Quan Tiêu Tác Giả: Trần Phong Tiếu
-----oo0oo-----
Chương 30: Khủng hoảng tài chính.
Nguồn: Sưu Tầm
Đoạn đường đang tu sửa bị niêm phong!
Các thôn dân trước hết liền báo chuyện này cho Trần Thái Trung. Trải qua chuyện buổi sáng hôm nay, người này chính thức đã trở thành Thôn trưởng mới, đã biết đồng cảm với người dân ở đây, vì người dân mà suy nghĩ cho họ.
Cho dù Lý Phàm Đinh trước kia là Thôn trưởng nhưng cũng không dám tới Cục Cảnh sát để làm chuyện như thế này. Mà người trẻ tuổi này lại dám, thậm chí hắn còn dám đương đầu với cảnh sát, cười nhạo cái tên lùn phá hoại kia.
Hơn nữa, Trần Thái Trung cũng đã nói, hắn là công chức nhà nước được phái tới… Bối cảnh này đã đủ dọa người khác. Người của nhà nước dĩ nhiên là phải có giá hơn người nhà quê vênh váo.
Trần Thái Trung đã vất vả cả đêm nên vô cùng mệt mỏi. Hắn vận dụng tiên lực, mở rộng không gian của nhẫn Tu Di. Nhưng cho dù thế nào, cái nhẫn nhỏ bé này nhiều nhất cũng chỉ có thể mang một chiếc xe đi. Hắn chạy đi chạy lại ba lượt mới đem được toàn bộ xe đi một cách hoàn hảo. ở nơi rừng núi hoang vắng không người này, hắn lại chạy nhanh nên không sợ bị người khác phát hiện.
Nói lại thì hành động phá hoại này, hắn tính toán rất kỹ, thậm chí hắn còn suy tính tới việc khi đem xe ném vào núi sẽ gây ra tiếng động quá lớn kinh động đến người khác. Phải biết rằng, hắn chưa bao giờ tới thôn Tây Phượng hơn nữa lại vào lúc nửa đêm, hắn cũng không biết rằng nơi mình ném có xa khu dân cư của thôn Tây Phượng lắm không.
Cho nên, khi hắn đã mang cả ba chiếc xe tới đó mới bỏ xuống, ông già kia giật mình tỉnh dậy, thật sự cũng là bình thường.
Lúc thôn dân chạy tới báo cáo, Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Tu Di. Thật là đáng tiếc, chiếc nhẫn này không có cách gì dùng nữa, tuy rằng đây là đồ thứ phầm, nhưng dù sao cũng là pháp bảo đầu tiên của hắn cho nên đau lòng là điều khó tránh khỏi.
Nghe tin cảnh sát niêm phong. Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
- Bọn họ niêm phong nơi đó, chúng ta vẫn cứ làm tiếp, tôi không tin rằng bọn họ có thể niêm phong toàn bộ thôn.
- Nhưng…
Thôn dân hơi do dự, đúng vào lúc này, Bí thư Chi bộ Thôn đi vào:
- Thái Trung, tôi cần gặp cậu để bàn bạc chút chuyện.
Bí thư Chi bộ Thôn tìm hắn để bàn bạc một chuyện khá quan trọng, Lý Phàm Đinh trước khi “thăm người thân” đã vào trong thôn lấy sạch tiền công quỹ, kế toán ở nơi đó nói bây giờ chỉ còn quyền cấp hóa đơn.
“Như vậy, như vậy là không xong rồi?” Trần Thái Trung nghĩ vậy rồi gật đầu:
- Lão bí thư chi bộ, ông nói chúng ta bây giờ muốn tu sửa đường thì phải nói với người dân như thế nào đây?
- Chuyện này không sao cả, chờ đến vụ mùa thu hoạch sau, chúng ta sẽ có tiền.
Điều bí thư chi bộ muốn chính là chuyện khác:
- Nhưng lúc sửa đường, cậu sẽ quản lý đúng không?
Người trong thôn là như vậy tiền công thì không cần lo, tất cả mọi người đều ở chung một thôn, không sợ bị quỵt nợ. Nhưng khi tiến hành thi công, cậu phải quản lý, chuyện này không thể làm qua loa. Có một số người tham gia sửa đường, không về nhà được, chỉ có thể ăn chung ở tại chỗ. Người nấu cơm thì có, nhưng gạo, bánh mì và rau dưa cá thịt thì sao? Phải dùng tiền để mua.
Khi Lý Phàm Đinh còn ở trong thôn có các nơi chuyên cung cấp những thứ này. Anh ta trả tiền tuy rằng không phải lúc nào cũng sòng phẳng nhưng vì có quan hệ nên người ta không sợ. Sau khi thay đổi thôn trưởng, bọn họ lại không chịu mua bán với chúng ta nữa.
Ai cũng muốn mình xuất tiền túi ra sao? Trần Thái Trung hơi tức giận, hắn không phải không nỡ bỏ tiền ra, tuy rằng hắn đã hơi cảm nhận được sự quan trọng của những tờ giấy này.
Điều hắn tức giận chính là, cách các đơn vị liên quan này đối xử với hắn. Khi thôn trưởng trước kia còn tại nhiệm thì các người ào ào đưa hàng tới, rất nghiêm túc. Bây giờ khi ta làm thôn trưởng, không nắm được hóa đơn, các người xem thường ta là người thành phố, định lừa gạt sao?
Mọi chuyện sợ rằng sẽ lên cao hơn nữa thì rõ ràng là người ta coi thường khả năng của hắn. Hắn tính toán cẩn thận một chút rồi cuồi cùng cũng đã ra một quyết định:
- Ừ, được rồi, con đường này tạm thời chúng ta không tu sửa, dù sao cảnh sát cũng đã niêm phong rồi.
- Nhưng như vậy thì không được!
Bí thư chi bộ há hốc mồm.
- Trưởng làng thúc giục phải làm nhanh lên.
- Không sao.
Trên khuôn mặt của Trần Thái Trung nở ra một nụ cười, hắn cao hứng bởi vì mình đã khám phá ra một chuyện bí mật.
- Ừ, có người có sốt ruột hơn cả chúng ta, Hoàng đế không vội, việc gì thái giám phải vội chứ?
Mày mới là thái giám! Bí thư chi bộ thôn mắng thầm trong lòng. Tuy nhiên nói thực hắn cũng mong muốn mọi chuyện đúng như vậy. Dù sao đây cũng là chủ ý của thôn trưởng, nếu như chuyện này đã có người xuất đầu, thì mình còn sợ gì chứ?
Quả nhiên, ông chủ Lữ của nhà máy xi măng khi nghe được tin liền lập tức chạy tới thôn Đông Lâm thủy. Trần Thái Trung nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi xem xét cái chảo.
- Vệ tinh đâu ra, thật là không tốt, còn nổi bắt cùng một lúc hai vệ tinh nữa, tại sao cả vệ tinh mình cũng không tìm thấy?
Kỹ thuật của dò sóng vệ tinh, Trần Thái Trung tự nhận rằng mình nắm rất rõ, tìm vệ tinh cũng khá dễ dàng, nhưng không ngờ là có cả sách tham khảo mà cũng khó khăn thế này. Hay là, hắn chờ đến buổi tối, dùng thiên nhãn tìm xem nhỉ?
- Trần Thái Trung, cậu còn tìm dò vệ tinh gì chứ, trong lòng tôi đang rối loạn cả lên rồi đây!
Ông chủ Lữ dẫn theo hai người chạy vào.
- Các cậu tại sao lại đình công như vậy?
- A, ông chủ Lữ, xin mời ngồi.
Trần Thái Trung nhất thời nở ra một nụ cười.
- Chuyện này, rất là dài dòng…
Lý Phàm Đinh kiêng kỵ ông chủ Lữ nhưng Trần Thái Trung thì không như vậy.
- Ông chủ Lữ, việc gì phải nháo nhào lên như vậy? Không tìm ra máy móc thi công thì làm sao có thể tiến hành được?
- Tôi trả thù lao cho, cậu sợ cái gì?
Ông chủ Lữ nhìn thôn trưởng trẻ tuổi này, giọng nói đầy thâm ý.
- Cậu có biết lần này, tại sao thôn trưởng lại bỏ trốn không?
- Làm sao tôi biết.
Trần Thái Trung rung rung bờ vai, khuôn mặt lộ vẻ không biết chuyện gì.
- Tôi biết là sẽ không có quyền nói, cho nên…
- Bởi vì hắn rất tham lam, không ngờ ý thức của hắn lại thế này.
Lữ tổng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trần Thái Trung.
- Hắn tiếc tiền không chịu đưa cho tên Bạch Kiệt. Tôi đã đưa hắn không ít nhưng hắn vẫn muốn lấy nhiều hơn…
- Tiểu Trần, tôi biết cậu là người thành phố, về điểm này cậu muốn làm quan tốt.
Lữ tổng dùng một ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn hắn.
- Cậu vẫn còn trẻ mà.
Hừ, chỉ dựa vào chút tiền ông đưa tôi, mà cũng là do ông chủ động, ông dám tới lên mặt dạy dỗ tôi sao? Trần Thái Trung hơi khó chịu, sau đó hắn nhớ ra chuyện mình lấy tiền của hắn không chỉ có một người biết, sự tức giận này lại càng tăng thêm.
- Tôi không biết ông vì sao lại đưa ra kết luận này.
Trần Thái Trung nghiêm trang nhìn hắn, dĩ nhiên ở trong mắt ông chủ Lữ thì đây là hành động trở mặt vô tình.
- Ông có biết tình trạng của thôn Đông Lâm Thủy hiện tại ra sao không?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Tiêu Tác Giả: Trần Phong Tiếu
-----oo0oo-----
Chương 31: Tiên gia xây dựng đường (thượng).
Nguồn: Sưu Tầm
Tình hình tài chính của thôn Đông Lâm Thủy, ông chủ Lữ thật sự vẫn chưa biết. Ông cũng đang lo lắng là mình liệu có phải bỏ tiền ra nữa không. Nếu như bọn họ nói sống chết cũng không chịu hoàn thành công trình đúng hạn, thậm chí hoàn toàn không thi công để yêu cầu tăng phí thì ông có thể không đồng ý sao?
Số tiền chi trên thực tế luôn nhiều hơn số tiền dự toán! Đúng là suy xét từ câu nói này, trước kia ông chủ Lữ mới bỏ ra hơn nghìn đồng để tỏ chút thành ý . Giao tiếp cùng với những người nông dân cũng không đơn giản như trong suy nghĩ của mọi người.
- Tôi không biết, tuy nhiên, cho dù trong thôn không có tiền, họ vẫn có thể đi mượn được!
Ông chủ Lữ trả lời dứt khoát, đây là suy nghĩ của một thương nhân thành công.
- Dù sao, cuối cùng tôi cũng không thiếu tiền bọn họ.
- Họ có thể đi mượn được sao?
Trần Thái Trung nheo mắt mỉm cười nhìn ông chủ Lữ. Một cảm giác EQ của mình hơn hẳn người khác tự nhiên sinh ra trong lòng của hắn.
Ông chủ Lữ híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó ông cũng đã biết mấu chốt của sự việc, lắc đầu thở dài.
- Ôi, người này…
- Được rồi, tôi không nhiều lời với ông nữa.
Tính tình của Trần Thái Trung rất thẳng thắn:
- Đơn giản mà nói, ông trả thù lao, chúng tôi thi công, cam đoan thời gian hoàn thành công trình.
Tôi có thể tin tưởng cậu sao? Ông chủ Lữ nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, vẻ mặt đầy trầm tư.
Sau một lúc, ông mới thốt lên một câu hỏi:
- Cậu định không thuê máy kéo và máy xúc sao?
- Tôi thuê những thứ đó làm gì chứ? Tôi còn sợ chưa đủ loạn hay sao?
Trần Thái Trung tức giận.
- Dù sao, tôi cũng cam đoan thời hạn hoàn thành công trình.
Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn tuy không phải là đại trượng phu nhưng cũng là La Thiên thượng tiên, một lời cam đoan vậy là đủ rồi, hắn không muốn giải thích thêm.
- Nhưng tôi… chỉ có thể cung cấp một chút tài chính, cậu có hiểu không?
Ông chủ Lữ vui vẻ.
- Cho dù cậu nói là cậu không thuê máy móc nhưng cũng không cần nhiều tiền ư?
- Ông yên tâm, đến phút cuối cũng không thể thiếu ông đâu!
- Không thành vấn đề, ông tùy ý đưa cho tôi là được, cái chính là tôi không có tiền cho người ta ăn cơm mà thôi.
Trần Thái Trung nói thẳng. Tuy hắn cũng không muốn làm khó ông chủ lữ nhưng vì chiến tích của mình hắn không thể không làm như vậy.
- Ha ha, Trần thôn trưởng thật là người thẳng thắn.
Ông chủ Lữ thiếu chút nữa thì cười không ra tiếng.
- Việc khác tôi không dám bảo đảm nhưng tiền cơm thì chắc chắn sẽ có.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu, chỉ về hướng cửa thôn.
- Tuy nhiên, cảnh sát đang niêm phong đoạn đường kia, ông hãy nghĩ biện pháp đi. Đến lúc đó nếu chỗ đó không cách nào giải quyết được, thì tôi cũng đành bất lực tòng tâm.
Ông chủ Lữ gật gật đầu, ông tuy không nói gì nhưng bàn tay ông đã bắt đầu nắm lại. Cái tên chủ xe kia quả là cũng rất có bản lĩnh. Tuy rằng quyền thế và tiền tài của ông mạnh hơn hắn không chỉ một bậc nhưng nếu không thật cố gắng thì cũng không phải ngày một ngày hai giải quyết được.
Cùng lắm thì đến lúc đó mình không thèm nể mặt nữa làm cứng lên là xong chứ gì! Trong lòng ông chủ Lữ đã quyết định chủ ý: Mẹ nó, Tên Bạch Kiệt này óc heo sao? Dám đến Đông Lâm thủy thôn thủy thôn gây phiền toái cho Lữ mỗ.
- Được rồi, đây là hai nghìn đồng, cậu cầm trước đi.
Hắn sau khi đưa tiền liền lập tức đứng dậy.
- Tôi còn phải chạy đi lo chuyện này.
Trần Thái Trung nhìn thấy ông chủ Lữ rời đi liền nhớ ra chuyện gì đó, hắn cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tiến tới ngăn cản ông chủ Lữ trước khi ông lên xe.
Ông chủ Lữ nhìn thấy hắn đi ra thì giật mình bởi vì trong đầu ông đang thầm tính toán cách làm thế nào để thu phục Bạch Kiệt.
- Anh định dọa người à?
- Tôi chợt nhớ tới một chuyện.
Trần Thái Trung ngoắc đối phương lại rồi nhìn chằm chằm.
- Ông yêu cầu thời hạn hoàn thành công trình của chúng tôi tôi không phản đối, nhưng nếu có thể hoàn thành trước thì sao?
- Chuyện này tôi còn chê sao? Nhưng thời hạn hoàn thành công trình… ừm, chỉ còn có hai mươi lăm ngày nữa.
Ông chủ Lữ rất nóng vội vì chuyện này. Năm ngoái nhà máy xi măng đã hoàn thành xong và đi vào thử nghiệm. Thoáng cái đã qua nửa năm, ông rất muốn sản phẩm của mình có thể ngay lập tức được bán ra bên ngoài
- Lỡ như đầu mùa xuân này không bán ra được thị trường thì việc tiêu thụ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nếu như cậu có thể hoàn thành trước ba ngày và có thể đảm bảo được điều kiện đầu tiên là chất lượng, tôi sẽ đưa thêm cho cậu… Hai nghìn năm trăm, cậu thấy có được không?
- Về chuyện tiền nong sẽ nói sau.
Lần này, Trần Thái Trung muốn suy nghĩ cho thôn. Đông Lâm thủy thôn tuy rằng không lớn nhưng nhân lực lao động trong thôn quả là không ít.
- Như vậy đi, đến lúc đó nhà máy của ông tuyển công nhân ở nơi này được không?
Hắn không biết rằng ở nhà máy xi măng cần bao nhiêu công nhân, còn bao nhiêu chỗ chưa có người làm cho nên mới nói trước. Nhưng những lời này khi lọt vào tai ông chủ Lữ thì lại khiến ông thầm nghĩ rằng biểu hiện của người thanh niên này cũng thật tôn kính, hắn không đề cập đến nhân số, dĩ nhiên điều này cũng cho thấy hắn tin tưởng có thể nắm chắc cục diện ở trong tay.
Cho nên nói học thức từ chuyện này quả là không ít, lựa đúng lúc để nói ra những lời này, cũng thể hiện khả năng ứng xử của mỗi người.
- Không thành vấn đề, trong phạm vi có thể thì chuyện này không thành vấn đề.
Ông chủ Lữ cũng tự nhiên nói như vậy, lời nói của ông cũng có sự dao động rất lớn.
- Nếu như cậu có thể hoàn thành trước năm ngày, ngoài số tiền tôi đưa cho cậu, tôi còn để lại một số chỗ cho người của cậu.
Thật sự ôngkhông dám ăn nói bừa. Những người nông dân vốn đều như thế, kéo cả bầu đoàn thê tử vào nhà áy. Đến lúc ấy mà có quá nhiều người không qua được huấn luyện thì không biết phải giải thích sao với họ. Lỡ như bọn họ lại quấy rối ở trên đoạn đường này thì chuyện này lại thêm phiền toái.
- Chuyện này đương nhiên rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Tôi cũng không làm khó ông chủ Lữ.
Nhưng sự thật thì hắn đã làm khó ông chủ Lữ, năm ngày sau hắn gọi điện cho ông
- Ông chủ Lữ, tiền cơm không còn, ông phái người mang một ít đến đây được không?
Ông chủ Lữ liền nhảy dựng lên.
- Thái Trung, cậu cũng không thể như vậy, lúc này mới qua mấy ngày chứ? Cậu nói cậu không còn tiền à? Đông Lâm thủy thôn của bọn cậu là chỗ nào, giá cả hàng hóa ra sao, không cần tôi nói cho cậu biết chứ?
Ở Đông Lâm thủy thôn, giá cả hàng hóa vô cùng rẻ. Có thể không phải giá cả của bất kỳ mặt hàng nào cũng tiện nghi nhưng về đồ ăn thức uống thì quả là không quá đắt. Những thứ này đều là của người dân mang ra chợ bán, thậm chí còn không phải chịu thuế, vậy thì làm sao có thể đắt được chứ?
- Ông có biết tôi cho họ ăn cái gì không?
Trần Thái Trung hơi không vui.
- Họ làm việc liên tục, dinh dưỡng còn chưa đủ, ông còn mắng tôi sao?
Làm liên tục? Ông chủ Lữ trợn trong mắt:
- Vậy cậu nói cho tôi biết, tiến độ công trình như thế nào.
Chậc, Trần Thái Trung tặc lưỡi, trong lòng hơi đắc ý.
- Có tôi chỉ huy, tốc độ dĩ nhiên rất nhanh rồi, có thể là hơn gấp đôi. À, nếu như không tính đoạn đường bị niêm phong kia.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Tiêu Tác Giả: Trần Phong Tiếu
-----oo0oo-----
Chương 32: Tiên gia xây dựng đường (hạ).
Nguồn: Sưu Tầm
- Chậc.
Ông chủ Lữ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới hỏi.
- Cậu nói là có thể hoàn thành trước năm ngày sao?
- Đúng vậy, đó là do tôi chỉ huy.
Trần Thái Trung lại không khỏi đắc ý một phen.
- Ông chủ Lữ, để làm tốt chuyện này cho ông tôi đã phải vất vả rất nhiều.
Hắn nói như vậy cũng hơi đúng, thật là quá vất vả.
Thi công vào mùa đông chính là một thử thách đối với con người. Mà Trần Thái Trung lại yêu cầu làm liên tục, ngay cả ban đêm cũng đốt lửa mà làm.
Chuyện này dĩ nhiên là do hắn muốn kiếm một chút thành tích như yêu cầu của trưởng làng. Cho nên hắn có suy nghĩ là phải tận dụng tối đa khả năng của người trong thôn, làm cho tiến độ nhanh nhất có thể … Làm việc mệt mỏi như vậy nên sau khi nằm xuống là hắn lập tức lăn ra ngủ.
Thực ra chuyện này cũng có chút tư tâm của hắn. Nói thực, con đường này nói dài cũng không phải là dài bảo ngắn cũng không phải là ngắn. Thế nhưng cũng có những nơi một km phải làm nhiều bằng hai km. Tuy rằng nhiệm vụ của người trong thôn chỉ phải san đất để làm nền đường nhưng chắc chắn công trình này tuyệt đối cũng không thể coi là nhỏ được.
Mà ở giai đoạn trước, Lý Phàm Đinh lại không dùng nhiều lao động. Kế hoạch của thằng cha này trước kia như thế nào Trần Thái Trung không quan tâm nhưng sau chuyện của Bạch Kiệt, bị chậm trễ hai ngày khiến cho công trình này nhìn qua thế nào cũng không thể bàn giao đúng thời hạn.
Trừ phi là thuê máy móc để xây đường!
Đối mặt với loại tình huống này, Trần Thái Trung vẫn còn muốn hoàn thành sớm thành tích này cho nên ngoài việc phát động mọi người dân tham gia làm việc, chính hắn cũng phải làm một cái gì đó, đúng vậy phải dùng công phu của tiên gia để hỗ trợ sửa đường.
Những tảng đá lớn sẽ được nhẫn Tu Di mang đi chỗ khác. Gặp phải những chỗ khó thi công hắn lại dùng chiêu “Hóa Thạch Vi Nê”(Hóa đá thành bùn) làm mềm đá cứng ra. Những nhóm thôn dân thì ra sức thi công, san bằng mặt đất.
Trần Thái Trung cho dù có ngu ngốc thì cũng biết rằng công phu này của mình không thể hiển lộ trước mặt người khác, cho nên trước hết hắn đốc thúc khiến cho thôn dân bị choáng mày hoa mắt, sau đó mới động tay động chân, cho nên người dân không chứng kiến được những chuyện hắn làm.
Mong muốn của hắn là sau khi thôn dân tỉnh lại sẽ tản ra các nơi để làm việc không phải suy nghĩ những câu như “ hai khối đá nặng ngày hôm qua đã đi đâu?” Hoặc là “Thật kỳ quái, tôi nhớ rõ là ở đoạn này trước kia có rất nhiều đá mà” Hay là những câu tương tự như vậy.
Hoàn hảo, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa cảm thấy người nào khác phát hiện bí mật của mình. Cũng bởi vì hắn ra tay liên tiếp, tiến độ công trình được tăng quá nhanh, thiếu chút nữa đã khiến ông chủ Lữ ngã ngửa.
- Cậu khẳng định là như vậy sao?
Ngay cả ông chủ Lữ cũng cảm thấy thế này là hơi thái quá.
- Như vậy đi, buổi chiều, buổi chiều tôi sẽ đích thân đi tới đó, tự mình đưa tiền cho cậu.
Ông muốn đích thân khảo sát một phen. Từ ước định của hai người lần trước, sau khi đồng ý dành một số chỗ cho lao động của Đông Lâm thủy thôn, ông chủ Lữ liền cảm thấy, tên Trần Thái Trung này, thật sự là có cá tính.
Ngay từ đầu, hai người cũng đã rất hòa hợp. Không chỉ vậy ông chủ Lữ đã làm ăn buôn bán nhiều năm, gặp vô số người, nhưng người như Trần Thái Trung thì thật đặc biệt.
Đúng vậy, tuy rằng Đông Lâm thủy thôn rất khổ cực, nhưng ông chủ Lữ biết, đối với người có quyết tâm, muốn tiến bước trên con đường quan chức mà nói, càng là nơi gian khổ thì sự rèn luyện ý chí lại càng lớn!
Sau khi đã trải qua bao nhiêu cực khổ, tương lai sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Dù là về lý lịch hay rèn luyện tâm tính mà nói, khổ một chút thì đã sao? Khổ cực cũng không khiến người ta chết, sau này họ cũng không phải chịu khổ cực mãi đâu.
Hai người tuy trên bàn rượu có mâu thuẫn nhưng cũng không phải là quá dữ dội. Kiểu mâu thuẫn này lại càng chứng thực cho suy nghĩ của ông chủ Lữ: Người này cách làm việc và nói chuyện cũng thật kỳ quái, khen chê chưa nói đến, nhưng đã cho thấy dáng dấp của một đệ tử nhà quan.
Đến khi thấy Trần Thái Trung tùy tiện đếm số tiền mà ông chủ Lữ đưa cho, ấn tượng của ông chủ Lữ đối với hắn liền biến thành: “Vừa có lòng tham lại vừa có dã tâm”
Nhưng chuyện này thì ông hiểu sai rồi. Ông làm sao biết Trần Thái Trung ở tiên giới, đã từng được cung phụng bởi các linh tiên, du tiên không biết bao nhiêu năm. Tầm mắt vì thế dĩ nhiên phải cao hơn người thường, thế thì tại sao hắn lại phải cảm thấy bất an khi thấy người ta đưa hối lộ chứ?
Nhưng từ lúc Trần Thái Trung dùng cương vị của mình để giúp đỡ người trong thôn, ông chủ Lữ mới bắt đầu cảm thấy hơi ngạc nhiên: Cảm tình, người này thật sự muốn làm chút sự nghiệp ở Đông Lâm thủy thôn? Hắn không nôn nóng muốn trở về sao?
Bất kể là quan thanh liêm hay quan tham, nếu như có thể vì dân chúng thì đều là quan tốt. Ông chủ Lữ là người làm ăn, tuy không phải là người thành thật nhưng ở trong nội tâm, ông vẫn không cho rằng mình là người ác ôn.
Cho nên, hình tượng của Trần Thái Trung ở trong mắt ông liền được nâng cao lên không ít. Lúc này ông nghe nói Đông Lâm thủy thôn không cần máy móc thiết bị gì mà trong năm ngày đã hoàn thành một nửa công trình nên không thể không đến xem.
Nói thật, chuyến đi này trong lòng ông cũng có một ý niêm khác. Nếu như tiểu Trần thật sự giải quyết được công việc như trong lời nói thì hợp tác kinh doanh với ai cũng khó thuận lợi bằng hợp tác với Trần thôn trưởng.
Tai nghe mắt thấy mới biết được đâu là thật. Quả thực trong thời gian năm ngày ngắn ngủi này hắn đã giải quyết được gần tám trăm mét đường gập ghềnh, san bằng tất cả, đường có độ rộng hơn ba thước, hoàn toàn có thể để cho ba chiếc xe tải đi song song với nhau.
- Đông Lâm thủy thôn không phải chỉ có hơn hai trăm lao động tráng niên thôi sao?
Ông chủ Lữ quả thật không thể tin vào đôi mắt của mình.
- Cậu đã huy động toàn bộ bọn họ ư?
Trần Thái Trung không cười không nói gì cả, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn thầm nghĩ, có ta ở đây, chút tiến độ ấy thì có đáng gì chứ?
- Ha ha, ông chủ Lữ, có mang tiền đến đây không?
- Cậu chỉ chờ hỏi câu này thôi.
Ông chủ Lữ cũng không để ý trong lòng. Tuy nói là công trình hoàn thành xong trước sẽ phải chi thêm tiền nhưng ông cũng không quan tâm.
- Lần này tôi đưa cho cậu năm nghìn, so với bốn nghìn hứa đưa thì nhiều hơn một nghìn… Thôn dân ở đây rất vất vả, cậu hãy trợ cấp thêm cho họ một chút.
Đây là khoản tặng bên ngoài. Thương nhân cũng là người, thấy vui vẻ cho nhiều tiền cũng là chuyện bình thường. Ai mà chẳng có cái tâm chứ? Huống chi ông chủ Lữ cũng đâu có ý muốn nào khác nữa!
- Đúng rồi, tiến độ này rất tốt. Nhưng mà Trần Thái Trung này, cậu nói cảnh sát phong tỏa một đoạn đường kia thì chúng ta làm sao lách luật được đây?
Ông chủ Lữ cau mày hơi không vui.
- Chỗ đó không được tu sửa thì so với việc không tu sửa được đường cũng không có gì khác biệt … Ôi thật là chết tôi rồi.
- Chuyện này tôi làm sao biết được, chúng ta sớm đã có thỏa thuận rồi.
Trần Thái Trung không quan tâm đến, hắn cầm năm nghìn trong tay nói với ông chủ Lữ:
- Ông chủ Lữ, người gặp tai họa cuối cùng cũng là ông. Tôi chỉ là một thôn trưởng được điều tới, chỉ là đại diện, lời nói không có trọng lượng. Những chuyện lớn này tôi làm sao mà quản được.
Như vậy là hắn phủ nhận tất cả sao? Ông chủ Lữ cẩn thận nhìn Trần Thái Trung, trong lòng hơi cảm khái, tiền đồ người này thật là không thể đoán trước được. Không tức giận cũng không hàm hồ, trẻ như vậy mà đã biết hàm dưỡng đúng mực, tương lai của người này, làm sao mà có thể không sáng sủa được chứ?
Cá chép vốn dĩ không phải vật trong ao, gặp được phong vân liền hóa rồng.
Trần Thái Trung càng như vậy, ham muốn kết giao của ông chủ Lữ càng lớn.
- Lão Lữ tôi không sợ cậu chê cười, chuyện này phải nhờ đến cậu giúp đỡ, khả năng của tôi cũng… chỉ có hạn thôi!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Tiêu Tác Giả: Trần Phong Tiếu
-----oo0oo-----
Chương 33: Bí hiểm.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ông không phải quen biết Đoạn Vệ Hoa sao?
Trần Thái Trung vốn có gút mắc này từ lâu, bây giờ có cơ hội liền nói ra, trên khuôn mặt hắn lộ một vẻ kỳ quái.
- Ông ấy không giải quyết được chuyện này sao?
Ông chủ Lữ làm sao mà biết được người này vì nguyên nhân mình tiết lộ vụ hối lộ hắn mà ôm hận chứ? Ông chỉ có thể thở dài một tiếng.
- Ôi, chỉ là kết giao hời hợt thôi, chuyện này tôi đảm đương không nổi. Với lại, cái tên Bạch Kiệt kia là người của Tần gia, cùng với lão Đoạn… Không hòa hợp lắm.
- Chà.
Trần Thái Trung mỉm cười một tiếng, trong lòng hơi khoan khoái.
- Đoạn thị trưởng không làm được thì tôi càng không thể làm được. Ông ấy là thị trưởng còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là một thôn trưởng… ừ là quyền thôn trưởng.
- Cậu làm được, tôi biết.
Ông chủ Lữ liếc mắt nhìn hắn, cẩn thận quan sát từng sự biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt đối phương.
- Trong mắt của lão Lữ tôi cậu không phải là cục bột để kẻ khác tùy ý nhào nặn.
Ta dĩ nhiên là vậy. Lời nói này của ông chủ Lữ Trần Thái Trung tán thành. Nhưng việc những lời này được phát ra từ miệng ông ta khiến cho Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên.
Hắn là người thẳng tính nên không giấu được tâm tình. Trên khuôn mặt của hắn tuy chỉ có biến hóa rất nhỏ nhưng đã bị ông chủ Lữ quan sát thấy. Biểu tình này là ngạc nhiên chứ không phải mờ mịt khiến cho ông chủ Lữ lại càng chắc chắn cho suy đoán của mình.
- Như vậy đi, tôi cũng không gạt cậu.
Ông chủ Lữ trầm ngâm một lúc.
- Tên Bạch Kiệt ác ôn này muốn đấu với tôi, có lẽ…. đằng sau lưng hắn có người sai khiến chăng?
- Tôi không nói nhiều nữa, con đường này rất quan trọng đối với tôi, chắc cậu cũng biết điều đó!
Ông chủ Lữ nhìn vào mắt hắn.
- Cho nên, để nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi định bỏ ra năm mươi ngàn đồng.
Năm vạn, quả là không ít. Tuy nhiên so với trăm vạn của tên Bạch Kiệt thì năm vạn của ông chủ Lữ vẫn không dứt được lòng thù hận của hắn.
- Số tiền này, đưa cho ai mới tốt đây?
Ông chủ Lữ quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Thái Trung.
- Thái Trung, nếu như cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, nói cho sảng khoái thì số tiền này là của cậu. Tôi cũng đỡ phải cầu xin người khác.
Cầu cạnh nhiều người, cuối cùng mọi chuyện thành công cũng khó nói là do tiếng nói của người nào mà có tác dụng hoặc là do tiếng nói của tất cả mọi người. Nhưng sau đó lại phải gặp áp lực, người nào cũng phải tạ ơn, thiếu người nào cũng không được. Về chuyện này ông cảm thấy hơi khó khăn.
Với việc chia nhỏ số tiền đưa cho nhiều người thì không bằng tìm một người rồi đưa tất cả cho hắn. Ông chủ Lữ hiểu rõ người làm được chuyện này chỉ có thể la tiểu Trần, người có thể dùng những thủ đoạn rất khó lường.
Trần Thái Trung ngẩn người, cau mày suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng hắn thở dài ngáp vài cái.
- Ôi thật là xui xẻo, tôi đành phải giúp ông. Cũng chả biết làm sao, tôi đang cố gắng kiếm thành tích mà!
Con đường còn chưa tu sửa xong thì thành tích của hắn cũng chẳng có gì. Nhưng trước khi hoàn thành thì phải làm sao? Thì ngọai trừ số tiền kia không nên nhận thêm nữa.
Hắn vốn cho rằng dựa vào khả năng của ông chủ Lữ thì chuyện này sẽ được giải quyết rất đơn giản. Dĩ nhiên hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn thật không ngờ đối phương lại giống như uống nhầm thuốc, đến nhờ mình giúp đỡ, thật là khó hiểu.
Chậc, cuối cùng cũng khiến cho cậu để lộ nội tình ra. Trong lòng ông chủ Lữ hơi đắc ý, rèn sắt phải thừa dịp lửa còn nóng, ông liền dựa thế mà theo, dùng một giọng nói thân thiện hỏi.
- Trần Thái Trung, vậy là cậu định tìm lãnh đạo nào trong tỉnh vậy?
Vừa thấy thôn trưởng gật đầu trong nháy mắt, ông chủ Lữ liền hạ quyết tâm nhất định phải kết giao với người đứng trước mặt mình. Quen biết được vài người trong lĩnh vực chính trị thì việc lăn lộn trên thương trường của ông cũng sẽ dễ dàng hơn.
Lãnh đạo ở trong tỉnh à? Trần Thái Trung nghiêng đầu nhìn hắn, ngay lập tức hiểu ra ông chủ Lữ đang nghĩ tới điều gì.
- Chuyện này ông không cần xen vào.
Hắn không muốn giải thích nhiều.
- Tóm lại chuyện quan trọng nhất là phải thông được con đường này phải không?
Dĩ nhiên là vậy, ông chủ Lữ gật gật đầu. Ông thấy đối phương không bị hấp dẫn bởi năm mươi nghìn mà tiến thoái vẫn không hề rối loạn, nói chuyện hoàn toàn bình tĩnh, bụng dạ lại sắc sảo thì thầm nghĩ người này quả là có tương lai.
Trần Thái Trung dĩ nhiên sẽ không tính đến chuyện đi cầu cạnh vị lãnh đạo nào trong tỉnh cả. Ở trong thành phố hắn chỉ biết một người duy nhất là phó bộ trưởng Đoạn Vệ Dân, mà hình như giữa hai người còn có một chút hiểu lầm gì đó.
Điều hắn đang thầm tình toán chính là thay đổi tuyến đường. Đúng vậy, là thay đổi tuyến đường.
Cách thay đổi tuyến đường này dường như là không ai muốn dùng tới. Nhà máy xi măng trước kia đặt ra lộ tuyến để xây dựng, chẳng những đã đảm bảo số lượng thi công nhỏ nhất, phí tổn thấp nhất mà đó còn là con đường thẳng. Việc vận chuyển xi măng sẽ nhanh hơn, con đường ngắn hơn. Nếu không sẽ phải tổn hao thêm dầu nhớt, tốc độ và an toàn lại không đảm bảo.
Cho nên kế hoạch thay đổi tuyến đường không phải là một chuyện dễ dàng. Đoạn đường mà cảnh sát niêm phong kia cũng không phải là quá dài, chỉ khoảng ba mươi mét mà thôi, nhưng muốn thay đổi từ đoạn này thì con đường sẽ phải tu sửa thêm ba trăm mét, nếu không độ cong của đường sẽ rất lớn.
Tu sửa cũng chưa là gì, điều quan trọng là bên cạnh đường có không ít những tảng đá. Người bình thường nhìn vào là không muốn làm rồi.
Trần Thái Trung không phải là người bình thường, cho nên mười ngày sau, hắn vui vẻ gọi điện thoại cho ông chủ Lữ.
- Ông chủ Lữ, con đường đã hoàn thành, ông có đến nghiệm thu không?
- Hoàn thành rồi sao?
Ông chủ Lữ kinh ngạc đến nỗi buông cả tai nghe.
- Cậu nói là con đường… đã tu sửa xong rồi?
Cái lỗ tai của ông ta bị sao vậy? Trần Thái Trung ngáp ngáp.
- Ừ, đúng vậy, đã hoàn thành, ông nhớ mang tiền đến, tôi bây giờ đã hết sạch tiền rồi.
- Được rồi, được rồi, tôi lập tức tới, lập tức tới.
Ông chủ Lữ cúp điện thoại, vội vàng gọi lái xe, trong lòng đang cân nhắc: Không đúng, ở chỗ đó mình vẫn liên tục sai người đến hỏi thăm, chưa từng nghe nói đã được giải niêm phong, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Cho nên nơi mà ông đến trước tiên chính là đoạn đường bị niêm phong kia. Ông tin rằng Trần thôn trưởng rất có thực lực, những nơi khác chắc là đã xong rồi, chỗ mà ông lo lắng nhất chính là nơi này.
Vừa đến nơi, ông chủ Lữ liền trợn tròn mắt. Đúng thế, chính là trợn tròn mắt, bởi vì những tờ giấy niêm phong của cảnh sát vẫn còn đó, chỉ là ở bên cạnh đã có một con đường lớn chạy sát.
Ở bên cạnh con đường lớn là một mảnh đất có vẻ hoang sơ. Nếu như là một người không biết chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng chỗ bị niêm phong kia là đất hoang, ở đây đã xảy ra án mạng gì đó chăng?
Ta đoán đúng phần đầu nhưng lại không đoán đúng phần cuối.
Ông chủ Lữ lặng nhìn chừng hai phút sau đó mới lên xe.
- Đi, tới thôn ủy, tôi muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Thằng nhóc này, thật là thâm hiểm. Sống chết cũng không chịu vận dụng mối quan hệ của cậu, không ngờ lại dùng đến chiêu này! Ngồi trên xe, ông chủ Lữ vừa cẩn thận suy tính một chút vừa mỉm cười. Đây đúng là điều mà mình chờ mong.
Tuy nhiên, ông nghĩ không ra, muốn thay đổi tuyến đường này, nói về mặt tài chính cần phải cung cấp, chỉ sợ sẽ vượt xa con số năm mươi nghìn, người này tại sao lại bỏ gần tìm xa chứ?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Tiêu Tác Giả: Trần Phong Tiếu
-----oo0oo-----
Chương 34: Thăng chức lên một cấp.
Nguồn: Sưu Tầm
Ông chủ Lữ không ngờ, Trần Thái Trung cũng không ngờ. Hắn nhận được một công văn, một công văn khiến hắn phải trố mắt nhìn trân trân.
Đây là công văn của chính phủ từ Hồng Sơn khu chuyển tới. Nhà máy xi măng Verdun ở Đông Lâm thủy thôn trong quá trình xây dựng đã gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, sai lầm trong khuynh hướng phát triển kinh tế của thôn. Hy vọng đồng chí Trần Thái Trung hãy chú ý đến điều này, cần phải nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhà máy xi măng Verdun chính là nhà máy của xi măng của ông chủ Lữ. Đầu năm nay các sản phẩm mang tên ngoại quốc bán tốt hơn, ông chủ Lữ nghe nói Verdun có nghĩa là bền vững mãi mãi cho nên ông liền đem cái tên này đặt luôn cho nhà máy xi măng của mình.
- Chuyện này thật là hoang đường!
Trần Thái Trung không hài lòng, hắn đang suy nghĩ về ý tứ trong công văn. Công văn này đúng ra phải dành cho Lý Phàm Đinh sao lại nói tới hắn chứ?
Mặc kệ thế nào, ý của công văn cũng đã rõ ràng: Nếu như Đông Lâm thủy thôn thủy thôn không ngăn cản nổi, ảnh hưởng đến sự kiến thiết kinh tế cả khu thì Trần Thái Trung mi sẽ có chuyện.
- Cái tên họ Lữ này, không ngờ ông dám hại tôi?
Trần Thái Trung tức giận lớn tiếng mắng.
- Con đường kia sẽ bị hủy!
Trần Thái Trung nhìn tên bí thư thôn đang dương dương tự đắc xem văn kiện của Đảng, nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Tập hợp người cho tôi, tôi phải phá hủy con đường kia.
Sắc mặt của bí thư chi bộ thôn trở nên cổ quái, hắn bĩu môi:
- Này này, thôn trưởng, cậu nhìn về phía sau lưng cậu đi.
Trần Thái Trung biết phía sau có người tới, tuy nhiên hắn là thôn trưởng ở nơi này, là người lớn nhất trong thôn, người vừa mới đến thì là cái gì chứ? Lại vừa lúc hắn định ra tay phá hủy con đường.
A, là ông chủ Lữ sao?
Hai má của ông chủ Lữ không ngừng run rẩy trên khuôn mặt mập mạp
- Thái Trung, cậu vừa nói cái gì? Cậu phải phá hủy con đường kia?
- Đúng thế!
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy công văn ném trên bàn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười thâm trầm.
- Thật là không ngờ ông chủ Lữ lại tài giỏi như thế, không ngờ đã tính đến kế này.
Lý do hắn tức giận rất đơn giản, công văn này sớm không đến mà lại đến đúng lúc hắn đã hoàn thiện con đường. Chuyện này giống như có cảm giác “Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên”( Một kiếm phóng ra, tiên bay lên trời) vậy.
Ông chủ Lữ không nói gì, cầm lấy công văn lên đọc lướt qua nhanh như gió, sau đó tức giận, đập mạnh bàn.
- Mẹ nó, là thằng nào hãm hại tao?
Ông tức giận không kìm được văng ra cả những lời thô tục. Ông chủ Lữ năm nay đã hơn năm mươi tuổi, đã gặp qua rất nhiều chuyện nên khi đọc qua công văn này ông đã thấy được dụng ý hiểm ác duy nhất ở bên trong: Châm ngòi cho mâu thuẫn giữa nhà máy xi măng và Đông Lâm thủy thôn.
Nếu như Trần Thái Trung lên tiếng một cái là con đường sẽ bị phá hủy.
Sự tức giận của thông trưởng có thể lý giải. Công trình mười lăm ngày của hắn, làm xong rồi mà không tồn tại được một tháng. Buổi sáng người ta vừa gọi cho mình thông báo hoàn công, buổi chiều đã nhận được công văn.
Chuyện này còn gọi là không trùng hợp thì chuyện gì mới gọi là trùng hợp chứ?
- Nhất định là do tên lùn Bạch Kiệt làm.
Ông chủ Lữ lớn tiếng nói một câu ngờ vực, cố ý đế cho hai người ở đây nghe được.
- Cái này là hắn không muốn cho tôi sống yên ổn.
Ý của ông trong lời nói này chính là. Trần Thái Trung, đây là bẫy của kẻ thù, nếu như cậu phá hủy con đường kia, thì sẽ đã khiến hắn mỉm cười vì đạt được mục đích.
- Bạch Kiệt ư?
Trần Thái Trung ngây người trong chốc lát. Hắn suy nghĩ về góc độ mối quan hệ giữa mình và ông chủ Lữ thì cảm thấy lời nói này của ông cũng không phải là không có đạo lý.
- Được rồi, chuyện này để tôi đi làm.
Ông chủ Lữ cũng không thèm quan tâm đến mục đích đến đây của mình nữa. Ông thật sự không muốn chọc giận Trần Thái Trung nữa. Hắn vừa mới nhận được công văn là đã lập tức muốn phá hủy con đường, đây là chuyện người bình thường dám làm sao?
- Tôi đã yêu cầu trưởng làng tặng cờ thi đua cho cậu, viết thư cảm tạ tới cấp trên ở thành phố, nói rằng cậu làm việc rất hiệu quả, tôi thật sự không thể tin chuyện này!
Trần Thái Trung im lặng, hắn nói thêm cũng chỉ vô dụng. Huynh đệ tốt thì không lừa gạt nhau, tôi phải nhìn hành động của ông.
Nói thật, ông chủ Lữ thật ra có ý nịnh Trần Thái Trung. Hơn nữa, Trần Thái Trung làm việc cũng rất tốt, đã đáp ứng chuyện gì là dốc lòng làm cho đến nơi đến chốn. Tuy rằng con người có hơi tham lam, nhưng bây giờ có ai không như thế sao? Mặc kệ là quan thanh liêm hay quan tham, đã làm được việc thì phải là quan tốt.
- Cậu chờ tin tức tốt lành của tôi.
Nói xong lời ngắn gọn này, ông chủ Lữ lập tức chạy đi, trong lòng thầm nghĩ chuyện hiểu lầm này nếu như mà không trừ bỏ được thì ông thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với Trần Thái Trung.
- Ông chủ Lữ từ từ đã, tiền của tôi đâu?
Tới khi Trần Thái Trung kịp có phản ứng, nhanh chóng chạy ra ngoài sân nhưng ông chủ Lữ đã sớm lái xe đi rồi.
Ba ngày sau có một tin tức tốt lành được truyền tới: Phó thôn trưởng của Đông Lâm thủy thôn là Trần Thái Trung trong lúc rèn luyện đã có những biểu hiện ưu tú cho nên bây giờ sẽ được điều đến phòng quy hoạch để làm việc, tạm giữ chức phó chủ nhiệm, chờ cho đến khi cấp trên khảo sát xong, công việc sẽ chính thức được chuyển giao.
Cấp bậc khi làm việc ở phòng quy hoạch ngang bằng so với làm việc ở xã hay thị trấn. Nói cách khác, bây giờ Trần Thái Trung đã bằng với phó trưởng làng. Tuy nhiên hắn là cán bộ ở dưới do bên trên đề cử lên cho nên thủ tục phải hoàn thiện mới được.
Tuy là như vậy nhưng nghiêm khắc mà nói, công việc quy hoạch đường phố không thể so sánh với công việc ở xã hay thị trấn. Tuy rằng quy hoạch đường là biên chế ở thành phố còn xã và thị trấn thuộc loại nông thôn. Nhưng xã và thị trấn vẫn có chính quyền, có một bộ máy.
Mà quy hoạch đường phố, chỉ là cơ cấu do chính phủ tạo ra mà thôi. Thực quyền ít hơn rất nhiều. Cho dù là ở xã sự phồn thịnh kém hơn một ít so với ở thị trấn nhưng vẫn thuộc về cơ cấu của chính phủ, cho nên chức phó chủ nhiệm này của hắn vẫn còn kém so với phó trưởng làng.
Dĩ nhiên, có cái xấu thì cũng có cái tốt. Quy hoạch đường đường phố được ở gần với cấp trên, có thể dễ dàng có những biểu hiện và được đánh giá. Hơn nữa, cơ hội thăng tiến cũng nhiều hơn.
Tóm lại, dù nói như thế nào thì hắn cũng đã được gọi trở về thành thị, không chỉ vậy, còn được thăng cấp.
Một lá cờ thi đua và hai lá thư cám ơn, có thể có tác dụng ngay lập tức như vậy sao? Trần Thái Trung thật sự hơi khó hiểu nhưng sau đó hắn liền hiểu ra: Thì ra dựa vào thành tích và tài năng của mình nên mới được thăng quan.
Trên giấy điều động đã viết rõ ràng: Trong lúc ở Đông Lâm thủy thôn rèn luyện, có những biểu hiện ưu tú. Nói cách khác, việc hắn cố gắng sửa đường đã có người tốt báo lên trên!
- Lời nói của tên Đoạn Vệ Dân này thật sự không thể tin được!
Trần Thái Trung hơi xúc động, xem đi, sự thật đã bày ra trước mắt đó thôi. Nếu như mình chỉ lo sao đoàn kết với đồng nghiệp, không cố gắng đạt được thành tích, thì tám phần chắc chắn đến sang năm vẫn chưa thể trở về được.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết được là do Đoạn thị trưởng chịu mở miệng nên hắn mới được như vậy! Trên quan trường có rất nhiều chuyện, thật sự là hơi phức tạp.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius