Sau một hồi ra sức đuổi "khéo", Hắc Vân mới chịu cho Mai Thái một chút thể diện mà chậm rãi rời khỏi phòng. Gã đủng đỉnh đi xuống phòng ăn nằm ở tầng hai của khách sạn. Cao Việt quả nhiên là một khách sạn cao cấp, ngay đến phòng ăn cũng được trang trí bày biện như một nhà hàng ăn chuyên nghiệp. Liếc qua phòng ăn trong chốc lát, rồi ngồi xuống một bàn nằm ở góc phòng, "bạch tạng" cầm tờ thực đơn để trên bàn ngắm nghía xem có món gì đáng để gã thưởng thức.
Phòng ăn lúc này cũng chỉ có tầm hơn chục người, nên vừa thấy có khách bước vào là bồi bàn có thể thấy ngay. Cô bồi bàn nhanh chóng rảo bước tới chỗ vị khách mới đến, gương mặt nở một nụ cười thân thiện, vui vẻ nói.
-Em dùng gì để chị lấy cho?
"Bạch tạng" tròn mắt nhìn cô bồi bàn đứng trước mặt, giỏi lắm thì cô nàng cũng chỉ 21, 22 tuổi. Gọi anh thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, chứ gọi là em quả thực có phần động chạm đến tự ái của gã. Nhưng Hắc Vân đâu dễ để tự ái của mình bị "chà đạp" như vậy, gã liền đổi giọng nói như kiểu mình vẫn còn là trẻ con.
-Chị ơi, chị cho em cái món nào mà ăn vào nó lớn nhanh ấy, em ăn mãi mà nó vẫn không lớn được.
Cũng hiểu cậu thanh niên trước mặt nói đùa, nhưng cô bồi bàn chỉ nghĩ là cậu ta muốn chọc cười mình, nên vừa cười vừa nói.
-Thế em bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn lớn nhanh? Nhìn em cũng phải 18 rồi chứ ít gì!
-Làm gì đến hả chị!
-Thế chính xác là em bao nhiêu tuổi? – Cô bồi bàn hoài nghi nhìn cậu thanh niên trước mặt.
-Em có 23 thôi ! – Hắc vân tựa lưng vào ghế, khẽ mỉm cười.
Cô gái vừa nghe thấy câu này thì tròn mắt, nhìn kĩ lại khuôn mặt của vị khách trước mặt, toan nói gì đó nhưng khi thấy gương mặt nghiêm chỉnh của Hắc Vân thì nàng ta biết câu nói này không phải nói đùa. Cô bồi bàn vội cúi người rối rít xin lỗi.
-Em xin lỗi, em không biết là anh nhiều tuổi như vậy. Trông mặt anh em nghĩ chỉ 18 là cùng nên…..
Thực ra với nước da trắng, thêm vào là gương mặt non choẹt thì cô bồi bàn nghĩ hắn 18 cũng chẳng có gì quá đáng. Cô bồi bàn cúi người xin lỗi, chiếc cổ áo khá rộng đã vô tình bán đứng nàng, khiến cho gã thanh niên đang ngồi kia thấy rõ "nội thất" bên trong. Một cái khe nhỏ được tạo thành từ hai "ngọn đồi" hùng vĩ, thêm vào đó chiếc áo lót hồng lại càng tăng thêm sức lôi cuốn, khiến cho gã "bạch tạng" thiếu chút nữa thì xì máu mũi, bao nhiêu bực tức bay biến đâu mất.
-Thôi thôi, không cần xin lỗi làm gì…. Em lấy cho anh…. một bát gà tần đi.
-Vâng, vâng… em đi gọi ngay.
Cô bồi bàn ngượng ngùng vội vã rời đi, Hắc Vân nhìn theo mà thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ta cúi lâu chút nữa chắc gã khó lòng mà kìm chế được " Thần thương chiến ý" đang dựng lên phía dưới. " Phải công nhận là bộ ngực đó rất trắng và to...." – một suy nghĩ mà gã "bạch tạng" không thể kiểm soát nổi chợt thoáng qua trong đầu.
-Làm gì mà ngồi thần người ra thế thằng bạn "đểu"?
Mai Thái nói rồi ngồi phịch xuống ngay chiếc ghế đối diện.
-Hả? - Hắc Vân ngơ ngác ngẩng lên nhìn tên chiến hữu.
-Hả cái đíu gì? Giờ tao hỏi mày đây. Sao vừa rồi biết rõ ràng là tao đang "ấy ấy" mà mày vẫn còn xông vào là sao?
"Bạch tạng" liền tạm gác chuyện vừa rồi qua một bên, gã lấy tay chống cằm, nhạt giọng đáp lại.
-Thì hiếm khi có dịp xem phim "con heo" trực tiếp. Không những thế mày còn thủ vai chính, thử hỏi làm sao tao không xem cho được?
Nghe thấy vậy thì đầu "cây sào bự" như sắp bốc khói đến nơi, mặt đỏ tía tai gắt lên.
-Chả lẽ mày….mày không biết ngượng à?
Lúc này Hắc Vân lấy cả hai tay chống cằm, gương mặt vẫn hồn nhiên như không, bình thản cất lời.
-Cái chuyện đó thì tao nghĩ mày phải ngượng chứ, tao thì việc quái gì phải ngượng.
-Mày…..mày…… - Mai Thái bực tới nỗi không thốt lên lời.
-Thôi được rồi, không chêu mày nữa, coi như lần này tao rút kinh nghiệm. Sau này nếu thấy mày đang tiếp "khách" tao tuyệt đối sẽ không làm phiền. Được rồi chứ.
Gã "cây sào bự" lúc này mới nguôi giận được chút ít, nhưng vẫn hậm hực nhìn đi chỗ khác, không thèm nói thêm câu gì. Thấy thằng bạn vẫn ấm ức, thì "bạch tạng" liền gợi chuyện.
-Thế người đẹp đâu rồi? Sao không bảo xuống đây ăn luôn cho vui?
-Nó sợ mày quá, chạy mất dép rồi.
Đôi mắt vẫn thủy chung nhìn ra cửa sổ, Mai Thái gằn giọng trả lời.
………
Sau khi ăn xong bữa sáng trong một không khí khá là "nóng bức", hai gã bắt đầu rời khỏi khách sạn để tìm mua một ít quần áo. Không quên người lái taxi hôm qua, Hắc Vân nhanh chóng gọi bác Bảo tới đón hai đứa. Nhờ vào sự quân sư của bác tài già, hai gã nhanh chóng tìm mua được những bộ đồ ưng ý. "Bạch tạng" là mẫu người thích ăn mặc đơn giản, thoải mái, nên quần áo gã mua toàn là áo phông, quần bò và mấy đôi giầy converse. Mai Thái thì thích sự sang trọng và lịch lãm, quần áo gã mua toàn là các bộ vét cùng áo sơ mi đắt tiền đủ màu sắc, thêm vào đó là những đôi giầy da cao cấp. Chỉ cần một bộ vét của gã Mai Thái thì đã bằng toàn bộ số quần áo của Hắc Vân, đủ thấy "cây sào bự" bự chơi sang thế nào. Sau đó hai gã còn rẽ vào vài nơi để mua một ít đồ dùng cá nhân, xong xuôi Mai Thái trở về khách sạn cất đồ đạc rồi bắt đầu lướt web tìm thông tin, còn Hắc Vân thì bảo bác tài chở đi dạo quanh thành phố.
-Giờ chúng ta đi đâu đây anh bạn trẻ? – Bác Bảo ôn tồn hỏi.
-Bác cứ đi lòng vòng thành phố được rồi, cháu muốn ngắm thành phố này một chút! – "bạch tạng" vui vẻ đáp.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi lề đường, tiến vào trong trung tâm thành phố.
-Cậu tới đây du lịch à? – Bác tài già bắt chuyện.
-Không, cháu về đây để làm ăn. Chẳng giấu gì bác, cháu vốn sinh ra ở đây, tới năm 18 tuổi thì cháu qua Mĩ du học bây giờ trở về đây để tính chuyện mở công ti kinh doanh. Cũng nhanh thật, thấm thoắt đã năm năm rồi.
Vì đã sớm nghĩ ra lý do từ trước nên Hắc Vân nói một cách rất lưu loát, cứ như đó là một sự thật hiển nhiên.
-Thì ra là vậy…..
Giọng nói của bác Bảo có phần trầm xuống, phỏng chừng muốn nói gì đó rồi lại thôi, trên gương mặt tỏ ra suy tư. Qua kính chiếu hậu Hắc Vân nhìn rõ những biểu cảm trên mặt của người tài xế già, biết là bác ta đang có chuyện khó nói, gã bèn khích lệ.
-Có gì bác cứ nói, không phải ngại đâu. Thực ra cháu rất quý bác nên mới tâm sự với bác đấy.
Gã "bạch tạng" khá khôn ngoan, dùng câu sau để ép buộc bác tài phải nói ra điều suy nghĩ trong lòng. Quả nhiên nghe khi nghe thấy cậu thanh niên nói vậy bác Bảo không khỏi ái ngại, người ta đã chân thành tâm sự với mình, chẳng lẽ mình lại còn giấu diếm, vậy chẳng phải phụ tấm chân tình của cậu ấy sao. Không những thế bác tài còn nhớ tới hôm qua cậu thanh niên này còn hào sảng cho mình tới 2 triệu đồng, giờ khuyên cậu ta vài câu cũng không có gì quá đáng.
-Nói ra chuyện này e là xấu mặt thành phố Long Thành….nhưng vì cậu đã tâm sự với tôi như vậy nên…… tôi cũng chẳng giấu cậu làm gì…..Tôi khuyên cậu không nên tới đây mà mở công ti kinh doanh.
Vừa nói bác Bảo vừa lái xe tránh một chiếc xe bus đang chắn trước mặt.
-Tại sao lại không nên? Cháu thấy chỉ sau năm năm mà thành phố đã rất phát triển, mọi thứ hầu như đều đã thay đổi hoàn toàn, thiết nghĩ phải có rất nhiều công ti đã đầu tư vào thành phố mới có thể làm nơi này thay đổi đến thế. – Hắc Vân cau mày tỏ ra không hiểu.
-Có lẽ cậu mới về nên không biết, vậy tôi sẽ kể một số chuyện rồi cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại khuyên như vậy…..
Người tài xế già bắt đầu kể lại một số chuyện xảy ra ở Long Thành trong vài năm qua. Năm năm trước, Long Thành vốn dĩ cũng chỉ là một đô thị loại 1 cấp quốc gia, các công ti đầu tư vào thành phố khá nhiều nhưng chủ yếu là nhỏ lẻ nên bộ mặt của Long Thành chẳng có thay đổi gì mấy. Nhưng rồi vào giữa năm thì có một tập đoàn tài chính lớn từ trong miền nam chuyển trụ sở về miền bắc, và nơi họ nhắm tới để đặt trụ sở chính là Long Thành. Sau đó có thêm hai tập đoàn tới để đầu tư vào thành phố, một từ Trung Quốc còn một từ Nhật Bản. Hai tháng sau đó ba tập đoàn khổng lồ này đã kí kết hợp tác với nhau, tạo nên một cái kiềng ba chân cực kì vững chắc. Và bộ ba bắt đầu rót vốn đầu tư vào thành phố, từ cầu đường tới các tòa cao ốc, tất tật các công trình đều được họ thầu hết. Có thể nói bộ ba này cực kì đa năng, họ tham gia vào tất cả các lĩnh vực, xây dựng nào là công ty bất động sản, công ti sản xuất ô tô, công ti may mặc, nhà máy điện, trạm lọc nước ……. Tóm lại tất cả các lĩnh vực của thành phố họ đều nhúng tay vào. Sau khi họ đầu tư vào các lĩnh vực đó, thì các công ti cạnh tranh với họ một là phá sản hai là phải chuyển qua thành phố khác, các công ti mới thấy thành phố phát triển bất ngờ như vậy cũng muốn nhảy vào nhưng rồi cũng nhanh chóng "bật bãi". Có thể nói, giờ đây ba tập đoàn này đang độc quyền khai thác mọi lĩnh vực của Long Thành, tuyệt đối không hề có kẻ cạnh tranh.
Nghe tới đây Hắc Vân không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi lại người tài xế già.
-Tại sao các công ti cạnh tranh với họ lại thành ra như vậy? Trong chuyện này có uẩn khúc gì hay không?
Hắc Vân trầm ngâm suy nghĩ. "Làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Chắc chắn ba tập đoàn này đã dùng cách nào đó để đánh bật các đối thủ." Bác Bảo chậm rãi nói ra lý do đúng như những gì gã "bạch tạng" suy đoán.
-Họ đã mua chuộc ba băng đảng lớn nhất ở Long Thành để làm tay sai cho mình, mỗi tập đoàn lại "giật dây" một băng đảng. Các công ti cạnh tranh không bị các băng này đe dọa thì cũng bị chúng tới tận nơi gây rối khiến không thể làm ăn gì được. Điển hình là một ông tổng giám đốc của công ti điện lực không chịu nghe lời răn đe của chúng, chỉ hai hôm sau đã bị chết trong một vụ tai nạn giao thông có phần "mờ ám". – Bác Bảo nói nhỏ tiếng đi đôi chút như sợ có người khác nghe được
-Cái chết của ông ta sau đó có được điều tra không? – Hắc Vân có phần sốt sắng muốn biết kết quả.
-Mấy tay cầm quyền của thành phố thì bị ba tập đoàn này lấy tiền bịt miệng rồi còn điều tra gì nữa. Với lại họ lại là những người đã làm thay đổi bộ mặt của cả thành phố, muốn truy cứu e rằng còn khó hơn cả kiện chủ tịch nước. – Bác tài già khẽ nhún vai.
-Như vậy ba tập đoàn này coi như nắm cả thành phố Long Thành trong tay rồi còn gì?
-Chính thế, giờ đây họ độc quyền trên tất cả các phương diện nên có thể mặc sức mà tăng chỉnh giá cả. Nếu cậu để ý sẽ thấy các dịch vụ cũng như đồ dùng ở đây đều đắt hơn các thành phố khác từ gấp hai tới gấp bốn. – Bác Bảo thở dài thườn thượt.
-Vậy thì người dân làm gì có sức mua, chẳng phải sẽ ế chỏng ế chơ sao? – Hắc Vân vừa nói vừa gãi má tỏ ra không hiểu.
-Cậu sai rồi. Từ lúc thành phố này thay da đổi thịt thì số người tầng lớp bình dân đã bỏ đi gần hết, thay vào đó là tầng lớp thượng lưu chuyển tới đây sống rất nhiều. Ngoài ra, khi hai tập đoàn từ Trung Quốc và Nhật Bản vào thành phố này đầu tư thì số người Trung, Nhật tới đây sống tăng đột biến và cũng toàn là những kẻ giàu có. Thử hỏi với những con người mà tiền họ tiêu như rác thì tăng thêm một ít có đáng kể gì? Chỉ sợ có tăng gấp 10 thì cũng vậy mà thôi.
-Vậy ba tập đoàn này chung vốn làm ăn thì lỗ lãi họ chia đều à? – Hắc Vân vừa nói vừa trầm ngâm nhìn những chiếc xe đang lướt qua.
-Là thế này, cậu từng ở đây chắc cũng biết Long Thành vốn có 8 quận, mỗi tập đoàn lại sở hữu hai quận. Tập đoàn miền nam – Sài Chính thì sở hữu hai quận Thượng và Hạ, tập đoàn Nhật – YaKi thì sở hữu hai quận Tây và Đông, còn lại hai quận Nam, Bắc thì do tập đoàn Trung Quốc – Thần Châu nắm giữ. Những phát sinh lỗ lãi trong quận của tập đoàn nào thì tập đoàn ấy hưởng.
-Vậy còn quận Tài và quận Trung? Hai quận này không bị bộ ba thâu tóm sao? – Hắc Vân đăm chiêu nhớ lại hình ảnh trước kia.
Bác Bảo cho xe dừng lại trước một ngã tư khi đèn báo hiệu chuyển đỏ, rồi mới tiếp lời.
-Quận Tài tập trung toàn các quan chức và kẻ có tiền tài mạnh nhất thành phố, để có thể sống ở đấy không phải cứ có tiền là mua được, chính vì điểm đặc biệt này nên "bộ ba" kia không dám thâu tóm. Còn quận Trung thì lại là "miếng thịt" đặt giữa miệng ba "con sói", kẻ nào cũng muốn giành phần hơn, cứ tranh đi giành lại nên tới giờ vẫn chưa tập đoàn nào nắm được. Quận trung cũng chính là quận có số tầng lớp bình dân sống đông nhất tính tới thời điểm này.
Đèn báo bật xanh, chiếc taxi lại nhanh chóng lướt đi, hai con người ngồi bên trong vẫn bàn tán đủ chuyện "trên trời dưới biển".
Đến 12 giờ trưa, sau khi đã lấy được đủ thông tin hữu ích "bạch tạng" mới kêu bác Bảo cho trở về khách sạn. Trước khi ra khỏi xe gã cũng không quên đưa cho người "cung cấp thông tin" 100 dola như hôm qua. Bác Bảo tuy nói không dám nhận nhưng cuối cùng vẫn đút vào túi, do gã "bạch tạng" không chịu nhận lại số tiền thừa. Lên tầng năm, Hắc Vân liền qua phòng gã chiến hữu xem hắn đã thu thập được những gì.
Bước vào phòng thì thấy Mai Thái đang đặt chiếc laptop trên bàn trong phòng khách, người thì dựa vào ghế salon, đôi mắt thủy chung dán vào màn hình máy tính, gương mặt tỏ ra khá đăm chiêu. Hắc Vân ngồi phịch xuống bên cạnh, tiện tay cầm cốc nước đang để trên bàn làm một hơi, sau khi đã hết khát gã mới cất giọng mệt mỏi.
-Sao? Đã tìm ra được gì chưa? – "bạch tạng" cho hai chân gác lên mặt bàn.
-Cũng tìm được khá nhiều thông tin rồi! Còn mày? – Mai Thái đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt vẫn không dời chiếc màn hình.
Hai gã nhanh chóng trao đổi thông tin cho nhau, và so sánh những việc mà hai gã tìm được.
-Như vậy là hiện nay ba băng đảng lớn nhất thành phố là bang Quạ Đỏ, bang Mắt Bão và bang Atula….- Mai Thái xoa xoa cằm nói.
-Đúng, Quạ Đỏ thì được hậu thuẫn từ YaKi, Mắt Bão thì tiếp tay cho Sài Chính, còn Atula thì là phe của Thần Châu. Và cũng theo thế lực hậu thuẫn cho chúng, những quận ba băng đảng này nắm giữ cũng chính là những nơi mà ba tập đoàn kia "chiếm đóng"… - Hắc Vân tiếp lời.
-Bề ngoài thì ba tập đoàn kí kết hợp tác chung vốn làm ăn, nhưng bên trong thì cạnh tranh nhau rất gắt gao. Việc bộ ba này không ai chịu nhường ai quận Trung đã nói lên điều đó. – Mai Thái vừa nói vừa thao tác trên bàn phím.
-Còn ba băng đảng kia thì luôn tranh chấp nhau về địa bàn, bất kể ba tập đoàn đã ra sức ngăn cản. Tuy nhiên tao chưa hiểu, mọi mặt đều bị "bộ ba" thâu tóm thì ba đảng phái kia sẽ "thu phí" từ đâu? – Hắc Vân dựa lưng vào bộ salon êm ái, đôi mắt khẽ nhắm hờ.
-Sòng bạc, quán ăn uống, tụ điểm vui chơi, những mặt này ba tập đoàn kia không hề nhúng tay vào. Có lẽ chúng cố tình chừa lại để ba đảng phái kia có đất mà sống, chứ nếu thâu tóm toàn bộ thì chắc chắn đã không thể kí kết hợp tác với các băng đảng xã hội đen rồi. Cũng theo tao tìm hiểu được, thì hầu hết các sòng bạc lớn nhỏ đều do ba băng đảng kia đứng ra thành lập, chúng thu tiền bảo kê từ các quán ăn uống và tụ điểm vui chơi, và cả tiền từ ba tập đoàn kia rót vào nữa. Lũ chúng nó xem ra rất "cá kiếm"… - Mai Thái nhếch mép cười một cách mỉa mai.
-Còn quận Tài và Trung mày tìm hiểu được những gì rồi? – Hắc Vân nhạt giọng.
-Các quan chức thành phố, những tên anh chị trong ba băng đảng kia, hay hội đồng quản trị của ba tập đoàn đều ở quận Tài cả, tóm lại toàn tập trung các thành phần thế lực, tiền tài hoặc là "con ông cháu cha ". Các thành phần khác đều không có cửa. Khu này thì không hề chịu sự chi phối của ba tập đoàn hay các đảng phái nào cả. Quận Trung thì lại là quận "nghèo" nhất trong tám quận, tập trung đông tầng lớp bình dân, đang là mục tiêu của cả ba tập đoàn lẫn ba bang phái kia. Hơn nữa do bảy quận không hề có chỗ dung thân, nên toàn bộ các băng đảng còn lại của thành phố đều tập hợp ở đây. Có Thể nói tình hình an ninh ở quận Trung cực kì phức tạp…. Nhưng đây cũng chính là nơi tốt nhất để chúng ta "khởi đầu" – Đôi mắt Mai Thái ánh lên tia sắc lạnh.
-Một miếng mồi của hàng tá sâu bọ và mày muốn chen chân vào để dành được cả miếng mồi này? – Hắc Vân liếc nhìn gã bạn một cách hoài nghi.
-Hắc hắc…. không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Trong kinh doanh nếu mày không liều thì mãi mãi không bao giờ ngóc đầu dậy được. Hơn nữa nếu thực sự để "khởi đầu" được ở đây…. tao nghĩ đa số phải dựa vào mày.
Thấy ánh mắt đầy vẻ nham nhiểm của "cây sào bự" , Hắc Vân phần nào đoán được ý đồ của gã.
-Vậy mày đã chọn được mục tiêu chưa? – "bạch tạng" hất hàm.
-Tao đang tìm hiểu những thành phần "máu mặt" của quận Trung đây, chắc chỉ một, hai tiếng nữa là sẽ có kết quả. – Mai thái lại lướt những ngón tay trên bàn phím.
-Vậy thì mày tìm đi, tao đi ngủ chút.
Hắc Vân nhìn lên đồng hồ, lúc này đã hai giờ chiều, gã đủng đỉnh quay về phòng, nằm vật lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Hình như đối với "bạch tạng", lúc nào gã cũng ở trong tư thế sẵn sàng ngủ mọi lúc mọi nơi.
………
7 giờ tối…..
-Vân, dậy mau… Vân dậy đi…. Nhanh lên…dậy nhanh….
"Cây sào bự" giật tung chiếc chăn ấm áp mà Hắc Vân đang đắp, buộc hắn phải mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, miệng làu bàu mấy tiếng.
-Cái gì….tao vừa mới ngủ được tí mà mày….
-Qua phòng tao, tìm được mục tiêu rồi và tao cũng đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả..…. – Mai Thái sốt sắn nói.
Theo chân Mai thái, "bạch tạng" nhanh chóng bước qua phòng bên cạnh. Hai gã ngồi trước màn hình laptop, Mai Thái di chuột click vào hình ảnh một người đàn ông. Người đàn ông này độ tầm ngoài 50 gương mặt đã có vài nếp nhăn, tóc hoa râm, để hàng ria mép khá "độc", đôi mắt ti hí khiến ông ta trông rất gian xảo.
-Thằng cha nào đây? – "bạch tạng" chỉ tay vào màn hình.
-Triệu Văn Đô! – "cây sào bự" khoanh tay dựa lưng vào bộ salon nói.
-Thằng cha này tên Triệu Văn Đô! – Mai Thái nói rành rọt từng chữ.
-Đệch mịe, tao còn tưởng tao nghe nhầm chứ. Đã họ Triệu lại còn chơi thêm cái tên Văn Đô. Chắc bố mẹ thằng này tham tiền "mãn tính" quá. – Hắc Vân vừa nói vừa săm soi kĩ khuôn mặt đang hiện trên màn hình.
-Quan tâm gì tới tên của nó. Cái tao quan tâm là gia sản của nó kìa! – Mai Thái gãi gãi chiếc cằm tỏ ra khoái chí.
-Có gì đặc biệt? – Hắc Vân cụt lủn hỏi lại.
"Cây sào bự" thao tác trên bàn phím, lập tức tiểu sử của gã họ Triệu trải đầy màn hình, gã bắt đầu diễn giải.
-Ngày trước hắn là một tay anh chị khét tiếng, chuyên buôn bán và tàng trữ ma túy cùng các chất kích thích tổng hợp. Cách đây bốn năm, sau khi đã 'nhặt" đầy "túi tham" thì hắn rửa tay gác kiếm, cùng với việc chèn ép của ba tập đoàn nên gã họ Triệu này đã lui về quận Trung mở một ngân hàng chủ yếu với chức năng rửa tiền và một nhà máy sản xuất ô tô chất lượng cao. Theo những thông tin tao lấy được thì trong ngân hàng của hắn đang chứa lượng tài sản có trị giá từ 50 đến 62 triệu dola. Công ti sản xuất ô tô thì có giá trị từ 30 đến 35 triệu dola.
-Mày muốn cướp ngân hàng? – Nhìn đôi mắt sáng lên như đèn pha của gã chiến hữu thì Hắc Vân hiểu ngay.
-Cướp ngân hàng thôi sao? Ý tao là muốn lấy toàn bộ gia sản của hắn…hắc hắc… – Mai Thái vừa nói vừa cười một cách nham hiểm.
-Mày không thể bớt tham lam đi một ít được à?... vậy kế hoạch của mày là sao nói xem nào. – Hắc Vân khẽ thở dài.
Đẩy nhẹ gọng kính, Mai Thái lướt tay như một cái máy trên bàn phím, lúc này trên màn hình xuất hiện một sơ đồ cùng với rất nhiều ghi chú cụ thể. "cây sào bự" vừa click chuột vào các vùng cần phóng to vừa cất giọng hả hê.
-Tấm bản đồ này tao vừa truy cập vào kho dữ liệu ngân hàng của tên Đô để lấy ra, thực sự mà nói độ bảo mật của cái ngân hàng này làm tao quá thất vọng……. Mày nhìn vào đây……. Đây chính là căn phòng chứa toàn bộ số tài sản của ngân hàng, trong này toàn bộ đều là tiền việt và dola, có lẽ do biến động rất thất thường của giá vàng nên tên họ Triệu này không tàng trữ tí vàng nào cả, mà như vậy thì lại càng hay.
-Cái đường kẻ đen này là gì?
Hắc Vân chỉ tay vào một đường kẻ chạy dọc qua căn phòng mà Mai Thái đang đề cập.
-Hắc hắc.. đây chính là điểm mấu chốt. Đường kẻ đen đó chính là đường ống thoát nước của cả thành phố, đường ống này có chiều rộng là 7 mét, rất rộng để có thể làm bất cứ gì mình muốn. – "cây sào bự" nói đầy ẩn ý.
-Gian phòng này nằm trên một đường ống nước, như vậy việc đột nhập vào nhanh nhất chính là từ con đường này phải không?
Hắc Vân sao lại không đoán được cái chủ ý của gã chiến hữu, nếu không dùng tới con đường này chắc chắn gã đã chả đề cập tới.
-Quá chuẩn, không ngờ mày lại hiểu ý tao đến thế. – Mai Thái vỗ vai gã "bạch tạng" ra chiều đắc chí.
-Lớp đất đá tính từ đường ống lên tới sàn của gian phòng đó theo tao nghĩ đíu ít hơn 3 mét đâu, phá được nó là cả một quá trình lâu dài đấy. – "bạch tạng" tay chống cằm, đôi mắt vẫn nhìn vào sơ đồ trên màn hình laptop.
-Điều này mày không phải lo, trong thời gian trên đảo tao có được tìm hiểu qua một loại mìn "câm lặng" do tổ chức nghiên cứu chất nổ của Pháp phát minh. Tuy nó chưa được hoàn thiện nhưng qua bàn tay tao thì nó đã có thể đi vào hoạt động. Cơ chế hoạt động của nó là kết hợp giữa độ rung và loại dung dịch làm rã các nguyên tử. Mày chỉ cần gắn loại mìn này lên vị trí cần phá hủy rồi định giờ, nó sẽ tạo ra một tần số rung động trong phạm vi là 2 mét, làm cho kết nối ở khu vực đó bị xốp ra, tiếp theo sẽ là một loại dung dịch được truyền vào khiến cho chỗ chúng ta cần phá hủy từ bê tông lập tức sẽ trở thành ….cát… hắc hắc….
-Vậy kiếm đâu ra loại mìn đó? – "bạch tạng" quay qua nhìn Mai Thái.
-Tao sẽ tự chế, công thức tao đã nắm rõ, chỉ cần mất vài ngày là xong. – "cây sào bự" vẩy tay xem như đó là chuyện nhỏ nhặt không đáng để ý.
-Được rồi, vậy tiếp theo sẽ chuyển tiền ra ngoài bằng cách nào?
-Trong gian phòng này có tới bốn máy quay, cùng một hệ thống dày đặc các tia hồng ngoại có chức năng cảnh báo khi có kẻ đột nhập. Để mày có thể tiến vào thì tao sẽ phải thâm nhập tới hệ thống điều khiển điện lưới của ngân hàng và làm nó bị ngắt trong nhiều nhất là…. 15 phút. Trong thời gian này mày phải chuyển toàn bộ những gì có trong gian phòng đó ra ngoài. – Mai Thái trầm ngâm nói.
Điều này không khỏi làm cho "bạch tạng" sửng sốt.
-15 phút? Làm sao trong từng ấy thời gian tao có thể khuân toàn bộ cái "núi tiền" đó ra ngoài được? Tao đâu được đào tạo trở thành một siêu nhân?
-Tao không bảo mày phải khuân ra ngoài, tao chỉ cần mày cho hết số tài sản trong đó xuống đường ống nước.- gương mặt Mai Thái ánh lên một tia gian xảo.
-Tao chưa hiểu? – Lần này thực sự "bạch tạng" không thể hiểu gã bạn mình muốn làm gì.
-Nếu mày đẩy cái núi tiền ấy xuống đường ống thì nó sẽ bị nước của đường ống đó cuốn trôi phải không? – "cây sào bự" bự khẽ nhếch mép cười.
-Chính là như thế! – Hắc Vân gật đầu đáp lời.
-Vậy thì đó chẳng phải là một cách vận chuyển tiền nhanh nhất hay sao… hắc hắc….
-…………
-Thôi được rồi để tao nói luôn cho mày hiểu. Sau khi mày "vứt" tiền xuống đường ống thoát nước, nó sẽ bị cuốn trôi tới một địa điểm các đó 500 mét, lúc này tao sẽ dùng một xe chở nước cỡ lớn đợi sẵn ở vị trí đó. Rồi dùng máy bơm nước của xe hút toàn bộ lưu lượng nước có chứa tiền vào trong thùng chứa, một đầu bơm khác thì sẽ lại đẩy nước ra nhưng sẽ lọc lại số " tài sản" mà chúng ta vừa "nhặt" được. Như vậy thì dù tài thánh cũng không thể hiểu chúng ta đã chuyển cả một gia tài kếch xù trong 15 phút đi bằng cách nào.
-Thực sự còn có thể loại này sao? – Hắc Vân khó lòng có thể ngờ được gã bạn mình lại nghĩ ra cách chuyển tiền ghê gớm như vậy.
-Đã là kế hoạch, nếu không táo bạo thì không thể thành công.
Mai Thái gỡ chiếc kính ra đặt lên bàn, gương mặt tỏ ra tự tin một cách tuyệt đối, các kế hoạch do chính gã thảo ra thì khả năng thất bại e rằng không tới 0,001%.
………
5 ngày sau.....
Lúc 2 giờ sáng……
Trong một căn biệt thự nằm tại phía tây quận Trung, trên chiếc giường ấm áp, người đàn ông đã 53 tuổi đang ôm lấy một người đẹp chìm trong giấc ngủ. Sự tĩnh lặng của căn phòng bỗng nhiên bị phá bỏ bởi những tiếng chuông điện thoại réo liên hồi.
"Reng, reng, reng……"
Người đàn ông trung niên bực dọc tỉnh dậy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hắn quơ tay cầm lấy điện thoại nằm trên cái bàn phía đầu giường.
-Ai mà giờ này còn gọi không biết…….Alo, ai thế?
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì khiến cho gương mặt ngái ngủ của ông ta phút chốc tỉnh hẳn, không những thế còn tỏ ra rất nghiêm trọng, ngồi bật dậy khỏi giường hắn gắt lên.
-Tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó được?..........Đợi chút, tôi sẽ tới ngay…..
-Có chuyện gì vậy anh?
Người phụ nữ nằm cạnh nghe thấy có tiếng nói lớn thì tỉnh giấc, nhưng người đàn ông này chẳng thèm trả lời, thậm chí còn không nhìn lại, hắn lập tức rời khỏi giường đi thẳng vào phòng thay đồ.
…………
2 giờ 30 sáng…….
Một chiếc BMW đen bóng táp vào lề đường, đỗ trước cửa của ngân hàng Triệu Đô, trong xe một người đàn ông mặc một chiếc quần âu cùng chiếc áo sơ mi trông rất luôm thuộm, phỏng chừng hắn rất vội vã tới đây nên không kịp chỉnh lại quần áo. Người đàn ông này chính là Triệu Văn Đô, tổng giám đốc của ngân hàng trước mặt. Hắn nhanh chóng rảo bước tiến vào trong ngân hàng, hai bảo vệ đứng ở cửa khi vừa thấy mặt họ Triệu thì lập tức cúi mình, cung kính chào. Chẳng bận tâm, hắn tiếp bước tiến vào đại sảnh.
Lúc này trong sảnh có tất cả hơn 30 người, bao gồm đầy đủ các ban bệ của ngân hàng, ngoài ra còn có hơn 10 người ăn mặc như hai người bảo vệ ngoài cửa. Vừa thấy Triệu tổng tới thì đám người vội vã bước đến đón tiếp.
-Tổng giám đốc Triệu, ngài tới rồi …..
-Thật may quá….
Không đợi đám người hỏi han thêm nữa, họ Triệu liền cất giọng khẩn trương.
-Giám đốc Phạm, mọi chuyện cụ thể là sao?
Trong đám người, một người đàn ông gầy gò mặc bộ vét màu xám trông có phần tiều tụy vội vã bước gần Triệu tổng, giọng nói vạn phần lo lắng.
-Theo lời kể của nhân viên trực ban ở đây, vào lúc 1 giờ 30 ngân hàng đột ngột bị cúp điện trong khi các nhà xung quanh vẫn sáng đèn. Họ liền tới chỗ phát điện của công ti xem có trục trặc gì không nhưng chẳng có gì bất thường. Đang chuẩn bị gọi cho trạm phát thì lại có điện trở lại. Nhưng…….
Nói tới đây, giám đốc Phạm ấp úng không biết tiếp tục mở lời ra sao. Họ Triệu bực mình trợn mắt quát lên.
-Nói xem nào!
-Dạ dạ….. nhưng khi nhân viên trực ban nhìn lại màn hình hiển thị của camera trong két sắt thì….toàn bộ ….toàn bộ ….bên trong đã biến mất. – Phạm giám đốc vã mồ hôi, nói nhắt gừng từng chữ.
-Ông càng nói tôi càng không hiểu, dẫn tôi tới chỗ két sắt. – họ Triệu ra lệnh.
Tất cả những người có mặt trong đại sảnh của ngân hàng nhanh chóng đi tới nơi đặt két sắt. Cánh cửa bảo vệ dày tới nửa mét nhanh chóng được hai người bảo vệ mở ra, họ Triệu chỉ yêu cầu hắn và giám đốc Phạm vào trong còn lại thì đứng chờ ở ngoài.
Căn phòng này rộng chừng 40 mét vuông, bốn góc phòng đặt bốn chiếc camera, các thiết bị hồng ngoại thì được giăng khắp phòng. Đáng lẽ khi bước vào đây cái đập vào mắt phải là từng chồng từng chồng tiền xếp cao như núi chiếm một phần ba diện tích của gian phòng. Nhưng giờ đây căn phòng chỉ còn sót lại một lỗ hổng rộng chừng hơn 2 mét trên mặt sàn, cùng vài tờ tiền vương vãi còn sót lại.
Sắc thái đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt lão Triệu Văn Đô là kinh hoàng, sau đó được chuyển qua khó hiểu và cuối cùng là tức giận. Toàn bộ 59 triệu dola được hắn "nâng niu" cất giữ trong cái két sắt này đã phút chốc bay biến đi đâu, thử hỏi bỗng dưng mất một số gia tài "to tướng" như vậy liệu có ai bình tĩnh được? Không kìm nén nổi sự kinh hãi cùng tức giận, họ Triệu gào lên như bị chọc tiết.
-Tiền của tao….. tiền của tao đâu hết cả rồi…. mày nói xem… tiền của tao đâu…
Họ Triệu đánh ánh mắt căm thù nhìn về phía Phạm giám đốc, khiến ông ta sợ hãi đến nỗi xanh xám mặt mày không nói lên được lời nào.
-Mấy con chó trông cái két sắt này đâu… vào hết đây cho tao.
Vừa nghe thấy tiếng Triệu tổng hét lớn thì bốn gã nhân viên bảo vệ đang đứng ở ngoài vội lóng ngóng chạy vào. Tên đầu tiên bước vào lập tức bị ăn một cái tát nổ đom đóm mắt.
"Chát"
Nhìn bốn tên bảo vệ đứng trước mặt, họ Triệu điên tiết rít lên.
-Tao nuôi chúng mày, giả lương cho chúng mày để chúng mày làm ăn thế này đây hả?
Nói rồi lão lại thẳng tay tát vào mặt tên kế tiếp. Đám bảo vệ rối rít biện minh.
-Triệu tổng, chúng tôi thực sự không hề rời khỏi đây nửa bước….
-Ngay cả lúc mất điện chúng tôi vẫn nhất mực đứng ở đây…..
-Trong suốt thời gian chúng tôi đứng đây tuyệt đối không có ai bén mảng tới….
Không để cho mấy gã bảo vệ thanh minh, lão họ Triệu chỉ tay vào cái lỗ to tướng trên mặt sàn mà hét lên.
-Thế cái mịe gì kia? Mả bố chúng mày chắc!
Thấy cái lỗ nằm giữa sàn nhà thì bốn tên bảo vệ không khỏi thất kinh nhìn nhau, chẳng biết giải thích thế nào. Triệu Văn Đô tiếp tục nạt nộ.
-Để tạo ra cái lỗ lớn như vậy chắc chắn lũ cướp đó phải đặt một khối thuốc nổ không nhỏ, và phải gây ra những tiếng nổ rất "chói tai". Vậy mà lũ chúng mày không hề mảy may hay biết sao? Chẳng lẽ tao mướn phải toàn bọn điếc?
-Triệu tổng, ngài phải tin chúng tôi…. Thực sự trong thời gian canh giữ trước cửa két sắt, chúng tôi không hề nghe thấy bất kì tiếng động gì từ bên trong….. thực sự là….
"Bụp"
Lão họ Triệu "thẳng chân" mà đạp một phát giữa bụng tên đang mở miệng, khiến hắn ngã ngửa ra đất, mặt nhăn nhó ôm bụng.
-Tin cái con mịe chúng mày! Mày nghĩ tao ngu đến vậy chắc…..tao không cần biết…chúng mày phải tìm mọi cách lấy lại toàn bộ số tiền cho tao. Không thì tao cho chúng mày cùng gia đình tụi bay xuống lỗ hết…. – Lão họ Triệu rít lên chỉ mặt từng người.
Mất đi số gia sản quá lớn, khiến lão không biết trút giận vào đâu, đồng thời lí trí cũng bị lu mờ không còn tỉnh táo mà xem xét vấn đề. Số tài sản này là gần như toàn bộ những gì lão "dành dụm" được trong cuộc đời buôn bán "hàng cấm" của mình, những tưởng sau khi rửa tay gác kiếm có thể âm thầm mà hưởng thụ thành quả "lao động" trong mấy chục năm qua. Nào có ngờ đâu cơ sự ngày hôm nay khiến Triệu Văn Đô lơ mơ nghĩ tới bốn chữ, "ác giả ác báo".
Còn đang điên cuồng gào thét thì từ ngoài một tên bảo vệ hớt hải chạy vào, vội vã báo cáo:
-Triệu tổng, chẳng hiểu sao đám kí giả từ đâu ùn ùn kéo tới, muốn xác minh xem có phải ngân hàng chúng ta vừa bị đánh cướp không……
-Cái gì……
Lão Triệu trợn mắt hết nhìn tên bảo vệ vừa báo cáo sự tình rồi lại quay qua nhìn Phạm giám đốc. Thấy ánh mắt của Triệu Tổng nhìn mình, họ Phạm vội giải thích ngay.
-Chuyện này tôi tuyệt đối giữ kín…. chưa hề gọi cho cảnh sát hay đám báo chí……
Lão Triệu cũng hiệu Phạm giám đốc là người nhát gan, nhất nhất nghe lệnh mình. Nếu chưa có lệnh của Hắn chắc chắn họ Phạm kia sẽ không bao giờ để lộ chuyện này. Suy nghĩ hồi lâu, họ Triệu gằn giọng.
-Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, phải trấn an dư luận bảo rằng không hề có chuyện chúng ta bị đánh cướp.
………
7 giờ sáng……
Hai gã thanh niên đang đủng đỉnh ngồi ăn tại khách sạn Cao Việt, một gã vận một bộ vét đen, còn một gã thì mặc áo phông xám và quần bò. Phòng ăn lúc này chỉ có lác đác vài người, hai gã thanh niên thì ngồi trong một góc phòng bàn tán to nhỏ.
-Lão họ Triệu đó chắc chắn sẽ phủ nhận toàn bộ thông tin về việc ngân hàng của lão bị đánh cắp. – Vừa nói Mai Thái vừa bỏ một miếng thị bò vào trong miệng.
-Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ đặt ra nghi vấn, những ai gửi tiền vào đó sẽ không khỏi lo lắng mà rút tiền khỏi ngân hàng. – Hắc Vân chậm rãi đưa thìa súp lên miệng.
-Để lấy lại lòng tin của dư luận, và dấu diếm việc ngân hàng giờ chỉ còn cái "xác" thì hắn sẽ phải đưa công ti ô tô ra mà làm vật thế chấp, sau đó sẽ lấy tiền trả lại cho khách hàng. – Mai Thái tỏ ra đắc chí mỉm cười.
-Mày nghĩ hắn sẽ thật sự làm vậy chứ? – "bạch tạng" vẫn có chút hoài nghi.
-Nếu để chuyện bị đánh cướp vỡ lở ra mày nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào? Tất cả đám người gửi tiền vào ngân hàng đó sẽ ồ ạt rút vốn, thử hỏi lão họ Triệu đó sẽ lấy tiền đâu ra mà trả. Đây lại là ngân hàng tư nhân không có sự bảo trợ của nhà nước, và điều tất yếu của sự vụ này là ngân hàng đó phải tuyên bố phá sản. Lão lại là tổng giám đốc đồng sáng lập ngân hàng, vì thế tất cả tài sản của lão ta sẽ bị tịch biên để mà trả lại cho những người đã "trót dại" gửi tiền vào ngân hàng "xấu số", như vậy họ Triệu sẽ phút chốc mà trắng tay. Nhưng giờ lão ta thế chấp công ti ô tô, dùng một phần trả cho đám người tới đòi rút để trấn an, nhằm kéo dài thời gian rồi âm thầm cầm số tiền còn lại chuồn đi "đâu đó". Chẳng phải là sẽ gỡ gạc lại đôi chút sao…hắc hắc…. tuy rằng rất xót xa với gia sản đã mất, nhưng với tính cách "cáo già" của lão thì thà mất nhiều chứ sẽ nhất quyết không chịu mất hết đâu. – "cây sào bự" bự lại đưa tay xoa xoa cái cằm.
-Còn tiền thì lão mới có thể gây dựng lại từ đầu, họ Triệu này quả nhiên có tính cách của một gian thương. Xem ra tao lại phải theo dõi nhất cử nhất động của lão rồi. – Hắc Vân ngao ngán, rồi lại đưa một thìa súp lên miệng.
-Vì tương lai chúng ta, kệ cha tương lai của lão…. Hắc hắc…. – Mai Thái không khỏi cười lên vài tiếng thống khoái.
………
Một tuần sau………
Tin tức ngân hàng Triệu Đô bị đánh cướp liên tục xuất hiện trên các mặt báo từ "Tiền Phong" cho tới 'An ninh thủ đô", khiến cho người dân thành phố không khỏi bàng hoàng. Nên nhớ từ năm năm trở lại đây không hề có một vụ cướp ngân hàng nào xảy ra trên địa bàn thành phố. Nhưng phía ngân hàng, và người đại diện là ông Triệu Văn Đô, tổng giám đốc ngân hàng thì lên tiếng phủ nhận mọi thông tin. Nói rằng đây hoàn toàn là điều bịa đặt từ các đối thủ cạnh tranh nhằm hạ thấp uy tín của ngân hàng, ông còn nhấn mạnh rằng ngân hàng vẫn hoạt động bình thường và bất kì ai cũng có thể đến rút tiền nếu cảm thấy không an tâm…..
Trên một con đường nhỏ dẫn tới sân bay, một chiếc BMW đen bóng đang phóng đi với tốc độ 60 km/giờ. Cách đây ba năm liên tập đoàn K&K là Sài Chính, Thần Châu và YaKi đã chung tay xây dựng một con đường quốc lộ khác cũng dẫn tới sân bay, nhằm nâng cao cơ sở hạ tầng cũng như hình ảnh của thành phố. Chính vì thế con đường nhỏ dẫn tới sân bay giờ đây đã bị lãng quên, theo thời gian nó cũng đã xuống cấp nghiêm trọng, ổ "voi" ổ "gà" mọc khắp nơi, trên con đường này giờ đây chỉ có duy nhất một chiếc xe. Thiết nghĩ một chiếc xe đẹp đẽ và sang trọng như vậy sao lại phải chui vào con đường nhỏ này? Đơn giản vì chủ nhân của chiếc xe càng muốn ít người thấy mình càng tốt, và con đường này chính là lối đi "an toàn" nhất đưa chủ nhân của chiếc xe tới sân bay mà không bị ai phát hiện.
Trong xe, ngồi phía trên là hai người thanh niên to lớn mặc nguyên một bộ đồ đen, đeo cặp kính đen, phỏng chừng hai người này chính là vệ sĩ của người đàn ông ngồi phía sau. Một người đàn ông có gương mặt mệt mỏi, tóc giờ đây đã bạc gần hết, ông ta mặc một bộ vét màu ghi trông khá sang trọng. Người đàn ông này dù thần sắc không còn như trước nhưng nhìn thoáng qua ai cũng có thể nhận ra đó là Triệu Văn Đô, một triệu phú của thành phố Long Thành.
Đôi mắt nhìn ra ngoài, hướng về các công trình bỏ hoang nằm hai bên đường, lão họ Triệu không khỏi đau xót như đứt từng khúc ruột khi nghĩ tới đống tài sản của mình "vỗ cánh bay đi" mà không có lấy một lý do. " Mất toàn bộ 59 triệu, thêm vào đó lại phải thế chấp công ti ô tô mà lấy ra 10 triệu trả lại cho đám người tới rút tiền khỏi ngân hàng. Giờ trong tay chỉ còn 15 triệu, khốn nạn…. bọn chó chết nào lại ngông cuồng như vậy chứ…… Sau khi tao ổn định lại nhất định sẽ phải tìm cho bằng được bọn nào dám….."
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, chiếc xe chở họ Triệu đột ngột phanh gấp khiến lão lao người về phía trước. Đã đang bực thì chớ, đám vệ sĩ chó má này lại lái xe đíu ra gì khiến họ Triệu không khỏi điên tiết.
-Lũ chó chúng mày lái xe chở người hay chở lợn thế hả? Không lái cẩn thận chút được sao…..
Toan xổ thêm một tràng nữa thì một tên vệ sĩ quay xuống vội vã thanh minh.
-Triệu tổng, đằng trước có một chiếc xe đang chắn ngang đường, nên chúng tôi……
-Chắn ngang đường? lại chuyện quái quỷ gì đây hả?
Trên con đường nhỏ, lúc này xuất hiện thêm một chiếc xe Toyota caldina màu trắng đang xoay ngang chắn giữa lối đi, con đường này khá hẹp nên chiếc BMW bắt buộc phải dừng lại chứ không thể nào lách qua. Đứng dựa vào cửa xe là một người thanh niên cao chừng hơn 1 mét 7, có nước da trắng hồng, ăn mặc rất đơn giản : áo phông dài tay màu nâu, quần bò đen và đôi giầy converse. Người thanh niên thủy chung chỉ khoanh tay nhìn chiếc xe vừa dừng trước mặt mình.
Trước sự hối thúc của lão Triệu, hai tên vệ sĩ nhanh chóng bước ra khỏi xe, lớn giọng nói.
-Anh kia, không biết đây là đường đi sao mà xoay ngang xe ra như vậy? Mau cho xe tránh qua một bên.
Người thanh niên lúc này mới rời lưng khỏi chiếc xe của mình, đứng thẳng dậy chậm rãi bước tới, nhạt giọng đáp.
-Tôi đang đợi ở đây để tiễn một người, phải để xe thế này nếu không sợ người ta đi mất thì phiền phức lắm.
Tên vệ sĩ thứ hai bực dọc gắt lên.
-Tránh ra cho chúng tao đi rồi mày muốn đợi ai thì đợi.
Người thanh niên mỉm cười bình thản nói.
-Người tôi muốn gặp tới rồi thì còn tránh đi đâu nữa?
“Đoàng, đoàng”
Còn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của gã thanh niên trước mặt, thì hai viên đạn lạnh lẽo đã găm thẳng vào giữa chân mày hai tên vệ sĩ vắn số khiến chúng ngã xuống chết ngay tại chỗ. Rút súng với tốc độ kinh hồn, rồi liên tiếp bắn ra hai phát đạn mà trúng giữa trán hai tên vệ sĩ không sai một li, có thể nói khả năng dùng súng của người này đã tiến vào cảnh giới tối thượng.
Ngồi trong xe thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng vang lên, khiến lão Triệu giật bắn người, mặt mày tái mét. Còn chưa biết đầu đuôi thế nào thì cánh cửa xe đã bật mở, đứng trước mặt họ Triệu là người thanh niên đang cầm trong tay một khẩu súng có màu sáng bạc. Đang trốn chạy, giờ lại nhìn thấy súng, Triệu Văn Đô sợ hãi co rúm người lùi sát người về phía cửa xe bên kia.
-Ngươi muốn gì….nếu…nếu muốn tiền…thì ta có thể cho ngươi rất nhiều……chỉ cần ngươi không giết ta… ta sẽ cho ngươi thật nhiều…. thật nhiều tiền….. – Họ Triệu sợ đến nỗi líu cả lưỡi.
Hơi cúi đầu nhìn vào trong xe, ngắm rõ khuôn mặt trắng dã cắt không còn giọt máu của lão già họ Triệu, người thanh niên chỉ mỉm cười, giọng nói rất nhỏ nhẹ tưởng như không hề có chút sát ý nào.
-Tiền thì chắc chắn tôi sẽ lấy, nhưng người thì tôi cũng không thể tha.
………
Lấy toàn bộ số tiền nằm sau cốp xe, người thanh niên nhanh chóng chuyển hết lên chiếc Toyota caldina màu trắng sữa của mình. Xong xuôi chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại trên con đường vắng vẻ chiếc BMW màu đen cùng ba xác người. Phải đến hơn một ngày sau thi thể của ba người này mới được những người dân vô tình đi qua phát hiện được.
Nhiều ngày sau đó trên tất cả các mặt báo ở trang nhất đều đưa tin về Triệu Văn Đô, chính quyền của thành phố lúc này mới thực sự bắt tay để điều tra. Nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt, từ chuyện ngân hàng bị đột nhập cho tới cái chết của họ Triệu đều không có bất kì đầu mối nào, cũng như không hề tìm được một nghi can thỏa đáng. Cuối cùng phía cảnh sát cũng chỉ có thể lơ mơ kết luận nhóm người cướp ngân hàng và những kẻ giết Triệu Văn Đô có thể cùng một hội, nhưng hung thủ đích xác là ai thì phía nhà chức trách thực sự “bó tay”. Về phía người dân thì được phen thi nhau tưởng tượng, rồi thổi phồng sự vụ, nào là do năm xưa lão họ Triệu đã cướp một lô hàng của một trùm ma túy nên mới có thể giàu có như vậy, giờ đây tay trùm đó quay lại để trả thù. Rồi thì lão họ Triệu thực ra cố tình sắp đặt ngân hàng của mình bị cướp nhưng trên thực tế lại âm thầm chuyển số tiền đó ra nước ngoài, còn cái chết của lão cũng là giả. Còn có những lí do đơn giản và gọn nhẹ hơn nữa: “Tay Triệu Văn Đô đó bị… thánh vật chết…..”. Không chỉ được sự quan tâm từ chính quyền và người dân, ngay cả “ba bang” cùng “ba đoàn” cũng rất chú trọng tới sự kiện này, lão họ Triệu tuy không phải là gương mặt tiếng tăm gì lắm trong thành phố, nhưng lịch sử buôn bán “hàng trắng” của lão thì hầu như ai cũng rõ, dám động tới lão Triệu này thì đối phương cũng không phải đơn giản. Giờ gia sản của lão bỗng không cánh mà bay, rồi sau đó chưa đến nửa tháng thì họ Triệu lại bị thủ tiêu, những điều này làm cho ba bang phái, cùng ba tập đoàn kia không khỏi nghi ngờ trong lòng quận Trung đang có sự biến động to lớn.
Sau cái chết của họ Triệu, ngân hàng Triệu Đô cũng theo đó mà phá sản, công ti ô tô trước đó được lão đưa ra thế chấp bây giờ được đem đi đấu giá để đền bù thiệt hại cho những ai đã “vô tình” gửi tiền vào ngân hàng của họ Triệu.
Tại một gian phòng khá rộng rãi, giữa phòng được xếp rất nhiều ghế nhưng cũng chỉ có tầm hơn mười người ngồi đây, phía trên cách các dẫy ghế một đoạn là một chiếc bàn gỗ, ngồi sau chiếc bàn này là một người đàn ông tầm 60 tuổi để hàng ria mép bạc trắng. Khi thấy không còn ai tới nữa thì người đàn ông ngồi sau chiếc bàn mới cầm lấy cây búa gỗ gõ gõ lên bàn.
“Cạch, cạch”
-Buổi đấu giá công ti ô tô Triệu Vạn bắt đầu! Giá khởi điểm là 13 triệu dola. – người đàn ông ôn tồn cất giọng.
Ngay lập tức một cánh tay giơ lên đề xuất giá.
-14 triệu.
-15! – một cánh tay khác giơ lên.
-19! – một người phụ nữ lên tiếng.
-20!
-23!
-35 Triệu!
Một người thanh niên độ tầm 26 tuổi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, gương mặt khá đẹp trai, ăn mặc rất bảnh bao, đang choàng tay ôm người con gái ngồi cạnh. Người thanh niên này đang cảm thấy rất đắc chí trước những ánh mắt đổ dồn vào mình, hắn thầm nghĩ : “ 35 triệu, thử hỏi còn ai có thể tranh giành với mình.. he he…”.
Giá trị thực của công ti Triệu Vạn tính ra chỉ dừng lại ở mức 30 triệu dola, nhưng tên thanh niên này hét giá lên tới 35 triệu, quả thực những kẻ bước vào đây đều không nghĩ giá bị đẩy lên cao như vậy, nên chỉ biết lắc đầu tiếc rẻ.
-Còn ai ra giá cao hơn không? – người đàn ông chủ trì buổi đấu giá cất giọng.
Vẫn không hề thấy có ai phát giá cao hơn, ông ta bèn gõ chiếc búa gỗ xuống bàn một cái.
-35 triệu dola lần một……………35 triệu dola lần….
Chưa nói hết câu thì từ phía dưới một giọng nói vang lên, khiến cho tên thanh niên bảnh bao đang an nhàn sàm sỡ cô gái bên cạnh phải dựng đứng người, đảo mắt nhìn về phía kẻ vừa phát giá. Ngay cả những người khác cũng phải ngoái nhìn lại xem ai có thể vung tay “cao chót vót” đến vậy.
-50 triệu!
Ngồi phía cuối hàng ghế là hai gã thanh niên, một người vận một bộ vét trắng, dáng người cao lớn, để tóc kiểu đuôi ngựa, đeo cặp kính trắng trông vạn phần anh tuấn, một cái nhìn của người này chỉ e sẽ có hàng tá các cô gái chết mê chết mệt. Người con gái ngồi cạnh tên thanh niên bảnh bao nhìn thấy người thanh niên vận đồ trắng thì trong lòng thầm xao động, đôi mắt cứ dán chặt vào không chịu dời đi. Còn gã ngồi cạnh trông nhỏ con hơn một chút, ăn mặc rất đơn giản: áo phông ngắn tay và quần bò, với nước da trắng nên trông gã có phần yếu ớt, gương mặt cũng thuộc diện bắt mắt.
-Hai vị ngồi cuối kia vừa phát giá ……50 triệu phải không? – giọng nói của người chủ trì có phần khó tin.
-Không sai! – Mai Thái cất giọng trầm ổn.
-Có ai đề giá cao hơn 50 triệu dola không?..........50 triệu lần một………50 triệu lần hai………
Người đàn ông chủ trì buổi đấu giá gõ mạnh xuống bàn ba cái rồi cất giọng hoan hỉ.
-Chúc mừng hai vị đã giành được công ti Triệu Vạn.
………
Sau khi làm xong thủ tục để nhận công ti, hai gã thanh niên nhanh chóng bỏ đi chẳng biết rằng có một ánh mắt căm hận từ tên thanh niên bảnh bao đang nhìn theo. “ Hai thằng này từ cái xó nào chui ra vậy?” – hắn rủa thầm hai kẻ vừa khuất dạng.
Rời khỏi toàn nhà diễn ra buổi đấu giá, hai gã nhanh chóng ngồi lên chiếc xe Toyota caldina trở về khách sạn Cao Việt. Vừa lái xe Mai Thái vừa phấn khích đề xuất.
-Mày nghĩ tao đổi lại tên công ti đó thành Phú Thành nghe được không?
Hắc Vân nhìn dòng xe cộ đang lướt qua nhạt giọng đáp, gã tỏ ra không mấy quan tâm tới chuyện này.
-Tao thấy chả có ý nghĩ gì cả?
-Sao lại không? Phú là tài phú, thành là thành đạt, không những thế nếu đọc lái đi thì nó có nghĩ là “thánh phù”… hắc hắc….. vừa phát tài vừa thành đạt, lại còn được thánh phù, xem ra muốn nghèo cũng khó lắm…hắc hắc…. – cây sào bự không khỏi khâm phục ý tưởng của mình mà cười lên mấy tiếng.
Quay qua nhìn gã chiến hữu, Mai Thái tỏ ra hơi bực mình.
-Làm gì mà mấy ngày nay mày cứ xị cái mặt ra thế, cần tao cho mấy viên thuốc xổ không? – cây sào bự châm chọc.
Hắc Vân không để ý tới lời trêu đùa của Mai Thái, trong đầu gã giờ đây lại nhớ tới lúc bản thân nhấc tay lên giết ba mạng người như không. Hắc Vân đã từng hứa với một “ai đó” rằng sẽ không bao giờ giết người,nhưng gã chẳng thể nào giữ được lời hứa. Không hiểu sao cứ nghĩ tới chuyện vừa phá bỏ lời hứa mà giết người, trong lòng gã không khỏi day dứt, hình bóng người đó cứ hiển hiện trong đầu khiến gã có cảm giác tội lỗi. Mặc dù với tiểu sử của lão già họ “Triệu” thì hắn chết là đáng kiếp, nhưng chuyện đó không làm lu mờ đi một điều, đó là gã vẫn tiếp tục không giữ chữ tín, tiếp tục phụ lòng tin của “ai đó” đặt vào gã. Nghĩ tới đây, bất giác “bạch tạng” cất giọng buồn bã.
-Tao muốn nghỉ ngơi một thời gian……
-Nghỉ? – Tuy đang lái xe nhưng Mai Thái vẫn phải quay qua nhìn gã bạn thân ngồi bên cạnh.
-Ừ, có lẽ tao muốn nghỉ ngơi. – Hắc Vân khẳng định.
-Chẳng phải chúng ta vẫn đang nghỉ ngơi sao? – Mai Thái cau mày, giọng nói tỏ ra không hiểu.
-Tao muốn nghỉ ngơi một cách thực sự, không tranh giành, không giết người, không quyền lực….. tìm một công việc đơn giản, sống một cách bình dị nhưng yên tĩnh và vui vẻ……
Thấy thằng bạn thay đổi tính cách một cách bất ngờ, khiến Mai Thái nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng một lúc sau, khi đã ngẫm lại những lời vừa nghe được thì Mai Thái cũng biết, việc bảo “bạch tạng” đi thủ tiêu lão già họ Triệu xem ra đã động tới một kí ức khó quên của cả hai gã, chỉ có điều Mai Thái không có tình cảm sâu đậm với “người đó”, nên gã cũng không canh cánh trong lòng như Hắc Vân.
-Không sao cả, giờ đã có vốn trong tay cùng công ti ô tô kia, với cái đầu “thiên tài” của tao, việc xoay sở một mình chắc chắn không có vấn đề gì…… Tao sẽ mua cho mày một căn nhà ở quận Trung, mày có thể tới đó sống một thời gian, bao giờ lấy lại tinh thần thì tao với mày lại tung hoành. Việc tiền nong thì mày không phải lo, nếu thiếu gì cứ ới tao một tiếng là được…. – Tuy hơi buồn nhưng Mai Thái vẫn tỏ ra như không có gì to tát.
-Cứ vậy đi. – Hắc Vân trầm ngâm cất giọng.
Chiếc Toyota caldina rẽ trái, rời khỏi trục đường chính để tiến vào một con đường nhỏ hơn dẫn tới khách sạn Cao Việt.