- Không có biện pháp tốt, vậy ý là, anh có biện pháp không tốt? Nhiều lời vô ích như vậy làm gì, rốt cuộc có biện pháp gì, nhanh nói ra!
- Tử Dạ tiểu thư, nếu như tôi dự đoán không sai, buổi tối Giang Thiên Dã sẽ uống một chén thuốc, mà chính thuốc này, đẩy nhanh thời gian tử vong của ông ta.
Lâm Lạc chỉ trầm ngâm trong chốc lát, quyết định không giấu diếm nữa, hắn cũng rõ ràng, Tử Dạ đã thử qua năng lực của hắn, hắn giấu diếm trước mặt Tử Dạ cũng không có ý nghĩa gì.
- Việc này tôi rất rõ ràng, vốn kế hoạch của tôi chính là ngăn cản ông ta uống thuốc này, như vậy, Giang Thiên Dã còn có thể sống thêm một khoảng thời gian.
Tử Dạ gật đầu,
- Đây là một điểm quỹ tích sinh mệnh duy nhất trong thời gian còn lại của Giang Thiên Dã, nói cách khác, đây là thời cơ duy nhất chúng ta có thể dùng để cải biến vận mệnh của Giang Thiên Dã, nhưng tôi không nghĩ ra có thể sử dụng biện pháp gì để làm cho Giang Thiên Dã tỉnh táo lại.
- Tử Dạ tiểu thư, cô không cảm thấy, bệnh của Giang Thiên Dã có chút kỳ quái sao?
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói.
- Kỳ quái? Ý anh là, ông ta bị hạ độc?
Tử Dạ cũng không ngốc, rất nhanh liền phản ứng, có lẽ nàng cũng sớm đã có hoài nghi như vậy.
- Bệnh của Giang Thiên Dã tới rất đột ngột, tôi nghĩ khả năng bị hạ độc rất lớn, mà vài ngày sau khi hắn uống thuốc kia sẽ làm cho hắn nhanh chóng tử vong hơn, bởi vậy, tôi hoài nghi kia cũng là một chén độc dược.
Lâm Lạc gật đầu nói, bởi vì hắn có năng lực tái hiện quá khứ, đối với nguyên nhân gây bệnh cho Giang Thiên Dã đã hiểu được đại khái.
Hai tháng trước, Giang Thiên Dã cảm thấy thân thể có chút khó chịu, liền nhờ thầy thuốc trung y Đỗ Tể Thế có quan hệ không tệ với hắn ke cho một toa thuốc Đông y, mà ngay trong đêm hắn uống chén thuốc chén kia, đột nhiên trở nên thần trí không rõ ràng, bệnh tình càng ngày càng nặng, tuy Lâm Lạc không biết rốt cuộc kia là thuốc gì, nhưng hắn hầu như có thể khẳng định, thuốc kia có vấn đề.
Giang Thiên Dã bởi vì uống một chén thuốc đã nhiễm bệnh, mà vài ngày sau hắn lại uống một chén thuốc, không lâu sau sẽ qua đời, làm cho Lâm Lạc hoài nghi thuốc này cũng có vấn đề, bởi vậy, ở trong mắt hắn, Giang Thiên Dã có thể thanh tỉnh hay không, quyết định ở loại thuốc này.
- Nếu như thực sự bị hạ độc, bệnh viện hẳn là có thể kiểm tra ra chứ?
Bất quá, lúc này Tử Dạ lại nói ra nghi ngờ của nàng, sau khi Giang Thiên Dã bị bệnh, Giang Vũ San đã mời bác sĩ tốt nhất, đưa vào bệnh viện tốt nhất để chữa bệnh cho Giang Thiên Dã, nhưng không tìm ra nguyên nhân bệnh, không thể trị hết bệnh, nếu như là trúng độc, theo lý thuyết là tương đối dễ kiểm tra ra.
- Có thể, có một số loại thuốc độc, bệnh viện không kiểm tra được!
Lâm Lạc suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói, nói thật, nghi vấn này cũng nằm trong lòng hắn, tạm thời hắn cũng không có đáp án chính xác.
- Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Anh nói nhiều như vậy, cũng không có cách nào?
Tử Dạ có chút tức giận, vừa thấy Lâm Lạc nói những lời này trước mặt Giang Vũ San, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Lạc có thể có đối sách, tuy Lâm Lạc mới chỉ là một trợ lý soán mệnh sư, nhưng nàng rất rõ ràng, năng lực thực sự của Lâm Lạc tuyệt đối không thể coi thường, cũng vì vậy, nàng mới mượn cơ hội ra ngoài thương lượng với Lâm Lạc, không nghĩ đến, Lâm Lạc cũng không có cho nàng một cái đáp án thoả mãn.
- Tử Dạ tiểu thư, kỳ thực chúng ta có thể giả thiết Giang Thiên Dã đã trúng độc, mà nếu như chúng ta có thể tìm được giải dược trước buổi tối hôm sau, đến lúc đó, chúng ta cho ông ta uống giải dược, như vậy thì ông có thể tỉnh táo lại.
Lâm Lạc vừa nói chuyện vừa nhìn phản ứng của Tử Dạ, nhưng phát hiện Tử Dạ đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hắn, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt mỹ lệ của Tử Dạ nữa.
- Lâm Lạc, anh nói thật cho tôi biết, có đúng là anh có thể xác định Giang Thiên Dã đã trúng độc hay không?
Tử Dạ đột nhiên hỏi.
- Cái này, Tử Dạ tiểu thư, thực sự tôi không thể xác định, chỉ có điều tỷ lệ Giang Thiên Dã trúng độc hẳn là rất lớn.
Lâm Lạc trong lòng căng thẳng, thoáng chần chờ một chút nói.
Tử Dạ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Lạc, hiển nhiên nàng có chút không tin lời Lâm Lạc nói, không biết vì sao, nàng cảm giác Lâm Lạc càng ngày càng thần bí, mà đối với năng lực của hắn, nàng cũng càng ngày càng có cảm giác nhìn không thấu.
- Được rồi, tạm thời chiếu theo lời anh nói mà làm, vậy anh nói xem, làm thế nào mới có thể tìm được giải dược?
Tử Dạ trầm mặc một hồi, một lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng.
- Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân (muốn cởi dây cần tìm người buộc dây), tôi nghĩ, nếu như có thể tìm được người hạ độc, hẳn là có biện pháp tìm được giải dược.
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút nói,
- Tử Dạ tiểu thư, chuyện tìm thuốc giải, cứ giao cho tôi làm đi, cô trở lại chỗ Giang Thiên Dã, nếu Giang Tân Viễn cũng mời tới một soán mệnh sư, rất có thể hắn sẽ áp dụng một số thủ đoạn cố ý phá hư hành động của chúng ta.
- Một mình anh được không?
Tử Dạ hơi nhíu mày.
- Tử Dạ tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi chỉ là một trợ lý soán mệnh sư, Quách Cánh Thiên sẽ không quan tâm đến tôi, hẳn là hắn sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô, cứ như vậy, hành động của tôi sẽ không gặp phải trở ngại nhiều.
Lâm Lạc mỉm cười, tự tin nói.
Tử Dạ không nói gì, nhưng nhìn về phía trước mặt, theo hướng nhìn của nàng, Lâm Lạc thấy được một thân ảnh quen thuộc, chính là Quách Cánh Thiên, không biết từ lúc nào, hắn cũng rời khỏi Giang gia.
- Anh nói không sai, Quách Cánh Thiên quả nhiên theo dõi tôi.
Tử Dạ nhàn nhạt nói,
- Cứ dựa theo kế hoạch anh vừa nói, tôi cũng không có dự định trở về văn phòng, sẽ tới Giang gia, còn anh, hiện tại xuống xe hay về Giang gia cùng tôi rồi mới rời đi?
- Về Giang gia trước đi.
Lâm Lạc không hề do dự, làm ra quyết định.
Tử Dạ và Lâm Lạc quay lại sớm như vậy, Giang Vũ San mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân.
Lâm Lạc nhìn Giang Vũ San một chút, phát hiện sắc mặt của nàng có chút không tự nhiên, mà Giang Tân Viễn cũng không khác lắm, xem ra tám phần mười là bọn họ vừa cãi nhau một trận, quan hệ hai chú cháu này, thật đúng là không ổn.
Lâm Lạc nhìn Giang Tân Viễn, nhưng phát hiện Giang Tân Viễn cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo một tia bất thiện, trong lòng Lâm Lạc không khỏi có chút kỳ quái, sao Giang Tân Viễn tựa hồ như có cừu oán với hắn vậy? Nếu như nói tên kia không chào đón soán mệnh sư do Giang Vũ San mời tới, vậy cũng không nên thù oán hắn chứ, hắn bất quá chỉ là trợ thủ của Tử Dạ thôi mà.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 11: Lần thứ hai Lâm Lạc xuất thủ ! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
-Hiện tại đối với Lâm Lạc mà nói, cũng một cơ hội tốt, nhìn vào mắt Giang Tân Viễn, rất nhanh Lâm Lạc liền thấy được quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của Giang Tân Viễn, sau đó hắn liền quay đầu, không hề nhìn Giang Tân Viễn nữa, hắn tin tưởng, Tiểu Hôi đã “nhìn” được quỹ tích sinh mệnh của Giang Tân Viễn và lưu trữ lại, là một trí não, lưu trữ một số tư liệu là chuyện rất dễ dàng.
Mục đích đã đạt được, Lâm Lạc liền nói với Tử Dạ một câu, cáo từ Giang Vũ San, rồi vội vã ly khai Giang gia.
Vừa đi ra khỏi cửa Giang gia, lại gặp phải Quách Cánh Thiên, Lâm Lạc vốn định tránh hắn, chỉ có điều, lối đi lại bị chặn lại.
- Có chuyện gì sao?" Lâm Lạc hơi nhíu mày, kỳ thực hắn đã sớm cảm giác được địch ý của Quách Cánh Thiên, chỉ là hắn không muốn gây phiền phức, cho nên mới tránh đường, nhưng hắn cũng không sợ Quách Cánh Thiên, không phải hắn cho rằng thực lực của mình nhất định mạnh hơn Quách Cánh Thiên, mà là quy định trong soán mệnh giới, Quách Cánh Thiên cũng không dám trực tiếp đối phó với Lâm Lạc.
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng tưởng rằng dựa vào Tử Dạ thì có thể muốn làm gì thì làm.
Quách Cánh Thiên lạnh lùng nói.
- Nếu như không có chuyện gì, vậy xin mời tránh đường, ta còn có nhiều việc.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói, hắn thực sự không muốn dây dưa với Quách Cánh Thiên, ở trong mắt hắn, loại đấu khẩu này không ý nghĩa gì, nếu hắn đáp trả, Quách Cánh Thiên khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng hắn cũng không lo lắng, binh đến thì tướng cản, nước lên thì đắp đập, tuy rằng hắn còn chỉ là soán mệnh sư cấp bậc thấp nhất, nhưng trong cảm nhận của hắn, một thất cấp soán mệnh sư cũng không phải cái gì to tát.
Quách Cánh Thiên hừ lạnh một tiếng, tránh sang bên cạnh, thấy Lâm Lạc cứ thế rời đi, hắn nhịn không được muốn mắng Lâm Lạc một tiếng “tiểu bạch kiểm” (trai bao), nhưng cuối cùng lại không dám mắng, đương nhiên, không phải hắn sợ Lâm Lạc, mà là sợ Tử Dạ, Quách Cánh Thiên tuy không phải người tốt, nhưng còn có chút tự biết mình, hắn biết, ít nhất vào lúc này hắn còn chưa có khả năng đắc tội với Tử Dạ.
Thoát khỏi sự dây dưa của Quách Cánh Thiên, Tử Dạ cũng không có ở bên cạnh, Lâm Lạc không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, ở bên cạnh Tử Dạ, hắn luôn có một loại áp lực vô hình.
Giang Thiên Dã bị Giang Tân Viễn hạ độc mưu sát, cuối cùng bị mưu đoạt gia sản, đây là vận mệnh đã định trước của Giang Thiên Dã, Lâm Lạc từ quỹ tích sinh mệnh của Giang Thiên Dã đã biết như vậy, muốn Giang Thiên Dã sống sót, hiện tại hắn chỉ có một biện pháp.
- Tiểu Hôi, nếu như muốn Giang Thiên Dã tỉnh táo lại, ta nên làm như thế nào?
Lâm Lạc trầm tư một hồi, cuối cùng quyết định hỏi ý kiến Tiểu Hôi một chút.
- Chỉ có một biện pháp, tìm được thầy thuốc điều chế độc dược kia, bắt hắn giao ra giải dược, sau đó cho Giang Thiên Dã uống.
Thanh âm lười biếng của Tiểu Hôi truyền đến tai Lâm Lạc,
- À, Lâm đại ca, ta đã giúp ngươi tìm được tư liệu về thầy thuốc kia rồi, ngươi có phải nên cảm tạ ta không nhỉ?
- Ngươi tìm được tư liệu của thầy thuốc kia? Sao mà tìm được?
Lâm Lạc sửng sốt, mặc dù hắn đã biết hình dáng thầy thuốc kia, nhưng tạm thời hắn vẫn không biết thầy thuốc kia rốt cuộc là ai, theo lý mà nói, Tiểu Hôi cũng chỉ có thể biết vậy mới đúng.
- Hì hì, ta vừa làm hacker một hồi, tiến vào cơ sở dữ liệu của quốc gia các ngươi, sau đó căn cứ ảnh chụp, đã tìm được người này, bên trong có tư liệu rất hoàn chỉnh của hắn!
Tiểu Hôi có chút đắc ý,
- Sau này, chỉ cần ngươi dự đoán ra hình dáng người nào, ta có thể đem tư liệu của hắn nói cho ngươi, thế nào, ta lợi hại chứ?
- Đúng là lợi hại.
Lâm Lạc lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, dừng một chút, hắn nhịn không được hỏi:
- Tiểu Hôi, rốt cuộc là ngươi lên mạng thế nào?
- Ta muốn lên mạng thì có thể lên mạng thôi, chỉ cần là địa phương mà vệ tinh của các ngươi có thể bao trùm được, ta đều có thể lên mạng.
Tiểu Hôi ra vẻ rất đương nhiên.
Lâm Lạc không hỏi nữa, từ lời nói của Tiểu Hôi, hắn mơ hồ đã hiểu là Tiểu Hôi thông qua vệ tinh để lên mạng internet.
- Trước tiên ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc thầy thuốc kia là ai.
Lâm Lạc trầm ngâm một chút rồi nói.
- Thầy thuốc kia, hiện tại gọi là Đỗ Tể Thế, sáu mươi hai tuổi, mở một phòng khám tên là Tế Thế Đường, ở Thành phố Minh Châu cũng có danh tiếng, hắn sinh sống ở Thành phố Minh Châu đã hơn hai mươi năm, quan hệ với Giang Thiên Dã vẫn không tệ.
Tiểu Hôi nói đến đây thì dừng lại một chút, làm bộ dáng khoe công, nói:
- Bất quá, kỳ thực hắn không phải tên là Đỗ Tể Thế, hì hì, ngươi biết hắn vốn tên gì không?
- Nói nhảm, làm sao ta biết?
Lâm Lạc tức giận nói.
- Thật là, đoán cũng được mà!
Tiểu Hôi lầm bầm một tiếng, nói tiếp:
- Hắn vốn tên là Lý Vân, là một thầy thuốc trung y, ở thành phố Đông Bình, đã từng là kẻ tình nghi mưu sát vợ hắn, bất quá, cuối cùng cảnh sát không tìm được chứng cứ, nên không thể làm gì đành thả hắn ra, mà lúc đó, hắn liền rời khỏi Đông Bình, đi tới Thành phố Minh Châu.
- Hắn từng bị tình nghi mưu sát, nhưng không tìm được chứng cứ?
Lâm Lạc lảm bẩm,
- Xem ra, thủ đoạn hạ độc Giang Thiên Dã, có thể chính là thủ đoạn khi hắn mưu sát vợ hắn.
- Hẳn là vậy, ta cũng không rõ ràng lắm, nói chung, chuyện ta biết đều đã nói cho ngươi rồi!
Ngữ khí của Tiểu Hôi có chút không kiên nhẫn, tựa hồ không có hứng thú đối với chuyện này.
- Nếu như vậy, ngươi tiếp tục lên mạng chơi đi, ta phải làm việc.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói, vừa nói trong đầu hắn đã hiện ra hình dạng Đỗ Tể Thế, rất nhanh, hắn liền đã biết vị trí hiện tại của Đỗ Tể Thế.
Phòng khám Tế Thế Đường mặc dù có chút danh tiếng trong Thành phố Minh Châu, thế nhưng khi Lâm Lạc đến đây, lại phát hiện chỗ này kỳ thực rất vắng vẻ, bên trong quầy thuốc là một cô gái trẻ tuổi, tựa hồ còn đang ngáp ngủ.
- Tiên sinh, mua thuốc hay là xem bệnh?
Thấy Lâm Lạc đi vào, đôi mắt cô gái trẻ tuổi sáng ngời, vội hỏi.
- Xem bệnh.
Lâm Lạc mỉm cười,
- Xin hỏi Đỗ y sinh có đây không?
- Ồ, có, ngài đi theo tôi!
Cô gái có vẻ rất nhiệt tình, nói xong liền đưa Lâm Lạc đi vào phía trong.
Dưới sự dẫn đường của cô gái, rất nhanh Lâm Lạc đã gặp được Đỗ Tể Thế, từ biểu hiện, đây là một lão nhân rất ôn hòa, mà dáng vẻ của hắn, cũng có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, hiển nhiên hắn bảo dưỡng cơ thể rất tốt.
Lâm Lạc ngồi xuống đối diện Đỗ Tể Thế, mà cô gái kia đã đi ra ngoài, trong phòng, chỉ còn lại hai người Lâm Lạc và Đỗ Tể Thế.
- Khó chịu ở chỗ nào?
Đỗ Tể Thế vẻ mặt ôn hoà hỏi.
- Dạ dày có chút khó chịu, ăn không vào.
Lâm Lạc đáp, sở dĩ hắn nói vậy, là vì hắn biết lúc đầu Giang Thiên Dã cũng nói như thế với Đỗ Tể Thế.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 11: Lần thứ hai Lâm Lạc xuất thủ ! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Đưa tay tới đây, ta bắt mạch cho cậu.
Đỗ Tể Thế tự nhiên không biết ý đồ của Lâm Lạc.
Lâm Lạc làm theo.
- Không có vấn đề gì, ta cho cậu một toa thuốc, uống xong sẽ ổn thôi.
Đỗ Tể Thế rất nhanh liền cho ra kết luận.
- Là Hồi xuân thang sao?
Lâm Lạc bất ngờ hỏi.
Đang kê đơn, Đỗ Tể Thế liền hơi đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc.
- Cách đây vài ngày, Giang Thiên Dã Giang lão tiên sinh cũng cảm thấy dạ dày khó chịu, không phải ngài kê cho ông ấy Hồi xuân thang sao?
Lâm Lạc nhìn Đỗ Tể Thế, lạnh lùng hỏi.
- Cậu thanh niên, ta không biết cậu đang nói cái gì, nhưng xem ra không phải cậu đến xem bệnh, ta cũng không muốn tính toán với người trẻ tuổi, cậu đi đi!
Đỗ Tể Thế có vẻ rất trấn định, bộ dáng không có chút hoảng loạn.
- Đỗ y sinh, Giang lão tiên sinh đối đãi với ông không tệ chứ?
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng,
- Ông ta tín nhiệm ông như thế, nhưng đổi lấy sự hồi báo đó của ông, ông không cảm thấy lương tâm bất an sao?
- Nếu như cậu còn không đi, thì ta đây báo công an!
Đỗ Tể Thế sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận.
- Được, mau báo công an.
Lâm Lạc nhẹ nhàng cười,
- Đỗ y sinh, ta tự giới thiệu một chút đi, ta là Lâm Lạc, hiện đang làm trong phòng công tác vận mệnh Tử Dạ.
- Ngươi là soán mệnh sư?
Đỗ Tể Thế sắc mặt đại biến, ở Thành phố Minh Châu, Tử Dạ và phòng công tác vận mệnh Tử Dạ của nàng danh tiếng hiển hách, Đỗ Tể Thế tự nhiên cũng biết.
- Ta là trợ thủ của Tử Dạ tiểu thư, hiện đã có tư cách trợ lý soán mệnh sư.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói,
- Đỗ y sinh, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì ông đã giúp Giang Tân Viễn mưu hại Giang lão tiên sinh, hiện tại chỉ cần ông nói cho ta, làm sao mới có thể để Giang lão tiên sinh khỏe mạnh lại, nếu như ông có thể làm được, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ông.
Đỗ Tể Thế sắc mặt như tro tàn, khi hắn biết Lâm Lạc là soán mệnh sư, hắn đã biết, hôm nay hắn muốn thoát thân hầu như là không có khả năng rồi, mà hiện tại rốt cục hắn cũng biết vì sao Lâm Lạc không sợ hãi, bởi vì cho dù hắn báo 113, đến lúc đó cảnh sát cũng sẽ tin tưởng soán mệnh sư là Lâm Lạc, mà không phải một lão trung y có chút danh tiếng như hắn.
Hắn biết, nếu như hắn không đồng ý điều kiện của Lâm Lạc, vậy nửa đời sau hắn có thể sẽ rất thê thảm, nhưng nếu như đồng ý điều kiện của Lâm Lạc, Giang Tân Viễn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên làm thế nào cho tốt.
- Đỗ y sinh, Tử Dạ tiểu thư đã nhận ủy thác của Giang tiểu thư, soán mệnh cho Giang lão tiên sinh, có thể ông cũng biết, trong quá trình soán mệnh, đối với việc tạo thành thương tổn đến người thường có liên quan, soán mệnh sư không cần chịu trách nhiệm.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói, lời này chính là cảnh cáo với Đỗ Tể Thế.
- Lâm tiên sinh, ta, ta, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng, Giang Tân Viễn kia...
Đỗ Tể Thế đã không còn vẻ trấn định như vừa rồi, vô cùng hoảng loạn.
- Chỉ cần Giang lão tiên sinh có thể tỉnh lại, Giang Tân Viễn kia chỉ còn hai bàn tay trắng, lúc đó, tại sao ông phải sợ hắn?
Lâm Lạc thản nhiên nói,
- Huống chi, chỉ cần ta đồng ý, muốn đưa hắn vào nhà giam cũng không khó.
- Chỉ có điều, ta, ta căn bản không thể chữa bệnh cho Giang lão tiên sinh a!
Đỗ Tể Thế khẽ cắn môi, rốt cục mở miệng nói.
- Ông hạ độc, chẳng lẽ không thể giải độc sao?
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.
- Không sai, ta thừa nhận, là ta hạ độc, nhưng ta không biết giải dược thế nào, phương thuốc này, là trong lúc vô ý ta lấy được từ trên tay người khác, phương thuốc này rất kỳ quái, mỗi một loại thuốc đều không có độc, nhưng phối cùng một chỗ, liền thành một loại độc dược, hơn nữa, căn cứ thí nghiệm của ta, người trúng loại độc này, hiện nay không có dụng cụ nào có thể kiểm tra ra.
Đỗ Tể Thế thoáng bình tĩnh một chút, cười khổ giải thích.
- Thật sự là như vậy?
Lâm Lạc có chút hoài nghi, nhưng nhìn Đỗ Tể Thế, tựa hồ không phải nói dối.
- Thực sự, Lâm tiên sinh, chuyện tới nước này, ta sao còn dám lừa cậu chứ?
Đỗ Tể Thế vội vã nói.
Lâm Lạc không tin tưởng Đỗ Tể Thế, nhưng hắn đã có biện pháp, nhìn vào mắt Đỗ Tể Thế, trong đầu Lâm Lạc rất nhanh hiện lên từng hình ảnh, tất cả quá khứ của Đỗ Tể Thế, tái hiện trong đầu Lâm Lạc.
Thấy Lâm Lạc vẫn không nhúc nhích, Đỗ Tể Thế cũng không dám quấy rối hắn, qua mấy phút sau, rốt cục Lâm Lạc có phản ứng.
- Được rồi, ta tin tưởng ông một lần.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói, từ một số tin tức vừa rồi, khả năng Đỗ Tể Thế nói dối rất nhỏ,
- Ông có thể đưa phương thuốc cho ta.
- Được, được, được, ta lập tức viết cho cậu!
Đỗ Tể Thế mừng rỡ nói.
Khi rờ khỏi Tế Thế Đường, tâm trạng Lâm Lạc có chút trầm trọng, vốn hắn cho rằng, người phối độc dược khẳng định sẽ giải được độc, nhưng hiện tại lại phát hiện, sự thực cũng không phải như vậy.
Lâm Lạc tuân thủ lời hứa của hắn, cũng không làm gì Đỗ Tể Thế, ở trong mắt hắn, việc quan trọng hơn chính là nghĩ biện pháp chữa cho Giang Thiên Dã, về chuyện Đỗ Tể Thế và Giang Tân Viễn mưu hại Giang Thiên Dã, tương lai tự có cảnh sát xử lý.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi là Lâm Lạc.
Đi tới một nơi yên tĩnh, Lâm Lạc gọi điện thoại cho Tử Dạ.
- Mọi chuyện tốt chứ?
Không biết có phải do Lâm Lạc nghe nhầm không, trong giọng nói Tử Dạ tựa hồ có chút lo lắng.
- Chưa được, gặp phải một số phiền phức.
Lâm Lạc thấp giọng nói,
- Hiện tại có thể xác định là Giang Thiên Dã đã trúng một loại độc kỳ quái, hơn nữa, tôi đã tìm được người điều chế độc dược, nhưng hắn không phối chế được giải dược.
- Hiện tại anh ở đâu?
Tử Dạ thoáng trầm ngâm, hỏi.
- Ở gần phòng khám Tế Thế Đường.
Lâm Lạc mặc dù buồn bực, nhưng vẫn thật thà trả lời.
- Anh ở đó chờ tôi, tôi lập tức đến đó.
Tử Dạ nhanh chóng nói, sau đó không đợi Lâm Lạc nói gì, đã ngắt điện thoại.
Lâm Lạc sửng sốt một lát, hắn không hiểu sao Tử Dạ còn chưa nghe hắn nói rõ ràng mọi chuyện đã muốn đến đây tìm hắn.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn phải chờ ở chỗ này, Lâm Lạc đi tới bên cạnh tiệm bán báo gần đó, tựa lưng lên tường, nhìn vào Tế Thế Đường cách đó không xa, phòng khám vẫn vắng vẻ như cũ, qua hơn mười phút, vẫn không có ai ra vào.
Đột nhiên. Tiếng còi cảnh sát truyền đến, Lâm Lạc không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy hai cỗ xe cảnh sát nhanh chóng đi về phía này, một lát sau, ngừng lại ở cửa Tế Thế Đường.
Mấy người cảnh sát bước xuống xe cảnh sát, Lâm Lạc lại phát hiện có người quen trong đó, đó là Trương Tĩnh, phía sau là mấy thủ hạ của nàng, tuy Lâm Lạc không biết tên bọn họ, nhưng đều đã gặp qua.
- Nhìn cái gì?
Bên cạnh truyền tới một thanh âm bất mãn,
- Có phải còn nhớ tới cảm giác lần trước hay không? Nếu không để tôi giúp anh gọi Tĩnh Tĩnh tới?
- A, Tử Dạ tiểu thư, cô đã đến rồi?
Lâm Lạc vội xoay người, nghe Tử Dạ nói thế, hắn không khỏi có chút xấu hổ, nhưng Tử Dạ nhắc tới chuyện đó, thật đúng là làm hắn lại nhớ tới chỗ đặc biệt co dãn đó trên người Trương Tĩnh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 12: Trêu chọc mỹ nữ cảnh sát! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Hiện tại tâm tình Tử Dạ không tốt lắm, sở dĩ tâm trạng không tốt, cũng là do Giang Tân Viễn, từ lúc thấy Tử Dạ, ánh mắt mê đắm kia của Giang Tân Viễn vẫn chưa từng rời khỏi Tử Dạ, Tử Dạ rất muốn móc hai mắt hắn xuống, không thì cho hắn hai cái bạt tai, nhưng lại nghĩ nếu như vậy sẽ làm ô uế tay mình, không thể làm gì khác đành mặc kệ hắn, nhưng bị một kẻ hèn mọn như vậy nhìn chằm chằm, tâm trạng của nàng tự nhiên sẽ không tốt, cũng bởi vì như vậy, vừa nghe thấy Lâm Lạc không thể giải quyết vấn đề, nàng liền lập tức rời khỏi Giang gia, chạy tới tìm Lâm Lạc.
- Tên phối độc dược kia đâu? Hiện tại ở chỗ nào?
Tử Dạ hừ một tiếng, mở miệng hỏi.
- Hắn tên là Đỗ Tể Thế, chính là thầy thuốc trong Tể Thế Đường kia, bất quá, nơi đó tựa hồ xảy ra chuyện gì.
Lâm Lạc đưa tay chỉ, trong lòng mơ hồ có chút bất an, không biết vì sao, đột nhiên hắn có một dự cảm không tốt.
- Chẳng lẽ là Đỗ Tể Thế đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Lâm Lạc vừa nghĩ như thế, trong đầu liền vô thức xuất hiện hình ảnh Đỗ Tể Thế, hơi ngưng thần, hắn không khỏi biến sắc, bởi vì trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh làm cho hắn giật mình.
Đỗ Tể Thế vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhưng hai mắt đã nhắm nghiền, sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, mà xung quanh hắn, Trương Tĩnh đang nói gì đó, còn có một cảnh sát đang chụp ảnh.
- Không xong, Tử Dạ tiểu thư, Đỗ Tể Thế chết rồi!
Lâm Lạc vội nói, nói xong liền chạy về phía Tể Thế Đường, Tử Dạ nhíu mày, cũng đi theo.
Đinh Linh phụ trách bốc thuốc ở Tể Thế Đường, coi như là một nửa đệ tử của Đỗ Tể Thế, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, đang trả lời câu hỏi của Trương Tĩnh.
- Trước khi Đỗ y sinh ngộ hại, đã gặp qua những người nào?
Trương Tĩnh hỏi.
- Ngày hôm nay cơ bản không có ai đến tìm Đỗ y sinh, mới gần đây, có một nam nhân còn trẻ tới, nói là tìm Đỗ y sinh xem bệnh, nhưng không bao lâu sau khi hắn rời đi, lúc, lúc tôi vào nhà đã phát hiện Đỗ y sinh đã chết.
Đinh Linh tựa hồ còn sợ hãi, lắp bắp.
- Nam nhân trẻ tuổi? Có bộ dáng gì?
Trương Tĩnh chấn động, vội hỏi, không hề nghi ngờ, căn cứ lời kể của Đinh Linh, nam nhân trẻ tuổi này là người bị tình nghi lớn nhất trong vụ án.
- Ừm, rất phổ thông, hơi gầy, tương đối thanh tú, còn có...
Đinh Linh vừa nghĩ lại vừa chậm rãi nói, mà cảnh sát bên cạnh Trương Tĩnh đang ghi lại, nói đến đây, đột nhiên Đinh Linh sợ hãi kêu một tiếng, sau đó chỉ vào cửa,
- Chính là hắn, Trương cảnh quan, chính là hắn!
Thân thể mềm mại của Trương Tĩnh trong nháy mắt trở nên căng thẳng, mà mấy người cảnh sát cũng thủ thế chuẩn bị đánh về phía cửa, nhưng rất nhanh trên mặt bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, thần kinh căng thẳng của Trương Tĩnh cũng thả lỏng xuống, mà mấy tên thủ hạ kia của nàng cũng dừng hành động đánh tới lại.
- Đinh Linh, cô xác định là anh ta sao?
Trương Tĩnh nhíu nhíu mày, nàng đã nhìn thấy Lâm Lạc, cũng thấy được chị em tốt của nàng, Tử Dạ, người Đinh Linh chỉ, rõ ràng chính là Lâm Lạc.
- Trương cảnh quan, chính là hắn, tôi sẽ không nhìn lầm đâu!
Đinh Linh khẳng định nói,
- Chính là hắn đến tìm Đỗ y sinh, sau đó Đỗ y sinh mới chết.
Nếu như người Đinh Linh nói không phải Lâm Lạc, hoặc giả nếu như Lâm Lạc không phải soán mệnh sư, Trương Tĩnh khẳng định sẽ không chút do dự đưa Lâm Lạc đến cục cảnh sát, tiến hành thẩm vấn một phen, đáng tiếc, người Đinh Linh nói chính là soán mệnh sư Lâm Lạc này, tự nhiên Trương Tĩnh không thể áp dụng thủ đoạn đối với kẻ bị tình nghi phổ thông được.
Trương Tĩnh đi tới trước mặt Tử Dạ, nhìn Lâm Lạc một chút, vẻ mặt bỡn cợt nói:
- Ai, Tử Dạ, sao hôm nay tâm tình tốt như vậy, mang theo bạn trai ‘nhỏ’ của bạn đi dạo phố nha?
- Mình mang chồng bạn đi dạo phố!
Tử Dạ tâm trạng đang không tốt, trừng mắt liếc Trương Tĩnh, tức giận nói.
Trương Tĩnh bị một câu này của Tử Dạ làm cho không nói được gì, vốn đang muốn nói hai câu phản kích, chỉ có điều dù sao hiện tại cũng đang phá án, xung quanh còn có nhiều thủ hạ như vậy, nàng càng đùa giỡn thì càng xấu hổ.
Nhìn Lâm Lạc qua miệng Tử Dạ thành lão công của mình, Trương Tĩnh có chút buồn bực, nhưng không thể tránh được, tục ngữ nói tự làm bậy không thể sống, ai bảo nàng trêu chọc Tử Dạ trước chứ?
Thủ hạ của Trương Tĩnh thấy vẻ này của nàng, trong lòng cảm thấy khoái ý, bình thường bọn họ cũng bị Trương Tĩnh mắng không ít, chỉ là bọn họ không dám biểu hiện sự vui vẻ ra ngoài.
- Nhưng cái chết của hắn không liên quan gì tới tôi.
- Sao anh biết Đỗ y sinh chết?
Có người bên cạnh hỏi, cũng chính là thủ hạ của Trương Tĩnh, là cảnh sát đang ghi chép kia.
- Không phải giải thích!
Lâm Lạc còn chưa nói, Tử Dạ ở bên cạnh đã bất mãn hừ một tiếng,
- Năng lực của Soán mệnh sư, không phải các người có thể lý giải!
- Ai, Tử Dạ, bạn không cần che chở hắn như thế?
Trương Tĩnh bất mãn nói, thấy sắc mặt Tử Dạ tựa hồ có chút bất thiện, nàng vội vã nói sang chuyện khác,
- Đúng rồi, hai người tới đây có việc gì sao?
- Nói nhảm, không có việc gì mình tới nơi này làm cái gì?
Ngày hôm nay tâm tình Tử Dạ xác thực là rất không tốt, cho nên ngữ khí đối với chị em tốt của mình cũng không kiêng kị,
- Nhưng hiện tại người đã chết, chúng ta tự nhiên cũng không có việc gì rồi, chúng ta đi trước, mọi người chậm rãi điều tra đi!
- Lâm Lạc, chúng ta đi!
Không đợi Trương Tĩnh nói gì, Tử Dạ đã nói với Lâm Lạc, liền xoay người đi.
Lâm Lạc áy náy cười với Trương Tĩnh, cũng nhanh chóng xoay người rời đi, hiện tại Tử Dạ là bà chủ của hắn, bà chủ lên tiếng, tự nhiên hắn phải nghe theo.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ?
Nam cảnh sát bên cạnh thấp giọng hỏi, người bị hiềm nghi lớn nhất đi rồi, vụ án này làm sao có thể điều tra đây?
- Tôi đi một chút sẽ trở lại, các cậu tiếp tục lục soát, xem có thể tìm được đầu mối mới hay không!
Trương Tĩnh nói một câu, rồi vội vã đuổi theo.
***
Cùng lúc đó, trong một biệt thự xa hoa, Nguyễn Thanh Ngọc đang giận dữ.
- Phế vật! Những ảnh chụp này có ích lợi gì?
Nguyễn Thanh Ngọc hung hăng đem một xấp ảnh chụp ném vào người trước mặt, đây là một nam tử hơn ba mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, hắn cũng không phải ai khác, chính là người cách đây không lâu đã đi theo Lâm Lạc và Tử Dạ để chụp ảnh, đương nhiên, Lâm Lạc và Tử Dạ vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Thương cảm cho thám tử tư gọi là Gia Cát minh này, vốn cho rằng lần này có thể làm cho vị tiểu thư trước mặt này thoả mãn, thậm chí có thể được thưởng hậu hĩnh, vậy mà sự thực lại hoàn toàn tương phản, lúc Nguyễn Thanh Ngọc nhìn những bức ảnh này, thì liền chửi hắn một trận.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 12: Trêu chọc mỹ nữ cảnh sát! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Nguyễn tiểu thư, cô, không phải cô bảo tôi tìm căn cứ chính xác về chuyện Lâm Lạc ở cùng một chỗ với nữ nhân khác sao? Đây, cái này, cái này có vấn đề gì sao?
Gia Cát minh cẩn thận hỏi, bây giờ hắn còn không rõ, vì sao rõ ràng hắn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nhưng lại bị mắng chửi như vậy.
- Đúng là phế vật, nói ngươi là phế vật, ngươi còn không thừa nhận!
Nguyễn Thanh Ngọc giơ chân ngọc thon dài trắng nõn lên, đang muốn đá cho Gia Cát minh một cái, nhưng lập tức nàng liền phát hiện như vậy tựa hồ có khả năng ‘lộ hàng’, nên dừng lại, mà Gia Cát minh cũng thoát được một kiếp.
- Ngu ngốc, ta hỏi ngươi, nữ nhân trong bức ảnh này là ai?
Nguyễn Thanh Ngọc hầm hừ mắng,
- Ngươi đừng nói với ta, ngươi không nhận ra nàng!
- Nguyễn tiểu thư, tôi, đương nhiên tôi biết, sao tôi có thể không nhận ra Tử Dạ tiểu thư được chứ?
Gia Cát minh cười nịnh nói.
- Vậy ngươi nói bức ảnh này có ích lợi gì? Ta muốn làm cho Lâm Lạc thân bại danh liệt, để người khác cho rằng bởi vì hắn có nữ nhân khác nên mới bội tình bạc nghĩa, ngươi nói cho ta, ta có thể nói với người khác, Lâm Lạc vì Tử Dạ mà vứt bỏ ta sao?
Nguyễn Thanh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Gia Cát Minh, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, tên được xưng là một trong thám tử tư nổi tiếng nhất Thành phố Minh Châu này, đầu óc lại ngu ngốc như thế.
- Nhưng, Nguyễn tiểu thư, nếu như, nếu như cô nói Lâm Lạc vì Tử Dạ tiểu thư mà bỏ rơi cô, khẳng định mọi người đều sẽ tin tưởng.
Gia Cát Minh nhỏ giọng nói.
"Ba" một tiếng, câu này của Gia Cát Minh đổi lại một cái bạt tai vang dội.
- Ngươi nói ta không bằng Tử Dạ?
Nguyễn Thanh Ngọc cả giận nói.
- Không, không phải, Nguyễn tiểu thư, tôi, tôi không có ý này!
Gia Cát Minh vội vã nói, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng phiền muộn không ngớt, nghĩ Gia Cát Minh hắn ở Thành phố Minh Châu tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng lại bị một nữ nhân làm nhục như thế, có điều, hắn cũng tự biết mình, Nguyễn Thanh Ngọc không phải người hắn có thể đắc tội được.
"Ngươi vốn không bằng Tử Dạ, cho dù nam nhân nào, đều tình nguyện chọn Tử Dạ, mà không chọn ngươi, thiên kim tiểu thư điêu ngoa, không nói lý này!" Gia Cát Minh căm giận nói trong lòng, đáng tiếc, lời này cũng chỉ có thể nói trong lòng thôi, hắn không dám nói ra.
- Dối trá!
Nguyễn Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng,
- Ta không bằng Tử Dạ, nhưng ta không cần ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta muốn đối phó chính là Lâm Lạc, ta cũng không muốn dính dáng đến Tử Dạ, Gia Cát Minh, sau này ngươi cứ gọi là Trư Đầu Minh đi, ngươi cái đồ đầu heo này, lại muốn ta tạo ra một địch nhân như Tử Dạ sao?
- Nguyễn tiểu thư, tôi, tôi biết sai rồi, tôi tiếp tục đi theo hắn, tôi nghĩ, tôi sẽ chụp được ảnh của hắn và nữ nhân khác cùng một chỗ!
Gia Cát Minh trong lòng mắng nhiếc Nguyễn Thanh Ngọc, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính như cũ.
- Mau cút đi!
Nguyễn Thanh Ngọc hừ một tiếng,
- Không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng tới gặp ta!
Gia Cát Minh nghe thế như được đại xá, vội vã lui ra ngoài.
Mới vừa rời khỏi biệt thự Nguyễn Thanh Ngọc, ở cửa biệt thự Gia Cát Minh lại gặp một người quen, Công Tôn Trí. Kỳ thực, Công Tôn Trí và Gia Cát Minh đều là làm việc cho Nguyễn Thanh Ngọc, chỉ là, địa vị của Công Tôn Trí ở bên cạnh Nguyễn Thanh Ngọc, cao hơn Gia Cát Minh không ít, Gia Cát Minh rất rõ ràng, Công Tôn Trí mới là tâm phúc của Nguyễn Thanh Ngọc, mà Gia Cát Minh hắn, ở trong mắt Nguyễn Thanh Ngọc, có thể cũng chỉ là một con chó.
Thấy hình dạng Gia Cát Minh đầy bụi đất, trên mặt Công Tôn Trí lộ ra một ít biểu tình đùa cợt, nhưng không nói gì, trực tiếp đi vào bên trong.
Cảm giác được sự trào phúng của Công Tôn Trí, Gia Cát Minh suýt phát rồ, nhưng lại không thể làm gì được.
- Nguyễn Thanh Ngọc, xú nữ nhân này, một ngày nào đó ngươi sẽ bị người ta tiền dâm hậu sát, còn có Công Tôn Trí, ngươi tên vương bát đản này, ngươi sẽ bị nam nhân hiếp, nữ nhân thiến!
Gia Cát Minh vừa nguyền rủa ác độc trong lòng, vừa nhanh chóng tiến vào xe mình, sau đó cấp tốc rời đi, ở chỗ này lâu thêm một chút, hắn sẽ thấy khuất nhục thêm một phần.
Thấy Công Tôn Trí đến, sắc mặt Nguyễn Thanh Ngọc hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Tiểu thư, có chuyện tôi muốn gặp cô để báo cáo.
Công Tôn Trí cung kính nói.
- Tâm trạng ta không tốt, nếu như không phải tin tức tốt, thì không cần nói.
Nguyễn Thanh Ngọc nhàn nhạt nói.
- Tiểu thư, cô có thể yên tâm, lần này tuyệt đối là tin tức tốt.
Công Tôn Trí mỉm cười,
- Ngày hôm nay công ty thông báo tuyển dụng nhân viên tiêu thụ dụng cụ thể dục, cô biết ai đến xin việc không?
Công ty trong miệng Công Tôn Trí, đó là La thị tập đoàn, mà chủ tịch La thị tập đoàn, không phải ai khác, chính là mẹ Nguyễn Thanh Ngọc, La Tiểu Phượng, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của La thị tập đoàn là sản xuất thuốc, chế tạo dụng cụ thể dục và dụng cụ y học, mà hai lĩnh vực đó hiện tại đều thu được lợi nhuận kếch sù, lợi ích của La thị tập đoàn là phi thường tốt, mà hơn nữa cha của Nguyễn Thanh Ngọc - Nguyễn Tử Hào, chuyên gia não khoa, không chỉ là viện trưởng bệnh viện thành phố, trong giới y học cũng có danh dự rất cao, có quan hệ của hắn, La thị tập đoàn phát triển rất thuận lợi, hiện nay đã là một trong những xí nghiệp nổi tiếng nhất Thành phố Minh Châu, tài sản La thị tập đoàn, có người nói đã hơn mười ức (hơn 1 tỷ NDT, 1NDT ~ hơn 3000 VNĐ).
Trừ cái đó ra, nghe đồn La Tiểu Phượng còn có bối cảnh hắc đạo thâm hậu, mà nữ nhi duy nhất của La Tiểu Phượng, Nguyễn Thanh Ngọc tự nhiên là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đương nhiên cũng dưỡng thành tính cách kiêu căng.
- Ai tới xin việc?
Nguyễn Thanh Ngọc nhíu mày, tựa hồ đối với việc Công Tôn Trí nói lấp lửng có chút bất mãn, nhưng nàng cũng chưa phát hỏa.
- Lâm Sương, cũng chính là em gái Lâm Lạc.
Công Tôn Trí mỉm cười, nói tiếp:
- Tôi bảo thuộc hạ chọn nàng.
- Lâm Sương lại làm nhân viên tiêu thụ của công ty chúng ta?
Nguyễn Thanh Ngọc hơi sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra vẻ tươi cười,
- Công Tôn, làm tốt lắm!
Nguyễn Thanh Ngọc đã điều tra tình huống của Lâm Lạc, cũng biết hắn tương đối thiếu tiền, nhưng hiện tại Lâm Lạc đã là soán mệnh sư, chưa từng nghe nói soán mệnh sư cũng sẽ thiếu tiền, cho nên, nàng đối với việc Lâm Sương nhận loại công tác này cảm giác có chút khó tin, nhưng sự thực đã như thế, vậy nàng sẽ lợi dụng thật tốt.
- Tiểu thư, căn cứ phân tích của tôi, Lâm Lạc cũng chưa đem tin tức mình là soán mệnh sư nói cho Lâm Sương, mà Lâm Lạc khẳng định cũng không biết Lâm Sương đi tìm công việc, bởi vì căn cứ tư liệu chúng ta tra được, Lâm Lạc vô cùng yêu thương Lâm Sương, chắc chắn hắn không nỡ để cho Lâm Sương đi làm việc.
Công Tôn Trí tiếp tục nói:
- Nếu không ngoài dự liệu, Lâm Lạc và Lâm Sương có thể đều giấu diếm nhau, mà chúng ta có thể lợi dụng điểm này, đả kích Lâm Sương, tiến tới đạt được mục đích đối phó với Lâm Lạc.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó