Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 66: Tình cảnh bất lợi
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Trịnh Vân cả giận nói: " Tiêu Thư Tài, ngươi đừng mơ tưởng." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Thư Tài cả giận nói: "Ngươi thử xem."
Cát Hồng Bân khuyên nhủ: "Nhị gia đừng nóng giận, Trịnh Vân ngươi cũng ít nói vài câu đi. Chuyện liên quan đến Thiên Vũ, chúng ta phải thương nghị thật kỹ, xem có thể đạt thành nhất trí hay không."
Tiêu Hòa hừ lạnh nói: "Chúng ta chỉ có một điều kiện, đó là đem Thiên Vũ giao cho chúng ta mang đi, sau này không nhắc đến chuyện này nữa."
Lê Vân Quang hỏi dò: "Trừ điều kiện đó đó ra, không còn con đường nào khác thương lượng sao?"
Tiêu Thư Tài lãnh đạm nói: "Một đệ tử mới nhập môn, có đáng giá để các ngươi cư xử như vậy không, ta khuyên hai vị tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sắc mặt Lê Vân Quang đã có chút bực mình, nhìn Cát Hồng Bân, hỏi: "Ngươi xem đi?"
Cát Hồng Bân chau mày, thấy nét mặt xanh mét của Thiên Vũ, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Trịnh Vân, trong lòng hết sức khó xử, chần chờ một hồi lâu mới mở miệng nói: "Thiên Vũ dù sao cũng là đệ tử của Thiết Thạch Phân Đường, trong tình huống không có chứng cớ rõ ràng như thế này, chúng ta cũng không có quyền đem hắn giao cho Tiêu gia. Nhưng vì lo lắng đến mối quan hệ giữa Thiện Vũ Minh và Tiêu gia, cùng với tính chất nghiêm trọng của việc này, ta sẽ lập tức bẩm báo lên trên, để bọn họ quyết định tất cả, Nhị gia thấy như thế có được không?"
Tiêu Thư Tài hừ lạnh: "Cần bao nhiêu thời gian?"
Cát Hồng Bân nói: "Nhiều nhất đến xế chiều sẽ có hồi báo, Nhị gia khó khăn lắm mới đến đây một lần, không ngại mời ngài đi lại chung quanh một chút, không biết ý ngài ra sao?"
Tiêu Hòa âm hiểm cười nói: "Tiêu gia cùng Thiết Thạch Phân Đường có mối quan hệ mật thiết, Tiêu Tam công tử lại là nội môn đệ tử của Thiết Thạch Phân Đường, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, mọi người cần gì vì một đệ tử nhập môn mà tổn thương hòa khí."
Tiêu Thư Tài nói: "Nếu tổng quản đã nói như vậy, ta đây nhân tiện cho các ngươi một chút thời gian chuẩn bị, đến xế chiều nhất định phải cho ta một câu trả lời thuyết phục mới được."
Cát Hồng Bân nói: "Nhị gia yên tâm, xế chiều nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục."
Lê Vân Quang nghe vậy, kéo Trịnh Vân sang một một bên, phân phó: "Ngươi mang Thiên Vũ đi xuống trước đi."
Trịnh Vân thoáng chần chờ, rồi xoay người mang theo Thiên Vũ rời đi.
Trong mắt Tiêu Hòa hiện lên vẻ âm dương quái khí hỏi: "Các ngươi sẽ không có ý định để cho tiểu tử Thiên Vũ kia chuồn đi mất chứ?"
Lê Vân Quang khẽ biến sắc mặt, thoáng bực mình nói: "Lời ấy của tổng quản là muốn nói Thiết Thạch Phân Đường chúng ta bất tín?"
Tiêu Hòa điềm nhiên nói: "Ta chỉ không tin được Trịnh Vân nọ, vậy thôi."
Cát Hồng Bân trầm giọng nói: "Hai vị yên tâm, Trịnh Vân nếu có dũng khí một mình phóng thích cho Thiên Vũ rời đi, Thiết Thạch Phân Đường ta sẽ cho các ngươi một công đạo."
Tiêu Hòa nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt làm cho Cát Hồng Bân thấy khó chịu trong lòng.
Trong lòng Lê Vân Quang và Cát Hồng Bân ngập đầy nộ khí, nhưng vì e ngại thế lực của Tiêu gia tại trấn Thiết Thạch, hai người đành phải lựa chọn nén giận trong lòng.
------
Vừa mới ra khỏi Tân Nhân đường, Trịnh Vân lập tức hỏi: "Ngươi trước mắt có tính toán gì không?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Đệ tử không quyền không thế, cho dù bây giờ đào tẩu, cũng tuyệt đối trốn không thoát nổi."
Trịnh Vân quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thiên Vũ một cái, hỏi: "Có nghĩ tới việc tìm một chỗ dựa chưa?"
Thiên Vũ cười khổ, lắc đầu nói: "Tiêu gia đứng đầu trong tam đại thế gia tại trấn Thiết Thạch, có người nào nguyện ý vì một vô danh tiểu tốt như đệ tử mà đắc tội Tiêu gia chứ?"
Trịnh Vân nghe vậy cũng thở dài, cười khổ nói: "Sự thật là như vậy, lực lượng quyết định hết thảy. Ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi, ngươi hôm nay cũng coi như là một đệ tử ngoại môn rồi, Thiết Thạch Phân Đường sẽ không dễ dàng đem ngươi giao cho Tiêu gia đâu."
Thiên Vũ nở nụ cười cô đơn, chua chát nói: "Xem sắc mặt hai vị chủ sự là biết, tâm ý bọn họ cũng không tình nguyện, nhưng lại không dám đắc tội với Tiêu gia, đành phải đợi xem ở trên giải quyết mà thôi."
Trịnh Vân nói: "Mặc kệ như thế nào, trước khi chuyện này chưa chấm dứt, chúng ta cũng không thể buông tha được."
Thiên Vũ cười cười, vốn định nói chuyện, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Trịnh Vân, gã lại có chút chần chừ.
Trịnh Vân vì Thiên Vũ mà đã làm rất nhiều chuyện, Thiên Vũ không đành lòng để hắn tiếp tục lo lắng vì mình, vì vậy khẽ thở dài: "Cám ơn Trịnh sư phụ, đệ tử xin phép về trước."
Đưa mắt nhìn Thiên Vũ đi xa, Trịnh Vân khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Đến xế chiều phải xem vận khí của ngươi rồi, việc duy nhất ta có thể làm cho ngươi chính là làm cho thật nhiều người biết việc này, như vậy có lẽ mới có một tia hy vọng."
Lập tức xoay người, Trịnh Vân đi về phía sân rộng, triệu tập tất cả thành viên đệ tử tổ 32 lại, trước mặt mọi người nói ra chuyện đã xảy ra hồi nãy.
Việc làm này của Trịnh Vân khiến mọi người đều oanh động, tin tức rất nhanh đã truyền khắp cả Thiết Thạch Phân Đường, thậm chí lan ra cả trấn Thiết Thạch.
Mục đích Trịnh Vân đã đạt được, ý đồ của hắn đơn giản là mượn việc này cấp cho Tiêu gia một chút áp lực, vì Thiên Vũ mà tranh thủ một tia hy vọng, chỉ có điều nguyện vọng của hắn cuối cùng có thể thành hiện thực sao?
------------------------------------------
Trở lại trong phòng, Thiên Vũ nằm ở trên giường, tự hỏi về tình cảnh trước mắt của mình.
Theo Thiên Vũ phân tích, bản thân mình đã đến bước đường cùng, một khi Thiết Thạch Phân Đường buông bỏ mình, gã chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dưới tình huống này, chạy trốn cũng không thoát chết, hy vọng duy nhất chính là Thiết Thạch Phân Đường nghĩ đến tư chất nổi bật của mình mà từ chối Tiêu gia.
Nhưng xác xuất xảy ra việc đó là cực kỳ xa vời, nếu là như trước kia, Thiên Vũ còn có thể ký thác hy vọng, nhưng hôm nay Thiên Vũ đã nhìn rõ sự thật, có ai nguyện ý trợ giúp một người không quyền không thế, đối nghịch với Tiêu gia?
Dù có là Thiện Vũ Minh, cũng không thể làm chuyện không công ngu xuẩn như vậy.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lại kinh nghiệm trong một tháng vừa rồi, cảm giác cuộc đời mình rất quỷ dị, luôn sống trong phập phồng bất chợt nay đây mai đó, cho tới bây giờ cũng không có một khắc nào được an bình.
Thiên Vũ đã mười bảy tuổi, cho đến bây giờ cũng chưa từng có lần nào hãnh diện với bản thân, gã luôn nhẫn nại, chịu đựng áp lực cuộc sống cùng năm tháng.
Sự thật tàn khốc, thực lực yếu ớt, đáng lẽ Thiên Vũ phải được sống vui sướng, đằng này lại luôn phải nhận lấy sự chua xót và đau khổ.
Đêm qua, Thiên Vũ mới vừa trải qua một hồi sinh tử.
Hôm nay, Thiên Vũ lại gặp thêm một vấn đề sinh tử khác!
Lúc này đây, hắn có thể hóa hung thành cát được nữa không?
Trong yên tĩnh, luồng suy nghĩ miên man đã biến thành hồi ức, theo thời gian chậm rãi trôi đi.
Đến khi cảm thấy đói cồn cào, Thiên Vũ mới mở mắt, gương mặt thanh tú hiện ra một nụ cười cô đơn, gã đứng dậy rời khỏi phòng, đi về phía phòng ăn.
Vừa bước vào phòng ăn, thân ảnh củaThiên Vũ lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, đàm luận về tình cảnh trước trước mắt của Thiên Vũ.
Tìm một góc khuất, Thiên Vũ lẳng lặng ngồi ăn cơm, trong tai nghe thấy tất cả tiếng cười nhạo cùng chửi rủa của những người xung quanh.
Thiên Vũ cũng không thèm để ý, nét mặt vẫn bình thản, ăn hết chén này đến chén khác, điều đó làm cho thanh âm công kích ngày càng nhiều bên tai.
"Nhìn bộ dáng của hắn chẳng khác gì quỷ chết đói vậy, phỏng chừng biết mình sống không lâu nữa, bởi vậy muốn làm một tên quỷ no."
"Dám đắc tội với Tiêu gia, hắn quả thực muốn tìm chết."
"Cái bộ dạng của hắn, vừa nhìn đã biết là một con quỷ xui xẻo, may mà chúng ta không tới gần hắn, nếu không cũng bị xui xẻo lây."
Tiếng chỉ trích cứ liên miên không dứt, việc những đồng môn lạnh lùng và hả hê khi gã lâm nạn, làm Thiên Vũ vô cùng thất vọng và đau khổ trong lòng.
Lúc này, Ứng Thiên Hữu và Niếp Tiểu Song đột ngột xuất hiện trong phòng ăn, những thanh âm xôn xao thoáng cái liền trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn hai người, phát hiện bọn họ đang đi về phía Thiên Vũ.
Buông bát đũa, Thiên Vũ nhìn hai người đang đi tới, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 67: Không thể trốn tránh
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Ứng Thiên Hữu ngồi đối diện với Thiên Vũ, nhìn thẳng vào hai mắt Thiên Vũ, hỏi:
- Ngươi dường như không có một chút lo lắng nào?
Thiên Vũ hờ hững nói:
- Ngươi muốn nhìn thấy bộ dạng tâm thần không yên của ta?
Ứng Thiên Hữu cười nói:
- Như vậy cũng không đúng, ta đến đây là chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn ta chỉ cho một con đường sáng hay không, nói không chừng có thể giúp ngươi hóa giải nguy cơ lần này.
Sóng mắt Thiên Vũ khẽ nháy động, hỏi:
- Ngươi muốn điều kiện gì?
Ứng Thiên Hữu cười nói:
- Tạm thời còn chưa có nghĩ đến, ngươi trước hết cứ nợ ta một cái nhân tình đã, ngươi xem coi thế nào?
Thiên Vũ chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cả đời này, điều không muốn nhất chính là nợ nhân tình, đa tạ hảo ý của ngươi, mời trở về đi.
Niếp Tiểu Song kinh ngạc nói:
- Có phải ngươi ấm đầu rồi hay không, có cơ hội cứu mạng sống mà ngươi cũng không muốn?
Thiên Vũ nói:
- Ta thà rằng chết trong thống khổ, tuyệt không sống trong uất ức.
Ứng Thiên Hữu vuốt cằm nói:
- Nhìn không ra ngươi lại có vài phần cốt khí, nếu ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này, sau này có lẽ sẽ có thành tựu.
Ứng Thiên Hữu vừa dứt lời liền đứng dậy, mang theo Niếp Tiểu Song rời đi.
Thiên Vũ vẫn ngồi tại chỗ, trên gương mặt không lộ ra bất cứ xúc cảm nào, nhưng trong lòng lại tức tối than thở, tự giễu mình:
"Thiên Vũ ơi Thiên Vũ, vì cái gọi là cốt khí mà không để ý đến tính mạng, trên đời này có ai ngu hơn ngươi nữa không?"
Thiên Vũ cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ở cửa phòng ăn lại xuất hiện thân ảnh bốn người Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng, Vương Thế Quốc, Chu Anh Kiệt.
Nở nụ cười hờ hững, Thiên Vũ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bốn người đang bước đến gần, hỏi với giọng châm chọc:
- Bây giờ còn có còn muốn đáp án của ta không?
Vương Thế Quốc hừ lạnh nói:
- Ngươi hối hận rồi sao? Nếu là ngươi sớm đồng ý một chút, thì đâu có gặp phải loại chuyện này?
Thiên Vũ lãnh đạm nói:
- Ta không phải vẫn đứng ở chỗ này sao? Các ngươi lúc trước tranh nhau cướp đoạt, hiện tại như thế nào lại không tranh giành nữa đi?
Kim Bác Văn cười nhạo nói:
- Người chết không có giá trị lợi dụng, ngươi đã sắp chết, ai còn quan tâm đến ngươi hả.
Chu Anh Kiệt nói: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chúng ta đến nơi này, chính là muốn nhìn xem bộ dạng của ngươi trước khi chết sẽ ra sao, có hay không cầu khẩn chúng ta hỗ trợ.
Thiên Vũ cười to nói:
- Cái này chỉ sợ làm các ngươi thất vọng rồi.
Hứa Tử Dũng hừ nói:
- Không nên làm ra vẻ kiên cường, tính mạng của ngươi đã đi tới cuối, ngươi sống cũng không được bao lâu nữa rồi.
Thiên Vũ nghe vậy cười to, phát tiết tất cả tang thương trong lòng, hắn vô lực phản bác, lại không cam lòng yếu thế, chỉ có thể dùng phương thức này đến che dấu nội tâm đang bị thương tổn.
Nhanh chóng truyền đến tai mọi người, tiếng cười của Thiên Vũ làm những người xung quanh kinh ngạc không thôi, trong thân ảnh đơn bạc đó, lại ẩn chứa sự bất khuất kiên cường.
Mặc dù hắn có thể rất nhanh sẽ chết, nhưng ít ra giờ khắc này, Thiên Vũ đã bày ra trước mặt mọi người ý chí kiên cường của mình.
Trong phòng ăn, tiếng cười của Thiên Vũ nhanh chóng bị chìm lấp trong những lời nói khinh miệt của mọi người xung quanh, tất cả đều thể hiện tình đồng môn lạnh nhạt, tâm lý ích kỉ hả hê nhìn người khác gặp nạn, gần như tất cả đệ tử Thiện Vũ Minh đều đứng về một phía đối lập với Thiên Vũ.
------------------------
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thiên Vũ liền quay về, nhốt mình ở trong phòng, trên gương mặt ngập tràn đau khổ và lo lắng.
Thiên Vũ mới mười bảy tuổi, còn chưa đạt tới cảnh giới thấy chết không sờn, đối với tử vong gã cũng sợ hãi không ít, nhưng đáng tiếc gã lại vô lực kháng cự.
Cuộc sống trong quá khứ của Thiên Vũ kỳ thật rất gian khổ, khi còn bé phụ mẫu đều mất, sau đó đi theo Vân Báo đi tới trấn Tân Dân.
Mười lăm tuổi nhìn thấy Vân Nguyệt Nhi, vừa nhìn thấy đã yêu, không sao thoát ra được, ai ngờ chưa kịp tiếp cận, Vân Nguyệt Nhi đột nhiên chết đi, Vân Ảnh Môn cũng bị người diệt sát, làm cho Thiên Vũ một lần nữa mất đi tất cả.
Đi tới trấn Thiết Thạch, Thiên Vũ như ý nguyện tiến nhập vào được Thiết Thạch Phân Đường, nhưng đáng tiếc lại đắc tội với Tiêu Nguyên Quân.
Mặc dù tốc độ tu luyện của Thiên Vũ siêu việt hơn những người khác rất nhiều, nhưng thời gian quá ngắn ngủi làm gã không có cách nào chống lại vận mệnh, dưới áp bức của một thế lực mạnh mẽ như Tiêu gia, ngay lập tức lại gặp phải nguy hiểm.
Đến xế chiều, vận mệnh của Thiên Vũ sẽ do người khác khống chế, dù hắn có hàng nghìn hàng vạn lần không muốn, cũng không thể thay đổi được càn khôn.
Tâm linh Thiên Vũ giờ khắc này ngập tràn bất đắc dĩ, gã cảm nhận được rất rõ uy lực của quyền thế, hiểu được tánh mạng nhỏ bé, lực lượng rõ ràng là chúa tể hết thảy, đồng thời khao khát có một ngày gã có thể thoát khỏi số mệnh, tung hoành thiên địa.
Đáng tiếc, điều đó tựa hồ có thể không bao giờ xảy ra.
Xế chiều giờ Mùi, từ bên ngoài phòng Thiên Vũ truyền đến tiếng bước chân, điều này làm Thiên Vũ đột nhiên bừng tỉnh.
Mở cửa phòng, Trịnh Vân đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt hết sức quái dị.
Lắc đầu cười, Thiên Vũ cũng không nói gì, quay đầu nhìn lại một chút căn phòng gã đã ở được một tháng, sau đó mới rời đi.
Trên đường đi, Trịnh Vân và Thiên Vũ cũng không hề nói câu nào, tâm tình hai người cùng rất trầm trọng, cả hai cũng không biết nên hỏi điều gì, bởi vậy lựa chọn sự trầm mặc.
Một hồi, hai người tới người Tân Nhân Đường, nơi đó đã có mặt của Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang, Tiêu Thư Tài, Tiêu Hòa, ngoài ra còn có hai người xa lạ.
Hai người đó một cao một thấp, một nam một nữ, nam khoảng ba bảy ba tám tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
Người nữ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, tướng mạo có chút thanh tú, trên mặt luôn hiện diện một nụ cười thản nhiên.
Thấy Thiên Vũ tiến vào, người nữ hỏi: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hắn chính là Thiên Vũ?
Cát Hồng Bân đáp:
- Đúng vậy, chính đệ tử này.
Thiên Vũ nhìn phụ nữ, ánh mắt vô cùng nghi hoặc, nhưng gã không hề lên tiếng.
Người phụ nữ thấy ánh mắt của Thiên Vũ, lạnh nhạt nói:
- Ta gọi là Tô Tâm Nghiên, đến từ Nội môn, vị này chính là Tần Lạc Xuyên, đến từ Ngoại môn.
Thiên Vũ chỉ gật đầu chào, vẫn không nói lời nào.
Tiêu Hòa hừ nhẹ một tiếng, có chút bực mình nói:
- Người đã đến, bắt đầu đi.
Tần Lạc Xuyên nhìn Thiên Vũ, hỏi:
- Ngươi trước kia có luyện qua võ công sao?
Thiên Vũ lắc đầu nói:
- Đệ tử trước kia chỉ là một tên đầu bếp nho nhỏ.
Tần Lạc Xuyên nói:
- Ngươi tới nơi này mới có một tháng, giá trị Tâm Hỏa tăng lên nhanh như vậy, trừ việc khổ luyện ra, còn có nguyên nhân nào khác không?
Thiên Vũ chần chờ một chút, nhẹ giọng nói:
- Đệ tử có dùng qua một hoàn Tụ Khí Đan.
Câu trả lời như vậy làm Trịnh Vân sửng sốt, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tần Lạc Xuyên lại vuốt vuốt cằm, dáng vẻ dường như rất hài lòng.
Câu trả lời của Thiên Vũ là do gã đã suy nghĩ cặn kẽ, trên người gã có một cái túi trữ vật, sơ sót của gã là quên không giấu vào trong Huyễn Linh Giới.
Nếu Thiên Vũ nói dối, nói mình không có phục qua bất cứ đan dược gì, như vậy thành tích của gã có thể khiến cho người khác hoài nghi, đến lúc đó những người ở đây chỉ cần lục soát người gã, lập tức sẽ phát hiện túi trữ vật trên người gã, cùng với mấy ngàn ngân tệ bên trong, đến lúc đó hắn sẽ rất khó tự bào chữa, giải thích việc đó.
Bây giờ, Thiên Vũ thản nhiên nói bản thân mình đã phục qua đan dược, mặc dù có bị lục soát trên người, cũng không khiến cho người khác hoài nghi.
Tiêu Hòa khinh thường nói:
- Một hoàn Tụ Khí Đan lại có thể gia tăng ba giá trị Tâm Hỏa, kể cả khi không tính đến việc này, giá trị Tâm Hỏa của hắn cũng đã là mười bốn, một đệ tử bình thường như vậy, không có giá trị đào tạo gì.
Tần Lạc Xuyên nói:
- Đành rằng nói như thế, nhưng dù sao hắn cũng đã đạt tới điều kiện tấn thăng lên làm ngoại môn đệ tử rồi.
Tiêu Thư Tài nói:
- Điều chúng ta muốn bây giờ không phải là nói chuyện này, mà là câu trả lời thuyết phục của các ngươi, giao người hay không giao, nhanh cho chúng ta một đáp án đi.
Tần Lạc Xuyên chần chờ nói:
- Về chuyện của Thiên Vũ, bởi vì liên lụy đến vài nhân mạng của Tiêu gia, chúng ta sau khi thảo luận, cảm thấy giao người cho các ngươi cũng được, nhưng các ngươi phải đáp ứng, trước khi chưa điều tra rõ ràng chuyện này, phải bảo đảm an toàn của Thiên Vũ.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 68:Bước ngoặt ngoài ý muốn
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Lời này vừa nói ra, Thiên Vũ cùng với Trịnh Vân đều vô cùng chấn động, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được nơi đáy mắt của nhau lộ ra sự tang thương cùng chua xót.
Hiển nhiên, với kết quả như vậy, mặc dù nằm trong dự liệu nhưng mà đó lại là chuyện tình Thiên Vũ cùng Trịnh Vân không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Hòa nghe thấy như vậy, cười nhạt một tiếng:
- Về chuyện này thì các ngươi cứ yên tâm đi, từ trước tới giờ Tiêu gia làm việc đều tuân theo phong thái hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt sẽ không lạm sát một người tốt nào.
Cát Hồng Bân cùng với Lê Vân Quang than nhẹ một tiếng, mặc dù hai người không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng Tần Lạc Xuyên là đại biểu cho Ngoại môn, quyết định của hắn không có bất kỳ ai ở đây có thể phản đối được cả.
Trịnh Vân có chút tức giận cười gằn nói:
- Các ngươi làm như thế mà cũng được cho là có phong thái hành hiệp trượng nghĩa hả? Quả thực là thiên hạ đệ nhất vô sỉ a.
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Trịnh Vân, yêu cầu ngươi chú ý cách dùng từ, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trịnh Vân hừ hừ:
- Các ngươi lần này tâm cao khí ngạo như thế, có từng đối với người nào khách khí chưa?
Tần Lạc Xuyên quát lên:
- Đủ rồi, chuyện này có liên hệ thật lớn, chỉ cần Tiêu gia có thể đồng ý bảo đảm sự an toàn của Thiên Vũ, chúng ta sẽ giao người cho các ngươi.
Tiêu Thư Tài nói:
- Cái này ngươi có thể yên tâm, Tiêu mỗ ta cho tới bây giờ lời nói nặng tựa ngàn cân, chưa từng thay đổi.
Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn Tiêu Thư Tài một cái, lại nhìn qua mặt Thiên Vũ không có chút gì thay đổi, lời nói hơi có vẻ chần chừ, nói:
- Người ở tại chỗ này, các ngươi mang đi đi.
Tiêu Thư Tài nghe nói vậy cười một tiếng, đánh mắt cho Tiêu Hòa một cái, nhưng ngay sau đó liền đứng lên nói:
- Sự tình nếu đã được giải quyết ổn thỏa, chúng ta xin cáo từ trước. Lúc trước nếu như có chỗ nào đắc tội, kính xin các vị chớ để trong lòng.
Tiêu Hòa đi về phía Thiên Vũ, lại bị Trịnh Vân ngăn chặn.
Tiêu Hòa cười nhạo nói:
- Ngươi không thể cứu được hắn, tội gì phải làm mình mất mặt.
Trịnh Vần không nói lời nào, lẳng lặng đứng yên ở chỗ đó, trước sau không chịu né tránh.
Ánh mắt Thiên Vũ rất tập trung, trong lòng có chút sầu não, khẽ thở dài:
- Trịnh sư phụ, phần tâm ý của người như thế này là đủ rồi, không cần phải làm người khó xử nữa. Tương lai nếu có cơ hội, con nhất định sẽ cố gắng báo đáp người.
Trịnh Vân quay đầu lại nhìn Thiên Vũ, giọng nói có chút tự trách:
- Là ta lúc đầu đã hại con, lúc ấy nếu ta không phải vì con xuất đầu, con chẳng qua chỉ phải chịu một chút ủy khuất thôi, cũng không bị rơi vào kết quả như vậy.
Thiên Vũ lắc đầu cười, giọng nói lạnh nhạt:
- Không nên tự trách, đây là vận mệnh của con, con không trách người, ngược lại rất cảm kích.
Lúc này, Tiêu Hòa đã vòng qua Trịnh Vân, đi tới trước mặt Thiên Vũ, một bên đưa tay ra nắm lấy tay của Thiên Vũ, một bên cười âm hiểm nói:
- Đi thôi, nơi này không phải chỗ ngươi có thể lưu lại, ngươi mang đến cho bọn hắn không phải là vận may gì cả.
Tâm thần Thiên Vũ căng thẳng, theo bản năng muốn tránh né, nhưng suy nghĩ lại, chuyện cho tới lúc này cần gì phải bàn lại chi tiết nữa?
Đối với kết cục như vậy, Thiên Vũ ở trong đó đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cũng không hận đám người Tần Lạc Xuyên, bởi vì thực tế đã như thế rồi, đổi lại là ai cũng sẽ không vì một kẻ không quen biết đi đắc tội với cường địch.
Than nhẹ một tiếng, hết thảy tâm tình của Thiên Vũ buông lỏng, thản nhiên đối mặt với sự thật trước mặt.
Thấy thế, nụ cười Tiêu Hòa càng sâu, tay phải đã nắm lấy cánh tay của Thiên Vũ, hết thảy dường như mọi chuyện đã được định trước.
Trịnh Vân nhìn chăm chú vào tay phải của Tiêu Hòa, trong lòng vô cùng kích động, mấy lần muốn xông lên phía trước, nhưng đến cuối cùng đành phải thở dài một hơi.
Giờ khắc này, Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang, ánh mắt từng người đều lảng tránh đi, vẻ mặt Tần Lạc Xuyên đầy quái dị, còn bộ mặt Tiêu Thư Tài thì khẽ mỉm cười, Tô Tâm Nghiên kia thì cau mày, nhăn trán.
- Tiêu tổng quản, chậm đã!
Đột nhiên âm thanh từ trong miệng Tô Tâm Nghiên phát ra, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tiêu Hòa nghe thấy vậy khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, từ từ thu hồi tay phải, hỏi:
- Tô cô nương, muốn nói ra suy nghĩ của mình?
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn mọi người một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Thiên Vũ, lạnh nhạt nói:
- Mới vừa rồi theo lời Tần Lạc Xuyên nói, đó là ý kiến đại biểu cho phân đường ngoại môn Thiết Thạch, ta không tiện nhiều lời. Nhưng cá nhân ta cảm thấy rằng, chuyện này nếu nói ra Thiên Vũ cũng không phạm sai lầm, hẳn không cần cùng các ngươi rời đi.
Tiêu Thư Tài nghe thấy vậy có chút sửng sốt, giọng nói mang đầy nghi ngờ:
- Ngươi dự định nhúng tay vào việc này?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Ta không có lòng dạ nào mà nhúng tay vào, chỉ là hi vọng Tiêu Gia có thể nhìn mặt mũi của phân đường Thiết Thạch một chút, chớ để làm tổn thương hòa khí chung.
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói:
- Nếu như ta đây không đồng ý thì sao?
Tô Tâm Nghiên trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
- Nhị gia cần gì phải so đo cùng với một đệ tử mới nhập môn như vậy, các ngươi tìm tới hắn cũng không phải bởi vì Tiêu Nguyên Quân kia, dụng ý của mọi người ai chẳng thấu hiểu, sao không chừa lại chút tình cảm?
Tiêu Hòa hỏi:
- Lời nói này của Tô cô nương đây là đại biểu cho cá nhân, hay là đại biểu cho phân đường Thiết Thạch? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tô Tâm Nghiên nói:
- Lời nói này là một ít cách nhìn của cá nhân ta, mong rằng nhị vị có thể suy tính lại một chút.
Tiêu Thu Tài hờ hững nói:
- Thật xin lỗi, trong chuyện này, Tiêu gia ta sẽ không nhượng bộ, hi vọng các ngươi cân nhắc được mất, chớ để tổn thương đến hòa khí chung.
Tô Tâm Nghiên trầm ngâm nói:
- Nhị gia thật sự không cấp cho ta mặt mũi ư?
Tiêu Thư Tài hừ hừ nói:
- Nói hơi khó nghe một chút, mặt mũi Tô cô nương vẫn còn hơi nhỏ một chút.
Lời nói này có chút cuồng vọng, khiến Tần Lạc Xuyên, Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang sinh lòng hận ý, mỗi người đều hừ nhẹ một tiếng.
Thiên Vũ không hề nói lời nào, còn Trịnh Vân thì âm thầm kinh hỉ, mong mỏi Tiêu Thư Tài chọc giận Tô Tâm Nghiên, đến lúc đó cô nương này nhất định sẽ vì Thiên Vũ đứng ra nói chuyện, chuyện này có cơ hội chuyển biến rồi.
Nhìn Tiêu Thư Tài, trên khuôn mặt thanh tú Tô Tâm Nghiên không hề lộ một tia tức giận, lạnh nhạt nói:
- Ở trong mắt Nhị gia, chút mặt mũi của ta đây quả thật không đủ lớn, chẳng qua là Nhị gia có nghĩ tới hay không, hôm nay vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tiêu Thư Tài không hề ngốc, lập tức có thể nhận ra được hàm ý trong lời nói của Tô Tâm Nghiên, lời nói đầy nghi ngờ:
- Ngươi có lý do đặc biệt mới đến?
Tô Tâm Nghiên cười cười, cất lời nói chậm rãi, không chút vội vã:
- Nhị gia đoán không sai, ta đặc biệt vì Thiên Vũ mà đến.
Sắc mặt Tiêu Hòa biến đổi, hỏi:
- Đây là ý tứ của phân đường Thiết Thạch hay là ý tứ của cá nhân ngươi.
Tô Tâm Nghiên hỏi ngược lại:
- Thế Tiêu tổng quản cảm thấy thế nào?
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Không cần quanh co, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi.
Tô Tâm Nghiên nói:
- Vẫn câu nói kia, hi vọng Tiêu gia mở cho một con đường, chuyện lớn hóa nhỏ.
Tiêu Thư Tài cười gằn giọng:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Tô Tâm Nghiên chần chờ nói:
- Quả thật làm cho ta khó xử, cần gì phải như thế chứ?
Tiêu Hòa nói:
- Nếu như khó xử, tại sao ngươi không giao ra Thiên Vũ vậy hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết.
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn Thiên Vũ một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ thở dài:
- Hôm nay, sợ rằng làm cho nhị vị thất vọng rồi, Thiên Vũ hẳn sẽ không theo các ngươi trở về được.
Tiêu Thư Tài cả giận nói:
- Lời này của ngươi là thật sao, đã suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả chưa?
Đôi mi thanh tú của Tô Tâm Nghiên khẽ nhếch, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta tới đây, ý tứ kỳ thật rất rõ ràng, ở trên có người không hi vọng các ngươi tìm Thiên Vũ gây phiền toái nữa, Nhị gia chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được sao?
Tiêu Thư Tài cười nói:
- Tại nơi Thiết Thạch trấn này, ngươi thực cho rằng Tiêu gia ta sẽ sợ phân đường Thiết Thạch của ngươi sao?
Sắc mặt Tô Tâm Nghiên khẽ biến thành băng lãnh, hừ nói: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhị đương gia nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, ta đối với ngươi vẫn vô cùng khách khí, đó là ta đã để ý tới quan hệ giữa Thiện Vũ Minh và Tiêu gia các người. Nói thật, đối với Thiện Vũ Minh mà nói, Tiêu gia các ngươi không là gì cả, ngươi cũng không cần phải kiêu ngạo quá như vậy. Trước mắt, Tiêu Quang Ảnh ở trong nội môn có biểu hiện không kém, có cơ hội đạt được tư cách đề cử thành đệ tử chân chính, các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ nhiều cho hắn một chút.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 69: Số mệnh bấp bênh
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
iêu Thư Tài cười gằn giọng: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Ta đây không phải là uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi biết một ít sự tình mà thôi. Mỗi tiếng nói cử động của các ngươi, đều trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiêu Quang Ảnh. Nói khó nghe một chút, hôm nay sau khi ta trở về, địa vị của Tiêu Quang Ảnh ở phân đường Thiết Thạch trong chốt lát rơi xuống ngàn trượng, vĩnh viễn mất đi cơ hội tấn chức.
Tiêu Thư Tài quát lên:
- Ngươi dám!
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Đối với Tiêu gia các ngươi mà nói, ta sao lại không dám chứ? Ta không ngại nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, kinh tế của Tiêu gia các ngươi ở trấn Thiết Thạch, có hai phần ba trong số đó sẽ bị chặt đứt, từ nay về sau sẽ ngày càng tiêu điều.
Tiêu Thư Tài nghe vậy chấn động, quát lên:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ngươi tin hay không không quan trọng, ngươi cứ chuẩn bị chờ khi trở về bị Tiêu Thư Ngọc trách mắng đi. Thời gian không còn sớm, mời nhị vị trở về đi.
Tiêu Thư Tài tức giận quát lớn:
- Tô Tâm Nghiên, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi.
Tô Tâm Nghiên lạnh lùng nói:
- Tiêu Thư Tài, ngươi dám động thủ sao, ta hôm nay sẽ cho hai người các ngươi phơi thây ở nơi dây, ngươi có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Hòa thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Tiêu Thư Tài lại, thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhi gia chớ có kích động, đợi ta cùng nàng nói vài lời.
Tiêu Thư Tài tức giận hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Hòa sau khi trấn an Tiêu Thư Tài bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, hỏi:
- Tiêu gia cùng với Thiện Vũ Minh có quan hệ thân mật, vì một mình Thiên Vũ liệu có đáng giá phải náo động thành thế này không?
Tô Tâm Nghiên hờ hững nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, đây là do chính các ngươi lựa chọn không cần.
Tiêu Hòa nghi ngờ nói:
- Thiên Vũ không quyền không thế, thực lực lại thấp, phân đường Thiết Thạch tại sao lại che chở hắn như vậy? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tô Tâm Nghiên nói:
- Nếu như không muốn hối hận sau này, các ngươi tốt nhất nên quên chuyện này đi, cho hết thảy mọi việc hôm nay chưa hề phát sinh, đây là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho các ngươi.
Tiêu Hòa cau mày nói:
- Lời này của ngươi, làm sao ta có thể trở về báo cáo lại đây?
Tô Tâm Nghiên mỉm cười:
- Thiện Vũ Minh lấy hiệp nghĩa làm đầu, nói chuyện kể việc không kể người, mời trở về đi.
Tiêu Hòa hừ hừ :
- Chỉ sợ không phải là nguyên nhân này?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ta có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục, chính xác là như vậy. Tần Lạc Xuyên, tiễn khách.
Tô Tâm Nghiên cố chấp như thế làm mọi người vô cùng kinh ngạc, mặc dù Tần Lạc Xuyên không giải thích được, nhưng cũng không tiện làm trái, đứng dậy chuẩn bị đưa tiễn Tiêu Thư Tài cùng với Tiêu Hòa.
Ánh mắt căm tức nhìn Tô Tâm Nghiên, vẻ mặt Tiêu Thư Tài không phục nói:
- Họ Tô kia, ta sẽ không dễ dàng quên chuyện này, chúng ta cùng chờ xem.
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Tới Thiện Vũ Minh giương oai, ngươi sẽ phải hối hận.
Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Thiên Vũ một cái, ngay sau đó kéo Tiêu Thư Tài rời đi.
Chuyện tình hôm này quá mức cổ quái, trước sau xuất hiện hai loại kết quả hoàn toàn bất đồng, làm cho hai người Tiêu Gia từ trên không trung rơi xuống mạnh mẽ, tâm tình kia tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Tống hai người Tiêu Gia đi, Tô Tâm Nghiên nhìn về phía Thiên Vũ mỉm cười thân thiết, an ủi:
- Không nên suy nghĩ lung tung, về sau ở chỗ này cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử nội môn.
Thiên Vũ cảm tạ nói:
- Cảm tạ ngài, chỉ là ta có chút không rõ, tại sao ngươi lại không tiếc gì đắc tội với Tiêu gia mà giúp ta?
Nét mặt Tô Tâm Nghiên phức tạp, cười một tiếng, ngâm khẽ:
- Giúp ngươi là ý của người khác, về sau ngươi sẽ biết rõ. Hai ngày này ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, hạn chế rời khỏi phân đường Thiết Thạch. Chờ mấy ngày nữa, ta để cho bọn họ an bài ngươi làm một vài nhiệm vụ, thay đổi lại hoàn cảnh tu luyện.
Thiên Vũ kinh biến nói:
- Là người khác? Người nào vậy?
Tô Tâm Nghiên cười nói:
- Cái này ta không thể nói, chính người từ từ mà đoán đi. Tốt rồi, ngươi cùng với Trịnh sư phụ đi xuống trước đi, ta có việc muốn thương lượng cùng với hai vị chủ sự.
Nghe vậy, Thiên Vũ cũng không miễn cưỡng, cùng với Trịnh Vân rời khỏi Tân Nhân Đường.
Dõi mắt nhìn theo Thiên Vũ đã đi xa, Tô Tâm Nghiên nhìn Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang nói:
- Chuyện hôm nay, hai người các ngươi chớ hỏi nhiều, sau này cần lưu ý nhiều hơn biến hóa của Thiên Vũ, cẩn thận chú ý đến an toàn của hắn. Mấy ngày nữa, đệ tử ngoại môn sẽ có được một cơ hội đi ra ngoài lịch lãm, ta sẽ an bài Thiên Vũ tham gia, các ngươi cứ coi như không biết là được.
Các Hồng Bân cười nói:
- Tô cô nương yên tâm, chúng ta hết thảy nghe theo an bài của cô.
Tô Tâm Nghiên cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc Xuyên vừa trở lại, hỏi:
- Tâm tình bọn họ có phải rất kích động không?
Tần Lạc Xuyên cười khổ nói:
- Đâu chỉ kích động, quả thực cũng sắp nổi điên luôn rồi, ta xem mấy ngày sắp tới, chúng ta đừng mong được an bình.
Tô Tâm Nguyên cười nói:
- Đừng lo lắng, mấy ngày tới, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không có khả năng gây phiền toái cho chúng ta đâu. Đi thôi, chúng ta trở về phục mệnh, đến lúc đó, ngươi hãy nói đây là ý tứ của bên trên, còn lại ta sẽ an bài ổn thỏa.
Tần Lạc Xuyên khẽ vuốt cằm, lúc này liền cùng Tô Tâm Nghiên rời đi.
Lê Vân Quang cảm khái nói:
- Không hổ là ảnh hưởng của bề trên, khí thế hoàn toàn không giống mà.
Cát Hồng Bân hừ nói:
- Tiêu Thư Tài lên mặt bắt nạt người, không áp chế khí thế kiêu ngạo của hắn, để như thế quả thực không ổn? Nhưng thật ra chỉ sợ Tiêu Quang Ảnh kia sẽ gặp xui xẻo rồi.
Lê Vân Quang cười khổ nói:
- Lời nói tuy là như thế, nếu như là Tiêu Thư Ngọc tự mình chạy tới nói chuyện, chúng ta phải làm thế nào cho đúng?
Cát Hồng Bân chần chờ nói:
- Đến lúc đó thì nói sau, không được đổ hết tất cả lên người Tô cô nương.
Lê Vân Quang nói:
- Chỉ sợ rằng có thể làm như vậy mà thôi.
Ra khỏi Tân Nhân Đường, Trịnh Vân kéo tay Thiên Vũ hỏi:
- Ngươi có biết nhân vật bí ẩn kia có bối cảnh như thế nào không?
Vẻ mặt Thiên Vũ đầy nghi hoặc, lắc đầu nói:
- Không có. Ta nếu như nhận thức được nhân vật như vậy, cũng sẽ không bị người khác khi dễ.
Trịnh Vân suy nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng mà chuyện này nói rõ ra có người âm thâm trợ giúp, chẳng qua người kia là ai cơ chứ?
Đi tới quảng trường, Thiên Vũ nhìn hoàn cảnh quen thuộc, tâm tình hết sức phức tạp.
Lúc trước, tâm thần Thiên Vũ không yên, cảm thấy lần này quả thực đã dữ nhiều lành ít.
Ai ngờ tình huống chuyển biến đột ngột, Tô Tâm Nghiên ra mặt hóa giải nguy cơ cho Thiên Vũ, giúp cho hắn tạm thời có thể thoát khỏi khốn cảnh, cuộc sống hiện tại đã khôi phục lại bình thường.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ cảm thấy được vận khí của mình thực sự là cực kỳ cổ quái, lúc tốt lúc xấu chênh lệch đến vô chừng, không thể nào nắm bắt được, giống như có một người bí ẩn nào đó đang khống chế vậy.
Trịnh Vân hiểu được tâm tình của Thiên Vũ, an ủi: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, hiện tại trọng yếu với ngươi chính là nắm chắc thời gian đem thực lực của mình tăng lên, sớm ngày có được năng lực tự bảo vệ mình.
Nghe vậy, Thiên Vũ bừng tỉnh, vuốt cằm nói:
- Trịnh sư phụ nói lời này cực kì chính xác, chúng ta tiếp tục luyện tập Cự Linh Chưởng Pháp đi.
Trịnh Vân gật đầu cười một tiếng, bắt đầu chuyên tâm truyền thụ chưởng pháp cho Thiên Vũ.
Ở phụ cận, vô số đệ tử thấy Thiên Vũ trở về, trong lòng đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mọi người xì xào nghị luận, suy đoán ảo diệu bên trong.
Thấy thế, Thiên Vũ hờ hững cười một tiếng, chuyên tâm học tập Cự Linh Chưởng Pháp, vẻn vẹn dùng hơn một canh giờ, đã học được bốn chiêu.
Trịnh Vân nhìn qua sắc trời một chút, cảm giác thời gian vẫn còn sớm, cười nói:
- Hiện tại ngươi khởi phát càng lúc càng thuận tay rồi, hôm nay ta truyền cho ngươi thêm mấy chiêu, hi vọng ngươi sớm ngày học được bộ Cự Linh Chưởng Pháp này, như vậy đối với thực lực của ngươi giúp tăng lên rất nhiều.
Thiên Vũ cảm kích nói:
- Cảm ơn Trịnh sư phụ, chúng ta bắt đầu đi.
Không nói lời thừa, Thiên Vũ ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, hắn muốn dùng hành động để thể hiện sự tri ân của mình.
Tâm tình Trịnh Vân thoải mái, Thiên Vũ có bề trên của phân đường Thiết Thạch bảo hộ, chỉ cần không cần ly khai phân đường Thiết Thạch, Tiêu Gia tựu không thể làm gì được hắn cả.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 70: Nguyên tắc không thay đổi
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Cứ như vậy, Trịnh Vân cũng không còn lo lắng nữa, có thể an tâm truyền thụ vũ kỹ cho Thiên Vũ.
Từ giữa xế chiều đến giờ ăn cơm tối mới thôi, Thiên Vũ lại học thêm được bốn chiêu Cự Linh Chưởng Pháp. Trong vòng ba ngày đã học được hai mươi tám chiêu đầu, còn lại ba mươi sáu chiêu nữa. Thành tích như vậy đã là tương đối khá.
Buổi tối, Thiên Vũ đi đến phòng ăn, mới vừa vào đến cửa đã bị Vương Thế Quốc ngăn lại, không khí lộ ra vẻ khẩn trương.
Trên mặt Vương Thế Quốc treo một nụ cười tà mị nhìn Thiên Vũ, giễu cợt: “Tiểu tử, không tệ nha. Cửa ải lúc chiều ngươi lại vượt qua được rồi.”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “ Ngươi tới chúc mừng ta?”
Vương Thế Quốc cười to nói: “ Chúc mừng? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Thiên Vũ hừ lạnh: “Có thể được ngươi coi trọng thì có gì không tốt?”
Vương Thế Quốc sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền tỉnh ngộ lại, cười giận nói: “ Thiên Vũ, ngươi dám châm chọc ta?”
Thiên Vũ khinh thường nói: “ Ta bất quá chỉ là tự giễu thôi, nếu ngươi không chấp nhặt với ta, ngươi còn tính làm cái gì đây?”
Bỏ lại một câu, Thiên Vũ đi vòng qua Vương Thế Quốc, trực tiếp đi vào phòng ăn.
Vương Thế Quốc giận đến xanh mặt, nhưng lại ngại trước mặt mọi người so đo với hắn, bằng không chẳng phải là tự hạ thấp thân phận hay sao?
Lúc này, Chu Anh Kiệt từ bên ngoài đi vào, miệng cười ha ha nói: “Bị cửa sập vào mặt tư vị không tệ chứ?”
Vương Thế Quốc tức giận: “ Ngươi câm miệng cho ta, đừng có đứng đấy mà cười hả hê.”
Chu Anh Kiệt cười cười không nói gì, trong nháy mắt đi qua người Vương Thế Quốc, đột nhiên thấp giọng nói: “ Nghe nói Thiên Vũ đã trở thành đệ tử ngoại môn.”
Vương Thế Quốc nghê vậy liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn bóng lưng Chu Anh Kiệt, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, còn điểm thêm mấy phần kinh ngạc.
Chu Anh Kiệt lập tức đi đến ngồi bên cạnh Thiên Vũ, nhìn gã đang cúi đầu ăn cơm, cười nói: “ Có hứng thú hợp tác cùng ta hay không?”
Thiên Vũ hừ nói: “ Lúc trước không phải là ngươi muốn nhìn bộ dạng ta trước khi chết ra sao ư? Hiện tại làm sao lại chạy đến đây nói chuyện hợp tác?”
Chu Anh Kiệt mặt không đổi sắc, cười nói: “Trước khác nay khác, chỉ là thường tình trong cuộc sống mà thôi, ngươi cần gì phải để ý.”
Thiên Vũ hờ hững nói: “Đúng là không biết xấu hổ, ta còn chưa phải là người vô sỉ như các ngươi.”
Nụ cười trên mặt Chu Anh kiệt liền cứng đờ, trầm giọng nói: “ Ngươi thật không có ý suy nghĩ một chút sao? Đắc tội quá nhiều người, không ai có thể che chở cho ngươi đâu.”
Thiên Vũ cười lạnh: “Hiện tại ta đang còn sống thì vẫn còn có giá trị lợi dụng, không phải sao?”
Chu Anh Kiệt tức giận hừ một tiếng, đứng dậy phất áo rời đi, còn để lại một câu hung ác.
“Thiên Vũ, chúng ta cứ chờ xem.”
Lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt Thiên Vũ không có chút e sợ nào, nhưng trong lòng cũng có chút ít để ý. Dù sao, tình cảnh của gã bây giờ rất không xong.
Đi ra khỏi phòng ăn, Thiên Vũ không có nóng lòng quay về phòng, mà đi đến quảng trường.
Buổi tối, người ở đây rất ít, tất cả đệ tử nhập môn cơ hồ cũng đi ra ngoài hoặc ở trong phòng nghỉ ngơi, trên quảng trường có vẻ yên tĩnh.
Thiên Vũ bước chậm trên quảng trường, một mình lặng lặng trầm tư giống như u hồn trong bóng đêm, đi lại trong không gian tịnh mịch.
Đột nhiên, Thiên Vũ chấn vào một bức tường khí, cả người lập tức tỉnh lại. Trước mắt gã xuất hiện một thân ảnh, điều này làm cho Thiên Vũ có chút kinh ngạc, bật thốt lên: “ Là ngươi.”
Dưới ánh trăng, Nguyệt Hiểu Nhã lặng lặng đứng giữa quảng trường, giống như tinh linh trong bóng đêm, lãnh diễm mà cao nhã.
Nhìn Thiên Vũ, trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của Nguyệt Hiểu Nhã nhìn không ra một tia tiếu ý, nhưng cũng bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ có thể dùng từ bình tĩnh để hình dung.
“Tại sao ngươi không đem chuyện tình đêm qua nói ra?”
Âm thanh chất vấn nhàn nhạt không nghe ra bất kỳ chút tức giận nào, hiển nhiên biểu hiện của Thiên Vũ lúc ban ngày khiến Nguyệt Hiểu Nhã có chút hài lòng.
Thiên Vũ quay đầu nhìn bốn phía một chút, thấy trên quảng trường không có bất kỳ bóng người nào, lúc này mới yên tâm, có chút xấu hổ nói: “ Tối hôm qua người giải vây cho ta, ta há có thể bán đứng ngươi?”
Nguyệt Hiểu Nhã hỏi: “Ngươi không sợ chết sao?”
Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Dĩ nhiên ta sợ, nhưng ta sẽ không xóa bỏ nguyên tắc của mình. Mặc dù ta có chỗ hèn mọn nhưng ân oán rõ ràng. Người đối tốt với ta, ta sẽ báo đáp gấp mười lần. Còn đối với ta không tốt, ta sẽ ăn miếng trả miếng.”
Nguyệt Hiểu Nhã hừ nhẹ một tiếng, làm cho Thiên Vũ không đoán ra nàng đang suy nghĩ trong nội tâm, không thể nào hiểu nổi Băng mỹ nhân trước mặt này, không biết lúc nào thì cao hứng, lúc nào thì tức giận. Trong lòng Thiên Vũ thật sự có mấy phần sợ nàng.
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: “Bên trong Phân Đường Thiết Thạch này, không có cái gì gọi là bí mật.”
Nguyệt Hiểu Nhã nói xong liền rời đi.
Thiên Vũ kinh ngạc nói: “ Ngươi… ngươi muốn đi?”
Nguyệt Hiểu Nhã đạm mạc nói: “Nhớ kỹ nguyên tắc trong lòng ngươi, mặt khác không nên trêu chọc Niếp Tiểu Song.”
Thiên Vũ nói tiếp: “Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Ta sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.”
Nguyệt Hiểu Nhã không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng rời đi. Thân ảnh tinh tế động lòng người kia vẫn hấp dẫn ánh mắt Thiên Vũ. Cho đến khi thân ảnh ấy hoàn toàn biến mất, Thiên Vũ mới thu lại tầm mắt xoay người rời đi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút, trong lòng Thiên Vũ có rất nhiều mê man không lý giải được. Đối với chuyện ban ngày, Thiên Vũ đã từng hoài nghi đến Nguyệt Hiểu Nhã, suy đoán là nàng đang âm thầm hỗ trợ. Nhưng bây giờ nhìn lại, suy đoán như vậy hiển nhiên là không có xác thực.
Cứ như vậy, Thiên Vũ cảm thấy mê man, là ai đang âm thầm trợ giúp mình, có thể biết chuẩn xác mỗi nhất cử nhất động của mình?
Nghĩ một lát không tìm ra manh mối, Thiên Vũ liền xoay người bước đi.
Ngồi ở trên giường, Thiên Vũ bình phục một chút tâm tình, như vậy bắt đầu tu luyện nội công.
Trước mắt, Thiên Vũ đang nắm giữ hai loại phương pháp tu luyện, một là tĩnh tọa tu luyện, hai là tu luyện vận động, hai cái đều có ưu điểm riêng.
Thiên Vũ liền nắm bắt được tình huống, tốc độ của tĩnh tọa tu luyện còn muốn chậm hơn một chút, nhưng chân khí vận chuyển đã khá vững vàng.
Tu luyện vận động đã có được chân khí tương đối mạnh mẽ, tốc độ tăng lên thực lực còn nhanh hơn một chút, nhưng trạng thái chân khí không quá ổn định.
Tổng hợp được tương đối ưu khuyết của cả hai phương pháp, Thiên Vũ lập ra một phương pháp kết hợp cả động và tĩnh. Ban ngày tu luyện nội công trong vận động, ban đêm lại sửa thành tĩnh tọa tu luyện, phục dụng thêm đan dược, làm cho hiệu quả tăng lên rõ rệt.
Trước mắt, Thiên Vũ xếp bằng ngồi ở trên giường, dùng một viên Tụ Khí Đan, sau đó bắt đầu tu luyện Tam Dương Quyết.
Thời gian một đêm đối với người tu luyện mà nói tựa như cái chớp mắt. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc Thiên Vũ tỉnh lại, trời đã sáng tỏ rồi, rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm.
Tung mình nhảy xuống giường, Thiên Vũ không có nóng lòng đi ăn cơm, mà ở trong phòng đem Khai Sơn Quyền, Linh Xà Quyền, Hồi Toàn Thân Pháp, Thiên Lang Trảm Pháp, Cự Linh Chưởng Pháp toàn bộ luyện tập qua một lần.
Vì củng cố thực lực, Thiên Vũ luôn cố hết sức luyện tập, dung nhập chân khí toàn thân vào bên trong vũ kỹ, một chiêu một thức đều phát ra toàn lực, hơn nữa phối hợp với Tam Dương Quyết, đạt đến nội ngoại kiêm tu, động tĩnh hợp nhất. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cứ như vậy, chân khí của Thiên Vũ tiêu hao cực nhanh, vừa mới thi triển hoàn thành một vòng Thiên Lang Trảm Pháp, gã đã mệt đến không thở nổi.
Cắn răng kiên trì, Thiên Vũ toàn lực thúc dục Tam Dương Quyết, cảm giác tốc độ ngưng tụ chân khí so sánh với bình thường thì nhanh lên nhiều. Thân thể của gã giống như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng từ bên ngoài.
Thi triển xong hai mươi tám chiêu Cự Linh Chưởng Pháp, trong cơ thể Thiên Vũ cũng đã rỗng tuếch, Tam Dương Quyết tự động vận chuyển. Ước chừng qua một hồi lâu, thân thể mới khôi phục lại tinh lực sung mãn, chân khí so sánh với trước kia càng thêm thâm hậu.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo