ rất tốt, dược hiệu có thể phát huy 8 phần, vô cùng không tệ.
- Tốt, không hổ là Chư trưởng lão, nếu có thể luyện chế ra nhiều đan dược này, tông ta là có được thêm không ít chân truyền đệ tử rồi.
Vân Hùng hắng giọng tán dương nói.
Phá Linh đan quả thật thuộc về tinh phẩm trong tam phẩm đan dược, nếu có thể luyện chế Phá Linh đan số lượng lớn không biết có thể chế tạo bao nhiêu cao thủ Linh Sư giai đi ra ngoài, đây cũng khó trách Vân Hùng cao hứng như vậy.
- Tạ ơn tông chủ khích lệ!
Chư Như Thường đáp một tiếng, tiếp theo mới nhìn Lăng Tiếu châm chọc nóiL
- Lăng Tiếu, ngươi đã chỉ rõ muốn ta tới chỉ điểm cho ngươi, vậy ngươi mới vừa rồi nhưng có thấy rõ ta làm sao luyện chế Phá Lonh đan đi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra một viên Phá Linh đan, ngươi coi như là đệ tử chân truyền Luyện dược sư rồi, đồng thời ta cũng sẽ vì chuyện lúc trước mà hướng ngươi nói xin lỗi, cho ngươi trở lại Dược phong chúng ta học nghệ thì như thế nào?
Lời này của Chư Như Thường cho thấy nói đến rất nhẹ nhàng, kỳ thực tương đối ác độc.
Rõ ràng Phá Linh đan đối với tân tấn Tam phẩm Luyện dược sư bình thường mà nói căn bản là không thể nào luyện chế ra được, coi như là Triêu Nam Tiên hiện tại cũng chưa chắc có thể làm được đến, song hắn lại yêu cầu Lăng Tiếu luyện chế Phá Linh đan với hắn, rõ ràng chính là muốn bêu xấu Lăng Tiếu. Đồng thời hắn cũng ném ra một cái hấp dẫn, cư nhiên tiếp tục đồng ý cho Lăng Tiếu trở về Dược phong học nghệ, nếu như Lăng Tiếu đáp ứng, vậy Lăng Tiếu nhất định sẽ bị mọi người khinh bỉ châm chọc, hơn nữa Mộc Kỳ phong cũng sẽ không lưu loại đệ tử không có khí tiết này.
Dụng tâm của Chư Như Thường có thể nói là sắc bén a!
Hắn làm như vậy hoàn toàn là muốn phá hủy tâm cảnh luyện đan của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nghe xong lời này thiếu chút nữa cũng cười đến nở hoa, Phá Linh đan đối với Chư Như Thường mà nói Tam phẩm đỉnh cấp đan dược, nhưng đối với Lăng Tiếu mà nói là Tam phẩm đan dược không thể bình thường hơn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba