Mưa tầm tã, trắng xóa một màu. Từng tia chớp lóe sáng trên bầu trời xám xịt. Cả con phố dài không một bóng người.
Tiêu Vân Thiên đang quỳ trong mưa, mặc cho nước mưa xối lên người mình. Tay hắn đang ôm một thiếu nữ, khóe miệng cả hai không ngừng tràn ra máu tươi. Cách đó không xa một thiếu niên hơn 20 tuổi đang ngạo nghễ cười. Sau lưng thiếu niên lại có vài người khác, nhưng khuôn mặt những người này lại tỏ vẻ xấu hổ, đặc biệt là một người: Tiêu Vân Chiến. Mưa không thể làm ướt bọn họ, khiến khung cảnh càng thêm đối lập.
Phía xa, trong một con hẻm nhỏ, một lão già ăn mày cụt một tay ăn mặc rách rưới, núp dưới một cái lều cũng rách nát. Lão nhìn xuyên màn mưa, chứng kiến mọi việc nhưng chỉ thở dài.
Khuôn mặt Tiêu Vân Thiên hiện ra nét dữ tợn, răng nghiến chặt, cả người run rẩy. Đôi mắt dù đang trợn ngược biểu lộ sự tức giận, hận thù vô biên, nhưng hai dòng nước mắt lại biểu lộ sự bất lực của hắn. Đôi tay lại hết sức nhẹ nhàng nâng người trong ngực. Hắn biết rất rõ tình trạng của thiếu nữ, tâm mạch đã đứt, nàng có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Thiếu nữ vẫn còn thanh tỉnh. Nàng mỉm cười, nhưng máu tươi từ miệng lại không ngừng trào ra, cộng thêm máu từ khuôn mặt bị nàng tự rạch chằn chịt trông càng kinh khủng. Nàng muốn đưa tay vuốt má hắn, nhưng lại dường như không đủ sức.
Tiêu Vân Thiên vội cầm lấy bàn tay nàng, áp lên má hắn. Thứ hắn cảm nhận được là lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo mang theo hương vị tử vong không chỉ từ bàn tay mà từ cả cơ thể nàng tràn ra. Đầu óc hắn trống rỗng, thế giới trong mắt hắn giờ chỉ còn lại một màu xám. Điều duy nhất hắn biết là không ngừng truyền linh khí cho nàng.
Cả nhóm người kia đã quay lưng bỏ đi. Dưới mưa chỉ còn lại một đôi nam nữ đáng thương.
Thiếu nữ rút nhẹ tay lại, cho vào ngực mình lấy ra một chiếc lục lạc nhỏ. Nhìn thấy nó, Tiêu Vân Thiên lại càng bật khóc dữ dội như một đứa trẻ. Hắn cũng lấy ra một chiếc lục lạc khác, để lại gần, đôi lục lạc lập tức tự động quấn lấy nhau.
- Xin nàng, đừng đi… đừng bỏ lại ta một mình.
Tiêu Vân Thiên như nói với thiếu nữ, lại như lẩm bẩm một mình. Nàng lắc nhẹ đôi lục lạc, vừa nói nhỏ:
- Thiếp muốn nghe chàng hát.
Thiếu nữ nói những lời này lại cực kì mạch lạc. Tiêu Vân Thiên lại biết, nàng giống với biểu hiện của Tiêu Hạ Ngưng lúc trước, hồi quang phản chiếu… Hắn vừa khóc vừa hát thì thầm:
- Cớ sao thiên địa bất nhân chia lìa đôi lứa… vận mệnh thật quá trớ trêu vô tình… hẹn kiếp sau, lại cùng nàng sánh bước…
Tiêu Vân Thiên hận, hận trời, hận người, nhưng hơn hết là hận mình không đủ năng lực.
- Cảm ơn chàng, Vân Thiên. Hẹn kiếp sau… lại cùng chàng sánh bước…
Tiêu Vân Thiên vẫn hát, âm thanh càng ngày càng nhỏ, giống như lửa sinh mệnh của nàng. Miệng hát, tay trái vẫn ôm nàng, tay phải hắn đưa lên, hóa thành chỉ, không chút lưỡng lự đâm vào tim của mình.
-----------
Tiêu Vân Thiên giật mình tỉnh giấc. Thân thể hắn run rẩy, khuôn mặt hắn lúc này cũng đầy nước mắt, vẻ mặt không khác gì trong giấc mơ, đầy hận thù.
“Trầm Ngọc Minh, tên khốn kiếp. Cả ngươi nữa, Tiêu Vân Chiến.”
Hắn đứng dậy, đi đến chiếc tủ đối diện giường, lấy ra một đôi lục lạc. Đây vốn là kỉ vật của mẫu thân hắn – Ngọc Nhạn. Năm hắn 6 tuổi trở về Tiêu Gia vật này được Tiêu Hạ Ngưng cất giữ như vật đính ước, lúc nàng nhận làm "mẫu thân" của Tiêu Vân Thiên thì đến lượt hắn giữ như một món đồ chơi. Ngày sau hắn biết ý nghĩa của vật này, liền tặng nó cho Tiêu Như Nguyệt. Sau ngày định mệnh đó, hắn luôn giữ vật này bên mình, cũng không dám tặng nó cho những hồng nhan khác. Tên nó là Thiên Lý Linh.
“Ta là thiên sát cô tinh sao? Vì sao người nào bên cạnh ta đều không có kết quả tốt? Thiên địa, vận mệnh? Kiếp này, nó còn khống chế được ta? Hay tự tay ta sẽ tạo ra thiên địa của mình, tự tay khống chế vận mệnh của mình?”
“Thiên Lý Linh… ngươi nói, kiếp này ta nên đưa ngươi cho ai đây?”
Tiêu Vân Thiên nhẹ nhàng tách đôi lục lạc cầm mỗi cái một tay. Qua một lúc, hắn lại thở dài, để đôi lục lạc tự quấn lấy nhau rồi cất vào trong tủ. Chính bản thân Tiêu Vân Thiên cũng không rõ tại sao hắn không để vật này vào nhẫn trữ vật. Có lẽ hắn sợ…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Trong Lăng Nguyên tiểu thế giới, 2 nữ nhân đang bị vây giữa 5 người. Nhưng thần sắc 2 người vẫn rất ung dung.
Nếu có người trông thấy sẽ phải sững sờ, vì cả 7 người này đều là Tiên Tôn hoặc Thần Tôn oai chấn Tiên giới.
Một vị Tiên Tôn vóc người cao lớn lên tiếng:
- Thương Nguyệt, giao ra tin tức Hỗn Độn Đỉnh, chúng ta sẽ xem như mọi việc chưa từng xảy ra.
Nữ nhân tên Thương Nguyệt chưa trả lời thì nữ nhân còn lại đã lên tiếng:
- Chưa từng xảy ra? Ngươi cho ai cũng ngu ngốc giống ngươi sao?
Lại một vị Thần Tôn khác lên tiếng:
- Hỏa Yến, ngươi phải có cái nhìn toàn cục chứ? Tin đồn Ma giới xuất hiện cường giả cấp thủy tổ đã được xác nhận rồi. Bọn chúng rất nhanh sẽ tấn công chúng ta thôi.
Thương Nguyệt Tiên Tôn cũng không nhịn được, ánh mắt và giọng nói trở nên châm chọc:
- Hừ. Không phải lần trước ngươi nói mật thám nhận được tin tức bọn chúng muốn khai chiến tại Hạ giới sao?
Vị Thần Tôn này có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng biện giải:
- Đúng là như thế. Nhưng sau trận chiến ở Hạ giới thì thế nào? Dù thắng dù thua bọn chúng cũng sẽ trực tiếp tấn công trực diện vào Tiên giới mà thôi. Nếu không có cường giả Tiên Đế hoặc Thần Hoàng cấp chống đỡ, chúng ta chết chắc. Mà Hỗn Đôn Đỉnh đã là hi vọng duy nhất rồi.
- Ngươi biết bí mật của nó sao? Từ xưa đến nay truyền thuyết luôn nói rằng nó thậm chí chứa cả bí mật vượt qua cấp thủy tổ. Nhưng từ khi những cường giả cổ kia phi thăng, bao nhiêu người âm thầm giữ nó trong thời gian dài vô tận, lại có người nào có thể thành cường giả cấp thủy tổ mới? Tên Ma Quân kia không có Hỗn Độn Đỉnh lại có thể tấn cấp, chúng ta lại không sao?
Vị nữ nhân duy nhất trong 5 người kia cũng lên tiếng:
- Hừ. Đây chỉ là cái cớ để ngươi giữ nó làm của riêng mà thôi. Nó là một loại cơ hội, mặc dù rất nhỏ, ngươi hiểu không? Cho dù hiện tại không hiểu bí mật của nó, chúng ta cộng đồng nghiên cứu vẫn tốt hơn để một mình ngươi nắm giữ.
- Phượng Dực, chính các ngươi mới mượn cớ để chiếm đoạt nó từ tay ta. Vì cớ gì ta mất bao nhiêu công sức tìm thấy nó lại để các ngươi cùng hưởng dụng? Sao ngươi không mở Vạn Bảo Tiên Khố của ngươi ra chia cho ta một nửa đi?
- Đã vậy thì chúng ta sẽ giải quyết bằng vũ lực.
Đúng lúc này lại có thêm 2 nam nhân xuất hiện, dáng vẻ như đến hỗ trợ 2 nữ nhân đang bị bao vây. Nhìn thấy chỉ có 2 người đên, Thương Nguyệt Tiên Tôn trở nên lo lắng:
- Dạ Phong, tiểu muội của ta đâu? Sao đến giờ vẫn chưa thấy nàng ấy đến?
Vị Tiên Tôn được gọi lập tức truyền âm:
- Diệu Vũ nàng ấy đang bị những tên khác vây khốn, chúng ta vừa đột phá vòng vây. Nàng ấy nói ta đến đây cho ngươi xem một vật.
- Là vật gì?
Dạ Phong Thần Tôn vẫn đi thẳng đến bên Thương Nguyệt Tiên Tôn. Hắn lấy ra một thanh tiểu đao đưa đến trước mặt nàng sau đó cất giọng hỏi:
- Nhận ra chứ?
- Không nhận ra.
Ngay lúc đó Thương Nguyệt Tiên Tôn nhận ra quần áo Dạ Phong Thần Tôn quá mức sạch sẽ, thần thái sáng lạn cũng không giống vừa mới đột phá vòng vây thì người này bất ngờ nói:
- Vật đòi mạng đấy.
Miệng nói nhưng tay còn nhanh hơn, Dạ Phong Thần Tôn không cần vận sức, tiểu đao đã lập tức bắn ra. Khoảng cách quá gần cộng thêm việc không đề phòng khiến Thương Nguyệt lập tức trúng chiêu.
- Ngươi…
- Không ngờ phải không?
Thương Nguyệt Thần Tôn nhìn 2 người bạn chí cốt của mình.
- Các ngươi phản bội ta? Cả Hỏa Vân ngươi cũng thế sao? Đúng là không ngờ được.
Hỏa Vân Tiên Tôn có chút áy náy, lại có chút khao khát nhìn nàng:
- Thương Nguyệt, nàng biết tấm lòng của ta mà. Chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, ta lập tức sẽ bỏ qua mọi việc.
- Bỏ qua mọi việc? Ta mới là người sẽ không bỏ qua mọi việc. Nói, tiểu muội ta ở nơi nào?
Nữ nhân tên Hỏa Yến vốn cùng phe với Thương Nguyệt Tiên Tôn cũng chuyển qua trận doanh mới. Khiến trận thế giờ đây chuyển thành 1 đánh 8.
- Tiểu muội của ngươi? Ta cũng không giấu diếm gì ngươi. Trong tay ngươi có tin tức Hỗn Độn Đỉnh, chính là nàng ấy để lộ ra đấy.
- Diệu Vũ, không ngờ lại là muội…
Chỉ còn 2 người nãy giờ vẫn còn giữ im lặng. Lúc này cũng đã không kiềm được mà lên tiếng:
- Đủ rồi, Hỏa Yến. Không cần úp úp mở mở thế đâu. Chúng ta dù gì cũng là người đứng đầu Tiên giới, cho dù có mâu thuẫn cũng không thể làm kẻ tiểu nhân như thế.
Người còn lại cũng nói:
- Ta cũng có thể nói với ngươi rõ ràng. Đúng là Tiêu Diệu Vũ vô tình nói cho chúng ta biết việc này. Vốn là chúng ta chỉ muốn bức nàng ấy cùng tham gia. Cũng giống như chúng ta đang bức ngươi hiện giờ. Chỉ cần giao ra Hỗn Độn Đỉnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Dạ Phong lập tức tiếp lời:
- Ha ha, Không ngờ nàng ấy lại cương liệt đến như thế. Không ngờ nàng ta chỉ là 1 Bán Tiên Tôn cấp lại có khả năng cầm chân Hỏa Vân liên thủ với 3 Bán Tiên Tôn khác. Cuối cùng lại phải thêm cả ta nhúng tay vào, không ngờ vẫn để nàng ta trốn thoát. Ta nghĩ ngay cả ngươi cũng không có được lực chiến thế này đâu nhỉ.
Phượng Dực Thần Tôn hình như vẫn còn tức giận chuyện Thương Nguyệt Tiên Tôn nói móc mình lúc nãy, liền mở miệng châm chọc:
- Thế nào, ngươi là tỷ tỷ, cũng sẽ cương liệt như thế chứ? Đừng giao ra Hỗn Độn Đỉnh, như thế thì chúng ta mới có lý do ra tay với ngươi được.
- Ta còn lạ gì các ngươi, nếu chỉ vì Hỗn Độn Đỉnh thì Dạ Phong ngươi đã không ra tay tàn độc như thế. Ta nói đứng chứ? Sau khi ta giao ra Hỗn Độn Đỉnh, có lẽ ta vẫn không thoát được. Đã như vậy…
Không gian xung quanh Thương Nguyệt dần bị bóp méo.
- Tự bạo? Nguy rồi.
- Mau, cản nàng ta lại.
- Không kịp, các ngươi mau khống chế nàng. Ta mở khe nứt không gian.
Dưới sự liên thủ của 7 người cùng đẳng cấp, Thương Nguyệt cũng dần cảm thấy bất lực. Những người này mặc dù không cản được nàng tự bạo nhưng xem ra nàng cũng sẽ không làm gì được bọn hắn.
Một khe nứt không gian đủ một người đi qua liền được mở ra, các Thần Tôn Tiên Tôn lập tức liên thủ đẩy Thương Nguyệt Tiên Tôn vào không gian loạn lưu.
- Mau khép nó lại. Nhanh, nhanh lên nào.
Ngay khi khe nứt chỉ còn lại bằng bàn tay. Một tiếng nổ kinh thiên từ không gian loạn lưu phát ra. Khe nứt sắp hoàn toàn khép lại lập tức bành trướng ra đến hàng ngàn mét.
Mặc dù phản ứng rất nhanh, lập tức chạy ra xa khỏi khe nứt nhưng 3 vị đứng gần khe nứt nhất là Dạ Phong, huynh muội Hỏa Vân và Hỏa Yến vẫn bị sóng chấn động từ vụ nổ khiến thân thể dập nát, chỉ còn hồn phách thoát ra ngoài, bắt đầu khôi phục thân thể. Những người còn lại cũng trọng thương thổ máu.
Qua thời gian dài, mọi người mới có thể bình tĩnh lại.
- Xem ra nàng ta còn cương liệt hơn cả tiểu muội của mình.
- Nàng tự bạo rất triệt để, ngay cả tàn hồn cũng không lưu lại. Việc tìm kiếm Hỗn Độn Đỉnh tiếp theo sẽ thực hiện như thế nào các ngươi nói xem?
- Hi vọng duy nhất của chúng ta hiện giờ là Diệu Vũ.
- Hừ. Ta đã bảo các ngươi rồi, lúc ấy không nên dài dòng với nàng, cứ bắt lấy sưu hồn là được, các ngươi lại không nghe lời ta.
- Để rồi lại xảy ra 1 màn tự bạo giống như vừa rồi? Và ta đã nói rồi, nàng không có tin tức Hỗn Độn Đỉnh, nếu không cũng không đến lượt chúng ta biết việc này.
- Chính xác. Lúc nói chuyện với nàng ấy, ta nhận ra vị muội muội này có chút bất mãn với tỷ tỷ của mình, từ đó mới dẫn dắt khiến nàng vô tình lộ ra nguyên nhân. Không ngờ cuối cùng lại đạt được tin tức quan trọng như thế.
- Ngươi phải nghĩ cho kĩ, nàng còn nói tin tức gì liên quan đến Hỗn Độn Đỉnh hay không?
- Có, đến nước này ta cũng không giấu diếm nữa, Diệu Vũ nàng ấy nói Hỗn Độn Đỉnh đang ở Hạ giới. Chỉ là Hạ giới rộng không kém gì Thượng giới, tìm kiếm Hỗn Độn Đỉnh cũng sẽ rất khó khăn đấy.
- Như vậy… việc lần trước cho các Kim Tiên và Thiên Thần cấp cao thủ chuyển thế là…
- Hừ. Thương Nguyệt à Thương Nguyệt, thì ra đề nghị lúc trước là vì thế. Cho dù Tiên Ma đại chiến sẽ bắt đầu từ Hạ giới thì chiến trường cuối cùng cũng là Thượng giới. Chúng ta chỉ cho những kẻ vừa chết trận chưa kịp chuyển thế trùng tu xuống Hạ giới, nàng ấy lại trực tiếp cho cả những Kim Tiên còn sống chuyển thế. Ta còn đang suy nghĩ vì sao nàng ấy lo lắng cho Hạ giới như thế. Cứ tưởng do nàng ấy vốn xuất thân từ Hạ giới, không ngờ là vì tìm kiếm Hỗn Độn Đỉnh.
- Lần trước trong 100 linh hồn Kim Tiên và Thiên Thần, có đến 30 tên là người của Thương Nguyệt hoặc Diệu Vũ.
- Đôi tỷ muội này thật sự là kỳ tài, thời gian phi thăng chỉ hơn 2 vạn năm, một người là Tiên Tôn ngang hàng với chúng ta, người kia chiến lực còn mạnh không kém gì Tiên Tôn.
- Phải nhanh chóng thông báo với những thế lực của chúng ta ở Hạ giới tìm kiếm. Nhưng không thể nói rõ cho bọn chúng biết về Hỗn Độn Đỉnh được. Còn nữa, tin tức chúng ta bị trọng thương nếu truyền ra ngoài, ta nghĩ Tiên Ma Chiến sẽ đến sớm đấy. Ta không hi vọng điều này xảy ra đâu.
- Còn những Tiên Tôn Thần Tôn không tham gia lần hành động này thì sao?
- Không cần lo lắng, bọn họ không quan tâm đến việc này, như vậy cũng sẽ không tận tình điều tra kết quả. Việc chúng ta bị thương sẽ không bị lộ.
Nhóm người lập tức bỏ đi. Cũng không quan tâm những người còn sống trong tiểu thế giới. Đến đẳng cấp này, những người kia không khác gì những con kiến cả, cho dù thù hận cũng sẽ không ảnh hưởng gì được đến họ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Thủy Nguyệt Tiên Cung, vốn là Thủy Nguyệt Giáo do Thương Nguyệt Tiên Tôn thành lập trước khi phi thăng. Sau này Thương Nguyệt Tiên Tôn đạt đến cấp bậc đỉnh phong Tiên giới mới đổi tên thành Tiên Cung. Lúc này lại đang náo loạn.
- Nguy rồi, tượng tổ sư đã vỡ.
- Sao có thể như thế được, tổ sư không phải đã là Tiên Tôn từ lâu sao? Tiên giới sao có thể có tồn tại mạnh mẽ đến mức khiến tổ sư vẫn lạc?
- Thiên cơ đã bị nhiễu, không thể nhìn ra được điều gì cả.
- Hừ, đẳng cấp Tiên Tôn thì cho dù thiên cơ không bị nhiễu chúng ta cũng không nhìn ra được điều gì đâu. Nhưng lần trước tổ sư có nhắn nhủ, Tiên Ma thế chiến sắp bắt đầu…
- Xem ra chuyện lần này liên quan đến Minh Ma nhị tộc. Chúng ta phải đẩy nhanh quá trình tìm kiếm những Kim Tiên chuyển thế do tổ sư phái xuống.
-----------
Lăng Nguyên Thiên Giáo. Đồng tông của Thủy Nguyệt Tiên Cung cũng đang loạn không kém.
- Diệu Vũ sư tổ truyền tin Tiên giới có biến, Lăng Nguyên tiểu thế giới đã bị phong bế. Ra lệnh cho chúng ta liên hợp với Thủy Nguyệt Tiên Cung, sẵn sàng cho đại chiến. Kẻ thù không chỉ có Minh Ma nhị tộc mà còn cả những kẻ phản bội trong Tiên giới. Rất có thể bọn chúng sẽ phái người hạ phàm gây bất lợi cho chúng ta.
-----------
Cùng thời điểm. Tại Hoàng Cung, Hoàng Lăng. Một lão giả giật mình tỉnh giấc từ trong quan tài, lẩm bẩm:
- 6 vạn năm chờ đợi, cái gì phải đến cuối cùng cũng đã đến. Lần này, sẽ có bao nhiêu máu phải đổ xuống đây?
Lão lại nhắm mắt, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
----------
Sâu tận cùng trong Luân Hồi Kiếm Trận. Một bà lão đang trong tư thế xếp bằng như cảm ứng được lão già trong Hoàng Lăng tỉnh giấc, cũng đồng thời mở mắt. Quay đầu nhìn về hướng Hoàng Lăng, lão bà thở dài. Lại nhìn về hướng U Minh Sâm Lâm. Trong mắt lão bà lóe lên rất nhiều thần thái. Cất giọng như nói với lão già kia:
- Luân Hồi môn thông đến U minh giới đã đổi chiều. Linh hồn đã không thể đầu thai. Long Lạc à, thiếp và chàng bỏ bao công sức đánh cắp một tia Luân Hồi lực xây dựng Luân Hồi Kiếm Trận, cuối cùng cũng đã có tác dụng rồi.
----------
Đông Hoàng Cung, một cung điện trong vô số cung điện của Đông Hải Long Tộc, nó là cung điện xa nhất về phía đông nên mới có tên này. Một âm thanh hùng hậu vang lên:
- Tỉnh dậy nào, tinh anh chân chính của Long tộc. Ta kêu gọi các ngươi từ cõi vĩnh hằng quay trở về, một lần nữa chiến đấu vì vinh quang Long Tộc.
----------
Một nơi khác. Long Mộ. Một cái bóng mờ nhạt dần ngưng tụ thành thực thể, nó mở miệng, lại không phát ra âm thanh gì. Nhưng mọi linh hồn long tộc trong Long Mộ đồng loạt bị kinh động.
- Đại chiến, cuối cùng cũng đã bắt đầu. Không biết Nguyên Thủy Tinh sau khi mất đi Bích giới sẽ như thế nào? Có lẽ lần này sẽ không còn Thượng giới hay hạ giới nữa.
Một giọng nói khác vang lên:
- Long Tổ đã triệu hoán chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta sẽ thật sự rời khỏi Long Mộ sao?
- Vì Long tộc tương lai, tan biến vĩnh viễn có là gì?
----------
Trong một mật thất tại Hồn Võ Thánh Điện, một thanh niên có đôi mắt tang thương nhìn vào một mặt kính. Trong kính là một mỹ nữ vô cùng kinh diễm. Người biết sẽ ngạc nhiên vì mỹ nhân này là giáo chủ Thánh Hỏa Thiên Giáo. Mỹ nhân cất tiếng nói:
- Tiên phong ma tộc đã đến, ta muốn để bọn nhỏ luyện tập một chút. Lần này tu tiên giả sẽ hợp tác cùng tu võ giả.
Thanh niên kia bật cười:
- Ngươi thấy, Tiên Võ có thể hợp tác được sao? Không phải tu tiên giả các ngươi luôn khinh thường tu võ giả chúng ta sao?
- Tình thế này, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Mặc dù các ngươi khi cùng đẳng cấp thường yếu hơn chúng ta, lại chỉ như những tên lỗ mãng chỉ biết cậy mạnh xông lên. Nhưng ưu thế của các ngươi cũng rất rõ ràng, đó là số lượng rất đông đảo.
- Đấy, ngay cả lời vừa rồi cũng cho thấy ngươi vẫn luôn khinh chúng ta…
----------
Phía Tây Vô Cực Trận Tông, đây là cấm địa trọng yếu của môn phái. Bên trong là vô số tinh anh các đời tọa hóa.
- Thật vô lý, thiên cơ sao lại mịt mù thế này. Điều gì đang xảy ra?
Môn chủ Vô Cực Trận Tông, một Võ Thánh tứ trọng cường giả đang vô cùng bối rồi.
- Thiên cơ nhiễu loạn, Thượng giới có biến rồi. Đây là dấu hiệu Tiên Ma thế chiến bắt đầu.
Một âm thanh bất ngờ vang lên.
- Ai?
- Ta? Ta là ai? Hà hà. Ta tên Trận Vô Cực.
“Cái gì, khai sơn sư tổ của bổn môn?”
---------
Thâm U hải vực. Hai đạo quang trụ khổng lồ rực rỡ đến mười người ôm không hết chợt lóe từ nơi thâm sâu, tối tăm nhất trong hải vực. Nó lóe ra từ một đôi mắt vốn đóng chặt hàng vạn năm. Đôi mắt còn lớn hơn những con thuyền lớn nhất Đại Việt Quốc.
- Cơ hội trở mình đã đến, các con của ta, ta sẽ trở lại. Lần trước Ma tộc dám phản bội Yêu tộc. Lần này Tiên Ma thế chiến không biết Yêu Tộc thượng giới sẽ chọn phe nào đây?
----------
Trong 1 căn hầm tại 1 xó xỉnh hẻo lánh tại Lạc Thành.
1 ông lão sắp xuống lỗ ngồi sau 1 cái bàn cũ kỹ.
Khung cảnh thật bình thường nếu trước mặt lão không phải là một cái chai trong suốt, chứa đầy dung dịch nào đấy hơi có màu vàng nhạt, bên trong dung dịch là một quả tim to gấp 4 người thường.
Điều khiến người ta sợ hãi là trái tim này còn đang đập, dù rất lâu mới nhảy lên 1 lần.
Nhìn quả tim hồi lâu, lão hỏi:
- Đói rồi à?
Quả tim như hiểu ý của lão, nó nhảy lên 3 lần liền.
Lão già mở nắp bình. Khẽ cắt tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong bình.
Dung dịch lập tức chuyển qua màu đỏ, chỉ hơi nhạt hơn màu máu nguyên chất.
Quả tim cũng lập tức vươn từ trong nó ra hàng loạt xúc tu, ngọ ngoạy liên hồi trong dung dịch.
Qua 3 phút, dung dịch dần trở về màu vàng bình thường trước đó. Quả tim cũng thu xúc tu trở về, quay lại với nhịp đập thong thả.
Lão già đóng nắp bình, trầm ngâm.
- Ta cảm thấy được chủ nhân của ngươi đang đến.
Lần này, quả tim không có phản ứng.
- Ngươi đã quên hắn sao? Nhưng nếu hắn tới gần, ngươi có nhớ ra không? Nhưng hắn chắc chắn đã có trái tim khác.
Trái tim nhảy lên liên hồi, không biết là vì nó đã quên chủ nhân hay bất mãn vì chủ nhân mình có trái tim khác. Khuôn mặt lão có chút dữ tợn.
- Có lẽ sẽ không đến trăm năm đâu. Lần này, ta sẽ không thất bại. Mà ngươi, sẽ là mấu chốt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Tiêu Như Nguyệt đang chống cằm say sưa nhìn Tiêu Vân Chiến luyện tập trong thao trường gia tộc. Ngày hôm nay có lẽ đã là ngày cuối cùng nàng phải luyện tập ở đây nên huấn luận viên cũng không ép nàng làm cái gì.
Sáng sớm hôm nay nàng đến Tàng Thư Các theo thường lệ 3 tháng 1 lần. Thật ra với độ tuổi và tu vi Võ Sư Tam Trọng của nàng thì cũng không có công pháp và võ kỹ gì thích hợp. Chỉ là gia tộc muốn đệ tử trẻ tuổi làm quen với mặt chữ và sách vở trong Tàng Thư Các mà thôi.
Không ngờ lần này nàng lại lọt vào mắt xanh của một vị trưởng bối. Người này không phải trưởng lão trong tộc, nhưng nghe người này nói lão ta còn mạnh hơn trưởng lão, chính xác thì lão nói là “trâu” hơn. Nàng vốn không tin, theo nàng biết thì ghê gớm hơn trưởng lão chỉ có thể là gia chủ thôi. Nhưng khi cả gia chủ cũng bị gọi đến thì nàng liền hiểu, mình sắp có một vị sư phụ rất rất “trâu” rồi. Chỉ là không biết sao sư phụ lại bắt nàng giữ bí mật với tất cả mọi người, đặc biệt là bọn trẻ ngang tuổi với nàng.
Tiêu Nhật Lam sư phụ nàng nói thiên phú của nàng vượt xa bọn nhóc ấy, tương lai nàng chắc chắn sẽ là trưởng lão của Tiêu gia.
Tiêu Như Nguyệt lại hỏi sư phụ, nếu nàng làm trưởng lão thì nàng thích cưới ai cũng được phải không thì sư phụ nàng cười to mà hỏi nàng thích ai. Nàng lại đỏ mặt không dám nói.
Tiêu Như Nguyệt đang suy nghĩ thất thần thì Tiêu Vân Chiến đã đến trước mặt nàng vẫy tay.
- Cùng nhau đi nhà ăn chung nhé?
- Vâng. Mà Vân Chiến ca ca, ngày hôm mai ta sẽ đến Tàng Thư Các học tập với sư phụ rồi, không biết có còn thường xuyên được đi ăn cùng Vân Chiến ca ca không nữa.
- Ồ, sư phụ? Ai là sư phụ của Nguyệt Nhi?
Mặc dù Tiêu Nhật Lam đã nói Tiêu Như Nguyệt giữ bí mật, nhưng nàng cũng không muốn giấu diếm Tiêu Vân Chiến, liền trả lời:
- Sư phụ tên là Tiêu Nhật Lam đó.
- Nguyệt Nhi lại được vị trưởng bối ở Tàng Thư Các thu làm đồ đệ sao? Thật đáng chúc mừng. Chúng ta đi nhà ăn mở tiệc nào.
- Hoan hô…
Nhìn Tiêu Như Nguyệt như con chim sẻ chạy về phía nhà ăn Tiêu Vân Chiến lại nghĩ đến lời dặn của phụ thân.
“Lúc đầu là vì phụ thân mẫu thân của nàng đều là trưởng lão, phụ thân nàng càng là nội môn thực quyền trưởng lão có quan hệ tốt với rất nhiều ngoại môn trưởng lão. Nàng tương lai cũng sẽ thành một đại mỹ nữ. Hiện giờ, nàng lại được Tiêu Nhật Lam thân phận còn cao hơn trưởng lão thu làm đồ đệ, sao ta có thể để nàng thoát được? Chỉ là sau này có lẽ ta phải tiến vào Vân Trung giáo rồi, làm thế nào bây giờ nhỉ? Phụ thân cũng đã cho người tìm Thiết Mộc Cốt Đan rồi, làm sao ta có thể để phụ thân thất vọng được? Cho dù tương lai làm gia chủ Tiêu gia, sao có thể phong quang bằng đệ tử cao cấp của Vân Trung giáo? Phải tiến vào Vân Trung giáo cho bằng được. Giữa mỹ nữ và tiền đồ vô lượng, tất nhiên phải chọn tiền đồ thôi. Có tiền đồ, lại lo lắng không có mỹ nữ sao?”
-----------
- Hu hu, sư phụ thật là ác.
- Lẩm bẩm gì đó, con có muốn làm trưởng lão không hả? Không làm trưởng lão thì không cưới được ai đâu.
- Muốn, hu hu, nhưng mà con hết sức rồi.
- Thôi thôi, con đúng là… thôi đi chơi đi.
- Sư phụ vạn tuế.
Nhìn Tiêu Như Nguyệt tung tăng chạy nhảy, nào có biểu hiện “hết sức”, Tiêu Nhật Lam chỉ có thể lắc đầu. Hắn quay sang nói với một thiếu niên khoảng 20 tuổi cũng đang luyện tập.
- Tiêu Thành, ngươi cũng ngừng lại, theo ta đi Tàng Thư Các. Ta sẽ chỉ dẫn ngươi một số công việc cần thiết. Vài ngày nữa có lẽ ta sẽ ra ngoài một chuyến tìm kiếm vài thứ cho tiểu sư muội của ngươi.
- Sư phụ, người nói tiểu sư muội thật sự có thể thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Tiêu gia sao?
- Là thật. Tiểu sư muội của ngươi tư chất cũng không phải là thiên tài trăm năm có một, ngược lại ngộ tính thì rất cao. Chỉ đáng tiếc tâm ham chơi quá nặng. Nếu có ta chỉ dẫn, chắc chắn tương lai sẽ thành châu ngọc. Được rồi, ngươi trước thay ta mời Tiêu Quân thái thượng trưởng lão đến đây nói là ta có việc cầu. Sau đó lại tới Tàng Thư Các.
- Vâng, thưa sư phụ.
Tiêu Thành vừa đi lại vừa nghĩ đến Tiêu Như Nguyệt. “Không biết có thể kết giao với vị tiểu sư muội này hay không? Đáng tiếc, tuổi của nàng quá nhỏ.”
----------
Không thể nói, những thứ nữ tử thần bí kia đưa cho Tiêu Vân Thiên đều là những thứ cần thiết nhất với hắn lúc này.
Thời gian diễn ra trận chiến kia còn khoảng 1 tháng rưỡi nhưng hắn chỉ có thể tu luyện thêm 1 tháng rồi lên đường.
Lại nuốt một viên Quy Nguyên Đan trung phẩm, Tiêu Vân Thiên lại bắt đầu quá trình tu luyện trong dược thủy nhàm chán.
“Đại Võ Sư có vẻ hơi xa xôi. Nuốt đan dược như ăn kẹo thế này, ít ra đến lúc đó cũng phải đạt được bát phẩm chứ nhỉ. Ài, Không đến Đại Võ Sư, cái gì cũng khó. Luyện đan, trận pháp, võ kỹ cao cấp, thậm chí là vài tạp kỹ cũng yêu cầu Đại Võ Sư.”
Bất chợt hắn nhớ tới một việc.
“Theo kiếp trước thì có lẽ hôm qua Tiêu Nhật Lam đã thu Như Nguyệt làm đồ đệ rồi nhỉ? Như vậy còn 2 ngày nữa là ngày chúng ta chính thức quen biết rồi nhỉ?”
Trời trong nắng ấm. Tiêu Như Nguyệt thoải mái nằm dài trên bãi cỏ. Hôm nay nàng không phải luyện tập, bởi vì sư phụ nàng Tiêu Nhật Lam đã ra ngoài, nghe nói phải đi tận 7 ngày. Sư huynh Tiêu Thành lại bận rộn học tập quản lý Tàng Thư Các với Tiêu Quân thái thượng trưởng lão. Thế là nàng sẽ có 7 ngày thoải mái rồi.
“Thật là nhàm chán, có lẽ ta nên đi xem Vân Chiến ca ca luyện tập.”
Nghĩ là làm, Tiêu Như Nguyệt bật dậy, tức tốc chạy đi. Nhưng nàng lại phát hiện Tiêu Vân Chiến đã đi ra ngoài gia tộc, nghe bọn thủ vệ nói thì là vào thành tìm sủng thú.
Nàng lại nghĩ tập hợp thành viên “Tiêu gia thiếu niên hội” lại đến khu rừng trúc nhỏ phía sau Tiêu gia chơi thì mới phát hiện bọn nhóc này còn chưa hoàn thành phần luyện tập buổi sáng của huấn luyện viên.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi một mình.
Tiểu trúc lâm phía sau Tiêu gia thật sự là không lớn, so với cả trang viên Tiêu gia thì còn bé hơn. Xung quanh tiểu lâm được bao bọc bằng tường cao tới 4m. Tiêu gia có tổng cộng 6 mảnh rừng giống như vậy. Nhưng cấp độ nguy hiểm thì rất khác nhau. Những khu rừng khác thì có từ dã thú hung hãn các loại cho đến cả yêu thú nhất nhị cấp. Trong tiểu trúc lâm này lại chỉ có những động vật ăn cỏ, ngay cả động vật ăn thịt cũng không có. Chính là nơi cho các thiếu niên Tiêu gia học cách làm quen với rừng rậm.
Tiêu Như Nguyệt đi một mạch thẳng trong rừng, nàng rất quen thuộc với con đường này, một con đường “bí mật chỉ có mình nàng và Vân Chiến ca ca biết”. Nó dẫn tới một hồ nước. Nàng vẫn luôn rất tự hào về “bí mật” này, nhưng hôm nay nàng rất tức giận vì “bí mật” đã không còn là bí mật nữa.
Ngay lúc nàng nhìn thấy hồ nước thì nàng cũng thấy một thiếu niên đang ngồi bên bờ hồ. Quá đáng hơn là chân hắn còn đang quẩy quẩy dưới nước. Phải biết nước này là nàng thường xuyên tắm ở đây đấy. Không biết chân hắn có làm bẩn nước hồ không? Nếu có thì làm sao nàng dám bơi nữa?
- Này, tên kia. Ngươi là ai? Ai cho ngươi đến đây hả? Có biết đây là đâu không? Có biết hồ nước này là của bổn tiểu thư không hả?
Tiêu Vân Thiên quay đầu, tất cả diễn ra đúng như kiếp trước của hắn. Ngay cả lời nói của nàng cũng không sai một chữ. Khác là kiếp trước hắn vô tình đến đây, còn kiếp này là cố ý. Nhưng khi quay mặt lại thì chính hắn cũng bất ngờ vì câu tiếp theo của nàng:
- Ngươi… ngươi… người điên, sao ngươi lại tới đây?
“Kiếp trước nàng có gọi như vậy đâu. Mấy tên khốn kiếp kia, thật tức chết mà, dám lan truyền tin tức giả nói ta bị điên. Xem ra kiếp này không thể lặp lại kịch bản kiếp trước rồi.”
- Ơ… ta… ta…
- Ngươi ngươi ta ta cái gì? Nói, là ai chỉ ngươi đến đây?
“May mắn, trở lại quỹ đạo cũ rồi.”
- Là ta buồn chán quá nên đi dạo, không ngờ lại đi lạc vào đây.
- Ngươi buồn chán sao? Ta cũng đang buồn chán đây. Nhưng mà dù là vậy ngươi cũng không được rửa chân trong hồ nước này. Rút chân ra ngay, nếu không ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo.
- Được được. Nàng là ai? Nàng nói hồ nước này là của nàng?
- Ngươi quên rồi à? Chúng ta đã gặp nhau tại Thực Phòng, ta đã nói ta tên là Tiêu Như Nguyệt.
“Thôi chết, quên mất. Kiếp trước đây là lần đầu ta với nàng gặp nhau nhưng kiếp này thì không phải. Tùy cơ ứng biến vậy.”
- À, đúng rồi. Ta quên mất. Ta là Tiêu Vân Thiên.
- Ta biết rồi, ngươi rất nổi tiếng. Cả Tiêu gia đều biết ngươi bị điên.
- Nguyệt Nhi, ta nói với nàng, ta không có bị điên đâu.
- Không cho phép gọi Nguyệt Nhi, chỉ có Vân Chiến ca ca mới được gọi như vậy thôi.
Mặt Tiêu Vân Thiên lập tức đen lại. Ai thấy nữ nhân của mình có biểu hiện say mê nam nhân khác đều sẽ hiểu tâm trạng hắn lúc này, nhưng hắn cũng không thể tức giận với một tiểu nữ mới 8 tuổi được, huống chi kiếp trước hắn còn nợ nàng nhiều lắm.
- Được được, là Như Nguyệt. nhưng mà ta không có bị điên đâu mà.
- Ta thấy rồi, hiện tại ngươi cũng rất bình thường, không bị điên.
Tiêu Vân Thiên lập tức bổ sung:
- Sau này cũng không bị điên. Bất cứ lúc nào ta cũng rất bình thường.
- Không tin. Mà Vân Chiến ca ca đã nói rồi, ta không được phép chơi với ngươi, nếu không cũng sẽ bị lây bệnh.
Tiêu Vân Thiên lập tức bó tay. Ấn tượng của nàng với hắn trong kiếp này xem ra là rất xấu. Điều khiến hắn tức nhất là kiếp trước hắn với nàng nói chuyện cả ngày nhưng nàng rất ít nhắc tới Tiêu Vân Chiến. Ít ra phút đầu gặp gỡ là hoàn toàn không nói tới tên kia. May mắn là trong lúc hắn đang rối trí thì nàng lại bảo:
- Hì hì, giờ ta đang không có bạn, ngươi ở lại đây chơi với ta có được không?
- Nàng không sợ ta lây bệnh điên?
- Không sợ, ngươi hiện tại chưa điên.
- Được rồi, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chúng ta sẽ nướng thịt thỏ với nướng cá ăn.
- Ơ, nhưng ai sẽ đi bắt thỏ?
- Tất nhiên là ngươi rồi. Bình thường đều là Vân Chiến ca ca bắt thỏ, đừng nói ngươi không bắt được nhé.
Nếu là kiếp trước, hắn sẽ rất bất lực trả lời “không được”, sau đó nàng sẽ nói: “Vậy ta sẽ đi bắt mấy con thỏ, ngươi ở đây nhóm lửa có được không?”
Với một Võ Sư Tam trọng như Tiêu Như Nguyệt, lại chỉ mới 8 tuổi, chưa biết cách vận dụng sức mạnh của mình một cách thuần thục thì bắt vài con thỏ quả thật là hơi khó khăn. Nhưng kiếp trước nàng cuối cùng cũng bắt được 2 con.
Tiêu Vân Thiên lưỡng lự chỉ 2 giây, hắn lập tức trả lời:
- Tất nhiên là được.
Hắn hiện nay đã là lục trọng, tốc độ nhanh hơn Tiêu Như Nguyệt rất nhiều. Cho dù hắn chỉ có tu vi Tam trọng thì với tâm trí của hắn là người trưởng thành thì việc bắt thỏ cũng rất dễ dàng. Chỉ một loáng sau hắn đã đem về 2 con thỏ béo mập, hơn xa 2 con Tiêu Như Nguyệt bắt về trong kiếp trước.
Lửa cũng rất nhanh được nhóm lên, xem ra Tiêu Như Nguyệt rất quen thuộc trong việc này. Bản thân nàng cũng giống kiếp trước, tự mình đảm đương việc nướng thịt. Nhưng nhìn nàng nướng một lúc, Tiêu Vân Thiên đành xung phong đảm nhận luôn phần nướng thịt.
Tiêu Vân Thiên xuất thần nhìn Tiêu Như Nguyệt, mặc dù hiện tại chỉ là một cô bé nhưng nàng vẫn gợi nhớ cho hắn rất nhiều kỷ niệm. Sau đó nghĩ đến không ngờ bản thân lại có khuynh hướng thích trẻ con, Tiêu Vân Thiên bật cười.
- Nào, ngươi cười cái gì thế? Đừng nói với ta là ngươi lại bắt đầu điên nhé… Đi bắt cá nào.
“Kiếp này, ta lại cùng nàng sánh bước”
Tiêu Vân Thiên nắm chặt bàn tay.
“Và chắc chắn thảm kịch kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra.”