Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 30-05-2008, 04:07 PM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Bản tình ca muôn thuở - Quỳnh Dao

BẢN TÌNH CA MUÔN THƯỞ

QUỲNH DAO

Chương 1
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc, môi cười vỡ tan...
Khuôn mặt người nam sinh viên trên sân khấu mông lung như phủ một lớp sương. Giọng chàng trầm ấm, dồi dào sinh lực. Đôi mắt đen sâu, mái tóc đen bồng trong một dáng vẻ thanh tao lịch lãm.
Nhìn chàng người ta dễ nhận ra ngay một mẫu người giầu tình cảm, suy tư mà cương quyết, thanh thoát mảnh mai mà nhanh nhẹn. Tất cả những thứ đó đã như một tiếng sét nổ giữa trời làm rung động trái tim Miêu Quán Anh. Như vị hương toát ra từ một bông hoa lạ mà nàng vừa ngửi phải, làm cho tâm trí rối loạn và con tim nàng tràn đầy xúc cảm, rạo rực ngất ngây. Tiếng hát của chàng như rót vào tâm tư nàng, cho nàng say sưa uống cạn chẳng khác gì người ta uống cạn một chén rượu nồng say. Và trong men say bồng bềnh siêu thoát đó, nàng cảm như cả linh hồn thể xác của nàng chìm ngập trong giọng hát, trong đôi mắt sâu đen tuyệt diệu của chàng. Tất cả đã bắt đầu vào một sự tình cờ, trong đêm văn nghệ tất niên của trường Cao Trung. Một số phụ huynh học sinh và quan khách được mời đến tham dự buôỉ lễ phát thưởng và chương trình văn nghê. Trong số quan khách được cho là quan trọng có thân phụ của Miêu Quán Anh. Nàng đã theo phụ thân đi dự lễ. Khi người nam sinh trên sân khấu dứt tiếng hát thì những tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, những bông hoa từhàng ghế khán giả tung lên sân khấu tặng chàng. Theo với sự khích động của mọi người, với nỗi khích động của chính lòng nàng, Miêu Quán Anh gỡ bông hoa lan tím nàng gài trên mái tóc tung lên sân khấu. Người nam sinh ca sĩ cúi đầu chào khán giả. Chàng cúi xuống lượm một trong những đóa hoa mà khán giả đã tung lên thưởng chàng. Tim Miêu Quán Anh muốn ngừng đập, hai chân nàng đứng không muốn vững vì chợt nhận ra trong cả chục đóa hoa tung lên sân khấu, chàng đã nhặt lên bông lan tím nhỏ của nàng. Đó là đêm thứ nhất, của những đêm dài trong cuột đời vô
tư con gái của Miêu Quán Anh. Nàng không thể ngờ được khi theo phụ thân dự khán đêm văn nghệ, tâm hồn nàng còn nhẹ nhàng như một chiếc thuyền không. Và, khi theo người trở về, chiếc thuyền không đó đã chứa đầy những ước mơ rạo rực...Đêm lạnh vào khuya, trở về phòng riêng trằn trọc, Miêu Quán Anh mơ tớI khuôn mặt, gịong hát của chàng nam sinh ca sĩ có cái tên la Đỗ Vương Long. Chẳng biết đó là tên thật hay là biệt hiệu của chàng? Nàng thắc mắc rồi nàng kết luận: chàng còn đang là một nam sinh của trường Cao Trung, chắc chưa có biệt hiệu như những ca sĩ chuyên nghiệp.. Đỗ Vương Long cái tên mới cao ngạo, dễ mến làm sao. Miêu Quán Anh tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Những tư tưởng hiện về, cuồn cuộn trôi trong tâm trí nàng, như một dòng thác thóat chạy xuống thung lũng, dập dồn và tung toé. Nàng thả hồn theo coĩ mông lung, nhẹ nhàng phiêu bạt như mây trời trôi lãng đãng bềnh bồng... Nàng mĩm cười một mình trong bóng tối. Nàng thở daì aí ngại cho những suy tư của nàng. Nàng nhắm mắt lại cố ru giấc ngủ rồi nàng mở mắt ra nhìn qua khung cưả sổ, cho hồn trôi dạt loãng tan vào khoảng trời đêm đen tối. Rồi, nàng lại sợ haĩ lo âu, cảm nghe linh hồn mất hút vào khoảng không gian mù mịt, chìm ngập vào cõi hư vô. Miêu Quán Anh không còn thể tự hiểu được nàng, đang nghĩ gì muốn gì trong nỗi lo sợ mông lung đó. Nàng sung sướng với những tư tưởng viễn vông rồi nàng lại tự trách mình đã buông thả cho tâm hồn say đắm bởi những sự viễn vông đó. Nàng xao xuyến chối bỏ nhưng rồi nàng lại muốn duy trì tiếp tục, nàng tự mâu thuẫn với chính những ý nghĩ chợt hiện, chợt tan trong tâm trí nàng. Cuối cùng giấc ngủ rồi cũng đến với Miêu Quán Anh, một giấc ngủ đầy chập chờn, xao động và mộng mi. Miêu Quán Anh mơ thấy trên một đỉnh núi cao vời vợi, le lói ánh hồng nhạt của một buổi bình minh. Mặt trời hiện ra, lấp lánh nhu từlòng biển cả, làm hồng cả mặt nước trước mặt. Sóng biển ì ầm từ chân núi đá vọng lên. Bên cạnh nàng là chàng trai trẻ Đỗ Vương Long, chàng cất tiếng hát, riêng một bản tình ca tặng nàng. Tiếng hát của Đỗ Vương Long vươn cao, trầm ấm. Hát cho riêng nàng mà âm thanh tiếng hát của chàng tưởng như tràn ngập hoà tan vào trời đất, tràn vào sóng biển. Vừa hát chàng vừa nhìn nàng với ánh mắt long lanh tình tứ mà thanh khiết, ánh mắt đó như được phủ bởi một màn sương, mơ hồ, diệu vợi mà huyền aỏ. Miêu Quán Anh thu mình, nằm gọn trong đôi mắt chàng. Như một cánh hoa nằm gọn trong lòng bàn tay. Như chiếc thuyền nhỏ, thả chèo trong lòng hồ êm không sóng. Như vạn vật cảnh sắc thế gian, thu gọn vào bầu trời. Mặt trời càng lên cao, tiếng hát của chàng càng thanh thoát. Và rồi, tiếng hát đó như mây, bảng lảng bay đi, bay vút lên cao, bay xa mịt mù... Nàng nhìn lại, chàng không có ở bên. Nàng hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm, chỉ thấy biển cả mênh mông, bầu trời ửng một màu hồng...

Chương 2
Miêu Quán Anh thức giấc bởi tiếng chim hót bên song cưả và ánh sáng chan hòa của một buổi bình minh tràn ngập căn phòng.
Miêu Quán Anh tung mền ngồi dậy, thân thể có hơi uể oaỉ và tâm trí có hơI bâng khuâng. Nàng đứng trước cưả sổ, quay mặt về phía mặt trời, làm những động tác thể dục của một buôỉ sớm mai. Trong chiếc aó ngủ mỏng manh màu xanh da trời, những động tác mềm mại, nhịp nhàng của nàng tóat ra một vẻ thanh xuân dồi dào sức sống. Khi Miêu Quán Anh xuống phòng khách, một quang cảnh hơi lạ làm nàng lưu tâm: Muối An với mớ dẻ trong tay, đang khom lưng lau bóng nền nhà. Mẹ nàng, đang lúi húi cắm bông. Những bông hồng nhung đỏ thắm, to như những chiếc chén còn đọng nước tươi.
- Mẹ mua bông đẹp quá!
Bà Miêu Tôn ngửng lên nhìn con gái. Mỉm cười ánh mắt long lanh.
- Con gái cưng của mẹ bây giờ mới dậy à? Thật là tệ quá, con có biết hôm nay là ngày gì không?
Quán Anh liếc nhìn tấm lịch, nghĩ ngợi một chút rồi reo lên:
- Là ngày sinh nhật của con! Mẹ .. Mẹ thương con quá!
Quán Anh chạy ùa lại ôm chầm, hôn lên má me. Bà Miêu Tôn vuốt ve con gái rồi đẩy nàng ngồi xuống ghế.
- Ngồi đây để mẹ ngắm con, xem con đã thật lớn chưa! Ừ, mà con của mẹ lớn rồi, có thể nói chuyện chồng con được rồi!
Quán Anh co rút đôi chân lên ghế, hai tay ôm gối chân cho người thu nhỏ lại. Giọng nàng nũng nịu:
- Không đâu, con còn nhỏ lắm. Mẹ coi nè con chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ lên ba, bằng một con búp bê thôi!
Bà Miêu Tôn bật cười:
- Thôi đi, cô thử đếm xem, có bao nhiêu đóa hồng ở trong bình này rồi? Cắm đến moỉ cả tay và mẹ biết rằng người ta sẽ chê mẹ là cắm hoa dở vì tham lam cắm nhiều! Nhưng dù có bị chê, mẹ cũng không muốn bớt đi một bông nào, vì con gaí cưng của mẹ năm nay tròn mười bảy tuôỉ.
- Và mẹ đã cho con mười bảy bông hồng?
- Thì phải thế mới có ý nghĩa! Nhưng mẹ có thể đóan chắc với con là tối nay, trong bình này sẽ chỉ còn có mười sáu bông.
Quán Anh ngạc nhiên:
- Tại sao vậy mẹ?
- Vì, tối nay nhà ta có khách. Và, ba mẹ đều muốn con sẽ tặng một bông hồng cho một người.
- Tại sao con lại phải tặng một bông hồng cho một người? Con quên mất ngày sinh nhật của con, nên không mời một người bạn nào cả, mà nếu như có nhớ, con cũng không thích tổ chức to lớn rườm rà, làm ba mẹ bận tâm...
Đôi mắt bà Miêu Tôn nhìn con đầy trìu mến
- Ba mẹ đã bàn với nhau, lễ sinh nhật của con năm nay phai? Là một lễ sinh nhật đặt biệt
Bà Miêu Tôn ngừng nói, chăm chú nhìn con, giọng bà trở nên nghiêm trọng:
- Ba con đã nhờ mẹ giaỉ thích cho con hiểu một chuyện quan trọng, có thể liên hệ đến cả đời con. Và, mẹ nghĩ ngày hôm nay là thích hợp nhất để nói chuyện đó...
Bà lại ngừng nói, ngồi xuống cạnh Miêu Quán Anh. Choàng tay ôm ghì vai con vào lòng, giọng bà càng nhỏ nhẹ âu yếm:
- Ngày xưa, khi ba mẹ còn trẻ, ba con có một người bạn thân, cả hai cùng quyến luyến với nhau, cùng muốn tăng thêm tình quyến luyến đó bằng một dây liên kết tình cảm gì đó, ràng buộc vớI nhau suốt đời.
Bà Miêu Tôn ngừng lời, đôi mắt xa xôi như chợt nhớ về những ngày vui tươi trẻ.
- Một hôm, ba mẹ hay tin người bạn đó vừa sanh được một quí nam, đến thăm và nhân câu chuyện ngẫu hứng, ba con đã nói với me. "Anh mong mình có con gái đầu lòng, để anh có cậu bé kháu khỉnh này làm rể", Câu nói vui đó đã khơỉ đầu cho một lời hứa. Và, một năm sau khi mẹ sanh con, trong bữa tiệc ăn mừng đầy tháng, lời hứa đó đã được nhắc lại giữa hai gia đình.
Nghe mẹ nói, Miêu Quán Anh cảm thấy bối rối, lo âu. Một ý nghĩ chợt đến với nàng và mặc dù đang được mẹ âu yếm, ôm vào lòng, đang được nương tựa vào một nơi êm ái, trìu mến nhất đời, nàng cũng đang rùng mình lo sợ.
- Thưa mẹ, vậy ra con đã được đính hôn?
Bà Miêu Tôn gật đầu, mỉm cười âu yếm.
- Chưa hẳn như thế, con à. Nhưng, đó là niềm ao ước của Ba mẹ, mẹ tin rằng cậu Trương Tú là người khá.
- Tên cậu ta là Trương Tú hả mẹ? Sao không bao giờ con nghe ba mẹ nhắc đến tên đó?
- Vì đã từ lâu, từ ngày xẩy ra nội chiến, hai gia đình bị mất liên lạc với nhau. Sáu tháng trước, trong một dịp tình cờ, ba con đã gặp lại người bạn cũ. Ông ta cho biết là vợ của ông đã mất, nhưng cậu Trương Tú thì vẫn bình thường, năm nay học hết chương trình Cao Trung, sửa soạn thi vào đại học. Ngừng lại một chút như nghỉ ngợi, bà Miêu Tôn lại tiếp:
- Mẹ chưa gặp lại cha con cậu Trương Tú nhưng theo lời ba con nói thì họ khá lắm. Ông Trương Hồng có cơ sở lớn, giầu có và có địa vị vững chắc trên thương trường. Còn cậu Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Miêu Quán Anh gục đầu vào vai mẹ, giọng nàng vẫn không dấu được vẻ lo âu:
- Nhưng thưa mẹ, con chưa gặp Trương Tú, cũng chưa gặp con. Nếu như gặp nhau rồi mà chúng con không thể bằng lòng nhau thì sao hả mẹ?
Bà Miêu Tôn cười:
- Mẹ không hy vọng chuyện đó có thể xảy ra. Vì, con gái của mẹ thì đẹp, cậu Trương Tú lại là người khá.. Tuy nhiên, nếu như các con thật sự không ưa thích nhau thì con cũng đừng quên rằng ba mẹ không phải là người cổ hủ, có quan niệm sai lạc, khắt khe về hôn nhân. Khi lấy mẹ, ba con đã phải tranh đấu và cầu xin với ông bà nộị. con sanh ra là bởi tình yêu chứ không phải là một cuôc hôn nhân ép buộc.
Ánh mắt Miêu Quán Anh long lanh nhìn mẹ:
- Con biết, con là đứa con của hạnh phúc sinh ra!
Bà Miêu Tôn cũng cười, nụ cười đầy sung sướng
- Ừ, cô bé hạnh phúc của me. Con dư hiểu rằng ba mẹ mong sao suốt đời, con vẫn là một cô bé tràn đầy hạnh phúc. Nếu như con và Trương Tú hợp nhau thì ước mong của ba me đạt thành. Bằng không ba me sẽ dành cho con quyền tự chọn ...



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của haoyun


Last edited by haoyun; 30-05-2008 at 04:27 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 30-05-2008, 09:52 PM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 3
Bàn tiệc được bày nơi phòng khách trong khung cảnh ấm cúng thân mật. Cả nhà đã biết mục đích bữa tiệc tối nay vào bưã cơm trưa do ông Miêu Tôn tiết lô. Hai cô em gái của Miêu Quán Anh bắt đầu ghẹo chị, Miêu Quán Lâm, cô bé xí xọn nhất nhà khai hoả trước:
- Ba bí mật ghê bưã nay mới tiết lộ cho chúng con biết. Chắc chị Quán Anh đã biết cả mười mấy năm rồi để mà mơ mộng phải không ba?
Miêu Quán Vi, cô em nhỏ tiếp lời Quán Lâm:
- Em cá rằng chị Quán Anh đã biết từ ngày chập chững biết đi. Vì, ba mẹ phải nói sớm như thế để khuyến khích chị Quán Anh mau lớn.
- Ừ, cũng có thể lắm. Cặp dò của chị Quán Anh cao nhất nhà mà. Chắc tại hồi nhỏ chị Quán Anh hay kiễng chân để đi cho mau lớn.
Bà Miêu Tôn cười dễ daĩ khi nghe các con chọc ghẹo lẫn nhau. Nhưng bà giaỉ thích để bênh vực cô gaí lớn:
- Quán Anh chỉ mới biết sáng nay, do mẹ kể mà thôi.
Quán Vi tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ, làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Vậy sao hả mẹ? Sao mẹ không nói sớm hơn để chị Quán Anh sửa soạn tinh thần, lời ăn tiếng nói cho ngọt ngào đằm thắm?
- Hoỉ ba con đó. Ổng chưa cho phép mẹ đâu dám noí.
Ông Miêu Tôn giaỉ thích:
- Caí gì bất ngờ, tự nhiên mới quý. Vả lại ba muốn nói trước với các con trong bửa tiệc tối nay tuy có mục đích đê? Quán Anh và Trương Tú làm quen với nhau nhưng chưa chắc đã nên chuyện. Vậy các con không được làm ồn, chọc ghẹo Quán Anh lỡ nó mắc cỡ, ưng mà nói là không thì hỏng.
Bà Miêu tiếp lời:
- Và nhất là không phải chỉ mình Quán Anh, mà tất cả các con đều phải xử sự cho đàng hoàng, ăn nói cho thận trọng, đừng có như là một lũ quỷ, ai tới nhà cũng phải sơ.
Quán Lâm le lưỡi:
- Mẹ sắp thành bà sui có khác, nghiêm khắc hẳn ra. Chắc tối nay con phải xuống bếp ăn không dám ngồi ăn chung đâu.
Quán Vi tiếp lời:
- Mẹ à, mẹ cho con hỏi một điều, chẳng biết mẹ có ưng tiết lộ không?
- Điều gì?
- Hồi sáng khi mẹ tiết lộ cho chị Quán Anh biết chuyện, chị Quán Anh có cảm động nhiều không hả mẹ?
- Lỡm hỏi để làm gì? Để rút kinh nghiệm tới phiên con à?
Quán Vi dẫy nảy:
- Không đâu, con đã tự nguyện suốt đời ở với mẹ, không thèm lấy chồng. Cái mộng của con là sau này trở thành một nữ giáo sư tâm lý. Mẹ trả lời điều con vừa hỏi là để giúp cho sự học của con chóng tấn tới.
Mặc cho những lời đối đáp có ý trêu ghẹo của mấy em, Quán Anh ăn vội chén cơm rồi bỏ lên phòng riêng. Nằm suy nghĩ vẫn vơ, Quán Anh tưởng tới buôỉ gặp gỡ tối nay, với cái anh chàng Trương Tú xa lạ mà ba mẹ hy vọng sẽ là con rể của gia đình. Chẳng biết mặt muĩ của anh chàng sẽ ra sao, ăn nói thế nào? Cứ như ý kiến của mẹ thì chàng phải là một thanh niên khá lắm. Nhưng mà.... Quán Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ của trường Cao Trung mà nàng đã được nghe, được thấy đêm qua. Và, ánh mắt đen sâu diệu vợi của chàng nhìn nàng trong giấc mợ.. Tâm hồn Quán Anh lại bâng khuâng xao xuyến... Nàng tự xấu hổ với lòng vì những ý nghĩ bâng khuâng xao động đó. Nàng tự nhủ:
- Mình phải xua đuôỉ hình bóng của chàng nam sinh đó ra khỏi tâm trí ngay. Chàng ta chỉ là một người xa lạ chưa hề quen biết. Cũng chẳng có hy vọng gì sẽ được gặp lại chàng. Mà, có gặp lại chăng nữa, biết chàng nghĩ gì về mình, biết chàng coi mình ra gì mà cứ nghĩ vẩn vơ?
Nhưng, dù lòng đã quyết nhủ lòng, hình ảnh chàng trai vẫn phản phất chờn vờn trong tâm trí Quán Anh. Miêu Quán Anh đâm bực lấy sách ra học. Nhưng tâm trí nàng trong lúc đó, còn đâu sự thanh thản để nghĩ tới chữ nghiã. Miêu Quán Anh nhủ thầm:
- Học bài không đựơc thì mình làm bài vậy.
Rồi nàng lấy toán học ra làm. Nhưng nàng đụng phải một bài toán khó quá, không sao giaỉ nổi. Miêu Quán Anh ngồi cắn bút nghỉ ngợi, lúc đầu nàng còn nghĩ cách giaỉ baì toán. Rồi tư tưởng nàng lại vơ vẩn vẩn vơ ... Cây viết trên tay nàng đụng đậy, vẽ nhăng vẽ nhít trên tờ giấy nháp, đè lên những con số đã giaỉ hỏng bài toán. Một lúc lâu Miêu Quán Anh giật mình, trở về với thực tại, nhìn xuống tờ giấy nháp, ý muốn giaỉ tiếp bài toán khó khăn. Nhưng nàng giật mình:
- Mình vẻ quái quỷ gì thế này? Ồ những nốt nhạc và ...
Miêu Quán Anh ngừng lại và bẽn lẽn, mắc cỡ với chính nàng. Trên trang giấy nháp ngoài những con số, những nốt nhạc, những hình vuông, hình tròn, nàng còn thấy tên nàng và tên chàng nam sinh ca sĩ Đỗ Vương Long! Miêu Quán Anh vò nát tờ giấy, xé ra từng mảnh vụn vứt vào xọt rác. Rồi, tưởng như sẽ có người nào đó tò mò, sẽ lượm những mảnh vụn đó lên để coi. Miêu Quán Anh cúi xuống lượm lại, xé vụn thêm cho tới nỗi mỗi mảnh giấy lả tả rơi xuống sọt rác chỉ nhỏ bằng đầu cây tăm. Rồi Quán Anh đứng dậy bực tức với chính nàng.
- Hư thiệt! Cũng may là không có ai ở bên cạnh nếu không mắc cỡ đến chết được!
Miêu Quán Anh ra đứng bên cạnh cửa sổ, vươn vai hít một hơi dài. Buôỉ trưa trời thanh vắng và tĩnh mịch. Bầu trời xanh những mây. Những con chim sẻ ríu rít tình tự trên mái hiên nhà. Miêu Quán Anh lắng nghe tiếng chim tình tự, tiếng chim ca hót và rồi nàng thử phân tích xem nó giống như tiếng đàn gì. Nhưng nó chẳng giống bất cứ một tiếng đàn nào mà nàng đã đựơc nghe. Miêu Quán Anh thấy tiếc. Khu vườn ở dưới đủ các thứ hoa, màu sắc tươi xinh. Miêu Quán Anh nhìn xuống màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương, màu đỏ nhung của hồng, tím than của hương sa, và nhất là, một thứ hoa mỏng manh, xinh xinh, sắc hoa dịu dàng mà nàng thích nhất là những bông lan tím... Thứ hoa mà Miêu Quán Anh đã gài đầu trang điểm, đã tung lên sân khấu và đã thấy chàng nam sinh ca sĩ nhặt lên. Miêu Quán Anh gửi xuống khu vườn một nụ hôn thân aí. Và, dù là trờI trưa đứng gió, Miêu Quán Anh có cảm tưởng như những bông hoa nghiêng mình lay động, đón nhận nụ hôn của nàng. Men theo dẫy tường trắng là những cây bạch dương. Con đường nhỏ chạy dài hun hút. Con đường và những hàng bạch dương như dính liền với nhau. Miêu Quán Anh tự hỏi, nó có tự bao giờ? Nó đã được chứng kiến bao nhiêu cuộc đổi thay, thay đổi của trời đất, của con người? Trong ý tưởng nhẹ nhàng và những thắc mắc thơ ngây đó, Quán Anh tưởng như cùng với tháng ngày, hàng bạch dương với con đường đã là một sinh vật, ấp ủ gắn bó lấy nhau. Buổi trưa nhẹ nhàng trôi qua và buổi chiều cũng thế. Và, cho dù thờ ơ với bưã tiệc gặp mặt buổi tối Miêu Quán Anh cũng vẫn có một chút gì vui vui chờ đợi, hồi hộp một cảm giác hiếu kỳ về những sự việc sắp xảy ra. Miêu Quán Anh xuống nhà dướị Để che dấu những xúc động của tâm tư, nàng cố tạo ra cho nàng một dáng vẻ mệt moỉ thông minh của một người vưà chăm chú dành hết cả buổi chiều cho sự học hành chăm chỉ. Như tất cả những bữa tiệc khác trong gia đình, bà Miêu Tôn xuống bếp và tự tay làm món ăn. Quán Anh có ý tiếp tay với mẹ, nhưng bà Miêu đuổi nàng lên:
- Con gái cưng của mẹ, mẹ không muốn là tối nay người trai đó ngồi cạnh con, sẽ không bị nhăn mũi vì mùi dầu mỡ. Con nên về phòng sửa soạn mái tóc cho thật đẹp và suy nghĩ xem chiếc aó nào sẽ làm con duyên dáng nhất.
Miêu Quán Anh cười bẽn lẽn:
- Không đâu mẹ ạ, con sẽ chẳng sửa soạn một chút gì, và con sẽ chọn một chiếc áo xấu nhất để mặc
Tuy nói thế, nhưng tối hôm đó, Miêu Quán Anh cũng đã lựa chọn một chiếc áo ưng ý nhất để mặc cho mẹ hài lòng.
Đúng tám giờ tiếng chuông ngoài cổng reo vang. Miêu Quán Anh giật mình, hồI hộp. Nàng lắng nghe tiếng chào hỏi của ba mẹ, tiếng cười vang ồn ào, vui vẻ của người khách. Hình như chỉ có đàn ông ...Tiếng mẹ mời trà và sai Quán Vi lên gọi nàng.
Khi Miêu Quán Anh nhẹ nhàng bước xuống khoỉ cầu thang ra phòng khách, nàng thấy cha đang ngồi tiếp chuyện với hai người đàn ông. Một người cỡ tuổi cha nàng và một người còn trẻ. Miêu Quán Anh muốn khựng lại khi hai người khách cùng ngửng lên, nhìn về phía nàng. Ông Miêu Tôn vẫy tay
- Lại đây con, lại đây chào bác và anh.
Miêu Quán Anh rụt rè lại ngồi bên cha. Nàng có cảm tưởng như muốn nghẹt thở. Trong bữa tiệc thân ái gần như gia đình đó, ông Trương Hồng ngồi giữa ông bà Miêu Tôn. Miêu Quán Anh ngồi bên cạnh Trương Tú. Ông Trương Hồng là một người tự nhiên cởi mở. Giọng nói ông oang oang. Ông Miêu Tôn trầm tĩnh hơn, nhưng trong ánh mắt của ông biểu lộ ra chan chứa cảm tình với người bạn cũ. Trái với cha Trương Tú tỏ ra ít nói, trầm tĩnh. Chàng tự nhiên và lễ độ, những câu trả lời chính xác của chàng làm ông bà Miêu Tôn hài lòng. Bà Miêu Tôn tỏ ra âu yếm và săn sóc cho Trương Tú. Bà thường gắp thức ăn cho chàng. Mỗi lần như thế, Trương Tú lại có vẻ bối rối ngượng ngùng. Ngồi bên cạnh Trương Tú, Miêu Quán Anh cũng mất hết cả tự nhiên. Nàng sợ ánh mắt mọi người nhìn nàng. Nàng sợ cả tiếng đôi đũa ngà đụng nhẹ vào miệng chén do nàng tạo ra. Miêu Quán Anh mong cho bữa tiệc kết thúc mau hơn, nhưng bữa tiệc vẫn kéo dài, tự nhiên cởI mở. Đêm dần vào khuya, bữa tiệc rồi cũng phải chấm dứt. Không muốn làm mẹ thất vọng, Miêu Quán Anh đã ngắt một bông hồng tặng cho Trương Tú
Chương 4
Hình ảnh và giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ thoáng vương trong tâm hồn Miêu Quán Anh như hình ảnh của một cơn mộng. Và, cho dù hình ảnh đó có đẹp tới đâu thì cũng chẳng có ai lại đi hy vọng sẽ đựơc gặp lại một lần nữa. Chẳng có ai điên dại tới độ đi ôm giấc mộng thoáng qua mà sống suốt đời. Miêu Quán Anh đã không thể nào hy vọng rằng trong cuộc đời của nàng, sẽ có một dịp tương ngộ lại chàng nam sinh ca sĩ đó. Nàng cũng chẳng thể nào kỳ vọng rằng cuộc đời sẽ dành cho nàng nhiều thuận tiện may mắn hơn, để những tình cảm vừa mới nhen nhúm mơ hồtrong tim nàng, nó sẽ có thể nảy nở rõ ràng hơn. Thế nên, sự viếng thăm của cha con Trương Tú đã đến thật vừa đúng lúc. Nó cất đi cho Miêu Quán Anh sự thiếu vắng cô đơn. Nó đem đến cho Miêu Quán Anh một bông hoa mà nàng đang muốn có. Sợi giây liên kết giữa hai gia đình, sau một thời gian bị mất liên lạc, nay trở nên thân thiết hơn bao giờ. Ông Trương Hồng và Miêu Tôn gặp nhau thường như mỗi ngày, như đê? bù đắp lại mười mấy năm hai người xa cách nhau vì hoàn cảnh. Trương Tú cũng thường theo cha đến nhà ông bà Miêu Tôn. Do đó chàng cũng thường gặp được Miêu Quán Anh. Qua vài tuần tiếp xúc, một tình bạn chân thành đã nảy nở giữa hai người. Quả như lời ông Miêu Tôn đã nói, Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Chàng đẹp trai, tươi trẻ mà điềm đạm. Chàng học giỏi và nhất là chàng sẽ là người duy nhất được thừa hưởng gia tài sự nghiệp to lớn của cha, nếu như sau này ông Trương Hồng không còn hoạt động hoặc qua đời. Nhưng trên hết tất cả danh vọng, tiền tài mà cuộc đời đã dành sẵn cho tương lai Trương Tú, Quán Anh nhận thấy, chàng cũng là một thanh niên đáng mến. Trương Tú có một bản lãnh riêng và trong những câu chuyện trao đổi, Quán Anh nhận thấy chàng là một con người có nhiều khoan dung độ lượng, hiểu biết và nhân từ. Đó là một thanh niên lý tưởng, để cho những thiếu nữ chưa chồng vào tuổi Miêu Quán Anh phải mơ ước.
Ông Trương Hồng và Miêu Tôn, nhất là bà Miêu Tôn nhận thấy tình cảm giữa Trương Tú và Miêu Quán Anh nẩy nở tương đồng rất hài lòng. Và, cho dù chưa có một buổi lễ chính thức, bà Miêu Tôn đã coi Trương Tú như con rể trong gia đình. Ca? Trương Tú và Miêu Quán Anh đã biết lời giao kết của cha mẹ khi xưa. Đều biết được những sắp đặt dự trù, mong ước của cha mẹ, thế nên, họ trao đổi tâm tình, tìm hiểu lẫn nhau trong niềm tương kính. Cả hai như đã cùng nhìn thấy tương lai của nhau, thấy con đường mà họ sẽ đi. Cả hai cùng như cảm thấy hài lòng. Một buổi tối ông Trương Hồng đề nghi.
- Tôi thấy hai cháu nó có vẻ tương đắc với nhau, tôi muốn tiến hành một lễ hỏi chính thức trước. Chờ ba năm nữa, cháu Trương Tú đỗ xong đại học, ra trường rồi sẽ làm đám cưới, anh chị nghĩ sao?
Ông Miêu Tôn cười
- Anh tính thế nào cũng được. Tôi thấy tuị nó không phản đối là tôi mừng rồi. Cái mộng mười bảy năm trước, mong được làm ông sui của tôi với anh đã thành.
Ông Trương Hồng cũng cười đắc chí
- Anh mừng nhưng chắc không mừng bằng tôi đâu. Tất cả hy vọng cuộc đời của tôi sau này đều kỳ vọng vào cháu Trương Tú. Tôi không may phải sống cảnh gà trống nuôi con, chỉ có mình nó để nối dõi tổ tiên, sự nghiệp sau này. Nó không bị anh chị và cháu Quán Anh chê bỏ là tôi thấy toại nguyện rồi.
Bà Miêu Tôn góp lời
- Bác Trương cứ nói quá lời. Chứ, cháu Quán Anh nó được cậu Trương Tú để ý tới và bác không nỡ chê là may mắn cho phần nó rồi.
Ông Trương Hồng cười vang
- Những lời chị nói khiến tôi cảm động. Nhưng thôi, bao giờ thì anh chị cho phép tôi đem đồ sính lễ lại đây?
- Tùy anh ..
Bà Miêu Tôn ngắt lời chồng
- Mình nên coi ngày đàng hoàng
- Vâng, mình phải coi ngày cẩn thận. Ở nhà có sẵn tấm lịch nào không hở chị?
Thế rồi, ngày đám hỏi được chọn lựa kỹ lưỡng. Những cánh thiệp hồng được gửi đi, đẹp như những cánh bướm, chính thức liên kết sợi giây cầm sắc giữa hai dòng ho. Trương - Miêu.
Tài sản của haoyun


Last edited by haoyun; 31-05-2008 at 10:44 AM. Lý do: Hệ thống tự ghép bài liên tiếp với nhau
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 31-05-2008, 08:44 AM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 5
Vì có một giọng ca thiên phú, nên Đỗ Vương Long đựơc bạn bè yêu mến, được các giáo sư khuyến khích va giúp đỡ. Họ nói rằng nếu như chàng thích và cố gắng trao luyện tài nghệ, sau này chàng có thể trở thành một danh ca. Trở thành một danh cả Đối với Vương Long đó không phải là niềm mơ ước tối cao của chàng. Chàng thích trở thành một văn sĩ hoặc một thi sĩ hơn. Nhưng dù sao, sự việc được tự do ra vào phòng âm nhạc, được phép xử dụng hết cả mọi nhạc khí của nhà trường, từ cây dương cầm cổ quý gía đến những cây vĩ cầm, tây ban cầm đã làm cho chàng thích thú và cũng lưu tâm tới việc trao dồi âm nhạc. Vương Long trở thành một ca sĩ hát hay nhất của trường. Và, trong mọi sinh hoạt văn nghệ, chàng đều góp mặt, baỏ đảm tài năng và sự xuất sắc. Tổ tiên Vương Long vốn là những danh gia giầu có. Nhưng tới đời cha của Vương Long thì sự may mắn không còn. Sau một biến cố thời cuộc, sự nghiệp tan tành. Cha Vương Long lại không phải là một người có tài sáng nghiệp. Thế nên, bất cứ một chuyện làm ăn nào mà ông tính toán, nhúng tay vào đều thất bại. Chán nản và phẩn chí, ông quay ra say sưa tối ngày rồi bỏ đi mất biệt. Vương Long được mẹ sinh ra trong tình cảnh không biết người cha phiêu bạt phương nào, còn sống hay đã chết. Và, sau này lớn lên, chắc chắn là chàng không thể biết được mặt mũi của cha. Năm lên sáu thì bà mẹ qua đời trong một cơn bạo bệnh. Vương Long được một người chú không con, có một xưởng mộc đem về nuôi. Người chú hy vọng là sau này Vương Long sẽ thay ông nối nghiệp, sẽ là người nhan đèn thờ phụng ông sau khi vợ chồng ông đã qua đời. Sống trong tình thương của chú thím, tuy được đối xử tử tế như con, được cắp sách đến trường đi học như những đứa trẻ khác, Vương Long vẫn mang một nỗi buồn, một mặc cảm của đứa trẻ mồ côi. Ngoài những giờ học, những khi tập nhạc và giúp đỡ cho chú trông coi xưởng mộc một chút, Vương Long thường tìm an uỉ trong những đoạn văn, vần thơ mà tự chàng sáng tác ra. Chàng mơ tới một khung trời mà ở đó, chàng sẽ trở thành một con người nổi danh, một thi sĩ được quí chuộng. Những bài thơ Vương Long sáng tác, chàng thường gửi đăng vào những số báo đặc biệt của nhà trường. Nhiều baì thơ đựơc bạn bè thích, các vị giáo sư cũng hài lòng và khuyến khích. Họ cùng nhận ra khả năng sáng tác thi văn của Vương Long, cũng đáng khuyến khích như giọng ca của chàng. Có thể một tương lai tươi sáng đang chờ đợi Vương Long. Cho chàng thóat được hoàn cảnh tầm thường, thoát ra khoỉ cái xưởng mộc của ông chú.
Vương Long hăng say làm việc theo với những dự tính của chàng. Nhưng Vương Long cũng sống thật cô đơn. Chàng có nhiều người quý mến, yêu thích giọng hát của chàng nhưng không hiểu được tâm tư, cuộc sống của chàng. Vương Long chỉ có một người bạn thân, một người bạn hết mình với chàng. Một người bạn mà theo Vương Long, là một con người hoà nhã, quảng đại với bạn bè, có tấm lòng vị tha và đôi mắt nhiệt tình. Người ấy không ai xa lạ chính là Trương Tú. Trương Tú và Vương Long cùng học chung một lớp. Trong niên học cuối cùng vừa qua, cả hai đều đô? Cao Trung, sửa soạn thi vào đại học. Là bạn thiết với nhau, Trương Tú thấy Vương Long nhà nghèo lại có khiếu về văn chương nên có lòng giúp đỡ. Chàng bỏ tiền ra mua những sách hay, những tác phẩm gía trị của các danh nhân thi sĩ về cho Vương Long mượn đọc. Tuy tiếng là cho mượn, nhưng thật ra Trương Tú mua những sách đó là chỉ vì Vương Long. Cũng vì thế, Trương Tú vừa là bạn, vừa là người gợi khởi mà cũng là nguồn cung cấp kiến thức cho Vương Long. Trong sự giao tiếp chung của xã hội, người ta thường lựa chọn, phân chia giữa kẻ giầu với người nghèo, giữa giai cấp nọ với giai cấp kia. Nhưng trong tình bạn Vương Long và Trương Tú, họ đã gạt bỏ được những thứ tầm thường đó ra ngoài. Thời gian còn học năm cuối cùng của chương trình Cao Trung, ngoài những lúc bận việc riêng tư, hai người thường gặp nhau, cùng nhau đi dạo, vui đùa. Tương lai của Trương Tú thì đã rõ ràng và được baỏ đảm vì nhà chàng giầu, có thừa phương tiện để sửa soạn cho tương lai.
Còn Vương Long trái lại, sự học của chàng không biết có thể kéo dài được tới đâu. Bước đường còn quá dài và nhiều gian truân. Ông chú của Vương Long tuy có lòng nhưng nghèo. Có thể là ông sẽ không còn cung cấp phương tiện cho Vương Long được học vào bất cứ lúc nào, để bắt chàng ở nhà, phụ những công việc trong xưởng mộc của ông. Theo đuổi sự học hành trong nỗi lo âu hồi hộp đó, đôi khi Vương Long
không tránh được sự chán nản, ngã lòng. Những lúc đó, Trương Tú lại lựa lời an uỉ bạn.
- Anh Vương Long ạ, anh chẳng nên ngã lòng. Thật ra, tương lai của anh sẽ sáng suả hơn hết tất cả những bạn bè cùng lớp của chúng ta. Anh có khiếu về văn chương, về âm nhạc. Một triệu người chưa chắc đã có một người có năng khiếu như anh. Chỉ cần anh cố gắng trau dồi kiến thức một chút, trao luyện thêm về sự sáng tác là anh có thể đạt được sự thành công.
Vương Long cảm động nắm chặt lấy tay bạn
- Cám ơn những lời khích lệ của anh, anh Trương Tú a. Nhưng anh biết đó, dù đã quyết tâm đeo đuổi sự nghiệp văn chương, nhưng tôi chưa chắc đã có phương tiện hay thời giờ đủ để đeo đuổi được. Ngoài vấn đề phải có tiền để theo đuổi sự học, có khi tôi còn phải kiếm một việc làm để kiếm miếng ăn nếu như chú tôi thôi không thể cung cấp hoặc nuôi tôi được nữa. Anh biết đó, chú tôi quá nghèo lại đã gìa. Gần như ông không thể xốc vác những công việc nặng nhọc trong xưởng mộc được nữạ Ông thường than với tôi là công việc vì thiếu người trông coi, rất kém.
Trương Tú vẫn cố gây niềm tin cho bạn
- Nhưng dù sao thì anh cũng không được ngã lòng. Sự thể tới đâu sẽ tính tới đó. Ngoài chú anh ra, anh cũng còn bạn bè và các thầy của chúng ta nữa chứ.
Vương Long cười buồn
- Các thầy rất tốt với tôi, còn bạn bè thì có anh là người thân thiết hơn cả. Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu nhận sự nhờ vả sao, nếu thật như có người muốn giúp đỡ?
- Anh ngại gì mà không nhận?
- Tư cách tự lập cho đời mình, anh Trương Tú a. Nếu như chú tôi là người thân thiết ruột thịt không thể giúp tôi đựơc nữa, thì tôi sẽ làm việc trong xưởng mộc, và sẽ không nhận bất cứ một ân huệ nào của bất cứ ai. Dầu sao thì cũng chưa phải là lúc đê? Nói tới chuyện này.
Thế rồi niên học dần qua. Và, đã tới ngày bãi trường ...
Chương 6
Nhà trường tổ chức lễ phát giải thưởng cuối năm, có chương trình trình diễn văn nghê. Mọi thứ đã được sắp đặt chu đáo. Vì có giọng hát phong phú nhất trường, nên Vương Long được sắp xếp cho một màn trình diễn đơn ca.
Buổi tối trước giờ trình diễn, các quan khách, phụ huynh học sinh đến thật đông, đầy cả sân trường. Trong số nữ tân khách, Vương Long đã bị dung mạo tuyệt vời của một giai nhân thu hút. Nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, với bộ y phục trắng, nàng đứng tựa lưng vào một cột trụ gần sân khấu, đôi tay duỗi xuôi ra đằng trước, với vẻ thoải mái, tự nhiên mà thơ ngây tươi trẻ. Chiếc mũ vành to, cũng mang sắc trắng cùng với màu áo của nàng, hờ hững che trên những lọn tóc đen bỏ xõa ngang vai. Khuôn mặt trái xoan, thanh tú và cao cả như dung nhan của các vì tiên nữ trong truyện cổ tích. Hai mắt nàng to đen, lấp lánh mà trầm mặc, huyền aỏ mà trong sáng, diụ dàng mà đoan trang. Giữa cảnh sắc huyên náo và rực rỡ của một đêm liên hoan, nàng đứng chung mà tưởng như đứng riêng biệt một mình. Nàng ở giữa mà tưởng như trên cao hết cả. Vẻ thanh tú cao sang của nàng, hầu như chẳng có cái gì có thể làm cho lu mờ tan biến. Vì chỉ có một số ít ghế ngồi dự khán dành cho những quan khách quan trọng, nàng cũng như một số đông khán giả, phải đứng coi trình diễn từ đầu tới chót chương trình. Vương Long đứng ngây người trước sắc đẹp diễm tuyệt của cô gaí. Trong ý nghĩ, trong tâm trí chàng, Vương Long tự nhủ chưa bao giờ chàng được nhìn thấy, được chiêm ngưỡng một dung nhan tuyệt vời như thế. Sắc đẹp của nàng đã thu hút mất hồn Vương Long. Chàng đứng ngây người sững sờ, chết lặng như tượng gỗ. Quên hết mọi sự chung quanh, để chỉ còn nhìn thấy có nàng trong không khí tưng bừng nhộn nhịp của cả một đêm văn nghê. Cho tới khi một bàn tay đập mạnh lên vai chàng tiếng vị giáo sư sắp xếp giới thiệu chương trình thúc dục
- Sưả soạn đi, tới phiên anh rồi đó, Vương Long.
Vương Long giật mình, trở về với công việc của chàng. Rồi chàng được giới thiệu với khán giả. Chàng bước ra sân khấu mà tưởng như đi trong mơ. Vẫn với tâm trạng tuyệt vời do dung nhan của người thiếu nữ áo trắng tạo ra, Vương Long đứng trước diễn đàn mà tưởng như váng vất, khán giả như lu mờ chẳng còn thấy ai. Vì mọi sư. chú ý của chàng đều dành cả vào người thiếu nữ aó trắng. Vương Long cảm thấy chàng cất tiếng hát lên là để dành riêng tặng nàng, để riêng một mình nàng nghe. Chàng hát hay tới nỗi ngoài cả sự tưởng tượng của chính chàng. Dứt bản nhạc tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Khán giả yêu cầu Vương Long trình diễn thêm một nhạc phẩm nữa. Vương Long tiếp tục và khi bài hát thứ hai được ngân dài, cao vút ở câu cuối, tiếng vỗ tay và những lời tán thưởng lại vang lên. Rồi, những bông hoa từ dưới khán đài tới tấp tung lên. Trong số những người tung hoa tặng chàng, Vương Long nhận ra người thiếu nữ đưa tay lên đầu, gỡ khoỉ mái tóc của nàng ra một bông lan tím. Nàng tung lên tặng chàng. Trái tim Vương Long đập nhịp muốn nhaỷ bung ra ngoài. Mạch máu chàng muốn vỡ tung! Trong ý nghĩ xôn xao ngây ngất, niềm phấn khởi say mê nung đốt lòng chàng.
- Nàng tặng hoa cho mình! Nàng tán thưởng tiếng hát của mình!
Ôi nếu như cuộc đời có thể thành tựu, nếu như những giấc mơ có thể trở thành sự thật, thì suốt đời mình sẽ chỉ hát cho riêng nàng nghe.
Vương Long cúi đầu cám ơn khán giả. Rồi, giữa những màu sắc rực rỡ của các bông hoa, Vương Long lượm lên bông hoa lan tím. Thật, chẳng biết làm sao diễn tả bằng những lời gì để có thể nói lên cho được sự sung sướng, niềm phấn khơỉ trong lòng Vương Long khi chàng ấp ủ đóa hoa mỏng manh, xinh xắn trong lòng bàn tay. Mùi hương thoảng nhẹ làm chàng ngây ngất, tưởng như mùi hương đó chính là hương thơm vương vất từ mái tóc đen huyền, bỏ xõa của nàng mà ra. Trong niềm ngây ngất vui sướng đó, Vương Long chỉ có được một điều rõ ràng: lòng chàng tràn ngập hân hoan. Và, niềm hân hoan đó, lại là một niềm hân hoan mới mẻ chưa bao giờ chàng có.
Trở về nhà, Vương Long nâng niu, để bông lan tím trên kệ sách đầu giường. Chàng có cảm tưởng như tất cả phòng chàng đều toả ngát hương thơm của đóa hoa lan nhỏ bé. Phút chốc chàng thấy căn phòng nhỏ, nghèo nàn của chàng trở thành gía trị đáng yêụ Đó mới chỉ là dư hương của một đóa hoa cài trên mái tóc! Ôi đó chỉ là một cơn mộng thoáng qua!
Nghĩ tới đêm văn nghệ trình diễn, nghĩ tới hương sắc của người con gái áo trắng vô tình chàng được chiêm ngưỡng, Vương Long nghĩ tới nó như là một cơn mộng. Một cơn gío mát thoáng qua trong một buổi trưa hè khô cằn của tâm hồn. Có thật chăng, chỉ còn lại đóa hoa lan tím mỏng manh, qua ngày thứ hai đã bắt đầu héo úa. Quả thật, cuộc đời đã có những cuộc tương ngộ lạ lùng, những lần gặp gỡ định mệnh mà nỗi éo le, trớ trêu nhất đã dành cho tình cảnh của Vương Long. Nó đã đem đến cho chàng đầy đủ cả sự ngất ngây, rạo rực, bâng khuâng và tuyệt vọng cho tâm hồn.
- Nàng là ai? Tên nàng là gì? Vương Long nào có biết!
- Nàng là người hay là tiên nữ giáng trần? Chàng tưởng như không thể biết chắc được?
- Nàng đến từ đâu và sau buổi dự khán văn nghệ đó, nàng đi đâủ Ôi nếu như mà chàng biết được chỗ ở của nàng! Nếu như mà chàng được gặp lại nàng, nếu như chàng được quen nàng!
Một tuần lễ trôi qua, tâm hồn chàng mỗi ngày mỗi thêm nặng triũ vì những suy tư về nàng. Nỗi nhớ thương, vọng tưởng và tuyệt vọng dằn vặt tâm tư, tưởng như càng lúc càng chồng chất, chới với không thể nào khuây khoả được, thì một đêm hồn thơ trở giấc, chàng ngồi vào bàn, nhìn cành hoa tím nhỏ héo tàn mà tưởng như còn ngợp ngát hương. Chàng sáng tác ra một bài thơ, với tựa đề "Lan Tím Tình Sầu. Suốt đêm, chàng rạo rực say mê với bài thơ không ngủ. Sáng hôm sau, Vương Long chép lại bài thơ gởi cho một tuần báo văn nghệ với hy vọng được chọn đăng.
Sau khi gởi bài thơ đi rồi , tâm hồn Vương Long mới bớt đi một phần nào suy tư dằn vặt, nhưng không phải vì thế mà chàng đã bớt vương vấn ngất ngây.
Tài sản của haoyun

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 31-05-2008, 10:45 AM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 7
Thế là, một tháng rưỡi hè đã trôi qua. Đối với trời đất, một tháng rưỡi hay bốn mươi ngày thật chẳng có ý nghiã gì. Đối với một đời, một tháng rưỡi cũng có thể như là một chấm nhỏ trên một trang giấy lớn không đáng kể vào đâu. Nhưng đôi khi, cái thời gian quá ngắn nguỉ một ngày, một tháng không đáng kể đó, lại có thể là một đoạn đời quan trọng nhất của một người. Sự quan trọng ít nhất cũng đã xảy ra cho hai người đó là Trương Tú và Miêu Quán Anh.
Lễ hỏi đã chính thức được cử hành. Trước khi hết hè, đi Đài Bắc để theo học đại học, hầu như ngày nào Trương Tú và Miêu Quán Anh cũng gặp nhau. Tình cảm của họ đối xử với nhau thật khắng khít, tinh khiết chân thành, tương thân tương kính. Buôỉ sáng hôm đó nắng trong và đẹp, chiếu sáng lấp lánh trên tàn những cây bạch dương. Như thường lê. Trương Tú đến nhà Quán Anh, rủ nàng đi dạo. Trương Tú gặp Quán Anh nơi hoa viên. Nàng ngồi trên một băng ghế đá, vẻ mặt rạng rỡ. Quanh nàng là những khóm lan tím ngát
hương. Miêu Quán Anh đang đọc một tờ tuần báo văn nghệ, thấy Trương Tú, Quán Anh mỉm cười. Nụ cười của nàng đẹp hơn cả những đóa hoa chung quanh, rạng rỡ hơn cả nắng trong buôỉ sớm.
- Quán Anh!
- Anh Trương Tú!
- Anh đến mời em đi dạo. Em có rảnh không?
- Anh dư biết rằng bây giờ là tháng hè, cả anh và em đều có nhiều thì giờ rảnh rỗi. Em đang coi một tờ báo văn nghê.
Trương Tú coi tờ báo, nói với Quán Anh
- Tờ Văn Nghê. Mới mỗi ngày một gía tri. Anh nghe nhiều người nhận định nó là một tờ báo tiêu biểu cho phong trào văn học trẻ ngày nay.
Miêu Quán Anh gật đầu:
- Em cũng nghĩ thế, em mới đọc qua và thấy có nhiều bài hay lắm. Em là một trong những độc giả trung thành của tờ báo
Trương Tú mỉm cười
- Đó là dấu hiệu đáng mừng, một niềm khích lệ thật sự dành cho những người hoạt động văn nghệ thật sự trong xứ.
Vừa nói chuyện với qua những tựa đề chính. Chàng ngừng lại một bài thơ và khẽ reo lên.
- À, có một bài thơ của bạn anh, bài thơ "Lan Tím Tình Sầu
Miêu Quán Anh nhìn Trương Tú
- Tác giả bài thơ này là bạn anh, anh Trương Tú?
Trương Tú gật đầu
- Anh Vương Long là bạn thân nhất của anh. Cùng học với anh một lớp. Anh ta là một người có tài làm thơ và hát hay nhất trường. Ánh mắt của Miêu Quán Anh rực sáng trong khi đưa mắt xem vội bài thơ
- Bài thơ hay lắm, Quán Anh, em đã đọc chưa?
Miêu Quán Anh gật đầu
- Em đã đọc và còn đọc kỹ hơn nữa là khác, anh Trương Tú ạ Đúng như lời anh vừa nhận định, "Lan Tím T`inh Sầu là một bài thơ hay. Thấy anh tiết lộ là bạn thân với tác giả, em vừa chợt có ý nghĩ là một hôm nào đó, anh mời anh ta lại đây chơi. Chẳng biết có gì bất tiện không? Và anh ta có chịu nhận lời mời không anh Trương Tú nhi?
Trương Tú phấn khơi?
- Anh tin là anh Vương Long sẽ nhận lời mời đến đây. Anh cũng đang mừng mà chợt nhận thấy anh Vương Long đang đạt dần tới ước nguyện thành công của anh ta. Bằng chứng là thơ của anh Vương Long đã được tờ Văn Nghê. Mới chọn đăng và được một nữ
độc giả khả ái như em khen ngợi.
Miêu Quán Anh mỉm cười
- Nếu như anh Vương Long nhận lời mời, thì anh ta là một thi sĩ đầu tiên đến nhà nàỵ..
- Anh bảo đảm là anh Vương Long sẽ lại, với anh, Vương Long ít khi từ chối một điều gì.
Quán Anh tỏ ra chú ý về tình bạn giữa Vương Long và Trương Tú.
- Anh và anh Đỗ Vương Long quen biết nhau lâu chưa?
- Từ ngày cùng học chương trình Cao Trung. Nhưng tình bạn
giữa anh và Vương Long chỉ thân thiết từ hơn năm nay thôi. Anh ta nghèo nhưng là một người có tài và có chí. Quen biết anh Vương Long dễ chịu lắm. Anh ta tế nhị và có lòng.
Miêu Quán Anh cười
- Anh Trương Tú ạ, cứ nghe anh nói thì Vương Long là một người rất đáng để ta quen biết. Là một người có đầy đủ mọi đức tính để anh cảm mến phải không?
Trương Tú gật đầu
- Em nói không sai đâu Quán Anh ạ! Sau này quen biết với Vương Long rồi em sẽ thấy lời anh nói là đúng. Miêu Quán Anh đưa tay vuốt nhẹ một bông lan tím, đôi mắt nàng mơ mộng
- Chắc loại hoa lan tím mà anh Vương Long tả trong bài thơ là loại lan này.
Rồi nàng khẽ ngâm
Nhìn hoa như thể nhìn người
Sắc lan tím đỏ như ngời máu tim
Quán Anh ngước mặt nhìn Trương Tú, nàng tiếp lời
- Màu hoa lan này đỏ tím, anh Đỗ Vương Long tưởng như màu máu của tim. Chắc anh Vương Long có một kỷ niệm gì buồn về loại hoa lan này.
Trương Tú thở dài
- Anh Vương Long ít khi dấu anh một chuyện gì. Nhưng chuyện này thì chưa thấy anh ta nói tới. Cũng có thể là Vương Long muốn giữ riêng tư nên không nói cho anh nghe. Nhưng trong thâm tâm thì anh tin rằng đây chỉ là chuyện tưởng tượng của Vương Long. Anh ta còn có nhiều chuyện phải lo nghĩ hơn là một chuyện thất tình.
Miêu Quán Anh lắc đầu
- Em lại nghĩ khác anh, bài thơ rất tha thiết chân thành, không thể là chuyện tưởng tượng đâu.
Bất chợt , Quán Anh đứng dậy
- Mình vào nhà đi anh. Nắng đã lên cao rồi ...
Chương 8
- Mừng cho anh đã thành công anh Vương Long
Theo với câu nói là cái xiếc tay thật mạnh của Trương Tú, Vương Long ngỡ ngàng nhìn bạn
- Anh Trương Tú, anh nói chuyện gì thế? Tôi có gì đáng mừng đâu?
Trương Tú mỉm cười
- Để tôi nói lý do cho anh nghe. Này nhé, thơ anh được chọn đăng trong tờ Văn Nghê. Mới là thành công nhất. Bây giờ, có người đọc thơ của anh, thích được gặp mặt làm quen với anh, đó là thành công thứ hai. Cả hai sự kiện xaỷ ra đều đáng khích lệ cho sự nghiệp văn chương của anh sau nàỵ Điều đó không đáng mừng à?
Vương Long mỉm cười
- Bài thơ của tôi được chọn đăng trên báo là một khích lệ thì là đúng rồi. Nhưng còn chuyện có độc giả muốn gặp tôi thì làm gì có.
- Vậy mà có đấy. Một nữ độc giả sau khi đọc bài thơ của anh, muốn được diện kiến với anh, anh có bằng lòng cho người đó gặp không?
Vương Long ngẩn người vì ngạc nhiên, chàng hỏi bạn
- Thật có người muốn gặp tôi vì bài thơ đó hả anh?
Giọng Trương Tú đầy nhiệt tình
- Đúng vậy, cô gái rất mong đựơc gặp anh. Và vì tôi đã hứa là cố gắng mời anh, nên cô ta hy vọng lắm.
Nghe Trương Tú nói, Vương Long đâm ra ngần ngại
- Nhưng, quả thật đây là một sự bất ngờ và đáng lo cho tôi.
Anh cũng dư hiểu rằng tôi không có kinh nghiệm cho những lần tiếp xúc như thế này. Tôi ngại rằng với sự vụng về của tôi sẽ làm anh mang tiếng.
Trương Tú mỉm cười
- Không đâu, cô gái đó là một thiếu nữ đáng mến, chân thật cơỉ mở và tự nhiên. Cô ta là ... bạn thân nhất của tôi mà, anh
đừng có ngại
Sau một phút suy nghĩ Vương Long nhận lời
- Tôi nhận lời vì muốn chìu theo ý anh. Cô ta muốn gặp tôi vào lúc nào?
- Ngay bây giờ tôi sưả soạn đến cô ta đây. Anh bằng lòng đi ngay với tôi chứ?
- Cũng được anh ngồi chơi chờ tôi một chút nhé
Vương Long thay chiếc aó mà chàng cho là sạch sẽ tươm tất nhất. Hai người bạn nắm tay nhau ra cổng.
Ba mươi phút sau, họ ngừng lại trước cổng một toà biệt thự khang trang, sang trọng. Bức tường nguy nga màu trắng ẩn mình dưới hàng bạch dương xanh lá.
- Mình đến rồi đây
Vương Long tặc lưỡi lắc đầu
- Nhà sang trọng quá. Chưa bao giờ tôi bước vào một ngôi nhà sang trọng như thế này
Trương Tú không trả lời bạn, chàng tự nhiên đẩy cổng bước vào. Qua lối mòn soỉ trắng, đến hoa viên nơi tận cuối vườn, hai người cùng thấy một thiếu nữ mặc aó trắng, đang lui cui chăm sóc những khóm lan có màu tím đỏ, Trương Tú gọi
- Quán Anh ... Quán Anh ...
Cô gái ngửng đầu lên nhìn
- Ồ, anh Trương Tú
Nàng có vẻ bối rối, tay vuốt lại mái tóc xõa vai. Mắt liếc xuống chiếc áo ngủ mỏng manh đang mặc, gót chân đỏ hồng vì đi
đất, má nàng ửng đỏ. Không để cho Trương Tú giới thiệu hay Vương Long chào hỏi, nàng nói ngay
- Mời hai anh vào nhà chơi, chờ Quán Anh một chút nhé
Rồi Quán Anh chạy vụt vào nhà, Trương Tú nói với Vương Long
- Mình vào phòng khách
Vương Long bước theo bạn mà hồn phách như lạc ở trên mây. Quả thật chàng không thể nào ngờ, không biết là chàng đang tỉnh hay mơ. Quán Anh đúng là người con gái áo trắng mà chàng đã gặp trong đêm văn nghê. Và suốt cả hơn một tháng qua, tâm trí chàng đã hằn tưởng nhớ. Đã tưởng như nàng chỉ là mây trắng xuất hiện trên nền trời xanh, thoáng qua rồi bay đi mất biệt. Ấy thế mà bây giờ chàng được gặp lại nàng. Được gặp vì nàng đã đọc bài thơ tưởng nhớ của chàng do chính nàng là nguồn rung cảm! Vương Long tưởng như bước đi theo Trương Tú mà không muốn vững. Chàng bị rúng động toàn thân. Bước vào phòng khách, ngôì xuống chiếc ghế salon sang trọng, rộng rãi và êm thấm, tâm trí Vương Long vẫn còn xao động bàng hoàng. Chàng phải cố gắng lắm để giữ cho vẻ mặt bề ngoài một sự thản nhiên không xúc động. Hai phút sau Quán Anh trở ra phòng khách
- Quán Anh, đây là anh Vương Long mà em mong muốn được làm quen
Chỉ Quán Anh, Trương Tú tiếp
- Còn đây là Quán Anh, Miêu tiểu thư, một nữ độc giả yêu thơ của anh.
Hai người cúi đầu tương ngộ, bốn mắt gặp nhau, Vương Long bỗng rùng mình chột da. Chàng nghĩ tới bài thơ và tự hỏi, không hiểu thật sự nàng mời chàng đến đây vì cảm thích bài thơ hay nàng có một ý khác. Liệu nàng có biết rằng bài thơ đó chàng làm ra chỉ vì nàng? Liệu trong những câu thơ đó, đã có một câu nào lỡ xúc phạm đến nàng và hôm nay nàng mời chàng đến đây là để nói vài lời nghiêm khắ c. Nhưng rồi khi gịong nói của Miêu Quán Anh cất lên, đã đánh tan tất cả những thắc mắc lo âu trong lòng Vương Long
- Mời hai anh ngồi. Có anh Trương Tú làm chứng cho lời nói của em. Sự viếng thăm của anh bữa nay thật là một vinh hạnh cho tệ trang này.
Trương Tú cười
- Quán Anh nói rằng anh là thi sĩ đầu tiên bước vào nhà này
Vương Long xua tay
- Anh và cô Quán Anh đừng gọi tôi là thi sĩ. Tôi đang tập làm thi sĩ thì đúng hơn.
Giọng Quán Anh đầy nghiêm khắc khích lê.
- Anh đã là thi sĩ rồi. Và theo ý riêng của Quán Anh thì anh là người có chân tri thật sự mới đúng. Quán Anh đã đọc bài thơ "Lan Tím Tình Sầu” của anh, nó làm Quán Anh xúc động bồi hồi.
Trái tim Vương Long lại đập nhịp. Chàng không hiểu nàng nói câu đó là tình ngay hay còn một ẩn ý gì khác.
Quán Anh tiếp lời và câu nói của nàng càng làm cho Vương Long bối rối thêm
- Mặc dù bữa nay mới được diện kiến cùng anh, nhưng nhờđã được đọc bài thơ, nên Quán Anh cảm tưởng đã được quen biết anh cả mấy tuần lễ nay rồi. Có lẽ, sự đồn g điệu, cảm tưởng quen thuộc của Quán Anh là do ý thơ của anh, gợi ra tình yêu thích loài hoa lan tím. Một thứ hoa mà Quán Anh thích nhất trong những loài hoa.
Trương Tú tiếp lời
- Hẳn nào mỗi lần gặp em ở ngoài vườn là mỗi lần thấy em quanh quẩn bên những khóm hoa lan. Hồi nãy khi anh và Vương Long đến đây hình em đang săn sóc những cành hoa lan thì phải?
Quán Anh gật đầu
- Đúng vậy, anh có thấy không, những khóm lan lúc nào cũng
tươi tốt, chăm sóc cẩn thận là do sự thích thú chăm sóc của em mà rạ Đúng ra, ba mẹ giao cho em chăm sóc cho cả khu vườn, nhưng vì mê hoa lan tím, nên em bỏ bê những khóm hoa khác. Người hầu gái bưng nước trà ra mời khách. Trương Tú chợt hoi? Quán Anh
- Quán Lâm, Quán Vi và hai bác đâu rồi sao không thấy hở Quán Anh?
- Ba mẹ và hai em của em đã đáp xe lưả về Đài Bắc từ chiều hôm qua, chiều nay mới về, ở nhà chỉ còn có em và Muối An thôi. Mời hai anh dùng nước.
Câu chuyện tiếp tục vui vẻ tự nhiên. Có một lúc Quán Anh và Trương Tú trao đôỉ những mẫu chuyện riêng. Hai người có vẻ tương đắc với nhau lắm. Tự nhiên, Vương Long thấy như đau nhói nơi tim. Tới lúc đó chàng mới chợt nhớ ra là chàng chưa biết một chút gì về sự liên hệ tình cảm giữa Trương Tú và Quán Anh. Hai người là gì với nhau?
Họ quen biết nhau với tư cách gì? Bất ngờ Trương Tú quay qua phía Vương Long
- Anh Vương Long, Quán Anh yêu cầu anh hát một bài, anh không nỡ từ chốI chư"?
Vương Long bối rối
- Hát ngay bây giờ và ở đây sao?
- Có sao đâu? Anh coi đây như là nhà anh, đừng có khách sáo mà
Quán Anh buồn .
Quán Anh gật đầu tán thành ý kiến của Trương Tú
- Anh Trương Tú nói đúng đó
Nhưng Vương Long vẫn lưỡng lự.
- Tôi thấy ngại quá... Vả lại, thật tình thì tôi hát cũng chẳng hay gì.
Quán Anh mỉm cười
- Trương Tú nói rằng anh có gịong ca hay nhất trường. Chẳng mấy khi may mắn được gặp anh như thế này, nên Quán Anh mong được thưởng thức tài nghệ của anh.
Quán Anh không hề nhắc tới đêm văn nghệ chính nàng cũng đã từn g được thưởng thức gịong ca của chàng. Chính nàng cũng đã xúc động vì giọng ca đó, và đã từng tung hoa lên tán thưởng chàng. Sự làm lơ của Quán Anh, làm như thật sự chưa bao giờ được nghe chàng hát khiến Vương Long thắc mắc khó hiêủ. Nàng đã quên hay cố tình không muốn nhắc tới?
Thấy Vương Long ngồi ngẩn ra nghỉ ngợi, Quán Anh tiếp lời
- Quán Anh vừa có ý nghĩ này chắc anh sẽ thích thú hát mà không còn ngần ngại nữa.
Nàng đứng dậy hoi? Trương Tú
- Anh Trương Tú, anh có chơi vĩ cầm được không?
- Cũng tàm tạm được ...
- Vậy thì hay lắm, anh kéo vĩ cầm, em đánh dương cầm, còn anh Vương Long thì hát
Quán Anh đi lại phía chiếc dương cầm để nơi phòng khách. Nàng lấy cây vĩ cầm đưa cho Trương Tú rồi ngồi xuống trước đàn, không cần hỏi ý kiến, dạo ngay khúc nhạc đầu của nhạc phẩm "Bản tình ca muôn thươ?", nhạc phẩm mà Vương Long đã trình diễn trong đêm văn nghê.
Trương Tú lựa nhịp và bắt tiếng vĩ cầm theo, Vương Long cũng cất tiếng hát. Giọng chàng trầm ấm ngọt ngào. Chan hòa với tiếng dương cầm lảnh lót của Quán Anh, tiếng vĩ cầm réo rắc của Trương Tú.
Mộng khó bền
Ngàn năm vương vấn
Mắt thẵm mông lung
Vì em vĩnh viễn
Sương tuyết đầy hồn, ôm ấp tương tư
Mòn đời lê gót viễn du
Tìm em chẳng gặp hoang vu ngút hồn
Nhạc tình còn vọng
ca khúc xôn xao
Ngập tràn thấu tận trăng sao
Bài ca muôn thưở em nào có hay
Lạc cung sầu khúc
Lạc bước trần gian
Mòn con mắt thẳm ngút ngàn
Thoáng bay theo gío lời vàng bặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan
Lạnh lùng em bước sang ngang
Còn anh châu ngọc, hai hàng lệ rơi
Dứt bản nhạc cả ba nhìn nhau, sung sướng trong dư âm não nề của nhạc khúc. Quán Anh phát biêủ ý kiến
- Chúng mình quả thật là ba tay kỳ phùng địch thủ, có thể thành lập một ban tam ca.
Đôi mắt long lanh, Quán Anh nhìn Vương Long nói tiếp
- Em mong rằng từ nay anh sẽ năng cùng anh Trương Tú đến đây.
Sau bài hát, tình cam? giữa ba người càng trở nên tự nhiên thân mật hơn. Quán Anh mời hai chàng ra coi vườn hoa, xem cách nuôi chim bồ câu của nàng. Bằng một giọng líu lo như chim oanh buôỉ sáng, Quán Anh giaỉ thích cho hai chàng nghe, cẩn thận như nữ hướng dẫn viên nói với du khách. Nàng thao thao kể tên các thứ hoa, mỗi thứ mang một ý nghĩa, một đặc tính riêng. Thứ hoa này có mùi thơm dịu dàng mà lâu tàn, thứ khác có mùi hương ngây ngất nhưng một năm chỉ nở bông một lần... Nàng kể ra từng mùa của mỗi loại hoa ... Nàng nói cách để giống, nàng nhớ từng thời gian của mỗi loại hoa mấy ngày thì nở, bao lâu thì tàn. Nàng nói thao thao, duyên dáng, dễ dàng hấp dẫn.
Càng nghe Quán Anh nói, Trương Tú, Vương Long càng ngạc nhiên. Cả hai chàng cùng không thể ngờ đựơc Quán Anh lại có kiến thức hiêủ biết tường tận các loại hoa như thế. Nàng quá sành soỉ, thông minh và có trí nhớ hơn người.
Vừa dạo vườn vừa nghe Quán Anh nói, Vương Long có cam? tưởng như chàng đang lạc bước vào bồng lai tiên cảnh, có hoa thơm cỏ lạ, có đàn nhạc du dương va nhất là có nàng tiên nữ Quán Anh thập phần duyên dáng dịu dàng.
Trọn cả buôỉ sáng chàng như nhấp phải men say, chàng say hương thơm của hoa, của lá, say trời xanh, nắng đẹp, say tiếng nói líu lo như chim hót của Quán Anh. Chàng say, say ngất ngây, say hết cả. Và, nếu như không có Trương Tú ở bên, chàng dám nghĩ chàng đang nằm mộng giữa ban ngàỵ..
Tài sản của haoyun

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 31-05-2008, 11:08 AM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 9
Trên đường trở về, tâm tình chàng khác hẳn với lúc đi. Một nỗi hạnh phúc, thỏa nguyện tràn ngập hồn chàng. Sự gặp lại bất ngờ người thiếu nữ tuyệt vời mà chàng hằng say mê tưởng nhớ từ mấy tuần qua đã đặt vào hồn chàng biết bao nhiêu hứng thú. Vương Long nghĩ thầm trong trí.
- Thật là một mối duyên tao ngộ, tưởng như là ở trong giấc mộng. Nhưng nó đã xảy ra thật sự, chắc chắn không phải là mình đang ngủ mơ.
Tiếng Trương Tú đi bên cạnh hỏi:
- Anh Vương Long, theo sự nhận xét của anh thì Quán Anh có phải là một cô gái dễ mến không?
Vương Long mỉm cười.
- Anh nói chưa đúng, Quán Anh phải là một cô gái tuyệt vời!
Nụ cười cũng nở trên môi Trương Tú.
- Câu nói của anh khiến tôi hài lòng sung sướng, bởi vì không có gì sung sướng cho bằng khi nghe những người thân thiết của mình ca ngợi lẫn nhau.
Hồi sáng khi mới đến nhà Quán Anh, đã có lúc Vương Long thắc mắc không hiểu cương vị tình cảm giữa Quán Anh và Trương Tú là gì? Lúc đó chàng đã muốn lựa lời hỏi thăm Trương Tú nhưng thấy không tiện... Và sau đó, mãi vui với nỗi đắm say rạo rực trong lòng mình do sự gặp gỡ nàng gây ra, chàng đã quên mất sự thắc mắc đó.
Bây giờ chợt nghe Trương Tú nhắc đến tình thân, chàng mới chợt nhớ ra. Chàng hỏi bạn.
- Này anh Tú, câu nói của tôi nếu như có thể gọi là tò mò, thì anh cũng bỏ qua cho nhé. Tôi mong được biết sự quen biết giữa anh và Quán Anh là gì?
Trương Tú ngừng lại, nhìn thẳng Vương Long, nụ cười trên môi chàng rạng rỡ.
- Tôi quên chưa nói ra để anh mừng cho tôi. Quán Anh là vị hôn thê của tôi đó, chúng tôi vừa làm lễ hỏi được nửa tháng nay.
Nếu như có sự việc gì ghê gớm nhất xảy đến cho cuộc đời chàng thì phải nói rằng đó chính là lời tiết lộ vừa rồi của Trương Tú. Chàng có cảm tưởng như ngang đầu có một tiếng sét nổ tung trời làm cho tâm trí chàng u mê váng vất, trái tim chàng ngừng đập. Trong một thoáng thật nhanh, chàng mê đi, trời đất quay cuồng tối sầm. Nhưng chàng kịp tỉnh lại ngay để mà đứng vững, để cho khỏi té quỵ, để nhìn thấy đôi môi của Trương Tú còn đang mấp máy, như tiếp tục giải thích một điều gì... Nhưng chàng chỉ nhìn thấy đôi môi Trương Tú mấp máy mà không thể nghe được gì. Lạ một điều là chàng vẫn còn có thể đứng vững và Trương Tú không nhận ra nỗi kinh hoàng tuyệt vọng đang xâm chiếm hồn chàng.
Trương Tú quay gót, tiếp tục đi. Như một cái máy chàng bước theo bạn, nhưng đầu óc chàng vẫn còn quay cuồng, tâm trí u mê. Những lời Trương Tú nói chàng không hiểu gì nữa. Cho tới một lúc Trương Tú chợt dừng lại, hốt hoảng:
- Anh làm sao thế?
Hai tay chàng ôm lấy ngực mặt tái xanh.
- Tự nhiên tôi thấy choáng váng mặt mày...
Trương Tú đưa tay đỡ ngang vai bạn.
- Anh thấy thế nào, có cần tôi đưa anh đi bác sĩ không?
Vương Long xua tay.
- Không cần. Tôi chắc là mấy đêm rồi tôi thức khuya, sáng giờ đi bộ nhiều nên mệt. Để ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ ngay.
Trương Tú dìu bạn đến một gốc cây, họ cùng ngồi xuống. Chàng dựa mình vào thân cây, cố giữ cho tinh thần được sáng suốt, hầu kềm hãm niềm tuyệt vọng trong lòng.
Trương Tú lo lắng săn sóc cho bạn, trong khi Vương Long nhắm mắt lại định thần. Một lúc sau đầu óc chàng đã bớt quay cuồng, chàng đứng dậy.
- Mình về thôi.
- Ngồi nghỉ một chút nữa đi, anh đã đỡ mệt chưa?
- Tôi khỏe hẳn rồi.
- Vậy thì mình về, để tôi cùng đi với anh tới nhà, mình nên đi thong thả tốt hơn.
- Khỏi cần, tới ngã ba kia mình có thể chia tay. Anh cũng nên về nhà nghỉ trưa một chút, trời nắng quá.
- Không tôi sẽ chẳng an tâm nếu không đưa anh về tới nhà.
Trầm ngâm một chút Trương Tú hỏi bạn bằng giọng lo âu:
- Anh có thường bị như vậy không?
- Anh hỏi tôi bị như vậy là bị cái gì?
- Thì cái bịnh choáng váng của anh đó. Tôi thấy ngại cho anh quá.
- Tôi chỉ bị mệt một chút thôi, anh thấy rằng tôi ngồi nghỉ có năm phút là khỏi rồi, có gì đâu mà ngại.
Trương Tú hỏi lại.
- Nhưng anh có thường bị như vậy không?
Vương Long lắc đầu.
- Không, đây là lần đầu tiên tôi bị như vậy.
Trương Tú thở dài.
- Dù là lần đầu tiên, anh cũng phải lưu tâm tới sức khỏe, tôi thấy ngại cho anh là vì tôi nghe các y sĩ nói, những người tự nhiên bị choáng váng xây xẩm mặt mày là những người không thiếu máu thì cũng bị đau tim. Hồi nãy thấy mặt anh xanh nhợt, có lẽ anh phải đi bác sĩ để người ta khám bệnh cho anh.
Vương Long mỉm cười, nụ cười thiểu não. Chàng không trả lời Trương Tú, lặng lẽ bước đi. Quả thật chàng bị đau tim. Trái tim chàng vừa bị thương tổn nặng nề. Trương Tú nào hiểu, các y sĩ nào hiểu, nào có tài năng chữa được căn bệnh âm thầm đau đớn này cho chàng.
Trương Tú tiếp tục nói.
- Dù đây là lần đầu tiên anh cũng phải lưu tâm, sức khỏe là cần thiết nhất, sức khỏe bảo đảm cho tương lai. Nếu như anh bị đau ốm, sức khỏe bị yếu kém, anh sẽ không còn làm được gì.
Hai người đã về tới cổng nhà Vương Long, Trương Tú nhìn thẳng vào mắt bạn.
- Anh đừng xem thường triệu chứng bị đau vừa rồi, bây giờ anh nên vào nhà nghỉ ngơi, đừng làm chuyện gì cả, sáng mai tôi sẽ lại thăm anh, nếu tiện tôi sẽ cùng đi với anh tới y sĩ. Nếu như anh chưa có sẵn tiền, tôi sẽ đem theo cho anh mượn. Nhưng anh phải đi y sĩ khám bệnh để yên lòng theo đuổi sự học và sự nghiệp trong những ngày sắp tới. Chỉ còn một tháng nữa là hết hè, chúng mình sẽ lên Đài Bắc.
Vương Long ngập ngừng.
- Anh đừng quá lo cho tôi như thế, lòng tốt của anh làm tôi ái ngại.
- Nếu như anh ái ngại thì anh đã coi thường tình bạn của chúng mình.
- Không, chẳng bao giờ tôi dám coi thường tình bạn, nhưng mà anh bận tâm vì tôi quá là một điều không nên. Anh có công việc riêng của anh chứ? Vả lại chuyện lên Đài Bắc để tiếp tục theo đuổi việc học, chú tôi chưa trả lời dứt khoát là có thể giúp tôi được nữa hay không, tuần sau ổng mới trả lời.
Trương Tú lắc đầu.
- Tôi đã nói là anh cứ yên tâm lên Đài Bắc, đừng ngại gì cả. Vấn đề ăn ở, đằng nào tôi cũng phải mướn phòng, anh sẽ ở chung với tôi. Sách vở anh khỏi cần mua, tôi có sách và anh em mình dùng chung cũng được. Về ăn uống tôi dùng gì anh dùng đó, anh em có san sẻ cùng nhau mới quý. Anh chỉ phải lo có tiền đóng học phí mà thôi.
Vương Long thở dài.
- Anh tốt lắm. Tôi chưa thấy một người bạn nào tốt như anh, nhưng mà những bận tâm mà anh dành cho tôi, anh để tôi suy nghĩ đã. Từ nay tới ngày lên Đài Bắc cũng còn cả tháng nưa? mà.
Tuy nói thế, Vương Long biết trước là chẳng bao giờ chàng chịu mang ơn Trương Tú nhiều như thế...
Chương 10
Thế là hết! Niềm vui, niềm hy vọng vừa le lói lên một chút vào buổi sáng, đã tắt chết ngay vào buổi trưa. Chia tay với Trương Tú ở ngoài ngõ, lủi thủi trở về phòng riêng, chàng có cảm tưởng như sự sống, linh hồn của chàng vừa đổi mới, một đổi mới đầy tuyệt vọng đắng cay.
Quả thật, trong câu chuyện tình cảm của chàng, như có một định mệnh đã an bài. Tại sao? Cả trăm ngàn người con gái mà chàng đã nhìn thấy, đã tiếp xúc, chàng lại không để ý, không đem lòng vương vấn tương tư, mà với Quán Anh chàng chỉ thoáng gặp vào một buổi chiều, chỉ thoáng thấy phong dáng của nàng thôi, chàng đã đem lòng thương yêu? Tại sao có biết bao nhiêu người con gái không là hôn thê của Trương Tú, mà lại là Quán Anh? Ý tưởng đó lởn vởn ray rứt tâm tư chàng suốt cả buổi chiều. Dầu sao thì tự thâm tâm chàng cũng biết được hai điều thật rõ: chàng đã say mê Quán Anh. Và, Quán Anh là hôn thê của Trương Tú, một người bạn thân nhất, tốt nhất của chàng. Vậy thì chàng sẽ phải cố quên Quán Anh. Nhưng quên bằng cách nào? Đó là câu hỏi mà chàng không tìm được câu trả lời. Tự cổ chí kim, cũng không có ai có thể tìm được một câu trả lời cho dứt khoát.
Ngay khi nghe Trương Tú tiết lộ, niềm hân hoan hy vọng trong lòng chàng vụt tắt. Chàng có ngay một cảm giác mong manh, cuộc đời chàng đang đứng tự trên cao, đang đầy hy vọng đột nhiên bị rớt xuống một vực thẳm tối đen. Tương lai của chàng rồi sẽ ra sao? Chàng không dám nghĩ tới nữa. Chàng cũng có một cảm giác mất hết cả hăng say, mơ mộng để phấn đấu xây dựng tương lai. Chàng thấy cuộc đời của chàng như là một canh bạc mà chàng đã dồn tất cả vốn liếng để đánh một ván to và ván bạc đó đã thua. Ôi chàng mất hết tất cả, chàng chẳng còn gì.
Tình yêu thật là kỳ lạ, thật là quái gở. Từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều chỉ trong một ngày thôi, đã đưa dắt tâm trí chàng đi từ thái cực này đến thái cực kia. Đã cách biệt như từ Nam cực đến bắc cực. Nó đã làm thay đổi tâm hồn chàng, làm biến đổi thể xác chàng. Suốt cả buổi chiều, tâm tư chàng như rơi vào một khoảng hư không, thể xác chàng mệt mỏi chán chường.
Nỗi buồn như thiêu như đốt tâm can. Chàng đi ra đi vào, muốn làm một cái gì cho khuây khỏa. Nhưng tâm trí chàng trở nên nóng nảy bực bội chẳng có thể còn làm được cái gì.
Chàng lấy sách ra đọc, những hàng chữ như nhảy múa, trí óc chàng mờ mịt. Có lúc trên trang sách chàng như nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của Quán Anh. Như nhìn thấy phong dáng nụ cười đầy tin tưởng vào tương lai của Trương Tú. Một mặc cảm thua xúc kém cỏi khiến chàng vừa buồn phiền não ruột vừa oán hận đắng cay. Số phận, tư cách chàng quả thật không có được một phần ngàn may mắn so với Trương Tú.
Mặt trời dần khuất phương tây. Ngọn đèn nhỏ thắp sáng căn phòng chàng như một yếu điểm sáng lên trong đêm tối, như nỗi cô đơn nổi bật trong lòng chàng.
Thế rồi suốt cả tuần lễ, chàng như một kẻ mất hồn khiến cho mọi người phải ngạc nhiên. Nhất là Trương Tú. Chàng lo ngại nhìn thấy Vương Long tỏ ra sa sút cả về thể xác lẫn tinh thần. Trương Tú hoàn toàn không biết gì về nỗi thất vọng cay đắng trong lòng Vương Long. Chàng tưởng rằng Vương Long bị đau, thêm vào sự lo âu về tài chánh nên càng thúc dục và an ủi trấn an bạn. Nhưng mà Trương Tú càng lo âu bao nhiêu, càng khiến cho Vương Long ái ngại buồn khổ bấy nhiêu. Tâm sự đó làm sao chàng có thể thổ lộ cho Trương Tú hay? Nên chàng càng ngậm đắng nuốt cay trong lòng thì Trương Tú lại càng lo âu ái ngại cho bạn.
Vào sáng chủ nhật, nghĩa là vừa đúng một tuần sau ngày hai người đến nhà Quán Anh, Trương Tú muốn giúp Vương Long tìm vui khuây khỏa nên đến rủ Vương Long.
- Tôi thấy cả tuần lễ nay hình như anh không chịu ra ngoài. Lần nào đến thăm anh, cũng thấy anh nằm trong phòng. Anh nên đi dạo cho tâm trí được thảnh thơi. Sự sút kém của anh khiến tôi lo sợ.
- Cám ơn anh, nhưng tôi đã xin anh đừng bận tâm về tôi quá như vậy. Lòng tốt của anh càng khiến tôi ái ngại không biết lấy gì đền đáp lại tình cảm của anh.
- Anh hiểu sai rồi, những câu nói của anh đã đụng chạm tới tình bạn của chúng ta. Những lời tôi nói với anh, những công việc nếu như tôi có làm được cho anh, đó không phải là lòng tốt mà là bổn phận của tình bạn bè. Sáng nay tôi muốn mời anh đi dạo với tôi anh có bằng lòng không?
Vương Long gật đầu.
- Tôi vui thích được đi với anh, nhưng mình đi đâu bây giờ?
Không cần suy nghĩ Trương Tú nói ngay.
- Đến nhà Quán Anh, tôi đã hẹn nàng là sáng nay tôi sẽ đến. Nếu như có anh nữa sẽ vui như chủ nhật tuần trước.
Vương Long bối rối.
- Ơ, đến nhà Quán Anh, đến nhà Quán Anh...
- Sao? Anh không thích?
Không muốn làm bạn phật lòng chàng tìm lời thoái thác.
- Không phải vậy đâu. Được đến nhà Quán Anh với anh thì thích nhất rồi. Nhưng tôi ngại mình vừa đến tuần trước, tuần này lại đến ngay thì làm phiền Quán Anh quá.
- Tôi chắc là nàng sẽ vui thích chứ không phiền hà gì đâu. Hôm qua nàng có nhắc tới anh và nói với tôi là khi nào tiện mời anh lại chơi.
Thật ra tự trong tâm thâm, không còn ước muốn gì, không còn điều gì vui thích hơn đối với chàng khi nghĩ tới được nhìn nàng cười, được nghe nàng nói. Dù là những câu nói giọng cười vô tư không mảy may hiểu một chút trắc ẩn tâm tư chàng. Chàng vẫn coi đó là một hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng chàng vẫn cương quyết từ chối.
- Dù được nàng nhắc nhở, tôi cũng không nên đến thăm nàng vào buổi sáng nay. Tôi không muốn nàng nghĩ tôi lợi dụng lòng tốt của nàng.
- Ồ! anh đừng nói vậy chứ. Nàng mà nghe được câu nói vừa rồi của anh, nàng sẽ buồn lắm, nghĩ rằng tình cảm của nàng dành cho anh đã bị tổn thương.
Vương Long khổ sở.
- Quả thật câu nói của tôi quá vụng về, có trời chứng giám tấm lòng của tôi, tôi không hề có một chút nghi ngờ lòng tốt của nàng và của anh dành cho tôi. Dù sao, sáng nay tôi không thể đến nhà nàng được. Anh đã hẹn với nàng thì anh nên đến để nàng mong. Gặp nàng anh hãy cho tôi gởi lời hỏi thăm là đủ.
Trương Tú thở dài.
- Quả thật tôi buồn vì anh không cùng tôi đến thăm Quán Anh sáng nay. Nhưng thôi, mình đừng tiếp tục chuyện này nữa...
Ngừng lại một chút, Trương Tú tiếp:
- Chỉ còn ba tuần lễ nữa là các trường đại học trên Đài Bắc bắt đầu khai giảng. Chú anh đã cho anh biết ý định của chú chưa?
- Rồi, điều tôi nói ra chắc anh sẽ mừng cho tôi...
- Chú đã bằng lòng cho anh lên Đài Bắc tiếp tục sự học?
Vương Long gật đầu.
- Vâng, nhưng ông cho biết là không thể hoàn toàn lo hết cho tôi được. Tôi sẽ phải tự túc một phần... Dù sao thì tôi cũng sẽ đi Đài Bắc và tìm cách xoay sở sau... Tôi sẽ cố gắng kiếm một việc gì đó để làm kiếm tiền thêm. Một việc thích hợp với khả năng của tôi và tôi còn có thì giờ để đeo đuổi sự học.
Niềm vui tràn ngập trong lòng Trương Tú, những lời tiết lộ của Vương Long đã cho chàng cảm tưởng như vừa biết được kết quả của một kỳ thi. Từ hai tháng qua, chàng vẫn lo cho Vương Long vì hoàn cảnh mà bỏ ngang sự học. Trương Tú quả thật là một người bạn tốt, một người có lòng biết lo cho bạn bè. Trương Tú nắm chặt tay Vương Long, giọng khích động.
- Tôi mừng thật! Như vậy là tôi đã yên lòng một phần. Anh em mình sẽ cùng đi Đài Bắc.
Vương Long chớp mắt cảm động vì cử chỉ nhiệt thành của Trương Tú. Chàng muốn nói một câu để biểu lộ lòng cảm kích biết ơn đối với bạn, nhưng chàng nghẹn lời... Chàng nhìn thẳng vào mắt bạn và nhận ra đôi mắt đó thật sáng, thật nhân ái bao la. Trong đôi mắt đó chàng bỗng thấy như có ẩn chứa không phải là hình ảnh phản chiếu của chàng, mà là hình ảnh của Quán Anh. Và hơn lúc nào hết, chàng cảm thấy sự kết hợp giữa hai người mà chàng thương mến nhất đời, quả thật là một sự kết hợp nhiệm màu, một sự kết hợp hoàn toàn tuyệt hảo. Họ thật xứng đôi vừa lứa, mà nếu như đem ra so sánh chàng sẽ chỉ là con số không. Chàng sẽ không thể nào đem lại hạnh phúc cho nàng bằng Trương Tú.
Tự nhiên hai dòng lệ từ từ chảy ra trong khóe mắt Vương Long, chàng vội chớp mắt quay đi.
- Tôi tệ quá, đã không cầm được lệ, ngoài những giọt lệ vừa chảy ra, tôi chẳng còn biết lấy gì để biểu lộ tâm tình của tôi, quí mến anh không biết là dường nào...
Tài sản của haoyun

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™