Tác giả: Tô Phái Dịch Giả:
Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên rời khỏi nhà Lương Văn Đạo, liền trực tiếp đi tới phố rượu tìm Phong Tử, bảo hắn đem tiền bảo lãnh mấy tên lưu manh kia. Rồi cùng Phong Tử uống rượu, trêu trọc mỹ nữ, mãi cho đến mười hai giờ Tần Thiên mới vác mặt về nhà.
Về đến nhà, Lý Phỉ Nhi các nàng đều đã ngủ, nhưng phòng Tiêu Du vẫn còn sáng đèn, cửa chỉ hơi khép hờ, Tần Thiên liền đi tới gõ cửa.
- Chị, em vào được không?
- Vào đi, tiểu thiên.
Bên trong truyền ra tiếng nói của Tiêu Du, Tần Thiên nghe vậy lập tức đẩy cửa tiến vào, Tiêu Du đang mặc quần áo ngủ ngồi trên giường đọc sách. Tần Thiên nhìn Tiêu Du rồi trực tiếp đi tới cạnh giường, ngồi xuống.
- Chị, chị nói cho em biết, có phải chị đã biết trước rồi đúng không?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói, hắn có cảm giác là Tiêu Du biết tất cả mọi việc, mặc dù Tần Thiên không có chứng cớ, nhưng hắn lại có loại cảm giác đó.
Tiêu Du nghe Tần Thiên nói, liền để cuốn sách trong tay xuống, nhìn Tần Thiên từ từ nói:
- Không sai!
- Tại sao chị lại gạt em.
Tần Thiên nghe Tiêu Du trả lời, nhất thời kích động nhìn Tiêu Du nói.
- Tiểu Thiên, không phải là chị không muốn cho em biết, mà vì thời cơ chưa tới,
Tiêu Du nhìn Tần Thiên từ từ nói.
- Vậy lúc nào mới cho em biết đây.
Tần Thiên lập tức hỏi, lộ vẻ cực kỳ gấp gáp.
- Thôi được rồi, em về phòng đi, chị cần phải nghỉ ngơi.
Tiêu Du nhìn tần Thiên nói, Tần Thiên thấy bộ dạng Tiêu Du như vậy, biết chắc có cậy răng nàng ra cũng không biết được một chữ nào, liền gật đầu trở về phòng mình.
- Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao phải gạt mình?
Tần Thiên trở về phòng lầu bầu nói, trong đầu còn suy nghĩ về việc mình cùng Triệu Chỉ Nhược abcxyz, tại sao lại không nhận được điểm tích lũy để mở dị năng thứ tư, tại sao Ba Baca lại không thông báo.
- Ba Baca, tại sao lại không cho ta mở dị năng mới.
Tần Thiên lập tức hỏi, nhưng trả lời hắn là màn yên tĩnh(DG: chém tý ^^)
- Ba Baca!
Tần Thiên nói lại một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Tần Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái, cho nên hắn liền tiến vào Thần Tàng tinh cầu, vào bên trong vẫn không thấy Ba Baca, chỉ trên mặt đấy có một đống lớn nội đan lang yêu.
- Ba Baca!
- Ba Baca!
Tần Thiên hô lớn, nhưng không ai đáp lại, làm cho hắn cảm thấy một cảm giác kỳ quái, đợi một hồi, cũng không thấy Ba Baca đi ra, Tần Thiên liền ngồi xuống tu luyện, đến sáng sớm ngày thứ hai, vẫn không thấy Ba Baca xuất hiện.
- Có chuyện gì vậy? Ba Baca chạy đi đầu rồi?
Tần Thiên lầu bầu nói, đầu óc quay mòng mòng, lại hô lớn mấy tiếng, vẫn không có phản ứng.
Tìm một hồi, vẫn không thấy Ba Baca, Tần Thiên liền rời khỏi Thần Tàng Tinh Cầu, trở lại trong phòng, vừa lúc tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Chỉ Nhược, Tần Thiên lập tức đi ra mở cửa, Triệu Chỉ Nhược mặc tạp dề đứng ở trước cửa, thân thể bốc lửa của nàng làm hắn sôi máu, trước lồi sau vểnh, eo nhỏ mê người lộ ra hơn phân nửa, trắng nõn…(DG: tk cha Tô phái này tả gái sao mà con nào cũng giống nhau vậy?)
- Ăn sáng nào lão công!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên mỵ hoặc nói, tay kéo kéo tạp dề lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, rõ ràng là đang câu dẫn Tần Thiên mà, làm cho hắn càng nhìn càng muốn chảy máu mũi.(DG: đoạn này k hiểu lắm nên dịch phổ thông 1 chút ^^)
- Còn đau không cưng ^^?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cười tà nói, cái tay hư đang nhích tới hòng sờ soạn chiếc eo thon của nàng, Triệu Chỉ Nhược lập tức tránh ra, hướng Tần Thiên vứt một cái mỵ nhãn.
- Hắc hắc, muốn nhìn sao?
Triệu Chỉ Nhược mỵ hoặc nói.(DG: E thấy con này cười râm lắm ca à, Biên :con mẹ nào chả râm )
- Chậc chậc, tiểu ny tử này, không hảo hảo thu thập em không được nha.
Tần Thiên say mê nói, vừa nói liền xông tới, một tay đem Triệu Chỉ Nhược ôm vào trong lòng.
- Xem em chạy đâu cho thoát.
- Khụ khụ!
Lúc này, bên cạnh đột nhiện truyền đến tiếng ho khan, Tần Thiên lập tức tách ra, bởi vì thanh âm kia đến từ Lý Phỉ Nhi, giờ phút này nàng đang đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận nhìn Tần Thiên, trong miệng hừ lạnh một tiếng, quay người vào phòng đóng sầm cửa lại.
- Hắc hắc, tên đại sắc lang này, Phỉ Nhi ghen rồi, còn không đi dỗ nàng đi.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói.
- Không thành vấn đề, bất quá, anh muốn dỗ em trước đã ^^.
Tần Thiên một tay kéo Triệu Chỉ Nhược lại, một tay hướng tới cặp vếu to lớn cửa nàng hung hăng xoa nắn, làm Triệu Chỉ Nhược thở gấp không thôi, vẻ mặt đỏ hồng xấu hổ.
- Mau buông ra, để Tiêu Du tỷ nhìn thấy không tốt đâu.
Triệu Chỉ Nhược vội vàng nói.
- Ai kêu em mới sáng sớm đã câu dẫn anh rùi, phải bị trừng phạt thích đáng mới được.
Tần Thiên cười tà nói, cái tay trước ngực Triệu Chỉ Nhược càng hung hăng hơn, xoa nắn vài cái mới bỏ ra, làm cho Triệu Chỉ Nhược cảm thấy phía dưới lại ‘lụt lội’ rồi.
- Được rồi, chờ khi nào anh rảnh rỗi sẽ từ từ thu thập em tiểu quỷ ạ,ngay sau đó liền đi tới trước phòng Lý Phỉ Nhi, Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên đi tới phòng Lý Phỉ Nhi, không khỏi có chút mất mác.
- Phỉ Nhỉ, là anh, anh vào được không?
Tần Thiên gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì, Tần Thiên liền mở cửa đi vào, thuận tay khóa trái cửa, Lý Phỉ Nhi đang ngồi trên giường ,thấy Tần Thiên đi vào, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận.
- Hắc hắc, ghen rồi à?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, ngồi xuống bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào lòng, Lý Phỉ Nhi muốn tránh thoát, nhưng đâu phải đối thủ của hắn, bị Tần Thiên ôm chặt vào lòng.
- Ai ghen chứ, buông em ra, đồ sắc lang hư hỏng…
Lý Phỉ Nhi tức giận nói, nghiêng mặt qua một bên, không để ý tới Tần Thiên.
- Thật sao, không ăn dấm a. Nhưng lại sao lại có vị chua nồng như vậy chứ, chua đến sún cả răng rồi.
- Hừ! sắc lang, phôi đản.
Lý Phỉ Nhi vểnh miệng nhỏ tức giận nói, bộ dạng cực kỳ khả ái.
Tần Thiên nhìn bộ dạng lý phi nhi như vậy, đột nhiên khóe miệng cười xấu xa, sau đó một cái tay từ phía sau luồn qua nách Lý Phỉ Nhi ôm trọn một bên ‘bưởi’ lớn của nàng, nhất thời từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, trơn mượt, Tần Thiên thầm kêu to “quá đã pepsi ơi”
Lý Phỉ Nhi cũng kinh hãi, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ, quần áo nàng mặc lại vô cùng mỏng, lại bị Tần Thiên xoa nắn như vậy, chết mất chứ sống sao nổi
- Sắc lang, mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi kinh hãi nói, vội vàng chụp lấy tay Tần Thiên, nhưng Tần Thiên hơi hơi dùng lực một chút, từ từ xoa ngọn núi trước ngực Lý Phỉ Nhi.
Lý Phỉ Nhi lập tức không chịu nổi, thân thể run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên mê người.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Hâm Đơ; 12-10-2014 at 08:02 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Như thế nào, có thoải mái không hả Phỉ Nhi?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi say mê nói, bàn tay to một mực xoa nắn ngực của nàng, ngón tay kẹp hạt đậu hồng hồng bên trên, làm Lý Phỉ Nhi mặt đỏ tận mang tai, yêu kiều thở gấp.
- Anh… Anh mau buông ra đi, lưu manh đáng chết, đại sắc lang.
Lý Phỉ Nhi đỏ mặt nói, cái vếu bên trên bị Tần Thiên nhào nặn, phía dưới nhất thời liền lênh láng, còn hơi ngưa ngứa, rất là khó chịu.
- Vậy em nói xem, vừa nãy em có ghen không?
Tần Thiên cười tà nói, động tác không những không dừng lại mà ngược lại càng dùng sức, làm cho Lý Phỉ Nhi hoàn toàn mất sức phản kháng, chỉ có thể thở gấp.
(DG: dịch đoạn này giống kiểu LPN bị hấp diêm quá)
- Em… em có, em có mà, mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi vội vàng nói, Tần Thiên nghe nàng nói như vậy, liền buông lỏng tay ra, không tiếp tục trêu trọc Lý Phỉ Nhi nữa.
- Phỉ Nhi, em yên tâm đi, bất kể anh có bao nhiêu nữ nhân, anh cũng sẽ mãi yêu em, tuyệt đối không vứt bỏ em đâu, cho nên em đừng có tức giận nữa nha.
- Hừ! Ai biết được a, anh chính là một tên đại sắc lang thấy gái là mắt sáng như đèn pha đó.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên bĩu môi nói.
- Làm sao có thể? Em để cho La Ngọc Phượng ở trước mặt anh cởi hết đồ xem, đảm bảo anh sẽ tự sát để tạ tội với thiên hạ đó.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nghiêm túc nói.
- Sặc
Lý Phỉ Nhi vừa nghe đến La Ngọc Phượng nhất thời liền bật cười.
- Được rồi, Phỉ Nhi, em đừng nên tức giận, anh muốn em hòa thuận với Chỉ Nhược, có được hay không?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Hừ! Tên sắc lang nhà anh, có phải đã cùng Chỉ Nhược làm chuyện gì gì đó rồi không?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên chất vấn, nàng hôm qua tìm Triệu Chỉ Nhược hỏi nội tình chuyện tên trộm nội y, liền phát hiện tư thế đi của Triệu Chỉ Nhược không đúng, phía dưới tựa hồ rất đau, nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Du đã nói chuyện của Triệu Chỉ Nhược và Tần Thiên, Lý Phỉ Nhi liền suy đoán ra, có phải Tần Thiên và Chỉ nhược làm chuyện đó rồi không.
- Hắc hắc, làm sao em biết được, hay là em cũng muốn đây?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi cười râm nói.
- Cút! Em không cần, đại lưu manh.
- Hay là làm đi nha. Dù sao đi nữa, em sớm muộn cũng là người của anh mà.
Tần Thiên tiếp tục nói.
- Không được, sắc lang, ai là người của anh chứ, em mới không phải là nữ nhân của anh, em muốn đi ăn điểm tâm, anh mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, sợ tên dê xồm này đem nàng abcxyz, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lí.
- Đừng đi, chúng ta làm xong rồi đi cũng chưa muộn. Sẽ rất thoải mái đó, nào, làm một lần đi.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi bộ dạng khẩn trương, lậ cố ý trêu đùa, hú một tiếng, một tay đem Lý Phỉ Nhi đẩy ngã xuống giường, bộ dạng giương cung bạt kiếm, chuẩn bị xách thương ra trận.
- A!
Lý Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi, đẩy Tần Thiên ra, vội vàng chạy ra ngoài, Tần Thiên ở phía sau nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng, không khỏi một trận đắc ý, cười lớn một tiếng, ngay sau đó liền đi ra.
- Sao vậy, Phỉ Nhi?
Tiêu Du nhìn bộ dạng khẩn trương của Lý Phỉ Nhi, lập tức hỏi, sau đó lại thấy Tần Thiên từ phòng Lý Phỉ Nhi đi ra, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Tiêu Du, hắn khi dễ em, chị mau làm chủ cho em đi.
Lý Phỉ Nhi cầm tay Tiêu Du tố cáo nói.
- A, không có gì, vậy em cứ để nó khi dễ mấy cái, từ từ sẽ quen thôi mà.
Tiêu Du tùy ý nói.
- Ha ha ha.
Lập tức Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược ở bên cạnh cười phá lên, Lý Phỉ Nhi nhất thời tức giận dậm chân, chạy vào phòng vệ sinh.
- Chị, em yêu chị chết mất, chúng ta ôm một cái nào.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hưng phấn nói, nói xong liền chuẩn bị nhào tới, Tiêu Du nhanh chóng tránh thoát, sau đó lắc lắc cái mông tròn lẳn đi tới phòng vệ sinh.
- Ai! Lòng người dễ thay đổi a, chỉ có Chỉ Nhược nhà chúng ta là tốt, đối với ta thật bất ly bất khí(không xa không tức thì phải), nào, Chỉ Nhược, chúng ta ôm một cái.
Tần Thiên làm ra bộ dạng thương tâm nói, đang chuẩn bị chiếm tiện nghi của Triệu Chỉ Nhược, ai ngờ nàng lại tránh ra xa.
- Sắc lang, em mới không cần anh ôm.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên đắc ý nói, nói xong liền xoay người vào phòng vệ sinh, lưu lại Tần Thiên với vẻ mặt buồn bực.
…
Rất nhanh, mọi người ăn xong điểm tâm, Lý Phỉ Nhi cùng Tiêu Du liền đi làm, trong nhà chỉ còn có Tần Thiên và Triệu Chỉ Nhược. Triệu Chỉ Nhược đang trong bếp thu dọn bát đũa, Tần Thiên nhìn cái mông tròn lẳn của nàng, lúc ẩn lúc hiện, sắc tâm nổi lên, lặng lẽ tới phía sau Triệu Chỉ Nhược ôm lấy nàng, hai tay ôm trọn hai trái ‘bưởi’ căng tròn to lớn, dùng ‘quả chuối’ của mình cọ cọ vào giữa khe mông nàng.
Triệu Chỉ Nhược đang rửa chén, bị Tần Thiên tập kích như vậy, nhất thời kinh hãi, nhất là phía dưới bị đại sát khí cọ sát, thân thể như bị điện giật.
- Không nên, Tần Thiên, em còn chưa rửa chén xong.
Triệu Chỉ Nhược vội vàng nói.
- Không có gì, em cứ rửa chén của em, anh làm chuyện của anh, không liên quan nha.
Tần Thiên vô sỉ nói, vừa nói xong liền ra sức nhào nặn cặp vếu, nhất thời Triệu Chỉ Nhược cảm thấy thân thể mềm nhũn.
- Bang bang!
- Đi ra ngoài, khốn khiếp, ra cho tao!
Đột nhiên có tiếng gõ của kịch liệt, ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng nam nhân rống lên, dọa hai người kêu to, lập tức tách ra.
- Con mẹ nó, thằng nào, muốn chết hả?(DG: thực là đáng chết mà, đang định làm 1 màn Have sex in the kitchen, quá tiếc!!)(biên )
Tần Thiên nhất thời giận dữ, thả Triệu Chỉ Nhược ra, đi ra ngoài mở cửa, thấy bốn người đứng trước mặt mình, cầm đầu là một tên mặt sưng phù, nhìn chút quen mắt, Tần Thiên nhìn kỹ lại, thì ra là tên lần trước theo đuổi Lý Phỉ Nhi, Kim Khắc Mộc(DG: ôi đệch cái tên). Tần Thiên nhìn ba tên hộ vệ phía sau, cũng là dị năng giả, mà thực lực đạt tới nhất tinh ngũ giai, làm Tần Thiên có chút giật mình, người này có thể tìm dị năng giả làm bảo tiêu, vậy thằng cha này có thân phận gì đây.
- Đệch mợ, tao tưởng là ai, hóa ra là thằng ngu mày hả, lần trước ăn đòn chưa no hả, bây giờ tới đây xin nữa hả?
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói, đang làm chuyện tốt cư nhiên lại bị thằng cha này quấy rầy, trong lòng vô cùng khó chịu, bắt đầu suy tính sao để hành hạ người này.
- Hừ! Khốn kiếp, lần trước dám đánh bổn thiếu gia, còn dám đoạt nữ nhân của tao, lần này bổn thiếu gia sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói(DG: sao ta thấy mấy tk cha này toàn lạnh lùng, mà cái đoạn hội thoại chả thấy lạnh lùng gì?)
- Cái gì? Để tao chết không có chỗ chôn thây hả? Thằng đần, mày ăn *** nhiều rồi hay sao mà ngu quá vậy? Hay mày là thằng chó đẻ, thằng tạp chủng, lại còn nói được ra lời như vậy nữa, dựa vào ba thằng bỏ đi đằng sau mày mà đòi đánh tao hả? Về nhà đắp chăn đi ngủ đi, rồi nghiên cứu xem chữ ‘Ngu’ nó viết thế nào?
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc khinh thường chửi rủa, đối với loại muốn giết người, Tần Thiên phải đánh đòn tâm lý trước, để cho hắn bị đả kích triệt để, rồi sau đó mới đánh tới thân thể.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Khốn kiếp, mày dám chửi tao hả? Muốn chết!
Kim Khắc Mộc giận dữ nói, cả người phát run, không nghĩ tới Tần Thiên lại kiêu ngạo như vậy. Tất cả những lời chuẩn bị nhục mạ Tần Thiên đã bay mất đâu rồi, không ngờ vừa gặp mặt đã bị Tần Thiên chửi cho nhục mặt như vậy.
- Chửi mày thì sao? Thằng chó, mông tao đây này, có muốn cắn một nhát không?
Tần Thiên khiêu khích chửi đểu, nhìn Kim Khắc Mộc mặt mày xanh mét, trong lòng vô cùng sung sướng.
- Hừ! Giết hắn cho ta, ta muốn hắn chết, chết, chết. Các người giết chết hắn đi, đánh cho hắn chết không còn xác cho ta.
Kim Khắc Mộc vô cùng giận dữ, lớn tiếng hét lên.
- Vâng thưa thiếu gia!
Lập tức, ba tên dị năng giả phái sau cùng hô lên, ngay sau đó, một người mạnh mẽ lao tới Tần Thiên, hung hăng đập một quyền lên thẳng mặt Tần Thiên.
- Hừ! Đồ bỏ đi!
Tần Thiên khinh thường nói, trực tiếp nhấc chân lên, một cước đá tới tên bảo tiêu, cực kỳ nhanh.
- Thình Thịch!
- A!
Hét thảm một tiếng, tên bảo tiêu trực tiếp bị Tần Thiên đá bay ra ngoài, may mắn được hai tên phía sau đỡ được.
- Chỉ Nhược, em vào trong phòng chờ anh một lát.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược phía sau nói, nói xong liền đóng cửa lại, ngay sau đó liền nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
- Đứng lại! Con mẹ nó, bắt hắn lại đánh chết cho ta!
Kim Khắc Mộc cho là Tần Thiên muốn chạy, lập tức hô to để mấy tên bảo tiêu đuổi theo, mình cũng nhanh chóng chạy tới.
- Hừ! Để tao chơi chết chúng mày!
Tần Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua ba tên bảo tiêu đang đuổi theo, cười lạnh nói, ngay lập tức chạy nhanh xuống dưới lầu, sau khi xuống dưới, liền trực tiếp hướng về phía bãi đất hoang phía sau khu dân cư, bây giờ nơi này không có mấy người, Tần Thiên nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng cây, tới chỗ hoang vắng liền dừng lại.
Ba tên hộ vệ cùng Kim Khắc Mộc đều đuổi tới gần, thấy Tần Thiên dừng lại, cũng ngừng đuổi.
- Hừ! Mày có chạy lên quận.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Hừ! tao không có chạy nha, chẳng qua sợ chúng mày máu chó làm dơ nhà tao mà thôi, cho nên mang chúng mày tới chỗ này vui đùa một chút. GAME OVER, chúng mày phải chết!
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc hừ lạnh nói.
- Hừ! Giết nó!
Kim Khắc Mộc lập tức phân phó.
Lập tức, ba tên bảo tiêu kia đồng thời lao đến Tần Thiên từ ba hướng khác nhau
Tần Thiên nhìn ba người đánh tới, trực tiếp thuấn di đi, biến mất trước mặt bọn chúng, làm ba tên bảo tiêu nhất thời kinh hãi.
- Dị năng giả!
Một tên trong ba tên bảo tiêu thất thanh hô lớn, vừa dứt lời, Tần Thiên liền hiện ra trước mặt hắn.
Lập tức, tên bảo tiêu bị Tần Thiên quẳng đi nặng nề đập trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiên lại lao tới, chân phải giơ lên, hung hăng giẫm lên xương bánh chè của hắn.
- Cờ-rắc!
- A!
Một tiếng xương gãy lìa cùng với một tiếng như heo bị chọc tiết kêu thảm thiết cùng vang lên, người này trực tiếp bị Tần Thiên giẫm nát xương đầu gối, lập tức bị mất lực chiến đấu. Tần Thiên đang chuẩn bị giẫn nốt chân thứ hai của hắn thì hai tên bảo tiêu bên cạnh đã lao tới.
Hai tên dị năng giả liền xuất dị năng của mình, tên đầu tiên mọc thêm cánh, móng tay ở hai tay dài ra mười mấy centimet, từng cái nhìn như một chiếc chùy thủ bén nhọn, trên người đột nhiên nổ tung, lộ ra làn da xù xì như cây thông già, cả người bay lên.
Một tên khác nằm xuống đất, răng nanh trong miệng dài ra giống như Dã Trư, nhưng lại có màu đen nhánh… Thân thể phóng to gấp đôi, bổ nhào trên mặt đất, cơ bắp cả người căng ra.
- Đệch! Lại là Ô Nha va Dã Trư!
Tần Thiên hô lớn.
- Rống!
Tên dị năng giả giống con heo kia dẫn đầu công kích Tần Thiên, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, hét lớn một tiếng, sau đó mạnh mẽ lao đến Tần Thiên, tốc độ nhanh gấp mấy lần hồi nãy.
Cùng lúc đó, tên dị năng giả đang bay trên trời kia cũng nhanh chóng hướng Tần Thiên lao xuống, móng nhọn ở trên hai tay hướng tới sau gáy Tần Thiên bổ tới.
- Hưu!
Trong nháy mắt, Tần Thiên trực tiếp biến mất. mà hai tên kia vì quá đã không kịp phanh lại, lập tức liền đụng vào nhau.
-Bịch!
Hai tên quát to một tiếng, con Ô Nha kia trực tiếp bị con heo va vào, mà lúc này, Tần Thiên lại lần nữa xuất hiện, trong tay thêm một chiếc khảm đao sắc bén, do hắn láy ra từ trong giới chỉ.
- Hừ! Bay đi, bay cho tao xem nào.
Tần Thiên lạnh lùng nói, khảm đao trong tay mạnh mẽ chém tới. đầu con Ô Nha kia
- Đừng!!
- Hưu!
Lập tức, khảm đao của Tần Thiên chém đứt cánh con Ô Nha, máu tươi văng vãi khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên Ô Nha dị năng giả liền không thể tiếp tục chiến đấu, sau lưng xuất hiện một lỗ hổng đầm đìa máu tươi, không ngừng phun ra, Kim Khắc Mộc bên cạnh nhìn thấy vậy, lập tức bị dọa cho mặt trắng bệch
Nhưng Tần Thiên vẫn chưa xong, một đao chém xuống, không chút do dự nào, lập tức bắp đùi của tên Ô Nha kia đứt lìa.
- Hưu!
- A!
Lại một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi như xuối phun trào, Kim Khắc Mộc bị dọa cho ngã dúi dụi xuống đất, mà Tần Thiên không ngừng tay, vẫn vung khảm đao lên, hướng về phía một chân khác của hắn, máu tươi phun trào, Ô Nha dị năng giả trực tiếp ngất đi.
- Rống!
Tần Thiên chuẩn bị chặt đứt đầu tên Ô Nha dị năng giả kia, thì tên Dã Trư kia lao đến, trực tiếp dùng răng nanh sắc bén cắn tới Tần Thiên.
- Mày muốn chết vậy thì chết đi!
Tần Thiên nhìn Dã Trư đang xông tới lạnh lùng nói, lập tức dùng thuấn di, hướng Dã Trư dị năng giả vọt tới trước mặt hắn, rồi nhảy lên cao, cầm khảm đao hung hăng chém xuống đầu hắn.
- Hưu!
Một tiếng khảm đao sắc bén đâm vào da thịt vang lên, máu tươi cùng óc trắng lập tức văng vãi khắp nơi, trên người Tần Thiên cũng dính không ít, đầu tên Dã Trư dị năng giả này trực tiếp bị Tần Thiên bổ mất một nửa, lực trùng kích cực lớn làm Tần Thiên bị đánh lùi về sau mấy mét, tên Dã Trư dị năng giả này một tiếng cũng không được kêu, lập tức chết tươi.
Nay 2 bi luôn
thank để lấy động lực làm tiếp nào
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- A! Giết người rồi!
Giờ phút này,Kim Khắc Mộc bên cạnh thấy cảnh tượng máu me be bét như thế, trực tiếp bị dọa cho suýt tè ra quần.
Tần Thiên không nói một câu, lập tức dứt khảm đao ra khỏi tên Dã Trư, sau đó đi tới tên dị năng giả duy nhất còn sống.
Tên dị năng giả kia thấy Tần Thiên đi tới, sợ tới mức muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng hai chân đã bị Tần Thiên chặt đứt, vừa mới nhúc nhích làm cho cái chân còn sót trên cơ thể rơi ra, nhất thời kêu la thảm thiết.
Nhưng Tần Thiên không để ý tới, khảm đao trong tay hung hăng chém xuống, liên tiếp mười mấy hai mươi phát, trong nháy mắt liền chém nát tên kia, biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, trên mặt Tần Thiên cũng văng đầy máu tươi.
Sau khi giết hết tất cả, Tần Thiên cầm khảm đao tới gần Kim Khắc Mộc đang bị hù cho té đái.
- A! Mày muốn làm gì? Mày không nên làm loạn, tao là người của Kim gia đó, nếu dám động vào tao mày không còn mạng đâu.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, liều mạng lùi về phía sau, nhìn khảm đao còn đang rỉ máu trên tay Tần Thiên, cơ hồ muốn ngất luôn rồi.
- Thật sao? Kim gia ghê gớm thế cơ à?
Tần Thiên không chút sợ hãi nói, đi tới trước mặt Kim Khắc Mộc, đưa khảm đao bên trên còn dính một ít thịt trước mặt hắn.
- Ăn đi, tao liền không giết mày, nếu không thì đầu mày làm bóng cho tao đá đó.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói, nói xong liền đưa khối thịt đó lên khóe miệng của Kim Khắc Mộc
Kim Khắc Mộc vừa thấy vậy liền bị dọa cho suýt hồn lìa khỏi xác, Tần Thiên lại muốn hắn ăn thịt người, thật quá biến thái mà, tên này bị sao vậy trời? Kim Khắc Mộc giờ phút này trong lòng vạn phần hối hận, sao hắn không mang nhiều người tới nữa chứ, nếu không sẽ không có kết cục như thế này.
- Có ăn hay không? Không ăn thì tao liền thịt mày.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi…Tôi không ăn!
Kim Khắc Mộc cắn răng nói.
- Không ăn? Vậy thì chết đi.
Tần Thiên phẫn nộ quát, khảm đao trong tay giương lên, ngay lập tức chém xuống đầu hắn.
- A! Tôi ăn, tôi ăn mà!
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên thật sự động thủ, lập tức kêu to, rất nhanh cầm lấy miềng thịt người trong tay Tần Thiên, nhanh chóng nhét vào miệng mình.
Khảm đao của Tần Thiên lập tức dừng trước cổ hắn, nhìn Kim Khắc Mộc ăn thịt người, hắn cảm thấy mình thật ác độc.
Mà Kim Khắc mộc, giờ phút này ăn khối thịt người lớn như vậy, thấy Tần Thiên không giết mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong dạ dày phiên giang đảo hải(lộn cả ruột), như muốn ói ra hết.
- Không được ói, nếu không tao giết mày đó.
Tần Thiên lạnh giọng uy hiếp, Kim Khắc Mộc đang muốn ói, lập tức khó khăn nuốt lại.
- Hừ! muốn giết tao hả, mày chưa đủ trình, mày ăn xong rồi thì tao sẽ không giết mày, nhưng vẫn phải cấp cho mày chút đau khổ, cho mày nhớ lâu một chút.
, vừa nói xong, nhấc khảm đao đang kề trên cổ hắn ra
- Hưu!
Lập tức, lỗ tai của Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên xẻo xuống.
- A!
Lập tức, Kim Khắc Mộc liền che lỗ tai lại, kêu la thảm thiết.
Tần Thiên không để ý tới hắn, lập tức gọi cho Phong Tử, để hắn phải người tới nhặt xác.
Mười phút sau.
Phong Tử đích thân mang người tới, nhìn cảnh tượng trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, sau đó kêu người đem thi thể lên xe, dọn sạch sẽ.
- Đưa hắn mang ra ngoài, ném trước cổng bệnh viện đi.
Tần Thiên chỉ vào Kim Khắc Mộc phân phó cho tiểu đệ trong Thiên Bang, hắn sở dĩ không giết Kim Khắc Mộc là vì thân phận của hắn, Kim Khắc Mộc có thể có ba tên bảo tiêu nhất tinh tam giai, thân phận khẳng định không đơn giản, cuối tháng này Tần Thiên còn phải diệt những bang phái khác, không muốn thêm một phiền toái lớn như vậy, cho nên giữ lại cho Kim Khắc Mộc một mạng, nếu người gia tộc kia là người có đầu óc, vậy thì sẽ không dễ dàng tìm người đến giết Tần Thiên, cho dù muốn tới nhưng phải điều tra rõ thân phận của Tần Thiên mới dám hành động, dù sao có thể giết được ba nhất tinh tam giai không phải là người đơn giản, phải biết được thế lực sau lưng là ai mới được.
- Phong Tử, tuyển thêm người đi, càng nhiều càng tốt nhé.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, thấy Phong Tử gật đầu, Tần Thiên liền để cho hắn rời đi.
…
Xử lý xong mọi chuyện chỗ này, Tần Thiên liền trở về nhà, Triệu Chỉ Nhược đang đợi trong phòng khách ,nghe được tiếng gõ cửa, lập tức liền nhanh chóng lao đến mở cửa, thấy mặt Tần Thiên đầy máu liền giật mình.
- Lão công, anh làm sao vậy? Không bị thương chứ?
Triệu Chỉ Nhược nắm chặt tay Tần Thiên lo lăng hỏi.
- Không sao đâu, em nhìn anh giống như bị gì sao? Anh đi tắm cái đã.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược mỉm cười nói, ngay sau đó liền đi tới phòng tắm.
Triệu Chỉ Nhược nghe Tần Thiên nói không có việc gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm ,thấy Tần Thiên vào phòng tắn, đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười quỉ quái, ngay lập tức đi tới phía phòng tắm.
Tần Thiên vào phòng tắm, liền cởi quần áo ra, mở vòi nước bắt đầu kỳ cọ, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Triệu Chỉ Nhược đi tới, Tần Thiên vừa nhìn thấy vậy, ngay lập tức cả người choáng váng, đồng thời, cây gậy phía dưới lập tức thẳng đứng, cực kỳ hung hãn.
Bởi vì, giờ phút này, Triệu Chỉ Nhược ngực trần đi đến, trên mặt phớt hồng, toát ra vẻ kiều mỵ hấp dẫn, hai bầu ngực theo từng nhịp bước rung lên nhè nhẹ, dưới ánh sáng liền trở nên mập mờ khó tả, Tần Thiên nhìn đến hoa cả mắt, nhất là đồng cỏ thần bí phía dưới kia, làm cho Tần Thiên càng thêm hưng phấn.
- Lão công, Chỉ Nhược tới giúp anh tắm có được không?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nháy mắt câu dẫn nói, thanh âm kiều mỵ, giống như mèo hoang gợi tình, cực kỳ hấp dẫn.
- Được lắm tiểu yêu tinh, lại dám câu dẫn xử nam chân chính như anh sao, để xem anh giáo huấn em thế nào.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược đầy say mê sau đó đem nàng ôm vào ngực, nhất thời cảm giác nhu nhuyễn, mềm mại, cây gậy phía dưới húc vào bụng của Triệu Chỉ Nhược, làm cho nàng sắc mặt đỏ bừng.
- Lão công, anh muốn làm gì thì làm, nhưng mà nhẹ một chút nha.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên tiếp tục câu dẫn, làm Tần Thiên trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ cô nàng này đúng là một yêu tinh hại người, quá chọc người mà.
Tần Thiên đang mải nghĩ, cây gậy phía dưới liền bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Chỉ Nhược bắt được, nhẹ nhàng cử động, Tần Thiên nhất thời thoải mái.
- Chỉ Nhược, em học đâu ra món này vậy? Thật hấp dẫn chết người.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, một tay trên bầu ngực mũm mĩm của Triệu Chỉ Nhược tác quái, làm cho nàng yêu kiều thở gấp.
- Em học ở trên sách đó.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Học trên sách hả? Em đúng là yêu tinh nha, không có chuyện gì lại học mấy thứ đó trong sách, đúng là không thuần khiết chút nào, bất quá, anh thích ^^
Tần Thiên say mê nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
Triệu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ bừng.
- Lão công, chỉ cần anh thích, em sẽ chiều anh.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên vừa nghe, nhất thời cảm thấy chua xót trong lòng, chính mình nhiều nữ nhân như vậy, lại không cho các nàng được cái gì, mà các nàng lại vì hắn làm tất cả, sợ hắn không thương các nàng nữa.
- Chỉ Nhược, anh nhất định sẽ đối tối với em.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược chân thành nói.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
- Hắc hắc, nào, lão công sẽ cho em hạnh phúc đây.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
Nói xong, liền đem Triệu Chỉ Nhược bế lên, dựa vào bồn rửa tay.
- Có đau không?
Tần Thiên nhìn nơi đó của Triệu Chỉ Nhược hỏi.
- Không đau nữa rồi, hì hì.
Triệu Chỉ Nhược nói, nàng là dị năng giả, khả năng khôi phục mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
- Tốt lắm, lão công sẽ làm cho em sung sướng.
Tần Thiên vừa nói, liền tách hai chân của Triệu Chỉ Nhược ra, lộ ra đồng cỏ thơm thần bí, tiểu huyệt ở giữa giống như cái miệng hồng hồng xinh xinh, giờ phút này đang chảy ra nhiều nước mật, nhìn qua cực kỳ dụ người.
- Tiểu sắc nữ, em có phải rất muốn rồi không?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược trêu chọc nói,, ngón tay mơn trớn tiểu huyệt, Triệu Chỉ Nhược liền phát ra tiếng kêu kiều diễm.
- Lão công, anh mau ăn của Chỉ Nhược đi.
Tần Thiên nghe xong nhất thời kinh hỉ, ngay sau đó, hai tay bắt lấy hai bầu ngực to lớn của nàng nhào nặn, làm cho chúng từ từ căng lên.
- Ưm… ưm…!
Triệu Chỉ Nhược yêu kiều rên rỉ, cái lưỡi nhỏ thơm tho từ trong miệng đưa ra, liếm liếm quanh môi , cái động tác này làm cho người ta nhìn rất chi là kích thích, Tần Thiên liền há mồm ngậm chiếc lưỡi nhỏ kia, từ từ nhấm nháp.
Triệu Chỉ Nhược cũng rất phối hợp, hai tay ôm lấy cổ Tần Thiên, ra sức quấn lấy hắn.
Tần Thiên nhấm nháp cái lưỡi nhỏ của Triệu Chỉ Nhược trong miệng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, hai tay cầm lấy hai bầu vú lớn, dùng lực xoa nắn, ngón tay kẹp lấy hai hạt đâu nhỏ đang cương cứng, không ngừng cọ xát.
- Ưm… Ưm… Ưm!
Triệu Chỉ Nhược miệng không ngừng rên rỉ sung sướng, bầu ngực bị Tần Thiên nhào nặn truyền đến một trận khoan khoái, hạt nhỏ hồng hồng trên đỉnh ngực có cảm giác như căng ra, dựng thẳng.
- Lão công, anh giúp em mút nơi này đi.
Triệu Chỉ Nhược buông Tần Thiên ra, nâng vú mình đưa lên miệng Tần Thiên.
- Hắc hắc, tiểu sắc nữ, không nhịn được hả?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cười tà nói, Triệu Chỉ Nhược xấu hổ gật gật đầu, Tần Thiên nhìn bộ dạng nàng như vậy, liền cúi đầu ngậm lấy hạt đậu hồng kia mà nhấm nháp.
- A!
Triệu Chỉ Nhược không kìm lòng được kêu to một tiếng.
Cảm thấy nàng không chịu nổi nữa, hắn liền một tay lặng lẽ tìm tới đồng cỏ thơm giữa hai chân Triệu Chỉ Nhược, dùng ngón tay trêu trọc, khẽ kích thích vào tiểu huyệt của nàng.
- Á!
Lập tức, tiểu huyệt phía dưới của nàng bị Tần Thiên đụng vào, nhất thời kịch liệt run rẩy, ‘râm thủy’ phun như mưa, chảy ra cả bên ngoài, làm cho tay Tần Thiên dính đầy nước.
- Em ra nhiều như đi tiểu vậy nha.
Tần Thiên hé miệng nói với Triệu Chỉ Nhược, đưa tay lên, trên tay đều là ‘râm thủy’ vừa tràn ra của nàng, có chút dính dính, tản ra một cỗ hưởng thơm.
Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy vậy rất xấu hổ, thấp giọng nói.
- Lão công, nơi đó của em ngứa quá, anh dùng cái kia chữa cho em có được không?
- hắc hắc, không thành vấn đề, để lão công hảo hảo hầu hạ em nha.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, vừa nói vừa đem nàng ôm xuống, đối chuẩn cái mông của nàng, để hai tay nàng bám trên bồn rửa tay, tách hai chân ra, lộ ra cái miệng hồng hồng mê người.
Tần Thiên cúi xuống đảo lưỡi mấy cái, Triệu Chỉ Nhược không kìm được kêu lên, ‘ngọc thủy’ như nước mưa ào ào chảy ra, theo bắp đùi chảy xuống.
- Hắc hắc, lão công cho em nếm thử cảm giác sung sướng nha.
Tần Thiên vừa nói liền cầm lấy cây gậy của mình, ma sát trên đồng cỏ của Triệu Chỉ Nhược, khẽ tiến tới một chút, rồi lại rút ra.
Lập tức, Triệu Chỉ Nhược cảm giác phía dưới giống như có vô số con kiếm đang bò vậy, ngưa ngứa, cực kỳ khó chịu, rất muốn gãi một chút, nhưng lại không dám.
- Lão công, anh mau vào đi, Chỉ Nhược chịu không nổi nữa.
Triệu Chỉ Nhược chịu không nổi nói, vừa dứt lời, cây gậy của Tần Thiên mạnh mẽ tiến vào tiểu huyệt của nàng thám hiểm.
- A!
Triệu Chỉ Nhược lập tức kêu thảm một tiếng, bởi vì cái kia của Tần Thiên rất lớn, mặc dù nơi đó của nàng ra nhiều nước, nhưng vẫn bị Tần Thiên mạnh mẽ xông tới, thật là vô cùng đau đớn.
- Lão công, anh nhẹ một chút, đau quá.
Triệu Chỉ Nhược nhíu mày nói.
Tần Thiên nghe thế, liền từ từ chuyển động, Triệu Chỉ Nhược cảm giác được một trận sungsướng, cảm giác hưởng thụ truyền từ dưới lên, liền mạnh mẽ phồi hợp, đưa đẩy cặp mông căng tròn với cây gậy của Tần Thiên.
- Ưm… A… Sướng… Sướng quá… Dùng sức… Dùng sức nữa đi… Lão công, em yêu anh, yêu anh chết mất.
Triệu Chỉ Nhược hô lớn, hai tay chống lên bồn rửa tay, cùng Tần Thiên đưa đẩy, cặp mông cùng bầu ngừng không ngừng lắc lư rung động…
Tần Thiên nhìn cặp ngực lớn kia, lập tức từ phía sau bóp tới, dùng sức xoa nắn làm cho hai trái bưởi của Triệu Chỉ Nhược biến thành muôn hình vạn dạng.
- A… Lão công, dùng sức nữa đi… Chỉ Nhược muốn… Dùng sức!
.
- Không thành vấn đề!
Tần Thiên nói, vừa nói vừa dùng cây gậy lớn tiến công, nhất thời, trong phòng tắm vang tiếng va chạm bành bạch.
- A…A…Sảng khoái… Thật sướng… Lão công, em yêu anh!
Triệu chỉ nhước hồ ngôn loạn ngữ(ăn nói linh tinh) hô lớn, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Trong phòng tắm, một trận xuân ý dạt dào.
- A!
Không biết qua bao lâu, Triệu Chỉ Nhược cùng Tần Thiên quát to một tiếng, cùng đạt lên đỉnh. Triệu Chỉ Nhược cơ hồ sắp hôn mê, quá sung sướng, nàng không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần nữa.
- Thế nào rồi? Lão bà,công phu của anh có được không.
Tần Thiên đắc ý nhìn Triệu Chỉ Nhược mềm nhũn như đống bùn nói.
Triệu Chỉ Nhược thở không ra hơi nói, Tần Thiên nhất thời cực kỳ đắc ý.
- Lão đại, thằng nào tìm anh kìa….!
Đột nhiên điện thoại trong quần Tần Thiên vang lên, hắn buông lỏng Triệu Chỉ Nhược ra, với tay lấy điện thoại trong túi quần đang treo trên giá, không cần nhìn lập tức nhận điện thoại.
- Cái gì? Tao lập tức tới.
Vừa nghe thanh âm bên kia điện thoại, Tần Thiên lập tức hét lớn.
- Sao vậy lão công?
Triệu Chỉ Nhược lập tức hỏi.
- Vừa mới xảy ra chuyện, anh phải đi ra ngoài một chút.
Tần Thiên vừa nói liền vội vàng mặc quần áo vào, lấy khăn lông lau khô tóc, ngay sau đó liền chạy ra ngoài.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Hâm Đơ; 17-10-2014 at 09:10 AM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