Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #16  
Old 25-04-2008, 06:48 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quỷ Đế
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thời gian online: 1 ngày 8 giờ 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 16
QUA SÓNG GIÓ MỌI NGƯỜI HIỆP NGHỊ
VÌ LỢI CHUNG TRAO TRUYỀN CÔNG PHU

- Mông Diện Nhân là nhân vật như thế nào?

Vừa nghe Viên Kỳ Hải thuật qua mọi chuyện, Quỷ Y Tử kinh nghi lên tiếng hỏi, Viên Kỳ Hải lắc đầu giải thích:

- Làm sao vãn bối biết được khi Mông Diện Nhân luôn che kín chân diện? Pho chưởng vừa rồi là do Mông Diện Nhân truyền thụ cho vãn bối.

Quỷ Y Tử cười gằn thành tiếng:

- Hừ ! Ngươi tưởng ta dễ dàng tin vào vài lời nói của ngươi sao?

- Tiền bối nếu không tin thì vãn bối đành chịu ! Mọi chuyện đã thật sự xảy ra như vậy !

- Vậy thì nhân vật nào vốn là Bắc Cương môn hạ đã theo chân ngươi đến đây và âm thầm ám toán ta?

Biết Quỷ Y Tử muốn hỏi đến người bí ẩn đã nhân lúc lão và Viên Kỳ Hải giao đấu để bất ngờ cười lên và hạ thủ cả hai. Viên Kỳ Hải ngơ ngác hỏi lại:

- Sao tiền bối biết là Bắc Cương môn hạ?

Quỷ Y Tử nhăn nhó:

- Bắc Cương Minh Chưởng ! Ta đâu lạ gì công phu này của bọn Bắc Cương? Ta đang chờ nghe ngươi nói đây !

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Vãn bối đâu thể biết kẻ đó là ai? Cả vãn bối cũng bị hạ thủ, suýt nữa cũng bị mất mạng như tiền bối cơ mà?

- Giữa ngươi và họ Mã kia quan hệ như thế nào? Sao hắn lại truyền thụ Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ cho ngươi?

Để trả lời câu hỏi này của Quỷ Y Tử, Viên Kỳ Hải đành phải thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trước và sau khi Tạ tổng tiêu đầu đưa Viên Kỳ Hải đến Lâm Sơn tự.

Như không tin vào câu chuyện này, Quỷ Y Tử chợt vung tay giải khai Á huyệt cho Mã trưởng lão.

- Mã Bình ! Hắn nói như thế có đúng không?

Mã Bình gật đầu:

- Đúng là như vậy !

Quỷ Y Tử thoáng sắc giận:

- Tại sao chứ? Ngươi có biết là...

Mã Bình chợt kêu lên:

- Đại ca, đệ có nhiều điều cần giải thích cho đại ca nghe, nhưng tuyệt đối không để tiểu tử kia hay biết.

Quỷ Y Tử quắc mắt nhìn Mã Bình :

- Sao lại như vậy? Trừ phi ngươi đang làm điều mờ ám nên không dám nói.

Mã Bình cười gượng:

- Đại ca không tin hỏi lại Hoa lão tứ thì rõ !

Giải á khẩu huyệt cho Hoa trưởng lão, Quỷ Y Tử chưa kịp hỏi thì nghe Hoa trưởng lão lên tiếng:

- Đây là chuyện hệ trọng, tốt hơn hết đại ca hãy điểm vào Thụy huyệt của tiểu tử đã.

Bán tin bán nghi, Quỷ Y Tử phải sau đó mới điểm vào Thụy huyệt của Viên Kỳ Hải như Hoa trưởng lão vừa nói.

oo Ngay khi thức dậy, Viên Kỳ Hải thoáng hồ nghi khi nhìn thấy địa điểm không còn như trước nữa.

Bao quanh Viên Kỳ Hải lúc này là ba người, Mã, Hoa trưởng lão và Quỷ Y Tử. Tất cả cùng hiện diện trong một động thất tối âm u !

Chờ cho Viên Kỳ Hải được dịp nhìn khắp lượt xong, Mã Bình bỗng lên tiếng trước tiên:

- Viên Kỳ Hải ! Theo như ngươi nói thì Mông Diện Nhân đã xui ngươi đi đến đây?

Viên Kỳ Hải vừa định ngồi dậy thì bị Hoa trưởng lão cản lại:

- Ngươi nên tỏ ra ngoan ngoãn thì hơn ! Lần này dù ngươi có quật cường đến đâu đi nữa, bọn ta cũng phải có thái độ với ngươi nếu như ngươi không thực tâm đáp lại.

Viên Kỳ Hải cười nhẹ:

- Vãn bối vốn luôn hành sự quang minh, nếu chư vị không có thái độ dọa dẫm, vãn bối không ngại gì mà không nói tất cả ! Không sai, chính Mông Diện Nhân đã bảo vãn bối tìm đến đây.

- Là vì nửa mảnh họa đồ Thạch Phong Thành?

Vẫn là Mã Bình tra hỏi, Viên Kỳ Hải gật đầu đáp lại:

- Đúng vậy !

- Ngươi muốn làm gì với nửa mảnh họa đồ này?

- Đến Thạch Phong Thành !

- Hừ ! Ngươi chán sống rồi sao?

- Có người vào được sao vãn bối phải sợ?

- Vậy Thạch Phong Thành Chi Thược đâu? Ngươi đã giao nó cho lão họ Tiêu thì ngươi lấy gì để đi vào Thạch Phong Thành?

Viên Kỳ Hải mỉm cười bí ẩn:

- Vật vãn bối giao ra chỉ là vật giả ! Còn vật thật vãn bối đã giấu vào một chỗ an toàn rồi.

Mã Bình nghe thế chợt nhìn sang lão Hoa và Quỷ Y Tử hàm chứa nhiều ẩn ý. Đoạn Mã Bình lại hỏi:

- Xem ra ngươi cũng có lắm tâm cơ. Nhưng với nửa mảnh họa đồ, ngươi vẫn dám đi vào Thạch Phong Thành ư?

Viên Kỳ Hải đáp:

- Chết vãn bối còn không sợ, há gì việc đi vào Thạch Phong Thành?

- Vậy nếu như ngươi không có lấy nửa mảnh họa đồ, ngươi có còn dám đi không?

Thoáng nghi ngờ, Viên Kỳ Hải nhìn qua Quỷ Y Tử.

- Không lẽ nửa mảnh họa đồ của tiền bối đã...

Quỷ Y Tử gắt:

- Bọn ta đang chờ nghe ngươi trả lời mà? Những việc khác không cần ngươi phải quan tâm.

Viên Kỳ Hải khẳng khái đáp làm cho ba lão phải khâm phục và kinh ngạc:

- Việc gì vãn bối đã quyết ý, vãn bối sẽ thực hiện cho bằng được!

Mã Bình bỗng thở ra nhè nhẹ:

- Ngươi có thể giải thích cho bọn ta nghe nguyên nhân của việc này không?

Viên Kỳ Hải sau một lúc ngẫm nghĩ liền chối từ:

- Vãn bối có một ẩn tình riêng, nên không thể giải thích được.

- Hay ngươi có người thân đã từng đi vào Thạch Phong Thành và đã thất tung nên ngươi phải đi tìm?

Viên Kỳ Hải cười gượng:

- Từ tấm bé vãn bối đã mồ côi làm gì có ai thân thích đã từng vào Thạch Phong Thành để tìm?

Mã Bình chợt chớp mắt khi nghe Viên Kỳ Hải thổ lộ điều này. Lão bỗng nói:

- Được rồi ! Bọn ta không cần tìm hiểu những việc thuộc tư sự của ngươi nữa. Tóm lại, nếu ngươi đã quyết ý đi vào Thạch Phong Thành, bọn ta sẽ trợ giúp ngươi. Đổi lại, ngươi phải làm cho bọn ta một việc.

Hơi thở như hụt hẩng, Viên Kỳ Hải vội hỏi:

- Tiền bối muốn vãn bối phải làm gì?

Mã Bình không đáp ngay. Lão nhìn Viên Kỳ Hải một lúc và nói lại:

- Ngươi đã đồng ý giúp bọn ta ư?

Thoáng một chút băn khoăn, Viên Kỳ Hải đáp:

- Nếu là việc không việc quá sức, vãn bối không từ nan !

Phẩy tay một cái, Mã Bình cất cao giọng bảo:

- Điều này thì ta đoán chắc. Nhưng là việc gì, ta sẽ giải thích sau. Trước hết ta khuyên ngươi hãy bình tâm, đừng nên kinh hãi. Nửa mảnh họa đồ của bọn ta có lẽ đã bị nhân vật lúc nãy lấy mất rồi.

Viên Kỳ Hải dù không lo lắng cũng phải kinh ngạc:

- Là Bắc Cương môn hạ ư? Chuyện xảy ra như thế nào?

Mã Bình thuật lại:

- Bọn ta vốn là tứ huynh đệ kết nghĩa. Hôm nay vì có chuyện cần tình cờ bọn ta đi về đây. Điều đầu tiên bọn ta nhìn thấy là ngươi và lão Đại cùng hôn mê bất tỉnh. Do mãi cứu tỉnh cả hai, bọn ta quên không đi lùng sục khắp nơi. Tên đó có lẽ đã nhìn thấy bọn ta xuất hiện và biết không phải là đối thủ của bọn ta nên hắn đã lẻn thoát theo lối hậu. Khi đưa ngươi vào đây, bọn ta mới biết rằng nửa mảnh họa đồ nọ đã không cánh mà bay. Ngươi có lo lắng vì chuyện này không?

Viên Kỳ Hải chầm chậm lắc đầu:

- Về việc đi vào Thạch Phong Thành thì không có vấn đề. Nếu là về bọn Bắc Cương thì đương nhiên phải có.

Ngấm ngầm thán phục lòng kiên định của Viên Kỳ Hải, Mã Bình hỏi:

- Ngươi lo lắng như thế nào?

Cười cười bí ẩn, Viên Kỳ Hải không đáp mà lại hỏi:

- Dường như chưởng pháp sở học của tiền bối lúc ở Lâm Sơn tự vẫn chưa phải là công phu thực sự phải không?

Mã Bình kinh nghi:

- Sao ngươi biết?

- Vì lần đó, tiền bối và Hoa tiền bối đâu phải là đối thủ của bọn Bắc Cương môn hạ?

Mã Bình gật đầu:

- Thật sự là như vậy mà? Ngươi vì lẽ gì lại không tin?

Viên Kỳ Hải đáp:

- Là do tiền bối vừa mới nói thôi - Ta? Ta đã nói gì?

- Tiền bối bảo tên đã lẻn lấy mất họa đồ dù chưa cùng tiền bối động thủ đã biết hắn không phải là đối thủ ! Có đúng không?

Chớp mắt vài lượt như muốn che giấu sự ngạc nhiên tột cùng, Mã Bình bảo:

- Sự thông minh của ngươi thật đáng khâm phục, ta nói thật đó.

Đến lúc này, Viên Kỳ Hải mới nói đến điều mà Mã Bình đã hỏi lúc nãy:

- Nói vậy, toàn bộ hai mảnh họa đồ đã lọt vào tay bọn Bắc Cương môn hạ. Chắc chắn bọn chúng cũng sẽ tìm đến Thạch Phong Thành. Vãn bối e rằng việc đi vào Thạch Phong Thành của vãn bối sẽ gặp nhiều khó khăn.

Hiểu được sự lo ngại của Viên Kỳ Hải, Mã Bình cười cao ngạo:

- Hừ ! Ta đã nói là bọn ta sẽ trợ giúp ngươi, ngươi bất tất phải sợ.

- Tiền bối sẽ giúp như thế nào? Mọi người sẽ cùng đi vào Thạch Phong Thành với vãn bối ư?

- Vậy thì không! Chỉ có một mình ngươi đi vào mà thôi.

Viên Kỳ Hải trở lại tâm trạng lo lắng:

- Bọn chúng chắc chắn sẽ đi vào Thạch Phong Thành, lúc đó không có chư vị cùng đồng hành, chư vị liệu có giúp được gì cho vãn bối khi vãn bối gặp bọn chúng?

Mã Bình đáp:

- Bọn ta đã bố trí đâu vào đó rồi, ngươi cứ yên tâm.

- Nhưng vãn bối không thể yên tâm khi tiền bối không chịu giải thích rõ !

Quỷ Y Tử như không chịu được sự dông dài của cả hai bên bèn nạt:

- Nói cho tiểu tư nghe đi lão nhị !

Mã Bình bật cười:

- Ngươi nghĩ sao nếu bọn ta dốc túi truyền tuyệt nghệ cho ngươi?

Viên Kỳ Hải ngơ ngaác:

- Lại luyện võ công ư?

- Ngươi làm sao rồi? Không hài lòng ư?

Viên Kỳ Hải thở ra sườn sượt:

- Không phải là không hài lòng, nhưng vãn bối không thể không lo ngại.

- Ngươi lo ngại điều gì?

Viên Kỳ Hải đáp:

- Kể luôn lần này, trước sau vãn bối đã có bốn lần nhận được lời ngỏ ý truyền dạy công phu. Và cả bốn lần đều bị người truyền thụ lợi dụng.

Mã Bình cau mặt lại:

- Sao lại là lợi dụng?

Viên Kỳ Hải giải thích:

- Lần đầu là vì bảo tồn Thạch Phong Thành Chi Thược, chính tiền bối đã truyền thụ bộ pháp cho vãn bối, đó không phải là lợi dụng sao?

Mã Bình miệng như ngậm hột thị, không thể giải thích được.

Viên Kỳ Hải lại nói:

- Lần thứ hai, cũng vì vật đó, Tiêu minh chủ đã ngỏ lời truyền dạy võ công. Lần thứ ba thì do Mông Diện Nhân ngỏ ý. Tuy vãn bối chưa thể biết Mông Diện Nhân có mưu đồ gì nhưng việc lợi dụng là điều không tránh khỏi. Và lần bây giờ là lần thứ tư, vãn bối...

Hoa trưởng lão vội lên tiếng lần này là một :

- Ngươi nghĩ bọn ta đang lợi dụng ngươi ư? Vậy thì không cần nữa, bọn ta chắc chắn sẽ tự lo liệu được ! Hừ !

Viên Kỳ Hải nhoẻn miệng cười:

- Vãn bối đâu đã nói xong, tiền bối hà cớ gì phải giận dỗi chứ?

Quay đầu nhìn Mã Bình và Quỷ Y Tử, Viên Kỳ Hải nói:

- Việc đi vào Thạch Phong Thành là do vãn bối tự đề xuất. Vãn bối chỉ lo ngại là liệu rồi đây vãn bối có phải ân hận vì hành vi mù quáng của vãn bối như lần tìm đến Quỷ Cốc Động này không?

Nghe Viên Kỳ Hải nói xong, Mã Bình và Quỷ Y Tử chợt cười lên sặc sụa, làm cho Hoa trưởng lão đang cau mặt giận dỗi cũng phải ôm bụng cười đài:

- Ha... Ha...

- Ha... Ha...

- Ha... Ha... Ha...

Kinh ngạc khôn xiết, Viên Kỳ Hải hết nhìn người này đến nhìn người kia mà vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại cười.

Chỉ khi sau đó, lúc Mã Bình thôi cười và hỏi cặn kẻ, Viên Kỳ Hải mới hiểu được cớ sự !

- Ngươi gọi nơi này là gì?

- Quỷ Cốc Động !

- Ai bảo ngươi như vậy? Là Mông Diện Nhân gì đó ư?

- Không đúng sao?

- Đương nhiên là không đúng.

- Vậy nơi này gọi như thế nào?

- Là Thương Tâm Động chứ không phải Quỷ Cốc Động !

- Thương Tâm Động?

- Phải ! Và chủ nhân của Thương Tâm Động chính là Thương Tâm Nhân Quỷ Y Tử lão đại, chứ không phải là Độc Cước Tàn Chi như ngươi đã gọi.

Hiểu ra, Viên Kỳ Hải bật kêu lên:

- Vì lẽ gì mà Mông Diện Nhân phải lừa dối vãn bối?

Mã Bình đáp:

- Theo ta hắn đích thị là kẻ muốn lợi dụng ngươi ! Và mười phần đủ mười, ta đoán hắn chính là Bắc Cương môn hạ.

- Là Bắc Cương môn hạ ư? Lẽ nào lại như vậy?

Mã Bình bảo:

- Chuyện này ngươi hãy từ từ tự tìm hiểu. Trước hết, ngươi hãy lo chuyện chú đến việc luyện công trước đã. Thế nào? Ngươi không đổi ý chứ?

Viên Kỳ Hải nghiêm giọng đáp lại:

- Đương nhiên là không.

Mã Bình gật đầu:

- Tốt ! Trong thời gian ba tuần trăng, ta hy vọng ngươi sẽ tiếp thu hết chân truyền của bọn ta.

Viên Kỳ Hải kinh ngạc:

- Phải ba tuần trăng kia à?

Mã Bình hừ lạnh:

- Còn chưa hết đâu, tiểu tử ! Sau đó ngươi còn phải hao tổn cũng một thời gian như vậy để luyện xong sở học của lão Tam nữa.

- Lão Tam nào?

Mã Bình tuần tự chỉ:

- Quách Tỉnh là lão Đại, ta là lão Nhị. Hoa lão đứng ở cuối, nếu không có lão Tam thì bọn ta cần gì xưng Tứ huynh đệ kết nghĩa?

- Tam tiền bối đâu? Sao vãn bối không nhìn thấy?

Mã Bình gằn giọng:

- Ngươi không cần phải vội. Đợi đến lúc, ngươi chắc chắn sẽ rõ.

Quay sang lão Hoa, Mã Bình bảo:

- Đến phần của lão đó, lão Tứ. Lão hành sự đi.

Nói xong, Mã Bình và Quỷ Y Tử liền quay quả bước ra. Trong động thất lúc này chỉ còn lại lão Hoa và Viên Kỳ Hải.
Tài sản của meongo75

  #17  
Old 25-04-2008, 06:49 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quỷ Đế
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thời gian online: 1 ngày 8 giờ 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 17
KHAI TRUYỀN NỘI CÔNG PHƯƠNG CÁCH LẠ
TIẾP NHẬN CÔNG PHU CÀNG LẠ HƠN

Bình!

Động thất bỗng tối sầm lại khi tiếng động nặng nề chợt vang lên.

Biết ngay là Mã Bình và Quỷ Y Tử khi rời khỏi động thất đã phong bế lại nên Viên Kỳ Hải vẫn bình thản, không hề lo sợ.

Ngược lại Viên Kỳ Hải hoàn toàn hốt hoảng khi trông thấy Hoa trưởng lão chợt vung tay lên và chộp nhanh vào người Viên Kỳ Hải.

Tràn người sang một bên, Viên Kỳ Hải bật lên tiếng kêu kinh hãi:

- Tiền bối định làm gì ?

Lão Hoa không nói một lời, cứ lẳng lặng thi triển hết chiêu thức này đến chiêu thức khác nhằm chộp vào Viên Kỳ Hải.

Bất đắc dĩ, Viên Kỳ Hải phải dùng bộ pháp được Quỷ Y Tử gọi là Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ để lẩn tránh những chiêu công của lão Hoa. Viên Kỳ Hải không ngớt kêu:

- Dừng tay nào, Hoa tiền bối !

Soạt ! Vù Soạt ! Vù Mục lực quen dần, Viên Kỳ Hải càng lúc càng lo sợ trước thần sắc kỳ lạ của lão Hoa.

Gương mặt của lão dù là câm lặng như hóa đá nhưng đôi mắt của lão vẫn để lộ ra những tia nhìn cứ như là tia hung quang vậy. Xem ra lão Hoa muốn động thủ thật sự chứ chẳng đang muốn cùng Viên Kỳ Hải đùa cợt.

Vẫn tiếp tục tránh những chiêu chộp liên hồi kỳ trận của lão Hoa, Viên Kỳ Hải tự hỏi:

- Bảo là truyền thụ võ công sao lại như thế này ? Không có khẩu quyết cũng không có tâm pháp, cách truyền thụ như thế này quả là kỳ dị.

Vì nghĩ là như vậy, Viên Kỳ Hải thay vì ra chiêu phản công thì lại vừa giương hết mục lực để quan sát từng thế thức do lão Hoa đang thi triển.

Soạt ! Vù...

Soạt ! Vù...

Để trao truyền võ công mà không có kinh văn khẩu quyết, quả là một lối trao truyền nghịch thường. Chẳng trách Viên Kỳ Hải dù đã cố công để nhìn mà vẫn không tài nào hiểu được ra ngô ra khoai !.

Không những thế, do động thất không lấy gì làm rộng, mãi rồi Viên Kỳ Hải cũng khó lòng tránh chiêu.

Chẳng đặng đừng và để tự cứu mình, Viên Kỳ Hải buộc phải phản thủ hoàn công. Nhưng trước khi ra chiêu, Viên Kỳ Hải không thể không lên tiếng báo trước:

- Hoa tiền bối! Vãn bối đành phải ra chiêu. Vãn bối cam thất lễ. Đỡ !

Vù...

Đến lúc đó lão Hoa mới gầm lên:

- Thì lão phu đang muốn hành động như vậy mà ! Đỡ này !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Hóa ra không phải lão Hoa đang trao truyền công phu như Viên Kỳ Hải nghĩ, trái lại lão chỉ muốn song phương cùng cùng động thủ mà thôi.

Không đoán được dụng ý của lão Hoa, Viên Kỳ Hải đành phải tận lực giao thủ !

Soạt ! Vù...

Ào...

Vù... Vù...

Ầm !

Do nội công tu vi không bằng lão Hoa, Viên Kỳ Hải sau mỗi lần chạm chưởng cùng lão Hoa phải trối chết lẫn tránh một hoặc hai chiêu kế tiếp của lão !

Soạt ! Vù...

Ào...

Vù... Vù...

Ầm !

Thời gian như ngừng trôi vì song phương vẫn cứ thế mà chi trì !

Động thất vẫn tối âm u và tiếng kình phong rú rít lẫn tiếng chạm kình cứ vang lên không ngớt.

Viên Kỳ Hải vẫn giữ nguyên đấu pháp một khi lão Hoa vẫn tiếp tuục ra chiêu mà không một lời giải thích hay bình phẩm.

Hơi thở của lão Hoa trì trệ trong khi Viên Kỳ Hải nhờ vào bộ pháp nên lúc tránh chiêu đã có dịp vận lực bồi nguyên.

Soạt ! Vù...

Ào...

Vù... Vù...

Ầm ! Ầm !

Từ phía lão Hoa áp lực bỗng tăng dần lên, khiến cho Viên Kỳ Hải càng thêm khốn đốn trong việc tránh chiêu. Viên Kỳ Hải buộc phải chạm chưởng nhiều hơn vì đối phương với bộ pháp nọ xem ra lão đã quá quen thuộc.

Soạt ! Vù...

Ào...

Vù... Vù...

Ầm !

Cả hai sau một lúc lâu giao chiến, kết quả như thế nào còn chưa ngã ngũ, lão Hoa bỗng kêu lên:

- Đủ rồi ! Dừng lại ! Tiểu tử !

Viên Kỳ Hải ngơ ngác ngó chừng chừng về phía lão Hoa.

Hơi thở cứ dồn dập mãi không thôi, lão chợt hỏi:

- Ngươi chưa thấm mệt sao, tiểu tử ?

Viên Kỳ Hải hoang mang:

- Mệt ư ? Vậy thì chưa !

Lão Hoa buông người ngồi xuống rồi bảo:

- Vậy ngươi chờ ta một lúc đã. Tọa công xong, ta sẽ có cách quần cho ngươi phải thấm mệt ! Hừ ! Phi... Phì...

Nhìn lão Hoa thản nhiên tọa công, Viên Kỳ Hải cứ nghĩ ngợi mãi về câu nói sau cùng của lão.

- Lão muốn ta phải thấm mệt để làm gì ? Lại là một lối truyền thụ công phu khác nữa sao. Quái lạ thật !

Được một lúc, lão Hoa mở bừng hai mắt ra. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Viên Kỳ Hải, lão ta đâm ra cũng ngơ ngác:

- Nãy giờ ngươi vẫn đứng như thế này sao ? Ngươi không tọa công để nghỉ ngơi sao, tiểu tử ?

Viên Kỳ Hải sực tỉnh:

- Hoa tiền bối ! Thực sự dụng ý của tiền bối là như thế nào ? Tại sao tiền bối phải nhất quyết làm cho vãn bối phải thấm mệt ?

- Ngươi đáp lời ta trước đã. Sao ngươi không tọa công ?

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Tọa công hay không tọa công đối với vãn bối đâu có gì khác nhau. Vãn bối vẫn cảm thấy nguyên khí không có dấu hiệu suy giảm.

Lão Hoa kinh ngạc:

- Thật vậy ư ? Được ! Chúng ta tiếp tục nữa nào !

Vù...

Viên Kỳ Hải do quyết tâm làm ra lẽ, bèn lùi dài và kêu lên:

- Khoan, nếu tiền bối không giải thích rõ nguyên nhân, vãn bối quyết không giao thủ.

Lão Hoa vẫn ra chiêu:

- Ngươi không đánh không được ! Đỡ !

Vù...

Ầm...

Thấy Viên Kỳ Hải dám đứng yên để đón nhận trọn vẹn một chưởng như vậy, lão Hoa giận dữ gầm lên:

- Ngốc tử ! Ta cần được giao thủ đỡ chiêu chứ nào cần ngươi đứng im chịu đựng ? Ngươi có làm sao không ?

Dù khí huyết trong người đang nhộn nhạo cả lên nhưng Viên Kỳ Hải vẫn khăng khăng bảo:

- Tiền bối muốn đánh thì cứ đánh. Vãn bối sẽ không động thủ nếu không hiểu rõ nguyên nhân.

Biết quá rõ bản tính quật cường không ngại chết của Viên Kỳ Hải, lão Hoa xuôi xị giải thích :

- Ta chịu ngươi đấy, tiểu tử ! Hà, thật sự ta đang tìm một lối tắt để trong vòng một tuần trăng phải truyền thụ nội công tâm pháp bản môn cho ngươi. Muốn được như vậy, trước hết cần phải quần ngươi cho kỳ thoái thân. Sau đó sẽ đọc cho ngươi nghe khẩu quyết. Ta vừa dùng chân lực của ta để giúp ngươi thấu triệt cách vận dụng chân nguyên. Ngươi không hợp tác với ta thì dù có là nửa năm ngươi cũng không tài nào thức ngộ dù là ba phần.

Viên Kỳ Hải lắc đầu chán ngán lối truyền thụ võ công của lão Hoa mới nói. Viên Kỳ Hải thở ra, hỏi:

- Như tiền bối nói, kinh văn khẩu quyết của tâm pháp này khúc chiết và khó hiểu lắm sao ?

- Không những là khó hiểu, đến việc thực hành còn khó khăn gấp bội. Trước kia ta phải mất những năm năm mới tạm gọi là tiểu thành. Lão Đại thì sáu năm, lão Nhị cũng xấp xỉ. Chỉ có lão Tam thì khá hơn, nhưng cũng phải mất bốn năm ròng rã.

Viên Kỳ Hải lộ vẻ khó tin:

- Chính vì điều này, tiền bối mới nghĩ ra biện pháp như vừa rồi ư ?

Lão Hoa gật đầu:

- Ta không nghĩ ra, là do lão Đại nhờ y thuật tinh thông đã nghĩ ra. Thôi nào, ngươi đã rõ rồi đó, bây giờ ngươi phải hợp tác với ta mới được !

Nhưng Viên Kỳ Hải vẫn đứng yên:

- Vãn bối có một ý này, tại sao tiền bối không thử đọc qua một lượt cho vãn bối nghe ? Sau đó, nếu tiền bối đã tận tình giảng giải mà vãn bối vẫn không hiểu. Chúng ta sẽ tiến hành theo biện pháp này ?

Lão Hoa há miệng như định phản bác lại, Viên Kỳ Hải cười nhẹ:

- Tính khí của vãn bối như thế nào hẳn tiền bối đã biết rồi ! Nếu tiền bối không tán thành, tiền bối bất tất phải phí công.

Thất vọng, lão Hoa đành làm theo lời Viên Kỳ Hải.

Lão đọc khẩu quyết mà vẫn luôn trông chờ Viên Kỳ Hải vì không hiểu được phải ra dấu cho lão ngừng lại.

Nhưng sự việc lại xảy ra không như lão tưởng.

Viên Kỳ Hải ngồi yên nhắm mắt suốt thời gian lão Hoa đọc kinh văn.

Không hiểu Viên Kỳ Hải có nghe hay chỉ giả vờ đang nghe, lão Hoa bỗng dừng lại.

- Sao vậy, tiền bối ? Đã hết rồi sao ?

Lão Hoa đáp:

- Hết rồi ! Thế nào ? Ngươi nghe mà có hiểu gì không?

Viên Kỳ Hải cau mày:

- Hết thật ư ? Vậy thì sao hiểu nổi ?

Lão Hoa cả mừng:

- Ngươi không hiểu là được rồi. Theo ta, biện pháp kia là hữu hiệu hơn.

Viên Kỳ Hải lắc đầu quầy quậy:

- Không phải như vậy ! Điều mà vãn bối không hiểu là ttại sao kinh văn khẩu quyết chưa gì đã hết ? Tiền bối nhớ không lầm chứ ?

Lão Hoa kinh ngạc:

- Nói vậy là ngươi có hiểu ?

- Vẫn còn mơ hồ lắm. Phải chi kinh văn đừng có hết tại đây thì...

- Thì thế nào ? Để ta đọc tiếp cho ngươi nghe.

Lão Hoa đọc tiếp thật, làm cho Viên Kỳ Hải phải nửa tin nửa ngờ.

Chờ khi lão Hoa đọc xong toàn bộ, Viên Kỳ Hải cứ ngồi im mãi không thôi. Lão Hoa cứ nhìn Viên Kỳ Hải mà phập phồng lo toan.

Lúc đó từ một góc động có người đưa thức ăn vào, lão Hoa nhận lấy và không biết là có nên kêu Viên Kỳ Hải hay không.

Cho đến lúc thức ăn đã nguội lạnh, lão vẫn chưa quyết định được điều này.

Lão hết nhìn vào thức ăn lại dõi nhìn từng động thái của Viên Kỳ Hải.

Viên Kỳ Hải vẫn không hề động đậy thân hình, làm cho lão cũng không thiết gì đến chuyện dùng bữa.

Chỉ đến lần thứ hai, có người đưa thức ăn mới vào và lấy ra phần thức ăn trước đó, lão Hoa không chịu được phải kêu lên:

- Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ điều gì vậy ?

Bừng tỉnh, Viên Kỳ Hải ngước mắt nhìn lão Hoa. Rồi đến lượt Viên Kỳ Hải phải kêu lên:

- Còn tiền bối, tiền bối đã làm sao rồi ? Sắc diện của tiền bối kém lắm, sao vậy tiền bối?

Lão Hoa thở phào ra nhẹ nhõm:

- Còn gì nữa mà không kém. Ngươi làm cho ta đến mệt nhoài thôi. Ngươi không đói sao? Đã có thức ăn đây này.

Vỡ lẽ, Viên Kỳ Hải phì cười:

- Chỉ vì đói mà sắc diện của tiền bối phải như vậy sao ? Vậy mà vãn bối cứ nghĩ...

Lão Hoa bỗng gắt:

- Ngươi nghĩ gì ? Hừ, ngươi cứ ngồi im, ta không biết là ngươi đã bị sao, vậy mà ngươi còn cười được. Ngươi có biết là ngươi ngồi bất động đã hai ngày rồi không? Còn ta, chỉ vì ngươi ta cũng phải nhịn đói và nhịn khát đủ hai ngày. Có gì đáng để cười chứ.

Viên Kỳ Hải hoang mang:

- Đã hai ngày rồi sao ? Nhanh như vậy à ? Vãn bối cứ tưởng... cứ tưởng chỉ mới đây thôi.

- Ngươi mất cảm về thời gian thật sao ? Chà, ngươi suy nghĩ điều gì đến phải nhập tâm như vậy, ngươi thử nói cho ta nghe nào.

Viên Kỳ Hải lúng túng giải thích :

- Vãn bối đâu còn gì suy nghĩ đến kinh văn khẩu quyết do tiền bối đọc ? Nội công tâm pháp này...

Hiểu sai ý của Viên Kỳ Hải, lão Hoa vội hỏi:

- Nội công tâm pháp này thì sao ? Khó thấu triệt lắm phải không?

Nhưng lão Hoa không khỏi giật mình khi nghe Viên Kỳ Hải nói ngược lại:

- Không phải như tiền bối nói đâu. Vãn bối mãi suy nghĩ vì cứ nghi ngờ rằng tại sao tâm pháp dễ luyện như thế này mà tiền bối và tam vị sư huynh đệ của tiền bối phải mất không ít năm để chỉ đạt mức tiểu thành ? Vãn bối cứ lo, không biết sự hiểu biết của vãn bối có chỗ nào không đúng không ?

Cười nửa miệng, vẻ không tin, lão Hoa hỏi:

- Ngươi hiểu ra sao ?

Viên Kỳ Hải do muốn biết hư thực đành phải giải thích cách thông hiểu cho lão Hoa nghe.

Càng nghe lão Hoa càng bàng hoàng sửng sốt. Vì như những gì Viên Kỳ Hải đang nói thì quả nhiên Viên Kỳ Hải đã thông hiểu thấu đáo về nội công tâm pháp này thật rồi.

Không nén nổi kinh ngạc, lão Hoa liền lên tiếng ngay khi Viên Kỳ Hải ngừng lại:

- Ngươi đã biết trước về nội công tâm pháp này ư ? Ai đã nói cho ngươi nghe ?

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Đây là lần đầu tiên vãn bối mới được nghe, nào có ai truyền thụ nội công tâm pháp này cho vãn bối bao giờ ?

- Vậy làm thế nào ngươi hiểu đến từng chân tơ kẻ tóc như vậy ?

Viên Kỳ Hải sau một lúc suy nghĩ để tìm lời giải thích mới nói:

- Vãn bối cứ theo việc mà luận việc thôi. Trong nội thể mỗi người, để nối kết ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ lại với nhau là những kinh mạch. Trong đó có những đại kinh mạch và những tiểu kinh mạch. Cũng như những sông lớn sông bé đều đổ ra đại dương thì những kinh mạch này phải dẫn lưu chân khí về bể chứa vô tận là Đan điền. Ngược lại, như khi thủy triều lên mọi dòng sông đều đầy ấp những nước, các kinh mạch khi được ta điều khí vận lực cũng phải ẩn tàng những chân nguyên nội thể. Nội công tâm pháp này ngoài việc giúp người ta luyện được tăng triển nội khí, còn chỉ vẽ cho ta những phương cách vận công ngắn nhất nhưng đạt hiệu quả nhanh nhất, giúp ta nhanh chóng phát kình khí đối địch. Vãn bối hiểu như thế có đúng không ?

Trong lòng động thất tuy không lấy gì làm nóng bức nhưng lão Hoa lại đang xuất hạn mồ hôi khi nghe Viên Kỳ Hải giải thích thật trôi chảy.

- Hiểu thì ngươi hiểu đúng rồi đó. Nhưng liệu ngươi có thực hành được như ngươi nói không ?

Viên Kỳ Hải mỉm cười tự tin:

- Tiền bối cứ thử xem.

Để chứng nghiệm một điều hoàn toàn phi lý theo nhận định của lão Hoa. Lão Hoa liền nói:

- Được, do công phu bản môn có điểm khác biệt lớn so với các loại công phu của các võ phái, pho chưởng mà ta sắp đọc khẩu quyết cho ngươi nghe, chỉ có thể vận dụng được một khi ngươi vận khí đúng với nội công tâm pháp bản môn. Ta không tin là ngươi thực hiện được. Nghe này.

Đúng như lão Hoa vừa đề tĩnh, Viên Kỳ Hải sau khi nghe lão Hoa đọc xong khẩu quyết của pho chưởng nọ liền nghiệm thấy rằng, muốn vận dụng chân lực để thực hiện được pho chưởng đó, Viên Kỳ Hải không thể vận khí như trước đây đã từng vận khí. Chỉ có vận khí theo đúng đường lối cu/a nội công tâm pháp kia thì pho chưởng này mới phát ra thành kình lực.

Nhìn Viên Kỳ Hải xoay trở một cách khó khăn để xuất lực tạo thành chưởng kình, lão Hoa tủm tỉm cười mãi không thôi. Đó là lúc Viên Kỳ Hải đang vận khí theo đường lối thông thường.

Hiểu ý nghĩa nụ cười tủm tỉm của lão Hoa, Viên Kỳ Hải bỗng nạt khẽ:

- Xem đây !

Nhanh như chớp Viên Kỳ Hải vừa vận khí theo đúng tâm pháp nọ, chưởng kình liền xuất hiện.

Vù... Vù...

Do không có đối tượng để phát kình, Viên Kỳ Hải đành phải hướng kình về một bên vách đá của động thất.

Ào...

Ầm !

Kinh ngạc đến tột cùng trước cảnh tượng này, lão Hoa giẫm chân gào lên:

- Đúng rồi !

Rồi quên cả đói khát, trong cơn phấn khích, lão Hoa vội vã đọc cho Viên Kỳ Hải nghe toàn bộ kinh văn khẩu quyết của pho chưởng kia, gồm thất thất tứ thập cửu thức (bảy bảy bốn mươi chín chiêu).

Nghe đến đâu Viên Kỳ Hải vận lực và thực hành đến đó.

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Ánh dương quang cứ tuần tự ùa vào động thức theo những chỗ nứt rạn do chưởng lực của Viên Kỳ Hải chạm vào.

Và hàng tràng những tiếng chấn động cứ đập bùng bùng vào thính giác của cả hai. Khiến cho sau đó, lúc Viên Kỳ Hải không còn kình phát nữa, lão Hoa vừa nhảy vừa reo lên vui mừng, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn không nghe được lời nào.

Nếu như Viên Kỳ Hải nghe được có lẽ đã hiểu chủ nhân của bốn vị huynh đệ lão Hoa là ai và đã tránh được nhiều điều hiểu lầm đáng tiếc sau này.

Đó là chuyện về sau, còn bây giờ các thính giác đã trở lại với cả hai, Viên Kỳ Hải nghe lão Hoa lảm nhảm hỏi:

- Sao không thấy lão Đại và lão Nhị chạy đến kìa ? Không lẽ những tiếng chấn kình này không đủ lọt vào tai hai lão và làm cho hai lão phải kinh ngạc và chạy đến để xem hay sao ? Lạ thật ?

Quay người lại, lão Hoa căn dặn Viên Kỳ Hải :

- Ngươi cứ đứng yên ở đây. Để ta gọi hai lão đến đây và cho hai lão cùng xem một sự bất ngờ lý thú.

Vút !

Mới lao chừng hơn một trượng, lão Hoa lại dừng chân và căn dặn tiếp:

- Ta sẽ quay lại ngay, ngươi không được nôn nóng, bỏ chạy lung tung mà hư việc đó.

Vút !

Nhìn lão Hoa vì quá mừng nên tự bộc lộ những thái độ chẳng khác nào một đứa trẻ, là tâm tư chân thành nhất của lão Hoa mà đến bây giờ Viên Kỳ Hải mới hiểu, Viên Kỳ Hải cứ bồi hồi không nguôi.

Điều khiến cho Viên Kỳ Hải phải ân hận nhất đó là việc Viên Kỳ Hải còn chưa dám tiết lộ cho lão Hoa biết rằng:

chính nhờ Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ mà Viên Kỳ Hải đã dễ dàng hiểu thấu đáo nội công tâm pháp nọ.

Đối với bọn lão Hoa, nội công nọ quả là khó hiểu và khó luyện. Nhưng đối với Viên Kỳ Hải, vì toàn bộ những kinh mạch liên kết các huyệt đạo lại với nhau đã được hai bức họa nhân đồ nọ ghi vẽ lại rất rõ, chỉ cần dựa theo kinh văn khẩu quyết của nội công tâm pháp đó, Viên Kỳ Hải sau khi đối chiếu và so sánh sự sai biệt của cả hai phương cách vận khí, việc thực hành còn lại không tạo chút khó khăn nào cho Viên Kỳ Hải.

Chờ đã lâu, thức ăn thì Viên Kỳ Hải đã dùng, vẫn không thấy lão Hoa quay lại, Viên Kỳ Hải vì quá nôn nóng, quá bồn chồn nên không thể chờ được nữa.

Nhắm vào phương hướng lúc nãy lão Hoa đã bỏ đi, Viên Kỳ Hải phóng người lao đi.

Vút !
Tài sản của meongo75

  #18  
Old 25-04-2008, 06:50 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quỷ Đế
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thời gian online: 1 ngày 8 giờ 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 18
VÌ CHỦ NHÂN TẬN TRUNG ĐẾN CHẾT
GIỮA HIỂM CẢNH VẪN TRUYỀN CÔNG PHU

Cảnh đang diễn ra bên ngoài Thương Tâm Động quả là thương tâm tột cùng.

Viên Kỳ Hải vừa nhìn thấy dù không muốn cũng phải động sát cơ với sát khí dâng trào vùn vụt.

Tại một mảnh đất bằng có phạm vi trên ba trượng vuông, vây quanh ba lão Quỷ Y Tử, Mã Bình và lão Hoa là một bọn che kín chân diện gồm những mười tên.

Bọn này luôn thi triển những môn công phu âm độc, có cả Hắc Sát Phi Trảo, để quyết dồn ba nhân vật đối phương vào tử địa.

Và dường như ý đồ này của bọn chúng sắp trở thành hiện thực.

Vì Quỷ Y Tử với một chân trụ vững đang vũ lộng đến độ chót của ngọn trường tiên dài đến một trượng rưỡi, cốt khống chế được tên địch nào hay tên địch nấy, không cho thâm nhập thêm nữa vào bên trong tầm của ngọn trường tiên.

Bên trong tầm của ngọn trường tiên lúc này là lão Mã Bình đang vất vả ngăn chận ba địch nhân đã thâm nhập vào trước đó.

Và rồi ngay dưới chân của Quỷ Y Tử, tức là trung tâm của trận chiến là lão Hoa.

Khóe miệng vừa đầy máu, lão Hoa dù đang sức cùng lực kiệt nhưng vẫn hờm sẵn song chưởng.

Chỉ cần một tên địch nào lách qua được Mã Bình, lão Hoa tất sẽ vung chưởng đánh bật ra.

Tựu trung, trận chiến không cân sức này được chia thành ba lớp.

Lớp ngoài cùng gồm bảy tên che kín chân diện đang bị Quỷ Y Tử dùng trường tiên ngăn cản.

Lớp ở giữa, do đã có bên tên thâm nhập nên Mã Bình phải tận lực ngăn lại, không cho địch nhân sấn vào hòng gây nguy hại cho chủ nhân của ngọn trường tiên là Quỷ Y Tử.

Còn lớp cuối cùng là tại trung tâm, lão Hoa nào dám tọa công điều lực ? Vì nếu có địch nhân xâm nhập vào, lọt được qua lớp chắn ở giữa là Mã Bình, và nếu lão Hoa không ra tay đối kháng tên đó sẽ uy hiếp được Quỷ Y Tử và làm cho tiên pháp của Quỷ Y Tử phải rối loạn.

Lượt qua tình thế, Viên Kỳ Hải hiểu rằng bọn địch nhân ở bên ngoài chỉ cần có thêm một tên nữa vừa qua được tầm khống chế của Quỷ Y Tử, Mã Bình do không đương cự được một lúc bốn tên, lão Hoa tất sẽ vong mạng, và dẫn theo đó là tính mạng của Quỷ Y Tử bị lâm nguy do chính tên địch nhân thứ tư đó.

Hoặc giả Mã Bình vì lơi lỏng để cho một trong ba tên địch nhân lọt vào được chính giữa, tình thế sẽ là hung hiểm cho cả ba vị huynh đệ kết nghĩa của Mã Bình.

Do đó, dù đang bấn loạn đến hoang mang, Quỷ Y Tử và Mã Bình vẫn cố sức chi trì cục diện tạm gọi là cân bằng này.

Nhưng sức người có hạn, cục diện này chắc chắn sẽ không chi trì được lâu nếu như không có kỳ tích hoặc không có ai xuất hiện tiếp trợ cho ba người Mã Bình.

Hiểu được hiện trạng bất chấp là có đủ năng lực hay không, Viên Kỳ Hải bèn bất thần tung người lao đến.

Vút !

Phát hiện hành động này của Viên Kỳ Hải, Quỷ Y Tử và Mã Bình do không còn hơi suức để kêu đành troợn mắt nhìn Viên Kỳ Hải hàm nhiều ý nghĩa.

Lao đến vừa tầm, Viên Kỳ Hải vừa vung chưởng vừa gầm lên:

- Bọn ác nhân đê tiện ! Đỡ !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Qúa bất ngờ, một trong bảy tên che kín chân diện ở vòng ngoài liền vung chưởng. Hắn bị đẩy bật vào bên trong, lọt qua vùng tiên ảnh của Quỷ Y Tử.

Trận chiến ngay lập tức bị biến đổi.

Do có thêm một người hiện diện ở bên trong, dù tên này không còn năng lực để tiếp trợ ba tên đồng bọn, nhưng sự hiện diện của hắn trong nhất thời làm cho Mã Bình phải rối loạn.

Nhân cơ hội này, một trong ba tên địch nhân vội vàng vượt qua Mã Bình và lao vút đến chỗ lão Hoa.

Hắn rít lên giận dữ:

- Hoa Mãn Thiên ! Nạp mạng.

Vù...

Lão Hoa giương khóe miệng còn dính đầy máu ra để cười thành tiếng:

- Hừ !

Và lão Hoa cũng hất mạnh song chưởng ra nhằm đối chọi với chưởng kình của địch nhân.

Tuy nhiên tên nọ đâu thiết gì việc hạ sát một nhân vật kể như đã vô dụng là lão Hoa. Hắn chỉ vờ dương đông kích tây mà thôi.

Lẳng lặng một cách âm độc, tên nọ hướng về Quỷ Y Tử để vẩy ra một chiêu Hắc Sát Phi Trảo.

Viu...

Đó là ở bên trong, còn ở vòng ngoài ngay khi có sự xuất hiện quá bất ngờ của Viên Kỳ Hải, một tên liền quay ra lo quần thảo với Viên Kỳ Hải.

Hắn quát:

- Tiểu tử vô tri ! Là ngươi muốn chết ! Đỡ !

Víu... Víu...

Lần đầu tiên phải đối phó với Hắc Sát Phi Trảo do đối phương thi triển, Viên Kỳ Hải do ấn tượng trước đây nên có phần bối rối. Tung chưởng và là tung chậm nên.

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Soạt !

Ngọn Hắc Sát Phi Trảo chỉ suýt nữa chạm vào da thịt của Viên Kỳ Hải.

Nhìn ống tay áo bên hữu bị đứt rời, Viên Kỳ Hải bồng nhó lại cảnh tượng trước kia đã bị mất ống tay áo bên tả cũng do Hắc Sát Phi Trảo gây ra.

Bừng bừng sắc giận, Viên Kỳ Hải quên cả sợ liền chủ động lao lên:

- Bọn Bắc Cương môn hạ các ngươi, tên nào cũng đáng chết. Tiếp chưởng này ! Đỡ này ! Còn nữa này !

Vù...

Ào...

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Ba lần gầm là ba lần tung chưởng, pho chưởng chưa biết danh xưng đó lão Hoa mới truyền thụ liền được Viên Kỳ Hải vũ lộng đến tột cùng.

Song phương chưa phân thắng bại, Viên Kỳ Hải thoắt rùng mình khi nghe những tiếng gầm thét điên loạn:

- Tất cả xông lên đi ! Lão Độc Cước đã trúng trảo rồi.

- Quỷ Y Tử ! Lần này đố lão thoát khỏi chữ tử ! Đỡ !

Còn nhiều những tiếng gầm thét, tất cả đã làm cho Viên Kỳ Hải phải đưa mắt nhìn qua cục diện.

Hiện tại, ngoài một tên đã phải thảm tử không hiểu có phải là tên lúc nãy bị Viên Kỳ Hải xô vào không ? Và không biết là do ai giết hắn ?

- Tám tên còn lại thì đang quần công loạn dã để vây hãm Quỷ Y Tử ba người.

Không kể lão Hoa bây giờ buộc phải nhắm mắt tọa công, Quỷ Y Tử và Mã Bình đành phải đấu lưng hiệp lực chống đỡ sự vây công của tám tên đối phương.

Trước tình thế nguy kịch này, Viên Kỳ Hải nào dám ham chiến với một tên Bắc Cương môn hạ Ở bên ngoài.

Sau một vài ý nghĩ, Viên Kỳ Hải bỗng ngẩng mặt rú lên:

- Ụ. Ú...

Thoắt tả thoắt hữu, Viên Kỳ Hải chỉ sau vài lần thi triển bộ pháp vô danh đã tiếp cận sát vào đối phương một cách bất ngờ.

Bất kỳ xuất ý, Viên Kỳ Hải bèn vung tay, chiếu theo thủ pháp Triệt Căn Mạch mà Mã Bình đã từng thi triển trên người Viên Kỳ Hải. Do một lần nếm trái, Viên Kỳ Hải đã tự nhớ lấy và thông thuộc thủ pháp tàn độc này, để giờ điểm loạn vào người đối phương.

Hự ! Phịch !

Tên nọ vừa ngã xuống, Viên Kỳ Hải vội ngoặc người và lao đến giúp cho Mã Bình và Quỷ Y Tử.

Không ngờ ở phía sau lại có kẻ địch xuất hiện, một tên nữa trong bọn tám tên liền nhận phải một kình của Viên Kỳ Hải quật vào, ngay khi Viên Kỳ Hải quát lên:

- Phường vô sỉ ! Đỡ !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Tâm ý chừng như liên thông, bảy tên còn lại trong nháy mắt liền nhảy lùi lại. Đợi khi Viên Kỳ Hải tự động tiến vào với Mã Bình và Quỷ Y Tử, bọn chúng lại vận lực công tiếp, hình thành thế vây công như cũ.

Dù ít dù nhiều Mã Bình và Quỷ Y Tử cũng nhờ đó mà có dịp đổi hơi. Và khi bọn Bắc Cương môn hạ tiếp tục vây công, Quỷ Y Tử bỗng gầm lên:

- Lão Nhị ! Hãy tiếp ta một tay nào !

Vù...

Ào...

Tâm ý của Mã Bình và Quỷ Y Tử cũng liên thông với nhau không kém gì bọn kia. Ngay khi nghe Quỷ Y Tử gầm như thế, Mã Bình lập tức áng hữu chưởng vào Linh đài huyệt của Quỷ Y Tử.

Với nội lực chợt tăng lên gấp đôi, Quỷ Y Tử vùng thét lên:

- Lui nào ! Lui lại nào !

Vù...

Vù...

Bốn tên phía trước, ba tên phía sau, cả hai nhóm đến phải lùi lại khi bị Quỷ Y Tử lần lượt hướng vào từng nhóm để quật vào mỗi nhóm một chưởng có uy lực bỗng tăng trưởng.

Ầm !

Ầm !

Không hề chậm trễ, Quỷ Y Tử vừa xóc bàn tay liền nhận được phần cuối của ngọn trường tiên do Mã Bình khom người nhặt lại và trao cho.

Viu... Viu...

Trước lúc bọn kia hợp lực định xong vào, những chiêu thức do Quỷ Y Tử vũ lộng trường tiên mà bỗng hóa ra bức rào chắn để ngăn chặn bọn chúng từ xa.

Tình thế liền diễn ra như cũ, chỉ có khác là bọn kia do chỉ còn bảy tên nên chưa có cách nào xông qua lớp rào chắn Quỷ Y Tử.

Nhờ đó Mã Bình mới có dịp ngơi nghỉ.

Nhân cơ hội này, Mã Bình khẽ lên tiếng hỏi Viên Kỳ Hải:

- Theo lão Hoa nói, ngươi đã thấu đáo nội công tâm pháp bản môn và đã luyện xong pho chưởng do lão Hoa truyền thụ ?

Viên Kỳ Hải đau xót nhìn vào lão Hoa vẫn đang tọa công và đáp:

- Đúng vậy !

Mã Bình liền gật đầu:

- Trong tình thế này, không biết ta có dịp để giải thích cho ngươi nghe không nữa. Ngươi hãy chú tâm nghe ta nói đây.

Viên Kỳ Hải đang chờ nghe Mã Bình lên tiếng, hoặc căn dặn hoặc thố lộ những điều bí mật, tai lại nghe Quỷ Y Tử thảng thố kêu lên:

- Lão Nhị cẩn trọng.

Đưa mắt nhìn ra, Viên Kỳ Hải hiểu tại sao Quỷ Y Tử phải kêu như vậy.

Do bọn ác nhân không hiểu sao đã giải phá được thủ pháp Triệt Căn Mạch nên tên vừa rồi bị Viên Kỳ Hải hạ thủ bây giờ đang cùng hiệp lực với đồng bọn. Đồng thời, tên mới bị trúng chưởng cũng gắng gượng liên tay với tám tên kia làm cho áp lực của bọn chúng phải tăng lên.

Vòng tiên ảnh của Quỷ Y Tử vì không sao ngăn được địh nhân có những chín tên nên đang có hai tên vượt qua, buộc Quỷ Y Tử phải lên tiếng cảnh động.

Thấy thế Mã Bình liền lao ra ngăn chặn hai tên nọ lại. Trước khi đó, Mã Bình bỗng kêu lên dặn Viên Kỳ Hải:

- Viên Kỳ Hải! Phần của ngươi là bảo vệ cho lão Hoa và lão Đại. Rồi lão Hoa sẽ thay ta giải thích tất cả cho ngươi hiểu ! Nhớ đấy !

Trong thời gian chờ đợi, vì không biết phải làm gì, Viên Kỳ Hải đành đưa mắt dõi nhìn những chiêu thức đầy biến hóa của Quỷ Y Tử.

Nhận ra điều này, Quỷ Y Tử không hiểu đã suy nghĩ như thế nào chợt lên tiếng:

- Ngươi đang nhìn chiêu thức của ta đấy à ? Nghe đây tiểu tử. Do ta vì thành một phế nhân nên đã dùng trường thiên thay cho trường kiếm. Đây là thứ kiếm pháp thoát thai mà thành, ngươi có nhìn thì nhìn nhưng đừng quá chú trọng hình thức và rập khuôn như ta. Hãy nghe đây ! Khẩu quyết của Tứ Tượng Kiếm Pháp này là...

Không bỏ lỡ cơ hội dù đang cùng địch nhân giao chiến và là giao chiến thập tử nhất sinh, Quỷ Y Tử vẫn nghĩ cách truyền thụ Tứ Tượng Kiếm Pháp cho Viên Kỳ Hải.

Vốn đã thỏa thuận với nhau, Viên Kỳ Hải phải tiếp thụ chân truyền của bọn Mã Bình, và bây giờ Quỷ Y Tử đang lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, Viên Kỳ Hải không thể không lắng nghe.

Mãi nghe đến quên cả thực tại, Viên Kỳ Hải đột nhiên cảm thấy lạnh người khi nghe có bàn tay của ai đó chạm vào thân.

Chưa kịp quay lại xem xét, một thanh âm bỗng ri rỉ bên tai lọt vào tai Viên Kỳ Hải:

- Tiểu tử ! Là ta đây, ngươi chớ nên hốt hoảng. Hãy nghe ta căn dặn đây.

Biết là âm thanh của lão Hoa, Viên Kỳ Hải chợt nhớ lời nói vừa rồi của Mã Bình bèn ngồi im chờ nghe những điều lão Hoa sắp thố lộ.

Âm thanh của lão Hoa tiếp tục vang vào tai Viên Kỳ Hải:

- Tình thế này nếu bọn ta muốn bảo toàn được tính mạng, chắc chỉ còn nhờ vào ngươi mà thôi.

Không ngờ lại nghe lão Hoa nói những lời này, Viên Kỳ Hải mấp máy môi như muốn bảo lão hãy căn dặn những điều cần thiết.

Đoán được những gì Viên Kỳ Hải sắp nói, lão Hoa chợt gằn lên:

- Chuyện sống chết là chuyện quan trọng, ngươi lo gì chứ ? Nghe này, ta biết lão Đại sẽ không chi trì được bao lâu nữa, vì lão Đại đã phải dùng đến Thúc Nguyên Bảo Mệnh đơn rồi. Ngươi phải giúp bọn ta và nhất là phải bảo trì sinh mạng của lão Đại. Ngươi có tán thành không?

Viên Kỳ Hải vừa gật đầu liền nghe lão Hoa bảo:

- Bây giờ ngươi mau mau vận khí theo tâm pháp nội công ta đã truyền thụ. Khi nào nghe ta hô lên, ngươi dồn toàn bộ chân lực và phát chưởng, nhớ chưa ?

Viên Kỳ Hải lại gật đầu và một luồng nhiệt khí bỗng xộc vào người Viên Kỳ Hải qua Linh đài huyệt.

Nhớ lại lần hợp lực lúc mới rồi của Quỷ Y Tử và Mã Bình, đã bức lui được địch nhân, Viên Kỳ Hải định bụng là lão Hoa đang muốn hành động y như vậy nên cứ yên tâm vận khí theo tâm pháp nội công nọ.

Chờ mãi vẫn không nghe tiếng hô hoáng của lão Hoa, ngược lại Viên Kỳ Hải cảm nhận rằng luồng nhiệt khí nọ trút mãi không thôi vào bản thân.

Viên Kỳ Hải càng lúc càng nghi ngờ về hành động của lão Hoa, nhất là khi Viên Kỳ Hải cảm thấy luồng nhiệt khí của lão Hoa cứ tuôn chảy ào ào vào thẳng đan điền.

Viên Kỳ Hải ngờ vực thầm nghĩ:

- Lúc này Mã tiền bối chỉ áp tay vào là Quỷ Y Tử tiền bối đã phát chưởng, tại sao bây giờ Hoa tiền bối lại làm khác đi ? Nếu là hợp lực thì đâu cần phải lâu như vậy ? Trừ phi... Trừ phi Hoa tiền bối muốn ban tặng cho ta toàn bộ chân nguyên nội lực mới có thái độ này.

Dù đang ngờ vực như vậy, nhưng Viên Kỳ Hải nào dám lơ là việc vận công như lão Hoa đã dặn?

Để khi nào lão Hoa hô hoán Viên Kỳ Hải mới kịp thời phát chưởng như lão Hoa mong muốn.

Thời gian chờ lão Hoa hô hoán dài tưởng chừng như vô tận.

Viên Kỳ Hải chợt cảm nhận rung động toàn thân khi luồng nhiệt khí kia đang tuôn chảy như suối nguồn đột nhiên ngừng hẳn lại.

“Thoát lực? Tại sao” Hai chữ vừa trỗi dậy trong tâm trí, Viên Kỳ Hải cũng đồng thời quay người lại.

Viên Kỳ Hải bật kêu lên kinh hoàng:

- Hoa tiền bối!

Tiếng kêu của Viên Kỳ Hải ngay lập tức làm cho Quỷ Y Tử và Mã Bình thoạt nhìn đã hiểu ngay cơ sự.

Mã Bình vụt kêu lên:

- Hoa lão tứ !

Bùng ! Hự !

Bùng ! Hự !

Như người vừa nhận được nguồn tiếp trợ dồi dào, Mã Bình vận hai chưởng tận lực bình sinh liền hất bay hai tên che kín chân diện ra khỏi tầm tiên ảnh của Quỷ Y Tử.

Còn lão Quỷ Y Tử vùng cười lên hết sức quái dị :

- Ha... Ha... Ha...

Cũng như Mã Bình, tiên pháp của Quỷ Y Tử bỗng tăng uy lực đến bội phần.

Viu... Viu...

Mã Bình sau khi loại bỏ hai kẻ địch liền lao đến chụp vào uyển mạch của lão Hoa.

Như chỉ chờ có thế, lão Hoa bỗng thốt lên mấy tiếng sau cùng:

- Vì chủ nhân đệ phải đi trước... thôi...!

Buông uyển mạch tay của lão Hoa ra, Mã Bình đứng ào dậy với sắc mặt như đang được lớp băng dày che phủ.

Mã Bình nhìn chằm chằm vào mấy tên che kín chân diện còn lại bằng cái nhìn như muốn phanh thây xé thịt bọn chúng.

Nhưng sau một lúc nhìn như thế, Mã Bình chợt kinh tâm động phách trước uy lực đầy bất ngờ của tiên pháp do lão Đại Quỷ Y Tử thi triển.

Viên Kỳ Hải cũng cảm thấy lạ nên cùng nhìn vào Quỷ Y Tử như Mã Bình đang nhìn.

Sắc diện của Quỷ Y Tử vốn xấu xí bây giờ lại càng khó coi hơn. Thần quang lấp lánh như hai ánh sao. Quỷ Y Tử không ngớt cười khi khai triển tiên pháp đến tột độ.

- Ha... Ha... Ha...

Viu... Viu...

Quỷ Y Tử chỉ ngưng cười khi nghe Mã Bình gào lên:

- Đại ca !

Tiếng cười ma quái của Quỷ Y Tử vụt đổi thành tiếng nấc nghẹn. Vẫn giữ nguyên tiên pháp, Quỷ Y Tử cất giọng khàn khàn căn dặn Mã Bình:

- Lão Nhị ! Ta không xong rồi. Lão Nhị phải thay ta thành toàn cho tiểu tử ! Hãy lấy việc ủy thác của chủ nhân làm trọng đừng có quá thương tâm. Hãy báo thù cho ta. Ha... Ha... Ha...

Viu... viu...

Chát ! Chát ! Chát !

Hự ! Hự ! Hự !

Tay chân như rụng rời, Mã Bình buông người té ngồi xuống. Cho đến lúc đó ngọn trường tiên của Quỷ Y Tử sau ba tiếng chấn động đã đưa ba tên ác ma về chầu diêm vương.

Thoạt nhớ lại những gì lão Hoa có nói:

“... là do Thúc Nguyên Bảo Mệnh đơn nên Quỷ Y Tử tiền bối phải biến đổi như thế sao ?” Và Viên Kỳ Hải định chớp động thân hình khi nhìn thấy bốn tên còn lại nhân lúc tiên pháp của Quỷ Y Tử thoáng ngừng lại cùng nhảy xổ vào.

Tuy nhiên, Mã Bình bỗng đưa tay giữa Viên Kỳ Hải lại. Mã Bình còn rít lên khe khẽ nhưng giọng nói thật bi thương:

- Đừng, tiểu tử. Ngươi hãy nhìn cho kỹ tuyệt chiêu chuối cùng của lão Đại kìa.

Đúng lúc đó bốn tên lao vào gần bên, Quỷ Y Tử gầm lên thật to :

- Nhất Kiếm Trảm Quần Ma ! C... H... Ế... T...!

Với mục lực giương ra đến tột độ, Viên Kỳ Hải bỗng nhìn thấy Quỷ Y Tử chuyển đổi đầu trường tiên. Lấy phần ngọn làm phần gốc và ngược lại, Quỷ Y Tử sử dụng phần cán của ngọn trường tiên, chỉ còn dài đúng ba thước bằng một thanh trường kiếm bình thường, để thi triển tuyệt chiêu cuối cùng là Nhất Kiếm Trảm Quần Ma !

Veo... Veo...

Oa ! Oa ! Oa ! Oa !

Phịch ! Phịch ! Phịch ! Phịch !

Uy lực của tuyệt chiêu cuối cùng này quả là vô tiền khoáng hậu. Đầu của bốn tên kia trong chớp mắt đã bị cán roi trường tiên quật trúng não bộ và vỡ ra.

Ngay khi bốn tên đó phải ngã vật ra về bốn phía. Viên Kỳ Hải thất thần nhìn thấy Quỷ Y Tử cũng buông trường tiên và khuỵu người ngã xuống.

Phịch!

Thế là hết ! Trận quyết chiến đẫm máu bỗng dừng lại. Sự hoang vu tĩnh mịch xuống Thương Tâm Động cũng trở về như nó vốn vậy.

Đó đây là mười hai thi thể nằm bất động với hai người tuy còn sống hẳn hoi nhưng cũng bất động như hóa đá.

Nếu Viên Kỳ Hải phải bất động trước một cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn thì lão Nhị Mã Bình vì quá thương tâm cho cái chết thảm của hai vị đệ huynh cũng phải chết lặng.

Một lý do khác nữa buộc Viên Kỳ Hải phải bất động. Đó là Viên Kỳ Hải đang băn khoăn tự hỏi nhiều điều:

- Nếu như Quỷ Y Tử tiền bối không dùng trường tiên mà dùng kiếm, và Quỷ Y Tử tiền bối thi triển tuyệt chiêu kia vào lúc đầu, tình thế sẽ ra sao ? Mọi người có phải có một kết cục khác, tốt đẹp hơn không? Còn nữa, chủ nhân của họ là ai mà họ phải tận tụy đến vậy, không kể gì chết ? Thật sự bọn họ là chánh phái hay là tà môn... ?
Tài sản của meongo75

  #19  
Old 25-04-2008, 06:51 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quỷ Đế
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thời gian online: 1 ngày 8 giờ 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 19
SAU THẢM TRẠNG THANH LONG XUẤT HIỆN
HẾT THANH LONG ĐẾN CÁI BANG

Với tâm trạng đang mang nhiều nghi vấn như vậy, Viên Kỳ Hải chợt nhích động thân hình định lên tiếng nói với lão Mã Bình.

Mã Bình đang chết lặng bỗng gầm lên:

- Ai ?

Vút !

Viên Kỳ Hải giật mình đánh thót. Đưa mắt nhìn theo bóng ảnh của Mã Bình, Viên Kỳ Hải chợt bàng hoàng ngơ ngác trước sự xuất hiện cùng một lúc của mười nhân vật nữa.

Mười nhân vật này tuy không hề che kín chân diện như bọn Bắc Cương môn hạ, nhưng sự xuất hiện không đúng lúc của bọn họ như khích nộ lão Mã Bình.

Vừa lao đến bọn người này, Mã Bình chợt quát lên:

- Bọn ngươi đến đây là tìm cái chết ! Đỡ !

Vù...

Ào... Ào...

Trước lối ra chiêu quá nặng nề của Mã Bình, bọn người vừa xuất hiện hoảng loạn nhảy lùi và kêu ầm lên:

- Mã trưởng lão ! Là bọn ta đây ! Hãy dừng lại nào, Mã trưởng lão!

Nổi bật hơn hết là tiếng quát nạt của một nhân vật có nhân dạng quen thuộc với Viên Kỳ Hải.

- Dừng lại ! Bổn Bảo chủ đây mà Mã lão huynh. Là Thanh Long bảo chứ không phải bọn ác ma Bắc Cương ? Dừng lại nào !

Nhưng Mã Bình vốn đang thương tâm trước cái chết của nghĩa huynh nghĩa đệ, lão không những không đình thủ, trái lại còn tận lực ra chiêu như muốn trút hận. Mã Bình còn làm vang động cả một góc trời khi cứ quát lên:

- Thanh Long bảo thì sao ? Bởi vì ai tìm đến nơi này cũng chỉ vì họa đồ Thạch Phong Thành, dẫu có chết cũng đáng ! Đỡ !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Như được dịp tốt để phát ra cho bằng hết những u uất, Mã Bình dù đơn thân độc lực nhưng vẫn ngang nhiên tả xung hữu đột đánh loạn xạ vào bọn Thanh Long bảo những mười người.

Đến lúc đó, Viên Kỳ Hải đã nhìn ra nhân vật quen mặt kia.

- Là Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách ? Sao lão lại đến đây ? Trước kia ta nghe Giáp Sĩ Hộ Sảnh của Tiêu minh chủ bảo là Thanh Long bảo đang gặp nạn, hay lão vì không nơi lưu ngụ nên lần mò đến đây ? Hoặc giả lão đã vì Thạch Phong Thành họa đồ nên định đến đây giở trò chiếm đoạt.

Đang khi Viên Kỳ Hải suy nghĩ, bọn người Thanh Long bảo sau khi bị Mã Bình phát tác làm cho hai tên phải trúng thương, số còn lại liền lập tức vây công Mã Bình.

Nhìn vào tình cảnh này, Tư Không Bách và ba tên khác đứng ngoài quan chiến còn Ngũ Hổ thì lập trận bao vây Mã Bình. Viên Kỳ Hải thoáng phẫn nộ.

Nhưng Viên Kỳ Hải chưa kịp phản ứng, lão Tư Không Bách bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Mã Bình! Công phu này của lão đã có từ lúc nào ? Trước kia bổn Bảo chủ không thể nào ngờ được rằng một trưởng lão của Cái Bang như lão lại có công phu thâm hậu đến vậy. Là lão đã cố tình che giấu thân phận phải không?

Nghe được những lời này, Viên Kỳ Hải dù không nghe lão Mã Bình lên tiếng nhân cũng phần nào tin vào nhận định của Tư Không Bách vừa nói.

Tuy nhiên, lời nói đầy ngờ vực của Tư Không Bách cũng khiến cho Viên Kỳ Hải tức bực.

Viên Kỳ Hải chớp động thân hình và lao đến chỗ Bảo chủ Thanh Long bảo:

- Tư Không Bảo chủ ! Nếu Bảo chủ không mau chóng triệt thoái môn hạ, Bảo chủ đừng trách tại hạ sao thất lễ.

Có lẽ đã nhận ra Viên Kỳ Hải ngay khi xuất hiện, Tư Không Bách bỗng cười to:

- Ha... Ha... Ha ! Bổn Bảo chủ còn chưa hỏi đến ngươi, ngươi cần gì phải vội. Ngoan ngoãn nào tiểu tử, mau giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho ta nào !

Vù...

Vừa dứt lời Tư Không Bách liền nhảy xô đến, định chộp giữ Viên Kỳ Hải.

Đảo người tránh chiêu một cách nhẹ nhàng, Viên Kỳ Hải quắc mắt nhìn lão:

- Hừ ! Hóa ra việc Bảo chủ tìm đến đây là có sẵn tà ý ? Được, tại hạ có ra tay cũng không phải áy náy. Tiếp chiêu !

Vù... Vù...

Vốn đã biết một Viên Kỳ Hải không hề biết võ công, ngoài một bộ pháp để hộ thân, Viên Kỳ Hải chỉ là một con cừu non không hơn không kém. Vậy mà bây giờ, thần thái của Viên Kỳ Hải không những đã đĩnh đạc mà công phu thực lực cũng khác xa với lúc trước như trời và vực.

Tư Không Bách do bất ngờ đành phải hoành bộ nhảy tránh. Lão cất tiếng kêu lên:

- Úy ! Thân thủ của tiểu tử quá lợi hại !

Cười thầm, Viên Kỳ Hải khoa chân tiến lên:

- Bảo chủ sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn ! Đỡ !

Vù...

Không ngờ Viên Kỳ Hải lại nhanh đến như vậy, Bảo chủ Thanh Long bảo giận dữ:

- Hừ ! Bổn Bảo chủ lại sợ ngươi sao ? Xem này !

Ào... Ào...

Ầm ! Ầm !

Kết quả của lần chạm chưởng này làm cho Bảo chủ Thanh Long bảo rúng động. Vì người bị chấn lùi là lão chứ không phải Viên Kỳ Hải.

Để gỡ lại thể diện, Tư Không Bách bắt đầu dùng đến tuyệt học thành danh và đánh ra liên hoàn những năm chưởng. Lão còn quát:

- Không ngờ tiểu tử ngươi lại có chút thực học ! Hãy tiếp thử vài chiêu tuyệt kỹ của bổn Bảo chủ xem nào !

Vù...

Vù.. Nhớ lại lần trước, Bảo chủ Thanh Long bảo đã từng thi triển công phu này một lần, Viên Kỳ Hải phấn khởi hùng tâm cũng quát theo:

- Được, tại hạ đang muốn biết Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của Bảo chủ lợi hại như thế nào đây. Xem này !

Ào...

Ào...

Bảo chủ Thanh Long bảo nếu như nhanh tay mà thi triển được năm chiêu liên hoàn thì Viên Kỳ Hải cũng nhờ vào Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ và pho chưởng do lão Hoa truyền thụ cũng lẹ tay đón đỡ.

Âm kình liền vang lên.

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Bảo chủ Thanh Long bảo càng thêm nao núng trước một sự thật ngoài trí tưởng. Viên Kỳ Hải không những đã kịp đón đỡ Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của lão mà còn thừa năng lực để đẩy lão lùi về phía sau.

Chưa hết, Tư Không Bách còn phải bấn loạn tâm can khi từ phía bên kia có tiếng kêu thất thanh của bọn Ngũ Hổ vọng lại:

- A... ! Vô vi tuyệt học !

- Hự !

- Hự !

Quay người thật lẹ, Bảo chủ Thanh Long bảo hoảng vía hô lên:

- Lui mau !

Vút !

Bọn Thanh Long bảo đến đã nhanh mà khi lui đi còn nhanh hơn nhiều, tuy nhiên Mã Bình thì vẫn còn uất ức nên đâu dễ gì buông tha cho bọn chúng.

Mã Bình lao người chạy đuổi theo nhanh như tia chớp giật.

Viên Kỳ Hải ngơ ngác nhìn lại hiện trường. Số xác chết bây giờ bỗng tăng lên ba cái và là thi thể của bọn Thanh Long bảo môn hạ.

Tiếp đó, Viên Kỳ Hải còn ngơ ngác đến bàng hoàng hơn khi từ phía Mã Bình đang truy đuổi bỗng vang vọng vào những tiếng gào thảm khốc:

- A... ạ. - A... ạ. Không ngờ Mã Bình lại là một nhân vật hiếu sát đến thế, những tiếng gào nọ chắc chắn là do lão đã đuổi tận giết tuyệt mà ra. Viên Kỳ Hải bồn chồn định đuổi theo và ngăn lão lại.

Đúng lúc đó.

Vút !

Nhìn Mã Bình tuy đã quay lại nhưng sắc mặt vẫn hầm hầm giận dữ, Viên Kỳ Hải hỏi vội:

- Tiền bối đã tận diệt bọn...

Viên Kỳ Hải chưa hỏi dứt lời đã bị tiếng nạt của lão Mã Bình ngăn lại:

- Vẫn còn một tên trốn thoát ! Hừ, ngươi giỏi thật đấy Tư Không Bách. Ta sẽ giăng thiên la địa võng để xem ngươi còn trốn được hay không?

Càng nghe Viên Kỳ Hải càng bàng hoàng:

- Tiền bối giết bao nhiêu người như thế vẫn chưa hả giận sao ? Sao phải truy sát lão Tư Không Bách như vậy ?

Mã Bình quát ầm lên:

- Câm ! Ngươi không biết thì đừng nói.

Chưa bao giờ Viên Kỳ Hải gặp phải thái độ kỳ quặc của Mã Bình như bây giờ. Há miệng định phát tác lại, nhưng Viên Kỳ Hải đành phải thay đổi ý định khi nhìn vào những hành động kế đó của lão.

Sau một lúc mò tìm trong người Quỷ Y Tử, Mã Bình một tay cầm một quyển sách mỏng, tay còn lại thì giữ một lọ thuốc nhỏ. Cả hai vật này do Mã Bình lấy từ người Quỷ Y Tử ra.

Rắc chỗ thuốc trong lọ vào những thi thể Bắc Cương môn hạ và Thanh Long bảo xong, Mã Bình lẳng lặng tự đào hai mộ huyệt.

Tuy có phần kinh hoảng trước sự tan biến dần dần của những thi thể kia, lý do ở chỗ thuốc được lão Mã Bình rắc vào, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải làm tỉnh để bước tới và giúp lão đào huyệt.

An táng xong cho lão Hoa và lão Đại, Mã Bình vẫn lặng lẽ dùng tay khỏa lấp mọi dấu vết của cả hai ngôi mộ vừa mới ôm ấp hai thi hài của Quỷ Y Tử và lão Hoa.

Không nén được sự kinh ngạc, Viên Kỳ Hải buột miệng nói:

- Sao tiền bối phải xóa hết dấu vết. Đáng lý chúng ta phải lập mộ chi cho...

Lần thứ hai, Mã Bình lại nạt ngang:

- Ngươi không nói không được sao ? Ta hành động như thế nào là do chủ ý của ta, ngươi không việc gì phải bận tâm.

Suýt nữa Viên Kỳ Hải đã để cho sự bực tức trào ra trước thái độ quá kỳ quặc của Mã Bình. Nhưng lần thứ hai, Viên Kỳ Hải đã kịp dừng lại, vì Viên Kỳ Hải nghĩ rằng do Mã Bình cùng một lúc bị hai cái chết của huynh đệ đả kích, lão bất bình thường là phải.

Do đó, lúc lão lạnh giọng kêu lên:

- Đi thôi !

Viên Kỳ Hải tịnh không một lời hỏihan, sợ lão lại nổi cáu.

Hướng về vị trí có hai ngôi mộ của Quỷ Y Tử và lão Hoa, Viên Kỳ Hải chân thành vái lạy.

Hành vi này của Viên Kỳ Hải cũng không làm cho Mã Bình thay đổi thái độ, cho dù trong lòng lão có phần nguôi ngoai.

Kinh nghi, Viên Kỳ Hải bỗng nghĩ đến những nghi vấn trùng trùng trước đó đối với huynh đệ Mã Bình.

Viên Kỳ Hải tự hỏi:

- Mục đích thật sự của Mã tiền bối khi cố sức giúp ta đi vào Thạch Phong Thành là gì ? Vị chủ nhân của Mã tiền bối không lẽ cũng đã thất tung trong đó và Mã tiền bối giúp ta là chỉ muốn tìm vị chủ nhân ? Sao Mã tiền bối không tự vào Thạch Phong Thành ? Chết, bọn người Mã tiền bối còn không quản ngại vậy thì vì nguyên nhân gì bọn họ lại không dám vào Thạch Phong Thành ?

Viên Kỳ Hải bỗng buộc miệng hỏi đang lúc cả hai cùng thi triển khinh thân pháp lao đi:

- Mã tiền bối ! Chủ nhân của tiền bối vốn dĩ là nhân vật nào ?

Mã Bình cau mày gắt như trước:

- Ngươi hỏi để làm gì ? Hừ, giữa bọn ta và ngươi do có sự trao đổi nên đã có sự thỏa thuận.

Ngươi không việc gì phải bận tâm đến những việc không phải của ngươi.

Vẫn chưa thôi, Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Như lão Tư Không Bách có nói có phải tiền bối và Hoa tiền bối nguyên thủy không phải là người của Cái Bang ?

Thật sự giận dữ, Mã Bình quát ầm lên:

- Phải hay không phải điều này có liên quan gì đến ngươi ? Ngươi...

Một âm thanh bỗng vang lên, ngắt ngang lời quát nạt của Mã Bình:

- Nếu việc đó không có liên quan đến tiểu tử thì lại có liên quan đến bổn tọa.

Vút !

Vút ! Vút! Vút!

Lần lượt có bốn bóng người chợt hiện thân ngay khi âm thanh nọ phát ra.

Nhìn ra bốn nhân vật nọ, Mã Bình tỏ vẻ lúng túng:

- Vu bang chủ ! Mã Bình xin tham kiến bang chủ.

Bốn nhân vật vừa xuất hiện đều có dáng vẻ bên ngoài tương tự nhau. Cũng y phục rách rưới với nhiều miếng vải vụn đủ màu vá vào, cũng có nhiều chiếc túi vải đeo ở quanh thân, nhân vật đeo chín túi chính là bang chủ Cái Bang. Vu bang chủ nhìn vào Mã Bình mà không hề chớp mắt:

- Mã Bình ! Bổng tọa đang muốn nghe giải thích đây. Rốt cuộc Mã huynh đệ phải hay không phải là người Cái Bang ?

Mã Bình chưa kịp đáp, một trong ba nhân vật Cái Bang còn lại, tất cả đều đeo tám túi như Mã Bình đều thuộc hàng trưởng lão của Cái Bang bỗng nói xen vào với vẻ giận dữ :

- Không cần Mã Bình ngươi giải thích, bọn ta đã rõ ngươi chỉ gia nhập bản bang để có chỗ ẩn thân mà thôi. Hừ ! Gần ba mươi huynh đệ của bản bang đã vì ngươi phải thiệt mạng ở Lâm Sơn tự.

Nợ máu phải trả bằng máu, hôm nay nếu bọn ta không giết được ngươi, những huynh đệ đã uổng tử làm sao được ngậm cười nơi chính suối ?

Mã Bình cứ luôn rúng động khi được nghe những lời này. Đến khi nhân vật nọ dứt lời, Mã Bình bỗng cười lên sằng sặc:

- Ha... Ha... Ha... ! Chư vị đã biết rồi Mã Bình này không cần phải giấu nữa. Không sai ! Mã Bình ta chỉ nương tựa vào Cái Bang mà thôi. Ai vì chủ nấy, Mã Bình ta không làm điều sai trái đáng phải hổ thẹn.

Nhân vật Cái Bang vừa lên tiếng liền động nộ:

- Ngươi còn nói là không làm điều gì sai ư ? Vậy ta hỏi ngươi, cái chết của bao huynh đệ Ở Lâm Sơn tự là vì ai nào ? Đâu phải là vì bổn bang ?

Mã Bình một khi đã thổ lộ tâm tư mà lão đã cố tình che giấu bao nhiêu năm dài chợt long mắt lên và hiên ngang uy vũ đáp lại:

- Chúng đệ tử của quý Bang không phải chết vì Cái Bang thì vì điều gì đây ? Là những ai đã giết hại bọn họ. Hừ ! Chính là môn hạ của Cái Bang Lão Tổ. Đã từ lâu Bắc Cương môn hạ là kẻ thù của võ lâm Trung Nguyên, tôn chỉ của Cái Bang và cũng là tôn chỉ của đồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên là tiêu diệt bọn Bắc Cương tà đạo. Mã Bình ta điều động bọn họ để đối phó với Bắc Cương môn hạ thì có gì là sai ?

Nhân vật Cái Bang nọ bèn quát lớn:

- Ngươi không được ngoa ngôn xảo ngữ !

- Ta đã ngoa ngôn và xảo ngữ như thế nào ? Tôn trưởng lão hãy giải thích rõ xem.

Nhân vật nọ là Tông trưởng lão vừa há mồm định nói thì Vu bang chủ đưa tay ngăn lại.

Bằng một giọng nói có phần ôn tồn hơn, Vu bang chủ thản nhiên vạch tội:

- Để bổn tọa nói. Thứ nhất, Mã huynh đệ đã xem thường sinh mạng của chúng đệ tử. Dùng vài mươi người để chống lại bọn cao thủ Bắc Cương rõ ràng là hành vi lấy trứng chọi đá. Mã huynh đẹ nếu có sai là sai ở điểm này.

Ngừng lời để lấy hơi, Vu bang chủ lại nói:

- Thứ hai, dù Mã Bình ngươi có vì chủ nhân để phải dùng Cái Bang làm nơi ẩn thân đi nữa, hành động này đã phạm vào đại kỵ của giang hồ, vì phạm vào quy điểm của bản bang. Mã Bình ngươi nghĩ sao nếu bổn tọa gọi đó là hành vị khi sư bội tổ ?

Không còn gì để nói, Mã Bình đành dùng tiếng cười để khỏa lấp:

- Ha... Ha... Ha Tôn trưởng lão không dằn được cơn thịnh nộ lôi đình:

- Câm ! Ngươi còn cười nữa, bọn ta sẽ không khách khí với ngươi đâu. Khôn hồn ngươi hãy bó tay chịu trói, đỡ cho bọn ta khỏi phải phí sức.

Hai mắt lấp loáng thần quang, Mã Bình nhìn quanh một lượt rồi nói oang oang:

- Lòng dạ của Mã Bình này như thế nào trời và đất cũng biết. Bốn chữ khi sư bội tổ mỗ không dám đảm đương. Còn cái chết của chúng huynh đệ, nếu bang chủ khăng khăng cho là lỗi của mỗ, sau này mỗ xin lấy cái chết để tạ tội. Còn bây giờ, mỗ vì có chuyện khẩn không thể hầu chuyện được lâu. Cáo từ !

Vút ! Vút ! Vút!

Đoán biết được ý đồ của Mã Bình, Tôn trưởng lão và hai nhân vật trưởng lão kia vội động thân và lao đến vây chặt lấy Mã Bình.

Có chủ trương sẵn, Mã Bình bỗng hạ thấp giọng dặn Viên Kỳ Hải :

- Ngươi cứ bình tâm và bám sát theo ta.

Nhìn trừng trừng vào bọn Tôn trưởng lão, Mã Bình gằn giọng :

- Chư vị không nên dồn ép mỗ. Mỗ không muốn phải thất lễ với chư vị đâu.

Tôn trưởng lão không chờ được bèn khoa nhanh hữu thủ và quát:

- Ngươi dám ư ? Đánh !

Vù...

Hai nhân vật kia không chậm, cũng ra tay đồng một lúc với Tôn trưởng lão.

Ào...

Ào...

Mã Bình chợt gầm lên:

- Mỗ đã nói rồi. Vậy chớ trách mỗ. Lui !

Víu... Víu...

Dùng hữu chưởng, Mã Bình xuất lực đỡ thẳng chưởng kình của Tôn trưởng lão. Tả thủ còn lại, Mã Bình sau khi vẫy ra liền xuất hiện hai điểm tinh quang chói ngời lao vun vút vào giữa hai ngọn chưởng của hai vị trưởng lão Cái Bang còn lại.

Ầm !

- Ôi chao !

- Làm ám khí ư ?

Ba vị trưởng lão Cái Bang phải lùi lại thật nhanh sau phản ứng quyết liệt của Mã Bình. Mã Bình liền thoát người lao đi khi vội lên tiếng gọi Viên Kỳ Hải :

- Đi nào, tiểu tử !

Vút !

Dù thần trí đang hoang mang nhưng Viên Kỳ Hải cũng đành phải tung người chạy bám theo Mã Bình.

Ở phía trước, Vu bang chủ bỗng xuất hiện:

- Mã Bình ! Ngươi không chạy được đâu ! Đỡ !

Vù...

Trước luồng chưởng đầy uy lực của Vu bang chủ, Mã Bình không những không đón đỡ mà còn nhẹ bảo:

- Mỗ xin chịu tội với bang chủ sau ! Cáo biệt !

Vụt ! Vụt Chỉ có hai lượt đảo mình theo bộ pháp vô danh, cả Mã Bình lẫn Viên Kỳ Hải đều tránh được chưởng công của Vu bang chủ.

Không dám duy trì trễ nải, Mã Bình vội vàng lao đi, để lại bọn người Cái Bang đứng nhìn theo hậm hực.

Vụt ! Vụt !

Tuy không mấy tán thành hành động của Mã Bình qua hai lỗi mà Vu bang chủ vừa vạch tội, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải thần phục cách cư xử của lão đối với Cái Bang lúc mới rồi.

Vừa bám theo Mã Bình được ba mươi trượng, Viên Kỳ Hải thoáng rúng động khi nghe một giọng nói trầm hùng vang lên ở phía trước...

Tài sản của meongo75

  #20  
Old 25-04-2008, 06:52 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quỷ Đế
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thời gian online: 1 ngày 8 giờ 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 20
THẾ CUỘC XOAY VẦN ĐẦY BÍ MẬT
CHÍNH TÀ LẪN LỘN TẠO NGHI NAN

- Có bản nhân đây ! Mã Bình ngươi muốn chạy cũng không thoát được đâu.

Viên Kỳ Hải kêu thầm trong lòng:

- Là Tiêu minh chủ ?

Như chung ý nghĩ với Viên Kỳ Hải từ phía sau Tôn trưởng lão ríu rít hô hoán:

- Minh chủ đến thật kịp lúc ! Đừng để Mã Bình chạy thoát.

Vút !

Vút ! Vút ! Vút !

Đúng như ý nghĩ của Viên Kỳ Hải, chận mất lối chạy của Mã Bình chính là Tiêu minh chủ và năm nhân vật tháp tùng là bốn vị Giáp Sĩ Hộ Sảnh và nhị đồ đệ của Tiêu minh chủ là Cao Phi.

Nhận được kẻ chạy theo Mã Bình là Viên Kỳ Hải, Cao Phi đắc ý cười lớn:

- Ha... Ha... Ha... ! Thì ra là tiểu súc sinh. Hóa ra do Mã lão tặc xui bảo ngươi mới dám ra mặt khinh gia sư. Nạp mạng đi nào !

Vù...

Đúng lúc đó, có tiếng Mã Bình gầm lên vang dội:

- Xích Dương Chưởng ? Lão Tiêu kia ! Sự việc còn chưa minh bạch, lão ra tay như thế này có đáng gọi là Minh chủ hay không? Ta không vì thế mà sợ lão đâu.

Xem chưởng đây !

Ào...

Ầm... Ầm...

Đến lượt Viên Kỳ Hải cũng động nộ gầm lên:

- Cao Phi ! Mối hận trước kia đã đến lúc ta phải đòi lại rồi. Đỡ !

Vù...

Ầm... Ầm...

Ngay tức khắc, cả Tiêu minh chủ lẫn Cao Phi cùng bị chấn lùi trước hai ngọn chưởng công như vũ bão và có phần bất ngờ của Mã Bình và vk.

Để bảo vệ cho Minh Chủ, bốn nhân vật Giáp Sĩ Hộ Sảnh liền phân khai làm hai nhóm, mỗi nhóm gồm hai người liên tiếp trợ lực với Tiêu minh chủ và Cao Phi.

Trước tình thế này, nếu Mã Bình chỉ lo phân biệt có lẽ sẽ không thoát được sự trị tội Cái Bang do có Tiêu minh chủ đứng ra chủ trì. Đồng thời, Viên Kỳ Hải cũng bị rơi vào tình trạng là công địch của võ lâm nếu như giao chiến và gây thương tích cho Giáp Sĩ Hộ Sảnh.

Cả hai còn đang phân vân khó xử, thì hai nhân vật nữa bỗng liên tiếp xuất hiện:

- Ha... Ha... Ha... ! Chuyện gì mà vui nhộn thế này. Cho bọn ta tham gia với.

Vút ! Vút !

Tiêu minh chủ thoáng nhăn mặt khi nhận ra hai nhân vật vừa đến:

- Chu huynh, Tiền huynh ! Bản nhân đang chủ trì công đạo, nhị vị muốn xem thì xem nhưng chớ nên xen vào.

Viên Kỳ Hải không khỏi lo ngại khi hiểu ra hai nhân vật đó là ai. Họ là Chu Bất Nhược và Tiền Huỳnh mà lần trước đã cùng xuất hiện với người Thanh Long bảo, từng tranh đoạt Thạch Phong Thành Chi Thược.

Và cả hai nhân vật này được giới giang hồ biết đến qua câu nói lừng danh:

“nhược kiếm nhược, bất nhược kiếm tiền!” Nhưng sự lo ngại của Viên Kỳ Hải mói đó liền biến mất lúc Chu Bất Nhược lên tiếng:

- Minh chủ nói vậy là sai rồi. Tâm tánh của bọn ta như thế nào hẳn Minh chủ đã rõ. Việc Mã Bình có phần khiếp nhược, đã phạm vào đại kỵ của Chu mỗ. Hãy để mỗ đối phó với Mã Bình. Đỡ !

Còn Tiền Huỳnh thì cười lên hô hố:

- Lệnh cao đồ quả là phong cách khác phàm, tiểu mỗ đành phải thụ giáo vậy. Xem này !

Trong chớp mắt, ngay khi Chu, Tiền vừa nói xong, Mã Bình bị xem như người nhu nhược liền bị Chu Bất Nhược ra tay dạy bảo. Còn Cao Phi và hai vị Giáo Sĩ Hộ Sảnh bị gán là bất nhược thì lại đối phó với Tiền Huỳnh.

Hành vị của cả hai do khó có thể phân định được Hắc, Bạch nên cả Tiêu minh chủ lẫn mọi người đương diện khó có thể hiểu là hai nhân vật này bênh ai bỏ ai hay thuộc về phe nào.

Sắc mặt của Tiêu minh chủ và hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh còn lại đang có vẻ bối rối khi đối thủ của họ là Mã Bình buộc phải đối phó với Chu Bất Nhược.

Viên Kỳ Hải thì tỏ ra ngơ ngác không biết phải hành động như thế nào trong tình trạng này.

Riêng bọn người Cái Bang do Vu bang chủ dẫn đầu thì nhất thời hậm hực khôn tả.

Do không nơi trút hận, Tôn trưởng lão của Cái Bang bỗng dưng tung người lao đến Viên Kỳ Hải:

- Tiểu tử này là môn đệ của Mã phản đồ. Ta bắt giữ ngươi trước, rồi sẽ xử trí họ Mã sau ! Nằm xuống !

Vù... Vù...

Viên Kỳ Hải cảm thấy hoang mang:

- Tiền bối ! Tại hạ không phải là môn đệ của...

Luống cuống đảo người, Viên Kỳ Hải vội vã phân minh.

Nhưng Tôn trưởng lão không những không để cho Viên Kỳ Hải nói hết lời, lão vẫn giữ nguyên ý định và tấn công dồn dập vào Viên Kỳ Hải.

- Ngươi bất tất phải phí lời. Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào, tiểu tử !

Vù... vù...

Dù không muốn tạo hiềm khích với những nhân vật ở Cái Bang, nhưng thái độ hồ đồ của Tôn trưởng lão cũng làm cho Viên Kỳ Hải tức bực.

Thi triển bộ pháp vô danh để tránh thêm một lượt chiêu nữa của Tôn trưởng lão, Viên Kỳ Hải lớn tiếng bảo:

- Tiền bối không được áp đặt vu vơ định kiến của tiền bối cho tại hạ. Tại hạ không muốn giao đấu với tiền bối. Dừng tay lại đi. Tiền bối !

Sau hai lượt động thủ đều bị Viên Kỳ Hải tránh khỏi, Tôn trưởng lão giận dữ gầm lên:

- Hừ ! Bộ pháp của ngươi rõ ràng là do tên phản đồ truyền thụ. Ngươi không muốn giao đấu là được sao ? Đỡ !

Vù... Vù...

Theo nhận định này của Tôn trưởng lão, Viên Kỳ Hải hieểu rằng càng biện minh càng tạo thêm lầm lẫn, mà càng lẫn tránh càng bị Tôn ttrưởng lão lấn lướt hơn. Viên Kỳ Hải không muốn đôi co nữa bèn xuất lực ra tay.

- Được ! Là do tiền bối ép buộc tại hạ phải ra tay. Xem đây !

Vù...

Ào... Ào...

Ầm !

Tuy cũng bị chấn lùi như Tôn trưởng lão nhưng Viên Kỳ Hải càng thêm vững tâm với sở học của bản thân vào lúc này.

Do đó, khi thấy Tôn trưởng lão lại động thân lao đến một lần nữa, Viên Kỳ Hải vận lực quát to:

- Tại hạ cam đắc tội. Đỡ !

Vù... vù...

Ào...

Ầm !

Với thập thành công lực vừa thi triển, Viên Kỳ Hải đã khiến cho hai vị trưởng lão Cái Bang còn lại phải rúng động vì thấy mới đó Tôn trưởng lão đã bị thất thủ sau lần chạm chưởng thứ hai.

Cả hai bèn lướt tới với tiếng quát nạt phẫn nộ:

- Thân thủ của tiểu tử quả không vừa. Còn lưu ngươi lại, sau này khó tránh được đại họa. Đỡ !

Trong chớp mắt, với hai vị trưởng lão tiếp tay, Tôn trưởng lão dồn dập ra chiêu để công vào Viên Kỳ Hải.

Vù...

Ào... Ào...

Tuy có phần nào lúng túng trong tình thế bị ba vị trưởng lão cùng giáp công vây hãm nhưng Viên Kỳ Hải không còn cách nào khác để lẫn tránh tình trạng này.

Thoạt đảo người, Viên Kỳ Hải vừa dồn sức định ra tay giao đấu với cả ba thì ngay bên tai chợt có tràng cười cuồng ngạo vang lên:

- Ha... ha... ha... ! Ỷ chúng hiếp cô, hành vi của tam vị thật đáng hổ thẹn. Hãy xem ám khí của Mã mỗ đây !

Viu... viu...

Kịp thu hình về, Viên Kỳ Hải ngỡ người kinh ngạc trước sự can thiệp ngoài dự liệu của Mã Bình tiền bối.

Viên Kỳ Hải nhìn thấy rất rõ, tuy Mã Bình đang phải vất vả trước sự truy đuổi của Chu Bất Nhược, nhưng thay vì chạy đi thì Mã Bình lại cố tình bỏ chạy về hướng này. Đồng thời, Mã Bình còn ung dung phát xạ ba ngọn ám khí về phía ba vị trưởng lão Cái Bang đang định lập thế vây công Viên Kỳ Hải.

Ba ngọn ám khí của Mã Bình quả lợi hại. Ba vị trưởng lão Cái Bang đành nhảy lùi và lo bảo vệ sinh mạng bản thân.

Viên Kỳ Hải còn nghe Mã Bình lướt ngang đã nói khẽ qua tai:

- Chạy đi tiểu tử ! Đi về phía Tây !

Vút !

Viên Kỳ Hải tuy chưa thật sự hiểu ý đồ của Mã Bình nhưng trong tình cảnh này nếu không chạy chẳng lẽ cứ lưu lại và chấp nhận giằng co với người Cái Bang ?

Viên Kỳ Hải liền tận lực lao đi !

Vút !

Tuy nhiên, một tiếng nạt cực lớn chợt đuổi theo Viên Kỳ Hải :

- Đứng lại nào, Viên Kỳ Hải ! Bản nhân đang có chuyện muốn hỏi ngươi !

Viên Kỳ Hải nhận ra âm thanh đó là do Tiêu minh chủ phát ra. Thoáng chần chừ, vViên Kỳ Hải nửa muốn tiếp tục lao đi và một nửa thì lại muốn đứng chờ xem Tiêu minh chủ có chuyện gì muốn nói.

Thế nhưng, một tiếng kêu hoảng loạn chợt vang lên khiến cho Viên Kỳ Hải có phần nào nghi ngờ:

- Ôi chao ! Sao Minh chủ lại ngáng đường Chu mỗ ? Không lẽ Minh chủ để cho Mã Bình chạy thoát thì khốn ! Tránh ra nào !

Ầm ! Ầm !

“Không lẽ lão Chu Bất Nhược cố tình ngăn trở Tiêu minh chủ, để ta có dịp lẩn đi ?

Đành vậy, Minh chủ có trách thì ta cũng đành chịu. Giữa ta và Mã tiền bối đã có thỏa thuận, tạm thời ta cứ đi theo Mã tiền bối trước đã.” Nghĩ như thế, Viên Kỳ Hải bỗng tăng lực và lao thật nhanh về hướng Tây như lời của Mã Bình vừa điểm chỉ.

Vút !

Những âm thanh hỗn loạn ở phía sau càng lúc càng nhỏ dần khi Viên Kỳ Hải lao đi càng lúc càng xa.

Chạy mãi về phía Tây cho đến khi mặt trời khuất núi, Viên Kỳ Hải do không biết nên chạy nữa hay phải đứng lại chờ Mã Bình đành thả chậm dần cước bộ.

Ở phía trước, trong bóng đêm mờ ảo, những tiếng xì xầm to nhỏ chợt lọt vào tai Viên Kỳ Hải theo từng cơn gió thoảng qua.

Khinh nghi, Viên Kỳ Hải bế khí và rón rén tiến lại gần để thám thính.

Và Viên Kỳ Hải bỗng giật mình nghĩ thầm:

- Là Mã tiền bối và lão Chu Bất Nhược. Họ bàn định tâm đắc như thế này không lẽ họ vừa là bằng hữu vừa là đồng mưu?

Càng nghe ngóng, Viên Kỳ Hải càng thêm kinh ngạc trước những dấu hiệu lạ lùng.

Có tiếng của Chu Bất Nhược nói:

- Tại sao bọn họ cùng một lúc xuất hiện ?

Âm thanh đáp lại chính là âm thanh của Mã Bình:

- Mười phần đến chín là do Tư Không Bách cố tình để lộ ra.

- Bọn họ đã biết rõ xuất xứ võ học của lão Mã chưa ?

Mã Bình đáp:

- Đây là điều đáng phải lưu tâm đấy. Cái Bang thì không biết như thế nào nhưng chắc chắn lão Tiêu đã biết.

- Lão Tiêu có hỏi gì không ?

Mã Bình lộ vẻ băn khoăn qua giọng nói:

- Lão không đả động gì mới là lạ ! Hành vi của lão Tiêu khiến ta càng lúc càng nghi ngờ.

- Lão Mã nghi ngờ thế nào ? Có phải là...

Viên Kỳ Hải cảm thấy tiếc rẻ vì lão Chu Bất Nhược chỉ nói có bao nhiêu đó rồi không nói nữa. Và câu đáp của Mã Bình càng làm cho Viên Kỳ Hải thêm nghi hoặc:

- Không sai ! Ta vẫn luôn nghi ngờ về lão Tiêu như vậy ! Lão Chu nghĩ sao ?

Chu Bất Nhược sau một lúc im lặng chợt lào thào hỏi:

- Về tiểu tử họ Viên kia, lão Mã vẫn giữ nguyên ý định ư ?

Nghe họ bàn về mình, Viên Kỳ Hải bồi hồi chờ nghe Mã Bình đáp lại để có thể hiểu rõ ý định của Mã Bình là gì.

Nhưng thật lạ, Viên Kỳ Hải dù cố tâm lắng nghe đến mấy đi nữa cũng không nghe thêm được bất kỳ lời nói nào của cả hai, chứ không phải chỉ riêng gì của Mã Bình.

Đang hoang mang nghi ngờ, Viên Kỳ Hải suýt nữa phải kêu lên thất thanh khi có người khẽ vỗ nhẹ vào vai.

Bộp !

Một âm thanh chợt xuất hiện, giúp cho Viên Kỳ Hải kịp thời trấn tĩnh:

- Là ta đây, tiểu tử !

Thở hắt ra một hơi, Viên Kỳ Hải quay người lại. Vừa nhìn vào Mã Bình, không hiểu đã lẻn đến từ lúc nào, Viên Kỳ Hải lúng túng kêu lên:

- Không phải Mã tiền bối đang.

Trong bóng đêm, Viên Kỳ Hải nhìn thấy Mã Bình đang nhăn răng ra cười :

- Thân pháp của ngươi còn kém lắm ! Ngươi tưởng bọn ta không phát hiện ngươi đến từ lúc nào ư ?

Viên Kỳ Hải đỏ mặt vì bị Mã Bình phát hiện ra hành vi lén lút này. Để chống chế, Viên Kỳ Hải hỏi sang đề tài khác và là đề tài làm cho Viên Kỳ Hải quan tâm nhất hiện nay:

- Nhị vị tiền bối đã nghi ngờ về Tiêu minh chủ ? Có thể các hạ vãn bối biết không ?

Thu lại nụ cười, Mã Bình gắt nhẹ:

- Không phải là việc của ngươi, ngươi quan tâm để làm gì ?

Bất bình, Viên Kỳ Hải xịu ngay nét mặt. Nhưng chỉ được một lúc Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Hóa ra hai lão Chu, Tiền vì là bằng hữu của tiền bối nên họ cố tình xuất hiện giúp tiền bối chạy khỏi sự truy đuổi của Tiêu minh chủ phải không?

Sa sầm nét mặt, Mã Bình đáp:

- Chỉ vì ta chưa muốn ra mặt đối địch với lão họ Tiêu nên đành phải tháo chạy. Rồi sẽ có một ngày, kẻ phải tháo chạy là lão họ Tiêu chứ không phải bọn ta.

Như sợ Viên Kỳ Hải tiếp tục tra gạn về những chuyện không thể nói, Mã Bình bỗng lên tiếng căn dặn:

Mối quan hệ giữa ta và hai lão Chu- Tiền ngươi không được nói ra cho ai biết nhớ chưa ? Còn bây giờ, ngươi hãy nghe ta đọc khẩu quyết của khinh thân pháp bản môn đây. Vừa nghe vừa thực hành, ta và ngươi còn phải đi hai ngày đường nữa mới đến được nơi cần đến. Chú tâm này !

Thế là, sau khi lão Hoa truyền thụ cho Viên Kỳ Hải về nội công tâm pháp và chưởng công, lão Quỷ Y Tử thì truyền cho kiếm pháp Tứ Tượng, bây giờ đến lượt lão Mã Bình truyền thụ khinh thân pháp.

Cũng như trước kia, Mã Bình không khỏi kinh ngạc khi nhận ra thông tư của Viên Kỳ Hải thật đỉnh ngộ. Nếu với bộ pháp vô danh, mà lúc này Viên Kỳ Hải đã rõ là Tứ Tượng Hồng Hoang bộ, Viên Kỳ Hải chỉ cần không đầy hai canh giờ đã thấu triệt toàn bộ thì khinh thân pháp này cũng vậy.

Do đó lúc bầu trời sắp sửa hửng sáng, Viên Kỳ Hải có thể ung dung đi sóng bước với Mã Bình khi vận dụng khinh thân pháp này.

Mã Bình hài lòng bảo:

- Theo như thỏa thuận, bọn ta sẽ truyền thụ toàn bộ chân truyền cho ngươi. Nếu Hoa lão tử trước khi chết đã trút hết chân nguyên nội lực cho ngươi thì Quỷ Y Tử lão Đại cũng dành cho ngươi tâm huyết một đời của lão đây.

Vừa trao cho Viên Kỳ Hải một quyển sách mỏng, chính là quyển sách do Mã Bình thu lại từ người Quỷ Y Tử, Mã Bình vừa trân trọng căn dặn:

- Lão Đại Quỷ Y Tử vốn tinh thông y thuật, quyển Độc Y Kinh này là cả một sự dày công nghiên cứu của lão Đại mới có được. Nếu ngươi không muốn bị mất mạng ở Thạch Phong Thành, ngươi phải xem cho đến thuộc quyển Độc Y Kinh này. Đi thôi ! Ngươi vừa đi vừa xem, không nên bỏ phí thời gian.

Vút ! Vút !

Y lời, Viên Kỳ Hải do không phải bận tâm lo đến chuyện ăn uống, vì đã có Mã Bình chu toàn, nên chỉ mải miết xem qua quyển Độc Y Kinh.

Càng xem Viên Kỳ Hải càng băn khoăn nghĩ ngợi:

“Xem ra huynh đệ Mã tiền bối rất muốn ta vào được Thạch Phong Thành nên mới có sự chuẩn bị chu đáo như thế này. Mà sự chuẩn bị chu đáo càng chứng tỏ Thạch Phong Thành không phải là nơi dễ đối phó. Không biết ta có vào được không?

Tuy nhiên, một tiếng nói khác chợt vang lên trong tâm trí Viên Kỳ Hải:

“Viên Kỳ Hải ơi Viên Kỳ Hải. Ngươi phải vào Thạch Phong Thành cho kỳ được. Bằng không ngươi đừng hòng tìm hiểu được những bí ẩn liên quan đến ngươi, những bí ẩn đã khiến ngươi phải vất vả khốn đốn từ tấm bé cho đến tận lúc này!” Hít một hơi dài lộ rõ quyết tâm, Viên Kỳ Hải lại xem qua quyển Độc Y Kinh của Quỷ Y Tử lưu lại.

Qua ngày thứ hai, là ngày cuối cùng như Mã Bình đã nói, Viên Kỳ Hải và Mã Bình liền chấn động toàn thân khi thấy ở phía trước có sáu bóng người xuất hiện chắn ngang lối đi.

Sáu nhân vật che kín chân diện đó không phải ai khác ngoài bọn Bắc Cương môn hạ. Những tràng cười ngạo nghễ liền vang lên...
Tài sản của meongo75

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
thach phong thanh, truyen thach phong thanh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™