Nhưng, trực giác của tôi không cho phép tôi tiếp tục tiến về phía trước nữa, bởi vì trong đại phá động tôi xuất hiện một thứ sát ý trước nay chưa từng có.
Tuyệt thế cao thủ khi quyết đấu không cần đến sát khí.
Sát khí chỉ là một phương thức để chào hỏi, là một tín hiệu dẫn dụ chết người.
Tôi đang đứng cách nhà tôi khoảng hơn mười mét, nhìn xéo lên đại phá động.
Chỉ nhìn thấy y phục màu xanh biếc của sư phụ chớp lên.
Sau đó biến mất.
Tôi cố thu lấy dũng khí, vọt đến đại phá động, đã thấy sư phụ cầm chăn bông của tôi, không nói một lời.
Thế còn chủ nhân của sát khí âm độc đâu?
Sư phụ nhìn tôi, chỉ chỉ vào tấm chăn bông.
Đáng ngạc nhiên là tôi không ngất đi.
Sư phụ cứ thế khiêng cái chăn bông phình to nhảy ra khỏi đại phá động, giẫm lên cột điện, “bay” về phía núi Bát Quái.
Buổi tối, trong đại phá động tỏa ra một thứ lạnh lẽo đặc thù của mùa đông và một chút nghi hoặc quỷ dị.
A Nghĩa đang cầm cái lẩu, chậm rãi đun nóng.
- Là Lam Kim phải không sư phụ? – Tôi hỏi.
- Không biết! – Khuôn mặt sư phụ lộ ra vẻ hoang mang, tiếp tục nói. – Lão già đó võ công rất cao, ta đã giao đấu với lão ba chiêu, chiêu thức của người đó tàn độc khó lường, nội lực cực cao, nhưng….
A Nghĩa vội vã hỏi:
- Nhưng thế nào?
Sư phụ gãi gãi đầu, nói:
- Võ công của Lam Kim rất cao, không thể nào chỉ gây thương tích cho ta nhẹ như thế, nhưng mà tên sát thủ này trước khi xuất thủ lại nói một câu – Ta đến tìm ngươi - rất giống Lam Kim! Không lẽ võ công Lam Kim không tiến triển mà lại thụt lùi?
Sư phụ cởi nút thắt khuy áo, hé lộ ra vết thương trên vai.
- Đáng nghi hơn nữa chính là Lam Kim có đôi mắt màu lam sáng ngời, sát thủ này lại không hề có mắt – Sư phụ cau mày.
Tôi hỏi:
- Không có mắt?
Sư phụ đáp:
- Hai mắt của sát thủ đó đều trống rỗng, không hề có tròng mắt.
Tôi ngạc nhiên lắm:
- Thật khủng khiếp, không lẽ lão dựa vào thính giác để quyết chiến với sư phụ?
A Nghĩa chen vào:
- Chắc là mắt Lam Kim đã bị phá hủy! Hắn bị như thế cũng là đáng đời!
Sư phụ than thở:
- Chuyện đã cách đây ba trăm năm, ta cũng không còn nhớ rõ hình dáng của hắn nữa, lại thêm tốc độ lão hóa gần đây rất nhanh, ta không thể nào đoán được kẻ đó là ai, ta chỉ nhớ rất rõ về đôi mắt màu lam luôn khiến cho ta bất an mà thôi. Sát thủ này có lẽ Lam Kim, cũng có thể là không phải.
Cái lẩu trong tay A Nghĩa đã bắt đầu sôi, nó hỏi:
- Ngoại trừ Lam Kim và chúng ta, không lẽ trên thế giới này còn có võ lâm cao thủ nào khác không nhỉ?
Sư phụ cũng nói với vẻ hoang mang:
- Cũng có thể sát thủ hôm nay là thích khách do Lam Kim phái đến, nhưng cậu nói cũng có lý, nếu trên đời này ngoại trừ Lam Kim còn có một siêu cấp cao thủ như thế thì thực sự là không thể tưởng tượng được.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có lẽ lão già đó chính là Lam Kim.
A Nghĩa cũng nói:
- Hôm nay, rốt cuộc sư phụ đã báo được thù! Phải chúc mừng mới được!
Sư phụ rầu rĩ nói:
- Sợ rằng không phải như thế, cảm giác sung sướng khi báo trả được hận thù không hề xuất hiện trong lòng ta.
Một chút cũng không có.
Kết quả của cuộc chiến kéo dài ba trăm năm có thể kết thúc trong chớp mắt vào ngày hôm nay.
Nhưng cừu hận của ba trăm năm không thể nào biến mất trong chớp mắt.
Có lẽ, sư phụ đang đắm chìm trong cảm giác mâu thuẫn, nhất thời chưa thể nào tiếp nhận được cảm giác đã báo thù thành công.
Ba thầy trò cứ thế ngồi ăn, tôi vừa cắn một cái nấm, vừa suy nghĩ:
- Không lẽ thi thể của sát thủ đã được sư phụ chôn ở núi Bát Quái?
Cảm giác căn phòng mình đã từng có người chết thực không thoải mái chút nào.
Tôi nhìn cái chăn bông trên giường – một cái chăn dùng để quấn người chết.
Ôi…..
Đêm nay khi ngủ tôi sẽ phải dùng nội lực để chống lạnh.
o0o
- Chân không chạm đất.
Tôi cùng A Nghĩa vẫn còn cặp sách trên lưng, Ất Tinh đứng ở bên cạnh.
Chúng tôi vừa mới ăn món thịt viên Chương Hóa ngon đến chết đi được, thế nhưng vừa ra khỏi cửa hiệu thì sư phụ đã nghĩ đến chuyện huấn luyện khinh công cho chúng tôi.
A Nghĩa sờ sờ đầu, khẽ xốc cặp sách trên lưng hỏi:
- Chân không chạm đất?
Sư phụ gật đầu nói:
- Điểm quan trọng nhất trong việc luyện tập khinh công chính là chân không chạm đất.
Ất Tinh hỏi với vẻ hiếu kỳ:
- Làm thế nào để chân không chạm đất ạ?
Sư phụ nói:
- Ta đã đặt một tảng đá - viết trên đó hai chữ “thành công” – trên đầu tượng phật lớn, các cậu phải đem tảng đá đó về đây cho ta, ta sẽ chờ các cậu ở phòng của Uyên. Ất Tinh, con về nhà trước đi, chúng nó còn phải tận lực hết sức họa may mới có thể thành công.
Tôi nghĩ thầm:
- Bức tượng phật đó rất cao, sư phụ nhất định sẽ trốn ở gần đó, một khi chúng tôi ngã xuống thì sư phụ sẽ đỡ lấy.
A Nghĩa dám chắc là cũng nghĩ như tôi, vỗ vỗ vai tôi nói:
- Chúng ta sẽ thi đấu xem ai có thể gặp lại sư phụ trước! – Nói xong, A Nghĩa và tôi chạy men theo đường cái, thế nhưng lại bị sư phụ túm lại.
Sư phụ mỉm cười nói:
- Chân không chạm đất có nghĩa là không thể chạy như thế được.
A Nghĩa và tôi đều sững người, sư phụ nói tiếp:
- Các cậu chỉ có thể đi trên cột điện hoặc các bảng hiệu, nếu khoảng cách giữa cột điện và bảng quảng cáo quá xa thì các cậu có thể đi trên mái nhà hoặc sân thượng, khi đến núi Bát Quái thì các cậu chuyển sang đi trên các cành cây, đây là cách nhanh nhất để đạt đến trình độ phi thiềm tẩu bích.
Tôi cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:
- Tại sao?
A Nghĩa còn hơn thế, vội vã nói ngay:
- Sư phụ, bây giờ ngươi đi đường nhiều lắm, không lẽ sư phụ muốn bọn con để cho họ nhìn thấy sao?
Lúc này, ngay cả Ất Tinh cũng hiện rõ vẻ không tin trên nét mặt.
Tôi cũng lên tiếng hùa theo:
- Sư phụ, chẳng phải người nói rằng không thể biểu lộ võ công cho người khác thấy sao? Bây giờ tụi con nhún nhún nhảy nhảy trên cao như thế chẳng phải là rất mâu thuẫn với lời sư phụ nói?
Sư phụ gật gù:
- Ừ, cậu nói cũng đúng.
Tôi và A Nghĩa đồng thanh nói:
- Vậy luyện khinh công vào đêm khuya nhé sư phụ!
Sư phụ lắc đầu:
- Nếu muốn không cho mọi người nhìn thấy dấu hiệu của võ công thì các cậu chỉ cần chạy thật nhanh, đừng để cho người ta nhìn thấy là được.
Tôi chấn động:
- Cái gì?
Sư phụ lớn tiếng quát:
- Nhanh! Lệnh sư phụ ban ra không thể bất tuân.
Tôi và A Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, không thể hiểu được trong đầu sư phụ đang nghĩ cái gì.
Sư phụ nâng hai đứa chúng tôi lên, vận lực ném lên cột điện, tôi và A Nghĩa vội vàng ổn định thăng bằng, hình thành tư thế kim kê độc lập trên hai cột điện, người đi đường cũng đồng loạt nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ dị.
Sư phụ ở dưới kêu to:
- Có rất nhiều người phía dưới, các cậu chạy mau!
Đương nhiên là phải chạy! Không thể để mất hết thể diện được!
Tôi và A Nghĩa nhìn khoảng cách khá xa mới đến được cột điện kế tiếp, không thể làm gì khác hơn là nhảy về phía ngọn đèn đường, thế nhưng tôi nhảy quá xa, rơi xuống một chiếc xe ven đường, A Nghĩa lại nhảy quá nhẹ, không thể làm gì khác hơn là trèo lên lại cột điện, nhìn tôi kêu to:
- Cất cái bảng tên học sinh đi! Mau!
Nhanh nhẹn tháo bảng tên trên áo cho vào túi, dùng sức nhảy lên lại cột điện, tiếp tục nhảy sang một bảng hiệu phía trước.
Tôi và A Nghĩa cứ thế nhảy nhót loạn xạ trên cột điện, đèn đường, bảng hiệu ven đường, giống hệt như anh em Mario trong trò chơi hái nấm.
Bạn nhất định sẽ rất khó tin.
Không sai, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất khó tin.
Tại sao tôi lại nghe theo yêu cầu vô lý như thế của sư phụ, trong thành thị lại nhảy tưng tưng trên cột điện?
Tôi nhìn A Nghĩa, nó có đang cố gắng giữ lấy thăng bằng trên dây diện, tôi làm sao có thể dừng lại được?
Sự nghi ngờ khi ở đáy biển lại nổi lên trong lòng tôi…có lẽ, ba thầy trò chúng tôi trăm phần trăm đều là người điên.
Có lẽ tuyệt học Lăng Tiêu mà sư phụ dạy chúng tôi cũng giống như Cửu Âm Chân Kinh nghịch hành mà Âu Dương Phong đã luyện, khiến cho thần trí của người luyện khi tỉnh khi mơ.
Thần trí mơ hồ có phải là vì nhiệt huyết hay không!
Dựa vào lực chân mạnh mẽ đã luyện dưới đáy biển, tôi và A Nghĩa ở trên cột điện cũng không quá mệt nhọc, chỉ có điều khi tung mình nhảy đi lại phải hết sức chính xác, không được gần quá cũng không được xa quá, giống hệt như một môn nghệ thuật.
May là trải qua mấy tháng rèn luyện gân cốt khỏe mạnh cho nên vài lần chúng tôi không cẩn thận bị ngã xuống đường cũng vẫn có thể chịu được.
Thế nhưng, ánh mắt của người đi đường nhìn chúng tôi, ở một phương diện nào đó còn đáng sợ hơn cả đáy vực, xoáy nước dưới đáy biển.
Thứ áp lực này lớn đến nỗi có cảm tưởng như có thể khiến máu trong tai nóng sôi lên, nước bọt trong cổ họng khô kiệt lại.
- Mẹ, bọn họ đang làm gì thế? – Một cô gái nhỏ chỉ vào tôi và A Nghĩa, một người lớn chết tiệt bên cạnh lắp bắp nói:
- Bọn chúng…ở…ở trên cột điện…
Miệng lưỡi tôi khô khốc vội nhảy về phía trước, thoát khỏi câu chuyện của cô bé đó.
Nội lực của A Nghĩa mặc dù không thâm hậu bằng tôi nhưng lực chân cũng hết sức kinh người, lòng tự tôn càng làm nó mạnh thêm, đi theo tôi với tốc độ rất nhanh, thoát khỏi sự nghi hoặc của người đi đường.
Nhảy.
Nhảy.
Nhảy.
Đó chính là Kungfu thời hiện đại của thiếu niên đang thời sung sức!
“Bịch!”
A Nghĩa ngã xuống đường, niệm một câu Tam Tự kinh, sau đó lại tiếp tục nhảy lên cột điện.
Tôi cũng không rảnh rỗi dùng ánh mắt động viên A Nghĩa, bởi vì mồ hôi trên mặt đã khiến cho tôi gần như rất khó có thể mở mắt, vừa rồi suýt nữa đã trượt chân trên cột điện.
Rốt cuộc, cũng không biết là mất bao nhiêu thời gian, tôi và A Nghĩa nằm sấp trên cây trước biển dưới chân núi Bát Quái.
Tôi mệt mỏi không nói nên lời, chân đã mất hết cảm giác.
Chỉ có cẳng chân là không ngừng run lên lẩy bẩy.
- Không thể đùa được. – A Nghĩa thở hồng hộc, ngồi ở trên cây to bên cạnh tôi, người dựa hẳn vào cành cây.
- Đúng. – Tôi xoa xoa bóp bóp cẳng chân, nhìn hàng cây sum suê trên biển.
Giữa các cây có một khoảng cách, tuy nhiên so với khoảng cách của cột điện trong thành thị thì ngắn hơn nhiều, thậm chí có thể tính là không có khoảng cách.
Tôi nghĩ, nếu muốn dốc sức xông đến tượng Phật lớn ở sân rộng trên núi Bát Quái thì cũng không cần phải tính toán làm gì nữa, chỉ cần cứ ào ào xông lên là được.
Không cần phải quá cầu toàn, chỉ cần mạnh mẽ đạp lên nhánh cây, cứ thế giẫm lên, giẫm lên, giẫm lên.
A Nghĩa nhìn tôi, tôi nhìn A Nghĩa. Hai người mệt mỏi hệt như hai chú cẩu vừa đại chiến với sư tử xong.
- Tiếp tục đấu chứ. – A Nghĩa nhìn về phía trước nói.
- Sao lại không? – Tôi hít một hơi thật sâu.
Hai người đồng thời đạp lên cành cây, xông về phía trước dưới ánh nắng vàng vọt của trời chiều!
Trước kia tôi vẫn cho rằng A Nghĩa là một thằng có máu lưu manh trong người.
Thế nhưng bây giờ A Nghĩa lại vì muốn trở thành đại hiệp mà cố gắng bỏ qua tuổi thanh xuân của mình.
- Cậu quyết tâm chứ! – Tôi liếc mắt nhìn cành cây to trước mặt, hô lên.
- Chắc chắn! – A Nghĩa kêu lên đáp trả, chân di chuyển thoăn thoắt không ngừng.
- Nội lực cậu kém mình một bậc! Sao có thể tranh cao thấp với mình! – Tôi gân cổ gầm lên, thân thể như một cánh chim lớn chao liệng trên cành cây.
- Là cậu hủ lậu quá thôi! – A Nghĩa cười to, dũng mãnh nhảy lên.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng người trở nên rất dài.
Cảm xúc của con người cũng theo thế tăng lên đỉnh điểm.
- Tôi muốn trở thành thiên hạ đệ nhất đại hiệp! – Tôi nổi hùng tâm, thét lên.
- Tao muốn trở thành đệ nhất đại hiệp của cả vũ trụ! – A Nghĩa còn gào lớn hơn cả tôi.
- Tôi muốn trở thành…..á! A! A! – Thanh âm của A Nghĩa đang từ hưng phấn bỗng biến thành hoảng sợ.
Tôi tưởng rằng A Nghĩa bị ngã, ai ngờ vừa nhìn đến đã thấy A Nghĩa sợ hãi kêu to:
- Chạy mau!
Tôi đang sững sờ đã thấy một đám ong từ phía bụi cây tuôn ra.
- Con mẹ nó! Tao vừa mới đạp trúng tổ ong! – Mặt A Nghĩa vàng ệch, tốc độ dưới chân còn nhanh hơn trước!
- Oái! – Tôi cũng không có thời gian kêu thêm, bởi vì tôi đã thấy sự hữu hiệu của thành ngữ “xông đến” diễn ra.
Đàn ong đen kịt, lỗ chỗ xoắn tít, chia làm hai đường ào về phía tôi, tôi quyết định kêu to thật nhanh:
- Sư phụ cứu mạng!
Sư phụ có đến hay không?
Không đến.
Thế nhưng khí thế của đàn ong mật thì vẫn kinh người như nghiêng trời lệch đất!
Chúng quấn lấy A Nghĩa, bức A Nghĩa nhảy xuống đất.
Đám ong khác cứ rít lên “vù vù” bên tai tôi đến điếc cả tai, tôi quýnh quáng, cũng đang muốn nhảy xuống dưới, đã nghe A Nghĩa kêu to:
- Dưới tàng cây có người! – Vì thế A Nghĩa đầu đầy vết sưng lại nhảy lên cây.
Đúng thế, dẫn ong xuống dưới cây sẽ gây hại cho người vô tội, vì vậy tôi chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, dùng sức đạp gãy một nhánh cây, sử dụng cước pháp như đá cầu, đá tung nhánh cây lên cao, đưa tay chộp lấy nhánh cây vẫn còn đầy lá, kêu to:
- A Nghĩa nhìn này!
Cây trong tay, tôi vận khởi nội lực vung múa nhánh cây, thi triển Ất Tinh kiếm pháp do tôi tự nghĩ ra quất gạt bầy ong, lá cây mang theo nội lực của tôi khua loạn ào ạt về phía bầy ong.
A Nghĩa cũng lập tức cúi người bẻ gãy hai nhánh cây, thi triển kiếm pháp kỳ lạ của nó – Tuyệt Thế Hảo Hán kiếm pháp - dùng lá cây bay múa tán loạn để công kích bầy ong.
Hai đệ nhất đại hiệp trong tương lai trên giang hồ, lần đầu tiên thi triển kiếm pháp sanh bình thực chiến ở trên cây, sử dụng đến đầm đìa tẫn trí, quất ong tơi tả.
Thời gian khi đó, nếu ở trong bất cứ quyển tiểu thuyết nào cũng sẽ được miêu tả là “trôi qua rất chậm”.
Tôi sẽ làm sáng tỏ vấn đề này.
Dưới tình huống như thế, bạn sẽ không thể cảm nhận được hàm số thời gian đang tồn tại.
Bạn sẽ không thể.
A Nghĩa cũng gào lên như tôi, song lại bị bầy ong quấn lấy, thân hình như bị rơi vào vụ nổ của bom nguyên tử, tiếng “vo ve” bao trùm khắp người nó.
Tuy có câu rằng “nhân định thắng thiên”, nhưng, lực lượng của thiên nhiên thực sự không thể khinh thường.
- Tiêu rồi! Nan địch quần hồ! – A Nghĩa quát lên.
- Sinh mạng đáng giá ngàn vàng, không thể chết trong tay đạo tặc! – Tôi gào lên, vung động nhánh cây trong tay, tạm biệt.
A Nghĩa mệt mỏi cùng cực, buông tay ngồi xuống, nhắm mắt lại, ném đi nhánh cây đã trụi lá.
Mặc dù tôi mang trên người võ công cao cường, song tôi vẫn khóc.
Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ là học sinh cao trung.
A Nghĩa nhắm mắt lại, mặc cho đám óng bám lên người như một tấm chăn bông, nó cũng chảy nước mắt.
Hoàng hôn vô cùng đẹp, bị ong đốt lép kẹp. Thơ hay! Thơ hay!
Thật vất vả, tôi nhìn ong mật bu trên người hai đứa chúng tôi châm châm chích chích, nhìn ong mật mà tâm can tan nát.
Vì thế, tôi nhìn ánh hoàng hôn, vận khởi nội lực, tích tụ lại bao lấy độc ong, đưa hai tay lên sử dụng Lăng Tiêu Hủy Nguyên Thủ lăng không phóng ra độc chất.
Cũng may là bầy ong này không phải là loại ong Bắp Cày đầy lưu manh, độc ong không quá lợi hại, những đốm sưng đỏ trên người tôi nhanh chóng xẹp bớt phân nửa, vì vậy tôi nhảy ra phía sau lưng A Nghĩa, dùng nội lực trợ giúp A Nghĩa đang kháng chiến với độc ong.
“Không sao.” A Nghĩa yếu ớt nói.
- Cậu nói nghe mệt mỏi quá. – Tôi nói, song chưởng vẫn đưa ra, rót nội lực vào.
- Cậu xem bên kia kìa! – A Nghĩa chỉ vào đám cây bên trái, tôi quay đầu lại nhìn, thế nhưng A Nghĩa lại cười sằng sặc, phóng đi, cười to nói:
- Đi trước đã!
Tôi mắng to, liều mạng đuổi theo nó.
- Đại Phật! – A Nghĩa hưng phấn hét lên.
- Xem mình đây! – Tôi cũng hét lên, cùng A Nghĩa đi đến phía dưới bức tượng phật lớn.
Tảng đá mà sư phụ viết hai chữ “Thành Công” được đặt nghiêm chỉnh trên đỉnh đầu tượng phật.
- Làm sao lên được đó? – A Nghĩa cảm thấy khó hiểu, tôi lại càng cảm thấy nghi ngờ.
Tượng Phật lớn không thể giống cột điện được, rơi xuống sẽ chết!
Huống hồ, tượng phật gần như không có điểm đặt chân, cao thẳng đứng, muốn mượn lực nhảy lên thật sự là một việc rất khó.
- Nếu sư phụ đã đặt tảng đá ở đó, nhất định là chúng ta có cách lấy được nó. – Tôi nói.
- Có đôi khi sư phụ cũng điên điên khùng khùng lắm. – A Nghĩa nói.
Tôi thực sự không cách nào phản bác lại được câu nói đó.
- Bất kể thế nào, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, chúng ta nhất định phải đến được đó. – Tôi nói, nhìn bầu trời chuyển thành màu tim tím. Nếu trời tối sầm hẳn, nhìn mọi thứ không rõ, mạng nhỏ nhất định sẽ không còn.
- Quyết định như thế đi! – A Nghĩa hằm hè xoa xoa nắm đấm.
- Để xem ai sẽ đoạt được trước. Tuy nhiên cậu cũng đừng quá miễn cưỡng, sinh mạng quan trọng hơn. – Tôi nói, trong lòng cũng cảm thấy một chút sợ hãi.
- Cậu cũng thế. – A Nghĩa nhắm mắt lại cầu khẩn. Mặc dù nó chưa hề tham gia tín ngưỡng qua một giáo phái nào cả.
- Lên!
- Lên!
Nhưng, ngay khi hai sư huynh đệ của tôi định xông lên tượng Phật thì cả hai nhất thời không cách nào có thể nhúc nhích được.
Huyệt Đinh Đông của tôi và A Nghĩa đã bị hai viên đá nhỏ từ xa bắn đến trúng huyệt, huyệt đạo bị phong bế, nhất thời không thể cử động.
- Không cần lên nữa. Các ngươi tìm tảng đá này phải không? – Một thanh âm già nua vang lên.
Chủ nhân của giọng nói đó có cặp mắt trống rỗng, không có tròng mắt.
Chỉ có một hai lỗ hõm, đen ngòm sâu thăm thẳm.
- Dẫn ta, đi tìm người đã đặt tảng đá này lên đó. – Lão già lạnh lùng nói.
Tảng đá, cứ thế nát vụn.
Lực tay khi nắm thật đáng sợ.
Tôi và A Nghĩa run rẩy, bầu trời tím rịm quỷ quái tựa hồ như muốn nuốt chửng chúng tôi.
Tôi chợt chú ý đến một thân ảnh quen thuộc đang ngồi tên con sư tử bằng đá, tò mò nhìn chúng tôi.
Gã ngoại quốc tóc vàng phóng ra một cái máy bay giấy, vẽ một vòng vào giữa tôi và A Nghĩa.
Một chiếc máy bay giấy quen quen, dường như đã từng nhìn qua.
- Đi. – Người không mắt đáng sợ lạnh lùng cất tiếng.
Người không mắt một tay chộp một đứa, bắt tôi và A Nghĩa, rời khỏi sân lớn trước tượng phật.
Tôi hoảng sợ nhưng vẫn để ý đến một điều: Một người không còn mắt, làm sao có thể di chuyển một cách dễ dàng như thế!?
Người không mắt xách tôi và A Nghĩa như hai con gà con, đi xuống rừng cây trên biển dưới núi, tung người nhảy lên, tôi chỉ cảm thấy bóng cây lướt vù vù dưới chân, cõi lòng hoàn toàn trống rỗng.
Khinh công của người không mắt cực cao, cho dù phải mang theo tôi và A Nghĩa, nhưng cước bộ vẫn nhẹ nhàng lưu loát, không hề ngập ngừng, chỉ có điều thân thể của lão lại tựa như không hề có một chút dấu hiệu nào của sự sống.
Hệt như một con cương thi có võ công siêu việt.
Sắc mặt của A Nghĩa đã trở thành trắng bệch, tôi biết nó đang suy nghĩ gì. Tôi cũng như thế….
Không thể nghi ngờ gì nữa, người không mắt này nhất định là Lam Kim!
Nếu đúng là Lam Kim, vậy, tôi và A Nghĩa chỉ còn chờ bị lóc thịt thành từng mảnh nhỏ thôi sao?
Nhưng, chẳng phải hôm qua sư phụ mới giết chết một sát thủ không mắt?
Chẳng lẽ, Lam Kim vẫn chưa chết, một ngày sau lại sống dậy, tiếp tục khiêu chiến sư phụ?
Tôi không cách nào hiểu được.
Tôi chỉ còn biết phát run, thân hình run rẩy.
Ngã tư đường bên cạnh trung tâm văn hóa dưới chân núi Bát Quái, xe cộ, người người đông đúc nườm nượp.
Người không mắt dừng lại, hỏi:
- Đi hướng nào?
Tôi yếu ớt đáp:
- Ngày hôm qua chẳng phải đã đi một lần hay sao?
Người không mắt vẫn lạnh lùng, tiếp tục hỏi:
- Đi hướng nào?
A Nghĩa vội kêu lên:
- Đi thẳng về phía trước! Sau khi vượt qua quốc lộ thì cứ tiếp tục đi thẳng!
Ngay sau đó, người không mắt dùng thân pháp kinh khủng đem tôi và A Nghĩa lao đi vùn vụt giữa làn đường đầy xe cộ, phóng về phía nhà tôi.
Người không mắt đầy quái dị xuất hiện ở khu thành thị, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý của thị dân, cũng làm tôi xuất hiện một mối nghi ngờ thật mãnh liệt.
Sát khí từ người không mắt được ẩn khuất tương đối kín kẽ, không giống như thứ sát khí lạnh lẽo âm độc như muốn cắn xé linh hồn tôi hôm qua.
Trên người lão cũng không có dấu hiệu đã thụ thương nặng trước đó.
Không lẽ người không mắt và người hôm qua lại có thể là một người thôi ư?
Tôi không dám hỏi.
Người không mắt đứng phía trước nhà tôi, hai lỗ đen trên mặt dõi về đại phá động trên lầu ba một cách quỷ dị.
Tôi và A Nghĩa lúc này tựa như hai chú cá nhỏ bị bắt lên bờ, chỉ có thể trừng to mắt.
- Biết ta là ai không? – Người không mắt nói lạnh như băng, hai tay bóp chặt cổ tôi và A Nghĩa.
Sống lưng của tôi nhất thời lạnh buốt.
- Lam Kim? – Tôi miễn cưỡng thốt lên.
Người không mắt đứng sau lưng chúng tôi, lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi cũng biết thủ đoạn của ta chứ.
Quả nhiên là Lam Kim….trong nháy mắt, tôi và A Nghĩa đã nghe được mùi nước tiểu từ người của mình.
Lam Kim, ma đầu máu lạnh này đang định trước khi tử chiến cùng sư phụ thì phải dùng thủ cấp của chúng tôi để tế cờ!?
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy lực lượng thực sự của tà ác.
Nó làm xuất hiện một cảm giác sợ hãi đủ để phá hủy tất cả mọi hy vọng của con người.
- Ngươi….mắt ngươi….mắt ngươi đâu? – A Nghĩa hỏi, hơi thở dồn dập, dường như nó muốn kéo dài thêm một chút thời gian.
- Tự móc mắt. – Đáp án của Lam Kim cũng giống hệt như máu lạnh trên đầu ngón tay của lão.
Đầu ngón tay của Lam Kim cứ nhấn sâu từng chút từng chút vào sau cổ chúng tôi, cứ hệt như là đang hưởng thụ món điểm tâm trước một bữa tiệc lớn.
Tôi nhìn vào đại phá động, trong phá động không hề có sát khí của sư phụ.
Không lẽ, giờ phút này sư phụ vẫn đang ở hái thuốc trên núi Bát Quái.
Vĩnh biệt, sư phụ.
Tuyệt vọng.
Cảm nhận nguy cơ.
Tử vong.
Trống rỗng.
Nhưng tôi lại nghĩ đến Ất Tinh.
“Phá!”
Tôi tiến về phía trước nằm xuống, đồng thời vỗ một chưởng về phía A Nghĩa.
A Nghĩa cũng ngã nằm xuống như tôi.
Lam Kim không thể nào ngờ đến việc tôi cũng có thể âm thầm vận khí phá giải huyệt đạo đã bị hắn điểm huyệt, cũng không ngờ đến tôi sẽ vỗ một chưởng khiến A Nghĩa ngã xuống.
Ngay khi Lam Kim muốn chế ngự lại hai đứa chúng tôi thì từ trong phá động bay ra hơn mười cây bút chì hiệu Tiểu Thiên Sứ, lao thẳng về phía Lam Kim.
Theo sau đợt ám khí “bút chì Thiên Sứ” là siêu cấp đại hiệp cầm trong tay cây gậy chơi Xả Linh.
Hơn mười cây bút chì cắm trên mặt đất, lớp nhựa đường nứt toác ra thành vô số rãnh nhỏ.
Nhưng không thấy Lam Kim đâu nữa.
Lam Kim đang đứng trên không trung!
Một đạo lục quang từ trên cao giáng xuống.
Một bóng đen ở dưới đất vững chãi nghênh đón.
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, máu tươi phun lên cái bóng của tôi.
“Bộp!”
Sư phụ ngã bên cạnh tôi, cười.
Nhếch môi cười.
Lam Kim bị đánh tung về phía ngọn đèn đường đối diện, theo thân đèn cong cong tuột dần xuống dưới.
Lam Kim không có trợn to mắt.
Lão đã không còn mắt.
Tuy nhiên, mi tâm của Lam Kim lại cắm một nửa thanh gậy chơi Xả Linh.
Nửa còn lại của cây gậy bị Lam Kim nắm chắc trong tay.
Trên cột đèn đường lạnh như băng, lưu lại một vệt máu.
Kết thúc.
Tôi thề, tôi sẽ thay cái chăn bông mà tôi đắp.
Chăn bông mà quấn hai người chết, không thể xem là chăn bông nữa, phải xem nó là vải quấn thây, hoặc đơn giản hơn là quan tài.
Sư phụ chôn Lam Kim ở sâu trong núi Bát Quái, sau đó trở lại đại phá động, nhìn thấy tôi và A Nghĩa vẫn kinh hoàng chưa tỉnh như trước, ngây ngốc ngồi trên giường.
- Hôm nay thực là quá nguy hiểm. – Sư phụ lấy ra vài quả trứng gà rừng, nói:
- Đêm nay phải tăng thêm thức ăn.
Tôi thở dài một hơi, nói:
- Lam Kim thực sự là đáng sợ.
A Nghĩa thì một chữ không thể nói được, tâm trí của nó vẫn bị khoảnh khắc bị bóp gáy quấn chặt lấy.
Sư phụ cất tiếng khen ngợi:
- Hay lắm, cậu giải khai được huyệt đạo, bằng không, ta cũng thực sự không nắm chắc được cơ hội xuất thủ.
A Nghĩa rốt cuộc đã mở miệng:
- Nếu Uyên…. – Hai mắt nó hoàn toàn vô thần.
Sư phụ khẽ gõ vào trán A Nghĩa, nói:
- Phải gọi là sư huynh!
A Nghĩa không thể làm gì khác hơn là phải nói:
- Nếu sư huynh không thể giải khai huyệt đạo thì hai đứa chúng con sẽ bị sư phụ phóng bút chì bắn chết ư?
Sư phụ lắc đầu nói:
- Nếu hai cậu vẫn bị khống chế, ta không còn cách nào khác là phải tự chặt đứt một tay của mình, đổi lấy sinh mạng của hai cậu với Lam Kim.
Tôi thấy cảm động dâng lên trong lòng, lại nghe sư phụ nói tiếp:
- Tuy nhiên Lam Kim hung tàn vô cùng, hơn phân nửa là hắn sẽ cắt lìa đầu các cậu để thị uy.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, thực sự là cửu tử nhất sinh.
Sư phụ gõ vỡ mấy cái trứng gà rừng, lòng đỏ đậm đặc rơi vào trong nồi lẩu nóng.
Tôi nâng nồi lẩu lên giao cho sư phụ:
- Con mệt mỏi quá, vừa phải chạy ngược chạy xuôi, sau đó lại phá giải huyệt đạo bị Lam Kim phong bế, nội lực gần như cạn sạch.
Sư phụ đưa tay nhận lấy nồi lẩu, nhưng người lại run rẩy.
- Sư phụ, người bị thương? – Tôi hoảng sợ vội hỏi.
Liên tục hai ngày hôm qua, hôm nay, sư phụ phải tử chiến với hai siêu nhất lưu cao thủ, làm sao có thể không bị thương?
Sư phụ ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Vết thương hôm qua không đáng ngại, vết thương vừa nãy mới đáng sợ, ta sợ hắn làm tổn thương đến các cậu, tinh thần hơi phân tán, bị Lam Kim vỗ một chưởng vào ngực, thiếu chút nữa cái mạng già này đã không còn.
Tôi và A Nghĩa nhìn nhau, không hẹn mà cùng đưa tay đặt lên lưng sư phụ, dùng nội lực chữa thương.
Sư phụ cũng không từ chối ý tốt của hai đứa chúng tôi, nhưng sư phụ vẫn tỏ ra hết sức nghi ngờ một chuyện, người nói:
- Ta cảm thấy mù mờ một chuyện, tại sao Lam Kim lại tự móc mắt của mình nhỉ?
A Nghĩa nhắm mắt lại nói:
- Sát thủ không mắt hôm qua không phải là sát thủ ngày hôm nay đúng không sư phụ?
Sư phụ gật đầu, nói:
- Đúng là không phải.
Tôi cũng tin là không phải.
Nhưng, người không có nhãn châu thực sự không nhiều lắm.
Siêu cấp sát thủ mà mắt trống rỗng lại càng hiếm.
Nhưng liên tục trong hai ngày, chúng tôi lại chạm trán với hai người.
Sư phụ trầm ngâm một lúc, nói:
- Sát thủ hôm qua rất lợi hại, nhưng vẫn kém sát thủ hôm nay một bậc. Nói thật là sát thủ hôm nay có đúng là Lam Kim hay không, sư phụ cũng không dám nắm chắc.
Lam Kim tự móc mắt, không lẽ là muốn để sư phụ không nhận ra hắn?
Đây là điều cổ quái nhất.
Lam Kim vốn là một người tự phụ vô song, làm sao lại phải tự hủy dung nhan, che giấu sự đặc thù của mình?
Thế nhưng, sát thủ đầu tiên cũng không có mắt, nếu không phải là Lam Kim thì là ai?
Lam Kim đã huấn luyện tay chân của mình?
Lam Kim đào tạo ra đồ đệ?
- Có lẽ sẽ không như thế, Lam Kim luôn độc lai độc vãng, không có suy nghĩ và cũng chẳng có hứng thú truyền võ công cho người khác. – Sư phụ nói như thế.
Sư phụ cảm thấy nghi nan khó lý giải về điều đó, nhưng tôi và A Nghĩa nghe đến đây lại thầm hô may mắn trong lòng.
Cái lẩu đêm hôm đó liên tục toát ra vô số những dấu chấm hỏi.
May mà, ngày thứ ba đã không có sát thủ không mắt xuất hiện.
Sau khi tôi và A Nghĩa liên tục kháng nghị, rốt cuộc sư phụ đã đồng ý cho chúng tôi luyện tập khinh công vào đêm khuya.
Tôi và A Nghĩa chỉ muốn luyện võ công cao thâm, không nghĩ đến việc cũng phải đồng thời rèn luyện khả năng chịu thẹn, bị sỉ nhục.
Bất quá, chuyện này cũng không phải là luyện khả năng chịu đàm tiếu, sỉ nhục, mà là phải gạt bỏ hết những thứ đó đi.
Vì vậy, khi màn đêm buông xuống, người người đều đã ngủ, tôi và A Nghĩa liền ăn mặc như Ninja, nhảy nhót trên những cột điện, phi hành như bay trên những ngọn cây dưới chân núi Bát Quái.
Đương nhiên tôi và A Nghĩa thật sự đã nhảy lên đến tận đầu tượng phật, trong bầu trời đêm đầy những ngôi sao.
Mặc dù dựa vào lập trường võ công huyền bí không được lưu truyền rộng rãi nên tôi không thể tiết lộ tôi và A Nghĩa đã làm thế nào để phi thân lên đầu tượng phật, nhưng tôi có thể cho bạn biết rằng, đứng ở trên đầu tượng phật ngắm sao thì thật là tuyệt.
Qua một thời gian, khinh công của tôi và A Nghĩa đã có chút thành tựu, sau đó sư phụ bắt chúng tôi đeo trên đùi hai khối chì, muốn chúng tôi không cần phải dùng sức khi khom gối, vẫn có thể nhảy nhót tới lui trên cột điện. Nói nôm na là không cho đầu gối bị gập lại, giống như con cương thi ngu ngốc cứ nhảy cà tưng trong bộ phim “Tạm Thời Dừng Hô Hấp”.
- Tại sao không cho cong đầu gối? Như thế thì làm sao mà nhảy được! – A Nghĩa kháng nghị.
- Dùng nội lực vẫn có thể nhảy! Hơn nữa thân thể càng cường tráng thì càng có thể nhảy cao! – Sư phụ vẫn rất kiên định.
- Nhưng quan trọng là luyện tập như thế có thể luyện được võ công gì? – Tôi lại cho rằng làm thế này không có ý nghĩa gì trong việc luyện tập cả.
- Luyện lực chân đến trình độ cao thì có thể xuất ra nội lực. – Sư phụ nói xong thì ném chúng tôi lên cột điện.
Không cần cong gối mà có thể nhảy, đúng là gặp quỷ mà.
Tôi và A Nghĩa tập bốn đêm cũng không thành công, không ngừng bị ngã xuống cột điện, làm ngã hư vài cái xe đạp và kinh động đến xe cảnh sát tuần tra.
Thất bại trong luyện tập khiến cho mối quan hệ giữa ba thầy trò như đóng băng lại, từ khi “Bức độc rắn luyện khí” lúc hoàng hôn, “Sáng tạo kiếm pháp tại phòng” đều không ai nói câu nào, đều lẳng lặng tự tiến hành định lượng luyện công.
Phải mất thêm mấy đêm sau này, tôi và A Nghĩa mới nhảy kiểu cương thi thành công, sau khi nhảy thành công qua được mười cột điện, ba thầy trò điên cuồng ôm nhau trong nước mắt, bao tị hiềm khi trước đều tiêu tan.
Học võ công thật tốt!
Nhiều năm sau, trong nhiều đêm, tôi vẫn đeo trên lưng một khối xi măng thật lớn, tay gạt mồ hôi luyện “cú nhảy cương thi” trên núi Bát Quát, vô tình lại khiến dân gian đồn đãi một truyền thuyết rằng: có một nhóm cương thi từ đại lục Trung Quốc thường lui tới ẩn hiện trên một ngọn núi ở Đài Loan.
Tôi nhảy nhót trên núi Bát Quái, Chương Hóa cũng theo đó xuất hiện truyền thuyết về cương thi trong núi.
Tôi nhảy ở A Lý Sơn – Gia Nghĩa, Gia Nghĩa cũng xuất hiện truyền thuyết cương thi xuất hiện.
Tôi tung tăng ở Túng cốc Hoa Đông, Hoa Đông lập tức xuất hiện lời đồn rằng cương thi từ Tây bộ đã tiến đến Đông bộ.
Nhưng đó là chuyện của ba, bốn năm sau này.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan