- Anh còn tìm 3 Địa chi nữa, Minh Tịnh không phải là người giúp đỡ tốt nhất.
Cho dù là sắp chia tay, Ngọc Phật vẫn chưa có bỏ qua ý niệm muốn đi theo Tả Đăng Phong, nàng hiểu Tả Đăng Phong biết lòng hắn mềm, nàng muốn đi cùng Tả Đăng Phong, nàng không muốn nhìn thấy bên cạnh Tả Đăng Phong chỉ có một người khùng điên đi cùng.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn Ngọc Phật từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu:
- Nếu em đi theo tôi sẽ làm tôi phân tâm.
- Em sẽ không có vượt qua cấp bậc lễ nghĩa.
Ngọc Phật trả lời.
- Cái này không có liên quan đến em, vấn đề là tôi lúc nào cũng suy nghĩ về em.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy nhíu mày, chốc lát sau trên mặt bắt đầu phiếm hồng, bước đến gần Tả Đăng Phong thì thầm:
- Nếu làm mất đi chuyện thần bị này thì anh không cần suy nghĩ nữa.
- Biện pháp này được, đến, thử xem.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu cười xấu xa.
Mặc dù Ngọc Phật là người nghĩ ra kế nhưng mà nếu thật sự thực hiện thì nàng cũng cảm thấy thẹn thùng, vì thế nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt không yên.
- Tôi quan sát rồi, không có ai cả.
Tả Đăng Phong lại nở nụ cười xấu xa.
- Nói thật với em rằng tôi chỉ muốn nhìn một chút, căn bản không muốn mang em theo.
Tả Đăng Phong hài lòng nở nụ cười xấu xa.
- Em biết anh sẽ không mang em đi, em chỉ muốn anh nhớ kỹ em mà thôi.
Hành động lúc trước của Ngọc Phật đã là hạ quyết tâm rất lớn, lúc này nàng vẫn còn khẩn trương, run run.
- Nhớ kỹ rồi, tôi đi đây.
Tả Đăng Phong cười cười khoát tay áo rồi lăng không, 13 cũng đi theo, sau khi lướt được vài dặm Tả Đăng Phong quay đầu lại thấy Ngọc Phật đuổi theo, nàng vẫy vẫy tay, Ngọc Phật phất tay đáp lại rồi xoay người đi nhanh.
Sau khi cùng Thiết Hài hội họp, cả 2 người đi liền về hướng Tây Bắc. Trong đầu không khỏi nghĩ đến một màn hương diễm lúc nãy.
“Phốc”
- Nghĩ cái gì đó, hố lớn như vậy mà ngươi không nhìn thấy sao?
Thiết Hài đuổi theo, kéo Tả Đăng Phong lên.
- Đang suy nghĩ chúng ta nên đi đâu?
Tả Đăng Phong vội vàng thay đổi chủ đề, cũng không nói thật với tên hòa thượng điên này.
Thiết Hài nghe vậy cũng không hỏi nhiều.
Sau đó Tả Đăng Phong cũng không dám nghĩ nhiều nữa, lúc này tâm tình của hắn rất tốt, trên thực tế hắn rất là thưởng thức tâm tính của Ngọc Phật nhưng nếu để hắn lựa chọn thì hắn vẫn lựa chọn Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ ôn nhu thiện lương, ở chung với nàng thì sẽ càng thêm đơn giản tùy ý mà ở cùng một chỗ với Ngọc Phật sẽ có áp lực.
- Ngươi cười cái gì?
Thiết Hài vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, sau khi Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật chia tay thì hắn luôn tỏ ra quái dị, điều này làm Thiết Hài buồn bực.
- Thôi Kim Ngọc, nữ nhân này nên làm thần tiên, ông nói đi.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thiết Hài.
- A di đà Phật, lão nạp là người trong Phật môn, không thể nói lung tung.
Thiết Hài tạo thành chữ thập đáp lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy lại cười, nếu Ngọc Phật thật sự tu hành Âm Dương Sinh Tử quyết thành công thì nàng sẽ thành tiên vị, vừa nghĩ tới mới có thể nhìn chưa được chân diện mục của tiên nữ thì Tả Đăng Phong không nhịn được mà bật cười.
Thiết Hài thấy thế bĩu môi nhíu mày, ở hắn xem ra Tả Đăng Phong còn điên nặng hơn hắn.
Qua một lát, Tả Đăng Phong bắt đầu nghĩ nên đi đâu, trước mắt còn 3 Âm chúc Địa chi lần lượt là Âm tính Thổ Ngưu, Âm tính Mộc Thỏ và Âm tính Hỏa xà, địa đồ mà Đằng Khi lưu lại cũng chỉ có chỉ hướng đi, không có tên ghi cụ thể, cần đối ứng với bản đồ mới có thể phân biệt được khu vực cụ thể.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết đi Trùng Khánh, Trùng Khánh cách Hồ Nam khá gần, là đại bản doanh của Quốc Dân Đảng, ở đây có thể tìm được bản đồ và tư liệu, ngoài ra trong lòng Tả Đăng Phong còn nín một ngụm hỏa khí, 2 tên phi công kia là bị sai khiến, bất kể là ai chỉ cần chọc đến hắn thì hắn liền trả thù.
2 người trực tiếp đi về hướng Tây Bắc, lúc này là mùa hạ, ít có người lui sâu vào trong rừng, chỉ có động vật mà thôi, trên đường đi Tả Đăng Phong luôn chú ý tìm kiếm những động vật có tu vi, đây là cơ hội khó có được, hắn muốn bổ sung Linh khí nội đan cho 13.
Trong núi ẩm ướt oi bức, đến buổi tối hai người tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong lấy tờ giấy mà mình đã viết Tử Dương Đạo thuật trước đây ra xem, để bắt đầu chỉnh sửa lại.
Đây là một quá trình phân tích tỉm mỉ cần phải giữ được lòng yên tĩnh nhưng mà trong rừng lại phát ra những tiếng chim kêu và những tiếng của các loại động vật khác, thỉnh thoảng cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- 13, giết sạch mọi thứ xung quanh.
Tả Đăng Phong buồn bực ra lệnh cho 13, 13 nghe vậy lập tức chấp hành mệnh lệnh của hắn, nhưng mà rất nhanh Tả Đăng Phong gọi nó trở lại, nghĩ đến cảnh 13 xuất động sẽ xuất hiện cảnh gà bay chó chạy, tiến động sẽ còn lớn hơn trước.
Trước nửa đêm, Tả Đăng Phong sửa xong một chiêu Đạo thuật nên vui vẻ mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, 2 người khởi hành, đi không được bao xa thì Tả Đăng Phong dừng lại bởi vì hắn phát hiện một chỗ Tứ Thủy sinh Kím Cực Âm chi địa.
Cái gọi là Tứ Thủy sinh Kim chính là một khu vực bốn phía xung quanh không có liên kết với người nước, Thủy là Âm tính, tứ phía tất cả đều là Thủy sẽ tạo thành khu vực trung tâm có Âm khí rất nặng, sau khi Âm Dương Sinh Tử quyết bị phế thì trực giác nhạy bén của hắn đã không còn, không thể phát hiện được điều gì dị thường xung quanh, chỉ có thể căn cứ vào Địa thé để đoán khu vực đó có động vật Âm tính hay không. Trong giới tự nhiên Cát địa cùng Hung địa cũng không nhiều, bất kể là Cát địa hay Hung địa đều là tư nguyên của một loại tu hành, đều bị một loại động vật nào đó chiếm cứ và lợi dụng.
Xung quanh đây là một ngọn núi không nhỏ, thủy đàm xung quanh cũng cách nhau một khoảng nhất định, sau khi trầm ngâm thật lâu Tả Đăng Phong quyết định xuống đây điều tra khu vực này.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Tả Đăng Phong, cậu ở đây nhìn cái gì?" Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn nhìn dưới đất, thì quay lại.
"Trong ngọn núi này rất có thể có một con quái vật." Tả Đăng Phong chỉ xuống đất.
"A Di Đà Phật, quái vật gì?" Thiết Hài tò mò.
"Không biết, đi xuống dưới xem." Tả Đăng Phong vận chuyển linh khí hạ xuống sườn đông ngọn núi, Thiết Hài đi theo.
Chỗ hai người hạ xuống không có người ở, không có chỗ để đặt chân. Họ hạ xuống ngay một gồ đá nhô lên, chung quanh là các loại cây lá to, bên dưới đầy là cỏ dại, chông gai, nếu không biết lăng không, thì nửa bước cũng khó đi.
Ao nước ở sườn đông này rộng chừng trăm bước, sâu không thấy đáy, nhưng nước hồ thanh tịnh, chứng tỏ bên dưới không có động vật thủy sinh nào kỳ quái, nếu không nước hồ sẽ rất đục.
Thiết Hài thả Lão Đại ra, nó chạy ngay xuống nước. Lão Đại là động vật thủy sinh, rất sợ nóng, thích được thường xuyên tắm rửa.
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn theo Lão Đại, Lão Đại có một thói quen, chính là thích bắt cá, còn thích ngậm cá đi khoe khoang, nhưng ở đây nó lặn xuống mấy lần mà chẳng bắt được con nào, chứng tỏ ở đây không có cá.
Ngọn núi này khác với những ngọn núi chung quanh, núi chung quanh tương liên liền nhau, còn nó chỉ có một mình, bốn phía đều là ao nước, Tả Đăng Phong cảm giác có điều không đúng, trong này không hề có tiếng thú kêu chim hót, ngọn núi to như vậy nhưng bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Lão Đại chơi đùa trong nước chỉ chốc lát rồi bỏ chạy trở về, thầm thì với Tả Đăng Phong hai tiếng rồi nhảy vào thùng gỗ của Thiết Hài.
"Lão Đại còn rất biết lễ phép với ngươi nha." Thiết Hài tự đắc nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cười cười không nói, Lão Đại cười với hắn là vì nó nhớ nội đan của nó, đây chỉ là nịnh nọt, chẳng phải xuất phát từ lễ phép.
"Đi thôi, tìm quái vật đi." Thiết Hài cõng thùng gỗ lên, nói với Tả Đăng Phong .
"Tôi tìm Tây Nam, ông tìm Đông Bắc." Tả Đăng Phong gật đầu, lăng không lao đi.
Hai người độ quá Thiên kiếp có thể lăng không muốn sưu tầm một ngọn núi căn bản là chẳng mất bao nhiêu thời gian, một lát sau hai người đã gặp nhau ở hướng tây bắc, không thu hoạch được gì.
"A Di Đà Phật, có thấy gì không, tôi chẳng thấy gì cả." Thiết Hài tìm không được gì, thấy rất không vui.
" Trong Ngũ Hành kim khắc mộc, bốn cái ao quanh đây có rất nhiều kim khí, lẽ ra trên núi không thế có nhiều cây cối như vậy." Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.
Thiết Hài ngạc nhiên gật đầu, ông gật đầu ý là đồng ý, chứ không có ý tham gia phân tích.
"Kim khí hẳn là dưới mặt đất, không lan tới gần mặt đất." Tả Đăng Phong chợt nghĩ ra, vọt sang hướng bắc, cắm bốn phía Đông Nam Tây Bắc tám cái cọc gỗ, tạo thành bát trận đồ, không cần đối ứng âm dương Ngũ Hành.
Đây là một trận pháp đơn giản, để khi phóng hỏa đốt cây, trận pháp sẽ ngăn cản hỏa thế lan tràn.
Bố trí trận pháp xong, Tả Đăng Phong đeo bao tay Thuần Dương, bắt đầu đốt cỏ. Cây trong núi vốn rất tươi tốt, nên lửa cháy rất chậm, nhưng khi lan tới lớp cỏ dại bị ngọn lửa hong khô xung quanh, thế lửa bắt đầu mở rộng.
"Sao cậu lại phóng hỏa." Thiết Hài rất không muốn đuổi theo Tả Đăng Phong để hỏi, nhưng ông không kềm được tính hiếu kỳ.
"Vì hai mục đích, một là hỏa khắc kim, tôi muốn lửa to để bức con vật mang thuộc tính kim chui ra, hai là để dẹp bớt chướng ngại, trên này cỏ dại gai góc quá nhiều, có lẽ đã che mất cửa động đi thông xuống mặt đất." Tả Đăng Phong giải thích, lửa cháy theo hướng nam sang bắc, hai người đang ở phía nam.
Đốt hơn một giờ, vô số cỏ cây thành tro, Tả Đăng Phong lại đi tìm, tới gần đỉnh núi mặt bắc quả nhiên phát hiện một cửa động, rộng chừng năm thước, nghiêng đi xuống dưới.
"Ông ở lại đây, tôi xuống dưới xem một chút." Tả Đăng Phong bỏ thùng gỗ xuống, nói với Thiết Hài .
Thiết Hài gật đầu, cửa động quá chật, hai người không đi chung được, nếu đi một trước một sau, lỡ có xuất hiện vấn đề, người đi trước không có đường mà chạy.
Một nơi lạ lẫm, vào một huyệt động chật hẹp và một việc cực kỳ mạo hiểm, nhưng Tả Đăng Phong không do dự nhảy xuống, tài cao mật lớn là một phần, phần khác là vì hắn có cảm giác trong động không có nguy hiểm, một là vì cửa động không có dấu vết động vật ra vào, hai là trong động không có mùi tanh.
Cửa động hẹp, ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, không thể nhờ ánh mặt trời để xem vật, nhưng Tả Đăng Phong cũng không cần, sơn động không phải thẳng từ trên xuống dưới, mà là nghiêng nghiêng, độ dốc này làm động vật rất dễ ra vào.
Đi hơn mười thước, sơn động xuất hiện ngã rẽ, trong động đen kịt, người sinh ra tâm lý sợ hãi ban đêm là vì họ không nhìn thấy rõ trong đêm tối, không biết được tình huống chung quanh, nhưng nếu vẫn nhìn thấy như ban ngày thì chẳng ai sợ nữa.
Xuống chừng mười trượng, Tả Đăng Phong nhìn thấy trong một cái khe trên vách có một miếng vảy màu vàng, to cỡ chung rượu, lúc đầu hắn tưởng vảy rắn, nhưng nhìn kỹ thì thấy vảy rắn không được mượt mà như vậy, đây chắc là một loài bò sát bốn chân cùng loại với thằn lằn, ngay cái khe có cái vảy còn có nửa mũi kiếm gãy, chứng tỏ nơi này đã từng có người tới, mũi kiếm sét gỉ nghiêm trọng, chứng tỏ thời gian đã qua rất lâu.
Sơn động sâu hơn Tả Đăng Phong dự tính, đi mãi không xác định nổi sâu tới bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng tới đáy. Trước mắt Tả Đăng Phong là một khu vực rộng cả một trăm vuông, phía dưới có một con sông ngầm, rộng năm trượng, dòng chảy êm ả, nước rất trong.
Ai cũng biết đi xuống càng sâu, thì nhiệt độ càng cao, vì càng tới gần trung tâm quả đất, nhưng có mạch nước ngầm nên mát mẻ, vừa trung hòa sự oi bức dưới đất vừa mang tới dưỡng khí tươi mát, rất thoải mái.
Mạch nước ngầm này quả là rộng, ở thượng du hơi hẹp hơn, nước chảy êm ả, bùn cát trầm tích không nhiều, ở bờ nam có một bãi cát nhỏ, nói là bãi cát nhưng thực ra không chỉ có cát, mà còn xen lẫn những viên đá đủ màu sắc. Trong đó, đá màu vàng thì hắn biết, hồng lục bảo thạch hắn cũng nhận ra, một số tinh thể màu trắng giống kim cương, nhưng nó còn quá thô, nên hắn không biết có phải là kim cương hay không.
Giữa bãi cát có một bộ xương động vật, phần lớn chôn dưới lôn cát, chỉ còn thò lên một phần nhỏ thân thể và cái đầu. Nhìn cái đầu, Tả Đăng Phong xác định phán đoán của mình là chính xác, quả thực là một con thằn lằn cực lớn, khác với độc tích do Lão Đại diễn sinh ở chỗ nó di chuyển không phải bằng hai chi, mà chạm đất bằng cả bốn chân
Tả Đăng Phong tới gần bộ hài cốt, ngồi xổm xuống xem xét. Đa số động vật, nội đều ở trong đầu, cái đầu lâu này còn đầy đủ, cho thấy rất có khả năng vẫn còn nội đan.
Tả Đăng Phong nắm lấy cái đầu lâu to cỡ chậu rửa mặt nghiêng qua, vì không bị mặt trời chà đạp, cái đầu còn rất cứng rắn, Tả Đăng Phong vận sức, tách xương sọ ra làm đôi, một viên nội đan màu vàng cỡ quả hạnh rơi xuống đất.
Tả Đăng Phong cực kỳ vui mừng, tuy qua thời gian quá lâu, linh khí của nội đan đã bị mất rất nhiều, nhưng vẫn còn khá phong phú, lấy được nội đan mà không phải đại khai sát giới lột da cạo cốt thì thực là sung sướng.
Đa số nội đan có màu giống màu cơ thể của con vật khi còn sống. Nội đan vàng cộng với cái vảy cũng màu vàng cho thấy con thằn lằn này khi còn sống có màu vàng, nhưng linh khí bên trong nội đan không phụ thuộc vào kích thước của nội đan, nội đan mười hai địa chi rất nhỏ, nhưng linh khí gấp mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần nội đan động vật bình thường.
Cất kỹ nội đan, Tả Đăng Phong bới bới lớp cát thu lượm bảo thạch, hắn là người hào phóng, không quan tâm tiền tài, nhưng hiện giờ trong người không còn một đồng nào. Một lát sau, hắn nhặt đủ, đứng dậy định rời đi, thì một chỗ hõm trên nham bích ở mé bắc làm hắn chú ý.
Tả Đăng Phong đề khí lướt tới, lăng không đánh giá nham bích này. Trên mặt nham bích có khoét ba cái hố hình tròn to cỡ bình bát (chén ăn của hòa thượng). Quanh hố có dấu hiệu bị đào khoét, cho thấy đã từng có người tới đây đào ba vật hình tròn bên trong hố.
Những cái hố này đều cách mặt nước hơn ba thước, chỉ có người tu đạo độ quá Thiên kiếp mới có thể tới đây lấy vật. Tả Đăng Phong nghi hoặc quan sát một lát, không tìm ra manh mối nào về vật từng bị đào đi, chỉ biết chúng hẳn là bằng kim loại.
Một lát sau, Tả Đăng Phong xoay người rời đi, mấy chuyện này không liên quan tới hắn, chẳng cần phải theo đuổi.
"A Di Đà Phật, cậu lại đi đào mộ người ta hả?" Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong vác về một bao bảo thạch hồng hồng lục lục, lập tức nhíu mày.
"Dưới đó không có phần mộ, mà là một con sông ngầm, mấy thứ này là do con sông trầm tích mà có, trong phần mộ làm gì có cái gì sáng như vậy." Tả Đăng Phong cất bọc bảo thạch vào thùng gỗ.
"Ở dưới đó thế nào?" Thiết Hài như trút được gánh nặng, ông đi theo Tả Đăng Phong chỉ vì muốn chơi đùa, nếu Tả Đăng Phong là đi đào phần móc mộ thì ông sẽ không đi theo nữa.
"Một con rắn bốn chân đã bị giết chết." Tả Đăng Phong móc viên nội đan đưa tới miệng Thập Tam.
Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cười nhìn nó, quanh đây không có sinh vật sống cho thấy nội đan này là kịch độc, nhưng Thập Tam không sợ độc, ngửi ngửi rồi há miệng nuốt luôn.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ lên, nói với Thiết Hài .
"Cậu cho Thập Tam ăn cái gì?" Thiết Hài tò mò.
"Nội đan thằn lằn, để giúp nó tích lũy linh khí." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp, tiêu hóa nội đan cần phải mất thời gian, Thập Tam trong thời gian ngắn sẽ không biến hóa nhiều "Thông minh thì nghe lời, sau này tap sẽ giúp mày tìm nội đan." Thiết Hài vuốt đầu Lão Đại, "Ai nha, không được đâu, lão nạp không thể sát sinh."
"Tinh liệu thì phải đút cho thiên lý mã, con lừa ăn sẽ lãng phí." Tả Đăng Phong đặt Thập Tam lên vai, đề khí bay đi.
Thiết Hài căn bản nghe không hiểu ý Tả Đăng Phong muốn nói gì, nhưng cũng cõng Lão Đại đi theo.
Bay qua mấy ngọn núi, Tả Đăng Phong nhìn thấy phế tích thành cổ Dung Quốc ở mé đông bắc, hắn đột nhiên nghĩ ra thứ bị người ta đào trong huyệt động dưới mặt đất là cái gì. . .
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mười hai địa chi đều có năng lực ảnh hưởng tới địa khí, nơi này cách Dung Quốc thành cổ rất gần, cửu dương kim hầu ba ngàn năm nay luôn ở trên ngọn cô phong giữa hố trời phía Tây Bắc Dung Quốc thành cổ, vì hố trời cách trở, đa số kim khí do kim hầu đều bị thấm xuống dưới, dưới cô phong có sông ngầm, dòng nước mang theo kim khí, kim khí theo nước chảy tới chỗ dừng, tích lũy tại đó. Vật trong ba cái lỗ thủng tròn kia hẳn là kim loại do kim khí ngưng tụ mà thành, người đào chúng hẳn là tổ tiên Thần Châu Phái, có lẽ đã dùng chúng để tạo thành ba bộ kim giáp.
Bởi vì tìm được đồ tốt, nên trên đường đi Tả Đăng Phong cứ vừa đi vừa ngừng, cực lực tìm thêm nội đan cho Thập Tam, kết quả gây nên sát sanh không ít, Thiết Hài dù là người trong Phật môn, nhưng cũng tham gia.
Trong bát giới của Phật Môn, sát giới là đứng đầu, trên lý thuyết họ không thể sát sinh, nhưng Phật Môn lại có quy định hàng yêu trừ ma, mục đích hàng yêu trừ ma là để tạo phúc thương sinh, bản thân là việc công đức, nhưng hay cái là Phật Môn không nói rõ thế nào thế bị coi là yêu ma, tiêu chuẩn này chỉ có cao tăng mới biết. Thiết Hài phân định tiêu chuẩn yêu ma rất đơn giản, tướng mạo hung ác chính là yêu ma, cứ nghĩ mà xem, động vật có đạo hạnh có được mấy con nhìn đẹp mắt, nên trở thành cứ gặp con nào là giết con đó.
Cái gì là Thiên Lý, cái gì là chính nghĩa, vốn không có Thiên Lý, không có chính nghĩa, Thiên Lý chính là quy tắc do cường giả chế định ra, còn cái gọi là chính nghĩa chẳng qua tiêu chuẩn phân chia thị phi của cường giả, có năng lực thì mặc kệ là làm cái gì cũng được, còn không đủ năng lực thì chỉ có thể để mặc người chặt mổ. Phật Môn là tốt, Đạo Môn cũng được, tuy bản chất là tốt, nhưng cũng có chỗ chưa hoàn thiện, Tả Đăng Phong không theo Đạo Môn lại càng không thuộc Phật Môn, nên hắn xem xét mọi việc rất chuẩn xác, phán đoán khách quan, hắn không mù quáng cho rằng Đạo Môn hoàn mỹ không tỳ vết, cũng không nghĩ Phật Môn sai, bên nào cũng có chỗ thiếu hụt, cũng có chỗ sở trường.
Nhưng dù làm gì, chỉ cần chuyên tâm thì sẽ có thu hoạch, một khi đã bắt đầu giết chóc thì rất khó dừng lại, hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, muốn giết dị thú để lấy nội đan đều dễ như trở bàn tay, Dịch Cân Kinh của Thiết Hài uy mãnh bá đạo, một chưởng đánh ra xuyên qua những lớp da vảy cứng, đập thẳng vào phế phủ, Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong dĩ nhiên càng lô hỏa thuần thanh, cộng thêm linh khí dồi dào của tu vi tử khí điên phong, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là cả hồn của bị đông cứng, không cần phải ra tay lần thứ hai.
Thiết Hài là người điên, tiêu chuẩn phán đoán đúng sai của ông rất lộn xộn, ông tin tưởng Tả Đăng Phong, trên căn bản là Tả Đăng Phong nói gì thì ông làm cái đó, mà bản thân Tả Đăng Phong lại là người cố chấp cực đoan, gọi là nửa người điên cũng còn không đủ, một tên cao thủ gần điên mang theo một cao thủ đã điên tùy tiện làm bậy trong rừng rậm man hoang, hoành hành không gì cố kị.
Điển cố ‘Bào đinh mổ bò’(*) nói rất đúng, quen tay thì hay việc, hai người tìm nội đan dần dần mò ra được phương pháp, trong giới đương nhiên động vật có đạo hạnh phần lớn tập trung ở những nơi có linh khí tương đối tràn đầy, Tả Đăng Phong am hiểu quan sát địa thế, cát hay hung hắn cũng đều nhìn ra được, nên chỉ cần xác định phạm vi đại khái, nhào xuống dưới cẩn thận tìm, bảy tám phần mười là đều có thu hoạch.
Hơn nữa những con vật có đạo hạnh còn có một tập tính, là thích giữ những thứ có ích cho nó, gọi là linh vật. Những thứ này thường là những loại cây cỏ có chứa linh khí quý hiếm, ví dụ như nhân sâm linh chi, Hà Thủ Ô, địa hoàng thiên ma v.v.., những cây này mọc càng lâu, trong rễ càng tồn trữ nhiều linh khí, ăn chúng vào có thể bổ sung linh khí.
Cương quyết quyết từ trên cao nhìn xuống quan sát địa thế, dựa vào địa thế tìm động vật có đạo hạnh, nếu chúng có thủ hộ linh vật, chúng sẽ ở luôn lại đó không muốn rời đi, nếu thấy chúng bỏ chạy, vậy có nghĩa quanh đó không có linh vật, nắm được bí quyết này, hai người thu hoạch rất phong phú, Tả Đăng Phong cũng không bạc đãi Thiết Hài, đưa hết đống linh vật cho ông, nhưng dặn ông không được cho Lão Đại ăn, vì Lão Đại không còn nội đan trong người, ăn vào không có hiệu quả.
Tả Đăng Phong tuy bén nhọn cay nghiệt, nhưng làm người sảng khoái, ra tay hào phóng, chỉ trong một thời gian ngắn Thiết Hài đã trở nên vô cùng khâm phục hắn, nói gì nghe nấy, còn Tả Đăng Phong vì cảm động và nhớ ơn cái ơn cứu mạng của Thiết Hài nên luôn dùng lễ đối đãi, miệng lúc nào cũng gọi đại sư, không để ông đi vào nơi nguy hiểm, mỗi khi giết chóc đều tự mình ra tay, không để Thiết Hài làm.
Rốt cuộc Thiết Hài không chịu được, ồn ào đòi đi ra ngoài, ông không chịu được không phải vì thời tiết vừa nóng vừa ẩm ướt, hay địa thế hiểm ác, nhiều xà trùng, mà vì Tả Đăng Phong lần này đi không mang muối, ăn đồ ăn không muối ai mà chịu được.
Tả Đăng Phong đồng ý, Thập Tam đã nuốt ít nhất hơn mười viên nội đan, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, muốn luyện hóa hết cũng phải mất ít nhất một tháng, nhưng mười mấy ngày nay màu lông Thập Tam đã hơi có biến hóa, trước chỉ có một chút đầu lông là vàng óng ánh, bây giờ sắc vàng đã nhuộm khoảng một hào theo chiều dài cọng lông từ đầu xuống gốc, tuy hiệu quả không rõ ràng, nhưng tốt xấu cũng có hi vọng.
Hai người nhiều ngày đi lung tung, bây giờ không biết được mình đang ở đâu, nhưng cứ đi về hướng tây bắc thì chắc chắn là chính xác, hiện giờ đã chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây, gió đêm bắt đầu thổi, chính là thời điểm tốt để đi đường.
Giờ Dậu xuất phát, đến giờ mậu hai người dừng lại, nhìn thấy bên dưới có một cái sân nhà nhỏ ở mé đông một ngọn núi, xung quanh là rừng trúc, bao quát phía dưới một tòa không lớn sân, một dòng suối róc rách chảy qua.
"A Di Đà Phật, sao ở đây lại có người ở nhỉ." Thiết Hài ngạc nhiên, nơi này ở trong núi sâu, trước không tới thôn sau không tới điếm, không thông với sơn đạo bên ngoài, quả thực không thể có người ở.
"Đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong hạ xuống sân. Tiểu viện không có tường viện, chỉ là một hàng rào trúc cao nửa thân người, sân bên ngoài có lối đi nhỏ bằng đá vắt ngang qua con suối, phía bắc sân chính là ba gian nhà cỏ, sân nhỏ mé tây bên cạnh là chỗ căng dây phơi quần áo, đang phơi mấy món quần áo cũ nát.
"Miêu ~" Thập Tam nhảy xuống khỏi vai Tả Đăng Phong, quay đầu nhìn hắn.
"Con mắt Thập Tam lại đổi màu kìa!" Thiết Hài hạ xuống cạnh Tả Đăng Phong, ông dùng chữ "Lại" là vì trước đó mắt phải Thập Tam đã chuyển màu vàng rất nhiều lần, chính là một trong những tiêu chuẩn giúp hai người phán đoán trong khu vực có che dấu âm vật hay không.
"Thú vị." Tả Đăng Phong gật đầu cười, dù mắt Thập Tam không chuyển vàng, hắn cũng biết kẻ ở trong nhà cỏ này không phải con người, một là vì nơi này không thông ngoại giới, hai là vì trong nội viện không có rau dưa, ba là trên nhà cỏ không có ống khói.
"Mùi gì vậy." Thiết Hài nhăn mũi quay sang hai bên ngửi ngửi.
"Người không phải sợ, chúng tôi không định hại người." Tả Đăng Phong cách hàng rào hô lớn vào trong nhà. Nhà cỏ có cửa sổ bằng trúc, qua khe cửa sổ, Tả Đăng Phong nhìn thấy trong nhà có bóng người loáng thoáng.
"Cậu có ngửi thấy không, mùi gì vậy? " Thiết Hài cau mặt.
" Mùi trên người hồ ly." Tả Đăng Phong đáp. Lúc vừa tới, hắn đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, giông giống xạ hương, thơm thấm vào ruột gan, loại mùi này rất dụ dỗ con người, một vài người cũng có thể phát ra loại mùi này, trên người Càn Long Hương phi, Lý Long Cơ Dương quý phi đều có loại mùi này, loại mùi này có thể làm cho đàn ông nổi dục tính, Càn Long vì Hương phi không tiếc khởi binh chinh phạt, Lý Long Cơ càng kỳ quái hơn, cả luân lý cũng vứt, đoạt con dâu Dương Ngọc Hoàn về làm vợ mình, loại mùi này nếu quá nhạt sẽ không có tác dụng, nếu nặng sẽ trở thành hôi nách, không nhạt không nặng mới mang tính dụ dỗ.
"A Di Đà Phật, xem lão nạp đi hàng phục nó." Thiết Hài lập tức muốn tiến lên trừ yêu.
"Đại sư, cứ yên tâm không cần vội, nó không phải là người xấu." Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài, chỉ vào đống quần áo phơi trong sân, "Quần áo rách nát như vậy, chứng tỏ đã lâu nó không rời núi, nếu đã luôn ở trong núi, thì nó cũng không gây ra chuyện xấu gì được."
"Vậy để lại tính mạng cho nó." Thiết Hài gật đầu.
"Tôi muốn xem thử nó trông như thế nào, tôi còn muốn biết làm sao nó biến được thành người." Tả Đăng Phong đẩy cửa trúc, đi vào sân nhỏ.
"Đi ra đi, tôi sẽ không làm hại gì người, người nên biết nếu tôi muốn giết người, thì người muốn chạy cũng không thoát đâu." Tả Đăng Phong đứng giữa sân nhỏ, nói.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài cũng niệm theo.
"Chân nhân vạn phúc, đại sư vạn phúc." Trong phòng vang lên tiếng con gái, thanh âm rất êm ái, đọc nhấn từng chữ rất rõ ràng.
Tả Đăng Phong nghe thấy thì rất cao hứng, hắn chưa bao giờ được nghe tiếng nói của con vật biến thành người nào. Hồi ở trong kim tháp gặp kim kê nhưng nó chỉ là dùng ảo thuật, bây giờ nghe được hồ ly trong phòng có thể nói ra tiếng người, không khỏi tăng thêm lòng hiếu kỳ.
"Thập Tam, mày đi ra ngoài chờ." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam , có Thập Tam ở đây, hồ ly trong phòng chắc là rất sợ.
Thập Tam quay đầu chạy ra ngoài, Thiết Hài cũng bỏ thùng gỗ của mình ra ngoài, dặn tới dặn lui Thập Tam không được ăn hiếp Lão Đại.
"Người là hồ ly à?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không dối gạt chân nhân, thiếp thân thật là ngoại tộc trưởng thành, nhưng chưa bao giờ làm chuyện ác, xin chân nhân giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho thiếp thân." hồ ly nói .
"Tao nói rồi tao sẽ không làm hại mày, mau ra đây." Tả Đăng Phong giục.
Trong nhà im lặng, một lúc lâu sau, cửa trúc mới mở, một người phục nữ trung niên mặc bố y cũ nát, nét mặt khiếp đảm chào Tả Đăng Phong và Thiết Hài.
"Không cần đa lễ." Tả Đăng Phong khẽ cười, cô gái này không hề giống hồ nữ xinh đẹp trong truyền thuyết hay dã sử, mà ngược lại, trên người nó còn bảo lưu một ít đặc thù của hồ ly, trên người còn chút lông tơ màu vàng, hai chân không thẳng, mà hơi uốn lượn, hai tay không khác người thường, gương mặt coi như thanh tú, tóc không dùng trâm búi trên đỉnh đầu, và khá mỏng so với con người, hơi có màu vàng nhạt, Bố Y trên người rất cũ nát, những chỗ rách hư lại không được vá, nên nhìn xuyên qua có thể thấy cơ thể làn da hơi vàng, đặc thù nữ tính cũng không rõ ràng.
" Mời Chân nhân tới hàn xá tạm nghỉ, xin mời đại sư." cô gái Trung niên khẩn trương nghiêng người lui sang một bên, mời hai người vào nhà.
Tả Đăng Phong gật đầu đi đầu, Thiết Hài mặt mũi tươi rói đi theo, đi theo Tả Đăng Phong, lòng hiếu kỳ của ông có thể được tha hồ thỏa mãn, trải qua đủ việc kỳ lạ cổ quái, người bình thường chẳng bao giờ gặp được.
Trong nhà cỏ rất vắng vẻ, phía tây phòng có một ít trái cây vỏ cứng và rễ cây, mé đông phòng có một cái giường trúc thô, giữa nhà có một cái bàn trúc, một cái ghế đôn, cả gian phòng cực kỳ đơn sơ.
Tả Đăng Phong dừng ánh mắt trên bàn trúc. Trên bàn có một số sách vở, giấy đã muốn mục, và vài bó thẻ tre, trong đó có một bó thẻ tre có màu sắc và độ dài giống hệt những thẻ tre mà sư phụ Vu Thanh Trúc của Vu Tâm Ngữ lưu lại...
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Hàn xá bỉ lậu, ghế ngồi không được đầy đủ, không có đồ ăn nước uống đãi khách. . ." Hồ ly đi theo đằng sau, xấu hổ.
"Ngồi xuống đi, chúng tôi ngồi một lát là đi, không cần phải phiền." Tả Đăng Phong buông thùng gỗ, ngồi lên nắp thùng, Thiết Hài cũng làm theo, nhưng rồi cau mặt, thùng của ông không có nắp!
"Ngồi xuống nói chuyện, hai người chúng tôi là người tu hành, không đến để hại người." Tả Đăng Phong nói với hồ ly, lật nghiêng cái thùng gỗ của Thiết Hài cho ông ngồi lên.
Hồ ly khẩn trương ngồi xuống ghế, nó cũng biết lễ nghi, ngồi ở bên cạnh.
"Người tên là gì?" Tả Đăng Phong chờ nó ngồi xong mới hỏi. Vì đối phương là một con hồ ly, Tả Đăng Phong không dùng tôn xưng, nhưng để tôn trọng nó, nên hắn không thò tay chộp lấy sách cổ và thẻ tre trên bàn dù rất muốn.
"Hồi (trả lời) chân nhân , thiếp thân là hoàng hồ biến thành, không tên họ, không tông tộc." hồ ly đứng dậy trả lời.
"Thực không dám đấu diếm, hai người chúng tôi chưa bao giờ thấyngoại tộc trưởng thành, lần này quấy rầy chỉ là vì tò mò mà thôi, không có ý gì đâu, người không cần sợ hãi." Tả Đăng Phong đưa tay ý bảo đối phương ngồi xuống.
Hồ ly yên tâm hơn một chút, chậm rãi ngồi xuống, động vật đều có bản năng đoán ra năng lực của đối phương, nó biết Tả Đăng Phong tu vi tinh thâm, sát khí rất nặng, nên luôn dành 120% chú ý đến hắn.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Hồi chân nhân, thiếp thân xấu hổ, đã thụ tám trăm linh năm nhật nguyệt." hồ ly trả lời ngay.
Tả Đăng Phong gật đầu, chữ ‘thụ’ ý nói là ước chừng, đại khái, động vật trước khi có thần trí thì không nhớ rõ được mình đã sống bao nhiêu năm.
"Biến hóa hình người lúc nào?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Ba trăm năm trước." hồ ly trả lời nhanh chóng, giờ nó đã biết chắc hai người không phải tới giết hoặc bắt nó, nhưng nó vẫn không dám đắc tội hai người.
Tả Đăng Phong gật đầu, con hồ ly này vậy là bắt đầu có thần trí từ thời Tống Triều, nhưng mãi đến thời Thanh triều mới biến được thành người, động vật tu hành khó khăn hơn con người nhiều lắm.
"Tôi muốn nhìn bản tướng của người một chút có được không?" Tả Đăng Phong hỏi, thật vất vả mới gặp được hồ ly tinh trong truyền thuyết, hắn muốn biết rốt cuộc hồ ly biến thành người như thế nào, từ trước tới nay có ba bộ dã sử viết về hồ ly, một là Kỷ Hiểu Lam (( duyệt ẩn thảo đường bút ký )), hai là Bồ Tùng Linh (( liêu trai chí dị )), ba là Duy Bảo (( sưu thần ký )), nhưng dù là bộ nào thì cũng không có ghi chép chi tiết quá trình hồ ly biến thành người, nên bây giờ Tả Đăng Phong muốn bổ sung thêm chuyện đó.
Tả Đăng Phong biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, bảo ngoại tộc hiện ra nguyên hình khác gì bảo con người cởi sạch quần áo, nên hắn mới bỏ thêm ba chữ ‘có được không’.
Hồ ly có vẻ khó xử, nhưng dù không muốn cũng không dám do dự, đứng dậy, nói "Xin thứ cho thiếp thân vô lễ", vung tay một cái, hiện ra nguyên hình. Là một con hồ ly già lông vàng, thân dài gần năm thước, to hơn hồ ly bình thường gấp mấy lần, bộ râu bạc trắng, mắt to xênh xếch, hình dạng đủ làm người thường sợ hãi.
"Ai nha, A Di Đà Phật." Thiết Hài chưa chuẩn bị tinh thần, kinh hãi đứng dậy lùi lại mấy bước, may mà ông có tu vi cao, chứ nếu là người thường, chắc đã sợ đái ra quần.
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn, hồ ly hiện nguyên hình không phải từ từ biến hóa, đầu người biến thành đầu hồ ly, tay chân thành bốn chân, mà chỉ trong chớp mắt là biến hoàn toàn, hắn căn bản không nhìn ra mánh khóe.
"Không phải hoảng." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"A Di Đà Phật, lão nạp không sợ." Thiết Hài lắc đầu chối, nhưng không biết những lời này của Tả Đăng Phong vốn không phải là nói với ông.
Tả Đăng Phong cách không nâng hồ ly lên, rồi thả xuống, nhẩm suy đoán, con hồ ly này hẳn là nặng cỡ bảy mươi cân.
"Đã mạo phạm, xin trở lại hình người." Tả Đăng Phong chắp tay hành lễ kiểu đạo gia. Đạo sĩ chắp tay có ba quy cách, quy cách thấp nhất là dùng để chào người thường, tay trái là ôm lấy tay phải, quy cách trung đẳng là để chào đạo sĩ khác, tay trái dựng thẳng trước ngực, hơi cúi đầu, quy cách cao nhất là để chào trưởng bối, hai tay ôm quyền xoay người cúi đầu.
Hồ ly lúc bị Tả Đăng Phong nâng lên thì hoảng sợ đến mức lông mao dựng đứng, nhưng ngay lập tức Tả Đăng Phong đã thả nó xuống, nó như trút được gánh nặng, cúi đầu ngậm quần áo rơi dưới đất chạy vào trong phòng. Tả Đăng Phong và Thiết Hài cùng quay đầu đi, một lát sau cô gái mặc quần áo xong trở lại, nó chỉ mặc một bộ y phục, nên mặc nhanh chóng.
Tả Đăng Phong cười khổ, hắn vẫn chưa nhìn ra bí quyết, còn định bảo nó biến thành cái khác, nhưng thấy tình hình thế này nên đành thôi.
"Khoan đừng ngồi." Tả Đăng Phong giơ tay cản, rồi lại cách không nâng hồ ly lên, lần này sức nặng đã thay đổi, sau khi biến thành hình người nó chỉ nặng khoảng hai mươi cân.
Hồ ly nhận ra nãy giờ Tả Đăng Phong chỉ là do tò mò, muốn nghiên cứu, nên không sợ nữa, để hắn muốn làm gì thì làm.
"Muốn trở về chân thân thì làm thế nào?" Tả Đăng Phong chỉ vào ghế, ý bảo hồ ly ngồi xuống.
"Ngưng thần suy nghĩ, chỉ cần ngờ, đương nhiên biến thần." Hồ ly ngồi xuống, dáng ngồi nghiêng nghiêng, nhưng Tả Đăng Phong biết nó ngồi như vậy không phải vì lễ nghi, mà vì bên trong bộ quần áo rách nát kia là hoàn toàn trống không.
Tả Đăng Phong nhíu mày, hồ ly trả lời theo kiểu 'Tôi muốn biến là biến', trả lời như vậy không làm Tả Đăng Phong thoả mãn, vì hồ ly biến thành người chẳng những hình thể thay đổi, mà ngay cả sức nặng cũng thay đổi, chuyện này không phù hợp với khoa học phương tây, đã không thể dùng khoa học Tây Phương để lý giải, thì chỉ có thể theo góc độ truyền thống mà truy tìm.
"Lão nạp đi ra ngoài chờ ngươi." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong trầm ngâm suy nghĩ, thì đứng dậy đi ra ngoài, ông muốn đi ra là vì có ba nguyên nhân. Một là ông đã được nhìn thấy hồ ly biến thành người, hai là hồ ly mặc quần áo quá tơi tả, có cũng như không, lộ hết cả thịt, nguyên nhân thứ ba quan trọng nhất, là ông để Lão Đại ở ngoài, Lão Đại ở cùng một chỗ với Thập Tam làm ông rất lo lắng, tuy Tả Đăng Phong đã răn Thập Tam, nhưng Thập Tam dù sao lần trước đã từng xấu tính, ai dám cam đoan nó sẽ không chứng nào tật nấy.
"Lúc ngươi biến hóa có thúc đẩy linh khí hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Linh khí là cái gì?" hồ ly không hiểu.
"Là loại khí vô hình chạy trong đường kinh lạc trong cơ thể." Tả Đăng Phong giải thích, con hồ ly này không có tộc đàn, là cái đơn nhảy, nó thành tinh không phải vì tu hành linh khí, mà là sống lâu ngày mà thành tinh, nên nó không hiểu cái gì gọi là linh khí.
"Đường kinh lạc là gì?" hồ ly lại hỏi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn là tới để tìm đáp án, không phải tới để làm thầy giáo.
"Ngươi không cần phải hoảng, lại nào, hiện ra nguyên hình." Tả Đăng Phong nắm lấy cổ tay của đối phương, giúp hồ ly bớt khẩn trương.
Hồ ly lại bắt đầu khẩn trương, vì Tả Đăng Phong nắm ngay mạch môn của nó. Mạch môn bị tóm thì không thể nào đào thoát, nó đành lại phải hiện ra nguyên hình.
Ngay lúc hồ ly hiện ra nguyên hình, Tả Đăng Phong cảm nhận được linh khí bên trong người nó chuyển động kịch liệt, giống như kinh đào vỗ bờ, rất cuồng bạo, kinh lạc con người không thể nào chịu được.
"Biến thành nhân thân." Tả Đăng Phong nhắm mắt.
Hồ ly lại biến lại hình người, lúc này trong lòng Tả Đăng Phong đã tìm ra đáp án. Động vật biến hóa chính là dùng linh khí thay đổi cốt cách và hình thể, quá trình này rất đau đớn, may mà mức độ cảm nhận đau đớn của chúng yếu hơn con người rất nhiều, nên mới chịu được cơn đau khủng khiếp khi biến hóa.
Hơn nữa sức nặng khi biến hóa cũng là do linh khí tạo thành, linh khí tuy vô hình, nhưng lại có thực chất, khi biến hóa làm người, linh khí khuếch trương theo hình thể làm thể trọng gia tăng, trên thực tế một số động vật có đạo hạnh chẳng những có thể biến thành người, mà còn có thể biến thành những loài vật khác, nhưng chúng thích biến thành người có lẽ vì hình người giúp chúng thuận tiện tu hành, và vì chúng nghĩ con người là lợi hại nhất.
"Lúc biến hóa có thấy đau đớn hay không?" Tả Đăng Phong buông tay .
"Có, nhưng có thể chịu được." Hồ ly cầm lấy quần áo che người.
Tả Đăng Phong thấy nó có vẻ thẹn, liền khoát tay, ý bảo nó đi vào phòng mặc đồ. Hồ ly đứng lên bỏ đi, Tả Đăng Phong tiện tay cầm lấy mấy cuốn sách trên bàn. Những cuốn sách này đều vô cùng cũ kỹ, hư hỏng nhiều trang, góc đóng sách nhiều chỗ đứt gãy, giấy đã bị giòn, nếu không phải trong núi ẩm ướt, chắc đã sớm nát vụn.
Có ba quyển sách, một quyển (( nữ giới )), một quyển (( hiếu kinh)), và một quyển (( gia huấn )), đều là sách cổ nhân thường, đơn giản là khuyên đàn bà tam tòng tứ đức, khuyên đàn ông phục tùng cha mẹ, Tả Đăng Phong không thích loại sách này, nên trả lại lên bàn, cầm mấy bó thẻ tre. Thẻ tre có ba bó, hai bó được cột bình thường đều là minh văn, dùng để ca ngợi người chết, giống như văn phúng điếu, thẻ tre đã bị ẩm, chữ viết bằng mực chu sa đã bắt đầu mơ hồ.
"Mấy thẻ tre này lấy từ đâu ra." Tả Đăng Phong hỏi hồ ly đang đi ra, con hồ ly này chắc chắn đã tới chỗ người ở, nếu không nó không thể nói được tiếng người, càng không thể đọc hiểu được chữ viết.
"Thiếp thân nhặt được trong chỗ ở cũ, lúc đến đây ở cầm chúng theo." Hồ ly trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, những phần mộ thời cổ đại đều được xây rộng rãi, hồ ly rất thích vào trong đó ở, mớ sách và thẻ tre, thậm chí có lẽ cả mớ quần áo nó mặc trên người, chắc cũng đều là lấy từ trong mộ ra.
Hồ ly nói xong lại đi vào phòng, Tả Đăng Phong cầm lấy bó thẻ tre có kết cấu giống thẻ tre ghi Âm Dương Sinh Tử Quyết ở Thanh Thủy quan, bó thẻ tre này đã bị hồ ly đọc qua, thứ tự bị đảo ngược hẳn lại, Tả Đăng Phong trải rộng ra xem, thấy bên trong chỉ ghi lại một ít tên thảo dược, một ít phương thuốc trị bệnh thông thường, không có gì đặc biệt.
"Chân nhân, mời dùng." Hồ ly bưng ra ít trái cây để trước mặt Tả Đăng Phong.
"Bó thẻ tre này lấy ở đâu?" Tả Đăng Phong gật đầu, nghiêm mặt hỏi, nội dung thẻ tre tuy không có gì lạ, nhưng chữ viết này hắn rất quen thuộc, đây chính là bút tích của Vu Thanh Trúc, sư phụ Vu Tâm Ngữ. . .
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Trong một cổ mộ cách đây hơn trăm dặm về phía tây." Hồ ly nhìn thoáng qua thẻ tre trong tay Tả Đăng Phong, chỉ tay về hướng tây.
"Dẫn tôitới đó." Tả Đăng Phong đứng dậy.
Hồ ly thấy Tả Đăng Phong thần sắc nghiêm túc, tim lại đập thon thót, nơm nớp theo hắn ra cửa.
"Không cần tiễn, trở về đi." Thiết Hài thấy hai người ra khỏi phòng, lập tức khoát tay với hồ ly.
Tả Đăng Phong một tay bắt lấy Thập Tam, tay kia túm lấy hồ ly, đạp lên không, bay về phía tây.
"Cậu mang nó theo làm gì?" Thiết Hài đuổi theo, nhìn hồ ly đang hoảng sợ.
"Tìm một ngôi cổ mộ." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, hắn là đang dùng tay trái để nắm hồ ly, Thập Tam đã ngồi trên vai phải hắn.
"A, lại đào mộ hả?" Thiết Hài giật mình.
"Cái gì gọi là lại, làm như tôi đào nhiều lần rồi vậy." Tả Đăng Phong nhíu mày, bó thẻ tre kia chắc chắn là do Vu Thanh Trúc tự tay viết, Vu Thanh Trúc là sư phụ Vu Tâm Ngữ, trên người bà có rất nhiều điểm đáng ngờ, theo lời Vu Tâm Ngữ khi còn sống kể lại, người sư phụ này không cần ăn uống. Bà ta là loại người gì mà không cần ăn uống, mười năm trước tại sao phải để lại Vu Tâm Ngữ còn bé nhỏ ra đi không từ giã, những chuyện này vẫn luôn là một sự mù mờ với Tả Đăng Phong, giờ đã có manh mối đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Hồ ly tuy có thể biến thành hình người nhưng lại chưa độ quá Thiên kiếp, nên không thể Ngự Khí lăng không, nên Tả Đăng Phong đành phải nắm lấy nó, để nó chỉ đường. Lộ trình trăm dặm chỉ mất thời gian uống một tách trà, hai người hạ xuống một lòng chảo nằm giữa bốn ngọn núi.
Gọi là lòng chảo nhưng không phải lòng chảo theo nghĩa rộng, vì nó không phải địa thế vây hãm, mà chỉ là vì so với những ngọn núi chung quan, thì nó thấp hơn, và bằng phẳng, từ nam tới bắc dài khoảng mười dặm, những chỗ thu hẹp thì khoảng năm sáu dặm, khắp nơi hoa nghênh xuân nở, cùng với những bụi cỏ quấn quýt với nhau, phủ khắp khu vực.
Hoa nghênh xuân ở đâu trong nước cũng có thể nhìn thấy, có một số người còn trồng nó trên phần mộ của người thân, vì khi nó lớn, sẽ giống như một cái ô che phủ lấy mộ phần, bảo vệ mộ phần không bị mưa ướt, hơn nữa khi nó nở hoa lại rất thơm, mang lại may mắn.
"A Di Đà Phật, lão nạp ở ngoài chờ ngươi." Thiết Hài vừa mới hạ xuống đã lập tức chạy mất, vì ở đây mùi hương hôi nách rất nặng, không cần nghĩ cũng biết bên dưới những bụi nghênh xuân hoa là rất nhiều hồ ly, hồ ly trong giới đương nhiên có rất nhiều thiên địch, cọp báo, sài lang, ngay cả gấu cũng thích ăn thịt chúng, nơi này nghênh xuân hoa mọc rậm rạp, rất thích hợp để bảo vệ cho chúng.
"Đại sư, đi sang phía đông." Tả Đăng Phong buông hồ ly nói với Thiết Hài , vì Thiết Hài đang chạy sang ngọn núi phía tây.
Thiết Hài nghe vậy quay đầu chuyển sang hướng đông, Tả Đăng Phong lại vỗ Thập Tam, chỉ chỉ cái cây to cách đó không xa, Thập Tam hiểu ý, chạy lên trên đó.
"Đi báo cho đồng bọn, trong vòng nửa canh giờ phải rời đi hết, nếu không chết cháy thì đừng trách." Tả Đăng Phong nói với hồ ly.
Hồ ly lập tức nghe lời, hiện ra nguyên hình chui vào bụi hoa, Tả Đăng Phong nghiêng người lướt lên cây đại thụ để thông khí, mùi hôi nách ở đây nặng quá, nhưng Tả Đăng Phong không chạy theo Thiết Hài đi né, hắn còn phải ở lại đây chờ hồ ly.
Tả Đăng Phong ngồi trên chạc cây đánh giá xung quanh, tập trung suy nghĩ. Nơi này ở phía tây bắc Hồ Nam, cách Sơn Đông Thanh Thủy quan gần bốn nghìn dặm, sao thẻ tre của Vu Thanh Trúc viết lại xuất hiện ở đây.
Thêm nữa, tuy thẻ tre này có hình thức màu sắc giống hệt thẻ tre ở Thanh Thủy quan, nhưng nó còn xưa cũ hơn rất nhiều, đã có dấu hiệu bị xốp hóa, cong cong vẹo vẹo, tuy hắn không đoán ra được niên đại của nó, nhưng đại khái ít nhất cũng phải hơn một ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ Vu Thanh Trúc sống hơn một ngàn tuổi?
Điểm nào cũng không phù hợp lẽ thường, trong lòng Tả Đăng Phong càng thêm thắc mắc, nhưng hắn cũng không sốt ruột, vì chỉ cần tìm ra cổ mộ chứa thẻ tre này, là sẽ biết đáp án.
Ngoài nghi hoặc, Tả Đăng Phong còn cảm thấy ấm áp, Vu Thanh Trúc là sư phụ Vu Tâm Ngữ, chỉ cần có quan hệ tới Vu Tâm Ngữ là hắn đều có cảm giác thân thiết, đúng tiêu chuẩn yêu ai yêu cả đường đi.
Những bụi hoa bên dưới xao động, người có tiếng người thú có tiếng thú, hồ ly lông vàng đã buông lời cảnh cáo, đám hồ ly lập tức dọn nhà.
Hồ ly ở đây đều là cáo vàng bình thường, thân hình không to, giống hồ ly mùa xuân đẻ con, mùa hè chăm con nhỏ, nên một đám hồ ly cả đực lẫn cái ngậm theo một đám hồ ly nhỏ chạy ra. Hồ ly sinh sản nhiều, một lần cả bảy tám đứa, hai con bố mẹ phải ngậm chạy tới chạy lui nhiều lần mới hết, Tả Đăng Phong thấy vậy càng không sốt ruột, mà chờ hồ ly đi hết sạch, mới đeo bao tay Thuần Dương bắt đầu phóng lửa.
Bị lửa đốt, mùi hôi nách càng thêm gay mũi, Tả Đăng Phong phải lùi cả trăm trượng để né mùi, sau nửa giờ, hắn mới dùng Huyền Âm chân khí dập lửa. Hắn chưa bao giờ lấy Huyền Âm chân khí đi dập lửa, đây mới là lần đầu tiên, nhưng hiệu quả rất tốt, không có sư phụ, tiền bối hướng dẫn hay trợ giúp, cái nào hắn cũng phải tự mình tìm tòi từ chút một, nhưng đến giờ kỹ thuật đạt được phải nói là rất tốt.
Hoa cỏ bị đốt trụi, lộ ra một mảnh đất trống, trên đất trống có rất nhiều hố, là cửa động ra vào của hồ ly, nhưng không có một ngôi mộ hay mộ bia nào.
"Chân nhân xin chờ một chút, dung thiếp thân đi tìm." Hồ ly xoay người định đi.
"Chờ một chút, không cần vội." Tả Đăng Phong kéo nó lại.
Hồ ly không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng Tả Đăng Phong chỉ đưa mắt nhìn chung quanh, không nói.
Nửa canh giờ sau, đất trống không còn tàn khói bay lên nữa, Tả Đăng Phong mới ra hiệu cho hồ ly đi trước dẫn đường, lửa cháy vừa xong, trên tro sẽ còn lại đốm tàn, hồ ly không đi giày, Tả Đăng Phong sợ nó bị phỏng chân. Tuy hắn giết người vô số, nhưng không bao giờ ức hiếp kẻ lương thiện.
Hồ ly đi trước, Tả Đăng Phong đi sau, Thiết Hài không tới, vừa nghe nói muốn đào mộ là ông bỏ chạy rõ xa.
Lửa đã đốt trụi những vật che đậy, trên mặt đất xuất hiện một ít thi cốt rải rác, xương đều đạ bị xốp giòn, vừa chạm vào là vỡ vụn. Vì mới đốt lửa Tả Đăng Phong cũng không biết chúng giòn tới vậy là do bị nắng gió chà đạp quá nhiều năm hay do lửa thiêu, nhưng khả năng đầu rõ ràng nhiều hơn, vì ở đây có xương nhưng không có mộ, chứng tỏ mộ qua quá nhiều năm đã bị đất bụi san bằng.
Khu vực xương rải rác rất rộng, đa số là xương đùi và xương đầu, vì xương hai chỗ này cứng nhất, thời gian bảo tồn được lâu hơn, và theo số lượng xương ở đây, thì nơi này đã mai táng rất nhiều người.
Xương cốt vung vãi thế này thì chỉ có một khả năng, chính là do hồ ly đào ra. Hồ ly là động vật ăn tạp, tuy chúng không ăn xác chết nhưng lại có một sở thích kỳ quái, là khoái ăn giòi bọ trên xác chết.
Không có vật tham chiếu, muốn tìm lại cổ mộ rất khó khăn, hồ ly đi được một quãng thì hiện ra nguyên hình, mỗi huyệt động nào chui lọt nó đều chui vào, có khi chui vào chỗ này lại chui ra ở chỗ khác, chứng tỏ huyệt động bên dưới mặt đất đã bị hồ ly đào thông, nên làm thất lạc thêm manh mối. Tuy nhiên, bầy hồ ly này ở đây đã lâu, chính vì vậy, khả năng mộ phần ở đây bị người đào trộm là cực nhỏ.
Chỉ cần con người không tới, manh mối sẽ vẫn còn, vì hồ ly không hứng thú với những thứ được chôn theo thi thể.
Cuối cùng, hồ ly lông vàng cũng tìm ra cổ mộ, run thân trở lại hình người, chỉ vào một chỗ: “Chính là chỗ này."
"Có biết đây là mộ triều đại nào không?” Tả Đăng Phong ném quần áo cho nó.
"Thiếp thân không biết." Hồ ly mặc quần áo trả lời, trong đầu nó không hề có khái niệm cái gì là triều đại.
"Có biết trong đó mai táng ai không?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Thiếp thân không biết." Hồ ly lại lắc đầu.
Tả Đăng Phong không hỏi nữa, hắn đang nghĩ có nên đào mở cái mộ này hay không. Vấn đề là không biết cổ mộ này có liên quan gì tới Vu Thanh Trúc hay không, nếu người được chôn là Vu Thanh Trúc hoặc bạn của bà, thì đào phần móc mộ là đại bất kính.
"Lấy đi thẻ tre từ hồi nào?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn hồ ly.
"Tuế nguyệt quá lâu, ký không nhớ rõ, ít nhất có trăm năm." Hồ ly đáp.
"Quần áo phơi trong sân, và đang mặc trên người, là lấy từ đây phải không?" Tả Đăng Phong lại hỏi, trang phục hồ ly đang mặc có đặc điểm của thời Minh Thanh, nên Tả Đăng Phong mới hỏi vậy.
"Không phải, cách đây chừng bốn trăm dặm có mộ người, quần áo này là lấy từ mộ đó, chỉ có thẻ tre là lấy ở trong mộ này." Hồ ly trả lời.
Tả Đăng Phong nhíu mày, trong ba bó thẻ tre có một bó là phương thuốc Vu Thanh Trúc lưu lại, hai cái còn lại đều dùng loại chữ tiểu triện, chữ tiểu triện là văn tự mới xuất hiện thời Tần triều, sau này mới bị tiếng Hán thay thế, như vậy những thẻ tre này là được viết từ thời Tần Hán, hơn nữa nội dung trong hai bó thẻ trúc đều là ca ngợi hai thầy trò đã từ vì nhân dân cầu phúc như thế nào, trị bệnh cho mọi người như thế nào, hàng phục yêu ma như thế nào, ca ngợi cứ như thần thánh, nhưng Tả Đăng Phong không tin, vì người Trung Quốc có thói quen khoác lác từ xưa tới giờ, không phải hiện tại mới có.
"Ở khu này có bao nhiêu phần mộ?" Tả Đăng Phong khoát tay một vòng.
"Đông tây mỗi bên có một hàng năm cái, nam bắc tổng cộng có sáu hàng và ba cái lẻ, tổng cộng ba mươi ba cái." Hồ ly nghĩ nghĩ rồi trả lời.
"Làm phiền vẽ vị trí ra giùm." Tả Đăng Phong nói với hồ ly, nó gật đầu rời đi, bắt đầu từ hướng tây bắc, xác định vị trí từng ngôi mộ.
Tả Đăng Phong cúi đầu khu vực đã mất hết mộ dưới chân, rồi cất bước đi sang hướng tây bắc, hắn đã quyết định đào phần móc mộ, hơn nữa còn phải đào lên hết, triệt để tìm cho ra thân phận của Vu Thanh Trúc.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius