Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Thật khổ cho chúng rồi.
Đường Phong thở dài một tiếng.
- Không cần để ý, Linh thú chính là như vậy. Nếu có một con Linh thú cường đại hơn so với tiểu Thiên đến chỗ này, bọn chúng cũng sẽ bị thu phục để đối phó với ngươi.
Linh Khiếp Nhan giải thích.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Ân tình chỉ bằng giọt nước cũng muốn báo đáp bằng cả dòng suối. Bọn chúng chính là ân nhân của ta.
Vừa nói vừa đi tới trước mặt một con Linh thú bị thương ở chân trước, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra thuốc chữa thương, rắc lên vết thương cho nó, sau đó băng bó kĩ càng.
Khi Đường Phong băng bó, nó cũng không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Phong, trong mắt lộ ra vẻ hưởng thụ cùng cảm kích.
- Ta cũng tới giúp.
Linh Khiếp Nhan đi đến trước mặt Đường Phong lấy một chút dược vật cùng vải vóc mở ra.
Có không ít Linh thú bị thương, bọn chúng không biết dùng thuốc, cũng không có thuốc thích hợp, chỉ dựa vào liếm láp vết thương cho nhau để giảm bớt đau đớn.
Bận rộn suốt hai canh giờ cuối cùng tất cả Linh thú bị thương cũng đã xử lý tốt.
Đường Phong đứng lên lau mồ hôi trên trán, hắn còn chưa làm qua việc như thế này thật sự là khổ cực.
Quay đầu lại, Đường Phong nói với Linh Khiếp Nhan:
- Để bọn chúng chờ ở đây, ta đi một chút sẽ quay lại.
- Phong ca ca ngươi muốn làm gì?
Linh Khiếp Nhan ở phía sau hỏi.
- Đi mua một ít đồ ăn, cho chúng một bữa no nê.
Trong Mị Ảnh không gian quả thật có một ít đồ, nhưng những thứ đó vô luận như thế nào cũng không đủ cho chúng no bụng.
Đường Phong khoác lên người một cái áo bào màu đen, che cả diện mạo để tránh cho có người nhận diện. Đi thẳng đến một thành trì, tìm một cái khách sạn, xuất thêm một chút phí tổn cho tiểu nhị, nhờ hắn đi lại trong thành mua lại toàn bộ gia súc chết sống gì cũng được, sau đó đưa đến khách sạn, giao hàng đưa tiền.
Điếm tiểu nhị cầm ngân lượng tự nhiên lưu loát vô cùng. Sau một hồi công phu liền có vô số người đem gia súc của mình đến bên trong khách sạn, heo, dê, thịt bò V.. .V nhiều đến không thể nhiều hơn được nữa.
Đường Phong cùng đại lão bản ngồi phía trên, bên cạnh là trà thơm cùng mâm đựng trái cây, cạnh đó là tiểu nhị cầm một tá ngân phiếu thay Đường Phong thu hàng.
Đường Phong không quản đắt hay rẻ, cứ có hàng là mua làm cho những người kia đối đãi với hắn như lão gia. Thái độ cung kính vô cùng.
những người này xếp thành một đội ngũ thật dài, lần lượt đi tới trước mặt tiểu nhị cho hắn kiểm hàng, kiểm xong chỉ cần Đường Phong gật đầu một cái, lập tức đưa đến hậu viện, sau đó lại trở về chỗ tiểu nhị lấy tiền.
Bọn họ đợi lâu nên cũng có chút nhàm chán, bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, căn bản là một số chuyện nhỏ nhoi không đáng để ý tới, Đường Phong cũng lười chẳng muốn nghe.
Nhưng sau đó, đột nhiên có người gợi lên một cái chủ đề khiến cho Đường Phong phải để ý.
người đó dắt theo mấy con dê, vừa hâm mộ nhìn người khác lấy tiền, vừa nói:
- Có biết chưa? Mấy cái môn phái cả ngày chỉ biết chém chém, giết giết toàn bộ đã bỏ chạy khỏi đây rồi, từ nay về sau tòa thành này là do chúng ta tự mình làm chủ.
- Còn không phải bởi vì tên Huyết Ma Đường Phong làm loạn, dấy lên một
phen phong ba này sao. Nửa tháng trước, mười mấy cửa tiệm trong thành còn bị Đường Phong đốt, người cũng bị giết không ít.
- Hắn có một mình, tại sao lại giết được nhiều người như vậy chứ?
- Nghe nói Đường Phong xuất thân từ một cái tông môn toàn nữ nhi tên là Thiên Tú. Cự Kiếm môn bị Thiên Tú đánh bại, sau đó giải tán tông môn. Rồi sau đó người của Thiên Tú ở đây bị khi dễ, ma đầu Đường Phong bị kích thích hung tính, chạy tới đại náo Lưu Vân tông, Vô Ảnh môn cùng với Cúc Hoa đường tam tông, sau này còn liên lụy đến Vạn Thú đường. Bốn đại tông môn cùng nhau liên thủ vây bắt tên ma đầu này, rốt cuộc ở một chỗ hoang dã đã vây được hắn. Nhưng mà tên ma đầu này đúng là tài cao gan lớn, đối diện mấy ngàn nhân mã cùng hàng trăm Linh thú mà mặt không đổi sắc, vẫn chém giết cho tới khi máu chảy thành sông, sau đó bị cao thủ của Tứ tông liên thủ đánh chết.
- Thúi lắm.
Một người khác mắng.
- Sao ta nghe nói Huyết Ma Đường Phong cùng cấu kết với Vạn Thú đường, kết quả đại phá Lưu Vân tam tông? Nhưng sau này bởi vì Đường Phong lật lọng, đường chủ tiền nhiệm của Vạn Thú đường là Thiết Phong Cốt phẫn nộ ám toán hắn, kết quả chết tại chỗ!
- Tin của người là tin vỉa hè, lão đây là chính mắt nhìn thấy.
- Hai người các ngươi chả biết đếch gì.
Lại có một người nhảy ra nói:
- Đường Phong chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi. Danh tiếng Huyết Ma này hoàn toàn là do đối thủ của hắn dựng lên. Tiểu hài tử dù có xấu xa tới mức nào, chỉ mới mười mấy tuổi thì có thể làm được gì? Hắn giết người không nhất định là thật, nhưng nếu người khác không ép hắn thì hắn làm sao lại giết? Hơn nữa đám người của Tam tông kia cũng quá không biết xấu hổ, mấy ngàn người vây bắt một tiểu oa nhi mười mấy tuổi đầu, thật là đáng chết!
không ít người bởi vì Huyết Ma Đường Phong trở nên ầm ĩ náo loạn lên, hiện trường trong nháy mắt bị chia làm hai phái, đua nhau đả kích kẻ bất đồng ý kiến với mình mà cải nhau loạn xạ. Phái phản đối Đường Phong thì đều nói hắn là Huyết Ma đáng chết, đáng chết! Mà phái ủng hộ Đường Phong thì nói hắn yêu ghét rõ ràng, người khác khi dễ trên đầu mình, hắn dĩ nhiên là phải phản kháng.
Nếu so sánh thì người ủng hộ Đường Phong chiếm một phần rất nhỏ, dù sao bọn họ chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, đối với bọn họ mà nói thì giết người là một chuyện quá xa vời, mà kẻ giết người cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.
Bất qua là dù cho ủng hộ hay phản đối Đường Phong đi nữa thì trong cách nói chuyện của họ có một điểm giống nhau, đó chính là Đường Phong đã chết, hoặc là chết vì bị Thiết Phong Cốt ám toán, hoặc là bị người của tam tông giết chết.
Đường Phong vốn không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều nên cũng không nhịn được hỏi một câu:
- Làm sao các ngươi biết Huyết Ma Đường Phong đã chết?
Đám người đứng sau ngưng cãi vả, lát sau có một người nói:
- ngươi của tam tông đều đã nói vậy thì có thể giả được sao?
- Đúng đó, đúng đó.
Đường Phong âm thầm nở một nụ cười, nhìn bộ dạng tổn thất quá nặng nề của tam tông lần này, bất kể đám người Tư Không Thúy có phát hiện ra là mình giả chết hay không thì cũng phải nói như vậy với bên ngoài, nếu không thì mặt mũi tam tông phải để ở đâu?
Mấy ngàn người đồng thời xuất động, lại tổn thất nhiều người, hao phí nhiều thời gian như vậy, nhưng ngay cả một thiếu niên mới mười mấy tuổi cũng không giết được. Tam tông nhất đính ẽ không thừa nhận loại chuyện mất mặt thế này. Dù sao thì bọn họ cũng biết Đường Phong không thể lộ diện làm sáng tò sự thật, nếu không thì Huyết Ma như hắn làm sao còn ngày lành tháng tốt nữa. thế nên cứ xem như Đường Phong đã chết.
Huyết Ma Đường Phong, rực rỡ như hoa hạ, chạy lung tung náo loạn gần cả tháng, đùa giỡn mấy đại tông môn trong lòng bàn tay của mình, rốt cuộc cũng không thể có kết cục tốt, quả nhiên là thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Kết cục như vậy, đối với cả Đường Phong và tam tông mà nói thì đều là một kết cục tốt.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 227: Nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bất quá.... Xem ra mình nên gửi tin tức về cho cô cô mới được. Bây giờ bên ngoài đều đồn là Đường Phong đã chết, nếu không báo bình an về thì chắc chắn cô cô sẽ không an tâm.
nghĩ tới đây, Đường Phong lại sai điếm tiểu nhị đem giấy và bút tới.
Đợi sau khi lấy đủ lương thực và gia cầm thì Đường Phong đuổi điếm tiểu nhị ra ngoài, một mình đi vào hậu viện nhét mấy thứ đồ lỉnh khỉnh đó vào Mị Ảnh không gian, sau đó lén lút rời khỏi khách sạn, đi về phía Cự Kiếm Môn.
Chờ khi Đường Phong trở lại lần nữa thì đã qua một ngày, Linh Khiếp Nhan buồn chán ngồi một mình trên bậc thang, hai tay chống cằm, mấy con linh thú kia đều nằm trên đất nghỉ ngơi như cũ.
- Ta về rồi đây.
Đường Phong lên tiếng chào hỏi.
- Đi cả ngày thế này mà còn nói là đi một chút sẽ về ngay!
Linh Khiếp Nhan cong môi, vẻ mặt buồn bực.
- Cần mua vài thứ.
Đường Phong vừa nói vừa lấy ra đống thức ăn và gia cầm trong Mị Ảnh không gian ra vứt xuống đất, nghe thấy mùi thịt, đám linh thú kia liền tỉnh táo hẳn, tất cả đều vọt tới trước mặt Đường Phong, mắt chăm chú nhìn về hắn.
Đống đồ này đủ để bốn trăm linh thú ăn no nê, Đường Phong cũng không ngừng lấy thức ăn ra, đám linh thú kia cũng không tranh giành với nhau, bất kể là con nào, cứ giành được một miếng thịt hay gia cầm là lại ngoạm nó tới một bên từ từ ăn.
Bất quá Đường Phong buồn bực phát hiện, gia cầm lúc mua hẵng còn sống, nhưng sau khi lấy ra khỏi Mị Ảnh không gian thì lại chết hết.
Xem ra, Mị Ảnh không gian của hắn không thể chứa được vật sống, bỏ vào thì chắc chắn sẽ chết.
Linh Khiếp Nhan nhìn đống thịt tươi đỏ lòm kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại liếm liếm môi của mình, sau đó đi tới bên cạnh Đường Phong, đưa tay khoác lấy tay hắn, sau một khác, Khiếu Thiên Lang đã hiện nguyên hình, Linh Khiếp Nhan cùng trở lại bên trong Bất Phôi Giáp.
Con thú vương này kể từ lúc đi theo Đường Phong tới nay thì chưa được ăn gì, thân thể của nó vốn khổng lồ, sức ăn đương nhiên cũng không hề nhỏ, bình thường nếu để Linh Khiếp Nhan khống chế thân thể thì nó vẫn không cảm thấy đói. Nhưng nếu hiện lại nguyên hình thì cảm giác đói bụng cồn cào lại ập tới, lúc này nhìn thấy thủ hạ của mình đang ăn thì nó đương nhiên cũng không chịu đựng nổi.
vất vả lắm mới đem đống đồ mua được lấy hết ra ngoài, mỗi con linh thú đều vui vẻ ăn uống, Đường Phong từ từ đi tới bên cạnh bậc thang rồi ngồi xuống, lẳng
lặng nhìn mấy trăm con linh thú.
- Nha đầu, ngươi chuẩn bị xử lý mấy con linh thú này thế nào?
- Ta chưa nghĩ tới.
Linh Khiếp Nhan đáp.
- Ta để Tiểu Thiên thu phục chúng chẳng qua là muốn giúp ngươi một chút, về phần sau này thì chưa nghĩ tới.
- A!
Đường Phong duỗi lưng một cái, vuốt vuốt bộ ngực vẫn còn ê ẩm của mình, nói:
- Nhiều linh thú như vậy thì ta không thể mang theo bên cạnh được.
Trước không nói tới chuyện mang một đàn linh thú lớn như vậy, đi tới đâu cũng sẽ gặp phiền toái, nếu đi tới một nơi xa lạ, người nào không rõ nội tình còn cho là Đường Phong muốn giở trò gì đấy. Hơn nữa, phí tổn thức ăn cho chúng mỗi ngày cũng không phải việc Đường Phong có thể sánh. Mặc dù trên tay Đường Phong có chút ngân phiếu, nhưng nơi mình kiếm ra tiền chính là Tĩnh An thành, Vu Trung không thể nào chạy tới đây đưa ngân phiếu cho mình được.
- Vậy Phong ca ca ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ta và Tiểu Thiên đều nghe theo ngươi hết.
- Để chúng nó trở về Thiên Tú, nếu không muốn về Thiên Tú thì về Khúc Đình sơn cũng được! Nơi đó là thiên đường của Thiên Tú!
Đường Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
- dù sao thì ở Thiên Tú bây giờ cũng có sẵn vài linh thú rồi, bất quá là đám linh thú kia chỉ là con con. Đoán chừng Bạch sư thúc và cô cô cũng sẽ không để ý việc có thêm một lực lượng chiến đấu thế này đâu.
Nếu những con linh thú này thật sự đồng ý ở lại Thiên Tú thì Bạch Tố Y mừng còn không kịp nữa là. Trong số mấy trăm con linh thú này có hai con cấp sáu, vài chục con cấp năm, một lực lượng mạnh như vậy, nếu là tông môn nào thì cũng sẽ đồng ý nhận vào, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng sẽ không bạo động, hơn nữa phải nghe lệnh điều động.
- Nhưng nếu không có Tiểu Thiên ở đó thì bọn nó chắc chắn sẽ không nghe lời người của Thiên Tú đâu.
Linh Khiếp Nhan lo lắng nói.
- Vậy thì để Tiểu Thiên mang bọn chúng trở về.
- Nhưng Phong ca ca, nếu không có Tiểu Thiên ở bên cạnh bảo vệ huynh thì....
Đường Phong khoát tay một cái nói:
- đóa hoa lớn lên trong nhà kính thì vĩnh viễn không thể chịu nổi gió táp mưa sa! Trong thời gian này ta cũng đã suy nghĩ kỳ rồi, mặc dù ta chiến đấu cùng bọn Lưu Vân tông, Tiểu Thiên cũng giúp ta không ít chuyện. Nhưng kể từ sau khi các ngươi bỏ đi, lúc chỉ còn lại mình ta, ta luôn cảm thấy vô lực mọi bề. Bởi vì ta đã quen với việc có một người thực lực cường đại ở bên cạnh, quen nhờ Tiểu Thiên đối phó với địch nhân của ta, đây chẳng phải việc tốt lành gì. Một người không thể vĩnh viễn nhờ vào sức mạnh của người khác, ta vẫn còn rất yếu, ta còn cần thêm nhiều kinh nghiêm gian khổ để trưởng thành. Thế nên, nếu Tiểu Thiên không ở bên cạnh ta nữa, đối với ta mà nói là một chuyện tốt, dù sẽ phải gặp nhiều nguy hiểm không thể đoán trước.
Linh Khiếp Nhan trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- ừ, ngươi nói cũng đúng. Như vậy đi, ta sẽ thương lượng với Tiểu Thiên một chút, để nó mang mấy con linh thú này quay về Thiên Tú.
Đợi sau khi Khiếu Thiên Lang ăn no nê xong, Linh Khiếp Nhan mới gọi nó tới. Rốt cuộc thì hai người bọn họ nói gì thì Đường Phong không rõ lắm, nhưng Khiếu Thiên Lang vốn đang ngoan ngoãn nằm xoài trước mặt mình đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đường Phong mà gào một trận, nhe nanh trợn mắt vô cùng dọa người.
nhãn thần của nó phi thường có nhân tính, vừa ủy khuất vừa tức giận.
Nghĩ cũng đúng, sở dĩ nó rời khỏi Khúc Đình sơn, chính là vì muốn ở bên cạnh Linh Khiếp Nhan chứ có phải đi theo Đường Phong đâu. Đường Phong và nó hoàn hoàn không có chút quan hệ gì chứ đừng nói là Thiên Tú.
Bây giờ lại muốn nó mang đàn thú này về Thiên Tú, rời khỏi Linh Khiếp Nhan, Khiếu Thiên Lang làm sao chấp nhận cho được? Khiếu Thiên Lang hận không thể một phát cắn chết cái tên Đường Phong tai họa chỉ muốn tách nó ra khỏi Linh Khiếp Nhan này.
Nhưng vì Linh Khiếp Nhan không ngừng khuyên nhủ, Khiếu Thiên Lang đành phải rũ đuôi cụp tai, tiếp nhận cái nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán này.
Nó từ bỏ địa vị thú trung chi vương, nhưng trời sinh nó vốn là Thú vương rồi, không làm thú vương trong Khúc Đình sơn thì chí ít cũng làm thú vương của đàn thú này.
Nhìn thần sắc uể oải của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong mỉm cười sờ đầu của nó:
- Ta nghe nói tuổi thọ của linh tú rất dài, thực lực mạnh thì sống hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề. Cho nên, không cần lo lắng sau này không thể gặp lại bọn ta, qua một thời gian nữa, đợi chuyện này qua hẳn rồi thì ta có thể về Thiên Tú, sau này vẫn còn cơ hội ở cạnh nhau mà.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Khiếu Thiên Lang né qua một bên, né khỏi bàn tay Đường Phong, khinh thường liếc hắn một cái, nếu nó có thể mở miệng nói chuyện thì nhất sẽ nói với Đường Phong thế này: “người bổn vương muốn gặp không phải ngươi đâu, đừng có tự mình đa tình ở đây, da mặt đúng là không phải dày thường mà.”
- Đúng rồi Phong ca ca, nếu ngươi không trở về Thiên Tú thì bây giờ muốn đi đâu?
Linh Khiếp Nhan mở miệng hỏi.
- Diêm thành, Ô Long Bảo!
Trên mặt Đường Phong toát ra vẻ mong chờ
- Tiếu thúc và Đoạn thúc nói người ở đó tinh thông cơ quan thuật, thiếu gia ta muốn tới đó xem một chuyến, thử xem có học hỏi được gì hay không.
Nơi mà hai đại sát thần đề cử nhất định là nơi đáng để đi, nếu cơ quan thuật của Ô Long Bảo khiến mình thất vọng thì cũng có thể tới Thiên cỏng sơn trang theo dõi.
Dù sao cũng phải tránh cơn sóng gió này, trốn bên ngoài chừng một hai năm, sau đó thì chắc có thể trở về Thiên Tú rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đã bàn xong, Đường Phong lấy giấy và bút mua được lúc trước ra viết một lá thư đơn giản, trên thư báo cho cô cô và Tiếu thúc biết là chính mình vẫn bình yên, chuyện tam tông nói mình đã chết chỉ là bịa đặt, đó là chúng muốn dát vàng lên mặt mình, để cho bọn họ không cần phải lo lắng. Hơn nữa nói cho bọn họ biết nơi mình sẽ đi, còn có biện pháp xử lý mấy con linh thú này.
Sau khi viết xong thì nhét vào một ống trúc, cho Khiếu Thiên Lang ngậm trên miệng.
Mắt thấy đàn thú cũng đã nhận lệnh của Khiếu Thiên Lang, những con đã ăn no hay đang ăn đều dừng lại chờ, hoặc là phủ phục trên đất, hoặc là ngồi, không hề phát ra chút thanh âm nào.
Đường Phong đối mặt với mấy trăm linh thú, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói:
- Các vị, ta biết các vị và con người giao thiệp cũng đã lâu, có thể nghe hiểu được tiếng người. Lúc trước nhờ có các vị tương trợ, Đường Phong ở đây tạ ơn các vị, tạ các vị đã giúp đờ. Lần này phiền các vị đi tới một tông môn xa lạ, ta khẩn cầu các vị nên an phận thủ thường, không nên gây chuyện ở trong Thiên Tú, cũng đừng nên tổn thương bất kỳ ai trong Thiên Tú.
cũng không biết rốt cuộc đàn thú nghe có hiểu hay không, nhưng cũng nhất tề tru lên một tiếng.
Đường Phong nghiêm mặt nói:
- Đa tạ! Chúng ta từ biệt tại đây, ngày sau gặp lại! Tiểu Thiên, xuất phát đi!
Thân thể khổng lồ của Khiếu Thiên Lang vặn vẹo một hồi, biến lại thành nhỏ như một chú chó con như lúc đầu, dần đường ở phía trước, trong nháy mắt đã biến mắt trong tầm mắt của Đường Phong.
Linh Khiếp Nhan thật sự không nhịn được, cười khanh khách:
- Phong ca a, ta chưa từng thấy người nào lại nói chuyện như vậy vói một đàn linh thú cả.
Đường Phong cười một tiếng:
- bởi vì linh thú vĩnh viễn là linh thú, người có đôi khi lại chẳng phải người.
Mục đích chính là Ô Long Bảo ở Diêm Thành, xuất phát!
Sau khi ra khỏi tông môn của Cự Kiếm Môn, Đường Phong cảm thấy trời cũng xanh hơn, hoa cùng thơm hơn, đường rộng hơn, ngay cả trong không khí phảng phất cũng có mùi vị tự do.
Mấy ngày trốn trốn tránh tránh quả thật quá khó chịu, trong khoảng thời gian cùng tam tông môn chiến đấu này, tinh thần của Đường Phong cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều vô cùng căng thẳng, hiện tại đã thanh tỉnh lại thì khỏi nói cũng biết tiêu dao tự tại tới mấy.
Bất quá Đường Phong lại đau lòng phát hiện, sau khi mình tới thế giới này tới giờ, mỗi lần đi đâu đều gây phiền toái cả. Lần đầu chạy tới Khúc Đình Sơn thì bị một đàn linh thú đuổi giết. Làn thứ hai tới Cự Kiếm Môn này, mặc dù là vì cứu cô cô, nhưng sau đó lại chọc giận bốn đại tông môn, khiến cho sự thể còn rối rắm nguy hiểm hơn cả lần trước nhiều. Ngay cả khi mình tới Tĩnh An thành cũng thế, thi thoảng lại xuất hiện vài chuyện phiền toái khiến người ta đau đầu không thôi. Khiến cho mình căn bản không rảnh cũng như không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc và con người ở đây.
Bây giờ đối với bên ngoài mà nói thì Huyết Ma Đường Phong đã chết. Đường Phong tự nhiên không còn chịu áp lực nhiều như vậy nữa, dọc theo đường đi nhìn bên này một chút, lại ngó bên kia một hồi, cả người cũng thả lòng, bất quá Đường Phong cũng biết làm người không nên quá đắc ý. Mặc dù đám người Tư Không Thúy đã tuyên bố với bên ngoài như vậy, nhưng trong lòng họ vẫn biết là mình chưa chết. Huống hồ gì, trên đường đi Diêm Thành lần này, tất còn phải đi ngang qua địa bàn của Lưu Vân tông, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Thế nên, mặc dù Đường Phong vẫn mặc áo bào màu đen kia, cũng chọn con đường nhỏ gần như không hề có ai qua lại, đôi khi cũng sẽ vào vài thành nhỏ đi dạo một chút, nhưng tuyệt đối không tới những thành lớn.
Trong thành lớn, có thể sẽ có tai mắt của Lưu Vân tông, nếu bị đám người biết mặt mình nhận ra thì không hay chút nào.
Khoảng cách của Diêm Thành cách đây cũng hơn vài ngàn dặm, lấy tiến độ của Đường Phong hiện nay thì có thể tới đó trước một tháng, dù sao cũng không gấp lắm, cho nên Đường Phong cũng không vội vã lên đường.
Qua bảy tám ngày, ra khỏi địa bàn của Cự Kiếm Môn, bước vào bên trong phạm vi thế lực của Lưu Vân tông, tới nơi này, Đường Phong cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Mặc dù nói vẻ ngoài của hắn hiện tại có chút kỳ quái, nhưng người trên giang hồ, chuyện ly kỳ cổ quái thế nào cũng có thể gặp được, Đường Phong cũng chỉ là mặc hắc bào mà thôi, có người còn ăn mặc trang phục có hình thù kỳ quái, nhìn qua liền có cảm giác như đang xem hí kịch. Cho nên với hình dáng này của Đường Phong mà gặp phải người khác thì người ta cũng không nghi ngờ gì hắn.
Mệt mòi nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lấy ra chút thức ăn và nước uống trong Mị Ảnh không gian để lắp đầy bụng, những khi buồn chán thì sẽ trò chuyện với Linh Khiếp Nhan, dọc theo đường đi cũng rất yên tĩnh, giống như chính mình đột nhiên từ trong một thế giới huyên náo thoát ra ngoài, ẩn cư trong một tiểu sơn lâm không ai lui tới hỏi thăm.
Một ngày kia, trên con đường trước mặt Đường Phong, có một thôn nhỏ ở phía xa, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Trong lòng hắn đối với những dân cư bên trong các thôn nhỏ thế này có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, nguyên nhân bởi vì hai lần trước sau khi Đường Phong bị thường, đều là lẻn vào trong một thôn nhỏ mà chữa thương, kiểu phòng ốc được xây bằng gạch mộc lót cỏ khô này khiến cho người ta có một loại cảm giác an toàn không sao giải thích được, hơn nữa những cư dân trong các thôn làng thế này đều là nông dân lương thiện chất phác, cuộc sống của họ rất đơn giản, đi sớm về trễ, không mấy khi lừa gạt ai.
Còn có, tài nấu nướng của các nông phụ đều tương đối tốt, mọi nơi đều có những món ăn đặc sắc của riêng mình, Đường Phong hai lần trước tới thôn nhỏ đều có dừng lại ăn cơm. bất kể là vào nhà nào, bọn họ cũng sẽ rất khách khí, tiếp đãi mình rất nhiệt tình.
Dĩ nhiên, mỗi lần rời đi mình đều để lại một tấm ngân phiếu làm quà cảm ơn, nhưng là lén lút để lại, nếu đưa ngay trước mặt thì họ nhất định sẽ không chịu nhận.
Cho nên lúc hắn thấy phía trước có một thôn nhỏ thì cước bộ không khỏi nhanh hơn rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc cũng có thể ăn được bữa cơm ngon rồi.
Mỗi ngày mình đều lấy thức ăn ra từ Mị Ảnh không gian, đều là đồ nướng cả, ăn ngán muốn chết rồi
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
người còn chưa đi tới thôn nhỏ nhưng Đường Phong đột nhiên lại nghe thấy một tiếng thét cực kỳ khủng hoảng, còn có tiếng khua chiêng gõ trống từ bên kia truyền tới. Trong lòng nghi ngờ, Đường Phong quay đầu nhìn lại liền thấy một đám người khá đông đang đứng vây tụ trên một thửa đất, không biết là đang giằng co với ai.
Lúc Đường Phong đang nghỉ chân nhìn ngó thì đột nhiên từ bên kia truyền tới một tiếng hổ gầm vô cùng tức giận. mấy người thôn dân đang đứng ở đó nhất tề hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, nhưng ngay sau đó một con hổ to như con trâu, cả người loang lổ sọc vằn thoáng hiện lên một chút, cắn lấy cánh tay của một thôn dân.
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong miệng của người thôn dân này, những người khác thấy thế liền aiơ nông cụ trên tay mình lên, liều mạng bao vây lấy con hổ mà dạy dỗ nó một trận , vừa đánh vừa mắng không ngớt. vất vả lắm mới lôi người kia ra khỏi miệng hổ được, bất quá đã bị cắn mất một khối thịt lớn.
- Linh thú?
Đường Phong chớp mắt một cái, bởi vì trong nháy mắt này, hắn cảm giác được có sự dao động của năng lượng truyền tới từ bên kia.
những thôn dân kia chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ vì mỗi năm đều làm lụng vất vả nên khí lực mới mạnh được đôi chút, nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi. Nếu đối mặt với sài lang hổ báo thông thường, cả nhóm người tụ lại thì còn có thể thắng được, nhưng thứ mà họ phải đối mặt lần này rõ ràng không phải là dã thú thông thường. Một con linh thú, nếu thực lực của nó mạnh hơn chút nữa thì dù nhân số của họ có đông hơn nữa cũng không cách nào thắng nổi, cuối cùng chỉ có thể chuốc lấy kết quả tất cả đều mất mạng mà thôi.
Trong nháy mắt nhận thấy có chỗ không đúng, Đường Phong liền vội vàng chạy sang bên đó, tốc độ toàn thân tăng nhanh tới cực hạn.
Cự hổ hiển nhiên là đã bị mấy thôn dân này chọc giận. vừa kinh sợ thối lui về sau, ngừa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ hơi khom lại, sau đó nhào thẳng qua chỗ đám người.
-Chạy đi!
Một lão đầu thấy tình thế không ổn, vội vàng hô lớn một tiếng, lúc hắn kêu người khác bỏ chạy nhưng chính mình lại không chạy, trên tay cầm một cây cuốc, thần sắc trên mặt dù đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng lấy một loại tư thái hung hãn không sợ chết đứng chắn trước mặt cự hổ, vung mạnh cái cuốc về phía trước.
Cả người cự hổ ở giữa không trung, móng vuốt vừa mạnh vừa hữu lực đánh về phía trước một cái, cái cuốc liền biến thành hai đoạn, dư thế không giảm hướng xuống đầu của ông lão, răng nanh thoáng lóe lên, phả ra một mùi hôi thối ngất trời thẳng vào mặt.
- Từ lão!
những thôn dân khác thấy thế liền hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nhưng bọn họ căn bản không cách nào thắng được con hổ lớn hung hãn thế này, nói gì tới việc cứu thoát lão đầu này khỏi miệng hổ.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau một khắc, người được gọi là Từ lão sẽ bị cự hổ cắn đứt đầu, cũng đơn giản như khi con súc sinh này cắn chết mấy con gia súc thông thường vậy.
Một cơn gió nhẹ lướt qua bên cạnh mọi người, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, hắn đứng tại chỗ nhảy lên, trực tiếp nhảy cao mấy trượng, như một cơn gió xoáy phủ xuống trước mặt lão Từ, vươn chân ra đá vào cổ của cự hổ.
Cự hổ khổng lồ bị đạp một cước thế này liền kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay sang một bên, binh một tiếng rơi xuống măt đất.
Một mảnh tĩnh lặng và tiếng hít thở vang lên, vô số thôn dân ngây người ra đứng yên tại chỗ nhìn người áo đen không biết từ đâu ra này.
Cự hổ này cũng lớn cỡ con bò muốn một cước đạp nó bay đi thì cần có sức mạnh lớn cỡ nào chứ. Mà người mặc hắc trường bào này phảng phất như chỉ tùy tiện tung một cước là được.
Trên mặt lão Từ kia đúng là vẻ sống sót qua tai nạn, bất quá lão đã sống lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng trải qua nỗi sợ thế này, trong nháy mắt vừa rồi, lão còn cho là mình nhất định chết chắc.
Hiện tại nguy cơ đã giải trừ, cả người lão mềm nhũn như một sợi mì té xuống, thở hổn hển.
- Từ lão!
Mọi người định thần lại liền vội vàng xông lên đờ Từ lão dậy, khẩn trương hỏi:
- ngài có sao không?
Từ lão không ngừng dùng bàn tay nhăn nheo của mình vỗ vỗ ngực, khóc nức nở nói:
- Dọa chết lão già ta. hù chết lão già ta mà, lão già ta đây muốn sống ít nhất mười năm nữa a.
Mấy người thôn dân dở khóc dở cười, nói:
- Từ lão ngài cũng sống đủ rồi, nên nhập thổ vi an đi thôi.
- Nói bậy nói bạ!
Từ lão nhất thời lão đương ích tráng khởi lai (Ý bảo ông này bỗng dưng khỏe lại)
- lão nhân gia ta còn có thể sống ít nhất là hai mươi năm nữa, ta còn muốn nhìn thấy tôn nữ của ta gả vào một nhà đàng hoàng kia.
mắng xong lão liền quay đầu lại nhìn Đường Phong đang đứng trước mặt nói:
- VỊ anh hùng này, con súc sinh kia cực kỳ lợi hại, ngài ngàn vạn lần nhất định phải cẩn thận một chút.
Anh hùng? Đường Phong hơi nhếch khóe môi, xưng hô thế này mặc dù hơi quá một chút, nhưng tại sao lại có cảm giác hưởng thụ thế này nhỉ?
Chẳng qua là, vài ngày trước còn bị mắng không ngừng là Huyết Ma Đường Phong, bây giờ lại được coi là anh hùng, ha ha, đây là kiểu xưng hô đối nhau cỡ nào chứ.
- ừm!
Đường Phong khẽ gật đầu,
- Đúng là một con linh thú cấp ba rồi. Lão tiên sinh ngài và mọi người hãy lùi lại xa một chút để tránh bị thương thì không nên.
Linh thú cấp ba, trên lý luận mà nói thì cũng tương đương với một Huyền giai trung phẩm, nhưng đây lại là một con cự hổ, ít nhất cũng có thực lực của Huyền giai thượng phẩm.
Sau lưng truyền tới một trận tiếng rầm rập, ngay sau đó, lão Từ và dân làng đã chạy xa ra hơn mười dặm, đứng đằng xa nói:
- Anh hùng, có thể động thủ rồi!
Đường Phong ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, nhất thời cười khổ không thôi. Đám người kia đã chạy cả rồi, đứng ở một nơi cách mình khá xa, trên mặt mọi người là vẻ vô cùng sùng bái.
Bảo các người tránh xa một chút thôi chứ có cần xa như vậy không? Các người cũng quá thật thà rồi đó. Bất quá Đường Phong thích, nếu mấy người thường thế này mà đứng cạnh thì có thể còn gây vướng bận tay chân, ảnh hưởng tới chính mình.
Làm người thì nên biết tự lượng sức, nếu không chẳng những gây tổn thương cho mình, còn có thể liên lụy tới người khác.
Chính mình dường như đã lâu rồi không dùng thực lực chân chính để đơn đả độc đấu với đối thủ, cũng tốt, dù sao thì từ sau khi bị thương tới nay mình chưa từng động tới gân cốt, đây cũng là cơ hội tốt, Đường Phong siết chặt song thủ kêu
răng rắc, mỉm cười nhìn cự hổ.
Loại khiêu khích trắng trợn thế này, trong nháy mắt đã khiêu khích hung tính của cự hổ, nó tực giận gầm lên một tiếng, lại một lần phóng ra một cỗ gió tanh lao tới chỗ Đường Phong.
Đường Phong siết chặt một đầu quyền, tay trái xoát ra ngoài, nắm lấy cái cổ của cự hổ, quả đấm hung hăng nện xuống cổ của nó.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
“Bốp” một tiếng thật lớn, cự hổ bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh bay ngược về sau.
Cả người còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì Đường Phong đã vọt tới, trực tiếp tung người cười lên lưng của nó, điên cuồng đánh lên người nó.
Nếu như là người có thực lực Huyền giai thượng phẩm thì cách chiến đấu đương nhiên sẽ không đơn điệu và trực tiếp như thế, nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp ba mà thôi. Từ lão và thôn dân thấy vậy liền trợn mắt há mồm, không thể tin nổi. Bọn họ dốc hết tất cả nam nhân của thôn cũng không làm gì được con cự hổ này, nhưng vị anh hùng này chỉ trong nháy mắt đã quật ngã được nó.
Trong mắt Từ lão liên tục lóe lên vài tia sáng quái dị, nhưng ngay sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kiên nghị, tựa như đã làm ra một quyết định rất trọng đại rồi mở miệngnói:
- Ta muốn gả Xuân Hoa cho vị anh hùng này!
Tráng niên Tiểu Hòa chừng hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh nhất thời nước mắt lưng tròng:
- Từ lão à, ngài không thể làm như vậy được, ta và Xuân Hoa đã sớm thề non hẹn biển, ngài làm vậy là chia uyên rẽ thúy, sẽ tổn thọ đó.
lão Từ trợn mắt nói:
- lão nhân gia ta tình nguyện giảm thọ!
Cả đám người đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Chỉ trong chốc lát, vốn là một con cự hổ vô cùng lớn lối và hung tàn đã bị hạ gục trên mặt đất, nó cũng không dám lộn xộn nữa, tùy ý Đường Phong cưỡi trên người nó đánh loạn.
Đường Phong lúc này mới dừng tay, hắn thất sự cũng không muốn đánh chết con linh thú này, nhưng dù sao nó chỉ mới nổi giận lên là đã đả thương người, không dạy dỗ một chút là không được.
Cảm thấy con cự hổ đã chịu ngoan ngoãn, Đường Phong đưa tay vuốt đầu của nó, nhẹ giọng nói:
- Nha đầu, ngươi có thể hỏi thử xem nó từ đâu tới hay không?
Linh Khiếp Nhan nghe vậy liền đáp:
- Có thể, Phong ca ca ngươi xuống đi.
Một con linh thú cấp ba không thể nào vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này được, thiên nhiên chung quanh đây căn bản không có núi non thích hợp cho linh thú sinh sống, cho dù là thế lực hay gia tộc của nhà ai đi nữa không thể có bản lĩnh thuần dưỡng nó được.
Sự tinh thông của Linh Khiếp Nhan về linh thú có thể nói là không ai sánh được, loại chuyện như giao tiếp với linh thú thế này đương nhiên không thể làm khó được nàng.
Chỉ sau một chốc, thanh âm của Linh Khiếp Nhan lại truyền tới lần nữa, mang theo chút bất đắc dĩ và mơ hồ:
- Phong ca ca, nó từ Vạn Thú đường chạy ra đây.
- Cái gì?
Đường Phong sửng sốt, cả người có chút ngây ngốc,
- Linh thú của Vạn Thú đường sao có thể chạy tới đây?
Linh thú do Thiết lão đầu mang tới lúc trước mặc dù đã bị Khiếu Thiên Lang thu phục rồi, đệ tử cũng tử thương hết chín phần, nhưng dù sao cơ nghiệp tông môn cũng là ở đây, cho dù bị tổn thất nghiêm trọng như vậy, nhưng chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục như cũ rồi. Đang yên đang lành sao lại có linh thú chạy ra từ Vạn Thú đường chứ? Con linh thú Lôi Vân báo cấp sáu kia cũng là thú vương kia mà, lẽ nào lại không thể hiệu lệnh cho đàn thú được sao?
Linh Khiếp Nhan nói:
- Vạn Thú đường xảy ra biến cố, mười ngày trước có người đột nhiên xông vào Vạn Thú đường, giết chết Thiết Phong Cốt và đại đường chủ của Vạn Thú đường, sau đó lại giết thêm vài cao thủ muốn ra ngăn cản, cao tầng trong nội đường của Vạn Thú đường đều bị giết hết, lòng người tan rà, tông môn cũng bị người kia dùng một mồi lửa đốt sạch, tất cả linh thú trong Vạn Thú đường lúc đó đều chạy mất, nó chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
- Tại sao lại như vậy được chứ?
Đường Phong nghi ngờ.
Mười ngày trước, chính là lúc mình rời khỏi Cự Kiếm Môn. Lúc đó phòng chừng Thiết Phong Cốt chi vừa mang Lôi vân báo trở lại Vạn Thú đường, sao lại bị người ta đánh chết ngay lúc đó được? Hơn nữa Thiết lão đầu cũng là một Thiên giai trung phẩm, đại đường chủ của Vạn Thú đường cũng là Thiên giai trung phẩm, hơn nữa trong nội đường còn nhiều rất nhiều cao thủ. Nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một người giết chết, đây là chuyện khó tin tới mức nào chứ.
Phản ứng đầu tiên của Đường Phong chính là cho rằng Tiếu thúc đã tới đó thay mình báo thù. Nhưng ngay sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ này ngay, cho dù là Tiếu thúc đi nữa, nhưng chi một mình hắn thì cũng không thể nào làm được như vậy. Hơn nữa, hắn đã mười năm không giết người, mỗi lần chiến đầu cùng địch nhân đều là đả thương hoặc đánh cho tàn phế, căn bản sẽ không lấy mạng của ai. Mà cho dù có khả năng giết sạch Vạn Thú đường thì Tiếu thúc cũng không có lý do gì để làm việc đó cả. Tin đồn mình bị Thiết Phong Cốt giết chết cho dù có lan ra nhanh thế nào đi nữa thì cũng phải hai ba ngày mới có thể truyền tới Thiên Tú. Chẳng lẽ hắn một khắc trước nhận được tin tức thì ngay sau đó đã tới Vạn Thú đường? Thực lực của hắn đúng là mạnh thật, nhưng cũng chỉ là con người, sao có thể nói một cái là vượt qua khoảng cách hai ngàn dặm thế này được?
Cho nên không thể nào là do Tiếu thúc làm được.
Nếu vậy thì là ai? Ai lại có thù hận ghê gớm với Vạn Thú đường tới như vậy?
Nghĩ không ra, bất quá nói sao đi nữa thì Vạn Thú đường thật sự đã xong đời rồi.
Người này so với mình còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Mình đây chẳng qua là hủy đi vài phân đường mà thôi, nhưng đối phương lại trực tiếp tiêu diệt sào huyệt của người ta, quả nhiên là thiên hạ anh hùng ở đâu cũng có mà.
Nơi này là địa bàn của Lưu Vân tông, Vạn Thú đường lại tiếp giáp cùng Lưu Vân tông, con linh thú cấp ba này có thể chạy tới đây cũng không có gì là lạ. Bất quá Vạn Thú đường đã không còn, hơn một ngàn linh thú này rất phiền toái, không có ai quản thúc bọn chúng, bọn chúng chỉ biết chạy loạn khắp nơi, hôm nay chạy tới những thôn nhỏ thế này thì cư dân trong thôn có thể gặp nguy hiểm.
Lần này bọn họ gặp may, đúng lúc Đường Phong đi ngang qua giúp đờ, nhưng những thôn trang khác thì thế nào?
Bất quá, đây không phải chuyện Đường Phong cần nghĩ, cũng không liên quan nhiều tới hắn, cho nên dù có chút đồng tình cho những người thường gặp phải linh thú, nhưng Đường Phong cũng không biết phải làm sao cả.
- Nha đầu, ngươi nói chuyện này có liên quan gì tới ta không?
Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi một câu, không biết tại sao, hắn vốn còn cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, không lý nào sau khi tin đồn Thiết Phong Cốt giết mình truyền ra thì tông môn lại bị người ta diệt. Chẳng lẽ là nói có người muốn báo thù thay cho mình sao?
- Phong ca ca ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi, đây chẳng phải trùng hợp sao? Có thể là Vạn Thú đường trước đây đã đắc tội với một địch nhân cường đại cũng không chừng.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.
- Cũng có thể.
Đường Phong cười một tiếng tự giễu,
- Trừ Đoạn thúc và Tiếu thúc ra, ta thật sự không ngờ là còn có người khác có thể đơn thương độc mã tiêu diệt cả một tông môn.
Mấy người dân bên cạnh đứng đợi hồi lâu, chỉ thấy Đường Phong thất thần nồi cúi đầu trầm tư trên người cự hổ, hồi lâu không nhúc nhích, không biết vị anh hùng áo đen này rốt cuộc đang làm chuyện gì nên không dám tiến lên quấy rầy, bất quá con cự hổ kia bây giờ trông còn ngoan ngoãn hơn cả một con mèo bệnh. Phủ phục trên mặt đất, hai mí mắt rũ xuống như đang ngủ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina