Án của quẩn đảo Colo Shrike chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là tính hợp pháp của hợp đồng mượn nợ, cái này thuộc về tranh chấp hợp đồng kinh tế, không phái thuộc về chủ quyền quốc gia, án này căn bản không do Tòa án quốc tế xử lý. Điểu kiện tiên quyết của án này là do Colo Shrike VII thua bạc nợ tiền nhiều, chủ động đem quần đảo Colo Shrike gán nợ cho sòng bạc, cho nên hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Dựa theo biện pháp xử lý binh thường, nếu như họp đồng mượn nợ của Colo Shrike VII không có hiệu lực, hắn phải trả lại tiền nợ, hai bên cùng thỏa thuận kỳ hạn và lợi tức bồi thường. Bời vậy mặc dù Colo Shrike VII cùng sòng bạc đều là bị cáo, nhưng thua kiện phải gánh chịu hậu quả thì chi có một mình Colo Shrike VII, bắt quá có MỸ trợ giúp tra nợ, Colo Shrike VII cùng không lo lắng gánh chịu hậu quả này, hơn nữa hoàn toàn hy vọng mình gánh chịu hậu quả.
Nhưng Colo Shrike VII thân là quốc vương vương quốc Colo Shrike, là phán nhân của quần đảo Colo Shrike, hợp đồng mượn nợ của hắn không thể đơn phương tuyên bố không có hiệu quả là không có hiệu quả, cùng không phải hắn thừa nhận sai lẩm là có thể làm cho vương tộc Colo Shrike thắng kiện, còn phải bận tâm đến ích lợi của kẻ thứ ba. Bởi vì không có tiền lệ, nên mặc kệ Tòa án quốc tế đưa ra dạng định luân gì, cũng sẽ tạo nên tranh nghị, theo pháp quan thấy, muốn xử lý viên mãn án này thi có thể điểu giải là chính, để cho hai bên thỏa thuận điều kiện giải trừ hợp đồng là tốt nhắt.
Nhưng sòng bạc lại đem họp đồng mượn nợ chuyển nhượng làm cho án này trờ nên càng thêm phức tạp, đã tạo thành một hồi quan tòa tam giác, hiện tại cho dù sòng bạc đồng ý điều giải cùng vô dụng, bời vì tòa thành Thiên Thạch mới chân chính là người nắm giấy nợ, thiếu bọn họ làm cho án này thiết đi một bèn quan trọng, mặc kệ pháp quan thần thông quảng đại như thế nào, cùng không có thể tuvên bố họp đồng mượn nợ này không có hiệu quả. Cho nên pháp quan chi có thể tạm thời tạm gác lại, lần nữa phái người đi tới quần đảo Colo Shrike khuyên bảo, hy vọng phía tòa thành Thiên Thạch tiếp nhận điều giải. nói ra điều kiện của bọn họ.
Bộ phận thứ hai là vương tộc Colo Shrike tố cáo hành vi tòa thành Thiên Thạch cường đoạt đảo của bọn họ. có hơn mười người dân nguvên ờ trẽn đảo Shrike cùng tham dự. Hơn mười người nọ tại pháp đình thừa nhận mình đã được tòa thành Thiên Thạch bồi thường 100.000 USD. nhưng một mực chắc chắn mình bị bức đi. Chỉ trích hành vi dã man của tòa thảnh Thiên Thạch, mãnh liệt yêu cầu trả lại quyền ờ trên đảo Shrike của bọn họ.
Thạch Thiên dã man là toàn cầu đều biết, nhất thời toàn bộ nhân dân trên thế giới đểu đồng tình, truyền thông các nơi đều lập tức hành động, phái ra phóng viên đi gặp các người dân Colo Shrike bị ép rời đi, điều tra làm rõ quá trình, chua xót của bọn họ khi bị tòa thành Thiên Thạch cường hành xua đuổi.
Người dân Colo Shrike mất đi quê hương lúc này đang ở các nước khu vực Đông Nam Á mua nhà cửa. đang bề bộn chuẩn bị cho cuộc sống mới, khi phóng viên tìm được bọn họ, ai trẽn mặt cũng in đầy nụ cười hạnh phúc thỏa màn, hiển nhiên đối với tương lai tràn ngập tin tưởng. Nhưng khi bọn họ từ chỗ phóng viên biết được vương tộc Colo Shrike đang ờ Tòa án quốc tế vì để cho bọn họ có thể quê hương mà kiện ra tòa, đều lấy làm kinh hãi, lúc này nói rõ bản thân đối với việc tòa thành Thiên Thạch bồi thường hết sức hài lòng, rời quẽ hương mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng không bị cường ép.
Không lảu sau đó, người dân Colo Shrike phân tán tại Đông Nam Á tập trang tụ họp lại, đối với các phóng viên này mành liệt đưa ra kháng nghị về vương tộc Colo Shrike, chửi mắng vương tộc Colo Shrike không được bọn họ đồng ý mà đã dùng danh nghĩa của bọn họ mà kiện lên tòa, cùng mắng vương tộc Colo Shrike trước kia có ba trăm người mà chiếm cứ hơn nửa diện tích của quần đảo Colo Shrike, nhân dân nộp lẻn thuế cùng thu vào từ du khách chi dùng cho cuộc sống của vương tộc, không xuất ra một phân tiền dùng để kiến thiết quốc gia, làm cho cuộc sống bọn họ càng ngàv càng quẫn bách, mỗi người hàng năm chi thu vào có mấy trăm USD, đối với các đồ dùng cuộc sống đều phải nhập khẩu của đảo quốc mà nói, căn bản là không đủ chi tiêu. Có người thậm chí trực tiếp hỏi ngược lại phóng viên, nếu có người cho ông số tiền bằng cả trăm năm buôn bán cũng không có, bảo õng rời khỏi quốc gia không chút tiền đô đó. thì ông sẽ lựa chọn như thế nào?
Về phẩn hơn mười vị đại biểu cho bọn họ tại Tòa án quốc tế để làm chứng, thì bị bọn họ mắng là tay sai mà vương tộc Colo Shrike thu mua, hoàn toàn không thể đại biểu cho bọn họ, cho dù hành vi tòa thành Thiên Thạch chiếm lấy quẩn đảo Colo Shrike thật sự không hợp pháp, bọn họ cũng hoan nghênh những người dùng tiền tài xâm lấn này, tỏ vẻ thề cũng không trở về, trừ khi không cẩn phải trả lại tiền.
Kết quả phỏng vấn sau khi được truvền đi, toàn bộ thế giới đểu cười to, sự kiện quần đảo Colo Shrike bỡi vậy mà được người ta xem là trò cười của thế kỷ.
Tòa thành Thiên Thạch mặc dù đối với Tòa án quốc tế truyền gọi không để ý tới. cùng không để ý tới dư luận quốc tế, dù sao tòa thành Thiên Thạch càng ngày càng được người ta hiểu rõ, tòa thành Thiên Thạch qua cả trăm năm thành lập nên đế quốc kinh tế khổng lồ sớm muộn cùng được mọi người hiểu rõ cho nên hình tượng bào trì được thì tận lực bào trì khi chuyện của Samantha cùng Thạch Thiên tại Hongkong truyền ra tòa thành Thiên Thạch đà thu mua số lượng lớn đài báo. những đài báo này lúc này cùng đã phát huy tác dụng, thông qua chúng mà thông báo chuyện vương tộc Colo Shrike đã tiếp nhận hai triệu USD mà Laurent đã đưa làm phí di chuvển.
Người mà Tòa án quốc tế phái tới lúc này lẩn nữa leo lên bến tàu đảo Nam quần đảo Thiên Thạch, bến tàu hai đào Nam Bắc đà sớm bắt đấu cải tạo, hai bến tàu cũng đã được mở rộng hơn mười lần, đại bộ phận diện tích đều được kéo dài ra biển, không có xâm lấn đất đai trên đảo. Mặc dù bến tàu vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, nhưng từ độ dài và rộng cũng có thể thấy được khí thế của nó trong tương lai, làm cho vị đại biểu Tòa án quốc tế cũng phải kinh ngạc, nghĩ thầm một đảo quốc nhỏ như vậy mà phái xây dựng một bến tàu quy mô như thế sao...
Thật ra đây bởi vì tòa thành Thiên Thạch muốn dùng tốc độ nhanh nhất cài tạo quần đảo Thiên Thạch, để cho các tàu thuyền khổng lồ vận chuyển vật liệu trang thiết bị tới, mới tạo nên bến tàu quy mô cơ hồ có thể cùng các bến tàu nồi tiếng mà so sánh. Chờ quần đảo Thiên Thạch chính thể cải biến xây xong xong, hiển nhiên không cần phải có bến tàu lớn đến như thế, đến lúc đó có thể đem phần diện tích xây dựng trên biển hủy đi.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:33 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Kế hoạch cải biến hệ thống phòng ngự của Quần đảo Thiên Thạch đã tới thời điểm thi công quan trọng, lúc này các kho hàng ở bến tàu cũng chứa không ít trang thiết bị quân sự, bởi vậy bảo vệ hết sức chu đáo, hai bến tàu được hơn hai trăm lính đánh thuê cùng tinh anh của Thiên Thạch đồng minh xây dựng thành quân đội của đế quốc Thiên Thạch phân ra trong coi. Bất quá bọn họ vẫn mặc y phục hàng ngày, súng dấu trong áo, thoạt nhìn chỉ như là những nhân viên bình thường ở bến tàu.
Đại biểu của Tòa án quốc tể đi thuyền mới vừa cặp bờ, sáu binh lính đã lên thuyền tra hỏi, biết là đại biểu của Tòa án quốc tế, một binh lính báo cáo cho thượng cấp của họ đến, Braid vừa lúc đến bến tàu, liền cho binh lính đưa đại biểu của Tòa án quốc tế đến một tòa nhà bèn cạnh kho hàng. để tự minh tiếp đãi.
Đại biểu do Tòa án quốc tế phái tới tên là Paul vóc người tương đối nhỏ gầy, bất quá hai mắt có thằn, có vẻ hết sức từng trải khôn khéo. sau khi nhìn thấy Braid thì xuất ra giấy công tác tự giới thiệu trước, khi bắt tay liền nói rõ mục đích của chuyến đi này.
Braid sau khi mời hắn ngồi xuống thì nói: "Ngài Paul chúng tôi dựa theo hợp đồng thu hồi cái thuộc về mình, đối với quan tòa cũng không có hứng thú, lần trước cùng đã nói cho Tòa án quốc tế các ngài, lẳn này cũng vậy, ngài sợ rằng cùng như vậy mà về thôi".
Paul nói: "Vương tộc Colo Shrike kiện ra tòa ý đồ rất rõ ràng, bọn họ biết bản thân không nắm phần lý, nhưng lại muốn lấy lại quốc thổ của mình, cùng nguyện ý trả giá cao vì nó. Ý của Pháp quan là muốn hai bên thương lượng, cho nên hy vọng phía các ngài có thể phái đại bi ê ể u hoặc luật sư đi thỏa thuận, nếu như Vương tộc Colo Shrike đưa ra điều kiện có thể làm cho các ngài hài lòng, tôi nghĩ cái này đối với các ngài cũng không phải là chuyện xấu".
Braid lắc đầu cười nói: "Mặc kệ Vương tộc Colo Shrike đưa ra điều kiện gì, chúng tôi cũng sẽ không tiếp nhận, đương nhiên cũng không cần tới phấp đình thương lượng. Không đi Hague cũng là vì giảm bớt cho tòa án các ngài những phiền toái không cấn thiết. Bất quá nếu Tòa án quốc tể lại phái ngài Paul đến đây, vậy mời ngài trở về chuyển cáo pháp quan cùng Vương tộc Colo Shrike. việc này muốn trách chỉ có thể trách bọn họ không sớm đem tiền trả lại cho sòng bạc, nếu đã trễ hẹn thì nên gánh chịu hậu quả. Ngài có lẽ cũng hiểu".
Paul cũng cười nói: "Các người đem hợp đồng mượn nợ mua từ sòng bạc với giá cao mua lại, chắc là thích quần đảo xinh đẹp này, nghe nói tòa thành Thiên Thạch tài phú hết sức kinh người, nhìn ra được cũng không quan tâm tới điều kiện của họ đưa ra. Bất quá Vương quốc Colo Shrike có chủ quyền quốc gia, điều này đã được Liên Hợp Quốc bảo vệ. Bên ngài cho dù có được lãnh thổ của quần đảo Colo Shrike, nhưng cùng không cách nào xóa đi thân phận quốc vương của Colo Shrike VII tại vương quốc Colo Shrike, hành vi đuổi bọn họ đi cùng không ổn, tương lai sẽ không ngừng tạo nên tranh nghị, có thể nói là hậu hoạn vô cùng. Đảo nhỏ xinh đẹp trên thế giới rất nhiều, nếu như điều kiện mà bọn họ đưa ra có thể đủ để bên ngài mua đẹp hòn đảo lớn hơn đẹp hơn, tôi cảm thắy đối với cả hai bên cũng không phải là chuyện xấu".
Braid cười nói: "Có chuyện ngài Paul còn chưa biết. nơi này hiện tại đã đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, tên quốc gia hiện tại gọi là đế quốc Thiên Thạch, đương nhiên cùng có quốc vương mới. Ngài hẳn cũng đã nghe nói qua người, chính là Thạch Thiên tiên sinh. Colo Shrike VII có phải quốc vương hay không cùng không liên quan đến chúng tôi, bất quá đã không phải là quốc vương nơi này, bởi vì quần đảo Colo Shrike đã sớm không tồn tại nữa" Dù sao sớm muộn cũng sẽ tuyên cáo với toàn bộ thế giới thành lập đế quốc Thiên Thạch, nên hắn cũng không cần giấu diếm với Tòa án quốc tể.
Paul kinh ngạc nói: "Cái gì... các ngài muốn thành lập quốc gia mới?"
Braid gật đầu.
Paul biến sắc nói: "Nhưng... nhưng... Vương quốc Colo Shrike mới là quốc gia duy nhất được quốc tế thừa nhận tại quần đảo Colo Shrike, cái này không phải là ai hay bất kỳ quốc gia nào có thể tùy ý cướp đoạt, các ngài tự mình thành lập quốc gia tại quốc thổ của một quốc gia có chủ quvền khác, cái này không có khả năng được Liên Hợp Quốc tán thành".
Braid nói: "Tôi nói lại cho ngài một lần nữa, quần đảo Colo Shrike đã không tồn tại, nơi này là quẩn đảo Thiên Thạch. Tên quốc gia là đế quốc Thiên Thạch! Chúng tôi không cần người khác tán thành!"
Paul nghiêm mặt nói: "Nhưng vương quốc Colo Shrike là một trong thành viên Liên Hợp Quốc, Liên Hợp Quốc có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của bọn họ".
Braid thản nhiên nói: "Vậy thì Liên Hợp Quốc giúp bọn hắn tìm một chỗ khác đi".
Paul cảm giác không khí trong phòng đột nhiên như đọng lại, Braid giọng điệu mặc dù lạnh nhạt. nhưng lại hết sức kiên quyết, ép tới hắn nói không ra lời. Một đào quốc nhỏ lại muốn cùng Liên Hợp Quốc đối chọi, cái này mặc dù là Paul cũng cảm thấy khó tin, nhưng nhớ tới quốc vương của quốc gia mới này tên là Thạch Thiên, ngay cả Nhà Trắng cùng Lầu Năm Góc của Mỹ cũng hủy ở trong tay hắn, lặp tức bình thường trở lại. Nếu tòa thành Thiên Thạch muốn tự mình thành lập quốc gia. Quần đào Colo Shrike thật ra lại phi thường thích hợp, bọn họ đương nhiên không có khả năng dễ dàng trả lại cho vương tộc Colo Shrike.
Paul chi là nhân viên của Liên Hợp Quốc tại Tòa án quốc tế, đáng nhắn nhủ thì cũng đã truyền rồi, những chuvện khác cùng không phải hắn có thể quan tâm. Bất quá tin tức này phải lập tức báo cáo lại cho Tòa án quốc tế cùng Liên Hợp Quốc, nên cũng không nói thêm gì nữa, sau khi đem giấy gọi của pháp đình lưu lại thì lập tức cáo từ Braid.
Braid cùng không để cho Paul tay không trở về, đem một phần sao chép hợp đồng mà Colo Shrike VII đã nhận 2 triệu USD của họ giao cho Paul. Hợp đồng bổ sung tòa thành Thiên Thạch đã nhận mua đã được công bố trên phương tiện truyền thông, bất quá Paul vừa vặn chạy tới, là người đẩu tiên chứng kiến, thắy trên hợp đồng viết rất rõ ràng, Colo Shrike VII đồng ý đem tất cả quyền lợi của vương quốc Colo Shrike chuvển tặng cho tòa thành Thiên Thạch, không khỏi thầm than một tiếng, nghĩ thầm đánh bạc thật sự là hại người không ít, nhìn ra được cho dù vương tộc Colo Shrike thắng kiện trên tòa, cùng khó mà đem quần đảo Colo Shrike trở về. Hiện tại Mỹ cũng sợ Thạch Thiên này, còn có người nào không sợ phiền toái mà đi giúp nước nhỏ này? Liên Họp Quốc không binh lại vừa không tiền, làm sao mà giúp Vương tộc Colo Shrike, chẳng lè không sợ tòa nhà Liên Hợp Quốc bị Thạch Thiên đốt sao? Nhắm chừng nhiều nhắt cũng chi là không thùa nhận đế quốc Thiên Thạch, rồi hô hào một chút. trẽn truvền thông phát biểu vài càu khiển trách tòa thành Thiên Thạch mà thỏi.
Còn có một điểm Paul không nghĩ ra, mặc dù hiện tại mọi người đã biết Thạch Thiên cùng tòa thành Thiên Thạch có quan hệ rất sâu, nhưng cùng không biết tòa thành Thiên Thạch là Thạch Thiên, mọi người chi biết tòa thành Thiên Thạch tại châu Âu có lịch sử cả trăm năm, sao lại sau khi thành lập quốc gia lại cho Thạch Thiên này làm quốc vương?
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:33 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Paul khi chuẩn bị lên thuyền, chứng kiến một chiếc du thuyền thật lớn đang cặp bờ, chiếc du thuyền này lấy hai màu trắng đen là chính, dài ít nhất cũng hơn hai trăm thước, thể tích quả thực chỉ có thể dùng từ khổng lồ để hình dung, nhưng ngoại hình lại rất bắt mắt. Nhớ tới mấy năm trước mình từng may mắn thắy qua chiếc du thuyền tư nhân được xưng lớn nhắt thế giới "Platinum"', hiển nhiên cũng không có hể so sánh với chiếc du thuyền trước mắt, nếu như nói "Platinum" là vương giả trong du thuyền, vậy chiếc du thuyền nậy quá thực có thể gọi là Thượng Đế trong du thuyền.
Paul không khỏi nhìn đến ngẩn ra, đứng ở bến tàu quên mất mình phải lên thuyền, nhìn thấy trên thuyền dùng tiếng Trung cùng tiếng Anh viết "Empire", nghĩ thầm đây chính là du thuyền thuộc về Thạch Thiên sao, xem ra ghi chép về du thuyền tư nhân xa hoa nhất lớn nhất thế giới phải cập nhật lại thôi, tòa thành Thiên Thạch quả nhiên có tiền, trên đảo rõ ràng đang đại động thổ mộc, không biết một năm sau nơi này sẽ có phong cảnh như thế nào, thật ra có chút làm người khác hướng tới.
Du thuyền chậm rãi dừng tại bến tàu. Paul không nhịn được muốn đến xem, trên thuyền có thể có Thạch Thiên hay không. Thạch Thiên hiện tại danh tiếng mặc dù không tốt, thậm chí làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh khủng, nhưng dù sao cùng là danh nhân siêu cấp hiện tại ít có người nào có thể so sánh, có thể tận mắt thấy được phong thái cơ hội cũng không có nhiều, vì vậy dứt khoát không vội lên chiếc thuyền của mình, mà chờ ở một bên.
Đi xuống du thuyền là một đám hơn mười người, bắt mắt nhất chính là sáu cô gái phi thường xinh đẹp, những người khác hiển nhiên là tùy tùng hoặc vệ sĩ, đem sáu cô gái này vây lại vào ờ chính giữa. Paul ở trong đám người tìm không được Thạch Thiên, không khỏi có chút thất vọng, mới đem sự chú ý chuvển sang trên người sáu cô gái nọ, trong đó một cô gái tóc dài màu nâu đỏ trong khí chất cao quý mang theo sự lạnh lùng cao ngạo, vóc người cực kỳ thon thả, năm cô gái khác cũng đều hét sức xinh đẹp động lòng người, cô gái có mái tóc nâu đỏ so với năm cô gái kia cao hơn nửa cái đầu, hiển nhiên cũng dễ dàng nhất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Paul cảm thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại thì nhận ra nàng từng được giới người mẫu phong mỹ nhân toàn cầu, hiện tại đang là chủ biên tại một ờ tạp chí, người mẫu Samantha.
Samantha mị lực vô cùng mà tính cách cũng mạnh mẽ, tại Âu Mĩ được người ngưỡng mộ vô số, Paul có thể xem như là một trong số đó, chỉ là không có tới tình trạng ái mộ cuồng nhiệt, nhớ tới Samantha thời gian trước tại Paris công khai mình yêu Thạch Thiên. Lúc này nhìn thấy nàng xuất hiện ờ chỗ này cũng không có gì kỳ quái. Paul hâm mộ mà thờ dài, xoay người leo lên thuvển, không nhịn được thầm nghĩ: "Thạch Thiên đại náo nước Mỹ chính là vì một phụ nữ khác, không biết Samantha cùng phụ nữ kia người nào sẽ trở thành Vương phi của đế quốc Thiên Thạch..."
Chiếc du thuyền "Empire" chính là lúc trước sau khi tòa thành Thiên Thạch bán đi "Towerman". đã tốn hơn năm triệu USD để chế tạo du thuyền mới. Đế quốc Thiên Thạch sau khi thành lập liền đem du thuyền đổi tên thành "Empire". Ngồi du thuyền đi tới quẩn đào Thiên Thạch là Samantha, còn có năm cô gái phân biệt là Thạch Hiểu Mẫn, Tiêu Vi, Hạng Hồng, Maicy cùng Đan Nghệ Nhã đã có thể rời xe lăn tự mình bước đi. Từ khi Thạch Thiên tới MỸ, các nàng đều hết sức lo lắng. đặc biệt khi truyền ra Thạch Thiên bị chôn ở dưới Lầu Năm Góc, các nàng đều gấp đến độ sắp nổi điên. May là không bao lâu sau từ tòa thành Thiên Thạch đã báo lại tin tức Thạch Thiên vẫn bình yên vô sự, nhưng cảm giác một hồi xuống địa ngục một hồi lèn thiên đương cũng làm cho các nàng khó có thể thừa nhận, biết được Thạch Thiên tại quần đảo Thiên Thạch muốn thành lập quốc gia của mình, tình cảm nhớ nhung cũng không thể ức chế, trong lòng sớm đã vượt Thái Bình Dương bay đến bên cạnh Thạch Thiên.
Bời vì tình thế của quẩn đảo Thiên Thạch không rò ràng. Thạch Lệ cùng tòa thành Thiên Thạch cũng khuyên các nàng không nên nóng lòng. Cho đến khi biết được vương tộc Colo Shrike đem bọn họ kiện lên Tòa án quốc tế, đoán được trong đó khẳng định có nước Mỹ ờ sau lưng giặt dây, nghĩ đến trong khi đưa ra tòa án thì Mỹ sẽ không có hành động gì, nên mới đưa các nàng tới đây.
Maicỵ sau khi ờ cùng với Thạch Thiên một nếm qua cái tư vị thực cốt tiêu hồn kia, thì đối với những đàn ông khác cũng đã không còn có cảm giác, chỉ có thể dùng hồi ức để giảm bớt dục hỏa trong thân thể, quả thực có thể nói đã bị Thạch Thiên làm hại cho khó mà sống như binh thường được, khổ sở trong đó khó có thể hình dung, thường xuyên gọi điện thoại cùng Samantha tố khổ. Đan Nghệ Nhã thì bởi vì cảm kích Thạch Thiên chữa lành hai chân cho nàng, vẫn muốn gặp mặt hắn nói lời cảm ơn. Vì vậy Samantha đã cho Maicy tới Hongkong. cùng nàng và Đan Nghệ Nhã đi tới quần đảo Thiên Thạch tìm Thạch Thiên.
Đan Nghệ Nhã từ khi có thể đi lại, đã đem quán mì giao cho Tiểu Huệ lúc trước đã chiếu cố cho mình, còn bản thân thì về tạp chí "Thiên Tư' làm việc. Bắt quá dù sao cũng ngồi xe lăn thời gian khá lâu, muốn hoàn toàn khỏi phục trạng thái như trước kia thì không có khả năng nhanh như vậy, nên không làm người mẫu nữa. mà làm trợ lý cho Samantha, hỗ trợ nghiệp vụ quản lý về phương diện người mẫu mà nàng quen thuộc nhắt. Samantha bời vì Thạch Thiên mà "nhân khí" càng ngày càng vượng, khiến cho nàng so với trước kia làm người mẫu càng được chú ý hơn, đã không thể nào có dũng khí rời khỏi cửa, càng đừng nói là đi làm ở tạp chí.,bởi vậy cũng muốn thêm trợ lý.
Thuyền của Paul vừa rời khỏi, thì Thạch Thiên ôm Kim Hình đi tới bến tàu, hẳn nếu ở lại một lúc nữa, thì có thể đã nhìn thấv được bộ dáng của Thạch Thiên rồi
Đám người Samantha đã nhiều ngày nhớ nhung Thạch Thiên, nhưng tại bến tàu có rất nhiều người, lại biết yêu Thạch Thiên cũng không chi có một mình mình, lúc này khi cùng gặp hắn, ngược lại có nhiều câu nệ. Ngay cả Maicy là thuộc loại phụ nữ đấu óc phóng khoáng nhất cùng chỉ có thể cố nén kích động trong lòng, đứng ở tại chỗ nhìn Thạch Thiên cười quyến rũ, bất quá hai mắt lại như đang phóng điện xèn xẹt
Kim Hình sau khi rời khỏi ngực Thạch Thiên, liền cùng mọi người ôm lấy nhau, vừa khóc vừa cười. Tại Mỹ bị giam cấm cũng chi là mắt tợ do. chi chịu chút kinh sợ, nhưng cũng khó tránh khỏi nhiều ít sinh ra sự cảm khái như mới tái thế, sau khi gặp lại mọi người thì hiển nhiên phi thường kích động. Lúc này cũng với mọi người cười nói, tạm thời đem Thạch Thiên vứt sang một bên.
Thạch Thiên không một chút nào để ý bị các nàng bó rơi, tiến lên kéo tay Thạch Hiểu Mẫn. rồi nói với Kim Hình: "Em dẫn mọi người trở về, anh dẫn Hiểu Mẫn đi trước..." nói xong không để ý tới ánh mắt u oán của các nàng, vù một tiếng đà biến mắt trước mắt các nàng, chi để lại tiếng hô hoán của Thạch Hiểu Man từ xa xa.
Thạch Hiểu Mẫn chỉ cảm thấy gió bên tai gào thét vù vù, cành vật lướt qua cực nhanh, chóp mắt đã phát hiện minh đã đứng ở trẽn đỉnh núi, Thạch Thiên ườn ngực hóp bụng tạo hình đứng ở một bên nhìn nàng cười đắc ý, cười đến khi nàng trong lòng thấy sợ hài mà hỏi: "Anh dẫn tôi lên trên này để làm gì?"
Thạch Thiên vẻ mặt chờ đợi mà nhắc nhở nói: "Cô... chẳng lẽ không có gi muốn nói với tôi sao? Cẩn thận mà ngẫm lại đi…
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:34 PM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Thạch Hiểu Mẫn có chút ngẩn ra, chợt hiểu nói: "Có có có... bị người làm vậy thiếu chút nữa quên mất..." rồi trừng đôi mắt đưa đôi tay tiến lên đánh, trách cứ nói: "Người hại chết chúng ta, người hại chết chị Samantha, chị Tiêu Vi, người hại chúng ta lo sợ, người... người hại chúng ta khóc mấy ngày..."
"A..." Vẻ tươi cười của Thạch Thiên nhất thời cứng đờ ở trên mặt, hắn đưa Thạch Hiểu Mẫn đến chỗ không người, tràn đầy đắc ý mà tạo hình, là muốn chờ nàng nhân tổ tông, không nghĩ tới vui quá hóa buồn, chờ tới khi ăn một trận quyền đầm cước đá làm cho hắn vừa tức giận vừa buồn cười, thấy Thạch Hiểu Mẫn trên mặt lộ ra chân tình, hai mắt ủng đỏ, cũng là bởi vì đối với tổ tông là mình quan tâm mới có thể như thế, không thể làm gì khác hon là tùy ý để nàng đánh lẻn người mình một hồi, thầm nghĩ dù sao một chút cũng không đau, còn có chút thoải mái, coi như là nàng đang đắm lưng cho tồ tông vậy.
Thạch Thiên vừa an ủi, vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc đừng khóc, ta có gì mà phái lo lắng. Thạch Lệ chẳng lẽ không có nói cho ngươi sao, ta đã sống hon ngàn năm, còn có người nào có thể đả thương được lão tử... ồ không đúng, là bổn tồ tông. Thật ra lần này tại Mĩ Quốc hắn đã nhiều lần bị thương, bất quá điều nậy tổn hại tới uy nghiêm tổ tông, lại làm cho hậu đại lo lắng, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới quan hệ bối phận giữa Thạch Thiên cùng minh, khuôn mặt xinh xắn nhắt thời đỏ bừng. Hai nắm tay dừng ở trên không trung không đánh xuống nữa, lắp bắp nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi... mới vừa rỗi đã quên ngài là... ngài là trưỏng bối... ngài sẽ không tức giận chứ..."
Mấy ngày qua nàng cơ hồ không thời khắc nào mà không nghĩ đến khi gặp tổ tiên Thạch Thiên này thì nên đối mặt như thế nào, sao có thể quên đi, bất quá khi tin dữ Thạch Thiên tại MỸ truyền đến, quả thật làm cho nàng cùng đám người Samantha gấp đến độ không thể làm gì. Tiêu Vi lại càng lệ rơi đẩy mặt, bi thống gần chết. Mới vừa rồi chứng kiến vẻ mặt bộ dáng đắc ý của Thạch Thiên, làm cho nàng tức giận mà đánh tại chỗ. hơn nữa Thạch Thiên hiện tại dung mạo bề ngoài thật sự quá trẻ, khiến cho nàng bỗng nhiên đem chuyện Thạch Thiên là tổ tiên quang sang một bên, vì các nàng Samantha mà trút giận.
Thạch Thiên thấy nàng rốt cuộc tinh ngộ lại, nói đến trọng điểm. mừng rỡ nói: "Không tức giận, không tức giận. Có thể nhớ tới là tốt rồi, ngươi hiện tại hẳn là nên... khụ khụ... ừm hừ..."
Thạch Hiểu Mẫn đương nhiên rõ ràng Thạch Thiên muốn mình làm cái gì. trước kia Thạch Thiên bời vì quan hệ tới bối phận cùng xưng hô, thường xuyên cùng mình khắc khẩu. lúc này đã chứng minh hắn quả thật là trường bối, nào có thể ăn nói như trước kia được. Nhìn một chút khuôn mặt chỉ mới mười bảy của Thạch Thiên đầy vẻ cấp bách kia, trên người nhất thời nổi lên một tầng da gà, nhắm mắt lại cố gắng đem Thạch Thiên trước mặt tưởng tượng thành bộ dáng ông cụ tiên phong đạo cốt, cắn răng nói ra một tiếng: "Tồ gia gia..."
Thạch Thiên không chịu bỏ qua nói: "Nhắm mắt làm gì vậy, phải đối mặt với sự thật chứ! Ngoan, hô mấy tiếng để cho quen..."
Thạch Hiểu Mẫn đành phải mỡ mắt ra nói: "Tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia, tổ gia gia..."
Thạch Thiên vội vàng ngăn lại nói: "Dừng dừng dừng!"
Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: "Lại sao nữa vậy..." Thạch Thiên trách mắng: "Ta sao lại nghe con nói như niệm kinh được, không chút nào nhập tâm, sau này phải khắc khổ luyện tập mới được".
Thạch Hiểu Mẫn không nhịn được bật cười một tiếng, vội vàng che miệng, sau khi nhịn cười thi ủy khuất mà nói: "Cái này cũng không có thể trách được, ngài... ngài thoạt nhìn trẻ như vậy, ngài nếu râu bạc tóc bạc như Laurent gia gia, thì con sẽ mỗi ngày ờ bên canh người mà hò tổ gia gia. Hơn nữa tỷ tỷ đã phân phó qua, trước mặt người khác chi có thể gọi tên của ngài. Vạn nhất con hô tổ gia gia thành thuận miệng thì làm sao bây giờ?"
"Ài..." Thạch Thiên thở dài một tiếng, ngồi xuống một khối đá ở bên cạnh nói: "Quên đi. đương nhiên không trách các con, nhưng... cũng không thể trách ta..."
Thạch Hiểu Mẫn thấy thế đi tới sau lưng Thạch Thiên, đưa tay đấm lưng cho hắn, ôn nhu nói: "Đừng nóng giận mà, người khác muốn biến thành trẻ còn biến không được! Tổ gia gia... ngài có phải thần tiên hay không?"
Thạch Thiên cảm giác khớp xương toàn thân cùng thoải mái ra, lại kéo tay Thạch Hiểu Mẫn ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Trên đời nào có thằn tiên gi. vi thẩn tiên đại khái có ba loại. loại thứ nhất căn bản không tồn tại, là lừa gạt hư cấu ra để gạt người; loại thứ hai là cồ nhân có danh tiếng, sau khi chết thì được thần thánh hóa; còn có một loại là thần tiên sống, chính là lừa mọi người xem hắn thành thằn tiên. Lão tử... khụ... tổ gia gia ta rất nhiều năm trước từng gặp một tên lừa gạt như vậy, tiểu tử này đi khắp nơi giả thần giả quỷ gạt tiền tài người tạ hại chết không ít người, sau lại bị ta ném xuống Hoàng Hà làm cá, nghĩ không ra sau mấy trăm năm, hắn lại thành thằn tiên trong lòng mọi người, lại vì hắn mà lặp thần miếu, cung nhân tế bái".
Thạch Hiểu Mẫn nghe được hai mắt tỏa sáng, sùng bái nói: "Oa! Ngài thật lợi hại, ngay cả thần tiên cùng dám giết, ngài sau đó có dỡ miếu của hắn xuống không?"
Thạch Thiên mĩm cưỡi nói: "Tắt cả thần tiên, Bồ Tát đều là gạt người, chẳng lẽ ta mỗi khi nhìn thấy một tòa miếu, là đi hủy nó đi sao? Ta cũng không cùng thần tiên này mà đi so đo, cho dù hủy đi. các túi đồ nàv còn có thể trở về sao, chi bằng giữ lại nó, còn có thể giúp cho người qua đường che gió che mưa, lưu lại nghỉ tạm".
Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "ừm, như vậy cũng không tệ, thằn tiên, Bồ Tát mặc dù là mê tín, bất quá là bị người xấu lợi dụng đi gạt người, bản thân thì cũng không có chỗ nào có hại".
Thạch Thiên không cho là đúng nói: "Ta cảm thấy mấy thứ này có hại không nhỏ, vô số người cả đời cùng ký thác ở trên chúng, chịu nghèo, chịu khổ, bị người khi nhục, nhưng lại chi biết cầu thần bái phật, không thèm nghĩ biện phép giải quyết, kết quả là cả đời chịu khổ, cả đời chịu khi nhục, còn tưởng rằng thần tiên sẽ dẫn bọn hắn lên thiên đường, cho người xấu xuống địa ngục. Thật ra thần tiên này sau khi lừa tiền nhang đèn thì cái gì cùng không làm, có đôi khi lại càng tiện cho người xấu làm chuvện xấu, con nói có phải hại người hay không?"
Thạch Hiểu Mẩn vốn không mê tín thần phật, đối với cách nói của Thạch Thiên chi cảm thấy hết sức thú vị. cười nói: "Đây là lần đầu tiên nghe người ta đánh giá thần tiên nhu vậy, chúng cũng có thể dùng để dạy bảo lòng người hướng thiện, làm cho người ta làm người tốt mà".
Thạch Thiên nói: "Người tốt không phái dựa vào thần tiên Bồ Tát dạy dỗ, thật ra thứ người này căn bản phân không rõ tốt xấu. người tốt bức quá, vẫn đi giết người phóng hỏa làm chuyện xấu như thường, người xấu bị đánh cho sợ, cùng làm người tốt đàng hoàng như thường".
Thạch Hiểu Mẫn gật đẩu nói: "Nói vậy cũng đúng, nước MỸ lợi hại như vậy, cũng bị ngài đánh cho thành thật, ngoan ngoãn thả chị Kim Hình. Nghe nói nước Mỹ phái ra mấy vạn lính, còn dùng phi cơ đại pháo đánh ngài, kết quả bị ngài đánh cho chạy trốn, là thật sao?"
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:34 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Thạch Thiên đại náo nước MỸ phần lớn đểu được truyền thông báo chí nói nói, có một chút nội dung tránh không được bị phóng đại . Thạch Thiên trên đường tới Washington gặp phải quân Mỹ chặn lại, căn bản không có phóng viên ờ đó, nhưng trận giao chiến nảy lửa không được các phóng viên, hơn nữa đúng là bởi vì không có phóng viên chính mắt thấy, chính phủ Mỹ ngại thể diện lại không có nói rõ cụ thể, ngược lại bị các phóng viên dựa vào sức tưởng tượng khoa trương càng lợi hại hơn, quân Mỹ chặn lại lúc ấy chi là không thể đem Thạch Thiên ngăn lại, lại bị bọn họ nói thành chạy trối chết. nhân số cũng bị phóng đại lên mấy vạn.
Thạch Thiên cười ha hả nói: "Nếu ta không phải không muốn cùng mấy tiểu binh này so đo, bọn họ nào có cơ hội chạy trốn" Thạch Hiểu Mẫn ánh mắt sùng bái càng làm cho hắn phổng mùi, mặc dù lời này so với tình hình thực tế có chút hoảng cách, bắt quá cùng không phải là hắn làm không được, hiển nhiên sẽ không đi giải thích.
Hai người tổ tôn càng nói càng ăn ý, Thạch Hiểu Mẫn dần dần đã quen thân phận của Thạch Thiên, tiếng "tổ gia gia" cũng nói thuận miệng hơn nhiều. Điều này làm cho Thạch Thiên tinh thần phấn chấn, càng đem ra nhiều chuyện kỳ dị trong ngàn năm qua nói cho nàng nghe, mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng Thạch Hiểu Mẫn nghe được cũng sợ hãi than không thôi.
Bất tri bất giác mặt trời đã ngả về tây, ngoài khơi kim quang lóe lên, bầu trời bị ánh nắng chiều chiếu làm cho đỏ rực.
Thạch Hiểu Mẫn kinh hô: "Ai da, mặt trời đã xuống núi, chúng ta nhanh đi xuống thôi".
Thạch Thiên đang nói cao hứng, liền nói: "Thì để nó xuống núi đi. liên quan gì đến chúng ta, ta còn nhiều chuyện thú vị chưa nói".
Thạch Hiểu Mần hai tav chống nạnh, bộ dáng mặc dù ngươi là trưởng bối cũng phái nói cho ngươi, lớn tiếng nói: "Như vậy sao được! Các nàng Samantha đã vì ngài mà khóc đã nhiều ngày, chị Tiêu Vi cũng gấp đến độ thiếu chút nữa tự sát, bây giờ lại từ xa tới đây gặp ngài, ngài không thể không để ý tới nhưvậy".
Thạch Thiên nói: "Cũng đúng..."
Thạch Hiểu Mần thấy Thạch Thiên còn chưa động thân, gấp đến độ tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn từ trên tảng đá đứng lên, dùng sức kéo xuống dưới chân núi, thúc giục nói: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Các nàng có thể đang mắng ta..."
Thạch Thiên trờ tay nắm lấy cổ tay của Thạch Hiểu Mần, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, thân hình chợt lóe đà tới trên nóc vương cung. nhìn thấv Kim Hình cùng mấy người Samantha đang ngồi ở trong hoa viên cười nói, trò chuyện với nhau thật vui Thạch Thiên nhảy xuống mặt đất, buông Thạch Hiểu Mần ra, cùng nhau đi về phía mấy người Kim Hình.
Nhóm phụ nữ này cũng đã phát hiện Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn đi tới, đã dừng cười nói . Kim Hình đỏ mặt đứng lên, kéo Thạch Thiên oán giận nói: "Hai người chạy đi đâu vậy, hại ta một mình ờ chỗ này bị các nàng khi dễ".
Thạch Hiểu Mẫn đáp: "Tồ... Thạch Thiên dẫn em đi lên trên núi ngắm phong cảnh" Thấy Kim Hình bộ dáng yếu đuối xấu hổ, nhưng trên mặt rõ ràng lại mang theo vẻ đắc ý, lại hỏi: "Các nàng sao lại khi dễ chị?"
Mới vừa rồi các nàng ngồi tán dóc, hiển nhiên nói tới chuyện Kim Hinh bị Mỹ hãm hại, bị giam cẩm. Bất quá các nàng Samantha không quá quan tâm Kim Hình có chịu khổ tại lao ngục hay không, ngược lại ngươi một câu ta một câu hâm mộ chuyện của nàng trở thành nữ diễn viên câu chuyện tình nồi tiếng nhất từ trước tới nay, nói cái gì mỹ nữ cổ đại có nụ cưỡi khuynh thành, còn chúng ta có đại mỹ nhân cười một cái, đem Lầu Năm Góc cùng sụp đổ.
Đang ngồi trừ Đan Nghệ Nhã, thì tất cả đều cùng Thạch Thiên có quan hệ thân mặt, trong lời nói khó tránh khỏi mang chút ghen tuông, sau khi nói đến thì hùa nhau trêu chọc nàng. Kim Hình một mình ờ đây sao nói lại các nàng, chỉ có thể không ngừng tránh né, thật ra trong lòng cũng rất thỏa mãn hư vinh
Đan Nghệ Nhã cùng Thạch Hiểu Mẫn đều là trợ lý của Samantha, hai người đà trở thành bạn bè vô cùng tốt. cười nói: "Chúng ta nào có khi dễ chị Kim Hình. tất cả đều hâm mộ nàng".
Kim Hình ngạc nhiên nói: "Thì ra em cũng hâm mộ hả? Đúng rồi, Thạch Thiên trị hết chân cho em, em không phải là muốn lấy thán báo đáp đó chứ. cái này cùng xem như là một giai thoại lớn..."
Đan Nghệ Nhã mặt trở nên đỏ bừng nói: "Em chỉ là hâm mộ chuyện kinh thiên động địa kia, chứ không phải bởi vì hắn".
Kim Hình bị mọi người giễu cợt lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cùng tìm được cơ hội báo thù, nào đồng ý bỏ qua, cười mà nhìn chằm chằm vào nàng, không buông tha nói: "Vậy em đỏ mặt là sao? Cũng không phải vì bị chị nói trúng tâm sự đó chứ ".
Thạch Hiểu Man thấy Đan Nghệ Nhã lúc này ngay cả cổ cũng đỏ, giật mình nói: "Thì ra bạn cũng thích Thạch Thiên sao?" Không khỏi nghĩ đến vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng âm thầm kêu khổ nói: "Trời ạ! Hô Thạch Thiên tổ gia gia cũng không sao, dù sao hắn cùng là tổ tiên chân chính của mình, nhưng... nhiều tồ nãi nãi như vậy, mình chẳng phải là rắt thiệt thòi sao..."
Đan Nghệ Nhã thắy tắt cả mọi người đều nhìn về phía mình, gấp đến độ dặm chân, sẵng giọng nói: "Các ngươi đừng nghe nàng nói bậy, không... không phải như thế..."
May là Braid chạy tới, nói mọi người là tiệc tối có thể bắt đẩu rồi, lúc này mới giải vây cho Đan Nghệ Nhã. Bất quá khi mọi người trở lại trong hoàng cung, Đan Nghệ Nhã liền trực tiếp lên lầu, trốn trong phòng cấp cho nàng, tới mời hai lần cũng không chịu xuống, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cho người đem đồ ăn lên trên cho nàng.
Trên quần đảo Thiên Thạch khắp nơi đang thi công, buổi tối lại càng không có chỗ nào có thể đi, bất quá các nàng cùng không phải đến quần đảo Thiên Thạch để du ngoạn.
Kim Hình độc chiếm Thạch Thiên lâu như vậy, lúc nàv cùng thức thời, sau khi ăn cơm xong, lợi dụng lý do các nàng ngồi thuyền hai ngàv nhất định hết sức mệt mỏi, mà "khuyên" các nàng sớm một chút trở về phòng nghi ngơi. Sau đó ở bên tai Thạch Thiên thầm nói các nàng Samantha phân biệt ở các phòng, cũng ác độc dặn dò: "Anh đêm nay cần phải thu thập các nàng, thay em báo thù giải hận, hừ... xem các nàng ngày mai còn có thể có khi lực giễu cợt em hay không"'.
Thạch Thiên nghe được cười ha hả, mấy ngày này bên người chỉ có một Kim Hình, không thể không có chút khống chế, hiển nhiên khó có thể tận hứng . các nàng Samantha đều đối với hắn mà nói quả thực chính là “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”. Cho dù Kim Hình không nói, hắn cũng muốn đại khai sát giới. Bốn nữ bị Kim Hình tỉ mĩ an bài trong một loạt phòng nhìn ra biển ở lầu ba, chính là để tiện cho Thạch Thiên đi từng nơi một. Thạch Thiên dù sao đã chuần bị một người cũng không bỏ qua, cùng sẽ không lo lắng trước sau, đẩy cửa căn phòng đầu tiên thuộc về Tiêu Vi ra.
Cửa phòng khép hờ, Thạch Thiên mới vừa vào phòng, liền thắv Tiêu Vi vẻ mặt thẹn thùng đứng ở trước mặt hắn. Chỉ thấy trên mặt nàng xuân tình vô hạn, trong mắt đã có nước mắt vòng quanh, thở nhẹ một tiếng nhào vào trong lòng Thạch Thiên, cánh cửa phía sau đã bị đóng lại, còn có một người từ phía sau đem Thạch Thiên ôm lấy.
Thạch Thiên không cẩn quav đầu lại đã biết người phía sau là Hạng Hồng, cười nói: "Các em thật là giỏi hiểu ý người, để khỏi cho lão tư chạy đi nhiều phòng"'.
Tiêu Vi cố nhịn nước mắt kích động. ôn nhu nói: "Anh như vậy, chúng em một người sao chịu được... mới vừa rồi Maicy đã vào phòng Samantha rồi".
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:35 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