Lần này, Trương Dương chỉ châm huyệt Ấn đường, tuy nhiên lần châm này với đạn châm lúc nãy không giống nhau, sau khi Trương Dương rời đi,ngân châm ở ấn đường còn rung động không ngừng.
Cùng với ngân châm chấn động, cha của Cục trưởng Triệu mí mắt khẽ rung, hơi thở cũng nhanh hơn, các con số của những dụng cụ bên cạnh cũng bắt đầu chuyển biến, tất cả các con số bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt.
Cục trưởng Triệu lộ ra vẻ sợ hãi lẫn mừng rỡ, ngón tay cha co giật, dường như muốn cầm cái gì đó.
- Ba, ba, ba sao rồi? Cảm thấy thế nào?
Cục trưởng Triệu vội vàng ngồi xổm trước giường bệnh, nắm chặt tay cha mình, mắt bác sĩ Dương, bác sĩ Mã đều trợn to.
Đây không những phải thoát ra khỏi cơn nguy hiểm, thậm chí còn phải cứu người bệnh trở lại,
Biểu hiện của cha Cục trưởng Triệu hiện nay dường như sắp tỉnh, điều này trước đây họ nghĩ là chuyện không thể nào, ít nhất là tuyệt đối không thể xảy ra ở đây.
- Ba!
Cục trưởng Triệu lại gọi một tiếng, mắt ba ông ta đã mở ra, chỉ có điều ánh mắt hơi mơ màng, sau khi thấy cục trưởng Triệu mới đỡ hơn một chút, ông cũng nắm chặt tay con mình.
- Ba, ba muốn nói gì?
Cục trưởng Triệu lại vội vàng hỏi, tỉnh rồi, ba đã tỉnh lại thật rồi, ở hiện trường không chỉ bác sĩ Dương và Chủ nhiệm Mã ngây người, cả Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo cũng đều choáng váng.
Chu Chí Tường đúng là khá tin tưởng Trương Dương, nhưng cũng không ngờ hiệu quả lại nhanh như vậy, không ngờ đã thực sự cứu người bệnh tỉnh lại, điều này làm ông không khỏi vui sướng, ông cảm giác giống như mình bị ép mua sổ số, rồi lại thực sự trúng giải lớn.
Ngô Hữu Đạo còn đang ngơ ngác, mời Trương Dương đến, ông chỉ muốn Trương Dương giảm bớt tình trạng thiếu máu lên não của người bệnh, đây là vấn đề y thuật bọn họ không giải quyết được, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho người bệnh rơi vào thời kỳ nguy hiểm.
Nhưng ông cũng không ngờ, Trương Dương lợi hại như vậy, giúp cho người bệnh tỉnh lại, giảm bớt bệnh tình và cứu người bệnh, đây tuyệt đối là hai loại khái niệm bất đồng.
- Thời gian kéo dài quá lâu, hiện tại ông ấy không thể nói chuyện, tuy nhiên người đã không sao rồi, còn về chuyện khôi phục được đến mức nào, còn phải trông chờ vào vận mệnh của các người!
Trương Dương đột nhiên thản nhiên nói một câu, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng không ngừng cười khổ.
Cứu bệnh nhân này, hắn phải trả cái giá không nhỏ, sức lực toàn thân không còn chút gì, hiện tại hắn có cảm giác chẳng chút sức lực, nếu không có tinh thần chống đỡ, chỉ sợ hắn đã ngã xuống rồi.
Cái này vẫn chưa dừng lại, thời gian bệnh nhân này phát bệnh đã quá lâu rồi, một lần châm cứu không thể nào chữa khỏi hoàn toàn được, sau này tiếp tục điều trị vài lần, khôi thục được thế nào, chính Trương Dương cũng chưa nắm chắc.
Hậu di chứng ở não rất nghiêm trọng.
Cục trưởng Triệu sau một hồi sửng sốt mới phản ứng lại, vội vàng hỏi:
- Bác sĩ Trương, ngài nói, ba của tôi không sao rồi!
Cục trưởng Triệu lúc nói chuyện còn thêm vào cả kính ngữ.
- Đúng vậy, ông ấy giờ đã qua thời kỳ nguy hiểm, tuy nhiên trong vòng ba ngày vẫn chưa thực sự tỉnh táo, ba ngày này, tôi sẽ đến làm thêm vài trị liệu, nếu may mắn, ngày thứ năm là ông ấy có thể tỉnh lại. Đáng tiếc là các ông thông báo cho tôi muộn quá, nếu tôi đến sớm hơn hai tiếng thì nhiều nhất một ngày tôi có thể giúp ông ấy tỉnh lại, điều trị cũng không phiền phức như vậy!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, ngoài miệng nói, mắt vẫn chưa mở, hắn đang tranh thủ thời gian khôi phục thể lực và nội kình của mình.
Ngay cả ở kiếp trước, hắn cũng rất ít khi phải tiêu hao quá nhiều như thế này, lần này thực sự đã đem hết sức lực rồi.
- Viện trưởng Chu?
Cục trưởng Triệu hơi sững sờ, vội vàng nhìn Chu Chí Tường, trong ánh mắt mang theo chút phẫn nộ, một bác sĩ giỏi như vậy không gọi đến từ sớm, để ba phải chịu khổ không nói, còn làm trễ nãi điều trị.
- Cục trưởng Triệu, nói thật với ngài, Trương Dương là bác sĩ thực tập bệnh viện chúng tôi muốn chiêu mộ, cậu ấy chưa chính thức đến bệnh viện, cho nên ngay từ đầu chúng tôi không dám tìm cậu ấy, sợ ngài có ý khác!
Chu Chí Tường vội vàng bước đến trước mặt Cục trưởng Triệu, nhỏ giọng giải thích, Cục trưởng Triệu ngẩn người, liếc mắt nhìn Trương Dương, cuối cùng gật đầu.
Ông ta có thể hiểu được những lời Chu Chí Tường nói, ông là là Cục trưởng cục Y tế, bệnh của cha ông, bệnh viện cấp dưới chắc chắn sẽ cố gắng trị liệu, và sẽ vô cùng thận trọng. Trương Dương dù sao cũng còn quá trẻ, trẻ như vậy khó được người khác tín nhiệm.
Nếu đổi lại là ông ta, chỉ cần hơi có cách thì sẽ không mời người như vậy đến thử, chỉ đến thời điểm cực kỳ bất đắc dĩ, phải liều mạng mới thử một lần.
Lúc này ông bắt đầu cảm thấy mừng, nếu không phải Viên trưởng Chu quyết đoán, gọi chàng thanh niên này tới, hôm nay ông ta có thể đã thật sự mất đi ba rồi, điều này là trong lòng ông có sự cảm kích Viên trưởng Chu, cảm kích Trương Dương.
Còn về phần bác sĩ Dương kia, lúc này đã bị ông để sang một bên, tai nghe không bằng mắt thấy, nhưng ông đã tận mắt thấy ba mình mở mắt nhìn mình, còn cảm thấy tay của cha mình có lực.
Ba của ông, thật sự đã tỉnh lại một lần, điều này đủ để chứng minh Trương Dương điều trị có hữu hiệu.
- Cục trưởng Triệu, hiện tại lão Triệu đã được cứu, ngài cứ yên tâm đi, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ dốc sức cứu chữa cho lão Triệu!
Chu Chí Tường rèn sắt khi còn nóng nói thêm một câu, Cục trưởng Triệu gật đầu, trên mặt không chút căng thẳng, vẻ mặt khôi phục không ít.
Chu Chí Tường lúc nói chuyện, còn lén liếc mắt nhìn Trương Dương, trong mắt không kìm nổi toát lên một tia kinh hoàng, lần này nếu không phải ông ta quyết định mời Trương Dương đến, kết quả không biết sẽ ra sao nữa.
Bên trong phòng giám hộ, mọi người ngoại trừ bác sĩ Dương ai nấy đều có chút kích động, Cục trưởng Triệu chăm sóc ba đang nằm mê man, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đập vững vàng của ba.
Chu Chí Tường và Chủ nhiệm Mã nhẹ giọng trao đổi, trên mặt Chu Chí Tường còn ẩn giấu nét hưng phấn và đắc ý.
Một lát sau, tinh thần Trương Dương mới khôi phục được một chút rồi chậm rãi đứng lên, đứng cạng Ngô Hữu Đạo nói:
- Lão Ngô, bệnh nhân giao lại cho mọi người, tôi kê đơn thuốc, các người đi lấy thuốc, nấu thành nước, nhỏ vào miệng người bệnh, mỗi ngày hai muỗng, không được ít hơn, tối mai tôi sẽ đến châm cứu!
- Được, cậu yên tâm, bệnh nhân tôi sẽ đích thân chăm sóc!
Ngô Hữu Đạo hơi sững sờ, vội vàng đồng ý, ánh mắt ông nhìn Trương Dương cũng có chút phức tạp, lúc trước ông đã đánh giá cao Trương Dương rồi, nhưng không hề nghĩ, cuối cùng bản thân mình vẫn là người coi thường cậu ấy.
Có thể cứu được bệnh nhân hay không còn khó biết, nếu có thể chữa khỏi, thì dù cho là thánh thủ y học Trung Quốc cũng chưa chắc đã làm được, ít nhất Ngô Hữu Đạo biết, bản thân ông không có năng lực này.
Giờ có thể thấy, Trương Dương không chỉ cứu được người, thậm chí còn có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, trình độ này, cho dù có là ông ấy thì cũng phải ngưỡng mộ.
- Được, hôm nay tôi phải về, lát nữa để bác sĩ Vương đưa chúng tôi về.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, thời gian hắn ra ngoài cũng không ngắn, nếu không phải lần này có bệnh nhân cần khám gấp, căn bản hắn sẽ không chịu đi, hắn rất hiểu tầm quan trọng của việc khám gấp cho bệnh nhân.
Thank mạnh để mình có tiền thuê bé ôsin làm ấm giường nhé! Xin cảm ơn rất nhiều!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lúc hắn đi đường, cơ thể hắn hơi đảo, không còn vững vàng như lúc ban đầu, chắc chắn, lần điều trị này hắn đã tiêu hao nội lực quá lớn, căn bản không đủ thời gian để nghỉ ngơi.
- Tôi không tin, không tin hắn dùng mấy cây châm có thể chữa khỏi loại bệnh cấp tính này, căn bản là không thể nào, Cục trưởng Triệu, tôi muốn kiểm tra lại cho ông cụ, ông thấy thế nào?
Trương Dương vừa ra đến cửa, bác sĩ Dương kêu lên, trên mặt ông ta còn có chút kích động.
Lão Triệu quả thực lúc nãy đã tỉnh, điều này ông cũng tận mắt chứng kiến, nhưng ông thực sự không thể tin, Trương Dương thực sự có thể cứu lão Triệu trở về, càng không thể tin có thể chữa được bệnh của lão Triệu.
Chữa khỏi bệnh này, cả nước cũng chỉ vài người dám nói mình dám chắc, cái này cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, tuyệt đối không thể.
- Tôi thấy không cần đâu!
Cục trưởng Triệu hơi chút do dự, lúc ông cụ tỉnh lại ông cũng tận mắt nhìn thấy, cũng thấy ông cụ nhà mình giờ hô hấp rất ổn, tim đập bình thản, các phương diện đều bình thường, giống như là ngủ say thôi.
- Cục trưởng Triệu, vừa nãy bọn họ cũng nói, người thanh niên kia chỉ là sinh viên thực tập, hình như vẫn chưa thực sự vào bệnh viện, chẳng lẽ ông có thể yên tâm? Chỉ là kiểm tra một chút, dù kết quả thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ông cụ!
Bác sĩ Dương nói tiếp, ông vẫn khuyên bảo Cục trưởng Triệu.
Cục trưởng Triệu không đồng ý, ông có muốn kiểm tra cho bệnh nhân cũng không được, đây không phải là bệnh viện tỉnh, không phải địa bàn của ông ta.
Muốn biết được kết quả, tình trạng của bệnh nhân, cần phải được Cục trưởng Triệu đồng ý.
Cục trưởng Triệu lại đang chút do dự, bác sĩ Dương nói cũng có lý, Trương Dương đúng là trẻ tuổi, có thể nói là trẻ đến đáng sợ, bất cứ ai gặp hắn, đều khó có thể tin hắn có thể có y thuật tốt như vậy.
Kiểm tra một lượt, cũng chẳng phí gì, mà cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
- Lão Ngô, nửa tiếng sau rút kim, để họ kiểm tra thử!
Trương Dương quay đầu lại thản nhiên cười, bỏ lại những lời này, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường chào hỏi Cục trưởng Triệu, cũng bước theo ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Cục trưởng Triệu, châm trên người bệnh nhân không thể nào đụng vào, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Ngoài cửa mọi người vẫn đứng đợi, thấy Trương Dương bước ra, mọi người đều vào trong xem thử.
Mễ Tuyết cũng ngồi ở ngoài, nhìn thấy sắc mặt Trương Dương tái nhợt, lập tức đứng lên, vội vàng chạy đến trước mặt Trương Dương.
- Trương Dương, anh không sao chứ?
Mễ Tuyết đỡ Trương Dương, trên mặt lộ vẻ thân thiết, sắc mặt Trương Dương so với lúc bước vào trắng hơn nhiều, vừa rồi vì đổ mồ hôi nhiều nên môi cũng khô nứt.
- Anh không sao, chúng ta về đi.
Trương Dương khẽ mỉm cười, khẽ lắc đầu, Ngô Hữu Đạo đã bước ra ngoài, bảo Vương Quốc Hải đưa Trương Dương về.
Lúc này ông không thể rời khỏi bệnh viện, các bác sĩ khác cũng không thể rời đi, còn có rất nhiều việc đợi họ.
Trương Dương thực sự rất mệt, sau khi Vương Quốc Hải đưa hắn về, hắn chẳng thèm tắm rửa, nằm xuống giường ngủ ngay, tiêu hao lớn như vậy, chưa tới ba thì thì căn bản chưa thể nào phục hồi được.
Ba ngày nay, hắn còn phải châm cứu cho cha Cục trưởng Triệu, với tình trạng này của hắn thì trong vòng 5, 6 ngày không thể nào khôi phục được, may là những lần điều trị sau không cần tốn nhiều sức như vậy, có thể vừa hồi phục vừa trị liệu.
- Không thể nào, điều đó không thể nào!
Hai tiếng sau, bác sĩ Dương và vài vị chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn kết quả kiểm tra mới ra lò, Bác sĩ Dương ngẩn người, miệng không ngừng nỉ non.
Ở bên cạnh bọn họ, Viên trưởng Chu, Chủ nhiệm Mã và Ngô Hữu Đạo.
Sắc mặt mấy người này cùng với đám bác sĩ Dương hoàn toàn tương phản, ai nấy đều vui vẻ, sau khi rút kim trên người ba của Cục trưởng Triệu đã lập tức thực hiện kiểm tra, kết quả kiểm tra ngay cả bọn họ cũng có chút không dám tin.
Toàn bộ những mạch vốn bị tắc của ông cụ đã hoàn toàn được khơi thông, bao gồm cả những vị trí không thể nào phẫu thuật được, chẳng cần nhúc nhích một chiếc dao nào, chỉ dùng mấy cây kim đã có thể giải quyết xong.
Không còn tắc động mạch nữa, máu cũng được lưu thông, tình trạng thiếu máu lên não của ông cụ cũng mất, hiện tại đang hồi phục, chờ được tỉnh lại.
Dù đã tắc động mạch lâu như vậy, não luôn thiếu máu, muốn tỉnh lại nhanh như vậy căn bản là không thể nào.
- Lão Ngô, đáng lẽ ông nên đề nghị Trương Dương đến sớm hơn!
Chu Chí Tường đột nhiên vỗ đùi, thốt lên một tiếng, trên mặt còn hiện vẻ hối hận.
Chủ nhiệm Mã gật đầu đồng ý, người bệnh tắc máu não thời gian dài, tế bào não không được cung cấp đầy đủ, rất dễ bị chút di chứng, di chứng này không chỉ khó trị liệu mà còn ảnh hưởng đến cuộc sống của người bệnh sau này.
- Nếu tôi gọi cậu ấy tới sớm, các người dám để cậu ấy thử sao?
Ngô Hữu Đạo cười khổ một tiếng, thực sự ông cũng muốn gọi Trương Dương tới sớm, chỉ có điều khi đó ông có nói gì cũng vô dụng, cuối cùng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, viện trưởng phải đánh cuộc một lần, căn bản không có khả năng đồng ý chuyện này.
Chu Chí Tường hơi sững sờ, ông cũng nghĩ tới điều này, lập tức lắc đầu.
Ngô Hữu Đạo nói không sai, Trương Dương có tới sớm cũng vô ích, căn bản ông sẽ không đồng ý để Trương Dương thử, hiện tại ông có hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể cầu cho ba của Cục trưởng Triệu ít di chứng một chút.
- Thằng nhóc này, là sinh viên thật sao?
Chủ nhiệm Mã đột nhiên nói một câu, Chu Chí Tường cũng nhìn về phía Ngô Hữu Đạo, nói thật, hôm nay biểu hiện của Trương Dương khiên Chu Chí Tường cảm giác giống một lão trung y đã thành danh, tuyệt đối không giống một sinh viên.
Chủ nhiệm Mã cũng hỏi câu hỏi trong lòng.
Ngô Hữu Đạo bất đắc dĩ cười cười, hạ giọng nói:
- Hồ sơ của cậu ấy mọi người cũng đọc rồi, thật sự là sinh viên, còn về phần y thuật của cậu ấy, nói thật, tôi cũng rất tò mò!
- Đúng vậy, còn trẻ vậy mà y thuật đã lợi hại đến thế!
Chu Chí Tường không kìm nổi cũng gật đầu theo, hôm nay ông đã tận mắt chứng kiến quá trình châm cứu của Trương Dương, trong lòng ông căn bản không thể hình dung được cảm giác của ông lúc đó. Thủ pháp châm cứu của Trương Dương càng làm ông cảm thấy ngưỡng mộ.
Ít nhất ông cũng biết trong giới trung y, không ai có thể so được với Trương Dương.
- Viện trưởng, đối với thanh niên này, giờ ngài thấy sao?
Ngô Hữu Đạo hỏi thêm một câu, khóe miệng của ông còn mỉm cười.
Ông tin, sau chuyện hôm nay, mọi người trong bệnh viện sẽ thay đổi cách nhìn với Trương Dương, đồng ý điều kiện “hà khắc” kia của Trương Dương cũng không phải là vấn đề, đây chính là điều kiện Trương Dương đã đề xuất, đến lúc đó cậu ta cũng không thể nào cự tuyệt được nữa.
Cứ thế, không lâu sau, Trương Dương sẽ vào viện, ông cũng có dịp gần gũi quan sát.
Đáng tiếc chính là, một tuần Trương Dương chỉ đến bệnh viện một ngày, còn chia làm hai lần, đãi ngộ này còn tốt hơn so với ông, tuy nhiên nghĩ tới tài năng của Trương Dương ông cũng không khỏi khâm phục, ông cảm thấy Trương Dương đáng được như vậy.
Kỹ thuật châm cứu kia, làm ông có lòng bái sư học đạo.
Thank mạnh để mình có tiền thuê bé ôsin làm ấm giường nhé! Xin cảm ơn rất nhiều!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Báo cáo kiểm tra của lão Triệu cũng tới tay của Cục trưởng Triệu.
Nhìn bản báo cáo này, nước mắt của ông lại chảy nước mắt, chỗ khác biệt là lần này vì vui sướng, còn lần trước là vì tuyệt vọng.
Cả nhà Cục trưởng Triệu, nhìn thấy bản kiểm tra này đều vui đến phát khóc, hôm nay đối với họ mà nói chính là một lần đại bi đại hỉ, không có đại bi, thì sẽ không thể đổi được sự mừng rỡ này, bất kỳ thứ gì khi mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng.
Đặc biệt là trưởng nữ của Cục trưởng Triệu là khóc nhiều nhất, ông nội là người thương cô nhất, từ trước đến giờ có ông ở bên cô không có cảm giác gì, nhưng khi đột nhiên phải mất đi thì cô mới hiểu rằng ông nội quan trọng với cô biết nhường nào.
- Bác sĩ Tiểu Trương, cảm ơn!
Sau khi ổn định lại được tâm thần Cục trưởng Triệu nhẹ giọng nói, bên cạnh ông không có ai khác, tuy nhiên trong lòng ông hiểu rất rõ, người thực sự cứu ba mình là ai.
Nghĩ đến đây, ông lại nghĩ đến kết luận trước đây của bác sĩ Dương.
Bác sĩ Dương nói trong nước không ai có thể nắm chắc chữa khỏi căn bệnh này, chỉ xuất ngoại mới có hy vọng, nhưng ở Trường Kinh của họ lại có một người như vậy, một thanh niên thần kỳ, chỉ dùng thủ pháp trung y đã có thể cứu được ông cụ.
Cái này đồng nghĩa với kiến thức y học của bác sĩ Dương kiến thức nông cạn, không biết được trên người còn có người, quá đáng nhất là suýt chút nữa mình cũng bị ông ta gạt, suýt chút nữa là hại ba của mình.
Nếu không phải ở Tam Viện, nếu không phải Tam Viện có bác sĩ Tiểu Trương, lần này cũng đưa ba lên bệnh viện tỉnh như lần trước, có thể phải chuẩn bị chuyện tang sự rồi.
Vừa nghĩ như thế, khiến trong lòng của ông có chút bất mãn và oán hận bác sĩ Dương, đồng thời cũng rất may mắn, lần này ba đã phát bệnh gần bệnh viện Tam Viện, nếu không phải tại đây, ở nơi khác thì ông chỉ có cách lựa chọn bệnh viện Nhân Dân, kết quả cuối cùng tuyệt đối sẽ không ra gì.
Bác sĩ Dương đã đi rồi, những chuyên viên Bệnh viện nhân dân tỉnh cũng cùng đi.
Lúc bọn họ đi, thậm chí cũng không chào hỏi Cục trưởng Triệu, hôm nay bọn họ hoàn toàn mất mặt rồi.
Bị họ đoán định là trong nước không có ai chữa trị được, kết quả là bị một sinh viên thực tập chữa trị, dù họ có tin hay không, kết quả kiểm tra không gạt người.
Điều này làm họ cảm thấy rất mất mát, cũng rất xấu hổ, bởi vậy họ ra đi không lời từ giã, khiến Cục trưởng Triệu chưa kịp nói lời cảm ơn với họ, dù nói thế nào, những bác sĩ này cũng đến giúp, dù có giúp được hay không, nhưng Cục trưởng Triệu vẫn rất cảm kích họ.
Sáng hôm sau 8h, Trương Dương mới ngủ dậy, một người luôn dậy sớm như hắn hiếm có lần ngủ dậy muộn như vậy.
Ngày hôm qua thực sự quá mệt mỏi, may hôm nay là cuối tuần, không phải dậy sớm đi học, bằng không chắc chắn sẽ là nỗi cực khổ đối với hắn.
- Dậy, ăn chút gì đó đi, em làm cho anh!
Mễ Tuyết ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy Trương Dương bước ra vội vàng đứng lên, cười ngọt ngào.
Khi Mễ Tuyết nói, cẩn thận quan sát Trương Dương, nhìn sắc mặt Trương Dương không trắng bệch nữa, tinh thần xem ra đã tốt hơn hôm qua, trong lòng cô cũng nhẹ hẳn.
Trương Dương cũng biết, cô bé ngốc này đã dậy ít nhất từ 4h sáng, sau đó không ngủ được, cứ lo lắng cho hắn, nhưng ngại không dám vào phòng thăm hắn, chỉ có thể ngồi ngoài phòng khách chờ.
- Được, cảm ơn!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngày hôm qua mệt như vậy, bụng đúng là đã đói lắm rồi, hắn không hề khách khí với Mễ Tuyết, giữa hai người cũng không cần phải khách khí.
Một lát sau, Mễ Tuyết cầm một bát mì thơm ngào ngạt đi ra, còn đánh hai quả trứng chần nước sôi, mùi hương của tô mì khiến Trương Dương cảm thấy thèm ăn, nhận bát, vài phút sau Trương Dương đã tiêu diệt hết tô mì.
Thấy Trương Dương thỏa mãn chùi miệng, Mễ Tuyết do dự một lúc mới hỏi:
- Bệnh nhân trị bệnh ngày hôm qua, trị hết chưa ạ?
Ngày hôm qua cô nàng cũng cùng Trương Dương đến bệnh viện, đáng tiếc những gì xảy ra trong phòng bệnh cô không hề biết, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vài lần.
Nhưng cô ở bên ngoài không nghe thấy tiếng của mọi người bàn luận, bệnh tình người bệnh hôm qua rất nghiêm trọng, thậm chí người của bệnh viện tỉnh cũng đến, cũng đã bó tay, cuối cùng không có cách nào khác mới mời tới Trương Dương.
Nhiều bác sĩ đến như vậy mà còn không chữa được, Trương Dương liệu có thể chữa được không. Mễ Tuyết trong lòng cũng không chắc chắn.
- Đương nhiên, em không nhìn thấy ai xuất mã sao!
Trương Dương khẽ mỉm cười, đem giấy ăn ném vào thùng rác, còn vỗ tay nhè nhẹ.
- Thật à, anh thật sự trị được à?
Mễ Tuyết sửng sốt, bất ngờ kêu lên, hôm qua những bác sĩ bên ngoài nói căn bệnh rất nặng, thậm chí nói là phải chuẩn bị sẵn hậu sự, bệnh như vậy, căn bản cô không nghĩ Trương Dương có thể cứu được.
Trương Dương cũng thể hiện tài y thuật trước mặt cô, nhưng chỉ là chỉ cho chị Chu châm cứu, còn bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch lại là một chuyện khác.
- Không nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng có thể sẽ có di chứng nhất định, bọn họ báo cho anh muộn quá, làm trễ thời gian điều trị tốt nhất!
Trương Dương gật đầu, nói tiếp, hắn cũng có chút tiếc nuối, người bệnh não bị tắc nghẽn quá lâu, thời gian thiếu máu quá dài, khả năng châm cứu của hắn có cao tới đâu cũng khó tránh khỏi để lại di chứng.
Ít nhất y học hiện tại của hắn, cũng không tránh khỏi điều này.
- Anh có thể cứu sống được người bệnh là giỏi rồi, ở ngoài em có nghe, trong nước không có một bệnh viện nào dám nắm chắc, có đưa đi đâu cũng vô dụng!
Mễ Tuyết kích động nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy đến bên người Trương Dương, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
Trong ánh mắt của nàng, còn mang theo một tia sùng bái, còn có chút tự hào, Trương Dương là người cô thích, có thể làm được những điều người khác không thể làm được, thậm chí là việc mà rất nhiều danh y đều kết luận không thể nào làm được, sự kiêu ngạo trong lòng làm cô cảm thấy vui vẻ.
- Đó là bọn họ không biết, ếch ngồi đáy giếng, loại bệnh này trong nước vẫn có người có thể trị đấy, hơn nữa không chỉ một người, Trung Quốc chúng ta mênh mông có nhiều việc, người bình thường căn bản không thể tưởng được!
Trương Dương khẽ cười, lắc đầu, trong lòng nghĩ tới mấy danh y kiếp trước mình đã biết.
Trong nước quả có một số danh y chân chính, thậm chí là thần y, tuy nhiên những người này phần lớn không màng danh lợi, không phải ẩn cư, thì cũng nhàn rỗi ở nhà, ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ, trên cơ bản chẳng bao giờ ra tay.
Núi Mục Hoàng cách Trường Kinh chưa tới 700km, có một bác sĩ trung y rất lợi hại, vị trung y này từng nhiều lần chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo trung ương, sau này lớn tuổi mới trở về quê, ẩn cư ở núi Mục Hoàng.
Kiếp trước, hắn với lão trung y đó có cùng thảo luận với nhau mấy lần, lão trung y kia rất thích thuật châm cứu của hắn, nhưng hắn cũng học hỏi được rất nhiều điều từ lão trung y, kiếp trước của hắn, luôn không ngừng học tập.
Mễ Tuyết thu dọn chén đũa Trương Dương đã ăn xong, mỉm cười ngọt ngào ngồi xuống bên cạnh, dán sát vào tai Trương Dương nói:
- Em tin còn có người có thể làm được, nhưng anh là người giỏi nhất!
Sau khi nói xong, cô liền ôm mấy thứ kia vào bếp, để Trương Dương một mình sững sờ nơi ấy.
Bên tai hắn, dường như còn lưu lại hơi ấm, hơi ấm này khiến hắn tê dại, một các giác khác lạ khó nói thành lời.
Thank mạnh để mình có tiền thuê bé ôsin làm ấm giường nhé! Xin cảm ơn rất nhiều!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trương Dương và Mễ Tuyết vừa ra đến cửa, còn chưa ra khỏi tiểu khu, Hồ Hâm và mấy người khác đã bước đến, mấy người xách vài túi nhựa đen, chứa không ít đồ đạc, người nói chuyện với Trương Dương là Hồ Hâm.
Trương Dương cười liếc mắt nhìn bọn họ nói:
- Bọn tớ đến bệnh viện có chút việc, các cậu làm gì đấy, chuyển nhà à?
- Chuyển nhà cái gì, không phải chúng ta đã nói rồi sao, hôm nay sẽ tổ chức nấu nướng, hôm qua đã ăn cơm của các cậu, hôm nay chúng tớ đem đồ tới, chuẩn bị hết cả rồi, không cần các cậu chuẩn bị gì nữa đâu!
Tiểu Ngốc cướp lời nói, nghe cô nói, Trương Dương với Mễ Tuyết mới nhớ ra, hôm qua đúng là họ đã hẹn hôm nay cùng nấu nướng.
- Ngại quá, các cậu xem này, tớ quên mất, bữa nấu nướng hôm nay e là tớ không đi được, tớ phải đến bệnh viện có chút việc, hay các cậu cùng đi nhé!
Trương Dương liên tục chắp tay xin lỗi, nói xong hắn nhìn Mễ Tuyết, hơi do dự.
Những người khác thì không sao, nhưng Mễ Tuyết không thể rời xa hắn, nhiệm vụ chết tiệt kia đã qua được năm ngày, một chút động tĩnh gì cũng chẳng có, càng đến gần thì hắn càng không dám rời xa Mễ Tuyết.
- Trương Dương, em cũng không đi đâu, vừa hay em phải đi thăm Tiểu Tuyết!
Mễ Tuyết vội nói, Tiểu Tuyết chính là con gái của Cục trưởng Triệu, năm nay mới 17 tuổi, đang học cấp ba, hôm qua khi ở ngoài phòng giám sát, Mễ Tuyết đã hỏi han cô nhiều, hai người cũng trở thành chị em.
Trương Dương suy nghĩ , gật đầu:
- Vậy cũng được, các cậu đi trước, để hôm khác chúng tớ cùng đi!
Mễ Tuyết không đi cũng tốt, lúc này hắn thật sự không muốn để Mễ Tuyết rời khỏi mình, nhiệm vụ lần này là “Mễ Tuyết nguy hiểm”. Nếu thật sự ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, lại không có hắn bên cạnh, đến lúc đó có muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Bị trừ điểm nhiệm vụ không nói, nếu Mễ Tuyết thực sự có mệnh hệ gì, hắn sẽ hối hận mãi mãi.
Qua mấy ngày sống cùng nhau, địa vị của Mễ Tuyết trong lòng hắn ngày càng quan trọng, cho dù không có trừng phạt của nhiệm vụ, hắn cũng vô cùng coi trọng cô gái đáng yêu này.
- Các cậu không đi, chẳng hứng thú gì cả!
Hồ Hâm nói, bộ dạng như đưa đám, hôm nay cùng nhau nấu nướng là chủ ý của mọi người, cậu ta không ngờ hôm nay Trương Dương đột ngột đổi ý.
- Thật ngại quá, Hồ Hâm, hôm nào tớ mời mọi người ăn một bữa tiệc Tây được không, hôm nay phải đi cứu người!
Trương Dương cười ha hả vỗ vai Hồ Hâm, nghe thấy bữa tiệc Tây, hai mắt Hồ Hâm sáng lên, ngẩng đầu lên lập tức, tinh thần lập cũng thay đổi.
- Đây là cậu nói đấy nhé, được, hôm nay chúng tớ cùng cậu đến bệnh viện, mấy thứ đồ nướng này hôm khác chúng ta ăn, đem lên cất trong tủ lạnh nhà cậu trước đi!
Hồ Hâm nói xong, không đợi Trương Dương trả lời liền trực tiếp lôi kéo hắn quay về nhà, sau khi nhồi hết đồ vào tủ lạnh, Hồ Hâm mới hài lòng rời đi.
- Trương Dương, đến bệnh viện cứu ai vậy?
Sau khi đi ra, Hồ Hâm mới nhớ tới lời Trương Dương vừa nói, không kìm được hỏi.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chúng ta đến bệnh viện trước, có gì đến bệnh viện hẵng nói, muộn rồi!
Trương Dương châm cứu cho lão Triệu, thời gian lần thứ hai tốt nhất là không vượt quá 12 tiếng, hôm qua 11h đêm hắn hoàn thành châm cứu, giờ đã là là 10h sáng rồi, hắn phải đến bệnh viện trước 11h.
- Được, chúng ta đến bệnh viện!
Hồ Hâm cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý, mọi người cùng bước nhanh, một lúc sau đã ra khỏi tiểu khu rồi.
Gọi hai chiếc taxi, đám người đi đến Tam Viện, hai cô nàng Tiểu Ngốc và Nam Nam hơi tiếc nuối đám đồ không được nướng, tuy nhiên, các cô ấy còn tò mò việc Trương Dương đến bệnh viện hơn, đáng tiếc Mễ Tuyết và Trương Dương đã ngồi chiếc xe phía trước, các cô nàng không thể nào truy vấn được.
Hơn 10 phút sau, taxi tới Tam Viện, hôm nay là cuối tuần, trước cổng Tam Viện người ra vào khám bệnh rất đông, bãi độ xe cũng đậu đầy xe, dựa vào đây có thể thấy, Tam Viện cũng khá được.
Nhiều người đến khám, chứng tỏ bệnh viện này rất được tin tưởng, danh tiếng một bệnh viện, được tích lũy từ quá trình hành nghề y, sự phát triển của Tam Viện tốt, công lao của lãnh đạo bệnh viện rất tốt.
Điều này cũng có thể thấy được, viện trưởng Chu Chí Tường cũng có năng lực nhất định.
- Tiểu Trương, cậu đến rồi!
Vừa bước vào tòa nhà điều trị phía sau, Trương Dương nhìn thấy đám Ngô Hữu Đạo, Ngô Hữu Đạo vừa cười vừa chào hỏi Trương Dương.
Sau Ngô Hữu Đạo là Chu Chí Tường, ông cũng đang chào hỏi người quen, nhìn thấy Trương Dương đến, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng bước qua.
- Tiểu Trương, đến đây, tới phòng làm việc của tôi nghĩ ngơi một chút đi, vừa hay tôi có chuyện cần nói với cậu.
Chu Chí Tường cười rất hòa nhã, các bác sĩ và y tá đứng gần đều kinh ngạc nhìn ông ta, trong ấn tượng của họ, vị Viện trưởng Chu đáng kính này rất ít khi lộ vẻ mặt như vậy, bình thường đều để lộ một khuôn mặt sa sầm.
- Không cần, tôi phải đi xem người bệnh, phải tiến hành châm cứu đợt hai, tôi phải chuẩn bị một chút!
Trương Dương chậm rãi lắc đầu, Hồ Hâm và Cố Thành đều bước đến bên cạnh, đánh giá xung quanh.
- Điều trị quan trọng, tôi không làm chậm trễ việc điều trị của cậu, chờ cậu làm xong thì đến phòng làm việc của tôi, ký cho xong hợp đồng. Những điều kiện lần trước cậu đề xuất với bệnh viện, sau khi bệnh viện chúng tôi suy xét đã đồng ý toàn bộ, giờ làm việc mỗi tuần do cậu tự do sắp xếp, ngoại trừ số tiền trợ cấp 200.000, bệnh viện quyết định thưởng thêm cho cậu 20.000, khen ngợi cống hiến lần này của cậu, 20.000 tuy không nhiều, nhưng đó chỉ là phần thưởng của lần này, sau này nếu có cống hiến thì sẽ có thêm.
Chu Chí Tường híp mắt, cười ha hả nói.
Hôm qua Vương Quốc Hải đưa Trương Dương đi rồi, quay lại nói chuyện với ông, lời nói của Vương Quốc Hải đã nhắc nhở ông.
Sau khi Trương Dương điều trị cho ba của Cục trưởng Triệu, một sinh viên không chút tiếng tăm trước kia sẽ được nổi tiếng, điều này e là sẽ khiến nhiều bệnh viện động tâm, nếu chẳng may có bệnh viện nào khác đến ngáng chân, đến lúc đó việc mời Trương Dương có thể sẽ phiền phức hơ nhiều.
Đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là câu nói của Vương Quốc Hải đã thức tỉnh ông.
Trương Dương có thể cứu được ba của Cục trưởng Triệu, Cục trưởng Triệu lại là đứa con có hiếu, nếu nói Trương Dương là ân nhân cứu mạng của ông ta cũng không quá, nếu chẳng may có bệnh viện nào khác âm mưu kéo Trương Dương đi, đến lúc đó ông ta có khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.
Chưa nói đến tài y thuật của Trương Dương, chỉ cần chút danh ân nhân cứu mạng của Cục trưởng cục y tế, cũng đủ hấp dẫn bệnh viện các cấp trong thành phố rồi.
Điều này khiến ông hạ quyết tâm, hôm nay vừa gặp Trương Dương đã xác định trước việc này, tránh đêm dài lắm mộng.
- Cảm ơn viện trưởng, không có gì nữa, tôi đi trước!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Chu Chí Tường đáp ứng điều kiện của hắn hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, Trương Dương đâu có ngu, hôm qua sau khi người của bệnh viện thấy được giá trị thực sự của mình, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Cho nên hắn mới bình tĩnh như vậy, kỳ thực đi làm thực tập sinh của một bệnh viện Trương Dương cũng chẳng hứng thú gì, đừng nói bệnh viện thành phố, dù là thực tập sinh bệnh viện cấp quốc gia hắn cũng chẳng để vào mắt.
Hắn lúc trước, đã là viện phó của một bệnh viện cấp quốc gia.
- Tốt lắm, bác sĩ Tiểu Trương đi trước đi, có chuyện gì cứ nói với lão Ngô, bệnh viện có làm được, nhất định sẽ làm giúp cậu.
Chu Chí Tường lập tức cười gật đầu, Trương Dương không cự tuyệt là tốt rồi, không cự tuyệt, chứng tỏ bệnh viện bọn họ còn có hy vọng.
Lúc này trong mắt ông Trương Dương đã trở thành một bảo bối rồi.
Thank mạnh để mình có tiền thuê bé ôsin làm ấm giường nhé! Xin cảm ơn rất nhiều!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Tiểu Trương, lão Triệu sau khi thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm kỳ, đã chuyển đến phòng bệnh cao cấp, chúng tôi đang dùng thuốc của cậu, tình hình hiện tại của ông ấy rất tốt, tôi thấy chắc chỉ vài ngày nữa là tỉnh lại thôi!
Ngô Hữu Đạo cười ha hả nói một câu, đưa Trương Dương vào phòng bệnh, hắn bắt mạch cho lão Triệu, khôi phục quả thật rất tốt.
- Trương Dương, từ từ, vừa rồi người nọ là ai vậy?
Phía sau Trương Dương, mấy người bọn Hồ Hâm cũng đều ngơ ngác đứng ở nơi đó, những gì Chu Chí Tường nói bọn họ đều đã nghe thấy.
Người nọ chính mồm nói ra, bệnh viện đáp ứng điều kiện củaTrương Dương rồi, đồng ý tài trợ cho trường hai trăm ngàn, đồng thời còn để cho Trương Dương tự do sắp xếp thời gian công tác, cái này, không phải là hai điều kiện ngày hôm qua Trương Dương đề xuất kia sao?
- Đó là Viện trưởng Chu của bệnh viện chúng tôi, nhân vật số 1!
Ngô Hữu Đạo thay Trương Dương trả lời vấn đề này, bệnh viện điều kiện đáp ứng của Trương Dương, kéo Trương Dương về bệnh viện ông đã được thông bao từ sớm nên không bất ngờ gì với chuyện này.
- Ông ấy chính là viện trưởng, nói như vậy, các ông hoàn toàn đáp ứng điều kiện của Trương Dương?
Cố Thành đứng dậy, vội vàng hỏi một câu.
Viện trưởng đích thân nói với Trương Dương những điều này, khả năng đáp ứng là 80, 90%, nhưng hai điều kiện này, hôm qua mấy người bọn họ thương lượng thế nào, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ không khả quan/
Những điều kiện không thể này, không ngờ Tam Viện đồng ý rồi, Cố Thành, Hồ Hâm, thậm chí Tiểu Ngốc và Nam Nam bọn họ, đều có cảm giác điên cuồng, không phải là bọn họ điên, mà là thế giới này đã điên rồi.
Tài trợ hai trăm ngàn, mỗi tuần chỉ làm việc một ngày, điều kiện như vậy, thấy thế nào cũng không thực tế, làm sao có thể đáp ứng được.
Hơn nữa Tam Viện cũng không phải là bệnh viện nhỏ bé gì, đem số nhân viên chính thức và nhân viên tạm thời ra tính cũng đã vài trăm người, mấy toàn lầu lớn, còn có một tòa nhà chính cao hơn 20 tầng nữa.
Không ngờ bệnh viện lớn như vậy cũng điên như Trương Dương.
- Đúng, bệnh viện đã hoàn toàn đáp ứng rồi, tiểu Trương, chúng ta hãy đi trước đi!
Ngô Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, đưa Trương Dương đi thẳng về phía trước, Hồ Hâm, Cố Thành mấy người bọn họ nhìn nhau, cùng bước theo sau.
Trong lòng của bọn họ, ngoại trừ rung động, còn có cảm giác ngứa ngáy như mèo cào, bọn họ rất muốn biết, bệnh viện rốt cuộc tại sao phải đáp ứng điều kiện không khả năng của Trương Dương. Hồ Hâm thậm chí hoài nghi, có phải trong nhà Trương Dương có quan hệ gì với bệnh viện, hoặc là cha của Trương Dương là quan lớn, vừa hay quản bệnh viện này, mới khiến cho bọn họ bật đèn xanh với Trương Dương, đáp ứng điều kiện vô cùng hà khắc này.
Ngô Hữu Đạo trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng bệnh cao cấp, phòng bệnh cao cấp có giường, còn có TV điều hòa không khí và buồng vệ sinh, ở bệnh viện cũng thuộc dạng xa hoa rồi.
- Chị Mễ Tuyết, mọi người đến rồi à, đến đây, ăn táo này!
Có mấy người ngồi quanh giường, một cô gái trong số đó thấy bọn họ lập tức nhảy lên, trong tay còn cầm một quả táo đã gọt xong.
Cô bé này chính là Triệu Tuyết, cùng tên với Mễ Tuyết, cô bé một rất đáng yêu, ngày hôm qua sau khi hai người quen nhau, ngay lập tức xây dựng tình cảm.
- Chị không ăn, em cứ ăn đi!
Mễ Tuyết mỉm cười lắc đầu, Triệu Tuyết lôi kéo cánh tay của nàng, trực tiếp đem nàng kéo đến bên giường, mẹ của Triệu Tuyết cũng cười chào hỏi cô nàng, các cô đúng có ấn tượng rất tốt với Mễ Tuyết.
Không chỉ bởi vì Mễ Tuyết là một xinh đẹp cô gái, các cô đều biết rằng, hôm qua Mễ Tuyết đi theo Trương Dương cùng đến đây, rất có thể có quan hệ không bình thường với Trương Dương, Trương Dương có thể là ân nhân cứu mạng ba họ, yêu ai yêu cả đường đi, thái độ đối với Mễ Tuyết cũng tốt hơn nhiều.
- Lão Ngô, bác sĩ tiểu Trương, mọi người đã tới, mau ngồi, ngồi đi!
Cục trưởng Triệu đã đó, ông ta cuống quít đứng lên, bước đến trước mặt Ngô Hữu Đạo và Trương Dương, lúc nói chuyện với Trương Dương, trên mặt của ông còn mang theo vẻ cảm kích.
Sáng hôm nay ba của Cục trưởng Triệu đã tiến hành kiểm tra một lần nữa, tất cả đều ổn định, chỉ cần giải quyết vấn đề não bộ, bất cứ lúc nào ba của ông cũng có thể tỉnh lại.
Các bác sĩ sau khi kiểm tra cho ba ông đều giật mình, lần kiểm tra trước cũng do họ làm, sau khi cầm kết quả, bọn họ luôn miệng nói đây là kỳ tích.
Cục trưởng Triệu rất rõ, kỳ tích này do ai mang đến cho ông.
- Không vội, cứ để trị liệu trước đã, thời gian cũng đến rồi!
Trương Dương cười nhẹ lắc đầu, Ngô Hữu Đạo đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho hắn, kim bạc gì đó đều đã có trong phòng bệnh.
Lúc Trương Dương châm cứu, cần không gian im lặng, trong phòng bệnh không thể có nhiều người như vậy, cuối cùng ngoại trừ cục trưởng Triệu và Ngô Hữu Đạo ở lại, những người khác đều thối lui ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Đề cao tinh thần, cầm kim châm lên. Trương Dương chầm chậm châm kim xuống người lão Triệu, hôm nay không phải châm huyệt Ấn đường đầu tiên, mà châm những huyệt bình thường trên ngực.
Ngày hôm qua tình hình khẩn cấp, mới phải châm cứu như vậy, hôm nay chỉ xoa dịu và duy trì, không cần phí sức như vậy.
Ở bên ngoài, đám Hồ Hâm lập tức vây quanh Mễ Tuyết truy hỏi tỉ mỉ.
- Mễ Tuyết, rốt cuộc sao lại thế này, cậu nói nhanh lên, chúng tớ sốt ruột chết đi mất!
Tiểu Ngốc hỏi đầu tiên, cô và Hồ Hâm giống nhau, kỳ thật đều rất nôn nóng, hai người này vô cùng hợp nhau, đáng tiếc thân nhau quá, ai cũng ngại không dám phá bỏ bức tường ngăn cách kia trước.
- Là như thế này, ngày hôm qua...
Mễ Tuyết cười ngọt, kể về chuyện hôm qua, lúc nói, trong lòng cô có chút tự hào và kiêu ngạo.
Người cô yêu, quả nhiên không giống bình thường, căn bệnh bao nhiêu bác sĩ lợi hại điều trị không hết, lại được hắn trị hết, đúng là nhân tài, là anh hùng.
Thiếu nữ khi yêu, ai không hy vọng người mình yêu là bạch mã hoàng tử, siêu nhân, Mễ Tuyết cũng không ngoại lệ, Trương Dương trong vài ngày ngắn ngủ, đã trở tành người hoàn mỹ trong mắt cô.
- Giỏi vậy, bệnh viện đã tuyên bố không cứu được, Trương Dương vẫn có thể cứu được à?
Nghe xong Mễ Tuyết kể, Cố Thành há to miệng đầu tiên, cậu ta cũng là sinh viên y, dĩ nhiên hiểu được, bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy cũng không cách nào chữa được, chứng tỏ bệnh đó nghiêm trọng cỡ nào.
- Đúng, Tam Viện không còn cách nào khác đành phải nhờ Trương Dương, sau này họ còn nói, may mà đến tìm Trương Dương!
Mễ Tuyết gật đầu, trên mặt chan chứa nét hạnh phúc ngọt ngào, dường như chính cô đã cứu người vậy, dường như người được các bác sĩ kính trọng là cô vậy.
Mấy người ở đây, dường như đều chìm trong chấn động, không phát hiện vẻ khác thường của Mễ Tuyết.
Nam Nam là người để tâm nhất, cô đột nhiên hỏi:
- Mễ Tuyết, cậu mới nói, người Trương Dương cứu, là ba của Cục trưởng cục Y tế?
Mễ Tuyết nói:
- Ờ, tiểu Tuyết nói cho tớ biết, ba của cô ấy là Cục trưởng cục Y tế, bằng không Tam Viện đâu cần phải lo lắng như vậy, người của bệnh viện Nhân dân tỉnh còn xuống hỗ trợ nữa đấy!
Nam Nam gật đầu nói:
- Khó trách bệnh viện lại đáp ứng điều kiện Trương Dương, ân tình này quá lớn, số Trương Dương vận khí cũng may mắn quá!
- Đúng vậy a, ba của Cục trưởng cục Y tế, Trương Dương từ nay về sau không cần phải lo gì nữa, không đúng, tên nhóc này căn bản không cần phải đi làm nữa, sao tớ không may mắn được như vậy nhỉ!
Hồ Hâm ở một bên kêu lên một tiếng, trên mặt còn lộ vẻ tức giận bất bình, như đang lên án ông trời bất công.
- Thôi đi,cậu có may mắn cũng vô dụng, tuy nhiên quan hệ của Trương Dương với Tam Viện tốt như vậy, còn cứu được ba của Cục trưởng cục y tế, sau này chúng ta tốt nghiệp, có thể nhờ Trương Dương giúp đỡ!
Cố Thành cười cười nói với Hồ Hâm, Tiểu Ngốc nghe xong ánh mắt cũng sáng ngời, bọn họ tốt nghiệp xong muốn ở lại Trường Kinh công tác, có quan hệ với Cục trưởng cục y tế, đến lúc đó sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Thank mạnh để mình có tiền thuê bé ôsin làm ấm giường nhé! Xin cảm ơn rất nhiều!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương