Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương6: Thái Dương bảo thạch...
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Một thời gian sau, tiểu nhị vội vàng chạy vào trong điếm, tìm được Na Tô Ninh liền nói:
- Đông chủ, ta nghe được người này rồi.
Tinh thần của Na Tô Ninh rung lên, vội vàng hỏi:
- Ngươi nói mau, hắn nhập ngũ ở nơi nào?
- Ta nghe Dương chưởng quầy quán rượu nói, hắn là biên quan Túc Lâu Phong Thú Bảo, đã trở về.
- Đã trở về rồi?
Na Tô Ninh cau mày đi tới đi lui ở trong phòng, giờ phải làm sao đây?
Tiểu nhị nhỏ giọng đề nghị:
- Nếu không chúng ta lại tới Túc Lâu Phong Thú Bảo, cẩn thận bàn bạc với hắn, để hắn bán cho chúng ta.
Na Tô Ninh thở dài, lắc đầu nói:
- Ta nghe được, hắn sẽ không bán miếng bảo thạch này, đây cũng trách ta, không nên nóng vội nhất thời, đáp ứng mười ngàn quán cái gì, khiến hắn biết bảo thạch quý báu, là ta mua dây buộc mình a!
- Hiện giờ chúng ta phải làm sao?
Na Tô Ninh ngẩng đầu nhìn trời chiều giống như ngọn lửa, không khỏi quỳ xuống, chắp tay lên trời cầu nguyện:
- A Hồ Lạp Mã Tư chủ thần! Hôm nay rốt cục ta nhìn thấy hóa thân của ngài, xin ngài nói cho ta biết, hiện giờ ta nên làm cái gì?
Cầu nguyện một lát, hắn bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ta muốn trở về Thạch Quốc một chuyến, ngươi trông coi điếm cẩn thận.
…
Thạch Quốc là thung lũng Fergana Uzbekistan hiện giờ, từ xưa chính là nơi xung đột văn hóa giữa phương đông và phương tây, triều Đường đây là nơi tụ hội của chín họ người Hồ, phân bố chín nước lớn nhỏ, trong đó lấy Khang Quốc (hiện giờ là Samarqand) là lớn nhất, tiếp theo là Thạch Quốc, trước khi thế lực Islam chưa xâm lấn, người Hồ nơi này chủ yếu thờ phụng Áo giáo, tức Ba Tư Bái Hỏa Giáo, sùng kính Quang Minh thần A Hồ Lạp Mã Tư, ngọn lửa là vật tổ của quốc gia bọn họ.
Từ Bạt Hoán thành đến Thạch Quốc có hai con đường, một vượt qua Bột Đạt Lĩnh tới Toái Điệp, lại đi về phía tây hơn trăm dạm, là có thể đến Thạch Quốc, một đường khác là đi Sơ Lặc vượt qua Thông Lĩnh, xuôi theo Chân Trâu Hà về phía tây, cũng có thể đến được đô thành Thác Chi thành của Thạch Quốc.
Na Tô Linh lựa chọn vượt qua Bột Đạt Lĩnh tới Toái Diệp, cũng không phải vì con đường này gần, mà bởi vì hắn là một thương nhân, thương nhân luôn hy vọng lợi ích lớn nhất, trước đi Toái Diệp, sau đi Thác Chi thành.
Nửa tháng sau, Na Tô Ninh đến trọng trấn Toái Diệp Thành, thành Toái Diệp từng là thành thị ở cực tây do Đại Đường thống trị, thành rộng hơn sáu mươi dặm, quân An Tây từng xây dựng theo bố cục thành Trường An, năm Khai Nguyên thứ bảy, Thập Tính Khả Hãn Tây Đột Quyết xin ở Toái Diệp xuyên, vì nâng đỡ Tây Đột Quyết chống đỡ người Đại Thực mở rộng ra phía đông, Đại Đường liền buông tha Toái Diệp, trong năm Khai Nguyên, sau khi người Đột Kỵ Thi, một chi của Tây Đột Quyết dần dần hùng mạnh, Toái Diệp liền trở thành hang ổ của Đột Kỵ Thi Nhân.
Nhưng người Đột Kỵ Thi bội bạc cuối cùng bị Đường triều vứt bỏ, sau khi trải qua vài lần đả kích của Đường triều và người Đại Thực, người Đột Kỵ Thi đã suy sụp, hơn nữa quân Đường tiến công Đột Kỵ Thi, Tô Lộc Khả Hãn chiến bại, sau đó lại bị người Đại THức đánh bại trong chiến dịch Chu Nhĩ Chiêm, Tô Lộc Khả Hãn bị thuộc cấp Mạc Hạ Quá Can và Đô Ma Chi giết chết, cuối cùng người Đột Kỵ Thi tan rã thành hai họ Hoàng Hắc, mười mấy năm qua không ngừng nội chiến.
Na Tô Ninh cũng không có đi tới thành Toái Diệp, mà đi tới thành Hạ Liệp phía nam Nhiệt Hải, nơi này là hang ổ của người Đột Kỵ Thi họ Hoàng, hắn tìm được Đại tù trưởng Đô Ma Chi thực tế khống chế người Đột Kỵ Thi họ Hoàng.
Năm nay Đô Ma Chi ước chừng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo vô cùng xấu xí, hắn nghe nói Đại tổng quản hoàng cung Thạch Quốc đến đây, liền vội vàng lệnh hắn tiến vào trướng gặp.
- Na Tô Ninh, ngươi tìm ta có chuyện gì, là quốc vương của các ngươi phái ngươi tới sao?
Na Tô Ninh thi lễ thật sâu nói:
- Đại tù trưởng tôn kính, ta đã không phải Đại tổng quản hoàng cung, hai năm trước đã bị đuổi khỏi hoàng cung, lưu lạc tới Bạt Hoán thành làm một gã thương nhân.
- Là bởi vì chuyện “Quang Minh Chi Nhãn” trên quyền trượng quốc vương bị trộm kia sao?
- Đúng! Ta nhớ rõ Đại tù trưởng cảm thấy rất hứng thú đối với miếng bảo thạch kia, nếu ta nói cho ngài tung tích của miếng bảo thạch kia, Đại tù trưởng có thể ban cho ta cái gì?
Đô Ma Chi híp mắt cười nói:
- Ta nghe nói quốc vương các ngươi vì miếng bảo thạch này mà mất đi hai người con và Vương hậu, cho nên mới cảm thấy hứng thú, tuy nhiên ngươi phải nói cho ta biết trước, rốt cuộc vì sao miếng bảo thạch này lại quan trọng? Ta có thể quyết định mua tin tức của ngươi hay không.
Na Tô Nhi thở dài, chậm rãi tiết lộ lai lịch bảo thạch cho Đô Ma Chi.
- Miếng bảo thạch này do giáo chủ Ba Tư Bái Hỏa Giáo đưa tới Khang Quốc bốn trăm năm trước, truyền thuyết nó là một trong các hóa thân của Quang Minh Thần A Hồ Lạp Mã Tư, có thể thấy được ánh mắt của ngài bên trong bảo thạch, cho nên lại gọi “Quang Minh Chi Nhãn”, vẫn cung phụng trong từ đường Tát Mạt Kiện của Khang Quốc, bốn mươi hai năm trước, Hãn tướng Đại thực Khuất Ba Để công phá được Tát Mạt Kiện, thiêu hủy từ đường, “Quang Minh Chi Nhãn” qua tay nhiều lần, cuối cùng rơi vào tay tiên vương Thạch Quốc, được khảm lên quyền trượng, trở thành tượng trưng vương quyền của Thạch Quốc, trong phần lớn con cháu quốc vương, ai có được “Quang Minh Chi Nhãn”, người đó có thể kế thừa vương vị, nhưng hai năm trước, quốc vương bệnh nặng, miếng bảo thạch này liền mất tích ly kỳ, Tam vương tử Campo cũng mất tích, đến nay không rõ tung tích, ta cũng bởi vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
Đô Ma Chi chắp tay sau lưng đi vài bước, tò mò hỏi han:
- Ngươi nói là ai có được “Quang Minh Chi Nhãn” người đó có thể kế thừa vương vị Thạch Quốc, là như vậy sao?
- Quả thật như thế, đây là quy củ tiên vương đã định ra, chẳng qua điều kiện tiên quyết phải là hoàng tử Thạch Quốc.
- Điều này ta biết!
Đô Ma Chi khoát tay nói:
- Được rồi! Ta mua tin tức của ngươi, ngươi nói ra cái giá?
- Ta không cần tiền, chỉ cần Đại tù trưởng mở cửa cho ta khai thác mỏ bạc Đốn Đa năm năm, cũng ước thúc bộ hạ không được quấy rầy là được, năm năm sau ta sẽ trả mỏ bạc lại cho ngài.
- Ngươi tính toán thật khôn khéo, được! Chúng ta liền một lời đã định, ngươi nói, miếng “Quang Minh Chi Nhãn” hiện giờ ở nơi nào?
- Ở trong tay một lính Đường họ Lý tại Lăng Sơn Túc Lâu Phong Thú Bảo.
…
Na Tô Ninh đi rồi, con trai Đô La Tiên của Đô Ma Chi cười nói:
- Người Túc Đặc đúng là tham lam, con nghĩ hắn muốn độc chiếm quặng bạc ở Đốn Đa đây!
Đô Ma Chi cười nói:
- Đây là chỗ thông minh của hắn, hắn biết ta sẽ không thật sự cho hắn quặng bạc ở Đốn Đa, cho nên chỉ đề nghị khai thác năm năm, cũng được, trước tiên để hắn tổ chức nhân lực đào quặng, qua vài năm, chờ hắn kinh doanh được, chúng ta tiếp quản quặng bạc, khi đó chúng ta còn lo lắng gì?
- Nhưng phụ thân cần miếng bảo thạch kia có ích lợi gì?
Đô La Tiên nhướn mày lại hỏi.
Đô Ma Chi tính toán sâu xa mà mỉm cười:
- Việc này ngươi không hiểu rồi, không phải Thạch Quốc vẫn muốn nhúng chàm Toái Diệp xuyên sao? Muốn kết minh với chúng ta, chờ có miếng bảo thạch này, ta sẽ đỡ Nhị vương tử Viễn Ân đăng vị, khi đó không phải Thạch Quốc thâu tóm Toái Diệp xuyên, mà Đô Ma Chi ta thâu tóm Thạch Quốc họ.
Nói tới đây, Đô Ma Chi lại vỗ vỗ bả vai con trai:
- Ta vẫn biết con muốn kết hôn Công chúa Câu Lan Thạch Quốc làm vợ, chờ lấy được khối bảo thạch này, ta lấy nó làm sính lễ, chính thức cầu hôn cho con.
Ánh mắt Đô La Tiên lộ ra vẻ chờ đợi, hắn hưng phấn nói:
- Phụ thân, để con đi cướp miếng bảo thạch này.
Trong mắt Đô Ma Chi lộ ra vẻ âm trầm:
- Ta cũng có ý này, Túc Lâu Phong Tú bảo, ta đã sớm muốn nhổ nó.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 7: Đột Hồ tới tập...
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Thời gian trôi qua nửa tháng, ngày này, đến lượt Hỏa thứ năm của Lý Khánh An đi thủ vệ Phong hỏa đôn Lăng Sơn, Phong hỏa đôn ở cửa ra vào của Lăng Sơn, xây trên một vách đá, trèo lên bằng thang dây, dưới vách đá lại có một bức tường thành dê ngựa, dùng để gửi ngựa, bên trong đôn sẽ lưu trữ thức ăn và nước uống trong nửa tháng, mỗi mười ngày đổi một ban.
Bình thường Phong hỏa đôn đóng năm người, sớm muộn gì phải châm một điểm phong hỏa, tỏ vẻ bình an vô sự, nếu phát hiện một số quân địch đột kích thì châm hai điểm phong hỏa, nếu đại đội người ngựa tiến công, sẽ châm ba điểm phong hỏa, mà sớm tối không có châm lửa vậy có ngửa Phong hỏ đôn đã bị kẻ thù phá rồi.
- Hỏa trưởng, xem! Nơi đó chính là Phong hỏa đôn của Lăng Sơn.
Từ xa xa, Hạ Nghiêm Minh chỉ vào một vách đá rất giống măng đá cười nói.
Lý Khánh An lần đầu tiên đến Phong hỏa đôn Lăng Sơn, hắn ngồi trên lưng ngựa ngơ ngác mà nhìn núi đá rất giống măng đá, nó dĩ nhiên quen thuộc như thế.
Chính là nó, đêm bão tuyết hơn một tháng trước, hắn nghe được tiếng vó ngựa kịch liệt ở núi đá này, khi hắn quay người qua liền đi tới Đại Đường hơn một ngàn ba trăm năm trước.
Chẳng lẽ núi đá này cất giấu bí mật xuyên qua thời không sao? Lý Khánh An cắn chặt môi, hung hăng kéo ngựa, chạy nhanh về phía núi đá.
Trước núi đá, không khác gì so với hơn một ngàn ba trăm năm sau, Lý Khánh An đi một vòng quanh bãi đá lộn xộn của núi đá, lòng hắn dần bình tĩnh, như nào mới có thể tìm được cửa trở về?
Hắn cười khổ lắc đầu, thấy thang dây đã thả xuống từ phía trên, liền nói với mọi người:
- Sắc trời đã tối muộn, mọi người đi lên đi!
Quân Đường từng người một trèo lên Phong hỏa đài cao cao, Lý Khánh An kéo thử dây thừng, cũng trèo từng bước lên đỉnh.
…
Đêm đã khuya, không trung không có một gợn mây, trăng tròn trên sa mạc như con thuyền trên biển rộng bát ngát, cô độc mà reo rắc ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt đất, trên ngọn núi đều nhuộm một lớp sáng trắng, đêm cực kỳ im lặng, chỉ nghe gió đêm sắc bén gào thét tại Lăng Sơn.
Lý Khánh An một mình ngồi trên đỉnh Phong hỏa đài, ngơ ngác mà nhìn trăng sáng trên trời, phát hiện ngoài ý muốn hôm nay gợi cho hắn nỗi nhớ quê, ý nghĩ của hắn bay vùn vùn một ngàn ba trăm năm thời không, về tới cố hương xa xôi.
Nhà cũ ở cố hướng, con mèo trắng lười biếng sau giờ ngọ kia, nhẹ nhàng đi qua đầu tường, mẫu thân ngồi đầu hồi cẩn thận may vá chuẩn bị gửi cho đứa con phương xa, trên đầu lại thêm vài sợi tóc bạc, phụ thân vẫn tỉ mỉ sữa chữa xe đạp ở đầu ngõ, ai lại nghĩ không ngờ con trai của ông bác sửa xe bình thường lại là quán quân bắn tên cả nước.
Lý Khánh An khe khẽ thở dài, cuộc đời này hắn còn có thể gặp lại cha mẹ sinh ra hắn sao?
- Hỏa trưởng nhớ nhà sao?
Phía sau truyền đến tiếng lão binh Hàn Tiến Bình, hắn đi đền ngồi xuống cạnh Lý Khánh An, nhìn trăng tròn nói:
- Cứ ba năm có kỳ nghỉ hai tháng, khi đó Hỏa trưởng có thể về Lạc Dương thăm nhà rồi.
Lý Khánh An nhìn hắn cười nói:
- Thật ra cũng không phải nhớ nhà, cha mẹ ta đều mất, nhà cũ bị ta bán, cho dù quay về Lạc Dược thì có thể thế nào?
Hắn lắc đầu lại hỏi Hàn Tiến Bình:
- Lão Hàn, nhà ngươi ở nơi nào? Tại sao lại tới An Tây nhập ngũ.
- Ta không phải dũng sĩ trường chinh, là bị lưu đày tới An Tây.
- Lưu đày?
Lý Khánh An nao nao, hắn cũng biết rất nhiều văn sĩ đắc tội Hoàng đế bị lưu đày biên cương, Hàn Tiến Bình này…
Hàn Tiến Bình thản nhiên cười nói:
- Vốn ta vào kinh nhập sĩ, được nhận chức Huyện úy huyện Đan Đồ, dưới giận dữ giết Huyện lệnh làm nhục vợ ta, người thôn quê bảo vệ ta nên được miễn tội chết, bị sung quân tới An Tây, ta đã ở Thú Bảo hơn bốn năm.
- Vậy cha mẹ vợ con ngươi đâu?
- Ở quê.
Hàn Tiến Bình lấy một bức tranh dúm dó trong ngực ra, trên bức tranh là một bé trai, hắn yêu thương vuốt ve bức họa cười nói:
- Đây là Hàn Việt con ta, khi ta rời khỏi nó ba tuổi, hiện giờ nó hẳn là tám tuổi.
Lý Khánh An vừa muốn nói chuyện, đúng lúc này phương xa mơ hồ truyền tới một hồi vó ngựa vô cùng dày đặc, dường như rất xa, nhưng lại cảm thấy rất gần, truyền đến từ phía lăng Sơn. Hai người liếc nhau, cùng xoay người đứng đên, bước nhanh nhìn ra cửa nhìn về phía Bắc.
Dưới ánh trăng, bọn họ mơ hồ nhìn thấy đám đen nhỏ đang chạy như bay về phía này, càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa nặng nề, tựa như từng chiếc bao vải dày đặc, nháy mắt đại đội kỵ binh xông qua Phong hỏa đài, chừng hơn mấy trăm người, giống như một đám sói đói khát, nhào về phía Thú Bảo.
- Người… Đột Kỵ Thi!
Hàn Tiến Bình run cả người, hắn chỉ vào đám kỵ binh nhanh chóng chạy về phía Thú Bảo một câu cũng không nói nên lời, xoay người liền chạy:
- Ta đi đốt tín hiệu!
- Đừng nóng vội!
Lý Khánh An giữ lại hắn, nhìn đám quân địch dưới ánh trăng xa xa, trong mắt lại có một chút hưng phấn và chờ mong…
Ba tín hiệu đốt lên, đây là cảnh báo có nhiều quân địch đột kích, ánh lửa ngút trời, trong đêm đen sáng khác thường, vài bóng đên xuống vách núi, cưỡi ngựa rời khỏi Phong hỏa đôn, phi nhanh về phía Thú Bảo.
…
- Mau xem, tín hiệu, ba tín hiệu!
Túc Lâu Phong Thú Bảo, một gã lính gác bỗng nhiên phát hiện tín hiệu cảnh báo của Phong hỏa đôn Lăng Sơn phía xa, hai gã lính gác khác lập tức luống cuống tay chân, một người tới đốt tín hiệu, người còn lại giơ côn sát, “đang đang đang!” đập vang cảnh báo, tiếng cảnh báo chói tai lập tức kinh động toàn bộ Thú Bảo.
Lệ Phi Nguyên Lễ đang ngủ say bị giật mình nhảy dựng lên, hét lớn:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cái gì!
Lệ Phi Nguyên Lễ cả kinh trợn mắt há mồm, hắn vừa mặc khôi giáp vừa chạy ra hô to:
- Mọi người vào trong Thú Bảo hết cho ông, người Đột Kỵ Thi đánh tới.
Thú Bảo lập tức rối loạn, đám quân Đường từ trong lều trại lao tới, bọn họ mang theo vũ khí, nắm khôi giáp, ngay cả giày cũng không kịp đi, vung chân chạy như điên tới Thú Bảo, bọn họ dùng đá lớn chống đỡ cửa sắt, ba tín hiệu lửa nổi lên ngút trời, phía xa cảnh báo, đám quân Đường giương cung cài tên chờ quân địch tới.
Một khắc sau, một con rồng lửa so le không đều xuất hiện phương xa, đây là người Đột Kỵ Thi cầm đuốc, trong chớp mắt, mấy trăm Đột Kỵ Thi như cuồng phong quét ngang qua, tiếng hô không dứt, đều cầm cây đuốc ném vào trong lều trại, chỉ một thoáng ánh lửa ngút trời, soi Thú Bảo sáng nhưu ban ngày.
Bối rối ban đầu của Lệ Phi Nguyên Lễ đã không còn, hắn xoa tay trước ngực, tựa lên tường nhìn người Đột Kỵ Thi bên ngoài thấp giọng mắng:
- Đám cháu rùa, các ngươi đốt đi! Đốt sạch thì tốt, ông lại nhận đồ mới.
- Thú Chủ, không đúng!
Tiền Thú Phó phát hiện khác thường, khẩn trương nói:
- Dường như bọn họ nhằm vào Thú Bảo ta mà đến.
- Để ta xem xem.
Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn thăm dò, chỉ thấy ước chừng hơn năm trăm kỵ binh Đột Kỵ Thi vây quanh Thú Bảo, theo lý, nơi này của bọn họ không có thứu gì, người Đột Kỵ Thi nhập cảnh cướp bóc chỉ chạy qua Thú Bảo, chưa bao giờ dừng lại, nhưng hôm nay bọn họ nổi tật xấu gì, nghèo điên rồi sao?
- Này!
Lệ Phi Nguyên Lễ dùng tiếng Đột Quyết hô lớn:
- Chỗ này của ông không có tiền, các ngươi tới phía nam đi!
Trả lời hắn là tiếng mắng và một trận mưa tên của người Đột Kỵ Thi, mưa tên gào thét mà đến, đinh đinh đang đang mà bắn lên tường đá của Thú Bảo, Lệ Phi Nguyên Lễ suýt trúng một tên, hắn giận dữ quay đầu lại quát:
- Bắn cho ông, bắn chết đám cháu rùa này.
Quân Đường trong Thú Bảo đều bắn tên xuống, kỵ binh Đột Kỵ Thi phát động, bọn họ xoay tròn xung quanh Thú Bảo, tên quân Đường rất khó bắn tới họ.
Mau dừng lại!
Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức ý thức được không đúng, hắn hô to một tiếng:
- Không bắn nữa, tiết kiệm tên cho ông.
Trong Thú Bảo thoáng an tĩnh lại, quân Đường ngừng bắn tên, bất an mà nhìn người Đột Kỵ Thi đằng đằng sát khí, đây chính là kẻ thù gấp mười mình, bọn họ có thể sống qua kiếp này sao?
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 8: Trăm bước giết người....
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Sau một tảng đá lớn ngoài hai dặm, Lý Khánh An chăm chú vào mấy trăm kỵ binh Đột Kỵ Thi trong ánh lửa phần phật, đây là khiêu chiến đầu tiên hắn gặp phải sau khi tới Đại Đường.
Nhưng đối phương có hơn năm trăm người, Lý Khánh An quay đầu lại nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, tính cả mình chỉ có bốn người, có thể lấy một địch trăm sao?
Lý Khánh An nhanh chóng suy nghĩ về các trận chiến lấy ít địch nhiều điển hình trong lịch sử mà hắn biết, nhưng hết thảy tri thức đều không thích hợp với trước mắt, không có dũng khí, cho dù trận chiến kinh điển nào cũng là bình hoa.
- Cởi hết tên trên người các ngươi xuống cho ta!
Vài tên lính Đường đều ngẩn người, Hàn Tiến Bình vội vàng khuyên nhủ:
- Hỏa trưởng, ngài không thể mạo hiểm, bọn họ là quân Đột Kỵ Thi chính quy, không phải dân chăn nuôi bình thường, chúng ta vẫn nên chờ viện quân thành Bạt Hoán tới đây!
- Thành Bạt Hoán đến đây ít nhất phải hai ngày, khi đó Thú Bảo đã sớm bị bọn họ san bằng, đưa ống tên cho ta!
Mọi người bất đắc dĩ, đành phải cởi ống tên xuống đưa cho Lý Khánh An, Hạ Nghiêm Minh do dự một chút nói:
- Hỏa trưởng, để ta theo ngài!
- Không cần, một mình ta làm việc sẽ thuận tiện hơn.
Hắn vỗ vai Hạ Nghiêm Minh cười nói:
- Tiểu Hạ, ngươi dạy ta một câu Đột Quyết, “có tình huống khẩn cấp” những lời này nói thế nào?
- Ô luân mã chước bất già la.
- Ta đã biết, các ngươi đi xa chờ ta, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm theo tới.
Lý Khánh An giắt năm ống tên trên ngựa, giục ngựa nhanh chóng chạy về phía tây nam.
Vì trinh sát viện binh quân Đường bắc thượng, người Đột Kỵ bố trí một gã lính gác ở mỗi góc tây nam và đông nam ngoài năm dặm phía tây. Dưới bóng đêm yểm hộ, Lý Khánh An dần tới gần tên lính gác góc tây nam, ngựa buộc ở một gốc cây liễu, một gã kỵ binh Đột Kỵ Thi đang ngồi dưới tàng cây uống nước, trong bóng tối, dáng người hắn vô cùng cao lớn, cũng không cảm giác được nguy hiểm đã tiến tới.
Sau một tảng đá lớn ngoài sáu mươi bước, Lý Khánh An tháo xuống cung cứng bảy thạch mua từ thành Bạt Hoán, lúc trước hắn bắn bia, bắn cây bắn động vật, hôm nay là lần đầu tiên bắn người.
Cung chậm rãi kéo ra, môi Lý Khánh An cắn chặt chảy máu, hắn hít sâu một hơi, khống chế trái tim đập bang bang kinh hoảng, tên dài nhắm ngay cái miệng lớn dính máu đang ngáp, chậm rãi kéo căng dây cung, dây cung buông lỏng, Lang Nha tiễn vọt tới giống như tia chớp, thế tên mạnh mẽ, "phốc!" một tiếng, lính gác Đột Kỵ Thi bị mũi tên bắn vào miệng xuyên qua não, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có, đóng đinh ở trên cây.
Sau lưng Lý Khánh An ướt đẫm, hắn không có thời gian cảm thụ tư vị giết người, hắn vội vàng tiến tới, nhanh chóng lột áo ngoài của lính gác thay cho mình, lại tháo mũ của hắn đội lên, lập tức kéo thi thể vào sâu trong bụi cỏ, lúc này mới chặt đứt dây cương buộc trên cây liễu, lôi ngựa biến mất trong đêm tối.
…
Chiến đấu tanh máu đã bắt đầu rồi, tên quân Đường như mưa bắn về phía người Đột Kỵ Thi dưới Bảo, thây người chồng chất dưới Thú Bảo, mười mấy tên Đột Kỵ Thi bị bắn chết dưới tòa thành, nhưng quân địch phía sau lại hung hãn không sợ chết, dường như bọn họ quyết tâm muốn hạ Thú Bảo, lại có năm mươi tên Đột Kỵ Thi vọt mạnh đến, bọn họ chắn bao đất phía trước, muốn lấp đầy cái rãnh trước cửa lớn.
Xa xa, hơn hai trăm tên kỵ binh cũng ở trên ngựa bắn tên như mưa, mưa tên dày đặc, phần lớn đều bắn tên vào vách đá, cũng có bắn vào trong Bảo, quân Đường xuất hiện thương vong.
Đôi mắt của Lệ Phi Nguyên Lễ đều giết đỏ, hắn rống to chỉ huy quân Đường bắn địch:
- Bên này, bắn bên này! Nơi đó, bắn tên quan quân dáng người cao cao kia, con mẹ nó! Bắn trượt, ngươi ăn *** lớn lên sao?
Lệ Phi Nguyên Lễ tát bay lính Đường, tự mình kéo cung, quan quân Đột Kỵ Thi cao cao vừa rồi cũng không thấy, tức giận bắn loạn một tên, mắng:
- Con mẹ nó, phía nam có dê béo nữ nhân không đi cướp, lại muốn cướp chúng ta, đám Đột Kỵ Thi này điên rồi!
Đột nhiên, hắn thấy mười mấy tên kỵ binh Đột Kỵ Thi mang đến một cây gỗ, ngây người một chút, không khỏi lui về sau hai bước, nhếch môi lẩm bẩm:
- Xong rồi, mạng nhỏ của ông hôm nay phải mất ở trong này, các mỹ nhân Đông Đô, mỹ nhân Trường An, lão Lệ không thấy được mọi người.
…
- Phá mở nó!
Trong ánh lửa phần phần, thủ lĩnh Đột Kỵ Thi Đô La Tiên nổi giận lôi đình, hắn chỉ vào cửa chính Thú Bảo rống giận, vì một miếng bảo thạch, thủ hạ của mình đã chết hơn sáu mươi người, mà cái bóng Bảo Thạch cũng không thấy, hắn bắt đầu hơi đau lòng, những thủ hạ thiện chiến này đều quan trọng hơn bất cứ bảo thạch gì.
- Giết vào đi, không lưu một tên lính Đường!
Hai mươi người ôm gỗ nhằm vào cửa chính Thú Bảo, mười mấy tên Đột Kỵ Thi hai bên giơ cao tấm chắn hộ vệ, giống như con trùng trăm chân thật lớn.
Lúc này, một gã binh sĩ Đột Kỵ Thi da mặt ngăm đen vô tình đến gần Đô La Tiên, mũ hắn kéo xuống rất thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, không ai chú ý tới hắn, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người "trùng trăm chân" đang tấn công cửa.
- Ngươi có chuyện gì?
Đô La Tiên bỗng nhiên phát hiện hắn, quay đầu lại hỏi.
Người tới há miệng lại không nói nên lời, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Mụ nội nó, ông đã quên!
Hắn hét lớn một tiếng, rút đào hàn quang lóng lánh, nhắm một đao, thế đao vô cùng nhanh chóng, nhưng Đô La Tiên đã có cảnh giác, hán lắc mình tránh khỏi một đao phải chết, hắn vẫn chậm một bước, đao sắc bén chém vào cánh tay trái của hắn, "rắc" một iếng, cánh tay Đô La Tiên bị chém đứt, hắn kêu thảm một tiếng, kẹp ngựa liền trốn.
Lý Khánh An thúc ngựa bỏ chạy qua một hướng khác, chạy ra vài chục bước, hắn không cam lòng xoay người giương cung cài tên, trúng sau lưng Đô La Tên, thân thể Đô La Tiên lung lay, lập tức ngã xuống đất.
Biến cố đột nhiên khiến tất cả mọi người sợ người, một lát, người Đột Kỵ Thi lập tức hỗn loạn, có người tới cứu thủ lĩnh, hơn mười người điên cuồng hét lên đuổi theo thích khách lớn mật này.
Lý Khánh An phóng ngựa như điên, hắn xé trường bào vướng tay, ném mũ xuống, lộ ra áo giáp quân Đường sáng rõ.
Vừa chạy vừa xoay người bắn tên, từng tên như một, tên nhanh và mạnh như gió, mỗi tên bắn ra có một gã truy binh kêu thảm ngã xuống ngựa, người Đột Kỵ Thi cũng bắn loạn xạ tới, đinh đinh mà bắn lên áo giáp hắn, nhưng không thể bắn thủng áo giáo sáng ngời.
- Con bà nó, áo giáp này không tồi a!
Lý Khánh An tin tưởng hơn nhiều, hắn sớm nghe nói Minh Quang Khải cung tiễn ngoài năm mươi bước bắn không thủng của quân Đường, cung của quân Đường mạnh nhất thiên hạ còn như thế, không cần phải nói tới cung tiễn thấp kém của Đột Kỵ Thi.
Lý Khánh An giục ngựa chạy trên sa mạc, địa hình quen thuộc khiến hắn như hổ thêm cánh, hắn kéo cung như trăng tròn, tên như sao băng, mỗi một mũi tên bắn về phía quân địch liền giống như tử thần nhe răng cười độc ác, lộ trình hơn mười dặm đã có hai mấy người bị hắn bắn chết, đều là một tên mất mạng, dần dần, người Đột Kỵ Thi bắt đầu do dự, tốc độ đuổi theo chậm dần, bọn họ bị thần tiễn của Lý Khánh An làm cho run sợ.
Lý Khánh An xông lên một đồi cao, dưới ánh trăng vàng óng, trong lòng hắn tràn đầy khoái cảm giết người, hắn kéo mạnh lung, tên nhọn lạnh lùng nhắm ngay người Đột Kỵ Thi đuổi theo, ánh mắt híp lại.
Từ trên cao nhìn xuống, Lý Khánh An cao lớn uy vũ giống như thiên thần vậy, một tiếng cung vang lên, mũi tên gào thét tới, một tên kỵ binh đối mặt đầu tiên bị một tên bắn thủng đầu, kêu thảm một tiếng ngã xuống ngựa.
Hơn mười tên kỵ binh Đột Kỵ Thi cuối cùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, đều quay đầu chạy trốn, Lý Khánh An ngửa mặt lên trời cười to, tư vị giết người dĩ nhiên vui sướng như thế.
- Để mạng lại!
Lý Khánh An phóng ngựa đuổi theo, trên sa mạc mù mịt, Lý Khánh An giống như một con mãnh hổ Thiên Sơn, đang đuổi theo một đám dã lang bị dọa vỡ mật, tên của như lê hoa, người Đột Kỵ Thi sũng máu, khi hắn bắn chết một tên cuối cùng, rốt cục không kìm nổi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
- Long Thành Phi tướng còn kìa, Âm Sơn, Hồ mã khó bề vượt qua!
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 9: Phó soái An Tây...
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Mười ngày sau, một đội kỵ binh năm trăm người từ sa mạc chạy như bay tới, bọn họ xông qua một đồi cao, dừng ngựa nhìn về phía xa, người dẫn đầu là một tướng lãnh quân Đường ba lăm ba sáu tuổi, hắn nhìn chăm chú phương xa, roi ngựa chỉ Lăng Sơn trắng như tuyết, nói với hai bên:
- Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn đại quân vượt qua Lăng Sơn, san bằng hang ổ Đột Kỵ Thi, lập lại quân trấn Toái Diệp Đại Đường ta.
Hắn giục chiến mã, xông nhanh xuống núi, quân Đường đều đuổi theo, một lát, bọn họ liền biến mất ở sâu trong sa mạc.
Một lúc lâu sau, đội kỵ binh đi tới Túc Lâu Phong Thú Bảo, Lệ Phi Nguyên Lễ mang theo thương tích vội vàng dẫn thủ hạ đi ra nghênh đón.
- Ty chức không biết Đô binh mã sứ giá lâm, không đón tiếp từ xa, vạn mong thứ tội!
Tướng lãnh quân Đường nhìn lướt qua các binh lính:
- Lần này các ngươi có công giết địch, thưởng mỗi người hai mươi quán tiền, mười mẫu đất tốt, ghi công một lần, Thú Chủ Lệ Phi Nguyên Lễ thăng làm Trấn tướng Đại Thạch thành.
Lệ Phi Nguyên Lễ do dự một chút, hắn tiến lên dập đầu tạ ơn nói:
- Đa tạ Đô binh mã sứ ân thưởng, thuộc hạ không muốn thăng quan, chỉ khẩn cầu cho ta gia nhập quân Mạch Đao.
- Được! Ta thành toàn người, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Tì tướng quân Mạch Đao.
- Đa tạ Đô binh mã sứ!
Lệ Phi Nguyên Lễ vui mừng quá đỗi, vào quân Mạch Đao là nguyện vọng hắn tha thiết mơ ước nhiều năm qua, Lý Tự Nghiệp nhập ngũ cùng hắn nổi danh vì Mạch Đao, mà hắn vẫn là một Thú Chủ không tiếng tăm gì.
Tướng lãnh quân Đường lại đảo qua lính Đường trong Thú Bảo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân hình cao lớn của Lý Khánh An, sau lưng hắn là một cây cung lớn, tư thế oai hùng, trong binh Đường bắt mắt như vậy, liền hỏi:
- Hỏa trưởng một mình bắn chết bốn mươi tên Đột Kỵ Thi chính là ngươi sao?
Lý Khánh Ao đi ra từ trong đám Thú binh, hắn tiến lên khom người thi lễ nói:
- Ty chức Lý Khánh An, tham kiến tướng quân.
Tướng lãnh liếc mắt đánh giá hắn, hỏi:
-Ta nghe nói tên của ngươi, ngươi là người nơi nào?
- Hồi bẩm tướng quân, ty chức là người Đông Đô Lạc Dương.
- Người Đông Đô!
Tướng lãnh quân Đường gật đàu nói:
- Đưa cung của ngươi cho ta xem, là loại cung gì, không ngờ có thể bắn chết bốn mươi tên Đột Kỵ Thi.
Lý Khánh An dâng cung lên, tướng lãnh quân Đường kéo một chút, cười nói:
- Giống của ta, cung bảy thạch, chẳng qua đây là cung kém, nó thật sự có thể bắn chết bốn mươi người?
- Hồi bẩm tướng quân, bắn chết Đột Kỵ Thi không phải cung tên của ta, mà là dũng khí của ta.
Tướng lãnh ngửa mặt lên trời cười to:
- Nói rất hay!
Tiếng cười của hắn dừng lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, híp mắt tự chỉ vào mình nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
- Ty chức không biết.
- Ngươi dĩ nhiên không biết?
Tướng lãnh nhướn mày, ngạo nghễ nói:
- Nói cho ngươi, ta chính là Phó đô hộ An Tây, Đô binh mã sứ bốn trấn An Tây, Cao Tiên Chi.
- Hóa ra ngài chính là Cao Tiên Chi!
Lý Khánh An thốt ra, lại khiến Lệ Phi Nguyên Lễ nhảy dựng lên, đâu thể nói như vậy:
- Thất Lang, không được vô lễ!
Hắn thấp giọng trách mắng.
Cao Tiên Chi lại không thèm để ý, hắn cười cười vẫy thân binh, thân binh nâng một chiếc cung lớn tới, tướng lãnh đưa cung cho Lý Khánh An nói:
- Đây là thợ thủ công tốt nhất kinh thành chế, tên Bách Thú, ngươi thử xem có kéo ra được không?
Lý Khánh An nhận cung, hai tay dùng lực, cung bị kéo ra, đây cũng là cung cứng bảy thạch nhưng kình lực mạnh hơn, cảm giác cực kỳ thoải mái, so với cung tên hắn tốn năm quán tiền mùa ở Bạt Hoán Thành tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Cao Tiên Chi thấy hắn có thể kéo cug này, không khỏi gật đầu, quả nhiên có khí lực, hắn lại tùy tiện dùng kiếm móc mũ giáp trên đỉnh đầu, nói với Lý Khánh An:
- Ngươi ra ngoài trăm bước, bắn giáp đầu này.
Thủ tróc sứ Bạt Hoán Cổ Sùng Quán bên cạnh chấn động, vội vàng khuyên nhủ:
- Phó soái, không thể mạo hiểm như thế.
Cao Tiên Chi không để ý hắn, thấy Lý Khánh An không nhúc nhích, không khỏi trầm mặt xuống, hừ một tiếng hỏi hắn:
- Ngươi không dám sao?
- Đại soái không sợ chết, ta lại sợ gì?
Lý Khánh An quay đầu lại, chạy vội tới ngoài một trăm năm mươi bước, rút tên dài nhắm tay mũ giáp trên kiếm Cao Tiên Chi, đúng lúc này Cao Tiên Chi ném mạnh mũ giáp về bên trái, tên của Lý Khánh An cũng rời dây, tên bắn thẳng tới mũ giáp trên không, không đợi mũ giáp rơi xuống đất đã bắn thủng nó.
Quân Đường lập tức phát ra tiếng hô ủng hộ:
- Bắn giỏi!
Lý Khánh An giục ngựa tiến lên, chắp tay nói:
- Ty chức may mắn không làm nhục mệnh!
Một gã thân binh nhặt mũ giáp lên, dâng cho Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi nhìn nhìn, thấy trên thân tên có khắc bốn chữ "Lăng Sơn Huyết Tiễn", không khỏi cười ha ha:
- Ngươi đã muốn làm Lăng Sơn Huyết Tiễn, ta liền tặng danh hiệu này cho ngươi.
- Đa tạ ý tốt của đại soái.
- Một danh hiệu nho nhỏ không tính là cái gì.
Cao Tiên Chi chỉ vào cung tên trên tay hắn cười nói:
- Cung tên này thuộc về ngươi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Nha tướng bên người ta.
Quân Đường Thú Bảo kinh hãi hô lên, mỗi người đều lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ, không ngờ Lý Khánh An được làm Nha tướng thân binh của Cao soái.
Lý Khánh An ôm tay thi lễ:
- Tạ ơn đại soái đề bạt, ta muốn mang theo vài tên thuộc hạ đi cùng, không biết đại soái có ân chuẩn không?
- Có thể!
Sau nửa canh giờ, đại đội người ngựa khởi hành, chậm rãi chạy về phía nam.
…
- Lão đại, chúng ta thật sự sẽ tới thành Quy Tư sao?
Trên đường, Hạ Nghiêm Minh không ngừng hưng phấn thấp giọng hỏi, hắn rất may mắn, cũng được Lý Khánh An mang đi.
- Như thế nào, không muốn đi sao? Không muốn mà nói người có thể trở về.
Lý Khánh An cười nói.
- Không! Không! Không! Như nào ta lại không muốn đi, ta ở cái địa phương quỷ quái Thú Bảo kia đủ rồi.
- Lão Hàn thì sao?
Lý Khánh An quay đầu lại hỏi Hàn Tiến Bình.
Hàn Tiến Bình thở dài:
- Ta đương nhiên thật cao hứng, ở lại Thú Bảo, sớm muộn gì sẽ chết trong tay người Đột Kỵ Thi.
- Ngươi nói bọn họ sẽ trả thù?
Hàn Tiến Bình gật đầu:
- Lòng trả thù của người Đột Kỵ Thi rất mạnh, cho dù không phải nhằm vào Thú Bảo, cũng sẽ thường xuyên nhập cảnh xâm phạm, Lăng Sơn không được an bình.
- Các ngươi yên tâm đi! Đại soái đã an bài tốt lắm.
Một quan quân trẻ tuổi người Hồ xuất hiện bên cạnh, dáng người hắn cao gầy, làn da trắng nõn, anh tuấn, cường tráng, dường như toàn thân ẩn chứa năng lượng thật lớn, đôi mắt màu lam hơi lóe ra ánh sáng kỳ lạ.
Hắn cười vô cùng cởi mở, khiến người ta cảm thấy thân cận:
- Đại soái đã an bài tốt lắm, binh lực Thú Bảo gia tăng tới một trăm người, tăng mạnh công sự phòng ngự, thành Đại Thạch bên ngoài cũng đóng quân năm trăm người, cam đoan làm cho người Đột Kỵ Thi có đến mà không có về.
Lý Khánh An rất có thiện cảm với hắn, liền chắp tay cười nói:
- Như vậy, ta an tâm, xin hỏi tôn danh của huynh đài?
- Tại hạ Bạch Nguyên Quang, vốn là Hoàng tử Quy Tư, hiện giờ là một thành viên của quân Đường.
- Hạnh ngộ! Sau này xin bạch huynh chiếu cố nhiều hơn.
- Lý tướng quân…
- Bạch huynh không ngại gọi ta Thất Lang.
Bạch Nguyên Quang gật đầu cười nói:
- Ta đây liền không khách khí, Thất Lang, thuật bắn tên của ngươi ta đã chiêm ngưỡng, quả nhiên cao minh, ngoài một năm năm mươi bước một tên xuyên đầu, có thể nói là đệ nhất tiễn An Tây ta, nhưng không biết văn của Thất Lang như thế nào?
Lý Khánh An hổ thẹn một hồi, hắn ngay cả "Luận Ngữ" cũng chưa đọc qua, nói gì đến văn.
- Thật có lỗi, ta chỉ biết chữ mà thôi, ngực không chút viết văn.
Bạch Nguyên Quang ngửa đầu cười to, cười đến nỗi Lý Khánh An mặt đỏ tai hồng, không khỏi hơi tức giận nói:
- Người nhập ngũ, cần nhiều văn tài như vậy làm cái gì?
Bạch Nguyên Quang ngừng cười, áy náy nói:
- Thất Lang có điều không biết, văn của quân An Tây ta không phải chỉ đọc sách viết chữ, mà là chỉ môn Pô-lo, là ta muốn hỏi Thất Lang chơi môn mã cầu như thế nào?
(Mã cầu là môn cưỡi ngựa đánh bóng)
Lý Khánh An hơi buông lòng, không phải để hắn viết thơ làm phú là tốt rồi, hắn cười nói:
- Nói tiếp lại thẹn, ta còn chưa từng chơi môn mã cầu.
Bạch Nguyên Quang kinh ngạc trong lòng, chưa từng chơi môn mã cầu, đây quả thực là không thể tin nổi, nhưng sắc mặt hắn không có biểu hiện ra ngoài, vui vẻ cười nói:
- Thất Lang bắn tên cao minh như vậy không ngờ chưa chơi mã cầu, quả thực chính là phí của trời, nếu Thất Lang nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau luận bàn tài nghệ mã cầu, thế nào?
- Ta đây cầu còn không được, chỉ cần Bạch huynh không chê ta là được.
Bạch Nguyên Quang cười ha ha, giục ngựa đi tới phía trước, xa xa nghe hắn cười nói với người còn lại:
- Thành công, hắn đáp ứng rồi.
Lúc này, Hạ Nghiêm Minh bên cạnh mới nói khẽ với Lý Khánh An:
- Bạch Nguyên Quang này là cao thủ đệ nhất môn mã cầu ở An Tây, năm trước từng dẫn đội An Tây đi Trường An dự thi, được xếp thứ ba Đại Đường, ta đoán chừng hắn ghen tị tài bắn tên cao minh của ngài, mới muốn làm nhục ngài ở môn mã cầu.
- Tiểu Hạ, chớ có nói bậy!
Hàn Tiến Bình ở bên trách mắng:
- Nam nhi An Tây đều đường đường chính chính, nào có bụng dạ hẹp hòi như ngươi.
Lý Khánh An cười ha ha không nói, chơi mã cầu, hắn lại rất muốn thử một lần.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 10: Lại thấy cô bé...
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Từ xưa Quy Tư chính là trung tâm kinh tế, giao thông chân núi Thiên Sơn, cũng là một cường quốc trong ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, năm Trinh Quán Đường Thái Tông thứ hai mươi ba, An Tây Đô hộ Quách Hiếu Khác nam đánh Yến Kỳ, bắc phá Đột Quyết, một lần hành động đoạt Quy Tư lại từ tay quân Đột Quyết.
Quân đội Đột Quyết ở các nơi như Sơ Lặc, Vu Điền đều nhìn qua mà hàng, đất đai bị mất phía nam Thiên Sơn đều được Đường triều thu phục, Đường Thái Tông lệnh Quách Hiếu Khác dời phủ Đô hộ An Tây từ Cao Xương tới Quy Tử, khôi phục chế độ cũ từ Lưỡng Hán tới nay; đồng thời tuyên bố chính thức thành lập bốn trấn Quy Tư, Yên Doanh, Sơ Lặc, Vu Điền, thuộc sự quản thúc của phủ Đô hộ An Tây, đến nay đã trôi qua trăm năm.
Cho dù trăm năm trôi qua Đô hộ An Tây đã thay đổi mấy lần, nhưng nó vẫn bị vương triều Đại Đường khống chế chặt chẽ trong tay, cũng thiết lập Tiết độ sứ An Tây, trú binh hai vạn bốn ngàn người, lấy Trấn, Thành, Thủ Tróc, Thú Bảo, Phong năm đẳng cấp quân sự làm cơ cấu, thành lập hệ thống phòng ngự nghiêm mật, lấy Quy Tư làm trung tâm, trấn thủ ngàn dặm giang sơn Tây Vực.
Trước mắt Đại đô hộ An Tây do Tướng quốc Đại Đường Lý Lâm Phủ kiêm nhiệm, Tiết độ sứ An Tây là Phu Mông Linh Sát, Cao Tiên Chi đảm nhiệm Phó đô hộ An Tây, Đô binh mã sứ bốn trấn, là nhân vật số hai ở An Tây, có được năm trăm thân binh hộ vệ.
Lý Khánh An hiện giờ là một Nha tướng trong quân thân binh hộ vệ, Nha tướng là một loại quân chức, thuộc quan quân cấp thấp, ở mức độ nào đó nó không phải chức quan chính thức của triều đình, mà là một loại quan tướng tạm thời, đường xa An Tây tới Trường An xa xôi, lập công khen thưởng cần báo cáo từng cấp, trả lời thường phải mất nửa năm, cho nên Cao Tiên Chi phong hắn làm Nha tướng, chính là một chức quan tạm thời, vì đúng lúc khen ngợi quân công của hắn.
Tuy rằng Lý Khánh An thăng chức được đám Thú binh hâm mộ, nhưng thực tế hắn cũng không có chuyện gì, Cao Tiên Chi xuất hành hắn hộ vệ hai bên, khi Cao Tiên Chi ở Quy Tư hắn liền nhàn hạ, hoặc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, hoặc chơi môn mã cầu, ngẫu nhiên cũng được nghỉ ngơi rời khỏi quân doanh du ngoạn trên đường phố.
Chạng vạng hôm nay, Lý Khánh An và vài tên đồng liêu ước hẹn đến "quán rượu Trung Nguyên" uống rượu, thành Quy Tư là đô thành nước Quy Tư, lớn hơn gấp đôi thành Bật Hoán, số người cũng lớn hơn rất nhiều, cửa hàng dày đặc, rất nhiều thương nhân lui tới, vô cùng phồn vinh náo nhiệt, quán rượu bọn họ tới là do một người Hán mở, chia hai tầng cao thấp, khách khứa ngồi đầy, buôn bán vô cùng thịnh vượng.
Cùng uống rượu với Lý Khánh An có ba người, một là Bạch Nguyên Quang, người còn lại gọi Đoàn Tú Thực, hai người này giống Lý Khánh An, cũng là thân phận Nha tướng, còn một người quân chức cao hơn họ gọi là Tịch Nguyên Khánh, là ái tướng tâm phúc của Cao Tiên Chi.
Thật ra mấy người này đều là danh tướng Đại Đường, trước đây Lý Khánh An từng đọc câu chuyện Đoàn Tú Thực không sợ cường hào, nếu là hắn mấy tháng trước, có lẽ sẽ kinh ngạc, cảm thán không ngừng, nhưng hiện giờ hắn đã không có tâm tư này, nói không chừng ngàn năm sau, tên Lý Khánh An hắn cũng sẽ khắc ghi trong chiều dài lịch sử.
- Thất Lang, không thể tưởng được ngươi có thiên phú môn mã cầu siêu việt tuyệt luân như thế, mới luyện tập trong thời gian ngắn đã có thể đưa thân vào hàng ngũ cao thủ.
Nói chuyện đúng là Đoàn Tú Thực, hắn cũng là cao thủ môn mã cầu, năm trước đại biểu An Tây tới Trường An dự thi, hôm nay mà nói, hắn là thủ lĩnh đội mã cầu An Tây, Lý Khánh An vừa tới Quy Tư ngay cả gậy bóng cũng chưa chạm qua, luyện tập ngắn ngủn hơn mười ngày, liền có thể sánh vai với bọn họ, điều này khiến bọn họ thán phục không ngừng.
- Tới! Thất Lang, ta kính ngươi một ly.
Đoàn Tú Thực nâng chén rượu lên cụng ly với Lý Khánh An, cười nói:
- Chỉ bằng trình độ hiện giờ của ngươi, luyện một năm nữa, danh hiệu cao thủ mã cầu đệ nhất An Tây không phải ngươi còn ai, chờ năm sau chúng ta cùng nhau vào kinh tham gia đại hội thi đấu mã cầu, quán quân sẽ là vật trong lòng bàn tay chúng ta.
- Vào kinh!
Bạch Nguyên Quang uống chút rượu, cũng mất đi trầm tĩnh bình thường, hắn vỗ bàn thật mạnh, oán hận nói:
- Nhất định phải xử lý đội mã cầu quân Phạm Dương, báo mối cừu một tên của chúng ta năm đó.
Lúc này Tịch Nguyên Khánh một hơi uống cạn chén rượu:
- Các ngươi không cần luôn mồm mã cầu, mã cầu, muốn nghĩ thì nghĩ như nào mới có cơ hội đánh giặc lập công.
Tâm tình hắn hơi không tốt, uống vào mấy chén rượu buồn, cảm xúc dâng trào, không khỏi thở dài một tiếng:
- Đại trượng phu trên đời chẳng qua ngắn ngủn hơn mười năm, từng năm trôi qua như vậy, ta đã ba mươi hai, bao giờ mới có thể đánh một trận thống khoái, lập công lao hiển hách, che chở vợ con.
- Sang năm đi! Ta đoán chừng sang năm chúng ta sẽ có cơ hội đánh giặc một lần.
Lý Khánh An khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi có căn cứ gì?
Mấy người thấy Lý Khánh An nói cực kỳ tự tin, cũng đều sửng sốt.
Lý Khánh An biết, sang năm là năm Thiên Bảo thứ sáu, trên lịch sử năm này có một trận chiến quan hệ tới vận mệnh Cao Tiên Chi, chi tiết cụ thể trận chiến hắn không biết, nhưng hắn lại biết phương hướng chính.
- Căn cứ của ta rất đơn giản, Đại Đường tích tụ lực lượng vài năm, đã tới lúc dùng binh với Thổ Phiên rồi.
- Ngươi nói là Tiểu Bột Luật?
Đoàn Tú Thực trầm ngâm một chút nói.
- Thành Công, ngươi thì sao?
Đoàn Tú Thực gật đầu:
- Có lẽ vậy! Thổ Phiên bóp chặt con đường quan trọng Tiểu Bột Luật, không chỉ khiến Đại Đường ta mất đi Thổ Hỏa La, hơn nữa Tiểu Bột Luật cũng thành viện binh để Thổ Phiên xâm phạm An Tây, cũng có khả năng Đột Kỵ Thi cấu kết Thổ Phiên, từ năm Khai Nguyên tới nay, Đại Đường ba lần chinh phạt Tiểu Bột Luật, ba lần thất bại, hiện giờ người Đột Kỵ Thi suy bại, thời cơ dần dần thành thục, ta cũng hiểu được không phải sang năm chính là năm sau nữa, Đại Đường chắc chắn sẽ lại chinh phạt Tiểu Bột Luật.
- Chúng ta sẽ chờ ngày này, mọi người cụng ly!
Tịch Nguyên Khánh âng chén rượu.
- Cạn!
Bốn người một hơi cạn sạch rượu.
Đúng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi đi lên thang lầu, áo ngắn, váy hoa lựu dài, cung tiễn sau lưng, tay cầm một thanh kiếm ba thước, nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm chỗ ngồi.
Lý Khánh An ngây người một chút, oan gia ngõ hẹp, tại sao nàng cũng đến Quy Tư này?
- Vụ nương, nơi này, nơi này!
Đoàn Tú Thực đột nhiên vẫy tay hô nàng.
- Thành Công biết nàng sao?
Lý Khánh An liếc Đoàn Tú Thực một cái, gọi thân thiết như vậy, sẽ không phải là tình nhân của hắn chứ?
Đoàn Tú Thực cười ha ha nói:
- Thành Quy Tư không ai không biết nàng, rất nhanh ngươi cũng sẽ biết.
Nàng kia nghe có người gọi nàng, quay đầu lại nhìn một vòng, bỗng nhiên thấy mấy người bọn họ, không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Đoàn Tiểu Kiếm, Bạch Chá Côn, còn có Tịch Mạn Thương, sao các ngươi lại ở trong này?
Nàng cười chạy tới, bỗng nhiên liếc nhìn Lý Khánh An, ngây người một chút, thất thanh nói:
- Tại sao ngươi cũng ở đây?
Lý Khánh An cười gượng hai tiếng nói:
- Ta là tới đưa da báo cho cô, nếu cô thanh toán tiền, hàng đương nhiên phải cho cô.
- Một tấm da thú hỏng, ta mới không cần!
Nữ tử bĩu môi, ra sức đẩy Bạch Nguyên Quang một chút:
- Bạch Chá Côn, ngươi ngồi qua kia.
Nàng ngồi xuống, vẫy tay với tiểu nhị:
- Tiểu nhị, trước cho ta một miếng bánh, ta đã đói bụng rồi.
Bạch Nguyên Quang ân cần rót cho nàng một chén rượu:
- Vụ Nương, mấy tháng này cô chạy đi đâu? Như nào lại nhận thức huynh đệ mới của chúng ta?
- Ta đi dạo thành Bạt Hoán và Sơ Lặc một vòng, mệt mỏi không chịu nổi.
Vụ Nương uống một hơi cạn sạch chén rượu như đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp dâng lên một chút hồng hào, nàng liếc nhìn Lý Khánh An, bỗng nhiên nhớ tới không ngờ hắn không chịu bán da báo cho mình, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ba người các ngươi, người kia ức hiếp ta ở thành Bạt Hoán, các ngươi thay ta hung hăng giáo huấn hắn.