Lý Nhĩ chớp mắt vài cái, nằm sấp xuống giường, hỏi: “Nương Nương không muốn mời Thái y, là vì không muốn Lãnh Thiếu gia lo lắng sao?” Lý Nhĩ biết Liễu Vận Ngưng vào ngành y đã được nhiều năm, đa phần độc Nương Nương đều có thể tự mình giải quyết, cho nên không cần lo lắng giống Lưu Dục.
Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn dàn rèm trên đầu giường hoa lệ tinh mỹ, rồi khẽ thở dài.
“Chuyện vừa rồi, đừng nói cho sư huynh biết!”
“Tại sao không nói cho Lãnh Thiếu gia biết? Nương Nương, người trúng độc gì vậy?” Lý Nhĩ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng tò mò: “Hiện giờ Nương Nương vẫn bình thường mà? Tại sao Lưu Dục lại kích động như vậy?”
Nghe những lời Lý Nhĩ nói, Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, ngồi dậy nói: “Không sao, chỉ là độc bình thường thôi, Lưu Dục đã làm quá lên rồi.”
Thanh âm nhỏ dần, nàng có hơi thất thần.
—- Không phải sợ sư huynh lo lắng, mà là cho dù tất cả Thái y của Thái y viện đến đây cũng chẳng làm được gì cả.
Nhìn chấm đỏ trên cổ tay, màu đỏ đã dần chuyển sang màu đen.
‘Mộng Thệ’, không phải là độc không dược nào có thể giải, trái lại, nó rất dễ giải nữa là đằng khác, nhưng……
Liễu Vận Ngưng buông mắt, nhớ đến giọng nói khàn khàn khó nghe của tên thích khách kia: “Nương Nương, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Độc này, đã qua thời kỳ tốt nhất để giải, dù có rành về dược cũng chẳng thể làm gì hơn.
Tuy không đến mức chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.
Đây là sự trừng phạt của mẫu thân đối với nàng sao? Muốn nàng sống để chuộc lại tội nghiệt mình đã gây ra ư?
“Chỉ là độc bình thường thôi à?” Lý Nhĩ hỏi: “Vậy tại sao không cho Lãnh Thiếu gia biết?”
“Lý Nhĩ, ta muốn uống nước.” Nàng bỗng nói.
“A? Ờ!” Lý Nhĩ ngoan ngoãn đi châm trà, Lưu Dục vội vã cầm bình dược đến.
“Nương Nương, là lọ này phải không?”
Tuyết đông đang rơi, đầu Lưu Dục đổ đầy mồ hôi, bàn tay đang nắm chặt bình sứ khẽ run, lòng Liễu Vận Ngưng chợt ấm áp, đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lưu Dục, hai đôi tay lạnh buốt như nhau.
Sau khi uống dược, Liễu Vận Ngưng thiếp đi, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp dùng thì đã ngủ say, Lưu Dục sửa góc chăn cho nàng, ngồi bên cạnh: “Lý Nhĩ, ngươi đi nghỉ trước đi, ở đây có ta là được rồi.”
“Ta đi báo với ngự thiện phòng một tiếng, bảo bọn họ hâm nóng lại bữa tối cho Nương Nương, sau khi Nương Nương tỉnh sẽ mang đến cho người.”
“Ừm!” Đáp lời một cách thờ ơ, Lưu Dục nhìn nét mặt nhăn nhó khi ngủ của Liễu Vận Ngưng, nét ưu buồn thoáng hiện nơi đáy mắt.
—- Nương Nương, người đau lòng lắm phải không?
Khẽ vén lọn tóc trên trán Liễu Vận Ngưng sang một bên, Lưu Dục nắm chặt tay nàng.
—- Sẽ ổn thôi, Nương Nương, tất cả sẽ ổn thôi mà, Lưu Dục sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng người!
Siết chặt chén ngọc trong tay, vị Đế Vương ngồi trên long ỷ với sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Lai Phúc đứng sau lưng y cho tròn bổn phận, im lặng.
Hắn biết, chủ tử của hắn hiện giờ cần một cơ hội phát tiết ngọn lửa giận trong lòng.
Những thái giám khác đứng sau lưng Lai Phúc lại không có được cái gan lớn như vậy, đứng run lẩy bẩy, ngay cả thở dốc cũng không dám.
Ánh nhìn nghiêm nghị chợt biến hóa, sự phẫn nộ và cay nghiệt đan xen vào nhau, y ngửa cổ, uống cạn thứ chất lỏng trong suốt trong chén, thứ chất lỏng chua cay trôi tuột xuống họng, khiến tâm tình của y càng mất bình tĩnh thêm!
Ngọn lửa giận khó ức chế, ‘choang’ một tiếng, chén ngọc trong tay đã bị y ném xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
—- Đúng là một lũ ăn hại!
Lúc không thể khống chế cơn giận, trong đầu y lại xuất hiện hình ảnh gương mặt tái nhợt muốn trong suốt, cái nhếch môi quật cường ấy, lại khiến y hoảng hốt trong giây lát.
Suy nghĩ bay xa dần, hàng chân mày chau lại, mày kiếm như đâm vào nhau, y khó có thể phủ nhận, hồi nãy lòng y có hơi lo lắng.
Chẳng lẽ —- là vì nàng có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh ư?
Không khí trở nên áp lực, ngoài cửa bỗng có người chạy vào thông báo: “Bệ hạ, Lý thị vệ cầu kiến.” Phần lớn những ai ở đây cũng đều thở phào, Lai Phúc nhìn nhìn sắc mặt của Hiên Viên Kỳ, phỏng đoán tâm tư của y: “Bệ hạ, có muốn để y vào không?”
Hiên Viên Kỳ chau mày, lạnh lùng nói: “Truyền!”
“Dạ!” Lai Phúc xoay người, giọng nói lanh lảnh vang dội: “Truyền Lý thị vệ yết kiến!”
Rất nhanh sau, Lý thị vệ cúi đầu bước đến: “Thần khấu kiến bệ hạ, ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lý thị vệ quỳ trên nền đất lạnh lẽo, Hiên Viên Kỳ không bảo y đứng dậy, cũng không nói gì khác, mặt Lý thị vệ bất giác toát mồ hôi hột, từng giọt chảy dọc theo góc cạnh của khuôn mặt.
“Thích khách đâu?” Cuối cùng Hiên Viên Kỳ cũng mở miệng.
“Chạy thoát?” Y nheo mắt, rặng từng chữ: “Triều đình nuôi lũ phế vật các ngươi có ích gì chứ? Ban ngày ban mặt để thích khách ngang nhiên ra vào Hoàng cung như chốn không người, cuối cùng thì để chúng chạy thoát?”
“Bệ hạ bớt giận, thần không có ý tìm cớ thất trách, nhưng La Tát Môn lần này quá lợi hại, võ công chiêu thức quỷ dị vạn lần, thần e……”
“Lui xuống! Tự đến Hình bộ lĩnh phạt đi!”
“Thần……”
“Còn cần trẫm phải lặp lại lần nữa sao?”
“Thần không dám—-”
“Lui xuống!”
“Dạ!”
Sau khi Lý thị vệ rời đi, Hiên Viên Kỳ khoát tay: “Tất cả lui xuống đi!”
“Dạ, bệ hạ!”
Lai Phúc cùng những người khác lui ra ngoài, thấy bọn họ đóng cửa rồi, Hiên Viên Kỳ tự rót một chén rượu, bỗng hỏi: “Lần này trở về, là mang tin tức gì tốt à?”
Để trả lời câu hỏi này của y, nam tử vận áo xanh xuất hiện sau lưng Hiên Viên Kỳ: “Thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, chuyện có liên quan đến Liễu phi mà bệ hạ dặn thuộc hạ tra, thuộc hạ đã tra rõ……”
“Tra rõ?”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ!” Nam tử vận áo xanh đáp: “Hơn nữa thuộc hạ cuối cùng cũng tìm ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh!”
Liễu uyển thoạt nhìn có vẻ mờ ảo khi bị bóng đêm bao phủ, trong tẩm cung chỉ có đúng một ngọn đèn leo lét, ngọn đèn lay lắt chiếu sáng khuôn mặt của thiếu nữ đang ngủ không được an ổn kia, càng thêm cô đơn thê lương.
Dưới ánh đèn mập mờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, soi sáng cái bóng hình của thiếu nữ đang ngủ kia.
Cơn gió lạnh thổi đến, thiếu nữ trên giường sợ hãi rụt lui, Lưu Dục thấy thể liền sửa lại chăn cho nàng.
Như nghe thấy tiếng động nhỏ, mí mắt của thiếu nữ đang nằm trên giường giật giật, hàng lông mi dày cũng run run theo.
“Nô tỳ không biết.” Nàng khẽ cắn môi: “Nếu không phải Đại tiểu thư tùy tiện trốn hôn, vậy nương nương sẽ không phải chịu ấm ức, bệ hạ sẽ không giận lây sang người, nếu……”
“Lưu Dục—-” Nàng cắt ngang lời Lưu Dục: “Trên đời không có vụ ‘nếu’, ta không hận nàng, thật đó, ngược lại, ta biết ơn nàng lắm.”
—- Nếu không nhờ nàng, chỉ sợ bây giờ ta vẫn mãi đắm chìm vào cái lời thề vốn không thể thực hiện được, ta rất biết ơn Liễu Uẩn Nịnh, đã khiến ta biết được sự thật.
Lưu Dục không đáp.
Hồi lâu, nàng mới nói: “Nô tỳ đi thắp đèn.”
Tẩm cung trở nên sáng rực, Liễu Vận Ngưng bước đến bên cây đàn cầm, vỗ về nó, bỗng muốn đàn một khúc, nhắm mắt suy nghĩ, lúc mở mắt ra, tiếng đàn du dương đã bật ra theo những ngón tay nàng, ngày càng mãnh liệt.
Thấy thế, Lưu Dục lui ra ngoài để không làm phiền đến nàng, lẳng lặng cài then cửa, nàng khẽ dặn dò thị nữ đang đứng canh cửa: “Mang bưa tối đến!”
Thị nữ nhận lệnh, Lưu Dục ngây ra, dỏng tai nghe tiếng đàn êm dịu, lòng không cách nào an tĩnh được.
Qua buổi ngắm mai này, chỉ e những ngày sau này của nương nương càng khó vượt qua.
Tiếng đàn trong phòng thấp dần, kết thúc một khúc, dư âm luẩn quẩn, vang vọng nơi xà nhà cao ba thước, một lát sau, một thủ khúc khác lại trỗi dậy, khác với âm điệu du dương kia, lúc nhanh lúc chậm, như tiếng suối chảy nơi cao sơn lưu thủy, gián đoạn rồi chậm dần, nhẹ nhàng, như dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi —-
Lưu Dục không biết đàn, nàng chỉ là một hạ nhân, không rỗi để đi học cái thứ văn nhã này, nhưng khi nghe tiếng đàn từ trong phòng truyền ra, nàng ngẩn người, như rơi vào cảnh mộng vô biên, khiến nàng không thể tự thoát ra được.
“Lưu Dục tỷ, tỷ sao vậy?” Thanh âm của Lý Nhĩ bỗng vang lên bên tai, Lưu Dục nhìn nàng, thấy vẻ mặt kinh của Lý Nhĩ, trên mặt có cái gì đó lạnh lạnh, lấy tay lau, ẩm ướt —-
“Sao Lưu Dục tỷ lại khóc? Có phải có ai ăn hiếp tỷ không?”
Lắc đầu, Lưu Dục quay đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, thanh âm khàn khàn: “Không có gì.”
“Lưu Dục tỷ—-”
“Thánh —- Thượng —- đến!” Giọng nói the thé vang lên giữa tiếng đàn biến ảo hàng vạn hàng nghìn lần, khiến kẻ khác cảm thấy đột ngột vô cùng.
Nhưng không có nhiều thời gian để ý đến điều này, tất cả quỳ xuống: “Nô tỳ (nô tài) bái kiến bệ hạ!” Lưu Dục cũng giống các thị nữ khác, quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo, tiếng giày giẫm nát tuyết lớn dần, đi ngang qua người các nàng mà không hề dừng lại. Tiếng đàn trong phòng không biết đã dừng lại từ bao giờ, tiếng bước chân người đó càng thêm rõ ràng.
Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa không xa, cúi đầu trong im lặng: “Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!”
Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa không xa, cúi đầu trong im lặng: “Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!”
Hiên Viên Kỳ không dừng bước, cứ thế mà đi ngang qua Liễu Vận Ngưng rồi ngồi xuống, cánh cửa chạm trở hoa văn tinh mỹ chậm rãi khép lại trước mắt Liễu Vận Ngưng, ngăn cản ánh mắt lo lắng của Lưu Dục.
“Bình thân!” Hiên Viên Kỳ lãnh đạm nói, nâng chén trà nóng để ở một bên, hớp một ngụm nhỏ.
“Tạ bệ hạ!”
Liếc nàng một cái với vẻ mặt không chút thay đổi, Hiên Viên Kỳ nói: “Lại đây!”
“Dặn dò thì không có, nhưng—-” Y chau mày, như đang lo không biết nên biểu đạt lời kế tiếp như thế nào, hồi lâu lại đứng dậy, ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng chính là, y vén tóc nàng, chau mày nhìn chằm chằm trán nàng rất lâu.
Liễu Vận Ngưng không dám nhúc nhích, không biết hành động này của y đại biểu cái gì, chỉ có thể tùy ý y nhìn chằm chằm nàng.
Hồi lâu, y lại hỏi: “Vết sẹo kia, đã xóa bằng cách nào?”
Thanh âm của y không lớn, cũng không cao không thấp, bình thản như đang hỏi nàng đã dùng bữa chưa, nhưng lại khiến Liễu Vận Ngưng giật mình.
“Bệ hạ, người……”
Buông tay, y xoay người, thản nhiên nói: “Thật sự chuyện mười năm trước Trẫm đã quên, nếu không phải vô tình nhìn thấy viên trân châu kia, Trẫm sẽ không hề nhớ ra.”
“……” Nàng nên trả lời thế nào? Biết ơn y cuối cùng đã tin nàng ư?
Cổ họng khô đắng, nụ cười mỉm vẫn không tắt: “Bệ hạ ‘nhật lý vạn cơ’*, lời hứa năm đó cũng chỉ là lời nói đùa của một đứa trẻ, có quên cũng là chuyện bình thường……” Khi nói đến câu sau, thanh âm lại không được trơn tru.
—- Quả nhiên, người nhớ cũng chỉ có ta mà thôi!
Im lặng, lại nghe y hỏi: “Trẫm đối xử với ngươi như vậy, ngươi có hận Trẫm hay không?”
Hận ư?
Nàng có từng hận y chăng?
Nàng ngẩng đầu mờ mịt, kinh ngạc nhìn y, lại tự hỏi chính bản thân mình một lần nữa: Nàng có từng hận y không? Có không?
Không nói gì.
Khiến kẻ khác cảm nhận được áp lực sâu sắc trong tẩm cung tĩnh lặng, lan tràn, lan tỏa tận nóc phòng. Phút chốc, cả đất trời trở nên lặng vắng, nặng nề đến nỗi khiến kẻ khác hít thở không thông.
Không phải đang nói dối, lại càng không phải rộng lòng vị tha, nàng chỉ nói lên sự thật mà thôi.
Lời nói đùa lúc nhỏ, vốn không phải thật, là chính nàng không chịu thừa nhận mà thôi. Cho đến ngày hôm nay, nói tóm lại, cũng do nàng gieo gió gặt bão.
Nàng sai ở chỗ, không thể phân biệt được đâu đùa đâu thật.
“Hửm?” Nghe câu trả lời của nàng, Hiên Viên Kỳ xoay người, nhướng mày: “Ngươi thật sự không hận sao?”
Chậm rãi hít một hơi, nàng kiên định nói: “Thần thiếp, không hận!”
Y bỗng cười, tiếng cười vang phát ra từ bạc môi của y, y cười thủy chung không tương đồng với ánh mắt, đôi mắt hà khắc sâu thẳm như được phủ một lớp băng dầy cộm: “Mười năm trước Trẫm từng nói sẽ dẫn ngươi đi đúng không?”
Nàng nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Đó đã là chuyện hồi nhỏ, chuyện đã lâu vậy rồi, bệ hạ có quên cũng vẫn thế.”
“Nhưng ngươi lại không quên, không phải sao?” Y lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt lạnh lẽo như trời đông giá rét: “Ngươi không tiếc mạo hiểm làm thế thân mạo danh, chẳng phải vì câu nói đùa khi ấy của Trẫm sao?”
Nàng bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y, ánh mắt mờ mịt.
—- Thì ra thật sự là lời nói đùa ư? Lời hứa ta gìn giữ mười năm còn quan trọng hơn cả sinh mạng, ở trong lòng y, thật sự chỉ là một câu nói đùa sao?
Hiên Viên Kỳ quay đầu, dùng đôi mắt như hố băng sâu thăm thẳm nhìn nàng: “Có phải vì câu nói đùa của Trẫm, nên ngươi mới dám to gan lớn mật, nghĩ ra cái cách thay xà đổi cột để đạt được mục đích của mình? Ngươi cho rằng Trẫm sẽ niệm tình mười năm trước mà không làm gì ngươi ư?”
Từng câu từng chữ, như lưỡi dao bén nhọn, không hề lưu tình mà đâm nàng, nàng nhìn y ngỡ ngàng, hai tay buông xuôi hai bên hông bất giác nắm lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay như thể muốn dính chặt ở đó, đau đớn qua đi, cảm xúc chết lặng, hồi lâu lại phải buông tay trong bất lực, lòng bàn tay chết lặng thì lòng cũng bắt đầu đau, đau lắm, rất đau.
“Nếu thật thế, vậy ngươi có biết Trẫm hối hận cỡ nào không?”
“……”
“Hối hận tại sao năm đó lại nói một câu đùa vui như vậy với ngươi?”
Hô hấp cũng trở nên khó khăn, từng hơi, từng hơi cuối cùng cũng bật ra, tim quặn đau, kéo dài một cách nặng nề, một cách rõ ràng, lan tràn trong lòng.
Huyết sắc lui dần trên mặt nàng, thân thể đơn bạc loạng choạng, nàng cố gắng đứng vững, lưng thẳng, để bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Nàng cụp mắt, nhìn chằm chằm mặt đất.
—- Hiên Viên Kỳ, tại sao ngươi phải đánh nát chút ảo tưởng duy nhất còn sót lại của ta? Tại sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tại sao năm đó lại cho ta một tia hy vọng vô vọng?
Tại sao lại xem nàng như một con ngốc.
Miệng đắng ngắt, niềm thương tâm sâu sắc từ đáy lòng ùa đến, hòa vào hơi thở lạnh lẽo theo mỗi lần hít thở rồi dung hòa vào không khí, lẳng lặng tiêu tán—-