Tất cả thông tin về cấp độ, giai phẩm, kỹ năng chủng loại của Ma sủng đều được hiển thị trên Nguyên phiến. Sau đó được tổng hợp lại phân tích thành thực lực tổng hợp. Thực lực càng mạnh khả năng chiến thắng càng cao, thế nhưng đó không phải là tất cả. Khả năng chiến thắng vẫn còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh chiến đấu của Ma sủng nữa.
Mà Nguyên phiến ngoại trừ đặc tính trên còn tăng khả năng tụ hợp nguyên khí và tăng tỉ lệ bắt Ma sủng. Nguyên phiến đẳng cấp càng cao, những tính năng này càng mạnh.
Khẽ miết Đồng phiến trên tay, Vân Phong không khỏi hồi hộp về Ma sủng đầu tiên của mình. Mặc dù đã biết Hỏa Sí Điểu là biến dị, cũng biết nó không phải là tốt, thuộc loại phế phẩm, thế nhưng không hiểu sao, trong lòng Vân Phong có chút mong chờ.
Nhỏ một giọt máu lên Đồng phiến để nhận chủ, Vân Phong khẽ niệm trong lòng. Hắn cảm thấy trong đầu óc mình có thêm một cảm giác vi diệu nào đấy, hơi giống cảm giác với Hư, nhưng lại có chút khác biệt. Cái cảm giác này hiện giờ hắn không thể nào tìm hiểu được nguyên do, cũng không biết nguồn gốc. Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt làm theo hướng dẫn từ trong sách, để đầu óc thanh tỉnh, tập trung vào Đồng phiến, đồng thời thầm hô: “Xuất.”
Bất chợt một tia sáng trắng nhạt lóe lên trên mặt Đồng phiến. Kéo theo đó là một cơn gió nhẹ cùng một ánh sáng màu đỏ vàng thoát ra. Giữa nền trời tối khuya, ánh sáng màu đỏ vàng có chút chói mắt. Sau đó, một tiếng hót kri . . . kri . . . vang khắp căn phòng.
Đập vào mắt Vân Phong lúc này là một con chim nhỏ cỡ bàn tay của hắn. Cái đuôi dài gấp đôi thân người, có màu đỏ cam thỉnh thoảng lại có những đốm lửa đỏ như ma chơi nhảy múa. Trên đầu nó có một nhúm lông vũ dài chạm tới lưng. Dường như cơ thể nó bé hơn gần một nửa so với miêu tả trong sách, nhưng bù lại đôi cánh lại có vẻ to hơn so với cơ thể.
Mặc dù hắn đã đọc qua tư liệu và Hỏa Sí Điểu thế nhưng được tận mắt chứng kiến lại đem lại cho Vân Phong cảm giác mới lạ. Có chút vui mừng, có chút hấp dẫn, mà phần nhiều là lạ lùng cùng tin cậy. Chẳng hiểu sao những cảm giác trái chiều ấy lại xuất hiện cùng một chỗ, khiến Vân Phong có chút bỡ ngỡ.
Khẽ đưa bàn tay gầy nhỏ của mình ra trước mặt Hỏa Sí Điểu, Vân Phong khẽ mỉm cười thân thiện. Đôi mắt thiên chân vô tà của hắn nhìn chăm chú vào Ma sủng trước mắt. Trong đó không hề có chút tư lợi nào, thay vào đó là một cảm xúc muốn làm quen . . . muốn . . . kết bạn. Phải, chính là kết bạn.
Thế nhưng Hỏa Sí Điểu vừa thoát ra, nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bỏ mặc cảm xúc muốn kết bạn từ Vân Phong, nó lượn một vòng trên không, dường như muốn tìm đường thoát ra ngoài. Kinh nghiệm của Vân Phong quá ít, hắn không hiểu được thuật câu thông với Ma Sủng đã muốn để nó thoát ra ngoài. Hơn nữa, khi Hỏa Sí Điểu bay ra cũng không biết cách dùng Đồng Phiến gọi nó lại.
Vù một tiếng, nó lao mình ra ngoài theo đường cửa sổ, bỏ lại Vân Phong sững sờ. Hắn không tin vào mắt mình.
“Ặc, chết rồi.”
Hắn vội lao ra ngoài cửa, nhưng không kịp. Ngoài trời, gió đêm bắt đầu thổi, thỉnh thoảng, một tia sét như muốn xé toang màn đêm, như đánh sâu vào trong óc của mỗi người. Từng hơi lạnh men theo tiếng gió ào ào cuốn vào căn phòng đơn sơ của Vân Phong, khiến hắn có cảm giác rét run. Thế nhưng, Vân Phong lại chẳng quan tâm điều ấy. Đôi mắt trong veo của hắn nhìn qua cửa sổ, hướng về phía dãy núi xa xa.
Chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ tới Ma sủng của mình, Vân Phong có chút lo lắng, đau lòng.
“Không biết ngươi bây giờ ra sao, có bị lạnh không?”
“Sắp mưa rồi, sao ngươi lại bỏ đi?”
“Chỗ kia đâu phải là nhà của ngươi?”
“Ở đó, đâu có ai, ở đó cũng rất nguy hiểm.”
Dần dần, ánh mắt hắn có chút cương quyết. Vân Phong nhẹ nhàng đóng cửa, mang theo một cái ô rồi vội vàng chạy theo hướng Hỏa Sí Điểu bay đi.
Chẳng mấy chốc, Vân Phong đã chạy đến chân núi.
“Hỏa Sí Điểu, ngươi ở đâu.”
“Quay về đây đi.”
Bằng vào liên hệ khi trích máu nhận chủ với Hỏa Sí Điểu, Vân Phong càng ngày càng bước sâu vào trong rừng. Hắn vừa đi vừa hét. Giọng nói trong trẻo của tiểu hài cũng đã bắt đầu trở nên khàn khàn. Nửa tiếng qua đi, đáp lại lời hắn cũng chỉ có tiếng gió rầm tập, rào rạc.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Mưa cũng bắt đầu rơi. Từng tiếng lộp bộp vang vọng vách núi đá, át đi những tiếng gọi của Vân Phong.
Trong đêm mưa, một đứa bé lầm lũi gào thét, gọi tên Ma sủng của mình. Dẫu cho . . .
. . .
. . . mưa vẫn rơi, bóng tối vẫn bao trùm . . .
. . . chỉ có một đứa bé . . .
. . . vẫn cố gắng gọi tên . . .
. . . nhưng vô vọng . . .
Một cảm giác buồn chán ngập tràn trong đầu Vân Phong, thế nhưng hắn không buông bỏ. Nói đúng hơn, hắn là một kẻ cố chấp, chỉ cần muốn làm việc gì, hắn đều có thể kiên trì đến cùng. Cũng giống như lần này, chẳng hiểu sao hắn lại muốn giữ Hỏa Sí Điểu này bên cạnh như vậy. Có thể bởi nó quá đáng thương, không còn ai chăm sóc, có thể bởi ánh mắt sợ hãi của nó khi nhìn Vân Phong, hay bởi nó bị biến dị, khó có khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên. Hắn không biết, không giải thích được lòng mình. Cho dù thông minh, cho dù sớm trưởng thành đến đâu thì vẫn không thể thay đổi được một điều. Trong nhiều trường hợp, Vân Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi.
Hắn vẫn cố chấp, lao nhanh trong màn mưa.
Dần dần, cái cảm giác liên hệ giữa Vân Phong và Ma sủng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ. Hắn có thể cảm nhận được Hỏa Sí Điểu đang đau đớn, đang sợ hãi.
Cách xa 700 mét về phía trước, nơi mà Vân Phong hướng đến.
Một bóng đỏ trên không đang liều mạng lao đi như bay, đằng sau nó là một bóng cự ưng màu đen, to cỡ 2 mét, hung hăng nhìn về phía trước. Thỉnh thoảng lại có tiếng trường khiếu khắp trời đêm.
Bóng đỏ chính là Hỏa Sí Điểu của Vân Phong, mà bóng đen kia là một con Cao phẩm - Hắc Phong Cự Ưng. Giờ phút này, trên người Hỏa Sí Điểu bị vài vết thương nặng, rất đau đớn. Nó không hiểu tại sao, mình vừa mới tự do, bay đến nơi đây để nghỉ tạm qua đêm lại bị tập kích. Nó cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Hắc Phong Cự Ưng nhìn về phía con mồi, trong màn đêm, màu đỏ lửa chói mắt như vậy càng khiến cự ưng dễ tập trung. Mặc dù nó không hiểu sao một con Hỏa Sí Điểu ấu thú lại có tốc độ nhanh như vậy, nhưng rốt cuộc con mồi cũng sẽ không thể nào thoát khỏi tay thợ săn.
Hắc Phong Cự Ưng bất chợt dừng lại giữa không trung. Nó dang hai cánh, vỗ phầm phập vào không khí. Chỉ thấy trong chớp mắt, mười ba mười bốn Phong Nhận màu đen xé gió nhằm tới Hỏa Sí Điểu. Giữa trời mưa gió, bão bùng như đêm nay, uy lực của chiêu Hắc Phong Nhận kia lại tăng thêm một bậc, tốc độ cũng theo đó mà tăng cao.
Phong Nhận đi đến đâu, tầng tán cây trên cao bị phá nát ra đến đấy. Cây cối như bị những lưỡi cao cực kì sắc bén gọt đi một lớp. Nếu Hắc Phong Nhận này trúng vào thân người sẽ trọng thương mất mạng như chơi.
Hỏa Sí Điểu đang bay trên cao, nghe được tiếng gió đằng sau lưng, bỗng nhiên đổi hướng. Mười ba Phong Nhận theo đó đánh hụt mục tiêu. Thế nhưng không phải là tất cả.
Hắc Phong Cự Ưng vốn biết Hỏa Sí Điểu này có tốc độ cực cao, khả năng biến đổi phương vị cũng rất tốt. Nếu không phải vì vậy, một con Hỏa Sí Điểu nho nhỏ cũng không thể nào tránh thoát sự đuổi bắt của nó lâu như thế. Cho nên 13 Hắc Phong Nhận chỉ là mồi nhử, quan trọng nhất là một cái Truy Phong Hắc Nhận. Một trong số những tuyệt kỹ của Hắc Phong Cự Ưng.
Tuy chiêu này không mạnh, nhưng nó có thể tùy ý biến đổi phương hướng. Dùng trong trường hợp này là cực kì thích hợp.
Hỏa Sí Điểu vừa tránh thoát một chiêu, lại bị một chiêu truy tung khác của đối phương ập đến. Vốn nó có thể tiếp tục đổi hướng rồi dùng tốc độ cao bỏ xa Truy Phong Hắc Nhận, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hỏa Sí Điểu gần như là con số không. Cho nên vừa thấy Hắc Nhận đến trước mặt, nó đã bủn rủn cả người.
* * * * * * *
Bắc khu.
Hư trong trạng thái hư ảnh trở về nhà, cả cơ thể không dính bất kì một hạt mưa nào. Trên lưng nó là cả một bọc đồ to tướng. Đôi mắt Hư híp vào thành vầng song nguyệt. Dường như nó rất thích thú với ngày hôm nay.
Lao về phòng ngủ của Vân Phong để chợp mắt, nó bỗng nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Quá im ắng, lại không có cảm giác của sự sống.
Đập vào mắt Hư lúc này là căn phòng bừa bộn, ngổn ngang sách báo, thư tịch. Bàn ghế cũng bị đổ 1, 2 cái. Trong không khí, hỏa nguyên tố, phong nguyên tố cũng nồng đậm hơn bình thường.
Hư cau mày, cảm nhận một chút rồi bay nhanh về phía dãy núi phía Bắc.
* * * * * * *
Tứ Phương Thành
Lưu Hàn lao nhanh về phía Tây Tứ Phương Thành, ánh mắt không ngừng tìm kiếm một cái gì đó. Rất nhanh chóng, trong cánh rừng ven thành, Lưu lão nhìn thấy một hình trăng khuyết được khắc trên thân cây. Nếu không nhìn kĩ, e rằng chẳng có ai để ý đến điều này. Vết khắc này còn mới, cũng không được đẹp, chắc hẳn do người làm ra đang vội vàng di chuyển, thời gian chắc cách đây 2, 3 tiếng gì đó.
Lưu lão vội vàng nắm tay thành trảo, đưa tay trảo qua thân cây. Vết cào không nông, không sâu, chỉ vừa khéo 3 phân ( 1 cm ). Chỉ thấy lúc này, ở vị trí của vầng trăng khuyết lúc trước là một vết đánh dấu lãnh thổ của một con gấu.
Lưu Hàn cũng không dừng lại lâu. Lão tiếp tục đi về phía trước, cứ gặp bất kì kí hiệu nào, lão lại xóa đi dấu vết như vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mãi đến nửa tiếng sau, lão mới đến được một hang đá. Phủ quanh miệng hang bằng cây cỏ và đá tảng. Nếu không có chỉ dẫn vừa rồi, chắc hẳn lão cũng chẳng tìm ra được chỗ này.
Gõ ám hiệu lên đá, Lưu lão nín thở chờ đợi. Đôi mắt không nén nổi cảm xúc hồi hộp, lo lắng thêm một chút tức giận. Lúc này, thần thức của lão cũng đã khuếch xa 100 mét. Bất cứ dị động gì trong vòng bán kính này đều không thể qua được ánh mắt của lão.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:04 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Một tiếng nói khó nhọc cất lên. Dù là trong đêm vắng, phải miễn cưỡng lắm Lưu Hàn mới có thể nghe thấy được. Dường như đối phương đang bị thương tương đối nặng.
“Phải, chính là ta. Nguyệt quang chiếu. Hàn khí tiêu. Hỏa phần thiêu. Thượng thiên điêu. Bạch nguyệt giáo thiên thu muôn đời.”
Ngay khi Lưu Hàn vừa nói xong khẩu lệnh, từng cục đá tảng chặn đứng cửa hang như là mặt nước hồ rung động. Chỉ chừng vài giây sau, chúng chập chờn tách ra thành một lối đi sâu hun hút vào lòng núi. Đến khi Lưu Hàn bước vào bên trong, lối đi nhanh chóng biến ảo như cũ. Nếu có ai đi tới đây thử sờ và cảm nhận thì chỉ có thể thấy được những tảng đá to giống như bình thường mà thôi.
Vừa bước vào hang, cái không khí ẩm thấp của núi rừng sộc thẳng vào mặt Lưu Hàn. Hắn vội vã đi vào bên trong, nơi có ánh lửa lập lòe. Hắn bỗng cảm giác được yên ắng, yên lặng đến dọa người. Cái cảm giác này làm cho hắn thập phần khó chịu, dường như có điều gì đó không hay đã xảy ra.
“Lưu Hàn huynh.”
Trung tâm hang động, một lão đầu tầm 70 tuổi cất tiếng, mái tóc muối tiêu được cột đằng sau lưng theo kiểu văn nhân. Bộ râu lưa thưa mọc trên mép càng khiến lão có vẻ văn sĩ, yếu nhược. Trên cơ thể cao lớn gầy gò là bộ quần áo rách rưới đã đóng đầy máu khô. Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân nhập thần, mượn nguyên khí thiên địa để trị thương. Trước mặt, sau lưng, 4 phía trôi lơ lửng những cái nguyên phiến màu trắng bạc.
Lưu Hàn quét một vòng, cả người run run, hai hàm răng cắn chặt với nhau. Hắn không tưởng tượng được tại sao lại ra nông nỗi này. Không chỉ tất cả mọi người đều không thấy đâu, mà một người quan trọng nhất cũng mất tích.
Lưu Hàn không kìm được mà thét lên:
“Đông Minh Hỏa, Đông lão cẩu, chuyện gì sảy ra ? Ngươi nói cho ta ai làm ngươi ra nông nỗi này ? Tiểu thư đâu ?”
Phía trước mặt hắn, bên cạnh lão văn sĩ, có một tiểu cô nương 7, 8 tuổi. Khuôn mặt nàng đẹp tựa ngọc, tinh xảo như thiên nữ, da trắng tựa mây, hồng hào như ngọc thạch. Hai cánh môi nhỏ nhắn chúm chím đang run rẩy vì đau đớn, sợ hãi. Nàng giống như một con chim non lạc mẹ, đang bơ vơ giữa chốn không người. Ai nhìn thấy nàng cũng đều đau lòng, chỉ muốn hảo hảo ôm nàng vào lòng, kể chuyện cho nàng, dỗ dành nàng, để trên môi nàng lại hiện lên nụ cười của một tiểu nữ oa xinh đẹp. Chỉ tiếc . . . .
. . . Đôi mắt trong sáng, đen láy của nàng giờ này đã đỏ hoe, không còn sức sống. Đôi mắt đỏ ửng nhưng không có bất kì giọt nước mắt nào chảy ra, chỉ thấy đôi mắt kia lúc này trở nên vô hồn, thiếu sức sống. Hai tay nàng ôm chặt cả người, đang run rẩy, đang sợ hãi. Cái miệng nhỏ xíu, xinh xắn giờ đây đang thì thào tự nói:
“Mẫu thân . . . mẫu thân . . . mẫu thân đi . . . đi đâu . . . rồi. Không có mẫu thân, ai giúp ta trải tóc . . . ai giúp ta . . . cười . . . ai chăm sóc . . . ta đây . . .”
“Không có mẫu thân, lúc ta . . . lúc ta . . . bị bắt nạt . . . ta về kể với ai.”
“Không có người . . . ta làm sao tìm . . . tìm được cha.”
“Ta thích lúc mẫu thân cười . . . khóe mắt mẫu thân . . . lúc nào cũng có dạ nhũ, thật đẹp nhưng cũng thật hiền từ.”
Trong đầu nàng lúc này hiện lên vô vàn cảnh đẹp trước kia, từ lúc nàng còn bé xíu. Mẫu thân thường hay ôm nàng, nựng nàng, xúc cho nàng ăn. Đến khi lớn thêm tí nữa, mẫu thân lại chải tóc cho nàng, nói với nàng chuyện xưa của mình.
“Những lúc mình khóc, mẫu thân dùng khăn tay nhẹ thấm từng giọt, từng giọt, mẫu thân lúc ấy thường cười, cho đó là trân bảo. Nụ cười mẫu thân đẹp lắm, hiền từ mà vui vẻ. Nhưng sao lúc ấy ta lại không cảm nhận được, ta còn bĩu môi gắt với mẫu thân. Còn không quan tâm đến người nữa. Nhưng sao giờ đây, ta muốn có người bên cạnh ta, sao lại không có chứ ?”
Lưu Hàn thấy tiểu nữ oa như vậy chợt cảm thấy trái tim như thiên đao vạn quả, đôi môi run rẩy không nói thành câu. Hắn đang muốn bước lên vài bước, muốn ôm tiểu nữ oa kia vào lòng thì nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy đã trở nên vô hồn, phủ bên ngoài một lớp băng sương như có như không. Trong ánh mắt đấy, Lưu Hàn có thể cảm nhận được sự phẫn uất, hận thù. Ánh mắt đấy khiến một cao thủ như Lưu Hàn bất chợt run rẩy.
“Ta ghét các ngươi . . . ta hận . . . ta hận . . . tất cả các . . . ngươi.”
“Mẹ con ta . . . mặc dù sống nơi đó có chút ủy khuất, thế nhưng tại sao . . . tại sao lại bắt ta đi . . . để bây giờ mẫu thân đã không còn nữa. Cha ta đi đâu không biết, mẹ ta . . . giờ này cũng bái biệt trần gian.”
“Các ngươi nói đi. Nói đi.”
“Các ngươi lúc nào cũng nói muốn tốt cho ta, muốn ta được vui. Nhưng giờ đây ta chỉ cần mẹ, cần mẹ thôi.”
“Ai trong số hai ngươi có thể mang mẹ ta về. Vì sao cuộc chiến tranh giành quyền lực lại phải dùng đến hai mẫu tử chân yếu tay mềm như chúng ta chứ.”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt nàng chảy xuống, bao cảm xúc kìm nén giờ này mới có thể phát tác. Mái tóc đen của nàng cũng dần dần biến thành màu trắng, nếu nhìn kỹ có thể thấy một làn hơi lạnh như có như không đọng trên mái tóc nàng. Đôi mắt nàng cũng dần dần trở thành màu trắng. Lòng đen biến thành trắng bạc, vô cùng mỹ lệ nhưng lại giống như nữ chúa cao cao tại thượng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Lưu Hàn nhắm lại con mắt. Hai khóe mi có hai hàng nước mắt chảy xuống. Bàn tay đã nắm chặt vào trong thịt, nhỏ ra cả máu. Nhưng hắn không để ý.
“Ta sai rồi. Tiểu thư, ta sai rồi. Công tử, ta sai rồi.”
“Ta cũng sai rồi.” Đông Minh Hỏa ôm mặt, gục đầu, ủ rũ ngồi một bên. Hai khóe mắt cũng có lệ chảy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra. Kế hoạch ta đưa ra là vô cùng kín kẽ, chỉ cần có thể đưa hai mẫu tử nàng ra là an toàn tuyệt đối. Vì sao lại xảy ra cớ sự này.” Lặng người một lúc, Lưu Hàn khàn khàn hỏi.
Đông Minh Hỏa cười khổ, nhưng trong mắt lại có phẫn hận không nói thành lời:
“Nhị đương gia quả thực vô cùng xảo quyệt. Hắn vốn đã mua chuộc được Hồng Thiên từ lâu thế nhưng vẫn cố gắng cài người ở bên chúng ta. Từ những bước ban đầu, mọi kế hoạch đều nằm ở trong tay hắn.”
“Buồn cười cho chúng ta cứ nghĩ kế hoạch như thiên y vô phùng, nhưng thực tế lại làm lợi cho người ta. Hắn mượn tay hai người chúng ta đưa vợ con Đại đương gia khỏi giáo phái rồi trên đường chặn đánh. Ở trong giáo, Nhị đương gia không dám làm gì. Thế nhưng ra bên ngoài thì hắn đã không còn cố kỵ nữa. Kế hoạch bị đổ bể, trên đường lại bị Hồng Thiên dẫn người tập kích.”
“Ta cùng các huynh đệ dùng máu để mở đường, dùng thịt làm sinh lộ, cuối cùng mới có thể đưa con gái của Đại đương gia thoát nạn. Nhưng đại tiểu thư lại không được tốt như vậy, nàng bị trúng một chiêu Vạn Dặm Truy Tung Thủ của Hồng Thiên, cho nên nhất quyết ở lại. Nàng biết, nếu có tiếp tục đi nữa, cuối cùng tất cả đều phải chết, cho nên . . .”
Nói đến đây, Đông Minh Hỏa thở dài. Hắn không nói phần sau nữa, bởi vì lấy tính cách cùng tình cảnh của Nhị đương gia trong giáo phái, không thể để tiểu thư trở về. Tiểu thư là con gái của giáo chủ, nếu giáo chủ lúc xuất quan mà biết con gái, cháu gái mình bị đối đãi như vậy, không đập chết Nhị đương gia mới là chuyện lạ.
* * * * * * * * * *
Khu rừng phía Bắc Giao Nguyệt Trấn.
Bóng đỏ trúng chiêu rơi xuống đất như diều đứt dây. Hai bên cánh của nó giờ này đã không còn bất kì sức lực nào nữa. Giữa ngực, bả vai, sau cánh, mỗi chỗ đều có vết thương sâu hoắm.
Từ xa, Vân Phong nhìn thấy cảnh ấy thì không còn quan tâm gì cả. Hắn lấy hết sức bình sinh lao đến trước. Hai tay dang ra đỡ lấy Hỏa Sí Điểu đang đau đớn hấp hối. Một cảm giác đầy khó chịu dâng lên trong lòng.
Trên cao, nhìn cảnh Vân Phong chạy đến, Hắc Phong Cự Ưng lại trở nên cao hứng hơn bao giờ hết. Đêm nay, không chỉ có một Ma sủng làm điểm tâm mà còn có thêm một nhân loại làm bữa chính. Nó có thể nhận ra, nhân loại kia không có một chút ba động nguyên lực nào. Mặc dù hơi gầy một tí, nhưng thịt tiểu hài tử vẫn là loại ngon nhất trong thịt nhân loại a.
Hai cánh nó lại huy động lần nữa, mười mấy Hắc Phong Nhận tiếp tục phóng ra.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh mắt Vân Phong tiếp xúc với Phong Nhận. Không hiểu sao, lúc này, hắn cảm thấy lãnh tĩnh hơn bao giờ hết. Không có hoảng sợ, không có lo lắng, cái cảm giác này hắn vẫn thường cảm nhận được khi còn ở mỏ khoảng. Ở nơi đó, sống và chết chỉ là một ý nghĩ của bọn cai quáng mà thôi. Đây chính là cảm giác thoát khỏi sinh tử, không cầu sống, không mong chết, dù chết cũng chỉ là một ý niệm nên không cần quan tâm. Đã không quan tâm đến sống chết thì cần gì phải hoảng sợ, cần gì phải lo lắng đây.
Nói thì đơn giản, thế nhưng có mấy ai hiểu thấu, có mấy ai có thể đạt được trạng thái này. Nhất là trạng thái này còn xuất hiện ở trên người một đứa bé gần chín tuổi.
Mười mấy Phong Nhận đã đến trước mặt, Vân Phong không hề nao núng, hắn tập trung nhìn vào những vị trí Phong Nhận xuất hiện, tính toán khoảng cách giữa các Phong Nhận. Hắn muốn nhìn ra chỗ nào là tử lộ, chỗ nào là sinh lộ. Đến khi Hắc Phong Nhận chỉ còn cách một mét, hắn lanh lẹ nhảy trái nhảy phải, né người lao ra khỏi vùng nguy hiểm. Mặc dù Phong Nhận kia không ảnh hưởng đến vị trí yếu hại, thế nhưng hắn vẫn bị Phong Nhận cứa vào da thịt, khiến cơ nhục đầm đìa máu tươi.
Vừa thoát khỏi Phong Nhận, trong suy nghĩ của Vân Phong là chạy, chạy thật nhanh vào rừng. Cự ưng có lợi thế trên cao, có thể quan sát được phạm vi lớn. Thế nhưng, Hắc Phong Cự Ưng lại không thể tìm tòi dưới đất. Nếu hắn có thể tìm được chỗ ẩn nấp, nguy hiểm này có thể giải quyết.
Một người chạy, một ma thú đuổi khiến cả khu rừng náo loạn. Một vài Ma sủng cấp thấp muốn ra ngoài nhìn xem, thế nhưng vừa thấy bóng Cự Ưng trên cao lại rúc đầu vào trong tổ, không dám náo loạn nữa.
Máu trên người Vân Phong vẫn chảy, hắn càng cảm thấy đau xót và hoa mắt. Hắn muốn dừng lại, muốn nghỉ một lát, thế nhưng ý chí của hắn lại bắt buộc đôi chân phải chạy. Mãi đến khi hắn thấy một hốc cây cổ thụ vừa một người chui lọt thì mới có thể thả lỏng.
Trên tay, Hỏa Sí Điểu đã tỉnh từ bao giờ. Nhìn bộ dạng rách nát, máu me, chạy trốn chật vật của Vân Phong, nó cũng dễ dàng đoán được điều gì đã xảy ra.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:04 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Chương 13: Một vạn ngươi không phải đối thủ của nó.
Tác giả: N3T Nguồn: 4vn.eu
Trong hốc cây.
Vân Phong ôm Hỏa Sí Điểu vào trong lòng, cả người hắn lúc này bắt đầu thấy lạnh và đau rát. Những vết thương lúc trước thấm mồ hôi, bùn đất và nước mưa đã loét ra từ bao giờ. Thỉnh thoảng, đôi ba chỗ còn có mủ vàng chảy ra càng khiến hắn khó chịu không thôi.
Vân Phong nhìn Hỏa Sí Điểu trong tay, gõ cốp cốp lên đầu nó, mắng:
“Tiểu tử ngươi không thành thật gì cả. Vừa mới ra ngoài đã muốn trốn đi chơi. May mà ta đến kịp lúc, nếu không hừ hừ . . .”
Vân Phong khì khì cái mũi nhỏ. Bàn tay nhanh chóng dùng vải từ quần áo băng lại vết thương đang chảy máu của Hỏa Sí Điểu.
Một bên, Hỏa Sí Điểu rên lên gri gri, dường như nó muốn kể cho Vân Phong những điều ủy khuất mà nó trải qua. Trong tiếng kêu, mơ hồ còn có chút làm nũng của tiểu hài tử. Vân Phong nhìn nó, mỉm cười, rồi lại im lặng, chẳng nói thêm gì nữa. Hắn biết, trốn vào đây cũng chỉ là kế tạm thời để nghỉ ngơi lấy sức mà thôi. Tiếp theo mới chính là cuộc chạy trốn sống chết. Còn ý nghĩ chiến đấu một trận trong đầu Vân Phong cũng bị phủ nhận ngay từ đầu. “Chống lại ư, đối đầu sao. Nực cười. Một con giun có thể giết được một con gà sao ?”. Đáp án tất nhiên là không rồi.
Bên ngoài, Hắc Phong Cự Ưng điên cuồng gào thét, Cụ Phong Sát liên tục thi triển ra, tạo thành những cơn lốc xoáy to lớn đập vào cánh rừng trước mắt. Cây cối đa phần đổ rạp, đất đá, bụi văng tung tóe. Ngay cả gốc đại thụ Vân Phong đang trốn cũng không thể thoát. Chưa đầy mười phút, cả khu vực trở thành bãi chiến trường, phải đến vài chục cây cối đổ rạp, tất cả sinh vật trong bán kính 30 mét đều bị cự phong quật nát, ngoại trừ Vân Phong và Hỏa Sí Điểu đang bị trọng thương.
Lúc này, ý nghĩ chạy trốn của Vân Phong cũng đã thành con số 0. Hắn bị gãy đến mấy cái xương. Chân, tay cũng bị trật khớp. Đau đớn khiến hắn hôn mê, nhưng trong vòng tay hắn vẫn đang cố gắng che chở cho Ma sủng của mình.
Hắc Phong Cự Ưng thấy con mồi đã xuất hiện thì sà xuống. Đôi con mắt thao láo nhìn vào Vân Phong. Cái lưỡi dài, nhỏ liếm quanh cái mỏ màu đen tuyền. Đêm nay, tuy có hơi mệt, nhưng bù lại, nó nhận được một bữa ăn thật mĩ vị.
Cái mỏ nó chuẩn bị mổ lên đầu Vân Phong, hút đi não tủy thì bỗng nhiên, ở phía Nam, một hơi thở nồng đậm nguy hiểm tiến tới, tuy chỉ có một tia, nhưng về bản chất thì lại vô cùng đáng sợ. Hơi thở ấy đang dần tiến về phía nó, tỏa ra vô tận địch ý. Trên đường đi, không có bất kì một dã thú hay Ma sủng nào dám ra khỏi hang. Hắc Phong Cự Ưng tin tưởng, chỉ cần một chiêu, không chỉ cần một cái hắt hơi từ đối phương thôi thì mình đã bị miểu sát rồi.
Không suy nghĩ nhiều, nó vội vã bay về hướng Bắc, bỏ xa bãi chiến trường ngổn ngang.
Bóng Cự Ưng vừa đi khuất thì Hư hiện ra, đôi mắt đã trở nên đỏ rực, chỉ muốn hung hăng cắn xé, giết chóc một phen. Nó cảm giác được, chủ nhân cũng là vật mình kí sinh đang trong tình trạng nguy hiểm. Còn kẻ đã gây ra điều đó chính là con Ma sủng vừa bay đi kia. Hư nhếch cái mũi nhỏ, nó ngửi quanh trong không khí thoáng một cái.
Nó muốn lưu giữ lại mùi vị của đối phương.
Rồi sẽ có một ngày, cả hai sẽ gặp lại, một ngày không xa.
Đôi mắt lạnh lùng, hiếu sát dần dần trở lại bình thường . . .
* * * * * * * * * * *
Vân Phong mơ mơ màng màng, hắn có cảm giác cả người mát lạnh, khoan khoái dễ chịu vô cùng. Nhưng có nhúc nhích thế nào, mắt cũng không thể mở ra, vẫn nặng trĩu như đeo chì. Hai cánh tay vô lực buông thõng hai bên, đến cả đầu ngón tay cũng không thể di chuyển. Hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác thế này. Điều hắn có thể nhớ được là lúc đó, đầu óc hắn trở nên choáng váng, có cảm giác mơ hồ, cả cơ thể đau nhức không thôi. Hai mắt dần dần nhắm lại rồi cuối cùng ngất đi vì lạnh và mất máu.
Chính là bị ngất đi, ngất ngay trước mặt Ma sủng.
“Có lẽ ta đã chết rồi. Giờ chắc ta là oan hồn du đãng, đang chuẩn bị vào địa ngục đây.” Vân Phong trộm nghĩ, hắn có thể nghe được có tiếng nước bì bõm, đồng thời còn tiếng sôi lộp bộp của nước ngay bên cạnh mình.
“Ta phải đến vạc dầu sao, nhưng ta chưa làm chuyện gì xấu mà.” Vân Phong tưởng tượng ra cảnh vạc dầu đốt linh hồn mà khóc không ra nước mắt. Hắn cảm thấy thật buồn bực: “Vì sao ông trờ lại đối sử với ta như vậy chứ?”
Nghĩ rồi, hắn lại thiếp đi lúc nào không hay, mất đi tri giác. Trong giấc mơ, hắn cảm thấy cả người mình lâng lâng như ở trên mây, có những đôi tay đang vuốt ve những vết thương, kéo chúng lại với nhau, kéo mình về với sự sống. Không chỉ dừng lại ở đó, bên trong cơ thể còn có một luồng khí vô cùng tinh thuần đang giúp hắn tổ hợp lại những đoạn xương gãy.
Mãi cho đến khi từng tia nắng sớm chiếu rọi vào trong mắt, Vân Phong mới có thể he hé mở khóe mi. Một phần vì ánh sáng chói mắt, một phần vì mắt nhắm lại quá lâu nên hắn không thể thích ứng được cảnh vật xung quanh. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới cảm nhận được mình đang ở đâu, mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
“Vậy mà ta không chết sao?” Vân Phong thì thào tự hỏi.
Hắn giờ mới nhận ra mình đang trần truồng nằm trong một chậu gỗ lớn, bên trong trôi nổi một loại nước đặc sệt màu đỏ sẫm, thỉnh thoảng còn có mùi máu gay mũi thoang thoảng bốc lên.
Bên cạnh hắn, Hư càng trở nên hư ảo, con mắt nhắm nghiền, đang trôi nổi trên không trung. Từ người nó đang không ngừng toát ra từng tia bạch khí màu trắng ngà, trui vào trong cơ thể Vân Phong. Hắn có thể dễ dàng cảm nhận được cái cảm giác đau đớn từ trong xương dần dần giảm bớt. Vết thương ngoài da đã lên sẹo từ bao giờ cũng dần dần bong vẩy. Ngay cả những vết sẹo, ám thương từ lúc còn ở mỏ khoáng cũng đã bắt đầu biến mất.
Đến khi tất cả vết thương biến mất, Hư vẫn không dừng lại. Lần này, những tia bạch khí kia càng trở nên đậm đặc hơn, chúng hoặc là thấm qua da, hoặc là theo miệng mắt, hốc mũi, lỗ tai, thất khiếu chui vào cơ thể Vân Phong. Hắn cảm thấy như có muôn vàn con trùng ngứa ngáy trui vào trong cơ thể. Nhưng nhanh chóng, hắn nhìn thấy được một cảnh tượng vô cùng kì lạ.
Chỉ thấy trên thân hắn, dưới lớp da, có những chất lỏng màu đen nhạt, hôi thối dần dần thẩm thấu ra. Mỗi khi cơ thể vừa đẩy được chất cặn ra lại hút vào một lượng chất lỏng màu đỏ trong chậu, giống hệt như con người thở ra hít vào không khí vậy. Mà mỗi lần bài tiết ra chất cặn bã, cơ thể Vân Phong lại cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái hơn rất nhiều.
“Thoải mái a.” Vân Phong không khỏi rên lên ư ử.
Thời gian tiếp tục trôi, cặn bã trôi càng ngày càng nhiều. Mãi tới khi trong chậu đã có màu đen kịt, lại có một lớp váng mỏng nổi trên bề mặt thì bạch khí mới đình chỉ.
“Tiểu tử thối, chơi được lắm.” Hư ốm yếu nói.
Vân Phong giật mình mở mắt. Hắn len lén nhìn Hư. Chỉ thấy bộ dạng của nó lúc này đã trở nên hư ảo tới cực điểm, tùy thời chỉ có thể tiêu thất.
“Ngươi có sao không ? Không phải ta cố ý như vậy chẳng qua là . . .” Vân Phong cố gắng phân bua rồi kể chuyện mình đạt được ma sủng ra sao. Ma sủng không nghe lời thế nào. Rồi đến chuyện gặp Cự Ưng.
Vân Phong gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi:
“Ta ngất đi bao lâu rồi? Mà sao ta lại ở đây, Ma sủng của ta đâu ?”
Hư nghe xong chỉ thều thào tự nói:
“Cho ta vào trong Nguyên Phiến đã, ở ngoài này khó có thể nói nhiều được.”
Lập tức nó biến thành bạch quang chui vào hình săm trên tay Vân Phong. Trong đầu hắn lúc này lại văng vẳng tiếng của Hư:
“Hừ. Tiện lợi cho ngươi đấy. Ba ngày trước, ta về thấy ngươi biến mất liền biết có chuyện không ổn. Ta lập tức dùng cảm ứng giữa ta và Nguyên Phiến. Lúc lên núi thì vừa kịp thấy con tiểu kê kê đang chuẩn bị làm thịt ngươi, ta đành phóng ta một tia thần thức đuổi nó đi.”
“Vậy sao, ta cứ tưởng con chim đó mạnh lắm chứ?” Vân Phong bĩu môi nói.
“Ừ, nó không mạnh đâu, chỉ là một vạn ngươi cũng không đánh được nó. Hố hố.” Hư lập tức cười khả ố, còn tăng thêm âm điệu phía cuối câu, tranh thủ đả kích Vân Phong.
Vân Phong cũng chẳng bực mình, hắn chỉ tủm tỉm cười đáp:
“Ta biết, cho nên từ hôm nay ta sẽ cố gắng luyện tập cùng với Hỏa Sí Điểu. Rồi có một ngày, một vạn nó cũng không đánh được ta. Ha ha.”
“Thật không ?.”
“Đương nhiên.”
Hư không chịu thua, tiếp tục đả kích:
“Ngươi biết nó cấp nào không? Chỉ cần nó nhổ một bãi nước bọt là ngươi chết chắc.”
“Nó có đánh được ngươi không ?”
“Đương nhiên là không rồi, chỉ cần ta thổi một cái là nó đi.” Thế nhưng trong đầu, nó vẫn lầm bầm thêm một câu cuối : “Lúc chưa bị phong ấn.”
Vân Phong lập tức nhoẻn miệng cười hì hì, nói:
“Vậy thì đúng rồi, chỉ cần ta niệm một cái là ngươi đi, ngươi tin không.”
“Ặc”
Hư há hốc mồm, chẳng thể ngờ Vân Phong lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, à quên . . . lưng thú như vậy. Nó đành lảng sang truyện khác. Nếu cứ để Vân Phong tiếp tục nói như vậy, chắc chắn nó sẽ hộc máu tức chết.
“Nói về chuyện chính đi. Hừ. Lúc cứu ngươi ta đã xem qua cho Ma sủng ngươi mới nhận rồi. Tuy biến dị làm nó yếu đi nhưng cũng không đến nỗi nào. Nếu chăm sóc, nuôi nấng cẩn thận thì nó cũng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực đó.” Hư nhàn nhạt nói, rất có điệu bộ của một cao nhân.
“Ừ.” – Vân Phong tùy ý trả lời.
“Ừ ư ? Ngươi không hỏi tại sao à ?” Hư nóng mặt, hét lên trong đầu Vân Phong.
Vân Phong ngoáy ngoáy lỗ tai. Thế nhưng âm thanh là vang từ trong đầu hắn ra ngoài nên dù có làm gì cũng vô dụng. Hắn bước ra khỏi chậu, vừa mặc quần áo, vừa đáp:
“Hỏi, hỏi để làm gì. Nếu ngươi đã muốn nói thì không cần hỏi ngươi cũng nói. Nếu ngươi đã không muốn nói thì hỏi có ích gì.”
“Ít ra ngươi cũng phải tỏ vẻ quan tâm chứ.?”
“Nói hay không đây, ta không có thời gian đâu. Bắt đầu từ hôm nay ta phải tu luyện rồi. Không thể để mạng sống của mình phụ thuộc vào ý nghĩ của kẻ khác được.” – Vân Phong vẫn lạnh nhạt.
Đó không phải vì hắn muốn phũ với Hư mà là do con hàng này tính tình như vậy. Càng năn nỉ nó càng làm cao, cao đến mức dù ngươi có làm hết cách thì nó vẫn khiến ngươi năn nỉ. Nhưng hễ phũ với nó, nó lại quay sang năn nỉ, cầu xin ngươi nhận lấy.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:04 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
“Được, được, coi như ngươi giỏi.” – Hư ngoài miệng bất mãn nhưng vẫn giải thích cho Vân Phong.
“Tuy Hỏa Sí Điểu kia bị biến dị nhưng tổng thể vẫn coi như tạm ổn. Qua thời gian chữa thương cho nó, ta có thể thấy được cơ thể nó nhỏ bằng một phần ba so với cùng loài, sức mạnh, sức bền, sức chịu đựng ba phương diện đều giảm trên diện rộng. Nếu tính toán chi tiết thì những phương diện này cũng chỉ đạt được 5 phần của Hỏa Sí Điểu bình thường. Thế nhưng đôi cánh của nó lại phát triển mạnh một cách bất thường. Hai cánh cùng đuôi, to gấp đôi so với cơ thể làm tốc độ nó bạo tăng. Mặt khác, yêu hỏa của Hỏa Sí Điểu nằm trên cánh và lưng, do đó hỏa diệm của nó mạnh hơn 1 bậc.”
Vân Phong một bên nuốt những lời Hư giải thích vào trong óc, một bên nhíu mày trầm tư:
“Nói như vậy, sức mạnh, sức bền, sức chịu đựng giảm một nửa. Tốc độ, hỏa diễm tăng gấp đôi.”
Ngập ngừng một lúc, Vân Phong nói tiếp:
“Nếu nói như vậy, chẳng phải là đã bù trừ cho nhau rồi sao.”
“Ừ.” Hư tiếp tục cất lời: “Cho nên không thể huấn luyện Ma sủng theo hướng bình thường được. Theo ta thấy, nên tập trung vào huấn luyện tốc độ, khả năng phản ứng, cùng công kích từ xa. Như vậy mới có thể khiến Hỏa Sí Điểu phát huy sức chiến đấu lớn nhất.”
“Được, vậy làm thế nào bây giờ ?” – Vân Phong phân vân hỏi. Đôi tay thoăn thoắt thu dọn lại căn nhà bừa bộn. Tất cả đau đớn, mỏi mệt từ lúc bị thương tới giờ đã biến đi đâu mất.
“Ừm, đi săn là cách tốt nhất. Vì bây giờ Hỏa Sí Điểu chưa có bất kì kĩ năng nào, cho nên hai người cùng nhau săn dã thú là hợp lý. Vừa có thể luyện được khả năng bứt tốc, phản ứng nhanh cùng làm quen phương pháp chiến đấu.”
“Được. Ách.” Lúc này Vân Phong mới nhớ đến sự thay đổi thần kỳ trong cơ thể. Chỉ thấy hắn lắp bắp:
“Vừa rồi . . . vừa . . . rồi, ngươi làm gì ta vậy. Ta nhớ trước khi ngất đi, ta bị thương rất nặng. Hơn nữa, lúc ta tỉnh dậy, cơ thể hoàn toàn khác lúc trước. Cơ thể nhẹ hơn, lại còn có khí lực hơn nữa.”
“Đấy là do ngươi may mắn gặp ta, nếu không ngươi chết chắc.” – Giọng nói của Hư mang theo vẻ dương dương đắc ý khó có thể che dấu : “ Đêm ngươi bị thương, ta ra ngoài kiếm được một đám lớn đồ tốt. Vừa lúc ngươi bị thương thì dùng đến, thêm nữa ta tiện thể dùng năng lượng của mình chuyển hóa thành nguyên khí tinh thuần, vừa chữa thương, vừa tẩy tủy, phạt mạch cho ngươi một lần.”
“Vốn đến tuổi này của ngươi tập võ có chút chậm chạp. Ở những đại thế gia, trẻ lên ba, lên năm đã bắt đầu được tập luyện lấy căn bản rồi. Thế nhưng ngươi thì đã muộn ba năm. Nhờ lần tẩy tủy phạt mạch này mới giúp ngươi theo đuổi được bước tiến của bọn chúng. Thời gian trước là quá thiệt thòi cho ngươi. ”
Hai mắt Vân Phong sáng lên, chầm ngâm một lúc rồi mới nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Không cần cảm ơn. Nhớ giúp ta là được rồi.” Hư nói xong thì im lặng. Nó dần cảm thấy mình càng ngày càng thay đổi. Nó cảm thấy hình như trước kia, mình không tốt tính như vậy.
* * * * * * * * * * *
Đêm buông xuống, cả Giao Nguyệt Trấn càng trở nên náo nhiệt. Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt của thị trấn, trong một ngôi nhà nhỏ ở phía Bắc khu dân cư lại im ắng lạ thường.
Bên trong nhà, một tiểu hài có chút gầy gò đăng yên lặng khoanh chân nhập định. Gương mặt thanh tú nhưng mang theo vẻ già dặn trước tuổi đang nhăn nhó, tím tái, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Đôi môi hắn đang run rẩy, thì thầm không ra lời. Thời điểm này đang là cuối thu đầu đông, thế nhưng tiểu hài dù đã để nửa người cởi trần nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi tuôn chảy.
Trong đầu là một mảnh hỗn độn. Hắn giống như u linh lẳng lặng trôi đi về trước, bỏ lại cảnh vật hai bên đường. Những cảnh vật ấy có cảnh yêu ma quỷ quái, có cảnh sinh tử chưa rõ, có cảnh hạnh phúc vô bờ, có cảnh sinh ly tử biệt, có cảnh thập tử nhất sinh, có cảnh huynh đệ tương tàn, có cảnh nam nữ giao hoan . . . tất cả, tạo thành con đường nhân sinh.
Mặc dù dưới con mắt của Vân Phong, cảnh vật xung quanh chỉ là hư vô mờ mịt, mỗi bước đi không thể quan sát được mỗi cảnh trong con đường nhân sinh. Nhưng cái thế và khí chất của mỗi cảnh nhân sinh đều tạo thành những cảm giác đau khổ, thất vọng, vui vẻ, sung sướng . . . xuất hiện dần trong tâm linh hắn, khiến áp lực trong ngực hắn bao trướng.
Trong đầu hắn vang lên những câu hỏi từ vô tận hư không, trong đó tụ tập toàn bộ thần thức của Hư. Có thể nói, mỗi một câu, một chữ mà Hư nói ra mang theo toàn bộ áp lực của một Ma Sủng đỉnh cấp đồng thời cuốn luôn theo áp lực nhân sinh. Dù cho Ma sủng như Hắc Phong Cự Ưng cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi một tia thần thức của Hư, thế nhưng Vân Phong trong hoàn cảnh này vẫn phải chống đỡ, không những phải chống đỡ mà còn phải trả lời, phải phản kích, nếu không thần thức của hắn sẽ trọng thương, biến thành ngu ngốc. Đây không phải là nói Vân Phong mạnh hơn Hắc Phong Cự Ưng mà là do Hư điều khiển thần thức để gây áp lực chứ không phải dùng để tấn công.
Lúc này, hắn đang luyện một môn tâm pháp có tên Luyện Tâm Quyết do Hư truyền thụ. Luyện Tâm Quyết là môn tâm pháp dùng để luyện tâm, tăng trưởng thần thức. Tâm pháp này hoàn toàn khác biệt với các tâm pháp luyện tâm khác. Nếu như các phương pháp kia, chủ yếu dựa trên quan tưởng thiên văn, họa đồ, sông ngòi . . . để rèn luyện tâm trí kiên định, tăng cường thần thức thì Luyện Tâm Quyết đi sâu vào trải nghiệm nhân sinh, rèn luyện cảm quan, đúc lại tâm trí từ đó khiến thần thức có sự tăng trưởng vượt bậc.
Hàng vạn năm về trước, ở trước thời đại của Hư. Luyện Tâm Quyết là môn tuyệt học tối cao của Từ Hàng Tịnh Trai. Luyện Tâm Quyết tuy chỉ là một môn phụ trợ tu luyện, bảo trì bản tâm nhưng nó khiến khả năng cảm thụ nguyên khí của môn nhân Từ Hàng Tịnh Trai cũng tăng lên gấp mấy lần, tốc độ tu luyện cũng tăng lên gấp bội. Bất kì một nhân vật nào trong Từ Hàng Tịnh Trai xuất sư đều mang theo một thân tuyệt học cao thâm, thần thức mạnh mẽ, và nhất là không bao giờ bị đánh mất tâm trí. Kể cả các loại huyễn thuật, mê dược, ảo cảnh đều khó có thể làm khó bọn họ. Tất cả công lao đó đều từ Luyện Tâm Quyết mà ra.
Chính vì tác dụng nghịch thiên của Luyện Tâm Quyết, toàn bộ Ma giáo quyết định phải tổng tấn công Từ Hàng Tịnh Trai nếu không muốn tương lai Ma giáo bị hủy trong tay Từ Hàng Tịnh Trai. Lúc bấy giờ tam đại ma môn ngang hàng với Từ Hàng Tịnh Trai là Huyết Sát Môn, Tử Hà Cốc, Hủ Thi Tông cùng nhau liên thủ. Khiến bọn họ không ngờ là Từ Hàng Tịnh Trai đã vượt quá nhận thức của Ma môn. Đến cuối cùng, tứ đại môn phái cùng nhau lưỡng bại câu thương, cùng nhau xóa tên trên bản đồ.
Mãi tới một vạn năm sau, một lần tình cờ, chủ nhân trước đây của Hư mới có dịp đào được một tàng bảo, chính là tàng bảo của Từ Hàng Tịnh Trai vạn năm trước, chiếm được Luyện Tâm Quyết cao thâm này. Đây cũng là một trong những bản bí kíp hoàn chỉnh mà Hư có thể nhớ được cho tới bây giờ.
Muốn bước đầu luyện được Luyện Tâm Quyết cần xác định bản tâm của chính mình. Cái gọi là bản tâm chính là tâm ý, là ý chí ban đầu, là nhân sinh theo đuổi. Chỉ cần xác định bản tâm, không ngừng bồi đắp, nuôi dưỡng, dùng hồng trần, nhân sinh để thử nghiệm, đến cuối cùng, nếu có thể vẫn giữ được bản tâm, chính là đạt tới đại thành. Điểm đặc biệt của Luyện Tâm Quyết là không có điểm cuối, chỉ khi chết đi, nhân sinh chấm dứt, hồng trần biến mất, mới coi như là viên mãn. Đến lúc đó, tất cả còn lại chỉ là hư vô.
Cánh cửa đầu tiên của Luyện Tâm Quyết có tên Hồng Trần Nhân Sinh Lộ, chính là nhờ cao thủ có thần thức mạnh mẽ hơn khắc dấu ấn con đường nhân sinh trong đầu tiểu bối, để hắn có thể chọn được một con đường tu luyện bản tâm phù hợp với mình. “Nhân sinh như mộng - Hồng trần như mây - Năm tháng vô tình - Tinh tâm thủ hộ.”
Trong khung cảnh nhân sinh bên trong thức hải Vân Phong.
“Con kiến như ngươi tập võ để làm gì?” – Hư cao giọng quát.
“Trở nên mạnh mẽ.”
“Mạnh, mạnh cái chim. Cụ thể hơn?”
“Trở thành cường giả.”
“Cường, cường cái rắm. Mười người thì chín người đều trả lời như ngươi. Đứa còn lại trả lời còn khắm hơn, luyện võ để trở nên khỏe mạnh. Ta đếch hiểu sao nhân loại muốn khỏe mạnh thì phải luyện võ, tập thể dục hàng ngày cũng thừa khỏe rồi.”
“Thôi cường giả còn cao cấp hơn khỏe mạnh một tí, coi như là muốn trở thành cường giả đi. Thế trở thành cường giả để làm gì ?”
“Để không ai bắt nạt ta.”
“Tốt, gì nữa ?”
“Để bảo vệ.”
“Bảo vệ cái gì, cái rắm à, ngươi có ai mà bảo vệ. Ngươi là một đứa cô nhi, một đứa nô lệ.” Hư khích bác.
“Ta có bạn bè ta, có Hư, có Hỏa Sí Điểu. Có người thân của ta, có Bao thúc, Triển thúc, Hoa lão đầu, Lưu gia gia. Sau này còn có thêm nhiều, nhiều người nữa.” – Vân Phong nói như hét.
“Thối, thối lắm. Toàn sĩ diện hão, công tử bột, văn sĩ quèn.” Hư bịt bịt cái mũi nhỏ, làm ra vẻ như những từ mà Vân Phong nói ra còn dính nước tẩy tủy sáng nay. Thế nhưng sâu trong đôi mắt nó lại thỉnh thoảng lóe lên nhưng cảm xúc xa lạ, vui vẻ mà trước đây chưa từng có.
“Ngươi cho mình là người tốt hay kẻ xấu ?”
“Đương nhiên là người tốt.”
“Tại sao là người tốt ?”
“Não ngươi có phải bé bằng hạt nho không? Có thế mà không hiểu. Không làm việc xấu thì là người tốt chứ sao.”
“Á, à, con kiến này láo quá.” Nói xong áp lực của Vân Phong lại tăng lên gấp đôi. Mồ hôi lúc này vã ra như tắm, thế nhưng cả người hắn như bị đóng băng trên đất, không thể cử động. Hư cười lạnh, mượn việc công để trả thù riêng rồi lại hỏi tiếp:
“Trên con đường trở thành cường giả, ngươi sẽ làm gì.?”
“Tu luyện.”
“Nói cụ thể hơn, nếu không có tài nguyên thì lấy gì tu luyện.?”
“Làm việc để đi kiếm tiền.”
“Ngu như con cá thu. Đợi ngươi làm việc xong thì đến cuối đời cũng chẳng có thành tựu gì đâu con kiến ạ.”
“Nếu không thì phải làm gì ?”
“Dốt vì thiếu I ốt, không gì nhanh hơn là đi đánh cướp.”
“Đừng xúi dại ta, nếu đánh cướp thì chính ta đã trở thành kẻ xấu rồi.”
“Nếu ngươi không đánh cướp thì làm sao trở thành cường giả. Không thành cường giả thì suốt đời sẽ bị bắt nạt, uất ức. Ngươi làm sao có thể bảo vệ được người thân. Có thấy vô lý, có thấy khiên cưỡng không ?” Lúc này, Hư lại thêm vào trong lời nói một chút Dẫn Hồn Thuật và Mê Hồn Chú. Đây là điều kiên quyết để thành công. Nếu Vân Phong có thể chọn lựa con đường của mình, tìm ra bản tâm của mình thì hắn sẽ bước đầu thành công. Còn nếu không . . . thần hình câu diệt, vĩnh viễn biến mất.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:04 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Hồn thể Vân Phong lơ lửng trong không trung, mơ mơ màng màng. Hắn nghĩ lại một vòng mục tiêu nhân sinh của mình.
“Tại sao lại có sự đối lập như thế. Nếu muốn tốt cho bản thân, cho người nhà thì phải là một kẻ xấu, bất chấp thủ đoạn sao ? Giả như một tên quan tham ban đầu cũng chỉ muốn cuộc sống gia đình được cải thiện, sau đó dần dần sẽ vơ vét tiền tài từ người dân, tham hơn nữa là đục khoét quốc khố ? Hay nếu một thương nhân vì muốn kiếm tiền sẽ bắt đầu mua rẻ bán đắt, nhưng nếu không có thủ đoạn làm hại người lợi mình thì sao có thể giàu có ? Một người làm thuê bình thường cũng chưa chắc không biển thủ một ít đồ dùng về cho người thân. Chẳng lẽ cuộc sống này, mãi mãi là như vậy sao ?”
“Nếu vậy, mục tiêu trở thành cường giả ban đầu của ta là đúng hay sai ?”
“Nếu bất chấp tất cả trở thành cường giả lại là sai hay đúng ?”
“Nếu có người muốn hại ta, hại người thân của ta thì ta có nên giết họ không ?”
“Đây là tâm pháp của chính phái Từ Hàng Tịnh Trai, yếu quyết luyện thành là chỉ cần thủ vững bản tâm thì chẳng lẽ nếu bản tâm là hiếu sát, dâm dục thì đều có thể luyện thành hay sao ? Nếu vậy chính – tà đều có thể luyện. Giả như kẻ có ác tâm luyện được chẳng phải là hại cả thiên hạ hay sao ? Như vậy người sáng tạo ra tâm pháp này cũng là kẻ ác rồi.”
“Nhân sinh như mộng - Hồng trần như mây – Năm tháng vô tình – Tinh tâm thủ hộ có nghĩa là gì?”
“Nếu cứu một con cừu, sẽ làm con sói đói chết. Nếu giết một con rắn, chuột sẽ sinh sôi, phá hoại mùa màng. Nhân và quả, đúng hay sai, mấy ai có thể đoán được.”
Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Vân Phong khiến hắn vô cùng khó chịu. Từ những áp lực của nhân sinh và sức mạnh không thể chống lại, Vân Phong càng ngày càng chìm sâu trong nghi hoặc khó giải đáp.
Hắn và Hư đều không biết, Từ Hàng Tịnh Trai năm xưa khi truyền Luyện Tâm Quyết cho hậu bối đều có những buổi truyền đạo, hướng dẫn nhân sinh, giống như lão sư dạy chữ cho học sinh vậy. Nếu không chỉ trong khoảng thời gian ngắn mở ra Hồng Trần Nhân Sinh Lộ sẽ không thể chọn lựa kịp bản tâm của mình.
Từng phút, từng phút trôi qua, Vân Phong càng trở nên tái nhợt. Hình ảnh u linh trong thức hải Vân Phong cũng dần dần trở nên trong suốt. Từng đám vụ khí từ trên người dần dần bốc hơi lên cao.
Hư nằm uể oải ở một góc tối tăm trong thức hải nhìn thấy cảnh đấy thì sửng sốt vô cùng, lắc đầu khó hiểu. Nó vẫn còn nhớ rõ ràng, từ trước tới nay, người tu luyện công pháp này, mặc dù nói ban đầu có khó khăn khi trọn lựa bản tâm, chọn lựa con đường nhân sinh của mình nhưng cuối cùng đều sẽ qua được. Còn không nói đến tâm trí Vân Phong vô cùng kiên định, không dễ dàng xảy ra chuyện như thế này.
“Chẳng lẽ Vân Phong lại có tâm trí yếu kém đến như vậy sao? Liệu hắn có xảy ra chuyện gì không ?” – Hư thều thào tự hỏi, trong lời nói có cảm giác khó chịu.
Nó khó nhọc đứng dậy, di chứng từ việc giúp đỡ tẩy tủy và sử dụng thần thức quá độ lúc này mới thể hiện ra bên ngoài. Từng bước đi chậm chạp, xiêu vẹo không thể ngăn cản nó tiến tới gần Vân Phong.
Trên người Vân Phong, vụ khí bay ra càng nhiều, báo hiệu Vân Phong càng trở nên nguy cấp. Hai mắt u linh vẫn nhắm nghiền, thập phần khó chịu. Thế nhưng, cho dù là Hư cũng không thể nào giúp đỡ được, bởi tất cả đều là suy nghĩ trong lòng Vân Phong.
Hai chân hắn theo vụ khí bốc lên cũng dần dần tiêu thất.
Bụng biến thành hư vô.
Hai cánh tay hóa thành khói trắng,
Ngực cũng dần dần tan vào thức hải.
Đợi đến khi toàn bộ đầu của Vân Phong ở trong thức hải biến mất thì Hư trở nên trầm mặc, lẳng lặng chấp nhận số mệnh. Đến lúc này thì không còn điều gì có thể nói nữa. Nó biết rằng Vân Phong đến lúc này đã coi như là tử vong. Linh hồn triệt để biến mất, không thể luân hồi.
Thế nhưng nó vẫn không nhìn ra, mặc dù hồn thể của Vân Phong đã biến mất, nhưng đám vụ khí kia vẫn quanh quẩn trong thức hải. Cảnh tượng nhân sinh, đại biểu cho tu luyện Hồng Trần Nhân Sinh Lộ vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Mặc dù có thể cảm nhận được cơ thể tan biến, thế nhưng Vân Phong vẫn không hề cảm thấy đau đớn, có chăng hắn chỉ cảm giác được khó chịu khi bị áp bức mà thôi.
Hắn nhớ lại cuộc sống mấy năm qua của mình rồi đem đối chiếu với nhân sinh trước mặt. Dần dần, trong suy nghĩ của hắn tồn tại một tia sáng chợt lóe. Hắn muốn bắt lấy cái cảm giác ấy, thế nhưng mỗi lần chạm tới, nó đột nhiên tiêu thất.
Một lần.
Hai lần.
Vài lần trôi qua.
Vân Phong dần dần cảm giác được, cái cảm giác kia dẫn hắn đến trước hai từ “Đúng – Sai”
Giống như câu hỏi hắn hắn đã từng nghĩ: “Trên đời này ai có thể nói mình đúng hay sai. Tốt hay xấu.”
Bỗng nhiên, hắn như bắt lấy được cái gì đó. Phải, hắn bắt được cái cảm giác linh quang chợt lóe kia. Trong đầu hắn dần dần trả lời ra được những câu hỏi nhân sinh mà từ trước mình vẫn đau đầu tìm lời giải đáp.
“ Đúng hay sai trên đời cần gì người khác đánh giá, chỉ cần ta thấy đó là đúng thì là đúng, ta thấy sai thì là sai. Miệng thế nhân sao có thể đong đếm.”
“ Sống ở trên đời không ai có thể không ảnh hưởng đến người khác. Cho dù ta sống trong núi ăn thực vật mà sống thì cũng làm ảnh hưởng đến tự nhiên. Nếu suốt ngày vạch lá tìm sâu, truy tìm cái gọi là nhân quả, thì sống để làm gì. Thà rằng chết đi để không ảnh hưởng đến bất kì ai”
“Cũng giống như Luyện Tâm Quyết, nếu người chính phái có thể luyện được là phúc của giang hồ, kẻ tà ma luyện được là họa giang hồ. Lỗi không phải ở Luyện Tâm Quyết, mà thị phi phân ở lòng người. Ma đao trong tay thánh nhân cũng sẽ là thánh vật.”
“Nếu người đã có tâm muốn hại ta, hại người thân bên cạnh ta thì cần gì quản nhiều như vậy. Ngươi muốn hại ta thì ngươi là kẻ ác, đương nhiên phải diệt. Nếu có thể diệt thì không quản ngươi là ai, đều phải chết.”
“Nhân sinh trên đời, như giấc mộng
Hồng trần ngày tháng, giống như không
Tu tiên chi lộ, quên ngày tháng
Giật mình ngoảnh lại, có đáng không?
Năm tháng vô tình dài đằng đẵng
Bạch nhật vẫn mọc ở đằng Đông
Cảnh còn người mất, sao chua xót
Dưới bóng tà dương, một bóng hồng.”
“Hóa ra bản tâm của ta là vậy, là thủ hộ, là thưởng thức, là không hối tiếc. Dù đúng, dù sai, dù chính, dù tà cũng không cần để ý. Đối với người tốt với ta, ta tình nguyện làm thiên sứ. Đối với người ác với ta, đừng trách ta đưa ngươi vào tu la ngục. Chỉ cần khi ngoảnh lại quá khứ ta vẫn có thể mỉm cười thỏa mãn, thế là đủ. Đây mới là bản tâm chân thật của ta.”
Vân Phong đắc ý cười ha ha. Trong tiếng cười đắc ý, hắn không hề biết rằng vừa rồi, chỉ chậm thêm chút nữa là nguyên thần của mình hoàn toàn tan biến, hắn cũng không ngờ rằng, lúc này con đường nhân sinh mà hắn nghĩ ra đã hoàn toàn khác với tiền nhân.
Hư ủ rũ nằm một bên, buồn chán đợi chờ mình lại một lần nữa phong ấn chợt nghe thấy tiếng cười ha ha vang vọng khắp thức hải. Tiếng cười trong veo mang ý vị sung sướng.
Giữa thức hải, tất cả vụ khí từ người Vân Phong bay ra lúc trước bất ngờ quay trở lại như thời gian nghịch đảo. Từ đầu, ngực, rồi đến tay chân xuất hiện. Một lần nữa, một Vân Phong hoàn hảo xuất hiện. Trên miệng hắn vẫn còn đọng lại nụ cười chiến thắng.
Toàn bộ Hồng Trần Nhân Sinh Lộ bỗng nhiên thứ gì đó hút đi, hóa thành hai khỏa ngọc châu, một khỏa tỏa ra quang mang thánh khiết, tinh khôi. Một khỏa lại tỏa ra màu sắc đen tối âm trầm.
“Thành.” Vân Phong đắc ý hét to, hai khỏa ngọc châu bỗng dung nhập lại thành một, nửa trái màu trắng, nửa phải màu đen.
Cuối cùng hắn đã sơ nhập Luyện Tâm Quyết, hoàn thành Hồng Trần Nhân Sinh Lộ.
“Cuối cùng ta đã hoàn thành rồi.” Vân Phong quay về phía Hư, nói.
Hư không tin vào mắt mình, dùng cái chân nhỏ, dụi dụi mắt vài lần. Mãi tới khi xác nhận mình không nằm mơ mới hét lên:
“Tốt quá, thật tốt quá. Ngươi vẫn chưa chết. Vậy mà ta cứ tưởng . . . Ha ha.” Đôi mắt nó cũng có chút phiếm hồng.
“Ngươi mới chết ấy. Ta làm sao chết được.”
Vân Phong gõ vào đầu con Ma sủng nhỏ, hắn nhìn thấy trong mắt Hư là vui vẻ thật lòng thì cũng thật cao hứng. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn cũng đã coi Hư như người thân của mình vậy. Bây giờ thấy Hư cũng vui vẻ khi mình tai qua nạn khỏi thì càng an tâm hơn.
“Đây chính là bằng hữu đầu tiên mà ta sẽ thủ hộ.” Vân Phong thầm nhủ.
Khỏa ngọc châu theo tiếng lòng của Vân Phong chợt lóe rồi dung nhập vào trong trái tim của linh hồn thể. Chỉ nhoắng cái đã không thấy đâu. Đồng thời hắn bị đẩy ra khỏi không gian thức hải.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình. Vào đêm tối, hắn có thể nhìn xa được một mét là hết cỡ, nhưng giờ đây, khoảng cách ấy đã tăng lên thành ba mét. Những vật trong bán kính này, hắn còn nhìn rõ hơn. Kể cả là một con kiến đang chạy trên tường, hắn cũng có thể nhìn ra. Kiểm tra toàn bộ ngũ giác của mình, Vân Phong có thể thấy được chúng linh mẫn đến lạ thường, ít nhất cũng phải tăng gấp đôi.
Hắn lập tức quy kết tác dụng này cho Luyện Tâm Quyết.
Vân Phong không biết rằng từ trước tới nay, những người bước qua Hồng Trần Nhân Sinh Lộ, không có ai có được hiệu quả như hắn. Tất cả những người chọn con đường nhân sinh của mình đều được trưởng bối phân tích kỹ lượng, cho học từ khi còn là tiểu hài non nớt, cho nên con đường nhân sinh kia đều là chính đạo. Chưa có ai giống như Vân Phong, nhìn qua mặt tối của thế gian, đồng thời dung nhập với bản chất thiện lương của hắn.
Giờ đây, hắn giống như bước song song trên hai con đường. Mỗi bước chân lại dẫm lên một con đường khác nhau.
Thế nhưng, hắn vẫn chỉ là hắn, không có gì thay đổi. Chỉ là cách hành sử của hắn đôi lúc khác nhau, có lúc sẽ ấm áp như thái dương, có lúc lại lạnh lùng như hàn nguyệt. Có lúc thiện lương như thiên sứ, có lúc tàn ác như tu la.
Điều đó khiến bản tâm của hắn chia làm hai nửa, giống như có hai linh hồn bất đồng cùng tồn tại. Làm hắn có cảm giác linh mẫn gấp đôi.
Không chỉ vậy, giai đoạn tu Luyện Tâm Quyết sau này, vì có hai bản tâm, nên hiệu quả nhận được của hắn cao gấp hai lần bình thường. Có thể coi là vô tiền khoáng hậu.