Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 17: Kích tình trong nước cùng nữ cảnh sát xinh đẹp. (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Tử Dạ tỷ tỷ, được rồi, Lâm Lạc chỉ mất máu quá nhiều, tốt nhất là để hắn vào bệnh viện truyền máu, thuận tiện để bệnh viện giúp hắn xử lý một số vết thương.
Nguyệt Dao đứng thẳng dậy, xoay người cười cười với Tử Dạ.
- Bác sĩ, phiền các vị.
Tử Dạ gật đầu, nói với bác sĩ của trung tâm cấp cứu.
- Tử Dạ tiểu thư xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm tốt.
Bác sĩ kia rất khách khí nói, một lát sau, mấy người cùng nhau đưa Lâm Lạc lên xe cứu thương, xe cứu thương hú còi rời đi, đám người Tử Dạ cũng đi theo.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trên xe, Tử Dạ lại hỏi một lần nữa, nàng nhìn Trương Tĩnh quần áo xộc xệch, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác rất bất an.
- Chúng mình gặp phải Phương Thiên Mệnh.
Biết Lâm Lạc đã thoát khỏi nguy hiểm, Trương Tĩnh cũng dần dần bình tĩnh xuống, nàng đem chuyện vừa xảy ra kể lại một lần, đương nhiên, đoạn tình cảm mãnh liệt giữa nàng và Lâm Lạc, tự nhiên là bị nàng lược qua.
- Lâm Lạc có thể đánh bại Phương Thiên Mệnh?
Tử Dạ kinh ngạc không ngớt, trong lúc nhất thời nàng đã quên sự phẫn nộ với Phương Thiên Mệnh, nàng rất rõ thực lực của Phương Thiên Mệnh, nếu như đem chuyện này truyền ra, vậy khẳng định Lâm Lạc sẽ trở thành một ngôi sao chói mắt trong soán mệnh giới.
Nhưng vừa nghĩ lại, dựa theo lời Trương Tĩnh, kỳ thực Lâm Lạc cũng không đánh bại Phương Thiên Mệnh, chính xác mà nói là dọa Phương Thiên Mệnh đi, nếu như Phương Thiên Mệnh kiên trì một chút, chỉ sợ cuối cùng Lâm Lạc sẽ chết trong tay hắn, nhưng cho dù như vậy, trong mắt Tử Dạ, Lâm Lạc đã làm cho nàng chấn kinh rồi.
- Tử Dạ, sở dĩ Phương Thiên Mệnh muốn giết Lâm Lạc, là bởi vì bạn, đúng không?
Trong giọng nói Trương Tĩnh có chút dị dạng.
- Chắc là vậy.
Tử Dạ thở dài một tiếng,
- Chỉ là, mình thật không nghĩ tới, Phương Thiên Mệnh lại muốn giết Lâm Lạc.
- Vậy, bạn dự định làm sao bây giờ?
Trương Tĩnh thoáng do dự một chút hỏi, không biết vì sao, đột nhiên dường như nàng cảm thấy giữa mình và Tử Dạ có một tia ngăn cách, lẽ nào, là bởi vì Lâm Lạc sao?
- Thương thế của Phương Thiên Mệnh hẳn là không nhẹ, mình nghĩ, trong thời gian tới, hẳn là hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Tử Dạ oán hận nói:
- Nếu hắn thật sự dám xuất hiện, vậy vừa lúc, mình sẽ giết hắn!
Trương Tĩnh không nói gì nữa, nhưng trong lòng nàng, cho rằng Tử Dạ bởi vì Lâm Lạc mới hận Phương Thiên Mệnh như thế, lại không biết sự thực và suy nghĩ của nàng cách nhau quá xa.
Trương Tĩnh và Tử Dạ, một người là đội trưởng đội cảnh sát thành phố, một người là cửu cấp soán mệnh sư đại danh đỉnh đỉnh, hai người cùng nhau đưa bệnh nhân tới, bệnh viện tự nhiên không dám chậm trễ, phái ra bác sĩ tốt nhất cùng hộ sĩ tốt nhất, chỉ là, rất nhanh bọn họ liền phát hiện, tạo động tĩnh lớn như vậy lại có chút dư thừa.
Nguyệt Dao nói không sai, hiện tại Lâm Lạc chỉ mất máu quá nhiều, các vết thương đều đã cầm máu, thậm chí đã trong quá trình khép lại.
Mấy người bác sĩ và hộ sĩ biết nội tình kia, ánh mắt nhìn Nguyệt Dao đã có chút cổ quái, không phải bởi vì vẻ đẹp xuất trần thoát tục kia của Nguyệt Dao, mà là y thuật không thể tưởng tượng nổi của nàng.
- Tử Dạ, mình đi về trước, bạn ở đây trông Lâm Lạc đi.
Bên ngoài phòng bệnh, Trương Tĩnh dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Lạc trên giường bệnh, nói với Tử Dạ.
- Được rồi, nhìn bạn ướt sũng cả người kìa, mau trở về thay quần áo, cẩn thận bị cảm.
Tử Dạ gật đầu nói.
Trương Tĩnh há miệng, dường như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra, xoay người vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Tĩnh, trong mắt Tử Dạ lộ ra vài phần nghi hoặc, Trương Tĩnh đêm nay cho nàng một loại cảm giác kỳ quái, dường như không giống dĩ vãng.
***
Lam Tuyết ấn chuông cửa, một lát sau, Lâm Sương đi ra.
- Sao lại là cô?
Lâm Sương thấy Lam Tuyết, vẻ mặt mất hứng, nàng vốn tưởng Lâm Lạc đã về.
- Lâm Lạc đã về chưa vậy?
Lam Tuyết cười nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa!
Lâm Sương căm giận nói, cái gọi là không đưa tay đánh người tươi cười với mình, tuy rằng nàng rất ghét Lam Tuyết, nhưng người ta cười với nàng như thế, nàng cũng không thể đối xử không tốt với người ta.
- Còn chưa trở về?
Lam Tuyết hơi sửng sốt,
- Kỳ quái, không phải hắn đã quay về Minh Châu sao?
- Cô, hôm nay cô đã liên hệ với Lạc ca ca?
Lâm Sương thoáng chần chờ một chút, hỏi.
- Không lâu trước, tôi còn nói chuyện điện thoại với anh ấy.
Trong lòng Lam Tuyết mơ hồ có chút đắc ý, nghe ý tứ của Lâm Sương, dường như cô ta cũng không biết Lâm Lạc ở đâu, hơn nữa hôm nay căn bản là chưa liên lạc với Lâm Lạc, bởi vậy, dường như nàng có một chút ưu thế.
- Vậy anh tôi ở đâu?
Lâm Sương có chút khẩn cấp hỏi, từ tối hôm qua đến bây giờ, Lâm Lạc vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại cho nàng, tự nhiên nàng cũng rất sốt ruột.
- Để cho tôi đi vào, tôi sẽ nói cho cô.
Tròng mắt Lam Tuyết xoay chuyển, mỉm cười nói.
Lâm Sương cúi đầu suy nghĩ một chút, rốt cục cũng mở cửa, cho Lam Tuyết đi vào.
Trương Tĩnh nằm ở trong bồn tắm, hai tay nhẹ nhàng xoa bộ ngực mềm mại kia, Lâm Lạc dùng sức quá mạnh, cho nên hiện tại nàng cảm giác được mơ hồ phát đau, còn có vết bầm nhàn nhạt.
- Tiểu sắc lang, không có một điểm ôn nhu.
Trương Tĩnh thì thào tự nói, nghĩ đến tình cảm mãnh liệt với Lâm Lạc trong biển, hai gò má nhất thời lại nóng lên.
Bởi vì quan hệ gia đình của nàng, hơn nữa ánh mắt nàng cũng cao, cho nên tới bây giờ, hai mươi hai tuổi nàng vẫn chưa có bạn trai, đương nhiên, nàng không cần lo lắng mình không tìm được chồng, nàng biết, chỉ cần mình muốn gả, lập tức sẽ có rất nhiều người tới xếp hàng xin cưới nàng, không chỉ bởi vì nàng đẹp, càng bởi vì cha nàng chính là thị trưởng Thành phố Minh Châu - Trương Hiểu Tùng.
Vốn Trương Hiểu Tùng không muốn con gái bảo bối của mình đi làm cảnh sát, chỉ là Trương Tĩnh lại thích làm cảnh sát, đã nhiều lần khuyên nhủ không được, cuối cùng ông ấy đành phải tôn trọng lựa chọn của con gái, mà Trương Tĩnh có thể trở thành đội trưởng đội cảnh sát thành phố, kỳ thực cũng có một chút nguyên nhân là do Trương Hiểu Tùng, đương nhiên, năng lực của bản thân Trương Tĩnh, cũng rất xuất sắc.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với Lâm Lạc, nàng không chỉ xấu hổ, mà còn càng khổ não, nàng thấy đó là một chuyện ngoài ý muốn, lúc đó cho rằng không sống nổi, nàng mới không hề cố kỵ.
- Quên đi, coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh đi!
Trương Tĩnh nhẹ thở dài, đi ra khỏi bồn tắm, vóc người hoàn mỹ bại lộ hoàn toàn trong không khí, đáng tiếc, lúc này không hề có khán giả.
- Tĩnh Tĩnh!
Vừa thay quần áo xong, Trương Tĩnh liền nghe được có tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn ra, trong phòng khách, một nam tử trung niên mang vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng.
- Cha, hôm nay cha về sớm vậy?
Trương Tĩnh hơi sửng sốt, bình thường Trương Hiểu Tùng đều về nhà lúc đã khuya.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 18: Tử Dạ phát điên! (1+2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Sao? Có phải giấu ai trong nhà, sợ bị cha nhìn thấy không?
Trương Hiểu Tùng mỉm cười,
- Yên tâm đi, nếu như con mang bạn trai về nhà, cha cầu còn không được, sẽ không mắng đâu.
- Cha, cha nói cái gì vậy?
Trương Tĩnh gắt nhẹ,
- Cha lúc nào cũng nghĩ muốn đem con gả ra ngoài sao?
- Tĩnh Tĩnh, con cũng không nên trách cha sốt ruột, tuy nói tuổi này con chưa xuất giá là rất bình thường, nhưng bạn trai cũng không có một người, vậy có chút không bình thường rồi.
Trương Hiểu Tùng thở dài một tiếng,
- Cha và mẹ con bình thường đều bận nhiều việc, cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến con, cho nên nếu như con có bạn trai, thì dẫn đến cho chúng ta xem.
- Cha, con biết rồi!
Trương Tĩnh giậm chân nói, chỉ là, trong đầu nàng không tự giác xuất hiện thân ảnh của Lâm Lạc.
Trương Hiểu Tùng đột nhiên trầm ngâm, ông ta nhìn Trương Tĩnh, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại khó mở miệng.
- Cha, cha có việc gì muốn nói với con sao?
Thấy Trương Hiểu Tùng như vậy, Trương Tĩnh có chút kỳ quái hỏi.
- Tĩnh Tĩnh, cha có chuyện muốn hỏi ý kiến của con.
Trương Hiểu Tùng thoáng chần chờ một chút, thở dài, có vẻ khó khăn.
- Ai, cha, con nói trước, nếu như là giới thiệu bạn trai cho con, vậy thì thôi!
Trương Tĩnh vội nói, vẻ mặt lo lắng.
- Tĩnh Tĩnh, con yên tâm, không phải chuyện này.
Khóe miệng Trương Hiểu Tùng lộ ra một tia cười khổ, từ khi giới thiệu bạn trai cho nàng vài lần, cứ nhắc tới loại chuyện này nàng liền bỏ chạy.
- Vậy rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trương Tĩnh cũng bắt đầu có chút hiếu kỳ.
- Tĩnh Tĩnh, đợi lát nữa chuyện cha nói với con, con không thể nói cho bất luận người nào, hiểu chưa?
Trương Hiểu Tùng ngữ khí trầm trọng.
- Cha, chuyện gì mà phiền phức như vậy? Không bằng cha đừng nói thì hơn!
Trương Tĩnh thuận miệng nói.
- Không được, Tĩnh Tĩnh, chuyện này, con phải biết, hơn nữa, con cũng phải giữ bí mật, nếu không, Trương gia chúng ta, sợ rằng sẽ gặp một hồi tai họa!
Trương Hiểu Tùng trầm giọng quát nhẹ.
- Cha, rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lòng Trương Tĩnh bắt đầu cảm thấy bất an.
- Ngày hôm nay, cấp trên tìm cha.
Trương Hiểu Tùng cúi đầu nói,
- Mà sở dĩ bọn họ tìm cha, là có liên quan đến con, bởi vì, bọn họ biết con và Tử Dạ là bạn bè tốt.
- Con và Tử Dạ?
Trong lòng Trương Tĩnh vừa động, nàng mơ hồ đã hiểu, sự tình thực sự có chút phiền phức, cấp trên trong lời Trương Hiểu Tùng, tự nhiên là Chính Phủ Trung Ương.
- Đúng vậy, bọn họ muốn con có thể thuyết phục Tử Dạ làm việc cho chính phủ.
Trương Hiểu Tùng thở dài một tiếng,
- Trên thực tế, đối với địa vị siêu nhiên của hiệp hội soán mệnh sư, cấp trên đã sớm có người bất mãn, chỉ là khiếp sợ thực lực cường đại của hiệp hội soán mệnh sư, nên đành ẩn nhẫn đến nay, nhưng bây giờ bọn họ đã không muốn nhịn nữa, bọn họ muốn thành lập một tổ chức, chuyên môn đối kháng hiệp hội soán mệnh sư.
- Bọn họ muốn Tử Dạ tham gia vào tổ chức này?
Trương Tĩnh rốt cục đã hiểu toàn hiểu rõ, nhưng nàng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, hiệp hội soán mệnh sư có địa vị cao hơn cả chính phủ, khiến cho chính phủ bất mãn vốn là chuyện rất bình thường.
- Đúng vậy, bọn họ cần một người có ảnh hưởng lớn trong soán mệnh giới đi đầu, mà Tử Dạ chính là một trong những người phù hợp điều kiện của bọn họ, bọn họ âm thầm điều tra bối cảnh của Tử Dạ, phát hiện nàng không có thân nhân, chỉ có một người bạn là con, hơn nữa bọn họ biết con là con gái của cha, cho nên, bọn họ tìm đến cha.
Trong lòng Trương Hiểu Tùng vô cùng đau khổ,
- Tĩnh Tĩnh, đây là mệnh lệnh của cấp trên, cha không thể cự tuyệt.
- Cha, con biết, con sẽ không trách cha.
Trương Tĩnh cúi đầu nói, trong lòng đã rối như tơ vò,
- Nhưng, chỉ sợ Tử Dạ sẽ không đồng ý.
- Tĩnh Tĩnh, hiện tại là nguy cơ lớn nhất của Trương gia chúng ta, nếu con có thể thuyết phục Tử Dạ, đương nhiên chúng ta sẽ không sao, thế nhưng, nếu như thất bại, chỉ sợ, Trương gia chúng ta sẽ nhà tan cửa nát.
Trương Hiểu Tùng cúi đầu nói, tựa hồ đột nhiên trở nên già đi rất nhiều.
- Cha, nghiêm trọng như thế sao?
Trương Tĩnh thất kinh, nàng vốn nghĩ rằng, cho dù thất bại, tối đa cũng chỉ bị xử phạt mà thôi.
- Tĩnh Tĩnh, có một số việc, con còn không biết!
Trương Hiểu Tùng hơi thở dài một tiếng,
- Hiện nay, chính phủ chính không dám chính diện xung đột với hiệp hội soán mệnh sư, tất cả đều chỉ bí mật tiến hành, chính phủ âm thầm nâng đỡ, thành lập một tổ chức tên là Thiên Mệnh, tổ chức này biểu hiện ra không có quan hệ gì với chính phủ, mục đích chính là không muốn làm cho hiệp hội soán mệnh sư tìm được bất luận nhược điểm gì.
- Thiên Mệnh?
Trương Tĩnh sửng sốt, nàng không khỏi nhớ tới Phương Thiên Mệnh đêm nay thiếu chút nữa giết chết Lâm Lạc, Phương Thiên Mệnh và tổ chức gọi là Thiên Mệnh này, có quan hệ không? Hay chỉ là trùng hợp cùng tên?
- Đúng, chính là Thiên Mệnh, mà chúng ta, đã biết bí mật của Thiên Mệnh, nếu như con có thể thuyết phục Tử Dạ gia nhập Thiên Mệnh, chúng ta tự nhiên sẽ bình yên vô sự, nhưng một khi thuyết phục thất bại, cũng rất có khả năng chúng ta sẽ bị diệt khẩu, tình huống tốt nhất, chỉ sợ cũng sẽ bị giam lại.
Trương Hiểu Tùng cười khổ nói.
- Vậy, vậy bọn họ cũng rất quá đáng!
Trương Tĩnh căm giận nói.
- Tĩnh Tĩnh, con cũng không cần phải quá lo lắng, đây cũng chỉ là suy đoán của cha.
Ngữ khí Trương Hiểu Tùng thoáng chậm lại,
- Huống chi, bây giờ còn sớm, cấp trên cho con thời gian ba tháng, nếu như con có thể trong ba tháng thuyết phục Tử Dạ, chúng ta tự nhiên sẽ không có việc gì.
- Cha, con sẽ tận lực.
Trương Tĩnh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói.
Trương Hiểu Tùng gật đầu, nhưng không nói gì nữa, sắc mặt vẫn là một mảnh ngưng trọng như cũ.
***
Lâm Lạc có một giấc mơ rất hương diễm, trong mộng, hắn một tay ôm Trương Tĩnh, một tay ôm Tử Dạ, trái ôm phải ấp cảm thấy hạnh phúc chết đi được, đột nhiên, không biết Lâm Sương từ nơi nào xông ra, làm cho hắn hoảng sợ, sau đó, thì hắn tỉnh lại.
Mở mắt, nhìn bốn phía, lại nhìn mình, rất nhanh Lâm Lạc liền biết mình đang ở bệnh viện, chuyện trước khi hôn mê, hắn cũng bắt đầu nhớ lại, hắn không tự giác lấy tay sờ sờ trong lòng, nhưng phát hiện nơi đó đã không còn vết thương, dĩ nhiên đã hoàn toàn khép lại, hắn vận chuyển chân khí đi khắp kinh mạch toàn thân, phát hiện mình không chỉ hoàn toàn khôi phục bình thường, hơn nữa dường như có tiến bộ so với trước đây, chân khí tựa hồ càng thêm tràn đầy.
- Kỳ quái, sao mỗi lần bị thương, lại càng thêm lợi hại?
Lâm Lạc lẩm bẩm, đáng tiếc, trong phòng bệnh không có ai có thể trả lời cho hắn.
Cảm giác mình đã không có việc gì, Lâm Lạc liền đứng dậy, nhưng nhìn trên quần áo người, đã bị người khác thay đổi, mà bên cạnh giường bệnh, còn đặt một bộ quần áo, chính là quần áo ngày hôm qua Tử Dạ mua cho hắn, mà bộ quần áo hắn mặc kia, hiển nhiên đã hỏng.
Nghĩ đến bộ quần áo bỏ ra hơn hai nghìn đồng để mua mới mặc được một ngày đêm thì xong đời, Lâm Lạc đau lòng không ngớt, trong lòng càng chửi rủa Phương Thiên Mệnh không ngớt, hơn hai nghìn đồng, hắn ở bên ngoài khổ cực làm việc hai ba tháng, mới có thể mua được, hắn có thể không đau lòng sao?
Lâm Lạc tỉ mỉ kiểm tra thân thể mình một chút, phát hiện những chỗ vốn bị thương đều không còn vết thương, rốt cục hoàn toàn yên lòng, tuy hiện tại hắn còn không biết vì sao lại như vậy, nhưng cho dù thế nào, bây giờ hắn đã bình yên vô sự, hơn nữa tinh thần rất tốt, vậy là đủ rồi, về phần nguyên nhân, chờ khi gặp Trương Tĩnh sẽ hỏi lại đi.
Nghĩ đến Trương Tĩnh, trong lòng hắn không khỏi nóng lên, đoạn tình cảm mãnh liệt dưới biển kia, là chuyện cả đời này hắn vĩnh viễn không quên, đây là lần đầu tiên hắn thân mật với một cô gái như vậy, chỉ là, khi nhớ lại, hắn lại có chút đau đầu, không biết sau này nên đối mặt với Trương Tĩnh như thế nào.
- Cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Mặc dù Lâm Lạc thấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, nhưng lại phát hiện điện thoại di động đã hoàn toàn hỏng rồi.
- Bây giờ là hai giờ sáng.
Một thanh âm truyền đến, làm cho Lâm Lạc kinh sợ.
- Ta không hỏi ngươi!
Chờ khi Lâm Lạc biết là thanh âm của Tiểu Hôi, liền tức giận nói.
- Ai, đây không phải ta giúp ngươi sao?
Tiểu Hôi ủy khuất nói,
- Ngươi có muốn biết sau khi ngươi hôn mê, xảy ra chuyện gì không?
- Nói nhảm, đương ta nhiên muốn biết.
Lâm Lạc tức giận nói, lập tức hắn hiểu được, Tiểu Hôi tựa hồ biết tất cả những gì phát sinh trên người hắn, lúc đầu nó còn nói là Lâm Lạc có thể thấy cái gì, nó cũng có thể thấy, hiện tại xem ra, cho dù là cái Lâm Lạc không thể nhìn thấy, nó cũng có thể thấy.
Lâm Lạc dự đoán không có sai, rất nhanh, từ Tiểu Hôi, hắn đã biết mọi chuyện xảy ra, khi hắn biết thương thế của mình là do Nguyệt Dao chữa, trong đầu không khỏi dâng lên một ý niệm quái dị, chẳng lẽ, hắn tìm được Nguyệt Dao, chính là bởi vì hắn cần Nguyệt Dao chữa thương giúp hắn? Chẳng lẽ, đây cũng là chuyện đã định trước?
Trong lúc nhất thời, Lâm Lạc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ là tạm thời quên điều này đi, nhưng khi hắn nghe nói Tử Dạ đưa quần áo của hắn giao cho hộ sĩ, cũng rất vô trách nhiệm mang theo Nguyệt Dao rời khỏi bệnh viện, không khỏi có chút phiền muộn, nói như thế nào hắn cũng là người bệnh, nàng không thể lưu lại chiếu cố hắn một chút sao?
Nếu như Lâm Lạc biết, Tử Dạ không chỉ không chiếu cố hắn, ngay cả khi Lam Tuyết gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng nói hiện tại Lâm Lạc có việc, mà không nói hắn ở bệnh viện, chỉ sợ hắn càng thêm phiền muộn rồi, bằng không, bây giờ khẳng định Lam Tuyết và Lâm Sương đã ở chỗ này chăm sóc hắn, mà không phải đang ngủ ngon trong nhà hắn.
Tuy bây giờ mới là 2 giờ sáng, thế nhưng Lâm Lạc đã tỉnh lại, cũng không đi ngủ được, hắn cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, vì vậy, hắn liền đi ra ngoài.
Hàng lang vẫn sáng đèn, nhưng rất vắng vẻ, nơi này là khu nội trú trong bệnh viện thành phố, lúc này đại đa số bệnh nhân đều đã đi ngủ, Lâm Lạc đi một hồi, đi tới phòng trực ban, nơi này chỉ có một hộ sĩ đang ngáp ngủ.
- Tiên sinh, ngài có việc sao?
Hộ sĩ kia tính cảnh giác không tệ, Lâm Lạc vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, nàng đã có phản ứng, thấy Lâm Lạc, nàng có vẻ hơi kinh ngạc.
- Ừm, cô hộ sĩ, tôi là bệnh nhân phòng bệnh 208 kia, bây giờ tôi muốn xuất viện, có được không?
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút nói.
- A? Bây giờ xuất viện?
Hộ sĩ kia vừa nghe được Lâm Lạc nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc,
- Thế nhưng, tiên sinh, ban ngày chúng tôi mới có thể làm thủ tục xuất viện, hay là ngài đợi sáng sớm ngày mai xuất viện được chứ?
Hộ sĩ kia nói đến đây, đột nhiên a một tiếng, vội vàng hỏi:
- Tiên sinh, ngài nói ngài ở phòng bệnh 208? Vậy ngài gọi là Lâm Lạc sao?
- Đúng vậy, tôi là Lâm Lạc, làm sao vậy?
Lâm Lạc ngẩn người, gật đầu nói.
- A, ngài chờ một chút, tôi thông báo cho Tử Dạ tiểu thư trước!
Hộ sĩ kia vội bấm một dãy số.
- Tử Dạ tiểu thư phải không? Tôi là hộ sĩ của bệnh viện, đúng, anh ấy tỉnh rồi, anh ấy nói muốn xuất viện, úc, được, được, tôi để anh ấy tiếp điện thoại.
Hộ sĩ kia nói vài câu với Tử Dạ, liền đem điện thoại đưa cho Lâm Lạc,
- Lâm tiên sinh, Tử Dạ tiểu thư tìm ngài.
- Này, sao anh không chết?
Vừa nhận điện thoại, thanh âm của Tử Dạ hung hăng liền truyền tới.
- Đây, mạng tôi lớn!
Lâm Lạc thiếu chút nữa bị những lời này của Tử Dạ làm ngất, đành nói vậy.
- Anh không thể đợi được sáng sớm mới xuất viện à?
Tử Dạ tức giận nói.
- Tôi đã hoàn toàn khỏe rồi.
Lâm Lạc thấp giọng nói, thoáng chần chờ một chút, hắn dè dặt hỏi một câu,
- Cô có thể tới đón tôi một chút không? Muộn thế này có khả năng không bắt được xe.
- Anh! Nằm mơ đi!
Tử Dạ thiếu chút nữa thì mắng ầm lên, nghĩ thầm anh là gì của ta, khuya khoắt như vậy lại muốn ta đón anh xuất viện?
Lâm Lạc cũng không quá thất vọng, dù sao hắn cũng biết bảo Tử Dạ tới đón hắn là không có khả năng, chỉ có điều muộn như thế, thực sự hắn cũng không tìm được người khác mà thôi.
- Vậy được rồi, đã khuya rồi, cô ngủ đi, ngày mai tôi sẽ đến phòng công tác đúng giờ.
Thanh âm của Lâm Lạc vẫn rất ôn nhu, người bên ngoài nghe thấy, giống như đang nói nhỏ với tình nhân.
- Ngủ cái đầu anh í!
Tử Dạ hét lên một câu vào điện thoại,
- Bản tiểu thư vừa mới ngủ, đã bị đánh thức rồi, đều là do tên sắc lang đáng chết nhà anh làm hại!
Lỗ tai Lâm Lạc bị Tử Dạ hét đến ù đi, thấy Tử Dạ tiểu thư đã phát tác, hắn nhanh chóng cúp điện thoại, miễn cho gặp tai bay vạ gió.
Cô hộ sĩ kia đang hé miệng cười trộm liền cười áy náy, Lâm Lạc xoay người rời đi, suy nghĩ một chút, hắn đi về phòng bệnh.
- Quên đi, chờ mấy giờ vậy.
Lâm Lạc tự an ủi,
- Dù sao cũng còn không lâu, một lúc thì qua thôi.
Nửa giờ sau, có người tới gõ cửa, Lâm Lạc vừa mở cửa, thì thấy cô hộ sĩ kia.
- Lâm tiên sinh, Tử Dạ tiểu thư gọi ngài ra cửa bệnh viện.
Hộ sĩ kia tựa hồ đang cố nén cười.
- Bây giờ?
Lâm Lạc sửng sốt.
- Đúng vậy, chính là bây giờ.
Cô hộ sĩ cười hì hì nói, nàng còn không nói cho Lâm Lạc, kỳ thực là Tử Dạ nói bảo hắn ra nhanh lên, bất quá, nàng thật sự không có ý đùa với Lâm Lạc, ngược lại có chút bội phục Lâm Lạc, đơn giản vì nàng cho rằng Lâm Lạc và Tử Dạ là đôi tình nhân đang giận dỗi.
Khi Lâm Lạc thấy Tử Dạ, nàng đang tựa ở cửa xe, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
- Đưa điện thoại của anh cho tôi!
Tử Dạ nhàn nhạt nói, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng Lâm Lạc lại cảm giác được một tia không ổn.
Lâm Lạc có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đem cái điện thoại đã hỏng kia đưa cho Tử Dạ.
Tử Dạ nhận điện thoại di động, đột nhiên hung hăng ném xuống đất, điện thoại liền vỡ thành mấy mảnh, mà tựa hồ Tử Dạ còn chưa hết giận, hung hăng đạp lên mấy mảnh của chiếc điện thoại đã vỡ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 18: Tử Dạ phát điên! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Lâm Lạc trừng mắt há mồm nhìn Tử Dạ, nhưng cũng không rõ, sao nàng lại có cừu hận lớn như vậy với điện thoại của hắn.
- Tử Dạ tiểu thư, cô, cô không sao chứ?
Lâm Lạc rụt rè hỏi, thật ra hắn lại không đau lòng vì điện thoại của mình, bởi vì điện thoại dù sao cũng đã hỏng.
- Điện thoại chết tiệt, gọi thế nào cũng không được, còn giữ để làm gì?
Tử Dạ tức giận nói,
- Ngày mai mua cái mới!
Lâm Lạc không nhịn được cười lên, thì ra bởi vì Tử Dạ không gọi được cho hắn nên mới trít giận lên điện thoại của hắn, chỉ là, lập tức hắn lại cười khổ, không phải hắn không muốn mua cái mới, chỉ là thực sự hắn không có tiền đổi điện thoại mà thôi.
- Tử Dạ tiểu thư, cô vội vã tìm tôi có việc gì?
Lâm Lạc lại hỏi.
- Không có việc gì!
Tử Dạ tức giận nói,
- Lên xe đi!
Hiện tại Tử Dạ có chút bực bội, vừa nãy Lâm Lạc nói muốn nàng tới đón hắn xuất viện, tự nhiên là nàng không chút do dự cự tuyệt, chỉ là, lúc nàng bị đánh thức, không buồn ngủ nữa, liền nhớ tới nàng còn có chuyện muốn thương lượng với Lâm Lạc, liền gọi điện thoại cho hắn, nhưng gọi kiểu gì cũng không được, trong cơn tức giận, nàng đi thẳng đến bệnh viện.
Nhưng đi được nửa đường, nàng lại nghĩ tới, buổi chiều hôm qua Lâm Lạc cũng đã mượn điện thoại của nàng, phỏng chừng là điện thoại di động hết pin hoặc là có vấn đề, nhưng mặc dù như vậy, trong cơn tức giận, nàng vẫn giận chó đánh mèo, đổ hết tội lỗi cho điện thoại di động kia, vì vậy mới phát sinh vụ đập điện thoại di động vừa rồi.
- Vì sao chuyện liên quan đến tên sắc lang đáng chết này, mình đều dễ dàng tức giận như vậy?
Tử Dạ đột nhiên phát hiện mình có chút không thích hợp, tuy rằng tính tình của nàng không tốt, nhưng dễ nổi giận vì một người như vậy, đây chính là lần đầu tiên.
Tử Dạ tâm sự nặng nề, nên không nói gì, mà lúc này tự nhiên Lâm Lạc cũng không dám quấy rầy nàng, hắn cũng không muốn lại làm nàng tức giận.
- Tới rồi.
Xe dừng ở bên ngoài tiểu khu Hoa Viên Biệt Thự, Tử Dạ rốt cục cũng mở miệng.
- Cảm ơn.
Lâm Lạc liếc nhìn Tử Dạ, thấp giọng nói, sau đó liền mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
- Chờ một chút.
Tử Dạ gọi lại Lâm Lạc,
- Tôi có việc muốn nói với anh!
Lâm Lạc quay đầu, nhìn Tử Dạ, phát hiện Tử Dạ cũng đang nhìn hắn, mặc dù là ban đêm, nhưng hắn vẫn cảm thấy mắt nàng rất sáng, rất đặc biệt.
- Chuyện anh bị Phương Thiên Mệnh tập kích, tôi chuẩn bị báo lên cấp trên, bất quá, anh phải chuẩn bị tâm lý, bởi vì, nếu như cấp trên biết anh thiếu chút nữa giết được Phương Thiên Mệnh, khẳng định sẽ bắt đầu coi trọng anh, như vậy, có khả năng anh sẽ đảm nhiệm một chức vị trong hiệp hội soán mệnh sư.
Tử Dạ quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói.
- Chức vị? Chức vị gì?
Lâm Lạc hơi sửng sốt, đối với tình huống nội bộ hiệp hội soán mệnh sư, hắn cũng không rõ ràng, bởi vì trong tin tức công khai của hiệp hội soán mệnh sư, tư liệu về tổ chức nội bộ rất có hạn.
- Rất nhiều, nhưng hiện tại tôi cũng không thể nói nhiều với anh, bất quá hẳn là anh đã biết một ít, tỷ như mười hai chấp pháp sử, hay là thành viên phòng thẩm lí và phán quyết nội bộ, hoặc quan khảo hạch tư cách soán mệnh sư, những việc này anh đều đã tiếp xúc qua, ngoại trừ những chức vị này ra, còn có một số chức vị khác.
Tử Dạ lần này lại rất kiên trì giải thích cho Lâm Lạc,
- Trên thực tế, rất nhiều soán mệnh sư ngoại trừ làm việc ở một phòng công tác vận mệnh bên ngoài, còn đang kiêm nhiệm một hoặc vài chức vụ trong hiệp hội soán mệnh sư.
Lâm Lạc âm thầm gật đầu, hắn biết, Tử Dạ đang đảm nhiệm vài chức vụ, chấp pháp sử, viên chức của phòng thẩm lí và phán quyết nội bộ, quan khảo hạch, không biết trừ ba chức vị này ra, Tử Dạ còn có chức vị khác không đây?
- Kỳ thực, tôi chỉ có thể làm một soán mệnh sư phổ thông, về phần chức vụ trong hiệp hội, tôi cũng không có hứng thú.
Lâm Lạc hơi trầm ngâm một chút rồi nói.
- Đây là nguyên nhân tôi muốn nói cho anh chuyện này, bởi vì, có đảm nhiệm chức vụ trong hiệp hội hay không, cũng không phải do anh quyết định.
Tử Dạ nhàn nhạt nói,
- Hiệp hội sẽ căn cứ năng lực của anh, an bài cho anh một chức vị thích hợp, một khi ra quyết định, anh nhất định phải đảm nhiệm chức vụ này, không thể cự tuyệt.
- A?
Lâm Lạc sửng sốt,
- Tại sao lại như vậy?
- Anh không cần phải tìm hiểu nguyên nhân, nói chung bây giờ là như thế, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhậm chức ở hiệp hội soán mệnh sư, cũng không phải chuyện xấu gì, rất nhiều soán mệnh sư đều cầu còn không được.
Tử Dạ nói tiếp,
- Nếu như anh cũng giống như những soán mệnh sư này, tôi đã đem chuyện xảy ra lần này báo cáo, tôi tin tưởng, không lâu sau, anh sẽ là một người có chức vụ không tệ trong hiệp hội soán mệnh sư.
Lâm Lạc cuối cùng cũng đã hiểu, chỉ là, vì sao Tử Dạ muốn nói chuyện này cho hắn?
- Tử Dạ tiểu thư, nếu như tôi không muốn nhậm chức trong hiệp hội, tôi nên làm thế nào?
Lâm Lạc cũng không ngốc, nếu Tử Dạ cố ý nhắc nhở hắn, vậy hẳn là có biện pháp giải quyết, chỉ có điều, sao Tử Dạ biết hắn sẽ không thích nhậm chức ở hiệp hội soán mệnh sư? Nếu như chỉ là suy đoán, vậy suy đoán của nàng cũng quá chuẩn rồi!
- Biện pháp kỳ thực rất đơn giản, là tôi thay anh giấu diếm một chút, tôi có thể nói với cấp trên, Phương Thiên Mệnh tập kích anh, nhưng may là tôi tới kịp lúc, cứu anh một mạng, như vậy, bọn họ vẫn sẽ phái người truy sát Phương Thiên Mệnh, nhưng cũng sẽ không chú ý tới anh.
Tử Dạ thản nhiên nói,
- Phương Thiên Mệnh kia rất sĩ diện, hắn cũng sẽ không đem chuyện này nói ra, cho nên, chỉ cần anh đồng ý làm như vậy, cấp trên thì sẽ không biết thực lực chân chính của anh, ở trong mắt người khác, anh vẫn chỉ là trợ thủ của tôi. Trừ điều đó ra, không có bất cứ cái gì đặc biệt.
- Thế nhưng, cô, cô không cần phải nói dối giúp tôi mà?
- Anh đừng tự mình đa tình, ai nói dối giúp anh? Sở dĩ Phương Thiên Mệnh muốn giết anh, là bởi vì muốn đối phó tôi, nếu không bởi vì tôi mà gây phiền phức cho anh, quỷ mới nguyện ý giúp anh!
- Cho dù như thế nào, vẫn cảm ơn cô.
Lâm Lạc ngượng ngùng cười nói.
- Được rồi, xuống xe đi, tôi phải về nhà rồi, còn có, đi làm không được muộn nữa!
Tử Dạ phát hiện mình có loại xung động muốn một cước đá Lâm Lạc ra khỏi xe.
Lâm Lạc xuống xe, quay đầu chuẩn bị nói tạm biệt Tử Dạ, nhưng lại thấy xe đã sưu một tiếng phóng như bay đi mất.
- Có cần phải gấp như thế không?
Lâm Lạc lẩm bẩm một tiếng, xoay người đi về phía cổng tiểu khu.
Tiểu khu 24 giờ đồng hồ đều có bảo an trực ban, không biết vận khí Lâm Lạc tốt hay xấu, đêm nay lại là Chu Vân Đào trực ban, mà Chu Vân Đào đã sớm nhìn thấy Lâm Lạc đi cùng mỹ nhân, chỉ là không muốn đi tới quấy rối hắn.
Lâm Lạc vừa bước vào cổng tiểu khu, Chu Vân Đào liền bắt đầu mang vẻ mặt thần bí.
- Ây, Tiểu Lâm, đại mỹ nữ kia là ai vậy? Ta thấy rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào nha!
Chu Vân Đào vẻ mặt dâm đãng nói.
- Nào có đại mỹ nữ gì, ngươi đi khám mắt đi?
Lâm Lạc tức giận nói,
- Có phải ngươi vừa nằm mơ không?
- Không đâu, đêm nay ta không ngủ gật mà.
Chu Vân Đào suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định nói, hắn ôm cánh tay Lâm Lạc:
- Nói mau, rốt cuộc là ai? Tiểu tử ngươi gần đây sao quen biết nhiều mỹ nữ như vậy?
- Ta đã nói là mắt ngươi có vấn đề rồi, ta vừa đi về một mình!
Lâm Lạc phủ nhận, nếu Chu Vân Đào không nhận ra Tử Dạ, hắn tự nhiên sẽ không nói ra.
Không đợi Chu Vân Đào nói gì, Lâm Lạc thì giật tay ra, nói tiếp:
- Đã khuya rồi, ta phải đi về ngủ, ngày mai còn phải đi làm!
- Fu*k, lừa quỷ à, rõ ràng anh anh em em với một đại mỹ nữ ở trên xe, còn không dám thừa nhận!
Đáng tiếc, Lâm Lạc không nghe được Chu Vân Đào nói, mà cho dù nghe được, hắn cũng sẽ coi như không nghe thấy, mà Chu Vân Đào lại bắt đầu lẩm bẩm:
- Kỳ quái, rốt cuộc là ai nhỉ? Ta khẳng định đã gặp qua ở nơi nào đó, sao không nghĩ ra nhỉ? Ngôi sao điện ảnh Phương Thản Nhiên? Hay là mỹ nữ dẫn chương trình Yến Nam Nam? Hình như cũng không phải!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 19: Nửa đêm mê tình! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Rốt cục về đến nhà, cuối cùng Lâm Lạc cũng thở dài một hơi, ngã vào ghế sô pha trong phòng khách, đèn cũng lười bật, trong đầu bất giác nhớ lại chuyện đã xảy ra hai ngày qua, quan hệ không rõ ràng với Tử Dạ, đoạn tình cảm mãnh liệt với Trương Tĩnh trong biển, còn có, sự xuất hiện của Nguyệt Dao, làm cho đầu óc hắn có chút hỗn loạn.
- Nếu như tất cả chuyện ta làm, trên thực tế đều có người khác sắp xếp, ta đây còn cần phải chăm chú làm sao?
Trong lòng Lâm Lạc thầm nghĩ, từ khi hắn bắt đầu hoài nghi vận mệnh của mình bị người khác thao túng, trong lòng hắn, thường toát ra một cái ý niệm như thế.
Suy nghĩ đã lâu, vẫn không nghĩ ra cách giải quyết, Lâm Lạc lắc đầu, quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa, cho dù như thế nào, sau này, hắn vẫn làm việc mình muốn làm, cho dù thật sự có người khác thao túng, nhưng quan trọng là chính hắn vốn đã muốn làm như vậy, nên có quan hệ gì đâu?
Vừa nghĩ như thế, tâm tình Lâm Lạc nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Còn mấy giờ nữa là trời sáng, Lâm Lạc quyết định lên giường ngủ một chút, đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, cũng lười bật đèn, liền cởi quần áo, nhảy lên giường.
- Ưm...
Trên giường mơ hồ truyền đến một thanh âm mềm mại, mà Lâm Lạc cũng cảm giác có chút không thích hợp, rõ ràng hắn cảm thấy mình đè lên một thân thể vô cùng mềm mại.
- Lâm Lạc, anh đã về sao?
Thanh âm quen thuộc vang lên, Lâm Lạc lại càng hoảng sợ, cuống quít nhảy lên, vội vội vàng vàng mặc quần áo, sau đó, đi tới cạnh cửa, bật đèn lên.
Trong phòng ngủ sáng lên, mà tự nhiên Lâm Lạc cũng nhìn lại về phía giường, không khỏi nóng người lên, Lam Tuyết ăn mặc vô cùng mỏng manh, nhũ câu như ẩn như hiện, chân ngọc trắng nõn cũng lộ ra bên ngoài hơn phân nửa, nàng đang dùng tay che lên mắt, hiển nhiên là không thích ứng với ánh sáng đột ngột.
- Oa-aa...
Lam Tuyết vặn eo một cái, tựa hồ không chú ý Lâm Lạc còn ở bên cạnh, quần áo vốn không đủ để che những chỗ quan trọng, lúc này có vẻ càng ít vải, mà bộ trong lòng đầy đặn kia, lại có vẻ càng thêm cao ngất.
- Lam Tuyết, sao cô lại ở đây?
Lâm Lạc một bên hỏi một bên thoáng đưa mắt hướng sang bên kia, mặc dù có chút không muốn, nhưng hắn biết mình không thể nhìn nữa, nếu không, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
- Tôi, tôi không phải bạn gái anh sao? Đương nhiên, đương nhiên phải ở chỗ này mà!
Lam Tuyết nhỏ giọng nói, dù sao nàng cũng không phải cô gái phóng đãng, mặc dù đã có dũng khí, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
- Thế nhưng, tôi, tôi chỉ bảo cô giả mạo thôi mà!
Lâm Lạc có cảm giác dở khóc dở cười,
- Cô cũng không cần giả mạo giống thật như vậy đâu?
- Tôi...
Lam Tuyết cắn môi, mặt đỏ bừng, do dự một hồi, nàng đột nhiên xuống giường, đi về phía Lâm Lạc.
Trong lòng Lâm Lạc không khỏi có chút khẩn trương, không biết Lam Tuyết muốn làm gì.
- Lâm Lạc, tôi, tôi không muốn giả làm bạn gái anh!
Lam Tuyết đi tới bên cạnh Lâm Lạc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, cố lấy dũng khí nói nhanh:
- Em muốn làm bạn gái chân chính của anh!
- A...
Lâm Lạc há to miệng, tuy rằng hắn đã mơ hồ cảm giác được Lam Tuyết có tình ý với hắn, nhưng, hắn chẳng thể nghĩ tới, Lam Tuyết lại nói ra trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời, hắn không khỏi cảm thấy rối loạn, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Lam Tuyết cảm giác gương mặt nóng rần lên, nhưng nàng vốn có chút khẩn trương, lại rốt cục thở dài một hơi, bởi vì cuối cùng nàng đã nói ra tâm ý của mình.
- Lâm Lạc, em biết anh có thể không thích em, nhưng không sao, em chỉ cần ba tháng, anh cho em ở đây ba tháng, nếu như ba tháng sau, anh vẫn không thích em, thì em sẽ rời xa anh!
Lam Tuyết nhanh chóng nói, câu khó mở miệng nhất kia đã nói ra, kế tiếp tự nhiên sẽ rất dễ mở miệng rồi, nói xong những lời này, Lam Tuyết ngửa đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Lạc, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.
Chỉ là, qua một khoảng thời gian dài, Lâm Lạc nhưng vẫn không có phản ứng, hắn kinh ngạc nhìn Lam Tuyết, tựa hồ đang bị “đơ”, thấy hình dạng này của hắn, Lam Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên nhào vào lòng hắn, cánh tay ngọc mảnh khảnh bỗng nhiên quấn lên cổ hắn, chân nhẹ nhàng kiễng lên, hôn một cái lên mặt Lâm Lạc.
Ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, Lâm Lạc đột nhiên tỉnh lại, đồng thời trong đầu hắn bất giác xuất hiện hình ảnh triền miên trong nước với Trương Tĩnh, gần như là vô thức, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lam Tuyết, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Một nữ nhân lần đầu tiên hôn môi và một nam nhân hôn môi lần thứ hai hôn nhau sẽ phát sinh chuyện gì đây? Nhìn đôi môi Lâm Lạc chảy máu sẽ biết, bởi vì không ngờ Lam Tuyết đã cắn một cái vào môi hắn.
- Xin lỗi, em, không phải em cố ý!
Lam Tuyết hai gò má đỏ bừng, xấu hổ không ngớt, nàng rúc người vào trong lòng Lâm Lạc, không dám nhìn hắn.
Mà Lâm Lạc bị Lam Tuyết cắn một cái, cũng thanh tỉnh lại, lúc này hắn đang hối hận không ngớt, hắn làm vậy, chẳng khác nào thừa nhận Lam Tuyết là bạn gái hắn sao? Này, này sau này nên làm gì bây giờ!
Lam Tuyết trong lòng Lâm Lạc, tự nhiên là không biết mâu thuẫn của hắn, lúc này nàng đã hoàn toàn bị cảm giác hạnh phúc vây quanh, vốn nàng chỉ là muốn nói cho Lâm Lạc hiểu rõ tâm ý của nàng là tốt rồi, lại không nghĩ rằng, Lâm Lạc đã tiếp nhận nàng, mấy ngày nay tất cả những chuyện nàng làm vì Lâm Lạc, đúng là đáng giá.
- Không, không có việc gì, tôi, tôi đi tắm một chút.
Lâm Lạc xấu hổ không thôi, nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của Lam Tuyết ra, sau đó liền vội vã đi ra phía ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Lạc, Lam Tuyết cười ngọt ngào.
Lâm Lạc ở ghế sô pha phòng khách ngồi đến hừng đông, hắn không dám quay về phòng ngủ, bởi vì hắn phát hiện sự tự chủ của mình đã càng ngày càng kém, đặc biệt sau khi xảy ra đoạn tình cảm mãnh liệt trong biển với Trương Tĩnh kia, đáy lòng hắn càng thêm khát vọng đối với thân thể nữ nhân, một khi trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Lam Tuyết mỹ lệ động lòng người kia, chỉ sợ hắn hoàn toàn không thể khống chế dục vọng của chính mình.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, hiển nhiên Lam Tuyết vẫn đang chờ Lâm Lạc, chỉ là, vừa rồi lớn mật thổ lộ tấm lòng, bây giờ Lam Tuyết lại khôi phục sự rụt rè, Lâm Lạc không đi vào, nàng cũng không có ý đi ra, cứ như vậy, thẳng đến hừng đông, khi Lâm Sương rời giường, Lâm Lạc cũng bắt đầu làm bữa sáng, Lam Tuyết mới đi ra.
- Lạc ca ca, anh đã về rồi?
Thấy Lâm Lạc, Lâm Sương tất nhiên là kinh hỉ.
- Tiểu Sương, rửa mặt đánh răng đi, chuẩn bị ăn sáng.
Lâm Lạc gật đầu, ôn nhu cười với nàng.
- Vâng!
Thấy Lâm Lạc, vẻ mặt không vui của Lâm Sương đều tiêu thất không còn chút nào, mặc dù là Lam Tuyết còn ở đây, nàng cũng xem như không thấy.
Khi ăn sáng, Lâm Sương hết sức làm nũng, một lúc muốn Lâm Lạc gắp cho nàng, một lúc lại muốn Lâm Lạc xúc cơm cho nàng, Lam Tuyết biết là Lâm Sương đang khiêu khích mình, nhưng nàng tỏ vẻ rất hồn nhiên không thèm để ý.
Thấy Lam Tuyết không tức giận chút nào, Lâm Sương không khỏi có chút nhụt chí, vì vậy, liền đem oán khí đều phát tác lên mấy quả trứng, gắp trứng gà lên, bỏ vào trong miệng, hung hăng cắn, tựa hồ như cắn Lam Tuyết vậy.
Thấy động tác trẻ con kia của Lâm Sương, Lâm Lạc cảm thấy buồn cười, đồng thời càng phiền muộn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 19: Nửa đêm mê tình! (2+3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Tiểu Sương, hôm qua em đến La thị tập đoàn làm gì?
Ăn sáng xong, Lâm Lạc đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi.
- A, Lạc ca ca, ta, em chỉ đi chơi thôi!
Lâm Sương không kịp nghĩ sao Lâm Lạc biết chuyện này, chỉ vội vã che giấu.
- Đi chơi?
Lâm Lạc có vẻ hoài nghi.
- Đúng vậy, em thấy dụng cụ tập thể dục ở đó không tệ, muốn xem có hợp không, sau này chúng ta mua về dùng nha!
Trình độ nói sạo của Lâm Sương cũng không tệ lắm, sắc mặt không đổi nói.
- Ừm!
Lâm Lạc gật đầu, không hoài nghi nữa, thoáng chần chờ một chút, hắn còn nói thêm:
- Tiểu Sương, em muốn mua cái gì, nhớ nói cho anh biết, chờ mấy ngày nữa, anh sẽ mua cho em.
Giống như mọi khi, Lâm Lạc căn dặn Lâm Sương vài câu, liền đi ra ngoài, Lam Tuyết mỉm cười với Lâm Sương, rồi cũng đi theo Lâm Lạc.
Lam Tuyết và Lâm Lạc đều đi làm ở tòa nhà Vận Mệnh, tự nhiên sẽ đi cùng đường, dọc theo đường đi, Lam Tuyết rất thân mật ôm cánh tay Lâm Lạc, Lâm Lạc có chút xấu hổ, nhưng cũng ngại đẩy nàng ra, không thể làm gì khác là mặc kệ nàng.
Lần này hai người không đi xe bus, mà đi tàu điện ngầm, đi làm giờ cao điểm, trên tàu điện cũng phải chen chúc, để tránh cho người khác lách vào đứng cùng, Lam Tuyết trực tiếp đem toàn bộ thân thể đều rúc vào lòng Lâm Lạc, hai tay ôm eo Lâm Lạc, nhìn mấy tên sắc lang dường như có chút muốn chiếm tiện nghi xung quanh một cách không có hảo ý, Lâm Lạc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhận trọng trách làm hộ hoa sứ giả, chỉ có điều, hình như chính hắn lại chiếm hết tiện nghi.
Tòa nhà Vận Mệnh, thang máy dừng lại ở tầng 88.
- Anh đi làm trước.
Lâm Lạc nhẹ giọng nói với Lam Tuyết.
- Ừm!
Lam Tuyết khẽ lên tiếng, đột nhiên kiễng chân hôn lên má Lâm Lạc một cái.
Lâm Lạc vừa ra khỏi thang máy, một bên bất giác sờ sờ khuôn mặt, sự ôn nhu ấm áp, làm cho trong lòng hắn bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào nhàn nhạt, một lát sau, hắn xoay người, nhưng phát hiện cửa thang máy đã đóng lại.
Lắc đầu xua tan sự rung động trong lòng kia, Lâm Lạc đi về phía phòng công tác vận mệnh của Tử Dạ. Cửa phòng công tác vẫn mở rộng như cũ, nhưng bên trong cũng không có người, tựa hồ Tử Dạ còn chưa tới.
Lâm Lạc ngồi xuống bàn công tác, trên bàn có một chiếc máy tính, có một ít sách, còn có một bình hoa, trong bình hoa cắm vài bông bách hợp, hương hoa bay vào mũi, làm cho hắn cảm thấy thoải mái vài phần.
- Tiểu Hôi, ngươi nói cho ta biết, sát thủ Giang Tân Viễn mời tới có hình dáng thế nào?
Đợi một hồi, Tử Dạ còn chưa tới, Lâm Lạc liền dò hỏi.
- A, ta nghĩ xem nào, cái này nói như thế nào nhỉ, so với ngươi to hơn một chút, so với ngươi cao hơn một chút, so với ngươi đẹp trai hơn một chút, so với ngươi lạnh lùng hơn một chút...
Tiểu Hôi vừa nói liền thao thao bất tuyệt.
- Không cần nói nhiều!
Lâm Lạc buồn bực,
- Rốt cuộc có đặc điểm gì nữa? Tỷ như có cái gì đặc thù không.
- Người đó cũng không có gì đặc biệt a, ta vào cơ sở dữ liệu cũng không tìm được tư liệu của hắn.
Tiểu Hôi suy nghĩ một chút nói:
- Không bằng như vậy đi, ta đem ảnh chụp của hắn in ra.
- In ra?
Lâm Lạc sửng sốt,
- Ngươi có thể in ảnh của hắn ra?
- Đúng vậy, nhưng ngươi phải mở máy vi tính và máy in trước đã!
Tiểu Hôi hì hì cười,
- Ta là trí não nha, ta rất lợi hại!
- Đừng có chém gió nữa, không phải in ảnh thôi sao?
Lâm Lạc một bên mở máy vi tính một bên tức giận nói, tuy từ đáy lòng hắn cũng thừa nhận Tiểu Hôi tương đối lợi hại, nhưng nhìn hình dạng đắc ý kia của nó, hắn không nhịn được muốn đả kích vài câu.
- Hừ, đợi lát nữa cho ngươi kiến thức sự lợi hại của ta!
Tiểu Hôi có chút không phục nói.
Sau khi, máy in bắt đầu hoạt động, liên tiếp in ra 3 tấm ảnh, phân biệt là đằng trước, đằng sau và mặt bên.
- Sặc, cái dạng này, còn nói so với ta đẹp trai hơn so với ta lạnh lùng hơn, cái loại ánh mắt gì chứ...
Lâm Lạc vừa nhìn ảnh chụp vừa lẩm bẩm nói, nhưng còn chưa nói xong, thì hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, bởi vì hắn phát hiện Tử Dạ đã đi đến.cửa
Thấy Tử Dạ, Lâm Lạc không khỏi cảm thấy hoa mắt, hôm nay Tử Dạ ăn mặc một bộ váy màu đen, váy rất ngắn, cặp đùi thon dài lộ ra bên ngoài hơn phân nửa, không biết vì sao, trong đầu Lâm Lạc vô thức xuất hiện thân thể hoàn mỹ không tỳ vết kia của Tử Dạ.
Phía sau Tử Dạ, Nguyệt Dao vẫn mặc một bộ đồ trắng, nàng vẫn mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xung quanh, tựa hồ mỗi chỗ đối với nàng, đều có vẻ rất mới mẻ.
- Anh đã đến rồi.
Tử Dạ nhàn nhạt nói một câu với Lâm Lạc, Lâm Lạc vội đứng lên, dù sao hắn vừa ngồi ở vị trí của Tử Dạ.
- Cho anh.
Tử Dạ đưa cho Lâm Lạc một cái hộp.
Lâm Lạc hơi sửng sốt, vừa nhận hộp mở ra nhìn, chính là một chiếc điện thoại mới nhất của Apple.
- Hôm qua tôi phá điện thoại của anh, đương nhiên phải bồi thường một cái khác cho anh.
Tử Dạ thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Lạc, liền thản nhiên giải thích,
- Số điện thoại cũng là số cũ của anh.
- Nhưng, cái điện thoại kia của tôi vốn đã bị hỏng rồi!
Lâm Lạc cười khổ nói,
- Cô căn bản không cần mua cho tôi cái khác.
- Tôi nói bồi thì bồi, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Tử Dạ trừng mắt nhìn Lâm Lạc, đi về phía bàn mình, đột nhiên nàng hơi nhíu mày lại, bởi vì nàng nghe được tiếng máy in hoạt động.
- Anh đang in cái gì vậy?
Tử Dạ quay đầu hỏi.
- A, là ảnh.
Lâm Lạc thuận miệng nói, hắn cho rằng Tiểu Hôi còn đang tiếp tục in ảnh chụp của sát thủ kia.
- Vậy sao.
Tử Dạ nhìn thoáng qua, cũng không để ý, chờ ảnh in xong, nàng cầm lấy liền chuẩn bị đưa cho Lâm Lạc, chỉ có điều, khi nàng liếc qua tấm ảnh, nhất thời sắc mặt đại biến.
- Lâm Lạc, ngươi, ngươi, hỗn đản!
Tử Dạ cầm tấm ảnh, thân thể mềm mại run lên.
- Sao, sao vậy?
Lâm Lạc mơ hồ cảm giác có chút không thích hợp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là chỗ nào không đúng, hắn muốn đi lên nhìn một chút, nhưng Tử Dạ lại vung tay đánh hắn.
Trong lúc vội vàng, Lâm Lạc né sang một bên, tránh được cái bạt tai này của Tử Dạ, nhưng lại va vào bàn làm việc, cái bàn lắc lư một hồi, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang lên, bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ nát bấy, mà mấy bông bách hợp mỹ lệ kia, cũng rơi xuống đất.
- Tử Dạ tỷ tỷ, Lâm Lạc, hai người làm gì vậy?
Tiếng của Nguyệt Dao vang lên.
Tử Dạ nhìn Nguyệt Dao, chỉ thấy trong ánh mắt mỹ lệ của Nguyệt Dao tràn ngập nghi hoặc, sắc mặt thoáng hòa hoãn lại một chút.
- Dao Dao, em ở chỗ này chơi đi, chị và Lâm Lạc có một số việc cần thương lượng.
Tử Dạ tận lực làm cho ngữ khí của mình nhu hòa hơn, chỉ là, vô luận thế nào cũng không thể khống chế được.
- Ngươi đi theo ta!
Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi nói một câu với Lâm Lạc, sau đó đi nhanh vào phòng trong.
Lâm Lạc đến bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ mơ hồ biết hẳn là do tấm ảnh vừa in kia xảy ra vấn đề, chỉ là, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì đây? Hắn nghi hoặc không ngớt, nhưng thấy bộ dạng này của Tử Dạ, hắn do dự một chút, vẫn theo nàng đi vào trong phòng.
- Ngươi chụp được lúc nào?
Tim của Tử Dạ đang dồn máu lên não một cách nhanh chóng, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Lạc, nhiệt độ trong phòng, tựa hồ đột nhiên cao lên rất nhiều.
Lâm Lạc hơi rùng mình, hắn mơ hồ cảm giác được dường như Tử Dạ muốn động thủ thật rồi, nhiệt độ đột nhiên cao lên thế này, hình như chính là điềm báo trước khi nàng phát động dị năng.
- Tử Dạ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy?
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói,
- Tấm ảnh trên tay cô, rốt cuộc là cái gì?
- Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta!
Tử Dạ lạnh lùng nói,
- Đê tiện hạ lưu!
- Rốt cuộc làm sao vậy?
Lâm Lạc bắt đầu tức giận, tay phải vươn ra, chụp lấy tấm ảnh trong tay Tử Dạ.
- A? Tại sao lại như vậy?
Khi nhìn thấy tấm ảnh, Lâm Lạc không khỏi thất kinh, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trên ảnh không phải tên sát thủ kia, mà là ảnh Tử Dạ tiểu thư mỹ lệ của chúng ta, nói một cách chính xác, là ảnh khỏa thân của nàng.
- Ngươi còn giả bộ!
Trên tay Tử Dạ đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, tấm ảnh trân quý kia trong nháy mắt hóa thành tro tàn,
- Tên lưu manh khốn kiếp, ngươi chụp được lúc nào? Có phải lần trước ở khách sạn không?
Lâm Lạc lặng lẽ không nói gì, hắn rất nhanh đã hiểu được, đây khẳng định là Tiểu Hôi quấy rối, chỉ có điều, chuyện này làm sao giải thích với Tử Dạ đây? Muốn giải thích rõ ràng, khẳng định sẽ bại lộ Tiểu Hôi, nếu như không muốn bại lộ Tiểu Hôi, vậy sợ rằng sau này hắn sẽ bị Tử Dạ coi thành tên lưu manh cuồng tình dục rồi.
- Nếu như tôi nói, tôi thực sự không hề có tấm ảnh này...
Lâm Lạc lắp bắp nói, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị Tử Dạ ngắt lời.
- Ngươi cút cho ta, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!
Tử Dạ đột nhiên hét lên với Lâm Lạc.
Lâm Lạc há miệng, dường như còn muốn nói cái gì, nhưng thấy ngọn lửa còn chưa tắt trong tay Tử Dạ, rốt cục ngậm miệng lại, xoay người yên lặng đi ra bên ngoài.
Còn chưa đi ra ngoài, Lâm Lạc đã nghe phía sau truyền đến một loạt thanh âm bùm bùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng vỡ vụn vang lên, Lâm Lạc nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Tử Dạ đang đập phá đồ đạc.
- Tên lưu manh khốn kiếp, nhìn cái gì? Còn không đi ra ngoài!
Tử Dạ mắng, một chiếc giày cao gót bay về phía Lâm Lạc.
Lâm Lạc cuống quít chạy ra, thuận tay đóng cửa lại, mặc cho Tử Dạ phát tiết bên trong.
- Lâm Lạc, Tử Dạ tỷ tỷ sao vậy?
Nguyệt Dao chạy đến bên cạnh Lâm Lạc, nhỏ giọng hỏi.
- Không có việc gì, em đừng lo lắng.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói, hắn không thể nói với Nguyệt Dao, là vì hắn in ra ảnh khỏa thân của Tử Dạ, cho nên làm cho Tử Dạ giận dữ?
- Ài, xem ra ta phải tìm công việc mới rồi.
Lâm Lạc thầm cười khổ trong lòng, hắn nghĩ, gây chuyện như thế, Tử Dạ khẳng định sẽ không cho hắn làm ở đây nữa.
Động tĩnh bên trong vang lên hơn mười phút mới rốt cục dần dần an tĩnh lại, mà Lâm Lạc vẫn yên lặng đứng ở bên cạnh bàn, lúc này tựa hồ Nguyệt Dao cũng đột nhiên trở nên hiểu chuyện, dựa vào Lâm Lạc, một câu cũng không nói, tròng mắt chỉ thỉnh thoảng chuyển động một chút.
Lại qua hơn 10 phút, cửa rốt cục mở ra , Tử Dạ đi ra.
- Dọn dẹp sạch sẽ đi!
Tử Dạ tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt nhìn Lâm Lạc vẫn không tốt như cũ.
Lâm Lạc thành thành thật thật đi vào, một đống bừa bãi trong phòng, đã không thấy bất luận cái gì còn hoàn chỉnh, Lâm Lạc líu lưỡi, nghĩ thầm nếu như hắn không ra ngoài, liệu có kết cục giống những thứ này không đây?
Mất nửa giờ, Lâm Lạc mới quét tước sạch sẽ, mà trong quá trình này , Tử Dạ cũng không nói gì, chỉ có tiếng gõ bàn phím máy tính lạch cạch.
- Tử Dạ, xong rồi.
Lâm Lạc đi tới bên cạnh Tử Dạ, dè dặt nói, hắn xưng hô với Tử Dạ, cũng bất tri bất giác xảy ra thay đổi, trước đây hắn luôn rất khách khí gọi nàng là Tử Dạ tiểu thư, mà hiện tại, lại trực tiếp gọi nàng là Tử Dạ.
- Anh có biết những thứ anh vừa quét dọn kia trị giá bao nhiêu tiền hay không?
Tử Dạ quay đầu, nhìn Lâm Lạc nhàn nhạt hỏi.
Lâm Lạc hơi sửng sốt, lắc đầu, hắn thực sự không biết, nhưng căn cứ hắn phỏng đoán, hẳn là giá trị không nhỏ, bên trong có một số bình hoa tranh chữ các loại, tựa hồ tương đối trân quý.
- Anh không biết, tôi nói cho anh vậy, tổng cộng là hai trăm tám mươi vạn ba nghìn linh tám đồng, số lẻ thì thôi, tính hai trăm tám mươi vạn đi.
Tử Dạ nhanh chóng nói,
- Đây là danh sách, anh có thể cầm đi hỏi giá.
Nhìn tờ giấy Tử Dạ đưa qua, Lâm Lạc lại không cầm, hắn cười khổ nói:
- Không cần hỏi, tôi tin tưởng cô.
- Đó là anh tự nói, đây là giấy nợ, anh kí tên đi!
Tử Dạ liền đưa cho Lâm Lạc một tờ giấy khác.
Lâm Lạc có chút nghi hoặc nhận lấy, thấy hai hàng chữ trên đó, không khỏi cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ kém không ngất xỉu.
“Tôi là Lâm Lạc, tổng cộng nợ Tử Dạ ba trăm tám mươi vạn nhân dân tệ chẵn, nay lập giấy nợ này."
- Đây, đây, Tử Dạ, đây là...
Lâm Lạc lắp bắp hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Tử Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Lạc,
- Lẽ nào anh nghĩ những thứ tôi làm hỏng kia không nên do anh bồi thường?
- Thế nhưng, có phải hẳn là hai trăm tám mươi vạn sao?
Lâm Lạc ấp úng nói.
- Một trăm vạn khác, là phí tổn thất tinh thần của tôi!
Tử Dạ hừ một tiếng,
- Có ý kiến sao? Hay là anh nghĩ tôi không đáng nhiều tiền như vậy?
- Không, không ý kiến.
Lâm Lạc không thể tránh được, đành nói,
- Thế nhưng, tôi không có tiền a!
- Nói nhảm, đương nhiên tôi biết anh không có tiền, nếu như anh có tiền, tôi đã trực tiếp đem anh đuổi đi rồi!
Tử Dạ kiều hừ một tiếng nói,
- Sau này anh phải làm công trả nợ!
Cuối cùng, Lâm Lạc đành kí tên lên giấy nợ, không có biện pháp, nghìn điều, vạn điều không nên, hắn không nên nhìn Tử Dạ khỏa thân, nhìn còn chưa tính, hắn lại càng không nên đem ảnh Tử Dạ khỏa thân in ra, vô luận như thế nào, chuyện này, chung quy là hắn sai, hắn cũng chỉ có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của Tử Dạ.
Chỉ có điều, ba trăm tám mươi vạn, đối với Lâm Lạc mà nói, không thể nghi ngờ là một con số thiên văn, đương nhiên, trên thực tế, hiện tại đối với Lâm Lạc mà nói, nợ một vạn và nợ một trăm vạn kỳ thực cũng không khác nhau lắm, bởi vì hắn đều không có, bất quá, trước khi Lâm Lạc ký tên, đã xảy ra một chuyện nho nhỏ.
- Tử Dạ, hay là đem ba trăm tám mươi vạn đổi thành bốn trăm vạn?
Lâm Lạc nhỏ giọng hỏi.
- Nếu như anh nguyện ý, đương nhiên tôi không có ý kiến!
Tử Dạ hơi sửng sốt, tức giận nói.
- Vậy, vậy hai mươi vạn đó, cô có thể cho tôi mượn không?
Lâm Lạc rụt rè hỏi.
- Cái gì? Anh nằm mơ đi!
Tử Dạ cuối cùng cũng minh bạch ý đồ của Lâm Lạc, tự nhiên là cự tuyệt, nói đùa, còn muốn nàng cho mượn hai mươi vạn tiền mặt? Không có cửa đâu!
Thường nói hồng nhan họa thủy, thực sự là nửa điểm cũng không sai, chính vì vị tuyệt đại hồng nhan Tử Dạ này, Lâm Lạc đã nợ ba trăm tám mươi vạn, chỉ thiếu chưa bán mình cho Tử Dạ. Đương nhiên, đối với bản thân hắn mà nói, chỉ sợ có thể vì báo đáp ân tình mà nguyện bán mình, chỉ tiếc, hắn muốn bán, Tử Dạ cũng không muốn mua!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng