Hư gật gù, đồng ý với ý kiến của Vân Phong, tiếp tục nói:
“Gần đúng, cho nên người ta sắp xếp thể chất nhân loại theo bảng kim tự tháp. Đứng đầu tất nhiên là Đơn thuộc tính, sau đó tiếp tục đến song, tam, tứ thuộc tính. Hầu hết nhân loại trong cơ thể có hai, ba đến bốn thuộc tính. Thể chất càng nhiều thuộc tính thì càng tính là phế vật. Còn những người chỉ có một thuộc tính có thể tạm gọi là thiên tài, là đối tượng được các tông môn, thế lực săn đón.”
“Tuy nhiên, bảng kim tự tháp ta vừa nói chỉ gói gọn trong thể chất bình thường, Hậu Thiên Thể. Ngoài ra, có một số thể chất tồn tại vượt quá nhận thức của con người, tốc độ tu luyện cũng như khả năng chiến đấu của những người này không thể đem so sánh với những loại thể chất đơn thuộc tính kia được. Những thể chất này gọi là Chân Tiên Thể hay Tiên Thiên Thể. Tiên Thiên Thể cũng được phân ra mạnh yếu, các cấp bậc khác nhau, nhưng mỗi một thể chất có thể xuất hiện trong Tiên Thiên Thể Chất Bảng đều là yêu nghiệt. Không thể ngờ là ở đây ta có thể nhìn thấy cả hai loại thể chất trong Tiên Thiên Thể Chất Bảng.” – Hư có chút cảm thán, nó mang máng nhớ ngày xưa, vị chủ nhân kia của mình cũng chỉ là một người thể chất Đơn thuộc tính mà thôi.
Vân Phong ngạc nhiên, há hốc mồm, nhưng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo một chút sắc hồng nhuận vì hưng phấn, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
“Vậy thì quá mức ghê gớm rồi. Ngươi nói xem, Hoa Hoa tỷ và Lạc San có thể chất như thế nào.”
Hư nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Vân Phong, nói:
“Hoa Hoa tỷ của ngươi có Hỏa Luân thể, là một loại thể chất hệ hỏa tương đối hiếm thấy. Người có Hỏa Luân thể từ khi mới sinh đã nắm giữ một loại Nhân Hỏa vô cùng mạnh mẽ. Trong cơ thể nàng ta thấy có ba đám lửa nhỏ màu vàng, xanh nhạt, tím nhạt đang cùng liên thủ chống lại một hàn phong chủng. Từ biểu hiện cho thấy, nàng là Hỏa Luân thể nắm giữ Nhân Hỏa – Tam muội chân hỏa.”
Những khái niệm tu luyện mới theo thời gian càng lúc càng nhiều, làm Vân Phong nghi hoặc, khó hiểu, thậm chí có chút thích ứng không kịp. Hắn im lặng, từ từ tiêu hóa thông tin kia một lượt. Đến cuối cùng mới thở ra một hơi, hỏi liên tục vài câu:
“Từ từ, có nhiều chỗ quá khó hiểu, ta muốn biết Nhân Hỏa là gì? Tam muội chân hỏa là gì?”
Hư nghe vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ tủm tỉm cười. Vấn đề này cho dù là nó khi nghe đến lần đầu tiên cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ, không nói đến một tiểu mao đầu như Vân Phong:
“Sau khi khai thiên lập địa, thế giới tự nhiên sinh ra rất nhiều các loại lực tự nhiên như thủy, hỏa, kim, mộc, thổ, phong, lôi . . .” Vân Phong trầm tư lắng nghe những lời Hư nói. Ngay cả hai người Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cũng đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề của hai tiểu cô nương, không có ai chú ý tới điệu bộ lúc này của Vân Phong.
Bên trong thức hải, Vân Phong dùng Luyện Tâm Quyết bảo trì thanh tỉnh, tập trung, lắng nghe từng câu từng chữ, không bỏ sót một từ.
Hóa ra cái gọi tự nhiên lực chính là đại biểu cho các nguyên tố có trong mình linh tính cùng một bản lĩnh riêng. Tự nhiên lực vẫn lạc từ trời gọi là Thiên sinh, tự nhiên lực ngoi lên từ đất gọi là Địa sinh, tự nhiên lực theo hơi Ma, Yêu mà sinh gọi là Yêu sinh, tự nhiên lực trong người có linh tính là Nhân sinh. Bất kì một loại nguyên tố nào được sinh ra bằng cách như vậy đều chia làm Thiên, Địa, Yêu, Nhân bốn loại. Mỗi loại, tự bản thân nó cũng phân cao thấp, tùy vào chất lượng mà chia làm chín cấp, từ thấp đến cao. Cao nhất là cửu phẩm, thấp nhất là nhất phẩm.
Nhân Hỏa chính là lửa của phàm nhân đốt dưới nhân gian, chính là loại yếu nhất. Nhưng muốn chính thức có được Nhân Hỏa cũng không phải dễ dàng, thứ nhất, người muốn có Nhân Hỏa, thể chất phải có hệ Hỏa. Thứ hai, hỏa nguyên lực trong cơ thể phải sinh ra một tia linh tính. Từ đó mới có thể biến thành Nhân Hỏa. Trong cả vạn người, số có thể diễn hóa Nhân Hỏa không đếm được trên đầu ngón tay. Bởi có linh tính nên Nhân Hỏa nếu đem so với Hỏa nguyên lực trong cơ thể thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Trong đó, Tam Muội Chân Hỏa của Hoa Hoa ở trong Nhân Hỏa được xếp vào thất phẩm, cũng chính là một loại hỏa diễm cao cấp.
Trong Chân Tiên Bí Truyền Hỏa Hậu Pháp Thư, chuyên thu thập tư liệu về các loại hỏa diễm có viết: “Tam Muội Chân Hỏa là Nhân Hỏa khó sinh, điều kiện diễn sinh rất khắc nghiệt. Tên cũng như nghĩa, Tam Muội Chân Hỏa chứa tam hỏa trong người. Tâm là quân hỏa, nên gọi là thượng muội - Thân là thần hỏa nên gọi là trung muội – Hạ thể là dân hỏa nên gọi là hạ muội - Tam khí tụ nên sinh ra lửa gọi là lửa Tam Muội. Hay còn gọi là Tam Muội Chân Hỏa. Tam Muội Chân Hỏa: Quân, Thần, Dân, tam hỏa hợp nhất uy lực khôn cùng.”
Trên khuôn mặt Vân Phong biểu tình vẫn lãnh đạm, trong lòng lại như dấy lên sóng to gió lớn. Hắn hỏi:
“Về vấn đề kia, tạm thời không nói đến. Quay lại vấn đề của Hoa Hoa tỷ, ngươi có cách nào trị dứt bệnh cho nàng không?”
“Nói dễ thì dễ mà nói khó thì khó.” Hư nói có chút mập mờ. Nó đưa cái chân lên xoay xoay trước mặt. Theo sự di chuyển của bàn chân, vụ khí không biết đến từ đâu, từ từ tụ họp lại, hóa thành ba tấm bia đá như bị nung cháy. Tiếp đó, dưới sự khống chế của Hư nó dần dần ghi lại vài dòng tâm pháp huyền bí.
“Đây là công pháp Tam Huyền Xích Hỏa Công. Là công pháp phù hợp nhất với nàng bây giờ. Để cho nàng tập luyện thì có thể tăng cường phẩm chất Nhân Hỏa trong cơ thể. Đến một mức nào đó, hoàn toàn có thể luyện hóa được hàn phong chủng.” Hư ốm yếu nói. Dường như sau khi làm xong chuyện này, hình bóng của nó lại phai nhạt thêm vài phần.
“Nhưng nếu không qua Nguyên đồ thì làm sao có thể tu luyện.” – Vân Phong khó hiểu hỏi.
Thấy Vân Phong hấp tấp, Hư có chút nóng nảy, nói:
“Hừ, ngốc nghếch. Ta có bảo ngươi để nàng tu luyện nguyên lực đâu mà cần Nguyên sĩ cảnh. Ngươi nhìn kĩ những gì ta khắc lên mà xem. Tam Huyền Xích Hỏa Công là tối cường công pháp hệ Hỏa. Chia làm Tam Huyền: Luyện Thể - Luyện Công – Luyện Hỏa. Mỗi Huyền đều có thể tự tu luyện riêng được. Ngươi chỉ cần để nàng học cách Luyện Hỏa, tăng cường sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa là được. Sau này đợi khi nàng đạt tới Nguyên Sĩ là đưa cho nàng 2 huyền sau.”
“Ách, ta hiểu rồi.” – Vân Phong gãi gãi đầu, cười nói: “Ừm, ta thay mặt Hoa Hoa tỷ cảm ơn ngươi. Mà Luyện Thể của công pháp này khác gì so với Luyện Thể của Nguyên đồ cảnh vậy. Nếu giống nhau thì có thể để tỷ ấy luyện luôn được không?”
“Không được. Tuyệt đối không được, chỗ này ta không giải thích nhiều. Đến một mức độ nào đó ta lại nói cho ngươi. Nhớ kỹ là không được cho nàng luyện.” – Hư mệt nhọc đáp, nó nhắc đi nhắc lại những lời cuối cùng, tuyệt đối chưa có sự cho phép của nó, không thể để cho nàng tu luyện. Như sực nhớ ra điều gì, Hư quay sang tiếp lời:
“À quên, khó là ở chỗ khi Luyện Hỏa cần tuyệt đối an toàn, không thể để người khác thầm ám toán, tăng cường độ của hàn phong chủng. Như vậy, có luyện cũng bằng thừa. Không cẩn thận còn dập mất Tam Muội Chân Hỏa trong người nàng.”
Nghe xong, chỉ thấy Vân Phong lập tức lâm vào trầm tư, bảo trì trạng thái im lặng, suy nghĩ.
Nhìn Vân Phong, Hư ngẩn ra, sau đó có chút dở khóc dở cười lắc đầu: "Những lúc như thế này, hắn không giống một tiểu tử 8, 9 tuổi một chút nào. Đợi vài năm tới, khi hắn trưởng thành, không biết sẽ trở thành cái dạng gì đây ?"
Tiếp đó, nó cũng không làm phiền nữa, chui về hình săm tiếp tục hấp thụ nguyên khí khôi phục lực lượng.
“Ta muốn bảo vệ Hoa Hoa tỷ, muốn cứu sống tỷ ấy, cho dù là ai cũng không thể cản trở.” – Vân Phong âm thầm thề. Đôi mắt trong suốt ngây thơ thay thế bằng ánh mắt sát khí, lạnh tanh của một kẻ đi săn. Lại một lần nữa, vì Hoa Hoa tỷ, hắn bước lên Hắc lộ.
Bên trong bản tâm, song bản tâm tiếp tục xoay tròn với tốc độ càng ngày càng nhanh. Luyện Tâm Quyết theo đó từ từ rèn luyện. Mặc dù, nó chưa giúp gì nhiều cho Vân Phong, nhưng trước mắt có thể thấy được nó đang không ngừng tiến bộ. Còn Vân Phong, lúc này, hàng chục thông tin liên tục loạn chuyển được hắn dần dần sắp xếp lại. Một vài thông tin phụ cũng được hắn kéo vào, tổ hợp lại một lần. Những ý chính thì được phân tích qua, những ý phụ, vụn vặt cũng được tách ra để một bên. Không một thông tin nào bị hắn lãng phí.
Dần dần, hai hàng lông mày cau lại cũng được dãn ra. Hắn lầm bầm trong miệng:
“Hoa Hoa tỉ có Tiên Thiên thể chất Hỏa Luân thể hiếm thấy, bên trong cơ thể lại chứa Tam Muội Chân Hỏa từ khi mới sinh. Không có lý nào lại mắc phong hàn từ nhỏ được. Ám bệnh trong cơ thể Hoa Hoa tỷ không phải là phong hàn thì là cái gì đã khiến tỷ ấy mắc bệnh suốt 13 năm. Điều duy nhất cho đến giờ phút này là chắc chắn đã có người âm thầm hạ độc thủ với Hoa Hoa tỷ. Nhưng vì sao, ai có thâm thù đại hận gì mà phải dùng thủ đoạn độc ác như vậy.”
Bất chợt, hắn nhớ ra vài thông tin về Trung Văn thúc thúc.
“Từ nhỏ đã phải lưu lạc tha phương ???”
“Võ kỹ sử dụng: Phong Hành Phá.???”
“Từng cắt cổ tự tử nhưng không thành ???”.
“Võ kỹ Phong hệ, phong hàn có liên quan gì đến nhau không?”
“Cho dù Hoa Hoa tỷ không luyện tập nhưng Hỏa Luân Thể là Tiên thiên thể chất sẽ không ngừng tiến bộ, Nhân Hỏa cũng theo đó mà ngày càng mạnh mẽ. Không lý nào không thể áp chế được bệnh tật. ???”
“Trung Văn thúc thúc hàng tháng đều đi lấy thuốc để làm gì ???”
Vân Phong vò đầu bứt tai, lại một lần nữa chính mình bước vào mê võng khó có lời giải đáp.
Đỗ gia, một trong tứ đại gia tộc của Giao Nguyệt Trấn.
Không giống như những gia tộc thâm căn cố đế khác ở nơi này, một trăm năm trước, lão tổ tông của Đỗ gia là Đỗ Huy chỉ là một gã tu luyện giả quèn, sinh trưởng trong tầng lớp trung hạ của Giao Nguyệt trấn, tu vi chưa vượt quá Nguyên đồ tam trọng. Trong một lần tình cờ đi săn trong Bán Nguyệt Sâm Lâm, hắn may mắn gặp được một Ma sủng Tuyệt phẩm đang hấp hối. Tốn sức đến chín trâu hai hổ mới có thể kéo Ma sủng kia từ cõi chết trở về.
Kể từ đó, Đỗ Huy cùng Ma sủng của mình lăn lộn, tạo dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mãi cho đến 40 năm trước mới có thể đưa Đỗ gia trở thành một thế lực có tiếng nói trong Giao Nguyệt Trấn.
Nghị sự đường.
Trong Nghị sự đường của Đỗ gia bài trí không ít vật phẩm tinh mỹ, nếu xem xét kĩ thì có thể thấy được đó đều là những vật trang trí xa xỉ có giá trị lên tới cả trăm kim tệ. Trung gian là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, bên trên có đặt vài bộ ấm chén, một ít điểm tâm. Bên cạnh là những chiếc ghế cũng được chế tác từ gỗ lim. Ở góc phòng còn bày một cái lư hương, từ bên trong bay ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho người ta có một cảm giác vui vẻ thoải mái.
Thế những lúc này, những người có mặt ở nơi đây không ai có thể thoải mái được. Người nào người nấy đều mặc một bộ thôi y (áo tang) màu trắng, trên đầu quấn khăn, mặt cúi gằm xuống bàn, không nói nên lời.
Trên vị trí chủ sự là một lão giả có vẻ chất phác, mệt mỏi. Mái tóc hoa râm không thể che kín được vùng trán đầy đồi mồi khiến hắn trông có vẻ cổ lão, gần đất xa trời. Người này chính là lão tổ tông cũng là gia chủ đương thời của Đỗ Gia, Đỗ Huy. Mặc dù lão đã 105 tuổi nhưng có thể giữ được vẻ ngoài 70 tuổi, đồng thời vẫn còn linh mẫn thông tuệ quả là đáng quý. Đáng tiếc, cái đáng quý này chỉ là đáng quý so với người bình thường mà thôi. Nếu so với những gia chủ sống đến 130, 140 năm của các gia tộc khác, người này bảo trì sức khỏe không được tốt lắm . . . Ít nhất là trên phương diện sức sống và bảo trì nhan sắc.
Hai bên hai hàng ghế trái phải của lão lần lượt là dòng chính và khách khanh Đỗ gia.
Đại biểu dòng chính gồm có hai cháu trai của Đỗ Huy là Đại gia Đỗ Khanh, Nhị gia Đỗ Bảo. Con trai cả, con thứ hai của Đỗ Khanh là Đỗ Khiêm và Đỗ Thông. Dưới cùng là hai đứa con của Nhị gia: Đỗ Hồng Anh và Đỗ Ngạo.
Phía đối diện là khách khanh và cũng là những người đã theo Đỗ Huy dựng lên cơ nghiệp nhà họ Đỗ ngày hôm nay. Ngoại trừ đứa con trai chết hơn chục năm trước của Đỗ Huy và Đỗ Thái vừa bị người ta giết không có mặt thì ở đây đã đầy đủ toàn bộ các thành viên chủ chốt trong gia tộc.
Đại sảnh lúc này bị bao phủ bởi một không khí âm trầm, nặng nề, càng lúc càng trở nên im ắng. Ngay cả tiếng hít thở dù rất bé cũng vẫn dễ dàng nghe được. Bất chợt, một giọng nữ thanh thúy vang lên phá tan trầm mặc:
“Lão tổ, hôm nay người muốn họp gia tộc là có việc gì vậy ạ?”
Người nói là thiếu nữ duy nhất được phép có mặt trong Nghị sự đường, con gái của Đỗ Bảo, cũng là đường muội của Đỗ Thái, Đỗ Hồng Anh.
Nàng được mệnh danh là Thủy Tinh Hoa của Đỗ gia, là người được lão tổ tông yêu thương và cưng chiều nhất. Cầm trên tay chỉ sợ rơi, chạm vào cũng sợ hỏng, chỉ cần nàng hơi hắt xì một cái, toàn bộ lang trung trong trấn cũng bị bắt đến để khám bệnh cho nàng. Cho dù nàng có làm sai chuyện gì đi nữa, dưới cái nhìn của Đỗ Huy cũng trở thành đúng. Mệnh lệnh của nàng cũng chính là nửa mệnh lệnh của gia chủ, không có ai được phép làm trái.
Tuy nói như vậy, nhưng lão tổ Đỗ gia yêu thương nàng cũng không phải không có lý. Nàng quả thực là thiếu nữ toàn diện, toàn tài, ngàn người không có một. Sắc – Trí – Võ, cho dù đứng trên phương diện nào, nàng cũng xứng đáng lọt vào trong tốp 3 thanh niên đồng lứa trong Giao Nguyệt Trấn.
Đỗ Huy nghe tiếng chắt nữ, chậm rãi mở mắt, quét qua mọi người trong phòng một lượt. Đến lúc này, lão mới thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:
“Là ai đã thả thằng khốn vương bát đản kia ra ngoài để hắn gây chuyện.”
Ngôn ngữ tuy lạnh nhạt nhưng ai cũng có thể nghe được trong đó sự tức giận khôn cùng. Không ai dám trả lời, chỉ len lén nhìn nhau. Đã lâu lắm rồi, lão tổ không bày ra thái độ như vậy. Trong ấn tượng của mọi người, lão tổ là con người hiền hòa, rất hay cười, nhất là sau khi đứa cháu gái Hồng Anh này sinh ra. Lão tổ như trở thành một lão nông thích ruộng vườn, thích cuộc sống sum vầy với con cháu, không có chuyện gì khiến lão thay đổi thái độ. Chỉ có duy nhất một lần vào 10 năm trước, lão tỏ thái độ này. Đấy là khi đứa con trai duy nhất của lão tổ chết một cách không minh bạch. Lần ấy cả Giao Nguyệt Trấn gà bay chó chạy, không một ai có thể thoải mái sống yên ổn. Tứ đại gia tộc chiến đấu liên miên, tử thương thảm trọng. Phải đến khi cao tầng của thế lực Lam Sa bên trong Tứ Phương Thành đến giải hòa thì việc này mới tạm thời chấm dứt. Cũng vì việc này, thế lực của trưởng trấn mới có thể tạm thời nổi lên, mơ hồ sánh vai với tứ đại gia tộc.
Không thấy ai trả lời, Đỗ Huy nộ khí xung thiên, ha ha cười lạnh, nói:
“Tốt, tốt lắm, cả một gia tộc giờ đã quên mất ta là ai rồi.”
Đáp lại lão vẫn chỉ là một mảnh im lặng, vẫn không ai dám trả lời. Trong lòng người nào người nấy đều thầm rủa cái tên khốn nạn Đỗ Thái. Đã chết rồi mà cũng không để cho người khác yên.
Đỗ Huy tức giận đập tay xuống bàn làm chiến cốc gỗ trên mặt bàn bỗng nhiên hóa thành mảnh vụn. Đôi bàn tay gầy gò, xương xẩu của lão lập tức lướt qua đống vụn gỗ kia, biến chúng thành phi châm, toàn lực bắn tới Đỗ Thông khiến hắn trở tay không kịp.
Chỉ nghe thấy vài tiếng phốc phốc, hai cánh tay của Đỗ Thông đã lập tức gim chặt vào mặt bàn bằng gỗ lim. Từng tia máu theo đó cũng phun ra, ướt đẫm cả áo tang bằng vải trắng.
Cả đại sảnh hít một hơi khí lạnh, không ai dám tưởng tượng, lão tổ lại tuyệt tình như thế. Không nói thêm một lời, lập tức ra tay.
Về phần Đỗ Thông, hắn chỉ có thể cắn răng im lặng, không dám phát tác. Chưa nói đến người trước mặt là lão tổ của hắn, chỉ riêng về tu vi, hắn còn lâu mới bằng một góc của lão tổ. Hơn nữa, hắn quả thực cũng chính là người lén lút thả Đỗ Thái ra ngoài khi thấy đệ đệ khóc lóc cầu xin. Về tình về lý đều là hắn sai.
Đỗ Thông cũng không phải kẻ vô dụng, yếu hèn như Đỗ Thái. Mặc dù đau đớn thấu xương nhưng hắn không thề kêu một tiếng, vẫn bảo trì trạng thái bình thản, hướng đến lão tổ cầu xin tha thứ:
“Lão tổ bớt giận, là tiểu chất đã sai. Từ lần sau, ta cũng không dám thế nữa.”
Đỗ Huy đang tức giận, cần chỗ phát tiết. Vừa nghe được lời Đỗ Thông, giống như thêm dầu vào lửa, gào lên tức giận:
“Con mẹ ngươi, lần sau, còn có lần sau nữa sao, ngươi muốn cho Đỗ gia ta chết thêm vài người nữa mới vừa lòng.”
Đỗ Khanh giận tím mặt, không thể nói gì hơn. Mặc dù lão tổ cũng có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng xác thực hai đứa con thứ 2 và thứ 3 của mình cũng chẳng nên thân. Hắn cau mày, tức giận quát vào mặt con trai:
“Thông nhi, im miệng.”
Nói xong liền không để ý đến hắn nữa mà tranh thủ hướng về lão tổ giải vây:
“Xin gia gia bớt giận, Thông nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện làm gia gia tức giận, để về nhà, cháu sẽ đưa nó đến Tổ đường chịu trừng phạt.” Ngập ngừng một lúc, hắn tiếp lời, chuyển sự chú ý của lão tổ sang vấn đề khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay cho cả hai. “Nhưng cháu nghĩ, hôm nay người cho gọi tất cả mọi người đến đây cũng không chỉ vì sử phạt Thông nhi.”
Nghe đến đây, mọi người trong đại sảnh đều trở nên nghiêm túc, dỏng tai lắng nghe. Đây cũng là nguyên nhân chính mọi người có mặt nơi này.
Đỗ Huy thở hắt ra một hơi, bực tức nói:
“Đỗ Khanh ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất là không biết dạy con. Ngươi cần học tập lão nhị của ngươi về vấn đề này nhiều vào.”
Nói xong, lão cũng không để ý tới Đỗ Thông nữa, mà quay về vấn đề chính:
“Bỏ đi, hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây để hỏi ý kiến mọi người về vấn đề Đỗ gia gặp phải?”
Dừng lại một lát, lão tiếp lời:
“Các ngươi đều biết, Đỗ Thái bị người ta giết. Ta muốn hỏi các ngươi nghĩ gì về vấn đề này. Chúng ta nên làm như thế nào?”
Ngay lập tức, khi mọi người đang bàn bạc, Đỗ Thông nghiến răng ken két, tức giận nói:
“Lão tổ, chất nhi nghĩ rằng chúng ta cần phải báo thù. Mặc dù đệ đệ không nên thân, nhưng dẫu sao vẫn là người của Đỗ gia. Nếu chúng ta không báo thù, chỉ sợ bên ngoài sẽ nói Đỗ gia ta bất lực, không thể bảo vệ được người nhà, hơn nữa cũng khiến người trong Đỗ gia tâm hàn ý lạnh.”
Tuy Đỗ Thông đứng trên lập trường chỉ muốn báo thù cho đệ đệ. Nhưng không thể phủ nhận rằng lời của hắn không phải không có lý.
Đỗ Huy từ chối cho ý kiến, hắn vẫn đợi, đợi ý kiến của những người khác. Đặc biệt là ý kiến của đứa cháu gái yêu Đỗ Hồng Anh.
Đỗ Hồng Anh ngồi cuối phòng, ánh mắt trầm tư bất định. Không giống như đường ca Đỗ Thông của mình, nàng không chỉ nghĩ đến vấn đề thể diện, mặt mũi của gia tộc, mà còn có tranh đấu không ngừng giữa tứ đại thế gia và trưởng trấn. Có đôi khi vì lợi ích của gia tộc, vì thế gia trăm năm không bại, chút thể diện này không có cũng chẳng sao.
Một bên, Đỗ Huy lẳng lặng nghe ý kiến của mọi người, một bên thầm chú ý đến biểu hiện của Đỗ Hồng Anh.
Chỉ thấy cuối cùng nàng cũng động, mày liễu nhẹ giãn ra, cất tiếng:
“Lão tổ, ta có điều muốn nói.”
Đỗ Huy mỉm cười hiền từ. Cả buổi nghị sự hôm nay, không lúc nào mặt lão không âm trầm, lạnh lẽo. Chỉ đến khi cháu gái yêu cất lời, khuôn mặt kia mới nở nụ cười hiếm hoi.
“Ngươi nói đi.” – Đỗ Huy mỉm cười đáp.
Mọi người đang bàn bạc cũng lập tức dừng lại, dỏng tai lên lắng nghe ý kiến của Đỗ Hồng Anh. Trong gia tộc, tuy nàng không có tu vi cao nhất nhưng về trí tuệ lại được coi là trí giả đứng đầu gia tộc. Nàng nhẹ nhàng đứng lên, chầm chậm nói:
“Lão tổ, các vị thúc thúc, bá bá. Hồng Anh mạn phép nói qua chuyện của đường ca trước khi phân tích vấn đề. Có chỗ nào thất lễ với người đã khuất xin mọi người bỏ qua.”
Nàng dừng lại một chút, khẽ nhìn qua Đỗ Khanh một chút. Đợi khi thấy hắn gật đầu tỏ ý chấp nhận rồi mới ngập ngừng nói tiếp:
“Trước nói về Tam ca, ai trong gia tộc cũng đều biết Tam ca háo sắc thành tính, lại thường xuyên cậy thế Đỗ gia đi ức hiếp người. Qua gia nô trong nhà điều tra, ta cũng nhận được vài tin tức. Hai tháng trước, Tam ca vừa ý con gái của một người tên Trung Văn, thường xuyên ép người quá đáng, mượn thể diện gia tộc ép gia đình người ta vào đường cùng. Nửa tháng trước, vì bày mưu ép buộc Trung Văn đã xảy ra cãi cọ với tiểu tử tên Vân Phong, cũng là cháu nuôi của Lưu lão. Cũng chính vì việc này mà hắn bị lão tổ trừng phạt cấm túc. Hai ngày trước, tam ca được người ta mật báo tiểu nữ nhà người ta đang ở trúc lâm liền lập tức đến đó giở trò. Trên đường đi qua Ma Sủng Lâu, được lão bản gửi cho một con Ma sủng lai tạp vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc sau khi gặp Vân Phong. Hai người đánh nhau một trận cuối cùng cả người và ma sủng đều thất bại, bị người ta giết. Ta nói đến đây, chắc không ai phản đối a.”
Nói đến đây, nàng dừng lại, khinh khỉnh nhìn qua Đỗ Thông một lát. Rõ ràng, ý nàng muốn nói, truyện Đỗ Thái bị giết, Đỗ Thông là người có trách nhiệm lớn nhất, bởi chính hắn đã thả Đỗ Thái ra khỏi cửa.
Những người có mặt trong nghị sự đường cũng không nói năng gì, chỉ âm thầm gật đầu. Về cơ bản những tin tức kia đều đã đến tay mọi người từ trước. Có vài người cảm thấy nghi hoặc, không lý nào Hồng Anh tự nhiên lại lôi chuyện này ra kể lại một lần.
Đỗ Huy cũng cảm thấy lạ, hắn không kìm được mà hỏi:
“Có chuyện gì, ngươi mau nói ra, đừng để mọi người đoán già đoán non nữa.”
Hồng Anh nhẹ nhàng cúi đầu, rồi trầm giọng hỏi:
“Ta muốn hỏi một câu, trong gia tộc, đã có ai tìm được kẻ đã báo tin cho đường ca không ?”
Lời nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lời Hồng Anh vừa dứt, cả phòng ai nấy đều nhíu chặt mày, nhìn về những người xung quanh, ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi. Những rốt cuộc cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu từ mọi người, chẳng có ai biết kẻ kia là ai.
Ngay cả lão tổ Đỗ Huy cũng thở dài, lắc đầu chán nản. “Một chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà trong gia tộc, chẳng có ai nhìn ra, chẳng có ai nói được. Gia tộc đến nay chỉ toàn võ phu, sức mạnh có thừa nhưng trí óc lại thiếu sót. Nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy, để cho một mình Hồng Anh chống đỡ gia tộc thì tâm huyết bao nhiêu năm của ta sẽ chỉ còn mây khói.”
“Điểm nghi vấn thứ nhất là kẻ đã mật báo cho Tam ca là ai trong gia tộc.” – Đỗ Hồng Anh sẵng giọng, kéo mọi người về với thực tại.
Nàng chậm chậm nói ra suy nghĩ thứ hai của mình:
“Thứ hai, một đứa trẻ con như Vân Phong cho dù tàn nhẫn đến đâu, ta không thể nào nghĩ được hắn có thể làm ra cái chuyện băm xác người ta được. Chỉ có kẻ thù hận mất đi lý trí hoặc là có người muốn mượn đao giết người thì mới cả gan làm vậy. Giả sử như Vân Phong có mối hận không đội trời chung với Đỗ Thái, ta dám chắc chỉ có thể ở trên vấn đề nữ nhân. Ta từng nghĩ có thể mẹ hoặc tỷ tỷ của hắn bị Đỗ Thái bức hại, cho nên trong hai ngày, ta đã điều tra toàn bộ thông tin về người trong trấn trong vòng 10 năm nay. Sau đó lần lượt đối chiếu, kết quả là không có ai phù hợp. Ngay cả những người có thiên đại cừu hận với Đỗ Thái cũng được ta khoanh vùng xác định chứng cơ ngoại phạm. Ta khẳng định, không có ai làm chuyện này. Điều đó chứng tỏ, có một thế lực nào đó đang muốn châm ngòi ly gián chúng ta với Vân Phong, cụ thể hơn là Lưu lão.”
Đỗ Hồng Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấm nháp một chút trà cho đỡ khô miệng rồi tiếp tục phân tích:
“Lão tổ từng nói, Lưu lão có tu vi tuyệt thế, cho dù toàn bộ người trong trấn hợp lại cũng không đánh nổi người ta. Cho nên ta nghĩ vụ án lần này rất có thể có nguyên nhân để vu oan, hạm hại Vân Phong với mục đích ly gián, ném đá dấu tay.”
“Tiểu chất nói đúng.”
“Hồng Anh tiểu thư quả thực phân tích như thần.”
“Điều này, sao ta lại không nghĩ ra chứ.”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai. Đầu ngươi thế kia mà có thể phân tích được như thế sao.”
Liên tục có vài người âm thầm gật đầu, đồng ý với lời nói của Đỗ Hồng Anh. Thậm trí còn có vài người mặt dày xu nịnh ca ngợi hậu bối ngay trước mặt người khác. Những người này hầu hết đều nhận được những cái nhìn khinh bỉ từ chúng huynh đệ xung quanh. Nhưng cho dù vậy Hồng Anh cũng không để ý, mặt không đỏ, tim không loạn, làm như không nghe thấy những lời xung quanh, tiếp tục nói:
“Lão tổ, người cho rằng ở trong trấn, là ai có lợi nhất khi chúng ta gặp họa.”
“Tứ đại gia tộc, trưởng trấn.” - Đỗ Huy thong dong, lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.
* * * * * * * * * * *
Thời gian tuyết bắt đầu rơi, mùa đông cũng chính thức đến, không khí càng trở nên rét lạnh. Ngoài kia, tuyết phủ trắng đường, rắc lên từng mái nhà, từng phiến lá cây một lớp bông màu trắng xóa. Dưới khung cảnh trắng xóa ấy, một thân ảnh nho nhỏ màu lam nhạt đang lặng lẽ luyện công.
“Tuyết rơi rồi.” – Vân Phong lẳng lặng đứng tấn, ánh mắt vô thức ngắm nhìn từng bông tuyết bay bay trước mặt, thầm thì. Trong lòng hắn bỗng dậy lên cảm giác trống trải, xa vắng và hẫng hụt. Vô thức hắn lại nhớ về cuộc sống trước kia, cuộc sống cùng những người nô lệ. Cuộc sống ấy khổ cực đấy, khó khăn đấy, nhưng sao hắn vẫn không thể quên, để rồi mỗi lần như thế này, hắn lại lôi những kỉ niệm đó ra gặm nhấm như một lãng tử lạc đường đang mượn rượu để say.
Ở đằng sau hắn, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn. Nàng mặc một bộ quần áo bông màu trắng như tuyết, xung quanh ống tay áo, viền áo có thêu thêm từng lớp vải nhung mềm mại, nhẹ nhàng, dưới chân là đôi giầy nhỏ có thêu hình ngọc thố (thỏ ngọc) trông càng vui mắt đáng yêu. Chẳng qua, lúc này tiểu nữ hài lại thẫn thờ, nàng cảm thấy cuộc sống trở nên xa lạ, cảm thấy chính mình thật cô đơn, lạnh lẽo. Giữa mùa đông giá rét, tâm nàng còn lạnh hơn mùa đông đến cả trăm lần.
Cảm nhận được điều gì, Vân Phong chợt quay lại.
Đập vào mắt hắn, là một tiểu nữ hài nhỏ tuổi hơn hắn. Ánh mắt xa xăm mang chút đượm buồn không khỏi làm người khác thấy buồn theo nàng. Trống trãi, lạnh lẽo, cô độc. Đó là những gì Vân Phong nhận ra từ đôi mắt của nàng. Đằng sau cái mặt nạ lạnh nhạt, dửng dưng hết thảy ấy dường như là cả một thế giới khác hoàn toàn.
Trông nàng thật giản dị, dịu dàng nhưng lại hết sức tuyệt đẹp trong lòng hắn. Từ nàng toát lên chút gì đó thân quen, một cảm giác cô đơn, trống vắng mà hắn cũng từng trải qua. Vân Phong ngẩn người nhìn nàng, nàng cũng nhận ra được điều gì, cũng “nhìn” hắn. Cái khoảnh khắc ấm áp, lạ lẫm ấy cứ thế chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, chạm tới nơi lạnh lẽo, cô đơn nhất.
Bất chợt, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm kì quái: “Nàng, là người ta bảo hộ.”
Song bản tâm trong lòng hắn vô thức lại lóe lên lần nữa, càng ngày càng sáng rõ.
Vân Phong lẳng lặng thu công, bước về phía tiểu nữ hài kia. Không hiểu sao, mỗi lần bước thêm một bước, hắn lại có cảm giác lạ lẫm, vui vẻ.
“Muội tên là Lạc San à. Huynh tên là Vân Phong. Vân Phong trong Phong Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây trôi)” – Vân Phong đến gần làm quen, nhưng sực nhớ ra nàng đã tự phong ấn chính mình lại cười khổ.
Lạc San đứng đó, lặng lẽ trong tuyết. Nàng như cảm nhận được điều gì đó, quay mặt về phía hắn. Nhíu nhíu mi xinh, cảm thấy cực kì kì lạ.” Như thế nào bên này lại không có gió, không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.” Nàng không nhìn thấy, không nghe thấy nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được, nơi kia có vẻ ấm áp hơn.
Trong phút chốc, hai đứa trẻ bỗng lâm vào trầm mặc, cả hai không nói gì, không làm gì. Chỉ có Vân Phong vẫn chăm chú nhìn nàng, đợi nàng quay bước vào trong.
Không khí trở nên có chút quỷ dị.
Mãi đến trưa, Lạc San mới rảo bước đi vào nhà, bỏ lại Vân Phong vẫn chân chân như tượng gỗ. Nhìn bóng Lạc San khuất sau cánh cửa, Vân Phong mới thở dài một hơi, duỗi duỗi cơ thể cứng nhắc vì đứng quá lâu. Có lẽ, chẳng ai hiểu được một tiểu tử như hắn đứng chân chân một chỗ để làm gì, nhưng chỉ có hắn mới hiểu, đã từ giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu cô nương kia, đã định sẵn, hắn là người bảo vệ, che chở cho nàng. Dù gió hay mưa, dù tuyết rơi hay bão tố, dù nguy hiểm hay chết chóc, khi nàng cần, hắn sẽ ở đó, không cần nói thêm một lời. Để lúc nàng nhìn thấy nàng an toàn, hạnh phúc, hắn có thể thở dài, thoải mái mỉm cười, giống như đứa trẻ ngây ngô năm nào.
Vân Phong lặng lẽ quay mặt đi, chuẩn bị tập luyện tiếp. Từ sau khi hấp thụ dược lực từ Nhị Nguyệt Nguyên Đan, cơ thể hắn lúc nào cũng có cảm giác bành trướng. Giống như người ăn no nhưng không tiêu hóa kịp vậy. Cho nên, hắn cần tăng tốc tập luyện để có thể hoàn toàn biến cỗ lực lượng kia thành sức lực của mình. Đến lúc này đã có quá nhiều chuyện cần tới sức mạnh, mà tu vi bản thân hắn lại quá yếu.
Bước ra giữa sân, Vân Phong bất chợt cảm thấy Đồng Phiến dắt trong thắt lưng có cảm giác khác lạ. Giờ phút này, hắn có cảm tưởng, Đồng phiến giống như quả trứng, bên trong là một con ấu thú muốn phá vỏ mà ra.
“Không biết có chuyện gì.” – Vân Phong nghi hoặc, vội vã lấy ngay Đồng phiến ra.
Nhưng khi vừa chạm vào nó, hắn đã cảm thấy Đồng phiến như bị thiêu cháy. Hắn không kìm được hét lên một tiếng “Ai ui.”. Bàn tay cầm Đồng phiến vô thức ném cái vật nóng như lửa ấy xuống đất. Vừa chạm vào lớp tuyết dày, chúng đã bị tan ra như nước. Hắn có cảm tưởng cái Đồng phiến kia, lúc này đã trở thành một cục than hồng.
Chỉ trong tích tắc, Đồng phiến đang nằm dưới đất bỗng bật dậy, lơ lửng trước không trung, rồi nhanh chóng hóa thành ngọn lửa. Những hoa văn trên Đồng phiến cũng biến màu đỏ sáng ngời, đan xen trong ngọn lửa, càng tăng thêm vẻ yêu dị. Đồng phiến rung rung lên, một ngọn lửa đỏ dũng mãnh trào ra, bay xung quanh Đồng phiến. Dần dần, nguyên khí xung quanh cũng có dấu hiệu tụ tập lại ngọn lửa kia. Vân Phong có thể nhìn thấy bên trong đó chính là hình ảnh Hỏa Sí Điểu của mình.
Hắn chăm chăm nhìn sự việc xảy ra trước mắt, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài:
“Ta kháo, Hỏa Sí Điểu lên cấp sao. Không ngờ được, chỉ ăn có một viên nội đan là nó có thể lên được một cấp.” – Vân Phong lầm bầm trong miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn tặc lưỡi: “Cũng không thể trách được, Bái Lang đã cấp 3, 50% cao hơn nhiều so với Hỏa Sí Điểu mới cấp 1. Lên cấp cũng không có gì ngạc . . . nhiên, ngạc nhiên a.”
Tiếp đó, hắn vui sướng đến nỗi cái miệng cũng ngoác ra tận mang tai, câu nói cũng có chút lắp bắp. Trong lòng hắn cũng xuất hiện thêm chút ít cảm giác chờ mong. Hắn hi vọng Hỏa Sí Điểu có thể học được Linh kỹ, như vậy, sau này có vào trong rừng tu luyện cũng có thứ tự bảo vệ mình.
Thời gian trôi qua không bao lâu, chỉ vài chục giây sau, lửa trên Đồng Phiến đã rút đi. Hỏa Sí Điểu cũng đã chui vào trong Đồng phiến. Bên ngoài chỉ còn một cái lệnh bài màu thanh đồng, đang tỏa quang mang nhu hòa màu nhũ bạch. Đây chính là dấu hiệu nói lên quá trình tiến cấp đã hoàn thành.
Vân Phong chầm chậm bước đến bên Đồng phiến, đưa tay cảm nhận thử thì chỉ thấy một cảm giác mát lạnh của kim thiết. Không còn cảm giác nóng cháy khi xưa. Hắn vội vàng nhìn vào mặt trên của Đồng phiến, trên đó, vài chữ đã thay đổi:
Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong
Tư chất: Trung phẩm
Cấp bậc: 2 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 2%
Kĩ năng: Hỏa Đạn.
Tổng hợp thực lực: K –
Nhìn những dòng chữ kia, hắn cảm thấy vui mừng quá đỗi. Cuối cùng Ma sủng của hắn cũng đã có kĩ năng của riêng mình, không cần phải tấn công chay nữa. Nhất là đối với Hỏa Sí Điểu biến dị, khả năng chịu đòn của nó là cực kém. Nếu có kĩ năng tấn công xa như thế này, hắn không phải lo lắng nhiều nữa. Thực lực của Hỏa Sí Điểu cũng tăng lên một bậc, từ K - - lên K - . Tuy chỉ có chút ít như thế, nhưng Vân Phong vẫn cảm thấy vui mừng.
Bất chợt, hắn nhớ đến ba quyển trục mà Lưu gia gia đã đưa cho mình ngày hôm qua. Đó chính là ba võ kĩ mà hắn năn nỉ mãi mới có được. Hắn cũng đã từng xem qua tại chỗ một lần nhưng chưa thử tập luyện.
“Lần này Ma sủng vừa lúc có được Linh kĩ mới, là chủ nhân ta cũng thể để kém nó được.” – Vân Phong nghĩ thầm, nhanh chóng chạy vào nhà, lục tìm một lúc rồi mang ba quyển trục ra ngoài sân nghiên cứu.
Trước mặt hắn lúc này là ba quyển trục Hoang cấp Trung phẩm, lần lượt là ba võ kĩ về Kiếm pháp, Thân pháp và Quyền pháp. Có thể nói, Lưu lão thực sự dụng tâm khi chọn lựa võ kĩ cho hắn. Cả ba bộ võ kĩ này đều thập phần cần thiết, một bộ chuyên về đánh xa, một bộ chuyên về đánh gần, một bộ chuyên về chạy trốn và di chuyển.
Vân Phong miết nhẹ lên quyển trục gần mình nhất, làm vỏ ngoài của nó bong ra, hiện lên vài chữ màu vàng sáng bóng: Kiếm pháp - Hoang cấp Trung phẩm – Tứ Phương Khai Hợp.
Giống như phá bỏ phong ấn, hàng loạt chữ trên quyển trục như bách hải nạp xuyên (trăm sông về biển) vội vã lao về phía Vân Phong. Trong đầu hắn hiện lên nội dung của quyển trục. Rất dễ dàng nhận ra Quyển trục này cũng là một kiện đồ vật do Chế Khí Sư làm ra. Điều này càng khiến Vân Phong tò mò về chức nghiệp này.
“Có thời gian ta cũng nên đi hỏi gia gia về chế khí.”
Vân Phong thầm nghĩ rồi vội vàng nhớ lại phần miêu tả võ kĩ: Tứ Phương Khai Hợp là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng loại Nguyên lực, ngay cả Nguyên đồ cảnh cũng có thể học tập. Khi gặp được Nguyên lực hệ nào, võ kĩ tung ra sẽ mang hiệu quả của hệ đó. Võ kĩ này chỉ có một điều kiện duy nhất là chỉ sử dụng cho vũ khí: Kiếm.
Tứ Phương Khai Hợp chia làm hai thiên nối tiếp nhau không dừng, bao gồm: Tứ Phương Khai – Tứ Phương Hợp. Tứ Phương Khai: kiếm khí như thủy triều tung hoành bốn hướng, liên miên bất tuyệt, giống như nước lũ lan tràn. Tứ Phương Hợp: tiếp nối chiêu trước, quy kiếm khí bốn phương về một mối, tấn công địch nhân. Cả một chiêu Tứ Phương Khai Hợp vừa có thể công, vừa có thể thủ, vừa có thể quần chiến lại vừa có thể đơn công.
Tiếp đó là miêu tả cũng như cách vận hành chiêu thức được viết rất tỉ mỉ. Không những thế trong đầu hắn còn có hình vẽ rất chi tiết, sống động như thật.
Vân Phong lướt thoáng qua, không ngờ đã có thể hiểu được phần lớn, hắn tin tưởng chỉ cần chăm chỉ tập luyện vài lần là hắn có thể nắm vững được kiếm chiêu. Nhưng điều này lại làm hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc: “Chẳng lẽ nói võ kĩ Hoang cấp lại đơn giản dễ hiểu như vậy.” Vân Phong ngẫm nghĩ một lát rồi lại thử với hai võ kĩ còn lại.
Quyền pháp - Hoang cấp Trung phẩm – Thiết Bối Quyền.
Thiết Bối Quyền là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng loại Nguyên lực, nhưng có thể phát huy ra tác dụng mạnh nhất khi phối hợp với Kim nguyên lực hoặc các nguyên lực diễn sinh từ nó. Người luyện Thiết Bối Quyền khi xuất chiêu quyền đầu cứng chắc như sắt thép, có khả năng phá kim, xuyên thạch. Nếu như có thể luyện thành Bát Tý Thiết Bối Quyền, liên tục tung ra 8 chiêu Thiết Bối Quyền liên tục, mỗi quyền sau khi đánh ra đều khiến uy lực tăng lên gấp đôi. Đến khi hoàn tất Bát Tý Thiết Bối Quyền sẽ khiến uy lực chiêu thức tăng lên gấp 200 lần. Tuy nhiên, Bát Tý Thiết Bối Quyền là chiêu thức hại người hại mình, giết địch 1000, tự tổn 800. Cho dù cánh tay người luyện có cứng như sắt thép, nhưng sau khi sử dụng chiêu này, phản chấn từ Bát Tý Thiết Bối Quyền ít nhất cũng khiến hắn tàn phế, mất đi cánh tay, nặng hơn thì đồng quy vu tận. Cho nên, chỉ khi nào đối mặt với sống còn mới được sử dụng.
Thân pháp - Hoang cấp Trung phẩm – Tật Lôi Biến.
Tật Lôi Biến là Hoang Cấp Trung Phẩm võ kĩ, không yêu cầu về chủng loại Nguyên lực, nhưng có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi phối hợp với Lôi Nguyên lực. Mặc dù Tật Lôi Biến là môn thân pháp khá khó tu luyện, nhưng khi hoàn toàn luyện thành có thể sánh ngang lôi điện, tốc độ di chuyển biến hóa quỷ dị, giống như biến mất từ chỗ này, xuất hiện ở nơi khác. Chữ Biến cũng theo đó mà sinh.
Sau khi trên nền đất chỉ còn lại ba quyển trục không có chữ, Vân Phong âm trầm suy nghĩ. Hắn cảm thấy võ kĩ Hoang phẩm quá đơn giản rồi. Nhưng đối với hắn cũng không có chuyện xấu gì, ít ra đến bây giờ hắn cũng có vài chiêu tấn công cũng như bảo mệnh.
Vân Phong mặc dù cũng từng nghĩ đến tác dụng của Luyện Tâm Quyết nhưng cũng không chắc chắn lắm về vấn đề này. Dù gì hắn cũng không tình nguyện tin tưởng một môn Tâm pháp tăng cường thần thức lại có tác dụng nghịch thiên như vậy. Nhưng hắn không biết, chính vì những tác dụng nghịch thiên như vậy, Luyện Tâm Quyết mới bị xóa sổ khỏi dòng sông lịch sử, cũng vì nó mà Từ Hàng Tịnh Trai biến mất khỏi giang hồ.
“Tập thôi.” – Vân Phong hét to, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Kiếm được cầm chắc trong tay, hai mắt nhắm nghiền, Vân Phong nín thở, diễn duyệt lại kiếm pháp trong đầu vài lượt. Đến khi thực sự nhớ rõ lộ tuyến vận hành của kiếm kĩ, hắn mới mở mắt ra. Kiếm trong tay bắt đầu động. Vân Phong múa kiếm có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng như nước, tuy thỉnh thoảng còn chúc chắc như suối chảy vướng phải đá ngầm nhưng dần dần, cái cảm giác ấy đang giảm đi từng phút.
“Sát!” Vân Phong hét lớn, kiếm hướng về thân cây đâm tới.
Một mảnh lá rụng bị chém, kéo theo một đám tuyết rơi xuống, Vân Phong không có bất kì cảm giác gì, lại tiếp tục vũ động kiếm trong tay.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba . . . lần thứ bảy.
Dần dần, chiêu kiếm của Vân Phong đã thoát ly ràng buộc, không chỉ tộc độ múa kiếm cực nhanh, động tác cực nhẹ, hơn nữa còn vô câu vô thúc, tiêu diêu tự tại. Một hơi liền có thể thi triển hai thiên của kiếm kĩ. Chỉ thấy dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, kiếm chiêu phản xạ kiếm quang trắng mờ, như lưu thủy hành vân, nước chảy khe suối, liên miên không dứt. Từ người Vân Phong, kiếm quang tỏa ra bốn hướng trái, phải, trước, sau.
Kiếm quang từ cơ thể linh động như nước chảy, nhẹ nhàng xuyên qua những mảnh lá rụng ở những vị trí khác nhau.
“Tứ Phương Hợp” – Vân Phong hưng phấn hét lớn.
Kiếm chiêu như nước lũ vốn đã phá tan toàn bộ lá cây giờ nhao nhao tụ lại hướng mũi kiếm. Vân Phong có cảm giác mình giống như đại tướng ba quân đang điều binh khiển tướng. Mũi kiếm giống như quân kì, chỉ đâu đánh đấy.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà, Vân Phong chỉ mũi kiếm vào thân cây gần đó.
Xoạt, xoạt, rột, bộp, bộp.
Tiếng kiếm khí đâm vào thân cây vang lên không dứt.
Thủ kiếm đứng lặng, bản thân Vân Phong cũng có chút kinh ngạc. Chỉ thấy lúc này, thân cây một người ôm kia đã bị phá nát hơn nửa, lung lay sắp đổ. Chỉ cần một cơn gió hơi mạnh đi qua là có thể khiến nó đổ sập.
Vân Phong nhìn chiến quả mình vừa tạo ra, tặc lưỡi, thầm nhủ:
“Không hổ là Hoang cấp Trung Phẩm võ kĩ. Nếu như ta biết chiêu này sớm hơn thì khi đấu với Bái Lang cũng không vất vả như vậy. Chỉ có điều, sử dụng kiếm chiêu này quả thực hao tốn quá nhiều sức lực.”
Tuy nói thế nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến nó, dù sao khi sức lực của hắn ở trạng thái toàn thịnh cũng có thể vận dụng kiếm kĩ ba tới năm lần. Trong chiến đấu, nếu như một người sử dụng một chiêu tới 3 lần thì đối phương hoàn toàn có thể nắm bắt và né tránh. Từ đó kiếm kĩ có khả năng biến thành phế chiêu trong trận đấu. Đối với Vân Phong, tuyệt chiêu tấn công như thế này có thể xuất ra một lần đã là đủ.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn lại lao đầu vào luyện tập tiếp.
Toàn bộ tâm trí, sức lực của hắn đều tập trung vào kiếm kĩ. Khi mệt thì nghỉ ngơi, phân tích kiếm chiêu, khi đỡ hơn một chút lại lao đầu vào luyện kiếm.
Thời gian cứ thể trôi qua, Vân Phong không hề để ý rằng mình đã tập luyện suốt từ trưa tới chiều tối.
Đến cuối ngày, không những kiếm kĩ đã trở nên thuần thục mà dưới tác dụng của tập luyện cường độ cao, Luyện cơ của hắn đã tiến thêm một chút, từ 70 % đã tăng lên được 75%. Luyện bì cũng đã tự động đạt được 4 %, bao phủ một đoạn nhỏ trước ngực.
“Chỉ nửa ngày mà đã Luyện thể có thể tiến bộ được 9%, đan dược của Lưu gia gia quả nhiên hữu hiệu.” – Vân Phong vừa đi về phòng, vừa nghĩ. Hắn hi vọng ngày mai có thể hoàn thành tiêu hóa dược lực của viên đan dược kia. Khi đó, hắn sẽ chính thức đạt tới Luyện cơ cao đoạn, bước vào Luyện bì.
Vài ngày sau, Vân Phong vẫn tiếp tục tập luyện, dưới sự cố gắng không biết mệt mỏi, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hấp thu được dược lực của viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan thứ nhất, không những đạt tới Luyện cơ 80%, mà Luyện bì còn đạt tới 13%.
Đêm hôm nay, Vân Phong ăn qua loa bữa tối một mình rồi vội vã chạy tới căn nhà đá cách đó vài chục mét. Nơi đó là nơi mà Hoa Hoa cùng Lạc San sinh sống, chí ít cũng là nơi ở tạm cho tới bây giờ. Bởi vì Hoa Hoa tỷ vẫn chưa tỉnh lại, Trung Văn thúc cũng chưa về, Đông lão, Lạc San bất chợt tới đây, nên căn nhà nhỏ bé của Vân Phong trở nên chật chội. Lưu lão phải mua thêm hai căn nhà bên cạnh mới có thể đủ dùng. Ba căn nhà nằm san sát nhau, cũng đủ để Lưu lão, Đông lão vừa có thể chiếu cố ba đứa tiểu hài tử. Cứ hàng sáng, và đêm, hắn đều qua đó một lần, vừa theo dõi bệnh tình của Hoa Hoa tỷ, vừa chiếu cố chăm sóc Lạc San muội.
Vừa băng qua căn nhà Lưu lão, Đông lão ở, Vân Phong chợt nghe thấy vài tiếng cười nói vọng ra trong phòng khách. Hắn nghe loáng thoáng vài chữ là có thể suy đoán được những người kia lần này đến vì việc của chính mình.
“Lưu huynh, lần này nghe nói tôn nhi của huynh bị người ta đánh bị thương. Tiểu đệ có ý tới thăm, đặc biệt mang tới đây một gốc Tử Linh Chi hơn 200 năm. Có tác dụng bồi căn cố thể, cực kì thích hợp với bệnh tình của tôn nhi.” – Một lão giả già cả khuôn mặt có vẻ láng mịn, được bảo trì rất tốt, tay cầm quải trượng cười nói. Hắn vừa nói vừa tiện tay phân phó gia nô bên cạnh bê lên một cái cháp bằng bạch ngọc bao phủ bởi một lớp nhung đỏ.
Mặc dù đã đứng nấp bên ngoài cửa, nhưng Vân Phong vẫn có thể ngửi được mùi dược liệu nồng nặc ở trong phòng.
Chỉ thấy bên trong, khi gia nô mở ra chiếc khăn nhung màu đỏ, những người trong phòng không ai là không xuýt xoa. Ánh mắt nhìn vật trên khay có chút nóng rực. Hiển nhiên vật đem biếu kia có giá trị không nhỏ.
Lưu lão nhìn gốc Linh Chi màu tím nhạt, đang bốc lên một tia tử khí mong manh trong khay cũng có cảm giác kinh diễm. Mặc dù tài bảo của lão so với những thứ này thì nhiều hơn, sang quý hơn gấp nhiều lần. Một gốc Tử Linh Chi trong mắt lão cũng không khác rác rưởi là mấy nhưng đối với Vân Phong hay là tứ đại gia tộc trong trấn, những thứ này quá mức cần thiết. Không thể đem kim tệ hay giao tình ra mà đong đếm được.
Trong cuộc sống, việc một người đến 100 tuổi vẫn chỉ là Nguyên sĩ, trong khi đó lại có những người 18, 20 tuổi đã trở thành Nguyên khách đã không phải là hiếm. Ở những thành thị lớn hay môn phái, thế lực khủng bố, chuyện này có khi còn nhiều như cơm bữa. Ngoại trừ thể chất từng người và đan dược phụ trợ thì việc tu luyện trụ cột ở cảnh giới Nguyên đồ là vô cùng quan trọng. Nếu ở cảnh giới Nguyên đồ, người ta càng khai phá được nhiều tiềm ẩn trong người, thất trọng càng tu luyện được nhiều thì tốc độ tu luyện của hắn trong tương càng nhanh. Trái lại, một người đến 100 tuổi mà chưa vượt qua được Nguyên sĩ chứng tỏ thất trọng hắn tu luyện chưa vượt quá 50%.
Mà ở Nguyên đồ cảnh, muốn có thể khai thác được nhiều tiềm năng, xây dựng trụ cột vững chắc thì Đan dược và bảo vật là không thể thiếu. Một gốc Tử Linh Chi này có thể giúp hậu bối tứ đại gia tộc có thể chắc chắn vượt qua được con số 50%. Tuy không nghịch thiên như tẩy tủy phạt cân nhưng lại có thể giúp hậu bối có thành tựu cao hơn sau này. Ít nhất là tốc độ tu luyện ở Nguyên sĩ nhanh hơn vài phần, không đến mức vượt quá trăm tuổi mới đạt tới Nguyên sĩ cao giai, hay đại viên mãn.
“Sở huynh đệ khách khí, khách khí rồi.” – Lưu Hàn cười nhạt, thuận thế đẩy khay ngọc về phía Sở Vân Nam, từ chối: “Chẳng qua tôn nhi chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Đâu cần dùng đến Tử Linh Chi này chứ. Hay là lão đệ cứ cầm về cho hậu bối trong nhà đi. Một gốc Tử Linh chi này có thể đào tạo cho quý gia một gã cao thủ Nguyên sĩ cảnh đấy.”
“Sở Vân Nam, ngươi thật có lòng. Một gốc Tử Linh Chi quả thực vô cùng quý giá. Sở gia lần này đúng là ra cả vốn.” Một lão giả mặt chữ điền, nước da đen bóng ngồi đối diện có vẻ không vui, khích bác.
Người được gọi là Sở Vân Nam kia cười nhạt, không thèm để ý tới hắn, cười nói: “Đoạn huynh, không nên nói như thế, tình nghĩa giữa ta và Lưu huynh sao có thể đong đếm bằng tiền bạc. Đây chỉ là tấm lòng của bậc trưởng bối như ta mà thôi.”
Nói rồi, hắn lại tỏ vẻ không vui, buồn bực nói với Lưu Hàn:
“Chẳng lẽ Lưu huynh lại khinh thường huynh đệ sao. Hay là đồ vật này, không lọt được vào pháp nhãn của huynh.”
Vân Phong ở bên ngoài nghe vậy bụm miệng cười nhạt, thầm nghĩ: “Tình nghĩa không thể đong đếm bằng tiền bạc sao.? Nói vậy có thể dịch nghĩa ra là ta bán cho ngươi một cái nhân tình không. Lại còn ép Lưu gia gia phải nhận nữa, lão đầu này đúng thật là đồ cáo già.”
“Được rồi, nếu lão đệ đã có thành ý như vậy, ta cũng không thể từ chối a. Sau này có chuyện gì nhờ vả, ta sẽ hết sức hỗ trợ.” – Lưu Hàn gật gù nói, phó mặc cho nô gia Sở gia tùy tiện đặt lễ vật một bên.
Sở Vân Nam cũng chỉ đợi để nghe câu nói này của Lưu lão. Ánh mắt già dặn mà tinh nhanh toát lên vẻ sung sướng khôn tả. Chuyện xảy ra hôm nay đối với những người ngồi đây có thể nói cầu mà không được. Trong lòng ai cũng hiểu rõ, chỉ cần mang lại chỗ tốt cho tôn tử của Lưu lão chính là có thể lôi kéo quan hệ với lão. Việc đem lễ vật đến, đúng theo lời Vân Phong nghĩ, chính là bán cho Lưu lão một cái nhân tình. Khi cần thiết có thể nhờ lão chế ra vài món Khí cụ cao cấp, đôi khi là nhờ lão chỉ điểm tu luyện. Hoặc ít ra, cũng không để các gia tộc khác có cơ hội kéo gần khoảng cách với Lưu Hàn.
Đoạn Mộc Nhai hiển nhiên cũng hiểu được điều đó, hắn âm thầm hừ lạnh. Chỉ có thể căm tức nhìn Lưu Hàn nhận lấy lễ vật. Vốn hôm nay hắn mang tới một thanh phôi kiếm chế tác từ Thiên Niên Hàn Thiết nguyên chất. Nếu được Lưu Hàn chế tác thêm trận đồ cùng vài phụ gia là có thể tạo được một thanh kiếm Hoang cấp cửu giai. May mắn còn có thể đạt tới Hồng cấp, làm lễ vật dành cho Vân Phong là quá dư thừa. Hắn vốn tưởng lễ vật của mình là hậu hĩnh nhất, nhưng ai ngờ lễ vật của gia chủ Sở gia còn cao cấp hơn một bậc.
Tuy nhiên, trong lòng Vân Phong, hắn lại nghĩ thanh kiếm xanh ở góc bàn kia mới đáng quý. Một gốc Tử Linh Chi sao so bằng tẩy tủy phạt cân của Hư. Nếu dùng thêm nữa thì không có nhiều tác dụng, vật ấy không khỏi quá lãng phí. Lễ vật mặc dù chưa tới tay nhưng trong đầu hắn cũng đã nghĩ đến dành tặng vật ấy cho Hoa Hoa tỷ. Một phần vì Hoa Hoa tỷ đã mười ba tuổi, quá tuổi tu luyện từ lâu, rất cần bảo vật để bù đắp lãng phí trước đây, một phần vì xung quanh hắn ai cũng không cần đồ vật này nữa. Đem hai thứ ra so sánh thì thanh kiếm từ Thiên Niên Hàn Thiết được hắn ưa thích hơn cả.
Tiếp đến, gia chủ Ngọc gia đưa lên một môn võ kĩ Hoang cấp Trung Phẩm, Phiêu Nhiêu Hóa Vân Chưởng. Tuy không phải là đỉnh cấp võ kĩ Ngọc gia cất giữ nhưng cũng được xếp vào 5 hạng đầu trong trấn. Trưởng trấn lại đưa ra một viên Chắc Thể Thạch cùng một Túi càn khôn loại nhỏ. Tuy những vật kia không thể tính là cùng cấp bậc với Tử Linh Chi và phôi kiếm nhưng cũng được coi là bảo vật cực hiếm trong Giao Nguyệt Trấn.
Cuối cùng, khi lễ vật được Lưu Hàn không hề khách khí thu lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão tổ Đỗ gia, giống như xem trò vui. Ai cũng hiểu, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Đỗ gia chính là bên chịu trách nhiệm, cũng là kẻ chịu thiệt nhiều nhất. Ai cũng hi vọng, một trận khẩu chiến diễn ra nơi này. Nếu có thể từ đó dấy lên chiến tranh giữa hai nhà thì không còn gì tuyệt vời hơn.
“Đỗ huynh, không lẽ huynh đến đây tay không sao. Dù gì Tôn nhi của Lưu huynh bị thương cũng là do chắt của Đỗ huynh tạo nên a.” – Sở Vân Nam cười lạnh, tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa. Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Đỗ Huy.
Đoạn Mộc Nhai chỉ e thiên hạ không loạn. Hắn vừa phải chịu thiệt trên tay Sở Vân Nam bèn lấy Đỗ Huy ra phát tiết. Hắn nhấp nhấp một ngụm trà, nói:
“Haizz, Đỗ Huy, không phải ta có ý gì đâu. Nhưng ngươi để cho hậu bối tấn công Vân Phong tôn nhi là có ý gì ? Nếu ngươi quả thực có bất mãn vì việc mọi người cắt giảm xuất tham dự thi tuyển vào Học viện Hoàng gia của gia tộc ngươi thì cũng không nên lấy tiểu hài ra mà phát tiết chứ. Ngươi nên biết hài tử không có tội. Lại nói ta cũng tự nguyện nhường chỗ, cũng đâu có nói lời nào.”