Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 11: Làm mai - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Nói thì dễ nhưng thật sự là đã qua 2 ngày rồi ta vẫn không học được cách cưỡi ngựa, phải mất đến 4 ngày mới có thể học được. Tuy rằng kỹ năng chưa cao nhưng cuối cùng cũng có thể làm cho con ngựa chạy thẳng hàng. Nếu lỡ mà Đi dạo chạy loạn lên ( nó vẫn hay có cái chuyện tâm tư bất thường mà), ta cũng có thể kiềm nó lại. Đi dạo bởi vậy nên hình như có chút u buồn, ánh mắt thường xuyên rưng rưng rơi lệ.
Mười ngày qua, ta, Hạnh Hoa, Tiễn Nhãn cùng nhau ngồi trên ngựa nói nói cười cười, buổi tối lại ở bên bàn ăn cãi nhau ầm ĩ. Lý bá có khi thuận tiện nói mấy câu, thỉnh thoảng lại cười rất sảng khoái. Tạ Thẩm Ngôn vẫn như cũ, ở bên cạnh, đội nón, một chữ cũng không nói.
Chúng ta cũng không hề vội mà phải đi gấp, gặp được trời mưa gió lớn liền ở ngay tại trong điếm (nhà nghỉ) nghỉ tạm. Nhìn thấy phong cảnh như vậy, thật sự là ta muốn đi du lịch một phen.
Hôm nay, chúng ta đã bỏ lỡ thành trấn. Nhìn thấy bầu trời tối đen, khắp nơi đều không có người, đành phải tìm chỗ sườn núi mà trú tạm. Chung quanh đây có vài cái cây, mọi người xuống ngựa, cột ngựa lại cẩn thận, tất cả đều nói muốn ở lại chỗ này qua đêm
Ta và Hạnh Hoa ở bên cạnh ngựa chuẩn bị bữa ăn còn những người khác thì đi kiếm củi nhóm lửa. Chúng ta đem mấy cái túi trữ nước cùng lương khô lấy ra thêm, lấy một tấm chăn mỏng trải ở trên mặt đất, nhìn thấy công việc mọi người cũng gần xong nên ta cùng Hạnh Hoa ngồi chờ bọn hắn xong việc, chờ bọn hắn trở về.
Ta bỗng nhớ tới Lý bá có nói qua, thuốc viên của Tạ Thẩm Ngôn chỉ có thể dùng khoảng mười ngày sau đó phải làm tiếp, thấy vậy nên ta thuận miệng hỏi: “Chúng ta khi đến cái thành trấn đó thì nên nhanh chóng làm thuốc viên cho Tạ công tử.”
Hạnh Hoa cười rộ lên, ta lấy lại tinh thần nói: “Làm sao vậy? Ta nói có gì không đúng sao?”
Hạnh Hoa nói: “Tiểu thư thập phần rất quan tâm đến Tạ công tử a.”
Ta trầm mặc trong chốc lát nói: “Đáng tiếc, ta không thể làm được gì. Lát nữa ngươi đi nhắc Lý bá nha, đừng bảo là ta nói.”
Hạnh hoa khẽ than nhẹ: “Tiểu thư là người tốt như vậy. . . . . . Tạ công tử cũng là người tốt. . . . . . Đại công tử còn giúp hắn trị thương. . . . . .”
Ta nói: “Trên thân thể có những vết thương có thể chữa khỏi nhưng vết thương trong lòng chỉ có thể để thời gian dần dần xóa nhòa. Ta không thể cùng hắn ở chung một chỗ, bằng không, hắn mỗi khi nhìn thấy ta, cũng khó có thể chịu đựng quá lâu.”
Hạnh hoa nói: “Tiểu thư đã có tính toán gì chưa?”
Ta hỏi: “Tính toán gì?”
Hạnh hoa nói: “Ngày sau, gả cho ai? Chính là ngàn vạn lần không thể vào cung. . . . . . Sau này mà lỡ điều tra ra…. .”
Ta cười rộ lên: “Cái gì mà tiến cung chứ, ta không phải là sợ bị điều tra ra chuyện gì, chỉ là ngươi….nên hiểu rõ ta, ta làm sao có thể chịu được cùng người khác chia nhau phu quân chứ? Hạnh hoa, mấu chốt vẫn đề không phải là việc lập gia đình a. . . . .”
Hạnh Hoa nói: “Ta biết, tiểu thư kỳ thật cũng đã được gả đi , nhưng phu quân của tiểu thư phụ tiểu thư, tiểu thư cũng muốn tìm người một lòng một dạ với tiểu thư.”
Ta khẽ gật đầu: “Nói dễ thì cũng dễ, nói khó thì cũng khó.”
Hạnh Hoa hỏi: “Tiểu thư, ta hỏi thật. . . . . . Người thật sự không lo lắng chuyện tấm thân xử nữ đã mất?”
Ta trầm ngâm nói : “Tấm thân xử nữ, nếu như không có rất nhiều quan niệm phẩm giá liên quan đến nó thì nó thật sự cũng không hề có giá trị. Tiểu thư ngươi vì cái gì mà nổi điên, chính là bởi vì sau khi nàng đã dâng ra tấm thân xử nữ, nàng cảm thấy nàng đã cho đi một vật hết sức trân quý nhưng kết quả. . . . ..”
Hạnh Hoa dùng sức gật đầu lia lịa nói: “Tiểu thư nói quá đúng! Tiểu thư lúc trước thật sự là kém hơn người rất nhiều. . . . . . Sau khi chuyện đó xảy ra, Tạ công tử còn không thèm nói chuyện, nàng cũng không có biện pháp khác. . . . . . Khó trách nàng hận Tạ công tử như vậy. . . . . .”
Ta thở dài nói : “Kỳ thật, ở phương diện nào đó, ta với tiểu thư ngươi có phần giống nhau.”
Hạnh Hoa kinh hãi nói: “Tiểu thư, sao có thể nói như vậy?!”
Ta nhắm mắt lại: “Hạnh Hoa, cả hai chúng ta đều đem thứ mà chúng ta cho rằng là trân quý nhất, tiểu thư của ngươi là tấm thân xử nữ, của ta chính là sự tin tưởng…nhưng cả hai chúng ta lại đem cho một người mà đáng lý ra chúng ta không nên cho.”
Hạnh Hoa vẫn là không cam lòng: “Không giống nhau! Người chưa bao giờ đánh người . . . . . .”
Ta nở nụ cười, mở to mắt nhìn Hạnh Hoa nói: “Tiểu thư của ngươi muốn dùng tra tấn để khuất phục một người sẽ không khuất phục còn ta nghĩ sẽ dùng sự ôn nhu, chịu đựng để giữ lại một kẻ mà không thể giữ được, chúng ta đều là miễn cưỡng ép buộc người khác!”
Hạnh Hoa nhíu mày: “Tiểu thư tính tình rất tốt, đó cũng là sai lầm sao?”
Ta gật đầu: “Ta nếu thật sự tính tình tốt, thì ta sẽ không cần phải để ý chấp nhất những chuyện đó…nhưng ta lại thật sự rất để ý. Hạnh Hoa, mỗi một lần, tuy nói là tha thứ nhưng ta vẫn là để ý. Trong lòng ta thật sự mong muốn tìm được một người chỉ yêu mình ta, đối với ta trung thành không thay đổi, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể đảm đương nổi sự tin tưởng của ta. Nhưng ta lại đi làm ngược lại tâm nguyện của mình, cố gắng nắm giữ 1 người không hề xứng đáng, dù ta thật sự là không cam lòng nhưng vẫn phải cố gắng bao dung, tha thứ…đây nếu không phải là bắt buộc thì là cái gì chứ…..”
Hạnh Hoa nói: “Nhưng sau đó, tiểu thư đã. . . . . .”
Ta cười nói: “Đúng vậy, hiện tại ta đã hiểu được, nếu không phải là người của ta, ta tuyệt đối không thể yêu! Ta đã trải qua một lần nên giờ đã phát hiện ra vấn đề, chắc chắn phải tự mình thoát ra khỏi mớ bòng bong đó và chắc chắn là không bao giờ được quên nguyên tắc của mình. Nếu mà giữ lại những nỗi phiền muộn thì cần phải cắt đứt ngay, giữ lại chỉ khiến hại người hại mình, lưỡng bại câu thương! Cho nên, ta quyết không tha thứ nữa .”
Hạnh Hoa nhìn ta nói: “Nhưng mà nếu quả có người thật tình thích tiểu thư, nhưng mà họ lại để ý đến tấm thân xử nữ kia thì làm sao bây giờ?”
Ta vừa cười: “Nếu vậy thì không phải là thật sự thích! Nếu đã thích thì sẽ chấp nhận tất cả! Chấp nhận từ thân thể đến tâm hồn, chấp nhận cả quá khứ và tương lai, tất cả đều chấp nhận hết! Tấm thân xử nữ thì có là cái gì, chỉ qua một đêm là mất, nhưng về sau còn có cả một tương lai dài phía trước, không phải sao?”
Hạnh Hoa xì một tiếng rồi bật cười.
Ta thở dài nói : “Hạnh Hoa, ngươi thông minh chịu khó, tâm địa thiện lương, đối với người khác lại tốt như vậy. Chỉ mong cái tên của ngươi ứng với số mạng của ngươi, chính là hạnh phúc thăng hoa! Có thể tìm được một người thật tâm để bầu bạn suốt đời.”
Hạnh Hoa nhìn ta nói: “Tiểu thư, người rồi cũng sẽ tìm được một vị phu quân thật sự yêu thương người”
Ta khẽ nhướn mày thở dài: “Ta hình như đã đọc được ở đâu đó một câu: ngã tương tại mang mang nhân hải trung tầm phóng ngã duy nhất chi linh hồn bạn lữ. (bé bự: ý là ta ở trong mênh mông biển người cố gắng tiềm kiếm người duy nhất thuộc về ta) Nếu tìm được thì ta hạnh phúc, nếu không tìm được thì xem như là số mệnh. Hạnh Hoa, ai không không muốn tìm được một người có thể yêu mình trọn đời, tâm linh phù hợp, cùng cười vui cùng than khóc, tay nắm tay đồng hành suốt cả cuộc đời. Chỉ là phải xem là có thiên mệnh hay không! Nếu ta thực sự có một người như thế đang chờ đợi ta, cùng ta đồng tâm hợp ý, thì ở lên trời đều đã có an bài, chúng ta cuối cùng cũng sẽ gặp được nhau. Nếu không có thì đó là do ta không tu đủ phúc khí. . . . . .”
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 11: Làm mai - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Đang nói, chợt nghe thấy tiếng của Lý bá: “Tạ công tử mời ngồi, ta đã trở về, làm phiền ngươi phải đợi.” Ta giương mắt nhìn thấy Lý bá ôm nhánh cây đi tới phía chúng ta đang ngồi cách đó không xa, Tạ Thẩm Ngôn đang đứng ở trong bóng tối, hắn một thân hắc y, chúng ta căn bản là không thể phát hiện được hắn.
Lý bá tiến lại gần, còn giải thích: “Ta không cho Tạ công tử đi xa, sợ các ngươi – hai nữ tử một mình ở đây nguy hiểm nên ta nhờ hắn ở lại chăm sóc các ngươi.”
Ta và Hạnh Hoa ngạc nhiên cùng nhau nhìn, hai người đều mở to mắt kinh ngạc. Hạnh hoa nhỏ giọng nói: “Đây là lần thứ hai.” Ta nghĩ đến những lời ta nói mới rồi, nhẹ giọng hỏi Hạnh Hoa: “Ta chưa nói cái gì đụng chạm tới hắn chứ?” Hạnh Hoa khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không có.” Ta vẫn nhẹ giọng, thì thầm nói: “Lần tới, chúng ta nên chú ý kĩ chung quanh mới được.” Hạnh Hoa hắc hắc cười rộ lên.
Tạ Thẩm Ngôn yên lặng đi đến bên cạnh Lý bá, tay không cầm vũ khí hay bất kì thứ gì, có thể thấy được hắn cũng không có ý định rời khỏi chúng ta. Hắn ngồi cách chỗ Lý bá một chút, đỡ lấy ít củi từ tay Lý bá và ngồi xuống, cách chúng ta một khoảng, giống y như cũ, hắn có ý trốn tránh ta. Hắn ngày đêm đều đội nón, làm ta hình như cũng dần quên mất diện mạo của hắn, chỉ có thể nhìn theo nón, từ độ nghiêng đoán hắn ngẩng đầu hay cúi đầu. Lúc này, dựa theo độ nghiêng của nón, hắn chắc chắn là đang cúi đầu nhìn xuống chân. Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, không biết vì cái gì ta lại cảm thấy một chút đau xót. (bé bự: ôi…người đẹp không nhìn anh lại đi nhìn chân…suy ra…Ngữ tỷ không đẹp bằng chân anh…hắc hắc…)
Lý bá đốt lửa, xung quanh sáng bừng lên, chúng ta ngồi vây quanh đống lửa. Tiễn Nhãn ôm đến thêm một ít cây khô, Hạnh Hoa đi cùng hắn lấy ít nước và lương khô, sau đó giao cho hắn nói: “Tìm cái gì mà chả nhiều chả ít lại còn trở về muộn như vậy!”
Tiễn Nhãn cười híp mắt lại thành hai đường thẳng, nói: “Cơm đều vì ta mà chuẩn bị rất tốt đúng không? Đây là đang oán ta về nhà chậm bắtngươi phải chờ ta, có phải không?”
Hạnh Hoa tức giận: “Ai chờ ngươi? ! Ta đã chiếu cố hầu hạ ngươi, ngươi còn muốn lợi dụng ta!”
Tiễn Nhãn mở trừng hai mắt nói: “Cái này gọi là hầu hạ? Ít ra cũng phải có 4 món ăn và 1 món canh, còn phải có nến đỏ đốt sáng, một khúc nhạc hay . . . . . .” (bé bự: được voi đòi tiên kìa….Ngôn ca mà được như vậy…cũng mừng….haizzz)
Hạnh Hoa nóng nảy nói: “Ngươi muốn chết hả?”
Ta cười nói: “Tiễn Nhãn, chết hay không cũng không quan trọng! Cái này phải gọi là, hạnh hoa hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu.” (bé bự: đại loại là Hoa nào cũng phải tàn nhưng dù có chết đi thành quỉ cũng phải phong lưu)
Hạnh Hoa tức giận: “Tiểu thư. . . . . .”
Tiễn Nhãn nở nụ cười: “Tri âm!”
Ta nói: “Ngươi cũng rất quá đáng, cho ngươi 1 ít quyền lợi nên ngươi được thể làm càn. Ít nhất thì đầu tiên cũng phải nhẹ nhàng không khéo, mặt mày đưa tình, thèm nhỏ dãi dài ba thước chứ.”
Tiễn Nhãn nhíu mày: “Làm người như vậy thật mệt quá! Nhưng nếu làm như vậy, ta có thể tránh được phải chi ra một ít bạc.”
Hạnh Hoa lại tiếp tục tức giận: “Tiểu thư, ai để ý hắn! Hắn là đồ dây xâu tiền!” (bé bự: ý chỉ kẻ keo kiệt, chuyên thu thập tiền lẻ, xỏ thành một xâu tiền, đeo bên hông)
Tiễn Nhãn buồn rầu bộ dạng bi thương, nhìn ta nói: “Tri âm không giúp ta sao?”
Ta cười vui vẻ nói: “Tiễn Nhãn, có nhớ ta đã nói về việc muốn vui vẻ hạnh phúc cần phải làm gì không ?”
Tiễn Nhãn cảnh giác, mở to hai cái mắt nhỏ nói: “Lại muốn ta tiêu tiền?! Nàng là đã nhìn trúng tiền của ta sao?”
Hạnh Hoa nóng nảy: “Tiểu thư, ta giết hắn!”
Ta nghiêm túc đứng lên: “Tiễn Nhãn, ngươi nếu hiểu tâm tư của Hạnh Hoa nhà ta, ngươi phải hiểu rằng tiền không phải là quan trọng, vì tình yêu ngươi phải biết buông tay. Nhất phó không sự nhị chủ (bé bự: câu này bé bự không hiểu a)! Ngươi không có khả năng chống lạo cám dỗ của đồng tiền vậy ngươi có thể thực sự yêu ai đó không? Thời khắc mấu chốt ngươi sẽ nhận ra cái nào quan trọng hơn. Ngươi nếu xem Hạnh Hoa là quan trọng nhất thì ngươi có hi vọng. Nếu ngươi xem tiền quan trọng hơn, ta nói với ngươi, đừng có tốn sức, ta cho ngươi nếm mùi đau khổ!”
Tiễn Nhãn gần khóc, khẽ nói: “Ta phải làm thế nào?”
Ta nở nụ cười: “Muốn gặp mặt Hạnh Hoa, bạc ròng trăm lượng, muốn nói chuyện, ngàn lượng.”
Tiễn Nhãn sợ cháng váng: “Ngươi thành tú bà sao?! Kinh thành đệ nhất danh kỹ cũng không đắt đến như vậy nha.”
Hạnh Hoa hô to: “Lý bá, giết hắn!”
Ta cười nói: “Nàng so với danh kỹ đáng quý trọng hơn vạn lần! Ngươi nếu không có chút tâm tư thật lòng, ta thật sự không có biện pháp. Nhưng nếu ngươi thật sự có tình cảm thì…..hắc hắc!” Ta cười lạnh, nói tiếp: “Cái gia tài của ngươi cũng không bằng sự hạnh phúc nàng đem lại cho ngươi ! Ngươi trước đây cứ tưởng là không tốn tiền nên bây giờ đại khái là chịu không nổi. . . . . .”
Tiễn Nhãn cắn răng nói: “Ngươi đừng động một chút là đòi tiền, có thể thương lượng hay không?”
Ta cười ha hả: “Ngươi tưởng rằng tiêu một chút tiền là có thể mua được hạnh phúc đúng không?”
Tiễn Nhãn cười gượng gạo: “Tri âm, cũng gần như thế!”
Ta cắn môi suy tư: “Tình cảm vốn là vô giá. Huống hồ, Hạnh Hoa nhà chúng ta so với ta thật tài giỏi hơn nhiều lắm, lại chịu thương chịu khó, biết quan tâm chăm sóc người khác, giúp người bệnh nấu thuốc, giúp người rét mặc thêm áo, cùng người cười, thay người sầu, thái độ chân thành làm người ta cảm động, tấm lòng thấu trời xanh, là một cô nương rất lương thiện. . . . . .”
Hạnh Hoa ngượng ngùng: “Tiểu thư, người thành bà mối rồi . . . . . .”
Tiễn Nhãn nịnh hót cười: “Ta đã biết đã biết, vậy cuối cùng là. . . . . .”
Ta trầm ngâm, giả vờ tính toán một chút, kiên quyết nói : “Mười vạn tám ngàn lượng hoàng kim!” (bé bự: thời đó tiền chỉ được tính là lượng bạc nhưng hoàng kim là lượng vàng…rất là giá trị nha…mười vạn lượng bạc đã ngắc ngoải rồi….huông chi…)
Tiễn Nhãn cao giọng khóc rống lên, Lý bá cùng Hạnh Hoa cười to.
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 11: Làm mai - Phần 3
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Chờ Tiễn Nhãn khóc xong, ta ác độc cười nói: “Ta cho ngươi được bỏ tiền ra để có thể nhìn thấy nàng là tại vì nể tình chúng ta đồng hành mấy ngày nay, cố ý giúp ngươi một phen, ta cho ngươi tranh thủ một chút cơ hội. Nếu ngươi không chiếm được tâm tình của nàng, ta đành phải đi tìm người khác đến cùng chúng ta nói nói cười cười, không mang theo ngươi đi chơi nữa, cho ngươi tức mà chết!”
Tiễn Nhãn ôm mặt kêu to lên: “Gia tài của ta! Bạc của ta! Ta yêu tiền!”
Hạnh Hoa nói: “Ngươi đi chết đi!”
Tiễn Nhãn vẫn như cũ, ôm mặt nói: “Ta cũng. . . . . .” Hắn không nói được ra lời.
Mọi người chúng ta cùng cười đến ngặt nghẽo.
Cười no nê xong, Lý bá thở dài: “Tiểu thư, đây là chuyến đi sinh động nhất ta từng có”
Tiễn Nhãn cũng buông tay thở dài: “Đáng giá mỗi ngày năm lượng bạc của ta.”
Ta cười: “Tiễn Nhãn, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày năm trăm lượng!”
Tiễn Nhãn lại khóc lớn, gào lên nói: “Ngươi tha cho ta đi! Ta không muốn nói tới bạc nữa.” Chúng ta lại tiếp tục cười. Trong bóng tối, Tạ Thẩm Ngôn nhẹ nhàng khụ.
Hạnh Hoa cười xong, hít một hơi thật sâu, đứng lên nhanh chóng đi lấy thêm một ít nhánh cây bỏ thêm vào đống lửa. Tiễn Nhãn mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng, mê mê mẩn mẩn không biết trời trăng mây gió gì nữa. Hạnh Hoa trong lúc đang làm, tay áo bị nhánh cây cào một ít, Tiễn Nhãn thấy vậy, kêu một tiếng: “Hạnh hoa, cánh tay ngươi làm sao vậy?”
Ta nhìn chăm chú, phía trên cao chỗ cổ tay áo Hạnh Hoa lộ ra một vết sẹo màu đen. Hạnh Hoa nhìn xuống, thuận miệng nói: “Là tiểu thư. . . . . .” Nàng lập tức dừng lại, Tiễn Nhãn sắc mặt tối sầm, nhìn về phía ta, ánh mắt lập tức trở thành ánh mắt dò xét xen chút thù hận. Hạnh Hoa vội nói: “Là tiểu thư trước kia . . . . . .”
Ta đưa tay kéo cánh tay Hạnh Hoa, khẽ kéo tay áo lên khoảng ba tấc, để lộ ra một vết sẹo màu rám nắng dài nửa tấc, trên cánh tay còn có rất nhiều vết sẹo khác. Ta nghĩ đến những vết thương trên người Tạ Thẩm Ngôn, trong lòng đau đớn, khẽ hít một tiếng. Buông cánh tay của Hạnh Hoa ra, thấp giọng nói: “Ngươi chịu khổ rồi.” Theo bản năng, ta lại liếc về đối diện, nhìn Tạ Thẩm Ngôn một cái.
Tiễn Nhãn nghiến răng nói: “Nàng phạm phải tội gì? !”
Hạnh Hoa nhỏ giọng nói: “Ta đánh rơi cấy đàn cổ của nàng, đàn rơi xuống, vỡ tan. Nàng nói vị cây đàn kia thực sự rất quý, so với ta thì nó đáng giá hơn nhiều, không thể mua được cây thứ hai. . . . . . Nên nàng dùng bàn ủi nóng, nói ta nên nhớ cho kỹ, lần tới không hấp ta hấp tấp.”
Ta nhẹ giọng hỏi: “Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hạnh Hoa nói: “Lúc đó ta vừa mới bắt đầu đi theo nàng, tầm sáu tuổi.”
Ta lại thở dài: “Tiểu thư của ngươi khi đó cũng mới bảy tám tuổi mà đã như vậy. Ngươi như thế nào có thể sống được qua nhiều năm như vậy.”
Hạnh Hoa nhìn vào đống lửa trại nói: “Ta mỗi lần phạm lỗi đều bị đánh hoặc là bị phạt quỳ gối. Lúc đó trong đầu ta thầm nghĩ nếu tiểu thư ta là một vị tiểu thư tốt, thì sẽ đối đãi với ta thế nào? Nàng sẽ an ủi ta như thế nào, sẽ cho ta ăn, sẽ làm ta cười. . . . . . Có khi ta nghĩ đến mức cảm động mà khóc. Đương nhiên, khi đó tiểu thư cho là ta đang cầu xin tha thứ. . . . . . Ta suy nghĩ cũng đã mười năm, thật sự là nghĩ đến vị tiểu thư giống như người.” Nàng xoay mặt nhìn ta, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, chậm rãi nói: “Tiểu thư, người so với trí tưởng tượng của ta thì hoàn hảo hơn gấp trăm lần.”
Ta gượng cười nói: “Hạnh Hoa, ta tốt ở chỗ nào? Ngươi đối với ta mới thật sự là tốt, mỗi ngày đều giúp đỡ ta, ta căn bản còn không thể báo đáp ân tình của ngươi.”
Hạnh Hoa nói: “Tiểu thư đừng nói còn cái gì ân tình, chỉ cần tiểu thư không bỏ đi, ta làm cái gì cũng đều cao hứng. Ta chỉ sợ tiểu thư trước kia trở về. . . . . .”
Tiễn Nhãn nói: “Hạnh hoa, nếu nàng ta có trở lại, ngươi cũng đừng lo lắng! Ta có rất nhiều tiền! Có thể đền cho nàng cây đàn cổ! Ta sẽ đem ngươi bỏ đi, ngươi sẽ thấy không cần phải sợ hãi nữa !”
Ta nhìn Tiễn Nhãn nói: “Tiễn Nhãn, tiền thì thế nào?”
Tiễn Nhãn sửng sốt nói: “Cái gì tiền?”
Hạnh Hoa đang rưng rưng cũng cười rộ lên.
Ta trịnh trọng nhìn Tiễn Nhãn nói: “Tiễn Nhãn, lời nói vừa rồi, ngươi phải có trách nhiệm. Nói cách khác. . . . . .”
Tiễn Nhãn ngắt lời ta: “Tri âm, chỉ cần ta ở đây, không có bất cứ ai có quyền đối xử như vậy đối với Hạnh Hoa!”
Ta gật đầu khen ngợi nói: “Tiễn Nhãn, ta tin ngươi!” Sau đó ta quay sang nhìn Lý bá nói: “Lý bá, Hạnh Hoa có hay không có cái khế ước bán mình gì gì đó?” Lý bá gật đầu, ta nói: “Ta cũng không hiểu rõ mấy chuyện đó, dù sao ngươi hãy đốt vật kia đi, cho nàng một cái hộ tịch, vạn nhất ngày nào đó ta thực đi rồi, Hạnh Hoa cũng có thể tự do rời đi.” Ta quay lại nhìn Tiễn Nhãn: “Ta phó thác Hạnh Hoa cho ngươi !” Ta lần trước bị bệnh thương hàn nên sức khỏe còn kém, những việc cần làm thì phải làm, không được để dây dưa đến ngày mai.
Tiễn Nhãn gật đầu nói: “Tri âm! Ta. . . . . .”
Hạnh Hoa ngắt lời ta nói: “Ngươi là cái gì chứ?! Ta nguyện hầu hạ tiểu thư suốt cả đời. Tiểu thư sẽ không đi đâu cả! Tiễn Nhãn, ta sẽ không đi theo ngươi đâu!”
Tiễn Nhãn đắc ý nói: “ Vậy thật sự ngươi đã có định đoạt chuyện chúng ta?”
Ta nở nụ cười: “Tiễn Nhãn, nhanh như vậy liền hung hăng ngang ngược? Ngươi nói xem ai nên định đoạt?
Tiễn Nhãn giương mắt lên nói: “Đương nhiên là ai có tiền thì người đó định đoạt!”
Ta nói nói : “Sai lầm!”
Tiền mắt vội sửa miệng: “Đương nhiên là ai thành tâm, ai tình thâm, người đó định đoạt.”
Ta nở nụ cười: “Ngươi cũng có một chút thành ý nhưng bây giờ, nàng không để ý tới ngươi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiễn Nhãn lắc lắc đầu nói: “Ta đã từng tính toán vô số sổ sách! Cũng gặp không ít người khách khó tính nhưng cuối cùng đều là nhấc tay đầu hàng, đưa cho ta ngân lượng. Chỉ cần để cho ta có cơ hội thì đừng mong thoát thân.”
Ta nghi ngờ nói : “Hạnh Hoa tự nhiên lại thành con nợ của ngươi !
Hạnh Hoa mắng: “Ngươi nằm mơ đi! Ta cái gì cũng không có nợ ngươi, ngươi đừng ăn nói linh tinh
Tiễn Nhãn nhìn chằm chằm Hạnh Hoa, thong thả nói: “Ngươi nhìn vào đôi mắt của ta, nói với ta, ngươi không thích ta, ta liền xoay người bước đi, tuyệt đối không nói thêm nửa câu nữa!”
Hạnh Hoa chần chờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Ta cúi đầu cắn răng nhịn cười. Tiễn Nhãn nói lầm bầm rồi khẽ nở nụ cười, Hạnh Hoa nóng nảy: “Ta không thích ngươi!”
Tiễn Nhãn cười nói: “Ngươi nói chậm rồi, lần tới khi ta hỏi thì ngươi lập tức phải nói.”
Hạnh Hoa nói: “Vậy giờ ngươi hỏi đi!”
Tiễn Nhãn cười hắc một tiếng nói: “Ta mệt rồi, đi ngủ trước đã!” Nói xong đứng dậy, đi ra chỗ khác, Hạnh Hoa nhìn với bóng lưng của hắn nói: “Ta chính là không thích ngươi!” Tiễn Nhãn không quay đầu lại, từ từ nói: “Ta không có hỏi, ngươi hiện tại có nói cũng vô dụng!” Hạnh Hoa liên tiếp hét to: “Không thích! Không thích! Chính là không thích! . . . . . .” Tiễn Nhãn trả lời: “Vô dụng! Vô dụng! Chính là vô dụng! . . . . . .”
Ta thật sự nhịn không được ngẩng đầu cười rộ lên. Lý bá cũng cười theo, Tạ Thẩm Ngôn vẫn chỉ ho khan .
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Đêm hôm đó, chúng ta ăn ngủ ở ngoài trời, cách lửa trại không xa, ta và Hạnh Hoa cùng nằm một bên, đối diện là Tạ Thẩm Ngôn và Tiễn Nhãn. Lý Bá ngồi đó, mặt hướng ra ngoài, chăm chú gác đêm. Trong đêm thanh vắng, Tạ Thẩm Ngôn cứ chốc chốc lại ho khan, từng tiếng như bóp nghẹt trái tim ta, chua xót muôn phần. Đêm đen đầy sao, rất đẹp nhưng lại không hề hợp với tâm trạng của ta lúc này chút nào. Đêm đã khuya, Hạnh Hoa quay qua thấy ta còn thức, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, vì sao người chưa ngủ?”
Ta thở dài bảo: “Kìa….đêm đen đẹp dường ấy, sao nhiều vô hạn, ta có thể thức cả đêm để ngắm.”
Hạnh Hoa hỏi tiếp: “Tiểu thư có tâm sự ư?”. Ta không đáp. Tiểu Nhãn nằm đối diện bảo: “Có cái gì lo lắng cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp người nghĩ cách.”
Ta cười rộ lên: “Ngươi không phải đã ngủ từ sớm sao?”
Tiểu Nhãn ngồi dậy: “Bị ngươi mắng trong lòng có chút khó chịu, ngủ không được.” Hạnh Hoa cũng ngồi dậy: “Đáng lắm! Ai bảo ngươi nghĩ ngợi lung tung!”
Ngồi ở bên kia gác đêm, Lý Bá nói: “Các ngươi ngày nào cũng cãi nhau, đến ban đêm cũng thế, phải chăng là không muốn ngủ?”
Ta thở dài ngồi dậy bảo: “Nhân sinh đắc ý nhu tẫn hoa (BB: nàng nào giải thích cho ta câu này đi, ta hiểu nhưng ko diễn đạt được), không muốn ngủ thì sẽ không ngủ! Tán gẫu tiếp nào!”
Chúng ta đều ngồi dậy, chỉ có mình Tạ Thẩm Ngôn nằm bên kia vẫn chẳng hề nhúc nhích, có chăng chỉ là thỉnh thoảng ho nhẹ.
Tiểu Nhãn cười nói: “Như thế là tốt nhất, uống rượu không?”
Hạnh Hoa cùng Lý Bá đồng thời hô to: “Tiểu thư không thể uống rượu!.”
Ta cười ra tiếng.
Tiểu Nhãn nghi hoặc hỏi lại: “Vì cái gì lại không thể uống?”
Hạnh Hoa nói: “Tiểu thư là vì một lần say rượu, khi tỉnh lại đã hoán thành người khác.”
Tiểu Nhãn nói: “Không có khả năng đó, đã là người thì không thể đổi tới đổi lui.”
Hạnh Hoa đáp: “Vì thế chúng ta mới không cho nàng uống rượu, nếu nàng thực sự quay trở về nơi ấy thì ta biết làm thế nào!”
Tiểu Nhãn nói: “Làm sao có chuyện linh hồn có thể qua lại giữa hai thế giới?”
Ta trầm tư bảo: “Kỳ thật là thời gian lẫn không không gian đều có thể song song tồn tại, tựa như hai cái thôn trang, linh hồn của chúng ta nếu như đã tìm được con đường nối 2 cái không gian ấy, ắt là có thể qua lại.”
Tiểu Nhãn hỏi: “Vậy làm thế nào mà ngươi có thể ở trong thân thể người khác?”
Ta thôi không ngắm sao nữa, bắt đầu suy nghĩ: “Ta tin tưởng linh hồn tồn tại, độc lập với cơ thể của chúng ta. Từng có vị cao tăng đã nói, chúng ta vứt bỏ thể xác của mình như là trút bỏ quần áo vậy. Đối với kẻ sĩ đắc đạo, quần áo chẳng qua là một lớp vải dễ dàng rũ bỏ, đối với việc chìm đắm vào những chuyện trần thế, liền sẽ gặp đau khổ tột cùng như bị kéo ra khỏi vỏ bọc vậy. Cho nên, thể xác giống như cái bao tay, linh hồn ta là bàn tay có thể mang được bất kì loại bao tay nào, dễ như trở bàn tay. Ta có thể ở trong cơ thể của tiểu thư các người có lẽ vì nàng ấy cũng muốn ra đi.”
Tiểu Nhãn bỗng dưng sôi nổi bàn tán: “Nếu như linh hồn có tồn tại thì như vậy chúng ta không phải chỉ sống có một kiếp.”
Ta gật đầu bảo: “Đúng vậy, linh hồn của chúng ta có thể rời bỏ thể xác mình mà tồn tại bên ngoài, như vậy thế gian này ắt có đạo lý. Đã có đạo lý thì sẽ không chỉ có một lần được sống.” Nói xong, ta có cảm giác kì lạ, cảm thấy được Tạ Thẩm Ngôn đang nằm lắng nghe chúng ta nói chuyện, hình như là rất chú tâm. Ta nhìn sang hắn, thân ảnh hắn chìm trong bóng tối, mông lung không rõ.
Tiễn Nhãn nói: “Dựa theo những gì ngươi nói, chúng ta thật ra không việc gì phải đi làm việc, đã có linh hồn thì vì cớ gì còn phải vương lại thế gian này? Chẳng lẽ ngươi tin tưởng Phật giáo? Chúng ta đến đây là để chịu khổ? Nếu thế thì thật quá coi thường chúng ta rồi, bản thân ta, ta thấy mình sống rất tốt.”
Ta cười rộ mà đáp lại rằng: “Tiểu Nhãn, lời ngươi nói vừa rồi quả là chân lý đắc đạo. Có được sinh mệnh đáng ra là phải vui mừng! Ta không tin chúng ta tới thế gian này là để chịu khổ, ta tin rằng mọi thứ hết thảy đều có nguyên do của nó!”
Bỗng nhiên trong lòng ta nhìn thấy một mảng sáng, suy nghĩ đến dồn dập như mưa to trút nước. Ta dồn dập thuyết: “Giả thiết, chính là giả thiết, chúng ta mỗi người đều là thiên nhân, vốn có thể ở thiên đường tự do khoái lạc mãi mãi. Chính vì chúng ta muốn hiểu rõ những linh hồn đau khổ, muốn biết mình có phải kiên cường như mình nghĩ hay không nhưng thiên đường vốn là chốn không có cực khổ lẫn đau thương, cho nên chúng ta muốn đến thế giới này một chuyến. Chính sự đại từ đại bi của linh hồn đã khiến cho chúng ta lựa chọn sự gian nan khổ cực khôn cùng, linh hồn cũng để ta tùy ý lựa chọn cuộc sống dễ dàng. Vốn dĩ mỗi người đều có một kiếp nạn, có khi là tìm được lối thoát lúc cận kề cái chết, có khi là đến một chút cũng không thể thoát được, chẳng ai tránh được! Bởi vì càng là không hiểu được điểm mấu chốt, điểm quyết định, cho nên đó cũng chính là mục đích mà chúng ta đến đây!” Tạ Thẩm Ngôn ho nhẹ, ta hoàn toàn khẳng định hắn đang lắng nghe ta nói, từng chữ từng chữ một, hắn đang chờ đợi nghe những gì ta nói.
Tiểu Nhẫn hưng phấn bảo rằng: “Nếu ngươi nói như vậy, chúng ta cực khổ không phải là do ai ép buộc, mà là chính mình mong muốn…”
Hạnh Hoa lên tiếng: “Thế chẳng phải là sẽ không có kẻ ác sao?”
Ta nhắm mắt lại: “Có kẻ ác, chúng ta lúc trước đã biết đến bọn họ, bọn họ không phải từ thiên đường tới mà chính là đến từ phần hắc ám của thế gian này. Chúng ta đã đem vận mệnh của chính mình đặt vào tay bọn họ. Không phải vì muốn làm cho bọn họ đắc ý, mà là vì muốn hoàn thành số kiếp của mình! Chúng ta qua được kiếp số này, có thể xem như chúng ta chiến thắng, nếu sống sót được thì nhất định cuối đời sẽ hạnh phúc. Sau đó chúng ta sẽ không tránh né nữa, sẽ về lại thiên đường, cuối cùng cũng hoàn thành mục đích muốn làm một kiếp người của mình. Thật sự nếu làm được thế thì chết cũng mãn nguyện. Kẻ ác không phải là chúa tể của chúng ta mà là công cụ để linh hồn chúng ta thăng hoa.” Tạ Thẩm Ngôn đè nén tiếng ho khan.
Tiễn Nhãn vỗ tay bảo: “Thật là tri âm! Ta cũng không tin kiếp người là để chịu khổ! Ta cũng không tin cực khổ thật sự không có điểm dừng! Ta hồi bé là tên ăn mày, có đôi khi gặp những kẻ chẳng những không cho tiền mà còn “tặng” cho ta một cước. Ta cha nói cho ta biết, người có phúc thường hay gặp nạn, trách chi chỉ là một cước nhỏ nhoi, sau này kẻ ấy nhất định bị quả báo. Những điều ngươi vừa nói về kiếp, mỗi người đều có, nếu không trốn tránh thì sẽ có ngày được đền đáp. Cho nên khi mọi người đá ta, ta thật lòng cám ơn bọn họ.”
Ta ha ha cười nói: “Coi như là đem luân lý của ta thông tục hóa.”
Hạnh Hoa phỉ nhổ nói: “Tiễn Nhãn ngươi đúng là không hiểu biết! Ngươi đã chịu được bao nhiêu cực khổ mà hôm nay ngươi có thể hưởng phúc lớn dường này?”
Tiễn Nhãn đáp: “Vì sao ta có nhiều tiền ư? Là vì ta ngày đêm làm lụng vất vả mới có được ngày hôm nay! Ta không dám hưởng phúc vì lo sợ ngày nào đó phúc của ta cũng sẽ không còn. Ta ngoại trừ bị đá mấy đá, bị đói bụng vài lần ở ngoài, nhưng cũng chưa hề trải qua cái gì gọi là đại khổ đại nạn. Nhưng ta gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tiền cứ ào ạt mà đến. Ta cũng thấy sợ hãi a. Cha ta hiện tại đang hưởng phúc dồi dào, nhưng mà không lâu sau đó, ông ấy nghĩ tốt hơn là nên ra ngoài xin cơm. Ta thường đau khổ nói với mình, tiền đã cản chân ta!” Hắn đột nhiên hắc hắc cười nói: “Bất quá, ta có thể kết hôn với một người vợ đã chịu nhiều đau khổ, nàng chắc chắn có rất nhiều phúc, có thể giúp ta giữ lại sự giàu có của mình.”
Ta cười nói: “Có lẽ ngươi có nhiều tiền như vậy là để chu cấp cho vợ ngươi, nàng mới là người được hưởng phúc, là do ngươi tự tạo áp lực cho mình suốt nhiều năm trời như vậy nên mới không nhận ra.”
Tiển Nhãn im lặng, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng không nói ra.
Hạnh Hoa cả giận: “Tiểu thư! Người không cần ta sao?”
Ta nói: “Đương nhiên là cần. Nhưng nếu Tiễn Nhãn hối lộ ta, ta bằng lòng đem ngươi gả cho hắn!”
Tiễn Nhãn liền lên tiếng: “Ta hối lộ, ta hối lộ! Một lượng bạc được chưa?”
Hạnh hoa thốt lên: “Ta chỉ đáng giá một lượng ư?”
Tiễn Nhãn nóng giận nhìn chằm chằm Hạnh Hoa thấp giọng bảo: “Hiện tại chẳng qua là cho ngươi chút ít, chờ đến lúc ngươi theo ta thì tất cả tiền của ta đều là của ngươi. Nàng là người ngoài, nhưng ngươi sau này là người thay ta kiểm kê tiền bạc.”
Ta cười ra tiếng: “Tiễn Nhãn, qua cầu rút ván a! Nàng vẫn như cũ sẽ ở bên ta, ta vẫn là có thể chỉnh đốn lại ngươi.”
Tiễn Nhãn vội nói: “Tri âm tri âm, giơ cao đánh khẽ! Hai lượng được chưa?”
Ta cười xấu xa: “Ngươi cứ từ từ, ta không vội. Mười năm hay tám năm, đến lúc nào ngươi đưa ra một cái giá cuối cùng khiến ta vừa lòng mới thôi….”
Tiễn Nhạn cúi đầu nghẹn ngào nói: “Mười năm, tám năm, Hạnh Hoa nương tử, ta thật sự là rất đau khổ a…”
Hạnh Hoa mắng to: “Ai là nương tử của ngươi?! Ngươi là tên đại hỗn đản!”
Ta cúi gập người xuống ôm bụng mà cười, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Thẩm Ngôn hình như cũng đã không còn bi thương như trước nữa.
Chúng ta nói tới quá nửa đêm mới ngủ. Ngày hôm sau, chúng ta ba người phờ phạc hốc hác, ở trên ngựa thay nhau lắc lư. Lý Bá trông thần thái vẫn tinh anh như cũ, liên tục nói rằng do chúng ta tự chuốc họa vào thân. Tạ Thẩm Ngôn đã sớm đội nón lên, ta cũng nhìn không thấy gương mặt của hắn. Tuy rằng hắn cưỡi ngựa không đến nỗi nghiêng ngả như bọn ta, nhưng ta biết hắn đêm qua đã rất chăm chú lắng nghe chúng ta nói chuyện, khẳng định là cũng không ngủ đủ giấc. Buổi chiều chúng ta vào trung tâm của một trấn, ta lại nhắc Hạnh Hoa dặn dò Lý Bá đi lấy thuốc cho Tạ Thẩm Ngôn, sau đó mới yên tâm đặt người lên giường, ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau.
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ngày hôm sau, ta cùng Hạnh Hoa, cả 2 đều đói bụng đến hai tay phát run, ra khỏi phòng, đến chỗ tiểu điếm thì thấy ba vị kia đều đã ngồi sẵn ở bên cạnh bàn. Trên bàn trống không, vừa nhìn thấy là đã hiểu bọn họ vừa ăn xong bữa sáng. Ta chọn chỗ ngồi cách xa Tạ Thẩm Ngôn nhất, trong lòng thực sự thấy khó chịu, Hạnh Hoa đi tìm tiểu nhị gọi thức ăn.
Tiễn Nhãn vừa thấy ta đã nói: “Ngươi còn sống để đi xuống đây sao?”
Ta ảm đạm lắc đầu nói: “Một lời khó nói hết, có khi ta nghĩ nếu chết được thì thật là tốt.”
Tiễn Nhãn nhảy dựng lên nói: “Sao lại như vậy tri âm? Như thế nào lại có ý nghĩ như vậy?”
Ta thở dài nói: “Hắc ám a, tiêu cực a, chèo thuyền ngược dòng a, cảm xúc thật tệ, ta thấy thật mệt mỏi!” Ta lúc còn ở nhà, không thể nói là một người được mọi người yêu mến, nhưng cũng không thể coi như là người đáng ghét. Mỗi ngày đều cùng mọi người nói nói cười cười, nhưng cũng chưa từng tự biết xấu hổ, mỗi ngày đều không cảm thấy xấu hổ? Ta chưa bao giờ cảm thấy là mình phải xin lỗi bất kì ai, có lẽ là ta đã thiếu nợ mọi người 1 cái ân tình, nhưng mà căn bản là bây giờ phải làm sao để trả hết đây? Mỗi ngày trên lưng đều là gánh nặng của sự xấu hổ, bước đi cũng thật khó khăn, đau khổ chồng chất. . . . . .
Tiễn Nhãn khẽ điểm nhẹ vào đầu nói: “May mắn thật, nếu không như thế ta thực sự nghĩ ngươi là thần tiên đấy.”
Ta nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn, nói: “Ta chỉ mới nghe thấy người ta nói là vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng mà ta như thế nào lại có chút cảm thấy hình như ngươi cũng đang như vậy….”
Tiễn Nhãn cười nói: “Nếu không dựa vào lúc này báo thù, vậy thì phải chờ đến khi nào. . . . .”
Lý bá đột nhiên cắt ngang nói: “Tiểu thư, hiện tại ta chưa thể thực hiện việc người giao, làm thuốc viên cho Tạ công tử, chúng ta phải chờ 2 ngày sau mới có thể làm được.”
Ta mở choàng mắt nhìn hắn, Lý bá trên mặt hiện rõ thái độ cung kính, chỉ là, hình như ta cảm thấy hắn có âm mưu quỷ kế gì đó. Ta bèn để cho Hạnh Hoa thay ta nói cho hắn rằng việc đó sao cũng được. Hắn trước mặt thiên hạ cố tình làm trò, cố ý nói ra, để bắt ta tự công khai thừa nhận việc ta thực sự quan tâm chăm sóc đối với Tạ Thẩm Ngôn.
Thấy ta đang nhìn, Lý bá lại nói tiếp: “Ta còn mang Tạ công tử đến chỗ lang trung, hắn nói Tạ công tử ho khan là do khí lạnh xâm nhập, cơ thể lại còn khá yếu cho nên cứ hay ho khan, chỉ cần thời tiết càng ngày càng ấm áp, thì sẽ dần dần tốt lên thôi, tiểu thư không cần phải lo lắng .”
Ta nghĩ đến nguyên nhân của việc Tạ Thẩm Ngôn ho khan, trong lòng thật khó chịu, nhưng mà nếu bây giờ tỏ vẻ quan tâm thì còn mất mặt hơn, cho nên ta cứ đứng mãi ở nơi này, cau mày há miệng, nói không ra lời. Những lời Lý bá nói rõ ràng là ám chỉ ta đối với Tạ Thẩm Ngôn vẫn còn có chút bất công! Ta biết Tạ Thẩm Ngôn thật sự hận không thể làm cho ta biến mất trên cuộc đời này, đã vậy ta lại còn có thể sung sướng trưởng thành như bây giờ, hắn hận không thể giết chết ta, nếu đã như vậy mà còn nói cho hắn biết ta thật sự thấy nhớ hắn, lo lắng cho hắn, điều đó có khi làm cho hắn thêm phiền não, làm cho hắn nhớ tới những chuyện đã qua, càng thương tâm hơn. . . . . . Cho nên ta chỉ còn cách âm thầm giúp đỡ hắn.
Rốt cục, ta cũng chỉ biết thở dài, ngậm miệng, điểm nhẹ ở phía dưới, không hề nhìn Lý bá, xoay mặt nhìn Tiễn Nhãn.
Tiễn Nhãn nắm chặt tay chi tại hạ ba thượng (BB: có tình yêu nào giúp ta hiểu cái câu này không?), cẩn thận nhìn ta, ta đưa mắt trở về.
Tiễn Nhãn hỏi: “Ta có gì lạ sao?”
Ta nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu nói: “Tiễn Nhãn, ta sớm muộn gì cũng phải rời đi” Ta dường như cố ý nói cho Tạ Thẩm Ngôn biết, ngày sau ta sẽ không có ở bên cạnh hắn nữa, như vậy có lẽ hắn sẽ đỡ thương tâm hơn chăng. Ta đi rồi, hắn cũng không cần phải để ý dè chừng ta nữa.
Tiễn Nhãn híp mắt lại, nói: “Gì chứ? Rời đi? Chúng ta đang cao hứng như thế, ngươi có biết là ai cũng không muốn cho ngươi đi.”
Ta cắn môi dưới nói: “Tiễn Nhãn, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, đôi khi 1 kẻ rời đi sẽ làm cho những người khác và chính bản thân mình đều vui vẻ. Ta tán thành chuyện của ngươi và Hạnh Hoa, chỉ là…. ngươi đừng nói cho nàng ta biết chuyện này, ngươi hãy cứ tranh thủ thời gian đi.”
Hạnh Hoa từ đâu xuất hiện, khẽ đi lại đây nói: “Cái gì đừng nói cho ta?”
Tiễn Nhãn đưa mắt nhìn Hạnh Hoa nói: “Tri âm nói nàng sẽ đem ngươi gả cho ta, nhưng ta nói ta không cần”
Ta một chưởng đập mạnh trên bàn, trước mắt Tiễn Nhãn! Hắn hoảng sợ. Ta cắn răng nhìn hắn, Tiễn Nhãn cười lạnh đứng lên, lời nói dứt khoát: “Ngươi không được ly khai, ngươi căn bản là không thể cam tâm bỏ đi!
Ta hít vào chút không khí, cả người cứng đờ như bị điểm huyệt, ngừng lại trong chốc lát, chỉ có thể lắc đầu nhìn hắn nói: “Ta làm gì có….!”
Tiễn Nhãn nhe răng cười, nói: “Ta vốn cũng không nghĩ ra, nhưng ta đây là một người rất lợi hại cho nên mới có thể bất giác phát hiện ra. Nhưng bây giờ cũng vẫn là không muộn, ngày sau, ngươi đã ở trong bàn tay của ta .”
Ta nhìn hắn, nở nụ cười âm hiểm, khẽ đứng lên, Hạnh Hoa thấy vậy kêu lên, cũng đứng lên theo ta: “Tiểu thư, người đang nói chuyện gì vậy? Biểu cảm hung ác như vậy, bộ muốn giết hắn sao? Ta có thể động thủ giúp người.” Tạ Thẩm Ngôn bắt đầu ho khan.
Tiễn Nhãn nhìn Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, ngươi không nỡ giết ta đâu, sau này, ta sẽ từ từ chuyển bại thành thắng!”
Hạnh Hoa giận giữ nói: “Ngươi dám lặp lại lần nữa!”
Tiễn Nhãn nhíu mày: “Nói cái gì, câu nào? Hạnh Hoa nương tử, ngươi muốn để cho ta nói cái gì?”
Hạnh Hoa hé miệng ra, chưa kịp nói đi thì ta đã ngắt ngang, nói: “Chúng ta đi được bao nhiêu ngày rồi, ngươi xem chúng ta sắp đến nơi chưa?”
Tiễn Nhãn tự nhiên nhìn ta với ánh mắt tin tưởng, giang hai tay ôm chầm lấy ta, ánh mắt có chút gian tà, đang bận tối mắt mà vẫn còn thong dong ở đó mà nở nụ cười thâm hiểm.
Ta ra vẻ trầm ngâm nói: “Hình như nhà của cha mẹ Hạnh Hoa, càng ngày càng gần . . . .”
Hạnh Hoa nói: “Đây là lý do mà ngươi muốn đi theo chúng ta sao?”
Tiễn Nhãn khẽ nghiêng đầu nói: “Ta muốn đi xem nhà của nàng ra sao, sao khi trở về sẽ thu luôn nhà của nàng thành của ta, thấy thế nào?”
Hạnh Hoa nói: “Ai cho ngươi đi đến nhà của ta?! Tiểu thư, người mau đuổi hắn đi!”
Ta do dự tự hỏi liệu có nên mạo hiểm như vậy không, Tiễn Nhãn đã nhìn ra tình cảm của ta đối với Tạ Thẩm Ngôn, trong lời nói còn có chút kích thích ta. Ta không dám cùng hắn công khai nói rõ mọi chuyện, ta sợ Tạ Thẩm Ngôn vẫn còn đau, vẫn còn hận. Rốt cục ta cũng chỉ có thể cười khẽ, từ từ nói: “Muốn giúp người khác vui vẻ cho nên ta đành phải nhường một bước.”
Hạnh Hoa kinh ngạc nhìn ta nói: “Tiểu thư, ngươi thật sự cho hắn đi theo chúng ta, lại còn đi đến nhà của ta? !”
Tiễn Nhãn nhìn Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, tiểu thư của ngươi mới vừa đánh một trận đã thua, liền đem ngươi ra làm vật hy sinh !”
Ta không chịu thua, mỉm cười nhìn hắn nói: “Tiễn Nhãn, tương lai còn dài, ngươi đừng có đắc ý vội.”
Tiễn Nhãn học điệu bộ của Tạ Thẩm Ngôn, giả bộ ho nhẹ hai cái, ta liền ngậm miệng lại. Tiễn Nhãn cười nói: “Ta sẽ không đắc ý vội đâu ! Ta biết ta nên đi theo ai thì ngươi sẽ không bao giờ động vào ta, bây giờ ta có vở kịch hay để xem rồi.” Sau đó, hai chúng ta lại nhìn nhau, khẽ cắn răng, nhe răng cười rồi đứng lên. Hạnh Hoa cùng Lý bá cười lên thành tiếng, Tạ Thẩm Ngôn vẫn ho khụ khụ không ngừng.