Hạ Sương ở quán bar của Khỉ ốm làm thêm việc phục vụ bia rượu, Khỉ ốm bởi vì một lần ngẫu nhiên quen biết Hạ Sương, nghe Tiêu Thần muốn tìm trường học cho một cô bé, vì vậy mới liên lạc Hạ Sương, đối với tình hình của trường học này, tình hình của Từ Nhược Đồng, Khỉ ốm thật sự không rõ lắm, sau này Tiêu Thần cũng biết đã trách nhầm anh ta.
Sau khi đi xuống lầu, Tiêu Thần biện ra một lý do với Mễ Kỳ Á, nói trường này không tốt, đương nhiên là hắn không có nói chuyện vừa mới xảy ra, chỉ nói là muốn tìm cho cô một trường học tốt một chút.
Mễ Kỳ Á nghe xong có chút buồn, ngày này cô đã đợi mấy tháng rồi, hơn nữa cô xem cơ sở vật chất của trường này, cũng khá là đẹp, cũng không thấy chỗ này không có gì không tốt, Chu Tử Y cũng thấy có chút kì lạ, nhưng nếu Tiêu Thần đã nói vậy, cô ấy cũng không muốn hỏi lý do, chỉ an ủi Mễ Kỳ Á vài câu.
Trái lại Hạ Sương và hai người Mễ Kỳ Á mới gặp như đã quen, ba người mới nói mấy câu, thì thân thiết hẳn lên, chưa được bao lâu, ba người tay nắm tay giống như chị em tốt vậy, Hạ Sương thay thế vị trí trước kia của Tiêu Thần, vốn là hai phụ nữ một trái một phải kéo lấy mình, lần này người ở giữa đổi thành Hạ Sương rồi.
Mễ Kỳ Á Chu Tử Y hai người phụ nữ hào phóng mời Hạ Sương về nhà ăn cơm tối, đúng lúc Mễ Kỳ Á có vấn đề về học tập muốn hỏi Hạ Sương, Tiêu Thần cũng không có ý kiến, Hạ Sương nếu không phải là học sinh trường đại học Thanh Hoa, hắn càng không có ý kiến, hơn nữa Hạ Sương lại thật sự xinh đẹp, nhà thêm một cô gái xinh đẹp, một nam ba nữ ngồi ăn cơm chung, tuy không làm được cái chuyện như tên háo sắc nghĩ, nhưng hắn cũng sướng ê rồi.
Hôm nay là ngày bảy tháng mười, cách ngày khai giảng hai ngày, cùng ba ngươi phụ nữ ăn cơm xong, Mễ Kỳ Á và Chu Tử Y đòi Hạ Sương ở lại đây, chỗ Hạ Sương ở cách chỗ này của Tiêu Thần khá xa, Mễ Kỳ Á Chu Tử Y hai cô gái hào phóng kêu cô ở tạm đây, Tiêu Thần không nói gì hết, xét thấy chỗ này của Tiêu Thần chỉ có hai phòng có thể ngủ, vì vậy Tiêu Thần phải chịu bất đắc dĩ, buổi tối hắn ngủ ở ghế sô pha, ba người phụ nữ ngủ ở hai phòng.
- Anh, đi lấy ba cây kem cho em.
- Anh yêu, đến ngăn kéo lấy cuốn manga cho em.
- Anh Tiêu, phiền anh tìm giúp tôi bộ đồ ngủ thích hợp.
- Anh, chị Hạ Sương muốn đi vệ sinh, giúp em lấy giấy vệ sinh trong phòng của em.
…
“ Chết thật! Mệt chết đi!”
Trong lòng Tiêu Thần thầm kêu khổ, ở cùng một phòng với ba người phụ nữ này đúng thật là chuyện đau khổ.
Không có cơ hội làm gì, sờ cũng không được sờ, muốn làm chuyện mờ ám, nhưng ba người phụ nữ lại chen chúc trên ghế sô pha, vừa cười vừa nói, làm gì có cơ hội cho mình, Tiêu Thần thật sự là ô sin của ba cô nàng.
Vừa lấy manga, lấy đồ ăn vặt, tìm áo ngủ, càng làm Tiêu Thần rối hơn là Chu Tử Y người phụ nữ này lại kêu mình đi lấy giấy vệ sinh.
Kết quả Tiêu Thần phóng đến phòng của Mễ Kỳ Á, tìm nửa ngày cũng không thấy giấy vệ sinh kia đâu cả.
- Mễ Kỳ Á em tự đi tìm đi!
Ngồi trên giường trong phòng của Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần phát điên, quyết định thôi không tìm nữa, tìm giấy vệ sinh nữa ngày cũng không tìm được, thật sự mệt mỏi, nằm trên giường của Mễ Kỳ Á .
Mễ Kỳ Á toàn thân mặc bộ áo ngủ màu trắng đi vào phòng ngủ của mình, thấy Tiêu Thần nằm đó không nhúc nhích, phàn nàn nói:
- Anh, anh thật là ngốc, đến giấy vệ sinh cũng tìm không được, không phải nó nằm đây sao?
Nói xong ở trước bàn trang điểm lấy lên một cái bọc hình vuông, ở trước mặt Tiêu Thần đưa qua đưa lại.
Tiêu Thần cầm lấy một bịch giấy vệ sinh nhỏ, không nhịn được mắng:
- Đây là giấy vệ sinh cái gì, nhìn giống bịch khăn giấy.
Thực ra cũng không trách Tiêu Thần được, loại giấy vệ sinh này là loại nhỏ, từ ngoài nhìn vào giống khăn giấy vậy, trong đó chỉ đựng một miếng thôi.
- Ha ha, đây là thứ phụ nữ nhất thiết dùng, xem ra anh phải học hỏi thêm về thứ này rồi, thứ này cũng tìm không được, vậy không rất mất mặt sao.
Mễ Kỳ Á nghịch ngợm lấy bịch giấy vệ sinh cọ vào mũi Tiêu Thần, dứt lời cười khẽ ra phòng ngủ.
…
Tiêu Thần thật sự không thể ở thêm trong nhà nữa, sau khi Mễ Kỳ Á và Chu Tử Y có Hạ Sương làm bạn, hiển nhiên không để ý tới Tiêu Thần, cái này làm Tiêu Thần buồn bực không thôi.
Dù sao thời gian còn sớm, Tiêu Thần định xuống lầu đi lòng vòng, thuận tiện xem ở trên đường hoặc công viên có cô gái nào đang buồn hay là bà dì bà cô nào xinh không, dù sao mình bây giờ sức lực tràn trề, nếu có thể lợi dụng thời gian buổi tối làm phước cho một phần đàn bà phụ nữ, Tiêu Thần thật sự không ngại.
Đến công viên trong khu vực chung cư, đã là tối bảy giờ rưỡi, người ở công viên lúc này rất động, trong công viên có trang trí ít đèn đường, có ba mẹ dẫn con cái đến tản bộ, những cặp đôi già ra đây hít thở không khí trong lành, vận động gân cốt cũng không ít người.
Môi trường khu vực chung cư nơi Tiêu Thần ở coi là tốt, ở kế bên công viên còn có một vài nơi đất rống rộng rãi, một vài đứa con nít đang ở đó chơi trượt ván, ván trượt là một loại đồ chơi khá phổ biến, còn một vài cô bé dễ thương tụ lại ở đó nhảy dây, bên cạnh còn tụ tập mười mấy cậu nhóc, xem ra khi trưởng thành cũng sẽ rất háo sắc.
Trong công viên không ít nơi đều có loại ghế gỗ dài, Tiêu Thần ở đây đích thực không quen biết ai, ở một gốc vắng vẻ, tìm một cái ghế gỗ dài ngồi xuống, ngắm khung cảnh xung quanh.
Nhìn những người chơi đùa trong công viên, quang cảnh vô cùng ấm áp, có một gia đình ba người, có mẹ, có ba, còn có một cô gái đang dìu cha già, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra nụ cười tươi.
- Này đừng trốn nữa, qua đây nói chuyện một chút đi.
Tiêu Thần đang nhìn cô bé đang nhảy dây trước mảnh đất trống ở phía trước, bỗng nhiên cười nói.
Mấy phút trước, Tiêu Thần đã cảm nhận được bên mình có một luồng khí lớn, cho dù nó có trốn ở chỗ ngọn đèn khá tối kia, nhưng đêm tối đối với Tiêu Thần cũng không là gì, hắn có thể trực tiếp nhìn thấy người đó.
Tuy nhiên Tiêu Thần cảm thấy nó đối với mình không phải cố ý, mà là đang ở chỗ tối quan sát mình, nhưng Tiêu Thần lại không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
- Ha ha, không hổ là Môn Thần Hoa Hạ, quả nhiên không giống người thường.
Trong khu vực mờ truyền đến một giọng cười sang sảng, một thân hình cao to chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt Tiêu Thần.
Thân hình của người đàn ông cao như Tiêu Thần, khoảng 1m 8 mấy, vai rộng hơn Tiêu Thần nhiều, vươn ra một bàn tay lớn nói với Tiêu Thần:
- Liễu Thất.
Đây là người đàn ông diện mạo uy mãnh đẹp trai cao to.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiêu Thần giơ tay ra bắt tay thật chặt với anh ta, nói:
- Mời ngồi.
Liễu Thất cũng không khách khí, ngồi thẳng kế bên Tiêu Thần, anh ta từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc xì gà màu vàng kim, đưa cho Tiêu Thần, Tiêu Thần vẫy tay nói:
- Tôi không hút thuốc này, tây quá.
- Vậy tôi đổi.
Liễu Thất đem xì gà cất đi, lại lấy ra một bao thuốc Vân, đưa Tiêu Thần một điếu, Tiêu Thần nhận lấy, Liễu Thất châm thuốc cho hắn, cũng tự châm thuốc cho mình.
Tiêu Thần hít một ngụm thuốc thật sâu, phun ra một vòng khói tuyệt đẹp, ánh mắt còn nhìn những cô bé đằng kia, mấy cô bé chơi vui làm sao.
Liễu Thất cũng không lập tức nói chuyện, mà cùng Tiêu Thần ngồi đó hút thuốc, mùi vị của loại thuốc này, người bình thường hút có lẽ sẽ cảm thấy có chút sặc, nhưng Tiêu Thần lúc trước hút qua thuốc nước, thuốc nước so với thuốc lào còn nghẹn hơn, chịu được thuốc nước, loại thuốc lào này càng chả là gì rồi.
Ba phút sau, thời gian hút một điếu thuốc đã qua, Tiêu Thần chưa mở miệng nói chuyện, chỉ làm một động tác, dập tắt khói thuốc, đem tàn thuốc chuẩn xác ném vào trong thùng rác cách ghế gỗ mười lăm mét.
Liễu Thất ngây ra một lúc, lập tức cũng dập tắt khói thuốc trong tay, anh ta lại không có bản lĩnh như Tiêu Thần, chỉ đành đứng lên đi đến bên cạnh thùng rác, đem tàn thuốc bỏ vào trong.
- Võ công của Môn thần rất lợi hại, Liễu Thất khâm phục!
Liễu Thất khen ngợi nói, một tàn thuốc nho nhỏ, lại có thể quăng xa đến mười lăm mét, còn có thể chính xác ném vào thùng rác, dựa vào chiêu lúc nãy của Tiêu Thần, Liễu Thất không thể không coi trọng Tiêu Thần, đồng thời trong lòng anh ta nắm chắc hơn rất nhiều, bản lĩnh Môn thần càng lớn, chuyện mình yêu cầu hắn giúp càng dễ dàng hoàn thành.
Tiêu Thần đối với tên nịnh bợ này cũng không nể, chỉ hừ nói một câu:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo, có thời gian rảnh thì anh mau giới thiệu vài chị em gì đó đi, đỡ phải tôi ngồi ở đây bị kích thích.
Liễu Thất khựng người một cái, nhưng lập tức cười, ngồi bên cạnh TIêu Thần cười nói:
- Môn thần muốn tìm phụ nữ rất dễ, chỉ cần treo tấm biển của anh lên, phỏng chừng bọn phụ nữ đều xếp hàng từ nam đến bắc, nào là cục trưởng phụ nhân, nào là chủ tịch phu nhân, hoa khôi trinh trắng, chủ nhiệm xinh đẹp, hoặc là mẹ con xinh đẹp, cô gái xinh như hoa, ai cũng có…
Tên này vừa nói ra, miệng sẽ không ngừng được, thao thao bất duyệt, Tiêu Thần không kìm được nhìn tên này mấy cái, xem anh ta cũng là đầu tuổi hai mươi, lớn hơn mình không mấy tuổi, không nghĩ rằng tên này biết nhiều thứ như vậy, không lẽ tên này cũng như mình, là háo sắc?
- Ngừng!
Tên này nói là nói đến một phút, Tiêu Thần vội cắt ngang, quát nói:
- Có gì nói nhanh lên, không thì tôi về! Ông không rảnh để ngồi nghe ngươi nói lung tung, nói không thì có ích gì, cùng lắm chỉ nói nhảm!
Liễu Thất cười cười, lại lấy ra một tấm hình từ trong ngực, đưa đến trước mặt Tiêu Thần cười nói:
- Xin Môn thần xem một chút trước, cô gái này có được không?
Tiêu Thần đang định mở miệng chửi mắng tên này không được rồi, nhưng mới vừa nhìn sơ tấm hình đó, nhanh chóng nhận lấy, trên tấm hình là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Đây là người phụ nữ đẹp đến khiến người khác không dám đến gần, cho dù trên tay Tiêu Thần có tấm hình của cô ấy, nhưng đồng thời khiến Tiêu Thần tim đập nhanh, lông mày dài rậm nhướn lên, có một đôi mắt phượng trong suốt như đầm sâu, có vẻ bình thản ung dung.
Sóng mũi cao rất hoàn mỹ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mộng dưới mũi, khuôn mặt trái xoan chưa được điểm lên tí phấn, dường như nói cho người khác biết độ xinh đẹp cực hạn, bả vai thanh tú, trong màu đen tuyền pha màu đỏ nhạt.
Mặc một bộ sườn xám như váy ngắn tơ tằm màu đen, bên ngoài khoác một cái áo không tay cùng chất liệu, dưới chân là một đôi xăng-đan cao gót màu trắng, là cử chỉ độc đáo của người đẹp thời đại vừa tôn lên vẻ đẹp cổ điển.
Liễu Thất thấy Tiêu Thần xem đến si ngốc, ở một bên cười nói:
- Ngài Môn thần, cô gái này có được không?
Thầm nghĩ tên này kinh hãi rồi chứ, đáng chết, vừa nãy còn ra oai với mình, tự cho rằng mình thấy qua rất nhiều người đẹp, lần này hắn nhìn tới ngu rồi.
- Cô nàng này tên gì?
Tiêu Thần lên tiếng hỏi.
Khi nói về phụ nữ, Tiêu Thần thật sự có khi ra oai, nhưng khi theo đuổi con gái, Tiêu Thần lại chưa bao giờ giả dối, không cần nói, chỉ cần nhìn tấm hình này, Tiêu Thần quyết định, người phụ nữ này nhất định phải là của mình, nếu không thiên lý bất dung.
Thiên lý? Thiên lý là cái gì, ở thế giới của Tiêu Thần, đạo lý của mình chính là thiên lý.
Sau khi nhìn ánh mắt của Tiêu Thần, Liễu Thất không đùa nữa, nghiêm mặt nói:
- Vũ Đại Nhi, là con gái của Vũ Long phó chủ tịch thành phố, cũng là người thừa kế tương lai tập đoàn Quang Hoa thành phố Lĩnh Hải, đồng thời cũng là bà chủ của tiệm thẩm mỹ Vũ Đại, còn là sinh viên đại học năm nhất trường đại học Lĩnh Hải, ba ngày trước Vũ Đại Nhi mất tích, đến bây giờ cũng chưa tìm được, cảnh sát đã điều tra hai ngày rồi, bây giờ một chút tin tức cũng không có, nhưng qua Vũ Long tiết lộ gần đây tập đoàn Quang Hoa sắp lên sàn, có thể là đối thủ cạnh tranh tập đoàn Diệu Đông của ông ta.
- Vậy có quan hệ gì với tôi?
Tiêu Thần nghe xong, đưa tấm hình cho Liễu Thất.
Liễu Thất đem ảnh cất vào trong ngực, tiếp tục nói:
- Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, tìm Vũ Đại Nhi về đây, bởi vì Vũ Long là bạn cũ của tôi.
- Dựa vào cái gì?
Tiêu Thần cười hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ chỉ dựa vào điếu thuốc một tệ một điếu kia? Người anh em tuy tôi không có tài khoản lớn hù chết người, nhưng một gói thuốc tôi vẫn mua được.
“Quả là đang nói đùa! Ngươi kêu ta giúp ta sẽ giúp sao?”
Tiêu Thần cười nhạt trong lòng,
“Nếu một người tìm ta, vậy chẳng phải ta bận chết, hơn nữa bây giờ ta là một học sinh, làm gì có thời gian lo chuyện không đâu của các ngươi, về phần Vũ Đại Nhi thì ta có thể cứu sẽ đi cứu cô ấy ra, đó cũng là công lao của ta, cũng là cách mình tiếp cận cô ấy, làm sao phải là con cờ giúp các người, như vậy thật sự không dễ nghe.”
- Ha ha, Môn thần đừng vội.
Liễu Thất cũng không có tức giận, dường như sớm biết Tiêu Thần sẽ có phản ứng như vậy, lại lấy một cái hộp từ trong ngực ra, đây là một cái hộp lớn hình vuông, dài rộng cao đều có một mét.
Chân mày Tiêu Thần cau lại, trong nắm tay tụ lại một luồng Cầm long chân khí, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, lành lùng hỏi:
- Anh là người dị năng hệ không gian?
Liễu Thất lắc lắc đầu, thấy sắc mặt Tiêu Thần thay đổi, anh ta cũng không có hành động bất thường gì, chỉ thở dài một tiếng nói:
- Xem ra chú Tạ đúng là không xem trọng tôi, không ngờ đến bây giờ cũng không nhắc đến tên tôi với anh.
- Chú Tạ?
Nghe được xưng hô như vậy, tim Tiêu Thần bỗng giật một cái
Liễu Thất gật gật đầu, nói:
- Tạ Đông là chú tôi, tôi là cháu được ông ấy nhận nuôi.
Tạ Đông, cũng chính là ba nuôi của Tiêu Thần, đó thật sự là một con rồng già, cũng là một con rồng duy nhất mà Tiêu Thần đến tận bây giờ đã gặp qua!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