“Hừ, tâm cảnh của ta sao lại không thể chạm đến ngưỡng hoàng cấp nhỉ… Vì sao?” Diệp Phong ngồi xếp bằng trong nhà, Nguyên Đơn quyết dừng lại ở tứ phẩm, nếu đột phá một tầng nữa là võ hoàng cảnh giới. Đáng tiếc…
“Có lẽ muốn lệnh tâm cảnh đề thăng đến võ hoàng phải nắm vững cảnh giới Nghĩ thế của Nguyên Thần quyết đã.” Gã thầm thở dài, đề thăng cảnh giới không thể nóng lòng. Tuy Nguyên Đơn quyết giúp tâm cảnh của gã đi trước tu vi nhưng tôi luyện tâm cảnh cũng có chướng ngại.
Võ hoàng là vô thượng cảnh giới có thể tự do thao túng thiên địa chi lực, dùng khí trường hình thành một vùng thiên địa cho riêng mình - - lĩnh vực.
Nhưng Nguyên Thần quyết sau này có hình thành khí trường không? Nếu có thì khác gì của mọi võ giả? Tất cả đều còn chưa biết nên gã không chạm vào ngưỡng hoàng cấp được.
"Diệp tiểu hữu!" Giọng Thương Khâu vang lên ngoài cửa: “Hậu tuyển nhân của mười lăm thế lực đã đến đủ, chúng nhân hẹn nhau hôm nay giao lưu tại diễn võ trường. Tiểu hữu có… muốn cùng lão phu đến tham dự chăng?”
Gã trầm tư một lúc, cũng tốt, xem xét một lượt thủ đoạn của các cường giả trẻ tuổi, có lẽ mang lại cơ hội không ngờ.
“Được rồi, chúng ta cùng đi xem.” Gã chỉnh đốn lại mình rồi ra khỏi cửa.
Thương Khâu cười hớn hởn dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Kỳ thật, trước khi tuyển bạt tái khai mạc, việc các phương tuyển thủ tiến hành giao lưu không tổn thương hòa khí, cơ hồ đã thành lệ rồi. Bất quá tiểu hữu yên tâm, tuyển thủ đẳng cấp cao thường không chọn đối tượng giao lưu thấp hơn. Ngược lại những người tự tin vào thực lực thường chủ động khiêu chiên đối thủ cao cấp hơn.”
“A!” Gã thấp thỏm đáp: “Tức là trừ phi mỗ chủ động khiêu chiến, bằng không tuyển thủ tam giai trở lên sẽ không quấy nhiễu?”
“Thường là vậy.” Thương Khâu bất lực, xem ra Diệp Phong không có ý gì muốn thể hiện. Thương gia thường xếp cuối các kỳ tuyển bạt tái nên y rất hy vọng Diệp Phong lần này lấy được danh dự cho Thương gia. Nhưng gã không phải người trong tộc, lại đồng ý giúp Thương gia lấy được một vé, Thương Khâu không thể cưỡng cầu.
Bất quá y hy vọng Diệp Phong đánh bại vào cao giai đối thủ để Thương gia nở mày nở mặt. Mấy hôm nay, vì cái danh “võ tôn trẻ tuổi nhất” của gã mà mấy nhà đến gây hấn, nếu gã tránh né… Chúng nhân nhất định càng miệt thị Thương gia!
Trong diễn võ trường đã mở mấy vòng chiến, gã tùy ý nhìn quanh, lập tức nhếch môi.
Không phải trong các tuyển thủ của thất tông tam bang ngũ thế gia không có cao thủ lợi hại nhưng so với gã từng trải qua vô số sinh tử chiến đấu thì thủ đoạn của họ còn non lắm.
“Ồ, vị này chắc là Diệp Phong Diệp tiểu huynh đệ, võ tôn trẻ nhất đây mà.” Giọng nói hờ hững vang bên tai gã.
Còn nhiều tuyển thủ chưa chọn đối thủ, nghe nói đến “võ tôn trẻ tuổi nhất” thì đều ngoái lại, ánh mắt đổ dồn hết vào Diệp Phong.
“Võ tôn trẻ nhất?” Diệp Phong lần đầu nghe thấy mình có xưng hiệu này, đảo mắt một vòng hiểu ngay tiền nhân hậu quả.
“Nếu chỉ so sánh với mọi người ở đây thì cái danh này cũng rất thích hợp với tại hạ.” Gã đáp rất ngông nghênh, tại trường toàn là thiên chi kiêu tử của các thế lực, thấy gã ngông cuồng như vậy thì đều tô vẻ giận.
Gã lạnh lùng liếc nhìn, tuy gã không thích khoe khoang nhưng gây hấn kiểu này, càng lùi bước càng khiến đối phương lấn tới. Gã không phải người nhút nhát, chi bằng cứ lập uy khiến kẻ khác không dám đến làm phiền là hơn. Hơn nữa gã tự tin, mình mới là nhị giai, đối phương muốn gây sự đến đâu cũng không chọn một đối thủ hơn mình quá nhiều. Đánh bại đối thủ cùng cấp cũng không quá thể hiện.
“Ngươi bắt đầu đi.” Gã đứng xuôi tay cười tiêu sái.
Thương Khâu mừng thầm, vội lui ra. Rất nhanh, quanh hai người được chừa ra một khoảng trống, mọi người đều muốn xem thực lực võ tôn trẻ nhất này có xứng với lời đồn không.
“Tiểu tử này nhầm to rồi. Da Luật Thanh tuy tu vi không cao nhưng nổi danh công kích hung mãnh. Một khi y thi triển toàn bộ tốc độ và sức mạnh thì dù đối thủ tam giai cũng khó đón đỡ. Diệp Phong này để mặc y tấn công, đúng là tự tìm cái chết.” Một tuyển thủ Thần Mộc tông coi thường.
"Không sai! Ban nãy một tam giai tuyển thủ của Xã Tắc bang bị Da Luật Thanh đánh thổ huyết. Tiểu tử này chỉ nhị giai mà dám ngông nghênh thế hả!”
“Dù gì cũng xuất thân từ Vân Châu xa xôi đó, chưa từng thấy cõi đời. Mục trung vô nhân cũng phải xem là với ai đã.”
Nghe người ngoài bàn luận, Da Luật Thanh tỏ vẻ vừa lòng. Đánh gục xú tiểu tử không biết trời cao đất dày này, ấn tượng của tháng giả với y sẽ lên cao theo. Cảm tạ ông trời cho y cơ hội giáo huấn Diệp Phong này đầu tiên.
"Xem chiêu!" Da Luật Thanh vận mộc nguyên lên, quyền đầu tụ một lớp năng lượng ngưng kết hình trụ, lắc mình đến trước mặt Diệp Phong.
Dòng khí trước ngực gã bị xé tan, phát ra tiếng chói tai, công kích xẹt tới.
“Chát!” Một bóng người văng ngược ra. Ai nấy trợn tròn mắt.
Vì văng ra không phải Diệp Phong… mà là Da Luật Thanh!
“Việc gì vậy? Ban nãy xảy ra việc gì?”
“Diệp Phong vừa xuất thủ hả? Ta có thấy gì đâu.”
“Da Luật Thanh không diễn kịch với tiểu tử này chứ.” Chúng nhân đều coi thường vừa vừa nói, Da Luật Thanh là tuyển thủ của Thần Mộc tông, sao lại mất thân phận đi hùa vào một tuyển thủ của Thương gia.
Không đợi chúng nhân đi đến kết luận, Da Luật Thanh bò dậy, ngượng ngùng đến trước mặt Diệp Phong ôm quyền: “Các hạ thực lực siêu tuyệt, tại hạ phục rồi.”
