Giữa trưa, Vân Phong bước ra khỏi Đỗ phủ, ăn qua loa một bữa rồi đến xưởng rèn luyện khí của Lưu Hàn. Đi chừng hai cây số về phía bắc, hắn thấy được một xưởng rèn bằng đá xanh nằm trơ trọi ở dưới chân núi Bắc sơn, xung quanh không một bóng người. Tính ra thì nơi này còn vắng vẻ hơn cả chỗ ở của Vân Phong khi hắn còn là một quáng nô.
Bên trong xưởng rèn được đặt hai đỉnh lớn bằng đồng xanh, trong đỉnh lửa bốc lên hừng hực, phát ra những tiếng lách tách như tiếng tài liệu nung cháy. Vân Phong sững lại ngoài cửa một chút, rồi to giọng nói vọng vào:
“Gia gia, cháu là Vân Phong đây, người có trong đó không.”
“Vân Phong sao ?” - Bên trong, một giọng nói hùng hồn hô to:
“Cửa không khóa, tự vào đi.”
Vân Phong lập tức bước vào trong, đôi mắt không tự chủ mà đánh giá xung quanh một vòng. Bên trong xưởng có một gian phòng cao hơn mười mét, gồm sáu cột trụ bằng đá, chung quanh có rất nhiều tủ lớn, trong ngăn tủ bày đủ thứ tài liệu, gỗ đá đủ màu, có cả xương thú, kim loại, giáp phiến kỳ lạ, nanh vuốt, da lông Ma sủng . . .
Giữa xưởng có một cái lò luyện màu đỏ thẫm, dưới lò luyện toàn là hỏa tinh thạch. Bên cạnh đấy có một lão giả cao to, cơ thể để trần, lộ ra từng đường nét cơ bắp cứng cáp. Vân Phong thấy người này, lập tức gọi to:
“Gia gia, cháu đã đến.”
Chỉ thấy Lưu Hàn quay mặt lại, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi cùng bụi bẩn. Thấy được Vân Phong, lão nhe răng cười:
“Vân Phong, đã đến rồi sao, đã ăn gì chưa ?”
“Cháu ăn rồi, gia gia đang bận sao.”
“Không, ta đang đợi cháu đến đây.” – Lưu Hàn lập tức đi vào vấn đề chính. Hôm nay, chính lão đã hứa dạy cho Vân Phong thủ pháp luyện khí.
“Tài liệu trong sách ta đưa cháu, cháu đã nhớ được bao nhiêu rồi?”
Vân Phong lấy từ trong túi Càn Khôn ra một quyển sách cũ dày cỡ một đốt ngón tay, bên trong là chữ viết dày đặc, ghi chú vô cùng chi tiết, rõ ràng về các loại tài liệu, đặc điểm, công dụng. Tất cả đều do Lưu Hàn tự mình nghiên cứu viết ra. Đây không những là công sức bao nhiêu năm phân biệt tài liệu và ghi chép, cũng chính là kinh nghiệm tích lũy suốt hơn nửa đời người của hắn. Từ đó có thể thấy, trong luyện khí, người này làm việc rất nghiêm túc.
“Gia gia, cháu chỉ mới thuộc được một phần mười.” – Vân Phong buồn phiền, giơ cuốn sách lên đáp.
Nếu như không phải vì vào trong rừng luyện tập chiến đấu, lại trọng thương mất mấy ngày, có lẽ hắn sẽ học thuộc được nhiều hơn. Nhưng chừng đó cũng khiến cho Lưu Hàn níu lưỡi, không còn gì để nói. Học thuộc bất cứ một thứ gì đều là chuyện cực kì khô khan và chán nản. Đối với một đứa trẻ 8, 9 tuổi lại càng khó. Lưu Hàn vốn tưởng Vân Phong học thuộc được vài trang đã là tốt lắm rồi, không thể nghĩ được rằng hắn có thể học được một phần mười trong thời gian ngắn như vậy. Lão há hốc mồm, kinh ngạc nói:
“Thật không, nói cho ta thử nghe về Thổ Hồ Thạch xem.”
“Thổ Hồ Thạch, nguyên liệu Hoang cấp tam giai, có màu vàng nâu, lúc cứng thì như kim thiết, lúc mềm lại giống như bột hồ. Chỉ cần có Nguyên lực đi qua là có thể tùy chỉnh độ cứng mềm, thích hợp để chế tạo vũ khí dạng roi, nhuyễn kiếm.” – Vân Phong không cần nghĩ, lập tức đọc ra một lượt.
“Vậy còn Kim Giác Tê.”
“Kim Giác Tê là nguyên liệu Hoang cấp nhị giai, là sừng của Đại Lực Kim Tê – Ma sủng Cao phẩm. Kim Giác Tê vừa cứng rắn lại vừa sắc bén, có thể làm chủ tài cho khí cụ. Phối hợp với tài liệu hệ Kim, uy lực tăng rất nhiều!”
“Hoàn hảo, không sai một từ.” – Lưu Hàn nghĩ thầm trong lòng, lập tức đưa Vân Phong đi đến kệ đựng tài liệu, yêu cầu hắn phân biệt. Nhưng đến cuối cùng, tất cả những tài liệu có trong 1 phần 10 quyển sách đầu tiên, hắn đều có thể phân loại rõ ràng, rành mạch, không sai sót bất cứ cái nào.
Lưu Hàn càng lúc càng vui mừng, điều này cho thấy tư chất của hắn khá thích hợp với Chế khí. Lão đưa Vân Phong tới một cái lô đỉnh lớn màu xanh bên ngoài, nói:
“Quá trình Chế khí sư tạo ra một Khí cụ gồm có: Phân loại tài liệu, Tinh luyện tài liệu, Phối hợp tài liệu, Đúc phôi, Khắc ấn, Hoàn thiện. Về phân loại tài liệu cháu đã làm rất tốt, hôm nay ta sẽ dạy cháu cách tinh luyện tài liệu. Cháu nhìn cho kĩ.”
Lưu Hàn chầm chậm đưa tay ra, từng viên từng viên hỏa tinh thạch bị hắn hút lại rồi ném vào dưới đáy lô. Chỉ trong thoáng chốc, mấy chục viên hỏa tinh thạch cháy rừng rực, khiến lò luyện đỏ rực nóng như bàn ủi, nhiệt khí cuồn cuộn bốc ra khiến cả xưởng nóng bừng. Vân Phong mới đầu còn chưa quen, khó lòng chịu nổi, liên tục phải lùi ra sau 5 mét mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Cháu nên nhớ, tất cả các loại tài liệu đều ẩn chứa tạp chất, chỉ khác nhau ở chỗ ít hay nhiều mà thôi. Cho nên muốn sử dụng bất cứ tài liệu nào, Chế khí sư đều phải tinh luyện chúng một lượt. Nung cháy chính là cách tốt nhất để tinh luyện, đến khi nào tinh hoa của nguyên liệu trở thành dạng lỏng, cháu mới có thể dùng Nguyên lực để tách tạp chất ra. Nhưng một điều quan trọng cũng cần phải để ý, mỗi loại tài liệu lại chỉ chịu được một nhiệt độ giới hạn. Quá giới hạn này, tài liệu sẽ bị nóng cháy mà hỏng mất, do đó cháu nên cẩn thân.”
Vân Phong đứng bên cạnh chăm chú nhìn thủ pháp của Lưu Hàn, cắn nuốt từng từ mà lão nói. Bất chợt hỏi một câu:
“Vậy làm thế nào để cháu biết lửa có quá giới hạn hay không?”
“Chỉ cần cháu chăm chỉ tập luyện, quen tay thì có thể cảm nhận được. Hoặc đơn giản, nếu thần thức của cháu đủ mạnh, mỗi sự biến đổi nhỏ trong quá trình này đều có thể nhận biết.”
Vân Phong gật đầu, khắc ghi những điều Lưu Hàn nói vào trong đầu. Gì chứ nói đến thần thức, Vân Phong cũng có đôi chút tự tin. Ngay từ sau trận chiến với nam tử bịt mặt trên Bắc sơn, hắn nhận ra sự lợi hại của nó, đồng thời cũng biết rằng, thần thức của mình nổi trội hơn người bình thường rất nhiều. Điều này như Hư nói, có liên quan đến Luyện Tâm Quyết mà hắn tu luyện.
“Độ nóng của lò luyện, độ hòa tan của nguyên liệu, độ xung đột của chúng, độ khống chế hỏa hầu . . . tất cả đều cần tập luyện nhiều mới có thể tạo được khí cụ như ý. Do đó, Chế khí sư cũng là một nghề rất tốn tiền bạc, không phải ai cũng có thể trở thành chế khí sư.”
Lưu Hàn không ngừng bỏ nguyên liệu vào, mắt nhìn chằm chằm lò luyện, tính toán thời gian. Lão vừa theo dõi từng biến hóa của nguyên liệu trong lò luyện, vừa chỉ dạy Vân Phong cách thức tinh luyện chúng.
Dưới quá trình tinh luyện của Lưu Hàn, từng miếng, từng miếng nguyên liệu được đưa ra càng lúc càng nhanh, chất thành một đống bên cạnh hỏa lô. Thủ pháp tinh luyện cơ bản thường xuyên lặp lại, dường như lão muốn Vân Phong học thuộc, hiểu rõ quá trình này. Trong quá trình chế khí, mỗi người lại có phong cách chế tạo riêng. Nếu như người đi trước dạy cho kẻ đi sau những điều mà mình đã làm thì chỉ có thể tạo ra một bản sao của riêng mình. Mà cái Lưu Hàn muốn là Vân Phong sẽ tiến xa hơn, cho nên cách dạy tốt nhất là đi từ căn bản. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tiến bộ trong chế khí, không đi theo những lối mòn của Lưu Hàn.
Chừng một canh giờ sau, Lưu Hàn rốt cuộc cuộc cũng dừng tay. Quay sang phía Vân Phong, nhẹ giọng hỏi:
“Thế nào, nhìn rõ chưa?”
“Dạ rồi.”
“Vậy thử tinh luyện miếng cương thiết này trước đi.” – Lưu Hàn trầm ngâm một lát, rồi chọn lấy vật dễ dàng tinh luyện nhất, chính là cương thiết, đưa cho Vân Phong. Nói trắng ra đây cũng chỉ là một miếng sắt trăm năm bình thường, thuộc loại dễ kiếm, dễ dùng. Ở các xưởng rèn ngoài kia, người ta cũng chỉ dùng quai, búa, bễ để rèn sắt, loại bỏ tạp chất. Nhưng đó là cách chỉ dùng cho người thường, không thể hoàn toàn xóa sạch được tạp chất, sản phẩm làm ra không bền và dễ bị rỉ sét. Do đó với Chế khí sư phải dùng phương pháp đặc biệt, chính là cách Lưu Hàn vừa dùng để tinh luyện cương thiết.
Vân Phong gật đầu, vội vã cầm một miếng hàn thiết to bằng nắm tay, nhẹ nghiên cứu. Cương thiết là một loại sắt chất lượng thấp nhất, còn chưa tính là một loại nguyên liệu Hoang phẩm. So với hàn thiết chế tạo ra Hàn Cực Kiếm của hắn thì chất lượng còn kém xa.
Vân Phong bước dần tới lô đỉnh, cảm giác được sức nóng đập vào mặt, mắt, miệng có chút không thoải mái. Nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh, ném cương thiết vào bên trong, mượn hỏa lực từ hỏa tinh thạch làm hỏa diệm để nung chảy nó.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng chỉ trong chốc lát quần áo Vân Phong đã ướt đẫm, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì nóng, thở ra từng hơi phì phò, đôi môi càng trở nên khô khốc. Nhưng trái lại mỗi giây, mỗi phút trôi qua nhìn thấy biến hóa của cương thiết trong lò, đôi mắt hắn lại trở nên sáng rực. Dễ dàng nhận thấy rằng chất lượng của cương thiết đang tốt dần lên.
Dần dần, Vân Phong nhờ thần thức cao hơn bình thường của mình, có thể nhận ra được cương thiết đang tan chảy. Từng đám cương thiết màu trắng bạc, lấp lánh đang từ từ chảy ra thành một loại dung dịch đặc sệt màu trắng như bạch ngân, bên cạnh đó, mơ hồ còn thấy được từng đám dung dịch màu đen xì, xanh nâu. Vân Phong biết rằng đây chính là tạp chất mà mình cần tách ra.
Hắn vội vã lấy vài dụng cụ đặc chế chịu được nhiệt độ cao, khẽ tách từng phần từng phần tạp chất một ra khỏi cương thiết. Nếu như có nguyên lực ly thể, Vân Phong có thể mượn nguyên lực biến ảo ra thành từng dụng cụ, vừa có thể tiết kiệm công sức lại dễ dàng điều khiển. Nhưng đáng tiếc bởi không có nguyên lực, hắn đành dùng phương pháp thủ công.
Đây là lần đầu tiên Lưu Hàn thấy Vân Phong làm việc, vốn lão nghĩ hắn cho dù hiểu được đến đâu cũng sẽ mắc phải sai sót lung tung, nên luôn lo lắng Vân Phong hỏng việc. Kết quả không ngờ Vân Phong làm việc chính xác kinh người, nắm rất vững cách thức tinh luyện, phản ứng lại cực nhanh, khiến Lưu Hàn âm thầm giật mình. Mặc dù cuối cùng sản phẩm đi ra vẫn còn lẫn chút ít tạp chất, nhưng đây chính là lần đầu của Vân Phong, mà bản thân hắn lại không có Nguyên lực sử dụng, kể ra làm được vậy đã là tốt lắm rồi.
Chương 57: Tâm nàng như hàn băng, ta dùng trái tim làm lửa cháy.
Tác giả: N3T Nguồn: 4vn.eu
Bóng đêm dần buông xuống Giao Nguyệt Trấn.
Trong đại viện Đỗ gia, đèn đóm đã được tắt hết đi, nhường chỗ cho sự im lặng đến kì lạ, thỉnh thoảng hi hữu lắm mới thấy một hai bóng người có nhiệm vụ canh gác đi tuần tra xung quanh.
Hồng Anh đứng ở một nơi tối tăm, cực kì bí mật, ánh mắt nàng nhìn về phía ánh trăng xa xăm. Nàng đang nóng lòng chờ đợi, đợi một cơ hội phản gián, bắt lấy nội gian trong nhà để có thể thoát khỏi mối lo trước mắt. Đằng sau nàng, như thường lệ, chính là lão tổ Đỗ Huy.
“Hồng Anh, cháu chắc là hôm nay tên nội gian sẽ đi ra chứ?” – Đỗ Huy siết chặt nắm tay, chăm chú quan sát động tĩnh phía trước, đồng thời lơ đễnh hỏi.
“Chắc chắn mười phần. Giả như lão tổ là nội gian, nếu như gặp phải có một tin tức cực kì quan trọng trong tay, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng, liệu rằng người có bất chấp tất cả mang tin tức này về căn cứ không?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Hồng Anh lập tức gật đầu, lạnh nhạt nói:
“Đúng vậy, cho nên hôm nay, sau khi Vân Phong về, cháu đã lập tức cho người phao tin giả cho một số người, nói rằng chúng ta đã đạt thành hiệp nghị với Lưu Hàn. Tin tưởng rằng nếu như bọn chúng biết không thể không lộ mặt.”
“Nhưng sao cháu biết gian tế là một trong số chúng.”
“Gia gia nghĩ thử mà xem.
Thứ nhất, Đỗ phủ chia làm hai nửa nội phủ, ngoại phủ, mỗi bên lại phân chia rạch ròi, có người canh gác cẩn thận. Bên trong nội phủ là nơi sinh sống của dòng chính Đỗ gia cùng những khách khanh, người có đại công với Đỗ gia. Ngoại phủ là nơi ở của hạ nhân cũng như phụ thuộc của Đỗ gia. Ngoại phủ muốn đi vào nội phủ đều phải trải qua xác nhận nghiêm ngặt, cần xuất trình lệnh bài thân phận, nói rõ mục đích đi vào làm gì, gặp ai. Đến khi xác định những điều đó là thật mới có thể đi vào. Trong thời gian Đỗ Thái bị sát hại, cháu đã điều tra, có tất cả 86 người từ ngoại phủ đi vào nội phủ. Nhưng tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm, không hề bén mảng tới gian phòng của Đỗ Thái. Như vậy có thể rút ra kết luận người có thể báo tin cho Đỗ Thái bắt buộc phải ở trong nội phủ hoặc là người hầu trong nội phủ.”
Đỗ Huy ngẫm nghĩ một lát, xác thực chuyện này có vẻ đúng đến 8 phần. Ngoại trừ trường hợp có kẻ võ công cao cường từ ngoại phủ đột nhập vào nội phủ báo tin cho Đỗ Thái, nếu không chỉ duy nhất có một cách giải thích như vậy. Lão nhẹ gật đầu, rồi nghe Hồng Anh giải thích tiếp.
“Thứ hai, giả như có một ngày Đỗ Thái đến nói với gia gia hắn có cách tiêu diệt Sở, Đoạn, Ngọc, Tô tứ gia tộc. Điều đầu tiên người nghĩ sẽ là gì?”
Đỗ Huy nhíu mày khó hiểu, điều này không khó trả lời, tất nhiên là lão sẽ không tin. Một kẻ chỉ biết chơi bời gái gú như Đỗ Thái làm sao có thể nghĩ ra được cách như vậy chứ. Lão lắc đầu, đáp:
“Không tin. Có đánh chết ta cũng không tin.”
Hồng Anh nhoẻn miệng cười, lại nói tiếp:
“Vậy nếu như lão tổ hoặc đại thúc đến rủ Đỗ Thái đi cướp dân nữ, người nghĩ hắn sẽ làm như thế nào.”
Đỗ Huy đột nhiên tắc tịt, càng ngày càng thấy chân tướng sự việc gần trong gang tấc, nhưng nếu không nghe được Hồng Anh phân tích, lão sẽ chẳng bao giờ có thể phát hiện ra chuyện này. Chỉ dừng trong chốc lát, nàng tiếp tục lên tiếng:
“Tất nhiên hắn sẽ nghĩ, hai người đang bày mưu, muốn giáo huấn hắn một trận. Thế nên, muốn Đỗ Thái tin tưởng thì ít nhất không phải lão bá, lão thúc đạo mạo, nghiêm khắc. Trong khi đó, quãng thời gian để Đỗ Thái vừa nhận được tin tức, vừa cầu xin Đỗ Thông lại vừa đến được trúc lâm cũng chỉ có 2 tiếng đồng hồ. Tức là hắn vừa nhận được tin tức đã lập tức hành động. Gia gia nghĩ rằng kẻ nào có thể khiến Đỗ Huy dễ dàng tin tưởng như vậy.”
“Người cùng hắn thường xuyên làm bậy.” – Đỗ Huy bất chợt tỉnh ra, nghĩ đi nghĩ lại quả nhiên điều này hoàn toàn chính xác.
“Thứ ba, lão tổ có thấy điều gì kì lạ ở trong vụ án này nữa không?” – Nàng bất chợt hỏi. Nhưng nhanh chóng nói ra đáp án, hiển nhiên nàng cho rằng với trí tuệ của lão tổ mình, khó có thể đoán ra được điểm khác lạ.
“Đó là lâu chủ của Ma sủng lâu, ta không hiểu tại sao bỗng dưng lão ta lại đưa cho Đỗ Thái một con Ma sủng lai tạp cao cấp như vậy. Nếu nói lão đưa cho Đỗ Thái tiện đường mang về cho gia chủ xem, có đánh chết ta cũng không tin. ”
“Vậy ý cháu là . . .”
“Ý của cháu là, lão bản kia đưa cho Đỗ Thái vì biết trước Đỗ Thái trong tương lai cần chiến đấu, tức là lão biết Đỗ Thái đang đi đâu và muốn làm gì.”
Đỗ Huy lắc đầu, không tin tưởng nói:
“Nhưng lão bản của Ma sủng lâu luôn ở Ngoại phủ, hơn nữa hôm xảy ra chuyện hắn ta lúc nào cũng ở Ma sủng lâu, không rời nửa bước. Không thể nào là hắn được.”
“Đúng vậy, cho nên cháu mới đưa ra phán đoán rằng gian tế trong gia tộc không chỉ có một người. Ngoại trừ lão bản Ma sủng lâu còn một người mà chúng ta biết, đó là kẻ đã liên lạc với Đỗ Thái. Kẻ này vừa là người trong nội phủ, vừa quen biết lão chủ Ma sủng lâu, lại thường xuyên theo Đỗ Thái làm bậy. Tính ra cũng chỉ có 3 người, hai gia nô thường xuyên đi theo hắn, cùng với con trai của một khách khanh trong gia tộc.”
Đỗ Huy im lặng, mồ hôi chảy đầy đầu, nếu như chuyện thực sự giống như lời Hồng Anh nói, Đỗ gia đã lâm vào tình trạng trước nay chưa từng có. Mọi tin tức trong gia tộc đều bị bọn chúng biết từng đường đi nước bước. Hơn thế nữa, nhiều vụ án chết người bí ẩn trong Đỗ gia cũng có lời giải đáp.
Lão siết chặt tay, tức giận nhìn về phía trước, trong lòng như đang nhỏ máu. Nếu như mười năm trước, không phải vì những kẻ nội gián như thế này, con trai độc nhất của hắn liệu có ngậm hận mà chết như vậy.
Bỗng nhiên.
Dưới tầng mây dày đặc phủ kín bầu trời, không chút ánh trăng, khóe miệng Đỗ Huy nở một nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn, khác hẳn bộ dạng của một lão giả chất phác thường ngày.
Ngay trước mắt kia, một bóng đen như u linh di chuyển trong bóng đêm. Bên cạnh hắn một Ma sủng lờ mờ hình dạng như u sương đang bao bọc lấy cơ thể, khiến động tác của hắn yên lặng không chút tiếng động.
“Lão tổ, nhờ người rồi. Lần này, quyết không được để hắn mất dấu.”
Đỗ Huy gật đầu, lập tức triệu hồi Ma sủng Miêu Phong Sư tuyệt phẩm của mình, sau đó từ từ chạy theo bóng đen trước mặt.
Miêu Phong Sư
Nhìn thấy Miêu Phong Sư, Hồng Anh cũng yên tâm phần nào. Nói về theo dõi và truy tìm dấu vết, nếu Miêu Phong Sư nói đứng thứ hai, thì không một Ma sủng nào ở trong trấn dám nói mình đứng thứ nhất. Nó không chỉ có tốc độ nhanh như gió, nhẹ nhàng như mèo, mà khi cần thiết sức chiến đấu của nó không hề khác một con sư tử dũng mãnh. Khứu giác linh mẫn, tốc độ mau lẹ, nhẹ nhàng uyển chuyển, tất cả những từ ngữ trên đều được dùng để miêu tả Ma sủng này.
* * * * * * *
Một bóng người ngồi dưới hiên nhà, lặng im ngắm nhìn từng bông tuyết rơi, không biết đang nghĩ gì những gì. Đôi bàn tay hắn không hề nhàn rỗi, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc dài, mềm mượt, trắng xóa của tiểu cô nương đang cuộn tròn trong lòng. Ở dưới mái tóc buông dài, để lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh, căng mịn không hề có tì vết. Nàng mặc một bộ quần áo cũng màu trắng, bên trên phảng phất ẩn hiện từng đám lông cừu mềm mịn, ấm áp. Đôi mĩ mâu giờ đây đang run run, nhắm chặt chìm vào một giấc ngủ say.
Hai người này chính là Vân Phong và Lạc San. Bởi vì Hoa Hoa theo Đông lão học chế thuốc vẫn chưa về, cho nên Vân Phong phải thay thế nàng ru Lạc San ngủ. Hơn thế nữa, không hiểu sao, càng ngày Lạc San càng quấn lấy Vân Phong. Dần dần Vân Phong đang mơ hồ thay thế Hoa Hoa chăm sóc tiểu cô nương lạnh lùng này.
Vân Phong nhè nhẹ vuốt mái tóc nàng, gạt đi bông tuyết rơi trên đó, khẽ than:
“Số phận của muội thật khổ, giá như muội giống như ta, từ khi sinh ra đã không biết mặt mẹ cha thì ít ra cũng không nuối tiếc, cũng không đau khổ mà lâm vào tình trạng phong ấn như thế này.”
Nói đến đây, hắn bỗng ngửa mặt lên nhìn từng bông tuyết phiêu lãng trên bầu trời, im lặng thật lâu. Trong mỗi bông tuyết, hắn thấy khuôn mặt của từng người, từng người một. Có Bao thúc, Hoa lão, Triển thúc. Có Lưu gia gia, Đông gia gia, Hoa Hoa, Lạc San . . . có người thân, có bạn bè tất cả mọi người, nhưng chỉ có cha mẹ hắn là không xuất hiện. Trong lòng hắn bất chợt nhói đau, cảm thấy chính mình đã thất lạc đi một điều gì đó.
Hắn ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, khóe mắt bỗng dưng không hiểu tại sao lại có nước mắt chảy ra. Lã chã, lã chã từng giọt. Hắn vừa cười vừa khóc, rồi cố gắng mím môi, nhắm chặt mắt, nhưng sao không thể ngăn nước mắt kia rơi xuống. Càng cố gắng, nước mắt kia càng rơi. Hắn ôm lấy Lạc San, nức nở nghẹn ngào:
“Lạc San, muội biết không, mặc dù muội đau khổ, nhưng ít ra muội cũng đã từng trải qua ngày tháng tốt đẹp, có cha yêu thương, có mẹ săn sóc. Huynh thực sự, thực sự rất muốn được trải qua một ngày như thế. Đáng tiếc, huynh chỉ là một đứa trẻ . . . bị vứt bỏ mà thôi.”
Mấy năm qua, hắn sống trong đau khổ mà không có biện pháp để phát tiết ra, chỉ có thể để nỗi thống khổ gặm nhấm lấy linh hồn. Chính vì lẽ đó, hắn nhớ chính bản thân mình đã từng hứa rằng sau này sẽ không khóc nữa, không được yếu mềm. Nhưng sao giờ đây hắn không thể nào kìm chế, không thể nào ngăn nước mắt đừng rơi.
Hắn lấy vạt áo quệt lấy nước mắt. Một lần, hai lần . . . năm lần . . . mười lần, nhưng cứ lau đi lại có nước mắt chảy ra. Hắn cố gắng không nghĩ tới, nhưng không hiểu sao lại vẫn nghĩ về điều đấy, mà càng nghĩ lại càng đau. Hắn thông minh, lanh lợi, lạnh lùng, quyết đoán, nhưng cũng không thể thay đổi được một điều, hắn vẫn đang là một đứa trẻ, một đứa trẻ mồ côi thèm khát tình yêu từ cha mẹ.
Không biết qua bao nhiêu lâu, đến khi đôi mắt hắn đỏ lên vì đau sót, hắn mới mơ màng ngất đi, chìm vào trong giấc ngủ thật sâu.
Hắn không biết rằng, chính lúc mình vừa chìm vào giấc ngủ. Tiểu cô nương trong lòng hắn từ từ ngồi dậy, đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe, ươn ướt. Nàng cũng ôm lấy hắn mà khóc tu tu, mà phát tiết đi nỗi lòng. Bởi lẽ khi những giọt nước mắt ấm nóng của Vân Phong chạm vào khuôn mặt Lạc San, băng tuyết trong nàng dần dần tan chảy, một phần phong ấn trong nàng cũng được cởi bỏ. Nàng có thể nghe, có thể hiểu được lời Vân Phong nói, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, cho nên . . . nàng cũng khóc . . . khóc vì nàng . . . và vì hắn.
“Vân Phong, Vân Phong. Đệ mau dậy đi. Có người nói muốn tìm đệ.”
Vân Phong nằm trên giường, đang mơ mơ màng màng thì nghe được có tiếng gọi. Ngày hôm qua, do luyện tập tinh luyện tài liệu quá nhiều khiến thần thức kiệt quệ, cộng thêm mệt mỏi vì những suy nghĩ mông lung cho nên hắn ngủ lúc nào không hay. Ngay cả ai đưa hắn về phong cũng chẳng biết.
Hắn choàng tỉnh, dụi dụi đi đôi mắt vẫn còn nhức mỏi do di chứng từ việc khóc lóc nhiều quá, vội vàng chạy xuống giường, đi ra mở cửa.
“Hoa Hoa tỷ có việc gì vậy ?” – Hắn vừa ngái ngủ vừa nghi hoặc hỏi. Bây giờ mới có 6 giờ sáng, lại là trời mùa đông nên chưa sáng rõ, không hiểu sao Hoa Hoa tỷ lại gọi hắn dậy lúc này.
Hoa Hoa khẽ kéo chiếc áo choàng lên cho đỡ lạnh, xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau, xuýt xoa nói:
“Tỷ không rõ, có người đến bảo lập tức đưa cho đệ tờ giấy này, có việc cực kì nguy cấp.”
Nói xong, nàng lấy ra một tờ giấy, trên đó vẫn còn vài dòng mực vẫn còn chưa khô. Dường như người viết cực kì gấp gáp, ngay cả đợi cho mực khô cũng không đợi được liền gửi ngay đến cho Vân Phong.
Hắn mở tở giấy ra, trên đó chỉ có ba chữ: “Xảy ra chuyện.” kèm theo một kí hiệu chữ Trí ở góc giấy, đây chính là kí hiệu liên lạc giữa Vân Phong và Hồng Anh. Lập tức, cả người hắn bỗng nhiên căng cứng lại, cực kì sững sờ. Nếu không phải là chuyện gấp, ảnh hưởng tới an nguy của Đỗ gia chắc hẳn nàng sẽ không gửi cho hắn tờ giấy này.
“Tỉ tỉ về nghỉ tiếp đi. Không có việc gì đâu.”- Vân Phong ngẩng đầu cười, nói với Hoa Hoa một câu để nàng yên tâm, ngay sau đó lao vội ra bên ngoài trời đông tuyết giá.
“Không có việc gì sao lại gấp gáp như vậy.” – Hoa Hoa nghi hoặc tự hỏi, nhưng cũng đành bỏ qua. Nếu như Vân Phong không muốn nói với nàng thì có lẽ hắn tự giải quyết được, cho dù có lo lắng thì hiện giờ cũng không thể giúp ích gì.
- - - - - - - - -
“Có chuyện gì xảy ra vậy ?” – Vân Phong vừa bước vào đại sảnh tiếp khách đã vội vã hỏi.
Hồng Anh thấy Vân Phong đã đến, chẳng hiểu sao lại yên tâm hơn một chút. Nàng kéo ghế bảo hắn ngồi xuống rồi cắn môi, lo lắng nói:
“Lão tổ mất tích rồi.”
Vân Phong giật nẩy mình, sợ hãi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, việc Đỗ Huy mất tích chính là đả kích trí mạng cho toàn thể Đỗ gia. Không chỉ khiến Đỗ gia mất đi người lãnh đạo, lãnh tụ tinh thần, mà còn khiến bên này mất đi chiến lực đỉnh cấp trấn giữ.
“Bình tĩnh kể cho đệ nghe thử.”
“Hôm qua, ngay sau khi đệ trở về, ta lập tức thi hành kế hoạch tìm kiếm gian tế. Đến đêm khuya, khoảng chừng một hai giờ sáng phát hiện có kẻ vượt tường ra bên ngoài. Lão tổ bèn một mình bám theo, tìm kiếm sào huyệt của đối phương. Chẳng hiểu sao, sáng nay người vẫn chưa về, có thể là lành ít giữ nhiều rồi.”
“Đỗ lão đi có mang theo gì không?”
“Có Ma sủng tuyệt phẩm Miêu Phong Sư của người, hơn nữa còn một vài Ma sủng cao cấp khác nữa.”
Theo như lời Hồng Anh, đội hình mà Đỗ Huy mang đi tương đương với một Nguyên sĩ viên mãn, hai Nguyên sĩ cao cấp, hai Nguyên sĩ trung cấp. Nếu như Đỗ Huy gặp bất chắc nhiều khả năng có thể nhờ Ma sủng của mình đưa tin trở về. Với tốc độ cùng sự linh mẫn của Miêu Phong Sư, điều này không phải là khó. Nhưng tại sao đến giờ này không thấy có bất kì một tin tức nào được đưa ra, chính là nghi hoặc lớn nhất.
“Cái gì hỏng ?” – Hồng Anh nhíu mày, cực kì gấp gáp.
“Tất cả mọi thứ đều hỏng rồi, đi sai một nước, hỏng cả bàn cờ. Chúng ta đã tính rất chi li nhưng vẫn để hổng một lỗ hổng quá lớn, chúng ta vẫn cứ đinh ninh rằng, chiến lực lớn nhất của địch nhân là Nguyên sĩ viên mãn.”
Vân Phong nắm chặt tay rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, nói đúng hơn là nhìn về phương trời phía xa, nơi cư ngụ của Tô gia. Tầm mắt ấy như nhìn thấu tất cả, sâu trong ánh mắt tỏa ra quang mang thâm thúy. Hắn trầm ngâm nói:
“Nếu như giờ này Đỗ lão không hề có tin tức trở về thì có 2 khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, Đỗ lão đã bị bắt, hoặc tệ hơn nữa là bị hạ sát. Thứ hai, Đỗ lão đang bị kẻ địch bao vậy, không thể thoát thân. Cả hai trường hợp đều không để bất cứ một Ma sủng nào lọt lưới, như thế xem ra chiến lực đối phương cao cường hơn chúng ta rất nhiều. Ít nhất cũng phải có 3 Nguyên sĩ viên mãn, nghiêm trọng hơn là bọn chúng có Nguyên giả hàng thật giá thật.”
Trước khi Vân Phong đến đây, Hồng anh cũng đã đoán được phần nào. Nhưng giờ đây nghe chính miệng hắn phân tích, nàng hiểu ra những điều mình suy đoán chính là sự thật rồi. Nàng cắn cắn môi, cứng rắn quyết định:
“Nếu như vậy, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Nếu như thiếu chiến lực đỉnh cấp, đối phương sẽ nhanh chóng tấn công Đỗ gia. Ta lập tức cho người chia làm hai nhóm, một nhóm di chuyển người già, trẻ em. Nhóm còn lại chỉnh đốn hàng ngũ, ngay đêm nay chúng ta tấn công Tô gia. Không thể để chúng có cơ hội tấn công trước.”
Vân Phong nhìn ra sâu trong mắt nàng là biểu hiện tức giận, buông xuôi tất cả, ngọc đá cùng tan. Hắn cố gắng níu kéo một chút lý chí còn xót lại trong người Hoa Hoa, nói:
“Liệu rằng như vậy có gấp gáp quá không? Chúng ta còn chưa biết đối phương có bao nhiêu người, có Nguyên giả hay không? Vội vã cũng chỉ khiến chúng ta lâm vào bị động.”
“Không kịp rồi. Nếu tỷ mà là đối phương, khi bắt được lão tổ sẽ lập tức tấn công, khi đó chúng ta thiếu người lãnh đạo sẽ lâm ngay vào rối loạn. Nếu kéo dài thêm vài ngày, Đỗ gia có gia chủ mới, khi đó thương vong bên họ nhận được sẽ càng nặng nề hơn. Cho nên sớm nhất là sáng mai, muộn nhất là tối mai bọn chúng sẽ tấn công. Đỗ gia chỉ còn lại một ngày hôm nay mà thôi.”
Vân Phong im lặng, ngầm thừa nhận điều này là đúng, nhưng nếu để Đỗ gia tấn công vào Tô gia, sẽ có nhiều người vô tội, không có chiến lực bị giết chết. Hắn biết thời gian chỉ là một cớ rất nhỏ, cái Hoa Hoa muốn chính là gây tổn thương nặng nề nhất cho Tô gia, báo lại mối thù dành cho lão tổ cũng như toàn bộ Đỗ gia. Nàng muốn nói cho Tô Minh biết, ăn được Đỗ gia cũng phải trả một cái giá thảm trọng.
Bất chợt, nàng quay sang Vân Phong, lạnh nhạt nói:
“Vân Phong, đây là thời cơ cuối cùng của tỷ, cũng là giây phút cuối cùng của Đỗ gia. Mọi việc cũng không cần đệ nữa. Đệ có thể đi rồi.”
Nhưng đáp lại nàng chỉ là sự yên lặng đến từ Vân Phong. Hắn không nói, hay đúng hơn là không muốn nói. Hắn đủ thông minh để thừa hiểu Hồng Anh chẳng phải hạng người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván. Nàng muốn đuổi hắn đi cũng bởi vì không muốn hắn cuốn vào tranh chấp này nữa. Một sai lầm khiến nàng mất đi lão tổ yêu thương nàng cũng là đã quá đủ rồi. Vân Phong hiểu nên chỉ mỉm cười, lững thững bước ra khỏi cánh cửa Đỗ gia dưới ánh nắng sớm mai.
Ngay khi hắn vừa đi, Đỗ gia lập tức triệu tập cuộc họp khẩn.
“Cha, đại bá, lão tổ đã gặp chuyện không may, kể từ bây giờ ta sẽ chỉ huy mọi việc trong gia tộc.” – Đỗ Hồng Anh nhìn vào hai người trung niên đối diện, lạnh lùng nói, giống như chuyện đã xảy ra vốn dĩ là vậy. Thế nhưng tất cả mọi người ngồi đây, bao gồm 51 người, đều không nói một tiếng nào. Hiển nhiên là quá quen với điều này.
Giờ phút này, nàng thay cho mình một bộ y phục hoàng sắc bó sát người, càng khiến cho nàng trông cân quắc anh thư, tăng thêm vài phần khí thế bá giả. Nàng ngồi trên ghế chủ vị, lạnh nhạt nhìn 51 người ngồi đây, lập tức phân phó:
“Đỗ Khiêm, Đỗ Ngạo, hai người các ngươi thống linh toàn bộ thanh niên trong gia tộc, lập tức dẫn theo người già, trẻ nhỏ tiến về phía Tây. Đến khi nào vào Tứ phương thành lập tức tản ra, một nửa tạm thời ẩn nấp ở đó, một nửa tiếp tục đi theo Truyền tống trận rời đến Phỉ Thúy Hồ. Ở đó là một chi nhánh mà gia gia mở từ lâu đề phòng bất chắc.”
“Tiểu muội, ta muốn ở lại chiến đấu vì gia tộc.”
“Đại tỉ ta cũng vậy.”
“Hồng Anh, bọn ta cũng muốn ở lại.”
Bên dưới nghe xong quyết định của Hồng Anh bỗng nhiên dậy sóng giữ dội, liên tiếp có những ý kiến phản đối đưa ra. Hầu hết đều đến từ đám thanh niên khí huyết phương cương.
“Tất cả im mồm hết cho ta.” – Đại bá Đỗ Khanh bực mình đập bàn hét lớn: “Một lũ vô dụng các ngươi ở lại đây thì có ích gì. Ta hỏi các ngươi ở lại chịu chết hay cố gắng sống sót kéo dài hương hỏa nhà họ Đỗ tìm cách báo thù thì tốt hơn.”
“Nhưng cha, cho dù muốn để sau này báo thù thì để Hồng Anh muội đi thì tốt hơn chứ. Người thừa hiểu, trong cả gia tộc, nàng là ưu tú nhất, là mầm mống mà gia tộc bồi dưỡng. Chẳng lẽ, người để rằng một đám phế vật như bọn con ở lại có thể báo được thù này sao. Mặc dù con luôn ghen tị, luôn ghét cay ghét đắng biểu muội, nhưng tất cả đều không thay đổi được một điều, nàng đáng sống hơn bọn con. Cho nên, hôm nay, cho dù cha đánh chết, con cũng kiên quyết không đi.” – Đỗ Khiêm u oán nhìn cha mình, rồi lại nhìn biểu muội ngồi trên cao, nói ra những điều từ đáy lòng. Đã từ rất lâu rồi, Đỗ Khiêm hắn hận biểu muội, hận nàng cướp đi hào quang của hắn, cũng hận nàng quá xuất sắc. Nhưng hôm nay, hắn lại không thể nói ra những lời này. Đối mặt với sinh tử tồn vong của gia tộc, hắn cũng mang trên mình trọng trách lớn lao, không thể vì chút ít cảm xúc của bản thân mà ảnh hưởng đến gia tộc.
Lời hắn nói ra cũng là lời của đa số những người ở đây. Nếu như nói trong Đỗ gia, ai cần sống và đáng sống nhất chính là Hồng Anh nàng. Chỉ cần nàng một ngày còn sống cũng khiến cho Đỗ gia có cơ hội vùng dậy.
“Mọi người trật tự đi.” – Hồng Anh đột ngột hét lớn, tập trung sự chú ý của mọi người, rồi ngay sau đó nhẹ giọng giải thích: “Ta không đi là vì có đi sẽ không thể nào chạy thoát được. Kẻ địch chắc chắn sẽ không để lại một mối họa như ta còn sống. Nếu đi cùng mọi người, tất cả sẽ trở thành đích ngắm bọn chúng, không chỉ ta chết mà người Đỗ gia đều sẽ chết hết, kể cả trẻ nhỏ và người già. Ta có mặt nơi này thêm một giờ là có thể kéo dài thêm thời gian cho mọi người một giờ, như vậy tỉ lệ sống của mọi người mới cao hơn."
Nhiều người nghe vậy, liền xì xào bàn tán, suy xét hơn thua. Lời Đỗ Hồng Anh nói không phải là không có lý.
Dưới những tiếng ồn ào và phản đối, Hồng Anh vẫn cực kì lạnh nhạt và kiệm lời, không giải thích cũng không để ý nữa. Đôi mắt nàng chăm chăm nhìn vào Đỗ Khiêm, dường như những lời nói của Đỗ Khiêm đã đánh vỡ tâm lý cũng như rào cản nào đó trong con người nàng.
Chỉ thấy nàng im lặng, không hiểu nàng đang nghĩ điều gì trong lòng, hay đang muốn nói gì. Mãi một lúc sau, đến khi những tiếng ồn kia từ từ im bặt, nàng mới nhẹ nhàng cất lời:
“Đỗ Khiêm ca, từ lâu ta đã biết huynh luôn vì ta mà chán nản, buồn rầu nhưng huynh không biết rằng, nhiều lúc ta cũng cực kì ghen ghét huynh. Ta chỉ là nữ nhân, dưới cái xã hội trọng nam khinh nữ, nữ nhiều hơn nam này này, cho dù ta có làm gì cũng chỉ mãi mãi đứng ở vị trí Trí giả mà thôi.
Còn huynh, huynh là một kẻ biết bày mưu tính kế, không từ thủ đoạn, lại có một dã tâm to lớn, quan trọng hơn cả huynh là nam nhân. Nam nhân mới là điều cần thiết nhất để đứng đầu một thế lực. Ở cái hiện thực này, ai cũng nghĩ nữ nhân chỉ thích hợp làm một nương tử quân giúp chồng quản lý, chăm sóc con cái. Ta cũng không ngoại lệ, luôn nghĩ rằng bản thân mình là con gái, như kẻ qua đường, sẽ có một ngày phải lấy chồng, phải ra đi. Cho nên trong thời gian ngắn không tiếc mọi thứ, giúp ích cho Đỗ gia, báo đáp lại ơn sinh thành dưỡng dục. Đáng tiếc là ngày hôm nay ta không thể đưa cho huynh một Đỗ gia huy hoàng.
Nhưng nếu hôm nay có qua được một cửa này, Hồng Anh chắc chắn sẽ ra đi, Đỗ gia đành nhờ huynh gánh vác. Còn nếu như ngày hôm nay, Đỗ gia bị diệt, Hồng Anh cũng đành lấy cái chết, đi theo các thúc thúc, bá bá, trên đường xuống suối vàng lại tiếp tục bày mưu tính kế cho mọi người, để mọi người không bị kẻ khác ức hiếp.”
Đỗ Hồng Anh bỗng nhiên nói ra những lời từ sâu trong đáy lòng, khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào choáng váng. Lại có những người nghe xong những câu cuối cùng tròng mắt bất chợt phiếm hồng. Nào có ai ngờ tới một kẻ đa mưu túc kế như Hồng Anh lại có những suy nghĩ như vậy. Tương lai của nàng rộng mở, khả năng vào được học viện Hoàng gia cũng đạt tới bốn năm phần, nếu không với trí tuệ của nàng, các thế lực Lam Sa, Tông Bì, Bích Thạch muốn mời nàng cũng nhiều không đếm xuể. Vì đồng tộc, vì không muốn bỏ rơi người thân, nàng quyết tâm theo bọn họ xuống hoàng tuyền.
Nàng đứng lên, nhìn mọi người ở đây một lượt rồi trầm ngâm nói:
“Ta tin những người ở đây, có người thực sự phục ta, cũng có người không hề muốn vậy. Nhưng chỉ xin mọi người nghe ta một lần này mà thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu như còn tiếp tục phân năm sẻ bảy, không chịu nghe chỉ huy, tất cả chỉ có một con đường chết.”
Nói đoạn, nàng xiết chặt nắm tay, quay về bộ dạng trí giả lạnh lùng thường ngày, lập tức phân phó:
“Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào không nghe lời, trảm ngay lập tức. Mệnh lệnh trước kia, lập tức thi hành.”
“Đỗ Khanh, Đỗ Bảo, hai người điểm mặt nhân thủ. Những người đang ở Nguyên đồ viên mãn, lập tức đề thăng lên Nguyên sĩ. Ngay đêm hôm nay, lập tức tấn công Đỗ gia.”
“Rõ.”
* * * * * * * * * *
“Hư, lần này ngươi phải giúp ta rồi.” – Vân Phong rẽ vào một ngõ cụt kín đáo, nằm sát ngay bên Tô gia, lập tức câu thông hình săm trên tay hắn.
“Tiểu tử, có chuyện gì vậy?” – Hư xuất hiện, phiêu miểu giữa hư không, hỏi.
Từ sau khi giúp Vân Phong tẩy tủy phạt cân, lại giúp hắn khơi thông hồng trần nhân sinh lộ, bao nhiêu năng lượng tích cóp trong người nó đã hết sạch sành sanh, không còn một mống. Nhưng nhờ có 500 Kim tệ mà Vân Phong kiếm được từ tay Nam tử thần bí, sau mấy ngày này, năng lượng của nó đã lấp đầy trở lại. Tuy không đạt được 1% năng lượng lúc toàn thịnh, nhưng cũng gần đạt được trạng thái lúc gặp Vân Phong ban đầu.
Vân Phong cau mày, suy tính một lúc, rồi nói:
“Ngươi vào Tô gia, giúp ta điều tra 3 việc. Tìm xem trong đó có ai bị nhốt không? Xem cho ta chiến lực của đối phương ? Cuối cùng là tìm cho ta nơi ở của những nhân vật trọng yếu?”
Hư nhìn biểu hiện khẩn cấp của Vân Phong liền hiểu ra lần này hắn đang gặp vấn đề nan giải, cực kì khó giải quyết. Nó gật đầu, biến thành trạng thái trong suốt mà chỉ có Vân Phong mới nhìn ra, lập tức lao vào bên trong Tô gia như chỗ không người.
“Đây là điều cuối cùng mà ta có thể giúp tỉ. Hi vọng tỉ có thể tận dụng chuyển bại thành thắng.” – Vân Phong đứng tại chỗ, thở dài một hơi.
Trong phòng Tô Minh.
Tô Minh ngồi trước bàn, trước mắt là một chồng giấy. Hắn cầm bút, lại thủy chung không thể đặt bút viết, hắn không biết chính mình nên viết cái gì bây giờ.
Cuối cùng, hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới viết lên giấy:
"Đại nhân, Lưu Hàn bất ngờ nhận một tôn tử tên Vân Phong. Tiểu tử này chịu khuất nhục làm quáng nô bốn năm, nay tuổi còn nhỏ mà thành thục, tính cách đạm mạc, hành sự quả quyết, thường ngoài dự đoán của mọi người. Hơn thế nữa là kỳ tài luyện võ, gần ba tháng mà đã có thể bước chân vào Phạt tủy, tương lai có thể trọng dụng, rất thân thiết với Trung Hoa Hoa.
Gia chủ Đỗ gia Đỗ Huy, tu vi Nguyên sĩ cao giai, dưới có một Ma sủng tu vi Nhất giai 10 cấp có thể sánh với Nguyên sĩ viên mãn. Ngoài chắt nữ Hồng Anh cùng Đỗ Khiêm ra, thì tam đại (đời thứ ba) thường thường, tứ đại kém cỏi, sinh hoạt trong gia tộc không ổn.
Đời thứ tư Ngọc gia có một thiếu niên thiên tài, võ học thành tựu rất cao, đã có hôn ước với Mạc Thị - Thái Nguyên Thành. Gia chủ đương thời lại văn võ song toàn, tâm cơ mưu trí cẩn mật, cánh chim đã chống được gió, gần đây có cử động tại Giao Nguyệt Trấn. Mưu đồ lật đổ Đỗ gia đã đến bước cuối, sử dụng nhiều kế sách liên hoàn, uy hiếp rất lớn. Kiến nghị liên hợp Tô, Đoạn, Sở bảo vệ Đỗ, để phòng ngừa Giao Nguyệt Trấn rơi vào tay Mạc thị.
Giao Nguyệt Trấn gần đây liên tiếp xuất hiện kẻ lạ mặt, nghi ngờ là nhân thủ của Mạc thị, mong đại nhân tiếp viện, xóa đi họa tâm dư nghiệt đảng, ổn định cân đối Giao Nguyệt trấn, bình an đế tâm."
Lúc viết xong, Tô Minh cẩn thận xếp lại cẩn thận, đút vào trong một ống trúc tròn, sau đó đi tới bên cửa sổ phóng đi, cũng thuận miệng nói:
“Mau chóng nhắn nhủ đại nhân, không được phép chậm trễ!”
“Rõ!” - Một lát sau, trong bóng tối truyền tới thanh âm mờ ảo, sau đó liền không còn tiếng động.
Căn phòng thoáng chốc lại lâm vào im lặng. Trong chốc lát, ở phía góc tủ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình hư hư thực thực. Chỉ trong tích tắc, Hư lập tức hiện thân, nhanh chóng chạy ngay ra khỏi Tô gia với tốc độ nhanh nhất mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Bước ra khỏi Tô gia, nó lập tức tiến ngay vào một con ngõ nhỏ. Phía trước mặt nó là một bóng người nhỏ bé, khoác trên mình bộ quần áo bông màu lam.
Lúc Hư xuất hiện, bóng nhỏ kia chợt quay đầu, gấp gáp hỏi:
“Sao rồi, ngươi đã điều tra được gì chưa ?”
“Nhầm, nhầm hết rồi.” – Hư thở hồng hộc, nhanh chóng kể ra toàn bộ nội dung bức thư mà Tô Minh viết gửi lên cho thế lực Lam Sa.
Chiếu theo thông tin ghi trên đó, chính xác là Ngọc gia đang tìm cách phá hoại Đỗ gia, nhằm làm bàn đạp cho Mạc thi xâm chiếm Giao Nguyệt Trấn. Khi Hư ở dạng hư ảo, ngay cả những người có tu vi như Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cũng không có khả năng nhìn ra hư thực, cho nên Vân Phong tin tưởng rằng, những điều Tô Minh làm vừa rồi không phải là giả bộ.
Hắn trầm ngâm trong giây lát, nhớ lại những điều đã xảy ra, nhất là nội dung bức thư khiến cho Đỗ gia hiểu lầm kia. Hắn chợt nhận ra nội dung bên trong quả thực rất mơ hồ. Ngay sau đó là cảm giác hối hận, hối hận chính bản thân mình không điều tra kĩ, hối hận hấp tấp vội vàng kết luận, bị đối phương dẫn dắt vào tròng.
Nếu không phải Vân Phong xảo hợp có được Hư, có khả năng tàng hình của nó, thì chắc chắn hắn sẽ tạo ra vụ án oan sai lớn nhất trong đời, cũng khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên trong thời gian còn lại.
“Nếu như các ngươi muốn hai nhà Tô, Đỗ đánh nhau, ta thành toàn cho ngươi.” – Vân Phong siết chặt nắm đấm, tức giận chạy thật nhanh về căn nhà của Đông lão. Vừa đi, hắn vừa trù tính kế hoạch trả thù trong đầu:
“Ngay từ đầu, các ngươi không đụng tới ta thì ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện này. Nhưng hôm nay, các ngươi sẽ phải hối hận vì kế sách ban đầu của mình.”
Mười lăm phút sau, Vân Phong vội vã đứng trước cánh cửa bằng đá. Bên trong truyền ra hương thảo dược nghi ngút. Hắn đoán chừng bên trong, Hoa Hoa tỷ đang tập luyện thuốc.
Quả nhiên, vừa bước vào trong, hắn đã thấy Hoa Hoa hai tay đang quấy một nồi thuốc cao đặc sệt màu vàng óng. Hắn không biết đây là loại thuốc gì nhưng cũng có thể đoán ra Hoa Hoa tỷ đã bước vào trình độ trung đẳng của học đồ rồi. Luyện dược học đồ chia ra làm ba trình độ, sơ đẳng là nấu nước thuốc, trung đẳng nấu thuốc cao, cao đẳng mới có thể khai lô tạo đan. Đến khi nào có thể chế tạo ra đan dược Hoang cấp thì lúc đó mới được coi là một Luyện dược sư chân chính.
“Hoa Hoa tỷ, Đông lão đâu.?” – Vân Phong thở hồng hộc từng hơi lớn, nhìn quanh một vòng, hỏi.
Hoa Hoa nhìn thấy Vân Phong liền cười mỉm như chào hỏi, hai tay vẫn không ngừng nghỉ tiếp tục quấy nồi thuốc cao, trả lời:
“Sư phụ sáng nay đi qua Tứ Phương Thành rồi, nghe người nói bên đó có đấu giá Hỏa Minh Đằng, nên đã vội vã đi ngay. Đệ tìm sư phụ có việc gì không.”
Vân Phong nhớ lại ngày trước Hư đã từng nói, dược liệu chế tạo Liệt Diễm Thối Thể Đan chỉ còn thiếu hai vị chủ dược là Hỏa Minh Đằng và Phá Cốt Sâm Tủy. Nghe nói, Hỏa Minh Đằng là dược liệu Địa cấp, e rằng giá trị không nhỏ. Vân Phong không biết liệu Đông lão có thể lấy nó về tay được không. Nghĩ ngợi một lúc, hắn đành tặc lưỡi bỏ qua, quay lại chuyện chính.
“Đệ cần gấp Quy Tức Đan số lượng lớn. Tỉ biết Đông lão để ở đâu không?”
“Ở trên giá thuốc, ngăn bảy, lô 2, lọ ngọc màu xanh dương.” – Hoa Hoa lưu loát nói ra, hiển nhiên là nàng rất quen thuộc với số đan dược này.
“Mà đệ cần chúng để làm gì, không được mang đi nghịch . . .” – Nàng chưa kịp nói hết câu, Vân Phong đã như cơn gió vội vã chạy đi.
Căn phòng chỉ còn lại mỗi mình Hoa Hoa hậm hực, giận dỗi.
“Cái tên tiểu tử này.”
Vân Phong không lập tức đi tới Đỗ gia mà quay trở lại Tô gia, hắn biết rằng giờ phút này Đỗ gia chắc chắn sẽ bị đối phương giám sát cực kì chặt chẽ. Nếu như hắn ở vào vị trí đó, khi bước cuối cùng sắp sửa thành công sẽ không để bất cứ lỗi lầm nào xảy ra, cho dù là nhỏ nhất.
Bước vào cửa Tô gia, hắn ngay lập tức được gia chủ Tô Minh cùng con trai của hắn tiếp đãi thân tình.
“Tô gia chủ, hôm nay ta đến đây muốn nói với ngài một chuyện.” – Vân Phong không hề rào trước đón sau mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi cứ nói.” – Tô Minh gật đầu, phối hợp.
“Chuyện là như vậy . . .” – Nói đoạn, hắn kể ra những điều mà mình biết, từ sự tình Đỗ gia tưởng lầm Tô gia là hung thủ bắt đi lão tổ, đồng thời cũng là kẻ ám toán Đỗ gia trong thời gian dài. Tất nhiên trong những lời nói kia chỉ có 7 phần là thật, rất nhiều chuyện liên quan tới hắn và Hư đều được lược bỏ.
Một mình Vân Phong thao thao bất tuyệt suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kể xong câu chuyện. Kết thúc bằng việc bản thân hắn vô tình phát hiện ra bí mật Ngọc gia muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, dùng mâu thuẫn giữa các gia tộc để độc chiếm Giao Nguyệt trấn.
“Tô gia chủ, ta nghĩ rằng ngài cũng biết sự nguy hiểm của Ngọc gia. Cho nên, nếu muốn bảo toàn Tô gia của ngài thì đây chính là một cơ hội tốt để chúng ta chuyển bại thành thắng.” - Trong khi Tô Minh cau mày suy đoán thật giả trong truyện này, Vân Phong lập tức đưa ra ý kiến.
Cái khó của hắn bây giờ là có thể khuyên bảo được nhân thủ bên phe Đỗ Minh tham gia kế hoạch mình đề ra. Nếu không chỉ có một bên Đỗ gia tham gia, như vậy là hi sinh vô ích.
Tô Minh gặng hỏi, nhưng tất cả chỉ là nghe ngóng:
“Ngươi nói kế hoạch của mình thử xem.”
“Ở đây, ta có một bình Quy Tức Đan gồm có 30 viên. Đêm hôm nay, trước khi người của Đỗ gia tấn công, ngài cho người của mình ngụy tạo vết thương giả, đồng thời cho bọn họ uống thuốc này. Nó có tác dụng khiến người sống có thể bế khí trong vòng ba ngày mà không chết, trong thời gian đó bọn họ lâm vào trạng thái chết giả. ” – Vân Phong lật bàn tay, đưa ra một bình thuốc xanh ngọc, đặt trên mặt bàn, từ tốn nói tiếp:
“Bên Đỗ gia ta cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần hai bên phối hợp, Ngọc gia chắc chắn sẽ không thể nào đoán ra được sự thật bên trong. Chiến lực hai nhà lập tức được bảo toàn, hơn nữa Ngọc gia cũng mất đi đề phòng, đây mới là cơ hội thực sự của chúng ta.”
Tô Minh vuốt râu, có chút khó tiếp nhận. Chuyện này đến quá mức đột ngột, khiến hắn không biết thật giả. Nếu như Vân Phong lừa mình, để cho Đỗ gia nhân dịp nhân mã Tô gia uống Quy Tức Đan mà ra tay, lúc đó toàn bộ Tô gia chắc chắn sẽ bị diệt trong một đêm, mà Đỗ gia hoàn hảo không hao tôn một sợi tóc nào.
“Ngươi muốn để 2 nhà Đỗ, Tô giả vờ chiến đấu, vờ cho hai nhà tử thương để đối phương xem một màn đấu đá. Khi đó ngươi đứng trong tối, thao túng cả hai nhà tập kích đối phương, dẫn phát mâu thuẫn của ba nhà còn lại. Tô, Đỗ hai nhà đứng sau sẽ làm làm ngư ông đắc lợi.”
Tô Minh nghe xong, nhìn Vân Phong bằng con mắt khác lạ. Thật không nghĩ tới, một mao đầu tiểu tử như Vân Phong lại nghĩ ra được kế hoạch hoàn mĩ trong thời gian ngắn như vậy. Ngay cả Tô Minh cũng khó lòng nghĩ ra được kế gậy ông đập lưng ông như thế. Tâm kế của tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.
Vân Phong lắc đầu, nói:
“Ta không muốn bọn họ đánh nhau, vừa rồi nói chuyện với ngài, ngài có nói thế lực Lam Sa ở Tứ Phương Thành chính là thành chủ đại nhân. Tứ Phương Thành cai quản hầu hết những địa phận xung quanh đây, bao gồm cả Giao Nguyệt Trấn. Nếu như để gà nhà đánh nhau, một khi thế lực Lam Sa – Mạc Thị bên kia tấn công vào đây, chúng ta không thể hoàn thủ, chỉ có thể bại trận mà lui. Đó chẳng khác nào để Giao Nguyệt trấn rơi vào tay giặc.”
“Vậy ngươi muốn làm như thế nào.” – Tô Thức vô ý hỏi, hắn cảm thấy tiểu tử này không kém gì những đối thủ khác của hắn. Có thể nói, về trí tuệ, tiểu tử này đã ngang bằng với Hồng Anh, hơn hắn một bậc. Mặc dù điều này có chút đả kích tự trọng trong lòng Tô Thức, nhưng sự thật mất lòng, hắn không muốn lừa dối chính bản thân mình.
“Không biết Tô bá có biết về thế lực mới đến Giao Nguyệt trấn không?” – Vân Phong úp úp mở mở, nhướng mày hỏi.
“Biết, bọn chúng cắm rễ ở y quán Giao Nguyệt trấn đã lâu, cho nên ta thường xuyên phái người theo dõi bọn chúng. Ta đoán không nhầm, đó là nhân thủ của Mạc thị.” – Trầm ngâm một lát, Tô Minh nhìn Vân Phong nhắc nhở:
“Trung Văn là kẻ thường xuyên qua lại với đối phương nhất, ta nghĩ ngươi nên cẩn thận.”
Giả như chuyện này là đúng, Tô Minh tin chắc rằng Trung Văn chính là người Mạc thị cài vào từ lâu, mà y quán hắn thường hay đến chính là tổ chức của đối phương. Bên trong chắc hẳn là có một thế lực ngầm, không hề thua kém các gia tộc khác.
“Tô bá, người sai rồi. Những người này không phải là người của Mạc thị bên kia.” – Vân Phong lắc đầu, không cho là đúng. Nhưng hắn cẩn thận nghe ra, những kẻ xấu kia có đại bản doanh tại y quán. Nếu như vậy càng dễ dàng cho hắn điều tra.
“Sao ngươi biết.?” – Tô Minh hơi nhướng mày hỏi.
“Bởi vì ta biết mục đích bọn chúng đến đây. Bọn chúng muốn bắt người, cũng chính là vị tỷ tỷ bên cạnh ta.”
“Hoa Hoa??” – Lúc này, cả hai cha con cùng giật nảy mình, nghi hoặc nói.
Nếu như thám tử mật báo là đúng, y quán kia chắc chắn có cường giả Nguyên giả cảnh, chính là tồn tại đỉnh cấp ở Giao Nguyệt trấn này. Một cường giả Nguyên giả chắc chắn phải đi ra từ thế lực Lam Sa là ít nhất. Tô Minh, Tô Thức hai người không thể tưởng tượng được, vì sao đối phương lại đặc biệt “chiếu cố” đến một nữ tử bình phàm, chỉ có chút nhan sắc như vậy. Chẳng lẽ nói, thế gia công tử nhà nào vừa ý nàng muốn bắt về nhà làm tiểu thiếp. Điều này thật có chút hoang đường đi.
Sau đó, hắn cũng không giải thích thêm về vấn đề này nữa.
Tô Minh thấy thái độ của Vân Phong, dường như cũng đoán ra hắn không muốn nói thêm. Đành chuyển qua chuyện chính:
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng kế gắp lửa bỏ tay người.”
“Không, là liên hoàn kế.”
“Liên hoàn kế.”
“Nếu như Tô gia chủ đồng ý, chúng ta lập tức đi vào trọng tâm, ta sẽ nói rõ với ngài từng bước đi của ta.”
Tô Minh nhẹ khoát tay, ra dấu cho hắn im lặng, bản thân mình muốn suy nghĩ.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ duy nhất có hai ý niệm, hoặc có hoặc không. Nhưng nó lại như cán cân cực kì cân bằng, rất khó để quyết định. Một khi quyết định sai là cả Tô gia mấy trăm mạng người vạn kiếp bất phục, chết chẳng ai lo.
“Ta tin tưởng sau khi đá Ngọc gia ra khỏi Giao Nguyệt trấn, Tô gia sẽ thay thế vị trí đó trở thành một trong Tứ đại gia tộc. Hơn nữa, ngài lập công lớn, còn được thành chủ Tứ Phương thành thưởng hậu hĩnh. Ta không rõ tại sao ngài không đồng ý.” – Vân Phong đợi chờ một lúc, có chút sốt ruột, bèn hỏi.
“Nói thực với ngươi, ta vẫn còn sợ.” – Tô Minh mệt mỏi đáp, quyết định này thật không dễ dàng gì.
“Sợ ngươi chơi ta một vố. Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại cố gắng vì chuyện này như vậy.”
Vân Phong cười nhạt, hóa ra từ đầu đến cuối, lão hồ ly này vẫn chưa tin tưởng mình. Hắn trầm ngâm một lúc, nói:
“Phương trâm sống của ta là người không phạm ta, ta không phạm người. Người thân, bằng hữu ta dùng tính mạng ra để thủ hộ, nhưng kẻ muốn lợi dụng, giết chết ta cùng bằng hữu, chắc chắn ta dùng tính mạng hắn ra để trả nợ. Cho nên, chuyện này ta không thể không quản. Thứ nhất, ban đầu có kẻ muốn lợi dụng ta, nếu ta không may mắn chắc chắn đã chết trong âm mưu này rồi. Mối thù này ta không thể không trả. Thứ hai, như ta đã nói, chuyện của Hoa Hoa tỷ ta càng không thể không quản. Ta muốn mượn lực lượng ở đây, tiêu diệt đám người có ý đồ không tốt kia.”
“Còn về chuyện ngài không tin ta, ta có thể bày cho ngài một cách.”
“Cách gì?”
“Ta đưa thuốc cho ngài, ngài cũng có thể cho ta uống thuốc, một khi ngài chết, ta cũng chẳng sống được. Như vậy cả hai chúng ta không ai nợ ai.” – Vân Phong cười mỉm, đặt lọ Quy tức đan lên trên bàn. Hắn hiểu được rằng, chỉ cần có bảo đảm, Tô Minh chắc chắn sẽ nhận lời. Cám dỗ này với Tô Minh là rất lớn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tính mạng ra làm vật thế chấp.” – Tô Minh nhìn lọ thuốc trên bàn, đôi mắt trở nên sáng hơn nhiều, nhưng cũng cố gắng bảo trì bình tĩnh, hỏi lại.
Vân Phong cười nhẹ, tiêu sái trả lời:
“Ta đã từng nói với một người, tính mạng ở trong tay ta, ta muốn bản thân mình quyết định. Nhưng có một số chuyện, ta không thể làm khác được. Đối với an nguy của người thân, tính mạng Vân Phong chẳng là gì cả.”
Lúc này, hắn bỗng nhớ lại lúc nói chuyện với nam tử bịt mặt trên Bắc Sơn. Hắn lúc ấy cực kì ngông nghênh, đã nói một câu như vậy. Nhưng giờ phút này, đối mặt với an nguy của người thân, hắn mới biết rằng, chính bản thân mình đã đổi thay.
“Được, lần này ta đánh cược một lần.”
Vân Phong gật đầu, mỉm cười đáp:
“Tốt rồi, bây giờ ta sẽ nói ra kế hoạch của mình, Tô bá, Tô huynh, nếu hai người có ý kiến gì cứ nói. Chúng ta sẽ bàn bạc thêm.”
Tô Minh, Tô thức gật đầu, cùng nhau sán lại gần Vân Phong, nghe hắn trình bày.
“Kế hoạch của ta gồm ba bước: Ve sầu thoát xác. Thời điểm Đỗ gia đem người tấn công tới, mọi người lập tức đánh thật lớn, tất cả vũ kĩ mạnh nhất lập tức thi triển. Sau đó binh phân 2 đường, 30 người tự làm thương bản thân, nếu có thể khiến mình bị trọng thương càng tốt, rồi sau đó uống vào Quy tức đan. Số còn lại cần chuẩn bị một số lượng lớn xác chết, nhưng phải cần lưu ý, những xác chết này không được quá lâu, hơn nữa phải được xóa bỏ chân diện mục đi. Như vậy mới khiến kẻ thù tưởng rằng hai bên đồng quy vu tận, không hề nghi ngờ. Tiếp theo sau, những người không uống thuốc di chuyển ra ngoài, đây mới là bước khó nhất, làm sao để kẻ thù không phát hiện ra.”
“Tô gia ta có một mật thất đưa thẳng tới Đông sơn, nơi đó cực kì bí mật ngoài ta và cha ra, không có ai biết.” – Tô Thức ngẫm nghĩ một lát, đưa ra phương hướng.
Vân Phong nghe xong liền vui vẻ gật đầu. Hắn vốn định dùng thuốc nổ chôn xung quanh Tô gia, đến khi cần rút lui thì cho một mồi lửa đánh lạc hướng địch nhân. Nhưng làm như vậy vừa ảnh hưởng đến kẻ vô tội, lại để lại một chút manh mối. Nếu như có mật thất thì việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Chúng ta sau khi rút lui lập tức trốn trong mật thất, đào thông đạo tới bãi tha ma trong trấn. Đợi một thời gian liền đi cứu tỉnh những người uống Quy Tức Hoàn. Sau đó mọi người tập hợp bắt đầu lên kế hoạch ám sát Ngọc gia.”