Tôn Vũ trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, năm vạn giặc Hoàng Cân tới xâm chiếm Trác huyện không phải do “Thần mục” nhìn được. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” có ghi lại, về nguyên tắc đây chỉ là do La Quán Trung hư cấu mà ra, nhưng buồn cười là nó lại thực sự xảy ra trong cái thế giới này.
Theo truyện “Tam quốc diễn nghĩa”, Trình Viễn Chí và phó tướng Đặng Mậu suất lĩnh năm vạn giặc Hoàng Cân xâm phạm Trác huyện, gặp phải Lưu Quan Trương, bị ba người bọn họ đánh bại chỉ trong tích tắc. Vì thế có thể thấy được thực lực bọn giặc Hoàng Cân này rất kém cỏi, trên cơ bản mà nói chỉ là đám binh lính tôm tép mà thôi.
Nhưng chẳng phải Lưu Quan Trương mấy ngày trước đã đi về phía Nam sao, sao các nàng lại không dẹp được đám giặc Hoàng Cân này, mà lại để chúng tới ngoại thành Trác huyện? Thực là quỷ quái, chắc chắn là Quan Vũ lại dẫn nhầm đường, bây giờ chắc là Lưu Quan Trương đang bị lạc ở khe suối nào đó ngồi câu cá rồi.
Tôn Vũ nghĩ thầm, bắt nạt kẻ yếu ai cũng có thể, bản thân mình đang muốn thăng quan phát tài, loại việc đánh nhau này tất nhiên phải tham gia rồi, hơn nữa cách tác chiến của quân đội phe Công Tôn Toản hắn cũng đã quen thuộc. Vì thế hắn đứng lên nói:
- Ta cũng đi, ta không muốn để người khác dấn thân làm việc nguy hiểm còn bản thân lại ngồi trong nhà hưởng phúc.
Công Tôn Toản tất nhiên là vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dẫn đường, Tôn Vũ gói lại thịt rượu tất cả đồ ăn trên bàn lại, sau đó bảo Triệu Vân đeo vào trên lưng, hai người đi theo Công Tôn Toản đến doanh trại phía Nam.
Giặc Hoàng Cân cũng không phải là kẻ địch mạnh, điểm mạnh duy nhất là đông người, không có ưu điểm gì khác, chẳng những không có kỵ binh tốt, binh khí thiết thốn hỗn tạp, đại đa số đều là nông dân tham gia chiến trận. Trong mắt Bạch Mã Nghĩa Tòng, năm vạn giặc Hoàng Cân cũng không đáng sợ bằng hai vạn kỵ binh Ô Hoàn.
Không khí trong doanh trại thoải mái, Bạch Mã Nghĩa Tòng vừa nói chuyện phiếm vừa ngồi trên chiến mã của mình chờ đợi Công Tôn Toản chỉ huy.
Tôn Vũ vì muốn cho Triệu Vân có cơ hội luyện tập thực tế, đồng thời muốn nhân cơ hội này kiểm tra ba gông xiềng của Triệu Vân, vì thế để nàng tự mình ngồi trên một con ngựa trắng, mặc một bộ ngân giáp đặc biệt, mang nón bảo hộ, áo choàng trắng, nhìn qua giống như một binh sỹ Bạch Mã Nghĩa Tòng. Trên thực tế, trong lịch sử Triệu Vân cũng thực sự tham gia đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, vì thế cho nên sau này Triệu Vân rất yêu mến ngân giáp và bạch mã.
- Đừng sợ!
Tôn Vũ giúp Triệu Vân mặc chặt ngân giáp, nhỏ giọng nói:
- Theo sát ta và chúa công tỷ tỷ sẽ không sao.
Công Tôn Toản bước vào trong quân, phía trong có một thiếu nữ bước ra, cô gái này khoảng chừng 18 tuổi, cũng mang một bộ ngân giáp áo choàng trắng, dáng vẻ có chút hao hao giống với Công Tôn Toản, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn so với Công Tôn Toản, nhìn qua không giống một cô gái dịu dàng đáng yêu, đây chính xác là một nữ tướng quân. Nàng chắp tay nói với Công Tôn Toản:
- Đại tỷ, ở đây ta đã chuẩn bị xong xuôi.
Hóa ra nàng chính là nhị muội của Công Tôn Toản, Công Tôn Việt.
Điền Dự đứng bên cạnh cũng nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, võ tướng kỹ “Phá Lỗ” của mạt tướng không có hiệu quả với giặc Hoàng Cân, lần này ta sẽ không đi theo chúa công, chúc chúa công sớm khải hoàn trở về.
Công Tôn Toản khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, ngươi ở lại thủ thành. Đối phó với giặc Hoàng Cân mà không thắng được vậy Công Tôn gia chúng ta sao còn mặt mũi tại Hà Bắc nữa?
Không lâu sau, một vạn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng chỉnh tề xếp thành “phương trận”, tiếng ngựa hí, áo choàng trắng bay phấp phới trong gió.
Lần trước đối phó với quân Ô Hoàn chỉ điều động năm nghìn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng, nguyên nhân chủ yếu là do Công Tôn Toản từ Bắc Bình cấp tốc tới ứng cứu Trác huyện, do thời gian quá gấp nên không thể tập kết thêm nhiều binh sỹ. Còn lần này vì Công Tôn Toản dưỡng thương tại Trác huyện, đại quân Bạch Mã Nghĩa Tòng từ Bắc Bình đã sớm tới đày đủ
Vì thế cũng dễ dàng tập kết một vạn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, đội kỵ binh hùng mạnh lại thêm võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, thật sự quá dễ dàng để tiêu diệt năm vạn giặc Hoàng Cân, bởi vậy mà lần này mọi người ra trận đều có cảm giác thoải mái.
Công Tôn Toản khẽ vung roi ngựa lên, “Thương Tướng” Nghiêm Cương suất lĩnh 2000 binh tiên phong đi về phía Nam. Đi sau là Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Tôn Vũ, Triệu Vân và 8000 binh lính khác cùng nhau lên đường.
Đại quân nhàn nhã hành trận, Công Tôn Toản tò mò cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tôn Vũ, chắp tay nói:
- Vị này có phải là Tôn Vũ tiên sinh không?
Tôn Vũ nghiêng đầu, thấy Công Tôn Việt đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Cô gái này có dung mạo rất giống với Công Tôn Toản, cũng rất xinh đẹp. Nhưng hai hàng lông mày có vẻ uy nghiêm, bộ dạng cứng quèo nghiêm túc.
Loại phụ nữ này không nên chọc tới, Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Đúng vậy. Tôn Vũ bái kiến nhị chúa công.
Công Tôn Việt hừ hừ hai tiếng nói:
- Làm gì có nhị chúa công. Gọi ta là nhị tiểu thư. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều võ tướng kỹ khác nhau, có thật không?
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đúng vậy, ta có “Tốc ký”, “Thần mục”, “Cự lực”, “Tất trung” … đúng là khá nhiều.
Công Tôn Việt lắc đầu nói:
- Những thứ này không quan trọng, chỉ là hồng sắc võ tướng kỹ mà thôi, không đáng nói. Ta hiếu kỳ chính là khi ở Quản Tử thành sao ngươi có thể dùng lam sắc võ tướng kỹ “Bạch Mã” giống như tỷ tỷ của ta
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đó không phải là thật, lúc đó ta chỉ thả ra lam quang, hiện hai chữ “Bạch Mã” ra mà thôi, chứ không có bất kỳ uy lực nào.
Công Tôn Việt nhếch miệng nói:
- Việc đó cũng quá kỳ lạ rồi. Sao ngươi làm được như thế? Rõ ràng ngươi không có võ tướng kỹ “Bạch Mã” nhưng sao lại có thể phóng ra hai chữ giống như vậy.
- Việc này ư …
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Kỳ thật lúc đó ta cũng không giải thích được, cứ tự nhiên mà xuất ra thôi.
Công Tôn Việt bực bội định mở miệng nói gì đó, nhưng sau nàng lại nhịn xuống hừ lạnh một tiếng.
Tôn Vũ như một đứa trẻ hiếu kỳ liền nhân cơ hội hỏi:
- Nhị tiểu thư chắc cũng có võ tướng kỹ, ngươi dùng võ tướng kỹ gì vậy?
- Không nói cho ngươi biết.
Công Tôn Việt đột nhiên tức giận, hừ một tiếng xoay ngựa bỏ đi.
Ngất, nữ nhân thật kỳ quái, chỉ là hỏi ngươi dùng võ tướng kỹ gì thôi? Ngươi bây giờ giấu ta không nói, khi nào đánh nhau với giặc Hoàng Cân, ngươi cũng không thể không dùng tới? Tôn Vũ buồn bực nghĩ.
Quân đội hành quân một ngày, đi không ngừng nghỉ, cũng không quá nôn nóng, không lâu sau liền nhìn thấy một ngọn núi nhỏ trước mắt. Trên núi có vài cây to, cũng có vài tảng đá lộn xộn, nhìn qua vô cùng yên ắng.
Trên núi có lố nhố bóng người, cả ngọn núi nhỏ có rất nhiều người hoặc đang ngồi hoặc đang nằm, tổng cộng có khoảng mấy vạn người. Những người này đều mặc quần áo thô, tóc rối bù, trên trán quấn một dải khăn màu vàng, mấy vạn người, mấy vạn khăn vàng, khiến cho cả ngọn núi đều có màu vàng.
Nghiêm Cương dẫn đội quân tiên phong dừng ở phía trước không đi tiếp. Phía sau Công Tôn Toản thống lĩnh đại quân cũng đã đến. Thấy Công Tôn Toản đến, Nghiêm Cương thúc ngựa quay lại nói:
- Chúa công, phía trước là núi Đại Hưng, đây là nơi giặc Hoàng Cân tạm dựng làm cơ sở, chúng ta đột kích thôi.
Công Tôn Toản cười nói:
- Muốn đánh thì đánh thôi, đánh sớm tiêu diệt sớm, bảo vệ dân chúng Trác huyện an cư lạc nghiệp.
Tôn Vũ thả NM01 ra đi trinh sát, không lâu sau NM01 trở về báo tin:
- Quân địch tổng cộng có 48249 người, soái kỳ trong quân có một chữ “Trình”, xem ra đúng là đội quân của Trình Viễn Chí trong “Tam quốc diễn nghĩa.”
Tôn Vũ nhẹ gật đầu, Trình Viễn Chí là người thật đen đủi, trong “Tam quốc diễn nghĩa” bị chết rất sớm, hắn đưa quân tới đánh Trác huyện, đụng phải Lưu Quan Trương. Trình Viễn Chí lệnh cho phó tướng Đặng Mậu xuất chiến, Đặng Mậu bị Trương Phi dùng một mâu đâm chết. Sau đó Trình Viễn Chí tự mình ra trận, lại bị Quan Vũ dùng một đao chém chết, thực là nhóm nhân vật tôm tép làm đệm cho người khác, bắt nạt bọn họ thật khiến người khác thấy nhàm chán.
Tuy nhiên trong thế giới này Lưu Quan Trương không đáng tin, hiện tại không biết đã lạc đường đi đâu lại để Trình Viễn Chí tự tung tự tác nơi này.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Manh Nương Tam Quốc Tác Giả: 32++
Chương 32: Tổ hợp võ tướng kỹ.
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Công Tôn Toản thúc ngựa xuất trận, lớn tiếng nói với người trên núi:
- Nghịch tặc phản quốc, mau sớm đầu hàng.
Tôn Vũ thầm thở dài: lời này nên để Lưu Bị nói mới đúng, khi ấy Lưu Bị bên trái có Vân Trường, bên phải có Dực Đức, thật là uy phong. Hiện tại Công Tôn Toản bên trái có Công Tôn Việt, bên phải có Tôn Vũ ta, khí thế thực kém xa .
Trên đỉnh núi, Trình Viễn Chí quả nhiên giận dữ, cũng chưa thèm lộ mặt ra liền phái một tướng giặc xuống núi.
Tôn Vũ nhìn kỹ, tướng giặc này là một bác gái trung niên, bộ dáng giống như bác gái trong “ủy ban nhân dân phường”, tay cầm một thanh khảm đao, hừ hừ mắng:
- Đứa ngốc nào dưới núi, dám chọc đến đại quân Hoàng Cân ta, hãy xem một đao của Đặng Mậu ta.
Ngất, thì ra đây đúng là Đặng Mậu. Tôn Vũ thầm cảm thán, thế giới này thực thú vị đây.
Sau đó trong đội quân Công Tôn Toản có ánh hồng quang nhấp nhoáng, Nghiêm Cương dùng “Thương Tướng” thúc ngựa múa thương chạy ra, bác Đặng Mậu thấy tướng địch đi tới, thân thể chấn động, hồng quang nhấp nhoáng, hai chữ “Sơn tặc” to đùng hiện lên đỉnh đầu, kêu hai tiếng liền vung đao lên, nhanh chóng chạy tới.
Vị này vốn dĩ nếu gặp phải Trương Phi thì chưa được một giây đã bị giết, nhưng nay không gặp phải Trương Phi mà gặp phải Nghiêm Cương, lại có cơ hội dùng tới sở trường của mình. Võ tướng kỹ “Sơn tặc” của nàng thuộc dạng võ tướng kỹ đặc biệt, chỉ cần tác chiến tại vùng núi có thể tăng thực lực lên gấp bội, thanh đại khảm đao múa lên trong gió thật uy vũ, đánh với trường thương của Nghiêm Cương rất náo nhiệt.
Trong núi này liệu có hổ không nhỉ … Tôn Vũ thầm nghĩ, bác gái Đặng Mậu này coi như đã tìm được cơ hội tự biểu diễn, nếu gặp phải Lưu Quan Trương, ngươi ngay cả thời gian thắp đèn ăn cơm cũng chẳng kịp đâu, sao còn có thể xuất ra kỹ năng “Sơn tặc” mà thể hiện nữa chứ.
Lúc này, Trình Viễn Chí ở trên núi không quan sát được tình hình, nàng cũng sử dụng một thanh trường đao, nàng sốt ruột thúc ngựa múa đao phi thẳng xuống núi, hét lớn với Nghiêm Cương và Đặng Mậu đang chiến đấu:
- Làm gì vậy? Đánh nửa ngày rồi mà vẫn bất phân thắng bại sao?
Trình Viễn Chí bộ dáng còn “ma chê quỷ hờn” hơn Đặng Mậu, chẳng những già như bác gái trong ủy ban, làn da lại ngăm đen, tóc rối như rơm, bên mắt trái còn có một vết đao trông rất dữ tợn.
Ố ồ, bộ dạng như vậy thực là khó coi quá vô cùng, khó trách Quan Vũ chỉ cần một giây liền chém ngươi luôn “khỏi phải nhìn”. Tôn Vũ thở dài, duỗi tay nắm cây cung trên lưng nhắm ngay vào Trình Viễn Chí, trên đỉnh đầu thoáng hiện hai chữ “Tất trúng”, tay phải vừa thả, môt tiễn dài bay thẳng về phía Trình Viễn Chí.
Quan Vũ mất một giây giết ngươi, ta cũng dùng một giây, đỡ phải nhìn nhiều lại càng thêm ngứa mắt, Tôn Vũ thầm nghĩ.
Trình Viễn Chí trong “Tam quốc diễn nghĩa” mặc dù chỉ như một món ăn nhẹ, nhưng thực ra là bởi vì Quan Vũ quá lợi hại. Nàng có thể lãnh đạo năm vạn quân Hoàng Cân sao có thể là loại người vô năng. Vừa thấy tên bay tới, trên đỉnh đầu Trình Viễn Chí liền hiện hai chữ hồng “Sơn tặc”, nàng cúi người xuống tránh né thành công mũi tên “Tất trúng” của Tôn Vũ.
Ồ? Lại là một sơn tặc nữa sao? Tôn Vũ hiếu kỳ, Đặng Mậu và Trình Viễn Chí đều là “Sơn tặc”, võ tướng kỹ có thể bán buôn sao? Tuy vậy bây giờ không phải là lúc phân tích đi sâu, Nghiêm Cương đã bị vây hãm, rất nguy hiểm đó.
Tôn Vũ lắp tên lên cung, xoạt xoạt xoạt bắn một mạch, tất cả tiễn đều vọt về phía Trình Viễn Chí. Tuy nhiên Trình Viễn Chí chỉ dựa vào vùng núi này, sức chiến đấu vô cùng tốt, nàng nhảy lên nhảy xuống liên tục tránh thoát vài tiễn bắn ra.
Trình Viễn Chí vui vẻ cười to nói:
- Tên nam nhân này, võ tướng kỹ của ngươi thật buồn cười, “Tất trúng” gì chứ, ta thấy là “Tất trượt” thì có, ha ha ha!
Nàng vừa cười khiến tất cả đám giặc Hoàng Cân đều cùng bật cười. Thậm chí ngay cả quân Bạch Mã Nghĩa Tòng mặt cũng có vẻ buồn cười, Công Tôn Việt không có giao tình gì với Tôn Vũ, nàng càng cười lạnh nhiều hơn.
- NM01, ngươi tính toán thế nào vậy?
Tôn Vũ thấp giọng mắng:
- Lần trước bắn Trương Cử cũng không trúng, ngươi thật là tên người máy đần độn.
NM01 dùng âm thanh điện tử kháng nghị nói:
- Chủ nhân, là do tốc độ bắn tên của ngươi quá chậm, mặc dù ta đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng bởi vì tên bắn ra quá chậm nên để cho quân địch có cơ hội né tránh. Nếu tên bắn ra nhanh hơn, tính toán của ta nhất định không thể sai.
Nghe NM01 kháng nghị, Tôn Vũ cũng giật mình cảm thấy đúng, “Tất trúng” sở dĩ luôn bắn không trúng, vấn đề mấu chốt có thể do tốc độ bắn tên của mình quá chậm, khiến cho quân địch có cơ hội né tránh. Có cách nào để bắn tên nhanh hơn không?
Tôn Vũ quét mắt nhìn qua, thấy trên lưng Công Tôn Toản có một đại cung, vội vàng hỏi:
- Bá Khuê, cây cung trên lưng ngươi nhìn rất có uy lực? Có thể cho ta mượn không?
Công Tôn Toản đỏ mặt ngại ngùng nói:
- Tôn Vũ, cây cung này … là Tam thạch cung, về cơ bản là không thể kéo cung ra, ta chỉ đeo trên lưng cho đẹp mắt thôi.
Tam thạch cung, tức là phải dùng khí lực ba trăm cân … Quả nhiên là đẹp mắt, Tôn Vũ trong lòng thầm toát mồ hôi. Tuy nhiên tư duy của hắn nhạy bén, chỉ trong nháy mắt đã nghĩ tới có thể kết hợp với “Cự lực”, vận lực hai tay để kéo ra hẳn là không khó.
Dùng “Cự lực” đồng thời sử dụng cả “Tất trúng”, hai kỹ năng này kết hợp cùng nhau có thể giải quyết vấn đề tốc độ, vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác.
Ai nha, trước đây ta luôn hiểu sai về võ tướng kỹ của thế giới này, luôn chỉ dùng một võ tướng kỹ để đánh địch, nhưng ta khác với người của thế giới này, ta có thể cùng lúc sử dụng nhiều võ tướng kỹ nha, thật là khờ quá!
Tôn Vũ duỗi tay kéo cây Tam thạch đại cung trên lưng Công Tôn Toản xuống, cười nói:
- Bá Khuê, cho ta mượn thử xem.
Hắn ôm cây cung lớn, hét to:
- Võ tướng kỹ tổ hợp “Cự lực” thêm “Tất trúng”.
NM01 lập tức hiểu ý hắn, trước tiên gia tăng sức lực trên cánh tay hắn, sau đó nhanh chóng giúp hắn nhắm thẳng vào quân địch.
Trên đỉnh đầu Tôn Vũ đồng thời nhảy ra hai hàng chữ màu hồng “Cự lực” và “Tất trúng”, hai tay hắn cùng dùng lực, tam thạch đại cung kéo mạnh ra, dây cung chứa sức lực cực lớn.
- Điều chỉnh góc ngắm, tính toán lực cản, sức gió, độ lệch, tính toán tốc độ tương đối.
NM01 trong nháy mắt đã hoàn thành bài tính phức tạp, sau đó thấp giọng nói bên tai Tôn Vũ:
- Bắn!
Tôn Vũ nghe tiếng, nhẹ buông tay.
Tam thạch đại cung phát ra một thanh âm vang trời, giống như bắn ra ba trăm cân , dây cung phập một tiếng bắn thẳng về phía trước.
Cung tên mang theo hồng quang trong chớp mắt xuyên qua khoảng cách hai trăm bước, bay thẳng về phía Trình Viễn Chí.
Tôn Vũ vừa ra tay, những người lúc nãy còn đang cười nhạo hắn nhất thời choáng váng, một người lại có thể sử dụng hai loại võ tướng kỹ sao?
Công Tôn Toản và nhóm người Nghiêm Cương chỉ biết Tôn Vũ biết nhiều loại võ tướng kỹ, nhưng lại chưa từng thấy Tôn Vũ sử dụng hai võ tướng kỹ cùng lúc. Công Tôn Toản nhịn không được nghĩ thầm: Tôn Vũ mỗi lần đều cho ta ngạc nhiên thật lớn, thật sự là … Ai nha, sao mặt ta lại đỏ thế này.
Còn về Công Tôn Việt thì hai mắt trợn trừng, nàng hoàn toàn không tin được. Nàng gần đây nghe tỷ tỷ nói đã chọn được tỷ phu, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hơn nữa lại nghe nói Tôn Vũ có thể giả dạng xuất ra võ tướng kỹ “Bạch Mã”, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ chờ để xem người khác chê cười Tôn Vũ, nhưng không nghĩ tới Tôn Vũ lại có thể phóng ra hai võ tướng kỹ cùng lúc.
Tam thạch cung bắn ra mũi tên với lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa có võ tướng kỹ “Tất trúng” nên độ chính xác càng cao, chỉ trong nháy mắt hồng tiễn đã bay thẳng đến trước mặt Trình Viễn Chí.
- Ai nha, mau tránh ra.
Trình Viễn Chí cố gắng phát huy hết sức mạnh của “Sơn tặc”, toàn thân dùng toàn bộ sức lực cố gắng tránh né, nhưng mũi tên này quá nhanh, nàng căn bản không có thời gian chạy thoát.
Khi hai quân tướng sĩ đang há hốc mồm nhìn chằm chằm cung tên, hồng tiễn “xì” một tiếng cắm thẳng vào ngực Trình Viễn Chí, sau đó xuyên thẳng qua tim nàng bắn về phía sau lưng, phụt ra một dòng máu tươi.
Trình Viễn Chí hét lớn một tiếng, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra, thu hồng quang trên người lại, ai nha, giết một tên tiểu tốt trong “Tam quốc diễn nghĩa” Quan Vũ chỉ mất một giây còn ta thì phải cố hết sức, bản lãnh của ta cần phải luyện tập thêm để mạnh mẽ hơn thôi.
Last edited by Master Thief; 07-09-2012 at 08:06 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Trong lòng hắn âm thầm toát mồ hôi, tuy nhiên những người khác lại hâm mộ hắn vô cùng. Bạch Mã Nghĩa Tòng hoan hô vang trời, có người hô lớn:
- Tôn tướng quân uy vũ!
- Võ tướng kỹ của Tôn tướng quân thần uy vô địch
- Tổ hợp võ tướng kỹ của Tôn tướng quân quá hùng mạnh
Một vạn danh binh Bạch Mã Nghĩa Tòng đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái sáng như sao.
Lúc này Nghiêm Cương đang đánh nhau với Đặng Mậu, thấy chủ tướng mất mạng, Đặng Mậu hoảng hốt, Nghiêm Cương nhân cơ hội dùng thương đâm luôn vào ngực Đặng Mậu, khiến nàng ngã xuống đất chết luôn.
Công Tôn Toản mừng rỡ, vung song thiết mâu lên, đang định lãnh đạo Bạch Mã Nghĩa Tòng xung phong tiến lên.
Đúng lúc này, Công Tôn Việt đi ra khỏi hàng ngũ nói:
- Tỷ tỷ, trận này hãy để ta, chỉ cần võ tướng kỹ của ta cũng đủ.
Công Tôn Toản nghĩ một chút sau đó gật đầu nói:
- Tốt, nhị muội đi đi. Tỷ tỷ giúp ngươi áp trận.
Công Tôn Việt quay lại trừng mắt thị uy với Tôn Vũ nói:
- Nam nhân kia, ngươi chớ đắc ý, xem Công Tôn Việt ta có kém ngươi không.
Nàng vung quân kỳ lên, mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng xông lên phía trước, một tay vung thiết thương, toàn thân nàng phát ra hồng quang, đỉnh đầu hiện lên hai chữ màu hồng “Bạch Mã”.
Ánh sáng hồng chiếu sáng vạn trượng, “Bạch Mã” của Công Tôn Việt bao trùm toàn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, khiến toàn quân như được tăng thêm sức lực. Sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng dâng cao, cùng nhau hô to xông lên phía trước.
Ồ! Tôn Vũ kinh ngạc. Công Tôn Toản “Bạch Mã” là lam sắc võ tướng kỹ cao cấp, không nghĩ tới Công Tôn Việt cũng là “Bạch Mã”, chỉ khác là võ tướng kỹ của nàng là hồng sắc.
Lúc nãy thấy Trình Viễn Chí và Đặng Mậu đều dùng võ tướng kỹ “Sơn tặc” Tôn Vũ đã thấy kỳ lạ, không thể tin được trên thế giới này lại có võ tướng kỹ giống nhau, lúc này lại thấy Công Tôn Việt dùng “Bạch Mã”, hắn lại càng thấy thú vị.
Hắn vô cùng tò mò liền quay sang hỏi Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, tại sao nhị tiểu thư cũng là “Bạch Mã” nhưng lại là hồng sắc trung cấp võ tướng kỹ? Ta còn tưởng rằng kỹ năng ngự binh này nhất định đều là lam sắc chứ.
Công Tôn Toản cười lắc đầu nói:
- Võ tướng kỹ giống nhau nhưng đẳng cấp khác nhau có rất nhiều, mấu chốt là kỹ năng của bản thân, thể chất và thiên phú cũng là yếu tố quyết định. Ví dụ như cùng là “Thương Tướng” nhưng nếu như có khí lực lớn “Thương Tướng” mới có thể thành lam sắc, nhưng như Nghiêm tướng quân chỉ có hồng sắc mà thôi.
Tôn Vũ “a” một tiếng nghĩ thầm: Nếu giải thích theo trò chơi Tam quốc chí thì người có sức mạnh nhiều thì dùng lam sắc “Thương Tướng”, người có sức mạnh yếu hơn thì dùng hồng sắc “Thương Tướng”. Cũng có thể hiểu là uy lực võ tướng kỹ cùng với tốt chất thân thể của bản thân có quan hệ rất lớn.
Từ đó có thể suy ra: quân sư kỹ cũng bị ảnh hưởng bởi trí lực quân sư, hơn nữa quân sư kỹ của mỗi người cũng khác nhau, uy lực cũng không giống nhau. Ngự binh kỹ nhất định có liên quan đến năng lực chỉ huy, Công Tôn Toản có năng lực chỉ huy cao cho nên “Bạch Mã” của nàng mới là lam sắc cao cấp, còn Công Tôn Việt năng lực chỉ huy thấp, cho nên “Bạch Mã” chỉ là hồng sắc trung cấp.
Nghĩ tới đây Tôn Vũ nhìn thoáng qua phía trước thấy Công Tôn Việt mang theo binh lính liều chết xông lên: người này nhìn qua tuy hung dữ nhưng năng lực chỉ huy còn không bằng cô gái ngoan Công Tôn Toản nhà ta … Nàng chỉ có “Bạch Mã” hồng sắc, đáng đời, ha ha ha.
Có những người lại vô cùng lợi hại, ví dụ như Trương Phi, cho dù không cần võ tướng kỹ, bản thân cũng đã có uy lực khủng bố vô cùng.
Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua nhóc tỳ Triệu Vân ở phía sau, người này thể chất kém như vậy, tương lai làm sao có thể xuất ra võ tướng kỹ lợi hại được đây?
Lúc này Công Tôn Việt đã đánh vào bên trong hàng ngũ quân phản loạn Hoàng Cân, dưới sự trợ giúp của “Bạch Mã”, đội quân Công Tôn phóng ngựa xông lên, khiến cho giặc Hoàng Cân liên tục phải lui về. Công Tôn Việt trong lòng thầm đắc ý, vừa đánh vừa cười lớn.
Tôn Vũ nhìn giặc Hoàng Cân lui về phía sau, trong lòng đột nhiên có dự cảm bất thường.
Theo “Tam quốc diễn nghĩa”, sau khi Trình Viễn Chí và Đặng Mậu chết, đội quân phản loạn liền tán loạn, nhưng hiện tại thủ lĩnh Hoàng Cân mặc dù đã chết nhưng đội quân lại không tán loạn chút nào, chỉ là bị uy lực của “Bạch Mã” làm cho tạm lui về phía sau mà thôi.
Rất kỳ lạ đây.
Tôn Vũ nhanh chóng ghé sát vào bên người Công Tôn Toản, hạ giọng nói:
- Bá Khuê, tình huống có vẻ không ổn, nhìn quân địch mặc dù bại nhưng không loạn, ta nghi ngờ Trình Viễn Chí không phải là đại thủ lĩnh của bọn họ, trong đám giặc Hoàng Cân này nhất định có đại tướng khác.
Công Tôn Toản cũng âm thầm kinh ngạc, bây giờ nàng mới chú ý nhìn kỹ quân địch tiến lui, một đội quân khăn vàng lấy thế núi làm hậu thuẫn, đội hình chỉnh tề lui về phía sau, vừa chống cự lại đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, vừa chậm rãi tạo thành một đội hình công kích ngược lại.
Đây rõ ràng không phải là chạy tán loạn lui về phía sau, mà là chiến lược lui binh.
Công Tôn Toản nhanh chóng túm lấy một lính liên lạc nói:
- Mau chóng báo cho nhị tiểu thư, kêu nàng lập tức lui binh, giặc Hoàng Cân đang chuẩn bị bắt đầu phản công, mau gọi nhị tiểu thư điều chỉnh lại đội ngũ để tiến công.
Lính liên lạc vội vàng chuyển báo những lời đó cho Công Tôn Việt, nhưng Công Tôn Việt lại là người kiêu ngạo, không thèm để ý, nàng cười to nói:
- Phản công? Đừng đùa, ta có “Bạch Mã”, bọn người quê mùa này dựa vào cái gì mà đòi phản công.
Vì thế Công Tôn Việt không tuân theo quân lệnh mà tiếp tục suất lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng chiến đấu cùng giặc Hoàng Cân.
Kỵ binh Bạch Mã Nghĩa Tòng vừa có trang bị hoàn mỹ, lại được “Bạch Mã” phụ trợ, trong khi giặc Hoàng Cân đều chỉ là bộ binh, lại chỉ có trang bị lạc hậu, không có ngự binh kỹ. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết, Công Tôn Việt thúc quân tiến lên, giết vô số giặc Hoàng Cân, khiến chúng liên tục lui về phía sau, khổ không thể tả.
Nghiêm Cương dùng “Thương Tướng” vừa khua thương lên liền giết vài chục người, nàng đang vô cùng vui vẻ đột nhiên nhìn thấy một người cưỡi ngựa từ trên núi chạy xuống, trên lưng ngựa là một nữ tử xinh đẹp uyển chuyển. Nhìn tướng mạo khoảng chừng mười tám tuổi, tuy nhiên dáng người lại thấp hơn người thường chỉ đến vai, trên tay cầm một cây thương ngắn, vừa vặn phối hợp với thân hình của nàng.
Dung mạo của nàng rất đẹp, nhất là vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, hoạt bát đáng yêu. Tóc dài rối tung, trên trán cũng buộc một chiếc khăn vàng.
Nữ tử xinh đẹp đó hét lớn:
- Chư quân Hoàng Cân chớ loạn, thủ lĩnh Hắc sơn Trương Yến tới đây.
Trong quân phản loạn Hoàng Cân quả nhiên còn có đại tướng, Công Tôn Toản, Tôn Vũ hai người đều kinh ngạc. Công Tôn Toản kinh ngạc là vì tin tình báo của mình không đủ chuẩn xác, còn Tôn Vũ kinh ngạc là vì sự kiện này hoàn toàn khác với “Tam quốc diễn nghĩa”.
NM01 như thường lệ thông báo cho Tôn Vũ:
- Trương Yến, tên thật là Trử Yến, là người Thường Sơn Chân Đinh, vốn là thuộc cấp của Trương Ngưu Giác trong cuộc khởi nghĩa Hắc Sơn, sau khi Trương Ngưu Giác chết liền trở thành thủ lĩnh quân Hắc Sơn. Thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh hơn người, cho nên có tên hiệu là “Phi Yến”, đã từng đánh nhau với Viên Thiệu, Lữ Bố, sau đó đầu hàng Tào Tháo, được phong làm Bình Nan trung lang tướng.
Tôn Vũ âm thầm thở dài: nơi đây dù sao cũng không phải là tam quốc trong thế giới của ta, có nhiều thứ chỉ hơi giống mà thôi. Trương Yến đã xuất hiện ở đây, vậy trên đỉnh núi còn có ai?
Lúc này Công Tôn Việt cười lạnh một tiếng nói:
- Nghiêm tướng quân, đi chặt đầu Trương Yến về đây, ta xem giặc Hoàng Cân còn có thể phái ra bao nhiêu đại tướng.
Nghiêm Cương đáp một tiếng, thúc ngựa đi về phía Trương Yến, xuất ra “Thương Tướng”, một thiết thương uốn lượn như con du long, bay thẳng đến trước mặt Trương Yến.
Trương Yến cười lạnh một tiếng, trên người hồng quang tỏa ra, đỉnh đầu hiện ra hai chữ “Phi Yến”, sau đó giơ song thương chĩa thẳng về hướng Nghiêm Cương. Nghiêm Cương múa thương như hoa rơi, nhưng thân hình Trương Yến cũng vô cùng nhanh nhẹn, giống như con chim yến bay lên bay xuống trong không trung, cho dù Nghiêm Cương dùng sức thế nào cũng không thể động đến chéo áo của Trương Yến .
Hóa ra “Phi Yến” là một loại võ tướng kỹ có tác dụng làm người nhanh nhẹn hơn, một khi sử dụng, thân thể Trương Yến sẽ nhẹ như bay, cả người trở nên nhanh nhẹn không ngờ, tay cầm song thương lại giống như linh dương có gạc, Nghiêm Cương căn bản không theo kịp động tác của nàng.
Khi đang đánh đến đoạn kịch liệt, song thương của Trương yến chụm lại, cùng lúc đâm vào vai Nghiêm Cương. Nghiêm Cương bị thương, đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng ghìm ngựa chạy trở về.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Trương Yến cười ha ha, lần này sĩ khí quân Hoàng Cân lập tức dâng cao.
- Hừ!
Công Tôn Việt hừ lạnh nói:
- Sĩ khí cao thì sao? Dưới uy lực của “Bạch Mã” thực lực sẽ áp đảo sĩ khí.
Nàng giơ lệnh kỳ, Bạch Mã Nghĩa Tòng không ngừng xông lên, vững vàng ngăn chặn một tên giặc Hoàng Cân.
- Không khí có vẻ không ổn!
Tôn Vũ thấy giặc Hoàng Cân bị Bạch Mã Nghĩa Tòng đánh thảm thương, lại kiên quyết không chịu thua. Hoặc là thế trận giữ vững phòng thủ, trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ, hắn cảm thấy có lẽ giặc Hoàng Cân có chuẩn bị ở sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tôn Vũ, trên đỉnh núi giặc Hoàng Cân đang giơ cao một chiếc cờ lớn, một đội quân Hoàng Cân khoảng năm ngàn người đang chạy bộ xuống núi. Đội quân này binh sĩ ai ai cũng có thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, trên thân chỉ mặc một cái quần ngắn, trên đầu quấn một chiếc khăn vàng.
Tôn Vũ âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là …
Trên núi mấy vạn giặc Hoàng Cân rầm rộ hưng phấn hô to:
- Mời lực sĩ Hoàng Cân.
Quả nhiên, đúng là lực sỹ Hoàng Cân, Tôn Vũ trong lòng có dự cảm không tốt, những lực sĩ này nhất định có điều gì đó hơn người. Không ổn rồi, Công Tôn Việt nhất định sẽ bị nguy hiểm.
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Các lực sỹ Hoàng Cân trong tiếng hoan hô của giáo chúng xung quanh, khí thế lớn mạnh vô cùng, xông thẳng về phía Công Tôn Việt đang thống lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng.
- Lực sỹ Hoàng Cân tới!
Nghiêm Cương nắm chặt vết thương đang đổ máu ở vai chạy về nói với Công Tôn Việt:
- Nhị tiểu thư, chúng ta mau tạm lánh mũi nhọn, trước tiên quan sát thử đội quân này có gì khác lạ, nếu tùy tiện giao chiến có thể sẽ gây nguy hiểm.
- Hừ, có gì khác biệt?
Công Tôn Việt cười lạnh nói:
- Chỉ là một đám người to con mà thôi, cũng chẳng phải là bộ binh thôi sao, chẳng lẽ Bạch Mã Nghĩa Tòng chúng ta lại sợ đội bộ binh này? Không cần lui, tiếp tục truy kích giặc Hoàng Cân. Nghiêm tướng quân, ngươi có thương thế ở vai, trước tạm lui về phía sau, gọi Tôn Vũ lên đối phó với Trương Yến.
Công Tôn Việt vừa nói đến đây, các lực sĩ Hoàng Cân từ trên núi đã vọt xuống.
Công Tôn Việt cười nói:
- Xuống để chết, không cần quan tâm hắn là lực sĩ khăn vàng hay khăn đen, xem “Bạch Mã” của ta quét sạch chúng thế nào.
Nàng cười quơ quơ thiết thương, hồng quang trên người càng lớn, hai chữ “Bạch Mã” dường như đỏ hơn vừa rồi một chút, hơi chuyển sang màu tím, kỳ thật Công Tôn Việt luôn rất cố gắng học tập binh pháp thao lược, hy vọng có một ngày có thể giống tỷ tỷ, xuất ra lam sắc “Bạch Mã”
Tuy vậy cho dù nàng có cố gắng hết sức đến đâu cũng chỉ có thể xuất ra một chút ánh sáng tím “Bạch Mã”, cách xa lam sắc rất nhiều.
Tuy nhiên khi Công Tôn Việt phóng ra hồng quang lớn thì bên lực sĩ Hoàng Cân cũng có một đạo cô đột nhiên xuất hiện. Đạo cô này mặc một áo choàng màu vàng, không rõ tuổi tác, cầm một cây kiếm đào mộc, hai tay chắp lại niệm chú pháp, thoạt nhìn không rõ bộ dáng, tóc tai nàng rối bù, không rõ dung mạo, trên trán cũng buộc một chiếc khăn vàng.
Đạo cô lớn tiếng nói:
- Ta là Nhân Công tướng quân Trương Lương , tướng địch chớ có càn rỡ, hãy xem võ tướng kỹ “Hoàng Cân” của ta
Trong tay Trương Lương là một kiếm gỗ đào, trên người lam quang phát ra, đỉnh đầu hiện lên hai chữ lam sắc lớn “Hoàng Cân”, lam quang phóng ra vạn trượng, ánh sáng lam sắc thoáng chốc bao trùm toàn bộ lực sỹ Hoàng Cân.
Sau đó các lực sỹ Hoàng Cân nhất tề gào thét dữ dội, âm thanh rầm rộ vang dội núi rừng, tiếng hô ầm ầm vang lên trong không trung, ngay cả những cây nhỏ ven đường dường như cũng bị ảnh hưởng, không dám phát ra tiếng xào xạc nào.
Tôn Vũ vừa thấy lập tức kinh ngạc, là ngự binh kỹ, hơn nữa là lam sắc võ tướng kỹ cao cấp.
Công tướng quân Trương Lương đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại dùng ngự binh kỹ lam sắc cao cấp, thực kinh ngạc.
Tôn Vũ nhanh chóng kéo cương ngựa của Công Tôn Toản nói:
- Bá Khuê, chúng ta mau đi giúp nhị tiểu thư, nếu muộn sợ nàng sẽ bị thương.
Công Tôn Toản cũng đang có ý nghĩ này, hai người mau chóng cưỡi ngựa về phía trước, đi theo hai người bọn họ còn có vệ binh trong quân cùng lúc lao đi theo. Triệu Vân cũng cầm một thanh trúc thương tương đối nhẹ, cưỡi bạch mã cũng chạy theo hai người.
Lúc này Công Tôn Việt cũng hơi biến sắc, vừa thấy lam sắc ngự binh kỹ “Hoàng Cân”, nàng liền tự biết hồng sắc “Bạch Mã” của mình không phải là đối thủ, nhưng nàng trời sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt không thể nhận thua. Công Tôn Việt cầm chặt thiết thương hét lớn:
- Gạt người sao, giặc Hoàng Cân nhất định là dùng mánh khóe lừa bịp, chư quân không cần sợ, hãy dũng cảm xông lên.
Lúc này hai quân giao phong, các lực sĩ Hoàng Cân đồng thời phát ra tiếng hô lớn, thiết chùy trong tay đánh thẳng về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng. Thương chùy giao nhau, trường thương của quân Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức bị đánh rơi, xét về lực lượng lúc này, lực sĩ Hoàng Cân hiển nhiên chiếm lợi thế hơn.
Bạch Mã Nghĩa Tòng lại càng hoảng sợ không dám liều mạng với các lực sĩ Hoàng Cân, đổi lại tìm chỗ hiểm mà đâm, tuy nhiên các lực sĩ Hoàng Cân dưới tác dụng của võ tướng kỹ “Hoàng Cân” chẳng những sức lực hùng mạnh, hơn nữa lại nhanh nhẹn vô cùng, trường thương quân Bạch Mã Nghĩa Tòng căn bản không hề đâm trúng phát nào.
Ngược lại lực sĩ Hoàng Cân vung đại chùy chém lên quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng lại không thể né tránh. Người trúng trùy thì chết ngay lập tức, ngựa trúng chùy thì ngã xuống mất sức chiến đấu.
Lần này Bạch Mã Nghĩa Tòng bị tổn thất nặng nề, các lực sĩ Hoàng Cân giống như đang chém dưa hấu, xông lên đánh ngã toàn bộ Bạch Mã Nghĩa Tòng rơi khỏi ngựa. Đằng sau năm vạn tặc binh xông lên, quân Công Tôn Việt nhanh chóng phải lui binh về phía sau.
- Nhị tiểu thư, mau chạy đi.
Nghiêm Cương vừa chịu đau vừa nói:
- Chúng ta có thể lợi dụng kỵ binh rút quân trước sau đó mời chúa công xuất ra “Bạch Mã” lam sắc võ tướng kỹ cao cấp thì sẽ vãn hồi được thế cục.
Công Tôn Việt nhẹ gật đầu, đang định hạ lệnh lui quân.
Đột nhiên trong đám người này có một người chạy tới, người này chính là Trương Yến, nàng sử dụng kỹ năng “Phi Yến” luồn lách trong đám loạn quân, hai đao múa lên liên tục, nhanh chóng xuyên qua phòng tuyến tạo thành khe hở phóng thẳng tới bên người Công Tôn Việt.
Nghiêm Cương giận dữ hét lên:
- Không hay rồi, nàng muốn đối phó nhị tiểu thư, mạt tướng đi cản, nhị tiểu thư, người mau chóng rút về bên chúa công đi.
Công Tôn Việt trong lòng loạn lên, nói gấp:
- Nghiêm tướng quân, ngươi đang bị trọng thương, không thể đánh tiếp.
Nghiêm Cương tập trung bảo hộ chủ, bỏ qua lời nói của Công Tôn Việt, giơ thiết thương lên đón đầu Trương Yến. Hồng quang lấp lánh, Nghiêm Cương và Trương Yến lại giao thủ với nhau. Tuy nhiên Nghiêm Cương không có thương tích cũng không phải là đối thủ của Trương Yến, chứ đừng nói tới hiện tại đang bị trọng thương. Không tới vài hiệp, Trương Yến lại đâm lên người Nghiêm Cương thêm hai chỗ, một cước đá Nghiêm Cương ngã ngựa, không rõ Nghiêm Cương sống chết ra sao?
Trương Yến cười ha ha, quay ngựa lại đuổi theo Công Tôn Việt.
Công Tôn Việt vừa đánh vừa quay ngựa chạy, Trương Yến một mực đuổi theo, hai thiếu nữ buộc tóc cao bay bay về phía sau. Trương Yến không rõ đang cưỡi ngựa gì, hoặc có thể do trọng lượng của nàng vô cùng nhẹ, không hề tạo gánh nặng cho ngựa. Ngựa của nàng chạy càng lúc càng nhanh, không lau sau đã đuổi kịp Công Tôn Việt.
Trương Yến cười lạnh một tiếng, song thương vung lên, đâm về phía Công Tôn Việt.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 35: Ngọn nến, dây thừng, roi da.
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
- Lấy thương đâm em gái ta, anh trai đây ghét nhất là loại đâm lén này.
Tôn Vũ lúc này thúc ngựa chạy như điên thẳng về phía Công Tôn Việt, khi thấy Trương Yến định hạ độc thủ, bản thân mình lại cách quá xa. Hắn không do dự cầm cung lên, “Cự lực” và “Tất trúng”, xem tiễn của ta.
Mẹ nó, Trương Yến cũng là một bông hoa xinh đẹp nha, một mũi tên liệu có bắn chết nàng không nhỉ. Trong lòng Tôn Vũ không khỏi thương tiếc, mũi tên bay thẳng về phía cánh tay Trương Yến đang cầm thương.
“Ông” một tiếng dây cung vang lên, đại cung của Tôn Vũ bắn ra một tên với lực rất mạnh, mũi tên này được NM01 tính toán kỹ lưỡng, tình thế như mành chuông treo sợi tóc, tên bắn thẳng tới cánh tay trái đang cầm thương của Trương Yến.
“Phập” một tiếng khiến cho cây thương trong tay trái của Trương Yến rơi xuống đất, nhưng tên này còn chưa dừng lại, từ báng thương nảy ra, bắn thẳng vào tay phải của Trương Yến, khiến cho cả hai thương đều bị một mũi tên của Tôn Vũ bắn rơi.
Ồ, tên có thể bắn như vậy sao? Bắn tên lại có tính toán quá chính xác đến vậy ư? Trương Yến mặt biến sắc, nàng không biết rằng Tôn Vũ có NM01 giúp hắn tính trước, cho nên tên bắn ra thật dễ dàng.
Tôn Vũ khẽ nói với NM01:
- Mau thêm mã tốc.
Hai chữ “Kỵ tướng” nhanh chóng hiện lên trên đầu Tôn Vũ, chiến mã của hắn được kích thích tế bào chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã phi tới cạnh Trương Yến. Tôn Vũ thừa dịp Trương Yến đang ngây ngốc nhìn song thương rơi trên mặt đất, nhân cơ hội này duỗi tay ra bắt lấy cánh tay phải của Trương Yến, kéo nàng tới ngựa của mình.
Trương Yến trong lòng vô cùng khẩn trương, tay phải bị nắm chặt không thể động đậy, nàng vung tay trái lên định đánh Tôn Vũ, không nghĩ tới Tôn Vũ vẫn đang dùng kỹ năng “Cự lực”, lực vô cùng lớn, tay hắn dùng sức ấn vào mạch ở cổ tay phải của Trương Yến, khiến toàn thân Trương Yến bủn rủn không thể động đậy được.
He he, bắt được thủ lĩnh Hắc sơn, lần nay ăn đủ rồi. Tôn Vũ thầm nghĩ, lần này ít nhất cũng có thể kiếm được hai mươi cân hoàng kim tiền thưởng. Tay hắn dùng lực ôm chặt Trương Yến trong ngực, duỗi tay bắt lấy hai tay nàng như bắt gà con khiến cho nàng không thể động đậy gì được. Các ngón tay đặt trên cánh tay Trương Yến liền cảm nhận được da thịt mềm mại, sờ hết sức thoải mái. Nhìn kỹ lại thấy Trương Yến quả thực mắt ngọc mày ngài, dáng người thon gọn đẹp đẽ, thực là một thiếu nữ đẹp vô cùng.
Ồ, là một nhà khoa học đứng đắn, ta không thể sờ loạn em gái này nha, Tôn Vũ nghĩ thầm, nhưng mà ta bắt được em gái này là tướng của địch, chỉ cần xem xét hai chữ tướng địch này, vậy không cần quan tâm đến có phải em gái hay không. Nếu vậy, tướng địch thì nên nghiêm trị … He he, tiện tay sờ một chút chắc không sao.
- Ngươi … Tên dâm tặc này, ngươi làm gì vậy?
Trương Yến cảm thấy đôi tay Tôn Vũ đang xoa đi xoa lại trên cánh tay mình, trong lòng vô cùng giận dữ, nàng quay đầu, hai mắt trợn lên như mắt mèo, há mồm cắn một phát lên tay Tôn Vũ.
Ta ngất, ngươi là chim yến hay là mèo đấy? Tôn Vũ dùng sức trên tay, nắm chặt cánh tay đang đau đớn của Trương Yến, nàng đành phải thả miệng ra, oán hận nhìn Tôn Vũ.
Lúc này Công Tôn Việt rốt cục đã chạy tới bên cạnh Công Tôn Toản, nàng khóc lớn nói:
- Tỷ tỷ, quân địch bắt nạt ta, ngươi mau giúp ta.
Nói xong Công Tôn Việt ngả người vào trong lòng Công Tôn Toản khóc oa oa.
Ôi trời, tất cả binh sỹ xung quanh đều toát mồ hôi nghĩ thầm: nhị tiểu thử nhìn bề ngoài vênh váo tự đắc, kết quả chỉ là giả vờ, vừa bị đánh đã chạy về tìm tỷ tỷ, việc này … đây không phải là làm nũng hay sao?
Công Tôn Toản dịu dàng nói:
- Nhị muội đừng khóc, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi hả giận.
Nàng giơ hai thiết mâu trong tay lên, hai chữ “Bạch Mã” lam sắc sáng lên trong không trung, lam quang phát ra vạn trượng, bao trùm cả những lực sĩ Hoàng Cân đang đánh binh sỹ Bạch Mã Nghĩa Tòng.
- Oa! “Bạch Mã” của Chúa công.
- “Bạch Mã” của Chúa công quả nhiên khác hẳn của nhị tiểu thư.
- Toàn thân ta đều là sức mạnh, ha ha ha.
- Tặc tử Hoàng Cân kia, chịu chết đi.
…
Trong nháy mắt Bạch Mã Nghĩa Tòng sĩ khí dâng cao, một binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng đang bị lực sĩ Hoàng Cân sắp đánh rơi xuống ngựa thân thể liền chấn động, sau đó đột nhiên đâm thương về phía trước, trút hết sức lực đâm thẳng về phía tim lực sĩ Hoàng Cân.
Những binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng khác đang bị lực sỹ Hoàng Cân dùng đại chùy áp chế, đột nhiên cảm thấy một sức lực tăng cường, hắn lập tức rút thương đánh bay đại chùy của lực sĩ Hoàng Cân, sau đó thuận theo thế thương đâm chết luôn tên lực sĩ Hoàng Cân đang ngã trên mặt đất.
Quân số Bạch Mã Nghĩa Tòng có một vạn, vốn đã nhiều gấp đôi số lực sĩ Hoàng Cân, lần này hai bên đều có lam sắc ngự binh kỹ làm hậu thuẫn, Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức áp đảo lực sĩ Hoàng Cân, đánh cho quân Hoàng Cân liên tiếp phải lui về phía sau.
Bình thường giặc Hoàng Cân nếu không có kỹ năng “Hoàng Cân” phụ trợ thì chỉ là một đám tạp binh, chỉ có thể đánh đấm tán loạn trên chiến trường, căn bản không có tác dụng gì, nay lại chỉ có thể trơ mắt nhìn quân tướng Công Tôn từng bước từng bước đánh lui quân Hoàng Cân lùi về trong núi.
- Em gái đáng yêu nhà ta thật lợi hại nha.
Tôn Vũ nhìn Công Tôn Toản, trong lòng thầm nghĩ: nếu nàng không phải muốn ta ở rể, mà là gả vào Tôn gia nhà ta, hơn nữa có thể giúp ta tìm được Hoa Đà chữa bệnh nan y cho ta, vậy em gái này nhất định phải tóm trong tay, he he he.
Ai? Tôn Vũ đột nhiên cảm thấy đau trên mu bàn tay, hóa ra là Trương Yến lại cắn một phát lên tay hắn.
- Ta ngất, ta không trêu chọc gì ngươi, sao ngươi lại cắn ta?
Tôn Vũ giận dữ.
Trương Yến oán hận nói:
- Trên mặt ngươi toàn là nụ cười dâm đãng, không cần nghĩ, không cắn ngươi ta cắn ai?
Ta ngất, ta đang nghĩ đến em gái nhà ta, không thèm chú ý tới con mèo hoang nhà ngươi nha! Tôn Vũ buồn bực.
Lúc này Bạch Mã Nghĩa Tòng phát ra uy lực rất lớn, liên tiếp đánh cho quân lực sĩ Hoàng Cân phải lui về phía sau.
Công Tôn Việt từ trong ngực Công Tôn Toản ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt chưa hết liền mắng Tôn Vũ:
- Tên đáng ghét nhà ngươi, sao không sớm tới hỗ trợ ta?
- Ách …
Tôn Vũ lau mồ hôi nói:
- Sớm thế nào? Ta không phải đã sớm xuất thủ rồi sao?
Công Tôn Việt giận dữ hét:
- Song thương của Trương Yến đã sắp đâm trúng ta ngươi mới ra tay, rõ ràng là ngươi không muốn cứu ta. Ai nha, Nghiêm tướng quân sao rồi? Ta phải nhanh chóng tới xem nàng.
Những lời này càng khiến Tôn Vũ thêm hoảng sợ, hai người cùng phóng ngựa đi tìm Nghiêm Cương, quân sĩ bây giờ đang đánh nhau loạn lên không thể tìm được người, không biết Nghiêm Cương đã trúng vài thương còn sống hay không?
Hai người lo lắng tìm một vòng, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Cương đang tự cưỡi ngựa trở về, trên người nàng trúng bốn thương, nhưng cũng không vào chỗ hiểm, xem như thoát một mạng.
Thấy Tôn Vũ bắt được Trương Yến, Nghiêm Cương giận dữ nói:
- Tôn tướng quân, nữ nhân này hãy giao cho ta, ta phải bầm thây vạn đoạn nàng ra mới được.
Ách, không được a, giết nữ nhân không hay lắm, hơn nữa lại còn muốn bầm thây vạn đoạn, vậy quá tàn nhẫn rồi. Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Nữ nhân này còn phải giữ lại ép cung, hiện tại không nên giết.
Nghiêm Cương nhất thời cũng không nói gì nữa, tự trở lại vị trí phía sau băng bó miệng vết thương.
Trương Yến vùng vẫy trong lòng Tôn Vũ, oán hận nói:
- Muốn giết cứ giết, có ép hỏi ta cũng vô dùng, ta sẽ không khai gì đâu.
Ồ ồ, vốn là không nghĩ tới sẽ ép cung ngươi, chỉ sợ ngươi bị người ta giết thành vạn đoạn thôi, tuy nhiên ngươi lại cắn ta nhiều lần, vậy cũng phải cho ngươi biết tay. Tôn Vũ hung dữ hù dọa nàng nói:
- Còn to mồm? Hừ hừ, thủ đoạn ép cung của ta rất phong phú. Nước tiêu nóng, lang nha bổng, ghế hùm … cam đoan làm cho ngươi đau đến phát khóc.
Trương Yến hừ hừ nói:
- Ta ngay cả chết còn không sợ thì còn sợ gì đau đớn? Những chiêu thức này ngươi giữ lại tự đối phó cho loại người nhu nhược khác đi.
Ách, nước tiêu nóng với lang nha bổng vô dụng với ngươi ư? Tôn Vũ nghiêng đầu hung dữ nói:
- Vậy đổi thành dùng nến, dây thừng, roi da … Ha ha ha ha
Trương Yến nghe không hiểu những lời tà ác này có nghĩa gì, liền kêu lên:
- Những thứ này có gì phải sợ? Chẳn lẽ còn đau hơn lang nha bổng sao? Ngươi đừng hù dọa ta, muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm.
Tôn Vũ giả bộ tỏ ra dâm đãng cười nói:
- Trước hết lột sạch y phục của ngươi, sau đó lấy dây thừng dùng tư thế kỳ quái trói ngươi lại … Sau đó dùng roi da quất lên người ngươi tạo thành những vệt màu hồng… Ha ha, cuối cùng dùng một ngọn nến đốt lên ngực ngươi.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía giữa hai chân Trương Yến, khiến cho Trương Yến sợ run lên.
- Sao rồi? Sợ chưa?
Tôn Vũ hừ hừ nói:
- Dám cắn ta, ta cho ngươi biết ta không để người khác bắt nạt ta đâu … Ai nha … Ngươi lại còn dám cắn nữa.
Trương Yến bị những lời nói dâm tà của hắn làm tức giận đến phát run, ai thèm để ý ngọn nến roi da gì của hắn, cứ cắn một miếng trên cánh tay Tôn Vũ, khiến cho trên tay hắn để lại hai dấu răng đáng yêu của nàng.
Bực thật, người ta không sợ ta, có lẽ ta chỉ là một nhà khoa học bình thường, muốn giả vờ làm dâm tặc cũng không giống, sức uy hiếp không đủ, Tôn Vũ vô cùng buồn bực thầm nghĩ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe