Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 640: Thánh tôn hiện thân
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Thân ảnh bọn Thẩm Lan tan biến trong thông đạo. Bọn Kiếm Vô Phong lắc đầu, bỏ ý định đuổi theo. Họ không dám lấy thân mạo hiểm với năng lượng phong bạo trong đó, đằng nào nhân vật quan trọng là Diệp Phong vẫn ở thánh địa.
Diệp Phong khẽ thở phào, chỉ cần chúng nữ an toàn thoát thân, gãn không còn gì phải lo lắng nữa. Cùng lắm thì liều một phen, sống hay chết là so số trời.
“Đao hổ! Tiểu Hôi giao cho ngươi, nếu cơ hội thì chạy đi.” Diệp Phong lén truyền âm cho Đao hổ. Hiện tại vương vấn duy nhất của gã tiểu đệ đệ bầu bạn bấy lâu này.
Tiểu Hôi ban đầu còn bị chấn nhiếp trước khí thế của các thiên thánh, thân thể hơi run lên, giờ nghe Diệp Phong nói giao nó cho Diệp Phong thì níu chặt tay gã, không chịu buông: “Ca ca! Tiểu Hôi muốn cùng ca ca giao chiến.”
Gã vuốt đầu nó, lắc đầu bảo: “Tiểu Hôi mau nghe lời, chốc nữa ca ca toàn lực nghênh chiến địch nhân, đệ không thể để ta phải phân tâm chứ.”
Đao hổ kéo Tiểu Hôi sang bên, nhíu mày quan sát tình thế, tìm cơ hội thoát thân. Bảy thiên thánh vây quanh, muốn đào tẩu không dễ.
“Được, được lắm.” Liệt Mãnh sầm mặt, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, nghiến răng nói từng chữ: “Ngươi lại dám hí lộng lão phu, đúng là chán sống.”
Liệt Mãnh không quan tâm việc bọn Thẩm Lan đào thoát mà bực bội vì ngay trước mắt lão, Diệp Phong lại dám bỡn cợt một lần nữa. Lão vừa mới thề sẽ đơn độc thu thập Diệp Phong thì chỉ trong tích tắc mấy con mồi tưởng nằm trong túi như bọn Thẩm Lan lại bị gã dùng kế cứu mất. Tất nhiên lão phải phẫn nộ đến phát cuồng.
“Ngươi, yêu thú và nhóc con kia. Đừng mong thoát được ai.” Liệt Mãnh nhìn cả ba, mắt ánh lên sát ý vô cùng.
“Liệt thiên thánh, đừng quên là không thể giết Diệp Phong, phải giao cho thần tôn đại nhân xử trí!” Kiếm Vô Phong nhắc.
“Lão phu minh bạch! Chốc nữa sẽ giữ mạng cho hắn nhưng khiến hắn dở sống dở chết, tin rằng thần tôn đại nhân không dị nghị gì.” Liệt Mãnh hiện tại hận Diệp Phong thấu xương, không đày đọa gã sống không được chết không xong thì khó tiêu được mối hận trong lòng.
Kiếm Vô Phong trầm mặc, coi như chấp thuận hành động của Liệt Mãnh.
Dáng vẻ Diệp Phong ngưng lại biết lần này Liệt Mãnh không cho mình cơ hội nữa, như ý bổng rung lên, thổ chân nguyên hồn hậu dồn vào khiến không gian quanh đó rung lên vì năng lượng dâng tràn, từ thân bổng tỏa ra từng vòng sóng hư không.
"Tiên hạ thủ vi cường!" Con ngươi Diệp Phong co lại, tích tụ đủ sức mạnh rồi, cự bổng vung mạnh lên đập vào vị trí Liệt Mãnh.
Hư không mẫn diệt! Hư không mẫn diệt do như ý bổng thi triển thì khác. Như ý bổng quét qua, hắc sắc hư không sụp đổ hình thành một màn đen quỷ dị, linh khí quanh đó bị hút vào, tạo ra năng lượng phong bạo dữ dội theo quỹ tích của cây bổng.
“Trò vặt vãnh. Nổ.” Liệt Mãnh thoáng tỏ ra kinh ngạc, nhưng thiên giai thánh kỹ đó cũng chỉ tạo được hiệu ứng như thế với lão mà thôi. Lão cười lạnh, hỏa hồng lĩnh vực ngưng thành quyền đầu to lớn giáng vào như ý bổng.
"Ầm!" Tiếng nổ động trời vang lên, hai luồng sức mạnh đáng sợ một đỏ một đen va nhau, không gian trong vòng mười dặm rung rinh. Diệp Phong run người, cảm giác luồng phản chấn chi lực cực kỳ đáng sợ thuận theo như ý bổng truyền vào thể nội.
Phụt. Máu từ miệng gã trào ra như suối, lúc nào gã đang ở trạng thái cự nhân, máu phun ra cơ hồ nhuộm đỏ một vạt hư không. Mấy giọt rơi xuống nhuộm đẫm quanh Đao hổ, cả Tiểu Hôi cũng ngửi thấy mùi tanh lợm giọng.
Gã lùi lại hơn trăm trượng, sắc mặt kinh hãi, đó là thực lực thiên giai chân chính sao? Chỉ một đòn mà không những khiến thiên giai thánh kỹ gã thi triển biến thành vô dụng, còn khiến gã trọng thương. Dù gã có nhục thân ngang với vu thánh thì một đòn này vẫn nằm ngoài khả năng của gã.
“Hừ! Trò chơi giờ mới bắt đầu thôi.” Không cho gã kịp lấy hơi, tiếng cười của Liệt Mãnh lại vang bên tai.
Lưng gã ướt đầm mồ hôi lạnh, mặc kệ khí huyết còn sôi trào, khí bạo dưới chân lại nổ vang, lách ngang cực nhanh.
"Hỏa liên phong!" Giữa hư không đột nhiên mọc ra sáu chiếc lá sen đỏ rực bao kín trên dưới trước sau Diệp Phong. Sáu lá sen không đợi gã lướt ra mà khép lại, lập tức vây khốn.
“Bị hoa sen lửa của ta vây khốn thì ngươi cứ từ từ ở trong đó hưởng thụ mùi vị bị vô thượng chân hỏa thiêu đốt. Nhất định sẽ khiến ngươi đau đớn không muốn sống nữa, nhưng không nhanh chóng mất mạng đâu… Ha ha ha!” Liệt Mãnh tỏ vẻ tàn nhẫn rồi từ từ nhìn sang Tiểu Hôi trong tay Đao hổ.
“Diệp Phong, tựa hồ ngươi rất quan tâm nhóc con này… Vậy ta lấy nó ra khai đao đầu tiên để ngươi nếm mùi mất đi thứ quý giá nhất.” Vì phải giao Diệp Phong cho thần tôn xử trí, Liệt Mãnh chỉ có thể đày đọa gã chứ không được lấy mạng, nhưng Tiểu Hôi và Đao hổ thì không cần.
Biểu hiện của Diệp Phong với Tiểu Hôi đều được lão chứng kiến, giờ định giết nó để gã đau khổ hơn. Món nợ mất tôn nhi phải trả lại gấp mười cho Diệp Phong.
“Lão tặc, Tiểu Hôi không sợ ngươi.” Tiểu Hôi gầm lên, giật khỏi tay Đao hổ, thân thể kêu tanh tách lớn vụt lên thành cự viên. Đồng thời thân ảnh nó mờ đi, hiển nhiên vì di động với tốc độ cao, tạo thành hư ảnh.
Trước mắt lão, thân thể to lớn của nó ảo hóa thành hơn mười khiến người ta hoa mắt, không biết đâu là thật là giả.
“Mau thả Phong ca ca, không thì Tiểu Hôi sẽ cho lão bất tử ngươi một trận.” Giọng Tiểu Hôi như từ khắp hư không vọng lại, cơ hồ mọi thân ảnh đều lên tiếng. Hơn mười thân ảnh đồng thời ập tới, quanh Liệt Mãnh lấp lóe bóng xanh khổng lồ.
“Ồ, tiểu tử này có chút bản lĩnh, tốc độ lại đạt đến mức này.” Liệt Mãnh không ngờ mình lại bị hư giai tiểu yêu thú mê hoặc ánh mắt, liền hơi kinh ngạc.
Bất quá cường giả như lão thì phán đoán vị trí của đối thủ không chỉ bằng nhãn lực mà cả linh hồn thần niệm. Tốc độ của Tiểu Hôi tuy tuyệt luân nhưng trước mặt thiên giai như Liệt Mãnh thì không có đất dụng võ.
Liệt Mãnh cười lạnh giơ tay, lĩnh vực lập tức xẹt ra một cây hỏa diễm đại đao, năng lượng cuồng bạo trên thân đao nổ vang như sấm, chém ngang cực mạnh. Đao hổ kinh hãi nhìn thấy Tiểu Hôi như cánh diều đứt dây văng đi, rớt phịch xuống đất.
"Tiểu Hôi đại nhân!" Đao hổ kinh hồ, năng lượng lập tức điên cuồng dấy lên, bạch hổ hư ảnh có hai cánh sau lưng hình thành trong tích tắc lao tới Liệt Mãnh.
Sinh tử của Tiểu Hôi liên quan đến thánh tôn đại nhân, đến vinh nhục của yêu thú nhất tộc, buộc nó phải liều mạng.
“Lại thêm nghiệt súc không biết lượng sức.” Liệt Mãnh nắm tay lại, quyền đầu đỏ rực tống ra, lĩnh vực lập tức hình thành một cơn lốc xoáy hỏa nguyên hình mũi dùi nghênh đón hư ảnh bản tướng của Đao hổ.
"Ầm!" Đao hổ run người, sắc mặt nhợt đi lùi lại mấy trăm thước. Sức mạnh va chạm chưa trực tiếp tiếp xúc với thân thể mà nó đã không chống nổi. Thực lực giữa nó và Liệt Mãnh cách nhau quá xa.
Dù nó dốc hơn trăm phần trăm sức lực cũng không thể lay động Liệt Mãnh chút nào. Thánh điện thiên giai cường giả, tu vi quả thật kinh nhân.
“Đùa với các ngươi các ngươi chán chết.” Liệt Mãnh hừ lạnh, hỏa nguyên kinh nhân lại tụ trước mặt: “Sớm giải quyết các ngươi, lão phu sẽ chuyên tâm xử lý tên khốn Diệp Phong. Chịu chết đi.”
“Quá mạnh… với thực lực của ta không thể bảo vệ được Tiểu Hôi đại nhân!” Đao hổ cười thê lương, Diệp Phong đã bị khốn trong mớ sen lửa, không biết phải chịu đày đọa thế nào, Tiểu Hôi bị hỏa diễm đao chém cho bất động, nằm dưới đất không rõ sống chết thế nào. Còn nó, tuy vẫn còn sức đấu một trận nhưng thực lực cách nhau một trời một vực.
Nhận mệnh đi… Vì thánh tôn đại nhân mà chết thì cũng đáng. Đao hổ nhắm mặt, chuẩn bị đợi chết.
“Thịt nhóc con này đã.” Liệt Mãnh biết Diệp Phong yêu thương Tiểu Hôi nhất, lão phất tay, hỏa nguyên công kích đủ giết chết địa giai lao bổ vào vị trí của Tiểu Hôi.
“Lớn mật, còn ai dám thương tổn hài tử của bản tôn.” Trong lúc Diệp Phong bó tay, Đao hổ tuyệt vọng thì trong thân thể Tiểu Hôi đột nhiên bừng lên khí tức khiến Liệt Mãnh cũng rùng mình. Tiếp đó phía trên nó không biết từ khi nào ngưng tụ được hư ảnh khổng lồ phát ra vô thượng thần uy.
Hư ảnh xem ra do năng lượng ngưng thành nhưng toàn thân không hề có năng lượng phản ứng. Nhưng chỉ khí thế phát ra cũng khiến bảy thiên thánh tại trường như lâm đại địch, mục quang nhìn chằm chằm vào.
Hư ảnh có đầu như đầu kỳ lân, đỉnh đầu mọc hai sừng, thân thể lớn như thân rồng, phát ra kim quang chói lọi, uốn lượn trên không, phía dưới là năm ngọn trảo sắc bén, phảng phất có thể phá tan mọi vật. Thân thể hư ảnh dần thành hình, không gian thoáng xuất hiện tiếng gầm như sấm nổ, còn cả uy áp kinh nhân khiến tất cả đều không thở nổi.
"Thánh... Thánh tôn đại nhân!" Đao hổ phảng phất thất thần, mắt không giấu được niềm vui, lạc giọng gọi
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 641: Phụ thể
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
"Yêu tộc thánh tôn!" Kiếm Vô Phong và chúng thiên thánh cũng lẩm bẩm.
Trận chiến năm xưa giữa Ngũ hành thần tôn và yêu tộc thánh tôn, họ đều thấy tận mắt nên không lạ gì hư ảnh này. Lúc đó thực lực Ngũ hành thần tôn chưa đạt đến mức hiện tại, năm đấu một nhưng nếu không vì yêu tộc thánh tôn tu luyện gặp trắc trở, thực lực tự tổn gần hết thì e người thắng trong trận chiến với yêu thú nhất tộc không phải là Thánh điện.
Những thiên thánh này đều nhớ rõ mồn một thực lực của yêu tộc thánh tôn, dù hiện tại họ đều là thiên thánh lại có tới bảy người nhưng trong lòng đều lạnh buốt.
“Y còn chưa chết hả? Sao lại thế được?” Liệt Mãnh cách Tiểu Hôi gần nhất, khí thế thánh tôn phát ra ép vào lão, thậm chí lão không đứng thẳng lên được, mồ hôi lạnh đầm đìa, suýt nữa bỏ chạy.
Lão từng tận mắt thấy yêu tộc thánh tôn tiêu tan thân thể vì tự chấn nổ, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại thể nội Tiểu Hôi? Không ai trả lời được câu hỏi đó.
“Nhân loại vô sỉ, dám đả thương hài nhi của ta. Muốn chết.” Thánh tôn hư ảnh trợn trừng mắt, sóng linh hồn đặc biệt tràn ra bao trùm mọi thiên thánh: "Tỏa thần phong hồn thuật!"
Nhất thời bọn Kiếm Vô Phong, kể cả Liệt Mãnh, sắc mặt đều như ngưng lại, đứng đờ người tại chỗ, mắt tan hết thần thái, không thấy tí thần khí nào như người thường, tựa hồ biến thành người chết. Chỉ một chiêu của thánh tôn đã thao túng được bảy thiên giai cường giả, tu vi thật sự kinh thế hãi tục!
Đao hổ tỉnh khỏi kinh hỉ, thấy toàn bộ địch nhân bị thao túng thì bước lên quỳ trước hư ảnh khóc to: “Thánh tôn đại nhân, ngài vẫn bình an là may mắn cho yêu thú nhất tộc. Sao hiện giờ ngài mới hiện thân.”
Đao hổ không khó đoán được, kỳ thật thánh tôn đại nhân luôn ẩn tàng tại thân thể Tiểu Hôi.
“Tình hình hiện tại của ta không thích hợp xuất hiện… Nhưng hôm nay nếu không vì tình thế nguy hiểm, ta cũng không hiện thân.” Thánh tôn tựa hồ có điều khó nói, khẽ thở dài lắc đầu, nhìn xuống mớ hoa sẽ lửa vây khốn Diệp Phong, dặn Đao hổ: “Hiện tại tình thế gấp rút, ngươi giúp Diệp Phong thoát khốn đã rồi tính.”
Đao hổ tuy hoang mang nhưng bảy thiên thánh đều bị thánh tôn chế trụ, tình thế còn gì nguy hiểm nữa? Nhưng lệnh của thánh tôn với nó là thánh chỉ, tuyệt đối không dám cãi lời.
Hoa sen lửa của Liệt Mãnh tuy mạnh nhưng năng lượng chủ yếu tập trung ở trong để thiêu đốt Diệp Phong, nên khi Đao hổ trợ lực, lĩnh vực của gã chợt nổ vang, thoát khỏi trói buộc của hoa sen, rớt phịc xuống đất.
Toàn thân Diệp Phong bị thiêu không còn ra hình người, nếu bị hỏa liên bây khốn nửa canh giờ nữa, đến chín phần tính mạng của gã không còn…
Thoát khỏi hoa sen lửa, nguyên nguyên lực của gã điên cuồng chảy qua, sinh mệnh chi lực hùng hậu tưới nhuần, sau cùng gã cũng ho mạnh, hơi há miệng hỏi: “Các hạ là… yêu thú thánh tôn?”
Gã ban nãy tuy bị khốn trong hoa sen lửa thiêu đốt nhưng vẫn hiểu được tình hình. Mục đích của Liệt Mãnh là khiến gã tận mắt thấy cảnh Tiểu Hôi và Đao hổ bị giết nhằm tăng thêm thông khổ, nên ban nãy Tiểu Hôi bị thương, gã nhìn rất rõ, chỉ vì thực lực không đỉ, không thể thoát được hoa sen lửa vây khốn. Thánh tôn xuất hiện khiến gã cực kỳ kinh ngạc, không sao ngờ rằng trong thân thể Tiểu Hôi còn cao thủ cỡ đó.
Nhìn Diệp Phong, ánh mắt thánh tôn nhu hòa hẳn, nét mặt uy nghiêm thoáng cười, gật đầu: “Đúng, ta là yêu tộc thánh tôn!”
"Đa tạ thánh tôn xuất thủ cứu giúp!" Diệp Phong tạm thời không động đậy được, chỉ hơi gật đầu thi lễ.
“Không cần cảm tạ. Bản tôn cũng vì muốn giữ mình mà thôi.” Thánh tôn như bị Tiểu Hôi ảnh hưởng, yêu thú vương giả xưa nay lạnh lùng uy nghiêm mà thái độ với Diệp Phong cũng khác hẳn.
“Mấy năm nay không nhờ ngươi một lòng chiếu cố khiến Tiểu Hôi đạt đến thánh giai trong thời gian ngắn như vậy thì hôm nay bản tôn muốn cứu các ngươi cũng vô năng. Bất quá, bản tôn hiện giờ thực lực hữu hạn, không thể trói buộc mấy nhân loại cường giả này quá lâu. Muốn giải trừ nguy hiểm phải tìm cách khác.” Thánh tôn thở dài.
“Thánh tôn đại nhân chế trụ được chúng, sao không giết luôn cho rảnh?” Đao hổ lấy làm lạ hỏi.
“Không phải bản tôn không muốn mà không thể.” Thánh tôn lắc đầu: “Các ngươi chắc cũng thấy, bản tôn chỉ là thú hồn, không có nhục thân để chứa năng lượng, lấy đâu ra sức giết chúng.”
“Đao hổ tình nguyện thay đại thánh tôn xuất thủ, nhân lúc này, ít nhất cũng trọng thương chúng.” Đao hổ nói xong là định động thủ. Tuy nó chỉ có địa giai tu vi nhưng khi bọn Kiếm Vô Phong không phòng bị thì đủ thực lực khiến họ trọng thương.
“Không được.” Thánh tôn ngăn lại: “Giờ chúng chỉ trúng phong hồn chi thuật do sức mạnh thú hồn của ta thi triển nhưng bản tôn không có nhục thân, chiêu này không hoàn mỹ. Một khi ngươi công kích sẽ khiến chúng tỉnh lại, lúc đó thì phiền hà.”
“Giờ chúng ta nên làm thế nào?” Đao hổ kinh hoảng. Nó đã hiểu sao thánh tôn nói rằng nguy cơ chưa qua. Hóa ra bọn Kiếm Vô Phong chẳng qua tạm thời bị phong ấn linh hồn, đợi khi tình lại thì thánh tôn không còn thủ đoạn nào khống chế được nữa.
“Thánh tôn có đối sách chăng?” Diệp Phong đã lấy lại được chút sức, thấy vẻ mặt thánh tôn là biết đối phương nắm chắc.
“Bản tôn xác thật có cách tạm thời giải trừ nguy cơ.” Thánh tôn nhìn gã đầy hân thưởng, mỉm cười.
“Xin cứ nói… nếu có chỗ nào dùng được Diệp Phong, xin thánh tôn nói rõ.” Diệp Phong thông minh, nghiêm mặt trả lời. Dù thế nào thánh tôn cũng ở trong thể nội Tiểu Hôi lâu năm, tựa hồ quan hệ với nó không tệ. Xem ra ông ta sẽ không hại gã.
Hiện giờ gã đã cùng đường, không có thánh tôn tương trợ, e rằng hôm nay khó thoát kiếp nạ.
“Bản tôn cần một thân thể có thể tạm dung nạp thú hồn. Như thế ít nhất bản tôn có thể phát huy một phần sức mạnh, chấn lùi bọn khốn Thánh điện này không thành vấn đề.” Thánh tôn liếc Diệp Phong, bình thản nói.
“Thánh tôn cần thân thể Diệp Phong?” Gã nghi hoặc.
“Ha ha! Tạm thời không nói đến trạng thái này của ngươi không gánh được tu vi của bản tôn mà dù thân thể ngươi khỏe mạnh thì thú hồn của bản tôn cũng không hòa hợp với thân thể một nhân loại, ta cần thân thể yêu thú.”
“Tức là… cần thân thể Tiểu Hôi?” Diệp Phong lại hỏi, nhưng gã thầm lấy làm kỳ quái, thánh tôn từ trong thể nội nó chui ra, nếu cần thân thể nó thì hà tất cần phải hiện thân ở trạng thái thú hồn?
“Tiểu Hôi tu vi không đủ, thân thể tuy có thể dung nạp thú hồn của bản tôn nhưng bản tôn khó phát huy sức mạnh cao hơn tu vi của nó.” Thánh tôn từ từ nhìn sang Đao hổ, ý tứ quá rõ. Đao hổ tu vi đã đạt đến địa giai, hơn nhiều Tiểu Hôi.
“Thánh tôn đại nhân cần gì, Đao hổ dù chết cũng không từ nan.” Thân là yêu thú, Đao hổ biết mối nguy hiểm khi bị thú hồn phụ thể nhưng nó không hề do dự.
“Vậy thánh tôn đại nhân cần Diệp Phong làm gì?” Gã hiểu thánh tôn vòng vo như thế tuyệt đối không vì những việc không đâu.
“Thuộc tính nguyên lực của Đao hổ khác bản tôn, nên bản tôn cần khí hảo sản sinh bản nguyên nguyên lực…” Thánh tôn thấy Diệp Phong kinh ngạc thì mỉm cười: “Cứ yên tâm, bản tôn không cần khí hải của ngươi mà cần một chút tiên thiên mộc nguyên.”
"Như ý bổng?" Diệp Phong ngẩn ra rồi hiểu ngay. Gã nhìn cây bổng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Thánh tôn đại nhân định sử dụng thế nào?”
“Chế một mộc nguyên khí hải không hao tổn tiên thiên mộc nguyên của ngươi. Mộc nguyên có thể sinh trưởng, bản tôn chỉ mượn một chút bản nguyên năng lượng là được.” Thánh tôn thong thả nói, đồng thời một ngọn trảo hư ảnh khẽ chụp lấy như ý bổng, tay ông ta dấy lên hào quang, như ý bổng tựa hộ bị đả kích, rung lên mãnh liệt.
“Ngươi và tiên thiên mộc nguyên huyết mạch tương thông, bảo nó đừng kháng cự bản tôn.” Diệp Phong hơi máy động, nghe Diệp Phong nói thì lệnh cho như ý bổng dẹp tan ý thức phòng thủ.
Ngọn trảo của thánh tôn thò ra như chớp, một vật xanh biếc nhỏ cỡ viên ngọc từ đầu như ý bổng xuất hiện trước mắt chúng nhân. Lấy hạt tiên thiên mộc nguyên xong, thánh tôn trả lại cây bổng cho Diệp Phong.
“Được lắm, lần này ta có thể thi triển phụ thể chi thuật.” Thánh tôn gật đầu vừa ý, giọt tiên thiên mộc nguyên thập phần thuần chính, sau khi ông ta phụ thể thì có thể sản sinh mộc nguyên khí hải.
“Đao hổ, chốc nữa ta phụ thể có thể sẽ tạo thành tổn hại cực lớn đến thân thể ngươi. Nhưng không cần lo, chỉ cần ngươi giữ cho thú hồn không bị bản tôn xâm hại, tương lai bản tôn trùng sinh sẽ trả lại gấp mười.”
“Giúp sức cho thánh tôn đại nhân, Đao hổ chết cũng không tiếc.” Đao hổ hớn hở: “Dù thú hồn tiêu tan cũng không hối hận.”
“Tốt lắm, bảo vệ chặt chẽ thú hồn, bản tôn lập tức phụ thể.” Thánh tôn khẽ quát, Đao hổ lập tức rùng mình, thả lỏng thân thể, ý thức bảo vệ chặt chẽ bản thể thú hồn.
Chát. Hư ảnh thánh tôn thú hồn hóa thành một đạo thanh quanh như sợi tóc chui vào trán Đao hổ. Thân thể nó run lên dữ dội đoạn thể nội phát ra mộc nguyên khí tức kinh nhân khiến cả không gian rung rinh
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 642: Dọa lui cường địch
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Toàn thân Đao hổ lắc lư mãnh liệt, sau lưng từ từ xuất hiện bản tướng của thánh tôn, phát ra uy thế vô cùng. Chỉ là thể tích hư ảnh này không thể lay động lòng người như lúc thánh tôn thú hồn hiện thân, mà chỉ đạt năm, sáu phần mười.
Dù vậy, khí thế này khiến thân thể Đao hổ có dấu hiệu không kham nổi, da bị năng lượng khiến cho đỏ lên, nhiều chỗ bắt đầu nứt nẻ, từng giọt máu ri rỉ ra, thấm ướt y phục Đao hổ.
Cơ nhục trên mặt Đao hổ liên tục chuyển động, năng lượng khí tức cấp tốc tăng lên, nhanh chóng vượt qua địa giai tu vi vốn có, đạt đến mức cao hơn khiến Diệp Phong nằm dưới đất cũng khen ngợi mãi.
Thoáng sau, khí tức của nó đã vượt qua bọn Kiếm Vô Phong, đạt đến mức không thể tin nổi. Lúc đó Đao hổ cơ hồ tới cực hạn, nếu thánh tôn tiếp tục đề cao tu vi, e rằng thân thể này sẽ nổ tung trước.
“Tu vi yêu thú thánh tôn thật ra đạt đến mức nào?” Thấy thánh tôn thực lực như thế, Diệp Phong thở phào, yên tĩnh nằm dưới đất, bất giác hiếu kỳ.
Theo gã biết thánh giai chia làm ba cấp: hư giai, địa giai, thiên giai. Tu vi thánh tôn thể hiện ra bây giờ tuy chưa siêu việt phạm trù thiên giai nhưng ông ta cũng chưa thể hiện thực lực mạnh nhất, chỉ thế đã khiến khí tức của Đao hổ gần đạt đến thiên giai cực hạn, vậy thì tu vi thật sự của ông ta phải trên thiên giai.
Cả vị thần tôn ẩn mình trong thần sơn mà gã tiếp kiến cũng có tu vi siêu việt thiên giai. Tuy gã chưa thấy chân thân nhưng chỉ bằng cảm thụ hôm đó, gã dám chắc thực lực đối phương không kém gì thánh tôn.
“Sẽ có ngày ta đạt đến mức đó. Ta… không thể để mình sa vào cảnh nhục nhã này.” Diệp Phong nắm chặt quyền đầu, thầm tuyên thệ. Nếu có cơ hội về Võ Nguyên đại lục, gã sẽ chuyên tâm tu luyện, đột phá cảnh giới cao hơn mới được.
"Ầm!" Quanh Đao hổ dấy lên gợn sóng năng lượng hùng hậu khiến mấy vị thiên thánh ngẩn ra lập tức định thần lại.
“À… xảy ra chuyện gì vậy?” Kiếm Vô Phong lắc lắc đầu, ánh mắt hoang mang như vừa trải qua giấc mộng.
“Đáng chết.” Liệt Mãnh như bị kích thích, đánh mạnh vào hư không, tỉnh lại rồi lão mới nhận ra trước mắt mình nào có địch nhân.
Nhưng thiên thánh khác cũng mù mờ, khi đầu óc tỉnh táo lại thì nhớ ra nhưng việc lúc trước.
“Yêu tộc thánh tôn! Sao y lại biến mất?” Một thiến thánh nhìn quanh, không nhận ra biến đổi của Đao hổ, mà chú ý tìm kiếm khí tức ban nãy khiến họ hoảng sợ. Nhưng hiện giờ khí thế đó đã tan biến.
“Lẽ nào vừa rồi đều là ảo giác?” Liệt Mãnh cũng kinh ngạc, nhưng lập tức thấy buồn cười với chính mình. Tu vi đạt đến thiên giai làm gì có chuyện vô duyên vô cớ xuất hiện ảo giác, nữa là bảy thiên giai cùng có ả giác. Quả thật là chuyện đáng cười.
“Các ngươi.. tìm bản tôn hả?” Đao hổ khẽ bước trên không, dấy lên gợn sóng không gian tản đi tứ phía. Tuy lúc nào nó toàn thân đỏ rực, quỷ dị vô vàn nhưng mộc nguyên khí tức hùng hậu trong thể nội khiến chúng thiên thánh cả kinh.
“Ngươi không phải là… không đúng, ngươi không phải.” Liệt Mãnh nhìn Đao hổ chằm chằm, sau cùng cũng nhận ra Đao hổ không phải là Đao hổ lúc trước. Đao hổ hiện tại tạo cho lão cảm giác cực độ nguy hiểm.
“Ha ha ha! Bản tôn hiện giờ ở đây, sao lại không phải y?” Đao hổ tỏ vẻ khinh miệt, cười vang.
“Ngươi là yêu tộc thánh tôn? Việc này... sao lại như thế?” Thú hồn của yêu thú sánh với thần tôn lại phụ thể vào địa giai, việc kỳ lạ này dù bảy vị thiên giai kiến đa thức quảng cũng không hiểu được.
“Thủ đoạn của yêu tộc truyền thừa hơn trăm vạn năm, mấy kẻ sống vạn năm như các ngươi sao có thể tưởng tượng được.” Đao hổ khinh bỉ: “Năm xưa năm tên đó nhân lúc bản tôn tu luyện trắc trở mà liên thủ hủy mất nhục thân của bản tôn. Chúng tưởng bản tôn đã mất mạng, tiếc thật… giờ bản tôn quay về, sẽ thanh toán đầy đủ tội ác ngập trời mà các ngươi phạm với yêu thú nhất tộc.”
Liệt Mãnh lùi lại giữa toán thiên thánh. Chúng nhân đều như lâm đại địch, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tong tong. Yêu tộc thánh tôn là nhân vật thế nào thì họ quá rõ.
Năm xưa tu vi của Ngũ hành thần tôn cơ hồ đạt đến thiên giai, năm người liên thủ ngang với thiên thánh. Dù vậy hợp lực cả năm cũng chỉ ngang với thánh tôn trọng thương vì tu luyện, thực lực còn không đủ ba thành, sau đó mà thánh tôn không phát cuồng phát nổ thân thể thì thắng bại khó mà nói được.
Hiện tại thánh tôn quay lại thánh địa, tuy chỉ phụ thân lên Đao hổ nhưng khí tức này đủ khiến bọn Kiếm Vô Phong rùng mình. Họ hoàn toàn không có lòng tin thắng lợi, ngay cả bỏ chạy cũng không dám chắc.
Chiến hay là chạy? Bảy vị thiên thánh do dự mãi.
“Bản tôn vốn định lấy mạng các ngươi nhưng như thế sẽ thành cậy lớn hiếp nhỏ. Hơn nữa bản tôn cần người báo tin cho năm tên khốn vô sỉ đó là yêu tộc thánh tôn đã sống lại, sớm muộn gì cũng đến Thánh điện tính sổ với chúng, bảo chúng rửa cho sạch cổ mà chờ.” Uy thế Đao hổ phát ra mỗi lúc một nồng khiến Kiếm Vô Phong hoàn toàn không dám phản bác, chỉ biết ậm ừ nghe thánh tôn húy hết uy danh của thần tôn.
“Bất quá, truyền tin chỉ cần một người là đủ…” Đao hổ cười âm lạnh khiến đối phương rùng mình.
Ý câu này có nghĩa là thánh tôn quyết định giết sáu người trong số họ? Chúng thiên thánh đều có ý liều mạng, thể nội khí hải điên cuồng chuyển động. Thánh tôn tuy lợi hại nhưng không có thân thể, phụ thể vào Đao hổ chưa chắc dễ dàng giết đượch họ.
“Nhưng bản tôn đồng ý cho các ngươi một cơ họi, trao đổi công bằng.” Đao hổ chuyển lời khiến khí thế của đối phương đang tăng lên từ từ giảm đi. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không ai muốn đấu với địch nhân đáng sợ như thánh tôn. Muốn ứng phó ông ta, e rằng phải mời thần tôn mới có cơ hội thủ thắng.
“Thánh tôn đại nhân muốn đổi mạng bọn tại hạ lấy cái gì?” Chúng nhân đều bất an, nếu thánh ton yêu cầu cao quá thì họ không biết lấy gì ra trả.
“Tính mạng sáu các ngươi đổi lấy tự do cho toàn bộ yêu thú trong Thánh điện. Giao dịch này, chư vị có đồng ý không?” Ánh mắt Đao hổ lóe lên hàn ý, lạnh lùng nói.
“Việc đó không thành vấn đề.” Bọn Kiếm Vô Phong vội đồng ý.
Chỉ mấy nghìn nô thú, lại rất hiếm địa giai nô thú, phần lớn chỉ có thánh tộc và hư giai võ giả cần đến nô thú trợ giúp, thì dù thả hết cũng không tổn hại tới thực lực của Thánh điện. Nếu họ mất sáu thiên thánh ở đây thì mới là đả kích trí mạng đến Thánh điện.
Thấy thánh tôn đề xuất điều kiện đơn giản như vậy, chúng thiên thánh đều hớn hở, lập tức đáp ứng.
“Còn nữa, để lại thứ đó.” Đao hổ chỉ vào hồn lực thu tập khí của Kiếm Vô Phong. Bọn họ vừa từ phú nhiêu hồn khoáng về Thánh điện, trong thánh khí này có chứa Hồn tâm khoáng và một phần hồn thạch.
"Việc này..." Kiếm Vô Phong do dự. Hồn thạch thì thôi, Thánh điện vừa mất một món lớn, thêm chút nữa cũng không sao. Nhưng khó khăn lắm mới lấy được Hồn tâm khoáng, để hiến cho thần tôn, nếu giao cho yêu tộc thánh tôn, tương lai thần tôn đại nhân trách tội…
“Hừ! Cần bản tôn tự thân xuất thủ nữa chắc?” Ngữ khí Đao hổ trở nên âm lạnh, khí tức càng hung hãn.
“Không dám phiền thánh tôn.” Kiếm Vô Phong phản ứng cực nhanh, nếu thánh tôn xuất thủ, chỉ e lão cũng không bảo vệ được Hồn tâm khoáng và hồn thạch, chi bằng cứ sảng khoái một chút còn đỡ nếm mùi đau khổ.
Đao hổ đưa tay, hồn lực thu tập khí trong tay Kiếm Vô Phong tự động bay tới.
“Bản tôn nói là giữ lời, hiện tại các ngươi đi được rồi.” Đao hổ phất tay, dấy lên sóng khí kinh nhân cuốn về phía bọn Kiếm Vô Phong, đẩy họ văng xa mấy chục dặm.
“Nên nhớ nếu Thánh điện dám thương tổn bất kỳ yêu thú nào hoặc dám tự ý lưu lại một thành viên yêu tộc nào, bản tôn nhất định sẽ trả lại gấp mươi. Cút.”
Bọn Kiếm Vô Phong vốn còn nghi ngờ, vì thánh tôn phụ thể Đao hổ xong chưa hề thể hiện thủ đoạn khiến họ cho rằng ông ta không thể khống chế hoàn mỹ thân thể này. Có lẽ khi giao chiến, phe lão chưa chắc không có cơ hội, nhưng thánh tôn thể hiện chiếu đó xong thì họ không còn tơ tưởng gì nữa, cất tay cũng hất bay được bảy thiên giai, thực lực đó họ chống nổi sao?
Nên bảy vị thiên giai không dám quay lại, cắm đầu chạy một chốc là khuất bóng
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 643: Thân thế Tiểu Hôi
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Lúc khí tức bọn Kiếm Vô Phong tan hẳn, Diệp Phong mới miễn cưỡng đứng dậy được. Gã từ từ đến cạnh Đao hổ, lấy làm lạ hỏi: “Thánh tôn đại nhân, ban nãy sao không giữ hết chúng lại?”
Thánh điện và yêu thú nhất tộc từ lâu đã không đội trời chung, Diệp Phong không cho rằng chỉ đơn giản vì muốn đổi lấy các yêu thú bị Thánh điện nô hóa mà thánh tôn tha cho bảy vị thiên thánh. Đây là cơ hội nghìn năm có gặp, chỉ cần thánh tôn giết sạch mấy thiên thánh này, không chỉ giảm bớt thực lực của Thánh điện mà tạo thành tổn thất không thể vãn hồi với chúng. Hơn nữa bí mật thánh tôn trùng sinh cũng sẽ không lọt vào tai thần tôn.
Ngũ hành thần tôn là đối tượng duy nhất của Thánh điện có thực lực uy hiếp được thánh tôn. Thánh tôn vì mất thân thể, phải sống suốt mấy vạn năm dưới hình thức thú hồn, thực lực không tiến mà giảm. Còn Ngũ hành thần tôn lợi dụng thời gian này để đạt đến đẳng cấp không tin nổi. Song phương nếu tái chiến, thánh tôn dù khôi phục thực lực trước kia cũng không nắm chắc phần thắng.
Diệp Phong hiểu thánh tôn để bảy người đi là có nguyên nhân nào đó.
“Ha ha! Ngươi tưởng bản nhân không muốn bảy tên đó nằm lại đây hả?” Đao hổ lắc đầu than: “Bản tôn không có năng lực đó.”
“Sao lại thế được? Uy lực một chiêu của thánh tôn đã hoàn toàn chấn nhiếp đối phương, sao lại bảo không có năng lực đó?” Diệp Phong tự thấy mình không nhìn lầm. Thánh tôn phụ thể Đao hổ xong, thực lực vượt xa bảy người kia liên thủ, khí tức kinh diễm tuyệt luân đó không thể giả mạo được.
“Diệp Phong, ngươi có biết bản tôn không cách nào thi triển thủ đoạn như ban nãy chăng?” Đao hổ cười khổ: “Thân thể Đao hổ hơn nhiều Tiểu Hôi nhưng chỉ là địa giai sơ đoạn, thuộc tính nguyên lực lại khác với bản tôn nên mỗi khi bản tôn thi triển sức mạnh trên thiên giai là thân thể này phải chịu áp lực không thể gánh nổi…”
Đao hổ từ từ vén tay áo, cánh tay phát ra năng lượng giờ máu thịt bầy nhầy, như bị tảng đá đè phải, thê thảm vô cùng. Máu bắn ra bị nguyên lực của thánh tôn bao lại, không để lộ sơ hở.
“Lần này ngươi hiểu chưa? Nếu bản tôn bức chúng động thủ thì kết quả là thân thể Đao hổ nổ tung mà vẫn không giải quyết được hết địch nhân.”
Diệp Phong hít một hơi khí lạnh, không ngờ tình hình lại nguy hiểm như thế. Nếu đối phương lớn mật hơn một chút, hoặc lỗ mãng hơn, liều mạng đấu với thánh tôn thì có thể phe gã đều sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chiêu này của thánh tôn quá mạo hiểm nhưng là bất đắc dĩ, cũng may đối phương không nhận ra sơ hở, đám thiên thánh đó hiển nhiên cũng sợ chết nên bọn Diệp Phong mới yên ổn qua được cửa này.
“Sau này thánh tôn đại nhân định thế nào? Lẽ nào cứ ở trong thân thể Đao hổ?” Diệp Phong vừa hỏi vừa ôm Tiểu Hôi lên, tra xét thấy nó không hề hấn gì mới thở phào.
“Như thế tất nhiên không được, dù bản tôn không dừng sức mạnh, thú hồn cũng sẽ xâm thực thú hồn của y, lâu dần Đao hổ chết chắc.” Dứt lời, một đạo thanh quang từ thể nội Đao hổ bay ra, hình thành hư ảnh thánh tôn tại không trung.
Phịch. Đao hổ ngã xuống, mất hết tri giác.
“Không cần lo lắng. Y chỉ tạm thời mất thần trí mà thôi, chốc nữa sẽ hồi phục.” Thánh tôn chăm chú nhìn Diệp Phong, bình thản nói.
Diệp Phong liếc Đao hổ nằm dưới đất, chợt nghĩ ra một việc, ngẩng lên trịnh trọng hỏi thánh tôn: “Thú hồn của thánh tôn đại nhân chỉ phụ thể Đao hổ một chốc mà Đao hổ đã tổn thương nghiêm trọng, trước đây các hạ ẩn trong thân thể Tiểu Hôi là vì sao?”
Ý gã rất rõ ràng, là lo lắng cho an nguy của Tiểu Hôi. Thánh tôn thú hồn từ thân thể nó chui ra, ông ta ẩn tàng lâu như vậy trong thân thể nó, khó nói có tạo thành ảnh hưởng gì bất lợi không. Tuy Tiểu Hôi tựa hồ không óc vấn đề gì nhưng ai biết được thánh tôn có quan hệ gì với Tiểu Hôi?
“Kỳ thật ngươi muốn hỏi bản tôn và Tiểu Hôi có quan hệ gì hả?” Thánh tôn cười ha hả, nói toạc ý đồ của gã.
“Không hiểu thánh tôn có thể tứ giáo chăng?” Diệp Phong nói thẳng. Từ lúc thánh tôn xuất hiện đến giờ, kỳ thật không có ác ý với Tiểu Hôi, gã chỉ muốn biết là tại sao.
“Ngươi muốn biết, bản tôn không giấu, hơn nữa bản tôn còn cần ngươi giúp… Đương nhiên, bản tôn sẽ trả thù lao tương xứng.” Thánh tôn uốn hư ảnh khổng lồ, cười ha hả.
Diệp Phong lặng lẽ nhìn, đợi thánh tôn lên tiếng.
“Mấy vạn năm trước, khi nhân loại xâm nhập thánh địa cũng là lúc quan trọng bản tôn tham ngộ đột phá cảnh giới. Lúc đó lực lượng yêu tộc mạnh hơn nhiều nhân loại, nên bản tôn không để tâm việc đó, mặc cho các loại yêu tộc giao đấu với nhân loại. Lúc đó bản tôn cho rằng dù yêu tộc tổn thất nhất định nhưng ít nhất cũng tiêu diệt được nhân loại ở thánh địa.” Thánh tôn nhìn về chân trời, từ từ nói.
“Ai ngờ được tiềm lực của nhân loại đến mức đó. Đối diện yêu thú tộc có thực lực gấp mấy lần, họ lại dẻo dai không nhờ. Vốn yêu tộc cho rằng chỉ cần mấy năm là tiêu diệt xong nhân loại nhưng trận chiến đó kéo dài hơn nghìn năm…”
“Trong thời gian đó, yêu tộc tổn thất không nhỏ, nhân loại tuy chết nhiều hơn nhưng những kẻ may mắn sống sót đều biến thành cường giả không kém gì đỉnh nhọn của yêu tộc. Nhân loại còn tinh thông mưu lược, liên tục lấy ít thắng nhiều khiến yêu tộc tại thánh địa ngày càng nguy hiểm. Nhân loại có hai phe nhưng khi đấu với yêu thú nhất tộc thì hai phe cùng nhất trí. Ngược lại mấy phe lớn trong yêu tộc thường công kích nhau khi thất bại, thậm chí còn nội đấu dữ dội…”
Diệp Phong gật đầu, gã biết câu chuyện cổ xưa này qua nhưng gì Thánh điện và Vu võ nhất tộc ghi lại. Chính vì nhân loại đồng lòng còn yêu thú nhất tộc quần long vô thủ nên họ mới lấy được thánh địa, trở thành chủ nhân của nơi này.
“Trong lúc yêu thú nhất tộc sinh tử tồn vong, bản tôn tu luyện cũng gặp trở ngại, cảnh giới đó đâu dễ đạt đến?” Thánh tôn tự trào: “Chính vì thế, thực lực của bản tôn tan gần hết, sau cùng mới thất bại khi giao chiến với năm tên khốn đó…”
“Thú hồn của thánh tôn đại nhân làm cách nào xuống được Võ Nguyên đại lục, thậm chí còn ẩn trong thể nội Tiểu Hôi?” Diệp Phong càng thấy hiếu kỳ, không nén được mà hỏi.
“Năm tên khốn đó tưởng bản tôn muốn đồng quy vu tận nên tự nổ thân thể. Thực tế thì là dù lúc đó không đấu với chúng, thân thể của bản tôn cũng không chống chọi được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng nổ tan.” Thánh tôn cười lạnh đắc sính: “Tuy bản tôn mất thân thể, tan hết tu vi nhưng có thú hồn bảo vệ nên không tổn thương gì. Năm tên khốn đó trọng thương, không hiểu thú hồn của bản tôn đã bỏ chạy trong lúc thân thể nổ tung.”
“Thú hồn rời thân thể còn sống sót sao?” Gã chưa từng nghe thấy việc này nên hiếu kỳ.
“Khi ngươi đạt đến đẳng cấp như bản tôn thì sẽ hiểu…” Thánh tôn không giải thích thêm, nói tiếp: “Thú hồn chỉ có thể bảo tồn cảnh giới cho bản tôn còn tu vi tan theo thân thể rồi. Nhưng bản tôn không cam lòng để yêu tộc bại trong tay nhân loại như thế, không cam lòng để yêu tộc về sau bị nhân loại nô dịch và tàn sát, nên đã thề phải báo thù.”
“Sao đó thì sao?” Diệp Phong thở dài, thánh tôn từ mấy vạn năm trước đã có thực lực ngang với thần tôn hiện nay, tiếc vì sai lầm mà mất thân thể trong tay thần tôn, chỉ biết nói là tạo hóa trêu người.
“Nhưng muốn báo cừu, bản tôn phải tìm được thân thể thuộc về mình, chứa được thú hồn. Việc này... là vấn đề khó nhất phải đối mặt lúc đó.”
“Nên bản tôn suy tính rất lâu mới tìm được một cách khả thi. Bản tôn tìm một mỏ phú nhiêu hồn khoáng, lợi dụng lượng hồn lực ở đây để chế tác một hồn cầu có thể phong ấn thú hồn của bản tôn. Vốn bản tôn định tìm một yêu thú mộc nguyên thiên giai, lợi dụng hồn cầu ẩn tàng trong ý thức của kẻ đó, rồi thông qua thú hồn truyền thừa chi pháp đặc biệt dồn cách tu luyện bản tôn lĩnh ngộ được vào thú hồn của y khiến y nhanh chóng đề cao tu vi, đạt tới cảnh giới lúc trước của bản tôn.” Mắt thánh tôn ánh lên hối hận.
“Rồi các hạ sẽ từ hồn cầu giải phong ấn mà đoạt lấy thân thể đó?” Diệp Phong sầm mặt, lạnh lùng nói: “Có nghĩa Tiểu Hôi là yêu thú mà các hạ chọn? Tu vi của Tiểu Hôi tăng tiến cực nhanh cũng vì các hạ dồn cho tin tức truyền thừa nên đệ ấy hoàn toàn không có chướng ngại, đột phá cảnh giới như chẻ tre?”
“Các hạ giúp cho Tiểu Hôi cũng vì chuẩn bị một thân thể cho mình, đợi thời cơ thích hợp là sẽ đoạt xá trùng sinh! Thánh tôn đại nhân, nói có sai không?” Ngữ khí Diệp Phong càng lúc càng đanh lại, trong lòng gã, Tiểu Hôi là bạn thân nhất, bất kỳ ai muốn tổn hại nó đều phải trả giá đắt.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 644: Mộc linh thạch hầu
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Ha ha! Ngươi nói vậy không sai, nhưng thực tế không hẳn như vậy.” Thánh tôn không nổi giận trước thái độ bức ép của Diệp Phong mà mỉm cười: “Diệp Phong, không cần quá kích động, nghe bản tôn nói xong đã…”
Gã hừ lạnh, tạm thời bĩnh tình lại.
“Bản tôn đã nói là muốn tìm một yêu thú mộc nguyên thiên giai, vì mộc nguyên linh thú chỉ khi tu vi đạt đến thiên giai mới có thể vươn tới đẳng cấp bản tôn kỳ vọng. Ngươi đừng quên lúc Tiểu Hôi gặp ngươi thì thực lực tối cơ bản cũng chưa có, hiện tại cũng mới chỉ là hư giai, kém rất rất xa mức bản tôn cần. Bản tôn mà có ý đoạt thân thể nó há chẳng lãng phí mấy vạn năm thời gian, mục tiêu sau cùng không biết bao giờ mới đạt được.”
Những lời này khiến Diệp Phong ngẩn người. Không sai, thánh tôn mà chọn thân thể, không bao giờ đến lượt Tiểu Hôi. Hà huống, Tiểu Hôi đản sinh tại Võ Nguyên đại lục mới chỉ chừng hơn mười năm, còn thánh tôn rơi rụng từ mấy vạn năm trước. Trong việc này nhất định có gì đó uẩn khúc.
Gã lập tức tỉnh ngộ, cười ngượng ngùng với thánh tôn.
Thánh tôn không chấp thái độ của gã mà kể tiếp: “Ngươi bảo bản tôn định đoạt xá, thật ra không sai. Thú hồn của bản tôn bỏ chạy rồi thì lang thang trong thánh địa, tìm một đối tượng thích hợp để đoạt xá. Khi ấy yêu tộc tuy tổn thất thảm trọng nhưng thiên giai cường giả chưa tiêu điều như bây giờ, chọn một vị thiên giai mộc nguyên linh thú không khó.”
“Vậy thánh tôn đại nhân sao lại xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục? Mấy vạn năm sau lại ẩn trong thân thể Tiểu Hôi?” Diệp Phong không nén được hiếu kỳ.
Thánh tôn khẽ thở dài, tỏ ra cảm khái: “Chỉ trách bản tôn không biết nhìn người, chọn một mộc nguyên linh thú bình thường vẫn thập phần tôn kính bản tôn, là thủ lĩnh một chủng loại yêu tộc. Bản tôn cho rằng thuộc hạ trung thành như thế sẽ tâm cam tình nguyện phụng hiến thân thể, nên khi gặp hắn, bản tôn đã nói hết, còn hứa rằng đoạt xá xong sẽ bảo vệ thú hồn cho hắn, tìm được thời cơ sẽ giúp hắn tụ lại thân thể.”
“Kết quả thế nào?” Diệp Phong nghĩ đến lời yêu hổ, yêu thú nhất tộc vì tranh quyền đoạt lợi mà bỏ cả an nguy toàn tộc thì gã hiểu được. Yêu tộc cường giả phần lớn tự tư tự lợi, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ thân thể hiến cho thánh tôn không còn thực lực?
“Bề ngoài hắn đáp ứng thập phần sảng khoái nhưng lại ngầm bày độc kế gia hại bản tôn! Quả là lòng dạ độc ác.” Thánh tôn nhắc đến việc này là oán khí xung thiên.
“Theo lời thánh tôn đại nhân thì với trạng thái thú hồn, đại nhân không thể uy hiếp được thiên giai linh thú đó. Y không muốn bị đoạt xá có thể trực tiếp cự tuyệt, hà tất còn gia hại đại nhân làm gì? Về danh nghĩa, y là con dân của ngài, tội danh gia hại thánh tôn đó đủ khiến y không có chỗ đừng trong yêu thú nhất tộc.” Diệp Phong nêu lên nghi vấn.
“Đó là nét âm hiểm của hắn. Mục đích của hắn không phải lấy mạng bản tôn mà muốn có được tu vi của bản tôn.” Thánh tôn lạnh giọng: “Hắn đáp ứng rồi, bản tôn liền truyền cho hắn một ít thông tin về cảnh giới cao hơn, nhờ đó tu vi của y tăng nhanh, trở thành linh thú mạnh nhất yêu tộc.”
“Bất quá bản tôn là đồ ngốc sao? Thứ bản tôn truyền cho hắn đều là cách tu luyện thân thể còn tin tức liên quan cảnh giới thú hồn rất ít. Việc đó khiến hắn phi thường bất mãn!” Thánh tôn nhìn gã rồi giải thích: “Tu vi của yêu thú nhất tộc cao thấp không như nhân loại phải dựa vào hoàn cảnh mà đề thăng. Nhiều chủng loại tuy hoàn cảnh kém cỏi nhưng nhờ sức mạnh huyết mạch mà đạt đến đẳng cấp cực kỳ cao thâm.”
Diệp Phong gật đầu hiểu ngay. Thánh tôn cần một thân thể có thể chịu được cho ông ta đoạt xá chứ không phải một yêu thủ có tu vi giống hết. Nên tất nhiên không truyền thụ cho đối phương cách tăng tiến cảnh giới.
“Lúc đâu hắn còn giả dối cầu xin bản tôn, mượn cớ muốn đề thăng cường độ thú hồn để khi bị bản tôn đoạt xá, hắn có thể giữ được tàn hồn… Hắc hắc, thú hồn của hắn đã là thiên giai, tiến thêm một bước thì tương lai bản tôn đoạt xá chẳng phải khó hơn nhiều sao Nên tất nhiên bản tôn không đồng ý. Thời gian ẩn tàng tại thể nội hắn giúp bản tôn nhận ra dụng tâm hiểm ác của hắn, đương nhiên càng phải phòng bị.”
“Sau cùng tặc tử đó không nén được mà lộ rõ chân diện mục, uy hiếp bản tôn nếu không truyền thừa cảnh giới thì hắn sẽ tiêu diệt thú hồn của bản tôn khiến bản tôn vĩnh thế không thể siêu sinh!” Nói đến đây, sắc mặt thánh tôn cực kỳ âm trầm, khí thế quanh Diệp Phong cũng cực kỳ bức bối, gã cơ hồ không thở nổi.
Hiển nhiên, bị một thành viên yêu tộc từng được tín nhiệm phản bội đã để lại hận ý không phai trong lòng thánh tôn.
“Bất quá tặc tử này cho rằng bản tôn chỉ còn trạng thái thú hồn, mất hết tu vi nên mắc sai lầm là th bản tôn vào thú hồn ý thức của hắn. Nếu thú hồn của bản tôn ở ngoài thân thể hắn, thật sự chỉ còn cách mặc cho hắn xử trí.” Thánh tôn cười lạnh.
“Kết quả sau cùng thế nào?” Lúc đó Tiểu Hôi trong lòng gã cũng tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn thánh tôn không không, vừa lạ vừa quen. Diệp Phong khẽ vuốt ve nó rồi hỏi.
“Trong thể nội, hắn muốn động thủ cũng không thể sử dụng nhục thân và năng lượng để ứng phó bản tôn, chỉ có thể sử dụng thú hồn…. Đấu thú hồn, bản tôn sợ hắn sao? Nhưng thân thể đó dù gì hắn cũng là chủ nhân, trong lúc giao đấu quả thật hắn hơi chiếm ưu thế, nhưng vì bản tôn đã phòng bị, lĩnh ngộ cảnh giới thú hồn cao hơn hắn nhiều, nên sau cùng tặc tử đó bị bản tôn triệt để tiêu diệt, bản tôn cũng phải đoạt xá thân thể đó trước thời hạn.”
“Nhưng thân thể đó còn xa mới đạt đến trình độ bản tôn cân. Thú hồn của bản tôn tuy thắng lợi nhưng vì thế mà trọng thương, không thể hoàn toàn khống chế thân thể yếu ớt đó. Bản tôn điều khiển thân thể đó tìm một nơi vắng vẻ chuyên tâm luyện hóa. Nhưng… dọc đường vì vết thương quá nặng, thú hồn không áp chế được nguyên lực tràn ra, thân thể đó lại một lần nữa tan tành.”
“Địa điểm thân thể phát nổ cách không gian thông đạo thông xuống Võ Nguyên đại lục không xa, thú hồn của bản tôn bị năng lượng phong bạo cuốn vào…” Thánh tôn cười khổ thở dài.
Diệp Phong hiểu ra, hóa ra thánh tôn vì xảo hợp mới xuống Võ Nguyên đại lục. Nhưng… ông ta đến đại lục mấy vạn năm thì làm những gì? Vì sao sau cùng lại ở trong thân thể Tiểu Hôi? Gã vẫn còn nghi ngờ.
“Bản tôn mang theo thú hồn trọng thương, cửu tử nhất sinh trong không gian thông đạo mới may mắn xuống được Võ Nguyên đại lục.” Thánh tôn khẽ thở dài: “Nhưng đại lục đó, dù là nhân loại hay yêu thú, tu vi đều quá kém… Bản tôn căn bản không tìm được đối tượng đoạt xá thích hợp.”
“Quan trọng nhất là thú hồn của bản tôn trọng thương một lần nữa thì đã mong manh lắm rồi. Nếu trong trạng thái toàn thành thì bản tôn có thể mặc cho thú hồn lơ lẳng trăm năm cũng không tan mất hồn lực. Nhưng trạng thái khi đó thì bản tôn không thể chần chừ phút nào nữa, phải tìm được thân thể để ẩn tàng ngay mới không tổn hại. Nên…” Ông ta chợt nhìn sang Tiểu Hôi, ánh mắt đầy yêu thương.
“Trong khu rừng đó, bản tôn tìm được một khối mộc linh thạch sung mãn linh khí làm nơi tạm thời ẩn thân.” Lúc thánh tôn kể lại, Tiểu Hôi cũng hiếu kỳ trừng mắt lên, như thể biết ông ta đang giới thiệu thân thế của nó mà chăm chú lăng nghe.
“À. Thánh tôn chọn một khối mộc linh thạch làm chỗ dung thân?” Diệp Phong ngẩn người, tử vật cũng có thể dung nạp thú hồn sao?
“Ha ha! Có gì không được?” Thánh tôn cười bảo: “Mộc linh thạch là linh vật do thiên địa tạo hóa sinh thành, trừ không có sinh mệnh thì độ bền chắc dù hoàng cấp yêu thú cũng không so được. Quan trọng nhất là mộc linh thạch không có linh hồn, không hình thành xung đột với thú hồn của bản tôn để bản tôn được nghỉ ngơi.”
“Tức là… Tiểu Hôi là…” Diệp Phong thầm đoán ra, chả trách ở Võ Nguyên đại lục không có yêu thú nào như nó, hơn nữa nó sinh ra là không có phụ mẫu ở bên. Tất cả đều trở nên rõ ràng sau lời giải thích của thánh tôn.
“Không sai… thân thế thật sự của Tiểu Hôi là mộc linh thạch hầu!” Thánh tôn gật đầu, ghé sát cái đầu hư ảnh vào Tiểu Hôi nói đầy yêu thương: “Nó là sinh mệnh mới do thú hồn của bản tôn hút lấy thủ thiên địa chi tinh hoa sinh ra. Trong lòng ta, Tiểu Hôi là hài tử…”
Tiểu Hôi há miệng, mắt ầng ậng nước nhì thánh tôn, hai tay chuẩn bị ôm lấy đầu ông ta nhưng tiếc rằng ông ta chỉ là hư ảnh, tay nó xuyên qua, song không cam lòng mà chụp chụp một lúc mới nức nở bỏ cuộc.
“Thật ra là sao? Mộc linh thạch, sao lại biến thành Tiểu Hôi.” Diệp Phong vỗ về Tiểu Hôi, nhăn nhó hỏi.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy