Việt giật mình thêm lần nữa, chẳng ngờ ông tinh ý như vậy, anh cười hà hà để che dấu sự bối rối:
- Dạ cháu cũng tò mò về cái này, cháu hỏi bà cụ rồi, nhưng bà cụ chỉ bảo nó không có tác dụng gì với bà nên bà đem bán ạ.
- Hừm!... Để xem bên trong thế nào, ái chà!...
- Sao vậy ông?
Ông tặc lưỡi rồi đáp:
- Chữ viết rất tốt, chữ tuy không được đẹp cho lắm nhưng cứng rắn, góc cạnh, đầy phóng khoáng, có lẽ người viết sách này có thân phận chẳng tầm thường.
Quả nhiên là chuyên gia thư pháp, đọc sơ qua đã đưa ra được nhận định vô cùng chuẩn xác. Việt háo hức hỏi:
- Hay quá, ông dịch cho cháu ông nhé?
Ngược với vẻ mong chờ của anh, ông trầm ngâm suy nghĩ một chốc, sau đó lắc đầu trả lời:
- Không! Ông sẽ không dịch cuốn sách này cho cháu đâu.
Anh ngớ người, ông đã từ chối, thế hóa ra công sức anh nài nỉ từ nãy giờ đều đổ sông đổ bể ư? Anh vội vàng hỏi:
- Tại sao ạ? Thật sự đúng là cháu không ăn cắp sách này từ ai cả, cháu không hề làm việc xấu đấy.
Ông đáp một cách từ tốn:
- Không phải ông không tin, có ý bảo cháu xấu xa, ăn trộm ăn cắp mà ông lo lắng dịch xong sách này cho cháu thì cháu sẽ trở nên xấu xa thôi.
- Ơ, cháu chưa hiểu.
Việt ngẩn tò te. Lời của ông làm anh hồ đồ. Ông suýt chút nữa bật cười khi nhìn gương mặt anh, ông nói:
- Đây là sách dạy võ thuật, mà cháu vốn quậy phá từ nhỏ, nên nó như con dao hai lưỡi. Ông lo lắng cháu tập theo mấy thứ trong này rồi sẽ đi gây sự với người ta.
Thì ra là vậy, những điều ông băn khoăn quả rất có lý. Việt không ngờ việc này khó thành công thế, anh cố gắng nói lời hay ý đẹp:
- Ông à, người ta vẫn thường nói luyện võ làm tính tình điềm tĩnh hơn, cháu chắc chắn không thành người xấu đâu ạ.
- Hừm...
Việt tiếp tục lấn tới:
- Lúc nhỏ cháu phá phách, nhưng giờ cháu lớn rồi, biết suy nghĩ cẩn thận, ông cứ yên tâm đi ạ.
- Hừm...
Thấy ông hơi do dự, Việt ra sức thuyết phục, rốt cuộc ông đồng ý:
- Được rồi, được rồi, ông dịch nó cho cháu, nhưng có một điều kiện, tuyệt đối không được dùng nó để hại người khác, cho dù cháu có giận đến mức nào đi chăng nữa.
Ông nhận lời rồi thì điều kiện nào cũng được, Việt gật đầu cái rụp:
- Có trời chứng giám, cháu xin hứa sẽ không làm hại người tốt.
- Hừ, người nào cũng không được. Cháu cầm lấy cuốn sách.
- Ơ, cháu tưởng ông dịch ạ.
- Yên tâm, ông đã hứa thì sẽ làm, mai ông dịch cho, còn bây giờ, ông đi... xem phim đã.
Anh lần thứ hai hụt hẫng, hay thật đấy, ông đã bảy mươi tuổi rồi mà vẫn không mất đi khiếu hài hước.
Nói mai dịch là nói mai thế thôi chứ sáng hôm sau cả nhà Việt bận tối tăm mặt mày, mọi người đều có việc riêng của mình, thời gian ngồi lại với nhau tán gẫu hai ba câu cũng không có.
Chẳng qua mất cái này bù cái khác, đúng là mệt thật đấy nhưng vui thì cũng rất vui. Chưa bao giờ anh thấy hai ông bà cười nhiều như lần này, xem ra chuyến này trở về quê tuyệt hơn dự tính.
- Phù, cuối cùng đã xong, thế là đi tong hai ngày.
Việt đặt lưng xuống giường, thở dài một hơi. Hai ông bà đã nghỉ ngơi từ sớm. Một ngày bận rộn, anh không muốn ông nhọc công làm gì nữa. Bản thân anh mệt rã rời, chả buồn cầm sách chứ đừng nói gì đến đọc chữ.
Ông Quốc Việt giỏi tiếng Nôm không kém gì tiếng mẹ đẻ vậy, chỉ trong vòng sáu ngày đã dịch xong phần một và hai. Còn phần cuối ông bảo chỗ này khá rối rắm nên anh cứ để nó ở đây, khi nào dịch xong ông gửi cho,
Anh biết tính ông cẩn thẩn, tỉ mỉ, đến cả những giấy tờ anh đi học lúc nhỏ, ông vẫn cất ở chỗ kín đáo. Vi thế nên anh đồng ý mà không hề lo lắng nó bị lộ ra ngoài. Anh lên xe quay trở lại trường học.
...
Ngồi trên giường, anh bắt đầu nghiền ngẫm bức thư và cuốn sách.
Bức thư của bà hoàng Lê Ngọc Hân đã được ông anh dịch xong toàn bộ. Trước khi nhờ ông dịch Quốc Việt cũng đã đọc qua nên nội dung anh cũng hiểu được tương đối. Phần anh chưa hiểu thật ra cũng không chứa quá nhiều thông tin lịch sử. Ngược lại thông tin về cuốn bí kíp thì nhiều.
Nhưng điều làm anh bất ngờ nhất là phần sau cùng của bức thư là do bà hoàng Bùi Thị Nhạn viết. Tuy kiến thức lịch sử anh không phải quá xuất sắc nhưng về các nhân vật nổi tiếng anh cũng biết.
Theo nội dung lá thư thì cuốn sách này vốn được cất giữ trong tay bà hoàng Ngọc Hân. Vì thương tiếc người chồng vắn số của mình, bà đã viết bà văn tế Ai Tư Vãn và cất nó cùng với quyển bí kíp. Ba gắng gượng nuôi hai con, đến lúc biết mình không thể cầm cự lâu hơn nữa thì bà trao chiếc hộp lại cho bà Nhạn. Mấy ngày sau thì bà mất. Tính ra bà chỉ sống được ba năm kể từ khi vua Quang Trung băng hà.
Chiếc hộp được chuyển sang cho bà Nhạn. Tình cảm giữa hai bà hoàng vốn rất tốt, bà Nhạn cất giữ chiếc hộp cẩn thận và viết tiếp vào bức thư, vẫn là những lời về vua lúc sinh thời.
Rồi khi bà biết không thể chống thể chống nổi quân của Nguyễn Ánh - tức vua Gia Long sau này, thì đem giấu nó ở dưới bàn cờ Tiên. Nguyên nhân vì sao chôn ở đấy cũng là một điều thú vị: vua Quang Trung từng dẫn bà lên đỉnh ngắm cảnh; lúc bấy giờ vua đã chính thức lên ngôi hoàng đế. Bà nhìn vật nhớ người nên đem nó chôn ở đấy.
Bức thư chỉ viết đến đấy, diễn tiến sau đó thế nào thì chính sử đã viết. Vua Gia Long đánh vào kinh thành, nhà Tây Sơn thất thủ. Bà Nhạn cùng con là vua Cảnh Thịnh chạy ra bắc. Đáng tiếc, kết cuộc vẫn thất bại, vua Cạnh Thịnh bị bắt, còn bà thì tự vẫn để bảo toàn khí tiết.
Đọc xong bức thư, Việt không nén được tiếng thở dài bi thương. Cảm giác như sự hưng vong của cả một triều đại đang tái hiện ngay trước mắt. Bức thư được viết với tâm huyết của chính những nhân vật mà trước giờ chỉ nghe qua những trang sách lịch sử. Một nỗi thương cảm khó giải thích bao trùm tâm trí anh. Giờ thì anh đã hiểu tại sao khi dịch, ông anh lại liên tục thở dài như vậy.
Hồi lâu sau anh mới bắt đầu đọc quyển bí kíp. Tâm trạng của anh từ bi thương ban đầu dần chuyển sang hứng thú. Dù sao đây cũng là quyển bí kíp võ học cả đời của một bậc anh hùng trong lịch sử.
Đọc sách của vua rồi anh mới biết, võ công thật sự không hề giống những gì được mô tả trong tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu được bán trên thị trường hay đăng tràn lan trên mạng. Nó cũng không phải là một người vô tình nhặt được thần công, đọc nó, ngồi xếp bằng nhìn trời nhìn đất, hít thở, luyện khí bao nhiêu lâu đấy rồi đùng phát biến thành cao thủ võ lâm. Thực tế thì muốn luyện võ thành tài, phải trải qua không ít gian khổ, thậm chí đau đớn.
Võ Việt từ ngàn xưa đến nay cũng như nhiều loại võ khác, có một hệ thống tập luyện riêng biệt. Nhưng dù học loại nào đi chăng nữa, tất cả võ sinh đều phải trải qua một khoảng thời gian tập luyện dưới mọi hình thức như cày ruộng, gánh nước, giã gạo, xay lúa, đốn cây...
Các công việc lao động phải làm đấy chính là những bài tập rèn luyện sức mạnh theo quan điểm “học võ công trước hết phải luyện võ lực”. Bởi một lẽ, luyện theo đường lối luyện nội công thì phải mất rất nhiều thời gian, ít nhất phải mất vài năm tới vài chục năm tùy theo phương pháp tu luyện như thế nào. Giả sử trong thời gian bắt đầu luyện nội công, có kẻ tới kiếm chuyện, nếu không có căn cơ võ lực nhất định thì chưa kịp thành đạt được mơ ước thì đã gặp nạn rồi. Chính vì vậy, việc luyện võ lực là không thể thiếu. Chúng đòi hỏi võ sinh vận dụng sức lực và phải cố gắng, kiên trì trước khi được thầy dạy võ công cho.
Ngoài ra, giai đoạn này sẽ làm bộc lộ tính cách, ý chí của người luyện võ, đồng thời cũng để cho anh ta tu dưỡng "tâm bền, chí quyết" đối với việc luyện võ. Nói chung quá trình luyện võ lực có thể chia làm ba loại, tăng cường sức bền bỉ, chịu đựng của cơ thể và từng bộ phận.
Luyện tay thì dùng các ngón co lại bấu chặt vào miệng chiếc xô đựng đầy nước rồi nâng lên, hạ xuống nhiều lần cho đến khi các ngón căng cứng không còn nâng được nữa. Luyện tay và chân thì có cách xách hay túi vải lớn đựng cát, sạn rồi đi và chạy ngược lên rồi xuống dốc liên tục cho đến khi đôi chân mỏi không còn đi được nữa; hoặc cõng những bao gạo, những bó củi nặng trên vai, chạy trên đoạn đường dài lởm chởm sỏi, đá.. Chỉ có điều, các phương pháp tập luyện “võ lực” ghi trong sách đều dành cho võ sinh của thời xưa, khó mà áp dụng cho Việt trong thời hiện đại được.
Anh nghĩ ra nhiều phương pháp có thể thay thế chúng. Anh bèn sử dụng kỹ thuật công nghệ hiện đại. Anh chạy ra chợ và các cửa hàng mua các vật liệu về để làm dụng cụ luyện tập, kết hợp với nhảy dây, tập xà đơn, hít đất, kéo dây lò xo. Anh tự tạo cho mình bao cát hay bao đựng mùn cưa, trấu để đấm và đá; mua tạ chân đeo vào khi chạy bộ đường dài vào buổi sáng hay chiều. Chưa hết, anh còn đăng ký một khóa tập thể hình tăng cường thể lực nữa.
Một điều quan trọng cần lưu ý, tập phải chính xác theo hướng dẫn và có cường độ hợp lý. Bản thân Việt cũng hiểu rõ điều này. Anh tập tới khi nào thấy mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi; nghỉ khỏe rồi lại tập. Nhưng không bao giờ anh tập quá sức bởi anh biết nó chỉ có hại mà thôi.
À phải, quên một thứ, luyện võ thì nên kèm thêm thêm cả thuốc hỗ trợ cho việc luyện võ có hiệu quả. Thuốc bao gồm hai loại, thuốc bôi (xoa) và uống. "Thuốc xoa" dùng trước và sau khi tập. Nó được dầm chung với rượu hoặc với giấm để xoa bóp bên ngoài các bộ phận cơ thể chịu sự va đập trong khi rèn luyện. "Thuốc uống" được sử dụng khi có sự va đập vào đầu, ngực, lưng, bụng... hầu hết là phần mềm. Chúng có tác dụng thông khí, hoạt huyết, làm tan máu ứ bầm, cũng có tăng cường sức lực để khỏi bị cảm cúm tránh làm gián đoạn việc tập. Quyển bí kíp ghi rõ ràng tên những loại thuốc nào, công thức pha chế ra sao, bôi hay uống với liều lượng cụ thể, anh cứ thế mà làm theo.
Hồi nhỏ, anh đã có thời gian ba năm tập võ cổ truyền nên không lạ với những điều này. Cũng may, lúc còn ở quê, anh thường xuyên làm công việc nhà nông, thân thể vừa đủ điều kiện miễn cưỡng vượt qua giai đoạn đầu tiên. Chỉ mươi ngày sau, anh vượt qua bài tập thể lực, tiếp tục bước vào các bài tập sau.
Bài tập mà bất cứ ai khi bắt đầu luyện võ đều phải tập là đứng tấn. Tấn là phương pháp giữ vững trọng tâm và cân bằng cho co thể con người ở mọi vị thế, trong mọi trường hợp, vì thế mà có thể thực hiện những động tác, những ý muốn của toàn thân, khi bất động hoặc di động đuợc linh hoạt, dễ dàng, chắc chắn và hữu hiệu.
Trung bình tấn là thế căn bản, nhất thiết phải tập thật vững chắc. Tư thế đứng mở rộng hai chân ngang vai, hạ thấp trọng tâm xuống, hai đùi song song mặt đất, eo lưng cổ thành một đường thẳng, hai tay để ngang eo hoặc để thẳng, thế tấn này để luyện sự vững chắc của hai chân, sức bền và sự dẻo dai của eo lưng, xong thế tấn này thì đến thế Kim kê tấn, Hạc tấn, Xà tấn, v.v... Kế đó mới tới phần chiêu thức, quyền pháp...
Quốc Việt tận dụng thời gian không ngừng tập luyện, kể cả trong khi học trên trường hay ở phòng trọ. Dĩ nhiên, tập sao không gây phản cảm với người xung quanh là được.
P/S: Vì kiến thức về võ học còn kém nên khi viết dựa vào tư liệu sách vở và trên mạng là chính nên còn nhiều sai sót, mong độc giả thông cảm cho.
Năm ngày nữa trôi qua, nhân một lần cậu của Việt đến chỗ anh công tác, ông anh nhờ chú chuyển phần còn lại của quyển sách cho anh. Dĩ nhiên ông hiểu tầm quan trọng của nó nên ông đã bọc lại cẩn thận. Cậu chỉ nghĩ đó là quà ông gửi cho anh nên cũng không tò mò mở ra. Khi nhận được phần dịch về nội công, anh mừng hơn bắt được vàng, mở ra đọc ngay tắp lự.
Ông rất chu đáo, ngoài quyển sách ông còn gửi kèm bức thư viết cho anh. Trong thư ngoài những lời dặn dò về sinh hoạt thường ngày, còn có vài lời về phần nội công. Ông dặn anh nhất định phải đắn đo suy nghĩ thật kỹ lưỡng rồi hãy luyện. Ông nói tuy ông không hiểu gì về chân khí hay nội công nhưng khi dịch xong, ông cũng biết môn thần công này cực kỳ khó luyện. Luyện nó chính là mạo hiểm chính mạng sống của mình. Anh đọc bức thư vài lần rồi mà vẫn chưa hiểu ý của ông là gì. Có lẽ cần phải xem phần nội công kia trước.
Phần nội công là một bộ thần công riêng rẽ, tách biệt hoàn toàn với phần chiêu thức. Nó có tên là Thuần Dương Công, cái tên nghe khá là oách.
Thuần Dương Công này bao gồm chín tầng. Có một điều kỳ lạ là vua không phải là người sáng tạo ra thần công này mà chỉ là người tu luyện nó, hơn nữa ngài cũng không nói nguồn gốc của nó như thế nào. Ngài chỉ nói rằng ngài trong một lần đi lên núi hái thuốc cùng thầy của mình là Trương Văn Hiến, hai người đã tìm thấy nó.
Vua còn chỉ rõ, cần cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định luyện Thuần Dương Công; một khi đã luyện rồi thì phải luyện tới tận cùng, tuyệt đối không được dừng lại ở giữa chừng, nếu không sẽ khí tuyệt thân vong. Thêm nữa, khi luyện môn thần công này, mỗi lần vượt một tầng sẽ phải trải qua đau đớn thấu xương; mà hơn nữa, càng lên tầng cao thì sự đau đớn lại càng khủng khiếp, đau đến chết đi sống lại. Người luyện chỉ mong sao có thể buông xuôi, phó mặc cho số mệnh.
Giờ thì anh đã hiểu, chả trách ông đã viết một bức thư để nhắc nhở anh. Ông cảnh cáo anh nhắc nhở anh đừng vì quá tham lam tưởng muốn luyện thần công mà phải trả một cái giá quá đắt. Anh không biết rằng, năm xưa vua cũng ở vào hoàn cảnh giống anh bây giờ, được thầy cảnh báo nhưng vua vẫn quyết tâm tu luyện.
"Luyện hay không luyện?" Sau khi được ông nhắc nhở, Quốc Việt bắt đầu suy nghĩ đắn đo, tính toán được mất. Dẫu cuốn bí kíp đã viết Thuần Dương rất kỹ và đã đọc đi đọc lại vô số lần, đấu tranh tư tưởng gay gắt rất lâu. Cuối cùng anh vẫn đưa ra quyết định không khác vua, luyện nó. Nếu cứ mãi sợ sệt, không dám liều làm thì sao có thể thành công được chứ.
Anh đọc trang đầu tiên của Thuần Dương công...
Trong trang đầu có đoạn, luyện tập tăng cường “võ lực”, chiêu thức mà không luyện khí, tu tập nội công thì cũng chẳng có thành tựu to lớn. Vì thân thể con người có giới hạn chịu đứng của nó nên khi luyện ngoại công đến mức nào đấy sẽ có lúc đạt tới đỉnh điểm. Khi đấy dẫu có luyện thêm cũng không thể tiến lên cao hơn nữa. Nhưng nội công thì có thể đột phá các giới hạn, đạt tới những cảnh giới phi thường.
Xét đến mảng nội công thì nó liên quan đến chân khí, hay thường gọi tắt là khí. Chân khí gồm Khí Tiên Thiên và Khí Hậu Thiên. Khí Tiên Thiên đã có ngay từ khi con người được sinh ra, do cha mẹ truyền cho con cái, được chứa chủ yếu tại huyệt Mệnh Môn. Nó liên hệ chặt chẽ với cơ thể, nếu nó quá yếu hay không đầy đủ thì tất cơ thể sẽ có tật bệnh. Khi Khí Tiên Thiên cạn kiệt, con người sẽ phải chết. Khí Hậu Thiên nhờ vào việc hít thở, ăn uống mà có được và nó cũng rất quan trọng. Nó có thể bổ khuyết, bổ sung cho Khí Tiên Thiên. Luyện khí chính là các phương pháp dùng để tăng cường hai loại khí này. Dựa theo phương pháp tu luyện thì có hai loại là Tiên Thiên Khí Công và Hậu Thiên Khí Công.
Phía dưới đó mấy dòng nữa thì có câu: Còn nếu chia khí theo âm dương thì khí gồm âm khí và chân khí. Vì thần công chú trọng vào luyện dương khí nên nó mới có tên là Thuần Dương Công.
Lại có đoạn nói: chân khí di chuyển trong các đường kinh mạch và các huyệt đạo. Huyệt Đan Điền là nơi tập khí nhiều nhất của cơ thể, giống như biển lớn vậy. Kinh mạch xem như là nhánh sông, khí vận hành bên trong nó tương tự máu lưu thông trong mạch máu, chỉ khác khí có thể điều khiển được. Việc tu tập nội công chính là tăng cường lượng khí và cách vận dụng nó, kiểm soát nó. Nhưng cao thủ về nội công thì tất cả huyệt đạo, kinh mạch đều đầy rẫy chân khí, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng có thể chứa khí...
Chẳng qua, việc tu tập không dễ chút nào, lúc khởi đầu thì phải luyện đúng giờ giấc. Bởi mỗi huyện đạo trên cơ thể con người đều có một giờ mở và giờ đóng nhất định nên không thể muốn tập thì tập muốn nghỉ thì nghỉ. Khi công lực tới một cảnh giới nào đó rồi thì mới tùy tâm sở dục, muốn phát là phát, muốn thu là thu.
Đọc đến đây là anh khoái lắm rồi, nóng lòng muốn thử cảm giác luyện khí nó như thế nào mà tại sao giới võ lâm tôn sùng nó thế. Việc tiếp theo là tìm một chỗ để luyện công. Cái này nghe đơn giản thế thôi chứ làm không dễ chút nào. Chỗ luyện công vừa phải đảm bảo kín đáo để tránh bị làm phiền, vừa phải hội tụ đủ các điều kiện tu luyện tốt nhất. Giữa thành phố quả khó để tìm được một chỗ phù hợp.
Ban đầu anh đã nghĩ ngay đến Đỉnh Bàn Cờ nhưng sau đó lại thấy chưa hợp lý lắm. Chỗ đó cách xa chỗ anh trọ cũng như xa trường, thời gian tiêu tốn trên đường quá nhiều nên anh tạm bỏ qua chỗ đấy. Nó chỉ dành cho những ngày anh không học buổi sáng, ví dụ như cuối tuần. Thế rồi anh sực nhớ lại chỉ hai ba ngày nữa là đến đợt học quốc phòng, dù tìm ra chỗ cũng chả luyện được bao nhiêu. Anh nghĩ cứ tiếp tục tăng cường "võ lực" để tạo nền tảng vững chắc.
Thế là mỗi buổi sáng anh đều dậy rất sớm, thường là năm giờ. Anh đeo tạ vào chân rồi tập chạy. Vì là thành phố biển nên anh chạy dọc theo bờ biển. Riêng việc chạy bộ trên cát đã khó, nay đeo thêm tạ thì càng khó vạn phần, ban đầu mỗi bước chân đều tạo vết lún rất sâu trên cát, dần dần khi quen rồi thì vết lún cạn dần. Sau khi chạy bộ, tập thể lực đến đúng giờ cần thiết, anh ngồi xếp bằng, hít vào thở ra luyện công, buổi chiều thì làm ngược lại.
Lịch làm việc cứ tuần tự như thế tạo cho anh một thói quen dậy sớm làm cho Quang Bình khó chịu, bởi cậu ta thường thức khuya và ngủ dậy muộn, mà anh cũng không hiểu cậu ta thức khuya lên mạng làm gì, giờ đó còn cái gì nữa mà lên, chắc là xem phim. Sáng nay cũng không phải ngoại lệ, anh vừa tập về là cậu ta đã than thở:
- Này Việt, mày biết rõ là tao thường ngủ rất khuya, sao lúc nào mày cũng dậy sớm như vậy hả? Mày làm thế là ảnh hưởng tới sức khỏe của tao đấy.
Anh phản pháo:
- Chính thói quen thức khuya ngủ dậy muộn của mày mới là nguyên nhân gây hại cho sức khỏe mày đấy, bỏ phim bỏ game khuya đi.
Bị anh nói trúng tim đen mà cậu ta vẫn ngoan cố cãi lại:
- Hừ, tao đâu chỉ xem phim cày game đâu, tao còn tìm tài liệu học nữa chứ.
Anh liếc mắt vẻ xem thường rồi lên giọng cảnh cáo:
- Tìm tài liệu hả? Hừ, cứ xem phim khuya như thế rồi sẽ đến lượt mày “xong phim” mà thôi.
Thành Nhân xen vào:
- Thằng Việt nó nói đúng đấy, sau này chú mày bị yếu sức khỏe rồi thì hối hận không kịp.
Việt cười cười, giơ ngón cái khen ngợi ý kiến của anh ta. Anh ta quay sang nói với Việt:
- Lâu nay không chú ý, giờ mới thấy chú mày đã khác hẳn lúc mới vào đây, trông cứng chắc hơn hẳn. Này, chú mày tập cái gì đặc biệt mà lên cơ nhanh thế? Mới chỉ nửa tháng chứ mấy.
Tạm thời Việt đương nhiên chưa thể nói thật, anh lấy cớ khác thay vào:
- Thì cũng chạy bộ, tập thể hình thôi anh, tập luyện với cường độ cao thì lên nhanh lắm.
Thành Nhân nhắc nhở:
- Tuy là vậy nhưng vẫn phải giữ dưới mức chịu đựng của cơ thể, nếu không thì nằm viện đấy chú em à, cái gì quá cũng không không tốt đâu.
- Vâng, cái này em biết.
Việt đổi chủ đề:
- À mà phải, ông anh cho thằng em hỏi cái đợt học quốc phòng trường bắt đi học nó như thế nào? Có gì đặc biệt không?
- Chả có vấn đề gì đâu, ngoài việc sáng thức dậy năm giờ, tối ngủ chín giờ thì các thứ khác cũng như học bình thường thôi.
Việt nghe vậy chợt cười lớn:
- Sáng dậy năm giờ và tối ngủ chín giờ á? Há há há!
Anh vỗ vai Bình bảo:
- Thế là mày khổ rồi, cứ cái đà này thì lên đó bị phạt dài dài đấy. Há há há!
Bình đáp trả lại:
- Hừ, đừng có mà kiếm cớ chọc tao, cứ cười cho sướng miệng đi, lên đấy có khi mày mắc lỗi bị phạt nặng, dù than thở ầm trời cũng không có ai giúp đâu.
- Tao chả lo mấy cái đó, cứ ngủ sớm dậy sớm theo đúng nguyên tắc là được. Mày thì khác, he he he.
Việt vừa cười vừa thay đồ đi học.
Mấy ngày nữa trôi qua, kì học quốc phòng đã cận kề. Đến ngày đi học, Quốc Việt đến tới trước cổng trường cùng với mấy người bạn cùng lớp chờ xe buýt đến.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, đây là thói quen đã được tạo thành từ lúc nhỏ, đi đâu cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Vì thế nên sáng nay phải è cổ ra mà vác, mới chỉ luyện võ được khoảng hai tuần, khó mà chịu nổi. Về phần luyện nội công thì mới bắt đầu đọc phần dịch mà ông mới gửi.
Đúng sáu giờ rưỡi sáng, xe chạy, đường đi từ trường đến khu tập trung học quân sự rất dài, người lại đông, ngồi chen chúc đau hết cả mình mẩy, Việt âm thầm rủa bên tổ chức thuê xe gì mà đi như xe chở lợn cả lũ thế này, đúng là phí tiền.
Kì quân sự lần này chia đại đội theo lớp, cứ hai lớp hợp lại thành một đại đội, lớp anh thuộc đại đội tám cùng một lớp cùng khoa khác nữa. Theo như anh tìm hiểu thì người chỉ huy đại đội anh là thầy Trần Bách, rất nghiêm khắc.
Xe chỉ dừng lại dưới chân núi, thế là anh phải è cổ vác cái balo vừa to vừa nặng lên dốc. Khi đến nơi, đã mệt thì chớ, nghĩ đến việc còn phải xách nguyên balo nặng trịch đi một đoạn dài nữa mà Việt thấy nản. Dù anh có thời gian từng đeo đồ nặng chạy bộ hay leo dốc, nhưng so với khối lượng balo thì không thấm vào đâu. Chưa học quân sự ngày nào đã làm như khổ sai thế này, anh chỉ còn biết thở dài ngán ngẩm.
Vẫn chưa hết, xách đồ tới nơi rồi còn phải báo cáo với thầy. Chả hiểu thằng lớp trưởng làm ăn kiểu gì mà đi tìm thầy mãi không xong. Sinh viên chờ chán rồi, bắt đầu nói chuyện với nhau. Nguyên hai lớp gộp lại, trăm mấy người chứ ít ỏi gì. Cả đống sinh viên bàn tán, người đứng ngoài vài chục mét cũng nghe thấy. Dĩ nhiên, loại âm thanh không hay mấy này nhanh chóng vang tới chỗ thầy Trần Bách. Luật quân đội cực kỳ nghiêm khắc, hậu quả dễ dàng đoán ra được. Thầy Bách tiến tới chỗ hai lớp, mắt long sòng sọc, miệng quát lớn:
- Các cô cậu câm miệng hết cho tôi, biết bây giờ là giờ nào không?
Cả đám giật mình kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn thì thầy lại quát:
- Giữa trưa mà các cô các cậu la hét như vậy, không để cho người khác nghỉ ngơi hả? Đúng là một lũ vô kỷ luật.
Sinh viên đứa nào đứa nấy sợ đến run cầm cập, ấy vậy mà thầy vẫn tiếp tục:
- Tôi sẽ bị phạt hết tất cả đứng nắng. Nam nữ đều phải đứng nắng hai tiếng.
Nghe tên hình phạt tức thì toàn bộ hai lớp mặt mày tái xanh, đứng ngơ ngác nguyên một chỗ. Thấy vậy thầy chỉ tay ra bãi đất trống trước dãy phòng và hét lớn ra lệnh:
- Còn đứng đấy nữa hả, mau ra ngoài kia.
Cả đám hoảng hốt chạy ùa ra, đứng rất lộn xộn. Lại có thêm cớ cho thầy mắng:
- Các cô cậu học hành thế nào vậy hả, ngay cả xếp hàng cũng không biết? Mau xếp hàng đàng hoàng cho tôi.
Dưới áp lực rất lớn, hai lớp sợ hãi nhanh chóng xếp thành sáu hàng dài. Thầy Bách phạt:
- Đứng dưới nắng hai tiếng, cấm nhúc nhích, dù gãi cũng không được. Nếu tôi phát hiện ai vi phạm thì tăng gấp đôi thời gian.
Ai cũng sợ mất vía nên thực hiện nghiêm chỉnh. Mấy lớp sau đi qua trông thấy đều chỉ trỏ bàn tán. Thầy Bách quay sang trừng mắt một cái, tức thì cúi đầu đi thẳng.
Phơi nắng giữa trưa đâu phải chuyện đùa, mười phút trôi qua, các cô gái gần như đã kiệt sức, lác đác vài cô ngất xỉu. Thầy Bách lệnh cho năm sáu thằng đỡ ra. Mấy thằng đó rất muốn tận dụng thời gian để nghỉ sức nhưng sợ "quà khuyến mãi" của thầy nên làm rất nhanh rồi ra đứng tiếp.
Hai mươi phút sau thì không còn một cô bé nào trên sân, à, trên chỗ phạt. Thầy Bách cũng không còn tức giận như lúc đầu, thấy ai ngắc ngoải muốn ngất là cho ra.
Con trai thì có vài thằng đung đưa qua lai, chân khẽ run rẩy, nhưng vì không muốn là kẻ yếu đuối đầu tiên, mà cũng vì sợ thầy mà cố gắng cầm cự. Thêm mười lăm phút nữa, hai anh chàng ngã gục, nằm phịch xuống mà không ngất. Thầy hừ đe dọa rồi cho qua, thành ra không một ai dám giả bộ kiệt sức.
Một tiếng hai mươi phút trôi qua, thêm mấy người nữa.
Một tiếng bốn mươi lăm phút, mười mấy sinh viên đã gục, trong số này hầu như là bản địa thành phố. Tất nhiên không phải tất cả dân thành phố đều thế, vẫn có ba bốn cao thủ, ví dụ tốt nhất là Đình Hiếu.
Mặt Đình Hiếu chảy đầy mồ hôi, sắc mặt hơi kém nhưng vẫn kiên trì bám trụ. Quốc Việt chưa gục ngã thì hắn chưa bỏ cuộc. Bản thân Quốc Việt làm việc nông thường xuyên, lên núi hái củi rất nhiều lần, phơi nắng không ít, anh vẫn còn chịu đựng được.
Một kẻ có tính tình ngang bướng, dám thách thức hình phạt của thầy, một kẻ GATO quyết tâm phục hận, như hai cây cột; đứng dưới nắng buổi trưa gay gắt không chút mệt mỏi, dù đó chỉ là bề ngoài. Điều đó vô tình làm nổi bật lên trong mắt thầy và trong mắt các cô gái. Thu ghé sát vào tai Thu Ngọc thì thầm:
- Này, ông bồ mi giỏi thật đấy, đứng lâu quá.
Thu Ngọc đáp lại theo phản xạ:
- Cậu ta không phải...
Cô chợt dừng lại, vì cô biết có giải thích nữa cũng không ai tin. Thấy Thu vẫn tiếp tục trêu, Ngọc chỉ nhẹ nhàng nói:
- Cậu ta không phải là người yêu của mình mà.
- Xí!
Thu nghe vậy thì bĩu môi quay mặt sang nơi khác. Hằng thấy thế thì cười khẽ. Thu Ngọc bị quê, cô lườm Hằng ý bảo "Tại mi hết đấy!". Hằng hết nhìn cô lại nhìn Việt rồi vừa cười vừa lắc đầu kiểu trào phúng.
Hình phạt trên sân chuẩn bị đi tới hồi kết. Những sinh viên còn trụ lại đang cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh. Ngay khi Đình Hiếu sắp sửa gục thì giọng của thầy vang lên:
- Hết giờ.
Thầy nói xong, lập tức năm sáu người ngồi phịch xuống, miệng lẩm bẩm: "Thoát nạn!" Thậm chí có anh chàng xắn cao ống quần lên, vứt hết hình tượng đàn ông, gãi chân sột soạt do ngứa ngáy nãy giờ.
Riêng Đình Hiếu và hai sinh viên lớp khác nữa đi bộ tới một bóng cây mới ngồi xuống nghỉ, mặt đã xanh lè. Việt nhỉnh hơn, đi bộ tới chỗ cái balo của mình rồi rút khăn ra lau mồ hôi. Thần sắc anh vẫn còn chút tỉnh táo. Anh liếc mắt qua Đình Hiếu, cùng lúc đấy hắn nhìn sang anh. Cả hai cùng xuất hiện suy nghĩ: "Hắn ta là kẻ đáng gờm đây."
Nghỉ ngơi không được mấy phút thì thầy lệnh vào phòng nhận áo và mũ cho đợt học quân sự. Sinh viên hai lớp bước đi thất thiểu như đám tàn binh thua trận bỏ chạy. Nhận áo mũ xong thì về phòng dành cho sinh viên. Thầy nói một câu làm tất cả sung sướng:
- Chiều này sinh viên được tự do chơi, ngày mai chính thức vào học.
Dẫu vậy, chẳng tên nào dám vỗ tay hoan hô.
Về phòng, Quốc Việt chọn giường nằm ở cuối dãy. Anh chưa kịp sắp xếp lại giường chiếu thì nhiều thằng đã đặt lưng xuống nghỉ mệt. Dọn dẹp xong thì anh đánh một giấc tới hơn ba giờ chiều mới dậy. Khi anh tỉnh thì số sinh viên trong phòng chỉ còn một nửa, nửa kia ra ngoài chơi rồi. Thầy nói là cho tự do nhưng tất nhiên là tự do trong giới hạn cho phép.
Vệ sinh cá nhân xong, anh quay lại phòng, mở ra balo, lôi ra một chiếc quần dài làm bằng vải nilon và cặp tạ chân. Anh đã hỏi ông năm trên, thời gian rảnh của đợt quốc phòng khá nhiều, nên anh chả dại gì mà lãng phí.
Anh đeo tạ vào chân rồi chạy bộ. Việc chạy xuống dốc không dễ làm, vừa phải dùng chân gìm lại đảm bảo tốc độ yêu cầu vừa chạy theo những đường đặc biệt như zic zắc. Hơn nữa, khi chạy còn phải nâng cao gối lên, khó khắn tăng lên nhiều lần. May là trên đường vắng người nên anh mặc sức, chạy thoải mái, đồng thời cũng nhân cơ hội tìm một chỗ thuận tiện để luyện công.
Anh chạy theo đường nhựa vòng ra phía sau trường quân sự, thấy ở đấy có bãi đất rất rộng. Khi anh tới chỗ đấy thì biết mình đến trễ, ở đấy đã tập trung rất đông sinh viên đá bóng.. Anh đành phải chạy ngang qua bãi đất để tìm một chỗ kín đáo. Anh nghe thấy tiếng Mạnh Hùng gọi lớn:
- Ê Việt, lại đây đá bóng với bọn tao, đội tao đang thiếu người.
Việt hét lên đáp lại:
- Không! Tao bận việc rồi, không đá với bọn mày được.
Nói xong anh chạy vào bên trong sâu hơn. Vòng vèo một hồi lâu, anh tìm thấy một khoảng đất bằng phẳng, rộng tầm mười mấy mét vuông, lại khá kín đáo, từ trong nhìn ra thì được nhưng từ ngoài nhìn váo thì bị cây che khuất, không thấy gì. Anh gật gù hài lòng. Điều kiện của chỗ này rất lý tưởng.
Cũng gần tới giờ luyện Thuần Dương Công rồi. Anh ngồi xuống, lưng thẳng, hai chân xếp bằng, hai tay thả lỏng, đặt lên đầu gối. Điều quan trọng đầu tiên của việc luyện công là cảm nhận được "Khí" trong cơ thể, mà cụ thể là kinh mạch. Khi cảm nhận được khí rồi thì tiếp theo là sự dịch chuyển của nó bên trong kinh mạch và huyệt đạo. Vượt qua giai đoạn này rồi mới tính đến tu luyện.
Quá trình khởi đầu của luyện nội công chủ yếu cần tới sự tĩnh lặng. May sao chỗ tìm được rất kín đáo, Việt yên tâm luyện công đến tận giờ tắm rửa và tập trung điểm quân số.
Buổi đầu tiên thầy không nói quá nhiều, chỉ phổ biến nội quy và cách thức làm việc mà thôi. Đại đội anh gồm hai lớp hơn trăm người được miễn cưỡng chia thành bốn tiểu đội. Cách thức tổ chức học tập thì rất đơn giản, sáng thức dậy đúng vào năm giờ sáng để chạy bộ và tập thể dục, xong thì về vệ sinh cá nhân, ăn sáng đến bảy giờ thì đi học. Học đến khoảng trên dưới mười giờ ba mươi thì nghỉ trưa ăn cơm. Buổi chiều bắt đầu từ một rưỡi đến bốn rưỡi. Tập trung điểm quân số thì bảy giờ tối và cuối cùng là chín giờ tối phải lên giường ngủ. Quy tắc tưởng chừng đơn giản vậy mà chẳng dễ thực hiện chút nào, chỉ cần phạm một lỗi nhẹ thôi cũng sẽ bị xử lý theo “quân luật”.
Thầy phổ biến chốc lát rồi cho hai lớp về phòng. Việt thấy có khoảng rảnh nhiều, không có việc gì làm nên anh tận dụng thời gian triệt để vào luyện võ. Anh hi vọng có thể nhanh chóng nâng cao thể lực cũng như khí công của bản thân. Tuy nhiên, mọi sự không êm đềm được như tính toán của Việt. Kỳ quân sự đầy sóng gió của anh chính thức bắt đầu.
Chín giờ tối là bắt buộc cả phòng phải đi ngủ. Sinh viên nghe lời tắt đèn lên giường, chẳng qua đâu có mấy người ngủ, phần lớn đều chui vào chăn bật điện thoại nhắn tin.
Việt cứ thực hiện theo lịch của mình, đặt lưng xuống là ngủ, ngủ sớm dậy sớm. Còn những người đó nhắn tin tới tận mười một mười hai giớ khuya mới đi ngủ. Chính vì thế nên khi tiếng kẻng báo thức đúng năm giờ sáng hôm sau, Việt ra rất đúng giờ. Bình thường, cứ đến đúng thời điểm là anh tỉnh dậy tập thể dục, luyện võ, tất cả đã thành phản xạ. Anh ra khoảng đất trống để tập trung với vẻ mặt rất tỉnh táo. Những sinh viên kia đều uể oải, hết ngồi lên lại nằm xuống giường nên ra muộn mấy phút. Nhưng đối với kỷ luật thép của quân đội thì là phạm lỗi, phải bị phạt. Đình Hiếu xem vậy mà khá hơn họ. Hắn ta cùng hai sinh viên lớp khác nữa đi theo phía sau anh vài mét, dù không tỉnh táo bằng.
Hầu hết đại đội của anh đều bị phạt vì phạm lỗi trễ giờ. Thầy Bách phạt tất cả nhổ sạch đám cỏ rác ở trên bãi tập.
Mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy, đối với những sinh viên ngủ khuya, việc dậy sớm đã là một điều khó. Đặc biệt, thời tiết vào sáng sớm trên núi rất lạnh, bị bắt buộc chui từ chăn ấm ra ngoài trong điều kiện thế này đúng là một cực hình; muốn làm được điều đó không dễ chút nào. Ai nấy đều khoác bên ngoài một chiếc áo ấm. Quốc Việt thì chẳng ngại. Anh luyện võ được một thời gian rồi, đã quen với không khí lạnh, chỉ cần lót thêm một chiếc áo ba lỗ bên trong là xong.
Điều khiến Việt kinh ngạc là trong số những người không phạm lỗi lại có Thu Ngọc và Hằng. Hai cô ấy ra rất đúng giờ, khoác theo áo ấm đứng nghiêm. Anh cứ nghĩ người đẹp như các cô thì khó có thể làm theo đúng luật đề ra. Xem ra ở nhà, hai cô cũng không phải là cục cưng, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nói ngược lại, họ không lấy làm lạ khi thấy anh không bị trễ như những người kia, vì họ cũng thế. Họ hơi ngạc nhiên là bởi khác với họ, anh chỉ ăn mặc rất đơn giản. Họ đều có chung một suy nghĩ: "đứng giữa thời tiết như vậy mà anh không cảm thấy lạnh sao? Mình đồng da sắt hay cố làm cho mình khoẻ mạnh đây?"
Họ quan sát hồi lâu, thấy anh vẫn bình thường, không run rẩy khi gió thổi qua, da mặt, môi không tím tái, rõ ràng anh không hề bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh. Bây giờ mọi thành viên đều bắt đầu đánh giá lại anh; có thể được lòng hoa khôi thì bản lĩnh nhất định chẳng tầm thường, và đây là ví dụ điển hình. Ánh mắt của các sinh viên hướng qua hai người, có cả thán phục lẫn ghen ghét.
Việt ngây ra không hiểu vì sao ai cũng nhìn mình với vẻ quái lạ. Nhưng Thu Ngọc vốn rất thông minh, cô nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt trở nên nóng bừng, trong lòng thầm mắng Quốc Việt đã tạo ra hiểu lầm này. May là trời lạnh lại tối, nên không ai nghĩ là cô xấu hổ, cứ nghĩ là do trời lạnh khiến cho mặt cô đỏ lên mà thôi.
Nhắc lại nhóm bị thầy phạt kia, chịu phạt xong vẫn phải nhập vào nhóm Việt để tiếp tục tập thể dục buổi sáng theo quy định. Đầu tiên là phải chạy bộ hai vòng ra ngoài đường rồi vòng về lại. Bản thân Việt vẫn luôn nhớ đeo tạ vào chân khi chạy bộ. Trên đường chạy, anh bị mấy đứa bạn kéo lại xử vì không có tinh thần đồng đội, không cùng tiến cùng lùi với nhau. Việt Tiến nói bằng giọng tức giận:
- Việt, sao mày thức dậy rồi mà không gọi bọn tao luôn để bọn tao bị phạt, bạn bè như vậy đấy hả?
Việt nhún vai đáp:
- Này này, khi có kẻng tao đã gọi rối, lúc đấy bọn mày làm cái gì? Chả phải bọn mày nói còn sớm rồi đắp chăn ngủ sao, bọn mày đòi gì nữa.
Nghe anh nói vậy, bốn thằng kia không biết đáp trả thế nào, sự thật luôn khó chấp nhận. Hùng thở dài, đáp:
- Được rồi, vậy mai lúc thức dậy mày nhớ nhắc bọn ta đấy.
Việt không thích thói ỷ lại nên hỏi ngay:
- Thế điện thoại của bọn mày đâu? Không có chức năng hẹn giờ à?
Hùng khoát tay đáp:
- Có thì có nhưng tao cũng tắt thôi, vả lại, có cái đồng hồ chính xác là mày rồi cần quái gì hẹn giờ, mày dẫn dắt anh em cùng tiến bộ.
Tức thì Tiến và Toàn cùng hùa theo:
- Chí lý! Chí lý! Ai đồng ý giơ tay lên?
Cả bốn thằng đồng loại giơ tay, Việt chỉ còn nước im lặng, hết cách nói lại bọn này, da mặt của anh chưa thể đạt đến độ dày đến thế, đành gật đầu:
- Được rồi, được rồi, tao phục bọn mày rồi, mai thì mai.
Mấy cô bé chạy song song ở bên cạnh nghe thấy, lập tức chỉ trích.
- Thật là, một chuyện nhỏ như móng tay thế mà cũng đi nhờ người khác.
Mấy thằng dù xấu hổ nhưng vẫn mặt dày nói:
- Ấy, không phải, đây phải gọi là bạn bè giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Cô bé Thu trong số đó đáp trả một cách lém lỉnh:
- Còn bày đặt ra vẻ lương thiện, tất cả chỉ là ngụy biện.
Mấy thằng không thể đáp trả, dưới sự tấn công mạnh mẽ của các cô, phải ngậm ngùi rút quân. Việt suýt phì cười khi thấy vẻ mặt như ăn phải ớt của mấy thằng bạn. Anh cười thầm trong bụng: “đáng đời, hé hé hé."
Ấy thế má các cô bé không chừa một ai, vẫn tiếp tục chuyển sang công kích anh:
- Bạn bè mà không hướng mọi người tới cái đúng, lại còn hùa theo, đều cùng một ruột cả.
Chưa vui vẻ được bao lâu thì Việt bị mấy bà cô bên kia xỏ một câu, chân lảo đảo suýt ngã. Bốn thằng bạn tốt cười vang. Chạy bộ xong thì tiếp tục tập bài thể dục buổi sáng của riêng quân đội. Tập đi tập lại vài ba lần rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng để đi học. Ăn sáng rất đơn giản, một ổ bánh mình với sữa đặc có đường. Học thì chia làm hai môn lý thuyết và thực hành. Một buổi học một môn xen kẽ nhau. Sáng nay thì học lý thuyết.
Đại đội anh tập trung đúng chỗ sáng sớm nay đứng tập thể dục. Anh nhìn sang vườn rau được trồng cạnh dãy nhà của đại đội anh không xa. Bắt gặp cảnh mấy bà cấp dưỡng bên bếp ăn đang tưới phân, hơn nữa, hố ủ phân lại còn nằm ngay gần ngay khu vực bếp nấu… Mà nghe đâu hình như cái thùng tưới kia bình thường vẫn dùng để chứa nước thì phải... Anh khẽ rùng mình, thầm nghĩ không biết Thuần Dương Công khi luyện tới cảnh giới đỉnh cao có khả năng giải được bách độc hay không, ví dụ như ngộ độc thực phẩm chẳng hạn.
Nhắc tới Thuần Dương Công anh lại thấy bực mình, việc luyện công của anh đã bị giảm tiến độ rõ rệt. Anh tu tập đã tới giới hạn, chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là có thể bước lên tầng thứ nhất. Đáng tiếc sự di chuyển của khí bị bế tắc mấy chỗ chưa vượt qua được. Hơn nữa, vẫn chưa có dấu hiệu sự đau đớn của quá trình đột phá, hình như vẫn còn thiếu điều gì đấy. Cũng có thể là do thời gian tu luyện quá ngắn, chân khí trong người anh vẫn chưa đủ mạnh để phá vỡ. Nó khiến anh nhức óc cả hai ngày nay. Hiện tại cũng thế, đang đi đến phòng học mà đầu thì mải mê nghĩ cách xử lý. Bất chợt Hùng vỗ vai Việt nói:
- Này Việt, vợ mày gọi kìa.
Việt ngẩng đầu lên hỏi ngay:
- Gì thế bà xã? Cần anh giúp gì à?
Tất cả sửng sốt, còn Việt thì hoảng hồn. Vừa nãy anh đang mải suy nghĩ những yếu quyết tu tập nội công ghi trong cuốn bí kíp, không chú ý gì đến xung quanh. Khi bạn gọi, anh theo phản xạ đáp lại. Lời Hùng nói với anh thì nhỏ, chỉ mình anh nghe thấy. Nhưng lời anh nói thì mọi người đều nghe thấy. Anh đã biết mình lỡ mồm, tự nhủ: "thôi xong, lần này thì toi đời rồi."
Quả nhiên, Thu Ngọc đanh mặt lại. Tâm trạng lúc này của cô vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô nhìn chằm chằm Việt, giọng nghẹn lại:
- Quốc Việt, bạn... quá quắt lắm.
Nói rồi Thu Ngọc quay mặt đi, không nói một câu nào nữa. Thực ra cô có việc muốn nhờ anh giúp, không ngờ vừa hỏi, anh đã trêu chọc cô, cố tình khiến bạn học hiểu lầm như vậy. Thấy sắc mặt của cô như vậy, đám nam sinh sợ hãi, không dám chen thêm một câu nào nữa. Quốc Việt cũng sợ run người, chưa biết cách nào để dẹp rắc rối này. Hùng ghé sát nói nhỏ với anh:
- Mày làm gì mà để bồ mày giận vậy hả?
Chuyện Việt khoác áo cho Ngọc đã tạo ra hiểu lầm lớn, Việt lại lười đi giải thích nên ai cũng có suy nghĩ giống Hùng. Bây giờ có giải thích cho Hùng cũng chẳng làm được gì, Việt chỉ còn biết trợn trừng mắt nhìn cậu ta, nói:
- Mày thôi đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Hùng gật gù, nháy mắt với anh tỏ ý đã hiểu:
- Ừ, “vợ chồng đóng cửa bảo nhau” đúng không? Được rồi, tao sẽ im lặng để hai vợ chồng mày tự dàn xếp với nhau.
Câu nói lọt vào tai Thu Ngọc khiến cô giận tím mặt, cô liếc một cái sắc như dao qua chỗ nhóm Việt. Hết nhìn Hùng rồi lại nhìn Việt. Nếu như Hùng nói khiến cô giận một thì đối với “kẻ đầu sỏ” gây ra vụ hiểu lầm này cô lại giận gấp mười. Vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo khiến mấy cô bạn xung quanh cũng rét run. Ngay cả cô bạn là Hằng đi bên cạnh cũng không nói chuyện như lúc đầu nữa. Việt thấy nguy cơ núi lửa sắp bùng nổ, bèn dằn mặt cậu ta:
- Nếu mày không muốn chết thì đừng nói thêm câu nào nữa. Họa từ miệng mà ra đó, mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng lôi tao theo.
Hùng định đáp trả thì bắt gặp vẻ mặt lạnh lẽo của Ngọc, lập tức ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Phía bên kia, Hằng nhìn Ngọc rồi nhìn qua Việt, giá như hôm ấy, cô không nảy ra ý định tinh quái đấy thì Việt đã không bị bạn bè xúm lại trêu chọc, anh cũng sẽ không bị Thu Ngọc ghét bỏ đến như thế. Thực tế thì anh cũng đâu có làm gì.
Thu Ngọc thấy nhóm Việt xìu xuống thì cũng không tỏ thái độ gì nữa, cô bước nhanh lên trước. Việt cũng biết ý đi tụt lại đằng sau, tránh để Thu Ngọc thấy anh lại càng khó chịu thêm. Đám bạn của anh vì sợ nên không dám nói thêm gì nữa, có thuận lợi như thế, anh lại tiếp tục nghĩ đến võ công. Giờ trong đầu anh ngoài học thì chỉ có mỗi cái này, các việc khác đều ném sang một bên.
Vì mải tập trung suy nghĩ đến võ công nên Việt đi tụt ra cuối lớp và vào phòng học muộn. Các dãy bàn hầu như đã kín hết, chỉ còn mỗi một dãy gần cửa sổ. Anh bèn ngồi đại xuống. Chả hiểu trời se duyên hay trêu ngươi, cùng một lúc, Ngọc và Hằng chọn bàn đó ngồi. Bắt gặp anh ở đấy, Ngọc tức giận tới mức muốn mắng, bất ngờ anh mở lời trước:
- Ngọc, thật xin lỗi, vừa nãy mình bận suy nghĩ một vấn đề, không chú ý xung quanh nên vô ý đùa giỡn thôi, bạn tha thứ cho mình nhé.
- Bạn... bạn... mình không ngờ... bạn lại...
Thu Ngọc không nói gì thêm nữa, dù gì người ta cũng đã xin lỗi rồi, cô cũng không tiện làm to chuyện. Việt gãi đầu gãi tai ấp úng:
- Mình... mình...
Anh nhìn xung quanh tìm một ghế khác để đổi nhưng đã chật cứng hết cả. Anh đành thở dài ngồi yên. Ngọc trừng mắt nhìn anh, biết đã không còn chỗ trống nên cô chấp nhận cho anh ngồi đấy, rồi ngồi sát tường, ở giữa hai người là Hằng. Việt rất muốn giải thích cặn kẽ nhưng với tâm trạng hiện tại của Thu Ngọc, tốt nhất là im lặng. Lúc này, Đình Hiếu đi ngang qua chỗ của Quốc Việt, Đình Hiếu cúi xuống tai anh nói nhỏ:
- Mày được lắm, rất tốt, khi nào xong đợt quốc phòng, mày sẽ chết với tao.
Đình Hiếu nói xong, đi thẳng tiếp xuống dưới. Việt không nói gì. Mặc dù anh không sợ nhưng lại không muốn gặp phiền toái nữa, rắc rối hiện tại khá lớn. Anh liếc qua Thu Ngọc, lắc đầu chán nản. Chẳng qua, điều đó không làm anh bận tâm quá nhiều. Mục tiêu lớn nhất bây giờ của anh là tu tập Thuần Dương Công.
Anh uể oải, bắt đầu mở sách ra cho có, vô tình mở trúng ngay giới thiệu về súng ống, tức thì hai mắt sáng rực, tâm trạng trở nên phấn khích. Ngoài võ công ra thì súng ống cũng là thứ thu hút anh nhất. Trên bục giảng thầy giáo bắt đầu dạy phần chính trị thì anh lại tập trung đọc cái này, nào là AK47 rồi CKC, v.v... Anh đọc quên hết tất cả mọi vật diễn ra xung quanh.
Giờ giải lao, anh ngồi trầm ngâm suy ngẫm tìm hiểu phần súng ống được ghi trong sách. Việt Tiến đang đứng ngoài hành lang gọi:
- Không ra chơi à, làm gì mà ngồi im thế.
Việt lắc đầu:
- À không, tao đang có việc chút.
- Có chuyện gì mà phải tập trung dữ thế, vậy thôi, mày cứ ngồi yên đấy đi.
- Ừ!
Việt ngồi nguyên ở chỗ một chốc, thấy hai cô gái bên cạnh cũng không đi đâu, cảm thấy có hơi kỳ kỳ bèn đi ra hành lang đứng hóng gió. Tiến ngạc nhiên:
- Sao mày bảo bận không ra ngoài.
Việt đáp:
- Ừ, nhưng ngồi nghĩ mãi không ra nên tao ra ngoài cho thoáng đầu óc.
- Học quốc phòng thì có gì mà nghĩ với chả ngợi, chắc mày đang tìm cách làm hòa chứ gì.
Việt không muốn đôi co với thằng bạn về vấn đề này nữa, bèn nói:
- Thôi, đừng nói cái này, tao nhức đầu lắm rồi đây.
Hùng bật cười:
- Không nói thì không nói. Mà này, thầy chú ý tới mày rồi đấy.
Việt sửng sốt, hỏi lại:
- Tại sao?
- Thì từ đầu giờ đến giờ mày toàn làm việc riêng chứ đâu chép bài, thầy đứng trên kia nhìn thấy, mày chết chắc rồi.
- A, chết thật!
Việt vỗ trán sực nhớ thầy chỉ huy đại đội anh đã từng nói lâu lâu sẽ kiểm tra vở chép một lần. Ham mê súng ống quá ảnh hưởng đến việc học, thế thì không tốt. Anh gật đầu liên tục:
- Vào lớp tao sẽ chép. May có mày nhắc nhở. Mà khi hết giờ, mày cho tao mượn vở nhé.
- Ừ!
Hết thời gian giải lao, Việt ngồi lại chỗ cũ. Thấy thế, Ngọc thì thầm vào tai Hằng:
- Hằng, chúng ta chuyển chỗ đi.
Hằng nghe vậy khuyên bảo:
- Chuyển chỗ thế nào cũng bị xúm lại trêu chọc nữa cho mà xem, thôi cứ ngồi yên đấy đi.
Ngọc thấy lời khuyên của Hằng cũng hợp lý nên đành gật đầu đồng ý. Việt ở gần bên nghe được, thầm thở dài não nề.
Vì đang bị stress nên anh chẳng có tâm trạng nào làm việc gì nữa, chữ vào tai này lọt sang tai kia, thành ra tay anh thì chép lời thầy giảng mà đầu thì toàn nghĩ đâu đâu, hết ngồi ngẩn ngơ rồi lại ngó ngang liếc dọc. Thỉnh thoảng Ngọc cũng đổi hướng mắt ra chỗ khác cho thông thoáng đầu óc, thoát khỏi những ý nghĩ về chuyện ban nãy, ánh mắt hai người có vô tình đụng nhau thì vội vàng quay đi ngay lập tức.
Bài giảng của thầy có lẽ không thu hút được người nghe nên sinh viên trong lớp cũng bắt đầu nói chuyện riêng rì rầm. Bốn tiết lý thuyết trôi qua một cách nặng nề, sinh viên nào cũng nản môn học này, ai cũng muốn về sớm. Cho nên khi chuông báo hết giờ thì tức thì ùa ra khỏi cửa cho nhẹ người vậy. Thu Ngọc lạnh lùng bước ra, cô đi rất nhanh, dường như sợ Việt sẽ lại đến gần cô vậy, thậm chí cũng chẳng đợi Hằng. Hằng thấy vậy chỉ lắc đầu, mau chóng thu dọn sách vở rồi đi về theo. Việt bắt gặp thái độ của Ngọc có vẻ căng thẳng quá đâm sợ nên anh nghĩ nhất quyết phải giải quyết hiểu lầm này một lần cho xong, nếu còn để kéo dài sẽ dẫn đến những rắc rối không thể cứu vãn được. Vì thế, nhân lúc không ai có ai để ý, anh bèn tiến lại gần Hằng nói nhỏ:
- Này Hằng, mình có chuyện muốn nhờ bạn giúp.
Hằng đáp:
- Việt định nhờ giải thích với Ngọc giùm phải không?
Hằng là cô gái thông minh và tinh tế nên dễ dàng hiểu được mục đích của anh đến tìm cô. Việt gật đầu:
- Đúng thế. Trong lớp chỉ có bạn biết chuyện này là hiểu lầm, mình nghĩ chỉ có bạn giải quyết được nên nhờ đến bạn.
Hằng bỗng giở giọng tinh quái:
- Lần trước thì đúng là hiểu lầm nhưng vừa nãy thì mình không dám chắc, có khi là thật ấy chứ.
Anh cười khổ:
- Đến mức này mà bạn còn đùa được sao? Sáng nay mình tập trung việc khác, đâu biết gì nên buột miệng đùa giỡn. Bạn giúp mình đi mà!
Hằng nghĩ bụng, bản thân mình là người gây ra hiểu lầm, đi giải quyết cũng là điều hợp lý nên cô đồng ý:
- Mình sẽ cố gắng khuyên giải Ngọc, còn cô ấy hết giận không thì mình không dám chắc đâu đấy.
- Minh tin là bạn làm được. Thôi, mình về phòng đây, mình sẽ đợi tin vui từ bạn.
- Ừ.
Việt xoay người rời đi, mới được hai bước thì anh quay lại nói:
- À, bạn cho mình xin số điện thoại để tiện liên lạc nhé?
Hằng do dự giây lát rồi đọc số của mình cho anh. Anh cám ơn rồi tiến về dãy phòng dành cho nam sinh. Đứng phía sau lưng anh, ánh mắt của Hằng ẩn hiện vẻ phức tạp, dương như e ngại điều gì đấy.
Việt quay về phòng tiếp tục công việc chép bài, đây là cái giá phải trả cho sự sao nhãng học tập. Anh chép gần xong thì tới giờ ăn trưa. Xong bữa trưa lại cặm cụi chép tới tận mười hai giờ rưỡi mới hết. Đặt lưng xuống ngủ chưa bao lâu thì phải thức dậy đi học tiếp phần lý thuyết của sáng nay. Buổi chiều hai cô gái lên trên mấy dãy bàn trên ngồi học nên tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều. Có điều, vì thiếu ngủ nên đầu cứ ong ong, chỉ chép bài chứ chẳng hiểu thầy đang nói cái gì, còn mệt mỏi hơn cả buổi sáng nữa.
Đến tầm trên dưới bốn giờ chiều thì tan. Từ bây giờ cho đến năm rưỡi, là khoảng thời gian tự do cho sinh viên. Việt trở về phòng rất nhanh, thay đồ đeo tạ chạy ra khoảng đất kín đáo kia để tiếp tục quá trình tập luyện.
Kinh mạch của anh giống như hầu hết những người mới bắt đầu tu luyện, còn bị bế tắc nhiều chỗ nên di chuyển rất khó khăn. Hơn nữa, bản thân anh biết mình đã qua độ tuổi tốt nhất cho việc luyện võ nên chặng đường phía trước còn rất gian nan vất vả. Có điều, nói đi rồi nói lại, phải công nhận anh là kỳ tài luyện võ. Chỉ trong năm sáu ngày kể từ trước đợi quốc phòng, anh đã cảm nhận được một tia chân khí ấm nóng tại Đan Điền. Vì mới tu luyện nên nó còn yếu ớt, mỏng manh. Mỗi lần hít vào thở ra, nó di chuyển rất chậm. Nhưng mà dẫu sao đó cũng đã là cực kỳ tốt, bởi anh vẫn hơn nhiều người, luyện lâu mà không thể cảm nhận được nó.
Nhìn thấy kết quả mình vừa đạt được, anh rất vui mừng. Anh càng tin chắc bằng vào quyết tâm và ý chí của mình, anh sẽ làm được những điều phi thường. Anh dành hết thời gian nghỉ ngơi trong chiều cho luyện công, phần thời gian còn lại thì tập võ lực, chiêu thức.
Khi mải mê tập trung vào một công việc nào đấy thì con người ta sẽ có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. Anh buồn bực vì luyện chưa “đã” thì đã đến giờ cơm nước. Anh vội vàng chạy về tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Sau bữa tối thì việc tập trung điểm quân số buổi tối hằng ngày là điều không thể thiếu. Khi lớp đã đông đủ, thầy Bách bắt đầu nói:
- Hôm nay là buổi học đầu tiên của đại đội, ngày mai chúng ta sẽ học phần thực hành với súng. Vì thế tối nay chúng ta sẽ có các công việc sau đây: thứ nhất là chọn một người làm tiểu đội trưởng của mỗi lớp, thứ hai là phân công người lấy súng ra, cất súng vào và cả lau chùi súng. Đầu tiên, mỗi lớp chọn ra một người làm tiểu đội trưởng.
Hai lớp đã chọn được tiểu đội trưởng cho lớp mình, riêng lớp của anh ai cũng bầu cho lớp trưởng nhưng thầy lại lắc đầu không đồng ý:
- Cái anh lớp trưởng này không đủ khả năng. Ngày đầu lên đây không biết cậu ta đi đâu để lớp làm ồn, rồi khi bị phạt đứng nắng, cậu ta cũng là một trong những người gục đầu tiên! Cậu ta không thể làm tiểu đội trưởng của lớp này được.
Cả lớp đồng thanh cười lớn. Cậu lớp trưởng lớp anh ban đầu nghe thành viên chọn mình thì mừng hớn hở ra mặt, đến khi nghe thầy chê thì lại ỉu xìu như bánh bao ngâm nước. Có nam sinh hỏi:
- Dạ nếu lớp trưởng không được thì nên chọn ai ạ?
- Thế tôi sẽ chọn, dù không muốn cũng phải làm.
Nói xong thầy đưa mắt nhìn tất cả các nam sinh trong lớp, đặc biệt dừng ở Quốc Việt và Đình Hiếu lâu hơn những người khác một chút. Việt chột dạ, thầm kêu không ổn, xem ra thầy đã chú ý đến anh và tên Đình Hiếu từ buổi phạt hôm ấy rồi. Thế rồi thầy chỉ vào Đình Hiếu và nói:
- Em sẽ làm tiểu đội trưởng của tiểu đội ba
Không chỉ riêng Đình Hiếu mà cả lớp đều ngạc nhiên, chẳng ai ngờ thầy sẽ chọn hắn ta là tiểu đội trưởng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn. Thầy Bách nói:
- Cậu ta có thể chịu phạt đứng nắng hai tiếng là giỏi và cũng tập trung đúng giờ nên tôi chọn cậu ta làm tiểu đội trưởng của tiểu đội ba.
Sinh viên hiểu ý thầy, đồng loạt ồ lên thán phục. Đình Hiếu thấy bản thân dường như là trung tâm của mọi sự chú ý; trong lòng hắn bỗng xuất hiện cảm giác lâng lâng khó tả. Đồng thời được thầy khen ngợi một câu, cũng đáng để tự hào.
Lúc này cũng có người vui mừng không kém gì hắn, đó là Quốc Việt. Anh vốn không muốn để ai chú ý đến mình để chuyên tâm luyện tập. Việc làm chức vụ gì đó thì lại phải mất thêm thời gian, chưa kể còn khiến người khác chú ý hơn. Anh chưa kịp thở phào lại nghe thầy chọn tiếp:
- Đã có tiểu đội trưởng thì phải có tiểu đội phó. Người này là...
Việt thêm một lần thót tim. Khi thầy chọn một tên trong những người chịu phạt giỏi nhất hôm qua làm tiểu đội phó thì anh vuốt vuốt ngực nhẹ nhõm. Anh thầm hớn hở: “May quá, vẫn không có mình. Nếu mà nhận mấy chức đấy thì thời gian đâu mà luyện chứ.”
Bỗng thầy chỉ vào anh và nói:
- Cậu này sẽ làm nhiệm vụ quản lý súng.
“Đã bị thầy chú ý thì rốt cuộc vẫn chạy trời không khỏi nắng.” Việt vui vẻ chưa được bao lâu đã chuyển sang chán nản. Anh khẽ thở dài nhận lệnh. Thầy tiếp tục nói:
- Quản lý súng rất đơn giản, sáng lấy súng ra, học xong thì đem cất, và lau súng định kỳ. Cậu nhớ kỹ chưa?
- Dạ rồi ạ!
- Sáng mai sau khi tập thể dục buổi sáng xong cậu theo tôi đi nhận súng. Rõ chưa?
- Dạ đã rõ.
- Tốt, tối nay chỉ thế thôi, tan họp
Trong lúc quay trở về phòng, tên Tân to nhỏ với Đình Hiếu:
- Hiếu, thầy cho mày làm chức tiểu đội trưởng, vụ này rất hay đấy.
Hiếu chưa nắm bắt được ý của hắn ta nên hỏi:
- Mày định nói cái gì?
Tân đáp:
- Chả phải tiểu đội trưởng có những đặc quyền riêng à?
Đình Hiếu lờ mờ hiểu tên bạn muốn đề cập đến cái gì, chẳng qua hắn vẫn hỏi lại:
- Ý của mày là sao?
Tân hạ giọng xuống trả lời:
- Thì mày cứ lợi dụng quyền của tiểu đội trưởng để mà...
Tên Trường bên cạnh cũng ghé tai vào nghe. Không rõ Tân nói cái gì, chỉ thấy ánh mắt hai gã sáng rực, ẩn hiện sự nham hiểm. Tên Hiếu vỗ vai Tân gật gù nói:
- Xem ra tao đã không khen mày quá lời, mày đúng là một thằng chuyên nghĩ ra những kế hoạch hoàn hảo.
Tân tỏ ra khiêm tốn:
- Ấy, chỉ là một chút kế nhỏ, mày đừng tâng bốc tao quá lên thế.
Nói xong cả ba thằng cùng cười đầy khoái trá.
Việt không về phòng cùng nhóm bạn ra căng tin trong trường quân sự uống nước, tất nhiên không thiếu khoản đỏ đen, cũng giống như khi ở dưới dãy trọ, đánh bài tính tiền nước để thư giãn. Bốn thằng chơi hai mươi mốt ván bài, kết quả thì vẫn như trước đây, Việt luôn là người trả tiền nước. Anh thầm than cái số “đen cả tình” và đen cả bạc. Bốn người đánh hơn một tiếng đồng hồ, vừa đúng đến giờ ngủ. Một ngày lại hết.
P/s: rải trước bốn chương nhân 2/9, sau đó rải thêm sau