Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 96: Thực hiện lời hứa
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, đi đi, bọn họ đang chờ ngươi đó!"
Thiên Vũ thấy Hoa Thanh có thái độ kiên quyết thì than nhẹ một tiếng, cất bước đi tới gần Ngô Thiên Hạo.
Hoa Thanh nhìn bóng lưng Thiên Vũ, trong ánh mắt lộ ra một vẻ bi thương, đôi môi nàng khẽ run như có vô vàn tâm sự.
Ngô Thiên hạo mang sáu người đệ tử đi tới giữa quảng trường, Tần Lạc Xuyên liếc mắt liền phát hiện thân ảnh Thiên Vũ, trực tiếp đi tới cạnh hắn, cười nói: "Nhiệm vụ lần này đối với ngươi mà nói là rất trọng yếu, ngươi cần phải cẩn thận biểu hiện cho tốt."
Thiên Vũ nhìn tình huống xung quanh phát hiện vô số đệ tử đều đang kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ không biết được hắn và Tần Lạc Xuyên có quan hệ thế nào..
Thu hồi ánh mắt lại, Thiên Vũ đáp lại: "Đệ tử nhất định dốc hết toàn lực, tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua là. . ."
Giọng nói khẽ kéo dài, Thiên Vũ cố ý dừng lại không nói, đang đợi Tần Lạc Xuyên hỏi tới.
Nhìn Thiên Vũ, Tần Lạc Xuyên hiếu kỳ nói: "Chỉ là cái gì?"
Thiên Vũ hơi chần chờ nói: "Đệ tử có một yêu cầu quá đáng, không biết. . ."
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Ngươi có gì cần thiết thì cứ nói, không cần giấu ở trong lòng."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Đệ tử tới đây mới có một ngày cũng chưa quen thuộc với nhiều đồng môn, người quen thuộc duy nhất lại không được lựa chọn, cho nên lo lắng trong quá trình thi hành nhiệm vụ, khó thể đạt thành ăn ý với người đồng hành, do đó làm trễ nãi nhiệm vụ."
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Nói hồi lâu, ngươi muốn mang thêm một người đi chung phải không ?"
Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi muốn cho ai đi cùng?"
Thiên Vũ nói: "Ta ở tổ 64 thường đối luyện với Hoa Thanh."
Tần Lạc Xuyên quay đầu lại nhìn Ngô Thiên Hạo, phất tay phân phó: "Ngươi đi gọi Hoa Thanh kia tới, ta nhìn một cái!"
Ngô Thiên Hạo nghe vậy liếc qua Thiên Vũ một cái, ngay sau đó xoay người rời đi.
Rất nhanh, Hoa Thanh theo Ngô Thiên Hạo đi tới trước mặt Tần Lạc Xuyên, thân thể tinh tế động lòng người kia cộng với khí chất trong trẻo lạnh lùng khiến cho rất nhiều đệ tử chú ý.
Tần Lạc Xuyên đánh giá Hoa Thanh một lượt, thầm nghĩ trong lòng: "Thiên Vũ tiểu tử này cũng thật tinh mắt, nha đầu này cũng là một mầm tốt, tạm thời bán cho hắn một phần nhân tình."
Nhìn qua mấy lần, Tần Lạc Xuyên hỏi: "Mới vừa rồi Thiên Vũ cầu tình với ta, hi vọng ngươi chấp thuận cùng hắn thi hành nhiệm vụ lần này, ngươi có bằng lòng hay không?"
Hoa Thanh nghe vậy vui mừng quá đỗi, gật đầu lia lịa nói: "Đệ tử nguyện ý!"
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Nguyện ý thì đứng bên cạnh Thiên Vũ đi, sau đó ta sẽ theo thực lực của các ngươi mà phân phối nhiệm vụ tương ứng."
Hoa Thanh đáp khẽ một tiếng ngay sau đó đi tới bên người Thiên Vũ, gật đầu mỉm cười với hắn bày ra cảm kích.
