Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 16: Kiếm Khí tông và Hoá Linh môn đến
“Ta bị hoa mắt sao?” Địch Dương thấy hai tên tráng đinh đột nhiên biến mất trước mặt mình thì ngẩn ra, biểu tình không thể tin nổi.
“Nội lực, đây chắc chắn là nội lực tới cảnh giới cực cao, phóng xuất vào người hai tên kia khiến cơ thể chúng bạo ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng mà đây là cảnh giới trong truyền thuyết võ lâm ta mà mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện qua a !” Trần Văn Luyện cũng vô cùng kinh hãi. Hắn nhớ lại trong một điển tịch đã nhắc đến tình huống này.
“Tà thuật, tà thuật, khẳng định là tà thuật !!” Cả Cố Mã và Tây Chính An đều toàn thân run rẩy.
“Mọi người sao vậy ? Chỉ là thứ bàng môn tả đạo mà đã khiến các ngươi hoảng sợ rồi !” Chưởng môn Cuồng Đao môn hừ lạnh, vẻ mặt cực kì khinh thường nhìn về phía Địch Dương và Trần Văn Luyện, con người này nổi tiếng liều mạng, cả đời tôn chỉ hành động của y là chữ “Cuồng”, chưa bao giờ biết lui bước trước ai.
“Để ta xem ngươi có gì lợi hại !” Chưởng môn Cuồng Đao môn tung người bay tới, thanh đại đao trong tay y toát ra hàn khí lạnh lẽo đến kinh người bổ tới đầu Dương Phàm.
Bất quá Dương Phàm vẫn không nao núng, tà áo sau lưng bay phấp phới, hắn khẽ phóng ra uy áp Ngưng khí tầng hai của mình. Không gian thời gian như bị đình chỉ lại trong một khoảnh khắc này, một luồng áp lực vô hình đè nặng lên mỗi người họ có cảm giác không thể thở nổi.
“Cút !” Dương Phàm tung một cước đá vào ngực tên chưởng môn Cuồng Đao môn đang bị ngừng lại giữa không trung kia. Một đòn tuy không nói là mạnh, nhưg vì tên kia bị uy áp bao bọc lại không thể phản kháng, nên bị Dương Phàm đạp văng ra xa mấy trượng.
Địch Dương và Trần Văn Luyện thấy cảnh này thì hít vào một ngụm lương khí, phải biết rằng chưởng môn Cuồng Đao môn trong giang hồ cực kì nổi danh, võ công cũng chỉ thua họ một tầng, cả Địch Dương và Trần Văn Luyện cũng không hề dám tự tin trong vòng một trăm chiêu có thể hạ gục được người này.
Một mặt vận khí trong cơ thể để chống chọi lại với uy áp của Dương Phàm phát ra, một mặt lại không ngừng suy nghĩ đây là vị tuyệt thế cao thủ ẩn danh nào.
“Tiền bối, ngài có phải Thanh Đồng lão nhân bế quan tại Hoả Linh sơn không ạ !!”
Chập lát sau Địch Dương mới cúi đầu xuống hướng Dương Phàm cung kính hỏi.
“Nhìn ta giống một lão già lắm sao?” Dương Phàm ngẩn ra.
“Ngài cứ đùa giỡn với vãn bối, giang hồ thường đồn Thanh Đồng lão nhân ngài có nội công tâm pháp giúp cơ thể có thể bảo tồn nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, ngay cả thần công Hoả Vân chưởng kia cũng đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, vãn bối trông thấy cũng chỉ biết kính ngưỡng từ xa.” Địch Dương vẫn kính cẩn trả lời. Thực ra nhìn thấy hai quả cầu lửa kia thì lão tự nhận đó là Hoả Vân chưởng của bản thân, chỉ là người trước mắt đạt tới cảnh giới cao hơn thôi.
“Ồ thì ra ngươi cũng nhận ra ta, cũng là một kẻ có tri thức, thôi đứng lên, đứng lên đi !!” Dương Phàm nghe vậy thì cũng giả vờ gật đầu. Thật ra nhìn thấy hai tên Địch Dương và Trần Văn Luyện không hề bị uy áp của mình khuất phục thì đã thầm chấn kinh, Hoả Đạn thuật cũng chỉ còn đủ sử dụng một lần. Vậy nên khi Địch Dương nêu ra cái thân phận này thì cũng vô cùng hợp ý Dương Phàm.
“Vãn bối Văn Luyện bái kiến Thanh Đồng tiền bối, thường nghe danh người như sấm nổ bên tai, nay mới có duyên gặp mặt, đúng là phúc ba đời của vãn bối……” Trần Văn Luyện cũng vội cúi đầu hành lễ, miệng không ngừng buông ra lời nịnh nọt.
“Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục tỉ võ đi, ta không làm phiền. Nhưng mà nhớ, tỉ võ phân định thắng bại rồi thì cũng không cần sát thương người vô tội nữa, Thanh Đồng ta rất ghét cảnh máu chảy đầu rơi đó.” Bộ dáng bề trên dạy bảo bề dưới, Dương Phàm thuyết giảng mấy câu, rồi vội kéo Hoan Hoan đi.
“Buông ta ra, ngươi là đồ vô sỉ !!” Lý Hoan Hoan lại không chịu, vung tay hắn ra.
“Đừng bướng bỉnh như thế, ta sẽ giải thích kĩ càng, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, không tin chờ Tiểu Hoa tỉnh lại rồi muội hãy hỏi nàng ấy xem !” Dương Phàm cười khổ.
“Haha, không theo hắn thì hãy theo ta đi !!”
Chợt một âm thanh vang lên. Tất cả mọi người đều ngước mặt lên trời nhìn. Và một cảnh tượng mà mỗi người dân trong Bắc Phong thành cho đến mãi về sau không thể nào quên được .
Mấy trăm đạo cầu vồng rực rỡ đủ các loại màu sắc từ trên không trung vụt tới, dừng lại trên đầu đám người Dương Phàm. Một đám người nam có nữ có, già có hiện ra, chân mỗi người đều đạp một thanh kiếm. Từ người bọn họ toả ra một khí chất vô cùng phóng dật, tiêu sái, giống y như là thần tiên hạ phàm.
“Ở đây mà cũng gặp được một tiểu tu sĩ a”
Nam tử áo đen dẫn đầu nhìn xuống Dương Phàm, cười cười rồi hỏi tiếp.
“Ngươi là người của môn phái nào?”
“Ta không phải của môn phái nào cả !!” Mồ hôi trên trán Dương Phàm tuôn ra, từ nam tử áo đen kia, hắn cảm thấy một sự nguy hiểm ghê gớm.
“Làm gì mà sợ hãi vậy tiểu huynh đệ, cô nương kia là muội muội của ngươi à !”
Nam tử áo đen nói chuyện rất từ tốn, không hề có dáng vẻ gì kiêu ngạo hay uy hiếp cả.
“Là muội muội của ta, Hoan Hoan chúng ta đi nhanh thôi, cáo từ !!” Dương Phàm kéo tay Hoan Hoan vội rời đi. Nhưng chợt đột nhiên phát hiện bản thân bị một áp lực vô hình khủng khiếp giữ lại.
Đây là uy áp, lần đầu tiên Dương Phàm bị người ta dùng uy áp với bản thân, không những thế hắn cảm thấy luồng uy áp này cường đại gấp hơn vài chục lần bản thân. Hiển nhiên là do nam tử áo đen cảnh giới cao hơn hắn. Theo phỏng đoán của Dương Phàm thì có thể là Ngưng Khí tầng tám trở lên.
“Chà, Ngưng Khí tầng hai mà cũng có thể chống đỡ lâu đến vậy sao, thật là khá đó nha !!” Nam tử áo đen kinh ngạc đưa tay lên vuốt cằm.
Đám người Địch Dương, Cố Mã, Trần Văn Luyện, Tây Chính An thì đã chết đứng từ nãy giờ. Lần đầu tiên từ lúc cha sanh mẹ đẻ bọn họ thấy có người có khả năng bay trên không trung, nhưng hiện tại không chỉ một mà có hơn cả trăm người. Ngay “Thanh Đồng lão nhân” trong truyền thuyết kia mà hiện giờ bộ dáng đang hết sức đau khổ cố gắng chống chọi, làm bọn họ thật không biết nói gì hơn.
“Tiểu muội muội, lại đây nào !!” Nam tử áo đen trên khuôn mặt vẫn thuy chung một nụ cười hiền lạnh. Hắn vừa dứt lời một. Lập tức thân hình Lý Hoan Hoan vụt bay lên trên cao, thoát khỏi tầm tay của Dương Phàm, bị kéo lại hướng hắn.
“Thả !! Tiểu huynh đệ à ! Cô ấy có Thiên Linh căn, tương lai sẽ thành một Kết Đan kì tu sĩ, không thích hợp với ngươi đâu . Buông tha đi, Âu Dương Khiếu Thiên ta có thể cho ngươi vào Kiếm Khí tông của chúng ta làm ngoại môn đệ tử. Ngưng Khí tầng hai, cốt linh mười bảy tuổi. Không tệ ! Không tệ !
Âu Dương Khiếu Thiên ôm lấy Lý Hoan Hoan, sau đó hướng Dương Phàm nói.
“Ngươi nên biết điều một chút, Âu Dương sư huynh là tuyệt đỉnh thiên tài ở Kiếm Khí Tông, trong người mang Thiên Linh căn, nếu sư huynh và muội muội ngươi kết thành đạo lữ song tu thì rất có thể đột phá tới thành Nguyên Anh kì đại tu sĩ.” Một lão bào đứng sau lưng Âu Dương Khiếu Thiên mở miệng nói, ngữ khí có phần nịnh nọt.
“Ta không cần biết !! Trả Hoan Hoan lại cho ta !!”
“Thì ra muội tên là Hoan Hoan. Tên đẹp lắm !” Đưa tay vuốt lên bờ má Lý Hoan Hoan, Âu Dương Khiếu Thiên bộ dáng nhu hoà nói. Lý Hoan Hoan hiện tại bị hắn ôm lấy trong lòng, thân thể không cách cử động, bị Âu Dương Khiếu Thiên khi dễ như vậy thì nước mắt cũng chỉ biết lăn dài trên hai gò má.
“Chà chà, Âu Dương huynh, vừa tới đây mà đã muốn thu mĩ nữ rồi sao.” Một giọng nói từ phía Đông vang lên, một con rết khổng lồ bay trên không tới, cũng dừng lại trên đầu đám người Dương Phàm.
“Hoá Linh môn sao tới sớm vậy, đệ kính chào Đông Phong huynh !” Âu Dương Khiếu Thiên nhìn sang đoàn người đang ngồi trên lưng con rết, ánh mắt chú mục và trung niên nhân đứng đầu, khiêm tốn đáp lời.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 17: Gia nhập Tinh Đạo tông
“Sao Âu Dương huynh lại nói như vậy, hình như huynh còn tới sớm hơn nữa nha. Không biết đã có thu hoạch gì chưa ?” Đông Phong nhìn Âu Dương Khiếu Thiên đầy ẩn ý. Vốn dĩ y đã tưởng người của Hoá Linh môn mình đến sớm nhất. Nhưng ai dè khi dò xét một vòng quanh đây xong, rồi đi tới Bắc Phong thành thì lại thấy Kiếm Khí tông đã xuất hiện từ lâu.
“Cũng chẳng có gì hay ho, ngoài một muội muội có Thiên Linh căn. Mà Đông Phong huynh đừng có để ý đến muội ấy đấy nhá, nếu không tình bằng hữu giữa huynh đệ ta e rằng không xong rồi !” Âu Dương Khiếu Thiên cũng mỉm cười đáp trả, nhưng trong giọng nói chứa đầy lạnh lẽo băng hàn. Hiển nhiên hàm ý nói Đông Phong đừng nên xen vào chuyện không phải của mình.
“Huynh yên tâm, đồ dùng của huynh đệ mình, Đông phong ta sao lại nỡ tranh giành chứ. Còn cái bảo vật gây ra dị tượng kia chắc chắn đã có người nhanh tay đoạt mất rồi, chuyến đi này của chúng ta rõ ràng là đã lãng phí không ít công sức.” Đông Phong thần sắc vẫn như thường, nhưng cũng đáp lại một câu, sau đó dò xem sắc mặt Âu Dương Khiếu Thiên có gì thay đổi không. Nhưng Đông Phong cũng đành lắc đầu thở dài ngao ngán vì chẳng dò xét thêm được gì.
Tới đây, Đông Phong cười cười, nhìn sang Dương Phàm đang giận dữ dưới đất rồi vung tay một cái, một lọ đan dược có mùi thơm phức bay tới chỗ Dương Phàm.
“Đây xem như ta thay Âu Dương huynh đền bù thiệt hại cho ngươi. Ráng mà tu luyện tốt. Nhớ, lần sau có thực lực thì mới bảo vệ được những thứ thuộc về mình."
Chụp lây bình đan dược, Dương Phàm tức đến không thể nói nên lời. Những người này là tiên nhân, đáng lẽ tính cách phải thoát ly thế tục, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy chúng giống như cướp bóc ngoài đường đến như vậy? Thậm chí còn ngang nhiên vô sỉ hơn nữa ! Chẳng lẽ như vậy gọi là tu tiên sao !
“Các ngươi…. Sau này sẽ hối hận !!!” Chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Khiếu Thiên, đôi mắt Dương Phàm loé lên hận ý mãnh liệt. Nhìn Hoan Hoan bị cưỡng ép nằm trong vòng tay kẻ khác, nước mắt trên bờ mi chảy ràn rụa, lòng Dương Phàm đau nhói. Hắn ghét cái cảm giác này, ghét cái cảm giác người thân bên cạnh bị tổn thương mà bản thân chỉ đành trơ mắt ngó này.
Nhưng hiện tại, hắn bất lực.
Âu Dương Khiếu Thiên nghe vậy Dương Phàm nói vây thì nét mặt cũng thản nhiên, không biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Tiểu huynh đệ à. Âu Dương ta năm nay ba mươi bảy tuổi, đã là Ngưng Khí tầng mười lăm rồi, ngươi nên cố gắng một chút !” Tuy là ngữ ý khinh bỉ, chế giễu nhưng cách ăn nói của Âu Dương Khiếu Thiên lại làm cho người ta có cảm giác người này rất khiêm tốn, ôn hoà.
“Lần này chúng ta đến đây xem như cũng có thu hoạch lớn, Hoan Hoan, ta đưa muội về tông môn, chờ khi ta Trúc Cơ thành công thì hai chúng ta sẽ thành hôn.” Âu Dương ôm Lý Hoan Hoan rời đi, đám người cưỡi phi kiếm cũng hoá thành từng đạo cầu vồng bay theo sau.
Đông Phong lắc đầu than nhẹ, cũng bắt ấn quyết, lập tức con rết khổng lồ bay đi, để lại một mình Dương Phàm đứng cạnh Mộng Nguyệt hồ trầm mặc. Đám người Cố Mã, Địch Dương, Tây Chính An, Trần Văn Luyện thì cũng đơ người ra, đứng nhìn vị “Thanh Đồng lão nhân” kia, trong lòng có nổi lên chút chua xót thay cho hắn. Dù sao chính mắt thấy người yêu bị kẻ khác dùng một cách bá đạo cướp đi như vậy thì quả thật vô cùng đáng thương.
“Vẫn … Vẫn còn….. tiên nhân bay tới !” Chợt một tên tráng đinh đưa tay trên chỉ lên trời, dáng vẻ sợ hãi, lắp bắp nói.
Tất cả các ánh mắt lúc này lại một lần nữa dáng lên bầy trời. Không phải cưỡi kiếm hay rắn rết mà là là một con thuyền độc mộc to lớn bằng diện tích cỡ năm sáu ngôi nhà bình thường gộp lại. Và trên đó cũng chỉ toàn nam nhân, không hề có lấy một mống phụ nữ như hai tốp tiên nhân kia.
“Cố Minh ?! Là Cố Minh sao? Không, ta đang hoa mắt, đó là tiên nhân, Cố Minh nhà ta đang đi du lịch chưa về !” Cố Mã khi vừa nhìn thấy nam tử bạch y dẫn đầu này thì trong đầu vang lên một tiếng nổ mạnh. Bởi vì nam tử kia cực kì giống con trai cả của lão, Cố Minh. Vẫn là dáng vẻ thư sinh đó, vẫn là một đôi mắt thông minh chứa đựng đầy sự hiền lành, lương thiện đó. Nhưng mà từ khí chất nam tử đó toả ra lúc này, lại là một cảm giác cao xa lão không bao giờ với tới được.
Nam tử kia như cảm thấy được ánh mắt của Cố Mã, hắn mỉm cười. Một nụ cười khiến nước mắt Cố Mã chảy ràn rụa.
“Minh nhi !”
Chiếc thuyền nhẹ nhàng đáp xuống Mộng Nguyệt hồ, làm mặt nước xao động, từng làn sóng nhỏ khẽ gợn lăn tăn.
Nam tử thư sinh kia chậm rãi bước chân lên bờ phố Vĩnh Tương, đi về phía Cố Mã.
“Đại ca !” Cố Vân Phi không dám tin vào mắt mình.
“Cố Minh có phải là con không ?” Khuôn mặt đầy mỡ của Cố Mã run run, lão bước tới vịn lấy hai vai của nam tử trước mặt, biểu tình cực kì xúc động.
“Ta là Cố Minh !” Nam tử thư sinh mỉm cười. Câu nói này đã trả lời tất cả.
Đứng bên kia, đám người Địch Dương, Tây Chính An khi nghe câu nói này thì cũng hít vào một ngụm lương khí. Trong lòng cực kì hoảng sợ, con trai của kẻ địch là tiên nhân, không cần hỏi cũng biết kết quả nếu như hắn muốn báo thù. Nghĩ đến đây trong lòng Tây Chính An đã tính tới kế sách rút lui.
Hắn im lặng không nói năng gì lui dần vào đám đông tráng đinh của mình. Ý đồ muốn tẩu thoát.
“Minh nhi, bắt hắn lại, chính hắn giết chết Điền nhi, còn làm Vân Phi cụt đi một cánh tay nữa.” Cố Mã ai ngờ vô cùng linh mẫn, lập tức chỉ tay về phía Tây Chính An làm mặt mày hắn trắng bệch.
Trái lại Cố Minh vẫn không có biểu tình gì, chỉ thầm thở dài.
“Cha à ! Người có biết cả đời này người đã hại biết bao gia đình phải ly tán, làm biết bao nhiêu người mất mạng trong cuộc chiến tranh đoạt tiền tài quyền lực của mình không ? Những chuyện xảy ra hôm nay, âu cũng là một phần nhân quả người phải gánh chịu !”
“Con….” Nghe vậy thì Cố Mã cũng không nói nên lời. Lão chợt cảm thấy đứa con này của mình đã thay đổi khá nhiều, trong mắt đôi mắt lương thiện của nó có thấp thoáng một tia vô tình, lãnh khốc.
“Con thay đổi thật rồi !”
“Con người ta ai mà không phải thay đổi. Cha, người cũng nên thay đổi đi…..” Nói xong cả hai người lại trầm mặc.
“Lần này ta về đây là để làm nhiệm vụ sư môn, cũng là nhân cơ hội thăm cha. Người…. bảo trọng !” Chập lát sau Cố Minh than nhẹ, lại bước đi quay về phía thuyền. Vừa nãy Tinh Đạo tông tìm kiếm cũng thất bại, khẳng định bảo vật đã được người khác lấy đi từ sớm, nên Cố Minh cũng chẳng buồn đi tìm kiếm làm gì nữa. Hắn vốn dĩ cũng định sau đó ngay lập tức quay về tông môn nhưng sực nhớ lại, trong thành này mình vẫn còn một người cha, vẫn còn một gia đình. Tuy họ tệ hại nhưng dù sao cũng là người thân của mình, vì vậy y mới cố tình đi vào Bắc Phong thành.
Tất cả những chuyện xảy ra nảy giờ Dương Phàm đều thấy, nhưng hắn không để tâm, điều duy nhất trong đầu hắn bây giờ là sự thù hận xen lẫn thống khổ.
“Này tiểu huynh đệ, theo ta về Tinh Đạo tông đi !” Chợt Cố Minh quay đầu lại hướng Dương Phàm nói.
“Tinh Đạo Tông ? Ta có thể sao ?” Hắn ngơ ngẩn hỏi lại.
Cố Minh mỉm cười, không trả lời. Y bước xuống thuyền, sau đó lại lên tiếng.
“Nếu ngươi muốn sau này đoạt lại Hoan Hoan muội muội kia thì hãy mau lên đây, Cố Minh ta trước giờ rất ghét phải chờ đợi.”
Dương Phàm nghe vậy vội vàng chạy tới nhảy lên chiếc thuyền.
Chiếc thuyền dần bay lên cao, rồi vụt biến mất trong những tầng mây dưới ánh mắt ngẩn ngơ của người dân Bắc Phong thành, Cố Mã thở dài, rồi ra hiệu tráng đinh của mình lui về, tuyên bố ngừng chiến muốn làm lành với Tây Chính An, điều này làm Tây Chính An mừng rỡ vội đáp ứng. Chả ai lại dại gì đắc tội với ca của tiên nhân.
Rồi câu chuyện tiên nhân hạ phàm ở Bắc Phong thành dần lan xa khắp Việt quốc. Đương kim hoàng đế cho người đến sắc phong Cố Mã làm chức Quốc sư, nhưng điều mọi người không ngờ là Cố Mã này lại từ chối. Chừng vài ba năm sau, Cố Mã cũng đem hết tài sản ra làm từ thiện, rồi lặng lẽ lên núi quy ẩn.
Từ đó, cho tới mãi cả ngàn năm sau. Trong Bắc Phong thành vẫn lưu truyền một truyền thuyết về tiên nhân, trong truyền thuyết đó, có nhắc tới đệ nhất cao thủ giang hồ Thanh Đồng hiệp khách, sau lưng có một con chim đa đa bay lượn, hai tay tung hoả cầu đánh nhau với ba tốp tiên nhân để bảo vệ người yêu của mình, vốn là công chúa nơi thiên đình. Cuối cùng Thanh Đồng hiệp khách thất bại, hình câu thần diệt. Người yêu cũng bị bắt đi. Kết thúc một câu chuyện tình lãng mạn giữa tiên và phàm.
…o0o……………..
Lúc này Dương Phàm đang ngồi trên con thuyền độc mộc.
Bên cạnh, hắn thấy những nam nhân khác đều mỉm cười thân thiện với mình, không hề có vẻ gì khinh thường cả.
“Xin chào ta tên là Mộc Thanh.”
“Còn ta là Vương Trác, cứ gọi một tiếng Trác ca được rồi !” Nam tử mặc áo xanh, có dáng vẻ phóng khoáng nói.
