Dưới chân Cổ Qua linh động, tránh thoát bảo kiếm tập kích, một tay chế trụ ba hỏa cầu, đột nhiên hướng Hàm Chương Trinh đánh tới.
Vèo… Vèo… Vèo…
Ba đạo hỏa cầu vốn là linh hỏa dưới đất, thiêu đốt sinh mệnh, bị Cổ Qua khống chế nhất thời mất đi mục tiêu. Khi hỏa cầu tới bên cạnh Hàm Chương Trinh, nhất thời tìm được mục tiêu, đuổi Hàm Chương Trinh không tha…
Một tiếng rắc vang lên.
Hàm Chương Trinh tự lo không xong, bảo kiếm mất đi ngự khí rơi trên mặt đất.
Cổ Qua đã phát ra huyết tính.
Nhặt bảo kiếm lên, chạy thẳng tới bên Hàm Chương Trinh.
"Nghe cách nói của người này, hẳn là sư huynh đệ của Đổng Thanh. Nếu như hắn trở lại tông phái nói ra chuyện chúng ta lấy được bảo khố, sợ rằng sẽ bị trưởng lão trong tông phái cướp lấy. Lúc trước hắn muốn giết ta không được, bây giờ ta liền giết hắn.
Thân pháp Hàm Chương Trinh không như Cổ Qua, không tới một phút đồng hồ trên ngươi Hàm Chương Trinh đã bị đốt ra mấy cái lổ thủng. Y phục toàn bộ cháy hết, râu tóc đều không còn, mặt mủi đen xì.
- Cho ngươi thống khoái đây.
Cổ Qua giẫm chận hướng phía trước bay tới, vòng ra sau Hàm Chương Trinh, nhắm trúng đỉnh đầu, hung hăng chặt xuống.
Phụt…
Máu tươi bắn ra, ba hỏa cầu kẹp thi thể Hàm Chương Trinh lại, nhanh chóng thiêu đốt.
Vù vù…
Không tới nửa phút thiêu đốt hầu như không còn.
- Xì xì xì...
Hỏa cầu cũng không có thiêu đốt Hàm Chương Trinh xong mà yếu bớt. Ngược lại ba hỏa cầu hợp hai làm một, tựa hồ hấp thu năng lượng của Hàm Chương Trinh, tia sáng tăng mạnh, một vài chổ màu đỏ dần chuyển thành màu lam.
“Cầu lửa này linh lực dư thừa. Cũng không thể lãng phí. Ta hút..."
Ánh sáng hỏa cầu dưới sự thôn phệ của Cổ Qua, từ từ yếu dần, cuối cùng biến mất vô hình.
Trải qua một cuộc đại chiến, Cổ Qua mỏi mệt vô cùng, năng lượng trong cơ thể toàn bộ bị điều động. Chủ yếu nhất chính là, trên con đường tử vong Cổ Qua đã đi một lượt, nhìn Hàm Chương Trinh hóa thành hư vô, Cổ Qua liền nghĩ đến kết quả của mình.
“Phải trở nên mạnh mẻ, nếu không, đừng nói là báo thù cho cha, chính là tự vệ cũng không được. Ta hấp thu cầu lửa này linh lực thập phần lớn mạnh, đã bổ túc tổn thất lúc đối chiến vừa rồi. Phệ Quyết mặc dù đột phá, nhưng không có pháp quyết chân chính, không gặp nguy hiểm, không thể tùy tiện thôn phệ. Con đường tu luyện thực tế chính là đợi đến khi tiến vào Thiên giai trung phẩm, mở được hắc châu, lấy ra Phệ Quyết cùng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm tiến hành tu luyện. Hay là trước tiên đem linh lực của hỏa cầu kia luyện hóa."
Cổ Qua bay lên tấm bia đá, hắn sợ trong lúc luyện hóa, tấm bia đá sẽ bị người đánh cắp đi, khoanh chân ngồi xuống.
Bắt đầu luyện hóa.
Âm Hỏa dưới đất, tất nhiên nguồn gốc là một ngọn lửa trong ma động, thu thập đại lượng Địa Âm khí. Bên trong Địa Âm mộc, trải qua trăm năm, Địa Âm mộc cháy hết, hóa thành Địa Hỏa, cung cấp cho Tu Chân giả cùng Ma Nhân khu động.
Cổ Qua luyện hóa ba tiểu hỏa này, chẳng qua chỉ là viền ngoài của Địa Âm hỏa, nhưng đối với Cổ Qua mà nói đã là sung túc vô cùng.
Nửa canh giờ đi qua, trong lỗ mũi Cổ Qua không ngừng toát ra bạch khí lượn lờ. Bạch khí này đọng lại mà không tán, bay ra xa xa, ước chừng trăm mét.
Sắc mặt Cổ Qua đỏ ửng, mô hôi to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống.
"Phần khó khăn nhất đã luyện hóa được. Xem ra không có pháp quyết Phệ Quyết, thật sự là quá mức khó khăn. Hơn nữa, cách dùng không chính xác, tổn thất đại lượng linh lực. Dù vậy, ta cũng có thể tấn cấp thành Thiên giai hạ phẩm.”
Lần đầu tiên luyện hóa, Cổ Qua thu hoạch khổng lồ, đột phá Thiên giai hạ phẩm.
Vừa rồi Địa Âm hỏa cắn nuốt Hàm Chương Trinh, linh lực càng thêm dư thừa, lập tức sẽ phải hướng vào ngọn lửa màu lam phía trong chuyển hóa. Khi đó lại bị Cổ Qua mạnh mẽ hấp thu, ẩn chứa linh lực rất nhiều, trợ giúp Cổ Qua đột phá Thiên giai hạ phẩm, quá mức dễ dàng.
Cổ Qua thu thế, Địa giai thượng phẩm cùng Thiên giai hạ phẩm vốn là không có cách gì xác định, chẳng qua chỉ là chân khí tinh thuần hơn. Hiện tại chân khí Cổ Qua tinh thuần, tung hoành trong kinh mạch thể nội.
Địa giai hạ phẩm có chân khí xuất hiện trong hai mạch Nhâm Đốc. Kỳ kinh bát mạch của Địa giai trung phẩm được chân khí đả thông. Kinh mạch toàn thân của Địa giai thượng phẩm tràn đầy chân khí.
Thiên giai hạ phẩm chân khí tinh thuần, đợi đến Thiên giai trung phẩm, chân khí chuyển hóa chân nguyên, chân chính thực chất hóa. Lúc đó biến hóa trong cơ thể nghiêng trời lệch đất, não vực mở rộng ra, thần niệm xuất hiện, một vài loại pháp bảo liền có thể vận dụng. Có thể nói Cổ Qua từ trong hắc châu lấy ra bí tịch, chính là Thiên giai trung phẩm.
Chẳng qua là, Thiên giai trung phẩm cực kỳ khó đột phá. So với Địa giai trung phẩm, nói khó hơn gấp mười lần cũng không ngoa.
Cổ Qua thu nhiếp tâm thần. Hắn vừa định từ trên tấm bia đá nhảy xuống, chỉ cảm thấy ngoài một dặm, có người cấp tốc hướng bên này chạy tới.
"Xem ra đột phá Phệ Quyết rất có lợi. Chỉ cần đối phương không ẩn náu, liền có thể cảm giác được một chút. Người này hẳn là Đổng Thanh, ta không thể để cho hắn phát hiện ta cùng người phát sinh quá kích chiến. Bảo kiếm này chôn ở trong đất, ta khiêng tấm bia đá đi về phía trước vài chục thước."
Chôn kiếm xong, Cổ Qua khiêng tấm bia đá trên vai, triển khai bộ pháp nhanh chóng phóng về phía trước.
………………….
Cổ sư đệ, là ta, ngươi chậm một chút.
Đổng Thanh từ xa thấy Cổ Qua, lớn tiếng la lên. Dưới chân hắn vô cùng khẩn cấp, chạy thật nhanh tới chỗ Cổ Qua. Thấy tấm bia đá hoàn hảo không tổn hao gì để ở bên cạnh, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười.
Đổng Thanh năm nay mới mười bảy tuổi. Mặc dù vào tiên môn, thoát khỏi phàm tục, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, thấy bảo vật hiển nhiên là vui mừng quá đỗi.
- Cổ sư đệ, ngươi còn tốt chứ. Di? Ngươi vừa đột phá, hiện tại ngươi và ta giống nhau, là Thiên giai hạ phẩm rồi.
Đổng Thanh chỉ có kinh ngạc, đôi mắt nhìn về tấm bia đá.
- Tuyền Ki Tông di vật. Nghe nói năm đó khi Tuyền Ki Tông bị diệt tông, chưởng giáo chân nhân đem tinh thạch pháp quyết cùng pháp bảo của Tuyền Ki Tông đem phong ấn trong tấm bia đá này. Ha ha... Hôm nay rơi vào trong tay hai người chúng ta, sau này tu vi của chúng ta sẽ đột nhiên tăng mạnh. Để ta xem một chút tấm bia đá này rốt cuộc có gì kỳ dị.
Tấm bia đá này nói là tấm bia đá, chỉ là nó có hình dáng giống một chút. Thật ra thì màu sắc đen sì phía trên một chữ cũng không có, phía dưới hình tròn, trừ nặng một chút ra thì cùng với những tảng đá thông thường không có gì khác nhau.
Đổng Thanh đưa tay chạm dọc theo tấm bia, đột nhiên, thân thể chấn động:
“Chân nguyên lực, nơi này lại có chân nguyên lực, năng lượng khổng lồ tinh thuần như thế ở Tu Chân Giới cũng không có bao nhiêu. Nếu như ta có thể đem chân nguyên lực bên trong hấp thu, ít nhất cũng có thể đến tới Thiên giai đỉnh phong, thậm chí Thông Huyền cũng có thể. Nơi này nhất định là có đại lượng tinh nguyên thạch.”
Trong lòng Đổng Thanh mừng như điên, ở trên tấm bia đá vuốt mãi không ngừng. Tu chân vật phẩm nhìn là một chuyện, sờ ở trong tay là một chuyện khác. Đổng Thanh mặc dù nhập môn không lâu, nhưng một chút nhãn lực căn bản vẫn phải có.
- Cổ sư đệ, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta đi suốt đêm hồi báo Đông Duyến Tông.
Đổng Thanh nói xong cắn răng, từ trong tay áo móc ra một ngọc bài. Ngọc bài này lớn tầm lòng bài tay, phía trên có khắc đồ án một con Tứ Sí Thanh Điểu.
- Thần Hành Phù tương đối trân quý. Cổ sư đệ ủy khuất một chút, cùng ta ngồi Tứ Sí Thanh Điểu về tông môn vậy.
Tay trái Đổng Thanh nắm lấy ngọc bài, tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Không tới một khắc đồng hồ, phía chân trời Thanh Điểu khổng lồ bay tới.
- Cổ sư đệ, đây là Tứ Sí Thanh Điểu, trong đó hai cánh có thể ngăn trở, để phòng ngừa người té xuống. Ngươi chỉ cần tay giữ lấy lông vũ của Thanh Điểu là được.
Thanh Điểu thật lớn, có thể chở được năm nghìn cân, chở tấm bia đá căn bản không phải là vấn đề.
Cổ Qua nghe Đổng Thanh nói như thế, lập tức trong lòng mấy động.
"Xem ra theo ý của Đổng Thanh này mà nói, hắn hiển nhiên là không muốn đem ba thành của tâm bia kia chia cho ta. Mặc dù ta đã đột phá Thiên giai hạ phẩm, hơn nữa còn giết chết một Thiên giai trung phẩm, đó là chuyện tình cờ. Nếu như cùng Đổng Thanh trở mặt, cũng không phải điều tốt nhất, ta trước thử hỏi hắn một chút."
- Đổng sư huynh, lúc ngươi mời ta hỗ trợ, cũng đã có nói phân cho sư đệ ba thành. Tấm bia đá này quá lớn quá nặng, không bằng chúng ta hiện tại sẽ đem nó bổ ra, xem một chút bên trong rốt cuộc là vật gì?
Cổ Qua phản ứng hoàn toàn trong dự liệu của hắn. Nếu như hiện tại Cổ Qua không yêu cầu bổ tấm bia ra, vậy thì không bình thường rồi.
Hắn mới vừa vuốt ve tấm bia đá, đã biết rõ tình huống linh lực trên tấm bia đá. Cả tấm bia đá dài mảnh, nửa bộ phận dưới linh lực ba động hết sức lợi hại, hiển nhiên là có đại lượng tinh thạch. Mà nửa bộ phận trên, nhất là một phần ba phía trên một chút linh lực ba động cũng không có.
- Chíp… Chíp…
Tứ Sí Thanh Điểu không ngừng phát ra kêu to, tựa hồ muốn vỗ cánh bay lên.
Đổng Thanh khẽ liếc mắt nhìn Tứ Sí Thanh Điểu một cái, ngón trỏ ngón giữa khép lại, đánh lên trên ngọc bài một đạo pháp quyết. Tứ Sí Thanh Điểu nhất thời ngoan ngoãn gục xuống, không hề kêu to nữa.
Cổ sư đệ, thật tình mà nói, lần này ngươi phát tài rồi. Khí lực sư huynh ra nhiều nhất, hơn nữa còn tổn thất ba đạo Thần Hành Phù, ai... Nếu như ta muốn nói hồi tông phái mới phân chia, ngươi khó mà có thể tin ta. Nói đi, Tấm bia đá này làm sao phân phát. Nếu như đề nghị có thể được, chúng ta liền phân chia tại đây, mắc công khi về đến tông môn lại nảy sinh phiền toái.
Lời Đổng Thanh nói hoàn toàn lưu cho mình một con đường có lợi. Nếu như Cổ Qua mà muốn chỗ nhiều tinh nguyên thạch, hắn nhất định là không chịu.
Cổ Qua nhìn tấm bia đá từ trên xuống dưới, mới vừa rồi Phệ Quyết đột phá, đối với chung quanh nhất là nơi có linh lực cực kỳ nhạy cảm. Cổ Qua không cần đụng đến tấm bia cũng biết, ở trong tấm bia một phần ba bên dưới linh lực ba động nhiều nhất. Mà nửa bộ phận trên, thì ba động nhỏ lại, hơn nữa tần số hết sức kỳ quái.
“Ta nếu như muốn nơi linh lực ba động lớn, Đổng Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý."
Cổ Qua suy nghĩ thấy đáo. Chỉ chỉ nửa trên tấm bia đá nói:
- Đổng sư huynh, ta muốn lấy ba thành phía trên này.
Thật ra thì hiện tại Đổng Thanh mâu thuẫn cực kỳ, trên lý luận mà nói, chỉ cần một Dẫn Lôi phù, Cổ Qua ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, tuyệt đối không cần thiết đem tấm bia đá phân ra một phần ba.
Nhưng Cổ Qua tỏ ra tiềm lực khổng lồ khiến cho hắn hơi e ngại.
Trong thời gian một ngày đột phá Thiên giai hạ phẩm. Mặc dù Địa giai thượng phẩm tới Thiên giai hạ phẩm tương đối dể đột phá, nhưng thiên tư bực này, nhưng không có tu chân pháp quyết mà vẫn đề thăng như lần này, ngày sau thành tựu ắc hẳn sẽ rất cao.
Nếu như không cẩn thận để cho Cổ Qua chạy mất, sau này hắn đừng nghĩ đến cuộc sống bình yên.
- Như thế rất tốt. Sư huynh ta hiện tại sẽ đem tấm bia đá bổ ra phân chia.
Đổng Thanh lấy từ trong túi ra một thanh trường kiếm màu đen, hét lên một tiếng, tấm bia đá bị chia làm hai phần, ba thành, bảy thành rất vừa vặn.
Rầm... Đại lượng viên tinh nguyên thạch trôi đầy đất.
Bên trong cự thạch được móc hết ra sau đó nhét vào, bề dày tấm bia tầm ba mươi phân, phần còn lại bên trong đại bộ phận là tinh thạch
Lúc này, trăng đã ngả về tây, chiếu vào trên đá, nhất thời hoa quang nổi lên bốn phía, đủ mọi màu sắc quang huy, đem cảnh vật bốn phía chiếu sáng.
Cái con Tứ Sí Thanh Điểu bị Đổng Thanh dùng bí quyết trấn an kia, cũng ngẩn sững sờ, ngẩn người, mắt mở to.
“Buôn bán lời. Thật là buôn bán lời.”
Tâm tình Đổng Thanh cuồng loạn không ngừng, hắn hiện tại thật muốn đuổi giết Cổ Qua, đem toàn bộ tinh nguyên thạch đoạt lấy.
Cổ Qua thật sự ngây người thường thức một chút. tinh nguyên thạch này tương đương với kim tiền của người phàm, phẩm cấp cao có thể dùng làm tài liệu luyện khí cùng bố trận.
- Đổng sư huynh, xem ra ta và ngươi một đêm này không có uổng phí. Những thứ tinh nguyên thạch này, tiểu đệ liền không khách khí.
Cổ Qua khom lưng, đem tinh nguyên thạch bên mình gom lại một chỗ. Tấm bia đá dài chừng năm thước, Cổ Qua được phân chừng một thước sáu, tinh nguyên thạch rớt ra, cũng là một phần rất lớn.
Cổ Qua đưa tay đem tinh thạch mình sở hữu vuôn thành một đống lớn tinh nguyên thạch bày trên mặt đất. Cổ Qua ngồi trên đống tinh nguyên thạch, đầu cơ hồ cắm vào trong tấm bia đá.
Đổng Thanh bị hoa mắt, thấy Cổ Qua cào ra, hắn cũng chạy đến phần của mình cào tinh nguyên thạch ra.
“Tinh nguyên thạch này mặc dù đại bộ phận đều là hạ phẩm, nhưng một trăm viên là có thể đổi được một Thông Huyền Đan, đến lúc đó trực tiếp tiến vào Thông Huyền cảnh giới. trong hàng đệ tử trẻ tuổi, ta tuyệt đối là người thứ nhất. Khi đó, ta liền có tư cách trở thành đạo lữ của Lam Du rồi. "
Giờ phút này Đổng Thanh không còn muốn giết Cổ Qua, mà là cảm tạ Cổ Qua. Bởi vì... với số tinh nguyên thạch này cũng đủ cho hắn dùng rồi.
- Đây là vật gì?
Cổ Qua gom tinh thạch đến cuối, đụng chạm đến một hộp gỗ.
Cổ Qua chui vào trong tấm bia đá, lôi ra bên ngoài, mất hết nửa ngày mới đem được hộp gỗ lôi ra.
Hộp gỗ này bốn phía có làm chốt đính lên tấm bia đá. Cổ Qua phải phát lực thật mạnh, đem tấm bia đá phá hư, lúc này mới đem hộp gỗ lấy ra.
Hộp gỗ dài tám mươi phân, chiều rộng bốn mươi phân, mặc dù năm trăm năm đi qua, nhưng hộp gỗ giấu trong tấm bia đá, cũng không có một chút hư nát.
Thổi đi tro bụi, Cổ Qua chỉ thấy trên đó viết hàng chử to màu vàng: “Tuyền Ki kiếm quyết “
Cổ Qua trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, cái này đối với hắn mà nói so với số tinh nguyên thạch hắn sở hửu còn trân quý hơn. Cổ Qua hiện tại thiếu nhất cái gì? Không phải là pháp quyết sao?
“Tuyền Ki kiếm quyết” là trấn phái chi bảo của Tuyền Ki Tông ngàn năm trước.
Cổ Qua quay đầu lại, thấy Đổng Thanh cùng giống như mình vừa rồi chui vò trong tấm bia đá, cào ra tinh nguyên thạch ra. Hai người đưa lưng về phía nhau, cho nên Đổng Thanh không có phát hiện.
Cổ Qua nhanh chóng đem hộp gỗ mở ra, hiện ra trước mắt Cổ Qua là một thanh đoản kiếm màu đen. Đoản kiếm màu đen này phong cách vô cùng cổ xưa, phía trên có hai chữ nhỏ Tuyền Ki.
Phía dưới tiểu kiếm là một khối gấm kim ô.
Cổ Qua chẳng quan tâm nhìn nội dung trên gấm cũng biết là Tuyền Ki kiếm quyết, vội vàng nhét vào trong ngực mà đoản kiếm kia cũng đút vào trong tay áo.
"Hộp gỗ làm sao bây giờ?”
Cổ Qua gấp gáp quay đầu lại nhìn thoáng qua Đổng Thanh.
Tấm bia đá bên kia của Đổng Thanh cao hơn ba thước, hắn tựa hồ cũng gặp phải cái bảo vật gì, cả người chỉ còn lại có hai cái chân lộ ra bên ngoài.
"Ném đi thật xa."
Cổ Qua dùng lực thật mạnh, ném hộp gỗ ra ngoài trăm mét.
- Mau. Cổ sư đệ mau tới giúp ta.
Hai chân Đổng Thanh bên ngoài không ngừng lay động.
Cổ Qua bình tĩnh lại, nhìn bộ dáng Đổng Thanh hết sức buồn cười.
- Làm sao giúp đây, Đổng sư huynh?
"Nơi này có một tấm bia nhỏ, chất liệu cực kỳ đặc thù, ta hoài nghi là trung phẩm tinh nguyên thạch, ngươi giúp ta từ bên kia dùng sức bổ ra.
Cổ Qua nhặt thanh kiếm Đổng Thanh mới vừa ném, từ phía trên tấm bia đá tầm ba mươi phân, khoét một lỗ hình vuông thật to, sau đó từng điểm từng điểm bóc đá vụn ra.
Quả nhiên, mở một mạch không tới nửa thước, phát hiện một khối tiểu thạch màu đen. Tấm bia tầm nửa thước, rộng tầm bốn mươi phân, cơ hồ là hình lập phương, trên tấm bia đá này có khắc chi chít chữ .
Sau nửa canh giờ cố gắng, cuối cùng hai người cũng đem được tấm bia ra ngoài.
- Chí bảo. Là chí bảo.
Đổng Thanh hưng phấn nhảy lên.
- Theo lời đồn đại, Tuyền Ki Tông có hai đại bảo vật, một là ô kim Tuyền Ki kiếm, cái khác chính là thượng cổ Vân Triện Bia này. Thượng cổ Vân Triện Bia trên có khắc thượng cổ vân triện không người nào có thể biết, nhưng có một chỗ tốt, chỉ cần dùng tay tiếp xúc vào nó, liền có thể liên tục không ngừng sinh ra chân nguyên lực, tiến vào thể nội. Mỗi ngày có thể tu luyện ba canh giờ.
- Cổ Qua, mau, bây giờ phân chia xong rồi, có thể trở về tông môn rồi. Ta muốn đem thượng cổ Vân Triện Bia này về cho sư phụ.
Đôi môi Đổng Thanh có chút trắng bệch, bảo vật cấp bậc bực này, cho dù là cả Đông Duyến Tông cũng không có. Nếu con vịt đã nấu chín mà không ăn, nửa đường để cho người ta cướp đi, vậy cũng quá không đáng giá rồi.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 23-02-2013 at 05:00 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
- Sư huynh, những tinh thạch này làm sao bây giờ? Chúng ta phải dùng cái gì chứa nó đây?
Cổ Qua thấy tấm bia đá kia cũng bình thường không có gì lạ. Linh lực ba động mặc dù trọng đại, nhưng cũng không đặc biệt gì, ngược lại văn tự phía trên thì có chút quỷ dị…
- Trực tiếp thả lên lưng Tứ Sí Thanh Điểu.
Đổng Thanh ôm lấy tấm bia đá đặt trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu, lại đem trường bào cởi xuống, cột ống tay áo lại, không ngừng hướng bên trong bỏ tinh nguyên thạch vào.
- Cổ Qua, ngươi cũng làm theo ta đi, tốc độ phải nhanh.
Cổ Qua thấy tròng mắt Đổng Thanh đỏ lên, tựa như đã mất đi lý trí, tốc độ rất nhanh. Chỉ sau ba lần vận chuyển, tất cả tinh thạch được chia làm hai đống, đặt trên lưng Thanh Điểu.
Mà thượng cổ Vân Triện Bia kia, thì bị Đổng Thanh ôm vào trong ngực.
- Vù vù… Vù vù…
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh bay cao, Cổ Qua không kịp cùng người Cổ gia cáo biệt, liền đi trước đến Đông Duyến Tông.
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh ngàn dặm, Cổ Qua nắm chặc lông vũ của nó, Gió thổi lồng lộng, không ngừng lay động. Thân thể Đổng Thanh gục ở trên Vân Triện Bia cùng túi tinh thạch, giống như một thần giữ của.
Vạn lý phó tiên ky, quan sơn độ tự phi. Sóc khí phô lãnh diện, hàn quang chiếu thạch bi...
……………….
Đông Duyến Tông, là một môn phái tu chân nhị lưu, mấy năm gần đây phát triển cực kỳ nhanh chóng, có vài Tiên phái thậm chí còn coi nó như là một môn phí nhất lưu.
“Đông Duyến Tông, đây chính là Đông Duyến Tông, cơ sở tu đạo có ở đây không?"
Trong đêm tối, trên đỉnh Thiên Sơn cao gần mấy ngàn mét, âm u lạnh lẽo, vô số loài linh điểu bay qua, đại lượng Tứ Sí Thanh Điểu xuyên toa bay vào trong ngọn núi.
Bay vào trong quần sơn, Tứ Sí Thanh Điểu thả chậm tốc độ, tránh đâm đầu vào núi đá.
- Ååööäåööåöää
Tứ Sí Thanh Điểu không ngừng kêu to, tựa hồ đang cùng Tứ Sí Thanh Điểu đối diện chào hỏi.
- Con súc sinh này, kêu rống cái gì, còn có ai không biết ngươi trở lại tông phái.
Đổng Thanh tâm tình vui vẻ, lúc này hắn buông Vân Triện Bia ra, kéo Cổ Qua đứng trên đầu Tứ Sí Thanh Điểu xuống.
- Đợi ta cùng Cổ sư đệ mang theo tấm bia đá đi gặp sư phụ, ngươi phải đem tinh thạch giấu kỹ, không thể lộ ra sơ hở. Nếu không giấu kỹ, chúng ta sẽ xong đời.
Tứ Sí Thanh Điểu tựa hồ nghe hiểu lời của Đổng Thanh, gật đầu.
Dọc theo đường đi, Đổng Thanh vẫn vì như thế nào hồi tông phái mà an bài. Chẳng những thượng cổ Vân Triện Bia, chỗ này chút ít trung phẩm cùng đại lượng hạ phẩm tinh nguyên thạch cũng là chí bảo.
Đổng Thanh quyết định, đem hai đống tinh nguyên thạch này giấu ở trong hai cánh Tứ Sí Thanh Điểu. Thượng cổ Vân Triện Bia có chút lớn, linh lực phát tán, sợ lộ ra sơ hở. Hơn nữa Đổng Thanh nóng lòng đem thượng cổ Vân Triện Bia cho sư phụ Nguyên Chí đạo nhân, quyết định cả đêm tiến vào sơn môn.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa phải bình tĩnh hết sức, sẽ có đệ tử xuống núi thu hạt nhân cống phẩm trở về, sư phụ ta sẽ xuất hiện. Ngươi lại tiếp tục theo ta đoạn đường này vậy.
- Đó là tự nhiên, ta còn một ngàn ba trăm tám mươi mốt đồng hạ phẩm cùng ba mươi lăm đồng thượng phẩm tinh thạch còn đang trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu. Không đi theo ngươi, thì đống tinh nguyên thạch kia của ta không phải là tan thành bọt nước hết sao.
Cổ Qua cùng Đổng Thanh cười giỡn, tiến vào khu vực Đông Duyến Tông. Đổng Thanh buông lỏng rất nhiều, dọc theo đường đi hai người trao đổi, nhất là sự căn thẳng vì xung đột lợi ích hai người đã hóa giải, bước đầu kết thành bạn thân.
………………………
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, theo thứ tự là Tiên Vũ Đế Quốc, Nam Đồng Đế Quốc, Thanh Ương Đế Quốc.
Ba đại đế quốc này hàng năm đều hướng Đông Duyến Tông kính cung. Hơn nữa cứ cách mười năm, Đông Duyến Tông còn có thể đến các đại gia tộc của đế quốc tìm kiếm hạt nhân, dĩ cầu ổn định thống trị.
Dĩ nhiên biểu hiện khống chế của Đông Duyến Tông đối với ba đại đế quốc, rõ ràng nhất chính là hoàng đế của ba đại đế quốc đều là đệ tử Đông Duyến Tông. Cho nên, Đông Duyến Tông mấy năm gần đây phát triển như vũ bão, phát triển mau chóng một cách tự nhiên.
Tông môn Đông Duyến Tông cực kỳ thần bí, thường nhân khó có thể tìm được. Sau khi đưa Tứ Sí Thanh Điểu về chỗ nuôi dưỡng, Cổ Qua bị Đổng Thanh hi lý hồ đồ mang theo xông qua mấy huyễn trận, rốt cục cũng thấy cái gọi là sơn môn.
Lúc này trời còn đang là đêm tối, khung cảnh hai bên sơn môn Cổ Qua không thể nhìn thấy rõ. Nhưng hai bên thềm đá sơn môn có khảm Dạ Minh Châu, đem cả quảng trường chiếu sáng trong màn đêm u tối khiến cho cả một vùng núi trở nên rực rở.
- Chúng ta trốn ở chỗ này. Sư phụ ta lập tức sẽ ra, đến lúc đó chúng ta cái gì cũng không nói, đem thượng cổ Vân Triện Bia này dâng lên cũng đủ rồi.
Đổng Thanh truyền âm nhập mật cho Cổ Qua.
Cổ Qua khiêng thượng cổ Vân Triện Bia, trong lòng hắn đang suy nghĩ làm sao cũng không cảm giác được trong tấm bia đá này có cái chân nguyên lực gì. Nghe Đổng Thanh nói chuyện cùng hắn, nặng nề gật đầu.
- Ta chỉ cho ngươi một tiểu kỹ xảo, để đem thực lực ngụy trang một chút. Ngươi chỉ là một tiểu tử phàm trần mà lại có tu vi Thiên giai hạ phẩm thì quá mức bắt mắt rồi. Ngươi đem chân khí của ngươi phân tán ở trong kinh mạch, không được phát lực, hai chân khép lại. Chân khí tự nhiên không thuận, nhìn qua cũng chỉ giống như người mới vừa Quán đỉnh. Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài, cũng để dàng hành động.
Lúc này Đổng Thanh ngược lại rất trấn định. 'Thần Toán Tử' trong đám nội môn đệ tử đâu phải chỉ là hư danh.
Đổng Thanh bảy tuổi vào núi, các đệ tử cùng thế hệ với hắn, phần lớn còn đang ở ngoại môn đào tinh nguyên thạch cùng tìm kiếm thiên tài địa bảo.
- Hai người các ngươi lấp lấp ló ló ở chỗ này làm gì?
Đột nhiên, phía sau hai người có ba người đi tới.
Ba người này mặc giáp nhẹ, hiển nhiên thực lực hết sức cao siêu. Hơn nữa người ở giữa người nọ, lại là cao thủ cấp bậc Thông Huyền.
- Tại hạ Đổng Thanh là tọa hạ đệ tử của Nguyên Chí chân nhân, tiểu tử này là hạt nhân ta mới chọn trở về. Vừa rồi ta mới nói qua với hắn về chi tiết trong tông phái, kính xin chư vị sư huynh châm chước.
- Cái kia là cái gì ?
Người ở giữa mở miệng hỏi. Hắn nghe Đổng Thanh nói là đồ đệ của Nguyên Chí đạo nhân, giọng nói liền có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
- Đây là thứ ta xuống núi tầm bảo có được, muốn hiến tặng cho sư phụ lão nhân gia.
- Nếu là như thế, hai người các ngươi mau mau tiến lên, sư tôn ngươi lập tức sẽ đi ra, chớ để bỏ qua thời cơ.
- Cảm tạ sư huynh nhắc nhở.
Đổng Thanh lôi Cổ Qua, sải bước về phía trước. Đi ra khỏi phạm vi dò xét của ba người kia.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa là đại hội hiến vật, ta và ngươi nếu đi tới trung tâm, sẽ có người nói chuyện với ngươi, ngàn vạn lần không nên đáp lời, để tránh lộ ra sơ hở. Mỗi ngày Đông Duyến Tông ta đều phái đệ tử đến các khu vực quản lý tìm thiên tài địa bảo. Ngươi thấy cái gì cũng không nên kinh ngạc.
Cổ Qua nhìn đám người cách đó không xa nói:
- Yên tâm đi, Đổng sư huynh.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, liền nghe một thanh âm thật to vang lên.
- Đệ tử về núi, chuẩn bị nộp thiên tài địa bảo.
Dưới sơn môn khổng lồ, hơn hai mươi tên đệ tử đang đứng đó, trên vẻ mặt những tên đệ tử này đều lộ vẻ vui mừng, khác nhau chỉ là túi lớn túi nhỏ vác trên vai hay là để khắp bốn phía. Hiển nhiên lần này xuống núi thu hoạch cũng là tương đối hậu hĩnh.
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, hơn nữa trong mỗi đế quốc đều có ba đến năm gia tộc giàu có. Những gia tộc này chính là đối tượng đục khoét của các đệ tử xuống núi lần này. Hiển nhiên những mục đích của những đệ tử đều đã đạt được.
- Đây không phải là Đổng sư huynh sao? Ngươi không phải là tham gia tuyển chọn đệ tử mới sao? Làm sao vậy, có phát hiện trọng đại gì sao? Các sư huynh đệ xuống núi lần này đều mang về một chút tài vật cùng thiên tài địa bảo, làm sao ngươi lại mang người sống trở về. Ồ, trong cái túi màu đen này đựng cái gì thế? Thể tích lớn như vậy, không phải là bảo bối gì sao?
- Đúng đấy, trong các sư huynh đệ xuống núi lần này, thực lực ngươi là thấp nhất. Hơn nữa nghe nói bên phía Dương Châu gần đây có thiên tài địa bảo xuất thế, ngươi không phải là có kỳ ngộ gì đấy chứ? Ha ha...
Những người giễu cợt Đổng Thanh này, đều là đồng môn sư huynh đệ của Đổng Thanh. Lần này xuống núi đều là các đệ tử chân truyền trong tông phái hoặc là có nhiều mối quan hệ với các trưởng lão. Tâm tình Đổng Thanh đang vui vẻ, cũng không cãi lại, chẳng qua là đem thân thể che lại chiếc túi đựng thượng cổ Vân Triện Bia, không để cho người khác đụng chạm.
Đổng Thanh đang suy nghĩ, thấy một người từ xa đi tới, chân mày liền cau lại thật chặt.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
- Đổng Thanh, đây là yếu địa tông môn, hạt nhân chọn tới hẳn là đưa vào Xá Thân điện, cắt đi tay chân, sao ngươi lại không hiểu quy củ như thế?
Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Cổ Qua truyền ra. .
Giả vờ nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Đổng Thanh biết trước mắt Tần chấp sự tuyệt đối chọc không nổi, lập tức nói:
- Tần chấp sự, lão đệ đây có chút tình huống đặc biệt. Đây không phải là hạt nhân mà là đệ tử ta mới chọn về, đã được Tư Mã sư huynh thừa nhận.
- Hắn?
Tần chấp sự ngó chừng Cổ Qua nhìn một vòng
- Nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu tử phàm trần vừa mới Quán đỉnh không lâu, có thể có cái gì đặc thù.
Tần chấp sự cố ý gây khó khăn nói.
- Làm sao, ngay cả lời của sư đệ cũng không tin sao? Ta đường đường là nội môn đệ tử, chẳng lẽ ngay cả điểm nhãn lực này cũng không có sao? Huống chi ta cũng không phải là cái loại thích lấy đá đập chân mình.....
Ống tay áo Đổng Thanh hơi động, từ trong tay áo hắn xuất ra hai khối kim bài xán lạn tiếp tục nói:
- Tần lão ca, nghe nói cô nương thanh lâu phàm trần tương đối xinh đẹp, đây là chút ý tứ xin tỏ lòng.
Tần chấp sự sửng sờ một chút, quét nhìn Cổ Qua một cái, giả vờ cười nói:
- Ta thấy tiểu huynh đệ này không tệ, có tiền đồ phát triển. Nếu quả thật có thể đi vào ngoại môn Tiên phái, cũng là không tệ, không chừng còn có thể làm việc dưới tay ta đấy.
Tần chấp sự nhận lấy vàng, lại vổ vổ trên bả vai Cổ Qua hai cái, nghênh ngang hướng đệ tử khác đi tới, tiếp tục kiếm chác.
Chớp mắt khi Tần chấp sự đi xa một chút, Đổng Thanh thầm phun một ngụm nước bọt, hướng về phía Cổ Qua nói:
- Tần lão đầu này đối phó với các đệ tử xuống núi rất khắc bạc, ỷ vào nhị cữu của hắn là trưởng lão Chấp Pháp đường, tất cả mọi người là giận mà không dám nói gì.
- Đổng sư huynh, trong miệng hắn nói Xá Thân điện là địa phương nào? Cái gì lại là nội môn cùng ngoại môn?
Cổ Qua rất nghi hoặc, lúc tại Cổ gia, hắn đọc qua không ít thư tịch, có thể nói là Vạn Sự Thông trong phàm thế. Nhưng tiếp xúc đến Tiên phái, thì lại giống như kẻ ngu, cái gì nội môn ngoại môn thân truyền khiến cho Cổ Qua đau hết cả đầu.
Đổng Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng. năm đó bởi vì nguyên nhân tư chất của hắn, trực tiếp tiến vào nội môn tu luyện, hoàn toàn không có những thứ nghi ngờ này. Nhưng Cổ Qua thì bất đồng, mười sáu tuổi đã có chút bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất. Lúc này biết một chút Tu Chân Giới, nhất là kiến thức vỡ lòng về Đông Duyến Tông, có thể đối với sự phát triển của Cổ Qua có chút chỗ tốt.
- Cái gọi là Xá Thân điện, là ngoại môn chấp pháp điện phủ, phàm là hạt nhân phàm trần đi tới, nhẹ nhất là chấn gãy mười ngón tay, sau đó lại tiến hành trừng phạt. Có thể nói, một khi hạt nhân tiến vào Xá Thân điện, cũng rất ít người có có thể sống đi ra.
Đổng Thanh thấy vẻ mặt Cổ Qua mờ mịt, tiếp tục giải thích:
- Như đã nói, hạt nhân chính là các đệ tử của các gia tộc phạm qua sai lầm ở các đại đế quốc thuộc quản hạt của Đông Duyến Tông đưa tới để bảo đảm không tái phạm sai lầm nữa. Hạt nhân thông thường thường không có kết quả tốt. Đương nhiên là có gia tộc dùng tài vật đền bù.
- Nói đến nội môn cùng ngoại môn, đây là hai loại cơ cấu thiết lập trọng yếu của Đông Duyến Tông. Chẳng qua là nội môn tu sĩ thì chịu trách nhiệm tu luyện, địa vị cao hơn rất nhiều, có thể nói là lực lượng trọng yếu của Đông Duyến Tông. Mà ngoại môn còn lại là làm một chút việc lặt vặt, nói thí dụ như thải dược đồng tử hoặc là đệ tử lấy quặng. Bất quá chính là có một vài ngoại môn đệ tử cùng trưởng lão hoặc đường chủ nội môn có một chút liên hệ. Bọn họ thường thường là nắm giữ những chức vị quan trọng bên ngoài của tông môn, thông thường nội môn đệ tử cũng không dám dễ dàng trêu chọc bọn họ. Hơn nữa thứ béo bở cũng không thiếu.
Cổ Qua gật đầu, đối với những gì hắn nghe được về Đông Duyến Tông đại khái cũng không sai biệt lắm. Mới vừa rồi Tần chấp sự mà Đổng Thanh nói đến kia, chính là quản sự đệ tử ngoại môn.
- Thân truyền đệ tử thì lợi hại hơn rồi. Mỗi một thân truyền đệ tử đều có lãnh địa của mình, trồng thiên tài địa bảo, nuôi nhốt Linh Thú vân…vân….không gì làm không được. Dĩ nhiên muốn trở thành thân truyền đệ tử, phải có kinh nghiệm đạt được tu vi Thông Huyền tầng thứ năm. Nói nhiều ngươi tạm thời cũng không thể lý giải hết được.
- Đợi lát nữa có Linh Thú tiên hạc xuất hiện, ngươi không cần hoảng sợ, nó là do sư phụ ta khống chế, sẽ không đả thương người.
Đổng Thanh giải thích cho Cổ Qua xong, vì không để người chú ý, không nói thêm gì nữa. Thượng cổ Vân Triện Bia đặt ở giữa hai người, chỉ chờ Nguyên Chí đạo nhân xuất hiện.
Sơn môn Đông Duyến Tông dần dần mở ra, trên sơn môn khổng lồ bay ra một con tiên hạc. Tiên hạc này mỏ đỏ lông trắng, hai con mắt giống như bảo thạch tỏa ra ánh sáng, trong bóng tối càng trở nên bắt mắt.
Trên tiên hạc, đang đứng một gã trung niên tiên phong đạo cốt. Nam tử này mặt trắng râu ngắn, con mắt như tia chớp lưu chuyển trên không trung, miệng đỏ thắm giống gốm nung, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng kính sợ.
- Đây chính là sư phụ của ta, Đông Duyến Tông ngoại sự trưởng lão Nguyên Chí đạo nhân, lão nhân gia là cao thủ đan đạo đấy.
Đổng Thanh hết sức tự hào, nhỏ giọng rỉ tai Cổ Qua nói.
- $€$ơ()%%&. (Biên:Tiếng chim kêu )
Tiên hạc ngân lên một tiếng, chấn động cả sơn cốc.
Ngay sau đó, chỉ nghe thanh âm Nguyên Chí đạo nhân như thần lôi từ Cửu Tiêu đội xuống, ù ù nói:
- Luận công ban thưởng, dâng lên tài vật.
Nguyên Chí đạo nhân huơ huơ phất trần, một đạo hắc sắc hiện lên. Trước mặt hai mươi mấy tên đệ tử, xuất hiện một bình bát, vật này chỉ có đường kính chừng một thước, nhìn qua căn bản không chứa được thứ gì.
- Đừng nhìn bình bát này nhỏ mà xem thường, đây cũng là một trong thập đại chí bảo của Đông Duyến Tông chúng ta. Bên trong có tiểu càn khôn thế giới. Ngàn năm trước Tuyền Ki Tông cũng chưa có loại bảo vật này, nếu không cũng sẽ không dùng tấm bia đá mà dấu bảo vật. Ta đã từng thấy qua sư phụ đem một núi vàng cất vào trong bình bát, xem ra hôm nay lại được đại khai nhãn giới rồi.
Cổ Qua đột nhiên nhớ tới, trước ngực của hắn còn có một hạt châu màu đen, theo như lão ma đầu nói, có thể che dấu đồ vật.
- Đổng sư huynh, pháp bảo có thể đựng đồ là thứ hết sức trân quý sao?
- Dĩ nhiên, trữ vật là loại linh bảo vô cùng ít ỏi tại Tu Chân Giới. Cái này của sư phụ coi như là thể tích tương đối lớn, mang ở trên người có chút không thuận tiện. Chưởng môn chân nhân có một cái nhẫn, mang theo trên tay mới tiêu sái làm sao, nghĩ muốn cái gì chỉ cần vung tay lên, liền dễ dàng lấy ra.
Đổng Thanh vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
- Ân, sắp bắt đầu hiến bảo vật rồi, để nghe xem bọn hắn có được thứ gì?
Trong đám đông, một gã thanh niên mặc đạo bào màu xanh, đi tới trước bình bát, hướng Nguyên Chí đạo nhân thi lễ:
- Môn hạ Ngọc phù trưởng lão Dạ Nhiên, tại Nạp Lan tộc ở Thanh Ương Đế Quốc, lấy được hai cân tuyết sâm, mười khỏa Linh Cốc Thảo, vàng ròng mười cân, dâng lên trưởng lão.
Dạ Nhiên chính là tên vừa rồi trêu ghẹo Đổng Thanh, hắn lần này hạ phàm đạt được cực kỳ phong phú. Ngọc Phù trưởng lão cho hắn ba tờ Dẫn Lôi Phù, uy hiếp Nạp Lan tộc, mới đạt được phong phú như thế.
Dạ Nhiên thối lui, phía sau hắn một gã nam tử cao lớn thản nhiên đi ra, nhìn dáng dấp hẳn là đã ba mươi tuổi.
- Lý Dực, môn hạ Luyện đan trưởng lão, tại hoàng thất Nam Đồng Đế Quốc thu được một khối thượng đẳng ngọc tài, Thiên Sơn tàm ti năm tấm, Tử Kim hai cân.
Nguyên Chí đạo nhân gật đầu. Tên Lý Dực này mặc dù tu vi bình thường, nhưng mỗi lần hạ phàm đều có thu hoạch thật lớn. Lần này cũng không ngoại lệ, bị phân đến Nam Đồng Đế Quốc là quốc gia yếu nhất trong ba đại đế quốc, vẫn giống như trước thu được rất lớn.
- Ừ, thu hoạch không tệ, ta sẽ cùng hai trưởng lão nói qua.
Cổ Qua ở một bên nghe nhưng ánh mắt cũng nhìn thẳng, khối thượng đẳng ngọc tài, Thiên Sơn tàm ti, Tử Kim, vàng ròng...
Những đồ này, bất kỳ ở nơi đâu trên Tiên Vũ Đế Quốc cũng tuyệt đối đều là bảo bối. Hiện tại lại giống như là đồ bỏ đi, bị những đệ tử này ném vào bên trong bình bát.
Cái bình bát kia cũng hết sức kỳ quái, mỗi lần có cái gì ném vào, sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đổng Thanh tràn đầy tự tin, ở một bên ngó chừng cử động của chúng nhân. Thấy Cổ Qua tỏ ra ngơ ngẩn, lập tức giải thích:
- Tài vật ở phàm thế, chúng ta không coi là cái gì, chỉ có vật phẩm dùng để tu chân mới thật sự là bảo vật. Cũng như hai cân Tử Kim kia, so ra còn kém một gốc Linh Cốc thảo, sau này chớ để người lừa gạt.
Tất cả mọi người chia ra dâng lên những thứ thu được, sau một vòng, hai mươi mấy người thay phiên một lần.
- Đổng Thanh, đến ngươi.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
Nguyên Chí đạo nhân âm thầm suy nghĩ, hiển nhiên có một người xuất hiện bên cạnh Đổng Thanh làm hắn khó hiểu. Trong trí nhớ của hắn, Đổng Thanh được hắn phái đi chọn lựa đệ tử, làm sao hiện tại lại đến đây hiến vật. .
- Đệ tử Đổng Thanh môn hạ ngoại sự trưởng lão, đạt được một khối đá không biết tên, cùng một gã phàm trần tư chất cực tốt.
- Lừa dối...
- Ha ha...
Hai mươi mấy người tại chỗ, nhịn không được bật cười lên. Nhất là nhìn thấy Cổ Qua đứng ở một bên, một hài đồng phàm trần mười sáu tuổi mới vừa vặn Quán đỉnh, đây tuyệt đối là phế vật nhất tại phàm trần, cư nhiên lại được Đổng Thanh nói là 'Tư chất cực tốt". Đây quả thực là chuyện cười bậc nhất.
Nguyên Chí đạo nhân giương mắt, nếu là đồ nhi thông thường, hắn đến liếc mắt cũng sẽ không thèm, dù sao tuổi trẻ làm việc nông nổi cũng là bình thường, thỉnh thoảng có một hai lần sai lầm cũng không sao. Nhưng Đổng Thanh này là đệ tử hắn đắc ý nhất, tu luyện chẳng những rất nhanh, hơn nữa tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận. Trọng yếu nhất là thông minh quyết đoán, tính toán rất chuẩn.
Hắn nhướng mắt lên, nhìn đảo qua Cổ Qua, trên mặt cực kỳ thất vọng.
“Theo ta thấy hẳn là thân thích của Đổng đồ nhi rồi. Nhưng lúc ta thu hắn làm đồ đệ thì hắn là cô nhi, từ khi nào lại có thân thích rồi? Chẳng lẽ là bạn làm quen trên đường?”
Nguyên Chí đạo nhân có chút khó hiểu, lập tức đưa ánh mắt chuyển hướng qua khối đá không biết tên theo lời Đổng Thanh.
Khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ.
Nguyên Chí đạo nhân rõ ràng cảm giác trên tảng đá màu đen truyền đến trận trận linh lực ba động. Loại linh lực này, rõ ràng chính là chân nguyên lực, hơn nữa chân nguyên lực này so với cao thủ Nguyên Anh kỳ còn muốn hùng hậu hơn rất nhiều.
- Đây...
Nguyên Chí đạo nhân nhanh chóng bay đến trước tảng đá, sắc mặt đỏ lên, nói không ra lời.
Đổng Thanh thấy thời cơ đã đến, hắn thấy biểu tình của sư phụ như thế, liền biết sư phụ đã nhìn ra lai lịch của tấm bia đá. Vì không để cho người khác phát hiện, lập tức hòa hoãn nói:
- Sư phụ, có phải tảng đá này của đồ nhi không được lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia người?
Nguyên Chí đạo nhân đảo qua chúng nhân nói:
- Vừa rồi ta chỉ là nhìn lầm. Tảng đá này quả thật chẳng qua chỉ là phàm thạch, nhưng tính chất có chút cứng rắn, dùng để chế tạo một chút binh khí bình thường hẳn là không thành vấn đề.
Nguyên Chí đạo nhân xoay người về phía sau, hướng về phía chúng nhân nói:
- Các ngươi mấy ngày gần đây bôn ba lao lực đã rất cực khổ, mau mau trở về nghỉ ngơi đi. Đổng Thanh, ngươi mang theo tảng đá này cùng đồng nhi kia vào phòng ta.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấu vẻ khác thường. Nhất là tảng đá kia, lúc trước bọn chúng không có chú ý, nhưng phản ứng của Nguyên Chí đạo nhân rõ ràng tảng đá này chính là bảo vật. Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Nguyên Chí đạo nhân bên trong tông môn địa vị cao vô cùng, rất gần với chưởng giáo Đạo Minh chân nhân. Nên ngươi nào người nấy đều lo lĩnh mệnh trở về sơn môn nghỉ ngơi tu luyện.
………………….....
Cổ Qua đi theo Nguyên Chí đạo nhân cùng Đổng Thanh rẽ đông rẽ tây, vượt qua mấy tòa núi nhỏ, đi tới ngọn núi u tĩnh.
Trong sơn cốc có một ngôi nhà cỏ.
Hạc chủy hương lô(lư hương hình còn hạc) lượn lờ hương khói. Bên trong nhà có tiếng đàn sáo truyền ra, trên cửa chính sảnh có một chử Đạo thật to. Bên ngoài sân lại có mấy cô gái đang khiêu vũ.
Cổ Qua vừa bước vào trong phòng, hắn cảm giác trong không khí có chút quái dị, nhất là những cô gái gảy đàn cùng vũ đạo kia, trong ánh mắt đều trống rỗng vô thần.
Đổng Thanh hiển nhiên là đã quen với tình cảnh này.
- Cổ Qua, ngươi trước tiên hãy ở chỗ này chờ ta một hồi, ta vào phòng trong nói chuyện cùng sư phụ. Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ sai người chuẩn bị mỹ tửu cho ngươi.
Lực chú ý của Cổ Qua còn đang trên người mấy cô gái đang khiêu vũ kia, ánh mắt hơi giật giật, Đổng Thanh cũng không có chờ hắn trả lời, trực tiếp chạy vào trong phòng.
Những người hấp dẩn Cổ Qua này chính là những con khôi lỗi, hơn nữa mỗi động tác của nhưng con Khôi Lỗi này rất giống người thật, điều này đã gây cho Cổ Qua hứng thú thật lớn.
- Những vũ cơ này, là thật hay là giả đây?
Cổ Qua đi vào một chút, lúc mới bắt đầu còn không dám xác định. Cẩn thận quan sát, nhất là mấy đông tác của vài người đẹp nhìn như hòa hoãn, kì thực là quá chậm.
- Còn tên đánh đàn kia cũng là giả.
Cổ Qua từ xa nhìn người đánh đàng trong rèm, dĩ nhiên là đầu cũng được làm bằng gỗ.
- Lực lượng của đan đạo giả thật lớn. Khi ta tới được cảnh giới này thì có thể báo thù cho phụ thân rồi,
Trong lòng Cổ Qua chấn động vô cùng. Từ khi hắn tiếp xúc với Đổng Thanh, Tu Chân Giới ảnh hưởng tới tâm linh của Cổ Qua rất nhiều.
Hắn đâu biết rằng, Khôi Lỗi chính là bão vật đệ nhất của Đông Duyến Tông. Mặc dù lực lượng của Đông Duyến Tông trong Tu Chân Giới không cao, nhưng khôi lỗi thuật của Đông Duyến Tông tại Tu Chân Giới thì vô cùng nổi danh.
……………………....
Trong khi Cổ Qua đang nghiên cứu Khôi Lỗi, Đổng Thanh cùng Nguyên Chí đạo nhân bên trong mật thất cũng kích động sắp điên.
- Đồ nhi tốt của ta, ngươi biết đây là cái gì không? Chúng ta nhận được bảo bối rồi, lấy được bảo bối rồi, thượng cổ Vân Triện Bia trong truyền thuyết lại rơi vào trong tay Nguyên Chí ta.
Nguyên Chí nói nói cười cười đã hoàn toàn thất thố. Nhận được thượng cổ Vân Triện Bia, đủ để cho mình tăng tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ. Đến lúc đó, hắn liền trở thành cao thủ Nguyên Anh thứ hai kể từ khi lập phái tới nay, vị trí tông chủ tự nhiên sẽ rơi vào trên người hắn.
- Đồ nhi, ngươi đoạt được thượng cổ Vân Triện Bia này có ai biết, trừ ngoài cái tên tiểu tử phàm trần ở ngoài kia?
- Thiên Thanh Môn có hai đệ tử, còn có Nam Hoang Tứ Lão cùng một vài nhân vật không đáng ngại. Sư phụ yên tâm, bọn họ bị bỏ rơi rất xa, căn bản là không thể cảm thụ được thượng cổ Vân Triện Bia. Nhiều lắm cũng là giống như những đệ tử vừa rồi trong môn mà thôi. Phỏng chừng, không ai biết được lai lịch chân chính.
Nguyên Chí đạo nhân khiếp sợ gật đầu.
- Đồ nhi, ngươi từ phàm trần có được bảo vật, theo như quy định trong tông môn, phải nộp lên trên. Mới vừa rồi những đệ tử kia chỉ là nghe gió bắt ảnh, sẽ không ai tin, coi như là có người tin, hiện tại chưởng giáo đang bế tử quan, không ai là địch thủ của ta. Từ ngày mai, hai thầy trò chúng ta cùng bế quan. Mười năm sau, Đông Duyến Tông chính là thiên hạ của chúng ta.
Nguyên Chí đạo nhân hưng phấn vạn phần.
Tu chân chính là nghịch thiên đoạt mệnh, cùng vạn vật linh trưởng tranh đoạt linh khí. Nguyên Chí đạo nhân nhận được bảo bối như thế, tự nhiên khó có thể không kích động.
- Chuyện này trăm triệu lần không thể truyền đi. Ta ra ngoài giết chết tên tiểu tử kia.
- Sư phụ không nên. Cổ Qua này tư chất phi phàm, ta còn muốn để cho lão nhân gia người thu hắn làm đồ đệ đó.
- Hoang đường. Trò cười. Đổng Thanh, ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng lại có lòng dạ đàn bà. Hai người chúng ta bế tử quan, để cho người biết chuyện này ở bên ngoài nói nhảm. Hơn nữa, vừa rồi những đệ tử môn hạ của các trưởng lão kia đã có hoài nghi.
Nguyên Chí đạo nhân phẩy tay áo một cái, từ trong đi ra, chuẩn bị giết Cổ Qua.
“Người đâu? Tiểu tử này thật là vô cùng nhạy bén.”
Nguyên Chí dậm chân, triển khai thần niệm, tìm kiếm tung tích Cổ Qua.
…………………………
- Con mẹ nó, cái lão đạo sĩ này muốn đùa chết tiểu ca sao? Lúc này không trốn, thì đợi đến bao giờ.
Cổ Qua dọc theo sơn cốc, một đường thở hồng hộc, phát chân mà chạy. Không đến mười phút, Cổ Qua đã chạy ra ngoài mấy chục dặm .
Mới vừa rồi Cổ Qua ở bên ngoài nhà tranh của Nguyên Chí đạo nhân, nghe được rất rõ ràng bao gồm cả lời Đổng Thanh vì mình mà khuyên can, không muốn cùng Nguyên Chí đạo nhân giết mình.
- Lão đạo sĩ này ý tứ rõ ràng là muốn giết ta diệt khẩu, Đổng Thanh thật đúng là ngu, lại còn giải thích.
Cổ Qua giống như con ruồi không đầu, mạnh mẽ đâm tới, lại không biết nguy hiểm đã gần kề.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen