Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 25-10-2013, 03:57 AM
likpam likpam is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 3
Thời gian online: 23 phút 48 giây
Xu: 10
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
[ Cổ đại ] Phong Vũ Ca

PHONG VŨ CA


- Tác giả : Đông Phong
- Thể loại : ngôn tình, cổ đại, ngược tâm, hơi hơi kiếm hiệp, HE
- Tình trạng : đang hoàn thành
Văn án :

Biển người như nước, họ lại gặp nhau, luẩn quẩn tưởng chừng không thể nào tháo gỡ, thế nhưng đến một lúc nào đó cần chọn lựa, dù không thể tháo gỡ cũng phải mạnh mẽ xét nát ra.

Đời người vốn dĩ ngắn ngủi, hạnh phúc lại càng ngắn ngủi. Từng kiếp người cứ chồng chéo lên nhau. Tình hay nghĩa ? Buông tay hay tiếp tục hận thù ? Yêu người hay yêu chính mình ?

Mỗi người đều có một mục đích để rong ruổi và chìm đắm. Những con người ấy đều vô cùng cố chấp. Liệu có một người đủ can đảm một lần quay đầu nhìn lại, để không có thứ gì là hối tiếc. Hay tất cả đều quay đầu nhìn lại, để cùng mỉm cười viên mãn.



CHƯƠNG 1

TRAO ĐỔI


Không rõ là năm bao nhiêu, triều đại nào, chỉ biết tên nước là Đại Phong. Toàn dân Phong Thành đều kéo ra đường, lễ hội tưng bừng mừng lễ đăng cai của tân hoàng đế. Suốt 1 tháng đã trôi qua mà dư âm của buổi lễ vẫn còn dai dẳng, hẳn ai ai cũng có thể hiểu toàn dân vui mừng thế nào, đã chào đón nồng nhiệt ra sao đối với vị tân hoàng đế trẻ tuổi nổi tiếng cả về tài hoa và diện mạo, nhân đức tận cùng.
Thế nhưng, đêm thì vẫn tĩnh lặng như thường.
Giờ tí, bóng áo đen chập chờn quỉ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào hoàng cung, nhẹ nhàng vượt qua tầng tầng lớp lớp lính canh. Dáng người thanh nhẹ, bàn chân lướt nhanh qua khắp các đại điện như con rắn, nhàn tản như giữa chốn không người. Bóng áo đen len nhẹ qua khe cửa, tiến vào trong phòng đã có sẵn một người thanh niên dáng vẻ trầm tĩnh, thanh cao, tay đang cầm chén trà bình thản thưởng thức như không hề biết bóng người vừa lướt vào. Người áo đen ngồi xuống phía đối diện chàng trai, tay với một chén trà đã rót sẵn uống cạn, sau tấm màn sa che mặt, ẩn hiện một khuôn mặt thanh tú của một tiểu cô nương.
" Không sợ ta hạ độc ? " - Chàng mỉm cười hỏi.
" Ngươi dám " - Nàng nghĩ , chỉ sợ ngươi chưa kịp độc chết ta, thì ngươi đã đi trầu ông bà rồi.
Nàng chính là Phong Ca.
" Vàng đâu ? " Nàng nhẹ nhàng hỏi một cách quen thuộc.
Chàng thở dài một cái rồi chỉ vào một bọc vải trên long sàng. Nàng chậm rì rì tiến đến hướng chàng trai vừa chỉ. Cư nhiên không phải phi tử của chàng mà thoải mái, tự nhiên uống trà trong tẩm cung của chàng, thoắt một cái còn ngồi chồm hỗm trên long sàng của chàng. Trên đời này, kẻ to gan lớn mật như thế, có lẽ chỉ có mình nàng. Thế nhưng, chàng lại vui vẻ chấp nhận.
" Một nghìn lạng vàng quả nhiên không thiếu, sau này có việc cần, ta sẽ giảm giá cho ngươi. " - Nàng cầm thỏi vàng lên ngắm nghía, hai mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, trong vắt, cơ hồ như chưa từng hạ độc bảy vị đại thần câu kết làm phản.
Đúng là nhìn vẻ ngoài không thể hiểu hết tâm tư, Lam Vương lại thở dài thêm lần nữa. Một cô nương sinh ra trong một gia cảnh yên ổn, không thể làm ra được những hành động ghê rợn như vậy. Nhưng ngược lại, có thể giữ được ánh mắt không nhiễm bụi trần này, như thể nàng đang sống trong một cuộc sống vô cùng viên mãn.
Càng nghĩ càng không ra.
" Phong Ca …" ? - Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
Tiếng gọi làm Phong Ca dừng động tác đếm vàng, nàng nhoẻn cười : " Đã tìm ra ta là ai, tất có việc cần làm mà chỉ có ta mới thực hiện được. Ngươi thử ta 6 lần làm nhiệm vụ, chắc cũng chỉ có 1 lần này là chân thật ".
" Gọi ta là Đàm Lam " .- Chảng quay sang nhìn nàng đang điềm nhiên tiếp tục đếm vàng : " Phong Ca, nếu lần này nàng giúp được ta, số vàng kia cũng chỉ là đá lót chân ".
" Nếu thứ ta muốn không phải là vàng thì sao " ?
" Là gì ?" - Đàm Lam hỏi dứt khoát.
" Dù là gì ngươi cũng chấp nhận ?"
" Phải "
" Không hối hận ? "
" Quyết không hối hận ".
Một khắc im lặng.
" Ta muốn tìm một người ".
" Người đó như thế nào ? "
" Ta không biết, ta chỉ biết đó là người khiến đại huynh của ta ngủ say một năm nay. Ta đã tìm đủ mọi cách cũng không thể khiến huynh ấy tỉnh lại. Chỉ có thể tìm người đó. Phong Ca, điều kiện là gì ta cũng chấp nhận, chỉ cần có thể làm được ta sẽ làm. "
Nàng từ từ ngồi xuống trước mặt Đàm Lam, tự rót cho mình một chén trà, trà đã nguội lạnh, nàng khẽ nâng lên miệng, sau đó nhíu mày nói, trong mắt ánh lên một tia phẫn hận : " Ta muốn một đất nước ? " .
Đàm Lam sửng sốt ngẩng đầu, một giây sau đó lại trầm mặc gật đầu.
Nàng mỉm cười : " Thế nhưng không phải là đất nước của ngài. Ta muốn ngài tiêu diệt Hạ Quốc. Thế nào ? "
- " Cho ta thời gian 2 năm " - Ánh mắt Lam Vương sáng ngời. " Ta cũng chỉ có thể cho nàng 2 năm. Trong hai năm này, đại huynh phải tỉnh lại để thay ta cai trị Đại Phong ".
- " Người đành nhường ngai vàng ? " - Phong ca mỉm cười thú vị.
Chàng lạnh lùng đặt chén trà xuống không trả lời, trong mắt có một tia bất đắc dĩ.
Phong Ca đứng dậy ngáp dài : " Vậy sáng mai đưa ta đi gặp đại huynh của ngài " .Nói rồi, nàng thản nhiên bò lên long sàng, kéo chăn, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Đàm Lam nhìn một loạt hành động của nàng, cười khổ. Cứ như thế, hắn ngồi uống trà suốt đêm, trầm ngâm.

Sáng sớm hôm sau Đàm Lam dẫn nàng đến một khu rừng sau tẩm cung, đi xuyên suốt 2 canh giờ thì thấy một biệt viện nhỏ, mỗi bên là 9 cây đại tùng, một trăm lẻ chín viên đá xanh lót lối đi thẳng vào biệt viện. Cánh cổng từ từ mở ra, hai tiểu cô nương trẻ giống nhau như tạc quì xuống hành lễ, sau đó yên lặng dẫn lối đưa nàng và Lam Vương tiến vào một căn phòng, đóng cửa lại rồi đứng canh chừng bên ngoài. Đàm Lam vén nhẹ tấm rèm bằng tơ mỏng lên, trên giường là một nam tử có bẩy phần giống chàng, nhưng trông dáng vẻ rắn rỏi, nam tính hơn, đôi lông mày đậm khắc họa rõ nét một khí chất mạnh mẽ bức người. Ánh mắt Đàm Lam hiện lên một tia đau khổ cùng cực, lông mày nhíu lại khó chịu, môi mím chặt kìm chế dòng máu nóng đang dâng trào.
" Hai năm trước huynh ấy cứu mạng một nữ tử, ba tháng sau nàng ấy bỏ đi, huynh ấy nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi biến mất. Nửa năm trước đột nhiên huynh ấy trở về, sau đó ốm nặng rồi cứ ngủ cho đến tận bây giờ. Ta đã dùng mọi phương thuốc quí giá để duy trì mạng sống huynh ấy. Điều kỳ lạ là trong cơ thể huynh ấy dường như cũng có một thứ gì đó đang trợ giúp cơ thể tồn tại. Nàng thấy đấy, trông cứ như đang ngủ rất yên ổn vậy " . Chàng mỉm cười.
Nàng lặng im, từ từ tiến lại tháo ngọc bội bên thắt lưng người thanh niên đang say ngủ. Trên ngọc bội khắc một chữ " Phong ".
" Cho ta vật này ? " . Mặc dù là hỏi, nhưng ngữ điệu không cho phép sự từ chối.
Đàm Lam gật đầu.
" Tên chàng ấy là gì " ?
" Đàm Ly ".
" Đàm Ly " . Nàng lẩm nhẩm cái tên nhiều lần sau đó nhẹ nhàng nói " Ngọc bội này vốn dĩ là của ta ".
Chàng im lặng, khi thấy Phong Ca tháo miếng ngọc bội Đàm Lam đã thấy lạ, quả nhiên có quan hệ với cô nương kia, là chàng may mắn nhờ cậy đúng người hay ông trời trêu trọc, thế giới này nói lớn cũng không phải là lớn.
" Nàng ấy tên là Tử Y, mười năm trước từng cứu mạng ta một lần. Ta trao ngọc bội này kèm theo một lời hứa … " Nói đến đây Phong Ca chợt dừng lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm như chìm đắm về quá khứ. Sau đó nàng chậm dãi nói tiếp. " Nàng ấy cưu mang ta năm năm rồi bỏ đi, đến giờ cũng chưa từng gặp lại.
" Vậy…nàng cũng không biết nàng ấy hiện giờ ở đâu ? " Đàm Lam vội vàng hỏi.
" Không, ta biết. Chỉ là chưa đến lúc gặp mặt. Thế nhưng, giờ có lời hứa này của ngài. Ta nghĩ đã đến lúc rồi. Hy vọng hai năm sau ta nhìn thấy Hạ Quốc trở thành tro bụi ". Nói rồi, nàng lặng lẽ tiến ra cửa phi thân về phía hàng đại tùng. Tiếng nàng vọng lại như gió thoảng " Đàm Lam, ta sẽ sớm cho ngài biết thời gian và địa điểm ". Nói rồi, như cánh bướm đen nhẹ nhàng biến mất.

Nhiều năm sau chàng từng nhiều lần nghĩ lại. Nếu thời gian quay trở lại, chàng có thực hiện cuộc trao đổi đó hay không, toại nguyện hay là không toại nguyện. Hóa ra, dù là chọn con đường nào chăng nữa, cũng vẫn phải đau đớn mất đi một điều quan trọng, chỉ là có cam lòng hay không mà thôi. Phong Ca, nàng có từng hối hận ?



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của likpam

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 25-10-2013, 03:59 AM
likpam likpam is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 3
Thời gian online: 23 phút 48 giây
Xu: 10
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHƯƠNG 2

TỬ Y




Lâm Gia Trang, Hạ Quốc.
Trong khu rừng phía sau Lâm Gia Trang ít người qua lại, cây cỏ rậm rạp âm u mang đầy hơi thở lạnh lẽo, u tịch. Tiểu cô nương chừng mười tuổi hai tay bị trói chặt vào thân cây, chân nàng buông thõng xuống vẻ bất lực, mái tóc rối bù, đôi môi không một chút huyết sắc nứt nẻ, khô khốc và rỉ máu. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, trông qua như một xác chết. Đã ba ngày, nàng bị trói chặt ở đây, không ai thương tình cho nàng chút thức ăn, hay dù chỉ là một giọt nước thôi cũng được. Không có ai.
Nàng gắng sức hé mở đôi mắt vô hồn nhìn mẫu thân đã chết nằm dưới chân. Tay bà dường như đang cố bám chắt vào thân cây, vươn lên để cới trói cho nàng. Nhưng bà chưa làm kịp thì đã từ giã cõi đời bởi đau đớn, đói khát cùng cực. Nàng chằm chằm nhìn mẫu thân không chợp mắt, trái tim như cào xé, thế nhưng không thể nào khóc được nữa. Nàng đã kiệt sức.
Chỉ ba ngày trước đây thôi nàng còn là Lâm Thanh tiểu thư của Lâm Gia Trang. Mẫu thân còn là sủng thiếp được phụ thân thương yêu nhất mực. Thế nhưng, sau khi phụ thân nàng chết đi. Đại huynh một bước lên làm Lâm Trang chủ. Đại nương tính kế *** hại mẹ con nàng, đánh đập, bỏ đói rồi vứt ra khu rừng sau Lâm Gia Trang.
Nàng, vốn dĩ đã rất khiêm nhường và ẩn mình sống lặng lẽ từ khi nhận biết được sự thù hằn ghen ghét của đại nương dành cho mẫu thân. Thế nhưng, dù có ngoan ngoãn và nghe lời đi chăng nữa, cái kết quả tàn khốc này vẫn không thoát nổi tay mẹ con nàng. Nàng hận, hận đến mức muốn xé nát tim mình. Nhưng bây giờ, ngay cả đến cái chết cũng phải bất lực thống khổ mà chờ đợi nó đến một cách từ từ, gặm nhấm xương tủy. Nàng ngước lên, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực như máu ẩn hiện sau những hàng cây, có phải hôm nay sẽ là lần cuối nhìn thấy cuộc sống này. Đẹp quá ! Tại sao, tại sao chỉ có mười năm ? Nàng từ từ nhắm mắt lại, người lịm dần đi, mọi đau đớn như đang từ từ biến mất, cảm giác tê dại toàn thân. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa ngày một tiến lại gần. A…có lẽ bọn họ đến xem mẹ con nàng đã chết hoàn toàn chưa, như thế mới có thể yên tâm mà sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại…

Sáu tháng sau.
Tại một trấn nhỏ gần Tô Thành của Hạ Quốc. Một tiểu cô nương mặc tử bào dắt theo một con ngựa mua đồ trong trấn. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã ẩn hiện một khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, đôi lông mày như núi xa, cong cong khiến cho đôi mắt nàng có chút man mác buồn. Thế nhưng, trông nàng rất bình thản và dịu dàng. Trên lưng ngựa đã chất đầy thức ăn, nàng thong thả dắt ngựa trở về. Sư phụ đang đợi nàng trên núi, nghĩ đến sư phụ, khóe môi hồng đào khẽ cong cong vô cùng khả ái. Nàng chính là Lâm Thanh, sáu tháng trước được sư phụ cứu khỏi khu rừng sau Lâm Gia Trang. Thế nhưng, giờ nàng không còn là Lâm Thanh nữa.
Lâm Thanh thực sự đã chết từ sáu tháng trước rồi.
Nàng đang thong thả đi qua một ngõ nhỏ trong trấn, bỗng thấy một bé gái chừng bảy tuổi đang ngồi bên rãnh nước nhìn chằm chằm vào cái bánh bao ôi thiu đầy ruồi bọ. Cô bé cứ nhìn đăm đăm như thế, nuốt nước bọt ừng ực nhưng đôi mắt sáng lại có vẻ gì đó kiên quyết không chịu nhặt lên ăn.
" Ngươi đang nghĩ gì vậy " ? - Nàng dừng lại hỏi đứa bé gái.
Cô bé ngẩng mặt lên nhìn nàng, khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu chỉ có đôi mắt đen láy là vô cùng linh động, trong đáy mắt non nớt ánh lên một tia đau xót vốn dĩ không nên có ở đứa trẻ bảy tuổi. Cô bé yếu ớt nói " Ta đang nghĩ, ăn hay là không ăn ".
Nàng đứng chờ đợi, một lúc lâu trôi qua, cô bé vẫn ngồi bất động như cũ nhìn cái bánh thiu. Nhưng ánh mắt không còn băn khoăn nữa, mà có chút gì đó bình thản chấp nhận. Một sự buông xuôi vô điều kiện.
Nàng thấy đau xót tận tim, nỗi đau trong ánh mắt đó vô cùng quen thuộc. Nàng giữ khuôn mặt bình thản, nhẹ nhàng hỏi một lần nữa " Ngươi quyết định ăn hay là không ăn ? "
Cô bé một lần nữa ngẩng lên nhìn nàng, trong sự tuyệt vọng, buông xuôi, chậm rãi lắc đầu. Dù có ăn cái bánh này, thì ngày mai, ngày kia…cũng sẽ tới lúc phải chết đói. Chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, vậy cố gắng để làm gì. thà chết sớm để thoát khỏi sự dày vò hèn hạ này còn hơn.
" Vậy nếu ngươi không cần mạng sống của ngươi nữa, thì cho ta đi ! Nếu đồng ý, thì đi theo ta ". - Nói rồi, nàng lại thong thả dắt ngựa đi, khuôn mặt vẫn lặng lẽ như nước, xinh đẹp vô cùng.
Cô bé ngẩn người nhìn nàng bước đi, như suy nghĩ điều gì đó rồi cố gắng lết dậy, tập tễnh bước theo, đôi mắt linh động thấp thoáng một chút băn khoăn, một chút hy vọng. Niềm hy vọng đó, hoàn toàn đặt hết vào bóng dáng xinh đẹp phía trước, lấn át cả sự nghi hoặc mà vô thức bước đi.
Được chừng một canh giờ, nàng quay lại hỏi đứa bé " Ta là Tử Y, ngươi tên gì "
" Phong Ca ". - Cô bé đáp.
" Phong ca, từ giờ mạng sống của ngươi thuộc về ta ". Nàng mỉm cười và nói bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào.

------

" Phong ca, trong cuộc đời này, ta hận nhất là đã từng gặp muội. Nhưng hạnh phúc nhất cũng là vì gặp được muội. Phong ca, vậy còn muội thì sao ? Có từng hối hận vì không ăn cái bánh thiu năm đó. Nếu lúc đó muội nhặt lên ăn, ta nhất định sẽ bỏ đi, vì ta chẳng bao giờ có ý cứu vớt một kẻ hạnh phúc hơn mình ".
Tài sản của likpam

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 25-10-2013, 04:00 AM
likpam likpam is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 3
Thời gian online: 23 phút 48 giây
Xu: 10
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHƯƠNG 3

MỘT MÀU XANH BIẾC IN TRONG ĐÁY MẮT, NUỐT HẾT TRÁI TIM


Trong căn nhà năm gian trên núi, chàng trai chừng hơn hai mươi tuổi ngồi trong thư phòng, dáng vẻ tao nhã, nhập tâm. Chàng cuộn tờ giấy lại rồi buộc vào chân một con hắc ưng, sau đó hướng về phía cửa sổ thả bay về phía Tây thành Hạ quốc, khóe miệng mỉm cười hài lòng.
" Sư phụ, mời dùng bữa " - Tiếng Tử Y khe khẽ ngoài thư phòng như sợ gọi không đúng lúc sẽ làm phiền chàng, giọng nàng trong như tiếng suối.
Tần Mạc bước về phía nàng mỉm cười dịu dàng. Tử Y cúi thấp xuống, vết đỏ lan từ hai má xuống đến tận cổ. Sư phụ nàng chỉ hơn nàng vài tuổi, thế nhưng có ơn cứu nàng, lại dạy võ công cho nàng. Trong mắt Tử Y vừa có sự biết ơn, tôn kính lẫn sùng bái, và cả một thứ tình cảm nhi nữ âm thầm, vụng trộm. Sư phụ rất đẹp, khí khái nho nhã, ngọc thụ lâm phong thế gian tìm hiếm thấy, hơn nữa lại rất mực dịu dàng quan tâm và chăm sóc nàng suốt những năm tháng qua. Ở bên Tần Mạc, nàng thực sự nghĩ rằng mình tồn tại không vô nghĩa. Nàng cũng lặng lẽ quan tâm chàng như một người thân thiết nhất, tôn trọng chàng, yêu kính chàng..
Tần Mạc thường hay mặc áo bào màu xanh nhạt, càng tôn lên vẻ cao quí, oai phong. Tử Y nhẹ nhàng đi phía trước dẫn đường, dáng điệu thanh thoát, uyển chuyển trong tà váy tím, thỉnh thoảng khẽ quay lại nhìn như sợ Tần Mạc biễn mất. Mỗi lần nàng quay lại, Tần Mạc lại mỉm cười vừa như trấn an, vừa như cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Phong Ca đang ngồi trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ, ngẩn ngơ cho đến khi bóng hắc ưng mất hút. Nàng giật mình khi thấy sư phụ và sư tỷ bước vào. Lần nào cũng vậy, khi hai người đó đứng cạnh nhau thì mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Họ thật vô cùng xứng đôi, nàng luôn nhìn hai người với đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ. Trong đầu óc đơn giản của Phong Ca chỉ hiểu được rằng, những thứ đẹp nhất và những thứ đẹp nhất luôn đi đôi với nhau, như sư phụ và sư tỷ của nàng vậy.
Tần Mạc cứu Tử Y, Tử Y cứu Phong Ca. Năm năm qua họ lặng lẽ, yên bình ở bên nhau. Những tưởng có những thứ có thể kéo dài, dài mãi mãi. Thế nhưng, trong lòng cả ba người đều biết đến một thời điểm nào đó, nhất định sẽ có sự chia ly. Nỗi bất an đó khiến cả ba luôn dè chừng, cẩn thân trong mọi cách ứng xử, như chỉ sợ thân thiết quá sẽ có lúc không đành lòng, lại sợ xa lạ quá sẽ khiến bản thân hối tiếc. Tử Y chỉ mong rằng, dù Tần Mạc có vì điều gì đó mà rời khỏi nơi đây cũng sẽ mang theo nàng. Phong Ca cũng chỉ mong rằng, dù một ngày nào đó Tử Y vì điều gì đó sẽ rời khỏi nơi đây cũng sẽ mang theo nàng.
Chỉ cần được ở bên Tần Mạc, Tử Y có thể quên đi cả những hận thù mà sống tiếp bên chàng, cho dù với bất kỳ thân phận nào cũng được, đệ tử, a hoàn…chỉ cần ngày ngày còn có thể nhìn thấy bóng dáng chàng, nàng tình nguyện quên đi bản thân mình.
Đối với Phong Ca, thì dường như đã quên mất mình từng là ai. Nàng chỉ muốn ở bên Tử Y, đơn giản là chỉ muốn ở bên nàng ấy. Thế nhưng, mỗi tuần khi bóng dáng hắc ưng không còn hiện diện thường xuyên nữa. Sư phụ cũng không còn ẩn hiện dáng vẻ đợi chờ, vui mừng, lo âu sau mỗi lần thả hắc ưng bay đi. Nàng nhận ra cái chu kỳ đều đặn ấy đã trở nên đứt đoạn, cố gằng lờ đi như không biết, trong lòng có sự hoảng sợ vô tình len lỏi. Cái ngày đáng lẽ sẽ có một con hắc ưng bay đến, sư phụ dặn hai nàng xuống trấn mua đồ, khi trở về không còn thấy bóng dáng người đâu nữa. Người đã đi, không từ mà biệt. Chàng không mang theo bất kỳ thứ gì cả, nhưng hơi thở quen thuộc ấm áp thì biến mất không dấu vết, như thể chàng chưa từng tồn tại.
Có gì khủng khiếp không, khi một nửa tâm hồn chưa tìm được người đồng điệu. Đêm đó, Tử Y ngồi yên lặng bên dòng suối nhỏ trước thư phòng Tần Mạc, nơi chàng thường hay ngồi thổi tiêu mỗi khi ngẫu hứng. Tử Y ngâm hai bàn chân trắng nõn vào nước lạnh, đêm sương nước buốt gặm thấu xương, dường như nàng muốn những điều đó chèn ép dòng nước mắt đang chực chảy xuống. Cuối cùng, chàng cũng vẫn bỏ đi. Tử Y đưa bàn tay thon dài đặt lên trái tim, đau quá. Nàng phải làm sao đây, nỗi đau giống như khi xưa phải bất lực nhìn mẫu thân chết đi trước mắt. Tử Y gục đầu xuống hai đầu gối, cứ như thế qua hết một đêm.
Một tháng trôi qua, đêm nào Tử Y cũng ngồi một mình như vậy. Nàng chờ đợi một bàn tay ấm áp của ai đó nhẹ nhàng đặt lên vai như xưa gọi nàng quay trở lại mỗi khi nàng ngẩn ngơ ngồi suy nghĩ. Nàng chờ đợi chàng quay về, gọi nàng bằng cái tên chàng đã đặt " Tử Y ", và rồi sẽ đưa nàng đi, nhưng đáp lại nàng chỉ là một đêm rồi lại một đêm yên tĩnh đáng sợ trôi qua. Tử Y đêm nào cũng thức trắng, chỉ khi nào mệt quá nàng sẽ nằm xuống mà thiếp đi trong sương lạnh. Cuối cùng, nàng cũng không thể chịu đựng được mà ốm ròng rã suốt một tháng, đôi mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ tựa như suy nghĩ, toan tính điều gì khi thấy bóng hắc ưng đôi khi lượn lờ qua.
Rồi có một đêm khi Phong Ca thức dậy, không còn thấy Tử Y đâu nữa. Lúc đó, nàng vô cùng hoảng hốt chạy đi tìm, gai rừng đâm bàn chân nàng ứa máu. Nàng đi suốt một ngày một đêm nhưng không biết Tử Y đi về phía nào, cho đến tận hai ngày sau nàng dừng lại trên một đỉnh núi, hy vọng từ trên cao nhìn xuống có thể vô tình mà nhìn thấy bóng áo tím quen thuộc của Tử Y. Nhưng trước mắt nàng chỉ là một màu xanh bạt ngàn vô tình. Nước mắt Phong Ca lặng lẽ rơi xuống. Tử Y ! Người thân duy nhất của nàng, cuối cùng cũng đã rời xa nàng. Có phải nàng, chưa từng quan trọng với Tử Y.
Thực ra, Tần Mạc cũng thực sự không phải là vô tình. Chàng để lại số lượng lớn ngân lượng đủ để hai nàng có thể sống yên ổn cả một thời gian dài, lại để lại Hắc ưng bầu bạn với hai nàng, một phần mong rằng điều đó cũng chứng tỏ chàng không quên hai người, vẫn luôn ở cạnh hai người. Đến một lúc nào đó khi trải qua hết sóng gió, sẽ tìm cách đưa hai nàng trở lại bên mình. Vốn dĩ chàng đã định nói lời từ biệt, nhưng nghĩ cảnh phải đối diện với đôi mắt đau buồn của Tử Y, rồi lại sợ bản thân sẽ lại lo lắng cho Đông Ca còn ít tuổi mà lại mang hai nàng đi, sẽ không có đủ khả năng bảo vệ. Thế nên, không từ mà biệt. Tần Mạc ngàn vạn tính, lại không đo hết được tình cảm của Tử Y. Nàng nào có nghĩ được sâu xa đến thế, hoặc là tình cảm nàng dành cho Tần Mạc đã làm đầu óc nàng u mê. Thế nên sau khi Tần Mạc bỏ đi được hai tháng, Tử Y cũng lặng lẽ rời bỏ Phong Ca để đi tìm chàng, mang theo một chút ngân lượng Tần Mạc để lại. Quả thực khi ra đi, nhìn Phong Ca còn đang say sưa ngủ vì mệt mỏi do phải chăm sóc nàng suốt một tháng, nàng cũng có một chút không đành lòng. Nhưng nàng chẳng biết bản thân mình sẽ phải đi bao lâu hay bao xa, nên đành để lại Phong Ca. Có lẽ, cho dù là chỉ còn một mình, thì sống ở đây cũng vẫn an toàn hơn là đi theo nàng. Thế nên, đêm đó Tử Y dứt khoát bỏ lại Phong Ca.
Hắc ưng không biết nên trở về hay là bay theo Tử Y hay Phong Ca. Chủ nhân nó đâu có ngờ một ngày hai nàng lại tách ra. Cuối cùng, nó bay về phía Phong Ca trên đỉnh núi, lượn một vòng trên bầu trời xanh vút, kêu lên một tiếng thê lương.

Năm năm sau, Phong Ca mười bảy tuổi. Lúc này nàng đang cưỡi trên hoàng mã quen thuộc, phi thật nhanh về phía tây ngược hướng Phong thành, càng ngày càng rời xa hoàng cung. Tay nàng bóp chặt miếng ngọc bội, tiến về Trần Gia Trang.

HẾT CHƯƠNG 3.
Tài sản của likpam

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
cổ đại, phong vu ca (co dai), phong vu ca cổ đại

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™