Bẩy giờ sáng, trong một khu rừng trúc nhỏ, kín đáo ở cạnh Bắc khu. Một tiểu hài tử nửa thân để trần, lộ ra cơ thể gầy còm nhưng rắn chắc đang đứng tấn. Khuôn mặt non nớt pha chút cương nghị đang lấm tấm những giọt mồ hôi. Dù cho gió đầu đông thỉnh thoảng vẫn thổi không ngừng, nhưng vạt áo sau lưng hắn đã ướt đẫm từ lâu. Hắn vẫn không ngừng nghỉ, mặc cho ánh dương chiếu rọi hay mồ hôi đầm đìa, công việc đứng tấn vẫn không hề dừng lại.
Đứa trẻ này không ai khác chính là Vân Phong.
Từ lúc hắn bị Hắc Phong Cự Ưng tẩn một trận đến bây giờ cũng đã là nửa tháng. Nửa tháng thời gian, Vân Phong đã bắt đầu bước đầu tập luyện. Bởi vì Vân Phong chưa tập trụ cột từ trước, cho nên nửa tháng nay, hắn chỉ tập đứng tấn, luyện kiếm, luyện chiêu căn bản. Ngày nào hắn cũng tập từ sáng sớm đến tối khuya mới về. Đến đêm hắn lại đọc sách, tìm tài liệu . . . bổ sung lại những kiến thức mà mình thiếu, đồng thời dùng Luyện Tâm Quyết để nuôi dưỡng bản tâm của mình.
Hàng ngày, Hỏa Sí Điểu cũng được hắn thả tự do tập luyện ở một cánh rừng gần đó. Vừa làm quen với cách sinh tồn, cũng vừa luyện tập cách chạy chốn hoặc tấn công, giúp nó không còn bỡ ngỡ khi phải chiến đấu như đêm hôm đó nữa.
Hư thì vẫn trốn trong hình săm trên tay để hấp thụ nguyên khí bổ sung năng lượng. Thế nhưng vì không có tinh thạch, nguyên liệu quý hiếm nên tốc độ hồi phục không được khả quan cho lắm.
Đang lúc Vân Phong đứng tấn, một giọng nói thanh thúy, dễ nghe vang lên đằng sau lưng hắn:
“Tiểu Phong, ăn cơm thôi.”
Ở phía sau, một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, tay sách theo một giỏ điểm tâm nhẹ nhàng bước tới. Cho dù lá trúc rơi đầy dưới chân, bước chân của nàng vẫn nhẹ nhàng, êm ái. Chỉ phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ. Từ đó có thể thấy nàng là người hiền lành, nhẹ nhàng và gia giáo, được dạy dỗ kĩ lưỡng từ nhỏ.
Nghe được tiếng gọi, Vân Phong liền thở ra một hơi. Cả người vô lực ngã xuống. Vài tiếng leng keng từ hắc thiết rơi ra từ người hắn. Dường như chỗ hắc thiết kia năng đến cả chục cân.
“Tiểu Phong à, hôm nay lại tăng thêm hắc thiết sao? Ngày nào đệ cũng tập như vậy không khéo sẽ mệt chết đó.” – Giọng thiếu nữ lại vang lên nhẹ nhàng phía sau.
Vân Phong mỉm cười. Hắn quay lại phía sau, nói:
“Tỷ tỷ không cần mang thức ăn đến cho đệ đâu. Để đệ tự nấu cũng được mà.”
Đối mặt với Vân Phong là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, thanh thuần, đáng yêu. Đôi mắt to, tròn, đen láy như hai viên hắc trân châu. Cái mũi dọc dừa nằm cân đối trên cái miệng nhỏ hồng. Mái tóc dài, đen bóng để xõa ngang lưng. Một bộ quần áo giản đơn nhưng rất sạch sẽ màu xanh lá càng khiến nàng trông xinh đẹp mà đầy sức sống.
Trung Hoa Hoa
Nhìn điệu bộ xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã như thế này của nàng, chẳng ai nghĩ tới hàng tháng, nàng đều phải chịu cảnh dày vò vì bệnh tật.
Tuy bệnh tật triền miên, nàng vẫn trổ mã thành một cô gái xinh đẹp. Bệnh tật vẫn chẳng ngăn được nàng yêu đời, yêu cuộc sống. Nàng giống như cây trúc cao cao, lúc nào cũng đứng thằng, dù có gió mưa bão tố, nàng vẫn kiên cường sống. Càng ngày càng xanh tươi, càng ngày càng xinh đẹp.
Nàng từng nói dù có thế nào, mạng của nàng cũng sẽ giống như trúc, không bao giờ buông bỏ. Nàng sẽ luôn quý trọng tính mạng mình, quý trọng công lao từng ấy năm bôn ba của người cha số khổ.
Có lẽ vì vậy, nàng rất thích nơi đây. Ở nơi này, nàng tìm thấy hình bóng của mình ở từng thân trúc, trong từng búp măng. Cũng chính nàng giới thiệu chỗ này cho Vân Phong, giúp hắn có một địa phương tuyệt vời để tập luyện.
“Chẳng lẽ đệ lại muốn tỷ trở thành người vong ân phụ nghĩa sao. Tỷ chỉ có thể nấu cơm, giặt giũ quần áo hộ đệ để bày tỏ lòng cảm ơn. Nếu không có đệ thì giờ này tỷ đã chết hoặc bị làm nhục rồi. Hay là . . . đệ chê tỷ tỷ nấu ăn giở, hoặc là . . . chê tỷ phá rối đệ.” Hoa Hoa có chút mất mát đáp.
“Ách, không phải vậy.” Vân Phong muốn vả vào miệng mình một cái, nói: “Hoa hỏa tỷ thiện lương, hiền lành như vậy, tại cái miệng không thành thật này lại làm tỷ tỷ buồn bực. Để đệ đánh nó vài cái.”
Hoa Hoa nhìn điệu bộ muốn đánh lại thôi của Vân Phong mà phì cười, nụ cười tươi như nắng ấm khiến ai cũng phải thất thần nhìn ngắm. Nàng can ngăn:
“Thôi, thôi. Coi như tỷ cầu tình hộ cái miệng đấy được không. Để tí nó phải trả nợ tỉ bằng cách ăn hết thức ăn.”
“Vẫn như hôm qua thôi. Đệ cố gắng ăn nhé. Phụ thân tỷ vẫn chưa đi rừng về nên chưa có thịt thú rừng mới.” Hoa Hoa mỉm cười thật tươi, nói.
Đôi tay thon dài, trắng trẻo thoăn thoắt lấy đồ ăn từ trong giỏ trúc. Hai cái màn thầu nhân thịt lớn vẫn còn nóng hôi hổi, một đĩa rau cải xào, thêm một ít thịt thú rừng kho. Tuy chỉ là vài món ăn dân dã thôn quê, nhưng nó vẫn khiến Vân Phong nuốt nước miếng cái ực.
“Tỷ nói gì vậy, đây toàn là những món ngon nhất đệ được nếm đó.” - Hắn nhanh chóng cầm đũa, một bên vừa gắp, vừa nhồm nhoàm nói chuyện.
Vân Phong nói đúng là sự thật. Mấy năm làm quáng nô, hắn chưa bao giờ được ăn thịt chứ đừng nói đến những món ăn nóng hổi, ngon lành thế này. Thế nhưng những lời nói ấy vào tai thiếu nữ lại giống như đang nịnh đầm.
“Làm gì có người nào tiện tay lấy ra hai kim tệ mà chưa được ăn một bữa sơn hào hải vị.” Hoa Hoa nghĩ thầm, rồi gõ nhẹ lên đầu Vân Phong. Hai má đỏ bừng vì ngượng, nói:
“Tiểu quỷ, không thành thật gì cả.”
“Ai ui, tỷ tỷ thật là, để ta ăn xong đã.”
-----------
“Hoa Hoa tỷ, tỷ vẫn chưa nói cho đệ biết vì sao hai người lại tìm được đệ đó.” – Vân Phong vừa tiêu hóa chỗ thức ăn vừa lơ đễnh hỏi chuyện. Khi ăn xong đều cần thời gian giảm sóc mới có thể tiếp tục tập luyện, cho nên hắn thường đọc sách hoặc tán dóc với Hoa Hoa tỷ sau khi ăn.
“Tỷ tưởng đã kể cho đệ rồi.” – Hoa Hoa cất bát đũa vào giỏ, nói.
Vân Phong lười nhác, nằm trên lá trúc, trong miệng ngậm một cành trúc nhỏ để xỉa răng. Búng ra một hột cơm còn dính trên mép, hắn nói:
“Tỷ chưa kể a.”
Hoa Hoa gật đầu, coi như không có gì, kể tiếp:
“Ừ, vậy tỷ nói. Sau ngày hôm ấy, mặc dù hai cha con tỷ cũng rất muốn tìm đệ để cảm ơn, thế nhưng đệ lại suốt ngày ở trong nhà. Hơn nữa cha ta chưa biết tên đệ, cho nên hai chúng ta không biết kiếm đệ như thế nào.”
“Mấy hôm sau, cha ta nghe được mọi người trong trấn bàn nhau. Lưu lão tiên sinh có nhận một đứa cháu, hình dáng và tuổi tác cũng có tám phần giống đệ, nên chúng ta bàn nhau thử đến nhà và xưởng của Lưu lão xem thử. May mắn là tìm thấy đệ ở nhà.”
Nghe tới Lưu gia gia, Vân Phong không kìm được mà hỏi:
“Lưu gia gia của ta rất giỏi sao ?”
Cho tới bây giờ, hắn không biết gì nhiều về gia gia mình. Ngoại trừ một lần gặp mặt đêm khuya, nói vài câu chuyện. Chủ yếu là Lưu gia gia hỏi, hắn trả lời còn đâu là hắn mù tịt. Mãi tới bây giờ là gần 1 tháng, hắn vẫn chưa gặp lại Lưu gia gia một lần nào nữa. Trong lòng hắn cũng có chút buồn bã và nhớ mong.
“Lưu gia gia là đệ nhất Chế khí sư của Giao Nguyệt Trấn này. Đệ nói xem có giỏi không ? Hơn nữa nghe người ta đồn rằng Lưu gia gia của đệ từng đi ra từ một thế lực Thanh Đồng cấp đó.”
Ngập ngừng một lúc, thiếu nữ rụt rè nói như sợ làm mất lòng Vân Phong:
“Tuy nhiên . . . ta nghĩ . . . chỉ là tin đồn thôi, nếu gia gia của đệ đi ra từ Thanh Đồng cấp thế lực thì sao lại phải ở lại trấn nhỏ bé này chứ.”
Hoa hoa tỷ rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, cho nên Vân Phong cũng không phật lòng. Hắn gật đầu, trầm ngâm nói:
“Tỷ nói cũng đúng.”
Tuy nói vậy, nhưng trong đầu Vân Phong lại đang tính toán về các cấp bậc thế lực trên Huyền Đông lục địa này. Trong đầu óc của một tiểu hài tử dù sao cũng có hư vinh.
“Nếu như Lưu Hàn gia gia mà có xuất thân từ Thanh Đồng cấp thế lực thì uy phong cỡ nào chứ.” Vân Phong thầm nghĩ.
Phải biết rằng các thế lực trên lục địa được chia làm các cấp: Lam Sa - Tông Bì - Bích Thạch - Thanh Đồng – Hắc Thiết – Bạch Ngân – Hoàng Kim ( cái này được phân theo từng loại nguyên liệu ở trong đất + màu sắc ấy mọi người: cát – đất – đá – đồng – sắt – bạc – vàng ). Một thế lực Thanh Đồng cấp đã thuộc loại cấp bậc trung thượng rồi. Nghe nói Bách Dạ vương triều cũng là một thế lực Thanh Đồng cấp. Mà tứ đại gia tộc trong cái trấn này cũng chỉ là loại thế lực bất nhập lưu mà thôi.
“Ặc, nếu như vậy, tương đương với Lưu gia gia là một khách khanh của Vương triều sao. Vậy thì không phải, không phải rồi.” – Vân Phong lắc lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ vừa nhen nhóm.
Hắn đang định chuyển chủ đề để nói chuyện với Hoa Hoa tỷ thì bỗng nhiên, một giọng nói tràn đầy “tình thương mến thương” vang lên bên trái khiến Vân Phong giật mình vì sởn da gà.
“Hóa ra Hoa Hoa muội ở đây. Muội làm vi huynh đi tìm thật khổ a.”
Không cần quay mặt, Vân Phong cũng đoán được là ai. Trong cả Giao Nguyệt Trấn chỉ có vài người Vân Phong biết mặt. Mà người vừa có ý với Hoa Hoa tỷ, lại là người hắn quen biết thì chỉ có thể là Đỗ tam công tử - Đỗ Thái.
Vân Phong lẳng lặng quay mặt lại, đối diện với Đỗ Thái khiến hắn giật mình thốt lên:
“Là ngươi?”
Đỗ Thái theo dõi Hoa Hoa từ lâu, vốn biết nàng thường thích ra rừng trúc này ngắm cảnh. Nhưng ngặt nỗi mỗi lần nàng đi đều có cha mình là Trung Văn đi theo. Lần này, hắn nhận được mật báo, Hoa Hoa tới đây mà Trung Văn cũng vào rừng săn bắt, hái thuốc nên hắn tưởng nàng hôm nay đến đây một mình, lẳng lặng đi theo. Đâu ngờ, cái tên ranh con hắn ghét nhất lại có mặt ở đây. Nhìn biểu hiện của hai người có vẻ như không phải tình cờ gặp mặt.
Vân Phong nhìn thấy Đỗ Thái thì cảm thấy không có gì ngạc nhiên, hắn đoán có lẽ Trung Văn thúc thúc không có nhà nên tên Đỗ Thái liều mình làm bậy.
“May mắn mà có ta bên cạnh.” Vân Phong nghĩ đến Hoa Hoa tỷ, thở phào nhẹ nhõm rồi hất hàm hỏi ngược lại:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Tất nhiên là tìm Hoa Hoa của ta rồi.” – Đỗ Thái bày ra bộ dáng công tử anh tuấn, nho nhã. Chiếc quạt xếp mở bung ra dưới ánh nắng sớm càng tăng cho hắn một vài phần tiêu sái. Nếu không phải trông hắn quá gầy gò, bệnh trạng vì dâm dục quá độ thì có lẽ cảnh tượng này sẽ đẹp hơn rất nhiều.
“Ai là Hoa Hoa của ngươi.” – Hoa Hoa hừ lạnh.
Đỗ Thái nhoẻn miệng cười, gấp rút đi đến bên cạnh Hoa Hoa, nói:
“Hoa Hoa xinh đẹp, tiểu Hoa, nàng chẳng lẽ lại không biết tình cảm của ta sao. Từ lúc ta mới nhìn thấy nàng đã yêu nàng rồi. Ngày nào ta cũng nghĩ về nàng, mong nàng có thể ở bên ta. Chỉ cần nàng đồng ý làm tiểu thiếp của ta, ta đảm bảo sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc, cha nàng cũng không cần khổ khổ cực cực kiếm tiền chữa bệnh cho nàng nữa.”
Đỗ Thái vừa đi vừa nói một cách gấp gáp, chỉ hận không thể lập tức ôm giai nhân vào trong ngực, hảo hảo ôm ấp một phen.
Đang lúc Đỗ Thái cao hứng, chẳng biết từ bao giờ có một cây kiếm chặn ngay trước họng. Chính là thanh kiếm mà Vân Phong vẫn thường dùng để luyện kiếm.
Vân Phong sắc mặt lạnh lùng, kéo Hoa Hoa ra sau lưng, nói:
“Đỗ tam công tử, xin hãy tự trọng. Hoa Hoa tỷ không thích ngươi quấy rầy. Xin đừng miễn cưỡng.”
Đỗ Thái cau mày, nhìn tiểu tử trước mắt mà cảm thấy chán ghét vô cùng. Chính vì tiểu tử này mà hắn đã bị gia tộc trách phạt. Ngay cả hai bảo tiêu giúp hắn làm việc xấu cũng bị trừng trị và cấm túc. Bây giờ bên người hắn quả thực chẳng có ai có thể dùng. Tất cả đều tại thằng nhóc khốn khiếp này.
Trong phút chốc, trong đầu Đỗ Thái bỗng có ý nghĩ hung ác:
“Ta không thể để tên khốn này phá hỏng chuyện của ta được. Ta cần phải đánh hắn, đánh cho hắn chừa thói xen vào chuyện của người khác đi.”
“Nhưng mà, tổ phụ đã từng ra nghiêm lệnh không được động thủ với thằng nhóc Vân Phong này vì bất cứ lý do gì.”
“Cho nên, nhất định phải giết chết hắn. Giết xong thì không bằng, không chứng. Không ai biết là ta làm.”
“Chỉ có tiểu yêu tinh kia biết chuyện. Sau khi vui đùa với nàng xong, ta cũng phải giải quyết nàng. Nếu không, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Nhưng đáng tiếc a.”
“Tiểu tử, ta cho ngươi một con đường. Biết điều tránh ra chỗ khác, nếu không . . . “
“Nếu không làm sao . . .” – Vân Phong cảm giác được có gì đó không đúng. Cảm giác linh mẫn từ sau khi dựng lên bản tâm khiến hắn thấy có sự nguy hiểm trong lời nói của Đỗ Thái. Hắn nhanh chóng dùng mối liên hệ giữa mình và Hỏa Sí Điểu để gọi nó về.
Đỗ Thái cười lạnh, đáp:
“Nếu không, chết.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng gạt kiếm trước ngực, mở ra chiết phiến công kích về phía ngực Vân Phong. Toàn bộ tu vi Nguyên đồ nhị trọng – Luyện bì cảnh hiển hiện ra trước mặt, hoàn toàn không để Vân Phong có cơ hội phản kích.
Vân Phong không hề cảm thấy nao núng, Luyện Tâm Quyết liền được vận dụng. Bản tâm soi sáng khiến đầu óc hắn trở nên lãnh tĩnh, không lo lắng, không sợ hãi. Hắn đẩy Hoa Hoa sang một bên rồi dùng kiếm đảo ngược lại, tạo thành một chiêu Áp kiếm thức căn bản.
Hoa Hoa bị Vân Phong đẩy ra, gấp gáp kêu lên:
“Tiểu Phong cẩn thận.”
Nàng không biết võ công, không làm gì được, chỉ có thể luống cuống tay chân lui ra xa, tránh làm ảnh hưởng đến Vân Phong.
“Nếu chẳng may, Vân Phong có bị thương, ta sẽ dùng tấm thân này để đổi lấy tính mạng cho hắn. Hơn nữa, Vân Phong lại là cháu của Lưu lão, chắc rằng Đỗ Thái cũng sẽ không làm quá.” – Hoa Hoa nghĩ, thầm an tâm. Thế nhưng nàng không biết, chính vì Vân Phong là cháu Lưu lão nên nếu Vân Phong thất bại, nàng và hắn đều khó tránh khỏi cái chết.
Giữa sân, Áp kiếm thức căn bản vừa sử ra, thiết kiếm đè lên chiết phiến khiến nó không di động mảy may. Mặc dù Áp kiếm thức chỉ là cách sử dụng kiếm bình thường, nhưng dưới bàn tay của Vân Phong, nó lại xảo diệu lạ thường, chặn đứng thế công của địch nhân.
Đỗ Thái thấy thế, có vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ chỉ là một tên nhóc con mà kiếm chiêu đã chính xác như vậy. Hơn nữa, khí lực của hắn rất lớn. Khí lực như vậy dường như Luyện cơ trọng của tiểu tử kia đã ngang bằng mình. Giờ này hắn đã 19 tuổi, mà tiểu tử kia chỉ có 8 tuổi là cùng, còn chưa bằng một nửa tuổi của hắn. Thế mà lực đạo đã lớn thế này. Nếu để hắn tiếp tục phát triển thì sau một hai năm nữa, tiểu tử kia sẽ đánh cho hắn khó mà ngóc đầu lên được.
Mỗi cảnh giới Luyện thể trong Nguyên Đồ Cảnh không phải ai cũng giống nhau. Có người luyện được 50 % cơ nhục trong cơ thể đã chuyển qua luyện bì, nhưng có người lại Luyện cơ đến 80% mới chuyển qua Luyện bì. Cho nên cảnh giới cùng sức lực mỗi người mỗi khác. Nếu phần trăm tu luyện của cơ thể càng cao, tích lũy nền móng càng tốt thì sau này thành tựu càng lớn.
Đỗ Thái mặc dù là thiếu gia Đỗ gia nhưng lười làm, ham chơi, lại thường xuyên hoang dâm nên thân thể càng ngày càng kém. Luyện cơ trọng của hắn chỉ đến được 40%, lực đạo mạnh nhất tương đương 100 cân. Trong khi đó, Vân Phong lại được tẩy tủy, phạt cân, tốc độ luyện thể nhanh tới kinh người. Nửa tháng nay, dưới sự chỉ đạo của Hư lại càng đào móc tiềm năng của mình. Cơ nhục đã luyện được đến 70% toàn bộ cơ thể. Nếu chỉ tính lực đạo cũng đã là 120 cân. Đây cũng là do tuổi của Vân Phong quá nhỏ, nếu để lớn thêm chút nữa, đừng nói là 120 cân, cho dù là 200 cân cũng thừa sức.
Vài chiêu đi qua, người đến ta đi, không ai nhường ai, Đỗ Thái cũng dần lâm vào bị động, lực đạo của hắn thấp hơn đối phương một bậc. Hắn chị áp bách chỉ có thể hoàn thủ, hoàn toàn bị đối phương nhân cơ hội diễn luyện kiếm pháp căn bản.
Mỗi giây mỗi phút đi qua, kiếm chiêu của Vân Phong càng thêm thuần thục, tốc độ trận đấu cũng ngày càng nhanh. Thấy tiềm năng của Vân Phong, sát khí trong mắt Đỗ Thái càng ngày càng đậm. Lớp da của hắn bỗng trở nên trơn nhẵn dị thường, nhất là phía cánh tay, cổ và mặt. Đây là tiêu trí Luyện bì của Nguyên đồ cảnh.
“Nhóc con, được lắm, nhưng dù khí lực ngươi có lớn đến đâu, cũng không thể làm gì được ta.” – Đỗ Thái hắc hắc cười. Đôi mắt không tự chủ lại nhìn về phía Hoa Hoa một lượt rồi tiếp tục tấn công.
“Phù Dung Giảo Sát” – Hoang cấp sơ phẩm võ kĩ lần đầu tiên được thi triển ra. Đỗ Thái biết những chiêu thức căn bản bình thường kia, không thể đánh được tiểu tử này, chỉ có thể dùng võ kĩ cùng cảnh giới áp chế.
Đây cũng là chiêu thức võ kĩ duy nhất hắn học. Không phải vì hắn muốn có tuyệt chiêu bảo mệnh mà hắn học vì tuyệt chiêu này rất đẹp, đẹp đến mức các cô nương rất ưa thích, lại phối hợp với chiết phiến trong tay càng khiến hắn dễ dàng tán gái. Nói cho cùng, tuyệt chiêu này của hắn đa phần sử dụng để tán gái mà thôi.
Chiết phiến từ trong tay Đỗ Thái vung ra như ám khí. Giữa đường lại xảo diệu bung ra như cánh hoa, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Phù dung nở chỉ trong sát na, dưới cái đẹp lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
Hoa Hoa kinh diễm, bụm cái miệng nhỏ nhắn lại. Chỉ sợ vô ý mà hét lên gây ảnh hưởng đến Vân Phong. Vân Phong không có võ kĩ, điều này nàng biết, cho nên nàng lại càng sợ hãi. Không có võ kĩ đấu với võ kĩ là thiệt thòi cực lớn.
Thấy chiết phiến xoay tròn trước mặt, Vân Phong ngửa đầu ra sau, thế Thiết Bản Kiều lập tức được thi triển, vừa vặn tránh thoát được một chiêu trong gang tấc. Chiết Phiến phi ra sau lập tức cắt đứt ba bốn gốc cây trúc. Thế đi của nó vẫn không dừng lại.
Không để cho Đỗ Thái có cơ hội thở dốc, Vân Phong lộn người lại, hồi mã thương. Dùng một chiêu Tiễn kiếm thức cơ bản, người, kiếm hòa làm một thể, nhằm vào Đỗ Thái mà tới.
Tiếng gió vù vù xé rách không khí khiến Đỗ Thái không kịp phòng bị, chỉ có thể dùng những bộ phận đến cảnh giới Luyện bì như tay, ngực đến ngăn cản.
Kiếm chiêu đi qua, mặc dù có lớp da được bảo vệ nhưng vẫn để lại trên cánh tay hắn một vết thương sâu hoắm.
Trái ngược với hắn, Vân Phong cũng không hề bị thương. Một thân lam bào ngoại trừ vài vết bẩn cũng không có vết rách. Có chăng chỉ là hụt hơi khi thể lực không theo kịp tốc độ tấn công mà thôi. Hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Thái, tranh thủ khôi phục thực lực.
Hiệu quả của bản tâm cùng Luyện Tâm Quyết được thể hiện ra một cách triệt để trong trận đấu vừa rồi.
Hoa Hoa thấy Vân Phong chuyển bại thành thắng trong lòng vô cùng cao hứng. Nàng hét lớn:
“Tiểu Phong, đệ tuyệt quá.”
“Đ* m*, hai tên cẩu nam nữ các ngươi dám làm ta bị thương.” Đỗ Thái phẫn uất hét lên, đôi con ngươi vì đau đớn còn có nước mắt chảy ra. Hình tượng công tử ca giờ phút này mất sạch. Hắn khóc lóc, ôm cánh tay đau rát nhìn về phía Vân Phong. Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ bị chảy máu chứ đừng nói là bị một vết thương sâu đến tận xương như thế này.
Đau đớn khiến hắn gằn từng chữ, rít gào:
“Hôm nay, ta cho các ngươi chết sạch. Riêng con tiểu tiện nhân kia ta sẽ chơi nó đến chết đi sống lại. Chơi chán ta lại mời bạn bè đến chơi, chán nữa ta lại bán nó cho kĩ viện để người ta chơi nó miễn phí. Đ* m*, dám giả bộ thanh cao trước mặt lão tử. Các ngươi chết chắc rồi . . . ”
Hàng loạt ô ngôn uế ngữ từ người Đỗ Thái phóng ra, chỉ thấy hắn lôi ra từ bên hông một cái Nguyên phiến màu xanh, màu sắc đậm hơn, lại đẹp hơn Nguyên phiến của Vân Phong một chút.
Hoa Hoa bên cạnh nghe lời Đỗ Thái thì tức giận không thôi, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Phiến kia thì lại kinh hô:
“Đồng phiến cao cấp. Chỉ có Ma sủng cao cấp mới đáng để dùng Đồng phiến cao cấp cất giữ. Tiểu Phong, mau trốn đi.”
Hoa Hoa thấy vậy thì sao Vân Phong lại không thấy chứ. Quả thực nếu là một Ma sủng cao cấp thì Vân Phong không phải đối thủ, tuy hắn có thể dựa vào tốc độ sau khi tẩy tủy để trốn, nhưng Hoa Hoa tỷ làm sao mà trốn đây. Nghe những lời dâm dục của Đỗ Thái, hắn biết nếu Hoa Hoa tỷ rơi vào tay đối phương thì sống không bằng chết. Trung Văn thúc thúc dù có quay lại cũng không thể đấu lại Đỗ Gia. Như vậy, một nhà hai mạng sẽ cùng ngậm hận mà chết.
“Hoa Hoa tỷ, tỷ có tin ta không?” – Vân Phong lạnh lùng, âm trầm quay ra nhìn Hoa Hoa tỷ, hỏi.
Không hiểu sao lúc này, Hoa Hoa lại cảm giác lạnh lẽo khắp sống lưng. Nhìn Vân Phong trước mặt, hoàn toàn trở thành một người khác so với Vân Phong vui vẻ hay cười mỗi ngày. Nàng chợt sợ hãi, nhưng trái tim nàng mách bảo, Vân Phong sẽ không để nàng chịu thương tổn. Hoa Hoa nhìn hắn, nở nụ cười:
“Ta tin, chỉ cần có Phong đệ ở đây. Tỷ tỷ không sợ cái gì hết.”
Vân Phong nở nụ cười, thì thầm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Vân Phong nhẹ nâng thiết kiếm lên trước mặt, khiêu khích nhìn Đỗ Thái. Trong lòng hắn liên tục kêu gọi Hỏa Sí Điểu dùng tốc độ nhanh nhất để trở về. Về phần Hư, Vân Phong triệt đề bỏ qua, dù thần thức hay năng lượng của Hư đều ở mức cạn kiệt, không thể giúp đỡ hắn một chút nào.
Mặc dù trong hiểm cảnh nhưng chiến ý của Vân Phong càng ngày càng cao. Đây là lần đầu tiên, hắn đối mặt chiến đấu một mất một còn với một đối thủ. Tất cả những lần trước đây, đều là hắn ở một bên ăn hành, đối phương quá cường đại, nên hắn không thể làm gì khác là bỏ chạy. Nhưng lần này, hắn muốn chứng minh bản thân mình, muốn có được cảm giác chiến thắng, muốn tất cả những kẻ cản đường hắn biến mất trên thế gian. Cho nên hắn muốn chiến đấu, một phần vì Hoa Hoa tỷ, một phần vì chính bản thân hắn.
Đỗ Thái cầm Nguyên Phiến trên tay, phân vân không biết có nên trích máu nhận chủ cho Ma sủng hay không. Vạn nhất, hắn không thể điều khiển được con Ma sủng này, lúc ấy ngay cả hắn cũng chết ngược không biết chừng.
Hắn nhìn vài chữ trên Đồng phiến:
Tên: ??? (lai tạp - biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma Lang (Địa thú) - Hệ: Hỏa
Tư chất: Cao phẩm
Cấp bậc: 3 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 54%
Kĩ năng: Hỏa Đạn, Hỏa Tường
Tổng hợp thực lực: K +
Ma sủng này, hắn mới nhận được hôm nay, do chính tay lão bản Ma Sủng Lâu đặc biệt nhờ hắn đưa về cho gia chủ. Nghe lão bản nói, ma sủng này là Ma sủng lai tạp, rất quý hiếm. Mặc dù đang trong giai đoạn ấu thú – cấp 3 nhưng rất mạnh. Không chỉ là Ma sủng tư chất cao cấp mà bản năng chiến đấu cũng rất cao. Lão đã cho thử chiến đấu với nhiều ma sủng cùng cấp khác nhưng vẫn luôn bất bại. Đặc biệt mới cấp ba nhưng khi lên cấp đã có thể tự ngộ ra hai linh kỹ của riêng mình là Hỏa Tường và Hỏa Đạn. Điều đó cho thấy tiềm năng phát triển của ma sủng này lớn đến thế nào. Cái giá của Ma sủng này cũng không hề nhỏ, 350 Kim tệ, bằng ba tháng kinh doanh của Ma Sủng Lâu.
Nếu có thế, hắn cũng không muốn sử dụng Ma sủng này, nếu gia tộc mà biết hắn nhận chủ với Ma sủng chỉ vì tư tình thì hắn không chết cũng phải bị lột một lớp da. Thế nhưng nhìn dáng vẻ khiêu khích của Vân Phong, Đỗ Thái cắn răng làm quyết định. Hơn nữa, với Ma sủng này, chỉ rất nhanh là có thể kết thúc trận đấu.
Đỗ Thái lẳng lặng đưa Đồng phiến vào vết thương trên tay để trích máu nhận chủ. Nhanh chóng, trong đầu hắn hiện lên mối liên hệ giữa mình và một con Ma sủng thị huyết khát máu.
Đồng phiến trên tay lóe sáng.
Lập tức, một tiếng rống vang lên khắp trúc lâm. Kéo theo đó là một bóng hình to lớn màu đỏ lửa xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Ma sủng có hình dạng như một con sói, nhưng cơ thể lại to dị thường, lớn gấp hai lần Đỗ Thái. Hai chân trước ngắn, hai chân sau dài khiến đầu nó luôn dúi về phía trước. Lớp lông màu đỏ không che hết được tứ chi thô to đầy cơ bắp. Phía dưới gót chận lại có một đám lông bờm như lửa bốc lên, giống như bước đi trên hỏa diễm.
Ma sủng vừa xuất hiện, đôi mắt liền bốc lên yêu hỏa màu cam, hung hăng nhìn xung quanh. Cái nhìn của nó khiến ngay cả Đỗ Thái cũng thấy lạnh buốt sống lưng. Hắn lắp bắp, chỉ vào Vân Phong:
“Tấn . . . tấn . . . công . . . hắn.”
Nhận được chỉ thị của Đỗ Thái, Bái Lang mới tập trung vào Vân Phong. Cái mũi đen bóng, hôi hám của nó thở phì phì từng hơi bạch khí.
“Đến đây.” – Vân Phong quát lớn, kéo lên khí thế không kém gì Ma sủng.
Luyện Tâm Quyết lần nữa được vận dụng khiến khả năng phán đoán của hắng bạo tăng.
Hắn lao nhanh về Bái Lang dùng chiêu đầu tiên để thử nghiệm khả năng chiến đấu của Ma sủng trước mặt. Kiếm trong tay trảm từ trên xuống theo một chiêu Phách kiếm thức. Kiếm này mang theo toàn bộ lực đạo đồng thời phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm sức lực. Toàn thân kiếm phát ra tiếng viu viu sắc lạnh.
Kiếm quang chớp lóe hướng tới đầu Bái Lang bổ xuống có vẻ khá dễ dàng, thế nhưng trong lòng Vân Phong lại có cảm giác nguy hiểm, phàm là những thứ dễ dàng lại càng nguy hiểm. Vân Phong không kịp chần chừ, kiếm chưa kịp chém vào đối phương thì đã muốn lui lại phía xa. Nhưng đối thủ không cho hắn làm như vậy, một bàn chân to lớn đập vào người, vả hắn ra xa cả chục mét. Nếu chỉ muộn một tí thôi, cái tiếp xúc với bàn chân Ma sủng là đầu của Vân Phong, khi ấy, đầu óc hắn sẽ trở nên nát nhừ như cám.
Sức người và ma thú có sự khác biệt cực lớn. Đặc biệt hơn cả, nó là con lai của Hỏa Lang và Bái Diễm Thú, cho nên tuy tính là Ma sủng biến dị nhưng lại biến dị theo chiều hướng tốt. Biến dị này không những đề thăng tư chất của nó lên một bậc mà còn tăng cường các phương diện khác như sức khỏe, sức bền, phòng thủ. Điều này lại khiến Vân Phong ngay bước đầu tiên đã gặp khó khăn.
“BỤP” – Vân Phong ngã nhào vào đất, phá tan mấy cây trúc trên đường đi, cánh tay cầm kiếm run run không vững. Ngay chiêu đầu tiên, Vân Phong đã phải lâm vào thế bị động. Cả cánh tay trái cũng đã muốn trật khớp.
Hắn lăn vài vòng giảm bớt lực xung kích mới có thể lảo đảo đứng dậy. Chiêu đầu tiên đi qua, Vân Phong cũng đã đoán được vài phần thực lực đối phương.
“Ma thú này quả khó đối phó. Nhìn đại khái nó khoảng tầm ba, bốn cấp. Nhiều hơn thì mình đã bị miểu sát chết. Ít hơn thì lại không phải đối thủ của ta. Bái Lang này tương đương với một cao thủ Nguyên Đồ cảnh – Nhị trọng đỉnh phong chân chính, không giống như Đỗ Thái bệnh trạng kia.” Vân Phong thầm phân tích, đồng thời trong đầu hắn suy nghĩ cách có thể đánh bại đối thủ. Trong hoàn cảnh này, chính diện chiến đấu với Ma sủng kia là điều không thể.
Con ngươi Vân Phong đảo qua một vòng, nghĩ ngợi. Bỗng nhiên khi nhìn qua địa hình trúc lâm, linh quang chợt lóe, hắn bỗng nảy ra một chủ ý.
Chỉ thấy Vân Phong cầm kiếm tiếp tục chạy tới áp sát đối phương. Điều này ngay cả Hoa Hoa, Đỗ Thái và Bái Lang đều nghi hoặc. Tấn công chính diện, Vân Phong không thể va chạm được đối phương, sao hắn lại ngu ngốc làm vậy.
Nhưng không để mọi người nghi hoặc lâu. Ngay khi Bái Lang vừa tấn công, Vân Phong tính toán khoảng cách vừa đủ đã lanh lẹ lùi ra phía sau, lẩn vào một đám trúc dày đặc. Hai móng vuốt đỏ lửa, sắc lẹm của Bái Lang vừa đập xuống, cũng là lúc hình bóng Vân Phong biến mất trong đám trúc.
“Xoẹt”
Một tiếng xé gió vang lên, mũi thiết kiếm không biết từ lúc nào lao nhanh ra khỏi rừng trúc, nhằm thẳng vào Bái Lang. Kiếm đi với tốc độ cực nhanh, nhưng Bái Lang lại không phải bình sứ giống như Đỗ Thái. Nó gầm lên một tiếng, hai chân trước nhún lại, nhảy lùi về phía sau, vừa vặn tránh đi một chiêu sát thủ.
Bị tập kích, hai mắt Bái Lang đỏ lòm, tức giận xông tới, muốn lôi tên nhân loại bé nhỏ kia ra.
Nhưng Vân Phong sao để cho nó có cơ hội, hắn chọn vị trí trong đám trúc dày đặc là có nguyên nhân. Mặc dù chúng không thể cản được sức mạnh của Bái Lang, nhưng trì hoãn một chút cũng để cho Vân Phong có cơ hội di chuyển và thở dốc. Cứ như vậy, Vân Phong mượn địa hình trúc lâm mà chiến đấu, thỉnh thoảng hắn lại bị đánh cho vài phát, nhưng sau khi va chạm với thân trúc, lực đạo của Bái Lang cũng giảm đi vài phần.
Chiến trường, dần dần trải rộng, nhưng một mình sức Bái Lang cũng không thể nào phá hủy toàn bộ trúc lâm. Chiến cuộc lâm vào tình trạng dằng co giữa hai người.
Vân Phong cắn răng cầm thiết kiếm rồi một lần nữa lao về Bái Lang. Lần này, Bái Lang không dùng sức lực ngạnh kháng mà chuyển qua dùng Linh kỹ.
Chỉ thấy trước mặt nó, lửa đỏ sáng rực, tạo thành một bức tường lửa dày một mét, đốt cháy cả cánh rừng trúc. Lửa lan đến đâu, lá khô bắt lửa đến đấy. Vốn dĩ đây là chiêu phòng thủ, nhưng nhờ hoàn cảnh thích hợp lại biến làm công kích.
Vân Phong không thèm quan tâm hỏa nhiệt xung quanh, kiếm trong tay chợt xoay mạnh, cắm sâu vào đất. Đồng thời hắn dùng hết lực đạo chuyển qua một chiêu Đới kiếm thức. Hai mét đất bỗng nhiên bị hất lên cao, vừa vặn đập vào Hỏa tường. Hỏa tường lung lay đổ sụp.
Nhìn cảnh ấy, Vân Phong liền chớp thời cơ, nhân kiếm hợp nhất, lại một chiêu Tiễn kiếm thức đã từng đánh bại Đỗ Thái được tung ra, lao mình về phía Bái Lang.
Bị tập kích bất ngờ nên Bái Lang chỉ có thể dùng sức gạt bỏ đất đá vừa bị hất lên. Thế nhưng đúng lúc nó hết lực, lực cũ vừa xong, lực mới chưa đến. Một mũi thiết kiếm sắc lạnh nhằm ngay cổ nó mà đâm tới. Bái Lang tuy còn là ấu thú nhưng bản năng chiến đấu không tồi. Nghe có tiếng gió là lập tức ngửa cổ về sau, tránh xa chỗ yếu hại. Mũi kiếm xoẹt qua chỉ có thể để lại một vết thương mảnh như sợi chỉ trên cổ. Không chỉ có lực công kích mạnh mà lớp da phòng thủ của Bái Lang cũng thuộc hàng nhất lưu.
“Đáng tiếc.” Vân Phong thầm hô, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với đối thú. Ánh mắt hắn bất chợt xoay chuyển về phía Hoa Hoa. Ở phía ấy, Hỏa Sí Điểu đã trở lại.
Nhìn một tiểu tử 8, 9 tuổi có thể chiến đấu với Bái Lang lâu như thế, Đỗ Thái đứng một bên nghiến răng, nghiến lợi, đau lòng không thôi. Hắn vốn tưởng, có Bái Lang này làm vương bài thì Vân Phong chỉ có thể bị miểu sát. Hắn cũng đã nghĩ đến vài thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn cho Vân Phong, thế nhưng khi bước vào chiến đấu lại khác hắn. Mặc dù Bái Lang vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng trong lòng Đỗ Thái càng ngày càng gấp.
Lửa cháy trúc lâm, không bao lâu nữa sẽ có người tới đây. Nếu lúc ấy, Vân Phong chưa được xử lý là họa khôn cùng.
Cũng giống như Đỗ Thái, Hoa Hoa nóng ruột muốn chết, lo lắng đến mức không nói lên lời. Nàng cũng nghĩ giống như Đỗ Thái nhưng tâm tình của nàng lại hoàn toàn trái ngược. Nhìn hình ảnh Vân Phong đang trật vật chống cự, trong tâm thiếu nữ có một tình cảm khác lạ.
Đau lòng ư? Đau chứ.
Buồn không? Buồn lắm.
Thấy hắn bị thương có muốn thế chỗ không ? Tất nhiên rồi.
Liệu có phải là yêu không ? Nói bậy, hắn mới có 8 tuổi.
“Chỉ là từ trước đến nay, ngoài phụ thân chưa có ai xả thân bảo vệ ta như vậy. Mấy ngày nay bên hắn cũng làm ta rất vui. Hắn còn nhỏ, nên ta vẫn luôn coi hắn là đệ đệ. Luôn muốn chăm sóc hắn, bảo vệ hắn. Nhưng là . . . người làm tỷ tỷ như ta vô dụng.”
Đôi tay thon nhỏ của Hoa Hoa bấu chặt lấy nhau, nhìn Vân Phong đang chật vật chiến đấu với Ma sủng, trong lòng nàng đau lòng muốn chết. Nhìn hắn, màng nhớ lại cảnh mỗi lần phụ thân đi rừng về, trên mình đều chi chít những vết thương. Máu tươi nhuộm đỏ cả áo, thịt vụn đôi khi còn văng ra ngoài. Những lúc ấy, nàng chỉ có thể trốn trong phòng mà khóc.
Nàng không dám đi ra gặp phụ thân. Nàng sợ hãi, sợ một ngày khi phụ thân về đến nhà, sợ một ngày phụ thân nằm trong vòng tay nàng, sợ một ngày phụ thân vuốt tóc nàng, sợ một ngày người chậm chạp nói: “Xin lỗi, phụ thân . . . vô dụng, phụ thân . . . không thể ở bên . . . con được nữa.” Nàng sợ ngày hôm ấy, phụ thân sẽ mãi ra đi, bỏ lại nàng một mình trên thế giới.
Cho nên nàng đều để dành tình cảm của mình, để sáng hôm sau tỉnh giấc, nhìn phụ thân yên lành nằm ngủ, nàng cũng thờ phào nhẹ nhõm. Những lúc ấy, nàng mới tận tình băng bó những vết thương cho người.
Đến hôm nay, một lần nữa nàng nhìn thấy Vân Phong, nhìn thấy hắn liều mình bảo vệ mình. Nàng càng hận bản thân vô dụng.
Trong sân, Vân Phong thương tích đầy mình, quần áo đã rách tơi tả, máu me be bét, dính đầy lá khô và bùn đất. Đối chiến với Bái Lang, hắn chỉ có thể dùng tốc độ cao, dựa vào địa thế trúc lâm mà du đấu. Hơn thế nữa, mỗi lần cách xa nhau một đoạn lớn, Vân Phong đều dùng thân trúc làm vũ khí ném về phía Bái Lang tấn công nó. Mặc dù kết quả không được khả quan, thế nhưng kéo dài thời gian không phải là vấn đề lớn.
“Vân Phong, tiểu tử ngươi khá lắm, dù cho ngươi không chết nhưng ta vẫn sẽ bắt con tiện nữ kia đi. Ta sẽ cho nó sống không được mà chết cũng không xong.” – Đỗ Thái gấp gáp hét lên, hắn biết đến giờ này cũng không thể làm gì được Vân Phong, chỉ có thể trút giận lên Hoa Hoa trước. Sau này gia tộc có sử phạt thì tính sau.
Đôi mắt dâm tà của hắn dán lên bộ ngực sữa, lên cái eo thon, cái lưng ong thon nhỏ, khuôn mặt như họa của Hoa Hoa. Cái lưỡi không thành thật liếm liếm quanh môi một vòng. Dáng người ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, càng nghĩ Đỗ Thái càng không kìm lòng được. Hắn vội vã cầm cái tay được băng bó lao nhanh về phía Hoa Hoa khiến nàng sợ hãi chạy về hướng ngược lại.
Vân Phong nhìn thấy cảnh ấy thì trở nên tức giận, một cảm giác âm lãnh bỗng nhiên tỏa ra xung quanh. Giờ phút này hắn còn giống dã lang, còn thị huyết, còn hung tàn hơn Bái Lang gấp bội.
Lần này, Đỗ Thái buộc hắn bước lên Hắc lộ.
Nhìn Đỗ Thái vẫn không tỉnh ngộ, Vân Phong lạnh lùng quay lại cứng đối cứng với Bái Lang, đồng thời ra lệnh cho Hỏa Sí Điểu tấn công Đỗ Thái ngay lập tức.
Trong lúc Hỏa Sí Điểu dùng tốc độ cực nhanh của mình đoạt một con mắt của Đỗ Thái thì Vân Phong ngăn chặn Bái Lang không cho nó quay lại cứu chủ. Một người một thú đấu với nhau chỉ trong vài chiêu, Vân Phong bị đánh cho thất điên bát đảo, máu tươi văng tung tóe. Nhưng chỉ kéo dài thêm một chút thời gian đó thôi, Hỏa Sí Điểu cũng thành công phá nát tiểu kê kê ( cái ấy ) của Đỗ Thái rồi thành công rút đi.
Như cùng một lúc, hai tiếng kêu vang lên.
“Hự. Phụt.” Vân Phong phun máu bay ra đằng xa.
“A, a.” Đỗ Thái ôm mặt, quằn quại trong vũng máu.
Đỗ Thái cảm thấy trời đất như sụp đổ, đau đến mức không muốn sống. Máu bắt đầu chảy ra từ một bên mắt, từ đũng quần. Còn có chút chất bài tiết thải ra từ trong quần. Dường như vì đau quá mà hắn không kìm được đại tiện bừa bãi.
Đau đớn khiến hắn quên đi tất cả, chỉ cầu sống. Lập tức, hắn truyền lệnh cho Bái Lang lập tức quay về:
“Bái Lang, về . . . a . . . a . . . cứu ta.”
Bái Lang vốn đã đánh trọng thương Vân Phong, đang muốn xé xác người kia ra thì bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh bất khả kháng, bắt nó phải quay về.
Bái Lang gầm lên tức giận, nó không hiểu sao cái tên ngu ngốc kia lại bắt hắn bỏ lại đối thủ. Nó càng không hiểu tại sao mình rơi vào tay một kẻ nhu nhược, yếu đuối như vậy. Nhưng dù không cam lòng, nó vẫn phải quay về. Đây chính là áp chế của Nguyên Phiến gây ra khi chủ nhân ra lệnh cho Ma sủng.
Vân Phong bị trọng thương, ho khù khụ ra từng búng máu. Hắn yếu hơn nhiều so với Bái Lang, thêm nữa lại ngạnh kháng với nó nhiều như vậy khiến cơ thể hao tổn, lực đạo tiêu hết, dẫn tới trọng thương. May mà ngay từ đầu, hắn đã tính đúng, nếu không cầm chắc cái chết.
Từ lúc ban đầu, khi đối chiêu với Bái Lang, Vân Phong đã nhìn ra điểm yếu của nó. Quá to. To lớn vốn không phải điểm yếu, nhất là Bái Lang vừa to lớn lại vừa nhanh nhẹn. Nhưng ở đây, bởi vì Bái Lang to nên không dễ dàng di chuyển trong rừng trúc dày đặc như thế này. Thêm nữa, nó rất hiếu chiến, thị huyết, cho nên rất dễ nổi điên. Khi nổi điên thì lại dễ bị đối phương điều khiển cho xoay vòng. Ngay từ lúc ấy, hắn đã chọn cho mình cách đánh du đấu, vừa đánh vừa chạy.
Nếu không có gì xảy ra thì trận chiến này cuối cùng cũng hòa cả làng, đây cũng chính là con đường bạch lộ của Vân Phong.
Thế nhưng, Vân Phong đã tính đến trước một biến số, chính là Đỗ Thái. Qua trận đấu đầu tiên cùng những lần gặp mặt, Vân Phong phân tích ra kẻ này nhát gan nhưng đê tiện, lại thường ỷ thế công tử nên bất chấp thủ đoạn. Tính cách đó khiến hắn khi bước vào đường cùng sẽ thường chó cùng bứt dậu, quay lại cắn người. Cho nên, lúc Hỏa Sí Điểu quay về, hắn đã đặt một con cờ bên cạnh Hoa Hoa, chính là quân cờ phục kích, phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
Nếu như Đỗ Thái biết thân biết phận, Vân Phong sẵn sàng làm người tốt, đi trên bạch lộ, thả hắn một đường sống. Nhưng Đỗ Thái giống như những gì Vân Phong suy đoán. Hắn đáng chết, hắn đã ép Vân Phong đi vào hắc lộ, cũng ép chính mình phải chết.
Nếu như Đỗ Thái không làm vậy, hắn có thể giữ được mạng, giữ được Ma sủng. Thế nhưng bây giờ, khi Đỗ Thái bị trọng thương, dưới tâm lý sợ chết của hắn, sẽ liều mạng gọi Ma sủng trở về. Đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, giúp Vân Phong hoàn toàn có thể thành công sống sót. Dưới tính toán của Vân Phong, ngay cả tâm lý sợ chết của đối thủ cũng không bỏ sót.
Mà cái quan trọng nhất cũng không phải ở đó, tất cả những điều tính toán vừa rồi cũng chỉ để Vân Phong dành cho một mục tiêu lớn hơn. – Bái Lang.
Bái Lang này quá nguy hiểm, quá mạnh mẽ, nếu để nó tiếp tục làm Ma sủng của Đỗ Thái, không biết lần sau hắn và Hoa Hoa tỷ có thể tiếp tục tự bảo vệ được không. Hơn nữa, chiến đấu lâu như vậy, không có gì làm phí tổn đền bù thì Vân Phong không cam lòng. Trên người Đỗ Thái ngoài vài kim tệ lặt vặt, thứ hắn đánh chủ ý chỉ có nội đan của Bái Lang. Nội đan này chứa toàn bộ tu vi của Bái Lang, mặc dù chỉ là cấp 3 nhưng nếu cho Hỏa Sí Điểu cấp 1 hấp thu thì cũng vừa đủ. Thêm nữa, nếu may mắn, Hỏa Sí Điệu còn có cơ hội nhận được hai tuyệt kỹ của Bái Lang là Hỏa Tường, Hỏa Đạn ở bên trong nội đan.
Vân Phong âm thầm tính toán chỉ để đợi một khắc lúc ma sủng nghe lệnh bỏ về, phía sau bỏ trống. Mà Bái Lang lại là ma thú đầu óc hiếu chiến nhưng ngu đần. Nếu nó làm một vị tướng tiên phong thì được, còn nếu làm một vị soái thì sẽ khiến toàn quân bị diệt. Nó cậy mạnh nên sẽ không hề đề phòng một đối thủ sắp chết đằng sau lưng. Nó tin tưởng, cả cơ thể mình chỗ nào cũng rắn chắc, cứng cáp, không chỗ nào là không được bảo vệ. Sau vài lần chiến đấu với đối thủ, ngoài một hai vết máu nhàn nhạt trên người, nó không bị bất kì một thương tổn nào. Nó tin rằng đối phương dù có tập kích thì cũng không thể nào giết nó trong vòng một chiêu.
Nhưng nó quên mất một điều: Hậu môn.
Cho dù cơ thể có hoàn hảo đi nữa cũng sẽ có vài chỗ yếu hơn nơi khác là mắt, miệng, hậu môn, lỗ mũi, lỗ tai. Tất cả những điểm trên đều là điểm chết của con người. Đối với Ma thú cũng không ngoại lệ.
Thấy Bái Lang không còn để ý đến mình nữa. Vân Phong lặng lẽ vơ một cây trúc vót nhọn đầu mà mình đã âm thầm chặt khi chiến đấu. Hai tay Vân Phong bấu chặt vào vật to lớn mà dài đó, đợi thời cơ thích hợp, hắn dồn toàn bộ sức lực của mình, nhằm vào hậu môn Bái Lang mà đâm tới.
“Vút. Xoẹt.” Một tia máu nho nhỏ bắn ra. Tiếp theo sau là tiếng hú kinh thiên động địa của Bái Lang.
Ngay cả người dân trong trấn cũng có thể nghe được tiếng Bái Lang văng vẳng bên tai.
Bái Lang đau đớn, hít thở không thông, đôi mắt thao láo mở to. Muốn khóc nhưng không khóc được. Mặc dù đoạn trúc kia đã đâm tới tim, một chiêu phá đi sinh cơ của nó, thế nhưng nó chỉ có thể cảm nhận được một cảm giác duy nhất. Một vật thô, to như cánh tay người lớn đã phá zin của nó. Mà nó là ma thú giống đực. Hậu đình của nó đã bị nở hoa. Nó muốn khóc thật lớn.
Cái suy nghĩ sau cùng của nó cũng chỉ là: “Tiểu tử nhân loại kia thích làm kiểu nhân – thú với giống đực sao.?”
Chừng một phút sau, Vân Phong hữu khí vô lực lăn ra đất, nhìn xác Bái Lang đổ gục xuống. Lửa trên tứ chi nó cũng vì thiếu sinh cơ mà dập tắt. Thế nhưng vài chỗ trong rừng vẫn còn đang âm ỉ cháy bởi chiến đấu.
Vân Phong vội vàng ra lệnh cho Hỏa Sí Điểu móc lấy nội đan của Ma sủng. Còn mình lê đến bên cạnh Đỗ Thái, khuôn mặt hắn càng ngày càng âm trầm, lạnh lẽo. Thiết kiếm được hắn run run cầm trên tay.
“Đừng, Vân Phong. Không đáng đâu.” Hoa Hoa đứng ngay sau hắn từ bao giờ, đôi mắt ngân ngấn nước vì sợ hãi, nói. Đôi tay xinh cũng nhẹ nhàng đặt lên tay hắn cùng chuôi kiếm.
“Hắn là tên bại hoại, nếu hôm nay đệ không có ở đây, kết cục của tỷ . . .” Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại, đôi tay tăng thêm vài phần sức lực cắm xuống phía dưới.
“Hu hu . . . Đừng mà Vân Phong, coi như ta xin đệ đi.” Hoa Hoa nài nỉ. Đôi mắt đỏ hồng. Nàng sợ, sợ một khi Vân Phong hạ tay chính là quyết liệt với toàn bộ Đỗ gia. Một đứa trẻ tám tuổi nho nhỏ làm sao đủ sức chống lại một trong Tứ đại gia tộc. Dù cho hắn có một người ông có danh vọng cao nhất cả trấn đi nữa. Đến khi đó, chỉ vì nàng mà đã hại một đời Vân Phong.
Ngập ngừng một lát, Vân Phong thở dài, thu tay lại. Hắn ngẩng mặt lên, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má hồng của Hoa Hoa tỷ, gương mặt non nớt có sự kiên quyết, hỏi:
“Tỷ tỷ, ta hiểu tỷ nghĩ gì. Sẽ có một ngày, ta đứng ở trên cao kia, sẽ không có một kẻ nào dám bắt nạt tỷ. Tỷ sẽ không phải sợ hãi điều gì nữa. Tỷ có tin ta không ?”
Vẫn cùng một câu hỏi, nhưng trước đó là một Vân Phong âm trầm, lạnh lùng, giờ này lại là một Vân Phong yên bình, ấm áp.
Thấy vậy, Hoa Hoa không tự chủ được mà gật đầu. Vô thức trả lời lại một câu hỏi mà mình đã từng nói qua:
“Ta tin, chỉ cần có Phong đệ ở đây. Tỷ tỷ không sợ cái gì hết.”
Nói xong nàng lại tiếp tục khóc, nhưng lần này lại là những giọt nước mắt vui vẻ.
“Grec . . . grec . . .” Hỏa Sí Điểu kêu lên hai tiếng. Nó lượn trên đầu Vân Phong, thả xuống một viên ngọc màu đỏ lửa, to bằng nắm tay tiểu hài mới sinh. Bên trong vẫn còn ấm nóng, Vân Phong có thể nhìn thấy được hình dạng của Bái Lang ở bên trong viên ngọc kia.
“Nội đan Bái Lang, không biết sau khi ăn được nội đan này, Hỏa Sí Điểu sẽ có biến hóa gì đây.”
Vân Phong suy nghĩ, vô thức quay sang nhìn thảm trạng của Bái Lang. Đầu óc nát bét, một cây trúc dài đâm từ sau mông tới tim đang chảy máu tí tách. Hắn không kìm được mà bắt đầu nôn ọe, cái tư vị lần đầu sát sinh khiến hắn không thể bảo trì bình tĩnh. Bao nhiêu thức ăn, mật xanh, mật vàng bị hắn nôn ra bằng hết.
Ngay cả Hoa Hoa bên cạnh không chịu được cũng nôn hết cả ra.
Trùng hợp thế nào, toàn bộ chỗ đó lại rơi nên đầu, lên mặt, lên người Đỗ Thái.
Nhục nhã, đau đớn, ê chề. Tất cả những cảm xúc ấy khiến hắn muốn giết người. Thế nhưng bây giờ hắn không giám phát tác, hắn còn yêu cái mạng nhỏ của mình.
Sau khi nôn hết xong, Vân Phong bắt đầu choáng váng, di chứng của mất máu và quá sức lại hiện ra lần thứ hai từ sau trận chiến với Hắc Phong Cự Ưng. Hắn chỉ kịp thu hồi Hỏa Sí Điêu và nội đan Bái Lang vào trong Đồng phiến của mình rồi ngất đi trên người Hoa Hoa.
Nhìn Vân Phong ngất đi trong lòng mình, Hoa Hoa bỗng nở nụ cười, nhẹ rút ra chiếc khăn tay lau đi những vệt máu trên gương mặt non nớt mà cương nghị kia. Cho đến bây giờ, nàng vẫn không tin rằng, mình lại tiện nghi có được một đệ đệ như vậy. Cho dù, đối với địch nhân hắn lạnh lùng hiếu chiến, có lúc khiến nàng sợ hãi. Nhưng chỉ cần khi hắn đối diện với nàng, ngây thơ, ấm áp, vậy là đủ rồi.
Kéo cánh tay Vân Phong lên vai, nàng chầm chậm dìu hắn đi về dưới ánh nắng đầu đông.
Khi hai người vừa khuất bóng, ở phía sau rừng trúc bước ra một người. Trên vai, một con ma sủng hình dạng như u sương đang lẳng lặng tán đi lớp ngụy trang. Hắn có lẽ đã đứng đó rất lâu, rất lâu rồi. Toàn bộ cuộc chiến đấu đã rơi vào trong mắt hắn. Ghê gớm hơn cả, chẳng có một ai có thể phát hiện được hắn.
Hắn tiến đến bên Đỗ Thái, chán ghét nhìn hắn, nói:
“Đỗ huynh làm sao lại ra nông nỗi này ?”
“Là ngươi sao, ngươi đi giết hai đứa kia cho ta, mau lên, mau lên.” – Thấy người trước mặt, Đỗ Thái như thấy được ánh sáng, hắn tức giận gào lên. Đây là kẻ đã báo tin cho hắn về tung tích của Hoa Hoa trong hôm nay, cũng là người thường xuyên theo hắn làm chuyện mờ ám.
Người mới tới cười lạnh, nhặt thanh kiếm mà Vân Phong và Hoa Hoa bỏ quên lên, nhẹ nhàng nhìn vào Đỗ Thái, nói:
“Đỗ huynh thật là, có mỗi một đứa trẻ ranh 8 tuổi mà cũng không giết được. Đúng là phế vật của nhà họ Đỗ mà.”
Thường ngày, nếu người kia dám nói như vậy với mình, Đỗ Thái đảm bảo sẽ cho hắn nếm đủ mọi cực hình. Nhưng giờ đây, nhìn biểu hiện của hắn, Đỗ Thái như nhìn ra vấn đề. Đến cuối cùng hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc cho lắm.
Kế mượn đao giết người này quả là độc.
Đỗ Thái cười trong đau khổ, nước mắt dàn dụa, hắn đã hiểu ra rồi.
Xoẹt. Xoẹt.
Người nọ lạnh lùng đâm lên người Đỗ Thái vài vết, tiếp sau lại chém thêm vài đao, cắt thành mấy khúc. Khiến tử trạng của Đỗ Thái càng lúc càng thê thảm. Mãi tới khi nhiều bộ phận bị băm nát rồi mới dừng tay. Hắn lạnh lùng nhìn về phương hướng Vân Phong dời đi mà cười lạnh.
* * * * * * * * * *
Trong một đình các đẹp đẽ, lộng lẫy, mặt đình hướng về giả sơn.
Một hắc y nhân đang ngồi lặng lẽ, nhấm nháp từng hương vị của chén trà Thái Nguyên. Từng vị đắng xen lẫn với ngọt ngào nồng đậm khiến người ta không khỏi tấm tắc khen ngon.
Xung quanh, bốn cái lư đồng ra mùi hương thoảng thoảng, chỉ cần hơi hít một hơi cũng làm người ta cảm thấy thanh sảng cả tâm hồn.
“Tứ Quỷ, chuyện ta phân phó làm đến đâu rồi ?” Hắc y nhân đặt chén trà xuống bàn, nhàn nhạt hỏi.
Chỉ thấy sau lưng hắn chính là kẻ đã băm thây Đỗ Thái. Hắn cung kính hướng về hắc y nhân, lễ phép trả lời:
“Bẩm chủ nhân. Tiểu nhân đã làm theo đúng như lời chủ nhân, đưa tin cho Đỗ Thái, dụ hắn đến trúc lâm, đưa hắn vào tròng thành công. Để hắn và Vân Phong lâm vào tình trạng chiến đấu sống mái, không chết không thôi. Chỉ là . . .”
“Chỉ là gì?” Hắc y nhân vẫn tiếp tục bảo trì vẻ bình tĩnh. Dường như không có gì khiến hắn có thể tức giận hay kinh sợ cả.
Người có tên Tứ Quỷ suy nghĩ một hồi, nói:
“Vân Phong này quả thực không đơn giản.”
“Ồ, nói xem.” Hắc y nhân như được gợi lên hứng thú, hỏi.
“Tuy hắn chỉ là một tiểu hài tử 8 tuổi nhưng theo tiểu nhân thấy hắn là một yêu nghiệt. Không phải là thực lực hắn mạnh mà tiểu nhân muốn nói về phương diện tâm trí. Lúc chiến đấu hắn cực kì lãnh tĩnh, tâm trí cũng cực kí đáng sợ. Từng bước đi, từng suy nghĩ, từng biến hóa của Đỗ Thái hắn đều rõ trong lòng bàn tay. Dùng những điều đó để khéo léo đưa đối thủ vào tử lộ.” Nói rồi, hắn kể lại một lượt chuyện mình được chứng kiến, không hề thêm bớt câu nào, cũng không hề bình luận để tránh ảnh hưởng đến suy nghĩ của chủ nhân.
Mãi đến sau cùng, hắn mới không kìm được, nói ra: “Thuộc hạ cả gan đoán bừa, có lẽ hắn bị đoạt xá. Ta không tin một đứa bé 8 tuổi lại có thể vừa chiến đấu, vừa tính kế người ta mà không hề có một chút sai sót như vậy.”
Hắc y nhân im lặng suy đoán, đôi tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhưng cho dù cả hai người cho dù đoán già đoán non cũng chẳng thể nào đoán được nguyên nhân là do tác dụng nghịch thiên của Luyện Tâm Quyết. Nó giúp Vân Phong tăng trưởng thần thức, lãnh tĩnh trong đủ loại tình huống. Còn khả năng tính toán là do Vân Phong thông minh, lớn trước tuổi từ nhỏ. Đồng thời còn được song bản tâm khuếch đại khả năng trù tính lên gấp đôi. Nếu nói về phương diện trí tuệ, hắn không kém bất kì một trí giả nào. Nếu có thua kém thì chỉ có phương diện tâm tính, hắn vẫn chưa hoàn toàn lột xác mà thôi. Nhưng trong tương lai, khi Luyện Tâm Quyết tiếp tục được tu luyện, bản tâm được hồng trần tẩy lễ, trí tuệ cùng tâm tính của hắn khó lòng mà đoán biết được.
Nghĩ mãi nhưng không có đầu mối gì, hắc y nhân trầm ngâm, bỏ qua:
“Không cần quan tâm hắn, Vân Phong chỉ là một bước đệm nhỏ thôi. Dù hắn là yêu nghiệt hay đoạt xá đi nữa cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Dạ, vâng.” Tứ Quỷ trả lời, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt không yên.
Thấy Tứ Quỷ có điều còn chưa nghĩ ra, hắc y nhân trở về trạng thái cũ, cau mày, hỏi:
“Nói đi, có chuyện gì chưa thông, cứ hỏi?”
Ngập ngừng một lát, Tứ Quỷ cả gan liền hỏi. Chưa bao giờ hắn dám có nghi vấn với vị chủ nhân này, nhưng lần này, chẳng hiểu vì sao hắn lại có cảm giác khó chịu, bứt rứt trong người.
“Cả gan cho thuộc hạ hỏi thẳng. Vai trò của Vân Phong ở đây là gì? Nếu đã muốn vu hại cho hắn thì tại sao còn phải chém Đỗ Thái thành thịt vụn, đến cả tiểu nhân cũng không nghĩ có đứa bé nào có thể tàn ác, băm nát một người trưởng thành như vậy.”
Hắc y nhân lại nhấm nháp thêm một ngụm trà, nhìn về phía hòn giả sơn như muốn nhớ lại chuyện gì đó. Mãi một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, không lạnh, không nhạt, trả lời:
“Ta muốn Đỗ Thái đấu Vân Phong ban đầu là vì Lưu lão. Ngươi có thể không biết, trong cái trấn này, Lưu lão là người có tu vi cao tuyệt đỉnh, cho dù tứ đại gia tộc, thêm một trưởng trấn dốc toàn bộ lực lượng cũng không đủ cho người ta hất tay.”
“Chỉ cần có thể gây ra tranh chấp giữa Lưu lão và Đỗ gia thì ít nhất một nhà sẽ bị xóa sổ. Lúc đó, với khả năng của ta, thị trường Ma sủng sẽ dễ dàng bị thao túng. Thêm vào vài chút thủ đoạn lưu lại từ trước là có thể độc bá Giao Nguyệt Trấn.”
Tứ Quỷ đồ mồ hôi lạnh vì mưu kế ác độc có thể triệt để phá hủy một đại gia tộc, nhưng bản lãnh của vị Lưu lão kia cũng khiến hắn cảm thấy rét run. Nên biết các lão tổ của tứ đại gia tộc không một ai không đạt tới cảnh giới Nguyên sĩ hậu kì hoặc Đại viên mãn, thuộc tầng lớp trung kiên của một thế lực Lưu Sa rồi. Ấy vậy, toàn bộ bọn họ đều không đáng để Lưu lão ra tay, đủ thấy Lưu lão khủng bố ra sao.
“Chẳng lẽ Lưu lão còn lợi hại hơn chủ nhân sao. Người cũng đã bước được bước đầu tiên vào cảnh giới Nguyên giả, trở thành Nguyên giả nhất tinh rồi. Nếu chủ nhân không ưa thích mưu mô và không muốn có quá nhiều thương vong thì cái trấn này từ lâu đã là địa bàn của chúng ta rồi.”
“Bốp.” Một cái tát thật mạnh như trời giáng đập ngay vào mặt Tứ Quỷ khiến hắn bay thật xa. Hắc y nhân lạnh lùng hét lên:
“Câm miệng.”
“Chủ nhân ta sai rồi.” Mặc dù khuôn mặt Tứ Quỷ bị sỉ nhục, bị đánh vào mặt thật đau, bị gãy vài cái răng, nhưng hắn vẫn khúm núm, không dám phát tác. Hắn cực kì sợ hắc y nhân này.
Phát tiết một hồi, hắc y nhân giải thích. Dẫu sao, Tứ Quỷ vẫn là quân cờ đắc lực của hắn, nên mua chuộc lòng người thì cũng phải làm.
“Ta xin lỗi, ta quá nóng giận. Nhưng ta cũng đã nói với rồi, không bao giờ được để lộ tu vi của ta. Để lộ ra ngoài thì các thế lực trong trấn sẽ bắt tay với nhau, làm khó chúng ta. Hơn nữa, ta cũng không chắc mấy lão quái kia đã vượt qua bước cuối này hay chưa. Đã đạt tới Nguyên giả chưa. Ngươi hiểu chứ?”
“Thuộc hạ hiểu.” Tứ Quỷ nghe xong cũng an ủi phần nào.
“Tạm thời không nói đến chuyện ấy, chỉ cần nói về tu vi của Lưu lão thôi. Chỉ cần Lưu lão ra tay, cả trấn không ai có thể chống lại, kể cả ta.” - Hắc y nhân tiếp tục nói về Lưu lão, trong đáy mắt có kiêng kị thật sâu.