Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chức Long Ngữ
Chương 509: Thanh danh tái chấn, diệu kế
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Nam nhìn hoa thảo thụ lâm đầy khắp lưng núi Vạn Độc Môn, thầm nhủ:
- Tất cả nơi này đều không nên tồn tại, những độc dược này hẳn cũng có sinh mệnh lực.
Đường kinh mạch thứ mười của Sở Nam liền hoạt động, đem các loại độc thảo độc thụ xung quanh Vạn Độc Môn hút kiệt, khiến cây khô lá úa, vài trăm đệ tử Vạn Độc Môn đại kinh, liền bỏ chạy tự tán.
Bọn hắn có thể trốn đi đâu được, lúc Sở Nam hấp thụ hết sinh mệnh lực xung quanh liền vẫy tay một cái, kích phát ra Hỏa nguyên lực, lập tức một mảnh chìm trong biển lửa, khắp nơi truyền đến tiếng kêu rên thê lương, Sở Nam không chút thương xót đám người này, những người này không biết đã vấy lên người bao nhiêu máu tươi rồi, hắn làm như vậy cũng xem như báo thù cho Nam Cung Linh Vân ở Thập Vạn Đại Sơn.
Sở Nam từ trong ngọn lửa, từng bước từng bước hạ sơn, rời khỏi Vạn Độc Môn, tiếp tục đến môn phái tiếp theo.
o0o
Cũng ngay trong ngày đó, hai khối mệnh bài ở Thiên Nhất Tông vỡ nát, ở trong một bí thất, bốn khối mệnh bài cũng vỡ tan tành…
Thiên Nhất Tông nhìn thấy mệnh bài của hai tên trưởng lão đi giải quyết kẻ mượn danh đệ tử Thiên Nhất Tông vỡ vụn, vô cùng giật mình, cả đám giận tím mặt, lúc đang thương lượng đối sách thì lại nghe tin tức truyền đến, kẻ mạo danh kia đang điên cuồng cướp đoạt, tất cả môn phái cả khu vực phía Nam đều ăn bữa nay lo bữa mai, hơn nữa còn có xu hướng tràn ra xung quanh khu vực phía Nam, nhiều môn phái đã trở thành cung giương hết cỡ.
Đối mặt với thế cục như vậy, trưởng lão Thiên Nhất Tông quyết định phái một Võ Vương đỉnh phong dẫn đội, mang theo năm tên Võ Vương cao cấp, dùng thế trận cường đại để bắt sống tên đệ tử kia.
o0o
Bên trong một bí thất, thế lực thần bí cũng choáng váng, bọn hắn nghĩ mười phần chắc chín là sự tình đã được định đoạt, kết quả là không chỉ Tuyệt Độc đang tiềm ẩn mà ngay cả ba tên Võ Vương trung cấp cũng không còn.
Ngoài chấn kinh còn có sự tức tối, bọn hắn lập tức phái người đến Vạn Độc Môn xem xét, có thể sẽ thu được tin tức gì đó, nhưng xung quanh phương viên mười dặm của Vạn Độc Môn đều trở thành một mảnh tro bụi, không còn gì sót lại.
Nhất thời, cỗ thế lực thần bí này liền ngây ra, bọn hắn cho rằng là do Thiên Nhất Tông làm ra sự tình tâm ngoan thủ lạt này, bởi vậy lập tức phái ra một vài người giả mạo đệ tử Thiên Nhất Tông, không ngừng tàn sát bừa bãi, những người này không chỉ cướp đoạt mà còn đồ sát, bọn hắn đem toàn bộ hận thù trong lòng phát tiết lên người những môn phái khác.
Đây cũng là nguyên nhân Thiên Nhất Tông nhận được tin tức cướp đoạt tràn lan.
o0o
Lại nói, người tiêu diệt Vạn Độc Môn là Sở Nam mà thế lực thần bí cho rằng là Thiên Nhất Tông đang trên đường đến một môn phái, lại nhận được tin tức phía Tây Bắc Tề Quốc có chuyện quái điểu bắt trẻ sơ sinh.
Lập tức, Sở Nam liền hướng về phía Tây.
Cũng bởi vậy, cho nên đã tạo thành một hiểu lầm mỹ diệu đối với Sở Nam.
Đối với việc hủy diệt Vạn Độc Môn, trong lòng Sở Nam một mực cảm thấy môn chủ Vạn Độc Môn và ba tên Võ Vương trung cấp kia rất có thể là miếng ghép để hắn mò ra tung tích cỗ thế lực thần bí kia, bắt đầu là Huyền Cửu ở Hóa Phương tộc, đến Địa Thập Bát ở Thiên Nhất Tông, những người này bất kể tu vi cao hay thấp đều có chung một đặc thù, đó chính là chết bất khuất!
Cho nên, Sở Nam căn bản không moi được tin tức gì từ miệng bọn chúng, chỉ có thể thi triển một thủ đoạn, đó là: sát!
Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu.
Sẽ có một lúc, giết đến mức khiến cỗ thế lực kia đau lòng.
Sau khi hành tầu vài chục ngày, Sở Nam đã tới những thôn trang nhỏ bị cướp đoạt hài nhi, mặc dù ngày đêm không ngừng hành tẩu, thế nhưng Sở Nam lại không chút mệt mỏi, tinh thần sung mãn, Sở Nam đến không lâu liền nghe thấy Hỏa Bình trại gặp hắc sắc quái điểu xâm nhập.
Sở Nam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên không trung ở phía xa, một mảnh đen kịt, sau khi xà xuống lại bay lên, bên trong mơ hồ có tiếng ngao ngao truyền ra, Sở Nam lập tức phóng đến.
Không lâu sau, Sở Nam đã đến nơi phát sinh sự tình, khuôn mặt đã biến ảo thành sư phụ Ma Đạo Tử, khí tức cũng thu liễm toàn bộ, hắn không chú ý đến những cái thôn trại khác, chỉ thấy bên trong trại có không ít người cầm vũ tiễn xạ kích quái điểu hắc sắc. Trên vũ tiễn hỏa quang, thoạt nhìn vô cùng uy lực, đáng tiếc tốc độ của đám quái điểu hắc sắc kia quá nhanh, khi vỗ cánh còn phát ra một trận gió lớn, không chỉ có thể dập lửa mà còn có thể làm lệch hướng vũ tiễn, cho nên, không có bao nhiêu vũ tiễn có thể bắn trúng quái điểu hắc sắc, hiệu quả quá thấp.
Sở Nam nhìn thấy quái điểu hắc sắc này, không biết tại sao nhớ đến con quái điểu đã gặp trong cấm địa của Thiên Nhất Tông, trong đầu nghĩ đến một suy nghĩ hoang đường:
- Chẳng lẽ đám quái điều này cũng là từ trong đó bay ra sao? Bọn chúng đoạt hài nhi để làm gì?
Lúc suy nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Nam cũng không tiếp tục chậm trễ nữa, hắn còn nhớ đến năm cái túi tơ đen trôi nổi trên hắc hà, đó là năm Ngũ Hành đồng tử, suy nghĩ như vậy tất nhiên không có được đáp án, Sở Nam áp chế suy nghĩ trong lòng xuống, đi đến giữa đám thôn dân đang bắn tên, có thôn dân nói:
- Nơi này nguy hiểm, ngươi nhanh rời khỏi đây, móng vuốt của đám quái điểu này đặc biệt sắc bén, có thể bóp nát đầu người trong nháy mắt.
- Giao tất cả các vũ tiễn mà các ngươi có cho ta!
- Hả? Ngươi nói cái gì? Giao vũ tiễn cho ngươi thì chúng ta làm sao?
- Muốn giết đám quái điểu này thì giao toàn bộ vũ tiễn cho ta.
Sở Nam nhắc lại một lần nữa, cũng không lớn tiếng quát, chỉ nhẹ nhàng dẫm chân một cái, mặt đất liền chấn động kịch liệt.
Người hỏi là người đứng đầu đám thôn dân, đánh giá Sở Nam từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn đám quái điểu trên không trung muốn xà xuống, liền quát lớn:
- Giao toàn bộ vũ tiễn ra đây.
Những thôn dân khác đều khó hiểu, nhưng khi ngươi kia quát đến lần thứ ba thì tất cả thôn dân đều lĩnh mệnh hành sự, tốc độ cực nhanh.
Sau đó, người cầm đầu hỏi:
- Ngươi dùng cung gì?
- Ta không cần cung.
- Không cần cung thì bắn tên kiểu gì?
Sở Nam không trả lời, hai tay vung lên, thuần lực lượng bị kích phát ra, dòng xoáy xoay tròn giữa hai tay, những mũi tên trên mặt đất liền bị hút vào dòng xoáy, chỉ vài nhịp hô hấp thì hơn ngàn mũi tên đã trở thành một bộ phận của dòng xoáy, không ngừng xoay tròn giữa hai tay Sở Nam.
Chúng thôn dân tất nhiên là chấn kinh đến ngây ngẩn, cho rằng đây là người trời.
Quái điểu hắc sắc phô thiên cái địa xà xuống, tốc độ xoay tròn giữa hai bàn tay Sở Nam càng nhanh hơn, lúc quái điểu còn cách mặt đất chừng trăm mét, song thủ liền đẩy ra.
Ngay lập tức, hơn ngàn mũi tên mang theo lực lượng cực kỳ khổng lồ bắn ra, tiếng phá không “vút vút” vang lên, ngàn tiễn tề phát, như bạo vũ (mưa) chảy ngược, một trận mưa tên bắn loạn trên không, nhằm thẳng về phía quái điểu hắc sắc.
Trên không trung không có bất kỳ quang mang gì, nhưng lại toát ra khí tức cực kỳ khủng bố.
Đám quái điểu hắc sắc cũng cảm thấy sự lợi hịa của đám tên này, tiếng ngao ngao phát ra không ngừng, hai cái cánh cực lớn đập mạnh, phát ra từng trận cuồng phong, muốn đánh văng những vũ tiễn này.
Thế nhưng, những vũ tiễn này ẩn hàm lực lượng cực lớn, bọn chúng có thể đánh văng được sao?
Vũ tiễn trong nháy mắt ập đến, xuyên qua đầu, ngực, cánh của quái điều…
Trong sát na đó, tiếng kêu thảm vang lên khắp bầu trời, quái điểu hắc sắc kêu quang quác không ngừng, những cái cánh lớn bị vũ tiễn bắn trúng liền lập tức nát bấy, huyết vũ phun đầy trời, đoạn vũ tàn nhục bắn khắp bốn phía, như lưỡi đao sắc bén, cắm lên tường, cây, mặt đất trong thôn trại.
Quần điểu liền tan rã, huyết nhục bay đầy trời, thế nhưng bọn chúng không hề thối lui, có một số ngửi thấy mùi máu tươi càng bộc phát cuồng tính, hung hãn hơn vài phần, phát ra tiếng kêu bi thương xà xuống, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, đám quái điều quả là không muốn sống nữa.
Một phần quái điểu hắc sắc ngậm túi thì vội vàng bay lên không, tránh xa, nhưng nhưng vũ tiễn của Sở Nam giống như có mắt, đuổi theo bọn chúng, bọn chúng liền há miệng kêu gào, những cái túi từ trên không lập tức rơi xuống…
Thôn dân lúc này mới hồi thần lại, lớn tiếng hô:
- Con của ta, con của ta ở trong cái túi kia…
Sở Nam nghe vậy, thân hình lập tức lướt đi như gió, đem những cái túi rơi từ trên không xuống thu lại.
Sau vài hô hấp, bây trời đã không còn một con quái điểu, trên mặt đất thì chồng chất đầy thi thể quái điểu, Sở Nam đem đám hài nhi giao cho thôn dân, sau đó ngồi xổm xuống, xem xét đám quái điểu hắc sắc này một phen, phát hiện bọn chúng không có bốn chân giống đám quái điểu hung hãn ở cấm địa, nhưng đôi cánh, đầu,… thì có vài phần tương tự.
- Chẳng lẽ quái điểu này thật sự xuất hiện cấm địa của Thiên Nhất Tông?
Nghi hoặc của Sở Nam càng lúc càng dày.
Còn những thôn dân kia thì vô cùng hoan hỉ, không ngừng ôm hôn những hài nhi của mình, cao hứng đến mức lệ chảy đầy mặt, người cầm đầu dẫn bảy tám trăm thôn dân quỳ xuống, khấu tạ đại ơn cứu mạng.
Sở Nam cũng không dừng lại, sau khi lưu lại cái tên “Ma Đạo Tử” liền rời đi.
Không đến năm ngày sau, tin tức Ma Đạo Tử xuất hiện ở phía tây, trảm sát hơn ngàn quái điểu lan truyền khắp nơi, trong khoảng thời gian này, Sở Nam cũng làm một số chuyện có lợi cho dân chúng, như trảm tham quan, diệt ác bá…
Nhất thời, thanh danh của Ma Đạo Tử giống như cỏ dại mùa xuân, điên cuồng sinh sôi.
Kỳ Liên Thắng đã đến Ly Lan giang, vô cùng hiểu rõ chuyện phát sinh ngày đó, Kỳ Liên Thắng nói:
- Tất Chính, ngươi có thể làm được như thế không?
Tất Chính tự tin đáp:
- Ta làm còn nhẹ nhàng hơn tên Ma Đạo Tử kia, một chiêu chém ác mãng kia thành hai đoạn, sau đó rời khỏi Ly Lan giang.
Kỳ Liên Thắng gật đầu nói:
- Biết nói lên điều gì không?
Tất Chính lắc đầu.
Kỳ Liên Thắng đáp:
- Điều này nói rõ, thứ nhất, Ma Đạo Tử này rất có thể không phải là thật, thứ hai, nếu là thật, vậy tu vi của Ma Đạo Tử đã giảm xuống không ít, so với ba trăm năm thì trước không biết kém hơn bao nhiêu lần, có lẽ ngay cả tư cách là đối thủ của ngươi cũng không có.
Sau khi có được kết luận này, Kỳ Liên Thắng và Tất Chính đều yên tâm, cẩn thận truy tìm tung tích Ma Đạo Tử, thế nhưng tìm một khoảng thời gian vẫn không tìm ra, đúng lúc đó, tin tức Ma Đạo Tử xuất hiện ở phía Tây đã truyền đến tai bọn hắn.
Kỳ Liên Thắng tức tối mắng:
- Ma Đạo Tử này chạy cái gì mà chạy, ngoan ngoãn để chúng ta bắt không tốt hơn sao? Việc gì phải chạy đến phía Tây chứ? Chúng ta ở phía Đông, nếu đuổi đến nơi thì không biết hắn đã lại chạy đến đâu, thế nhưng, không đi thì không được…
- Sư thúc, ta có một chủ ý, có thể đệ Ma Đạo Tử tự dộng dẫn xác đến.
Đầu óc Tất Chính linh hoạt, tự tin nói, Kỳ Liên Thắng vội hỏi:
- Ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
- Chủ ý gì?
- Không biết sư thúc có chú ý không, lúc Ma Đạo Tử xuất hiện đều có gì đặc biệt?
Tất Chính cười nói, Kỳ Liên Thắng nhíu mày suy nghĩ, lập tức quát:
- Đừng vòng vo với lão tử nữa, nói nhanh.
Tất Chính vội vàng trả lời:
- Chỉ cần là nơi phát sinh sự kiện thê thảm thì Ma Đạo Tử sẽ xuất hiện!
- Quả thật là như vậy.
- Như thế thì chúng ta có thể tạo ra một sự kiện thê thảm, để Ma Đạo Tử rơi vào thiên la địa võng!
- Diệu kế, diệu kế, ngươi lập tức đi làm đi.
Kỳ Liên Thắng hưng phấn ra lệnh, còn khẽ lẩm bẩm:
- Ma Đạo Tử, ta xem lần này ngươi còn có thể trốn đi đâu?
Mà lúc này, gần Ly Lan giang còn có một lão phụ xấu xí đứng ở đó, bên cạnh bà ta là một tiểu cô nương khả ái…
- Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?
Tiểu cô nương hỏi, tiểu cô nương mặc dù còn nhỏ tuổi, chỉ khoảng mười hai, nhưng trong mắt lộ vẻ thông tuệ, nàng cảm giác sư phụ có gì đó khác ngày thường.
Lão phụ xấu xí sau nửa ngày mới trả lời một câu:
- Ta đang ngửi khí tức của hắn.
- Hắn? Sư phụ, hắn là ai?
Tiểu cô nương lại hỏi, lão phụ xấu xí không trả lời, chỉ nhìn Ly Lan giang, khóe mặt lão lệ tung hoành, thật lâu sau thì lão phụ xấu xí mới nói với tiểu cô nương:
- Đi thôi, chúng ta đến phía Tây.
Lập tức, một già một trẻ lên đường, chậm rãi biến mất trước mắt mọi người, bên bờ Ly Lan giang phát ra tiếng động lớn, là dân chúng Ly Lan giang khắc xong một bức tượng, đang dùng đại nghi thức, đem bức tượng “Ma Đạo Tử” cao hơn năm trượng đặt bên bờ Ly Lan giang, để biểu thị ân đức.
Lúc này, Mạc lão dẫn theo Thiết Thương Hùng đến Ly Lan giang, đứng bên dưới pho tượng Ma Đạo Tử, nhìn…
o0o
Một nơi khác, đám nhân thủ mà cỗ thế lực thần bí phái ra đã va chạm với một Võ Vương đỉnh phong và năm tên Võ Vương cao cấp của Thiên Nhất Tông, không thể nghi ngờ, đám người giả mạo liền bị diệt sạch, thân thể của bọn chúng cũng bạo vong.
Cỗ thế lực thần bí tức giận, sau khi hiểu rõ tình huống, chuẩn bị một mẻ lưới bắt sạch sáu tên Võ Vương này, đang hướng bên trên thỉnh cầu viện trợ, đồng thời bọn hắn vẫn không dừng việc cướp đoạt những môn phái khác, chỉ có điều càng ẩn tàng kỹ hơn, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn…
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chức Long Ngữ
Chương 510: Dạ Sát giả, nhất bức họa
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Trưởng lão đoàn của Thiên Nhất Tông sau khi nhận được tin tức từ sáu Võ Vương truyền về, đã nhận định là có một cỗ thế lực thần bí, bọn hắn cũng phái ra nhân thủ, đồng thời phái đệ tử Thiên Nhất Tông đi truy bắt những kẻ bị thương, sáu Võ Vương kia vẫn chờ phân phó.
Liệt Phong nhận được mệnh lệnh, lập tức đi về phía Nam,Nam Cung Linh Vân tất nhiên đi theo cạnh hắn, Liệt Phong bây giờ cảm thấy rất khó hiểu, nữ tử bên cạnh rõ ràng không thích hắn, thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn đi chùng hắn, Liệt Phong trăm mối không thể giải, trong lòng thầm hạ quyết tâm:
- Cảm tình đều là từ từ bồi dưỡng, đợi khi xong việc, ta sẽ đến Nam Cung gia, kết hôn Nam Cung Linh Vân.
Điệp Y Tiên Tử đã đến Đông Nhạc Thành, cũng tiến vào Lăng gia, Lăng Tiêu theo đuổi Điệp Y Tiên Tử không bỏ, mà thông qua Lăng Tiêu, Điệp Y Tiên Tử cũng biết đại khái sự tình Lăng gia phản bội Thần Khí Phái, biết được có một cỗ thế lực cường đại thần bí đang âm thầm viện trợ bọn hắn, không biết tại sao, Điệp Y Tiên Tử đối với cỗ thế lực thần bí này rất hứng thú, một bên đợi Sở Nam đến, một bên thông qua Lăng Tiêu thu được càng nhiều tin tức, mà Lăng Tiêu lúc này dưới sự trợ giúp của cỗ thế lực đó, tu vi tiến bộ thần tốc như ma quỷ, đã đến cảnh giới Võ Quân trung cấp.
o0o
Ở ngoài biển khơi xa xôi, Tử Mộng Nhân cũng nhận được tin tức Ma Đạo Tử, nàng lại nghĩ đến Sở Nam đã từng dò hỏi tin tức về Ma Đạo Tử từ Mạc lão, lập tức hạ lệnh, theo dõi chặt chẽ Ma Đạo Tử, Hải Lang đoàn dưới sự trợ giúp của San Hô Huyền Lam Kình và vô số Ngọc Chi San Hô trùng trợ giúp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nghiễm nhiên trở thành một lực lượng khổng lồ.
o0o
Trong chỗ tối, Tần gia lão tổ càng hành động nhanh hơn, phái người đến bên cảnh Đại Khánh Quốc và Bắc Tề Quốc.
o0o
Việc này, Sở Nam tạm thời đều không biết, hắn chỉ mới từ phường thị nghe được một thông tin là phía Đông Bắc Tề Quốc, bất kể thôn xóm hay thành trấn đều bị một Dạ Sát giả tàn sát, giết hơn trăm người, mỗi người trước khi ngộ hại đều nhận được một tờ giấy, bên trên đều viết ba ngày sau sẽ đến lấy đầu kẻ đó.
Dạ Sát giả giết người bất kể bần phú, không phân quý tiện, lại càng không phân tốt xấu, hoàn toàn dựa vào bản tính, muốn giết ai thì giết.
Mà mỗi người khi nhận được tờ giấy đó, giàu có thì mời bảo tiêu lợi hại, càng nhiều càng tốt, bần cùng thì lập tức thu thập hành lý chuẩn bị cao chạy xa bay, nhưng cuối cùng, bất kể ngươi mời bảo tiêu lợi hại bao nhiêu, hoặc chạy bao xa, trốn ở nơi bí mật nào đều không thoát khỏi cái chết.
Người chết càng ngày càng nhiều, khủng hoảng càng lúc càng lớn, rất nhiều người đều giống như cung giương hết cỡ, tin tức cũng lan truyền nhanh, cho đến khi truyền đến tai Sở Nam, lúc này hắn đang ở ngoài mấy chục dắm, kim quang lóe lên, đầu người rơi xuống đất.
- Dạ Sát giả này có ý tứ…
Sở Nam sau khi lẩm bẩm liền hướng về phía Đông, Sở Nam tất nhiên đã nghĩ đến đây là cái bẫy của Thiên Nhất Tông, so với cái bẫy của Vạn Độc Môn còn lớn hơn, nhưng Sở Nam vẫn đến đó, thậm chí hắn còn hi vọng ở đó thực sự là người của Thiên Nhất Tông, bởi vì hắn làm chuyện này không chỉ muốn hung hăng đả kích Thiên Nhất Tông mà còn chọc thủng âm mưu của bọn chúng, khiến bọn chúng oán hận.
Đương nhiên, Sở Nam càng rõ ràng hơn, nếu Dạ Sát giả này không phải người của Thiên Nhất Tông thì cũng thôi, nhưng nếu là người của Thiên Nhất Tông, vậy thực lực khẳng định không phải chuyện đùa, rất có thể là Võ Hoàng, lý do không cần cao siêu gì, chỉ ba chữ “Ma Đạo Tử” là đủ rồi.
Bởi vậy Sở Nam cũng chuẩn bị đầy đủ, đề phòng vạn nhất, trên đường từ phía Tây đến phía Đông, qua mỗi tòa núi thì cây cối ở nơi đó đều héo rũ, ngay cả mấy chục dòng suối cũng khô cạn…
Những sinh mệnh lực và thủy lưu kia đều ở bên trong đan châu nằm trong đan điền.
Mặt khác, Sở Nam một đường cướp đoạt nguyên thạch, Thú hạch, đánh giết kiếm nguyên hạch,… hấp thu nguyên lực, ngưng tụ trong đan châu, Ngũ Hành tương sinh mặc dù có thể bảo đảm nguyên lực tuần hoàn trong thời gian dài, nhưng không có nghĩa là khiến uy lực ngày càng lớn, mà hành động này của Sở Nam chính là để tôi luyện thân thể và tôi luyện đan châu, gia tăng hàm lượng ẩn chứa năng lượng trong đan châu.
Lại nói, sau một phen tôi luyện này, Sở Nam thực sự phát hiện đan châu có chút biến hóa, trở nên càng sáng bóng hơn.
Đồng thời, Sở Nam bố trí Tụ Hỏa trận bên trong thân thể, bên ngoài thì thông qua Hỏa Vân Hồ Lô, dùng Phần Thiên chi hỏa tôi luyện thân thể, võ quyết Nghịch Càn Khôn cũng không dừng lại, còn cả thanh Hạo Thiên Nhận mà Sở Nam không thể sử dụng, sau khi trải qua máu tươi tế luyện, mặc dù không còn vùng vẫy nữa, nhưng sử dụng vẫn rất bất tiện, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Hạo Thiên Nhận này cũng giống như nhẫn trữ vật, có ấn tích của Hắc Quân Võ Đế? Phải tiêu trừ ấn tích hoặc là giết Hắc Quân Võ Đế thì mới có thể sử dụng?
Cứ như vậy, Sở Nam mất một tháng đến được phía Đông, lúc này, cái tên Dạ Sát giả kia đã truyền khắp Bắc Tề Quốc, mà những thành thị ở phía Đông, dưới uy danh của Dạ Sát giả đều lạnh run.
Thành Tùng Sơn, lưng dựa vào dãy núi, mà dãy núi lại nằm bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn.
Hôm nay, thành Tùng Sơn rất náo nhiệt, đang có người cử hành luận võ chiêu mộ bảo tiêu, người chiêu mộ bảo tiêu là một tài chủ, họ Chu, Chu tài chủ ngồi trên cao, sắc mặt tái nhợt, bởi vì ba ngày trước hắn đã nhận được tấm bùa đòi mạng, bên trên ghi rằng ba ngày sau sẽ đến lấy đầu hắn.
Kể từ khi nhận được tấm bùa đòi mạng này, Chu tài chủ tâm như tro tàn, không ngừng nói xong rồi, nhưng là người thì có ai muốn chết, đặc biệt là Chu tài chủ gia sản cực lớn, mặc dù lúc trước cũng có người mời bảo tiêu và bỏ trốn, nhưng vẫn không chạy khỏi cái chết, hắn chỉ có thể liều một phen, biết đâu vạn nhất?
Cho nên, Chu tài chủ, nghĩ ra một chủ ý đó là luận võ chiêu mộ bảo tiêu.
Ba ngày sau, Chu tài chủ đã chiêu mộ được ba mươi sáu tên bảo tiêu, tu vi của những tên bảo tiêu này đều không tệ, thấp nhất cũng là tu vi Võ Quân, ngoài ra còn có ba Võ Vương, một Võ Vương, cho dù là Võ Vương sơ cấp cũng có thể lập thành một môn phái nhị lưu, hoặc chống lưng cho gia tộc nho nhỏ, mà Chu tài chủ bởi vì để mời làm hắn bảo tiêu, mà đem cả thương hội ra thế chấp, bỏ toàn bộ gia tài, Chu tài chủ cho rằng chỉ cần người còn thì mọi thứ đều chỉ là vật ngoài thân, mất rồi còn có thể lấy lại.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chức Long Ngữ
Chương 511: Chiến Võ Hoàng
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc mặt trời lặn về phía Tây, Chu tài chủ dẫn bốn mươi tên bảo tiêu trở về Chu phủ, hạ lệnh cảnh giới cao độ, đóng chặt cửa nẻo, bốn bề tuần canh, còn hắn thì ở bên trong phòng, 37 tên bảo tiêu ở bên ngoài, còn bà tên Võ Vương thì làm thiếp thân tùy tùng.
Mới bước vào cửa, Chu tài chủ lập tức nhìn thấy một thân ảnh đang đứng nhìn bức họa của hắn treo ở trên tường, ngay lập tức Chu tài chủ há miệng muốn hét lên, ba tên Võ Vương kia càng ra tay vây công, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lẽo:
- Đừng sợ, là ta đến cứu mạng ngươi!
- Ngươi… ngươi là… ai?
Chu tài chủ vẫn chưa hết sợ hãi, âm thanh đầy run rẩy.
- Ma Đạo Tử.
Ba chưa vừa thốt ra, ba tên Võ Vương lập tức dừng bước, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn chòng chọc bongsl ưng Sở Nam, Chu tài chủ lại nói:
- Có phải Ma Đạo Tử trảm ác mãng ở Ly Lan giang, diệt vạn quái điểu ở Hỏa Bình trại phía Tây, diệt Thực Nhân Bang hung tàn, giết bạo thành chủ hay không?
Chu tài chủ này là thương nhân, tin tức thật sự rất linh thông, sau khi thao thao bất tuyệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ma Đạo Tử, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
- Xem ra ngươi biết rất rõ lão phu?
Sở Nam quay người lại, Chu tài chủ nhận xét khuôn mặt, hoàn toàn giống như lời đồn, trong lòng nhất thời cao hứng, vội quỳ xuống đất vái chào, nói:
- Tiền bối, xin hãy cứu ta, từ trên xuống dưới Chu gia còn một trăm hai mươi sáu miệng ăn, ta…
- Lão phu đến, tất nhiên là để bảo vệ mạng của ngươi.
- Cám ơn ân nhân, ân nhân quả nhiên là nghĩa bạc vân thiên, thiên can địa đảm…
Chu tài chủ liên tục nói vài câu tán mỹ, ba tên Võ Vương kia nhìn về phía Sở Nam, trong mắt có phần sợ hãi.
Sở Nam nhìn về phía ba tên Võ Vương, hỏi:
- Các ngươi rất sợ ta sao?
Ba tên Võ Vương hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:
- Tiền bối, vãn bối cửu ngưỡng đại danh…
- Là cửu ngưỡng đại danh ba trăm năm trước.
Sở Nam sảng khoái cười, lại xoay người nhìn bức họa, nói:
- Bức họa này rất có ý tứ, rất diệu.
Chủ tài chủ nghe vậy, liền nói:
- Nếu ân nhân đã thích, vậy thì xin tặng cho ân nhân.
Sở Nam cũng không chối từ, cười nói:
- Tốt, xem như là ngươi trả thù lao cho lão phu đi.
Sở Nam thần sắc ngưng trọng cất bức họa vào, còn hỏi Chu tài chủ bức họa này từ đâu có được.
Chu tài chủ, không dám có chút giấu diếm, nhất nhất kể lại.
Sở Nam im lặng lắng nghe.
Giờ tử hai khắc, càng lúc càng đến gần….
Đến lúc rồi…
Trăng sáng bị mây đen trên trời bao phủ, mặt đất một mảnh đen kịt, duy chỉ có Chu phủ là sáng như ban ngày.
Đột nhiên, một thân ảnh thiểm hiện trong hư không.
Bốn phía lập tức kinh hô, tiếng hô hoán vang lên khắp nơi:
- Dạ Sát giả đến, Dạ Sát giả đến rồi, nhanh đi bẩm báo lão gia, Dạ Sát giả đến rồi…
Hết thảy mọi người trong Chu phủ đều chạy ra, vô số vũ tiến bắn về phía thân ảnh trên không trung, chỉ có điều lúc những mũi tên kia cách thân ảnh đó chừng năm mét thì tự động bắn ngược trở lại, còn những đao thương và ám khí khác đều vô dụng.
Bảo chiêu tận chức, dốc ra toàn bộ lực lượng, vũ kỹ uy lực lớn nhất, vại đạo đao mang lóe lên, trảm về phía thân ảnh kia, chỉ thấy thân ảnh kia tùy ý vẫy tay một cái, những đao mạng ập đến kia với tốc độ nhanh gấp trăm lần sát ngược trở lại.
Chỉ có mấy chục người xuất ra đao mang, nhưng khi đao mang sát ngược trở lại thì diệt đến hơn trăm người, những cười cản ở phía trước đều ngã gục toàn bộ.
Chậm rãi, thân ảnh kia liền đến gian phòng của Chu tài chủ, tuy nhiên, đến gần thì ba tên Võ Vương cũng đi ra ngoài, bốn mươi người đều vì tiền bán mạng, làm bảo tiêu, chặn trước mặt thân ảnh kia.
- Ngươi là Dạ Sát giả?
Thân ảnh kia không trả lời, chỉ đi về phía trước, ánh mắt bốn mươi người đều tràn đầy vẻ run sợ, các loại binh khí trong tay phát ra hào quang rực rỡ, hiển nhiên bọn hắn đã dốc toàn bộ nguyên lực của bản thân ra.
Mà ở trong phòng, Chu tài chủ lại khẩn trương vô cùng, Sở Nam thì vẫn dáng vẻ nhàn nhã, nhưng trong đầu lại nhớ đến nội dung của bức họa, lúc đầu tiên hắn nhìn thấy bức họa kia, trong lòng bất giác chấn kinh, bức họa kia vẽ một tòa núi cao chọc thủng mây, cực kỳ hùng vĩ, đỉnh núi bị mây trắng nhấn chìm, trên núi còn có Thanh Tùng đứng thắng tắp, bên trên Thanh Tùng có một người tay cầm cần câu, dây câu hạ xuống biển mây, bộ dạng như đang ngồi câu vậy…
Sở Nam không biết nó nghĩa là gì, chỉ có giật mình khó hiểu, lúc trước hắn dò hỏi Chu tài chủ bức họa này từ đâu có được, Chu tài chủ nói là mười năm trước, thuận tay cứu được một người, sau khi người đó tỉnh lại liền tặng bức họa này, không biết tên, cũng chẳng biết đi đâu, thâm chí ngay cả dung mạo người đó, Chu tài chủ cũng không nhớ nữa.
Chu tài chủ tất nhiên không dám đi quấy Sở Nam, hắn đứng phía sau Sở Nam, hi vọng Ma Đạo Tử thanh danh đại chấn gần đây có thể giết Dạ Sát giả, hắn có thể thoát chết.
Dạ Sát giả cách bốn mươi người chưa đầy mười mét, một tên Võ Vương quát:
- Dạ Sát giả, có chúng ta ở đây, đêm nay ngươi đừng mong tiến thêm một bước.
- Đúng, đừng hòng tiến thêm bước nào!
- Giết!
Một người hét lên.
- Giết…
Bốn mươi người đồng thanh hét, tất cả quang mang lóe lên rực rỡ, tinh thần, khí thế của những người này trong nháy mắt đạt đến cực trí, đao mang, kiếm ảnh trảm xuất ra, đều dung hợp thành một thể, uy lực kinh người.
Dạ Sát giả không chút hoảng sợ, vẫn tiến về phía trước, đợi đến khi đại sát chiêu đến gần, Dạ Sát giả mới nói:
- Thật là quá ồn ào.
Lúc nói, hắn lại vươn bàn tay ra, uy lực của đại sát chiêu do bốn mươi người dung hợp liền tách ra, sau đó bắn ngược trở về, trong nháy mắt ập đến trước mặt những người đó, bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã mất mạng.
Ba tên Võ Vương kia vẫn chưa chết, máu tươi chực trào ra, cắn răng nói:
- Cho dù ngươi giết chúng ta thì đêm nay ngươi cũng phải chết.
Ánh mắt Dạ Sát giả sáng lên, lẩm bẩm:
- Hắn đến rồi sao?
Nói xong liền không quan tâm, đi thẳng về phía trước, tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên trong thiên địa, khiến khí thế tăng thêm vài phần, gian phòng kia cũng không ngừng lay động, giống như bị nhổ lên vậy.
Chu tài chủ thấy căn phòng lay động không ngừng, thân thể bất giác cũng lung lay theo, thịt mỡ núc ních trên mặt cũng phập phồng, miệng run run nói:
- Ân nhân, hắn đến rồi, hắn chắc chắn đã giết những người khác, hắn giết đến rồi…
- Ồ…
Sở Nam nhẹ nhàng đáp một tiếng, căn phòng liền không nhúc nhích nữa, vẻ sợ hãi của Chu tài chủ lập tức biến mất, sau đó chuyển thành vui vẻ.
Dạ Sát giả ở bên ngoài mặt không biểu cảm, vẫn tiến về phía trước, mỗi bước chân của hắn đều để lại một vết lún sâu, Sở Nam cũng đứng thẳng dậy, hai người dùng căn phòng ở để làm vật trung gian, bắt đầu tỷ thí một phen.
Căn phòng một hồi dao động, một hồi trấn định, lúc Dạ Sát giả còn cách căn phòng khoảng ba mét thì đột nhiên song thủ xiết chặt, rống lớn một tiếng.
Trong tiếng rống rung trời này, căn phòng vốn dùng ngọc thạch để khảm thành liền vỡ nát như cát, từ trên đỉnh chầm chậm rơi xuống, Chu tài chủ nhìn tình cảnh này, thân thể đã mềm oặt, ngã xuống đất.
Lúc những bụi cát này rơi xuống xung quanh cách Sở Nam năm mét thì không còn rơi xuống được nữa.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều hóa thành cát bụi.
Cát nhỏ không theo gió mà phiêu tán, trái lại không ngừng xoay tròn trong không trung.
Sau đó, Sở Nam và Dạ Sát giả tương kiến, bốn mắt đối nhau, trong không trung vang lên tiếng bạo liệt.
- Ngươi rốt cuộc cũng đến, ta còn tưởng phải giết thêm vài trăm người nữa thì mới đợi ngươi đến được đây!
Dạ Sát giả thì ra là Tất Chính, hắn cười nhạt nói, trong lòng mừng rỡ vì Ma Đạo Tử tự chui đầu vào thiên la địa võng, mặc dù hắn đã là tu vi Võ Hoàng sơ cấp, theo lý mà nói thì hỉ nộ bất lộ, nhưng trước mặt Ma Đạo Tử, hắn sao có thể không hưng phấn được?
- Thiên Nhất Tông, danh xưng đứng đầu Bắc Tề Quốc, thế mà lại có loại đệ tử không đếm xỉa đến tính mạng dân chúng Bắc Tề Quốc như ngươi, tùy ý đồ sát, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ khiến thiên nộ nhân oán sao? Phải biết rằng, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, ngươi không sợ Thiên Nhất Tông cũng bị lật đổ sao?
- Ha ha ha…. Ta giết ngươi, giết hắn, trên đời này còn ai biết được?
Tất Chính là nhân vật cao cao tại thượng, làm sao có thể để ý đến đám người bình thường không khác gì loài kiến cỏ này? Tất Chính tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chuyện này Thiên Nhất Tông sẽ cho dân chúng một cái công đạo, đầu sỏ Dạ Sát giả chính là Ma Đạo Tử ngươi, mà cứu dân chúng trong cảnh nước lửa chính Thiên Nhất Tông chúng ta!
- Quả nhiên là ý hay, như vậy là có thể lần nữa viết lại lịch sử ba trăm năm trước rồi?
Sở Nam cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ có điều, có lão phu ở đây, ngươi cho rằng ngươi có thể thành công sao?
- Đương nhiên sẽ thành công, ba trăm năm trước ngươi chạy thoát, đêm nay, ngươi có thể trốn được sao?
- Ba trăm năm trước, ngươi không phải là đối thủ của lão phu, đêm nay ngươi càng không phải đối thủ của lão phu!
- Cho dù ngươi là Ma Đạo Tử thật thì ngươi cũng đã già rồi, không còn đáng sợ nữa rồi, giết một con tiểu xà ở Ly Lan giang cũng mất công sức như vậy.
- Vậy ngươi đến thử một phen chẳng phải sẽ biết sao?
- Hi vọng bộ xương già của ngươi có thể kiên trì được một chút, bằng không thì quá vô vị.
Tất Chính cười, lập tức quát lạnh một tiếng:
- Tụ!
Vừa quát xong, cát bụi trong không trung trong nháy mắt ngưng tụ lại, tạo thành một thanh khảm đao.
Tiếp đó, song thủ của Tất Chính trong hư không xiết chặt, miệng quát:
- Trảm!
Khảm đao do cát bụi của bạch ngọc thanh ngưng tụ thành, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa trảm xuống, trên không trung vang lên tiếng “xoẹt xoẹt”, Sở Nam theo đó thu liễm khí tức của mình, nhìn khảm đao trảm xuống, một chưởng phất ra sau, Chu tài chủ trong nháy mắt bị đẩy xa hơn 500m, Tất Chính cũng không có lập tức đi giết Chu tài chủ, trong mắt hắn chỉ có Ma Đạo Tử, chỉ cần giết Ma Đạo Tử thì Chu tài chủ kia còn có thể chạy trốn sao?
Sau khi dùng một chưởng đẩy lui Chu tài chủ, Sở Nam vung quyền, xông thẳng về phía Tất Chính, lực lượng quanh người bành trướng, truyền đến tiếng “ba~ ba~” như sấm.
Lúc này, khảm đao trảm xuống.
Nắm quyền của Sở Nam trong nháy mắt bành trướng gấp mười lần, trên quyền là hỏa diễm hắc sắc rực rỡ, một quyền nện lên khảm đao, lực lượng bạo tạc điên cuồng tràn ra.
Lập tức, khảm đao nát, biến thành cát vụn.
Ánh mắt Tất Chính hơi co lại, hét lớn một tiếng:
- Lại trảm!
Cát bụi lần nữa ngưng tụ, hình thành khảm đao, so với lúc trước thì lần này uy lực ẩn hàm bên trong càng khủng bố hơn, Sở Nam vẫn nện ra một quyền, khảm đao lại nát, Tất Chính không tin có tà, lại ngưng tụ cát bụi thành khảm đao, tiếp tục trảm xuống lần nữa.
Thế nhưng, mỗi lần Tất Chính chém xuống đều bị một quyền của Sở Nam đánh tan, khảm đao ngưng tụ thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một mũi tên, khuôn mặt Tất Chính hiện lên vẻ âm hiểm, nhanh như chớp, trong tay hắn xuất hiện một cây cung, cây cung lập tức bị kéo thành hình trăng tròn.
- Pưng…
Cát tiễn bắn thẳng vào tâm tạng Sở Nam, Sở Nam căn bản không quan tâm, phóng thẳng về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, cát tiễn bắn trúng tâm tạng của Sở Nam, nổ tung, trên mặt Sở Nam không biểu cảm, nhưng bên trong thân thể lại truyền đến một cỗ lực lượng cường mãnh, không khỏi thầm nhủ:
- Võ Hoàng quả nhiên bất phàm, đây còn mới chỉ là sơ cấp mà thôi!
Đồng thời, ánh mắt Tất Chính cũng thoáng run, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngực của hắn có pháp bảo gì, không ngờ có thể cản được mũi tên bắn ra từ Hạo Thiên Cung.
- Võ Hoàng sơ cấp? Đúng lúc lắm, một viên đá mài tốt!
Sở Nam chiến ý tăng cao, quát:
- Tiễn thì lão phu cũng có!
Song thủ của Sở Nam trong hư không thoáng kéo một cái, không cung không dây, nhưng ngàn vạn mảnh cát bụi tản ra xung quanh lại ngưng tụ thành một mũi tên nhỏ, như sao chổi lao thẳng về phía Tất Chính, Tất Chính thần sắc thong dong, cầm cung xoay tròn một cái, mũi cát tiễn kia liền rơi xuống đất, trong lòng Tất Chính lại dậy sóng, lực lượng của cát tiễn này quả nhiên rất không đơn giản.
Thân thể Sở Nam thì như giao long uốn lượn, lộn một vòng một trăm tám mươi độ, đằng không nhảy lên, lăng không đá ra, cước thế như một cây roi hung mãnh nện về phía đầu Tất Chính, Tất Chính thấy vậy, ngón tay trên Hạo Thiên Cung khẽ búng một cái.
Dây cung phát ra tiếng “ong ong”, đại địa vốn yên tĩnh giống như có địa long trùng thiên, chợt bốc cao vạn trượng, ào ào ập về phía Sở Nam.
Chỉ trong chốc lát, thân thể Sở Nam giống như bị một tòa núi lớn đè xuống, chịu đựng thiên đao vạn quả.
Sở Nam đương nhiên sẽ không lui, hắc quang quanh người rực rỡ, hỏa diễm bùng lên, núi đá trong nháy mắt bị thiêu rụi thành hư không, thối cước như cây roi của Sở Nam mang theo Tịch Diệt chi hỏa quét đến.
- Tiểu xảo chim chuột!
Tất Chính quát lạnh một tiếng, đằng không mà lên, lưu lại một đạo tàn ảnh, tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Sở Nam, Hạo Thiên Cung cắt ngang yết hầu Sở Nam, quát:
- Để máu tươi của Ma Đạo Tử ngươi tạo nên huy hoàng của Tất Chính ta!
- Loại kiến cỏ cũng dám vọng ngôn, muốn chết!
Sát ý của Sở Nam ác liệt vô cùng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chức Long Ngữ
Chương 512: Hạo Thiên Cung, Hạo Thiên Tiễn
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Võ Vương cao cấp Thượng Thanh Đông ở Băng Viêm đảo có thể sử dụng một hạ phẩm Tông Khí gọi là “Phích Lịch”, bản thân Tất Chính là Võ Hoàng sơ cấp, Hạo Thiên Cung trong tay tất nhiên cũng không đơn giản, pháp bảo này đã đạt đến thượng phẩm Tông Khí.
Sợi dây của Hạo Thiên Cung phát ra dị quang, phát ra khí tức sắc bén đủ để đoạn kim phá thạch.
Lúc này, dây cung của Hạo Thiên Cung đang cắt về phía cổ họng Sở Nam.
Mà Sở Nam, một chân như roi sát mang theo uy thế sơn băng địa liệt bổ xuống.
Ngay trong sát na Hạo Thiên Cung cắt đến, Long lân đã bảo hộ trên cổ, hỏa diễm hắc sắc bùng cháy quanh người Sở Nam trong nháy mắt biến thành thuần bạch, trong nháy mắt biến hóa khiến uy thế của hắn càng tăng mạnh.
Tầng tầng đại địa ập đến thoáng cái biến mất sạch.
Bầu trời đen như mực lúc này so với ban ngày còn chói sáng hơn, giữa hư không, nhất cung nhất thôi va chạm với nhau.
Lúc Phần Thiên chi hỏa bạch sắc xuất thế, ánh mắt cuồng ngạo của Tất Chính lóe lên, hắn muốn dùng Hạo Thiên Cung cản một cước kia, thế nhưng không kịp, chỉ trong nháy mắt, “cây roi sắt” tràn đầy bạch quang đó đã bổ lên vai Tất Chính.
Cùng lúc đó, dây của Hạo Thiên Cung cũng cắn lên Long lân.
….
Hạo Thiên Cung không thể tiến vào, năng lượng nó mang theo cũng bị Sở Nam ép xuống, lập tức tôi luyện sạch.
Tất Chính có thể phiêu phù trên không, thế nhưng bị một cước của Sở Nam hung hăng dẫm xuống, rơi thẳng xuống đất, Tất Chính cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác chết lặng, trong lòng càng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn thực sự là Ma Đạo Tử? Lực một cước của hắn không ngờ còn hơn hai mươi vạn cân!
Sau khi chấn kinh, Tất Chính cũng không ngăn thế rơi, ngược lại Thổ nguyên lực vận chuyển, quán nhập vào trong đất.
Thần niềm Sở Nam khẽ động, cười lạnh nói:
- Ngươi không phải muốn dụ lão phu hiển thân sao? Ngươi không phải luôn miệng muốn cùng lão phu đối quyết sao? Thiên tài của Thiên Nhất Tông bất quá chỉ vậy mà thôi, chỉ xứng làm một con rùa, không ngờ dám khoa trương như vậy!
- Ngươi mới là con rùa!
Tất Chính ở trên mặt đất nghe thấy câu nói của Sở Nam, khí huyết lập tức sôi sục, mất đi lý trí bình thường, xông thẳng về phía Sở Nam, quát:
- Nếu không phải nhờ kiện pháp bảo của ngươi thì đầu của ngươi đã bị ta cắt đoạn rồi!
Thuận theo thân hình Tất Chính hiển hiện, dây cung của Hạo Thiên Cung bị kéo căng đến cực trí, bên dưới mặt đất 100m, thì ra vừa rồi Tất Chính đã quán nhập nguyên lực vào trong đất, mặt đất phương viên 10m xung quanh đều chui lên, ngưng tụ thành một mũi tên.
Mũi tiễn này rất lớn, phảng phất như trụ chống trời!
Tất Chính nói:
- Lực lượng của ngươi lớn, liệu có lớn hơn mảnh đại địa này không? Lực lượng của mảnh đại địa này đều thuộc về ta sử dụng, để xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào!
- Đại ngôn không biết xấu hổ!
Sở Nam dừng lại trên không, xoay chân đá ra.
Tất Chính thả dây cung, Hạo Thiên Cung phát ra một tiếng “Ong”, mũi tên cực lớn kia bắn thẳng về phía Sở Nam, mũi tên không nhắm chính xác vị trí nào của Sở Nam, bởi vì cả thân thể Sở Nam trước mặt mũi tên kia thật quá nhỏ bé.
Đối mặt với mũi tên khổng lồ, Sở Nam xoay người đá một cước, thuận thế biến thành một chiêu thần long bãi vĩ, chân phát ra quang mang rực rỡ, tựa như cầu vồng bắc ngang trời, lại chợt lóe như thiểm điện, Phần Thiên chi hỏa thuần bạch sắc trong nháy mắt biến thành kim quang sáng chói, toàn bộ thân thể Sở Nam đều đắm chìm trong kim hoàng sắc, tựa như chiến thần khoác lên người một bộ hoàng kim giáp vậy.
Mà bàn chân huyết nhục kia lại lóe lên ngàn vạn đạo hào quang kim sắc, giống như vạn đao kiếm trên trời hội tụ cùng một chỗ, hình thành biển đao kiếm kim sắc, tất cả tập trung vào một chân, hướng về phía dưới bổ xuống, thanh thế cực lớn.
Mà bên trong cỗ lực lượng to lớn này chính là cỗ năng lượng ba động hung dũng đến mức hãi nhân.
- Rắc rắc rắc rắc….
Sỏi đá chạy loạn trên mặt đất lập tức bị vỡ nát, thanh âm không khí bị xé rách càng vang lên chói tai.
Tinh quang trong mắt Tất Chính lóe lên, cự tiễn đã đến.
- Đoạn cho lão phu!
Chân phải chỉ trong chớp mắt bổ xuống như điện.
Làn sóng kim sắc hung hăng tràn ra, hoàn toàn hóa thành một cơn sóng kim sắc hữu hình hữu chất, uy thế như mang theo tất cả thiên địa, mạnh mẽ va chạm với cự tiễn.
- Ầm…
Cự tiễn bị chém đứt đoạn, nổ tung, kim quang bạo xạ, trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết nứt cực lớn, tràn ra khắp xung quanh, phảng phất như vừa xảy ra động đất vậy, làn sóng kim sắc tàn sát khắp xung quanh, nghiền nát hết thảy mọi thứ hữu hình hữu chất.
Mục quang Tất Chính co lại, toàn thân bạo xạ Thổ nguyên lực, mũi tên đang bạo tạc trong nháy mắt tập hợp lại, lần nữa bắn thẳng về phía Sở Nam, đồng thời hai chân dẫm mạnh xuống đất, phạm vi 10m xung quanh hắn lập tức xuất hiện vài khe nứt sâu đến hơn 40m.
Chỉ như thế cũng đủ hiển lộ uy lực một dẫm vừa rồi.
Tất Chính đằng không, lắp cung bắn tiếp, trong nháy mắt, hai mũi tên xạ xuất ra, giáp kích Sở Nam.
Sở Nam từ sau khi rời khỏi Băng Viêm đảo, dốc toàn lực có thể trảm sát Võ Vương cao cấp, sau đó ở Thiên Nhất Tông lĩnh ngộ Ngũ Hành tương sinh, được thêm sinh mệnh lực tương trợ, trảm sát Võ Vương đỉnh phong cũng không phải nói chơi, chỉ có điều Võ Hoàng sơ cấp thì Sở Nam vẫn không nắm chắc tuyệt đối, nhưng trong lòng lại dâng tràn chiến ý, đối mặt với Võ Đế và năm đại Võ Hoàng Sở Nam cũng không sợ, lúc này há lại sợ?
Mặc dù bây giờ Sở Nam không có nhiều hắc thủy như vậy, cũng không có thập vạn hỏa hải, không có dòng xoáy Thủy Hỏa, nhưng Sở Nam gặp mạnh càng mạnh, nhiệt huyết sôi sục, sát khí lẫm nhiên, quát lớn một tiếng:
- Đại địa chi lực mà thôi, lão phu cũng có thể điều khiển!
Vừa dứt lời, Ngũ Hành tương sinh bên trong thân thể Sở Nam xoay tròn càng mạnh hơn, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Kim Nguyên Lực trong nháy mắt chuyển hóa thành Thổ nguyên lực, uy thế của kim mang cũng biến thành thổ lãng bài sơn đảo hải, hai tay một trên một dưới, trong nháy mắt xuất hiện dòng xoáy hạo nhiên hậu thổ.
Tay trái thuận xoáy, tay phải nghịch chuyển.
Dòng xoáy vừa xuất hiện, hai mũi cự tiễn liền không thể giữ nguyên quỹ tích ban đầu, dòng xoáy trong tay Sở Nam dời đi, cự tiễn vừa tiến vào dòng xoáy, đất đá đều nứt vỡ tiêu tán, đồng thời trở thành một bộ phận của dòng xoáy hậu thổ.
Ánh mắt Tất Chính thoáng hiện một tia kinh sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Tất Chính lại nở nụ cười, cười rất hung ác, trong tay đột nhiên thiểm hiện một mũi tên, mũi tên này ở trong hư không, Hạo Thiên Cung liền bạo xạ ra ánh sáng cực kỳ gay gắt, giống như ánh dương quang, cùng giao hòa với mũi tên kia liền phát ra âm thanh “ong ong”, dòng xoáy hậu thổ trong tay Sở Nam sau khi hấp thu không khí trở nên cực kỳ cuồng bạo cũng trở thành cực kỳ an tĩnh.
Một màn này quỷ dị chí cực.
Tất Chính lắp tên vào cung, chậm rãi kéo ra sau, tốc độ cực chậm, giống như một mỹ nữ đang thoát y, lúc đến vị trí thần bí nhất thì hành động vô cùng thong thả, thế nhưng từ trong động tác thong thả đó lại tràn ra một cỗ khí tức đủ để hủy thiên diệt địa.
- Ngươi căn bản không phải là Ma Đạo Tử ba trăm năm trước, ba trăm năm trước, Ma Đạo Tử là tu vi Võ Đế đỉnh phong, xuất thủ tuyệt đối dễ dàng như lấy đồ trong túi, nhưng ngươi bây giờ, nhìn bộ dạng chật vật của ngươi xem, ngươi không biết cải trang thành hình dạng Ma Đạo Tử sẽ làm mất sạch uy phong cả đời của Ma Đạo Tử sao?
- Uy phong? Ngươi hãy chờ xem, lão phu bảo đảm sẽ để ngươi tự mình trải nghiệm!
- Chỉ là cứng miệng mà thôi, cung trên tay ta là thượng phẩm Tông Khí, Hạo Thiên Cung, tiễn trong tay ta cũng là thượng phẩm Tông Khí, Hạo Thiên Tiễn, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc pháp bảo của ngươi lợi hại hay là Hạo Thiên Tiễn của ta lợi hại hơn!
Thuận theo lời nói của Tất Chính, dây cung đã được kéo đến hai phần ba.
Dòng xoáy hậu thổ của Sở Nam cũng đã hoàn toàn thôn phệ xong hai phần ba cự tiễn kia.
Cánh tay Tất Chính chàm chậm kéo về sau.
Hai tay Sở Nam cũng chầm chậm khép lại.
Uy thế rõ ràng hung mãnh như vậy, tuy nhiên ở giữa thiên địa lại cực kỳ an tĩnh, không có lấy một tiếng động, Tất Chính mặt đầy tiếu ý, Hạo Thiên Cung đã được kéo đến mức viên mãn, dòng xoáy hậu thổ cũng đã sắp hoàn thành.
Tất Chính thốt ra từng chữ:
- Chiến đấu, bây giờ mới bắt đầu, Hạo Thiên Tiễn, đi nào, xuyên thủng kẻ trước mặt đi!
- Vèo…
Hạo Thiên Tiễn vẽ ra một đạo tia sáng, bao trùm cả bầu trời, sát khí dâng tràn lao thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam không hề nghi ngờ, nếu như bị Hạo Thiên Tiễn này bắn trúng, cho dù thân thể cứng rắn sánh ngang với cổ kiếm cũng sẽ bị bắn nát.
Long lân vẫn một mực thủ hộ, chỉ trong nháy mắt, Sở Nam đã dung hợp hai dòng xoáy lại thành một, dùng lực lượng cực lớn đẩy về phía Tất Chính, miệng quát:
- Hủy diệt đi, hủy diệt hết tất cả những gì muốn ngăn cản sự hiện hữu của ngươi!
Chỉ trong chớp mắt, Hạo Thiên Tiễn đã bắn đến Long lân, Long lân đã trải qua biết bao khảo nghiệm, tất nhiên sẽ không vỡ nát, nhưng lực lượng khổng lồ của Hạo Thiên Tiễn đập mạnh lên Long lân, đâm xuyên qua ngực Sở Nam, thân thể Sở Nam cấp tốc bắn ngược về sau.
Một cỗ uy năng Thổ nguyên lực cũng lập tức từ ngực Sở Nam tràn ra khắp toàn thân, toàn thân Sở Nam chấn động, có không ít huyết nhục bị bắn nát, năng lượng của Hạo Thiên Tiễn tuyệt không phải một Võ Hoàng sơ cấp có thể tạo ra, hiển nhiên Hạo Thiên Tiễn này là thượng phẩm Tông Khí, khiến uy năng bạo tăng gấp mấy chục lần.
Sở Nam lập tức phóng thích sinh mệnh lực chạy đến khắp toàn thân, Ngũ Hành nguyên lực cũng đồng loạt tràn ra, đem những năng lượng kia bao vậy lại, dồn đến đan điền, dòng xoáy trong đan châu lập tức hấp nạp cỗ lực lượng cuồng bạo đó.
Bởi vì trúng phải bạo kích, cổ họng Sở Nam tràn lên máu tươi, phun cả lên Hạo Thiên Tiễn, Hạo Thiên Tiễn uy mãnh đột nhiên ảm đạm bớt, nhanh chóng bay ngược trở về, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, quát:
- Đã đến tay lão phu, ngươi còn trốn được sao?
Sau đó, Sở Nam chộp một cái, mắt lấy Hạo Thiên Tiễn, sau đó lấy Long nha và Long gân từ trong nhẫn trữ vật.
Lúc Sở Nam chống cự uy năng của Hạo Thiên Tiễn, Tất Chính cũng hứng chịu công kích bạo tạc của dòng xoáy thuận nghịch hậu thổ, pháp y Linh Khí thượng phẩm liền bị nổ nát bấy, ngay cả mái tóc dài cũng bị nổ tán loạn, một thân chật vật không chịu nổi, mà uy lực bạo tạc vẫn còn tiếp tục, Hạo Thiên Cung trong tay Tất Chính vung lên, tạo thành một lớp quang mạc, cản lại tuyệt đại bộ phận năng lượng bạo tạc.
Giờ phút này, Sở Nam đang lẩm bẩm:
- Dùng Long nha làm cung, dùng Long gân làm dây cung, Hạo Thiên Tiễn của ngươi, lão phu sẽ trả lại cho ngươi!
Hạo Thiên Cung là dùng tài liệu hiếm có, được Luyện Khí Sư cấp cao luyện, hay là Thượng Cổ kỳ bảo,… Sở Nam không biết.
Nhưng Sở Nam biết rõ, Long nha và Long gân trong tay hắn, trải qua tôi luyện của cửu thiên thần lôi, Long nha cho tới nay vẫn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng có nửa điểm sai khác, Long gân xuất tràng không nhiều, nhưng có thể trói chặt được pháp bảo Hạo Thiên Nhận cấp Tông Khí, khiến nó không thể dịch chuyển được chút nào.
Long nha và Long gân bị Sở Nam vội vàng tổ hợp thành một cây cung, nhưng lại khiến người khác có một loại cảm giác dung hòa một thể, một cỗ khí tức long uy nhàn nhạt từ Long Cung tán phát ra, phiêu phù trong hư không, giống như long chi ngạo cốt hiên ngang ngẩng cao đầu.
Hạo Thiên Tiễn bị Sở Nam phun lên một ngụm máu, đã không còn vùng vẫy nữa.
Ngay lập tức, Sở Nam đem Ngũ Hành nguyên lực và hai mươi vạn cân lực cùng quán nhập vào trong Hạo Thiên Tiễn.
Tức thời, Hạo Thiên Tiễn liền run rẩy, bởi vì cỗ uy năng đột nhiên xuất hiện này mà run run, bên trong như có thứ gì vỡ nát.
Run rẩy vẫn còn không ngừng.
Sở Nam nhìn thấy dòng xoáy thuận nghịch hậu thổ nổ tung, năng lương tăng gấp đôi, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, một đạo lý cực kỳ đơn giản, thế nhưng từ trước đến nay hắn vẫn không chú ý, thầm nhủ:
- Một quyền của ta có thể đạt đến hai mươi vạn cân lực, còn sử dụng Ngũ Hành tương sinh thì có thể đánh ra mười quyền, đều nhẹ nhàng tự nhiên, mỗi quyền đều chỉ có thể là hai mươi vạn cân lực, nếu như ta đem lực lượng mười quyền cùng hợp lại một thì có thể thể đạt đến lực lượng hai trăm vạn cân lực không?
Nghĩ đến đây, Sở Nam lập tức thực hành, sau khi hắn áp súc hai mươi vạn cân lực vào Hạo Thiên Tiễn, dòng xoáy lại xoay chuyển lần nữa, tiếp tục áp súc, hai mươi vạn cân lực tuôn tràn ra, nhất thời, Hạo Thiên Tiễn càng run rẩy mạnh hơn, âm thanh “ông ông” chấn vang cả bâu trời.
- Hữu hiệu, chỉ là cảm thấy dường như không đến bốn mươi vạn cân lực!
Sở Nam thầm nghĩ, lại đem hai mươi vạn cân lực áp súc tiếp, lần này, tiếng vang Hạo Thiên Tiễn phát ra vô cùng đinh tai nhức óc, giống như tiếng trống, ngay cả Tất Chính bị dòng xoáy thuận nghịch hậu thổ tạc trúng cũng cảm thấy thần niệm chấn động, sắc mặt đại kinh.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chức Long Ngữ
Chương 513: Long Cung khủng bố, tập sát
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Ba lần quán chú, không có lực lượng sáu mươi vạn cân, nhưng lại lớn hơn bốn mươi vạn cân, xem ra suy nghĩ của ta vẫn có thể thực hiện được.
Sở Nam không tiếp tục áp súc lực lượng vào Hạo Thiên Tiễn nữa, bởi vì sau ba lần áp súc thì Hạo Thiên Tiễn đã đạt đến cực hạn chịu đựng, nếu còn tiếp tục áp súc thì Hạo Thiên Tiễn sẽ bạo liệt, giống như đám đệ tử bị bạo liệt tại Cực Lạc Cung lúc trước.
Sở Nam đem Hạo Thiên Tiễn hoàn toàn khác lúc trước lắp lên dây, kéo Long gân đã biến thành dây cung ra sau, hết sức chậm rãi.
Thế nhưng, vừa kéo thử thì Sở Nam mới phát hiện nó không động đậy.
Mặc dù Sở Nam không kéo được, nhưng vẻ mặt đại kinh của Tất Chính đã biến thành âm trầm, thầm nghĩ:
- Cung này… là cung gì? Khí tức này… tại sao lại khiến từ tận đáy lòng của ta dâng lên một loại cảm giác kinh sợ, cả Hạo Thiên Tiễn nữa, rốt cuộc bị hắn động thủ động cước gì, thần niệm ấn tích của ta ở bên trên đã bị tiêu trừ, khiến ta không thể điều khiển được.
Trong lòng mặc dù đại kinh, nhưng Tất Chính phản ứng vô cùng nhanh, hai cái Hạo Thiên Tiễn liền được lắp lên cung, hắn cắn chặt răng nói:
- Mặc kệ cung của ngươi là gì, kéo không được thì cũng chỉ lãng phí mà thôi, Ma Đạo Tử, chết dưới tay ta đi!
Sở Nam và Tất Chính mặc dù cách nhau hơn trăm mét, nhưng cự ly đó đối với Hạo Thiên Cung và Hạo Thiên Tiễn có thể bắn xa mấy ngàn mét thì cự ly này căn bản không đáng kể, tiễn vừa xuất thì lập tức đến nơi.
Sở Nam thấy không thể kéo cung được cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Long nha và Long gần này chưa trải qua luyện chế mà đã có uy lực này, nếu luyện chế một phen thì không biết sẽ tạo thành uy thế kinh thiên động địa gì?
Trong đầu thoáng hiện ra một suy nghĩ như vậy, dòng xoáy bên trong thân thể Sở Nam đã xoay tròn đến cực hạn, để sinh mệnh lực tiến vào trong mỗi một phần huyết nhục, khiến tinh thần hắn sung mãn, chỉ trong chốc lát, ngón giữa và ngón cái của hắn liền lóe lên ngũ thải quang mang rực rỡ.
Long Cung bị kéo ra một cách hết sức chậm rãi.
Trong nháy mắt kéo ra, một cỗ lực lượng hung bạo bành trướng ra, nhất thời bành trướng, nhấn chìm cả mảnh thiên địa này, năng lượng thiên địa điên cuồng hướng về phía Long Cung mà tràn đến, Chu tài chủ cách đó cực xa cũng không ngừng thổ huyết, tứ chi dốc hết lực bò về phía trước, mà người của thành Tùng Mộc đều cảm thấy hít thở không thông, cho dù là thân thể cũng bị trói chặt, về phần dãy núi bên cạnh thành Tùng Mộc, bên trong có vô số dã thú rống vang.
Mà Kỳ Liên Thắng cũng ở trong dãy núi này, nghe thấy tiếng thú rống thì sắc mặt hơi biến, lập tức đạp nhập hư không, thân thể như mũi tên tiến thẳng về phía Sở Nam và Tất Chính đang giao chiến, trong miệng lẩm bẩm:
- Ma Đạo Tử, ngươi quả nhiên là chui đầu vào lưới rồi, vậy hãy để lão phu đến lấy mạng ngươi!
Mặc dù Sở Nam chỉ kéo được một đoạn nhỏ, nhưng Sở Nam lại cảm giác như năng lượng bên trong cơ thể đã bị rút mất một phần năm, thoạt nhìn có vẻ ít, nhưng một phần năm này chính là rút ra từ Ngũ Hành tương sinh, nếu như không phải là Ngũ Hành tương sinh, e rằng vừa rồi Sở Nam đã bị hút kiệt rồi.
- Mũi tên này đến cùng sẽ có bao nhiêu uy lực đây?
Sở Nam tiếp tục kéo,tốc độ vẫn chậm chạp vô cùng. Ở bên kia, Tất Chính cũng không tốt hơn, hai mũi Hạo Thiên Tiễn khiến nguyên lực của hắn điên cuồng tiêu hao, hắn cảm thấy dị tượng mà Long Cung mang đến, toàn thân phát lạnh, với tu vi của hắn, đương nhiên biết, cây cung kia không kéo ra được thì thôi, nếu kéo ra được thì uy lực tuyệt đối khó tưởng.
Nghĩ như thế, Tất Chính cắn răng một cái, lại đặt hai mũi Hạo Thiên Tiễn lên dây, Tất Chính không phải không muốn bắn từng mũi tên, nhưng Tất Chính không nắm chắc có thể bắn phá được kiện pháp bảo phòng ngự của Sở Nam, cho nên mới làm như vậy, bốn mũi Hạo Thiên Tiễn khiến Tất Chính phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người đều bắt đầu liều mạng rồi.
Tên đã lắp lên cung, ngoại trừ bắn ra thì không còn biện pháp khác.
Tất Chính muốn giết Ma Đạo Tử, dùng uy danh hiển hách của hắn để làm thành tựu, Sở Nam cũng muốn giết Tất Chính, hắn ngược lại không muốn uy danh gì, hắn chỉ dựa vào một lý do rất đơn giản, đó là: hắn muốn sống.
Mà Sở Nam muốn sông thì Tất Chính nhất định phải chết.
Sở Nam cũng thổ ra một ngụm huyết, thuận theo Long Cung từng chút một bị kéo ra, uy năng trong thiên địa càng ngày càng lớn, một mảnh hắc ám dường như tràn về phía Long Cung, mà năng lượng bên trong thân thể Sở Nam đang bị rút cạn dần, một phần năm, một phần tư, một phần ba…
Long Cung chỉ mới kéo ra được một phần năm mà năng lượng bên trong thân thể Sở Nam chỉ còn lại hai phần ba.
Năng lượng của Tất Chính cũng tiêu hao nhanh chóng, hắn là Võ Hoàng sơ cấp, vốn có thể ở trong không khí trực tiếp rút ra thiên địa nguyên lực, nhưng bây giờ thiên địa nguyên lực đều tràn về phía Long Cung trong tay Sở Nam một cách quỷ dị, Tất Chính muốn đoạt từ đó thì vô cùng khó khăn, cũng may trong người hắn có đan dược, là Sinh Nguyên Đan cấp bảy của Thiên Nhất Tông.
Sinh Nguyên Đan vừa được nuốt xuống, toàn thân Tất Chính liền tràn ngập cảm giác nguyên lực vô cùng tận, Hạo Thiên Cung đã được kéo ra hai phần ba.
Thần niệm của Tất Chính xem xét thảm trạng của Sở Nam, trên khuôn mặt âm hiểm lộ ra nụ cười, thầm nhủ:
- Bốn tiễn cùng phóng, pháp bảo phòng ngự của ngươi có thể cản được sao? Tất cả đều sẽ bị hủy diệt, kể cả ngươi, tính mạng và uy danh của Ma Đạo Tử!
Kỳ Liên Thắng hành tẩu trong không trung, một bước tiến xa đến mấy ngàn mét, chỉ trong chớp mắt, chỉ còn cách vị trí của Sở Nam bảy bước chân mà thôi.
Năng lượng nhanh chóng tiêu hao, điên cuồng tiêu hao, giống như có một cái thìa cực lớn đang không ngừng móc năng lượng từ trong người Sở Nam ra, Long Cung đã được kéo đến hai phần năm, nhưng năng lượng bên trong thân thể Sở Nam thì còn lại chưa đến một phần tư.
Còn Tất Chính, trên người ngoại trừ có quang mang thổ hoàng sắc thì còn phát tán ra quang mang mộc thanh sắc, hai loại hào quang bạo thiểm, dây cung của Hạo Thiên Cung đã sớm bị kéo căng, bốn tiễn như độc xà nuốt tim người, muốn nhanh chóng bắn ra.
Tất Chính lại lần nữa cuồng tiếu, quát:
- Ma Đạo Tử, cung của ngươi kéo không hết rồi, đừng phí công nữa, hãy để Hạo Thiên Tiễn của ta hủy diện thi cốt của ngươi, dương danh thiên hạ!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương