Trường thương chớp mắt là tới, làm cho thân ảnh Tứ Quỷ mạnh mẽ biến đổi, lưu lại một đạo tàn ảnh, người trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Thanh trường thương sắc bén đâm vào trên tàn ảnh, tàn ảnh hóa thành một chút tinh quang, bay lả tả ở trong hư không.
“Huyễn công.” – Đỗ Nhạc kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, không ngờ rằng huyễn công này lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tránh né thương pháp của hắn.
Phải biết rằng Đỗ Nhạc là một trong ba Nguyên sĩ cao giai của Đỗ gia, đạt được thất tinh cảnh giới, so với Tứ Quỷ cao hơn 4 cấp. Một thương vừa rồi của hắn lại được xuất ra toàn lực, tốc độ nhanh không cần phải bàn. Ấy vậy mà Tứ Quỷ có thể thoải mái tránh thoát.
Nhưng Tứ Quỷ cũng không khá khẩm được bao lâu, ngay khi vừa tránh toát thương kia, lập tức bị Kim nguyên lực bao vây tứ phía, hung hăng cắt chém lên người. Trong chốc lát, huyết nhục đầm đìa, cả cánh tay rướm máu.
Mỗi người trong nhóm mai phục đều có tu vi ngang hàng với Tứ Quỷ, lại đồng thời tung ra hết sức lực. Có thể sống sót sau hàng loạt võ kĩ đã là vạn hạnh.
“Các ngươi . . . ” – Tứ Quỷ lui về phía sau, run run chỉ vào đám người đang từ từ đi ra trong chỗ ẩn nấp. Ánh mắt sợ hãi thật sâu, không còn tin vào những gì mình thấy.
“Không phải các ngươi đã chết sao. Không, đây là mơ, nhất định là mơ.”
Vân Phong đứng trên một ngọn cây gần đó cùng Tô Minh, nhíu nhíu mày. Cảm thấy không đúng lắm, Tứ Quỷ đã có thể là nội gián thì tâm lý không phải dễ xúc động như vậy. Hơn nữa, chuyện này có vẻ hơi quá thuận lợi rồi.
“Ra dấu cho mọi người, bắt hắn thật nhanh, đừng để hắn có thêm cơ hội.” – Hắn vội vã phân phó.
Tô Minh gật đầu, lao về vòng chiến, quát lớn:
“Bắt lấy hắn trước, đừng để hắn có cơ hội tẩu thoát.”
Vân Phong nhanh, Tô Minh nhanh nhưng đáng tiếc Tứ Quỷ còn nhanh hơn. Trong lúc hắn giả bộ hồ đồ đã lấy ra một cái Nguyên phiến trong thắt lưng, hướng về phía Đỗ Nhạc mấy người.
“Bắt ta về, nằm mơ.” – Tứ Quỷ bất ngờ cuồng tiếu, vung tay.
Đồng phiến lóe lên, triệu hồi ra một con Thanh Giác Đại Ngưu – 1 giai 6 cấp. Thanh Giác Đại Ngưu là Ma sủng thổ hệ, da dày thịt béo, là nhục thuẫn sống trong chiến đấu. Ngoại trừ sức phòng thủ to lớn nó còn cực kì mạnh mẽ, một con Thanh Giác Đại Ngưu trưởng thành có thể đơn giản húc đổ một căn nhà hay đâm xuyên qua cả chục người cảnh giới Nguyên đồ.
“Thị Huyết, Địa chấn, Cuồng Nộ” – Thấy Đại Ngưu vừa xất hiện, Tứ Quỷ lập tức hét lên một tiếng, ra một loạt mệnh lệnh.
Còn bản thân hắn không hề gia nhập vòng chiến, cả người được Cáp Giới Ban bao phủ, bỗng chốc biến mất không thấy bóng dáng.
Cáp Giới Ban cực giỏi ngụy trang, ngoại trừ một số ít Ma sủng có đặc thù Linh kĩ hoặc kẻ có thần thức cao cường mới có thể phát hiện. Còn lại chỉ cần chủ nhân đứng bên cạnh Cáp Giới Ban, được nó phủ lên linh kĩ thì có thể lập tức tàng hình biến mất, không còn bóng dáng.
“Đuổi.” – Tô Minh hét lên thật lớn, sợ hãi nhìn Tứ Quỷ ly khai. Nếu để cho Tứ Quỷ trốn thoát, khi đó tin tức bọn hắn vẫn còn sống sẽ lập tức đến tai Ngọc gia. Một trận tử chiến với bọn họ sẽ là không thể tránh khỏi.
Nhưng đáng tiếc, 10 người ở đây nhất thời bị Thanh Giác Đại Ngưu điên cuồng quấn lấy. Thỉnh thoảng, Địa chấn được tung ra khiến bọn họ khó lòng mà đuổi theo. Đại Ngưu lâm vào Thị Huyết, Cuồng Nộ nên cực kì điên cuồng, gặp ai là đánh, không để bọn họ có cơ hội thở dốc. Mặc dù không bị tổn thương nhưng cũng khiến cho 10 người không ai rảnh tay một chút nào.
“Tử Thực Đằng, ra.”
Thấy kế hoạch sắp bị phá hỏng, Tô Minh gấp gáp triệu hồi Ma sủng Tử Thực Đằng của bản thân.
Tô Minh là tam thể chất, Mộc, Thổ, Thủy, cho nên trong người lúc nào cũng có ba loại Ma sủng thuộc về ba hệ. Trong đó Tử Thực Đằng có cấp độ cao nhất, lại thuộc hệ Mộc, chính là khắc tinh của Thổ hệ, Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo.
Bạch quang có chút chớp động, chiếu ra một tia sáng trắng, dừng trước mặt Tô Minh chừng một mét. Một cây mộc đằng, lá to, thân dài, màu nâu non chậm rãi từ mặt đất chui ra, kéo dài đạt tới độ cao 2 mét, chiều dài khoảng 10 – 15 mét mới dừng lại.
Vân Phong phát hiện cái Tử Thực Đằng này có bộ dáng phi thường xấu xí, thân dài, cành lá nhiều nhưng chỉ có duy nhất một bông hoa to lớn ở chính giữa. Cánh hoa chỉ có hai mảnh, giống như động vật quái lạ. Bên trong cánh hóa là cái miệng khép mở, bên trong răng nhọn um tùm, dịch thể nhớp nháp, thoạt nhìn rất là khủng bố. Phía dưới đế hoa, còn ẩn hiện lục sắc dịch thể, bốc lên hơi tanh, xem ra là một loại toan độc.
“Tử Thực Đằng, Quấn Chặt.” – Tô Minh chỉ vào Thanh Giác Đại Ngưu, chỉ thị.
Từ dưới đất, hàng loạt mạn đằng phá đất trui lên, cuốn lấy Thanh Giác Đại Ngưu. Từng cái gai nhọn, chứa đầy độc dịch cắm sâu vào bên trong da thịt, gây ra ăn mòn không kém gì Ám nguyên lực. Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo lại sức khỏe cực lớn, nhưng so về sức bền cùng dẻo dai lại kém xa Tử Thực Đằng. Hơn nữa hai bên không cùng cấp bậc, cho nên chỉ trong tích tắc, Thanh Giác Đại Ngưu đã bị cuốn thành một đoàn.
Thanh Giác Đại Ngưu cố gắng giãy giụa, cả người lảo đảo, dùng chân để đạp, dùng răng để cắn. Nhưng ngoại trừ cái sừng cứng cáp còn gây chút tổn thương cho Tử Thực Đằng, nó không thể cắt được một đoạn dây trói nào nữa. Thay vào đó, cơ thể càng bị siết chặt hơn, đám gai nhọn càng cứa sâu vào trong thịt.
“Mau đuổi theo Tứ Quỷ, không được để hắn thoát.” – Tô Minh một mặt điều khiển Tử Thực Đằng, một mặt quát lớn.
Đỗ Nhạc, Đỗ Khanh, Tô Ung lập tức triệu hồi đủ loại Ma sủng di truyển, vội vã đuổi theo. Theo lý mà nói, Tứ Quỷ chắc chắn sẽ quay trở lại hướng Ngọc gia. Hơn nữa, hắn còn đang bị thương nặng, vừa đi vừa xóa dấu vết. Án theo tốc độ của hắn có thể suy đoán đối phương không thể đi xa.
Trong thoáng chốc, ở khu vực này lại trở nên yên tĩnh.
Về phần Tử Thực Đằng, Tô Minh hơi suy nghĩ một chút về sau, liền cho nó ăn sống luôn Thanh Giác Đại Ngưu. Khác biệt với những loại Ma Sủng khác, Ma thực có khả năng đặc biệt hơn là hấp thụ trực tiếp toàn bộ năng lượng trong cơ thể đối phương, bất kể chủng loại. Trong khi những loài khác chỉ có thể hấp thụ được nhục thể và nội đan của Ma sủng cùng hệ. Ví dụ như đầu Tử Thực Đằng này của Tô Minh có thể ăn được cả Thanh Giác Đại Ngưu Thổ hệ, còn Ma Ưng của Vân Phong lại không làm được vậy, nó chỉ có thể hấp thu năng lượng từ Ma sủng Hắc Ám Hệ hoặc Phong hệ.
Tử Thực Đằng một mình cắn nuốt huyết nhục của Thanh Giác Đại Ngưu, tin tưởng dùng phẩm chất của Đại Ngưu, có thể lập tức tấn cấp 8.
Xong đâu đó, Tô Minh lập tức rời đi theo hướng ngược lại. Ở đây có hai lối đi, nếu như Tứ Quỷ thực sự trở về Ngọc gia thì nhóm người kia sẽ có thể bắt lại được hắn, thêm một Tô Minh cũng không có ích. Trái lại nếu như Tứ Quỷ gian xảo, giương đông kích tây, chạy trốn về Đông khu, như vậy giết hắn khó lại càng thêm khó.
Phù!
Tô Minh vừa đi khỏi. Gần tảng đá lớn lập lòe gợn sóng, giống như là cá đớp mặt ao. Trong tích tắc, Tứ Quỷ hiện ra, thở mạnh một hơi.
Vừa rồi hắn lẩn trốn ở đây, không đi, một là vì muốn lấy lại Thanh Giác Đại Ngưu thiên tân vạn khổ nuôi nấng. Hai là trốn khỏi sự truy sát của đám người Tô Minh. Nơi nguy hiểm nhất là nơi ai toàn nhất. Có ai tưởng tượng được rằng Tứ Quỷ lại dám có can đảm đứng lại.
“Đỗ gia, Tô gia, mối hận hôm nay, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.” – Tứ Quỷ ánh mắt như phún hỏa, căm phẫn nói.
Ngoại trừ mất đi Đại Ngưu là chiến lực chính thức của hắn, Tứ Quỷ còn bị trọng thương, cả cơ thể bị thiên đao vạn quả, sâu tới tận xương. Hắn ẩn ẩn cảm giác Nguyên khí vận chuyển theo kinh mạch cũng bị tắc ở một vài nơi, thậm trí một số đường kinh mạch cũng bị cắt đứt, đau đớn khó tả. Tất cả đều là do Tô, Đỗ hai nhà mang đến, cho nên mối hận này hắn quyết tâm trả cho bằng được.
“Sợ ngươi không trả được rồi.”
Bất chợt, một tiếng nói vang lên sau lưng hắn, lạnh lùng mà nguy hiểm. Đáng sợ hơn cả, hắn còn không biết đối phương đến bên cạnh mình như thế nào.
Nguy cơ mãnh liệt ập đến, Tứ Quỷ lộ ra thần sắc khẩn trương, bàn chân vô thanh vô tức dẫm nát lên phần tuyết dưới chân, mau chóng nhảy lui ra bên ngoài. Lúc này, Tứ Quỷ rốt cục cảm giác được người tới là ai, cười lạnh nói:
“Ngươi là Vân Phong. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng dọa bổn đại gia.!”
Thở ra một ngụm trọc khí, Vân Phong cười khổ nói:
“Chẳng lẽ ngươi không biết nghịch cảnh của mình ư? Sau hôm nay, ngươi đã là người chết rồi, Ngọc gia cũng theo ngươi nhanh thôi.”
Vân Phong vừa nói, vừa chầm chậm bước đi vài bước. Phía sau hắn gió thổi nhè nhẹ, hiu hắt thổi từng bông tuyết đậu trên vai.
Tứ Quỷ nhìn Vân Phong, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị. Tiểu tử này vừa đến đã nói về Ngọc gia, hơn nữa những người của 2 gia tộc Đỗ, Tô kia không phải là người chết mà vẫn còn sống tốt, điều đó có nghĩa là chủ nhân đang bị đối phương tính kế lại. Một khi chủ nhân của hắn không biết, chắc chắn sẽ chịu thiệt trong tay Đỗ Hồng Anh, Tô Minh.
Còn Vân Phong, tiểu tử này bỗng nhiên xuất hiện không hợp thói thường, nhưng hắn không để trong mắt. Chỉ là lúc đứng gần, Tứ Quỷ cảm thấy bất an, như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
“Khoác lác mà không biết ngượng. Ta là Nguyên sĩ tam tinh, một đứa trẻ nít như ngươi có thể làm được gì.” – Tứ Quỷ cố gắng trấn tĩnh, hét lớn để nâng cao sĩ khí.
Một mặt hắn vừa khiêu khích, một mặt lại đang cố gắng kéo dài thời gian, đợi cho dược lực phát tác. Chỉ cần hắn tạo được ra một tia Nguyên lực, điều đầu tiên là giết tiểu tử kia rồi trốn chạy, như vậy không còn phải lo ngại gì nữa. Chỉ mong, 2 gia tộc kia không quay về sớm như vậy.
“Ngươi quên rằng mình bị trọng thương sao. Lúc này ngươi cũng không thể vận chuyển Nguyên lực, biến thành một Nguyên đồ rồi.” – Vân Phong cười đáp, tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Nguyên đồ thì sao, so với tiểu tử ngươi, ta còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.”
Tứ Quỷ tự tin trả lời. Một nguyên đồ viên mãn, so với nguyên đồ ngũ trọng là cách xa không thể với tới. Điều quan trọng ở chỗ, đến cảnh tới viên mãn là có thể đả thông kinh mạch, bản thân hắn đã có thể tu luyện được công pháp, cảm nhận nguyên khí. Cơ thể không những được nguyên lực cường hóa mà trong chiến đấu lực đạo cùng sức bền so với người bình thường cao hơn 10 lần có dư. Vì vậy, nếu không gặp phải đối thủ khác, Tứ Quỷ tin tưởng mình có thể giết được Vân Phong mà thoát đi.
Vân Phong tiến đến cách Tứ Quỷ tầm 10 mét thì dừng lại.
“Ta nên gọi ngươi là Tứ Quỷ huynh, Tứ Quỷ thúc, hay Tứ Quỷ lão bá đây.”
Vân Phong bất chợt hỏi, một câu hỏi rất vô ý, khiến đối phương có cảm giác dường như hắn muốn nói chuyện phiếm để kéo dài thời gian. Đối với Tứ Quỷ, đây là điều hắn cầu còn không kịp, dược lực đang gần phát tác đến nơi, chỉ còn mười phút nữa thôi, cơ thể hắn liền có thể sinh ra nguyên lực. Vân Phong muốn nói chuyện phiếm, không thể không nói là giống với ý hắn.
Tứ Quỷ ngồi xuống, duy trì trạng thái sẵn sàng mười phần, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Một khi Vân Phong có dị tượng khác, chẳng hạn như giả vờ nói chuyện mà chạy trốn thì hắn có thể lập tức ra tay.
Đợi một lúc, không thấy có điều gì khác lạ, hắn thở một hơi nhưng vẫn hết sức chăm chú nhìn Vân Phong, đáp:
“Ta năm nay mới 45, nếu muốn, cứ gọi là thúc thúc được rồi.”
Vân Phong nhìn đối phương, trên môi nở nụ cười tự diễu, không hiểu là đang cười chê bản thân mình thất sách, vẫn để Tứ Quỷ có nguy cơ trốn thoát hay là cười Tứ Quỷ bản lĩnh chỉ có vậy. Hắn cũng ngồi xuống, đối mặt với đối phương.
“Thúc thúc có vẻ rất tự tin ở bản thân mình nhỉ, người không muốn chạy trốn hay giết người bịt đầu mối sao?”
Nhét một viên đan dược vào miệng, Tứ Quỷ cười khẩy, đáp:
“Ngươi thông minh, ta biết. Nhưng ngươi nghĩ ai cũng là kẻ ngu sao. Ngươi đứng cách ta vừa đủ 10 mét, có thể lui cũng có thể tiến. Một khi ta chạy, chỉ cần ta quay mặt đi, ngươi chắc chắn sẽ hét lên báo hiệu. Tô Minh đang truy đuổi hướng kia sẽ lập tức quay về. Nếu ta ngay bây giờ động thủ giết ngươi, trước khi vượt qua được 10 mét kia để tấn công, ngươi cũng có thể kêu lên một tiếng báo hiệu. Chỉ còn một cách là đứng im tại chỗ súc tích lực lượng, một khi ngươi định kêu lên liền lập tức phản ứng, như vậy mới có cơ hội bịt miệng. Tiểu tử ngươi tính toán quả rất chu đáo.”
Vân Phong nhoẻn miệng cười, không để đối phương nhìn ra mình đang nghĩ gì. Ánh mắt xoay chuyển một hồi, bất chợt nói ra:
“Tứ Quỷ thúc không ngại kể cho ta biết về bản thân một chút. Tin rằng Tứ Quỷ thúc cũng không muốn để ta chạy thoát.”
Lời Vân Phong nói, Tứ Quỷ không hề phản bác, chứng minh việc bắt lấy hắn là điều tất nhiên. Vân Phong đứng đây cùng với Tô, Đỗ hai nhà, chứng tỏ Lưu Hàn rất có thể đang đứng sau lưng hai thế lực này. Bắt được Vân Phong một mặt là đả kích sĩ khí đối phương, một mặt vô hiệu hóa Lưu Hàn, để cho bọn họ sợ ném chuột vỡ bình. Chỉ cần kéo dài thời gian, Mặc thị bên kia sẽ lập tức đưa người tới đây, lúc đó không phải là không có cơ hội. Bằng vào mưu trí của chủ nhân, tin rằng kéo dài thời gian không phải việc khó.
“Muốn moi thông tin từ chỗ của ta, được thôi, chỉ sợ khi biết rồi ngươi cũng chạy không thoát.” – Tứ Quỷ hừ lạnh, kể lại.
Mười hai năm trước, bốn người Tứ Quỷ là sơn tặc bên ngoài Tứ Phương Thành. Một lần cướp bóc, đá phải nhầm phải thiết bản. Người này võ công cao cường, mặc dù bốn huynh đệ bọn hắn có được bản lĩnh cùng Ma sủng không tệ, nhưng vẫn bị lép vế, lâm vào hiểm cảnh. Nhưng may mắn thay, người kia mang ám bệnh trong người bất ngờ phát tác, khiến bốn người Tứ Quỷ lật lại thế cờ, chém giết ngược lại. Nhưng đến khi chia đồ mới biết được người kia chính là đại thúc của thành chủ đại nhân.
Bốn người biết chuyện không xong, bèn lẩn trốn khỏi Tứ Phương Thành, lưu lạc tới Giao Nguyệt trấn. Khi đó gặp được Ngọc Phi Vân, thiếu gia của Ngọc gia. Chính Ngọc Phi Vân mời bốn người bọn họ về dưới trướng của Ngọc Tiểu Điềm, góp sức cho nàng.
“Ngọc Phi Vân, Ngọc Tiểu Điềm.” – Vân Phong cau mày thì thào hai cái tên này trong miệng. Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghe tới cái tên Ngọc Phi Vân. Hắn chỉ biết đối thủ của mình là Ngọc Tiểu Điềm, cũng chính là gia chủ Ngọc gia hiện tại. Ngay cả những kế sách, hoạch định của bốn người Tứ Quỷ đều do một mình Ngọc Tiểu Điềm làm ra.
Mặc dù trong lời nói của Tứ Quỷ không nhắc tới Ngọc Phi Vân làm thế nào để mời được 4 người về. Nhưng nhìn vào biểu hiện của bốn người này, hắn đoán chừng Ngọc Phi Vân mới chính là đối thủ khó chơi nhất. Chỉ duy nhất một lần hắn ra tay đã có thể lôi kéo được bốn người, khiến thế lực dưới tay Ngọc Tiểu Điềm thoáng chốc trở thành thế lực lớn nhất. Tất cả những điều hắn làm giống như rải đường cho ái thể bước lên. Hơn thế nữa, kẻ này thần thần bí bí, từ trước đến nay đều biến mất trong mắt người thường. Nếu hắn trốn một góc tu luyện thì còn tốt, còn không hắn mà là một con hồ ly đang rình mò một bên thì chuyện khó càng thêm khó.
“Đi bước nào hay bước đấy vậy.” – Vân Phong nghĩ thầm, cho dù là thần bàn quỷ tính cũng khó lòng phát huy trong trường hợp này. Hắn chỉ đành lấy bất biến ứng vạn biến. Hắn đứng dậy, phủi đi vài bông tuyết còn vương trên áo, nhìn Tứ Quỷ, nhàn nhạt nói:
“Đến lúc rồi. Tứ Quỷ thúc, ngươi có thể đi rồi.”
Tứ Quỷ thầm hô không ổn, đã quá thời gian nhưng vẫn chưa sinh ra được thêm một chút nguyên lực nào, cơ thể có phần mệt mỏi và buồn ngủ. Đôi mắt hắn cứ díp vào với nhau giống như kẹp chì, cho dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể tạo thành hai khe hở nhỏ hẹp.
“Ngươi . . . ngươi đã làm gì.” – Tứ Quỷ lắc lắc đầu, cố gắng xua tan đi cảm giác nặng nề trong đầu, hét lên:
“Bát bộ mê vân tán, là bát bộ mê vân tán.”
Tứ Quỷ cảm nhận dị tượng trong người, sợ hãi hét lên, không tin vào những gì mình cảm thấy. Bên trong cơ thể, một đám vụ khí nhỏ nhoi đang bám vào thành mạch, hấp thụ đi những tia nguyên khí mà hắn vất vả tập hợp lại trong người. Đây chính là biểu hiện của Bát bộ mê vân tán. Thuốc này không màu, không mùi, không vị. Bình thường chỉ là một loại mê dược bình thường khiến đối thủ mê man, buồn ngủ. Chỉ khi nào tiếp xúc với máu mới có thể đi vào trong người, biến thành một loại độc dược tên là Hấp Huyết Hấp Mệnh Vụ. Mà một khi đã vào trong người, Hấp Huyết Hấp Mệnh Vụ lập tức hút đi nguyên lực, sau đó tới nguyên khí, máu huyết, cuối cùng là sinh lực của đối phương.
Tứ Quỷ sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, hắn đã mơ hồ nhìn ra kết cục của mình. Giá như vừa nãy rời đi, cho dù bị đuổi bắt, ít ra hắn còn cơ hội thoát thân. Nhưng bây giờ, ngay cả bước đi cũng khó.
Thường ngày hắn sẽ không mắc phải sai lầm cấp thấp như thế. Nhưng hôm nay, hắn đã lâm vào đường cùng, tâm trạng bất an như chim sợ tiếng cung, chỉ cần hơi có dị động là khiến hắn tâm thần bất an. Cho nên đã không hề phát hiện ra mê vụ mà Vân Phong đã phát. Ở trạng thái toàn thịnh, hắn có thể dùng nguyên lực tạm thời phong bế, đẩy chỗ vụ tán này ra bên ngoài, nhưng giờ đây một chút nguyên lực cũng không có, chỉ có thể để vụ tán như côn trùng đang gặm nhấm sinh cơ.
“Không thể nào, ngươi cách ta 10 mét, không thể nào dùng bát bộ mê vân tán tới được người ta. Rốt cuộc ngươi đã làm gì.?” – Tứ Quỷ cứng rắn chống đỡ, không hiểu tại sao, từ khi nào mình đã bị dính phải Bát bộ mê vân tán.
Vân Phong vẫn chậm rãi đứng ở vị trí cũ. Cứ qua thêm một phút, khả năng thoát thân của Tứ Quỷ càng giảm đi. Thậm trí Vân Phong còn không cần ra tay cũng có thể đạt được kết quả như mong muốn.
“Ngươi có thấy ta đứng ở đây, ngươi có thấy lạ không? Có cảm nhận được gió không?”
“Gió, là gió.” - Tứ Quỷ ngây ngốc, cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Một kế sách đơn giản, nhưng dùng trong đúng trường hợp cũng khiến Tứ Quỷ lâm vào địa ngục. Bát bộ mê vân tán chỉ có tác dụng trong 8 mét, nhưng nếu có thêm gió, chẳng phải sẽ khiến 8 mét tăng lên 10 thậm chí 11, 12 mét sao.
“Ta đứng ở đây, cách xa ngươi 10 mét, thả ra Bát bộ mê vân tán. Quay lưng về phía gió, một là khiến bát bộ mê vân tán không tác dụng lên bản thân, hai là mượn gió đẩy mê vụ. Lúc đó, ngươi đang rất mệt, lại chăm chăm nhìn biểu hiện của ta, không chú ý đến sự thay đổi này.” – Vân Phong mỉm cười giải thích, lời lẽ ngắn gọn, cũng đủ để Tứ Quỷ hiểu ra.
Nhìn Tứ Quỷ, Vân Phong chậm rãi lấy từ trong túi càn khôn ra Hàn Cực Kiếm. Hắn hướng về Tứ Quỷ, nói:
“Dẫu sao, ai vì chủ nấy. Ngươi vì ân tình của Ngọc Phi Vân mà ra sức cho Ngọc gia, cũng khó trách ngươi. Chỉ đáng tiếc, các ngươi muốn nhằm vào ta, cho nên ta không thể để kẻ địch có ác tâm với mình còn sống. Xin lỗi, đành phải để cho ngươi đi trước một bước.”
Giết chết Tứ Quỷ đối với hắn cũng là một sự giải thoát. Một mặt làm giảm đi thống khổ mà hắn phải chịu khi Hấp Huyết Hấp Mệnh Vụ phát tác, một mặt nếu để Tứ Quỷ rơi vào tay Đỗ Nhạc, tin rằng hắn sống không bằng chết.
Đối với Vân Phong, kẻ có ác tâm với mình, giết thì vẫn phải giết, nhưng hắn không muốn đối phương đau khổ mà chết. Chỉ có những kẻ táng tận lương tâm, cùng hung cực ác mới đáng bị như vậy. Còn Tứ Quỷ, ít ra vẫn còn có chút tình người, nhất là lòng trung thành của hắn, đáng để Vân Phong xem trọng. Chỉ vì ơn thu giữ của Ngọc gia mà hắn không tiếc thời gian làm nội gián, bỏ đi quãng thời gian tu luyện suốt 13 năm. Thậm chí để 3 huynh đệ của mình vượt mặt rất xa.
“Cảm ơn ngươi, nhưng dù sao, ta cũng không muốn bó tay chịu trói. Cho dù còn một hơi thở cũng vẫn phải cố gắng sống sót.” – Tứ Quỷ cười, bức ra một búng máu độc. Làm như vậy tuy khiến độc tán phát tác nhanh hơn, nhưng bù lại để cho hắn có sức liều mạng trong giây lát.
Vân Phong gật đầu không nói, lập tức xuất kiếm, thi triển kiếm chiêu do chính hắn sáng chế, Tứ Phương Khai Hợp - thức thứ 3 - Tứ Phương Vẫn. Trong chốc lát, tiếng kiếm xé gió vù vù đã đến ngay trước mặt Tứ Quỷ. Một chiêu chứa đựng toàn bộ sức lực của hắn, phong tỏa toàn bộ lối đi.
Không thể chạy thoát, Tứ Quỷ dồn hết sức lực còn sót lại, hai tay hoa múa, tạo thành chưởng ảnh cố gắng ngăn cản võ kĩ.
Vất vả lắm mới chặn được tất cả kiếm khí lại, nhưng trên người vẫn bị vạch ra mấy vết thương đáng sợ, mà Cáp Giới Ban trên vai hắn thì không may mắn như vậy. Nó mặc dù là Ma sủng 1 giai nhưng là loại Hỗ trợ, không phải chiến sủng, cho nên chỉ chống được một hơi liền ào ào sụp đổ, khắp người bị kiếm khí xuyên thủng như một cái sàng, thi thể gần như không còn hình dạng.
"Haizzz!" - Tứ Quỷ máu me đầy người thở dài một hơi.
Hôm nay hắn đã triệt để mất sạch, hai con Ma sủng thiên tân vạn khổ bồi dưỡng đều đã chết đi. Giờ phút này, bên cạnh hắn cũng chẳng còn gì, ngay cả sống sót cũng không biết có được hay không. Tất cả đối với hắn đã chấm hết.
Đôi mắt Vân Phong nhìn về Tứ Quỷ, vẻ ngoan lệ tuyệt nhiên trong mắt càng lúc càng đậm. Rốt cuộc linh quang trong tay lóe lên, Hàn Cực Kiếm phi ra đằng trước, nhằm vào tim Tứ Quỷ mà lướt tới.
Trong không gian bỗng chốc vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt mệnh.
Tứ Quỷ vốn bị trọng thương, trúng độc lại nhận thêm một kiếm từ Vân Phong, giống như đèn hết dầu, hoàn toàn không có sức phòng thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm xuyên qua tim, bị một kiếm diệt sát. Cả người hắn lung lay sắp đổ, trong phút chốc hắn bỗng nở nụ cười như được giải thoát.
Trên người Tứ Quỷ vết thương chằng chịt giống như bị hàng chục, hàng trăm lưỡi đao sắc bén xẹt qua thân hình, sâu đến tận xương. Sau lưng cũng bị một kiếm xuyên thấu qua hậu tâm, phá nát sinh cơ.
Vân Phong thở dài, bước tới lấy lại Hàn Cực Kiếm.
Lần này, hành động tuy hơi có chút sai lệch so với kể hoạch nhưng cuối cùng mục đích chính là giết chết Tứ Quỷ đã thành công.
Ban đầu, Vân Phong chọn đi toàn bộ những người có cùng một loại nguyên lực Hệ kim, một khi mọi người ra tay, trong không khí Kim nguyên tố sẽ nồng đậm hơn một chút. Như vậy, sẽ tạo thành một lớp sương mù cho Ngọc gia, khiến đối phương không thể xác nhận được là một người hay nhiều người cùng nhau ra tay. Tứ Quỷ có thân pháp tuyệt thế lại có Ma sủng đặc biệt, nếu như chết dưới tay một người thì chắc chắn đối phương võ công cao hơn Tứ Quỷ rất nhiều, ít nhất cũng là Nguyên sĩ đại viên mãn. Còn nếu nhiều người thì cùng ra tay thì ở trong Giao Nguyệt Trấn này phải có 2 nhà liên thủ mới tìm ra được số lượng nhân mã như thế. Mục đích của Vân Phong là khiến đối phương lâm vào sương mù, phán đoán sai. Dù cho bọn họ nghĩ như thế nào đều lập tức đi vào tử lộ.
Đến khi gặp Tứ Quỷ trong nhà chứa, hắn yêu cầu Tô Minh gây ra động tĩnh, dụ hắn ra ngoài mà không chớp thời cơ giết đối phương. Một là để Tứ Quỷ nghi thần nghi quỷ, tâm trạng bất ổn. Hai là nhà chứa là chỗ đông người, một khi hành động Tứ Quỷ có thể mượn địa thế và nhân lực để thoát thân. Ba là nếu như giết chết Tứ Quỷ ở nhà chứa, sẽ để lại nhân chứng, mưu kế đổ tội của Vân Phong sẽ thành công cốc.
Cuối cùng, trong tất cả Ma sủng, chỉ có duy nhất Ma Ưng với Linh kĩ Ma Ưng Truy Ảnh là có thể nhìn thấu tàng hình, chính nó luôn theo sát đối phương, khiến Tứ Quỷ không thể nào tàng hình lẩn trốn đi được. Nếu không có Ma Ưng nhận ra đối phương thì hôm nay, tin tức Đỗ, Tô hai nhà giả chết lập tức đến được tay Ngọc gia. Lúc đó, thảm chiến là điều khó tránh khỏi.
Đúng lúc này, hai phương hướng ly khai bắt đầu có người lục đục chạy về.
Vừa nãy ở đằng xa, họ còn nghe tiếng kêu thảm thiết, vốn tưởng có chuyện xảy ra nên cấp tốc chia nhau chạy về. Nhưng không ngờ, trận chiến kết thúc nhanh chóng ngoài sự dự liệu của mọi người, hơn nữa kết quả lại càng khiến cho bọn họ cực kì khó tin. Một tiểu tử Nguyên đồ bán lục trọng có thể giết chết được Nguyên sĩ tam tinh.
“Tứ Quỷ chết rồi?” – Đỗ Khanh vừa về tới nơi, nhìn xác Tứ Quỷ sợ hãi than.
“Là ngươi giết.”
“Ừm, vừa nãy hắn trọng thương, không hề di chuyển mà chỉ ngồi một chỗ, tránh đi tai mắt của mọi người. Khi mọi người truy đuổi hết hắn mới chạy ra, may mà ta còn ở lại trông coi. Nếu không để hắn thoát mọi việc chúng ta làm đều là công cốc.”
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về Vân Phong khiến gương mặt hắn có chút ngượng ngùng, mãi một lúc lâu sau mọi người mới dần tỉnh thần lại, nhất thời những âm thanh ngạc nhiên rộ lên.
Sắc mặt bốn vị cao thủ Đỗ Khanh, Đỗ Nhạc, Tô Ung, Tô Minh ngưng trọng nhìn xác Tứ Quỷ rồi nhìn sang Vân Phong, sau đó nhìn nhau, đều nhận ra sự chấn động trong mắt đối phương.
Cuộc giao đấu vừa rồi tuy diễn ra rất nhanh, Tô Minh vừa rời đi không lâu lập tức nhận ra khác lạ liền quay lại. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn đó, Tứ Quỷ đã bị giết chết, còn hắn, ngay cả động vào vạt áo, làm Vân Phong bị thương cũng không thể. Điều này làm bọn họ cảm nhận được Vân Phong hoàn toàn ở vị trí chủ đạo, còn Tứ Quỷ gần như bị dắt mũi đi.
Đỗ Nhạc không nghĩ nhiều như vậy, dù thế nào, hung thủ giết hại con hắn đã chết, đây mới là điều trong yếu nhất. Nếu như hắn chết ở tong tay mình thì tốt hơn, tuy có đáng tiếc nhưng cũng xem như báo được thù. Hắn bỏ qua suy nghĩ trong đầu, cúi xuống lục từ xác Tứ Quỷ, nhanh chóng ném cho Vân Phong xác Cáp Giới Ban cùng Túi càn khôn.
“Vân Phong, bắt lấy.”
“Chuyện này . . .” – Đón lấy túi càn khôn trung cấp, Vân Phong nghi hoặc hỏi.
“Ngươi cầm lấy đi, cái này là ngươi đáng được hưởng. Kế hoạch là do ngươi đề ra, người cũng là do ngươi giết. Nếu như không có ngươi 1 tháng trước chúng ta đã đánh nhau mà chết, hôm nay Tứ Quỷ cũng thoát khốn. Ngươi là người có công nhiều nhất, theo lý cũng nên nhận lấy.” – Đỗ Nhạc giải thích.
Mọi người xung quanh cũng không phản đối. Ngay cả Tô Minh nếu không cho Tử Thực Đằng nuốt mất Thanh Giác Đại Ngưu thì cũng hoàn toàn vui vẻ đưa nội đan cho hắn.
Vân Phong đeo Túi càn khôn lên vai, gật đầu cảm tạ.
“Vậy ta không khách khí.”
Sau đó, hắn cùng Tô Minh hướng dẫn mọi người tạo hiện trường giả, lấp tuyết ra sao, di chuyển thế nào. Đến khi trời gần sáng, mọi người mới lục đục chia nhau giải tán, địa điểm tụ họp vẫn là thông đạo ngầm bên núi Đông sơn, cạnh Tô gia. Còn Vân Phong lại theo đường cũ, trở về nhà. Hắn gấp gáp muốn xem vất vả cả đêm hôm qua, liệu có thu hoạch gì.
Vân Phong mở túi ra ra xem xét, thật đúng là có chút phong phú mà trợn tròn mắt. Những năm nay không hiểu Tứ Quỷ làm gì mà vơ vét cũng tương đối khá, hơn nữa để chỗ nào cũng không an toàn bằng để trên người mình, cho nên trên người hắn có thể nói là toàn bộ gia sản. Vân Phong tìm được trong Túi càn khôn tổng cộng 348 kim tệ, trong đó, ngân tệ nhiều nhất, tổng cộng có hơn 500.
Đan dược thu hoạch được thì bao gồm đan dược chữa thương phàm phẩm mười khỏa, tăng nguyên lực 8 khỏa. Nhị Nguyệt Nguyên Đan, Hồi Hoàn Đan Hoang cấp tất cả năm khỏa. Hầu như toàn là đồ kém chất lượng, so với Hồi Hoàn đan và Nhị Nguyệt nguyên đan của Lưu Hàn thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng dẫu sao thịt muỗi vẫn là thịt, với Vân Phong thì có chút lợi tức còn hơn không có.
Nhưng để Vân Phong chú ý đến là 5 vật phẩm hoàn toàn khác biệt được Tứ Quỷ cất giữ cực kì cẩn thận, hai võ kĩ quyển trục, hai trứng Ma sủng cùng một hộp ngọc.
Vân Phong không vội xem xét hai quyển linh kĩ, võ kĩ kia mà đặt nhiều tâm tư vào hộp ngọc bị khóa kín. Đây là một cái hộp ngọc nhỏ dài ước chừng nửa chưởng, bề rộng chừng hai ngón tay, xem ra là hộp ngọc chuyên dụng để đựng dược liệu.
Kiếm quang lóe lên, Vân Phong dùng Hàn Cực Kiếm khẽ chặt đứt ổ khóa rồi đưa miệng hộp ngọc ra phía trước, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Hắn phát hiện cũng không có dị động gì, chỉ là một hồi mùi thơm vô cùng thanh thuần truyền ra, ngay sau đó khi linh dược tiếp xúc với không khí lập tức có một mùi huyết tinh gay mũi tỏa ra.
“Là một cây Linh Dược?”
Vân Phong cảm thấy kì lạ liền quay lại xem, chỉ thấy trong hộp ngọc nằm một căn thực vật lớn chừng một ngón tay.
Thực vật này toàn thân trắng noãn, bóng loáng như ngọc, dài ước chừng một ngón tay, chỉ có một mảnh lá cây, tản ra thành hình quạt giống như linh chi. Thỉnh thoảng gốc linh chi này lại đổi màu, mà mỗi lần đổi màu nó lại tỏa ra một mùi màu gay nồng.
“Hấp Huyết Tham Chi ?”
Trong giọng nói của Vân Phong lộ vẻ vui mừng, có chút sợ hãi.
Hấp Huyết Tham Chi là một loại linh dược cực kì hiếm gặp, chỉ xuất hiện trong các bãi chiến trường hoặc những nơi có nhiều máu huyết. Nó không có tác dụng tăng cường nguyên lực nhưng bù lại với những người cảnh giới Nguyên đồ, cụ thể là lục trọng Hoán Huyết có tác dụng rất lớn, được coi là báu vật vô giá.
Cái gọi là Hoán Huyết chính là cô đọng máu huyết khiến cho máu trong người trở nên đậm đặc. Càng đậm đặc, thì sức mạnh tăng lên càng nhiều, thậm trí có thể tăng lên theo cấp số nhân. Mỗi một lần hoán huyết đều yêu cầu 2 giọt máu bình thường hợp lại với nhau, đến khi máu huyết toàn bộ cơ thể chuyển hóa thành dạng đặc hơn gấp 2 lần thì khi đó Hoán Huyết mới tăng lên được 5%, sức mạnh cũng tăng lên được gấp đôi. Nếu tính ra muốn Hóan huyết đạt thành 100% vậy thì phải hợp máu lại 20 lần.
Mỗi lần hợp huyết lại cần số lượng máu huyết cực lớn, ngoại trừ dùng Nguyên khí tẩm bổ, tăng cường tốc độ sản sinh ra máu thì chỉ còn cách dùng các loại đan dược, linh dược có ẩn chứa máu huyết cường đại.
Mà Hấp Huyết Tham Chi là một loại như vậy. Nó sinh sống ở những vùng nhiều máu huyết cho nên đã liên tục hấp thụ tinh hoa trong máu. Một mẩu bé như cái móng tay cũng đủ để Vân Phong hoán huyết hai lần, mà gốc linh chi nhỏ này cỡ một ngón tay người lớn, tính ra lượng máu huyết tinh hoa có trong đó cũng đủ cho Vân Phong đang từ 20% nhảy vọt lên một đoạn đến 70-80%.
Vân Phong đặt lại gốc Hấp Huyết Tham Chi vào trong hộp ngọc, cẩn thận khóa lại rồi nhìn tiếp sang hai quyển trục bên cạnh.
“Huyễn Ảnh Bộ - Súc Cốt Hoán Diện Công – Trung phẩm Hoang cấp bí tịch.”
Vân Phong nhìn vào những chữ màu vàng ngoài vỏ, hít vào một hơi, thầm ngăn lại cảm xúc thư sướng trong lòng. Không ngờ, 2 trong 3 bản lĩnh lớn nhất của Tứ Quỷ là bộ pháp và thuật cải trang đều nằm ở nơi này, duy chỉ còn thiếu Cáp Giới Ban có khả năng tàng hình mà thôi.
Vân Phong còn nhớ lúc trước, cũng chính nhờ Huyễn Ảnh Bộ mà Tứ Quỷ có thể dễ dàng tránh né một chiêu toàn lực của Đỗ Nhạc. Nếu không phải mọi người cùng nhau bao vây, tập kích bất ngờ, chỉ e rằng Tứ Quỷ có thể nhờ bộ pháp này thong dong thoải mái chạy thoát.
Còn về Súc Cốt Hoán Diện Công là một bí tịch phụ trợ không được tính vào công pháp hay võ kĩ. Nó có tác dụng duy nhất là thay đổi hình dáng cũng như diện mạo, không gây ảnh hưởng xấu tới cơ thể. Người dùng có thể thoải mái làm việc giống như bình thường, có thể ăn, có thể chơi, có thể luyện công. Với môn bí tịch này, Tứ Quỷ đã lừa hoàn toàn Đỗ gia trong vòng mấy năm liền. Đủ để thấy tác dụng to lớn của nó đến nhường nào.
Đáng tiếc là Súc Cốt Hoán Diện Công chỉ có tác dụng với người cùng cảnh giới. Nếu như một Nguyên sĩ dùng môn công phu này đứng trước mặt Nguyên giả, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra ngay.
Lúc này, tu vi của Vân Phong không cao, chỉ là Nguyên đồ bán lục trọng. Nếu như dùng xong Hấp Huyết Tham Chi có thể bước vào Lục trọng. Tuy tu vi này so với tuổi của hắn là rất khá, nhưng giờ Vân Phong đang phải đối mặt với nhiều đối thủ mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm, cho nên càng nhiều thứ bảo mệnh thì càng tốt. Hai môn võ kĩ và công pháp này quả thực rất phù hợp với hắn.
Vân Phong khoanh chân nhắm mắt lại, tĩnh tâm để cho bản thân vào trạng thái tốt nhất. Sau đó khai mở phong ấn của quyển trục. Trong chốc lát, trong đầu hắn tràn ngập thông tin về Huyễn Ảnh Bộ, Súc Cốt Hoán Diện Công.
Bộ pháp – Hoang cấp Trung phẩm - Huyễn Ảnh Bộ.
Bộ pháp này không yêu cầu về nguyên lực, chỉ cần có Nguyên lực là có thể tập luyện. Khi di chuyển Huyễn Ảnh Bộ sẽ tạo ra một cái bóng bằng Nguyên lực của bản thân, tiếp theo đó, tùy theo vị trí bản thân mà có thể biến đi trong chớp mắt, mỗi lần di chuyển có thể đạt tới khoảng cách 20 mét. Nguyên Lực Ảnh có thể tồn tại trong 3-5 giây mà không mất, trừ khi quá thời gian này hoặc có người chạm vào.
Bí kĩ – Hoang cấp Trung phẩm – Súc cốt hoán diện công.
Bí kĩ này giúp cho kẻ học được có khả năng thay đổi diện mạo, đường nét cơ thể trong một thời gian cực dài. Mỗi một lần vận công, thời gian chịu được là một tháng, sau một tháng phải nghỉ nửa ngày để cơ thể khôi phục đến trạng thái ban đầu. Nếu quá thời gian mà vẫn cố sức làm theo, cơ thể sẽ dần biến dạng, sau một đến hai năm có nguy cơ biến thành hình dạng khi đang súc cốt, hoán diện.
Hai quyển võ kĩ vừa được học xong, lập tức tan thành tro bụi, điểm điểm tinh quang phiêu đãng trong không khí. Đúng lúc này, Vân Phong mở mắt ra, thở nhẹ một hơi. Hai môn võ kí, bí tịch này cấp độ không tốt lắm nhưng hoàn toàn thích hợp với hắn.
Vân Phong khẽ nheo nheo mặt, dùng tay vuốt vuốt lên hai gò má, lập tức gương mặt gầy gò của Vân Phong có chút béo ra, hơn nữa gò má lại cao lên. Hắn tiếp tục sờ sờ cái trán, vuốt ve quanh miệng, lập tức biến thành một kẻ râu quai nón, trán dô, hoàn toàn khác hẳn với một tiểu từ gầy gò thường ngày. Thậm trí cho dù Lưu Hàn nhìn thoáng qua cũng không thể nhận ra được.
Ngắm nhìn bản thân trong gương, Vân Phong khá hài lòng với môn bí tịch này. Tiếp đó, hắn lại biến về trạng thái ban đầu của mình, rồi chuyển mắt nhìn hai quả trứng Ma sủng trước mặt.
Ở bên trái, lớn cỡ cái bồn nhỏ, toàn thân màu lam nhạt. Nhìn về nó, vỏ trứng giống như đá, cẩn thận lắng nghe, từ trên quả trứng phát ra một âm thanh gió thổi yếu ớt, hơn nữa lại có cảm giác hơi âm lãnh.
Ở bên phải, lớn cỡ bằng cái bát, vỏ trứng trắng noãn như tuyết, nhưng ở mặt ngoài lại có diễm văn màu đỏ tươi giống như hỏa diễm. Nhìn vào nó, giống như hoa tươi đang nở, từ trong nó tản ra một cổ tình cảm ấm áp.
Hai con ngươi đen kịt, bình tĩnh giống như hồ thu của Vân Phong bất chợt sáng lên. Nhìn vẻ bề ngoài của chúng có thể thấy hai quả trứng này được bảo dưỡng rất tốt, lại sắp nở thành Ấu thú. Một con hệ Phong, Hàn, một quả lại thuần hệ Hỏa, cả hai quả trứng Vân Phong đều có thể sử dụng.
Ở Bách Dạ Đế Quốc, một trứng ấu thú có giá đắt hơn gấp 5 đến 10 lần giá trị của một Ma sủng!
Hơn nữa, mặc dù một số trứng tiểu Ma thú còn không xác định chủng loại nhưng đều được tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Bởi Ma thú có thể săn, có thể bắt nhưng trứng Ma thú hay Ấu thú thì gần như không thể có!!
Tất cả Ma thú đều giấu kỹ trứng và con, căn bản không thể phát hiện được. Một khi cha mẹ chết, trứng Ma sủng cũng theo đó mà hỏng theo.
Trong thực tế, không phải ai đạt được Ma sủng cũng thuận lợi, được bọn chúng chấp nhận ngay khi huấn luyện như Vân Phong. Một số Ma sủng khi bắt lại rất kiệt ngạo bất tuân, khó lòng dạy dỗ. Ma Ưng hay Hạt Vĩ Cẩu chính là ví dụ. Lúc ban đầu, khi bị bắt nhốt chúng đều tức giận kháng cự, không muốn nghe chỉ huy. Mặc dù bọn chúng khi ra trận vẫn bị Nguyên phiến ép phải nghe lời, nhưng chiến lực thường giảm đi 2 phần, đôi khi có trường hợp Ma sủng hận chủ nhân mà quay ra cắn trả vào những lúc đặc biệt.
Duy chỉ có trứng Ma sủng hoặc Ma thú mới sinh không lâu là không bị ảnh hưởng. Bởi khi bọn chúng vừa sinh ra, lập tức nhìn thấy người đầu tiên. Theo bản năng sẽ luôn nghĩ đó là người thân, hết lòng chăm sóc, hết sức nghe lời.
Một điểm đặc biệt nữa là khi còn ở trong trứng, có thể lập tức dùng thủ đoạn nhỏ để Ma sủng ở bên trong tăng cường tư chất, hình thành một loại tiến hóa dị chủng. Cái phương pháp này có thể lập tức biến một ma sủng sơ cấp thành trung cấp, thậm trí là cao cấp mà ít gây ra tác dụng phụ.
Vì vậy, trứng ma thú có giá trị rất cao, người bình thường nghĩ cũng không dám. Cho dù là một đoàn đội Mạo hiểm giả, cũng rất ít đoàn đội có đủ tài lực để chơi cái này. Dù sao, trăm kim tệ có thể nuôi sống rất nhiều người, cũng chỉ có một vài người võ công cao cường, tích lũy mấy chục năm mới có thể xuất ra nhiều kim tệ như vậy để mua.
Mà Tứ Quỷ là một kẻ như thế.
Hắn tính toán rằng một khi tứ đại gia tộc cùng Tô gia triệt để bị xóa sổ, Ngọc gia trở thành lãnh tụ của thị trấn. Như vậy, 2 suất đăng kí thi tuyển vào học viện Hoàng gia của Tô, Sở hai nhà sẽ để trống. Đối với Tứ Quỷ, đây là cơ hội tốt để con trai có thể vào học tập tại học viện.
Hắn không tiếc tất cả mà cực khổ tìm về những thứ tốt nhất, mong rằng trong thời gian ngắn có thể tăng lên sức mạnh cho con trai. Không thể nghĩ tới rằng, chính đêm nay bản thân bị phục kích, những thứ tốt nhất đều rơi vào tay Vân Phong, làm lợi cho hắn.
Vân Phong vốn muốn giữ lại những trứng Ma sủng này cho mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân hắn đã có 2 Ma sủng, hơn nữa những võ kĩ, bí thuật vừa cướp được cũng đủ dùng. Còn Lạc San và Hoa Hoa thì lại khác. Từ trước tới nay, Vân Phong để ý rằng, Lạc San ngoại trừ một thân Nguyên đồ viên mãn thì chẳng có gì hết, giống như một cái thùng đầy nước nhưng lại không biết dùng vào việc gì. Còn Hoa Hoa lại giống như một phàm nhân, chân yếu tay mềm, chỉ cần một dã thú hơi khỏe một chút cũng đã khiến nàng lâm vào nguy hiểm.
Nếu như cả 2 người lâm vào chiến đấu, lấy gì để bảo mệnh. Cho nên hắn nghĩ rằng, để 2 người các nàng trang bị cho mình một Ma sủng là tốt nhất.
Nghĩ là làm, Vân Phong vội vàng chạy lại nhà Lưu lão. Trước khi đưa trứng Ma sủng cho các nàng, cần để bọn chúng tiến hóa một lần trước đã.
Lạc San, Hoa Hoa đều là Tiên Thiên thể chất, tương lai của hai người là không thể hạn lượng. Ma sủng của nàng cũng không thể kém quá. Một khi Ma sủng chất lượng kém hơn bản thân chủ nhân quá nhiều, không những hai nàng không nhận được chỗ tốt, mà thậm chí còn kéo thụt lùi tốc độ tu luyện của các nàng.
Tốc độ tu luyện của người và Ma sủng chính là một cán cân lớn, tạo thành một thế cân bằng vi diệu. Giả như Ma sủng tư chất tốt, nhân loại tư chất kém, như vậy Ma sủng sẽ bù đắp lại tư chất đó, kéo chủ nhân của mình theo kịp tốc độ. Như vậy mặc dù tốc độ tu luyện của Ma sủng có giảm đi, nhưng bù lại sẽ khiến tốc độ tu luyện của con người tăng lên. Ngược lại, Ma sủng tư chất xấu sẽ kéo giảm đi tốc độ tu luyện của nhân loại. Do đó, thường thường, mỗi khi tiến 10 cấp, hầu như mọi người đều sẽ tìm mọi cách làm Ma sủng của mình tiến hóa. Nếu không được, một khi Ma sủng không chết, đa phần chủ nhân sẽ bỏ Ma sủng đó đi không thương tiếc.
Đối với Vân Phong, được tiếp xúc nhiều với Hư, nên hắn có thể hiểu được phần nào tâm lý của Ma sủng. Trên đời, liệu có bất kì sinh vật nào muốn bản thân mình bị vứt đi như món đồ rách, nhân loại cũng vậy, Ma sủng cũng không khác hơn.
Một phần, Vân Phong vì hai cô nàng thân thuộc với mình, nhận được Ma sủng bảo mệnh. Một phần, hắn muốn Ma sủng tìm được chủ nhân tốt, không bị đối xử một cách tệ bạc.
Lưu Hàn từng nói với Vân Phong, bản thân mình chỉ là một Nguyên giả. Thế nhưng, tu vi của lão sao có thể giấu được ánh mắt của Hư. Nó nhìn ra, Lưu Hàn ít nhất cũng có tu vi Nguyên tướng. Một Nguyên tướng như Lưu Hàn, có rất nhiều cách thức, bảo vật có thể làm cho Ma sủng tiến hóa. Vân Phong tin tưởng, chỉ cần đưa 2 trứng Ma sủng này ra, trong vòng một ngày, hắn có thể nhận lại được 2 quả trứng có chất lượng cao hơn.
Lúc Vân Phong đến nơi, Lưu Hàn đang trong quá trình nhập định, tu luyện Nguyên lực trong bí thất.
Càng về sau, khi tu vi ngày một cao, thời gian dành cho tu luyện Nguyên lực ngày càng lớn. Với những người có tu vi thâm hậu, thời gian ngủ hay ăn uống cũng có thể thoải mái bỏ qua, bởi đến cảnh giới cao như Lưu Hàn đã có thể mượn Nguyên lực thay cơm. Ngoại trừ những thức ăn có chứa Nguyên khí, bọn họ cũng lười ăn những thức ăn khác. Vân Phong ước chừng một ngày, Lưu gia gia cũng phải đả tọa nhập định 14, 15 tiếng đồng hồ. Những giờ còn lại, Lưu Hàn sẽ luyện tập chế khí tại chân núi Bắc sơn. Chỉ có thời gian chế khí vào buổi chiều như vậy, hai ông cháu mới có dịp gặp nhau.
Ngày ngày, theo thói quen của Lưu Hàn, Vân Phong biết rằng khoảng 7h, khi mặt trời vừa ló, gia gia hắn sẽ lập tức tỉnh lại từ trong tu luyện, chuẩn bị rèn luyện thần thức.
Khác với phương pháp tăng trưởng thần thức độc nhất vô nhị từ Luyện tâm quyết của Vân Phong, Lưu Hàn cũng như toàn bộ người ở Huyền Đông lục địa này đều dùng quan tưởng pháp môn. Môn tâm pháp quan tưởng của Lưu Hàn có tên là Tam Dương Triều Bái, chính là mượn nhờ ba lần mặt trời xuất hiện mà quan tưởng. Mỗi một ngày, vào sáng sớm, giữa trưa, hoàng hôn tương ứng với lúc mặt trời mọc, mặt trời lên cao nhất, mặt trời lặn, người dùng phương pháp quan tưởng này phải nhìn vào mặt trời, cảm nhận năng lượng, mượn năng lượng hóa thành tinh hoa, sáp nhập với thần thức của mình.
Nhìn lên trời, thấy mặt trời cũng sắp lên, thời gian không sai biệt lắm, Vân Phong hít sâu một hơi, bước chân vào bên trong.
“Gia gia, người có ở đó không.”
Lưu Hàn bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Vân Phong, nhất thời trở nên vui mừng. Lão nở nụ cười tươi rói, lôi kéo Vân Phong đi vào phòng, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Nói đi, sáng sớm đến chỗ ta làm gì vậy?”
Mọi lần cả hai người đều chỉ gặp nhau ở xưởng rèn, hôm nay Vân Phong đến tìm từ lúc sáng sớm, cho nên cũng không khó để Lưu Hàn đoán ra hắn đang có việc cần nhờ.
Vân Phong gãi đầu, ấp úng đáp:
“Gia gia, hôm qua cháu tìm được hai trứng Ma sủng hệ hỏa và Phong, Hàn, muốn tặng cho Hoa Hoa tỷ và Lạc San muội.”
Nói đoạn, hắn lấy từ trong Túi càn khôn ra hai quả trứng đã chuẩn bị từ trước, đặt lên mặt bàn.
Lưu Hàn nhìn thấy 2 quả trứng Ma sủng, đôi mắt sáng lên. Với tu vi của lão, việc tìm trứng Ma sủng nói dễ cũng không dễ mà nói khó thì chẳng khó, chỉ là có đôi chút rắc rối. Nhưng với Vân Phong, một tiểu tử mới có 9 tuổi là một điều hoàn toàn khác. Mặc dù, Vân Phong đã từng có thời gian một mình lang thang trong Bắc sơn gần hai tháng, thế nhưng đó là hắn đi đường không có mục đích, gặp gì đánh nấy, không giống như nhảy vào hang ổ Ma sủng mà tấn công, trộm trứng. Hai việc, hai khái niệm, hai độ nguy hiểm khác nhau.
“Ngươi tìm được ở đâu vậy?” – Lưu Hàn nhấc hai quả trứng lên, xoay xoay trong lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi. Xem màu sắc cũng như cảm giác của trứng này, ít nhất cũng là trứng Ma sủng trung cấp. Một cặp trứng này cũng có giá 300 – 500 Kim tệ rồi.
“Là vị cao nhân tẩy tủy cho cháu đưa cho.”
Vân Phong tùy ý nói, ánh mắt nhìn thái độ của Lưu Hàn. Đến khi thấy lão không có biểu hiện gì bất thường, hắn mới thở hắt ra một hơi.
Hiện tại, hắn đang phải dấu Lưu Hàn chuyện hợp tác với hai nhà Tô, Đỗ. Một khi chuyện chẳng may bị vỡ lở, với tính cách thẳng thắn của Lưu Hàn, chắc chắn lão sẽ theo phía Vân Phong mà đắc tội với những thế lực kia. Bản lĩnh của Lưu Hàn tuy cao, không hề sợ hãi bất cứ một gia tộc nào, nhưng cái Vân Phong e ngại là những đối thủ mà mình chưa từng gặp. Hắn không biết quá khứ của gia gia mình như thế nào, nhưng có thể đoán được một người có bản lĩnh cao cường như Lưu gia gia, Đông lão mà cư ngụ ở địa phương này thì 8, 9 phần chắc chắn là đang lẩn trốn. Đối thủ của bọn họ cực kì nguy hiểm. Lạc San được 2 người họ đưa về cũng có thân thế bí ẩn, xem ra cũng là đối tượng bị kẻ xấu truy lùng. Những chuyện này một khi có người phát giác, Lưu Hàn bọn họ chắc chắn không thể sống yên.
Cho nên, Vân Phong lại phải tiếp tục mượn hình ảnh hư cấu làm cái giá đỡ cho mình.
Thế nhưng, chính điều này lại khiến Lưu Hàn tin tưởng mười phần. Lần trước gặp Vân Phong thay da đổi thịt, thoát thai hoán cốt, lão đã tin tưởng có một vị cao nhân thần bí đã giúp đỡ hắn. Thậm chí đã có ý định nhờ người này chữa bệnh cho tôn nữ Lạc San. Đáng tiếc sau nhiều lần tìm kiếm lại không thấy bóng dáng người này đâu, cuối cùng Lưu Hàn cũng đã bỏ cuộc, buông tha cho việc này. Không ngờ tới hôm nay, một lần nữa, lão lại được nghe Vân Phong nhắc tới cái tên này, nhất thời có chút ngạc nhiên:
“Là vị cao nhân đó ? Giờ này người đó ở đâu?”
“Ta không biết, người nọ chỉ tặng ta hai quả trứng này rồi đi mất. Người đó nói khi nào có việc cần hắn sẽ tự tìm đến.”
Lưu Hàn vuốt trán ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang Vân Phong, nhẹ nhàng hỏi:
“Nếu ngươi muốn tặng cho hai người nàng thì còn mang đến chỗ ta làm gì.”
“Cháu muốn cho Ma sủng tiến hóa trước khi nở ra.” - Vân Phong đương nhiên là muốn đồ tốt nhất cho Hoa Hoa, Lạc San, cho nên không hề khách khí đề ra yêu cầu.
Lưu Hàn nghe vậy, suy nghĩ một lát. Tiến hóa cũng không phải là việc khó, trong tay lão còn một số nguyên liệu hệ Hỏa, băng, phong, lấy ra toàn bộ cũng không có vấn đề gì. Chỉ là có thể tiến hóa đến mức nào phải xem vận khí của bọn chúng rồi.
Lưu Hàn lấy từ trong Không gian giới chỉ ra một lọ đan dược cùng toàn bộ nguyên liệu các hệ Phong, Hỏa, Băng, xem xét cách phối trí để giúp trứng ma sủng đạt được thành tựu cao nhất.
“Đây là Thấu thị đan mà lão Đông đưa cho ta, nó có tác dụng tăng cường thị giác trong vòng một tiếng đồng hồ. Biến mắt bình thường thành Thấu Nhãn. Ngươi nuốt vào một viên, xem thử xem Ma sủng bên trong là loại gì. Sau đó chúng ta tính tiếp.”
Thấu Nhãn có tác dụng trong một giờ, khiến cho người phục dụng có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nhưng tất cả chỉ gói gọn trong những đồ vật bình thường. Một khi đồ vật có trận pháp khắc vào, biến thành Khí cụ, Thấu Nhãn chắc chắn sẽ bị cản trở, không thể phát huy công hiệu.
Nói trắng ra, Thấu thị đan này cũng giống như gân gà, ngoài một số thời điểm đặc biệt như hiện tại sử dụng thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Vân Phong nhìn lọ thuốc trên bàn, không nhanh không chậm cầm nó lên tay. Hắn biết Lưu gia gia đang muốn hắn trải nghiệm thêm nhiều điều. Việc nhận biết Ma sủng như thế này trong tương lai gặp phải sẽ không ít, nếu như không biết cách nhận biết thì chính là một tổn thất lớn. Mỗi một lần thử sức, mặc dù là việc đơn giản nhưng sẽ khiến có thêm hiểu biết, thêm nhận thức.
Đổ ra một viên đan dược, Vân Phong cho vào mồm nhai nuốt. Ngay lập tức một cảm giác nóng rực, đau xót chạy thẳng lên mắt. Đôi mắt vốn đang đen trắng phân minh bỗng nhiên đảo lộn. Bên ngoài viền mắt là một màu đen tuyền không tạp chất, còn tại chính giữa đồng tử lại là một màu trắng thuần, cực kì lạ lùng.
Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy trời đất tối sầm lại. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến hắn bất ngờ mà ngã xuống. Nhưng chỉ trong tích tắc, trong đầu Vân Phong bỗng nhiên như có thứ gì đó nổ tung, tiếp theo sau là một cảm giác kì lạ, thông hiểu mọi vật đi kèm với ánh sáng trắng dịu nhẹ lóe lên.
Trong ánh sáng mờ ảo, hắn phát hiện mình tựa hồ tiến nhập không gian ý thức trong thức hải. Xung quanh, chỉ là một mảnh tối đen, thứ ánh sáng mờ ảo dẫn dắt hắn tới đây lại là hai viên bản tâm lập lòe lập lòe phát sáng một cách kì diệu.
Đang lúc hắn nghĩ tại sao mình lại đi đến nơi này, song bản tâm kia chiếu ra hai tia tinh quang trắng ngần, giống như tia laze, nhằm vào mắt hắn.
Tia sáng như hủy thiên diệt địa, như hấp thụ vạn đạo quang mang, ngưng tụ vào một điểm, đâm thẳng vào hai mắt của Vân Phong.
"Oa!" - Vân Phong sợ tới mức hồn phách đều tán, kinh hô một tiếng, bất chợt bị chấn tỉnh lại.
Rất lâu hắn mới phát hiện nguyên lai vừa nãy chỉ là giấc mộng Nam Kha, những việc vừa rồi tưởng như chưa hề xảy ra. Chỉ là, chờ lúc hắn xoa mi tâm, nhớ lại cảnh tượng như mộng vừa nãy, lại phát hiện có một loại cảm giác thần bí nhìn thấu vạn vật. Cái cảm giác này lẳng lặng yên giấu ở chỗ sâu trong thức hải, một khi Vân Phong muốn sử dụng, lập tức có thẻ nhìn thấy được.
Lưu Hàn ngồi bên cạnh, đợi Vân Phong uống vào đan dược, bỗng nhìn thấy đôi mắt Vân Phong, kinh ngạc tới mức sợ run người.
Những lần trước lão đã từng thử qua Thấu Thị đan, chưa một lần nào có biểu hiện lạ lùng như thế này. Vân Phong thì khác, không hiểu sao đồng tử của hắn lại biến đổi kì lạ như vậy. Trong tích tắc nó xuất hiện, lão có cảm giác bản thân mình như bị lột trần truồng, mọi bí mật trong người đều bị moi móc hết ra. Dưới cái nhìn ấy, Lưu Hàn cảm giác được nó có thể nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu thế gian, nhìn thấu hết tất cả trần tục.
Con mắt ấy, không nên suất hiện ở một đứa trẻ 9 tuổi mới đúng.
Hai mắt Vân Phong trong nháy mắt biến về hình dạng ban đầu, trong đại não hắn vang lên tiếng chúc mừng của Hư:
“Chúc mừng ngươi đã thành công khởi tạo Thấu Nhãn Thông.”
“Thấu Nhãn Thông.” – Vân Phong nghĩ mãi không hiểu, sao tự nhiên bản thân lại sinh ra một cái kĩ năng, một đôi mắt hay một thứ gì đó đại loại như thế này. Hắn lập tức hỏi.
“Đó là cái gì.”
“Là điểm lợi ích từ tu luyện Luyện Tâm Quyết. Một khi người tu luyện tâm pháp thần thức Luyện Tâm Quyết, đến một mức độ nào đó, sẽ sinh ra một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, nhìn thấu ảo diệu gọi là Thấu Nhãn Thông. Khi Thấu Nhãn Thông bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ bản thân ngươi đã có thể bắt đầu trải nghiệm nhân sinh một cách chính thức rồi.” – Hư một mặt giải thích, một mặt tạo ra linh hồn ấn kí, chứa đựng toàn bộ thông tin về Thấu Nhãn Thông cũng như bước tiếp theo để tu luyện Luyện Tâm Quyết.