Trăm tên tử y đệ tử tản ra, chạy về phía nhóm người của ba đại đế quốc Tiên Vũ, Thanh Ương, Nam Đồng…
- Nữ đệ tử mới vừa rồi nhìn ta cũng có ở trong đó
Trong lòng Cổ Qua bồn chồn, hơn nữa nữ đệ tử này cùng với hơn hai mươi người, đi tới nhóm người của Tiên Vũ Đế Quốc.
- Hỏng bét.
Cổ Qua thấy nữ đệ tử này không ngừng nhỏ giọng thầm thì bên tai một gã đại hán mặt đỏ.
- Chẳng lẽ nàng nhận ra ta tới rồi?
- Không thể nào. Mặc dù Nguyên Chí đã gặp mặt ta một lần nhưng chuyện hắn có được bảo vật tự nhiên cũng sợ bị tiết lộ, nếu như chọc cho ta nóng lên, hắn cũng biết là sẽ có hậu quả gì. Nếu như hạ thủ, đệ tử của hắn khẳng định cũng sẽ điều tra rõ ràng... Mục đích của Nguyên Chí chính là để cho ta câm miệng không được đi nói lung tung, còn nếu như hắn muốn hạ thủ với ta thì cửa ải Dạ Tùng Mộng kia hắn có thể đi qua sao?
Cổ Qua thầm nghĩ, trong lòng cũng không còn sợ hãi.
Nhưng nữ đệ tử này rốt cuộc là có dụng ý gì đây?
Cổ Qua không rõ ràng lắm đành phải chỉ có thể yên lặng theo dõi mà thôi.
- Phần phật phần phất…………..
Đám người từ từ tản ra, Tứ Sí Thanh Điểu khổng lồ từ phía trên bay tới. Có khoảng năm mươi con, không ngừng chở các đệ tử rời đi..
Một trăm tên tử y nội môn đệ tử, ở trong đám người không ngừng gọi tên, hơn một ngàn tám trăm người chỉ trong chốc lát liền bị tách ra.
Nhóm người Tiên Vũ Đế Quốc không hoàn toàn bị chuyển đi, Cổ Qua nhìn ra được cách phân chia đội ngũ ở đây rất có khả năng là dựa theo thành trì mà phân chia. Hiện tại nhóm Thanh Nhận thành Cổ Qua có mười một người, còn lại đều đi trước hết rồi.
- Cổ Qua, Liễu Duẫn, Cơ Vân Lê, Cổ Tranh, Phạm Đông Ly, ... Đi theo ta.
Người nói chuyện, chính là tên trung niên mặt đỏ kia.
Cổ Qua sửng sờ một chút, nghe tên mặt đỏ kia hô lên tên, lại bao gồm cả hoàng thất Tiên Vũ Đế Quốc, cô công chúa mặc y phục màu vàng hơi đỏ kia cũng ở trong đó.
Đi tới trước mặt, nữ đệ tử liếc Cổ Qua một cái, khóe miệng nhếch lên, như có như không cười khẽ một cái, cũng không có địch ý quá lớn. Cổ Qua cũng nhìn lại một cái rồi xoay người bước lên Tứ Sí Thanh Điểu.
- Lam Du, ta bên trái cánh, ngươi bên phải cánh, chớ để các đệ tử mới này té xuống.
Đại hán mặt đỏ thực lực so với Lam Du hiển nhiên cao hơn, phát ra hiệu lệnh.
- Việc này, Lưu sư huynh yên tâm.
- Phật, phật…
Tứ Sí Thanh Điểu phách động đôi cách khổng lồ bay lên xuyên qua mây mù.
Tứ Sí Thanh Điểu bay lên, vốn Cổ Qua muốn cùng mọi người chào hỏi nhau nhưng chỉ nhìn nhau rồi vội vàng nắm chặt vũ mao của Tứ Sí Thanh Điểu không dám mở miệng.
Thiệu Dương công chúa cũng hướng Cổ Qua đưa tới ánh mắt tán thưởng, hai người ngồi tương đối gần nhau. Bởi vì tốc độ của Tứ Sí Thanh Điểu quá nhanh, cũng không thể mở miệng.
Ngược lại mấy tên đệ tử phía sau Thiệu Dương công chúa đối với Cổ Qua thì địch ý nặng nề , Cổ Qua cũng lười quan tâm.
Một mạch bay vùn vụt, nhãn quan Cổ Qua nhìn xuống ngọn núi phía dưới, trong lòng hào khí từ từ dâng lên.
Đỉnh Đông Duyến Tông, có hơn ngàn tòa, bên trong xanh um tùm, các đỉnh núi có đủ các loại tư thái, có cái thẳng đứng, có cái vắt ngang trùng điệp, có cái càng giống như một bức tượng điêu khắc khổng lồ đứng vững vàng ở giữa thiên địa. Những dãy núi này quanh quẩn đầy mây mù, thần bí vô cùng.
Thỉnh thoảng có Tứ Sí Thanh Điểu cùng tiên hạc bay qua, lại càng tăng thêm phần khí mờ ảo cõi tiên
Lúc đầu đám người Cổ Tranh không dám nhìn xuống phía dưới, dần dần năm mươi tên đệ tử này tất cả đều nhìn khắp chung quanh, theo tốc độ hạ xuống của Tứ Sí Thanh Điểu đám người lại bắt đầu nói chuyện.
- Ngươi chính là Cổ Qua.
Trong giọng nói của Thiệu Dương công chúa không có chút gì là ra vẻ cao quý mà còn hiền hòa vô cùng.
- Đúng vậy! Tại hạ tham kiến Thiệu Dương công chúa.
Cổ Qua cũng tỏ vẻ không siểm nịnh, cũng không cao ngạo mà trả lời. Nếu là ở phàm trần, Cổ Qua hẳn là phải quỳ xuống hành lễ với Thiệu Dương công chúa. Nhưng hiện tại hai người đều là nội môn đệ tử, tự nhiên không cần phải như thế.
- Cũng là đồng môn sư huynh đệ, không cần phải như thế. Ta nghe nói ngươi đã tiến vào Địa giai thượng phẩm, chắc là có kỳ ngộ gì sao? Cha ta đã từng là tông môn chân truyền đệ tử, có đan dược của môn phái, ngay cả như vậy ta cũng chỉ là Địa giai trung phẩm. Ngươi làm thế nào mà đạt được vậy?
Lời ra khỏi miệng liền muốn biết bí mật của người khác, đây là hành động vô cùng không lễ phép, nhưng thái độ của Thiệu Dương công chúa rõ ràng rất tốt khiến cho người khác có một loại cảm giác rất thẳng thắn.
Cổ Qua đón nhận ánh mắt của Thiệu Dương công chúa, đây mới chính thức là thấy rõ dung mạo của Thiệu Dương công chúa. Đẹp, một vẻ đẹp quý phái. Nhất là sóng mũi cao hiển lộ rõ ràng vẻ cường đại tự tin, ánh mắt lưu chuyển toát ra một loại khí chất thanh nhã cao quý vô cùng.
- Xảo ngộ thì cũng có một chút, chỉ là ta không có một thân lực lượng. Nếu bàn về đánh nhau, có lẽ mười Cổ Qua cũng không phải là đối thủ của ngài.
Cô công chúa ngon đòn này là một người lương thiện. Cổ Qua trả lời như vậy, rõ ràng là trả lời cho có lệ. Thiệu Dương công chúa khẽ mỉm cười, trên mặt không lộ vẻ gì là phật ý.
- Nhưng ta nghe nói ngươi đã giết chết một gã nội môn đệ tử đấy..
Kinh hoàng.
Cổ Qua nghe lời này của nàng, tâm thần đột nhiên chấn động. Đại hán mặt đỏ tên Lưu Thanh Phong cùng với Lam Du vừa rồi đứng cách Cổ Qua chỉ cách hắn không tới hai mươi thước, nếu như lưu ý mà nói..., tuyệt đối có thể nghe rõ lời nói của Thiệu Dương công chúa. Hoàn hảo là hai người này cũng đang hướng ra phía ngoài đứng nhìn.
- Làm sao vậy? Khẩn trương sao? Trong Tiên Vũ Đế Quốc phát sinh bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể giấu diếm được đôi mắt của ta.
Thiệu Dương công chúa tiến thêm một bước kích thích Cổ Qua nói.
“Nàng làm sao biết ta giết chết một gã nội môn đệ tử, chuyện này ngay cả Đổng Thanh cũng không biết, hơn nữa ta hành động hẳn là không có sai lầm nào cả?”
Cổ Qua tâm thần bấn loạn, chuyện hắn giết chết một nội môn đệ tử vẫn cho là không có ai biết được, hôm nay cư nhiên bị người ta nói ra.
- Cái người chết kia tên là Hàm Chương Trinh là tộc đệ của Hàm Chương Nguyên, một trong bảy đệ tử chân truyền của Đông Duyến Tông. Người tên Yến Chí Mông vừ rồi ngươi có thấy không? Hắn cũng được coi là một trong những nội môn đệ tử lợi hại nhất, nhưng nếu là hắn khi đối mặt với một đệ tử chân truyền cũng chỉ là thứ rác rưởi bỏ đi mà thôi. Ngươi suy nghĩ một chút nếu như ta đem tin tức này nói cho Hàm Chương Nguyên, ngươi sẽ như thế nào?
Thanh âm của Thiệu Dương công chúa rất lãnh đạm, những câu nào cũng giống như đâm vào tâm hồn của Cổ Qua.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn lâm vào tình cảnh bị động như thế này, cảm giác giống như mình bị lột sạch y phục đứng dưới ánh mặt trời.
- Công chúa làm sao biết được chuyện này vậy?
Trong lòng Cổ Qua buồn bực. Biết Thiệu Dương công chúa nhất định đối với mình có điều cầu xin, nếu không đã trực tiếp đi nói cho cái gì chân truyền đệ tử kia rồi chứ không cùng mình nhiều lời như vậy.
Khóe miệng Thiệu Dương công chúa hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng đứng dậy, hướng Cổ Qua vươn bàn tay nhỏ ra.
- Đi, chúng ta lên đứng trên đầu Tứ Sí Thanh Điểu nói chuyện.
Cổ Qua nhìn các đệ tử xung quanh một chút, phần lớn đều ngồi ở hai bên cánh của Tứ Sí Thanh Điểu. Mà hai người là bị gọi tên trước nên vị trí ngồi rất gần đầu Tứ Sí Thanh Điểu, nên so với đám người kia có chút tách biệt.
Cổ Qua ngẩn ra, nhìn bàn tay Thiệu Dương công chúa đưa tới mà không biết phải làm sao.
- Thiệu Dương công chúa này nhìn qua thì có vẻ vô hại, nhưng kì thực lại hung hiểm vô cùng, so với tên Hàm Chương Trinh bị giết kia còn khó dây dưa hơn.
Đám người thấy Thiệu Dương công chúa hướng Cổ Qua vươn tay ra liền rối rít liếc mắt tới.
Thiệu Dương công chúa từ nhỏ đã si mê luyện võ, rất ít cùng người khác tiếp xúc. Mấy tên đệ tử chư hầu ngang ngược sắc mặt đỏ lên, mới vừa rồi lúc Thiệu Dương công chúa và Cổ Qua nói chuyện, bọn họ đã tức giận vô cùng. Mặc dù không có nghe hai người nói gì, nhưng có thể nhìn ra cuộc nói chuyện cũng không phải là rất vui vẻ.
Nhưng ...
Thiệu Dương công chúa lại hướng Cổ Qua đưa tay ra...
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Cổ Tranh, Phạm Đông Ly cùng Tần Hư vẻ mặt giống như là trư ca nhìn ngơ ngác, phải biết rằng Thiệu Dương công chúa chính là thần tượng của ba người a. Mà một vài nữ đệ tử thì si mê nhìn Cổ Qua, nội môn đệ tử, tuownga mạo anh tuấn chính là bạch mã hoàng tử trong lòng các nàng. .
Công chúa giơ tay đã một lúc mà Cổ Qua vẫn không đỡ lấy.
- Làm sao, ngươi không dám sao?
Thật ra thì Cổ Qua cũng có chút lo lắng, những tên chư hầu này ở Tiên Vũ Đế Quốc vốn đã quen thói ngang ngược nên đối với mình đã rất bất mãn, nếu quả thật cùng Thiệu Dương công chúa tay trong tay, vậy thì đã hoàn toàn đắc tội với bon chúng,. Nhưng nhược điểm của mình lại nằm trong tay nàng.
- Có gì không dám.
Cổ Qua từ từ đứng lên, nắm giữ thăng bằng một chút, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiệu Dương công chúa.
Cổ Qua cũng không dám đi quá giới hạn, chẳng qua chỉ là nắm lấy ngón tay của Thiệu Dương công chúa từng bước từng bước hướng đầu của Tứ Xí Thanh Điểu mà đi tới. Mặc dù lúc này tốc đọ của Tứ Sí Thanh Điểu đã giảm bớt, nhưng trên không trung gió thổi cũng không nhỏ.
Sải cánh của Tứ Sí Thanh Điểu khoản ba mươi thước, cổ chừng hai thước đủ cho hai người đi song song.
Một khắc kia, khi Cổ Qua nắm lấy tay Thiệu Dương công chúa, trên mặt nàng nhất thời dâng lên vẻ khác thường
- Ta làm sao lại hướng hắn đưa tay ra rồi? Cho dù ta muốn lợi dụng hắn cũng không cần phải như vậy a. Tiểu tử này thật đúng là ngu, ta chỉ dung mấy câu nói đã hù dọa được hắn rồi, Hoàng huynh nói Hàm Chương Trinh mất tích tại Dương Châu, sau lại nghe nói đệ tử của trưởng lão ngoại sự đường là Đổng Thanh có xuất hiện qua ở nơi đó, mà Thanh Nhận thành chủ vừa báo Cổ Qua lại đi cùng Đổng Thanh, vốn là ta kết luận Cổ Qua cùng Đổng Thanh cùng nhau giết chết Hàm Chương Trinh, hoặc là do Đổng Thanh gây nên, không nghĩ tới tiểu tử này lại nhanh môm nhanh miệng như thế, Hết lần này tới lần khác lại để cho ta gạt được, Hoàng huynh nói nay trong ngày Đổng Thanh trở lại Đổng Thanh cùng Nguyên Chí liền bế tử quan, nhất định là có được bảo bối gì đó rồi. phải tìm cách moi bí mật của hắn ra.
Hai người đều có tâm sự.
- Kéo ta chặc một chút
Thiệu Dương công chúa cố ý giả vờ như muốn té.
Đám người còn lại thấy hai người anh anh em em có chút không đành long liền quay đầu đi chỗ khác. Lam Du cùng Lưu Thanh Phong cảm giác đến phía sau có vẻ khác thường, quay đầu nhìn lại đã thấy Cổ Qua cùng Thiệu Dương công chúa đang đứng trên đầu Tứ Sí Thanh Điểu.
- Cơ Vô Phong muội muội
Chân mày hai người đồng thời nhíu lại, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Trong lòng Lưu Thanh Phong không ngừng phỏng đoán, Cổ Qua thân phận đặc thù hắn đã biết, bản than Lưu Thanh Phong chính là đệtử thứ bảy của Nguyên Chí, chính là sư huynh đệ của Đổng Thanh, mà Lam Du cùng Đổng Thanh thì có chút mập mờ. Các đệ tử của Nguyên Chí đều biết quan hệ mập mờ của hai người, chẳng qua là hai người chưa tu đến chân truyền đệ tử nên không thể kết làm đạo lữ. Mới vừa rồi lúc ở sơn môn, Lưu Thanh Phong đã nghe Lam Du nói ra than phận của Cổ Qua, hắn liền đối với Cổ Qua nổi lên sát tâm.
Ngày đó, lúc Nguyên Chí đạo nhân bế quan, đã để cho chúng đệ tử lưu ý một tên đệ tử mới vào tên là Cổ Qua. Đi theo Nguyên Chí nhiều năm Lưu Thanh Phong dĩ nhiên biết là có ý gì, hắn nghĩ sẽ âm thầm hạ thủ với Cổ Qua, nhưng Cổ Qua hiện tại cùng Cơ Vô Phong muội muội lại dây dưa ở chung một chỗ, hơn nữa nhìn bộ dáng hai người thì quan hệ hết sức không tệ.
- Cơ Vô Phong là toa hạ chân truyền đệ tử của tông chủ, các trưởng laoc bình thường cũng nể nàng vài phần, mặc dù tu vi không lợi hại bằng bảy đại đệ tử chân truyền, nhưng hết sức được sủng ái, chủ yếu nhất chính là Cơ Vô Phong đã tu luyện được pháp lực, trên dưới Đông Duyến Tông đều hết sức coi trọng nên nàng không phải là người mà ta có thể đắc tội được.
Cả thần châu, võ đạo cùng tiên đạo đi song song với nhau, võ đạo kết thành Kim Đan dựa vào chân nguyên lực, mà tiên đạo là dựa vào pháp lực, khu động vạn vật, tát đậu thành binh, luyện chế đan dược cùng pháp khí. Không gì là không làm được.
Mặc dù tiên đạo lợi hại hơn võ đạo rất nhiều, nhưng người có thể chân chính thức tỉnh pháp lực vô cùng ít ỏi, một tông phái tuyệt đối sẽ không có qua năm người. Thông thường, trong một môn phái tông chủ cũng là cao thủ tu chân tu được pháp lực, Cơ Vô Phong pháp lực đã thức tỉnh, lại là đệ tử của chưởng giáo nên tiền đồ bất khả hạn lượng.
Võ đạo hay tiên đạo cũng đều có thể thành tựu chân thần, Thủy Thần bàn mông chính là dùng võ nhập đạo mà thành thần, còn Thiên Phụ Hình Tinh thì dựa vào tiên đạo. Võ đạo tiên đạo mặc dù bất đồng, nhưng lại không thể phân cách, mượn Đông Duyến Tông mà nói thì chín mươi chín phần trăm đều là người luyện tập võ đạo, sau đó trong quá trinh này chân nguyên lực biến đổi thành pháp lực.
- Hay là tùy hai người bọn họ đi.
Lưu Thanh Phong quay đầu, làm bộ không nhìn thấy.
Lòng bàn tay Cổ Qua sớm đã toát đầy mồ hôi, cũng không biết là do sợ công chúa đem bí mật của hắn để lộ ra ngoài hay là do nắm tay mỹ nữ mà khẩn trương.
- Công chúa, có chuyện gì, nói đi.
- Cũng không còn chuyện gì khác, chẳng qua là để yên tâm mà thôi, chúng ta đều là đến từ Tiên Vũ Đế Quốc cho dù ta biết bí mật gì của ngươi cũng sẽ lam như không biết, tiến vào tông phái, ba đại đế quốc cạnh tranh nhau kịch liệt dị thường đông thời còn có cản trở của một vài tông phái nhỏ cho nên sau này ta có nhu cầu gì muốn mọt cao thủ như ngươi hỗ trợ thì ngươi không được cự tuyệt.
- Cái này là đương nhiên.
Trong lòng Cổ Qua trầm xuống, nếu đối phương đáp ứng không đem chuyện mình giết chết Hàm Chương Trinh nói ra thì một chút yêu cầu cũng là đương nhiên.
Thiệu Dương công chúa cười, cười đặc biệt rực rỡ.
- Cổ Qua, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi là như thế nào giết chết Hàm Chương Trinh, phải biết rằng hắn là cao thủ thiên giai đấy.
Cổ Qua đang định trả lời thì nghe Tứ Sí Thanh Điểu kêu một tiếng ngân dài
Lê-eeee-eezz~! Lê-eeee-eezz~! ————————
- Chúng đệ tử chuẩn bị, chúng ta lập tức tiến vào trưở thí luyện tiên nô. Điều kiện rất gian khổ hảy chuẩn bị cho tốt đi.
Cổ Qua đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đập vào mắt trong phạm vi ngàn dặm phía dưới mặt đất lồi lõm, đất vàng càng đất đỏ toàn bộ đều bị lật hết lên trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu khổng lồ giống như tổ ong, trên mặt đất không ngừng có Tứ Sí Thanh Điểu hạ xuống, đây chính là một ngàn tám trăm tên đệ tử mới vào cùng đi lịch lãm.
Tứ Sí Thanh Điểu một đầu đâm xuống, lước qua khu vực rộng lớn tiến gần đến Bắc Bộ Hoang Dã.
Diện tích sơn môn Đông Duyến Tông trùng điệp đâu chỉ ba nghìn dặm. Bắc giáp khu vực hoang dã, ba mặt kia là ba đại đế quốc. Khu vực hoang dã hung hiểm vô cùng, thông thường chỉ có chân truyền đệ tử mới dám kết bạn tiến vào.
Ánh mắt Cổ Qua nhìn ra xa, chỉ thấy một cái lạch trời (hào sâu) khổng lồ cắt ngang qua ngăn cách Bắc Bộ Hoang Dã với Đông Duyến Tông. Trên hoang dã mênh mông mịt mờ, tất cả đều là cổ thụ chọc trời bên trên có từ quan phát ra khiến người ta trong lòng run sợ.
Tứ Sí Thanh Điểu càng bay càng thấp, từ từ dừng lại tại giải đất gần Bắc Bộ Hoang Dã. Phạp…phạp…..Đôi cánh khổng lồ không ngừng run rẩy, mau chóng hạ xuống mặt đất, Lam Du nhẹ nhàng nhảy xuống, trên mặt đất đã đứng sẵng ba người, ba người này chính là ngoại môn đệ tử trông chừng địa điểm thí luyện.
Ba tên đệ tử hướng Lam Du hành lễ.
- Lam sư tỷ, ba nghìn tiên nô cũng rất bình thường, ngài đi ba ngày nay, chúng sản xuất Thanh Ngọc Thạch được ba mươi đồng, Ô Kim hai mươi cân, hạ phẩm tinh nguyên thạch bảy mươi tám đồng, một tiên nô vô ý rơi vào lạch trời. Nơi cho đệ tử mới vào thí luyện cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Bẩm báo xong.
Tên đệ tử kia do dự vô cùng,
- Chỉ là...
- Chỉ là cái gì, đừng có dông dài.
- Chỉ là gần đây có đấu hiệu của yêu thú hoạt động
Tên ngoại môn đệ tử này sắc mặt trắng bệt
Lam Du gật đầu
- Biết rồi, không còn chuyện của ba người các ngươi nữa, tiếp tục đi trông coi đi.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
- Hoan nghênh các vị đến với đia điểm thí luyện tiên nô thứ bảy trăm tám mươi mốt.
Lam Du cất tiếng nói với năm mươi tên đệ tử mới…
- Địa điểm thí luyện tiên nô có chút nguy hiểm, hi vọng mọi người không nên chạy loạn, nếu không sẽ có hậu quả khó mà có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Lam Du làm như không có chuyện gì xảy ra liếc Cổ Qua một cái tựa hồ như cảnh cáo hắn..
Cổ Qua ngó chừng Lam Du trước mặt, trong lòng có muôn vàn ý nghĩ, nhưng không biết nữ đệ tử này vì cớ gì mà cứ nhìn mình. Hơn nữa dường như còn có vẻ vô cùng ác ý.
Chỉ thấy trong tay Lam Du đưa lên ba lá bùa.
Một dòng nước màu lam chậm rãi chảy xuống, Lam Du chầm chậm bước ra từ trong dòng nước.
Chiếc váy màu lam cùng với bộ tóc dài vô cùng chói mắt. Chiếc áo màu tím trong nháy mắt liền biến ảo.
Chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn xung quanh, chắp tay trước ngực, một thủy cầu màu lam từ từ hiện ra tại mi tâm nàng
- Đi…
Thủy cầu màu lam giống như có mắt bay đến trên đầu năm mươi người, sau đó tứ tán ra rồi chậm rãi hạ xuống.
- A…
Các đệ tử mới xoa xoa đầu của mình, trong ánh mắt có cảm kích, cũng có kỳ quái.
- Mọi người không cần ngạc nhiên, đây là Thủy Chủng đặc biệt của Đông Duyến Tông ta. Có Thủy Chủng này ta liền có thể biết vị trí cùng với sinh tử của các ngươi. Chúng ta phải hoàn thành kỳ thí luyện tiên nô này thật tốt, như vậy các ngươi mới chân chính trở thành đệ tử Đông Duyến Tông.
- Trước tiên ta tự giới thiệu mình một chút. Ta là Lam Du nội môn đệ tử của Đông Duyến Tông, chính là sư tỷ của các ngươi. Khu vực khai thác khoáng thạch này chính là địa điểm thí luyện tiên nô do ta cùng với Lưu Thanh Phong sư huynh, người bên cạnh các ngươi, cùng nhau chịu trách nhiệm. Có chuyện gì các ngươi trực tiếp tìm chúng ta.
- Bây giờ ta sẽ trực tiếp phân phối khu vực cho các ngươi, mỗi ngày phải giao ra mười đồng khoáng thạch có giá trị, nếu không, trực tiếp đuổi ra khỏi khu vực khai thác. Dĩ nhiên, mười đồng khoáng thạch có giá trị rất dễ dàng đạt được. trong tất cả các kỳ thí luyện tiên nô của Đông Duyến Tông chúng ta từ trước đến nay, còn chưa có một người nào, chưa có một đệ tử nào không thể đạt được cái này giới hạn này.
Thanh âm Lam Du vẫn ôn nhu như cũ nhưng trong giọng nói không có chút khách khí nào.
Thì ra Lam Du này là người phụ trách khu vực thí luyện tiên nô, không trách được cả một đoạn đường không nói một lời nào, mà đại hán mặt đỏ tên Lưu Thanh Phong còn lại kia là chịu trách nhiệm an toàn. Cổ Qua đối với hai người, hiện tại đã có đôi chút lý giải.
- Chắc mọi người còn chưa rõ ràng lắm. Vì để tưởng thưởng cho các đệ tử tham gia thí luyện tiên nô như chúng ta, bên trong tông môn đã có quyết định, nếu như người nào có thể tại khu vực thí luyện tiên nô kiên trì khai thác khoáng thạch ba năm liền phá lệ thu làm nội môn đệ tử. Hơn nữa hàng năm vào ngày sinh nhật còn được thưởng mười đồng hạ phẩm tinh thạch trong năm loại thuộc tính, mặc cho mình chọn lựa.
Khi Lam Du nói đến đây, ánh mắt chúng đệ tử đều sáng lên, nhất là tiểu tử kháu khỉnh bên cạnh Cổ Qua.
Cố gắng ba năm là có thể trở thành nội môn đệ tử? Cổ Qua có chút không dám tin.
“Thời gian thí luyện tiên nô này sẽ kéo dài trong bao lâu đây. Lam Du chỉ nói mỗi ngày nộp bao nhiêu khoáng thạch, nhưng chưa nói bao nhiêu khoáng thạch là điểm cuối?”
Cổ Qua nhìn các cây cổ thụ chung quanh cùng với rừng cây rậm rạp liền hiểu được thời gian ba năm này tuyệt đối không phải là dễ kiên trì như vậy.
- Sau đây sẽ là vị trí cùng với cương vị riêng của từng người. Lưu sư huynh sẽ phát đồng phục tiên nô cùng một quyển sách giới thiệu về tình hình hiện nay cũng như một số quy tắc trong tông môn cho các ngươi
Lam Du rút từ trong tay áo ra một tờ danh sách, hiển nhiên nàng đã sớm chuẩn bị trước rồi.
Gương mặt Lam Du dịu dàng toát ra khí chất vô cùng hoàn mỹ, ánh mắt vẫn nhìn về phía Cổ Qua.
Nếu bàn về nét đẹp, Thiệu Dương công chúa so với Lam Du thì kém hơn một chút. Trong lòng Cổ Qua có chút cảm giác không yên, hắn cảm thấy phía sau vẻ đẹp của cô gái này chính là một lòng dạ rắn rết.
Cổ Qua đã lăn lộn trong nhân gian nhiều năm nên trong lòng hắn liền có quyết định. Quyết định này ngay khi từ trên Tứ Sí Thanh Điểu bước xuống hắn đã hạ quyết tâm.
“Lưu lại đây tuyệt đối chính là một tử lộ. Nguyên Chí đạo nhân đã nổi lên sát tâm, không thể nào không cùng hai người bọn họ nói qua, sớm muộn gì cũng sẽ bị độc phụ này cùng đại hán mặt đỏ kia bóc lột cho đến chết. Không bằng thừa dịp hiện tại còn có chút thể lực mau chóng chạy trốn đi. Bất quá, bây giờ đối với hoàn cảnh địa điểm thí luyện tiên nô còn chưa quen thuộc, hay là cứ thử thăm dò mấy ngày, sau đó trốn cũng không muộn.
Cổ Qua len lén nhìn về Lưu Thanh Phong, phát hiện Lưu Thanh Phong cũng đang hung hăng nhìn mình.
- Lưu sư huynh, trước tiên hãy đem bọn họ thu xếp cho ổn thỏa đi đã.
- Các ngươi đi theo ta, ta sẽ phân hầm cho các ngươi.
Mặt Lưu Thanh Phong không chút thay đổi, nghe Lam Du nói xong liền dẫn đám người theo hướng bắc mà đi.
...............................
Từng người từng người yên lặng đi theo Lưu Thanh Phong. Người phía trước Cổ Qua dần giảm bớt, cuối cùng cũng đến phiên hắn.
Hầm của Cổ Qua cách những người khác ít nhất cả ngàn thước, đây đã là phạm vi giới hạn của địa điểm thí luyện tiên nô tại Đông Duyến Tông.
- Ngươi chính là tiểu tử phàm trần đã thử đỉnh, liền trực tiếp tiến vào nội môn đệ tử Cổ Qua sao? Dù ngươi ở phàm trần uy phong cỡ nào nhưng một khi đã vào trong khu vực thí luyện tiên nô cảu ta thì phải thành thật một chút cho ta, nếu để ta bắt được nhược điểm của ngươi nhất định sẽ nghiêm trị không tha.
Mặt Lưu Thanh Phong vốn là đỏ bừng, lại thêm lúc nói chuyện có chút kích động nên càng thêm đỏ.
- Ngươi ở cái hố này.
Lưu Thanh Phong chỉ một cái hố nhỏ phía trước mặt Cổ Qua.
Cái gọi là hầm khoáng thạch chẳng qua cũng chỉ là một cái động do con người làm ra, trên mặt chỉ có một ít khoáng thạch. Động càng sâu thì khoáng thạch đào được càng nhiều. Cổ Qua mặc dù chỉ là một tay mơ nhưng cái đạo lý này hắn vẫn hiểu được.
Thái độ Lưu Thanh Phong rất rõ ràng, chính là muốn chỉnh Cổ Qua đến chết.
- Được rồi ngươi ở chỗ này đi, lát nữa ta sẽ cho người đem đồng phục cùng bộ thư tịch đến cho ngươi.
Lưu Thanh Phong vừa xoay người bỏ đi vừa bỏ lại một câu nói, quay đầu lại nhìn Cổ Qua ánh mắt vô cùng lãnh mạc.
- Chọc cho ai không chọc lại đi trêu chọc sư phụ, ngay cả ta còn không dám đắc tội với lão nhân người vậy mà ngươi... Coi như tiểu tử ngươi xui xẻo đi, ngươi hãy ở đây mà tự sinh tự diệt đi. Không cho ngươi cơm ăn để xem ngươi có thể chịu được bao nhiêu ngày? Mười ngày sau nếu hắn không chết ta sẽ tự mình động thủ, dù sao ở trong cái vùng đất thí luyện tiên nô này thì dù là bỏ trốn cũng chỉ là con đường chết mà thôi.
...................................
Màn đêm buôn xuống, Cổ Qua không ngừng lật xem tông quy của Đông Duyến Tông dưới ánh trăng.
- Tông quy Đông Duyến Tông này cũng quá kỳ quái đi, đệ tử mới vào trong vòng ba tháng không được tự do đi lại.
Điểm này Cổ Qua cũng không thèm để ý, tiếp tục lật xem.
Bất tri bất giác, Cổ Qua đối với Đông Duyến Tông bước đầu đã có đôi chút thấu hiểu.
Đông Duyến Tông có một tông chủ, mười hai trưởng lão, khoảng một trăm tông môn nguyên lão, chân truyền đệ tử tám trăm, nội môn đệ tử hơn vạn, ngoại môn đệ tử hơn mười vạn, tiên nô thì đếm không hết.
Cũng là đệ tử như nhau nhưng lại phân chia không giống nhau, chủ chức tư, tiên nô cũng có sự bất đồng, đào khoáng ra đào quáng, trồng thuốc ra trồng thuốc, luyện binh ra luyện binh.
Đệ tử mới vào, mặc dù trước khi tiến vào đã có danh phận đệ tử là ngoại môn hoặc là nội môn, nhưng muốn chân chính lên cấp thì cần phải làm ra cống hiến to lớn cho tông phái. Nếu không sau ba năm sẽ bị biến thành tiên nô.
Một ngày mười đồng khoáng thạch phẩm chất tốt, sau ba năm cũng coi như là đủ điều kiện.
Cuối tông quy có kèm theo một bản mục, bản mục này là dùng để mỗi khi có cống hiến nào đó thì ghi vào trong đó. Dĩ nhiên, nếu muốn thăng cấp trở thành đệ tử chân chính ngoài việc chịu đựng qua ba năm thời gian còn có một đường tắt đó chính là tiến vào giai đoạn Chân Vũ, cũng chính là Thông Huyền vũ lực, chân khí hóa thành chân nguyên. Lấy tu vi thiên giai hạ phẩm hiện tại của Cổ Qua rất khó có thể đạt được.
Không trở thành đệ tử chân chính, cũng chưa có pháp quyết tu luyện, không chiếm được đan dược phụ trợ, tốc độ tu luyện sẽ phi thường chậm chạp. Mục đích chủ yếu nhất Cổ Qua tới Đông Duyến Tông chính là vì bản Chiến Thiên Cổ Đồ. Không vào nhóm nòng cốt của Đông Duyến Tông làm sao có thể nhận được Chiến Thiên Cổ Đồ đây.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
Thu hồi tâm tình phức tạp, Cổ Qua nhìn khắp xung quanh… Vị trí của hắn cách Bắc Bộ Man Hoang chừng mấy trăm mét, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp.
“Quỷ dị, thật là quỷ dị, rừng cây rậm rạp như vậy, sao ngay cả một con vật nhỏ cũng không có? Chẳng lẽ do đây vẫn là khu vực khống chế của Đông Duyến Tông? Nhưng khu vực hoang dã đối diện, dường như cũng không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ thật sự là có yêu thú?”
Nghĩ tới đây, Cổ Qua không khỏi rùng mình, vốn là trong đầu có ý niệm muốn chạy trốn nhưng bây giờ lại có vài phần sợ hãi.
Yêu thú, Ngay cả chân truyền đệ tử cũng không dám trêu chọc.
Cổ Qua mang tâm tình thấp thỏm đi xuống dưới, dọc theo hầm tinh thạch, hơi ẩm trong hầm hết sức nồng đậm. Cổ Qua chỉ đi xuống phía dưới có một thước, cũng cảm giác được một cổ hơi ẩm ập đến trước mặt.
- Xem ra, cái hầm này đã có một thời gian dài không sử dụng rồi.
Nhặt cái xẻng dưới đất lên, toàn bộ phần lưỡi xẻng đã bị han rỉ
- Nếu nơi này bị bỏ hoan thời gian dài như vậy, đoán chừng hẳn là không có khoáng thạch, nếu không cũng không tới phiên mình.
Cổ Qua đi sâu xuống dưới hầm, trong lòng thầm oán giận không ngừng.
Cổ Qua cũng không biết hiện tại cái hầm hắn khai thác này chính là địa điểm thí luyện tiên nô có mỏ khoáng thạch đầu tiên mà các tiền bối Đông Duyến Tông phát hiện được. Chẳng qua là cái mỏ này thời gian khai thác đã quá lâu, chút khoáng thạch trên mặt đã bị khai thác hết chỉ còn dư lại bộ phận chôn ở rất sâu không dễ khai thác. Chỉ vì hai người Lam Du và Lưu Thanh Phong nên hắn mới có cái ý nghĩ nơi này bị bỏ đi. Các tiền bối Đông Duyến Tông từng chắc chắn nơi này có thể xuất hiện trung phẩm tinh nguyên thạch.
Trung phẩm tinh nguyên thạch mặc dù chỉ cao hơn hạ phẩm tinh thạch một chút, nhưng bởi vì nó có công hiệu đặc thù nên rất được các Tu Chân giả ưu ái. Trung phẩm tinh nguyên thạch chẳng những có thể dùng để luyện khí mà còn dùng để trao đổi....vân...vân. Chủ yếu nhất chính là năng lượng trong trung phẩm tinh nguyên thạch có thể được các tu chân giả trực tiếp luyện hóa làm tăng chân nguyên lực, điều này không phải là dễ dàng mà có được.
Cho nên giá trị của trung phẩm tinh nguyên thạch mà đem đổi ra hạ phẩm tinh thạch vốn là một một trăm, nhưng bây giờ lại bị xào thành một một ngàn hơn nữa là chưa chắc có tiền là có thể mua được.
Cổ Qua cùng Đổng Thanh từng giấu dưới cánh Tứ Sí Thanh Điểu mười mấy viên trung phẩm tinh nguyên thạch, bất quá Cổ Qua không biết giá trị chân chính của trung phẩm tinh nguyên thạch.
Càng đi xuống phía dưới mặt đất càng ẩm ướt, Cổ Qua không nghĩ tới nhìn cửa động cũng không lớn lắm không ngờ lại sâu như vậy, sơn động quanh co thật dài ở chính giữa còn phân nhánh, nhưng tất cả khoảng cách đều tương đối gần, cũng không khó tìm trở về.
- Nơi này hẳn là điểm cuối rồi.
Cổ Qua quanh co đi xuống phía dưới hơn một trăm mét, rốt cục cũng dừng lại quan sát một cái tiểu sơn, xung quanh tiểu sơn này đều có dấu vết bị xẻng sắt cùng xà beng đào sâu vào, ước chừng trong phạm vi một trăm thước vuông toàn bộ đều bị đào bới, hiển nhiên cái này là do người khai quật cuối cùng muốn thử một chút xem nơi này rốt cuộc có còn tinh thạch hay không.
Kết quả đã rõ ràng.
- Con mẹ nó, thật sự là hết rồi,
Cổ Qua có chút tức giận, mới vừa rồi khi hắn đi theo Lưu Thanh Phong lần lượt qua các hầm khác, có hầm ngay ở lối vào còn lộ ra khoáng thạch, đừng nói là một ngày mười đồng cho dù có là một ngày một trăm đồng cũng rất dễ dàng.
- Lưu Thanh Phong cùng Lam Du là cố ý chơi ta, xem ra dựa vào thời gian trong ba năm hoàn thành đủ số lượng khoáng thạch sau đó trở thành chính thức là rất không có khả năng rồi. Chỉ còn cách nhanh chóng tu luyện mà thôi.
Tay trái vung lên, Tuyền Ki kiếm đã nắm trong tay, sau đó từ trong ngực lấy ra Tuyền Ki Kiếm Quyết.
Quyết thức nhất trong Tuyền Ki Kiếm Quyết chính là Thiên Khu Chỉ Nguyệt. Quyết thứ nhất phân thành bảy thức, Thiên Khu Chỉ Nguyệt diêu tinh cảm ứng, tối hôm qua khi Cổ Qua cùng Dạ Tùng Mộng tu luyện đã có cái cảm ứng này, kế tiếp chính là ứng dụng của Thiên Khu Chỉ Nguyệt. Bảy thức, mỗi chiêu đều là để chế địch.
- Kiếm cảm dâng lên, đúng chính là cảm giác này
Tuyền Ki kiếm trong tay Cổ Qua, thân thể như con quay xoay tròn không ngừng trên mặt đất, bảy thức kiếm chiêu được Cổ Qua dần dần thi triển ra.
- Di, sao ta có cảm giác, cái này và bộ pháp Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm có nhiều chỗ tương đồng, bắt đầu luyện, đặc biệt dễ dàng.
Cổ Qua nào biết đâu rằng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm là quy tắc chung của trận pháp trong thiên hạ, mặc dù Cổ Qua chỉ mới học bố trận bộ pháp, còn là sơ cấp nhưng đối với pháp quyết tu luyện thông thường đều có lợi ích rất lớn.
- Kiếm cảm dâng lên. Kiếm cảm dâng lên.
Đột nhiên, Tuyền Ki kiếm sáng lên, Cổ Qua tiến vào giai đoạn thành công đầu tiên của đệ nhất quyết Thiên Khu Chỉ Nguyệt.
Răng rắc..........
Cổ Qua vận kiếm chém vào cự thạch chung quanh cũng giống như thái rau, hết sức dễ dàng.
Rầm rầm rầm....phanh
Cổ Qua càng luyện càng hăng say, không gian kiếm thức chung quanh Cổ Qua không ngừng phát triển.
Càng luyện chân khí trong cơ thể Cổ Qua càng thông, Cổ Qua bây giờ là Thiên Giai hạ phẩm, lên cấp Thiên Giai thượng phẩm là một cánh cửa lớn.
- Vốn ta dụ tính để đạt tới Thiên Giai trung phẩm ít nhất cũng phải mất năm năm, bây giờ nhìn lại Tuyền Ki kiếm quyết có thể vận động rất nhanh, chân khí trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, nhất định không tới ba năm ta liền có thể đột phá Thiên Giai trung phẩm.
Kiếm thức Cổ Qua dừng lại, đột nhiên hắn cảm giác bên tai truyền tới tiếng vang.
Xào xạc ....xào xạc....
- Đây là cái thanh âm gì? Chẳng lẽ có yêu thú?
Con mắt Cổ Qua lóe sáng lên, vừa lúc trước hắn muốn thử thân thủ xem sao vậy mà lại không có đối tượng thí luyện.
Xào xạc...xào xạc.....
- Là người.
Cổ Qua vô cùng cảnh giác, thanh âm này hẳn là thanh âm do tay áo quẹt lên vách tường hình thành, nhìn dáng dấp người này cũng không phải là nhỏ.
- Chẳng lẽ là Lưu Thanh Phong tới giết mình?
Cổ Qua đem toàn bộ thu hồi lại làm bộ ngủ.
- Cổ Qua, Cổ Qua...
Một tiếng nữ vang lên, thanh âm này là Lam Du.
- Cổ Qua, ngươi còn sống không?
Xào xạc... Thanh âm càng lúc càng lớn, hiển nhiên Lam Du vẫn đang đi vào trong.
Thanh âm lạnh lùng, Cổ Qua nghe như trong lòng có chút sợ hãi.
- Không đúng, phía sau Lam Du này hẳn là còn có một người.
Cổ Qua nghe phía xau thanh âm xào xạc kia còn có tiếng cước bộ rất nhỏ.
- Chẳng lẽ là Lam Du và Lưu Thanh Phong cùng đến giết mình diệt khẩu hay sao?
Cổ Qua hết sức rõ ràng tình cảnh của mình, hôm đó trong sơn cốc thì biết được bí mật Nguyên Chí đạo đoạt được thượng cổ Vân Triện Bia, sau lại phát hiện Lam Du cùng Lưu Thanh Phong đối với mình căm thù vô cùng. Lưu Thanh Phong kia càng khiến cho Cổ Qua xác định hai người muốn giết mình không thôi.
- Cổ Qua, Cổ Qua, ngươi không cần sợ... Ta là bằng hữu của Đổng Thanh...
Trong lúc Cổ Qua còn đang hồ nghi, Lam Du phát ra thanh âm, thanh âm không lớn, tựa hồ sợ người khác nghe thấy.
- Bằng hữu của Đổng Thanh đại ca.
Cổ Qua trong lòng đột nhiên vui mừng, Đổng Thanh coi như là người hắn tín nhiệm nhất, Lam Du nếu có thể nói lên tên Đổng Thanh, có thể thấy được đúng là cùng Đổng Thanh quan hệ không bình thường.
Trong hầm Lam Du đang khó khăn mò mẩm tiến về phía trước, thỉnh thoảng còn phải dừng lại phân biệt một cái cửa động tiếp tục đi.
Lam Du xuất thân vô cùng tốt, là nữ đệ tử trẻ tuổi nhất của Nguyên Chí, lần này đi đến địa điểm thí luyện tiên nô hoàn toàn là do nàng xin đi rèn luyện, hơn nữa còn có có thể thu được tinh thạch, cho nên mới phải làm người trông coi tiên nô thí luyện. Nếu không, lấy nàng thực lực Thông Huyền của nàng mà phải đến địa điểm thí luyện tiên nô là hoàn toàn lãng phí.
Mặc dù Lam Du thực lực phi phàm, thực lực Thông Huyền nhưng nàng vẫn chỉ có giao hảo cùng Thiên Giai hạ phẩm Đổng Thanh, hơn nữa còn âm thầm nảy sinh tình cảm. Chỉ là bởi vì thực lực hai người cách nhau quá lớn nên phải cố ý giấu diếm, sợ gặp phải phản đối bên trong tông môn cho nên không có công bố ra ngoài. Hơn nữa hai người còn chưa có đạt tới trình độ chân truyền đệ tử.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
- Ta mang tới cho ngươi một tiên nô, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho ngươi.
Lam Du la lên mấy tiếng vẫn không thấy bong dáng Cổ Qua đâu, trong lòng không khỏi thấp thỏm vô cùng. .
“Cũng không biết tại sao Cổ Qua lại đắc tội Lưu Thanh Phong, nhưng Đổng Thanh để cho ta chiếu cố hắn, nhất định là có nguyên nhân. Chỉ mong hắn hiện tại không có chết.”
Sau khi đi vào sơn động được chừng năm mươi thước, Lam Du đã có chút thích ứng với đường đi trong hầm nên tốc độ đi vào có phần nhanh hơn.
Cổ Qua nghe được Lam Du phân phó người, hắn dừng lại. Xác định Lam Du không phải là tới hại mình, lập tức trong lòng nhẹ nhỏn đứng dậy. Dù sao thì Lam Du này cũng tạo cho hắn ấn tượng ban đầu không tốt lắm..
- Ta không có chết. Ta ở bên trong này
Cổ Qua cũng không di chuyển, bởi vì sơn động thấp hẹp, không hai người đồng thời tiến thối.
Lam Du theo tiếng tìm được vị trí của Cổ Qua
- Cổ sư đệ, sớm biết ngươi ẩn núp sâu như vậy, ta liền dùng Độn Địa Phù tiến vào rồi.
Lam Du vô cùng hòa ái mỉm cười với Cổ Qua.
Cổ Qua có chút ngây ngốc, Lam Du tạo cho hắn ấn tượng đầu tiên có chút không tốt nhưng lúc này. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lam Du hướng về phía mình mỉm cười, vừa thân thiết gọi Cổ sư đệ, điều này làm cho Cổ Qua có chút không biết phải làm sao.
Ánh mắt Lam Du nhìn quanh, ngay sau đó nói:
- Đổng Thanh nói ngươi có ơn lớn với hắn, nếu ngươi đã là bằng hữu của hắn thì cũng là bằng hữu của ta. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút, Lưu Thanh Phong sư huynh đối với ngươi rất có địch ý, mới vừa rồi hắn vẫn canh giữ trước hầm của ngươi, xem ngươi có thường xuyên ra vào mỏ, không sau đó nhân cơ hội tìm cách khó dễ ngươi. Ta thật không biết ngươi sao lại chọc vào hắn? Hơn nữa, lúc ở tông môn ta đã nói với hắn, ngươi cùng Đổng Thanh có giao hảo.
- Lưu Thanh Phong? Chính là đại hán mặt đỏ? Ta cho tới bây giờ còn chưa trêu chọc tới hắn mà.
Cổ Qua giả vờ kiên định trả lời. Hắn biết Lưu Thanh Phong nhất định là bị Nguyên Chí đạo nhân sai khiến, mà Lam Du lại không biết nội tình trong đó cho nên vì sao Lưu Thanh Phong nhằm vào mình nàng tự nhiên là không thể đoán ra.
- Bất kể như thế nào ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta dựa vào thân phận đặc thù trông coi tiên nô thí luyện, nhưng thực lực của ta so với Lưu Thanh Phong còn kém một chút. Hắn là cao thủ Thông Huyền tầng ba, nếu như hắn muốn gây bất lợi cho ngươi chỉ sợ ta xuất thủ cũng rất khó khăn.
- Lam sư tỷ yên tâm, nếu đã đi tới địa điểm thí luyện tiên nô, ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc của nơi này, không để cho Lam sư tỷ bị phiền toái, không bị người khác mượn cớ.
- Ừ, như vậy cũng tốt, Đổng Thanh nói ngươi rất biết nắm bắt thời cơ, quả nhiên không phải là giả, cố gắng tu luyện mới là chính sự. Đổng Thanh nói tư chất của ngươi phi phàm, không nên vì chuyện khoáng thạch mà làm trễ nãi tu luyện. Ngươi yên tâm, có sư tỷ ở nơi này, ngươi cứ việc chuyên tâm tu luyện. Còn nữa, mặc dù nơi này với Bắc Bộ Man Hoang có lạch trời ngăn cách nhưng có yêu thú vẫn có thể phóng qua, ngươi ở đây tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Cổ Qua vừa nghe Lam Du nói đến yêu thú, lỗ tai lập tức dựng lên. Trong những quyển sách kia của hắn không có nói đến yêu thú, Cổ Qua rất muốn nghe Lam Du nói về tình hình yêu thú.
- Lam sư tỷ, yêu thú kia có phải là rất lợi hại hay không?
Lam Du tựa hồ như hồi tưởng lại cái chuyện gì rất đáng sợ. Vốn là bàn chân đang đứng vững vàng đột nhiên hơi run run, lúc nhắc tới yêu thú thanh âm có chút hòa hoãn lại
- Chủng loại yêu thú rất nhiều, yêu thú bình thường không thể nào vào tông môn chúng ta được. Nhưng nếu là yêu thú lợi hại thì rất là khó nói. Bất quá chúng ta ở nơi này qua một thời gian sẽ có trưởng lão bên trong tông môn đến bày ra một vài trận pháp, đến lúc đó an toàn sẽ rất cao.
Nhìn biểu tình khẩn trương của Lam Du, Cổ Qua vốn là có tâm tò mò, cũng có chút không được tự nhiên. Giống như một chú chim nhỏ lần đầu tiên cất cánh, trên không trung vỗ cánh chưa được hai cái đã bị một cái đại thủ bắt được. Hắn biết, con yêu thú này tuyệt đối không đơn giản giống hắn tưởng tượng.
- Cổ Qua, chúng ta không nên đề cập tới chuyện yêu thú kia nữa, ta đi ra ngoài cũng một lúc rồi, sợ thời gian dài Lưu Thanh Phong sẽ có hoài nghi. Tiên nô bên trong động nếu có cái việc vặt gì thì hãy phân phó cho hắn. Mỗi một đệ tử mới vào đều có một tiên nô, điểm này ngươi không cần lo lắng bị Lưu Thanh Phong phát hiện, sau này có cần gì thì trực tiếp tìm ta.
Hơi thở của Lam Du con chưa ổn định, hiển nhiên là do vừa rồi khi nàng nói tới yêu thú, tâm trạng còn chưa khôi phục.
Cổ Qua càng thêm kinh ngạc. Lấy tu vi của Lam Du đối phó yêu thú bình thường hẳn là không thành vấn đề, cho dù đánh không lại, chạy trốn vẫn là có thể. Nhưng nhìn thần sắc kinh hoảng kia, đủ biết chung quanh đây có yêu thú vô cùng lợi hại.
Lam Du đã đi rồi, chỉ để lại cái tên tiên nô kia cùng Cổ Qua.
Tiên nô là một trung niên bị câm hơn ba mươi tuổi, lực lượng chừng năm trăm cân, tại phàm trần cũng được coi là Địa giai hạ phẩm võ giả. Cổ Qua phân phó hắn không ngừng lấy quặng Thạch. Còn hắn, thì tiếp tục tu luyện Tuyền Ki Kiếm Quyết.
Cổ Qua khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng về phía trước, chân khí trong cơ thể không ngừng tuần hoàn.
- Nghịch thiên tu luyện, có được chu thiên đã là cảnh giới cao nhất của võ giả, nhưng đối với Tu Chân giả mà nói, loại tiểu, đại chu thiên này chỉ mới là củng cố cảnh giới mà thôi. Nếu không trở thành đệ tử chân chính, cũng chưa có pháp quyết tu luyện... Thật là phiền lòng... Tuyền Ki kiếm quyết chỉ có thể gia tăng thủ đoạn đối địch, đối với lực lượng cùng cảnh giới không có trợ giúp quá lớn.
Đột nhiên ánh mắt Cổ Qua sáng lên.
- Lão ma đầu kia từng nói Nạp Linh Truy chính là một trữ vật bảo bối, bên trong có chứa pháp quyết tu luyện Phệ Quyết cùng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm. Chờ lần sau gặp lại Dạ Tùng Mộng liền nhờ nàng lấy ra, chỉ là không biết đến lúc nào mới có thể gặp nhau đây.
Cổ Qua nghĩ tới tối hôm qua lúc hai người dựa lưng vào nhau tu luyện, trong ý nghĩ dần dần hiện lên bảy kiếm thức của Thiên Khu Chỉ Nguyệt. Trong các kiếm thức đó phách, chém, đâm, khiêu, xoay, phong, cách mỗi một loại kiếm thức đều có thể tu luyện hằng ngày. Chân chính khác là Tuyền Ki kiếm quyết dẫn động lực lượng ánh sao, mỗi một động tác hạ xuống đều là lực lượng dồi dào.
Tu luyện tiếp tục tiến hành.
Đêm khuya, tiên nô đã quay về chổ ở nằm ngủ, thất khiếu Cổ Qua sinh ra khói trắng bao phủ cả hóc núi.
Diện tích hóc núi khoảng chừng mười thước vuông, Cổ Qua huy động các kiếm thức, đem cự thạch chung quanh chém nát vụn, chỉ có quanh chổ Cổ Qua đứng là hơi sạch sẽ. Bốn phía đều là loạn thạch, có chỗ còn cao đến ba bốn thước. Cổ Qua ngồi ở giữa tu luyện hết sức tập trung.
Một đạo bạch sắc quang mang từ phía sau Cổ Qua hiện lên.
Thân ảnh Dạ Tùng Mộng từ từ hiển ra, khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp hơn Thiệu Dương công chúa và Lam Du rất nhiều. Vóc người nàng thon dài, nhất cử nhất động đều khiến cho người khác phải tâm thần rối loạn.
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, trường sam trên người Cổ Qua nhất thời tự nhiên rút đi, Sách Tiên Luân màu lam hiển lộ ra.
Cổ Qua vẫn như cũ đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không có cảm nhận được biến hóa quanh mình.
- Đau... Đau quá... Loại cảm giác đau đớn này rất quen thuộc...
Dạ Tùng Mộng ngồi ở phía sau Cổ Qua, đỉnh đầu từ từ bay ra khí thể màu đỏ, cùng lam quan của Sách Tiên Luân hòa làm một thể tiến vào trong cơ thể hai ngườ, sau đó lại bay lên.
Cổ Qua cảm thấy cảm giác đau đớn trong nháy mắt liền biến mất, Thiên Khu Chỉ Nguyệt kiếm quyết của Tuyền Ki Kiếm Quyết đột nhiên biến ảo, ánh sáng của sao Thiên Khu trên đỉnh đầu dần dần giảm đi, thay vào đó là một ngôi sao khác sáng lên, chính là dấu hiệu của đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí .
Tuyền Ki kiếm quyết đệ nhất quyết Thiên Khu Chỉ Nguyệt, chân khí vận hành lên thân kiếm, bảo kiếm sắc bén không đâu không phá nổi, áp dụng cho võ giả Địa giai trung phẩm. Cổ Qua có thể trong thời gian hai ngày liền có thể đột phá, tốc độ coi như là trung đẳng. Dù sao Cổ Qua cũng đã đạt iai đoạn Thiên Giai hạ phẩm.
Đệ nhị quyết Khai Dương kiếm khí chính là chân khí quay chung quanh kiếm thể, nhưng phun ra nuốt vào đến ba thước giống như xà kiếm, cũng giống như trước áp dụng cho Địa giai trung phẩm võ giả. Đệ nhất quyết có bảy thức kiếm thức, đệ nhị quyết thì có ba thức. Phá Không Thứ, Cách Không Cách, Liệt Không Thiêu.
Đầu óc Cổ Qua trống rỗng, ba thức Khai Dương kiếm khí không ngừng hiện lên trong đầu hắn dần dần thành hình.
Khí thể bên ngoài thân thể của hai người dần đần ngưng kết thành một.
Trong đầu Cổ Qua không ngừng bắt chước ba thức kia. Mỗi một lần đều là dụng ý đến mức tận cùng. Thời gian tựa hồ như dừng lại, khí thể màu trắng tự giác chia làm các tầng giống như tấm sa mỏng nhẹ nhàng vô cùng.
Hai quyết đầu của Tuyền Ki kiếm quyết cũng chỉ là cơ bản, nếu chân chính cùng người đối địch cũng sẽ không đưa đến hiệu quả quá lớn. Bắt đầu từ thức thứ ba Dao Quang Liệt Biến liền tiến vào cảnh giới lấy khí ngự kiếm, đó mới là thủ đoạn dùng để giết địch.
Một đêm tu luyện, dần dần dừng lại.
Lần này, Dạ Tùng Mộng không vội vã rời đi, mà ngồi đưa lưng về phía Cổ Qua. Cổ Qua đứng dậy thấy nàng điềm tĩnh vô cùng cũng không đành lòng quấy rầy nhưng lại sợ lát nữa tiên nô đi tới sẽ phát hiện sự tồn tại của nàng.
- Cổ Qua, ngươi cũng đã biết hiện tại ngươi vô cùng nguy hiểm.
Thanh âm Dạ Tùng Mộng vang lên nghe như tiếng chuông bạc, nàng xoay người lại, trên khuôn mặt như ngọc lộ vẻ lo lắng.
- Ban ngày tên Lưu Thanh Phong kia đã mấy lần muốn giết ngươi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Còn có một tên đi cùng ngươi chính là đồng bạn của cái cô nàng công chúa kia nhưng quan trọng nhất chính là căn hầm này rất có khả năng sẽ bị yêu thú tiến vào. Bất cứ một điều nào trong các điều này ngươi cũng đều không phải là đối thủ để có thể chống lại.
Vặt lá tìm sâu thìvào đây Đăng ký dịch Tiên Qua Hànhtại đây
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết