Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 15: Âm Dương Mê Thiên đại trận.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần đuổi theo huyết quan hồ, vẫn tiếp tục đuổi sâu vào trong Đông Hoang, thân thể huyết quan hồ nhỏ bé xinh xắn, trong rừng xuyên toa qua lại vô cùng linh hoạt. Tốc độ của Cổ Thần tuy rằng nhanh hơn huyết quan hồ một chút, nhưng cần phải né tránh cây cối trong rừng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đuổi kịp.
Đông hoang được xưng là yêu vực vô biên, là lãnh địa của yêu tộc, bên trong có rất nhiều yêu thú vô cùng vô hạn, yêu thú lợi hại không hề kém hơn so với đại tu sĩ thần thông, có thể biến ảo hình người, có thể di sơn đảo hải, có thể lên trời xuống đất.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tiến vào trong Đông Hoang sẽ phải đối mặt với các loại nguy hiểm khác nhau.
Trong gia huấn của Cổ ia, Đông Hoang đối với tu sĩ Hậu Thiên cảnh chính là cấm địa.
Đương nhiên, kiếp trước Cổ Thần đã từng là đại tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh, lý giải đối với Đông Hoang hơn xa so với bất kỳ người nào trong Cổ gia.
Cổ gia chỉ biết Đông Hoang nguy hiểm, đối với Đông Hoang không có bao nhiêu lý giải, cũng không biết nguy hiểm chân chính rốt cuộc ở chỗ nào. Kiếp trước tuy rằng Cổ Thần không cố ý đi thăm dò Đông Hoàng có bao nhiêu rộng lớn, nhưng chung quy có vài lần vượt qua Đông Hoang, liên miên hơn mười vạn dặm đều là núi nong trùng điệp.
Càng đi về phía đông, yêu thú Đông Hoang càng trở nên lợi hại, tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng chỉ có thể sinh tồn tại phạm vi vạn dặm rìa ngoài Đông Hoang, nếu tiến vào trong phạm vi hơn vạn dặm thì thường xuyên xuất hiện yêu thú cảnh giới tương đương tu sĩ Thần Hải cảnh, tu sĩ Tiên Thiên cảnh gặp gỡ chỉ có một con đường chết.
Bất quá, yêu đan của yêu thú đối với tu sĩ tu luyện có tác dụng rất lớn, càng là tài liệu thượng phẩm luyện chế các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, bình thường sẽ có tu sĩ nhân loại tài cao lớn mật tiến vào Đông Hoang săn giết yêu thú, thu hoạch nội đan.
Đồng thời, Đông Hoang địa kiệt sơn linh, nhân loại rất ít khi xuất hiện, có nhiều loại linh thảo kỳ diệu sinh trưởng, vì vậy cũng thường có đại tu sĩ tài cao lớn mật tiến sâu vào Đông Hoang hái thuốc, gặp phải yêu thú, tu sĩ nhân loại cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh ngự pháp khí phi hành, ngày vượt nghìn dặm dễ dàng, chỉ cần thành Thủy Nhạc bé nhỏ thường ngày cũng có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh hoặc đơn độc hoặc theo nhóm tiến vào trong Đông Hoang đào bảo, nói là đào bảo, đơn giản chính là săn giết yêu thú lấy yêu đan hoặc là tìm kiếm linh dược.
Vì vậy, trong phạm vi nghìn dặm là giao giới giữa Đông Hoang và địa vực nhân loại, yêu thú Tiên Thiên cảnh rất ít khi xuất hiện, chúng cũng sợ bị nhân loại săn giết.
Chỉ cần không phải vận khí kém tới cực điểm, phạm vi nghìn dặm rìa ngoài Đông Hoang sẽ không xuất hiện yêu thú Tiên Thiên cảnh, vì vậy Cổ Thần mới dám đuổi theo huyết quan hồ tiến vào trong Đông Hoang.
Lấy thực lực hiện tại của Cổ Thần, Thiên Cương Thối Thể đại pháp có thể đối mặt với Hậu Thiên tầng thứ bảy, yêu thú Hậu Thiên đối với hắn không uy hiếp quá lớn.
Huyết quan hồ phía trước, Cổ Thần phía sau, một trước một sau bám theo không rời, cả hai đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình, huyết quan hồ linh hoạt vô cùng, liên tục ba thời thần Cổ Thần cũng không thể bắt được huyết quan hồ vào trong tay.
Trải qua ba canh giờ liên tục chạy nhanh, Cổ Thần đã vượt xa phạm vi Linh Phù Sơn, cách Cổ gia khoảng chừng ba trăm dặm, mặt trời trên cao đã đỏ rực lấp ló sau rặng cây, từ buổi sáng đã chạy sang buổi chiều.
Theo lâu như vậy, khoảng cách giữa Cổ Thần và huyết quan hồ đã giảm đi không ít, từ hơn mười trượng giảm xuông còn bốn năm trượng.
Cổ Thần nhìn mặt trời đỏ phía Tây, đại khái qua một canh giờ nữa thì mặt trời sẽ biến mất, hai canh giờ sau là đêm tối phủ xuống, thị lực của nhân loại trong bóng đêm bị ảnh hưởng rất lớn, so với ban ngày rõ ràng tính nguy hiểm cao hơn.
Thế nhưng, nhìn huyết quan hồ ngay trước mắt, Cổ Thần thực sự không muốn buông tha, kiếp trước hơn 500 năm cũng chưa từng gặp được một con huyết quan hồ thuần màu trắng, lần này vô cùng may mắn gặp được, lại đuổi theo lâu như vậy, nếu để nói chạy thoát, vậy thì sợ là ca đời này sẽ không dám tiến vào khu vực gần nhân loại.
Nếu muốn tìm được nó quả thực khó hơn lên trời.
“Hơn nữa, tại pham vi nghìn dặm rìa ngoài Đông Hoang hẳn là dải đất an toàn, hiện tại khoảng cách giữa ta và huyết quan hồ chỉ hơn bốn trượng, tối đa qua nửa thời thần là ta có thể đuổi được nó, đến lúc đó nó sẽ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta rồi, sau đó ta lập tức chạy về cả đêm, trước giờ tý nhất định có thể trở lại Cổ gia,”
Trong lòng Cổ Thần nói thầm, hạ quyết tâm nhất định phải bắt cho được huyết quan hồ, thu được huyết quan trên đỉnh đầu nó.
Huyết quan của huyết quan hồ toàn thân thuần màu trắng là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế tẩy trần đan, như vậy sau khi dùng tẩy trần đan thân thể phụ thân càng thêm triệt để thoát thai hoán cốt, Cổ Thần làm sao đơn giản buông tha.
Phù…
Phù…
Huyết quan hồ vẫn như trước dùng hết toàn bộ lực lượng chạy trốn, thời điểm đe dọa tới tình mạng thường thường có thể phát huy tiềm lực lớn nhất.
Cổ Thần tiếp tục đuổi theo phía sau huyết quan hồ, theo thời gian trôi đi, khoảng cách giữa huyết quan hồ và Cổ Thần càng lúc càng gần hơn.
Lại tiếp tục trôi qua nửa canh giờ, khoảng cách giữa huyết quan hồ và Cổ Thần chỉ còn trên dưới ba trượng, hắn đề cao tinh thần, rất nhanh là có thể bắt được huyết quan hồ vào trong tay rồi.
“Trăm bước… Chín mươi bước… Tám mươi bước…”
Trong lòng Cổ Thần thầm tính toán số bước tiếp theo đuổi kịp huyết quan hồ.
Một người một hồ truy đuổi, khoảng cách càng lúc càng gần, chỉ còn lại trên dưới một trượng, tại thời điêm truy đuổi Cổ Thần luôn luôn bảo trì tư thế nhảy bật lên bắt giữ, khi khoảng cách chỉ còn nửa trượng thì hắn có thể nhảy tới bắt rồi.
Trong phạm vi nửa trượng, Cổ Thần tự tin, tuyệt đối có thể bắt được huyết quan hồ vào tay.
Nhưng đúng lúc này, huyết quan hồ chuyển qua một cây đại thụ lớn chừng hai thân người, đột nhiên biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Cổ Thần.
Nếu như nói huyết quan hồ trốn sau đại thụ không nhúc nhích, Cổ Thần tuyệt đối không tin tưởng.
“Kỳ quái? Lẽ nào sau tàng cây có huyệt động?”
Cổ Thần thầm kêu không ổn, tốc độ dưới chân không ổn, rất nhanh đọc theo lộ tuyến huyết quan hồ vừa chạy qua, vòng ra sau đại thụ.
- A?
Cổ Thần thất kinh, tình hình vượt qua dự liệu của hắn, huyết quan hồ thực sự đứng sau đại thụ không nhúc nhích.
Cổ Thần xuất hiện, huyết quan hồ cũng không dám bỏ chạy như vừa rồi, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau Cổ Thần tràn ngập vẻ kinh khủng nhân tính hóa.
Đối mắt với huyết quan hồ, Cổ Thần lập tức cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ phía sau ập tới, xoay người nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Hỏa diễm khắp bầu trời xuất hiện trước mắt Cổ Thần, rừng rậm vừa chạy tới đột nhiên biến thành biển lửa ngập trời, hỏa diễm thiêu đốt tới nghìn trượng, một cỗ không khí nóng bỏng đập thẳng vào mặt, khiến Cổ Thần cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Cổ Thần không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhiệt khí đập thẳng vào mặt nhất thời biến mất không còn bóng đáng, thay vào đó là hàn khí thấu xương xâm nhập từ phía sau, dọc theo xương sống lưng lan tràn toàn thân Cổ Thần, trong nháy mắt cảm giác như bị đóng băng.
Cổ Thần quay đầu vừa nhìn, nào còn là rừng rậm, phía trước chính là băng tuyết vô biên vô hạn, trên bầu trời tràn đầy tuyết rơi, hàn khí màu trắng theo gió mà động, đông lạnh tận xương tủy.
Trên mặt đất là vô số băng thương dựng ngược, thấp thì một hai tấc, cao thì tới hơn trượng, tầng tầng lớp lớp lớp giao nhau.
Huyết quan hồ dài chừng ba thước hiện tại co thân thể lại thành một đoàn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh khủng, bốn phía đều bị băng tuyết thổi mạnh và băng thương chỉ thẳng vào người ngăn lại, trách không được đứng nguyên một chỗ không dám nhúc nhích.
Vừa rồi hỏa diễm ngập trời dọa Cổ Thần giật nảy mình, nhưng vừa thấy băng tuyết vô biên vô hạn xung quanh, sắc mặt Cổ Thần nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Vừa rồi còn trong rừng rập, đột nhiên xuất hiện băng tuyết vạn dặm, sau có biển lửa ngập trời, hiển nhiên đây chính là một ảo cảnh.
Thân thể Cổ Thần và huyết quan hồ còn đang ở trong rừng rậm, thế nhưng chuyển qua cây đại thụ vừa rồi đã bươc vào phạm vi một trận pháp nào đó, vì vậy khắp nơi đều là ảo cảnh.
Sắc mặt Cổ Thần chuyển thành bình tĩnh, không chỉ nhìn ra được đây là ảo cảnh, đồng thời còn biết rõ là loại trận pháp gì.
Kiếp trước Cổ Thần sống hơn 500 năm, lại là một đại tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh đứng đầu, vô luận là trận pháp, luận khí… đều có hiểu biết nhất định, nhất là phương diện đan dược, càng là một đại tông sư.
Trận pháp và luyện khí tuy rằng chỉ là nghiên cứu không chuyên, so ra kém hơn một số trận pháp đại sư, luyện khí đại sư, nhưng dù sao cũng là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đứng đầu, không gian mà Cổ Thần tiếp xúc tuyệt đối không thể thấp, ít nhất có thể so sánh với tu sĩ trung gian chuyên nghiên cứu, hiển nhiên hơn hẳn tu sĩ bình thường, Cổ Thần miễn cưỡng được coi như cao thủ trận pháp và luyện khí.
Trận này trước có băng tuyết, sau có biển lửa, băng là âm, hỏa là dương, tên là Âm Dương Mê Thiên đại trận.
Trừ phi là tu sĩ Kim Đan kỳ Thần Hải cảnh mới có thể bằng vào pháp lực mạnh mẽ trực tiếp phá trận, nếu như không hiểu phương pháp phá trận, cho dù là đại tu sĩ ba cảnh giới đầu tiên trong Thần Hải cảnh cũng bị Âm Dương Mê Thiên đại trận vây khốn mười năm trở lên.
Đại tu sĩ Thần Hải cảnh cũng bị Âm Dương Mê Thiên đại trận gây khó khăn, càng đừng nói tới tu sĩ Tiên Thiên cảnh, một ngày bị vây khốn trong đó, trừ phi là người ngoài xuất thủ cứu giúp, bằng không suốt đời cũng đừng mong từ bên trong trận thoát khốn ra ngoài.
Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 16: Phá mê trận, cắt huyết quan.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần âm thầm may mắn, may mà Âm Dương Mê Thiên đại trận là mê trận chứ không phải sát trận, nếu là sát trận, bằng vào tu vi Hậu Thiên cảnh của hắn hiện tại, cho dù là xem thấu được trận pháp cũng khó có thể phá trận, chỉ có con đường chết.
Âm Dương Mê Thiên đại trận là một mê trận, Cổ Thần lại tương đối lý giải đối với trận pháp này, muốn đi ra ngoài chi là vấn đề thời gian, không phải là chuyện khó.
Trận pháp có thể vây khốn tu sĩ Thần Hải cảnh, người bày binh bố trận nếu không phải là tuyệt thế thiên tài trận đạo, khẳng định cũng là đại tu sĩ đạt tới tu vi Thần Hải cảnh trở lên.
Cổ Thần không lập tức bắt đầu nghiên cứu phá trận, mà ôm quyền lớn tiếng nói:
- Vãn bối vô ý xông vào trong trận của tiền bối, xin tiền bối hạ thủ lưu tình, tha cho vãn bối một con đường sống.
Tại Đông Hoang bày binh bố trận, khẳng định là đại tu sĩ tu vi không kém, Cổ Thần không muốn tùy ý biểu lộ ra chuyện hắn có khả năng phá giải Âm Dương Mê Thiên đại trận.
Phàm là người bày binh bố trận tối kỵ người khác phá trận, trận pháp và người bày binh bố trận tương liên với nhau, Cổ Thần vừa vào trong trận chỉ cần là chủ trận ở gần đây nhất định có thể nhận thấy được, nếu như Cổ Thần chưa lên tiếng nói chuyện với chủ trận trước đã muốn phá giải mê trận của đối phương, người này khẳng định tức giận không nói, còn có thể biết được Cổ Thần có lý giải khắc sâu với trận pháp.
Một tu sĩ Hậu Thiên cảnh bình thường có thể vượt qua được Âm Dương Mê Thiên đại trận, không có lý giải khắc sâu với trận pháp mới là quái lạ.
Nếu như chủ trận biết Cổ Thần có lý giải đối với trận pháp, như vậy chỉ có hai kết quả, thứ nhất giết người phá trận.
Cổ Thần tự hiểu chính mình còn chưa có thực lực chống lại chủ trận, không dám chọc chủ trận tức giận.
Thứ hai, chủ trận thưởng thức Cổ Thần, thu hắn làm đệ tử.
Trong đầu Cổ Thần vô số công pháp, ngoại trừ ân sư kiếp trước, kiếp này không muốn bái bất cứ kẻ nào làm sư phụ.
Vì vây, vô luận là kết quả thứ nhất hay thứ hai đều không phải là điều Cổ Thần muốn.
Hôm nay đã vào trong trận pháp của người khác, tự mình giả vờ bé ngoan, hắn bất quá chỉ là một thiếu niên mười tuổi, chỉ cần người bày binh bố trận có một chút thiện tâm sẽ thả cho Cổ Thần đi ra ngoài.
- Vãn bối vô ý xông vào trong trận của tiền bối, xin tiền bối hạ thủ lưu tình, tha cho vãn bối một con đường sống.
…
Lúc này phía trước vẫn là băng tuyết, phía sau liệt hỏa, bốn phía mênh mông vô tận, Cổ Thần nói ra giống như bị thứ gì đó ngăn cách, từ trong thiên đại vang vọng liên miên không dứt.
Cổ Thần hô lên ba lần, nhưng chủ nhân bày binh bố trận không nói một câu, không có chút động tĩnh nào.
- Chẳng lẽ chủ trận không có mặt gần đây?
Trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ.
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng hồ ly kêu, Cổ Thần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu huyết quan hồ thuần màu trắng đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thỉnh cầu.
Cổ Thần hỏi:
- Xem ra ngươi đã là sinh mệnh mở được linh trí, ngươi có thể nghe hiểu ta nói cái gì.
Huyết quan hồ gật đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu nhỏ, tuy rằng Cổ Thần không nghe hiểu huyết quan hồ nói cái gì, nhưng không khó đoán được ý tứ.
Cổ Thần nói:
- Ngươi muốn ta mang theo ngươi cùng đi?
Huyết quan hồ lại gật đầu.
Cổ Thần nói:
- Ta vừa truy đuổi ngươi, cũng không phải là muốn lấy tính mệnh của ngươi, huyết quan trên đầu ngươi đối với ta có tác dụng quan trọng, chỉ cần ngươi đưa huyết quan cho ta, ta mang ngươi đi, lúc rời khỏi trận ngươi có thể tự do.
Huyết quan hồ suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Cổ Thần bước về phía trước một bước, vừa vặn bung ra băng thương chổng ngược chỉ thẳng vào huyết quan hồ, huyết quan hồ nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng Cổ Thần.
Huyết quan hồ làm như vậy hiển nhiên đã giao tính mạng của chính mình cho Cổ Thần, xem ra nó đã mở linh trí, hiểu được tin tưởng con người, hôm nay Cổ Thần đang trong trận pháp, trước khi thoát trận tạm thời không lấy đi huyết quan, hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi trận này.
Cổ Thần gián đoạn hô lên mười lần cũng không có người nào trả lời hắn, Cổ Thần tin tưởng chủ nhân trận pháp này ra ngoài chưa về, hoặc là chủ trận đã chết, hiện tại là hoang trận.
Nơi này cách thành Nhạc Thủy bất quá hơn ba trăm dặm, ngay cả yêu thú Tiên Thiên cảnh cũng cực kỳ ít khi xuất hiện, tu sĩ đi ngang qua đều là ngự khí phi hành, ngoại trừ tu sĩ Hậu Thiên cảnh, ai lại hành tẩu trên mặt đất Đông Hoang.
Ai vô duyên vô cớ bố trí Âm Dương Mê Thiên đại trận có thể vây khốn đại tu sĩ Thần Hải cảnh? Nơi này chẳng lẽ có bí mật nào đó hay sao?
Thấy không có người đáp lại, trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ.
Không ai trả lời, mặc kệ là chủ trận đã chết cũng được, hoặc là chủ trận ra ngoài chưa trở về nhà cũng được, Cổ Thần nghĩ lúc này hắn nên nắm chặt thời gian sớm rời khỏi trận. Bị vây trong trận pháp, cho dù là ai cũng không thoải mái, ở lại lâu một chút trong lòng càng khó chịu hơn.
Cổ Thần ôm huyết quan hồ, dưới chân lúc đông lúc tây, chợt nam chợt bắc, có lúc lại đi vòng tròn, bước chân rất chậm rãi.
Nhất khí hóa âm dương, âm dương sinh ngũ hành, ngũ hành tuần hoàn, sinh sôi không ngừng…
Cổ Thần lấy ngũ hành tuần hoàn bước đi trong Âm Dương Mê Thiên đại trận, lấy ngũ hành chế âm dương, thủy chung bị vây thế, bài trừ trận pháp, rời khỏi đại trận chỉ là vấn đề thời gian.
Quản phía trước kia là băng tuyết đầy trời hay là lửa cháy mạnh, Cổ Thần nhắm mắt lại, không bị ảo cảnh ảnh hưởng, thủ hộ tâm thai sáng như gương, không ngừng bước đi theo ngũ hành, thoạt nhìn phạm vi không lớn, đồng thời luôn xoay quanh một chỗ, trên thực tế Cổ Thần trong rừng rậm vẫn đi cùng một phương hướng, không hề đi lên rồi lại tụt lại phía sau.
Nếu như trong ảo cảnh chỉ một mực đi thẳng về phía trước, trên thực tế là môt mực đi vòng quanh tại chỗ, trong ảo cảnh, nếu một mực đi thẳng về phía trước thì vĩnh viễn không thể nào thoát ra khỏi ảo cảnh.
Khi thì cảm giác liệt hỏa đốt người, khi thì cảm giác băng hàn thấu xương, Cổ Thần biết tất cả đều là cảm giác hư huyễn, trên thực tế thân thể của hắn vẫn ở trong rừng rậm Đông Hoang, không có băng cũng không có hỏa, băng và hỏa trong ảo cảnh chỉ là ngăn cản người trong trận.
Nếu muốn rời khỏi Âm Dương Mê Thiên đại trận, nhất định phải đi qua núi băng, đi qua biển lửa, bằng không vĩnh viên bị vây trong trận.
Đồng thời, cho dù có dũng khí vượt qua núi băng, bước qua biển lửa, nếu như không biết phương pháp thì cũng là uổng công.
Cổ Thần vẫn bước theo ngũ hành, không biết bao lâu trôi qua, đột nhiên cảm giác cực nóng và cực lạnh đồng thời biến mất, gió mát thổi thẳng vào mặt, huyết quan hồ trong lòng hắn phát ra một tiếng kêu dài, Cổ Thần nghe được đó là thanh âm hoan hô vui sướng.
Mở mắt vừa nhìn, quả nhiên đã rời khỏi Âm Dương Mê Thiên đại trận, chỉ bất quá mặt trời đã lặn xuống ngọn núi phía tây, sắc trời đã trở nên ảm đạm.
Cổ Thần bị nhốt trong Âm Dương Mê Thiên đại trận, từ lúc mặt trời đỏ tới lúc lấp ló sau ngọn núi phía tây, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hiện tại sắc trời đã tối, bị vây trong Âm Dương Mê Thiên đại trận dĩ nhiên đã qua một thời thần.
Sắc trời vừa mới tối, không trung cũng không có trăng sao, Cổ Thần không thể phân biệt phương hướng, cũng không biết ra khỏi Âm Dương Mê Thiên Đại trận là vượt qua Âm Dương Mê Thiên đại trận hay là quay về phía ban đầu.
Huyết quan hồ nhìn lại, chỉ thấy nó cũng đang nhìn chính mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ do dự, lúc này tính mạng của huyết quan hồ đã nằm trong tay Cổ Thần, trong lòng nó thấp thỏm không ngừng, căn cứ vào ký ức truyền thừa yêu thú, nhân loại đối với yêu thú từ trước tới nay chỉ có giết.
Huyết quan hồ đối với số phận của nó rất lo lắng.
Nhãn thần huyết quan hồ đều lọt vào mắt Cổ Thần, trong lòng âm thầm khen bạch hồ vô cùng linh tính, chỉ là tu vi còn thiếu, chưa thể nói được tiếng người, nhưng linh trí đã gần như tương xứng với nhân loại bình thường, thông qua đôi con mắt tràn ngập tin tức hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Cổ Thần nói:
- Ngươi yên tâm, ta nói chỉ lấy huyết quan trên đầu ngươi, lấy huyết quan xong tùy ngươi tự do.
Nhãn thần huyết quan hồ sáng ngời, như là đang hỏi lại:
- Có thực như thế hay không?
Cổ Thần cười nói:
- Cổ Thần ta sao lại lừa ngươi, hiện tại ta lấy huyết quan, ngươi đừng khẩn trương.
Huyết quan hồ nhu thuận gật đầu, Cổ Thần lấy thanh chủy thủ tùy thân, hai chân kẹp lấy thân thể huyết quan hồ, mạnh mẽ cầm lấy huyết quan của huyết quan hồ, thanh chủy thủ đưa qua nhanh chóng cắt đi.
Nhìn thanh chủy thủ sáng long lanh, trong mắt huyết quan hồ lộ ra vẻ sợ hãi, Cổ Thần nhìn con mắt của nó, huyết quan hồ tựa hồ đã hiểu hành động của Cổ Thần, nhắm hai mắt lại.
Chủy thủ cắt qua, huyết quan hồ phát ra một tiếng kêu đau đớn, huyết quan đã bị Cổ Thần cắt lấy.
- Được rồi, ta đã lấy đi huyết quan của ngươi, hiện tại ngươi tự do rồi, có thể tùy ngươi rời đi.
Buông huyết quan hồ ra, chủy thủ đút vào bao, nói với huyết quan hồ.
Huyết quan hồ liếc mắt nhìn Cổ Thần, xoay người chậm rãi định tiến vào sâu trong rừng, mới đi lên hai bước lại quay đầu nhìn Cổ Thần một chút, đi được một trượng huyết quan hồ đột nhiên chạy trở về, đứng bên cạnh Cổ Thần, mở to hai mắt nhìn hắn.
- Ngươi muốn theo ta cùng nhau đợi đừng đông ngày mai mới rời đi?
Cổ Thần hỏi.
Huyết quan hồ gật đầu.
- Ngươi chỉ là một yêu thú, ta là nhân loại, ngươi đi theo ta cùng một chỗ, ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?
Cổ Thần hỏi.
Huyết quan hồ lui một bước, trong ánh mắt lộ một tia sợ hãi, nhưng giống như suy nghĩ một chút, lại bước về phía trước một bước, lắc đầu.
Cổ Thần thấy bạch hồ thông linh như vậy, cũng có chút yêu thúc, nói:
- Đã như vậy, ngươi có thể đi theo bên cạnh ta, phía trước có một sơn cốc, chúng ta đến đó nhìn một cái.
Huyết quan hồ nhảy lên bờ vai Cổ thần, Cổ Thần không khỏi mỉm cười:
- Một con bạch hồ thông minh!
Phía trước có một ngọn núi lớn chặn bước đi, cách đó không xa mơ hồ có chút ánh sáng truyền tới, Cổ Thần men theo phía ánh sáng bước đi, đến gần vừa nhìn mới phát hiện ra đây là một sơn động, trong động khá sáng sủa, chỉ vì cửa động hướng về phía khác vì vậy Cổ Thần chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ.
Cửa động khá lớn, bên cạnh có một tảng đá khắc mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: “Động phủ Hạo Thiên”.
Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 17: Càn Khôn Trạc.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Mở động phủ tu luyện, đây chính là thần thông chi có tu sĩ Thần Hải cảnh mới có, nếu như trong động phủ có tu sĩ Thần Hải cảnh, như vậy nhất định sớm biết Cổ Thần ở bên ngoài động phủ.
Tu sĩ Thần Hải cảnh không cần dùng con mắt quan sát, có thể thông qua thần thức biết được mọi sự vật hoặc biến hóa trong phạm vi nhất định xung quanh chính mình.
Cổ Thần nhìn vào bên trong động phủ một chút, bên trong sáng như ban ngày, trên mặt đất lại có một tầng bụi bặm rất dày, không hề có bước chân nào, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không.
Theo lý thuyết, đứng trước cửa huyệt động tu sĩ như vậy, Cổ Thần nên nhanh chóng rời đi mới đúng, bất quá là một thiếu niên mười tuổi tu vi Hậu Thiên cảnh, cho dù trong động có đại tu sĩ Thần Hải cảnh, thông qua thần thức “nhìn” thấy Cổ Thần cũng sẽ không tính toán đối với một thiếu niên mười tuổi tu vi Hậu Thiên cảnh.
Thế nhưng, Cổ Thần nhìn tình huống trong động phủ, không chỉ không rời đi, ngược lại chậm rãi dò xét tiến vào trong động phủ.
Một đường tiến vào, trên mặt đất để lại một chuỗi vết chân.
Cổ Thần thông qua bụi bặm trên mặt đất tính toán, động phủ này hẳn là tử phủ.
Cái gì gọi là tử phủ? Động phủ không có chủ nhân tức là tử phủ.
Cho dù chủ nhân động phủ đã đạt tới cảnh giới Thần Hải cũng không có khả năng ngự kiếm phi hành trong động phủ của chính mình, nếu như đã đi lại trên mặt đất như vậy mặt nhất định phải lưu lại vết tích dấu chân mới đúng.
Thế nhưng, tầng bụi dưới mặt đất Hạo Thiên Động Phủ này không có nửa điểm vết tích bị ai đó đi lại qua, vì vậy Cổ Thần phán đoán, đây là một tòa tử phủ.
Hơn nữa, Cổ Thần liên tục kêu lên mười lần bên trong Âm Dương Mê Thiên đại trận vẫn không có người trả lời, Cổ Thần càng thêm tin tưởng đây là một tòa tử phủ, chủ nhân động phủ này hoặc là rời khỏi từ lâu, hoặc là đã sớm bỏ mình.
Một tòa động phủ không có chủ nhân, cho dù Cổ Thần không có kinh lịch hơn 500 năm kiếp trước cũng biết được có ý nghĩa gì? Ý nghĩa tất cả mọi thứ trong động phủ này đều thuộc về người tìm ra động phủ đầu tiên.
Tất cả mọi thứ trong động phủ đều là vật vô chủ, chỉ cần là Cổ Thần phát hiện ra đều thuộc về sở hữu của hắn.
Đi vào trong động phủ, sơn động hơi vòng sang phía bên phải, một động thính thật lớn xuất hiện trước mắt Cổ Thần, ba viên dạ minh châu tỏa sáng đính trên đỉnh động, xếp thành hàng chữ phẩm.
Động phủ có thể chiếu sáng như ánh sáng ban ngày chính là do ba viên dạ minh châu trên đỉnh động phát ra, mỗi một viên dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay, giá trị liên thành.
Thấy ba viên dạ minh châu, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, chỉ là ba viên dạ minh châu đã không uổng chuyến đi này rồi, huyết quan hồ trên đầu vai phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía ba viên da minh châu tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cổ Thần tiến vào động thính, vừa mới bước vào trong, một cỗ sát khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trái đánh tới, nhất thời xuyên thấu qua da thịt, thẳng bức nội tâm Cổ Thần, nhất thời Cổ Thần nhễ nhại mồ hôi.
Huyết quan hồ phát ra tiếng kêu thét thê lương, hiển nhiên cũng đang bị sát khí ăn mòn.
Cổ Thần mơ hồ cảm giác được xa xa phía bên trái một thân ảnh, cũng chính là đầu nguồn của sát khí cường liệt này, Cổ Thần thầm kêu không tốt, lần trước tại đấu giá hội bị trung niên nhân liếc mắt nhìn qua, Cổ Thần cũng có loại cảm giác giống như thế này, chỉ bất quá sát khí của đạo nhân ảnh kia so với trung niên nhân mạnh mẽ hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Cổ Thần giống như hãm mình trong thiên quân vạn mã, cảm giác bốn phương tám hướng đều có đao thương chém tới, thân ảnh bên trái kia ít nhất cũng có tu vi hơn người trung niên tại phòng đấu giá gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí là một đại tu sĩ Thần Hải cảnh.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh đối với Cổ Thần hiện tại đã là đối thủ không thể chống lại, tu sĩ Thần Hải cảnh càng không cần phải nói nữa rồi, tùy tiện dùng đầu ngón tay út là có thể dí bẹp hắn, để hắn chết trăm lần.
Không chào hỏi tiến vào trong động phủ của người khá, đây là tối kỵ đối với tu sĩ, chủ nhân động phủ đối với bất cứ kẻ nào xâm nhậm vào động phủ của mình đều sẽ không khách khí.
“Chẳng lẽ chủ nhân động phủ này dĩ nhiên ở trong động phủ mười năm cũng chưa từng ra ngoài một bước? Bằng không sao có thể không xuất hiện một chút vết tích dấu chân đi lại trên mặt đất phủ bụi?”
Cổ Thần thầm nghi hoặc trong lòng, chậm rãi quay đầu nhìn sang bóng người phía bên trái.
Phù...
Cổ Thần vỗ ngực, thở dài một hơi.
Bóng người kia nguyên bản không phải là người, nói chính xác là một bộ xương khô.
Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên một trường y hoa lệ, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, chỗ trống hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào động thính, chính là vị trí Cổ Thần đang đứng hiện tại.
“Ánh mắt của một bộ xương khô dĩ nhiên có uy áp tương đương với tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên, như vậy chủ nhân bộ xương khô này khi còn sống chí ít cũng là đại tu sĩ Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, quả nhiên đây là một tòa tử phủ, Âm Dương Mê Thiên đại trận bên ngoài là một tòa tử trận.”
Cổ Thần thấy bóng ảnh bất quá chỉ là một bộ xương khô mặc khoác áo choàng màu đen, cảm giác sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, tiếp tục tiến sâu vào trong động thính, rời khỏi vị trí hai hốc mắt bộ xương khô nhìn vào, quả nhiên cỗ sát khí thê lương kia biến mất không còn.
Ánh mắt Cổ Thần rời khỏi bộ xương, quét sang hai bên, tường đá bên cạnh bộ xương khô được khoét thành hình dạng giá sách, tổng cộng phân làm ba tầng, trên mỗi một tầng đều có vài thứ bày đặc ngay ngắn.
Pháp khí, phù chú, thư tịch, cùng với một ít tài liệu từ cấp thấp tới cao, tất cả đều xếp ngay ngắn trên ba tầng giá thạch.
Cổ Thần vui mừng, di vật đại tu sĩ Thần Hải cảnh lưu lại sao có thể bình thường?
Cổ Thần lập tức bước về phía giá thạch, bất quá chưa vội đắc ý quên mọi thứ, mà cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía động thính, để tránh khỏi đột nhiên phát sinh thay đổi.
Đi tới bên cạnh giá thạch, cũng không phát sinh chuyện gì khác, xem ra chủ nhân động phủ này bày ra bên ngoài Âm Dương Mê Thiên đại trận đã yên tâm, bên trong không hề bày cấm chế lợi hại nào đó.
Khả năng chủ nhân động phủ cho rằng, có thể vượt qua được Âm Dương Mê Thiên đại trận, nếu là tu sĩ không hiểu trận pháp thì ít nhất cũng có tu vi Kim Đan kỳ Thần Hải cảnh, cho dù bày cấm chế cũng không có tác dụng gì, dù sao đi nữa thì đại nạn của hắn sắp tới, sau khi chết đi lưu lại vật phẩm cho người khác cũng không phải là không thể.
Nếu là tu sĩ không mạnh mẽ phá trận tiến vào động thủ, khẳng định là đại gia trận pháp, hắn bày đặt cấm chế tất nhiên không có tác dụng gì, bản thân chủ nhân tòa động phủ Hạo Thiên này là một vị trận pháp sư, để di vật lưu lại cho trận pháp sư, coi như một cách truyền thừa.
Chủ nhân động phủ trăm triệu lần không nghĩ tới, phá Âm Dương Mê Thiên đại trận tiến vào trong trong động phủ Hạo Thiên chỉ là một thiếu niên mới mười tuổi, không công để cho Cổ Thần chiếm tiện nghi lớn.
Cổ Thần liếc mắt liền nhìn sang những pháp khí trên giá, có hơn mười kiện, loại hình pháp khí nào cũng có, có lô đỉnh luyện đan dược, pháp khí dụng cụ đồ dựng cũng có hai bộ, Cổ Thần đang muốn kiếm đan lô và pháp khí dụng cụ đồ đựng, hiện tại may mắn có hai bộ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng pháp khí này đại bộ phận đều là pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm có chừng năm kiện.
Năm kiện pháp khí trung phẩm, truyền thừa chi bảo ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi.
Bất quá con mắt Cổ Thần không bị hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ đựng và năm kiện pháp khí trung phẩm hấp dẫn, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc thủ trạc (vòng tay) đen kịt trong đống pháp khí, phát ra tiếng kêu kinh hãi:
- Càn Khôn Trạc?
Trong mắt Cổ Thần, Càn Khôn Trạc so với toàn bộ pháp khí xung quanh cộng lại cũng có giá trị hơn nhiều, thậm chí là một phần trăm so với Càn Khôn Trạc cũng không bằng được.
Càn Khôn Trạc khác với những loại pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích hay pháp khí phi hành bình thường, Càn Khôn Trạc là loại pháp khí phụ trợ: pháp khí không gian.
Càn Khôn Trạc là pháp khí cũng không hẳn là pháp khí, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng không ngừng biến hóa, không gian bên trong càng lớn thì vật phẩm chứa đựng được càng nhiều.
Đồng thời, nếu như người sử dụng đạt tới tu vi Thần Hải cảnh còn có thể tiến hành bồi luyện đối với Càn Khôn Trạc, luyện thành pháp bảo, không chỉ mở rộng không gian lớn hơn, còn có hiệu quả đặc thù, có thể công kích, hoặc phòng ngự các loại.
Hiện tại, Càn Khôn Trạc này cũng giống như các loại pháp khí khác, là vật vô chủ, bất kể người nào lấy được đều có thể sử dụng, nhưng khi đã có chủ nhân, vậy chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng.
Nhưng Càn Khôn Trạc cũng có điểm không giống với các pháp bảo khác, sau khi chủ nhân pháp bảo chết đi, linh tính trong pháp bảo vẫn tồn tại như cũ, người khác muốn sử dụng phải luyện hóa linh tính vốn có trong pháp bảo, mà sau khi Càn Khôn Trạc đổi chủ, linh tính vốn có trong
Càn Khôn Trạc biến mất, thoái hóa trở thành trạng thái pháp khí.
Cổ Thần cầm lấy Càn Khôn Trạc, nếu như chủ nhân của Càn Khôn Trạc này đã chết đi, như vậy hẳn vẫn đang trong trạng thái pháp khí.
Rót chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, ý thức của Cổ Thần lập tức “nhìn” thấy không gian bên trong Càn Khôn Trạc, là một không gian loại nhỏ rộng dài một trượng, cao bất quá chỉ năm thước.
Không gian khởi điểm của Càn Khôn Trạc là dài rộng cao một thước, hiện tại tu vi của Cổ Thần mới chỉ là Hậu Thiên tầng thứ năm, tuy rằng thân thể vận dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bảy, nhưng tu vi chân khí trong cơ thể vẫn là tầng thứ năm như cũ.
Không gian Càn Khôn Trạc theo tu vi của người sử dụng càng cao thì càng rộng lớn hơn, Cổ Thần có tu vi Hậu Thiên tầng thứ năm, tự nhiên có không gian lớn hơn Hậu Thiên tầng thứ nhấy năm lần.
Tuy Càn Khôn Trạc là pháp khí, nhưng nó có chỗ khác so với pháp khí thông thường, tu sĩ Hậu Thiên cảnh có thể sử dụng mà các loại trạng thái như công kích, phòng ngự, phi hành cần phải đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, cơ thể sản sinh ra chân khí Tiên Thiên mới có thê sử dụng.
Đeo Càn Khôn Trạc vào cổ tay phải, Càn Khôn Trạc có công năng tự điều tiết kích cỡ, vừa vặn ôm sát cổ tay chủ nhân.
Nhìn năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá, Cổ Thần vươn tay phải, trong lòng mặc niệm “thu”. Năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá lập tức biến mất không còn, ý thức Cổ Thần tiến vào trong không gian Càn Khôn Trạc, quả nhiên năm kiện pháp khí trung phẩm đều bị thu vào bên trong.
Thử nghiệm Càn Khôn Trạc thành công, Cổ Thần vui mừng, kiếp trước đạt tới Kim Đan kỳ Thần Hải cảnh mới lấy được một chiếc Càn Khôn Trạc, kiếp này mới Hậu Thiên tầng thứ năm đã có được Càn Khôn Trạc, chênh lệnh giữa hai kiếp người thực sự quá lớn, kiếp trước Cổ Thần khổ tu suốt đời, giống như tai tinh hàng thế, đời này hoàn toàn thay đổi ngược lại.
Còn có hơn mười kiện pháp khí hạ phẩm, Cổ Thần chỉ chọn hai kiện pháp khí thực dụng nhất và hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ dựng, đều thu vào trong Càn Khôn Trạc, những loại pháp khí hạ phẩm khác đều chướng mắt, hiện tại không gian Càn Khôn Trạc quá nhỏ, thu chúng vào còn ngại chiếm dụng không gian.
Nhìn xong pháp khí, ánh mắt Cổ Thần chuyển sang đống thư tịch bên cạnh, mỗi một quyển thư tịch đều là một bộ pháp quyết, từ công pháp luyện thể Hậu Thiên tới pháp quyết luyện khí Tiên Thiên cảnh, đủ bảy tám mươi bản, thậm chí có hai bản ghi chép pháp quyết, có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.
Cổ Thần quan sát, công pháp Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh và pháp quyết đều thuộc loại bình thường, Cổ Thần chỉ lựa chọn vài bản công pháp tương đối cao cấp cùng với hai bản pháp quyết hạng trung thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Công pháp, pháp quyết thu thập vào trong Càn Khôn Trạc tuy rằng không lọt vào mắt Cổ Thần, nhưng rõ ràng lợi hại hơn công pháp Cổ gia rất nhiều, Cổ Thần sớm có dự định, chờ khi phụ thân hắn trở thành tộc trưởng Cổ gia, có những công pháp, pháp quyết này, có thể dẫn dắt Cổ gia tới thế giới tu tiên càng cao cấp hơn.
Tu luyện những bộ công pháp này, Cổ gia nhất định sẽ xuất hiện người đạt tới cảnh giới Thần Hải, hoàn toàn coi như chư hầu một phương, phát triển trở thành một đại thế gia tu tiên.
Ngoại trừ pháp khí, bí kíp còn có không ít tài liệu luyện khí và tài liệu bày trận, mấy thứ này rất hỗn tạp, tạm thời Cổ Thần cũng không muốn luyện khí gì đó, tài liệu bày trận chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới, ánh mắt chuyển qua tầng cao nhất, bên trên có không ít phù chú.
Những phù chú bình thường như thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù, khước tà phù, thái ất phù, liệt viêm phù… Mỗi loại có vài chục tấm, ngoại trừ những phù chú bình thường này ra còn có ba tấm bạo diễm liệt viêm thù, một tấm hàng linh phù.
Huyết quan hồ vẫn ngồi trên vai Cổ Thần, thấy Cổ Thần tới trước giá đựng các loại tài liệu thư tịch khác nhau hồi lâu, nó cảm giác vô cùng buồn chán, từ trên vai Cổ Thần nhảy xuống, mang theo ánh mắt hiếu kỳ
Tâm tư của Cổ Thần lúc này đều đặt trên những tấm phù chú trước mặt, huyết quan hồ nhảy xuống, chỉ thuận miệng nói:
- Không nên chạy loạn, trong động có một số địa phương khả năng có cấm chế lợi hại.
Kiếp trước Cổ Thần sống đến 500 tuổi, làm một đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, tại các phương diện đan dược, trận pháp, luyện khí, phù chú coi như có nghiên cứu, lấy đan dược có thành tựu cao nhất, trận pháp và luyện khí trung bình, phù chú thấp nhất.
Ba tấm bạo diễm liệt viêm phù Cổ Thần nhận ra được.
Một tấm hạ phẩm, một tấm trung phẩm, một tấm thượng phẩm, đều là loại phù chú uy lực cực lớn, loại hạ phẩm tương ứng với Tiên Thiên cảnh trung kỳ, trung phẩm tương ứng với Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thượng phẩm tương ứng với Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.
Nếu như những phù chú này đều là chủ nhân động phủ luyện chế, như vậy chủ nhân động phủ này đối với phương diện phù chú cũng có thành tựu rất cao, ngay cả phù chú thượng phẩm đối phó với tu sĩ Thần Hải cảnh đều có.
Tấm hàng linh phù tuy rằng chỉ là phù chú loại hạ phẩm, nhưng cũng cùng một cấp bậc với bạo diễm liệt viêm phù, đối với Cổ Thần kiếp trước mà nói hoàn toàn không để vào mắt, nhưng đối với Cổ Thần hiện tại chính là bảo bối rất hữu dụng.
Đừng nói là hàng linh phù, toàn bộ Hạo Thiên Động Phủ đối với đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh kiếp trước như Cổ Thần mà nói hoàn toàn không đáng giá nhăc tới, thế nhưng đối với Cổ Thần hiện tại chính là một bảo tàng cực lớn.
Trong lòng Cổ Thần không khỏi suy tưởng, nếu như có Càn Khôn Trạc kiếp trước cùng trùng sinh tới kiếp này, vậy thì đời này không cần phải đi quản bất cứ cái gì gọi là bảo tàng nữa rồi, Càn Khôn Trạc của hắn chính là bảo tàng lớn nhất.
Bất quá, Cổ Thần đối với việc chính mình có thể một lần nữa trở về khởi điểm mười một tuổi, trong đầu mang theo đủ loại pháp quyết tu chân và kinh nghiệm kiếp trước đã cảm thấy may mắn không tưởng nổi, Càn Khôn Trạc cũng chỉ nhất thời kích động suy tưởng một chút mà thôi, không phải là lòng tham không đáy, tâm không biết đủ.
Ba tấm bạo diễm liệt viêm phù, một tấm hành linh phù đều bị Cổ Thần thu thập vào trong Càn Khôn Trạc, còn lại thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù đều bị Cổ Thần thu lại, dù sao đi nữa những phù chú này không chiếm bao nhiêu không gian, hơn mười phù chú xếp chồng lên nhau cũng chỉ tương đương một quyển thư tịch hơi dày một chút mà thôi, so ra kém hơn một kiện pháp khí.
Toàn bộ ba tầng, pháp khí, thư tịch bí kíp, phù chú đều bị Cổ Thần thu vào Càn Khôn Trạc những thứ hắn nghĩ có lợi cho bản thân hiện tại, lúc này Cổ Thần mới bắt đầu chuyển sang bộ xương khô, chuẩn xác mà nói, chính là bộ áo choàng trên người bộ xương khô.
Thân thể chủ nhân động phủ đã hoàn toàn hư thối biến mất, chi để lại một bộ xương trắng, mà bộ áo choàng trên người không nhìn ra một điểm hư tổn nào, hiển nhiên cũng là vật phi phàm, có thể là một kiện bảo bối.
Đối với Cổ Thần hiện tại mà nói, tùy tiện pháp khí có phẩm cấp đều là bảo bối không nhỏ, tự nhiên vừa thấy liền động tâm.
Đối với bộ hài cốt của chủ nhân động phủ, Cổ Thần không có nửa điểm sợ hãi, chỗ hai hốc mắt bộ xương khô nhìn chằm chằm sát khí bức người, còn có một cỗ khí thế chủ nhân động phủ trước khi chết còn lưu lại, chỉ cần Cổ Thần không đứng tại vị trí con mắt nhìn vào sẽ không bị sát khí này ảnh hưởng.
Cổ Thần thả từng bước chậm rãi tiến về phía bộ xương khô, khoảng cách đối với bộ xương khô càng gần càng thấy rõ kiện áo choàng kia không phải là vải vóc, mà là do vô số lông chim màu đen kết hợp lại tạo thành áo choàng.
Vật phẩm do da lông hoặc xương cốt yêu thú làm ra thông thường đều là pháp khí có chút tác dụng đặc thù, so với pháp khí bình thường còn thêm thực dụng hơn nhiều.
Xem ra quả nhiên là một kiện bảo bối, khóe miệng Cổ Thần nhếch lên vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.
Chi…
Đột nhiên…
Huyết quan hồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Cổ Thần thất kinh, quay người nhìn lại, không nhìn thấy bóng dáng huyết quan hồ đâu, thanh âm từ trong động thính phía bên phải truyền tới, Cổ Thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, động thính bên phải còn có một sơn động nối thông với chỗ hắn đang đứng.
Cổ Thần lập tức xoay người tiến về phía sơn động phía bên phải độn thính.
Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 18: Tu Di Kim Cương đại trận.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thông đạo bên phải động thính không quá dài, cũng không vòng vào, Cổ Thần vừa vào sơn động bên phải liền thấy được huyết quan hồ quay lưng về phía hắn, quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn phía trước, tựa hồ bên trong có thứ gì đó vô cùng quan trọng đang hấp dẫn nó.
Ánh mắt của Cổ Thần lập tức bị cảnh tưởng phía trước huyết quan hồ hấp dẫn, sắc mặt biến đổi, lộ ra biểu tình cực kỳ kinh hỉ.
Linh thảo…
Một vườn linh thảo rất lớn…
Thậm chí Cổ Thần có thể cảm giác được, một cỗ linh khí vô cùng cường đại quanh quẩn phía trước hấp dẫn chính mình.
Tiến lên hai ba bước, Cổ Thần dần dần bước nhanh hơn, đứng phía sau huyết quan hồ, lúc này mới tới gần, rốt cuộc nhìn thấy rõ vườn linh dược phía rước có những thứ gì.
Ánh mắt Cổ Thần lần lượt từ trên mỗi một linh thảo đảo qua, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, nhiều linh thảo như vậy, từ băng mộng thảo, hoàng huyết thảo cấp thấp nhất, tới linh thảo cao giai như huyết ô, thiên hòa hoa… Cái gì cần đều có.
Đột nhiên…
Hai mắt Cổ Thần một lần nữa mạnh mẽ mở ra, thần sắc trong mắt sáng ngời, nhìn vài cây linh thảo tươi tốt phía trước, hô hấp Cổ Thần lập tức có chút dồn dập.
Tụ tinh chi, bàn niết hoa… Còn có, nguyên thai quả…
Tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả… Ba loại chủ dược luyện chế tẩy trần đan thượng phẩm, trong dược viên phía trước dĩ nhiên đều có đầy đủ.
Đồng thời, Cổ Thần quan sát tỉ lệ từng loại kỳ hoa dị thảo tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả, mỗi loại đều có mấy gốc vượt quá nghìn năm.
Linh thảo kỳ quả nghìn năm tuổi trở nên nha… Vừa vặn đạt tới yêu cầu số năm tuổi để luyện chế tẩy trần đan.
Nhất thời ngoại trừ tụ tinh hoa, bàn niết hoa, nguyên thai quả, những kỳ hoa linh quả khác hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Cổ Thần hiện tại.
Cổ Thần sớm suy nghĩ rất nhiều, làm cách nào thu thập được nguyên liệu luyện chế tẩy trần đan, cho phụ thân Cổ Thương Khung thoát thai hoán cốt, như vậy Cổ Thương Khung có thể trong vòng hai năm đạt tới tu vi vượt qua Cổ Thương Nhạc, hiện tại tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả đều xuất hiện trước mắt, sao không khiến hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào?
Huống chi, tuổi tác ba loại linh thảo linh quả này trải qua phán đoán của vị tông sư đan dược Cổ Thần, toàn bộ đều hơn nghìn năm tuổi, vừa lúc đạt tới yêu cầu luyện chế tẩy trần đan.
Hầu như đồng thời phán đoán ra số năm tuổi của ba loại linh thảo linh quả, trong lòng Cổ Thần hưng phấn tới cực điểm, ba loại linh thảo linh quả trước mắt tựa hồ đang ngoắc tay về phía hắn, phát ra mê hoặc vô cùng vô tận, Cổ Thần không tự chủ được chạy về phía dược viên phía trước.
Chi…
Một tiếng hồ ly kêu rống thê lương đột nhiên phát ra, trong nháy mắt Cổ Thần tỉnh táo lại, cảm giác phía dưới căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, huyết quan hồ đang ra sức cắn ống quần hắn ngăn lại.
Cổ Thần nhất thời kinh hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nguy hiểm thật!
Hắn một lòng muốn luyện chế tẩy trần đan giúp phụ thân hắn thoát thai hoán cốt, đối với ba loại linh thảo linh quả tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả có khát vọng vô cùng, vì vậy vừa mới nhìn thấy ba loại linh thảo linh quả này lập tức sinh ra tâm ma, làm tê dại tính cảnh giác của Cổ Thần, chỉ có một loại dục vọng thu thập ba loại linh thảo linh quả này, át chế tất cả cảm giác khác.
Hắn đã quên mất một điều, liều lĩnh xông vào lấy ba loại linh thảo linh quả kia rất có thể khiến bản thân rơi vào vòng nguy hiểm cực lớn, vừa vặn huyết quan hồ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, khẳng định đã ăn thiệt thòi khi thấy vô số linh thảo linh quả kia, vì nghĩa quên mình kéo hắn lại, kết quả lại ăn thiệt thòi lớn.
Kiếp trước Cổ Thần từng có rất nhiều kinh nghiệm thám hiểm bảo khố, chưa từng có một lần nào mất đi cảnh giác giống như hôm nay, làm một lão quái vật sống quá 500 năm, thực sự không nên phát sinh loại tình huống như hôm nay mới đúng.
Từ phương diện này có thể thấy được, Cổ Thương Khung trong lòng Cổ Thần quan trọng tới mức nào, bởi vì, cho dù chính mình xảy ra chuyện Cổ Thần cũng chưa từng xảy ra loại tình huống này.
- Cảm ơn…
Cổ Thần nhìn huyết quan hồ nói, vừa rồi nếu không phải có nó, nói không chừng Cổ Thần trực tiếp nhảy vào, kết quả ra sao không ai biết được.
- Chi… Chi…
Huyết quan hồ phe phẩy đầu, tựa hồ muốn nói không cần cảm ơn.
Cổ Thần gật đầu, tầm nhìn một lần nữa chuyển tới dược viên trước mắt, chuẩn bị quan sát, ánh mắt tập trung vào ba loại linh hoa kỳ quả tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả.
Một dược viên rộng lớn như vậy, trên cơ bản loại linh dược nào cần đều có đủ, xét về tính trân quý, hiển nhiên vượt qua mấy lần so với toàn bộ pháp khí, phù chú và các loại thư tịch công pháp bí tịch.
Đối với Cổ Thần đang cần rất nhiều linh thảo luyện chế đan dược hỗ trợ tu luyện mà nói, dược viên trước mắt chính là một bảo khố cực lớn.
Thế nhưng, bảo khố ngay trước mắt, thoạt nhìn tựa hồ thông suốt, một mảnh trong sáng, nhưng trên thực tế ẩn dấu nguy hiểm không thể xác định được, không tìm ra con đường đi thích hợp.
Trước mắt có nhiều linh dược như vậy, Cổ Thần cũng chỉ mơ hồ cảm giác được một cỗ linh khí cường đại, nhưng không cảm thụ được nửa điểm linh khí ba động, hiển nhiên có thứ gì đó phong ấn toàn bộ linh khí trong dược viên, khiến linh khí không thể phát tiết ra bên ngoài.
Bằng không, từ lúc Cổ Thần tiến vào động thính, cả một dược viên rộng lớn với vô số linh thảo kỳ quả thành thục như vậy nhất định không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Định tâm lại, Cổ Thần tự nhiên sẽ không một lần nữa phát sinh tâm ma gây rối, lỗ mãng tiến về phía trước hái dược, quan sát mặt đất một chút, Cổ Thần cầm một tảng đá cỡ lòng bàn tay dưới đất, hướng về phía dược viên trước mặt ném tới.
Ầm…
Tảng đá vừa mới bay tới phạm vi dược viên, đột nhiên một cỗ quang tráo pháp lực xuất hiện xung quanh phạm vi dược viên, tảng đá bị giữ lại trên quang tráo, lại giống như bị bắt trúng một khối sắn thép, dội ngược trở về.
Hai mắt Cổ Thần căng thẳng, kinh ngạc nói:
- Tu Di Kim Cương đại trận?
Tu Di Kim Cương đại trận là một tòa trận pháp Phật gia, công pháp, pháp quyết Phật gia đều lấy cương mãnh làm con đường đi chính, mà Tu Di Kim Cương đại trận chính là một trong những tòa trận pháp phòng ngự cực kỳ cương mãnh.
Cổ Thần tu luyện Đại Lực Kim Cương quyền, đối với công pháp phật môn có lý giải nhất định, đối với Tu Di Kim Cương đại trận trước mắt tự nhiên phi thường rõ ràng.
Khác với tòa Âm Dương Mê Thiên đại trận bên ngoài, tòa Tu Di Kim Cương đại trận này chính là trận pháp phòng ngự, đồng thời còn lại trận pháp phòng ngự vô cùng lợi hại, thông qua linh khí kinh người bên trong dược viên, nhưng bên trong động phủ lại không hề cảm giác được một kia linh khí nào là có thể thấy được, Tu Di Kim Cương đại trận đã hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa dược viên và động phủ, quang tráo phòng ngự cường đại bao phủ bên ngoài dược viên khiến linh khí không thoát ra được.
Muốn bài trừ Tu Di Kim Cương đại trận chỉ có một biện pháp mạnh mẽ phá trận.
Cho dù là tu sĩ Thần Hải cảnh Kim Đan kỳ, mạnh mẽ phá Tu Di Kim Cương đại trận cũng cần phải công kích toàn lực nửa canh giờ liên tục mới được.
Tu sĩ Bồi Nguyên cảnh cần một canh giờ mới phá trận được, tu vi càng thấp thời gian phá trận càng lâu, Dẫn Cảnh kỳ cần hai canh giờ, Trúc Thai kỳ phá trận cần thời gian bốn canh giờ.
Ngay cả tu sĩ Thần Hải cảnh cũng cần thời gian phá trận lâu như vậy, tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể nghĩ, không dựa vào pháp bảo tương trợ, chỉ dựa vào pháp khí cường công, cho dù là tu sĩ Tiên Thiên tầng thứ chín, mạnh mẽ phá trận chí ít cần phải có bảy tám ngày liên tục công kích.
Tu Di Kim Cương đại trận mang hiệu quả tự chữa trị trận pháp, nếu như trong quá trình công kích dừng lại nghỉ ngơi, Tu Di Kim Cương đại trận sẽ tự động chữa trị, muốn tiếp tục phá trận lại phải bắt đầu từ đầu.
Đấu khí Tiên Thiên của tu sĩ Tiên Thiên cảnh sao có thể liên tục duy trì bảy tám ngày không ngừng công kích? Vì vậy, lý luận mà nói, tu sĩ Tiên Thiên muốn đơn động mạnh mẽ phá Tu Di Kim Cương đại trận Tu Di Kim Cương đại trận hầu như không có khả năng.
Mà tu sĩ Hậu Thiên cảnh như Cổ Thần càng không cần phải nói, không phải hầu như không có khả năng, mà là hoàn toàn không có hi vọng.
Thế nhưng, biểu tình Cổ Thần không hề có vẻ uể oải, hắn nở nụ cười.
Đúng vậy, chỉ nở nụ cười nhạt, cho thấy hắn đối với Tu Di Kim Cương đại trận không phải là không có biện pháp phá trận.
- Bên ngoài động phủ có một tòa mê trận, bên trong động phủ có một tòa phòng trận, may mắn không có tòa sát trận nào, lão thiên gia, người thực sự là không làm ta thất vọng…
Cổ Thần khẽ than nhẹ, tiếu ý trên mặt càng lúc càng đậm.
Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 19: Tuyệt tử, tuyệt sát, tuyệt diệt.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trận pháp chia làm mê trận, khốn trận, phòng trận, sát trận, hợp trận…
Tên như ý nghĩa, mê trận chính là trận pháp mục đích mê hoặc, cũng gọi là ảo trận, giống như Âm Dương Mê Thiên đại trận, mê trận và khốn trận có tác dụng tương tự, nhưng có chút khác nhau, mê trận sẽ không khởi xướng bất cứ tác dụng công kích nào với người trong trận, chỉ dùng ảo cảnh để mê hoặc, khi bài trừ được ảo giác liền ra được khỏi trận.
Tuy rằng mê trận không hề khởi xướng bất cứ công kích nào đối với người trong trận, nhưng thân ở trong trận không phải trăm phần trăm an toàn, chỉ cần là ảo trận cao cấp một chút có thể khiến người trong trận vị hãm sâu trong ảo cảnh không thể thoát ra được, không phân biệt được ảo giác và hiện thực, có thể khiến tinh thần tan vỡ mà chết.
Khốn trận, chính là trận pháp mục đích vây khốn, tác dụng tương đối giống mê trận, nhưng khốn trận không phải là dùng ảo ảnh để mê hoặc người trong trận mà là dùng các loại thủ đoạn sức mạnh khác nhau vây khốn mục tiêu trong trận, để mục tiêu không thể rời khỏi trận, nếu muốn thoát khỏi khốn trận, nhất định phải phá hủy trận pháp mới được.
Phá khốn trận cần phải phá hủy trận pháp, phá trận ảo trận chỉ cần đi ra khỏi phạm vi trận pháp, đây là chỗ khác nhau lớn nhất giữa mê trận và khốn trận.
Phòng trận chính là trận pháp phòng ngự mục tiêu tấn công, không có thủ đoạn công kích trực tiếp, cũng có năng lực phản chấn công kích nhất định, như Tu Di Kim Cương đại trận khá giống khốn trận, nếu như muốn phá trận nhất định phải phá hủy toàn bộ trận pháp đi mới được, là trận pháp hoàn toàn tương phản với sát trận.
Sát trận chính là trận pháp tấn công mục tiêu, không có thủ đoạn phòng ngự, chỉ có thủ đoạn công kích, là trận pháp hoàn toàn đối lập tới phòng trận.
Hợp trận chính là mê trận, khốn trận, phòng trận, sát trận kết hợp với nhau theo một cách nhất định nào đó, tương đối thông thường là mê trận và khốn trận kết hợp nhau, mê trận và sát trận kết hợp, khốn trận và sát trận kết hợp, phòng trận và sát trận kết hợp… Cùng loại hình trận pháp kết hợp với nhau.
Hợp trận mới là trận pháp lợi hại chân chính, hầu như tất cả đại trận trấn phái của các môn phái tu tiên đều là hợp trận, có khả năng tấn công, phòng ngự, mê hoặc hoặc khốn địch các loại…
Cổ Thần gặp được hai trận pháp vừa rồi, Âm Dương Mê Thiên đại trận là mê trận, Tu Di Kim Cương đại trận là phòng trận, mê trận và phòng trận đều là trận pháp tương đối an toàn, phòng trận tự nhiên không cần phải nói, chỉ cần không đi công kích nó, phòng trận sẽ không chủ động tấn công đối với mục tiêu.
Cổ Thần kiếp trước là một lão quái vật sống hơn 500 năm, tâm trí kiên định, hiển nhiên không thể dễ dàng bị ảo trận ảnh hưởng, đồng thời hắn tại phương diện trận pháp có nghiên cứu tương đối sâu, mê trận đối với hắn tự nhiên không có lực uy hiếp gì.
Một mê trận, một phòng trận, Cổ Thần tự nhiên không có thương tổn.
Nếu như hai trận pháp kia có một là khốn trận hoặc là sát trận, vậy thì Cổ Thần phiền toái lớn rồi, lấy tu vi Hậu Thiên cảnh, vào khốn trận chỉ có thể bị nhốt vĩnh viễn, cho dù biết trận pháp cũng không có thực lực phá được khốn trận, vào sát trận càng thêm nguy hiểm, mới có tu vi Hậu Thiên cảnh, chỉ cần sát trận hơi chút cao cấp một chút, trong lòng Cổ Thần dù muốn tránh thì thân thể cũng không phản ứng tránh kịp sát chiêu của sát trận.
Trên mặt Cổ Thần lộ ý cười, tự nhiên là tìm được phương pháp phá giải Tu Di Kim Cương đại trận, phá trận chỉ có một biện pháp đó chính là cường công, cường không không nhất định phải dùng lực lượng của bản thân người phá trận, cũng có thể mượn sức lực từ bất cứ sự vật nào khác.
Mượn lực lượng lớn nhất trong tu chân giới không nhất định là pháp bảo, lại càng không phải là pháp khí, mà là trận pháp.
Trận pháp sư cao minh bố trí hợp trận lợi hại, cho dù là tu sĩ có tu vi cao hơn so với trận pháp sư một tầng, trên tay có pháp bảo càng lợi hại hơn so với trận pháp sư, nhưng đối mặt với hợp trận của trận pháp sư thì có thể chịu thiệt thòi lớn.
Vì vậy, muốn phá hủy Tu Di Kim Cương đại trận có một biện pháp, đó chính là lấy trận phá trận, phá vỡ trận tự nhiên phải mượn sát trận có lực công kích mạnh mẽ.
Trong lòng Cổ Thần tuy rằng không biết nhiều trận pháp cho lắm, nhưng cũng không quá ít, sát trận có thể phá Tu Di Kim Cương đại trận cũng có vài loại, thế nhưng lấy tu vi của Cổ Thần, trận pháp dễ dàng bày nhất chỉ có một là tuyệt tử, tuyệt sát tuyệt diệt tam tuyệt trận.
Bố trí Tam Tuyệt đại trận cần số lượng tài liệu so với các loại sát trận khác tương đối ít hơn nhiều, Cổ Thần có thể dễ dàng tìm được nhất.
Tam Tuyệt đại trận tuyệt tử, tuyệt sát, tuyệt diệt cần tử, sát, diệt ba loại tài liệu bày binh bố trận: Dẫn hồn hoa, huyết hống, nội đan chính hổ.
Dẫn hồn hoa còn gọi là bảo bỉ ngạn hoa, mạn châu sa hoa hoặc tử vong chi mộc.
Huyết hống là một loại kim chúc có độc, đại biểu giết chóc, nếu như con người trúng phải độc của huyết hống, ngoại trừ giết chóc ra, sẽ quên hết tất cả, biến thành một cơ khí chỉ biết giết choc, huyết hống cũng là một loại tài liệu luyện khí rất tốt, pháp bảo, pháp khí nếu như thêm vào một tia huyết hống thì lực công kích sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Chích hổ là một loại yêu thú hệ hỏa, đại biểu hủy diệt, truyền thuyết đến từ địa ngục, thích ở những nơi có dung nham núi lửa.
Ba loại tài liệu này chỉ là tương đối dễ kiếm hơn các loại tài liệu bố trí sát trận khác một chút, trên thực tế mỗi một loại đều là vật thế gian hiếm thấy.
Cổ Thần muốn thu được ba loại tài liệu này, trước tiên phải đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, tu vi Tiên Thiên cảnh cũng chính là yêu cầu tiền đề để bố trí được tuyệt tử, tuyệt sát, tuyệt diệt Tam Tuyệt đại trận.
Nếu như muốn bài trừ Tu Di Kim Cương đại trận, chí ít Cổ Thần phải đề cao tu vi tới Tiên Thiên cảnh, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Tuy rằng hiện tại Cổ Thần chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng năm, nhưng lấy tốc độ tu luyện trong thời gian một tháng vừa qua, tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên cảnh nhất định không cần dùng thời gian một năm, sau khi đạt tới Tiên Thiên cảnh sẽ đi tìm dẫn hồn hoa, huyết hống, chính hổ.
Sau khi tìm được ba loại tài liệu này, tại xung quanh dược viên bầy ra Tam Tuyệt đại trận, lấy Tam Tuyệt đại trận mạnh mẽ phá hủy Tu Di Kim Cương đại trận, đến lúc đó dược viên đầy ắp linh dược đều thuộc về Cổ Thần rồi.
Có linh thảo luyện ra tẩy trần đan để phụ thân hắn thoát tha hoán cốt và các loại đan dược hỗ trợ tu luyện Tiên Thiên cảnh, không chừng trong thời gian một năm Cổ Thương Khung có thể đuổi kịp tu vi Cổ Thương Nhạc rồi, tại đại hội tranh đoạt chức vị tộc trưởng bỗng nhiên tỏa sáng, cướp đoạt vị trí tộc trưởng, bước đầu tiên trong công cuộc thay đổi số mệnh của Cổ Thần thành công.
Mạnh mẽ phá trận, nguyên bản cần có tu vi Thần Hải cảnh, thế nhưng băng vào Tam Tuyệt đại trận, Cổ Thần có thể phá hủy đi Tu Di Kim Cương đại trận này.
Nguyên bản muốn luyện chế tẩy trần đan cần có tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả trên nghìn năm tuổi, lúc này hi vọng đã hiện ngay trước mắt, Cổ Thần không hưng phấn sao được?
Hiện tại điều Cổ Thần muốn làm nhất chính là tu luyện và tu luyện, đề cao tu vi của chính mình, tranh thủ sớm ngày đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, lấy được linh dược trong dược viên Hạo Thiên Động Phủ, luyện chế linh đan thượng phẩm tẩy trần đan.
Một lần nữa nhìn thật sâu vào dược viên đầy ắp các loại linh dược, Cổ Thần nhắm mắt xoay người, không để dục vọng trong lòng lan tràn, trước khi không có thực lực bài trừ Tu Di Kim Cương đại trận, có dục vọng đối với dược viên cũng không có biện pháp, không bằng gia tăng thời gian tu luyện, sớm ngày đạt được cảnh giới Tiên Thiên.
Cúi đầu nhìn về phía huyết quan hồ, thấy nó vẫn đứng nguyên một chỗ không động đậy, xem ra huyết quan hồ vừa nhìn thấy dược viên tràn đầy linh dược, thiên phú của yêu thú biết được linh dược này đối với nó rất có tác dụng, vì vậy mạnh mẽ xông vào trong.
Kết quả có thể nghĩ, lực công kích đối với Tu Di Kim Cương đại trận càng mạnh thì lực lượng phản chấn lại càng lớn, huyết qua hồ nhất định là bị quang tráo pháp lực của Tu Di Kim Cương đại trận đánh bật trở về, bị thụ thương không nhỏ.
Cổ Thần ôm huyết quan hồ lên, kiểm tra thân thể của nó một chút, quả nhiên là bởi vì thân thể bị phản chấn kịch liệt, hiện tại tương đối suy yếu.
Vừa rồi huyết quan hồ tại lúc hắn bị tâm ma che mắt trợ giúp một lần, Cổ Thần và nó tại Âm Dương Mê Thiên đại trận coi như là cùng chung hoạn nạn, còn lấy huyết quan của nó, trong lòng không khỏi có chút băn khoan.
Từ trong lòng móc ra một tọ tụ nguyên linh dịch luôn mang theo bên người, lay động trước mặt huyết quan hồ một chút, nói:
- Uống hết cái này, thương thế của ngươi sẽ khỏi rất nhanh.
Linh dược? Hai mắt huyết quan hồ sáng ngời, nhận biết linh dược chính là thiên tính của yêu thú, không giống như nhân loại cần phải có giám định sư hoặc kinh nghiệm đặc biệt mới nhận ra được.
Cổ Thần cười nói:
- Ta cắt huyết quan của ngươi, ngươi không ghi hận ta, còn trợ giúp ta thời điểm gặp nguy hiểm, bình tụ nguyên linh này coi như là lễ tạ ơn của ta đối với ngươi vậy.
Mở nắp lọ ra, giúp huyết quan hồ uống hết tụ nguyên linh dịch bên trong, huyết quan hồ uống xong tụ nguyên linh dịch, lập tức nhắm hai mắt không động đậy, hiển nhiên bắt đầu tiêu hóa tụ nguyên linh dịch trong cơ thể.
Qua thời gian không tới một khắc, huyết quan hồ liền nhảy lên, thương thế trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn.
- Được rồi, ngươi theo ta trở về động thính, tuy rằng ngươi đã luyện hóa linh dịch, nhưng còn cần một ít thời gian hấp thu hoàn toàn, trở lại động thính chậm rãi hấp thu vào cơ thể.
Cổ Thần nhớ tới chiếc áo hoàng lông chim mặc trên bộ xương khô kia, liền bước quay trở về động thính, nếu như linh dược tạm thời không thể thu được, vậy thì thu chiếc áo choàng lông chim vào tay cũng coi như không tồi.