“Đệ là Dương Phàm “
Dương Phàm cũng mỉm cười đáp. Tâm trạng cũng vui vẻ dần.
“Cố gắng mà tu luyện, mai mốt tu vi lên cao rồi thì cái thằng chó Khiếu Rắm Khiếu Phân gì đấy có ngày cũng bị ngươi đá chết mà thôi ! Đừng buồn nhé !” Vương Trác cười hề hề, vỗ vai hắn mấy cái bốp thật mạnh. Nói một câu làm cả bọn ngồi sau cũng cười ồ lên.
“Vào Tinh Đạo tông chúng ta ngươi sẽ không thất vọng đâu, tuy là không có mĩ nữ, nhưng mà bù lại…… hắc hắc, mĩ nam thì rất nhiều a !”
“Hơn nữa Tinh Đạo tông chúng ta quy tắc hành xử rất là phóng khoáng… À không, chỉ các sư huynh đệ ở Thất phong, Bát phong mới vậy thôi. Còn lại, ôi dào thật quá tệ !”
“Nhớ nhé, gặp người Nhất phong thì phải bỏ chạy liền nhé, bọn chúng rất đông và hung hãn !”
"....."
Cả đám nam nhân thi nhau nói chuyện với Dương Phàm, hoàn toàn không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.
Cố Minh ngồi một mình ở đầu thuyền, gió mát thổi cuồn cuộn, vẻ mặt rất thư thái, y lẩm bẩm.
“Lần này dứt được duyên phàm, có lẽ một năm nửa là ta có thể tiến hành thử Trúc Cơ rồi. Huyết Sắc thí luyện giữa tam đại môn phái sắp tới, nếu không thể Trúc Cơ trước họ Âu Dương kia với Đông Phong, thật sự là sẽ rất nguy hiểm. Nếu không thể Trúc cơ thì đành vào yêu thú sơn mạch kiếm cơ duyên một lần vậy”
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 18: Tới chánh điện
Phía Bắc Việt quốc, giữa Vũ quận và, Ly quận có một dãy núi cao, địa hình hiểm trở, quanh năm sương mù phủ kín.
Nơi đây tồn tại nhiều truyền thuyết, có người kể rằng khi đi vào tới chân núi, định tiến nhập thám hiểm vào vùng sương mù kia thì đột nhiên cảm giác trời đất xoay chuyển, đến khi định thần lại thì đã phát hiện bản thân quay về chỗ cũ. Sự kiên này làm dấy lên nỗi tò mò trong lòng nhiều người thích mạo hiểm, họ luôn cố gắng xâm nhập vào dãy núi kia nhưng vô vọng. Rồi dần dần cũng chẳng ai còn hứng thú, khiến ngọn núi ngày càng hoang vắng, người dân xung quanh đặt cho ngọn núi này là Mê Tung sơn, đồng thời dặn dò con cháu không được lên đó làm những việc vô ích phí thời gian nữa.
Lúc này con thuyền độc mộc chở Dương Phàm đã bay tới gần ngọn núi.
Dọc đường đi Dương Phàm luôn toả ra vô cùng hào hứng với những cảnh vật phía dưới, núi non trùng điệp, rồi từng toà thành rộng lớn, còn có nhưng con sông lớn chạy dài từ phía nam ra phía bắc. Tất cả những cảnh tượng này trước đây hắn chưa từng được thấy bao giờ, nếu có thì cũng chỉ qua một ít điển tịch cùng sách vở cũ.
Việt quốc tám quận, bảy mươi thành, vô số núi cao cùng sông lớn, xen lẫn hàng trăm dam lam thắng cảnh, tuy là không chính thức chạm tới, nhưng những thứ này Dương Phàm đã được một phần nào đó trải nghiệm, ít nhất là từ trên không trung nhìn ngắm xuống. Một mĩ vị mà phàm nhân cả đời cũng không thể có được.
Về sau, khi Dương Phàm đã gia nhập vào Tinh Đạo tông, hắn tin chắc rằng mình có thừa thời gian để đi ngao du phong thuỷ, tận mắt ngắm những cảnh đẹp này, thậm chí sự vui sướng sẽ càng tăng gấp bội nếu có Lý Hoan Hoan, suy nghĩ tới đây trong lòng Dương Phàm không khỏi dấy lên chút bực tức.
“Thực lực là quan trọng nhất, phải có thực lực mới có thể bảo vệ được cho những người thân yêu của mình”
Câu nói này hắn nhớ kĩ.
Dương Phàm hít sâu vào một hơi, nhìn thẳng ra ngọn núi tràn ngập sương mù trước mặt. Hắn cảm thấy chính nơi này sẽ thay đổi cuộc đời của hắn, cái tương lai của hắn tuy vẫn vô cùng mù mịt như đám sương mù kia, nhưng ít ra hiện tại hắn có quyền lựa chọn một hướng đi cho riêng mình.
Chỉ thấy Cố Minh tay bắt ấn quyết, lập tức một đạo hào quang loé lên từ cái túi nhỏ bên hông của y rồi phóng ra bay thẳng vào Mê Tung sơn.
Chừng ba phút sau, trong làn sương mờ mờ Dương Phàm thấy đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng khá lớn, làm lộ ra khung cảnh một ngọn núi cao lớn bên trong.
Đột nhiên con thuyền chấn động mạnh, tăng tốc tốc thật nhanh bay vào lỗ hổng kia làm cả đám ngồi trên thuyền đều bị giật ngược về phía sau. Dương Phàm càng thê thảm, cũng vì đang mải mê quan sát xung quanh mà suýt nữa hắn đã thổi bay về phía sau chiếc thuyền, cũng may là có Vương Trác nhanh tay giữ lại.
“Sao Triệu sư bá không sửa lại cái trận pháp đi a ! Mỗi lần như thế này quả là doạ người mà !” Khi con thuyền đi vào trong xong thì lỗ hổng kia cũng nhanh chóng khép lại. Mộc Thanh thấy thế thì sắc mặt tái mét kêu lên .
“Còn nói, Triệu sư bá dạo này toàn tập trung vào mấy thứ vớ va vớ vẩn, hôm trước ta còn thấy đi bắt một con yêu thú cấp một nhãi nhép rồi leo lên bay khắp Tinh Đạo tông, thu hút sự tập trung từ Nhất phong cho tới Bát phong, có người còn gọi ông ấy là người điên…..” Vương Trác thả Dương Phàm ra, thở dốc mấy cái rồi cũng bực mình chửi.
“Đừng bất kính với Triệu sư bá, nội tình bên trong các ngươi không thể nào biết được hết, đừng nên nói lung tung” Cố Minh nhíu mày nhắc nhở.
“Được rồi sư huynh” Vương Trác vẻ mặt thểu não đáp.
“Thôi về tới nơi rồi, đừng nói bậy nữa, kẻo Triệu sư bá nghe được lại bắt các ngươi đi hành hạ.” Cố Minh vung tay một cái. Chiếc thuyền ngay lập tức hạ xuống chân núi kia.
Tất cả lục tục leo xuống, Dương Phàm nhìn quanh quất xung quanh một lần, chợt hắn phát hiện ra một điều rất kinh người. Khung cảnh bên trong đây hoàn toàn giống ở bên ngoài kia, trừ bỏ ít sương mù hơn, không gian bên trong lại rộng hơn một chút, thì không có điểm nào khác biệt.
“Sao ngạc nhiên lắm phải không, bên ngoài thật ra chỉ là một cái ảo trận do Triệu sư bá thiết lập thôi, còn bên trong đây mới là cảnh thật. Từ từ rồi đệ sẽ biết hết tất cả thôi.” Cố Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dương Phàm thì mỉm cười giải thích. Đoạn quay qua bảo đám Mộc Thanh, Vương Trác quay về động phủ của mình, bản thân thì ở lại với Dương Phàm.
"Dương đệ có khó khăn gì thì cứ lên khu nội môn đệ tử nói với ta nhé, Mộc Thanh ca nhất đinh sẽ làm chủ dùm ngươi." Trước khi đi Mộc Thanh vẫn ngoái đầu lại nói với Dương Phàm. Xem điệu bộ có vẻ rất quan tâm.
“Sư phụ tuy vô cùng khó tính nhưng người chỉ cần biểu hiện thành tâm, kính cẩn một tí thì sẽ không có vấn đề gì đâu, huống hồ là do Cố sư huynh đích thân tiến cử…. thế nhé Dương sư đệ, cứ bình tĩnh mà hành sự..” Vương Trác cũng không chịu thua kém, kéo vai hắn nói nhỏ vài ba câu.
“Nói xong chưa, xong rồi thì mau lên đường” Cố Minh hối thúc.
…o0o……………
Tinh Đạo tông có tổng cộng tám ngọn núi, theo thứ tự lần lượt là Nhất phong cho tới Bát phong. Mỗi một phong đều có một vị trưởng lão toạ trấn, mà ở Nhất phong chính là do đương kim chưởng môn nhân Nguyên Hư đạo nhân, tục danh Hoàng Phủ Tịch, còn Bát phong cũng chính là nơi đám người Cố Minh ở là, do Xuất Trần đạo trưởng, Hồ Kính làm chủ.
Bát phong là ngọn núi nhỏ nhất, cũng là ít đệ tử nhất. Nguyên do cũng vì công pháp của Bát phong có phần đặc biệt, ít ai tu luyện được đến cảnh giới đại thành mà công hiệu càng lại không được rõ ràng. Cũng vì vậy cho nên những phong kia đều chiếm hết đa số người tư chất tốt, còn tư chất thấp kém nhất thì đi về Bát phong.
Tuy vậy trong ba năm gần đây Bát phong có một đại thiên tài mới nổi, chính là Cố Minh, mang trong mình cực phẩm song linh căn, lại có cơ duyên rộng lớn, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi mà vụt từ Ngưng khí tầng một lên tới Ngưng khí tầng mười lăm. Đây chính là niềm tự hào hiện tại của Bát phong.
Lúc này Dương Phàm đang đi trên từng bậc thang lên đại điện trên đỉnh núi. Kết cấu của Tinh Đạo tông khá kì lạ, không cho xây bất kì phòng ốc nào cả. Mỗi phong chỉ được phép có duy nhất một đại điện ở trên đỉnh núi. Còn lại các đệ tử thì tự mở lấy động phủ cho riêng mình ở các nơi trong núi.
“Thật là mệt ! Này Cố Minh sư huynh, sao chúng ta không thể lấy chiếc thuyền kia bay lên đây cho nhanh, đỡ mắc công như thế này “ Vừa đi Dương Phàm vừa không ngừng thở dốc, mặt mày đã đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại.
“Thuyền đó không phải muốn dùng là dùng đâu. Bệ Ngạn thuyền chính là mỗi lần vận hành phải tiêu tốn hơn hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, cũng chính bằng hơn ba tháng linh thạch của ta đấy” Cố Minh trả lời.
“Mà linh thạch là gì vậy?” Dương Phàm hỏi tiếp, chân vẫn cố sức leo lên.
“Đệ có cảm nhận được không khí ở đây khác với bên ngoài chỗ nào không?”
Nghe Cố Minh nói vậy Dương Phàm cũng ngước mặt lên trời hít vào thử một hơi.
“Linh khí vô cùng nồng đậm, rất dễ dàng cảm ứng.”
“Đúng, đây là loại thiên địa linh khí ở dạng hơi. Còn loại cao cấp hơn là ở dạng rắn, cũng chính là linh thạch. Có linh thạch thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn nhiều lần. Tuy vậy trên linh thạch thì còn một loại thiên địa linh khí ở dạng lỏng gọi là linh tuyền. Đây mới là thánh phẩm của tu tiên giả chúng ta.”
“Mà sư huynh tu tiên giả sau Ngưng khí kì thì còn cảnh giới Trúc cơ nữa à, một khi tới Trúc cơ thì có phải là cực hạn chưa?” Vốn khi nghe Âu Dương Khiếu Thiên nói hắn sắp Trúc cơ thì Dương Phàm quả thật rất ngạc nhiên.
Ngưng khí mười lăm tầng vốn tu luyện đã vô cùng lâu, theo Dương Phàm ước chừng bản thân khi bản thân đạt đến ngưng khí tầng mười lăm thì cũng phải hơn bảy tám mươi tuổi. Nhưng nhìn đám người Mộc Thanh, Vương Trác cảnh giới đều trên tầng mười mà vẫn trẻ trung, hoạt bát như thường, theo Dương Phàm nghĩ là trong đây nhất định là có ẩn tình.
"À, tu sĩ chúng ta có tổng cộng năm cảnh giới Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần. Từ Trúc cơ trở đi thì phân ra làm bốn tầng sơ kì, trung kì, hậu kì, và tầng cuối là đỉnh phong......"
Chợt Dương Phàm cảm thấy trong ngực có một thứ đang ngọ nguẩy, tạo cho một cảm giác hơi nhột nhột.
“Chíp, chíp” Từ trong ngực áo Dương Phàm, con chim đa đa thò đầu ra bên ngoài, hai mắt trân tráo nhìn hắn. Lúc trước khi đám người Âu Dương Khiếu Thiên vừa tới thì nó đã vội nhảy vào trong áo Dương Phàm lẩn trốn, xem ra rất có linh tính.
“Ách, Dương đệ, sao đệ lại mang con thú phàm trần này vào đây.” Cố Minh khi phát hiện ra con chim đa đa thì cũng nhảy dựng lên.
“Đệ thấy nó cũng khá dễ thương, mà lại thông minh nên cho nó đi theo cùng !” Dương Phàm cười khổ.
Cố Minh nghĩ gì đó rồi cũng gật đầu.
“Tu sĩ chúng ta vốn có thể thuần phục yêu thú biến thành linh thú cho mình. Hiện tại trong tông môn chúng ta cũng có rất nhiều linh thú, đệ nên cẩn thận một chút, con chim bảy màu này mà chạy ra ngoài thì rất dễ bị làm thịt.”
“Quéc, quéc !” Con chim đa đa kêu lên mấy tiếng, như là phản đối câu nói của Cố Minh.
“Chà, đúng quả thật là có linh tính rất mạnh !” Cố Minh thấy cảnh tượng này thì vô cùng khinh ngạc, không nhịn được mà cũng buộc miệng khen một câu.
“Sư huynh tới nơi rồi” Dương Phàm nói. Phía trước mặt hắn bây giờ là một toà chánh điện lớn cao to rộng lớn, từ khí thế toát ra phong thái vô cùng uy nghiêm.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 19: Khai mở động phủ
Bước vào chánh điện, điều Dương Phàm thấy đầu tiên là một sự trống trải vô cùng.
Nơi đây tuy rộng nhưng chẳng có đồ dùng gì cả, có độc nhất một chiếc ghế dài phủ lông thú ở cuối phòng, mà trên đó có một người đàn ông trung niên đang nằm ngủ say, khuôn mặt cũng rất trẻ, hai hàng ria mép theo những tiếng ngáy cũng từ từ đung đưa.
“Sư phụ, đồ nhi Cố Minh bái kiến !” Cố Minh chỉnh đốn trang phục, sau đó tới trước mặt trung niên nhân kia, chắp tay kính cẩn hành lễ.
“Khò, khò….” Nhưng Xuất Trần đạo trưởng vẫn nằm ngủ như thường, chẳng có phản ứng gì.
“Sư phụ, sư phụ !” Cố Minh lớn tiếng dần.
Nhưng vẫn một bầu không khí tĩnh lặng xen lẫn những tiếng khò khè vang lên.
“Sư phụ, đồ nhi theo lời sư tổ tới phương Nam tìm kiếm bảo vật, nhưng không thành công, tuy vậy lại phát hiện ra một sư đệ có tư chất rất tốt, mười bảy tuổi mà đã là Ngưng khí tầng hai. Trong mình mang trung phẩm kim mộc song linh căn…...”
Đến đây tiếng ngáy chợt dứt. Nhưng cũng phải mất một lúc lâu sau trung niên nhân kia mới chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy nhìn về phía Dương Phàm rồi thấp giọng nói.
“Lại đây !”
Dương Phàm cũng không dám chậm trễ tức thì lại gần. Hồ Kính nhìn Dương Phàm một lượt từ đầu tới chân rồi cũng gật gù ra vẻ hài lòng.
“Tuy chỉ là trung phẩm song linh căn, nhưng mà mười bảy tuổi đã có thể đạt tới tầng hai thì lại vô cùng hiếm gặp. Được rồi, ngươi muốn bái ta làm sư phụ đúng không?”
“Đúng vậy ạ !” Dương Phàm cuối thấp đầu kính cẩn trả lời.
“Chà Cố Minh, lần đầu tiên ta thấy ngươi đem một tiểu Ngưng Khí kì lên đây tiến cử, hắn có phải là họ hàng gì với ngươi không” Hồ Kính thấy Dương Phàm lễ độ như vậy thì cũng mỉm cười gật đầu ra vẻ hài lòng. Tuy nhiên bản thân cũng có chút tò mò về mối quan hệ giữa Cố Minh và Dương Phàm.
Cố Minh nghe Hồ Kính nói vậy thì liền đáp.
“Vốn là họ hàng xa ở chốn phàm trần, lần này đệ tử về đến Bắc Phong thành tình cờ gặp được Dương đệ, lại thấy trong mình y có linh khí của người tu tiên, vội tra hỏi, thì ra là lúc hắn năm tuổi vô tình gặp được tiên duyên, cho nên đệ tử cũng muốn chiếu cố cho Dương đệ một chút, thay sư phụ đem hắn thu nạp vào Tinh Đạo tông chúng ta.”
Cố Minh trả lời rất bình tĩnh, dõng dạc, dường như không vấp phải một khuyết điểm nào khiến Dương Phàm cũng thầm thán phục. Nếu như chỉ nhìn bộ dáng bề ngoài, chắc hẳn không ai dám tin bạch y thư sinh nho nhã này lại là một người tu tiên, hơn nữa tu vi còn rất cao.
“Được, xem ra phúc duyên của Dương tiểu tử này cũng rất thâm hậu. Vậy ta sẽ thu nhận nó làm đệ tử của mình, tuy nhiên ban đầu vẫn phải đối đãi như những đệ tử cấp thấp khác, đề phòng có người không vừa mắt mà dị nghị, đến lúc đó chỉ sợ Dương đệ của ngươi phải hứng chịu nhiều rắc rối” Hồ Kính trầm tư một lát rồi gật đầu đồng ý, ông phất cổ tay áo lên, một luồng gió nhẹ thổi ra, mang theo một cái túi trữ vật nhỏ bay tới trước mặt Dương Phàm.
“. Bây giờ sư phụ thưởng cho ngươi một túi trữ vật đại, một thanh trung phẩm phi kiếm, ba lọ Thanh Nguyên đan, hai bộ y phục tông môn, ba viên hạ phẩm linh thạch kim thuộc tính, hai viên mộc thuộc tính, cộng thêm một khu đất mở động phủ thuộc hạng trung."
Dương Phàm nét mặt mừng như điên, tay đón lấy túi trữ vật rồi vội vàng dập đầu bái một cái thật sâu. Trong lòng hắn bây giờ có một cỗ khí nóng rạo rực xông lên toàn thân, khiến mặt hắn đỏ bừng bừng, nhịp tim có chút gấp gáp.
Kể từ nay hắn chính thức trở thành người tu tiên. Thân phận đối với tên chăn ngựa lúc trước chính là hoàn toàn bất đồng.
Một người tu tiên địa vị thậm chí còn hơn hẳn hoàng đế của một quốc gia, vì phàm nhân cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể lên trời xuống biển, dời non lấp bể được. Nhưng người tu tiên thì có thể.
Một tu sĩ Ngưng Khí kì có thể nói là quét khắp võ lâm phàm nhân không địch thủ. Vậy Trúc Cơ kì sẽ như thế nào, lại còn Kết Đan kì, Nguyên Anh kì.
Nghĩ tới những việc này nội tâm Dương Phàm không khỏi hưng phấn.
“Thôi được rồi, không cần phải vui tới mức như vậy, càng về sau thì ngươi sẽ càng chán ghét con đường này thôi.” Hồ Kính thấy trạng thái hưng phấn của Dương Phàm thì cũng chỉ nhàn nhạt nói.
“Cố Minh ngươi đi xuống núi trợ giúp Dương Phàm lập động phủ. Sau đó đi tìm Mộng Điệp về đây cho ta. Được rồi, hai người các ngươi mau đi đi !” Rồi ông ta cũng chẳng nói gì thêm nữa mà tiếp tục nằm xuống ngủ, tiếng ngáy lại vang lên đều đều.
Dương Phàm sửng sờ không thốt nên lời…. vị sư phụ này mới đó mà đã ngủ say mất……
Quay sang bên cạnh chỉ thấy Cố Minh cười khổ, không giải thích gì thêm.
Cố Minh và Dương Phàm chắp tay cuối đầu hành lễ, rồi quay người rời khỏi chánh điện.
Trên đường đi xuống, Dương Phàm trong lòng cực kì vui sướng, cái cảm giác mĩ diệu lúc này khó nói thành lời.
Từ nay hắn đã chính thức trở thành đệ tử của một tông môn tu tiên. Tương lai vô cùng rộng mở. Quan trọng nhất là có cơ hội biến mạnh để đoạt lại Hoan Hoan. Nghĩ tới đây hai tay hắn nắm chặt, nét mặt tràn đầy quyết tâm.
“Lại nghĩ tới cô bé kia à?” Cố Minh quay sang thấy thế thì mỉm cười.
“Đệ không nuốt trôi cục tức này ! Một năm sau nhất định phải đánh lên Kiếm Khí tông cướp lại muội ấy !”
“Nếu đệ muốn mau chóng đuổi kịp họ Âu Dương kia thì rất khó, trừ khi gặp được cơ duyên kì ngộ gì đó. Vì vậy hãy cố gắng đi ra bên ngoài lịch lãm thật nhiều. Trong sinh tử mà kích thích bản thân đột phá !” Cố Minh vỗ vai Dương Phàm an ủi, nhưng hắn cũng không tin tưởng Dương Đệ này của hắn có thể trong vòng một năm ngắn ngủi đuổi kịp Âu Dương Khiếu Thiên. Phải biết chính bản thân hắn mang trong mình cực phẩm song linh căn, lại gặp được vô số kì ngộ kinh người mới có thể trong ba năm hoàn thành Ngưng Khí mười lăm tầng. Nhưng dù sao tiểu đệ này cũng chỉ vừa chân ướt chân ráo gia nhập tu tiên giới, Cố Minh cũng không muốn ngay lập tức dập tắt hùng tâm tráng chí của hắn
Dương Phàm nhìn sang Cố Minh khẽ gật đầu, trong lòng đầy cảm kích. Từ lúc nhập môn đến giờ các huynh đệ như Vương Trác, Mộc Thanh, Cố Minh luôn luôn đối với mình rất tốt.
Bát phong này, xem ra có lẽ cũng không tệ lắm !
….o0o……………………………..
“Chúc mừng Dương đệ ! Vừa vào tông môn mà đã được động phủ bậc trung thế này ! Về sau có gì mong Dương đệ chiếu cố nha !”
“Dương huynh đúng là có phúc khí, được sư phụ quan tâm, đệ là hàng xóm bên cạnh. Có gì nhớ chiếu cố, nhớ chiếu cố !”
“Dương huynh đây là ít quà mọn mong huynh nhận, cũng xem như tấm lòng của đệ, nhớ tên đệ là Phùng Khải nhé !”
“….”
Dương Phàm nhận lấy cái hộp nhỏ của thanh niên trước mắt đưa cho, cười khổ gật đầu. Cố Minh sư huynh đã giúp Dương Phàm khai mở một cái động phủ ở dưới chân Bát phong. Thường thì dưới chân núi là dành cho kí danh đệ tử Ngưng khí tầng năm trở xuống, lên thêm chút nữa là khu vực Ngoại môn đệ tử Ngưng khí tầng mười trở xuống, nội môn đệ tử cũng sắp xếp như vậy. Riêng những chân truyền đệ tử đã Trúc cơ thì được phép xây dựng động phủ gần phía dưới chân chánh điện.
Bởi vì kí danh đệ tử đông nhất, ở Bát phong có gần hai ngàn người. Cho nên vấn đề về đất đai rất eo hẹp, mỗi người chỉ được phép mở loại hạ cấp động phủ có diện tích nhỏ. Mà Dương Phàm lại được đặc cách mở động phủ diện tích tầm trung, hơn nữa lại là Cố sư huynh đại danh đỉnh đỉnh ra tay khai phủ nên dẫn tới sự nhòm ngó của rất nhiều người. Ngưỡng mộ có, ganh ghét có. Những người ngưỡng mộ thì như thanh niên trước mắt này đem lễ vật tới tặng, những người ganh ghét thì đứng từ xa lầm bầm chửi rủa, bộ dáng không có thiện ý tý nào.
Nhưng mà Dương Phàm mặc kệ, hắn không quan tâm.
Tiễn thanh niên kia về xong, hắn cầm một lá lệnh kì màu xanh lên vẫy vẫy, lập tức có một quang đoàn xanh nhạt phóng ra, bao bọc cửa động lại.
Đây là trận pháp bảo vệ động phủ mà mỗi đệ tử đều có. Tuy chỉ là loại trận pháp dỏm không cản nổi cả tu sĩ Ngưng Khí kì tầng một, nhưng lại có tác dụng báo động rất tốt.
Dương Phàm đi vào trong tham quan thử. Nói chung khá rộng rãi thoải mái. Một phòng tu luyện, một phòng nuôi dưỡng linh thú, một phòng dùng để luyện đan luyện khí, một phòng ngủ.
Nhưng điểm chung là chưa có đồ đạc gì hết, chỉ có mỗi cái giường đá ở trong phòng ngủ và một bộ bàn ghế đá ở chính giữa trung tâm động phủ để tiếp khách. Nhưng trước khi rời đi Cố Minh cũng đã dặn dò Dương Phàm nếu cần có thể cầm linh thạch đi tới Tứ phong mua hoả lò, đỉnh luyện đan…….
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 20: Dị biến lần hai
Thả con chim đa đa vào phòng nuôi dưỡng linh thú. Dương Phàm đi vào phòng tu luyện, ngồi xuống xếp bằng giữa phòng.
Đưa tâm niệm vào cái túi trữ vật bên hông, hắn lấy ra một cuốn sách và một thanh phi kiếm. Cuốn sách này là viết về những pháp thuật cơ sở dành cho tu tiên giả theo các cấp bậc. Hiện giờ ngoài Hoả đạn thuật, Thiên Nhãn Thông ra thì Dương Phàm có thể học thêm ba pháp thuật nữa là Khống Vật thuật, Khống Linh thuật và Phi kiếm thuật.
Hiện tại Dương Phàm muốn học nhất là Phi Kiếm thuật nhất, tuy nhiên muốn học Phi Kiếm thuật thì phải nắm trước căn bản Khống Vật thuật, mà muốn học Khống Vật thuật thì liên quan rất lớn đến Thiên Nhãn Thông.
Tĩnh tâm tập trung vào cây phi kiếm đang nằm trước mặt, Dương Phàm đem ý niệm của mình điều khiển nó bay lên. Nhưng cây kiếm vẫn bất động, không hề có động tĩnh gì.
Không nản chí, Dương Phàm tiếp tục. Cỡ chừng hai giờ sau, khi hai mắt hắn đã căng cứng, nổi đầy tơ máu thì cây kiếm cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ. Đây là dấu hiệu Khống Vật Thuật bắt đầu phát huy tác dụng.
“Chưa đủ, tiếp tục, muốn Khống Vật thuật thành công thì phải khiến ý niệm thăng hoa lên biến thành thần thức.” Dương Phàm nghiến răng, lại tiếp tục dán mắt vào thanh phi kiếm.
Càng ngày tơ máu trong mắt hắn lại càng nhiều, nhìn vào chỉ thấy một màu đỏ. Mồ hôi hột túa ra ướt đẫm áo sau lưng. Đầu óc cũng bắt đầu xuất hiện từng cơn đau nhói, cùng với sự mệt mỏi muốn gục xuống. Cứ mỗi lần như thế, Dương Phàm lại tự cắn đầu lưỡi một cái đến bật máu để lấy lại sự thanh tỉnh. Sở dĩ phải làm vậy là vì hắn cần thời gian, chỉ có một năm để tu luyện, vì vậy từng phút từng giây cũng đáng quý trọng.
Năm canh giờ sau, Dương Phàm rốt cuộc cũng đã thành công, một tia thần thức xuất hiện khiến cho thanh phi kiếm bay lơ lửng trong không trung. Bây giờ Dương Phàm chuyển sang nghiên cứu Phi Kiếm thuật.
Những vật như phi kiếm hoặc vũ khí do tu sĩ luyện thành thì được gọi chung là pháp bảo. Pháp bảo cũng chia ra nhiều loại, linh bảo là loại pháp bảo có chứa linh tính, loại này hễ tu sĩ dưới Trúc cơ đều tự luyện chế ra được, còn cao cấp hơn là Nguyên bảo do tu sĩ dưới Nguyên anh kì luyện chế.
Muốn điều khiển được một kiện pháp bảo thì đòi hỏi tâm ý chủ nhân phải tương thông với nó, và có hai cách để làm điều đó là khắc ấn và tế luyện.
Khắc ấn là phương thức dùng thần thức bản thân mạnh mẽ khắc lên pháp bảo, lưu lại ấn kí của bản thân mình, thông qua nó để điều khiển pháp bảo, khắc ấn càng nhiều thì độ liên kết với pháp bảo càng mạnh. Còn tế luyện thì phải dùng tinh huyết bản thân bồi dưỡng nhiều ngày, rất mất thời gian, nhưng phương thức này lợi hại hơn khắc ấn ở nhiều.
Khi kẻ địch có thần thức cao hơn bản thân thì có thể cường hành xoá bỏ ấn kí thần thức đoạt lấy pháp bảo. Nhưng nếu đã tế luyện thì không thể nào xảy ra tình huống đó, trừ khi chủ nhân chết, hoặc là tự động giải trừ liên hệ giữa bản thân với pháp bảo, nếu không thì cho dù tu sĩ cao hơn một hai giai cũng khó lòng một sớm một chiều xoá bỏ tinh huyết của tu sĩ đã tế luyện trước đó.
Hiện tại Dương Phàm cũng không vội tế luyện, hắn chỉ muốn tập luyện cách khắc ấn trước đã, sau đó mới tế luyện sau.
……o0o………………..
Tu hành là không kể thời gian, suốt ba ngày nay Dương Phàm không ngừng tập luyện, nếu đói thì lấy một viên Ích Cốc đan ra ăn. Ích Cốc đan cũng như linh thạch, đầu tháng mỗi tu sĩ sẽ được phát một ít. Loại đan dược này có công hiệu thay thế thức ăn bình thường, rất bổ dưỡng, lại có chứa các loại linh thảo, linh dược khiến cơ thể khoẻ khoắn tráng kiện.
Lúc này khắc ấn thuật đã có chút thành tựu, loại phương pháp này có hiệu quả rất nhanh nhưng cũng có điểm xấu là tiêu hao thần thức đến kinh người. Dương Phàm chỉ triển khai được ba lần khắc ấn liên tục lên phi kiếm, sau đó thì đầu óc sẽ tối sầm, thậm chí nếu không cẩn thận là có thể ngất xỉu.
“Thật sự là quá mệt mỏi, nhưng thời gian chỉ còn lại một năm nữa. Vì Hoan Hoan, ta cố vậy !” Dương Phàm hiện tại đã quá mệt mỏi, mấy ngày nay hắn không phút nào nghỉ ngơi.
Đứng dậy vươn vai tập thể dục mấy cái cho đầu óc thanh tỉnh, Dương Phàm lại ngồi xuống, lấy năm viên hạ phẩm linh thạch ra xếp ngay ngắn trước mặt.
Linh căn có nhiều loại, thiên linh căn, song linh căn, giả linh căn, linh căn phổ thông không thuộc tính, tam linh căn…… Mà linh căn lại chia ra nhiều phẩm giai, cao nhất là tuyệt phẩm, thứ là cực phẩm, trung phẩm, rồi mới tới hạ phẩm.
Thiên linh căn từ xưa đến nay được xưng là tốc độ tu luyện bá đạo nhất. Ngay cả loại hạ phẩm Thiên Linh căn như Âu Dương Khiếu Thiên mà Kết đan cũng chỉ là việc sớm muộn thì cũng hiểu sự lợi hại của nó, nếu là loại cực phẩm hay tuyệt phẩm thì càng kinh dị hơn nữa, những người đó hoàn toàn nắm chắc việc tiến giai Hoá Thần kì.
Còn Dương Phàm là người có trung phẩm song kim mộc linh căn, thuộc vào bậc trung, không tốt cũng không xấu.
Theo Trường Xuân công khẽ hấp thu linh khí từ một viên mộc linh thạch, rồi vận chuyển một vòng chu thiên khắp người, Dương Phàm chợt cảm thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Đây là lần đầu tiên hấp thu loại linh khí có thuộc tính, mà lại là xuất phát linh thạch, quả nhiên có khác biệt.
Một ngày một đêm sau, Dương Phàm thu công, ngừng tu luyện, viên linh thạch kia cũng đã nhạt đi một phần tư.
“Xem ra ngồi một chỗ tu luyện đúng là không hiệu quả. Cứ theo tốc độ này thì một năm sau ta mới chỉ đạt tới đỉnh tầng hai.” Dương Phàm thở dài ngao ngán. Hắn lấy cái gương đồng trong ngực ra nhìn, nghĩ đến hình ảnh Lý Hoan Hoan bị Âu Dương Khiếu Thiên kẹp trong tay, nước mắt lăn dài trên má, hình ảnh đó khiến Dương Phàm cảm thấy đau lòng đến cực độ khát biến mạnh lại càng tăng lên mãnh liệt.
“Hoan hoan, muội hãy cố gắng chịu đựng.Cho dù có khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì Đỉnh Thiên ca ca cũng nhất định sẽ cứu được muội về.” Hắn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm
Đúng lúc này, trong phòng lại xảy ra biến dị.
Vài tia sáng màu vàng từ ba viên linh thạch kim thuộc tính đột nhiên chiếu tới chiếc gương đồng làm nó toả ra ánh sáng màu vàng nhạt trông cực kì yêu dị.
“Gì nữa đây ?!!” Dương Phàm thấy cảnh tượng này thì nhảy dựng, cái cảm giác đau đầu ở lần chiếc gương xảy ra dị biến lần đầu tiên luôn ám ảnh hắn.
Bất quá hình như bây giờ cũng không nghiêm trọng lắm, cơ thể hắn vẫn còn bình ổn nên cũng bớt sợ.
“Là chuyện gì đây? Viên linh thạch này có gì hấp dẫn đối với tấm gương sao? ” Dương Phàm nghi hoặc tự hỏi, đưa mắt xuống rồi cầm lấy một viên kim hệ linh thạch đưa tới trước mặt gương.
Quả nhiên chiếc gương rực sáng, càng nhiều tia sáng vàng từ viên linh thạch kia chui vào tấm gương. Cùng lúc đó trong đầu Dương Phàm đột nhiên có một cảm giác vô cùng kì lạ, một liên hệ mờ mịt với tấm gương xuất hiện trong đầu hắn.
Một khung cảnh u tối dần hiện ra Dương Phàm, hắn nhìn thấy mình đang xuất hiện ở một nơi vô cùng lạ, xung quanh một màn đen âm u bao phủ. Từng tia sáng vàng từ một cánh cửa hình tròn to lớn trong suốt truyền tới chiếu vào thân thể hắn. Dương Phàm nhìn xuống, chợt phát hiện ra một điều kinh khủng. Bản thân hắn hiện tại chỉ là một đám sương mù màu vàng rất nhạt, trôi lơ lửng cách mặt đất dưới chừng mấy tấc.
“Cứu ta !! Đây là đâu !!” Dương Phàm hoảng sợ gào lên. Nhưng không có một ai trả lời hắn, chỉ có một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm, chỉ có vài tiếng lẹt xẹt từ mấy tia sáng vàng phát ra kia lúc bay tới dung nhập với mảnh hỗn độn thân thể hắn phát ra.
“Không lẽ ta đã chết rồi sao?” Kêu gào một lúc mà chẳng được gì, Dương Phàm thẫn thờ thất vọng nói.
Hắn cứ bỏ mặc cho mấy tia sáng kia dung nhập vào thân, dù sao cũng chẳng thể phản kháng được gì.
Cứ như thế, không biết bao lâu sau. Khi tia sáng cuối cùng biến mất thì Dương Phàm cũng chợt phát hiện ra cái thân thể hỗn độn của hắn có vẻ sáng rõ hơn lúc trước, tuy vẫn chưa tạo thành hình dạng gì, nhưng Dương Phàm cảm giác rằng hắn có thể di chuyển được.
Thử vận ý niệm vào thân thể, quả nhiên hắn liền nhích được một chút. Dương Phàm quá đỗi vui mừng, ngay lập tức cố gắng luyện tập di chuyển. Theo hắn phán đoán cái cửa tròn trong suốt kia có thể là lối ra, nhưng hiện giờ ở xa quá cho nên hắn cũng chưa thể nhìn thấy kĩ càng ngoài đó có gì.
Cứ chừng ba mươi phút Dương Phàm lại nhích một bước, không dễ dàng như hắn nghĩ, mỗi lần di chuyển như thế này hao tổn thần thức cực lớn. Thậm chí khiến ý thức hắn trở nên mờ mịt, buộc phải nghĩ ngơi một chút để tĩnh tâm khôi phục.
Link Góp Ý:
Last edited by Tà Phong; 13-04-2014 at 12:33 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tà Phong