Tứ Quỷ thở dài, ngay cả chủ nhân trước mặt cũng kiêng kị, sợ hãi người kia như thế, chứng tỏ, Lưu lão rất mạnh. Hắn bỗng nhớ lại lời đồn Lưu lão đi ra từ thế lực Thanh Đồng. Tứ Quỷ vốn không tin, nhưng giờ này nghe giọng điệu của hắc y nhân, hắn lại cảm thấy dường như điều này có lý. Hắn cảm thấy may mắn vì Vân Phong chiến thắng, nếu không chẳng may Lưu lão giận chó đánh mèo thì cả Giao Nguyệt Trấn cũng khó lòng yên ổn.
Vuốt mồ hôi trên trán, hắn quay lại vấn đề chính, hỏi tiếp:
“Nhưng mà Vân Phong thắng ?”
“Đúng vậy, nên mới có kế hoạch B. Vân Phong thắng, dù Đỗ Thái có chết thì Đỗ Gia cũng chẳng làm gì được Lưu lão – đây là thiên thời, lại có người làm chứng Vân Phong không giết người - đây là địa lợi, không kể đến Đỗ Thái là con sâu mà cả trấn đều muốn diệt – đây là nhân hoà. Thiên – địa – nhân, chẳng có yếu tố nào không thông, Đỗ gia muốn trả thù cũng đành phải bỏ qua.”
“Thế nhưng, ta lệnh cho ngươi băm xác Đỗ Thái là có hai mục đích. Thứ nhất, ca ca Đỗ Thái là Đỗ Thông, tuy tu vi không cao, nhưng lại rất thương em. Nếu biết thảm án của đệ đệ có liên quan tới Vân Phong thì ngươi nghĩ với tính cách của hắn có đi báo thù không ?” – Hắc y nhân kiên nhẫn giải thích, nhưng lời nói vẫn cực kì kiệm lời và lạnh nhạt. Dường như đây là thói quen của hắn vậy.
“Có, tất nhiên là có.” – Tứ Quỷ đáp, trong lòng cũng mơ hồ nhìn ra đáp án.
Hắc y nhân gật đầu, nói tiếp:
“Cái kế gắp lửa bỏ tay người này ai nhìn cũng thấy, cho nên chỉ bọn tiểu bối hồ nháo cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ghê gớm, chỉ cần không làm quá phận thì Lưu lão và Đỗ gia cũng sẽ bỏ qua. Nhưng dù tiểu bối hồ nháo cũng sẽ có thêm phần rắc rối. Đỗ gia rối ren 1 phần, chúng ta lại càng lợi một phần.”
“Thứ hai, nếu Vân Phong đã không phải là thủ phạm thì sẽ có người đặt ra nghi vấn: Là ai dám cả gan băm xác người nhà Đỗ Gia ? Đỗ Gia vì mặt mũi dù sao cũng phải tìm ra hung thủ, mà nghi can lớn nhất là tứ đại gia tộc và trưởng trấn. Cho nên đã loạn lại càng loạn, đến khi loạn không thể khống chế. Ta chỉ cần châm một mồi lửa nhỏ thì . . . Bùm. Hiểu chưa?”
Hắc y nhân làm ra thủ thế, chiếc chén xanh bằng phỉ thúy mà hắn vừa uống trà nát thành bụi phấn.
Lúc này, Tứ Quỷ mới hoàn hồn, hắn không ngờ được chuyện tranh đấu, tính kế nhau giữa các gia tộc lại sâu xa, lắt léo như vậy. Giả như mình nắm trong tay một gia tộc thì chỉ có nước bị tính kế, ngậm hận mà chết. Hắn cung kính nói:
“Chủ nhân cao minh. Tiểu nhân bái phục người sát đất.”
“Ít nói nhảm. Không còn chuyện gì nữa thì mang đồ chữa thương đưa đến nhà Lưu lão, kéo gần quan hệ với Vân Phong đi.” Hắc y nhân ra lệnh. Nhưng ngay sau đó thêm vào một câu: “Nhớ đi cùng với các thế lực khác để tránh có người nghi ngờ.”
“Vâng, chủ nhân.” Tứ Quỷ gật đầu rồi nhanh chóng lui ra.
Dưới hiên đình, hắc y nhân vẫn chằm chằm nhìn vào giả sơn thì thào: “Vân Phong a, Vân Phong. Tiểu tử ngươi là ai.”
Giờ phút này, cái vẻ thong dong ban nãy của hắc y nhân đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác lo lắng khó nói nên lời. Cái cảm giác này giống như dự báo một điều bất hảo sắp sảy đến. Cho dù một người luôn trầm tĩnh như hắc y nhân cũng khó lòng kiềm chế.
* * * * * * * * * *
Phía Tây Giao Nguyệt Trấn, trên con đường thông thương với Tứ Phương Thành.
Một thớt xe ngựa đang thong giong hướng về trong trấn. Trên xe, có ba người đang ngồi. Hai lão giả và một tiểu cô nương. Một trong số đó là Lưu Hàn, gia gia nuôi của Vân Phong. Người kia là lão bằng hữu của hắn, Đông Minh Hỏa.
Giờ phút này, khuôn mặt của hai người kia đều có cảm giác buồn bã, chán nản. Dường như sau vài ngày, trên mặt họ lại có thêm vài nếp nhăn.
Lưu lão thỉnh thoảng lại kéo rèm xe, nhìn qua ven đường rồi quay lại nhìn tiểu nữ hài. Những lúc như vậy, lão lại thở dài một hơi. Đối diện với lão, Đông Minh Hỏa cũng làm một việc tương tự.
Tiểu nữ hài chỉ lạnh nhạt ngồi một chỗ như thể không hề quen biết họ. Đôi mắt to tròn, lung linh trên gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh mở to, nhưng bên trong tròng mắt lại là một màu trắng ngà. Tiêu cự của đồng tử vẫn nhìn xa xa, mãi chẳng thay đổi, giống như nàng chỉ có thể nhìn về một phương hướng vậy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, hất những lọn tóc trắng ra sau, để xõa ngang hông. Mái tóc ấy mượt mà nhưng băng lãnh, trắng thuần một màu như tuyết rơi. Trên người nàng cũng tỏa ra một hương vị lạnh lùng, ẩn trong đó là cảm giác kiêu ngạo, khinh thường thế gian, cự tuyệt người từ ngàn dặm. Tiểu nữ hài này giống như một bức băng điêu tuyệt tác đang bị phong ấn. Mà thứ phong ấn nàng chính là trái tim của chính mình.
“Lưu huynh, ngươi nói tiểu điệt nữ này sẽ không có việc gì chứ ?” – Đỗ Minh Hỏa truyền âm hỏi.
Lưu Hỏa đang trong trạng thái nhập định, đột nhiên mở mắt. Lão nhìn về phía tiểu nữ hài một hồi rồi lắc lắc đầu, buồn rầu truyền âm lại:
“Ta không biết, Huyền Âm Thể Chất của nàng đã hiển lộ rồi. Không may nó lại xuất hiện lúc tâm lý của nàng bất an nhất, khiến nàng . . . haizzz . . . trở nên lạnh lùng như Huyền Âm vậy. Nhưng mà lão Đông, y thuật của ngươi cao như vậy, đan dược luyện chế cũng rất nhiều. Tại sao không thể trị được bệnh của nàng ?”
Người được gọi là lão Đông cười khổ, vuốt nhẹ đám râu bên mép, truyền âm lại:
“Nói thật với huynh. Nếu ai có thể chữa khỏi mắt cho tiểu điệt nữ ta tình nguyện bái hắn làm thầy. Cái gọi là Tam tuyệt bệnh của nàng ta đã nói với huynh. Đó là phong âm, phong thị, phong thính. Là do bản thân nàng đau khổ quá độ, không muốn tin vào thế gian nữa cho nên chính cơ thể làm ra phong ấn cho nàng. Nàng không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chính nàng muốn phong ấn chính mình. Mà nếu mạnh mẽ áp bức giải khai chỉ có thể bức tử nàng.”
“ Chỉ có hai cách có thể giúp được nàng, một là chính bản thân nàng nghĩ thông, tự động giải phong ấn. Thứ hai là để một người trình độ cực cao giúp nàng. Nhưng nếu giúp xong, nàng không nghĩ thông suốt thì chỉ lại phong ấn thêm lần nữa mà thôi.”
“Vậy nếu Giáo chủ đại nhân ra tay, liệu . . .” Lưu Lão vẫn cố gắng hỏi, một cơ hội mong manh cũng ít ra còn có ích. Nếu không, hắn thật không dám nhìn cảnh điệt nữ tự phong ấn mình. Mỗi lần nhớ lại lòng hắn đau như rỉ máu.
Đông Minh Hỏa cười khổ:
“Khó, khó lắm, trừ khi Giáo chủ nhảy cóc, trực tiếp vượt nhất cảnh tam tinh mới có thể miễn cưỡng giải khai phong ấn. Còn nếu muốn an toàn thì phải nhờ cao thủ thế lực Hắc Thiết giúp đỡ.”
Lưu Hàn âm trầm, không nói nữa. Lão rất, rất, rất muốn lúc này biến mất, vô lo, vô nghĩ, không muốn sống cảnh đấu đá trong giáo, không muốn quản chuyện của người khác nữa. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến công tử mất tích bí ẩn, nghĩ đến tiểu thư sinh tử chưa rõ là lão không làm được. Công tử có đại ân với lão, tiểu thư lại coi lão như gia gia.
Mấy chục năm qua, nhìn tiểu thư lớn lên, cùng làm bạn với công tử, sinh con cho công tử là lão lại thổn thức cõi lòng. Lão không muốn phụ sự ủy thác của hai người họ. Lão nhất định phải chữa khỏi bệnh cho tiểu điệt nữ này, nhất định phải trả thù giúp tiểu thư, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào.
Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh hướng về Giao Nguyệt Trấn, để lại trong lòng Lưu lão cảm xúc ngổn ngang.
Trong căn nhà đá của Lưu lão.
Hoa Hoa luống cuống tay chân đang cố gắng băng bó cho Vân Phong. Mặc dù nàng biết gã chỉ là một tiểu hài nhưng chẳng hiểu sao Hoa Hoa lại ngại ngùng như thế.
Thực tế, nàng là một thiếu nữ mười ba tuổi rồi, ở một nơi hẻo lánh như Giao Nguyệt Trấn thì nữ hài 15 tuổi đã thành gia lập thất, cũng đã có con có cái. Nàng cũng chỉ kém hơn người ta có một, hai tuổi mà thôi. Hơn thế nữa, nữ hài thường trưởng thành sớm hơn nam hài, cho nên cái gì cần biết thì nàng cũng đã biết cả.
Mặc dù nàng chỉ coi Vân Phong như đệ đệ nhưng nhìn thấy Vân Phong lúc này, hai má đào của nàng đã trở nên đỏ ửng, nóng hâm hấp.
Nhất là khi Vân Phong chiến đấu, có rất nhiều địa phương bị thương, ngay cả sau mông, bắp đùi cũng có vài vết. Muốn băng bó cẩn thận cũng phải cởi sạch quần áo, tẩy rửa một phen. Lúc ấy, không thể tránh khỏi việc nhìn vào đồ vật nào đó.
Mãi đến khi xong việc, khuôn mặt nàng đã đỏ như gấc chín, cái cần cổ thon dài, trắng trẻo cũng đã phiếm hồng. Hai vành tai thì không phải nói, nếu có ai chạm vào bây giờ thì đảm bảo sẽ bị nướng chín luôn.
Nàng vội vã bê ra một chậu nước bẩn, luôn miệng mắng:
“Xú Vân Phong, xú Vân Phong. Lúc nào không ngất lại ngất đúng lúc này.”
Ngay cả phụ thân nàng, nàng cũng chỉ băng bó trên người. Những địa phương mẫn cảm như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nhìn a.
Chỉ có duy nhất lần này là nàng phải chịu thiệt.
Thỉnh thoảng, nàng lại lắc đầu nguầy nguậy, cái chân đẹp đôi lúc lại vô thức đá vào chân ghế, nền đất, giống như chúng là kẻ thù không đội trời chung với nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên:
“Vân Phong, cháu có nhà không ? Vân Phong.”
Lúc Hoa Hoa đang nghi hoặc thì có ba bóng người xông vào như chỗ không người. Nàng có thể nhận ra được một trong số đó là Lưu lão, cũng chính là gia gia Vân Phong. Hai người kia một già một trẻ, nàng chưa gặp mặt bao giờ. Người già thì bộ dạng văn sĩ, tiên phong đạo cốt, cầm tay một người trẻ. Nàng cực kì lạnh lùng, nhưng lại rất xinh đẹp, dễ thương. Không khó để nhận ra tương lai chính là một tiểu mỹ nhân họa quốc ương dân.
Thấy người đến là Lưu lão, Hoa Hoa trút bỏ gánh nặng trong lòng. Kể từ lúc đưa Vân Phong về đây, nàng luôn lo lắng Đỗ gia tới gây khó dễ. Lần này, Lưu lão về kịp lúc, xem ra tính mạng Vân Phong đã được đảm bảo. Nàng nhẹ nhàng hành lễ:
“Lưu lão, ngài khỏe.”
Lưu lão vốn đang muốn đến xem đứa cháu cả tháng trời không gặp. Nào ngờ đâu, cháu thì chưa thấy lại thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp như hoa thế này. Nhất thời lão có chút lắp bắp:
“Ngươi . . . ngươi cũng khỏe. Ngươi là ai?”
“Tiểu nữ là Hoa Hoa, phụ thân tiểu nữ là Trung Văn.” Hoa Hoa lễ phép trả lời.
Tuy hơi sững sờ một chút, nhưng Lưu Hàn nhanh chóng bình tâm lại, nghĩ thoáng một lúc, lão gật đầu, cảm thán nói:
“Hóa ra là con gái của Trung Văn, số hai cha con ngươi thật khổ. À mà sao ngươi lại ở đây?”
Hoa Hoa ngượng ngùng, kể sơ qua chuyện mình và Vân Phong tạo ngộ qua, cũng nói sơ qua lý do mình ở đây. Tất nhiên chuyện gì nên bỏ thì nàng cũng bỏ.
“Vân Phong đã bắt đầu học võ sao. Ai dạy cho hắn vậy?” Lưu Hàn khó hiểu suy nghĩ. Theo lý mà nói, ở nơi đây, chỉ có hắn quen thuộc với Vân Phong nhất. Trung Văn cũng miễn cưỡng xem như người thứ hai. Nếu hắn và Trung Văn không dạy, chẳng lẽ Vân Phong tự học sao. Lưu lão nghĩ thầm: “Có thể hay không là hắn đã học trước ở nhà, sau khi lưu lạc đến đây mới bắt đầu tu luyện.”
Thế nhưng đến khi nàng kể đến đoạn một mình Vân Phong đánh lại Đỗ Thái và Bái Lang, Lưu lão đầu nghe xong, âm thầm chấn động. Lão không hiểu Vân Phong học cách tu luyện ở đâu, chỉ bằng tu vi Luyện thể nhất trọng mà có thể đồng thời đánh bại hai đối thủ Luyện thể nhị trọng. Mặc dù trong đó phần lớn là dùng mưu mô, nhưng không thể phủ nhận được sức chiến đấu của hắn.
Đông Minh Hỏa ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ nghi hoặc nồng đậm trên gương mặt người bạn già, hỏi:
“Có chuyện gì sao? Mặc dù nói vượt cấp chiến đấu là rất khó khăn, nhưng mà trong cảnh giới Nguyên Đồ, Luyện cơ đánh lại Luyện bì là rất bình thường, đâu có gì khó hiểu chứ.”
Lưu lão lắc lắc đầu, nói:
“Không phải chuyện này, cái ta khó hiểu là tốc độ luyện công của tiểu tử này. Một tháng trước, ta gặp hắn thì hắn rất đáng thương. Cả cơ thể thương tích đầy mình, gầy gò, yếu nhược, căn cơ không có, thời điểm đó hắn không thể luyện công. Nếu bất chấp tất cả mà tu luyện là trăm hại, vô lợi. Nhưng chỉ một tháng thời gian hắn đã có thể đánh chết ma sủng tam, tứ cấp. Không thể coi đó là bình thường được.”
Hỏa lão nói những lời này làm Đông Minh Hỏa cũng thở dài:
“Ý ngươi nói, tiểu tử này là một thiên tài giống như Lạc San sao ?”
Lưu Hàn lắc đầu, không cho là đúng nói:
“Hoặc là có cao nhân giúp hắn. Lạc San ở trong giáo cũng tính là thiên tài, nàng tu luyện cũng vô cùng nhanh, tốc độ từ trước đến nay, không ai bì kịp. Trong vòng chưa tới hai năm, từ lúc năm tuổi rưỡi nàng bắt đầu tu luyện. Chưa đầy tám tuổi đã đạt tới Nguyên đồ đỉnh, Thất trọng đều hoàn thành hơn 90%. Nhất là cơ, tạng, cốt đã hoàn thành đủ 100%. Khả năng tu luyện như vậy đã được coi là yêu nghiệt rồi.”
“Thế nhưng, đến nàng đạt tới Nguyên đồ nhị trọng cũng phải mất gần hai tháng, đấy là có đan dược phụ trợ và tiền bối trợ giúp. Còn Vân Phong này chỉ chưa đầy một tháng đã có thể đánh bại Nguyên đồ nhị trọng. Điều này . . . có phải hay không là hắn được tiền bối cao nhân giúp đỡ.”
Lưu Hàn không hổ là ‘gừng càng già càng cay’, những điều Lưu Hỏa suy về Vân Phong phần lớn là chính xác rồi. Chỉ khác có mỗi một chỗ là vị “cao nhân” trong lời nói kia hóa ra lại là một con Ma sủng mà thôi.
Từ lúc ban đầu, Vân Phong không phải là kẻ yêu nghiệt gì cả, tốc độ tu luyện của hắn cũng thuộc dạng trung bình khá, thuộc dạng bình thường nhất, không giỏi cũng không kém. Thế nhưng đằng sau hắn có một “cao nhân” giúp hắn tẩy tủy, phạt cân, giúp hắn giảm tối đa thời gian luyện tập. Hơn nữa, Vân Phong cũng rất chăm chỉ, thời gian tu luyện hằng ngày của hắn cũng đã chiếm mất 2 phần 3 thời gian.
Cho nên, chỉ cần Vân Phong chăm chỉ, con đường Nguyên đồ cảnh của hắn rất bằng phẳng, gần như làm ít ăn nhiều, trong vòng nửa năm đến một năm hoàn toàn có thể bắt đầu hấp thụ Nguyên khí, đi vào Nguyên Sĩ cảnh.
Đông Minh Hỏa ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu với thuyết pháp của Lưu Hàn. Hắn nói:
“Vậy ngươi muốn làm thế nào? Cao nhân có thể giúp đỡ tiểu tử kia trong vòng thời gian ngắn như vậy rất khủng bố. So với giáo chủ đại nhân thì phải cường đại hơn vài phần. Ngay cả giáo chủ đại nhân lo cho cháu gái cũng phải đến 2 tháng trời mới qua Luyện thể. Còn tiểu tử này chỉ mất gần một tháng. Chẳng lẽ ngươi muốn nhờ người ta giúp ngươi cứu Lạc San hay sao.?”
Lưu Hàn gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, thở dài:
“Không thể, ta và người ta không quen, chỉ thông qua Vân Phong thì còn chưa biết như thế nào. Nếu quá gấp gáp lại làm người ta phản cảm.”
“Vậy làm thế nào đây. Nếu cứ để Lạc San lâu thêm một ngày, ta lại càng cảm thấy đau lòng.” Đông lão khó khăn nói.
Lưu Hàn tâm tư bắt đầu chuyển động, chỉ thấy lão hơi nhướng mày lên rồi truyền âm cho Đông Minh Hỏa:
“Ta không biết người kia là ai, giúp đỡ Vân Phong để làm gì. Nhưng ta tin rằng, người đó sẽ không hại hắn, còn âm thầm tiếp tục giúp đỡ. Thời gian ta rời khỏi trấn mới gần một tháng, chắc hẳn người kia vẫn ở lại đây hoặc không đi quá xa. Cho nên ta sẽ để Vân Phong chăm sóc Lạc San một thời gian. Trong thời gian đó, chúng ta tận lực giúp đỡ Vân Phong về mọi phương diện. Ta tin rằng, nếu người kia thấy kết quả như vậy, lại thấy tình trạng của Lạc San, hắn cũng sẽ biết phải làm gì.”
Nghe hai người nói chuyện không hề khách khí, Hoa Hoa có cảm giác khác lạ. Từ trước đến nay, Lưu lão trong mắt nàng và tất cả người trong trấn đều là con người rất tốt, thường xuyên lấy giúp người không cần báo đáp làm niềm vui. Thế nhưng, không hiểu sao ngày hôm nay, trong mắt nàng Lưu lão đã biến thành con người khác. Dường như với Lưu lão, Vân Phong không phải là đứa cháu lão mới nhận nuôi nữa, mà chính là một lợi ích để đem ra trao đổi.
Hoa Hoa chợt buồn bã thay cho Vân Phong. Nếu như Lưu lão là một người gia gia tốt, khi nghe tin Vân Phong bị thương, ít ra cũng nên đi vào xem qua một lát. Hoặc cũng phải hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn. Thế nhưng, giờ đây, hai người trước mặt lại chỉ đang bàn tính xem nên lợi dụng Vân Phong như thế nào. Điều này làm nàng cảm thấy khó chịu.
Thực tế, con người Lưu lão vốn rất tốt, rất thương người. Thế nhưng, lão có nỗi khổ tâm riêng của mình. Cả cuộc đời, lão tập trung vào tu luyện, không hề lấy vợ sinh con, cho nên lão rất khô khốc, không biết cách thể hiện tình cảm của mình với người thân. Thêm nữa, nếu giữa Lạc San và Vân Phong lão chỉ có thể chọn một, tất nhiên người lão chọn sẽ là Lạc San. Một phần bởi lão thân thuộc với Lạc San hơn rất nhiều, mặt khác lão thiếu nợ nàng cũng rất nhiều.
* * * * * * * * * *
Ngày hôm sau, khi Vân Phong thức tỉnh khỏi trạng thái hôn mê. Điều mà hắn nhìn thấy đầu tiên là gia gia của mình. Chính là Lưu Hàn gia gia. Điều này khiến hắn vui mừng quá đỗi. Nếu như trên đời này, những người có thể cho hắn cảm giác ấm áp của một gia đình thì Lưu Hàn không nghi ngờ gì, chính là một trong số đó.
Ngay lập tức, hắn lao vào lòng Lưu lão, bất chấp mọi đau nhức còn hiện hữu trên cơ thể. Bản tính tiểu hài tử trỗi dậy, làm nũng nói:
“Lưu gia gia. Thời gian qua, người đi đâu vậy, cháu đã tìm người khắp nơi ? Sao người không nói với cháu một tiếng ? Người không có việc gì chứ ?”
Nhìn Vân Phong quan tâm đến người gia gia như mình nhiều như vậy, trong khi mình lại lợi dụng hắn, Lưu Hàn có chút mất mát, buồn rầu. Mặc dù, cái gọi là lợi dụng này chưa hẳn đã là điều xấu với hắn, không những thế ít nhất còn có nhiều chuyện tốt. Thế nhưng cho dù thế nào, lợi dụng vẫn là lợi dụng. Cả cuộc đời lão, ngoại trừ lỗi lầm năm ấy thì những chuyện khác lão chưa từng thẹn với lương tâm. Chỉ riêng có lần này, lão không chấp nhận được điều đó. Đây có lẽ là tâm ma của lão trong tương lai, nhưng cho dù nếu có nghĩ lại một trăm, một ngàn lần nữa thì lão vẫn quyết định làm.
“Tiểu Phong, ta xin lỗi, thời gian qua, quả thực ta có việc bận phải rời khỏi trấn. Lúc ấy việc quá gấp, ta không thể báo cho ngươi được.” – Lưu lão nhẹ nhàng an ủi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Quan sát tình hình sức khỏe Vân Phong một lúc, thấy hắn không có gì đáng ngại, Lưu lão cũng an tâm. Thương thế của hắn đa phần là ngoại thương, mất máu và kiệt lực quá độ nên dẫn tới hôn mê. Chỉ cần nghỉ ngơi, bồi bổ vài hôm là được.
Thở phào nhẹ nhõm, Lưu lão hỏi:
“Nghe nha đầu Hoa Hoa nói, ngươi vừa đánh bại tam thiếu gia Đỗ Thái của Đỗ gia ?”
Vân Phong gật đầu, kiêu ngạo nói:
“Hắn là kẻ xấu, hắn có chủ ý bẩn thỉu với Hoa Hoa tỷ. May mà lúc đó, cháu ở đấy. Nếu không số phận Hoa Hoa tỷ thật sự khó nói.”
Bất chợt, Vân Phong nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu trầm mặc.
“Gia gia, người hỏi cháu việc đó, liệu có phải Đỗ gia mượn việc này làm khó gia gia không ? Cháu biết Đỗ gia là một trong tứ đại gia tộc trong trấn, căn cơ vững chắc, không thể động vào. Nếu không, gia gia cứ giao cháu cho người ta. Cùng lắm là chịu lại một trận đòn của Đỗ Thái mà thôi, cháu không sợ.”
Đến những chữ cái cuối cùng, giọng nói của Vân Phong trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
“Tiểu tử, ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy ? Ngươi nghĩ ta là người như thế sao. Cho dù Đỗ gia là nhất đại hay tứ đại gia tộc thì sao chứ. Ngươi đánh hắn là đúng, ngay cả ngươi vì thế mà giết hắn, ta cũng đứng ra làm chủ cho ngươi. Ta muốn xem thử Đỗ gia dám làm gì ?”
“Gia gia nói thật sao? Nhưng người chỉ có một mình.”
Nói đến đây, Vân Phong chợt nhớ lại lời của Hoa Hoa tỷ. Hắn ngạc nhiên hỏi:
“ Chẳng lẽ gia gia cũng là cao thủ. Ta từng nghe nói lão tổ Đỗ gia đã đạt đến cảnh giới Nguyên sĩ hậu kì. Nếu người không sợ bọn họ ít ra cũng phải đạt tới cảnh giới Nguyên sĩ đại viên mãn, thậm trí là Nguyên giả.”
“Cái này.” Lưu lão có vẻ bất ngờ, chẳng lẽ lão lại nói mình là một đại nhân vật cảnh giới cực cao, không thèm để bọn người kia vào mắt. Nếu nói như vậy có vẻ như quá kiêu căng rồi. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, lão đành “khiêm tốn”:
“Ừm, nếu thực sự tính toán thì ta cao hơn bọn hắn “một chút”.”
Nghe thế, vẻ mặt vui vẻ, hớn hở trở lại với Vân Phong, chỉ thấy hắn ríu rít : “Cháu biết người là tốt nhất mà.”
Lưu lão nhìn vào khuôn mắt ngây thơ, đôi mắt trong sáng đầy sùng bái của Vân Phong, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác khác lạ. Lão âm thầm thề: “Mặc dù thực tế ta không thể không lợi dụng ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa Lưu Hàn ra để thề. Cả đời này, Lưu Hàn ta là gia gia của ngươi, tất cả những gì tốt nhất ta sẽ dành cho ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu một chút ủy khuất nào. Cho dù có gặp được người kia hay không, có chữa khỏi cho Lạc San hay không thì ta vẫn như thế, vẫn yêu thương ngươi, coi ngươi như cháu ruột của mình. Ta nguyện lấy tất cả ra để đền bù cho ngươi, dẫu cho ngươi muốn mạng già của ta, ta cũng sẵn sàng.”
Thấy Lưu lão bất chợt yên lặng, Vân Phong thấy làm lạ, hỏi:
“Lưu gia gia, người có chuyện gì vậy, sao mặt người bỗng nhiên trắng bệch ?”
“Không có gì, không có gì. Haizzz. Chẳng qua ta nhớ lại chuyện mấy ngày vừa qua, không kiềm chế nổi mà sinh ra cảm giác thất bại, đau buồn mà thôi.” Lưu Hàn thở dài, nói. Trong lòng lão lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì vậy gia gia?”
“Thật ra . . . lần này ta rời khỏi Giao Nguyệt Trấn để đi tìm một người, nhưng không may . . .” Lưu lão buồn rầu kể lại một lượt chuyện của Lạc San cho hắn nghe, đến cuối cùng, lão mở miệng khẩn cầu: “Vân Phong, tương lai ta và lão bằng hữu có việc cần rời đi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Lạc San không?”
Vân Phong không chần chừ, lập tức đáp ứng:
“Gia gia an tâm, số nàng khổ như thế. Không cần gia gia nhờ, cháu cũng nhất định sẽ chiếu cố nàng, quyết không để nàng chịu một chút ủy khuất nào.”
“Ừm, ngươi nói thế ta cũng an tâm. À mà phải rồi. Ta vẫn chưa hỏi tại sao ngươi lại biết võ công. Không phải ngươi mới đến thị trấn chưa tới một tháng sao. Hình như, lúc ngươi bắt đầu đến, ngươi cũng chưa từng luyện tập qua a.” – Lưu lão thuận tiện hỏi, trong lòng lại nghĩ: “Nếu Vân Phong biết được người giúp hắn là ai thì không thể nào tốt hơn. Nhưng phần nhiều là hắn không biết, bởi vì hắn mà biết người kia là ai thì cũng không phải lưu lạc đến nơi khỉ ho cò gáy này.”
Vân Phong nhu thuận gật đầu, giải đáp:
“Đúng vậy, hôm cháu nhận được Hỏa Sí Điểu, không biết cách câu thông với nó để nó bay mất đi. Cháu vất vả đuổi theo nó đến phía bắc thì gặp được một cao nhân đang bị thương nặng. Cháu giúp hắn lấy thuốc, băng bó cho hắn, thế nên vài ngày sau, người đó cho cháu một viên thuốc bảo cháu ăn vào. Cháu làm theo thì thấy cả cơ thể chảy ra bã nhờn hôi thối, cơ thể cũng khỏe mạnh, dẻo dai hơn vài phần, từ lúc ấy cháu bắt đầu tập luyện căn bản.”
Lưu lão có chút giật mình, thì thầm nói:
“Thì ra là vậy. Như thế có thể giải thích được vì sao ngươi lại tiến bộ nhanh như thế. Nếu nói như vậy, người nọ vẫn còn chữa thương xung quanh đây sao?”
Vân Phong không khỏi tò mò, không hiểu sao gia gia lại quan tâm đến chuyện này như vậy ? Nói cho cùng đây dù sao cũng chỉ là chuyện bịa do Vân Phong tự nghĩ ra. Đều tại Hư không muốn ai biết về thân phận của nó, cho nên tất cả mọi việc nó đều ủy quyền cho Vân Phong đối ngoại, chỉ cần không lộ ra bản thân nó là được. Đây cũng là lý do tại sao Vân Phong lại phải nói dối.
“Cái này cháu không biết, mấy ngày sau, cháu có mang thức ăn đến cho người kia, thì hắn đã đi rồi.” Vân Phong đáp.
Lưu Hàn trở nên gấp gáp, lông mày nhíu chặt, suy đoán:
“Có thể người nọ muốn tìm nơi yên tĩnh chữa thương. Ở cấp bậc này trở đi, nếu nói thương nặng mà không thể tự mình dùng đan dược thì ít nhất mất nửa năm tĩnh dưỡng mới miễn cưỡng khôi phục được một hai phần thực lực. Như thế xem ra cơ hội để Lạc San chữa khỏi bệnh cũng rất cao.”
Nghĩ đoạn, Lão quay sang hỏi Vân Phong:
“Ngươi có nhớ người nọ tên gì, hình dáng ra sao không?”
Nói xong, lão thấy mình có chút thất thố, liền cười trừ, làm như không nói cũng chẳng sao.
Lắc lắc đầu, Vân Phong mệt mỏi đáp:
“Lúc ấy, trời tối lại mưa to, người đó mặc áo choàng đen cho nên cháu cũng không thấy được mặt, nhưng đại khái người nọ là một đại hán cao lớn, giọng nói hắn có chút ồm ồm.”
Vân Phong bèn miêu tả Bao thúc cho Lưu lão nghe. Dù gì đã bịa ra một người cũng phải cho hắn có một hình dáng cụ thể.
Lưu Hàn thấy Vân Phong có vẻ mệt mỏi, liền lật bàn tay. Không biết ra sao, ở trên đó vốn không có gì lại hiện ra hai bình sứ màu trắng ngà. Lưu Hàn nhìn hai bình sứ, cân nhắc dược tính một lát, cuối cùng đưa cho Vân Phong:
“Thôi không nói chuyện kia nữa, Tiểu Phong, đây là hai bình đan dược. Một bình là Nhị Nguyệt Nguyên Đan, một bình là Hồi Hoàn Đan. Ngươi cầm lấy dùng trước mỗi loại một viên đi. Để ta hộ pháp giúp ngươi.”
“Gia gia đây là?” – Vân Phong có chút nghi hoặc, hỏi.
Lưu lão đặt hai bình sứ vào tay hắn, giải thích:
“Nhị Nguyệt Nguyên Đan là đan dược cấp thấp, Hoang cấp Tam phẩm, trong đó có chứa tinh hoa Nguyên khí thiên địa, người phục dụng có tác dụng tăng cường Nguyên lực bằng hai tháng khổ tu. Do vậy nên có tên là Nhị Nguyệt. Ngươi tuy chưa đạt tới Nguyên sĩ, chưa thể tu luyện Nguyên lực nhưng sau khi ngươi ăn những đan dược thì Nguyên khí này cũng không lãng phí. Nếu ở trạng thái bình thường, Ngươi có thể mượn Nguyên khí đả thông kinh mạch, tẩm bổ cho cơ thể, tăng cường thể chất. Người bị thương nếu phối hợp với đan dược trị thương, ví dụ như Hoang cấp Nhất phẩm đan dược Hồi Hoàn Đan có thể hồi phục sức lực, chữa trị thương thế.”
“Ở mỗi bình có 20 viên, ngươi có thể dùng chúng để tu luyện, phối hợp với chiến đấu. Khi nào hết lại nói với ta, ta lại đưa thêm. Nhưng trước hết, ngươi nên dùng Nhị Nguyên Nguyệt Đan và Hồi Hoàn Đan này để chữa thương trước đi.”
Vân Phong cầm hai bình sứ trong tay, cảm động đến mức không nói nên lời. Hắn chỉ gật gật cái cổ, che đi đôi mắt đã đỏ hoe rồi đổ 2 viên đan dược ra tay, cho vào miệng.
Hắn không muốn nói nhiều, những lời nói cảm ơn bây giờ chỉ là vô nghĩa. Cái hắn có thể làm là khắc sâu những điều đó vào trong tim, đến khi hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ dùng hành động để trả ơn này.
Nhị Nguyên Nguyệt Đan vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một dòng nước ấm và ngọt từ trong cổ của hắn lan xuống tứ chi bách hải. Vân Phong có thể cảm giác được, ở bên trong cơ thể đang tỏa ra một luồng lực lượng cực kì tinh thuần.
Chẳng mấy chốc toàn thân Vân Phong bốc lên luồng bạch quang nhàn nhạt, trên trán hắn sương trắng dần dần hiện ra, sau đó lượn lờ như vân long. Luồng khí giống vân long này chính là nguyên khí có chứa trong Nhị Nguyên Nguyệt Đan.
Vân Phong không nghĩ nhiều, ném nốt viên Hồi Hoàn Đan vào trong miệng. Một cảm giác băng lãnh, trái ngược hoàn toàn với cảm giác ấm ngọt của Nhị Nguyên Nguyệt Đan chợt xuất hiện. Sau khi Hồi Hoàn Đan xuất hiện, Nguyên khí lượn lờ xung quanh người như có linh tính, bắt đầu tiếp cận những vết thương trên cơ thể Vân Phong. Những vết thương toàn thân nhanh chóng khép miệng lại, rồi kết vảy, sau hơn mười lần thở thì những vảy kia thi nhau rơi xuống. Chỗ da dẻ vốn là miệng vết thương đều thành màu phấn hồng. Không chỉ dừng lại ở đó, Vân Long bắt đầu lượn lờ qua những chỗ máu tụ, bầm tím. Cũng chỉ loáng thoáng vài giây sau, chỗ đó lại biến thành hồng hào.
Thấy hiện tượng như thế, Vân Phong thở dài một hơi, trong tâm hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía Lưu lão tràn ngập cảm kích.
Lại khoảng vài chục nhịp thở, Vân Phong thử đứng lên. Xương cốt toàn thân kêu lách cách, những xương cốt bị trật vậy mà cũng được dược lực uốn nắn lại!
Đến lúc này, cả người hắn đã hoàn hảo vô khuyết như lúc ban đầu.
Không kịp nói lời cảm tạ, Vân Phong bị Lưu lão ấn xuống giường, nói:
“Đừng loạn động, vẫn còn 5 thành dược lực chưa tiêu hao hết. Mau ngồi xuống vận công tiêu hóa nốt chỗ dược lực kia.”
Nghe lời Lưu gia gia nói, Vân Phong lập tức gật đầu khoanh chân, làm thủ thế tu luyện. Nguyên khí tinh thuần được hắn thao túng, dẫn dắt đi vào từng thớ cơ. Từng tế bào nhìn thấy nguyên khí như sắc lang thấy mĩ nữ lập tức lao đến hấp thụ. Bọn chúng giống như một đám đói ăn, từng tia nguyên khí bị chúng cắn từng miếng lớn. Thời gian trôi qua, tuy tốc độ hấp thụ nguyên khí vẫn tính là nhanh, nhưng không theo kịp tốc độ thất thoát của Nguyên khí. Trong lòng Vân Phong thầm cảm thấy đáng tiếc.
Thấy Vân Phong để thoát quá nhiều nguyên khí, Lưu lão lắc lắc đầu, vung tay tạo thành một kết giới chân không hình tròn, bao bọc cả người Vân Phong. Rất thần kì, sau khi kết giới được hình thành, Nguyên khí chỉ có thể bay quanh người hắn 1 mét, không thể tiếp tục bay ra xa hơn.
“Tiểu Phong, tốc độ quá chậm, mau mau vừa Luyện cơ, vừa Luyện bì.” – Lưu Hàn lo lắng nói, Vân Phong quá non trong việc tu luyện, tuy nói cảnh giới Nguyên đồ chia làm thất trọng nhưng có ai nói không thể tu luyện thất trọng cùng một lúc. Từ trước đến nay, đại đa số mọi người đều đồng thời luyện song song nhị trọng, tam trọng, mà nhiều hơn lại khiến tốc độ tu luyện giảm đi, cho nên đều đến đó là dừng. Chỉ có khi nào tỉ lệ tu luyện của mỗi trọng vượt quá 40%, khi đó mới tính là chân chính bước vào cảnh giới tiếp theo.
Nghe tiếng nhắc nhở của Lưu Hàn, Vân Phong nhíu mày, gật gật đầu, phân ra một phần Nguyên khí dồn đến lớp da thịt trước ngực và trên cánh tay, bắt đầu ép chúng hấp thu. Quả nhiên chỉ sau vài giây, đám tế bào ở ngoài lớp da kia có dấu hiệu bắt đầu hấp thụ. Tốc độ còn nhanh hơn đám cơ năng vài phần.
Nửa tiếng sau, dược lực bị hấp thu sạch sẽ, Vân Phong mới mở mắt. Hắn có cảm giác mình như có sự tiến bộ cực lớn, bằng cả tháng khổ tu. Nếu như lúc trước, Vân Phong chỉ có thể dùng cường độ tập luyện cao để tăng cường cơ năng, luyện tập cơ bắp, thì giờ đây, sau khi dùng đan dược ẩn chứa nguyên khí, cả cơ bắp như ăn no căng, chờ đợi tiêu hóa xong là có thể tiếp tục tăng cường. Tất nhiên là muốn tiêu hóa cũng cần phải dựa vào luyện tập. Cũng giống như người tập thể hình uống protein vậy.
“Rất no.” Vân Phong cười ha ha. “ Cháu có thể thấy được cả cơ thể tràn đầy sức lực, chỉ cần luyện tập cường độ cao 1, 2 ngày là những sức lực này sẽ hòa làm một với cơ thể. Nó có thể giúp cháu giảm đi được một tháng khổ tu. Lúc đấy, cơ bắp được cường hóa có thể đạt tới 80%. Lớp da bên ngoài cũng có thể đạt 10%, bước vào nhị trọng Luyện bì rồi.”
Lưu Hàn vuốt vuốt cái cằm không râu, cười nói:
“Tốt rồi, nhưng ngươi nên nhớ, ở Nguyên đồ cảnh, mượn đan dược tu luyện là một chuyện, nhưng nhất định không được quá phụ thuộc vào nó. Đan dược là ngoại lực bên ngoài, nếu muốn chân chính hấp thu thì cần phải tôi luyện, khiến nó tăng lên cường độ nhục thể. Ngươi hiểu không ?”
"Phải làm thế nào mới có thể tăng cường độ của nhục thể?" Sau một hồi yên lặng, Vân Phong vội vàng hỏi.
"Nguyên khí chính là loại năng lượng tốt nhất để luyện tập nhục thể, dùng nguyên khí bồi bổ cơ thể thì nhục thể cũng theo đó mà mạnh lên theo. Đương nhiên, đi kèm với nó cũng cần kích thích của ngoại vật nữa." Lưu lão đôi mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt già nưa tựa hồ có chút vui vẻ.
"Ngoại vật kích thích là như thế nào?" Nhìn Lưu lão tràn đầy tiếu ý, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
"Bị đánh! Bị đánh càng nặng tay càng tốt!" Lưu lão bật cười ha hả, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong thì cứng ngắc.
“Ừm, còn nữa, ngươi cũng nên thực chiến nhiều hơn.” Lưu Hàn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Mặc dù ngươi vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng ta không thể không nói điều này. Thế giới này quá rộng lớn, cường nhục cường thực. Cả cuộc đời này, ta không thể mãi mãi đi theo ngươi. Ngươi cũng phải có cuộc sống riêng của mình, ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều hiểm nguy, giống như hôm qua. Đến lúc đó, chỉ còn có mỗi mình ngươi chiến đấu, không có ai bảo vệ, ngươi sẽ làm thế nào đây ?”
Lưu Hàn chầm chậm giải thích:
“Vì lẽ đó, ngươi cần luyện tập thực chiến nhiều hơn. Đối mặt với hiểm nguy mới có thể kích phát được ý chí chiến đấu, kích phát bản năng sinh tồn cũng như khai phá được khả năng tiềm ẩn, như vậy có thể tăng cường tốc độ tu luyện cũng như tăng cường khả năng chiến đấu của ngươi. Ta nói với ngươi những lời này, chính là toàn tâm toàn ý của ta, không phải là ta không thương ngươi, muốn đẩy ngươi vào chỗ hiểm, mà ta muốn tốt cho ngươi, để ngươi sau này có tương lai tốt đẹp hơn.”
“Gia gia, người không cần giải thích đâu. Cháu hiểu mà. Ngọc không mài không sáng.” – Vân Phong nói. Tuy hắn đang trong quá trình trưởng thành, vẫn còn bỡ ngỡ trong tâm tính, nhưng chuyện này thì cũng đã hiểu được.
“Tuy nhiên, gia gia . . . cháu bây giờ ngoài vài chiêu thức cơ bản ra, không có một võ kĩ nào . . . gia gia có thể . . . dạy cháu một vài . . . võ kĩ không ?” – Vân Phong có chút rụt rè, ấp úng hỏi.
"Ha hả, tưởng tiểu tử ngươi ấp úng cái gì, đến cuối cùng cũng chỉ là muốn moi võ kỹ từ trong tay ta mà thôi . . ." Đôi mắt già nua liếc nhìn Vân Phong một cái. Tinh minh như Lưu lão có thể trực tiếp nhìn ra ngay mục đích của hắn.
Mục đích trong lòng bị nói ra, Vân Phong cũng không xấu hổ, nhún nhún vai, đôi mắt háo hức nhìn Lưu lão.
Nhìn bộ dạng của Vân Phong, Lưu lão lão cười to hai tiếng, lắc lắc đầu, rồi hài hước cười nói: "Được rồi, ai bảo ta thu một đứa cháu đáng thương như ngươi? Để cho ngươi không bị người ta đánh thành tàn tật, ta dạy ngươi vài thứ vậy."
Nghe lời Lưu lão nói, Vân Phong tinh thần chấn động. Hắn rất hiếu kỳ vị gia gia thần bí này cuối cùng có thể đem ra võ kỹ đẳng cấp nào đây? Nếu không phải võ kĩ mà Hư biết đều là võ kĩ đẳng cấp cao, cấp bậc không phù hợp thì Vân Phong cũng chẳng muối mặt đi xin võ kĩ như thế này.
“Đây, cầm lấy.” – Lưu lão tùy ý nói, trên tay liền xuất hiện ba quyển trục mới: “Đây đều là võ kĩ Hoang cấp Trung phẩm ta tình cờ có được. Tuy là cấp thấp, nhưng cảnh giới Nguyên đồ cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa, hiệu quả cũng rất không tồi.”
Đầu óc có chút mơ hồ, trong lòng Vân Phong lập tức giật mình. Võ kỹ tối cao mà Trung Văn thúc thúc tu luyện cũng chỉ là Hoang cấp Sơ phẩm, mà Lưu lão tuỳ tiện đem ra lại là Hoang cấp trung phẩm. Loại khác biệt đẳng cấp kinh khủng này, thật sự khiến Vân Phong dở khóc dở cười. Tuy nhiên, những võ kĩ này cũng đều được Lưu lão cân nhắc kĩ lưỡng để phù hợp với cấp độ hiện tại của Vân Phong. Cho dù đến cảnh giới Nguyên sĩ, thậm chí Nguyên giả, những võ kĩ này hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng.
* * * * * * * * * *
Phía bên ngoài, Đông Minh Hỏa gấp gáp đến độ hận không thể nhảy vào trong hỏi thăm tung tích vị “cao nhân” thần bí kia. Nếu có thể kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, chuyện của tiểu tôn nữ Lạc San có hi vọng rồi.
Hoa Hoa nhu thuận ngồi một bên chăm cho Lạc San ăn chút cháo nóng. Tuy nàng đã tự phong ấn, biến thành người câm, người điếc, người mù, thế nhưng nàng vẫn sống như một người bình thường, vẫn cần ăn, cần uống, cần tắm rửa, giặt giũ. Những việc như thế không thể để những người như Lưu Hàn hay Đông Minh Hỏa làm được.
Nhẹ nhàng đút một thìa cháo ấm vào miệng Lạc San, Hoa Hoa bỗng nhiên cảm thấy không khỏe. Mới ban đầu, nàng chỉ cảm thấy cơ thể không ổn, nhưng dần dần mỗi phút qua đi, nàng lại cảm thấy người mình lạnh hơn một phần. Đến cuối cùng, chỉ sau vài phút, cả người nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay trở nên run rẩy, hai hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp từ bao giờ. Mặc dù đã mặc vài cái áo ấm, nhưng cảm giác này vẫn không dứt, bởi nó đến từ chính bên trong cơ thể nàng.
Vội vã đặt bát cháo xuống, Hoa Hoa cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt long lanh tinh xảo bỗng nhiên dại ra, cả người co ro lại. Nếu nhìn kĩ, mỗi hơi thở nàng thở ra đều có chút sương giá.
Hoa Hoa nghi hoặc, đáng nhẽ ra còn 6 ngày nữa mới tới thời hạn phát bệnh. Nàng đã sống chung với nó 13 năm, đã trải qua hơn trăm lần đối mặt, không lý nào nàng tính sai thời gian được.
Không chỉ riêng Hoa Hoa, ngay cả Đông Minh Hỏa cũng cảm thấy nghi ngờ. Hắn nhìn Hoa Hoa đang co quắp rồi lại nhìn Lạc San lạnh lùng một bên, đôi mày nhíu lại. Hắn có thể cảm nhận được có hàn khí từ người Hoa Hoa đang bị Lạc San hấp thụ.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, thấy thảm trạng của Hoa Hoa, Đông lão lập tức xuất hiện ngay bên người nàng. Bàn tay áp vào sau lưng, hướng đến tâm mạch ấn vào. Cùng lúc đó, một luồng Hỏa Nguyên lực tinh thuần từ trong cơ thể Đông Minh Hỏa trào ra, men theo từng đường kinh mạch, tìm đến nguồn bệnh.
Nội thể, một làn hơi sương lạnh lẽo phảng phất bao phủ lên toàn bộ ngũ tạng, khiến mọi hoạt động bị đình chỉ. Chậm thêm vài phút nữa, đợi đến khi băng sương bao phủ, tim ngừng đập, phổi ngừng hô hấp, nàng sẽ chính thức tử vong.
Đông Minh Hỏa cau mày, đổ mồ hôi, không dám làm bừa. Hỏa Nguyên Khí chỉ có thể hóa làm nhiệt lượng giảm bớt cái lạnh trong người nàng, không để nàng mất đi sự sống, chứ không thể để nó hoàn toàn phá đi nguồn bệnh. Khống hỏa thuật của lão tuy đã đạt đến trình độ cực cao nhưng lúc này lại không dám sử dụng.
Trong người, kinh mạch, các dây thần kinh đều rất quan trọng và dễ bị tổn thương. Chỉ cần hơi vô ý một chút, chẳng may để nguyên lực va chạm vào một nơi nào đó thì rất có nguy cơ đứt mạch. Nhẹ thì tàn phế, nặng thì tử vong.
Rút nguyên lực khỏi cơ thể Hoa Hoa, Đông lão thở dài một hơi, nhét một viên đan dược màu đỏ vào miệng nàng. Khi thấy nàng không còn nguy hiểm đến tính mạng mới tiếp tục dùng thần thức dò xét căn nguyên của đám sương lạnh. Chưa bao giờ lão thấy một căn bệnh lạ lùng như thế. Vốn dĩ, Lão là Dược sư có tiếng, cùng Lưu Hàn danh xưng là Dược – Khí Song Nguyệt của Bạch Nguyệt Giáo, tạo nghệ trên phương diện đan dược và y thuật rất khủng bố. Nhưng cho dù là vậy, Đông lão cũng không biết căn bệnh này là gì.
Nội thể Hoa Hoa, bên trong trái tim, một hàn chủng màu trắng mờ đang di chuyển xung quanh. Từ hàn chủng tỏa ra quang mang lạnh lẽo, tạo thành từng đám khí lạnh dẫn tới ngũ tạng. Vốn dĩ hàn chủng kia bị ba đám lửa nhỏ màu sắc khác nhau liên hợp áp chế, nhưng không hiểu vì sao lần này hàn chủng đó tựa như bị thứ gì đó, hoặc ai đó kích thích, tỏa ra hàn khí không ngừng, đồng thời như muốn phá thể mà ra.
Ba đám lửa nhỏ không kịp chuẩn bị, liền bại trận.
Thời gian trôi qua, nhìn phương hướng sương lạnh di chuyển, Đông Minh Hỏa cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.
Trên đời, không có gì là tuyệt đối, người tính không bằng trời tính. Mặc dù, Hoa Hoa còn 6 ngày nữa mới đến ngày phát bệnh, nhưng trùng hợp làm sao, nàng lại gặp đám người Đông Minh Hỏa. Hai chữ duyên phận thật khó lường.
Họa của Hoa Hoa lần này lại đến từ chính Lạc San. Nàng không biết Lạc San có Huyền Âm thân thể, có thể ngự được đủ loại âm phong hàn khí. Đông Minh Hỏa càng không biết Hoa Hoa có quái bệnh trong người, lưu lại một đoạn hàn phong chủng. Hàn phong chủng gặp được Huyền Âm Thể như con cái gặp lại mẹ, muốn phá thể mà ra, muốn trở thành một phần lực lượng của Lạc San. Hơn nữa, hàn khí từ Huyền Âm Thể còn trợ giúp cho hàn chủng kia, khiến Hoa Hoa chịu phải chịu thêm đau đớn, lạnh lẽo.
“Hoa Hoa tỷ, tỷ sao vậy?” – Vừa bước ra khỏi cửa, Vân Phong chợt nhìn thấy Hoa Hoa nằm co ro trên giường, lập tức hét lên.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, cực kì đau đớn, khó chịu, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, cắt cũng không được giọt máu. Bên cạnh nàng, Đông Minh Hỏa không thể di chuyển, thỉnh thoảng lại truyền Hỏa Nguyên Lực vào để bảo trụ tính mạng. Nếu không làm thế, chỉ cần trong giây lát, hàn phong chủng sẽ phá thể mà ra, khi đó chính thức là tử kì của nàng.
Lưu Hàn nhìn ra, trong lúc này, không nên vọng động. Lão vội vã kéo Vân Phong lại, ra thủ thế im lặng rồi từ từ quan sát.
10 phút trôi đi, rốt cuộc Đông Minh Hỏa cũng dừng lại.
“Lão Đông có chuyện gì vậy?” Lưu Hàn gấp gáp hỏi. Qua thời gian vừa rồi, lão cũng thấy được tình cảm giữa Vân Phong và Hoa Hoa rất tốt. Hoa Hoa cũng là một thiếu nữ thiện lương. Lão không muốn nàng có chuyện xấu gì.
“Tiểu oa này bị ám bệnh, từ trước đến nay ta chưa từng thấy bệnh nào cổ quái như vậy?” Đông Minh Hỏa vuốt mồ hôi trên trán, đút cho nàng thêm một viên thuốc rồi tranh thủ điều tức.
“Ám bệnh sao, chỉ là chút bệnh phong hàn từ nhỏ thôi mà. Lão Đông a, lão Đông, chẳng nhẽ y thuật của ngươi lại kém cỏi đến vậy ?” – Lưu Hàn nheo mắt, mỉa mai.
Đông Minh Hỏa hừ lạnh, có ý không vui, nói:
“Nếu đúng như lời ngươi nói thì tìm y sư trong trấn về mà chữa.”
Lưu Hàn nhíu mày, nhìn ông bạn già, nghi hoặc hỏi lại. Cho đến bây giờ, chỉ có vài chứng bệnh nan y mới làm khó được người này. Trên thực tế, tài nghệ trị bệnh của hắn còn cao minh hơn là luyện đan vài phần.
“Thật sự là khó chữa như vậy?”
“Thật sự, ta lừa ngươi làm gì. Ngươi có thể không cần mặt mũi, nhưng ta thì cần.” – Đông Minh Hỏa lầm bầm trong miệng.
Vân Phong không hề quan tâm hai người trước mặt cãi nhau. Hắn nhanh chóng chạy đến bên Hoa Hoa tỷ. Vội vàng kiểm tra một chút. Chỉ thấy hàn khí toát ra trên người nàng đã ít đi phân nửa, nhưng vẫn chậm rãi gia tăng. Sau một khoảng thời gian nữa, chắc hẳn lại phải truyền Hỏa nguyên lực một lần. Hắn suy tư một lát, nói:
“Lão bá, chỉ cần đan dược của y sư trong trấn là có thể cứu mà. Hoa Hoa tỷ vẫn thường dùng loại đó.”
Đông Minh Hỏa nhìn Vân Phong, trong lòng thầm hô cơ hội tốt. Nếu mình giúp đỡ Vân Phong cứu được tiểu oa nhi này, không biết chừng sẽ dẫn tới hảo cảm của “cao nhân” thần bí, chuyện của Lạc San cũng chắc hơn vài phần.
“Tiểu tử ngươi là Vân Phong sao?” – Đông lão mỉm cười hỏi lại.
Vân Phong không hề xiểm nịnh, lễ phép đáp:
“Vâng, vãn bối Vân Phong tham kiến Đông lão.”
Đông Minh Hỏa chậm rãi gật đầu, cảm thấy cách ứng xử của Vân Phong rất hợp ý hắn. Sau đó hắn thở dài một hơi, quyết định nói những gì mình biết. Nhân tiện xem xem có cách nào chữa trị bệnh cho tiểu nữ oa này không, bán cho người sau lưng Vân Phong một cái nhân tình:
“Ừ, tốt. Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết tình trạng của tiểu oa này. Nghe các ngươi nói từ nhỏ nàng đã bị bỏ đói, và nhiễm phong hàn mới gây ra ám bệnh. Đây là điều hoàn toàn sai lầm, cực kì ngu xuẩn. Lưu huynh, phiền huynh dùng thần thức xem qua cơ thể tiểu oa này đi.”
Lưu Hàn nghi hoặc nhưng cũng không làm trái. Lão mở rộng thần thức, tập trung vào một mình Hoa Hoa rồi dần dần đi sâu vào, xem xét bên trong. Chừng 2 phút sau, chính lão cũng phải hít vào một hơi lãnh khí, lắp bắp nói:
“Điều này, thật quá . . . quá mức . . . kì lạ rồi. Ngươi nói . . . điều ta nhìn thấy . . . có phải thật không?”
Đông Minh Hỏa cười khổ:
“Xác thực thật mười phần.”
“Gia gia, hai người nói chuyện gì sao lại thần thần bí bí như vậy. Có chuyện gì thì hai người mau mau nói đi.” – Vân Phong trở nên gấp gáp, thúc dục hai người.
“Ngươi là hành gia trong chuyện này, ngươi nói đi.” Lưu Hàn ngồi bệt xuống ghế, đùn đẩy trách nhiệm cho lão bằng hữu rồi cau mày suy tính.
Đông lão cười khổ, đành đem chuyện này giải thích qua một lượt:
“Ta không biết chuyện này xảy ra như thế nào, rốt cuộc có bí mật gì, ta chỉ nói ra những thứ mà chính mắt ta có thể nhìn thấy được.”
Nghe Đông lão chậm rãi nói, mỗi từ mỗi chữ như khắc sâu vào trong tâm trí Vân Phong. Hắn bỗng cảm thấy mỗi người xung quanh mình đều có rất nhiều bí mật, từ Lưu lão cho đến Hoa Hoa tỷ, không ai là không thần thần bí bí. Cho nên chuyện có liên quan đến Hoa Hoa tỷ, hắn kiên quyết không muốn bỏ xót.
“Có 3 điều mà ta muốn nói với ngươi về vấn đề của Hoa Hoa. Thứ nhất, thể chất của nàng là Hỏa thể chất, không có khả năng mắc bệnh phong hàn. Thứ hai, thứ ức chế ám bệnh của nàng chính là thân thể nàng, không có liên quan đến bất kì một phương thuốc nào. Thứ ba, phương thuốc của bọn lang băm kia chỉ là một ít cây thuốc có thuộc tính hỏa, ngoại trừ một ít tác dụng tăng cường hỏa nguyên tố thì không có tác dụng gì khác.”
Vân Phong nghe xong bỗng nhiên lâm vào mê cục, hắn vốn dĩ không muốn nhờ đến Hư, để im cho nó hồi sức vài ngày. Thế nhưng việc hôm nay có quá nhiều điều nghi hoặc, lời nói của Đông lão có nhiều chỗ hắn không rõ, còn mở ra trong lòng hắn một bí mật về thân thế của Hoa Hoa tỷ.
“Hư, ngươi có ở đó không. Ta có mấy việc cần ngươi hỗ trợ.” – Vân Phong thầm thì trong đầu.
Ngay lập tức, một giọng nói yếu ớt, thập phần mỉa mai truyền vào thức hải của hắn:
“Có chuyện gì sao, không phải là ngươi gặp phải tồn tại khó nhằn gì đấy chứ. Bản tọa rất yếu rồi, không thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào đâu. Tự mình tính toán đi.”
Nói xong câu đó, Hư liền im bặt, giống như chưa từng xuất hiện.
“Ặc” Vân Phong có chút sửng sốt rồi bất ngờ bực tức, việc đã như lửa xém lông mày rồi mà con Ma sủng mất nết kia lại giở chứng. Không nói nhiều, hắn liền sử dụng đặc quyền trừng phạt của Nguyên phiến. Không cho con Ma sủng khốn nạn này một chút giáo huấn, nó lại được đằng chân lên đằng đầu.
Ngay lập tức, tiếng van xin tha thứ của Hư vang vọng trong thức hải.
“Dùng thần thức điều tra xem Hoa Hoa tỷ bị bệnh gì cho ta.” Vân Phong giải thích qua một lượt tình trạng của Hoa Hoa rồi ra yêu cầu với nó. Đồng thời hắn cũng chuyển sự chú ý qua Đông lão, không để ý đến Hư đang làm việc nữa.
“Đông lão, người nói có cách nào trị được bệnh của Hoa Hoa tỷ không?”
Đông Minh Hỏa gật gù, trầm tư suy nghĩ. Hắn nghĩ tới vài cách có thể thành công nhưng không dám chắc một trăm phần trăm. Cân nhắc thiệt hơn qua một lượt, lão trầm giọng nói:
“Ta có vài cách, thử nói ra để mọi người cùng bàn bạc.
Thứ nhất là mượn lực của Lạc San hấp thu hàn chủng trong người Hoa Hoa, nhưng lúc này, nàng đang trong tình trạng phong ấn, không thể làm gì được, cho nên đành tạm bỏ qua.
Thứ hai, để nàng tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, tự mình sinh ra Hỏa nguyên lực, dùng Hỏa khắc hàn, để tự bản thân hóa giải hàn phong chủng. Nhưng nếu như tu luyện, lại phải bắt đầu từ cảnh giới nguyên đồ, ít nhất qua 2, 3 năm mới có thể bắt đầu có Hỏa nguyên lực được sinh ra, sợ đến lúc đó nàng đã không thể chịu được.
Thứ ba, ta có thể luyện chế một viên Địa cấp thần dược Hỏa thuộc tính gọi là Liệt Diễm Thối Thể Đan. Mượn dược lực Hỏa thuộc tính, một lần phá tan hàn phong chủng, không chỉ vậy còn khiến nàng phát huy toàn bộ ưu thế của Hỏa thể chất, trực tiếp bỏ qua thối thể, bắt đầu tu luyện Nguyên lực. Cách này tuy nhanh chóng nhưng tài liệu luyện đan rất khó kiếm, ta cũng chưa chắc có thể chế ra được.
Cách thứ 4 là tìm một Ma sủng có Yêu Hỏa, để nàng nhận chủ. Mượn Yêu Hỏa tiêu trừ hàn khí. Nhưng muốn tìm ra Ma sủng có Yêu Hỏa cũng là việc rất khó khăn, chưa nói đến có thành công bắt nó vào Nguyên phiến hay không.
Còn một cách cuối cùng là tìm một người Hỏa thể chất công lực cũng đủ cao, để cả hai song tu, Hỏa nguyên lực sẽ tự động luân chuyển trong cơ thể hai người. Hoa Hoa cũng có thể mượn lực lượng đó tiêu diệt hàn phong chủng.”
Nghe xong những điều này, Vân Phong cũng không biết nên làm thế nào thì tốt. Cách nào cũng có lợi và hại, chưa nói đến trong thời gian ngắn cũng không thể tìm ra được những thứ cần thiết. Hơn thế, hắn cũng chỉ là tiểu tử, không có quyền quyết định ở đây.
Đúng lúc này, Hư liền quay lại, thở hồng hộc như một con bò điên. Vẻ mặt cực kì đắc ý và vui sướng. Điên cuồng hét lên:
“Không thể ngờ, không thể ngờ, trong cùng một lúc ta có thể gặp được hai cái thể chất biến thái như vậy.”
Vân Phong tuy rất gấp gáp nhưng nghe Hư nói cũng trở nên tò mò:
“Hai thể chất, hai thể chất nào cơ ?”
Hư khinh bỉ nhìn chủ nhân đầu óc không chút kiến thức này. Rõ ràng trước mặt là hai trân bảo mà không biết nhìn hàng:
“Hừ, là hai thể chất của hai tiểu nữ oa kia chứ đâu. Một người là Huyền Âm Thể, một người là Hỏa Luân Thể. Không nói đến người có Huyền Âm Thể thần kì kia, chỉ cần người có Hỏa Luân Thể làm chủ nhân của ta là ta đã cực kì mãn nguyện rồi.”
Vân Phong vuốt mặt, chỉ muốn đánh con Ma sủng điên khùng này. Những lúc nó lên cơn thì liên tục loạn ngôn, không biết trời trăng đất hỡi gì cả. Hắn nhếch nhếch mi khinh thường nhìn Hư, nói:
“Ngươi muốn nàng làm chủ nhân của ngươi.”
“Muốn. Muốn chứ.” – Không kịp nghĩ nhiều, nó liền buột miệng kêu lên.
Nhưng ngay lập tức nhìn khuôn mặt co giật đầy đặc sắc của Vân Phong, nó lại tỏ ra vẻ vô tội, cái lưỡi trơn hơn cá trạch liên tục ninh nọt. Mặc dù trong thâm tâm nó cũng tự khinh bỉ chính mình một trận, nhưng làm sao đây, thà chịu nhục còn hơn bị đòn.
“Ách, ta nói đùa thôi. Dù sao ta cũng nhận chủ rồi. Hơn nữa, chủ nhân của ta tương lai cũng không hề thua kém ai. Là độc nhất vô nhị ở cái lục địa này.”
Nghe vậy, Vân Phong trợn tròn mắt, bái phục độ mặt dầy của Hư, cuối cùng đành phải cho qua:
“Hừ, ngươi biết vậy là tốt. Nói thử xem, các loại thể chất kia có gì đặc biệt.”
Hư như được đặc xá, cười đến độ cái miệng nhỏ ngoác ra đến tận mang tai. Nó sắp xếp thông tin lại một cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất rồi mới nói cho Vân Phong:
“Được, để ta kể. Đơn giản mà nói, nếu nói trí tuệ cao thì đại biểu cho ngộ tính, khả năng học tập võ kĩ nhanh, suy nghĩ sâu thì thể chất lại đại biểu cho khả năng chuyển hóa nguyên khí thành nguyên lực của cơ thể. Thể chất càng thuần ( càng ít thuộc tính ) thì tốc độ chuyển hóa càng nhanh. Ví dụ như người có thể chất song thuộc tính, khi hấp thụ nguyên khí đi vào cơ thể sẽ phải chuyển hóa thành nguyên lực có hai dạng thuộc tính bất đồng. Nó không những không thuần mà thời gian chuyển hóa còn lâu hơn gấp đôi so với thể chất đơn thuộc tính.”
Vân Phong gật gù đáp:
“Nói như vậy, thể chất song thuộc tính sẽ chậm hơn gấp đôi, tam thuộc tính chậm hơn gấp ba, tứ thuộc tính lại chậm hơn gấp bốn so với thể chất đơn thuộc tính. Vậy thì đơn thuộc tính có tốc độ tu luyện nhanh nhất rồi.”
Hư nở nụ cười, ngộ tính chủ nhân này của mình cũng khá tốt, nói một lần là hiểu luôn.