Toàn trường xôn xao, Da Luật Thanh công nhiên nhận thua, đúng là không ngờ. Đặc biệt là các tuyển thủ Ngũ hành tông, cực kỳ quen thuộc Da Luật Thanh. Xưa nay y tâm cao khí ngạo, tu vi tuy không cao nhưng có ưu thế tuổi trẻ, đáng tự hào nhất là lực công kích bạo phát siêu đẳng, thường vượt cấp thắng đối thủ. Giờ lại bái phục nhận thua một tiểu tử cùng cấp thì thật khó tin.
Chỉ có Da Luật Thanh hiểu rõ, ban nãy Diệp Phong không hề trả đòn. Ngọn quyền hàm chứa tám thành uy lực của y giáng vào mình gã như đấm vào bức tường vững chãi không thể xuyên thủng, nếu không phải Diệp Phong kịp co người lại, phát lực hất y văng đi thì e rằng tay y đã gãy lọi tại chỗ. Đối phương đã nể mặt không để y quá xẩu hổ thì y không thể ngang ngược vô lý, lập tức lên tiếng nhận thua.
“Da Luật huynh nặng lời rồi. Tại hạ chỉ tinh thông phòng ngự mà thôi…” Diệp Phong cũng khách khí đáp.
Tiếp đó mọi tuyển thủ sơ giai võ tôn không còn dám khiêu chiến gã. Da Luật Thanh không nổi một chiêu đã bại, dù họ không biết ảo diệu trong đó nhưng cảm nhận được thực lực của Diệp Phong thâm bất khả trắc.
Những tuyển thủ tu vi khá cao tuy vẫn giữ tâm thái muốn giao thủ với gã nhưng song phương cách nhau về đẳng cấp, cao giai khiêu chiếu sơ giai thì mất mặt vô cùng. Tình hình lập tức yên tĩnh lại.
“Diệp tiểu huynh đệ quả nhiên danh bất hư truyền, chả trách lưỡng vị thánh giả cũng ca ngợi.” Một thanh niên cười lớn đi tới, ánh mắt thâm trầm hơi tối lại.
"Thánh giả!?" Những người khác kinh ngạc. Thánh giả cũng biết tới Diệp Phong?
“Các hạ là…” Gã cảm nhận được địch ý lờ mờ từ đối phương phát ra. Gã không quen hắn, cảm giác này không hay tí nào.
"Tại hạ Độc Cô gia Độc Cô Diệt Phong!" Thanh niên cười giả dối: “Ba mươi tuổi, lục giai võ tôn! Thánh giả khi triệu kiến tại hạ có nói lần này xuất hiện ba bất thế thiên tài xưa nay chưa từng có, các hạ ở ngôi số một.”
“Vậy ư?” Gã cười nhạt: “Nếu mỗ đoán không sai, các hạ là vị bất thế thiên tài xếp thứ hai?”
Địch ý của Độc Cô Diệt Phong này cao như vậy chắc vì gã được nhận xét cao hơn hắn. Hắc hắc! Diệt Phong, Diệt Phong, ngươi tưởng chỉ với lục giai là diệt được Diệp Phong ta? Một kẻ chỉ thích hư danh thì có gì đáng sợ.
“Tiếc là tại hạ sinh sớm mấy năm, bằng không sẽ cùng giao lưu với Diệp tiểu huynh đệ một phen.” Độc Cô Diệt Phong không hề che giấu sự bất phục. Chỉ vì tuổi và tu vi cao hơn Diệp Phong nhiều nên mới không đứng ra khiêu chiến mà thôi.
Bất quá gã không có hứng động thủ, đổi chủ đề, tùy ý hỏi: “Thiên tài thứ ba là ai nhỉ?”
Độc Cô Diệt Phong phất tà áo trắng, từ từ nói: “Thứ ba là một nữ tử, người mang Cửu hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia tộc: Đông Phương Hồng Diệp! Hai mươi chín tuổi, tu vi tứ giai.”
Ai cũng ngạc nhiên, hồi lâu mới có người hỏi: “Hai mươi chín tuổi đạt đến tứ giai, tuy hiếm có nhưng hơn trăm tuyển thủ ở đây thiếu gì người cùng tuổi có tu vi cao hơn, vì sao thánh giả xếp nàng ta thứ ba?”
Nếu không vì Độc Cô Diệt Phong chuyển đạt lời thánh giả chắc đã có người người nhạo. Trong số họ có mấy người ba mươi, ba mươi mốt nhưng tu vi ngũ giai, so tư chất còn hơn nàng ta. Trong một hai năm đề thăng một cấp đâu có dễ.
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Độc Cô Diệt Phong cười nhạt giải thích: “Ai cũng biết huyết mạch Đông Phương gia tộc thập phần đặc thù, thực lực thật sự thức tỉnh sau khi niết bàn. Tộc nhân bình thường của họ niết bàn thành công thường từ mười lăm đến mười tám tuổi. Còn nàng ta… hai mươi tư tuổi mới niết bàn thành công! Chỉ trong năm năm đã trở thành tứ giai võ tôn, các vị có ai tự nhận tốc độ tu luyện của mình cao hơn chăng?”
Chúng nhân hít một hơi khí lạnh. Năm năm là từ chỗ không còn thực lực trở thành tứ giai võ tôn, dù có Cửu hoàng niết bàn thể huyết mạch độc nhất vô nhị thì tư chất của nàng ta cũng kinh thế hãi tục. Xếp thứ ba là xứng đáng.
Gã chợt nhướng mày, lòng máy động: Đông Phương Hồng Diệp... Đông Phương Hồng Diệp... Như thể nắm bắt được gì đó nhưng không chạm vào được.
“Đông Phương Hồng Diệp hiện giờ ở đâu?” Diệp Phong bất ngờ buột miệng hỏi.
Độc Cô Diệt Phong hiếu kỳ xòe tay: “Nàng ta hiện chưa…”
Nói được một nửa, mắt hắn chợt sáng lên chỉ ra sau lưng gã: “Chúng ta vừa bàn đến nàng ta, người Đông Phương gia tộc tới rồi.”
Gã thuận theo ngón tay đối phương, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp lẫn trong đám đông. Trang phục bó đỏ rực bọc lấy thân hình bốc lửa, vòng eo thắt chặt phong tình vạn phần, đôi chân ngọc dài miên man bước đầy gợi cảm, thong thả tiến tới.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp vô cùng thân thuộc đó, gã gần như nín thở. Hồng Diệp thư, hóa ra là Hồng Diệp thư! Tỷ ấy không chết. Nỗi vui mừng đến cuồng dại dâng lên từ đáy lòng gã.
Mọi nam tử tại diễn võ trường đều bị yêu mị nữ tử thu hút, mục quang đều ngưng lại trên mình nàng ta. Ngay cả Độc Cô Diệt Phong thập phần siêu nhiên cũng ánh lên nét hân thưởng trong mắt.
“Hả, chư vị tụ tập ở đây để làm gì?” Thanh niên anh tuấn đi bên yêu mị nữ tử cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào biết tiểu đệ mới đính hôn nên các vị đến chúc mừng?”
Độc Cô Diệt Phong nở nụ cười trào phúng: “Đông Phương Bạch huynh, có phải người đính hôn với huynh là…”
Thanh niên mặt trắng ưỡn ngực với vẻ tự hào: “Hồng Diệp biểu muội, chính thị hôn thê của Đông Phương Bạch mỗ. Sau tuyển bạt tái, hai người bọn mỗ sẽ cùng vào thánh địa, tương lai trở thành thánh giai bạn lữ!”
Hả. Toàn trương khẽ thở dài.
“Đông Phương Bạch này không hiểu gặp may thế nào nhỉ… Hắn tận ba mươi tám tuổi mới có tu vi nhị giai, muốn tiến nhập thánh địa là chuyện bất khả thi.”
“Đúng thế, nếu không phải thánh địa có quy định cho phép thánh tiềm giả lấy được vé có thể mang theo thánh tiềm hậu tuyển nhân là bạn lữ cùng vào thánh địa thì làm gì có chỗ cho Đông Phương Bạch.”
“Hắc hắc! Ai bảo người ta may mắn, có một vị thê thử siêu phàm. Nếu không vì Đông Phương gia tộc muốn giữ cho huyết mạch thuần chính, có thể mạch thất phượng thất hoàng trở lên chỉ có thể thông hôn nội bộ thì Đông Phương Hồng Diệp chắc gì nhìn trúng y.”
Diệp Phong hoàn toàn không nghe thấy toàn trường bàn luận. Gã từng bước đến trước mặt Đông Phương Hồng Diệp, chụp lấy bàn tay ngọc trước ánh mắt ngẩn ngơ của hơn trăm thánh tiềm hậu tuyển nhân, hô lên kích động: “Hồng Diệp thư! Hồng Diệp thư quả nhiên còn sống, tốt quá.”
Đông Phương Hồng Diệp ban đầu còn ngạc nhiên, tiếp đó gương mặt lạnh lùng thoáng hổ thẹn, cặp chân dàu rực hỏa nguyên, vạch lên quỹ tích hung hãn đá vào đầu gã.
"Hồng Diệp... thư!" Gã lạc giọng, không ngờ đối thủ phương xuất thủ độc địa như vậy, chỉ kịp đưa tay phải ra đỡ.
“Tiểu tử này, cách tán tỉnh ngốc quá, lại gọi là Hồng Diệp thư gì đó… đúng là xuẩn ngốc.”
“Ai lại không biết nữ nhân Đông Phương gia đều cổ quái như vậy, trừ phi được họ coi là nam tử tâm ái, bằng không tuyệt đối không cho động vào thân thể. Diệp Phong này… lại nắm tay Đông Phương Hồng Diệp.”
“Ha ha, tuy y được xưng tụng là võ tôn trẻ tuổi nhất nhưng chỉ mới nhị giai, lại không phòng bị, lần này tất nếm khổ đau.” Đông Phương Hồng Diệp là tứ giai võ tôn, ngọn cước ban nãy toàn lực phát ra chứ không giữ gìn gì.
Biến cố đột ngột khiến tất cả ngẩn rồi đại đa số tỏ vẻ trào phúng. Thấy võ tôn trẻ nhất nếm đòn, ai cũng dâng lên khoái cảm.
Xoạt. Bất ngờ là Diệp Phong nguyên lành từ trong đống đá vụn đi ra, trừ nửa góc áo bị liệt hỏa thiêu cháy thì không có gì khác. Gã chấn kinh, cơ hồ không dám tin, Hồng Diệp thư hạ độc thủ với gã, nếu gã chỉ là nhị giai võ tôn phổ thông, ngọn cước đó đủ trọng thương gã.
“Xú tiểu tử ở đâu ra mà dám vô lễ với hôn thê của mỗ.” Đông Phương Bạch hỏi tội với vẻ đường hoàng, mắt nhìn Đông Phương Hồng Diệp với vẻ lấy lòng: “Hồng Diệp, muội không cần lo, một nhị giai tiểu tử thôi mà, ta giúp muội.”
“Cút!” Đông Phương Hồng Diệp tức giận nhìn Diệp Phong, phất tay hất cả Đông Phương Bạch lăn xuống đất, chúng nhân đều che miệng cười thầm.
Xem ra… vị hôn phu Đông Phương Bạch này còn chưa được nàng ta thừa nhận. Nữ tử Đông Phương gia một khi yêu ai là hết lòng, tuyệt đối không thô bạo như vậy với nam nhân của mình.
"Hồng Diệp thư..." Diệp Phong vẫn ngây ngẩn nhìn cô. Gương mặt này, trang phục này, thân thể yêu kiều đó, đích xác là Hồng Diệp thư. Nhưng vì sao cô lại không nhận ra gã? Lẽ nào gã nhận lầm người?
Đông Phương Hồng Diệp càng lúc càng làm mặt lạnh: “Ai là thư thư của ngươi. Đồ khinh bạc còn dám vô lễ nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Thương Khâu vội dàn hòa: “Đông Phương tiểu thư đừng trách, Diệp tiểu hữu chắc nhận lầm người nên mới hiểu lầm. Lão phu lấy danh dự Thương gia bảo đảm tiểu hữu không phải hạng khinh bạc, xin thứ lỗi cho.”
Đoạn lén kéo gã sang bên. Gã như đang thất thần, mặc cho lão xử trí.
"Hừ!" Đông Phương Hồng Diệp lúc đó mới hòa hoãn sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua, lạnh giọng hỏi: “Ai là Độc Cô Diệt Phong?”
"Tại hạ chính thị!" Độc Cô Diệt Phong ung dung bước lên, mỉm cười đáp. Được nữ tử diễm lệ như vậy chỉ đích danh, với hắn là vinh dực cực lớn, trong trường có không ít nam tử tỏ vẻ hâm mộ.
“Ta khiêu chiến với ngươi…” Đông Phương Hồng Diệp lên tiếng.
“Vinh hạnh chờ đón…” Độc Cô Diệt Phong mỉm cười, vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái phối hợp với tư thái nho nhã và tu vi cao tuyệt đầy sức sát thương với nhiều nữ tử. Hắn nhìn ra Đông Phương Bạch bất quá là vị hôn phu trên danh nghĩa của Đông Phương Hồng Diệp, vậy thì với thực lực của gã chinh phục được nữ tử thiên tài nóng bỏng này cũng là thành tựu đáng tự hào.
Trọng yếu hơn là trước đó Diệp Phong nếm mùi với nữ tử này, nếu hắn đánh bại cô thì lấy được tình cảm của đối phương đồng thời ở góc độ nào đó đã toàn diện chiến thắng Diệp Phong. Độc Cô Diệt Phong hắn, dù ở mặt nào cũng là đệ nhất. Quyết không cho phép ai cưỡi lên đầu.
“Diệp tiểu hữu quen Đông Phương Hồng Diệp?” Thương Khâu tỏ vẻ lạ lùng hỏi.
“Mỗ cũng không biết nàng ta có phải Hồng Diệp thư không... nhưng dung mạo thì giống hệt.” Diệp Phong cười khổ lắc đầu, tuổi tác và tên giống hệt nhau, việc này quả thật cổ quái…
“Tiểu hữu biết nàng ta ở Vân Châu?” Thương Khâu hỏi với thâm ý.
“Không sai! Thương tộc trưởng biết là việc gì chăng?”
“Chuyện đó không lạ…” Thương Khâu mỉm cười: “Diệp tiểu hữu chắc chưa nghe đến Phượng hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia tộc?”
"Phượng hoàng niết bàn thể?" Diệp Phong rúng động, đột nhiên nhớ ra dấu cháy hình phượng hoàng ở nơi Hồng Diệp biến mất, lẽ nào…
“Phượng hoàng, hỏa hệ vương giả thuộc huyết mạch thượng cổ yêu thú. Phượng là hùng, hoàng là thư…” Thương Khâu giải thích cặn kẽ, khiến Diệp Phong tỉnh ngộ.
“Thương tộc trưởng muốn nói là người Đông Phương gia tộc sau khi niết bàn trùng sinh thì mất hết ký ức?” Gã kích động hỏi.
“Không phải mất ký ức mà niết bàn xong, người có phượng hoàng thể mạch coi như sống lại. Người sống lại sao còn ký ức?” Thương Khâu nói: “Không chỉ ký ức mà tu vi cũng mất luôn.”
“Tức là Hồng Diệp thư rất có khả năng là Đông Phương Hồng Diệp! Chỉ có điều đã mất ký ức trước khi niết bàn?” Diệp Phong buồn so, không ngờ trùng phùng Hồng Diệp thư trong tình cảnh này.
“Chừng sáu, bảy năm trước, lão phu đích xác từng cảm thụ được huyết mạch của Đông Phương gia tộc niết bàn tại Vân Châu.” Thương Khâu nhìn gã.
Con người gã lớn vụt, tim đập nhanh hẳn. Hồng Diệp thư thất tung vào thời điểm đó. Gã dám khẳng định trăm phần trăm Đông Phương Hồng Diệp là Liễu Hồng Diệp khi xưa.
“Thương tộc trưởng! Không biết có cách nào khiến tỷ ấy khôi phục ký ức chăng?” Diệp Phong hỏi đầy hi vọng: “Đông Phương gia tộc có huyết mạch kỳ quái như vậy tất phải có cách giải quyết chứ? Không thể mọi tộc nhân có Phượng hoàng niết bàn thể của Đông Phương gia đều mất ký ức?”
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
“Theo lão phu biết, Đông Phương gia tộc đích xác có phương pháp lấy lại ký ức trước khi niết bàn. Nhưng không dùng được cho giá vị Hồng Diệp thư này của cậu…” Thương Khâu lắc đầu tiếc nuối: “Người Đông Phương gia tộc niết bàn trùng sinh thông thường đều ở thánh địa trong tộc - - Phượng hoàng đài. Ở đó có bảo vật của viễn cổ phượng hoàng để lại, giữ cho thể nội người niết bàn sinh ra nhất tuyến sinh cơ, trải qua quá trình niết bàn được an toàn. Nhất tuyến sinh cơ này là thứ quan trọng để người niết bàn lấy lại ký ức.”
“Nhất tuyến sinh cơ?” Diệp Phong nghi hoặc.
“Niết bàn là chết rồi sống lại. Nghi thức niết bàn của Đông Phương gia tộc là khiến người niết bàn đoạn tuyệt sinh cơ, trong sát na sinh mệnh tan đi thì lợi dụng nhất tuyến sinh cơ mà Phượng hoàng đài sản sinh ra kích hoạt phượng hoàng huyết mạch của người đó khiến huyết mạch chi lực hoàn toàn phát huy, có được đời sống mới. Đừng coi thường niết bàn này, theo đẳng cấp huyết mạch của người niết bàn, người mới sinh ra tuy mất hết thực lực nhưng có được tu vi truyền thừa như yêu thú. Người Đông Phương gia tộc thành công niết bàn thì con đường tu luyện cực kỳ thuận lợi.”
“Niết bàn thể phân làm cửu đẳng, Đông Phương Hồng Diệp là Cửu hoàng niết bàn chi thể ngàn năm khó gặp với Đông Phương gia, là huyết mạch đẳng cấp tối cao. Nghe nói, cửu hoàng cửu phượng chi thể, tu vi không gặp chướng ngại gì trước khi đạt đến võ hoàng. Chỉ cần điều kiện cho phép là thế như chẻ tre đạt tới thiên tôn. Còn bí mật kinh nhân hơn là lịch sử Đông Phương gia tộc cho thấy người có cửu hoàng cửu phượng thể đều tấn nhập thánh giai!”
Tuy cửu hoàng cửu phượng thể cực hiếm xuất hiện trong lịch sử Đông Phương gia tộc nhưng trăm phần trăm sẽ tấn nhập thánh giai, tuyệt đối xứng danh chấn cổ thước kim.
“Mỗ mặc kệ Hồng Diệp thư là Cửu hoàng niết bàn thể gì đó, chỉ muốn biết làm cách nào tìm lại ký ức cho tỷ ấy.” Tuy địa vị của cô tại Đông Phương gia tộc không thấp nhưng gã không muốn từ nay là người xa lạ với cô. Hơn nữa gã không ưa Đông Phương Bạch – vị hôn phu của cô.
Ít nhất cũng phải tìm lại ký ức cho Hồng Diệp thư. Nếu cô có lại ký ức mà vẫn kiên trì tuân theo an bài của Đông Phương gia tộc thì gã cũng sẽ tôn trọng quyết định. Gã thầm an ủi mình, chỉ là cảm giác trong lòng, ngày cả gã cũng không nói rõ được…
Thương Khâu già đời thành tinh, hiển nhiên nhìn ra tâm tư gã, nửa cười nửa không bảo: “Tìm lại kí ức bằng cách nào là bí mật của Đông Phương gia tộc, lão phu cũng không biết. Bất quá lão phu biết rằng khi niết bàn thành công thì thuận theo nhất tuyến sinh cơ đó, tìm lại ký ức ngay tại Phượng hoàng đài cho người niết bàn. Đông Phương Hồng Diệp không niết bàn trùng sinh tại Phượng hoàng đài, có tìm được ký ức trước đó cho nàng ta được hay không… khó nói lắm. Dù người nắm quyền Đông Phương gia tộc cũng vị tất biết được.”
“Diệp tiểu hữu và Đông Phương Hồng Diệp, có phải…” Thương Khâu nở nụ cười động viên, trêu trọc: “Đúng là nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, Diệp tiểu hữu có không ít hồng nhan tri kỷ.”
Gã đỏ mặt phủ nhận: “Mỗ chỉ coi Hồng Diệp thư là thư thư khán, Thương tộc trưởng nói đùa rồi.”
“À, vậy hả?” Thương Khâu không hỏi gặng, tỏ vẻ đã hiểu.
Gã lại thở dài: “Tức là muốn tìm lại ký ức cho thư thư rất khó…”
Thương Khâu nói: “Lão phu chỉ có thể nhắc nhở tiểu hữu thuận theo manh mối ‘nhất tuyến sinh cơ’, có thể sẽ tìm lại được ký ức cho nàng ta.”
Gã mặc nhiên gật đầu.
Trong trường, Phương Hồng Diệp và Độc Cô Diệt Phong đã phân thắng bại. Độc Cô Diệt Phong tu vi cao hơn nên chứ dốc toàn lực, ung dung đón đỡ một chuỗi công kích của Đông Phương Hồng Diệp, buộc cô phải sử dụng hỏa diễm tuyệt chiêu - - Hoàng cực phần thiên trong phượng hoàng huyết mạch truyền thừa.
Một con phượng hoàng uy võ rừng rực lửa vút ra. Nơi nó bay qua, chưa kịp chạm vào mặt đất thì nham thạch đã hóa thành dịch thể đỏ rực, tuyển thủ quanh đó đều cảm nhận được hơi nóng nghẹt thở phả vào mặt, khí thế cực kỳ hung hãn!
Ầm! Sau tiếng nổ động trời, Độc Cô Diệt Phong trông khá nhếch nhác, y phục tan tành, trên mình còn không ít vết cháy nhưng năng lượng khí tức cho thấy chưa hề bị thương thực sự.
Trận chiến vừa rồi, Độc Cô Diệt Phong không hề chủ động xuất thủ, còn Đông Phương Hồng Diệp dùng đến chiêu lợi hại nhất cũng không làm gì được đối phương, thắng bại đã quá rõ.
“Lần này ngươi thắng.” Ngữ khí Đông Phương Hồng Diệp vẫn lạnh lùng, không hề lĩnh tình trước kiểu ra vẻ phong độ của Độc Cô Diệt Phong, thu liễm khí thế rời diễn võ trường: “Đợi khi tu vi của ta kịp ngươi sẽ lại khiêu chiến.”
“Sẵn sàng cung hầu.” Độc Cô Diệt Phong nheo mắt thầm nổi giận. Nữ nhân này không thèm nhìn tới hắn.
Cử chỉ của Đông Phương Hồng Diệp đả kích cực độ lòng cao ngạo của hắn. Độc Cô Diệt Phong nghiến răng thầm thề: Cứ để ngươi giả thanh cao trước mặt ta, ta thề nhất định sẽ chinh phục xú nữ nhân ngươi.
“Độc Cô Diệt Phong! Ta cảnh cáo ngươi, mọi việc khác ta mặc ngươi.” Giọng Diệp Phong lạnh lùng vang lên bên tai hắn, vừa lướt qua vừa nói bằng giọng chỉ hắn nghe thấy: “Nếu ngươi dám nhắm vào Hồng Diệp thư, ta nhất định bất chấp mọi giá diệt ngươi… Hy vọng ngươi đừng cho rằng ta đùa.”
Tiểu tử này vô thanh vô tức đến sát mà hắn không phát hiện? Độc Cô Diệt Phong hơi kinh hãi rồi nở nụ cười tà quỷ. Được lắm, nhị giai nhỏ nhoi mà dám uy hiếp Độc Cô Diệt Phong này. Ta cướp nữ nhân tâm ái của ngươi xem ngươi có bản lĩnh gì diệt ta... Ha ha ha!
oOo
Khi toàn bộ tuyển thủ đến thánh sơn, các phương nhân mã gặp gỡ giao lưu sơ qua xong xuôi thì thánh địa tuyển bạt tái chính thức khai màn.
Nơi thi đấu ở một lòng cốc lớn trên thánh sơn. Tuyển thủ đều là cường giả từ võ tôn trở lên nên chiến đấu trên không không có gì trở ngại. Các nhân vật nắm quyền của các phương thế lực đến xem đều đứng ở hai bên, cực kỳ rộng rãi.
Thời gian vừa đến, hai thánh giả như thiên nhân từ trên đỉnh núi đáp xuống, sau lưng họ là Liệt thiếu gia và hai hoàng vệ. Đôi mắt hắn dâm tà đảo khắp các nữ tuyển thủ của các phương thế lực, không hề e dè.
“Năm nay thánh tiềm tuyển bạt tái vinh hạnh được đón một vị khách.” Mộc thánh sứ nói không to nhưng vang khắp toàn trường: “Liệt Diễm thiếu gia là tộc nhân của thánh tộc tôn quý. Lão phu không tiện để lộ thân phận cụ thể của thiếu gia nhưng có thể cho các vị biết, tổ gia gia của thiếu gia chỉ đứng dưới Ngũ hành thần tôn.”
Hả. Toàn trường, trừ Diệp Phong, đều tỏ vẻ kính sợ, thái độ trở nên cực kỳ cung kính.
Thánh tộc vốn là danh từ cao quý, hà huống thanh niên này cũng thuộc nhóm được tôn sùng nhất của thánh tộc. Các nhân vật cầm quyền trong thất tông tam bang ngũ thế gia đều sáng bừng trong lòng, chủ nhân thật sự của lần tuyển bạt tái này e rằng không phải lưỡng vị thánh giả. Mỗi người đều có tính toán riêng.
Diệp Phong hơi nhướng mí mắt lên, thánh tộc mà Thương Khâu nhắc tới giờ đã thấy xuất hiện. Tu vi của đối phương dù đặt vào nhóm thánh tiềm hậu tuyển nhân thì cũng thuộc nhóm xuất loại bạt tụy. Nhưng hắn không có vẻ gì là người khắc khổ tu luyện, thánh địa… quả nhiên là thiên đường của tu luyện giả.
Liệt Diễm lắc đầu nghênh ngang đi lên, cười cợt nói: “Bản thiếu gia đến đây chỉ là đi chơi, các vị mỹ nữ nếu thấy buồn cứ đến phòng bản thiếu gia… Ta không cự tuyệt ai cả. Hắc hắc hắc!”
Đoạn hắn hé hàm răng trắng nhìn Đông Phương Hồng Diệp cười tà quái, đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của đối phương. Trò chơi này, thú vị lắm…
Liệt Diễm uể oải quay về trên ghế dành cho thánh giả, nói: “Việc thi đấu do lưỡng vị thánh sứ đại nhân phụ trách. Mặc kệ bản thiếu gia, coi như người xem náo nhiệt mà thôi.”
Những lời này cực kỳ khinh miệt, nhưng không ai tại trường tỏ vẻ phẫn hận, phảng phất những lời đó là đương nhiên.
Hai thánh giả cười hơi ngượng ngùng, dồn chú ý quay lại việc thi đấu: “Lần này cũng như những lần trước, vẫn do các vị tự chọn đối tượng khiêu chiến. Mỗi tuyển thủ có ba cơ hội.”
“Chú ý thành tích lấy lần khiêu chiến cuối cùng làm chuẩn. Nếu sau cùng mà thất bại, được không điểm thì thành tích của tuyển thủ chỉ còn một nửa lúc trước. Hiểu chưa.”
Các thế lực đều đã giải thích cho tuyển thủ của minh quy tắc tỷ thí, không cần nói thêm. Diệp Phong cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, mời bảy mục tiêu khiêu chiến ra đây.” Lưỡng vị thánh sứ tách ra, thinh không rực hào quang bảy sắc. Bảy điên phong võ hoàng cùng mở nguyên lực lĩnh vực chừng hai trượng, lạnh lùng xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Lĩnh vực của võ hoàng, đẳng cấp càng cao thì càng ngưng thực, phạm vi càng nhỏ, uy năng càng tăng vọt. Đừng bao giờ coi thường nguyên lực lĩnh vực chỉ chừng hai chục thước đó, một khi toàn lực phát ra có thể dễ dàng xé tan lĩnh vực trăm trượng của sơ giai võ hoàng, đồng thời kích sát đối phương! Đương nhiên, nếu muốn thì họ có thể trải lĩnh vực ra thành mấy trăm trượng nhưng sức chiến đấu thực tế lại giảm sút trầm trọng…
Vù. Lĩnh vực của bảy người biến đổi hình thành, ảo háo thành bảy nam tử cường tráng. Uy mãnh.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
“Đó là mục tiêu chốc nữa chúng ta khiêu chiến?” Diệp Phong ngoẹo đầu nhẹ giọng hỏi.
Thương Khâu hơi gật đầu: “Ừ, đúng là như vậy.”
Nhân hình lĩnh vực do bảy võ hoàng ảo hóa ra được sợi dây thừng nguyên lực lớn cỡ cổ tay nối với võ hoàng ở giữa lĩnh vực. Chỉ cần nối với lĩnh vực, phạm vi nguyên lực của điên phong võ hoàng khống chế có thể đạt cả trăm trượng. Mô phỏng chiến đấu tôn cấp càng không vấn đề gì.
Bảy nhân hình lĩnh vực chia ra lớn nhỏ, theo quy luật thì hình thể càng lớn, đẳng cấp càng cao. Lĩnh vực thể hình lớn nhất chừng hai trượng, vai gần một trượng, cánh tay như cây đại thụ, thập phần kinh nhân!
“Vì sao mục tiêu lại có thể hình lớn hư vậy?” Diệp Phong thoáng đoán ra nhưng không dám xác định, giả bộ không biết hỏi: “Với khả năng của võ hoàng, ngưng lĩnh vực thành như người thật đâu khó gì.”
“Ha ha, đối tượng chiến đấu của thánh địa tuyển bạt tái xưa nay vẫn vậy. Chốc nữa tiểu hữu còn thấy nhiều việc kinh ngạc hơn. Đừng tưởng hình thể mấy cự nhân này là cố định, bằng không sẽ nếm đòn đấy.” Thương Khâu thận trọng nhắc nhở.
“Giao đấu thú vị.” Khóe môi gã nhếch lên, xác nhận trong lòng đã liệu trước.
Mục đích Thánh điện chọn thánh tiềm giả để chống lại Vu võ nhất tộc và yêu thú nhất tộc. Tuyển bạt tái để khảo nghiệm năng lực của tuyển thủ khi đối diện Vu võ và yêu thú. So ra, Vu võ là cái gai trong mắt Thánh điện, hình thái lĩnh vực của đối tượng chiến đấu khá hợp với Vu võ.
Chỉ là Vu võ do lĩnh vực ngưng tụ ra, sẽ mô phỏng được mấy phân thực lực thật sự? Thật đáng chờ đợi.
oOo
Tuy số lượng thánh tiềm giả không ít nhưng cứ từng trận diễn ra. Tuyển bạt tái mười năm diễn ra một lần, không cần phải vội. Thương Khâu cho biết thường thì kéo dài cả tháng mới kết thúc.
Thứ tự của các tuyển thủ xuất trường là từ cấp thấp đến cao. Diệp Phong đứng thứ bảy.
"Liệt Hỏa tông, Tiêu Đào! Ba mươi mốt tuổi, nhất giai!" Thánh giả tuyên bố xong vị thánh tiềm hậu tuyển nhân thứ nhất, khiêu chiến chính thức bắt đầu: “Mời chọn đối thủ.”
Một thanh niên ngạo nghễ nhảy lên không, thi lễ với thánh giả: “Tại hạ chọn nhất giai.”
Chưa dứt lời, lĩnh vực có hình thể nhỏ nhất đến trước mặt Tiêu Đào. Chiến đấu... chính thức bắt đầu.
"Vu võ Thần thông thuật... Quả nhiên!" Diệp Phong ngưng thần quán chú lên chiến đấu trên không, lẩm bẩm: “Trường thể thuật, Ngưng chỉ thuật, Đao phong thuật...”
Tiêu Đào lần đầu tiên gặp phải đối thủ có hình thể biến ảo nên khó chống chọi. Tuy thực lực của đối thủ chỉ nhất giai nhưng thủ đoạn vô cùng vô tận khiến y không đỡ nổi. Thực lực của y không tệ, chật vật chống chọi mười phút sau thì giữ được trận cước.
Ầm! Một đạo hỏa quyền hung hãn đập vào eo lĩnh vực, thủng một lỗ kha khá, thân thể văng đi.
Một chiêu đắc thủ, Tiêu Đào hiển nhiên đắc ý quá độ, không ngờ trong lúc văng ngược lại, chân lĩnh vực dài ra đá vào đầu y. Hỏa quang lóe lên, Tiêu Đào như bị sét đánh, ngất xỉu rơi phịch xuống.
“Thành tích của Tiêu Đào: 0 điểm.” Thánh giả lạnh lùng tuyên bố. Ông ta chủ trì nhiều kỳ tuyển bạt tái, đã quá quen cảnh này.
"Hậu Thổ tông Thạch Đôn! Ba hai tuổi, nhị giai!" Trước tuyển thủ thứ tư này, tất cả đều đạt 0 điểm.
Thạch Đôn cũng chọn đối thủ cùng cấp. Gần như thành lệ, trận đầu luôn chọn đối thủ ngang cấp để đánh giá chín mình, nếu có thể thắng thì thắng, còn không thì lần sau chọn đối thủ thấp hơn.
Chiến thắng đối thủ sẽ được điểm gấp đôi cơ bản, hòa chỉ được bằng nên dù thắng cấp thấp cũng được ngang bằng hòa với đối thủ cấp cao. Ở mức nhị, tam giai thì ưu thế này không rõ ràng nhưng khi đẳng cấp cao lên thì cách biệt giữa thắng và hòa rất rõ.
Tỷ như: tuyển thủ thực lực tứ giai, chiến thắng đối thủ tam giai thì điểm tổng là hệ số tuổi tác x 3 x 2 – 1; đấu hòa tứ giai đối thủ thì điểm tổng là hệ số tuổi tác x 4 + 0. Dù hệ số tuổi tác là bao nhiêu, thành tích đấu hòa tứ giai không thể bằng chiến thắng tam giai. Đẳng cấp càng cao thì cách biệt này càng lớn. Thậm chí chọn đối thủ thấp hơn hai cấp, chỉ cần thắng được thì điểm chung sẽ cao hơn đấu hòa.
Mục tiêu của thánh địa là cổ vũ mọi tuyển thủ cố gắng giành thắng lợi.
Bất quá muốn triệt để chiến thắng lĩnh vực, chỉ có hai phương pháp: Một là đánh tan nguyên lực năng lượng, hai là phá hoại tinh hạch trong não.
Phương án thứ nhất rất gian nan, dù võ hoàng thao túng lĩnh vực ép năng lượng xuống mức võ tôn nhưng đó là lĩnh vực kia. Là uy năng của hoàng cấp, muốn triệt để phá hoại đâu có dễ? Tuyển thủ dùng phương thức này kích bại đối thủ đều là tinh anh một trăm chọn một.
Phương án thứ hai dễ dàng hơn, nhưng dễ thì cũng có hạn. Lĩnh vực bảo vệ phần đầu rất chặt chẽ, nếu không có kỹ xảo và thực lực cao siêu thì gần như không có cơ hội triệt để phá được phần đầu này.
Các tuyển thủ tại trường đều không hiểu vì sao đối tượng khiêu chiến lại khó chơi như vậy, trừ Diệp Phong.
Lĩnh vực mô phỏng Vu võ chiến đấu, nên phải gồm hai đặc điểm chính của Vu võ: Thể hình biến ảo và nhục thân vô địch!
Chỉ phá hoại thân thể Vu võ hoàn toàn không có hiệu quả sát thương đối phương, trừ phi nghiền nát thân thể đó thành bột, bằng không mọi thương thế, kể cả thương thế trí mạng với võ giả, Vu võ sẽ nhanh chóng lành lại. Diệp Phong mới chỉ đạt tôn cấp mà đã hiểu được hiệu quả khôi phục nghịch thiên của nguyên nguyên lực, nếu thánh giai Vu võ, năng lực khôi phục sẽ càng biến thái.
Nhược điểm duy nhất của Vu võ là óc. Một khi não bị phá thì coi như tan nát linh hồn. Muốn giết một Vu võ, phương thức gọn gàng nhất là phá hoại cái đầu.
Thạch Đôn không hổ là thổ nguyên võ tôn, nhất thân thổ nguyên lực hồn hậu chặn đứng mọi loại công kích của lĩnh vực. Có lẽ vì lần khiêu chiến đầu tiên nên y không vội vàng, một mực cố thủ phòng ngự. Nửa canh giờ qua nhanh, y đạt kết quả hòa.
“Thành tích sau cùng của Thạch Đôn là 3.6!” Điểm số thông thường của võ tôn cấp thấp thường không cao, là người đầu tiên có điểm, Thạch Đôn không khỏi tỏ ra đắc ý.
Thêm hai tuyển thủ nhị giai nữa, sau rốt đến lượt Diệp Phong. Điểm cao nhất trước đó là Thạch Đôn: 3.6
"Thương gia, Diệp Phong! Hai mươi hai tuổi, nhị giai!" Đọc tên xong, hai thánh giả cũng tỏ vẻ chờ đợi.
Trận đầu tiên, vị võ tôn trẻ nhất này có thành tích thế nào? Không chỉ thánh sứ mà mọi tuyển thủ cùng các nhân vật nắm quyền của thế lực sau lưng đều tỏ vẻ chăm chú.
Diệp Phong ung dung lướt lên không, quét nhìn bảy đối thủ rồi ve cằm, ngữ khí nhẹ bẫng: “Chọn tam giai để làm nóng người vậy.”
Hả! Tuyển thủ tại trường xôn xao, vẻ nghi ngờ, khinh thường nhao nhao đổ vào gã. Trận đầu tiên đã chọn vượt cấp, lại còn lớn lối là chỉ làm nóng người, vị võ tôn trẻ nhất này thật quá cuồng vọng. Thủ đoạn của nhân hình lĩnh vực xứng đáng đỉnh cao so với cùng cấp, quan trọng hơn là lĩnh vực cực kỳ bền chắc, cùng cấp mà muốn kích bại là cực khí. Dù Diệp Phong nắm chắc thắng được cũng nên chọn dối thủ cùng cấp mới đúng.
“Nếu y không phải loại thích hoa hòe hoa sói thì chắc phải tuyệt đối tự tin vào thực lực…” Kim thánh sứ cười cười với đồng bạn.
“Ha ha, chi bằng hai chúng ta đánh cược?” Mộc thánh sứ cười: “Lão phu cá y đấu hòa.”
“Hừ, thế thì cá cái gì? Ta cũng tin ít nhất y đấu hòa được.” Kim thánh sứ bĩu môi: “Muốn cá thì nên chính xác một chút. Chi bằng lão phu cá y thắng, ngươi cá y hòa, thế nào?”
“Kim thánh sứ đúng là giảo hoạt. Cũng được, cược cái gì?”
“Ai thua sẽ phụ trách khoảng thời gian Liệt thiếu gia ở thánh sơn, giải quyết mọi phiền hà, thế nào?” Kim thánh sứ cười đầy gian giá.
Mộc thánh sứ ngẩn ra rồi cười lạnh: “Được, cứ quyết định thế. Lão phu không tin một kẻ nhị giai lại lần đầu đấu với Vu ma mà thắng được.”
Khóe miệng Mộc thánh sứ hơi mấp máy, Kim thánh sứ ngạc nhiên hô khẽ: “Lão mộc, lại giở trò rồi. Ngươi ngầm sai khởi động mô thức chiến đấu cao cấp!”
“Thế nào? Lão Kim cho rằng y không đủ tư cách tiếp thụ cao cấp khảo nghiệm?” Mộc thánh sứ nhướng mí mắt lên, cười còn gian trá hơn.
Mô thức chiến đấu cấp cao là trăm phần trăm mô phỏng năng lực của thánh giai Vu ma. Với Dĩ tôn cấp tu vi thi triển thánh giai thủ đoạn, đủ biết tực lực của lĩnh vực đạt tới mức nào. Không hề ngoa khi nói rằng tam giai Vu ma khi khởi động mô thức chiến đấu cao cấp thì dù thất giai võ tôn cũng khó lòng đánh bại được.
Mô thức này là khi thánh tiềm giả tấn nhập hoàng cấp, khảo nghiệm lần cuối trước khi vào thánh địa. Nhưng không ngờ Mộc thánh sứ vì tranh thắng mà ngầm sử dụng.
“Cũng được, lão phu xem tiểu tử này có gì bất phàm.” Kim thánh sứ đảo mắt: “Bất quá cá cược ban nãy của ta giảm một nửa còn ngươi tăng gấp đôi. Nếu ngươi thua thì mọi phiền phức trong nửa năm sau do người xử lý.”
"Hảo!" Mộc thánh sứ hiển nhiên tự tin, lập tức đồng ý.
Trong trường, Diệp Phong đấu với tam giai lĩnh vực. Vô số mục quang dồn lên mình gã.
Ta đang theo bộ này..nên chắc 10c/1 ngày nhé các lão
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Từng đạo kim quang va chạm với thanh quang của lĩnh vực, nổ vang ầm ầm, cả hai giao đấu rất kịch liệt.
Diệp Phong không sư phụ thủ đoạn nào thập phần đặc thù, chỉ bằng vào nhất trọng khí hải cùng với sức mạnh nhục thân đấu xáp lá cà với đối thủ trên thinh không. Tuy thể hình đối thủ to lớn, cánh tay còn lớn hơn người gã nhưng mỗi lần va chạm, gã không hề hạ phong.
Ngược lại, gã quá quen thuộc Thần thông thuật, tuy chưa chân chính giao thủ với Vu võ nhưng các loại hình thể thuật mà lĩnh vực ảo hóa ra thì gã hiểu rõ. Mỗi chiêu gã đều ứng phó hợp lý và mạnh mẽ. Mười hiệp trôi qua, ngược lại tam giai lĩnh vực hao mất một phần mười nguyên lực năng lượng.
“Lợi… lợi hại thật.” Thạch Đôn vừa kết thúc khiêu chiến há hốc miệng. Y tự thân thể nghiệm uy lực của nhị giai lĩnh vực, dốc toàn bộ tu vi của y cũng chỉ miễn cưỡng chống chọi được. Nhưng Diệp Phong lại chiếm ưu thế trước đối thủ cao hơn một cấp.
Ba người Thương gia tươi hơn hớn nhìn mọi ánh mắt của các thế lực nhìn về đầy ngưỡng mộ. Xưa nay Thương gia chưa bao giờ nổi bật như thế. Tình hình cho thấy Diệp Phong còn dư lực, hạ được đối thủ chỉ là vấn đề thời gian.
“Kết thúc thôi…” Diệp Phong thăm dò xong, phát hiên lĩnh vực bắt chước Vu võ cũng chỉ thế là cùng đâm ra thất vọng. Tay gã kêu tanh tách, Cự lực thuật dồn ngay xuống.
Vù. Tốc độ của gã tăng lên, đập thẳng vào đầu đối thủ. Gã nắm rõ mức độ phòng ngự của tam giai lĩnh vực, chỉ cần một quyền là sẽ phá tan cái đầu đó.
Bề ngoài lĩnh vực không thay đổi gì, hai cánh tay khổng lồ chập lại giáng mạh.
Ầm! Cự lực vô hình giáng lên thân thể gã, thân ảnh như diều đứt dây văng vào vách núi.
Kinh biến đột ngột khiến khán giả ngơ ngẩn. Ban nãy xảy ra chuyện gì? Công kích thần bí đáng sợ đó, đừng nói mọi tuyển thủ chưa thấy, mà cả những người nắm quyền các phương thế lực đưa họ đến cũng cũng không biết. Chỉ có vài hoàng cấp nhân vật của Ngũ hành tông mới loáng thoáng hiểu được ảo diệu.
Xoạt. Diệp Phong y phục rách nát từ trong vách đá lướt ra, một đòn hung hãn như vậy là gã vẫn y nhiên?
"Chân không pháo hả..." Diệp Phong sau rốt cũng tỏ ra hưng phấn. Đòn vừa rồi của tam giai lĩnh vực tuy không phải Chân không pháo thật sự vì còn dấu tích nguyên lực nhưng thuần về uy lực đạt được tám phần của Chân không pháo.
“Như vậy mới đúng. Vu võ thật sự đâu phải ẻo lả như vừa rồi.” Tinh mang lóe lên trong mắt, gã quay lại không trung.
“À, không hề phòng bị, trúng một đòn xung kích của Vu ma mà không sao?” Ngữ khí Mộc thánh sứ hơi khàn đi.
“Ha ha, xem ra phần thắng của lão phu không chỉ một một phần tư đâu nhỉ.” Kim thánh sứ vỗ tay cười: “Tiểu tử này phòng ngự kinh nhân, không hiểu uy lực công kích thế nào, có phá được phòng ngự của Vu võ không?”
“Đợi xem nào, nếu như y thắng được một chút trước Vu ma đã sử dụng mô thức chiến đấu cao cấp thì Kim nguyên Thánh điện các ngươi vớ được bảo vật rồi.” Mộc thánh sứ pha thở dài hâm mộ.
“Tiểu tử này không phải song sinh khí hải hả! Không được… không để cho mấy tên bên Thổ nguyên Thánh điện biết. Đợi kết thúc, ta sẽ thay thần tôn thu y vào Kim nguyên Thánh điện. Lần này lão Thổ sẽ phải hối hận vì không theo ta. Ha ha ha!?”
Mộc thánh sứ trừng mắt khinh thường nhìn đối phương rồi tiếp tục nhìn lên không.
Tình thế tỷ thí thoáng chống đã phát sinh kinh thiên đại nghịch chuyển. Lĩnh vực nãy giờ bị Diệp Phong dồn ép thì đột nhiên bạo phát chiến lực siêu tuyệt. Ai cũng thấy tam giai nguyên lực khí tức của lĩnh vực không biến hóa nhưng khí thế uy áp thì những trận trước cưỡi ngựa cũng không sánh được.
Thần thông chi thuật không phải chỉ dựa vào biến ảo hình thể dọa nạt đối thủ, uy năng thật sự tuyệt luân. Một khi bạo phát thì chiêu thức tương tự nhưng uy lực không chỉ cao hơn hai lần. Diệp Phong sớm vận cơ sở Thần thông thuật lên nhưng vẫn có cảm giác đuối hơn. Mỗi khi trúng đòn, xương cốt và da thị gã đều đau khói đến khó chịu nổi.
Thạch Đôn ở dưới thè lưỡi ra, nếu lúc trước lĩnh vực bạo phát uy năng này, y thậm chí không chống nổi trong một phút. Còn Diệp Phong đã đấu liền ba phút với tam giai lĩnh vực.
Độc Cô Diệt Phong lạnh lùng nhìn đối thủ cạnh tranh lớn nhất, lòng chấn động đến mức không giấu được. Tuy hắn nắm chắc có thể vượt cấp khiêu chiến nhưng chỉ với lĩnh vực ở trạng thái lúc trước chứ không phải như bây giờ. Thấy Diệp Phong đấu trận này, điểm cao thấp tựa hồ không còn ý nghĩa nữa.
Trừ phi hắn thắng được lĩnh vực cao hơn một giai ở trạng thái đó, bằng không sẽ không ai cho rằng hắn có tiềm chất và thực lực hơn Diệp Phong. Điểm cao nhất cũng không để làm gì.
Trên không, thân hình Diệp Phong khẽ uốn tránh khỏi cự chùy của lĩnh vực, khẽ co tay búng.
"Linh tê nhất chỉ!" Một tia sáng sắc bén bắn vào óc đối phương. Tinh hạch là mệnh môn của Vu võ, tất nhiên không để gã đánh trúng, thân hình lĩnh vực to lớn nhưng tốc độ không kém gì gã. Lĩnh vực lướt lên đỉnh đầu gã, hung hãn chụp xuống.
Cự trảo thuật! Tròng mắt gã co lại, biết nhất trọng khí hải phối hợp với cơ sở Thần thông thuật, ứng phó đòn này cực kỳ miễn cưỡng, nên tránh đi là hơn.
Nhưng tích tắc gã chuẩn bị xoay mình thì không gian chung quanh như ngưng lại, xuất hiện lực đạo dồn ép vây chặt, không cho gã cựa quậy.
Tuy trói buộc đó không khốn trụ gã lâu, nhưng chỉ tích tắc là đủ cho cự trảo cắm vào mình gã rồi.
“Xoạt, xoạt…” Gã bị thanh mộc cự trảo nắm cứng, xương cốt toàn thân kêu lên tanh tách khiến người khác lạnh mình, không hiểu gã đã mất mạng, hóa thành tương thịt hay không?
“Xem ra… kết thúc rồi.” Mộc thánh sứ nhướng mày hơi bình tĩnh: “Chúng ta tựa hồ đánh giá y hơi cao.”
Kim thánh sứ ngoẹo đầu, nheo mắt lại.
Độc Cô Diệt Phong mắt ánh lên vui mừng, mặc kệ thực lực Diệp Phong vừa thể hiện kinh nhân đến đâu, chỉ cần gã thất bại là không còn gây được ảnh hưởng gì nữa.
Cự trảo của lĩnh vực đột nhiên xạ ra kim quang trăm trượng, cự nhân cơ hồ không nắm được cổ tay, bắt đầu run lên. Đột nhiên cự trảo tan vỡ, thân thể Diệp Phong được Kinh cức thứ giáp bao phủ, quay tít như con trốt. Chính những vòng quay điên cuồng của quả cầu gai thân thể này khiến cự trảo của lĩnh vực bị xé thành từng mảnh nguyên lực, kim nguyên khí tức của Diệp Phong đạt gần đến mức tứ giai.
Nhị trọng khí hải, khởi động.
“Hả… bí thuật?” Lưỡng vị thánh sứ đồng thời động dung rồi lắc đầu: “Không giống. Thực lực không có dấu hiệu bạo phát, khí thế cũng không bất ổn định, dù là bí thuật cũng thuộc nhóm hạng bét. Thực lực tiểu tử này quỷ dị như vậy, đời nào thi triển bí thuật vô dụng như thế?”
“Hóa ra lúc trước vẫn giữ sức… Đúng là ngông nghênh.” Mộc nguyên thánh sứ vuốt râu, hừ lạnh với vẻ giận: “Tam giai khảo sát giả, sử dụng chiến lực trăm phần trăm.”
“Vụ cá cược này, coi như lão phu thua.” Mộc thánh sứ lạnh lùng nói: “Lão phu chỉ muốn xem tiểu tử này thật ra đạt tới mức nào.”
Gã lặng lẽ đứng trên không nhìn cánh tay tan nát của lĩnh vực dần khôi phục nguyên hình. Gã đang kinh ngạc cân nhắc một việc khác.
Ban nãy… luồng không khí chi lực vây chặt lấy gã lại là ngự khí Thần thông thuật, cũng là bản rút gọn của Chân không pháo. Ngự khí Thần thông thuật hóa ra còn tác dụng chiến đấu tinh diệu như vậy mà trước đó gã không sao nghĩ ra. Chân không pháo vị tất là cứ nhất định lợi dụng lực phá hoại kinh nhân, kiểu trói buộc thân thể bằng dòng khí này phối hợp với nhục thân càng có hiệu quả khắc chế địch thủ.
Nếu gã không có nhiều con bài tẩy thì vừa rồi tất đã nếm đòn. Vu võ thần thông thật sự, quả nhiên không thể coi thường.
Mắt gã sáng lên, trong thánh địa, Vu võ và Thánh điện chiến đấu mấy vạn năm, hiểu Thần thông thuật chắc đã đến độ đăng phong tạo cực. Tiểu tử nhập môn mới thi triển vài lần Thần thông biến, chỉ biết lợi dụng uy lực Thần thông thuật sao sánh được.
Nếu… gã không vội đánh bại tam giai lĩnh vực, nhất định sẽ được thấy nhiều thủ đoạn Thần thông thuật hơn. Người thánh địa tuy không thể hoàn toàn học tập Vu võ nhưng thông qua mô phỏng, gã lại biết về Thần thông thuật thì vẫn thu lợi không nhỏ.
“Đồ to xác, còn thủ đoạn lợi hại gì thì sử dụng hết đi. Tiểu gia phụng bồi đến cùng.” Giọng Diệp Phong vang lên lồng lộng khắp sơn cốc.
“Hoa hòe hoa sói, không biết tốt xấu.” Độc Cô Diệt Phong cơ hồ phát cuồng vì ghen tức.
Vì sao! Vì sao! Đã sinh ra tuyệt thế thiên tài như hắn mà không để hắn trở thành độc nhất vô nhị! Ta mới là vai chính của lần tuyển bạt tái này. Ta… nhất định không nhận thua như vậy, dù phải trả giá nặng nhất cũng phải ép được tiểu tử này xuống. Đợi mà xem.
Đông Phương Hồng Diệp cô ngạo đứng giữa đám đông, con ngươi lãnh diễm tuyệt luân không hiểu sao dấy lên từng vòng sóng như nước hồ thu. Thanh niên trên không và khí thế rũ bỏ tất cả đó khiến cô sản sinh cảm giác thân thiết, phảng phất trong ký ức từng có bóng dáng như thế, khiến cô nhung nhớ…
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief