Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Uyên vương phủ.
Đã vào đêm, trong đại điện bài trí vài lò lửa thật lớn, ánh lửa trong đó ấm áp mà bừng bừng, chiếu toàn bộ điện phủ sáng như ban ngày.
“A…” Dưới thân là khuôn mặt lạnh lẽo, Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn nơi cánh tay phải đã gãy, muốn dùng tay trái còn lại di chuyển thân người, nhưng thật sự phí công. Da thịt bóng bẩy của nàng trên mặt đất lạnh lẽo bị độ ấm kích thích phát đau, mái tóc dài tán loạn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt.
Chợt một đôi màu giày đen vân rồng xuất hiện trước mắt.
Lạc Cơ Nhi chậm rãi run run rẩy đứng lên, theo bản năng cắn môi dưới, muốn lui ra phía sau, nhưng nam tử kia từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay ma lực mang theo tà mị từ mặt của nàng trượt xuống, kéo lấy mái tóc dài của nàng, đưa tới chóp mũi khẽ ngửi.
Mặc Uyên cảm nhận cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay, cặp mắt thâm sâu che giấu hết thảy cảm xúc.
“Gặp được hoàng huynh rồi sao?” Câu hỏi nhẹ như cánh ve, lượn lờ vài vòng trên không trung, chui vào tai nàng.
Chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của nàng, cặp mắt Mặc Uyên trầm xuống, tay đột nhiên dùng sức, vừa lòng khi nghe được nàng kêu đau một tiếng. Bị kéo đau da đầu khiến Lạc Cơ Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, cặp mắt thống khổ chăm chú nhìn về phía hắn.
Bên môi hiện lên một tia cười yếu ớt, Mặc Uyên chậm rãi nâng tay phải đã bị bẻ gẫy của nàng, ngón tay thon dài ấm áp dò xét tiến vào lòng bàn tay lạnh lẽo run run của nàng làm lòng bàn tay như bị một tia nóng cháy chui vào, “Móng vuốt tiểu nô nhi của ta quả nhiên lợi hại, bắt đầu biết thị uy ta.” Mặc Uyên thâm thúy nói xong, ngón tay nhẹ nhàng đè lại cổ tay đã xanh tím của nàng, ác ý chậm rãi dùng lực, “Nói cho ta biết là ai cho ngươi mượn lá gan, là hoàng huynh sao?”
“A ——!” Lạc Cơ Nhi đau đớn kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân mình mỏng manh ngã sấp dưới đất không ngừng run rẩy.
“Đừng chạm vào ta nữa, xin ngươi, đừng đụng…” Nàng thất thanh cầu xin, cơn đau kia như xé rách dọc theo cánh tay lan tràn khắp tứ chi xương cốt, nàng không chịu nổi.
Trong lòng Mặc Uyên chợt đau, cặp mắt trở nên thâm trầm, nhìn nàng đau đến ngã sấp xuống đất, nửa thân lưng trần, thân áo mỏng bao phủ bị xé rách, lộ ra làn da trắng trẻo.
Cúi người, ngón tay hắn vén mái tóc đen lòa xòa trên lưng nàng ra, nhanh chóng hôn lên da thịt căng mịn kia.
“Đừng…” Lưng vô cùng mẫn cảm làm Lạc Cơ Nhi rên nhẹ, hắn như ác ma cúi người xuống liếm con mồi của hắn, hết sức dụ hoặc.
“Hắn đụng chạm ngươi, có phải không?” Hô hấp nóng bỏng dường như có thể tổn thương da thịt nàng, hắn kìm nén hỏi.
Lạc Cơ Nhi cực lực bỏ qua rung động toàn thân, cắn môi dưới chật vật lắc đầu: “Không có… Hắn không có…”
“Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?!” Tiếng gầm nhẹ thô bạo đột nhiên nổ vang bên tai!
Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy lưng bị ép chặt, cả người bị xoay lại, nàng đau đớn ‘ưm’ một tiếng, nhìn mặt hắn nổi giận, chỉ cách chính mình nửa tấc.
Trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang, Lạc Cơ Nhi muốn rơi lệ, nhưng liều mạng nhịn xuống, run run thấp giọng nói: “Uyên Vương điện hạ, ngươi không thấy thực buồn cười sao? Trong mắt ngươi, ta chỉ là một nô tỳ hạ lưu, ngay cả mạng của ta, ngươi cũng có thể tùy ý lãng phí, cần gì phải để ý người khác làm gì với ta?” Nước mắt rơi xuống, từng giọt đọng lại trên mu bàn tay hắn, nàng yếu ớt cố cười, nụ cười ẩn giấu nỗi thống khổ, cả người run run, “Ngươi yêu Uyển phi không phải sao, ngươi hận hoàng huynh ngươi không phải sao, vậy vì sao không đi tranh đoạt, vì sao không phản kháng? ! Tra tấn ta như vậy ngươi thấy vui vẻ sao?”
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Cặp mắt Mặc Uyên trở nên lạnh lùng vô cùng, lời nói mạnh mẽ của nàng làm hắn nhói đau, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia rơi lệ, trong lòng chấn động mạnh.
Tra tấn nàng, hắn sẽ vui vẻ sao?
—— Không!
Trong lòng hắn không có nửa phần vui thích, ngược lại giống như đau đớn đến cháy rụi thân thể.
Chỉ thấy nàng khóc, đau đớn vùng vẫy đến cả người run rẩy không còn sức lực trong lòng hắn, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại của thân thể nàng, nàng không hề lạnh lùng, không hề kháng cự, nàng cố gắng nắm chặt quần áo hắn, yếu ớt gần như chạm mạnh sẽ vỡ nát.
Nàng như vậy làm cho hắn phát cuồng, làm cho hắn từ ban đầu muốn đem nàng yêu thương trở thành hung hăng chà đạp. Dường như tất cả mọi kìm nén cùng không cam lòng từ trước đến nay, chỉ có dưới thân thể mềm mại mị hoặc kia mới có thể tiếp nhận. Hắn muốn hôn nàng, nhìn nàng bởi vì không thở nổi mà hai gò má ửng hồng, trong lòng hắn bị nàng châm lên một ngọn lửa, cháy đến muốn nổi điên.
—— Đó là lý do hắn nhịn không được thô bạo với nàng, liều mạng muốn phá hủy mặt ngoài kiên cường cùng lạnh lùng của nàng!
—— Đó là lý do hắn hung hăng xé bỏ long bào, hắn không chấp nhận người khác chạm vào nàng, cho dù là một sợi tóc, trong lòng hắn cũng kêu gào tham lam muốn giữ lấy nàng, muốn bao phủ lấy nàng!
Đó là lý do
—— Chết tiệt!
Mặc Uyên bỗng nhiên thấp giọng mắng một tiếng, hắn không ngờ lại vì lời nàng nói khi nãy mà hoảng thần trí, trong lòng hắn tự nhiên nổi lên ôn nhu đã lâu không có, đó là ôn nhu từng chỉ vì Uyển nhi mà sinh ra. Không! Chết tiệt… Mặc Uyên, chớ quên nàng chính là nô nhi làm ấm giường của ngươi mà thôi!
Cố gắng chế trụ người nàng, Mặc Uyên bởi vì nhất thời không khống chế được cơn giận dữ: “Ngươi sẽ vì sự mồm miệng của ngươi mà trả giá đắt!”
Lạc Cơ Nhi giật mình, nước mắt ràn rụa, hàng mi hơi rung động, ủy khuất mà quật cường nhìn hắn.
Sự mềm lòng lại lần nữa kéo tới, Mặc Uyên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt như ngọn lửa nhìn người mỏng manh xinh đẹp trên mặt đất, trầm giọng nói: “Người tới!!!”
Trong đại điện u ám, chi nha một tiếng, cửa mở ra.
Phong Dực đi tới, liếc mắt liền thấy nữ tử nửa thân trần trên mặt đất kia, vẻ mặt thoáng giật mình.
“Đưa nàng tới địa lao, trong vòng năm ngày, không cho phép nàng ăn bất cứ đồ ăn gì!” Giọng nói u ám lạnh lùng khiếp người toát lên lan tràn toàn bộ đại điện!
Trong lòng Lạc Cơ Nhi chấn động!
Phong Dực hơi nhíu mày chần chờ nói: “Vương gia…”
Lúc vừa trở về hắn liền thấy nữ tử này, nàng bị trọng thương, áo quần rách rưới, ngây người rất lâu trong đại điện âm u lạnh lẽo này.
Hít sâu một hơi, Phong Dực thản nhiên mở miệng: “Vương gia, vị cô nương này thân mình bạc nhược, ta nghĩ nàng sống không qua nổi năm ngày.”
Bên môi ẩn hiện một tia châm biếm, ngay sau đó nhanh chóng mất đi, trên khuôn mặt tuấn lãng của Mặc Uyên hiện lên vài phần lo lắng. “À.” Hắn lạnh lùng đáp.
À?!
Mày Phong Dực lại nhấc lên, “Vương gia.”
“Nói thêm một chữ nữa, bổn vương đặc biệt cho phép ngươi đi cùng nàng làm bạn.” Thanh âm vang lên uy nghiêm mà khiếp người, Mặc Uyên lạnh lùng ngắt lời hắn.
Trong không khí phảng phất có kim châm hạ xuống, Phong Dực đứng yên thật lâu, thấy cơn sóng lớn trong lòng dâng lên lúc nãy kia đã hạ xuống, “Vâng.”
Một cơn hoảng sợ chậm rãi hiện lên trong lòng Lạc Cơ Nhi, nàng nâng cặp mắt ướt lệ, kinh ngạc nhìn về phía nam tử tuấn mỹ lãnh khốc trong đại điện kia.
Mặc Uyên nghiêng mặt đi, đón nhận ánh mắt khiến tim hắn đập nhanh kia.
“Để cho chúng ta thử một lần, xem ngươi có thể chống đỡ quá năm ngày hay không.” Hắn cúi người, gương mặt tuấn lãng tỏa ra ánh lửa chói mắt vô cùng, “Cố gắng chấp nhận, nô nhi.”
Hắn thấy cặp mắt sợ hãi của nàng, nhìn thấy nàng bởi vì tuyệt vọng mà môi trở nên tái nhợt!
Thì ra là như vậy, Lạc Cơ Nhi, không ai có thể lại đi vào trong lòng ta, bao gồm ngươi!
Tàn nhẫn đè nén sự thương tiếc không đành lòng trong tim xuống, hắn cưỡng chế chính mình không được liếc nhìn nàng một lần nữa, nổi giận phẩy tay áo bỏ đi!
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Địa lao ẩm ướt, ánh sáng âm u.
Mặt không chút biểu tình, gia phó canh cửa ngục âm trầm, hơi thở rét lạnh đập vào mặt nàng, xiềng xích nặng nề rầm rầm vang lên.
“Được rồi, vào đi!”
Phía sau lưng vô tình đẩy, Lạc Cơ Nhi lảo đảo ngã vào trong ngục. Ánh sáng u ám chiếu xuống thân mình đơn bạc của nàng, mái tóc đen rũ xuống đến thắt lưng áo tù nhân màu xanh, che phủ toàn bộ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mà suy nhược.
Dưới chân vốn đã vô lực, bị đẩy như vậy, cả người nàng ngã ngồi trên một đống cỏ khô!
Nàng ưm một tiếng, quanh thân đau nhức, hơn nữa cổ tay đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, nỗi đau hóa thành nước mắt, làm hốc mắt của nàng ướt sũng, chưa hề khô cạn.
Phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân thong thả, một thân ảnh bao phủ nàng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi kinh hãi, nhìn đoản giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt, cặp mắt nheo lại nhợt nhạt sợ hãi nhìn phía người tới ——
Hơi thở lạnh như băng, ngũ quan tuấn lãng, tầm mắt Phong Dực không có độ ấm chăm chú nhìn nàng vô cùng thê thảm, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng.
“Không nên!” Nàng thất thanh kinh hô, sợ hãi trốn về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.” Phong Dực khẽ nhíu mày, mang theo thanh âm lạnh giá từ trên không vang lên, ngăn lại động tác của nàng.
“Tay này nếu không băng bó sẽ tàn phế.” Tay lạnh như băng lướt qua cổ tay đã xanh tím của nàng, Phong Dực thương tiếc cho da thịt non mềm cùng dụ hoặc kia, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, cặp mắt nâng lên nhìn nàng, “Chính ngươi lựa chọn.”
Phế bỏ.
Hai chữ nặng nề rơi vào lòng Lạc Cơ Nhi, nàng quên tránh né, cặp mắt đầy lệ dịu dàng nhìn nam tử trước mắt.
Nàng nhớ rõ, đau nhức khi xương nối kia bị gãy, đau đến mức nàng chịu không nổi —— nhưng, sẽ phế bỏ.
Nước mắt rơi xuống, nóng bỏng đọng lại trên chiếc áo tù đơn bạc, nàng quay đầu đi không nhìn lại, chịu đựng đau đớn đã đoán trước rằng khó có thể kìm nén lại, gian nan thốt lên mấy chữ: “Ngươi động thủ đi.”
Trước mặt nữ tử sợ hãi cuộn cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn lại, yếu ớt như một cánh hoa, chiếc áo tù rộng thùng thình bao lấy nàng đã nhanh chóng xốc xếch, nhưng vẫn lộ vẻ xinh đẹp.
Hắn chăm chú nhìn cổ tay mỏng manh không chịu nổi một cái chạm nhẹ, lông mày vẫn như trước không giãn ra.
“Sẽ rất đau…” Phong Dực lạnh lùng nói, hơi cúi người, đem toàn bộ thân mình nàng giữ chặt. Lạc Cơ Nhi trong lòng co rút mạnh, cảm nhận thấy hơi thở lạnh lùng của hắn phà tới, lông mi nàng chạm vào bờ vai hắn, thậm chí có thể nghe được huyết mạch chỗ cổ hắn nhảy lên, an ổn mà nặng nề.
Cổ tay bị chế trụ mạnh mẽ, thanh âm Phong Dực lãnh đạm mà trầm truyền đến lỗ tai của nàng: “Nếu nhịn không được, có thể cắn bả vai ta. Ta không ngại.”
Trong lòng Lạc Cơ Nhi như nhảy lên, không kịp phản ứng hắn nói cái gì, chỗ cổ tay liền truyền đến một tiếng giòn vang run sợ ——
“——” Đau đớn không hề chuẩn bị trước bất ngờ ập đến!
Lạc Cơ Nhi đau đớn đến muốn ngất, nháy mắt mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, nàng run rẩy kịch liệt, trong hốc mắt lệ đầy tràn, hoảng sợ rơi xuống, làm ướt vạt áo.
Đau quá…
Đau quá… đau quá…
Đầu ngón tay trái nàng bấu chặt bờ vai hắn, cả người cuộn mình thành một khối co quắp trong lòng hắn run run, rất lâu sau đó, đau đớn mới ngừng lại để nàng có thể lên tiếng.
“Thả ta ra ngoài.”
Phong Dực hơi giật mình trong nháy mắt.
Hắn bắt đầu hiểu được Mặc Uyên chung quy vì cái gì đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Vẻ mỹ lệ tuyệt vọng đến cực điểm như vậy, khiến người khác nháy mắt liền bị mê hoặc, mà hắn, ngay cả bất cứ chuyện gì cũng không làm hắn lộ vẻ xúc động, hắn cũng nhịn không được mà phá lệ.
Trong nháy mắt, hắn lại không muốn buông nàng ra. Đầu ngón tay nàng còn bấu bả vai hắn, làm hắn đau, nhưng hắn cam nguyện.
“Được rồi.” Hai chữ có chút khó khăn nói ra, Phong Dực chậm rãi buông cổ tay của nàng ra, nháy mắt che dấu cặp mắt dao động.
Đau đớn giảm xuống một cách khó khăn, thân thể Lạc Cơ Nhi cuộn mình tạo ra khoảng cách với hắn, tay trái từ bả vai rộng lớn kiên cố của hắn trượt xuống, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đã ướt đẫm mồ hôi, nàng phập phồng thở hổn hển, hơi thở mong manh nức nở: “Cám ơn.”
Mặt người kia hiện ra nét lo lắng, cứ như vậy đột nhiên rời đi.
“Mấy ngày này đừng lộn xộn, ba ngày sau sẽ khỏi.” Thanh âm hắn lạnh như băng như trước, không mang theo bất cứ độ ấm nào.
Một luồng ấm áp nổi lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt ấm áp thấm ướt cặp mắt, lại chậm rãi mở ra, ánh mắt đau đớn trong trẻo lạnh lùng: “Ta thiếu nợ ngươi… Nhưng, thực xin lỗi.” Cặp mắt nàng chan chứa lệ chăm chú nhìn mặt hắn, “Ta không biết khi nào có thể trả.”
Một cơn đau mềm lòng bất ngờ tập kích vào tim, Phong Dực nhìn cô gái nhu nhược cách mình gang tấc, cặp mắt thâm thúy dần dần nheo lại.
“Sống sót rồi hãy nói.” Hắn nghe được giọng nói của mình lạnh như băng, tỏa ra mùi vị u ám trong địa lao âm u này, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt động lòng người của nàng, “Không ai muốn cùng người chết cò kè mặc cả.”
Trái tim nảy lên vài cái mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình.
Người bên cạnh đã chậm rãi đứng dậy, quan sát thân thể nàng nhẹ nhàng co rụt lại, thốt lên hai chữ: “Bảo trọng.”
Cứ như vậy thân ảnh kia vững vàng rời đi.
Cửa nhà lao vang lên một tiếng lại lần nữa trở về trạng thái yên lặng.
Dường như vĩnh viên yên lặng.
Nàng ngồi im thật lâu, mãi đến lúc dường như trái tim cũng đã ngưng đập, nàng chỉ có thể nhìn ánh sáng u ám lẫn bụi bậm bay múa, không có ai, không âm thanh, chỉ có hắc ám, cùng tiếng sấm rền đến trong khoảng lặng yên tĩnh.