Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 158: Thiên Địa nguyên từ.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Trong đại điện yên tĩnh, chúng cường giả lần lượt kéo vào.
Phía Thánh Vực, đầu tiên là Bạch Tố Vân sau đó có Thiết Kiếm đạo trưởng, Tả Tâm Minh.
Ma Môn, Hầu Quân Lâu, Độc Cô Vô Phong và Ngữ Phi Tuyệt, ba vị cường giả sóng vai đứng đó. Phía sau bọn họ gồm có Bích Dao, Cửu Huyền, Thiên Tiệm, duy chỉ có Ma Môn ngũ lão không có trong đội hình này.
Thiên Môn cũng có ba vị cường giả tới nơi, phân biệt là Hàn Băng, Thiên Nhất mỗ mỗ, Tiết Thiên Lan, mặt khác còn có Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt.
So với bọn họ, phía Thiên Tuyết Lĩnh dường như là yếu nhất. Minh Huyễn Đại Tôn chậm chạp không hiện thân, ngay cả Nguyễn Minh Bảo và Lãnh Sơn Hàn cũng không xuất hiện, chỉ có Ngưng Nhi yên lặng đứng ở một góc, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút bi thương, tựa hồ đang hoài niệm thứ gì đó.
Cửu Di bộ lạc do Sở Việt dẫn đầu, hai bên cạnh hắn là Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong.
Ẩn Tông thì có Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, đám tiểu bối không thấy có ai lên được tới đây.
Về phần thị tộc, chỉ thấy Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ, ba vị lão tổ của những thị tộc khác không biết vì sao còn chưa xuất hiện. Thế nhưng trong đám hậu bối lại có năm người lên tới được đây, phân biệt là Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tàm Túc Duyến, Hách Liên Vô Song.
Cuối cùng, cũng chính là tán tu, chỉ có Thủy Thiện xuất hiện, hai người còn lại sinh tử khó đoán.
Người ở đây, ngoại trừ mấy vãn bối ra, những người khác không ai mà không phải là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, đại biểu cho lực lượng cực mạnh trong Tu Hành Giới.
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ uể oải, sau khi chào hỏi đều trầm mặc, không nói thêm gì.
Tầng thứ chín cốt mộ.
Trong nháy mắt Vương Sung bước vào đại điện liền cảm giác được một đạo lực lượng vô hình tập trung vào trên người hắn, phong ấn lực lượng trong cơ thể, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không thể phóng ra.
Cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng, Vương Sung nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng đi về phía Thiết Huyết.
- Vương Sung...
Thiết Huyết thấy Vương Sung đi tới, nở nụ cười tiếp đón:
- Sát khí của tiểu tử ngươi thật là lớn a, chắc hẳn đã gặp phải chuyện gì đó?
- Cảm giác còn sống thật là không tồi, thiếu chút nữa đã đi xuống gặp phụ mẫu rồi a.
Vương Sung nhếch mệng, thể xác và tinh thần uể oải không thôi, hắn đặt mông ngồi xuống dưới đất, trong lòng cảm khái một phen.
Cốt mộ này, mỗi một tầng đều rất đặc biệt, mặc dù người có thực lực cường đại như Đại Tôn cũng không thể mạnh mẽ đột phá. Mấy tầng trước, Vương Sung đều dựa vào ý chí của mình mà đi tới, thế nhưng khi tiến tới tầng thứ tám - tiên ma nhất niệm, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma! Một niệm thành tiên, một niệm thành ma, nếu không phải cuối cùng Vương Sung có cảm ngộ, sợ rằng hắn đã không thể xuất hiện ở chỗ này.
Hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao lại có nhiều cường giả ngã xuống ở nơi này như vậy. Ở chỗ này, thứ cần không phải là lực lượng,mà là ý chí, là dũng khí, là trí tuệ... Trừ những thứ đó ra, còn cần cơ duyên cực lớn.
Mỗi một lần đi tới, Vương Sung đều cảm thấy tâm cảnh của mình thay đổi, trước đây hắn chỉ giống như một thanh hung khí hiển lộ phong mang, thế nhưng hiện tại hắn lại giống như là một thanh thần binh vô cùng nội liễm.
Trong lúc hai người nói chuyện, Khấu Phỉ và Quan Tâm cũng bước lên tầng chín, đi vào đại điện. Có chút khác biệt là, Khấu Phỉ thì đi về phía Vương Sung còn Quan Tâm thì đi về phía Thủy Thiện.
- Tâm nhi bái kiến sư phụ.
- Ngươi đã đến rồi.
Thủy Thiện gật đầu, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, thế nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ thân thiết. Trên người Quan Tâm, hắn có thể tìm thấy được hình bóng của một người khác, hai mươi năm trôi qua, hắn thủy chung vẫn không thể nào quên được!
Quan Tâm lẳng lặng đứng ở một bên, bộ dáng tràn đầy tâm sự.
Thủy Thiện thấy vậy âm thầm thở dài, không nói gì.
...
- Chuyện gì đã xảy ra? Minh Huyễn vì sao còn chưa xuất hiện.
Nguyên Hoang Đại Tôn nhíu mày, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Những Đại Tôn khác tuy rằng không biểu lộ thái độ gì, thế nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Thiên Môn mở ra, tất có dị tượng, thậm chí từ dương tới âm, thiên địa giao hòa, nếu như bỏ lỡ giờ tốt, bọn họ lại phải đợi thêm một ngày nữa. Cứ như vậy, lại khiến cho mấy Đại Tôn khác càng thêm bất mãn.
- Xin lỗi, đã để chư vị chờ lâu.
Trong lúc mọi người không kiên nhẫn, Minh Huyễn Đại Tôn rốt cuộc cũng xuất hiện, cất bước tiến vào đại điện. Hắn bước vào khiến cho người ta có cảm giác hư vô, mờ ảo bất định, giống như người đang ở trước mặt mọi người không phải là một con người mà là bọt nước, nhẹ nhàng búng một cái sẽ biến mất không thấy nữa.
Tứ đại hộ pháp đi theo phía sau Minh Huyễn Đại Tôn, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm đến ngay cả Đại Tôn cũng phải cảm thấy kiêng kỵ.
- Minh Huyễn ...
Tâm trạng của mấy vị Đại Tôn trùng xuống, sự cảnh giác với Minh Huyễn Đại Tôn ngày càng tăng lên.
Trong những Đại Tôn, từ trước tới nay luôn kiềm chế nhau, nếu như một bên quá mức cường thế sẽ dẫn tới kết quả cực thịnh mà suy, tự chịu diệt vọng, mà đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Tu Hành Giới tồn tại tới nay. Bởi vậy Thánh Vực mặc dù hiện tại một nhà song Tôn cũng không dám làm ra việc gì quá phận. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ cho nên mới tùy ý để Thánh Vực mở rộng. Nhưng mà Minh Huyễn Đại Tôn này thì lại khiến cho những Đại Tôn khác cảm giác được một nguy cơ khó hiểu, điều này khiến cho bọn họ phải chuẩn bị, lúc cần dùng thì sẽ phải dùng tới thủ đoạn phi thường.
Thoáng cái, trong đầu mọi người hiện lên vô số ý niệm.
Mấy vị Đại Tôn sau khi tụ tập, sự yên tĩnh rốt cuộc cũng bị đánh vỡ.
- Thời gian cũng không sai biệt lắm, bắt đầu đi!
Thiên Khung Đại Tôn đi tới trước mặt Lê trưởng lão, đem Cửu Cực Đại La Bàn ra.
Một đoàn quang mang chói mắt hiện ra, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng.
Lê trưởng lão gật đầu, nhìn về phía Thiết Huyết. Thiết Huyết thấy vậy từ trogn lòng lấy ra một viên ngọc châu, sau đó tiến lên.
Tư tư!
Ngọc châu tỏa ra ánh sáng choi mắt, cùng với La bàn trong tay Cực Kiến Đại Tôn giống như cùng nhau hỗ trợ chiếu rọi, dường như hai thứ vốn là một thể.
- Chờ một chút...
Khấu Phỉ đột nhiên mở miệng nói:
- Lý Nhạc Phàm sao còn chưa tới? Thiên Khung Đại Tôn có biết hắn hiện tại ra sao không?
Ách!
Mọi người nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra, quả thực không có thân ảnh của Lý Nhạc Phàm, cả đám không khỏi cảm thấy kỳ quái. Trong mắt bọn họ, bằng vào thực lực hiện tại của Lý Nhạc Phàm, từ lâu đã vượt qua Thiên đạo đỉnh phong, muốn leo lên tầng thứ chín cốt mộ này cũng không phải là viêc quá khó khăn, vì sao nhiều người đã tới như vậy rồi hắn lại còn chưa tới? Lẽ nào thực sự hắn không tới được?
Chỉ là, ngẫm lại cũng không có gì là kinh ngạc, cốt mộ này nguy hiểm trùng trùng, cho dù là Đại Tôn cũng có nguy cơ ngã xuống, huống chi là những người khác.
Trong đầu mọi người hiện tại không hẹn mà gặp đều có ý niệm như vậy, thế nhưng Minh Huyễn Đại Tôn lại không cảm thấy thoải mái một chút nào. Nhiều người ở đây như vậy, chỉ có hắn và tứ đại pháp vương biết thực lực chân chính của Lý Nhạc Phàm, trước tiên không nói tới đối phương đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, ngưng tụ được thế giới chi lực, cho dù là lúc bình thường, bằng vào ý chí cứng cỏi của Lý Nhạc Phàm cũng có thể leo lên tới đây. Hiện tại đối phương còn chưa xuất hiện, việc này tất có điều kỳ quái.
Đương nhiên, Lý Nhạc Phàm có xuất hiện hay không cũng không ảnh hưởng lớn tới quyết định của Đại Tôn, mục đích của bọn họ là Thiên Duy chi môn, những việc còn lại, bọn họ sẽ mặc kệ.
Minh Huyễn Đại Tôn khẽ nhíu mày, Nguyên Hoang Đại Tôn lạnh lùng liếc nhìn Khấu Phỉ, hờ hững nói:
- Lý Nhạc Phàm vốn tư chất bình thường, ngộ tính cũng vậy, nói không chừng lúc này hắn đã ngã xuống.
Nếu như bình thường, bằng vào thân phận của Nguyên Hoang Đại Tôn tuyệt sẽ không nói ra những lời như vậy, thế nhưng hiện tại trước mặt Thiên Duy chi môn, trước mê hoặc trường sinh, hắn đã đánh mất bản tâm, bị dục vọng cường đại chiếm giữ, ai muốn ngăn cản hắn, hắn sẽ không chút do dự diệt trừ.
Khấu Phỉ còn đang muốn mở miệng, Thiết Huyết ở bên cạnh ngăn lại:
- Khấu tiền bối, một khi đã tiến vào cốt một, sinh tử không thuộc vào mình, cho dù là Đại Tôn cũng vô pháp can dự, cho dù chúng ta có lo lắng cũng vô dụng... Huống chi, ta tin Nhạc Phàm sẽ không có việc gì.
Nghe Thiết Huyết nói vậy, trong lòng Khấu Phỉ an tâm hơn một chút.
...
Ở phía bên kia, Thiên Khung Đại Tôn và Lê trưởng lão đồng thời nâng la bàn và ngọc châu lên.
Hai vật chậm rãi bay lên, tại không trung quấn quanh nhau, càng lúc càng nhanh.
Thiên địa giao hòa, nhật nguyệt trống rỗng, chính là lúc chí dương chí âm trong ngày.
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời phía trên đại điện tức thì vặn vẹo, một đạo quang trụ bạch sắc xuyên qua đỉnh đại điện giáng xuống mặt đất.
Lực lượng thần bí mà xa xưa, đem theo sinh cơ vô hạn, sinh mệnh nguyên khí bàng bạc tràn ngập đại điện, dường như thần quang từ thiên giới hạ phàm, tiếp dẫn thế nhân tới địa phương cực lạc.
- Thiên địa nguyên từ.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người có mặt ở đây chấn động.
Nếu như là trước đây, mấy vị Đại Tôn sẽ lập tức động thủ, đem thiên địa nguyên từ thu thập vào bên trong thế giới của mình, thế nhưng hiện tại bọn họ vẫn đứng im tại chỗ, không hề có ý định động thủ, chính vì vậy nên đem cơ hội tới cho những Thiên Đạo cao thủ.
Thiên Địa nguyên từ, chính là tinh hoa bản nguyên của sinh mệnh, có thể khiến cho cơ thể bị thái hóa, một lần nữa sinh trưởng, so với bất luận một loại linh dược nào trên thế gian còn thần kỳ hơn. Loại thần kỳ này chỉ có người từng sử dụng qua mới biết được sự tuyệt vời của nó, đó chính là tồn tại siêu việt tất cả, là kết tinh của bản chất sinh mệnh.
Trong ngắn ngủi một lần hô hấp, tinh thần mọi người ở đây tức thì sung mãn, toàn thân tràn ngập lực lượng.
Chỉ là, so với bí mật trường sinh, đám thiên địa nguyên từ này thì tính là cái gì?
Trong mắt mấy vị Đại Tôn bắn ra tinh quang, không hẹn mà cùng đi vào bên trong bạch sắc quang trụ.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 160: Nhất niệm tiên ma.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn thấy mấy vị Đại Tôn biến mất trong Đại Điện, không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Uy áp của Đại Tôn không chỉ có lực lượng cường đại của bản thân, mà còn bởi vì bọn họ đem ý chí của mình dung nhập vào bên trong thiên địa, sở hữu khí thế vô biên. Chính là dung nhập ý chí vào thiên địa này khiến cho Đại Tôn giống như thần, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh phàm tục đều là con kiến hôi.
Ngay sau đó, sáu thế lực lớn và ba vị cường giả của Ẩn tông đều tiến vào quang trụ bạch sắc.
Thấy cảnh tượng như vậy, người của thị tộc thì do dự, dường như đang suy nghĩ được mất.
Thị tộc không thể cường thế bằng với môn hạ của Đại Tôn, cũng không bằng Ẩn Tông, bọn họ không thể dứt bỏ tất cả, nhất là quan hệ kéo dài nhiều đời của gia tộc.
Có thể bước tới tầng chín cốt mộ, hấp thu thiên địa nguyên từ này đã là cơ duyên thật lớn rồi. Vì vị trí này mà bọn họ đem tính mệnh ra đổ, cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa ngã xuống nơi này, nhưng hôm nay lại có sự lựa chọn lớn trước mặt, bảo bọn hắn nên lựa chọn như thế nào a?
Đây là một cơ hội khó có được, nếu như bỏ lỡ rất đáng tiếc, thế nhưng nếu như đi vào, bọn họ có tư cách gì mà tranh đoạt cùng Đại Tôn?
Suy nghĩ một lát, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ nhìn nhau gật đầu.
Hai người bọn họ đều là người gần đất xa trời, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau khi thọ mệnh của bọn họ hao hết sẽ trở về với cát bụi, còn không bằng nương theo cơ hội này tìm hy vọng. Mà đám đệ tử thị tộc chính là hy vọng sau này của thập đại thị tộc, để bảo toàn... phải để bọn chúng ở lại.
Nghĩ vậy, hai vị lão tổ phân phó đám người Túc Duyến vài câu, sau đó liền rời đi.
...
- Sư phụ...
Quan Tâm vừa mới mở miệng, Thủy Thiện đã khoát tay áo ngắt lời nàng:
- Ta biết con muốn nói gì, vi sư sẽ không đồng ý, con nên lưu lại đi a. Thiên Duy chi môn nếu đã mở ra tất sẽ có một phen tranh đoạt, bằng vào thực lực của vi sư, ngay cả bảo vệ mình cũng khó khăn, làm sao có thể bảo vệ được cho con?
- Tâm nhi không cần người bảo hộ.
Quan Tâm cúi đầu, lời nói có chút quật cường.
- Vì sao con nhất quyết phải đi?
Thái độ Thủy Thiện cũng không cương quyết, chỉ khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt Quan Tâm vô cùng bình tĩnh nói:
- Sư phụ không phải đã từng nói, người tu hành cùng trời tranh mệnh, nếu như lùi bước không tiến, chắc chắn sẽ bị thiên địa trói buộc, vĩnh viễn rơi xuống luân hồi, chịu thống khổ. Nếu đã như vậy, Tâm nhi đương nhiên muốn đi, con muốn nhìn một chút, Thiên giới rốt cuộc là cái gì? Trường sinh là gì?
- Con thực sự nghĩ như vậy sao?
- Đúng vậy.
- Sinh tử do bản thân, cũng do mệnh, nếu như con muốn như vậy, vậy thì đi theo ta!
Đối với đồ đệ của mình, cho tới bây giờ Thủy Thiện cũng chưa từng yêu cầu qua cái gì, những gì hắn làm, chính là đem lực lượng lớn nhất của mình bảo hộ đối phương.
Nhìn thân ảnh biến mất trong quang trụ, Quan Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định đi tới phía trước.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lê trưởng lão quay về phía Phượng trưởng lão, Thiết Huyết gật đầu đồng ý, sau đó ba người cùng nhau rời đi.
Khấu Phỉ và Vương Sung nhìn nhau gật đầu, cũng theo sau ba người bọn họ.
..
Cầu thang kéo dài trong hư không vô tận, không biết đi tới nơi nào.
Nhạc Phàm cảm giác bản thân mình đã đi thật lâu, thật lâu, thế nhưng thủy chung vẫn không đi tới được tận cùng, khí lực trên người hắn từng chút, từng chút tiêu tao, thậm chí bắt đầu thở dốc yếu ớt.
Mười bước! Trăm bước! Nghìn bước!
Một nghìn bậc... Hai nghìn bậc... Ba nghìn bậc...
Theo từng bước chân của Nhạc Phàm, cầu thang phía sau hắn cũng biến mất, giống như một con đường không thể quay đầu, chỉ có tiến về phía trước, không thể lùi về phía sau, lui về phía sau sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.
Đường thông thiên, không sinh thì tử.
Ngay khi Nhạc Phàm bước lên bậc thứ chín nghìn, một đạo lực lượng vô hình ngăn cản không cho hắn tiến về phía trước, loại cảm giác này giống như là khoảng cách giữa tiên giới và phàm trần, đem tất cả các sinh linh bình thường ngăn cách ở bên ngoài.
Nhưng mà, Nhạc Phàm cũng không vì như vậy mà dừng lại, vẫn từng bước tiến tới.
Thiên uy vô thượng, không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, những người mạo phạm thiên uy, chắn chắn sẽ bị trời phạt.
Mỗi một bước, hai chân Nhạc Phàm vô cùng khó chịu, Nhạc Phàm có cảm giác trên lưng mình đeo sức nặng vạn quân, ép tới bản thân hắn không thở nổi. Nếu không phải thân thể hắn có thể so với kim cương, sợ rằng đã bị cỗ trọng lực này đè thành thịt vụn.
Chín nghìn một trăm! Chín nghìn hai trăm! Chín nghìn ba trăm!
Tiếp tục tiến về phía trước, một loại lực lượng siêu thoát thế tục rơi vào trên người Nhạc Phàm!
Một bước sinh! Một bước tử!
Trên từng bậc thang, hai loại khí tức khác nhau thẩm thấu vào trong cơ thể Nhạc Phàm, ăn mòn sinh cơ của hắn.
Nghịch thiên mà đi, ắt gặp trời phạt, khí cơ thành ma, sinh cơ đoạn tuyệt!
Ngươi chỉ là con kiến hôi, lui ra! Lui ra!
Một đạo ý niệm tang thương, cổ xưa truyền vào trong đầu Nhạc Phà, giống như là đang cảnh cáo, hoặc là một tia ma niệm.
Thiên địa coi ta như một con kiến hôi, ta coi thiên địa như kẻ thù.
Thiên địa bất nhân, dựa vào cái gì mà bắt ta lui ra?
Là tiên là ma, chỉ dựa vào một ý niệm.
Hai đạo ý niệm cực đoan vật lộn trong đầu Nhạc Phàm, khi thì điên cuồng, khi thì nhân tử, khi thì nhốn nháo, khi thì lặng im.
Cái gì là tiên?
Tiên cũng là người, tiên là trời, siêu phàm thoát tục, bao trùm thế tục.
Vậy cái gì là ma?
Ma tức là quỷ, ma tức là niệm, dục vọng cuồng nộ, vạn vật đều giết.
- Ta không thành ma, cũng không phải tiên!
Ý chí thiên địa không thể làm nháo loạn tư tưởng của Nhạc Phàm, trong lòng hắn có kiên trì của mình, ý niệm của hắn chỉ vì bản thân, không có quan hệ với tiên ma.
Ý niệm cường đại, siêu việt quy tắc thiên địa, siêu việt ràng buộc thế tục, càng siêu việt tất cả các ràng buộc.
Tự do tự tại! Tiêu dao khoái hoạt!
Trong nháy mắt, tâm thần Nhạc Phàm phóng đại vô hạn, thiên địa cũng vô lực chứa nổi. Thời bản nguyên, đại đạo quy tắc, hiện lên trong lòng hắn. Lúc này, phảng phất như hắn đang nắm trong tay thiên địa, cao nhất, vĩnh hằng bất hủ.
- Đây cũng là dục niệm hay sao?
Nhạc Phàm lần đầu tiên dừng lại, sự điên cuồng trong mắt hiện lên, thế nhưng xem vào đó lại có chút nghi hoặc và bi thương. Hắn không có mất đi lực lượng trong thế giới, người kiên trì như hắn, lực lượng không phải là thứ mà hắn truy cầu, hắn khát vọng một cuộc sống bình yên, khát vọng hạnh phúc, khát vọng sự ấm áp của gia đình.
Răng rắc!
Nhạc Phàm lại tiếp tục cất bước, một đạo phích lịch hỏa đánh vào đỉnh đầu Nhạc Phàm.
Hư không bị lôi đình mở ra, một đại môn xa xưa hiện lên trên tận cùng của bậc thang, như ẩn như hiện.
...
Đồng thời lúc này, mấy vị Đại Tôn cũng đã leo lên vị trí cao nhất của cốt mộ.
Trên chín tầng, hư không vô bờ.
Một cái khe thật lớn xuất hiện trên bầu trời, giống như là một vết thương, tử khí lượn lờ, sấm sét chớp giật.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong lòng chấn động khó có thể diễn tả bằng từ ngữ. Mặc dù là Đại Tôn cũng phải cảm khái, vũ trụ vô cùng mênh mông rộng lớn, bản thân bọn hắn kỳ thực cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Hồng trầm phàm tục, muôn đời xa thẳm, làm sao so với sự vĩnh hằng của vũ trụ? Làm sao có thể so sánh được với sự rộng lớn của thiên địa?
Trường sinh! Trường sinh thì đã làm sao? Thiên địa tan biến, vạn vật đi tới tận cùng, đám người bọn họ ai còn có thể sống sót?
Trường sinh, đó chỉ là khát vọng buồn cười và thương cảm của thế nhân mà thôi.
- Đây... đây là Thiên Duy chi môn trong truyền thuyết, đại môn đi thông thiên giới sao?
Khấu Phỉ nhìn lên bầu trời, trên mặt ngoại trừ chấn động ra thì tăng thêm vài phần ngưng trọng. Hắn có cảm giác bị một đạo lực lượng vô hình nào áp chế, toàn không không thể xuất ra nửa điểm khí lực.
Không chỉ là hắn, mọi người ở đây bao gồm cả Đại Tôn cũng có cảm nhận như vậy. Bất quá, khác với những tu sĩ khác, mấy vị Đại Tôn có vẻ vô cùng trấn định, không có biểu hiện gì trên mặt.
Cao thủ của các thế lực, hai mắt nhìn nhau.
Trong mắt Thiết Huyết hiện lên chút dị sắc, hay tay nắm chặt run nhè nhẹ, khó nén được sư kích động trong nội tâm.
Vương Sung hờ hững đứng ở một bên, trầm mặc không nói gì, chỉ là dư quang trên khóe mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người mấy vị Đại Tôn, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Quan Tâm lẳng lặng đứng ở phía sau Thủy Thiện, vẻ mặt bình thản, không để ý tới những việc đang xảy ra chung quanh.
...
Thiên là vô biên, vô lượng.
Cánh cửa trường sinh, vĩnh hằng tự tại.
Nhìn vết rách trên bầu trời, nỗi lòng mọi người thật lâu không thể bình phục. Có khát vọng trường sinh, có dục vọng vĩnh hằng, có sự sợ hãi đối với thiên uy, có mờ mịt vô số.
Các loại tâm tình khiến cho mọi người chìm đắm!
Qua một lúc lâu sau, Lê trưởng lão ho khan một tiếng, đánh thức mọi người.
- Thiên Khung Đại Tôn, có thể bắt đầu rồi.
Nghe Lê trưởng lão giục, Thiên Khung Đại Tôn khẽ nhíu mày, thế nhưng hắn cũng không có nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lần thứ hai triệu ra "Cửu Cực Đại La Bàn".
Lê trưởng lão cũng không chậm trễ, vội vã tế ra Thiên Mệnh Châu.
...
Cửu cực là tận cùng, Đại La là trời, đỉnh cao của thiên lực, phá vỡ gông cùm.
"Cửu cực đại la bàn" tự quay trong không trung, chín mũi nhọn bắn ra quang mang thần bí về chín hướng, dường như nó với chín đạo quang trụ ở chín thế giới có liên hệ với nhau.
Trong nơi u minh có định sổ, định sổ tức là số trời, số trời chính là số mệnh.
Số phận chi đạo, luôn luôn biến ảo, thần bí khó lường. "Thiên Mệnh Châu" đại biểu cho bầu trời, tản ra khí tức tinh khiết, từng ánh sao lóe lên, giống như một dòng sông tinh tú, tỏa ra khí tức tang thương, cảm ngộ đại đạo.
...
Thời gian trôi qua từng chút một, một đoàn tử sắc quang mang từ trong Thiên Duy chi môn khuếch tán ra.
"Cửu Cực Đại La Bàn" và "Thiên Mệnh Châu" khẽ run lên, dường như cảm nhận được lực lượng quen thuộc nào đó, có liên hệ cùng bọn chúng.
Hai thứ vờn quanh nhau, đồng thời bộc phát ra quang mang mạnh mẽ.
Quang mang dần dần hợp lại, hai thứ cũng dung hợp tạo thành một thể, một hư ảnh thật lớn bao trùm toàn bộ thiên địa. Mọi người phóng mắt nhìn lại, một thứ giống như một chiếc bánh xe thật lớn hiện lên trước mắt mọi người.
...
- Đó... đó là vật gì vậy?
Thấy một màn như vậy, đông đảo cường giả hoảng sợ biến sắc, trong lòng giống như bị một khối cự thạch nghìn cân đè nặng, trán không ngừng ứa mồ hôi lạnh ra! Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như chiếc bánh xe kia đè xuống bọn họ, tất cả những người ở đây không ai có thể sống sót rời khỏi.
Sắc mặt mấy vị Đại Tôn và Lê trưởng lão vẫn như thường.
Trong lòng Khấu Phỉ khẽ động, quay sang phía Thiết Huyết nói:
- Thiết tiểu tử, ngươi biết vật kia là vật gì không?
- Đó là vận mệnh chi luân!
Thiết Huyết bình tĩnh nói:
- Vũ trụ vạn vật, sinh ra trong thiên địa, mệnh của thiên địa, tất cả những thứ sở hữu đều nắm trong tay thiên đại. Vì vậy thời thiên địa sơ khai liền có vận mệnh chi luân chèo chống thiên địa vật chuyển... Vận mệnh chi luân sở hữu lực lượng tối cao, giám sát nhất cử nhất động của chúng sinh, những ai muốn phản kháng số phận, người nghịch thiên, tất cả đều bị số phận chi luân gạt bỏ! Từ cổ chí kim, cường giả vô số, người nghịch thiên cũng không tít, thế nhưng lại không ai có thể thoát khỏi sự ước thúc của số phận, cuối cùng biến mất trong dong sông dài lịch sử. Lực lượng càng mạnh, áp lực càng lớn, nghịch thiên mà đi há có thể dễ dàng như vậy....
Một tiếng thở dài vang lên, trong mắt Thiết Huyết hiện lên một chút phức tạp. Cả đời này của hắn làm sao không phải nghịch thiên mà đi, thế nhưng đứng ở dưới vận mệnh chi luân, hắn vẫn vô lực phản kháng.
Nghe Thiết Huyết nói vậy, Khấu Phỉ sững sờ tại chỗ, mặc dù hắn không biết cái gì gọi là vận mệnh chi luân, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được áp lực khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Chỉ là một hư ảnh đã lợi hại như vậy rồi, không biết vận mệnh chi luân chân chính đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.
- Vận mệnh chi luân...
Vương Sung kinh ngạc nhìn hư ảnh thật lớn trên bầu trời thì thào tự nói. Cho tới nay, hắn cũng không tin quỷ thần, không tin thiên mệnh, thế nhưng hiện tại hắn mới ý thức được, bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng thoát khỏi sự ràng buộc của số phận.
Trầm mặc một lát, Thiên Khung Đại Tôn chậm rãi mở miệng nói:
- Điển cố ghi chép, khi Thiên Duy chi môn mở ra, vận mệnh chi luân sẽ xuất hiện, quả nhiên là thật.
Lê trưởng lão tiếp lời:
- Đương nhiên là thật, Thiên Duy chi môn vốn không nên tồn tại trên thế gian, bởi vì sự tồn tại của nó ảnh hưởng tới nhân quả và quy tắc trên thế gian, bị thiên đạo không dung, cho nên mới bị phong ấn thế này. Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu chính là then chốt để mở phong ấn.
- Ồ?
Thiên Khung Đại Tôn có chút hứng thú hỏi:
- Lẽ nào, Cửu Cực Đại La Bàn, Thiên Mệnh Châu và vận mệnh chi luân có quan hệ với nhau?
- Chuyện này ta cũng không biết.
Lê trưởng lão lắc đầu nói:
- Trong ghi chép của tộc ta về Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu có nói, trước thái cổ, vốn hai thứ là một chỉnh thế, chỉ là không biết có tai kiếp gì mới chia nó ra thành hai bộ phận, bị cường giả hậu thế đoạt được, lưu lạc tới nay.
Cực Kiếm Đại Tôn lạnh lùng nói:
- Xem ra các hạ biết không ít, nói vậy tin tức về Cửu Cực Đại La Bàn khi trước cũng là do các ngươi cố ý tiết lộ?
- Không sai.
Lê trưởng lão thẳng thắn nói:
- Thiên Mệnh Châu và Cửu Cực Đại La Bàn vốn là một thể, tuy rằng Thiên Cơ Môn muốn lợi dụng một ít thủ đoạn ẩn dấu, thế nhưng vẫn không thể chặt đứt sự liên hệ này. Vì vậy, muốn tìm nó cũng không khó. Bất quá, muốn mở Thiên Duy chi môn thì phải tiến vào Thập Phương giới, mà cửa duy nhất vào Thập Phương giới lại nằm trong tay mấy Đại Tôn các ngươi. Bất đắc dĩ, lão hủ đành phải đem tin tức Cửu Cực Đại La Bàn tiết lộ cho các ngươi.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Cực Kiếm Đại TÔn không nói thêm gì nữa.
Thiên Khung Đại Tôn thản nhiên nói:
- Các hạ tính toán như vậy, hiện tại có phải nên nói một câu, bên trong Thiên Duy chi môn này rốt cuộc có vật gì hay không? Có đúng như truyền thuyết, là đại môn thông tới thiên giới, người tiến vào có thể thăm dò bí mật trường sinh?
Lê trưởng lão nhìn lên phía trên, ngữ khí có chút trầm trọng nói:
- Trong ghi chép của tộc ta, Thiên duy chi môn quả thực là đại môn đi thông tới thiên giới, bên trong có quan hệ tới việc sinh tử tồn vong của tộc ta, phải lấy... Kỳ thực, giữa chúng ta và chư vị cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào.
- Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta phải tin tưởng ngươi?
Cùng lúc đó, Cực Kiếm Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại TÔn xuất hiện ở phía sau Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão, vây quanh bọn họ. mà Thánh Ngôn Đại Tôn và Minh Huyễn Đại Tôn thì bất động thanh sắc đi tới, chỉ có Hiên Viên Đại Tôn đứng tại chỗ.
- Ý tứ của chư vị Đại Tôn ra sao?
Lê trưởng lão nhíu mày, không chút hoảng loạn nói:
- Không có ý tứ.
Thiên Khung Đại Tôn cười nói:
- Nói đơn giản một chút, thực ra chúng ta cũng không tin các hạ, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là bắt các ngươi lại, bằng không đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đã muộn.
- Ha ha...
Lê trưởng lão cũng nở nụ cười:
- Các ngươi cho rằng, không có lão hủ, các ngươi có thể khống chế Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu sao?
Trong tiếng cười cuồng tiếu, ngón tay Lê trưởng lão xuất hiện một ấn phù kỳ dị, giống như ở trên chín mũi nhọn của Cửu Cực Đại La Bà, quang mang bắn ra, đem mọi người bao phủ.
- Ngươi đang làm cái gì?
Sắc mặt Nguyên Hoang Đại Tôn biến đổi, xông lên phía trước, thế nhưng vừa mới cất bước, một đạo lực lượng vô hình hung hăng áp chế hắn.
Mấy vị Đại Tôn thấy thế, không dám tiến lên, vội vã vận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân.
Ẩn nhẫn hồi lâu, mâu thuẫn của song phương rốt cuộc bạo phát.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 162: Tà ma chi biến.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Không phải tộc ta, tâm tất sẽ khác, tám chữ này, vô luận là ở thế tục hay trên Tu Hành Giới cũng đều có ý giống như nhau.
Trong mắt Đại Tôn, Cửu Lê chính là bộ tộc thượng cổ, là bộ tộc bị lịch sử vứt bỏ, không phải là chính thống, thuộc về ngoại tộc. Bởi vậy ngay từ đâu, mấy vị Đại Tôn căn bản không dự định hợp tác chân chính với bọn họ, mà lợi dụng dám người Lê trưởng lão mở ra Thiên Duy chi môn, từ đó thu được lợi ích mà thôi.
Bất quá, Thiết Huyết hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao lại không biết tâm tư này của đám Đại Tôn kia? Bọn họ sở dĩ dám bảo hổ lột da, đương nhiên đã có chuẩn bị vẹn toán.
Từ trước khi tiến vào cốt mộ, bọn họ đã thương lượng xong xuôi, ngay cả phản ứng của những Thiên Đạo cường giả khác bọn họ cũng tính toán được hết.
Mặc dù Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu vốn là một thể, nhưng trên thực tế hai thứ có chủ yếu và thứ yếu. Nếu như so sánh Cửu Cực Đại La Bàn là một vật dẫn, thì Thiên Mệnh Châu này lại giống như đầu mối dẫn tới vật dẫn, giúp cho la bàn vận chuyển. Nếu không phải như vậy, đám người Lê trưởng lão làm sao yên tâm đem vật nghịch thiên như Cửu Cực Đại La Bàn cho đám người đối phương.
Thiên mệnh chi luân to lớn, cao cao tại thượng, giống như một lưỡi đao sắc bén lơ lửng trên không trung, tùy thời đều có thể đoạt lấy tính mệnh của bọn hắn.
Thiên ý như đao, đao này chính là đao sát nhân, đem sinh linh vạn vật rũ bỏ.
...
Vẻ mặt Lê trưởng lão vô cùng bình tĩnh, Thiên Khung Đại Tôn và mấy vị Đại Tôn khác vẻ mặt cảnh giác.
- Các hạ muốn thế nào?
Trái với dự liệu của mọi người, Hiên Viên Đại Tôn ở phía sau mở miệng nói.
Lê trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu không trả lời, Thiết Huyết thì tiến lên một bước nói:
- Lê trưởng lão vừa mới nói qua, bên trong Thiên Duy chi môn có một vật liên quan tới sinh tử tồn vong của tộc ta, vô luận thế nào chúng ta cũng phải có được nó. Khi trước mấy vị Đại Tôn đáp ứng để chúng ta tiến vào đây, nay lại lật lọng, dường như chúng ta phải hỏi các ngươi có ý gì mới đúng a.
Đối với hiệp định của Lê trưởng lão và mấy vị Đại Tôn khác, HIên Viên Đại Tôn cũng không rõ ràng lắm, khi đó hắn đang bế quan cảm ngộ cảnh giới Đại Tôn. Hiện tại xem ra, song phương đều có tâm tư khác, nếu như một khi chạm tới điểm giới hạn của đối phương, sợ rằng một hồi sinh tử đấu khó có thể tránh khỏi.
- Chư vị, nghe ta nói...
Hiên Viên Bạch hiện tại thành tựu Đại Tôn, cùng với đám người Thiên Khung ngang hàng, tự nhiên có tư cách đưa ra ý kiến.
Mọi người nhìn lại, Hiên Viên Đại Tôn thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta không biết trong lòng mọi người nghĩ ra sao, thế nhưng lúc trước song phương đã có hiệp định, tự nhiên nên tuân thủ. Lùi một bước mà nói, hiện tại Thiên Duy chi môn chưa mở ra, nếu như mọi người tranh tới mức ngươi chết ta sống thì có ý nghĩa gì? Chư vị đều là người thông minh, hẳn hiểu rõ sự nguy hiểm nơi này. Cho dù là Đại Tôn cũng có thể ngã xuống, lúc này vung tay vung chân quả thực không phải là cử chi sáng suốt.
Hiên Viên Đại Tôn nói như vậy khiến cho những người có mặt ở đây không khỏi âm thầm gật đầu.
Mấy vị Đại Tôn nhìn nhau, sau đó buông tay.
Lê trưởng lão cũng không muốn trở mặt cùng đối phương, vì vậy ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, quang hoa trên Cửu Cực Đại La Bàn thu liễm lại.
Song phương bình tĩnh lại, bầu không khí giằng có dần dần có chút hòa hoãn.
Đông đảo tu sĩ thấy cảnh tượng như vậy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao, tranh đấu của mấy vị Đại Tôn không phải là thứ mà bọn hắn có thể thừa nhận, vạn nhất xúc động tới cấm chế của cốt mộ này, đừng ai trong bọn họ nghĩ tới toàn mạng.
Như vậy, hiện tại tại nên làm sao?
Ánh mắt mọi người một lần nữa đổ dồn vào người Hiên Viên Đại Tôn. Hắn ho khan hai tiếng, quay về phía Lê trưởng lão nói:
- Nếu như tất cả mọi người không muốn tranh đấu vô vị, vậy thì trước tiên chúng ta nên mở ra Thiên Duy chi môn, sau khi đi vào rồi tính sau ! Ta xem Thiên Duy chi môn này tuyệt không đơn giản, có thể có được thu hoạch bên trong hay không, toàn bộ là dựa vào cơ duyên của mọi người.
Trong khi nói chuyện, Hiên Viên Đại Tôn ngẩng đầu nhìn vết rách phía trên bầu trời, dường như so với khi trước nó đã rộng hơn vài phần..
...
Trầm mặc một lát, từ miệng Lê trưởng lão tuôn ra một tràng tế văn cổ xưa.
- Thiên địa chi thủy, vũ trụ chi sơ, chúng sinh chi môn, vĩnh hằng bất diệt...
Thanh âm của Lê trưởng lão ba động, mọi người nhập vào một cảnh giới huyền diệu khó có thể giải thích, mà Cửu Cực Đại La Bàn dường như đã bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu chuyển động nhanh hơn.
Trong vết rách hiện lên một tia tử khí, kéo dài tới mặt Cửu Cực Đại La Bàn, sau đó nó khẽ run lên, bộc phát ra tử kim sắc quang mang.
Tử (Tím) là chí cao, kim (Vàng) là vĩnh hằng, tử kim sắc quang mang đại biểu cho vị trí cao nhất, màu sắc vĩnh hằng bất diệt.
Số phận chi luân trên bầu trời ngừng chuyển động, đạo quang mang này giống như một cái chìa khóa, trực tiếp tiến vào trong vết rách.
Ngay sau đó, vết rách chậm rãi mở ra, một mảnh hư không hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người thấy vậy, đầu tiên là kích động, sau đó lại lập tức lo lắng.
Đối với những thứ không biết, mọi người cho tới bây giờ đều mang tâm tư hoài nghi. Cường giả ở đây, người nào mà chưa từng trải qua sinh tử, là nhân vật cự phách một phương? Thế nhưng khi bọn họ đứng trước mặt phiến hư không kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khiếp đảm.
Không sai, là khiếp đảm.
Thế nhân thường nói, sống càng lâu, càng sợ chết, những lời này quả thực cũng có chút đạo lý.
Mấy vị Đại Tôn mặc dù không có khiếp đảm, thế nhưng tâm lý thủy chung vẫn tồn tại một bóng ma không thể xóa nhòa. Cùng với khát vọng trường sinh, khát vọng vĩnh hằng, về phương diện khác bọn họ sợ hãi tử vong, sợ hãi sự nguy hiểm, giờ phút này, bọn họ cũng do dự.
Đương nhiên, chỉ do dự một chút mà thôi, trước mê hoặc trường sinh thật lớn này, dục vọng của bọn họ càng lớn, thậm chí càng đốt càng cháy, hầu như rơi vào điên cuồng.
Không chỉ là Đại Tôn, dục vọng trong lòng rất nhiều Thiên Đạo cường giả
khác cũng bị phóng đại vô hạn, sát ý ngập trời xuất hiện.
Cảm giác bầu không khí chung quanh có chút trầm trọng, lại nhìn thấy sự biến hóa trong mắt Đại Tôn, Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết nhất thời cảm thấy dường như có chút không thích hợp, giống như là có một lực lượng nào đó khống chế tư tưởng và tâm tình của mọi người.
Sau đó, hư không đột nhiên kịch liệt rung động, mà khí tức chung quanh càng hỗn loạn bất định.
Mọi người có cảm giác bản thân mình đang ở trong một con thuyền cô độc giữa biển, đang ở trong cảnh sóng to gió lớn.
Lực lượng mang đến quyền lợi... Khiến cho kẻ khác giết chóc điên cuồng... Phẫn nộ cùng cừu hận...
Những ý niệm tràn ngập dục vọng hiện lên trong đầu mọi người, càng ngày càng mạnh mẽ, thiên địa lúc này trong mắt bọn họ biến thành một bể dục không có biên giới, không gian chung quanh xuất hiện mùi máu tanh.
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
- Ồ?
- Đó là vật gì vậy?
- Nghiệp chướng phương nào, dám phá hỏng tâm cảnh của bản Tôn.
...
Mấy vị Đại Tôn đồng thời tỉh lại, phát hiện bản thân vừa rơi vào mê chướng, không khỏi nổi giận.
Đại Tôn có uy nghiêm của Đại Tôn, bọn họ là tồn tại chí cao trong thế gian, hiện tại lại bị người khác làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm hiện ra bộ mặt ghê tởm của bọn họ, bảo sao bọn hắn không giận dữ.
Tiếng quát chưa ngừng lại, mấy vị Đại Tôn sau khi ổn định tâm cảnh đồng thời vận chuyển thế giới chi lực, đem tà niệm trong lòng hung hăng trấn áp tại chỗ sâu trong linh hồn.
Phốc! phốc! Phốc!
Quang vựng thánh khiết từ trên người mấy vị Đại Tôn phát ra, khiến cho mảnh thiên địa tràn ngập huyết sắc này bị chiếu rọi.
Tà niệm mới là tự tại... Ác niệm mới là đại đạo..
Đem máu thịt của ngươi hiến tế... Tà ma ban cho ngươi lực lượng.
Đem thân thể của ngươi hiến tế... Tà ma ban tặng cho ngươi quyền lực.
Đem linh hồn của ngươi hiến tế... Tà ma ban cho ngươi sống mãi mãi.
Hiến tế... Hiến tế tất cả của ngươi.
Trở thành nô bộc của tà ma... Đạt được thành tựu vô thượng.
Dục niệm tà ác phô thiên cái địa, bao phủ mọi người vào bên trong, càng giãy dụa phản kháng, càng thống khổ.
Đi ra cho bản tôn!
Thiên Khung Đại Tôn trợn mắt, trong mắt bắn ra hai đạo kim quang, bắn thẳng về hư không phía trước.
Ong ong ong!
Một đạo ma khí kinh người phá vỡ hư không, mang theo tà ác vô tận phủ xuống nơi này.
Mọi người sau khi tỉnh lại vội vã nhìn lại, chỉ thấy một đoàn hắc vụ che kín bầu trời, ở trung ương đoàn hắc vụ, một đạo thân ảnh huyết sắc như ẩn như hiện.
Con ngươi Thiết Huyết co rút lại, máu trên người không tự giác mà sôi lên, phảng phất như bị thứ gì đó hấp dẫn.
- Đó... Đó là tà ma! Là ngọn nguồn của tất cả tà ác!
Lê trưởng lão thì thào tự nói, không tự giác mà lui về phía sau một bước, trong mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thiết Huyết thấy vậy, đỡ lấy hắn nói:
- Lê trưởng lão, vậy kia rốt cuộc là gì?
- Là tà ma! Đại tà ma!
Lê trưởng lão lặp lại hai tiếp, bừng tỉnh nói:
- Ta đã biết! Ta đã biết rồi! Cốt mộ này tuyệt đối không phải là đường thông thiên gì, mà là dùng để phong ấn tà ma thời cổ xưa... Đại kiếp nạn Thần Châu, đây mới chân chính là đại kiếp nạn của Thần Châu... Thiên ý a! Tất cả đều là thiên ý a
Mọi người nghe vậy tức thíu nhíu mày. Mặc dù bọn họ không rõ ý tứ trong lời nói của Lê trưởng lão, thế nhưng nghe ngữ khí của hắn, đây hẳn là phiền phức vô cùng lớn.
Thiên Khung Đại Tôn trầm giọng nói:
- Lê trưởng lão, tà ma là gì? Các hạ rốt cuộc biết được bao nhiêu? Xin mời nói hết.
Lê trưởng lão nhìn hắc vụ trên bầu trời, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Kỳ thực lão hủ cũng không biết nhiều lắm, chỉ là trong điển cố của tộc ta có ghi chép, thời thiên địa sơ khai, tà ma loạn thế, đầu độc nhân tâm, vĩnh hằng bất diệt, cho dù là đại năng cũng khó có thể tránh được. Cuối cùng chỉ có thể đem nó trán áp, mà tà ma này chính là Vạn ác chi nguyên, chỉ cần trong lòng ngươi có một tia ma niệm sẽ bị nó phóng đại vô hạn, sinh ra tâm ma. Nếu như trầm mê trong đó sẽ trở thành nô lệ của ác ma, vĩnh viễn không được siêu thoát. Lão hủ cũng thật không ngờ, cốt mộ này lại trấn áp dục niệm của một đạo tà mà... Chắc hẳn, Thiên Duy chi môn vừa mở ra, đồng thời cũng động tới phong ấn tàm ma, đem nó phóng ra. Thảo nào thánh hiền thượng cổ thuật lại, Thiên Duy chi môn chính là một cánh cửa cấm kỵ, nếu như một khi mở ra hậu hoạn vô cùng... Thì ra là thế, thì ra là thế...
Bất chấp việc Lê trưởng lão cảm thán, mọi người vẫn đang bị đoàn hắc vụ kia vây quanh.
So với việc người khác đang chống cự tà ma, THiết Huyết ngược lại lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, phảng phất như trở về thế giới bản nguyên, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy nếu như mình đem đoàn hắc vụ này luyện hóa, ma đạo của bản thân sẽ lập tức đại thành, đạt được cảnh giới trước nay chưa từng có.
Tà ma, tà ma, là tà là ma, không tà không ma, đều là một đạo ý niệm bản nguyên. Thiết Huyết tu hành ma đạo, có thể nói là dục niệm tuyệt đối là căn nguyên của ma đạo, tự nhiên có thể bù đắp phần thiếu hụt lực lượng của hắn. Chỉ tiếc, tà ma này quá mức khổng lồ, cho dù hiện tại hắn ngưng tụ ma giới cũng không thể dung nạp, chứ đừng nói tới luyện hóa.
Đương nhiên, chỗ tốt cũng không phải là không có, dục niệm của tà ma này khiến cho lý giải đối với Ma đạo của Thiết Huyết lại tăng lên... Thiện cũng không phải là chính đạo, ác cũng chưa chắc là ma đạo, nếu như người có tâm thiện lương, làm việc ác cũng là ma. Nếu như người có tâm ác, làm việc thiện cũng là ma. Vừa thiện vừa ác, sự khác nhau chân chính chỉ là một đạo ý niệm, bởi vậy thuận theo bản tính, đối nghịch bản tâm mới là ma.
Ý niệm như vậy trong đầu khiến cho Thiết Huyết kinh hãi, kích động, dường như một đường võ đạo mới tinh đang hiện ra trước mắt hắn.
Không nói tới việc nội tâm của Thiết Huyết biến hóa, hiện tại trong lòng mấy vị Đại Tôn đang xuất hiện một loại nguy cơ tử vong.
- Ta muốn nhìn xem, tà ma này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!
Tay phải Nguyên Hoang Đại Tôn khẽ quơ một cái, một chiếc ngọc côn từ trong hư không trống rỗng hiện ra. Chiếc côn này dài chín xích, bề ngang bằng ba đốt ngón tay, hai đầu đều có vòng kim cô, bên ngoài khắc từng đạo hoa văn kỳ dị, khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập lực lượng.
Hồn Thiên Côn, chính là kỳ bảo đầu tiên sao khi Nguyên Hoang Đại Tôn thành đạo, nặng nghìn cân, lực phá vạn cân. Có côn trong tay, khí thế của Nguyên Hoang Đại Tôn bỗng nhiên kéo lên, mơ hồ có cảm giác siêu việt hơn Thiên đạo.
- Hồn Thiên nhất côn, phong vân biến sắc.
Nguyên Hoang Đại Tôn đánh một côn ra, trong nháy mắt phong vân biến sắc, thiên địa hôn ám, phảng phất như đánh ra một lỗ thủng vậy.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi côn tiếp xúc với hắc vụ, hắc vụ không những không tiêu tán mà ngược lại càng thêm nồng đậm.
Mọi người thấy vậy tức thì hiểu rõ, vụ khí hắc sắc này chính là do một cỗ ý chí chí âm chí tà biến thành, bản thân có thể thôn phệ vạn vật, có tính chất bất diệt, không tiêu tan, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp đánh tan nó.
- Cùng động thủ!
Dưới nguy hiểm trước mặt, Thiên Khung Đại Tôn cùng mọi người đồng loạt ra tay, tất cả mọi người đều biết sự lợi hại trong đó, không ai dám có chút chậm trễ. Vì vậy đều ngưng tụ lực lượng, hướng về phía bầu trời đánh tới, ngay cả Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết cũng không ngoại lệ.
Thần thông! Lực lượng! Ý chí!
Trong lúc mọi người đang thi triển, một đạo quang trụ hoa mỹ bắn tận trời cao, khiến cho mọi người kinh tâm động phách.
Ô ô ô....
Hắc vụ dường như đã bị kích thích, bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Hắc vụ dần dần thu liễm, thân ảnh trong đó từng chút một hiển hiện ra.
Ánh mắt như hai đạo quang mang hiện ra, lạnh lùng đảo qua mọi người, giống như là thần linh tối cao, nhìn đám kiến hôi hèn mọn. Thân ảnh này chính là bản nguyên của tất cả ác niệm, chính là hóa thân của tà ma!
Chỉ một ánh mắt cũng khiến cho linh hồn mọi người run lên, sự sợ hãi vô hình bao trùm linh hồn mọi người.
- Chỉ là một đám sinh linh hèn mọn mà dám mạo phạm uy nghiêm của thần linh, tất cả các ngươi đều phải tử vong... Tử vong...
Thanh âm hằng cổ, tang thương vang lên bên tai mọi người, hắc vụ hóa thành một bàn tay thật lớn chậm rãi hạ xuống.
Tử vong! Tử vong chân chính!
Biến hóa xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp. Khi bọn hắn kịp phản ứng lại thì khí tức tử vong đã xuất hiện trong lòng bọn hắn.
Không ai hoài nghi, nếu như bị bàn tay hắc sắc kia chế trụ, kết cục của bọn hắn chỉ sợ so với chết còn khổ sở hơn.
Ý niệm tà ác trong đầu có mặt khắp nơi...
Lực lượng tà ác không gì là không làm được...
Đem máu của ngươi hiến tế...
Đem thân thể của ngươi...
Đem linh hồn của ngươi...
Đem tất cả của ngươi...
...
Một đoàn dục niệm tà ác, giống như là tầng tầng lớp lớp sóng biển trùng kích phòng tuyến trong lòng mọi ngừoi.
Dưới sự thôi động của Lê trưởng lão, Cửu Cực Đại La Bàn bắn ra một tia lực lượng bám vào trên người hắn.
Uy lực của Cửu Cực Đại La Bàn không chỉ có thể bài trừ tất cả mê chướng mà còn có thể dùng hư ảnh biểu diễn số phận, cho dù chỉ là một tia lực lượng cũng đủ để Lê trưởng lão đạt được lực lượng đỉnh phong.
- Tinh thần ánh sáng, thương cho sinh linh, ngưng tụ cổ lực...
Lê trưởng lão cao giọng ngâm xướng, khí tức tang thương cổ xưa trừ trên người hắn phát ra, tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Uy thế kinh người như vậy khiến cho mấy vị Đại Tôn cảm thấy ngoài ý muốn. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vừa rồi không có vung tay động thủ, bằng không thực sự khó có thể phân thắng bại.
...
Thiên địa có tai kiếp, một kiếp lại một kiếp, sinh tử vô lượng, vạn năm luân hồi.
Chỉ thấy xích sắc quang mang phóng lên cao, mang theo ngàn vạn kiếp nạn, như trời giáng thần phạt, muốn tiêu diệt dục niệm muốn sống lại.
Dưới sự hủy diệt của số phận chi luân, tà ma sao có thể thoát được sự ràng buộc của số phận?
- A a a....
Hắc vụ ầm ầm rung động, thân ảnh bên trong thống khổ phẫn nộ rống lên:
- Ta là tà ma! Đại tà ma! Ta là tồn tại chí cao, ai cũng không thể ràng buộc ta! Phá cho ta!
So với thanh âm già nua khàn khàn khi trước, thanh âm bên trong hắc vụ hiện tại là thanh âm của một nam tử tuổi trẻ.
Vừa dứt lời, xích sắc quang mang bị đánh văng ra, thân thể Lê trưởng lão bỗng nhiên run lên, miệng phún tiên huyết, khuôn mặt không có lấy một chút huyết sắc, dường như đã bị thương vô cùng trầm trọng.
- Trưởng lão...
Phượng trưởng lão và Thiết Huyết vội vã tiến lên đỡ lấy Lê trưởng lão, âm thầm truyền vào cơ thể hắn một đạo nguyên khí, hỗ trợ khôi phục.
- Lão hủ không sao, chỉ là bị lực lượng phản phệ, bị chấn động một chút mà thôi.
Lê trưởng lão tuy rằng miệng nói như vậy, thế nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ. Nhưng hắn tuyệt đối không thể biểu hiện sự vô lực của mình ở trước mặt Đại Tôn.
Mà mấy vị Đại Tôn thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không chút để ý tới thương thế của Lê trưởng lão.
Sắc mặt Thiết Huyết trầm xuống, trong lúc mọi người tuyệt vọng nhìn lên trên bầu trời thì thân ảnh của nam tử trong hắc vụ cũng dần dần hiện rõ.
- Là... Là hắn!
Mọi người kinh ngạc, trên mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc. Lập tức, bọn họ lại nhìn về phía Phong Đạo Huyền, bởi vì nam tử trên bầu trời kia chính là nhân vật nổi bật trong Phiêu Miểu Tông, Mộ Dung thế gia - Mộ Dung Ngạo Hàn.
Chỉ là so với trạng thái trên Ẩn Lâm đại hội, hiện tại khuôn mặt của Mộ Dung Ngạo Hàn tràn ngập vẻ tà dị, toàn thân tỏa ra khí tức so với Đại Tôn còn kinh khủng hơn, nhất là ánh mắt của hắn, thủy chung vẫn lóe ra tinh quang tràn ngập dục vọng, bất luận là ai nhìn hắn đều không nhịn được mà thất thần, dường như bị thứ gì đó hấp dẫn linh hồn.
Một cường giả Thiên Đạo đỉnh phong sao lại đột nhiên trở nên lợi hại nhưu vậy? Thậm chí có thể chống lại Đại Tôn, đây là ảo giác sao? Vậy đâu là thật? Mọi người khó có thể tin được, cơ duyên trong cốt mộ này có thể khiến cho một người một bước lên trời.
- Đó không phải là tiểu bối Phiêu Miểu Tông sao? Sao lại trở nên cường đại như vậy?
- Không biết, nhìn biểu tình của Phong Đạo Huyền, dường như hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Tà niệm vừa rồi cường đại như vậy, khẳng định là từ trên người kẻ này truyền ra. Phiêu Miểu Tông này quả thực khó lường a.
- Vậy cũng không nhất định, vừa rồi tiểu bối này định giết tất cả chúng ta, sợ rằng ngay cả bản thân Phong Đạo Huyền cũng không nghĩ tới, thiếu chút nữa lại chết trên tay vãn bối mình. Hạng người phản phúc như vậy, sao lại can tâm chịu người khác sai phái.
- Quả thực vô cùng chí lý, chúng ta tốt nhất không nên xuất đầu, nhìn xem kỳ biến.
- Đúng, tới lúc này, hiện tại chúng ta ngay cả tư cách để nói cũng không có.
...
Phía thị tộc, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ âm thầm thương lượng đối sách, những cường giả khác cũng truyền âm, đều tự mình tính đường lui.
- Nghiệp chướng, ngươi đang làm cái gì?
Vẻ mặt Phong Đạo Huyền lạnh lẽo, sự sợ hãi đã thay bằng sự tức giận. Thiếu chút nữa chết trên tay vãn bối mình, cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng không thể bình tĩnh được.
Mộ DUng Ngạo Hàn bễ nghễ nhìn xuống phía âm, ngữ khí có chút âm lãnh nói:
- Lão bất tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám làm càn trước mặt bản công tử, đi chết đi!
Chữ chết vừa ra khỏi miệng, một đạo ý chí tà ác truyền đi, giống như là trớ chú do thiên địa đánh xuống, muốn đem kẻ khác ăn tươi nuốt sống.
Phong Đạo Huyền cảm nhận được khí tức tử vong phủ xuống đỉnh đầu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kinh hãi, vội vã thối lui thật ra. Thế nhưng đạo ý chí tà ác kia dường như bám dính lấy hắn, đuổi theo không thôi, mặc cho hắn lên trời xuống biển cũng không thể thoát khỏi.
Tử vong tới gần, Phong Đạo Huyền cũng không sợ hãi nhiều lắm, chỉ có sự không cam lòng và thương cảm. Hắn nghĩ bản thân mình tu hành trăm năm, bao quát thiên địa, cuối cùng lại không phải vì đạo mà chết, lại chết trên tay người của mình, thực sự đáng buồn.
- Lui!
Thời khắc mấu chốt, Hiên Viên Đại Tôn động thủ, bức lui đạo ý chí tà ác kia.
- Đạo Huyền đa tạ Bạch huynh trợ giúp!
Phong Đạo Huyền cảm kích chắp tay, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, thế nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã chết rồi, không nghĩ tới Hiên Viên Bạch lại ra tay trợ giúp. Huống chi hiện tại đối phương đã thành Đại Tôn, thân phận của hắn và đối phương quả thực là một trời một vực.
Phong Đạo Huyền là người tâm tính cao ngạo, cho tới bây giờ hắn đều không muốn nhận ân huệ của người khác, cho dù là Đại Tôn mời gọi gia nhập hắn cũng không chút do dự cự tuyệt. Hiện tại được Hiên Viên Bạch cứu mạng, sao lại không khiến cho hắn cảm khái cơ chứ.
- Phong huynh không cần đa lã.
Sắc mặt Hiên Viên Đại Tôn tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi bị tổn thương nguyên khí.
- Tên nghiệp chướng này.
Phong Đạo Huyền quay về phía Mộ Dung Ngạo Hàn, đang định quát, Lê trưởng lão lại ngắt lời nói:
- Các hạ không nên nổi giận, người này đã bị tà ma chiếm cứ, trong lòng chỉ có tà niệm, không có cảm tình, ngươi mắng chửi hắn cũng vô dụng, ngược lại khiến hắn nổi lên sát ý.
- Nghiệp chướng! Thực là nghiệp chướng! Mộ Dung thế gia sinh ra một tử tôn như vậy, thực là hổ thẹn với tổ tông.
Phong Đạo Huyền than một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm gì bây giờ?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Mộ Dung Ngạo Hàn trên bầu trời dường như cảm nhận được gì đó, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người phía dưới sau đó biến mất trong hư không mênh mông.
- Không tốt.
Nhìn thấy Mộ Dung Ngạo Hàn biến mất trong hư không mênh mông, Lê trưởng lão bất chấp nguy hiểm lập tức đuổi theo.
Phượng trưởng lão và Thiết Huyết thấy vậy vội vã chạy theo.
Mấy vị Đại Tôn không suy nghĩ nhiều, nhất tề bay về phía hư không.
Mấy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.