Thiên Vũ mỉm cười tâm tình vui vẻ, có Hoa Thanh mỹ nữ như vậy theo ở bên cạnh mặc dù nhiệm vụ có khó khăn cũng sẽ không khô khan và nhàm chán rồi.
Giờ khắc này, Thiên Vũ nghĩ tới rất nhiều chuyện tình tốt đẹp, nhưng hắn cũng không biết một khắc quyết định kia mang đến cho hắn không ít sát cơ.
Lúc này, đệ tử thi hành nhiệm vụ đã đến đông đủ, căn cứ thực lực cao thấp phân làm ba đợt, thực lực Thiên Vũ cùng Hoa Thanh thuộc về tầng dưới, đứng ở nhóm người thứ hai.
Quan sát đại khái tình huống, Thiên Vũ thấy rằng đệ tử thi hành nhiệm vụ lần này có gần ngàn người, vẻn vẹn tổ 33 cho đến tổ 64 thì đã hơn ba trăm người rồi.
Số lượng như vậy khiến cho Thiên Vũ hết sức khiếp sợ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà cần nhiều người như vậy đi thi hành?
Khi mới đến, Thiên Vũ còn không biết hàm nghĩa hai chữ nhiệm vụ, cũng không hiểu sự thật và tưởng tượng của hắn lại tồn tại chênh lệch lớn như thế.
Bởi vì nhân số đông đảo, nhiệm vụ phân phối ra tương đối hạn chế, Tần Lạc Xuyên đơn giản nhìn qua một lượt nhiệm vụ rồi giao cho Võ sư đi an bài, bản thân hắn thì đi an bài chi tiết trọng yếu cho nhóm thứ nhất.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đứng ở nơi đó thấy trong lúc nhất thời không tới phiên mình, hai người lén lút nói chuyện với nhau.
"Thiên Vũ, cám ơn ngươi."
Năm chữ Ngắn gọn mềm mại lại rất rõ ràng, cho thấy rõ trong lòng Hoa Thanh rất là cảm kích.
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Ta từng đáp ứng ngươi chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi."
Hoa Thanh nhìn kỹ Thiên Vũ, một lát lẳng lặng dời đi ánh mắt, than nhẹ một hơi rồi nói: "Chỉ sợ nguyện vọng của ta sẽ mang đến cho ngươi tai nạn không dứt, ngươi sợ không?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Ta đã đắc tội rất nhiều người, bất luận người nào cũng có thực lực dồn ta vào chỗ chết, ta còn phải sợ gì nữa đây?"
Hoa Thanh khẽ thở dài: "Ta có nghe qua một vài chuyện của ngươi, nhưng ít nhiều gì ta vẫn cảm thấy thẹn với lòng!"
Thiên Vũ cười khổ nói: "Không cần như thế, ta tới phân đường Thiết Thạch đã hơn một tháng, tất cả đồng môn khi nhìn thấy ta trốn tránh như thấy ôn thần, chỉ có ngươi không ghét bỏ ta, còn chuyên tâm luyện công với ta, việc này đối với ta là rất quan trọng."
Hoa Thanh đôi môi khẽ run tựa như muốn phản bác, nhưng chần chờ trong chốc lát cuối cùng vẫn để lại trong lòng.
Thấy Hoa Thanh không nói, Thiên Vũ cũng không nói thêm nữa, hai người dời ánh mắt ra xa, chỉ thấy đệ tử thi hành nhiệm vụ lần này đang tiếp tục nhận sự an bài của Võ sư, hoặc một mình hành động, hoặc tổ đội đồng hành, tự mình nhận được nhiệm vụ không ai giống ai, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trường hợp như vậy kéo dài gần nửa canh giờ, hồi lâu sau Tần Lạc Xuyên rốt cục đi tới gần Thiên Vũ và Hoa Thanh.
Tần Lạc Xuyên nhìn hai người, vẻ mặt kỳ dị, hai hàng lông mày khẽ nhíu, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao an bài hai người cho ổn.
Thiên Vũ thấy thế, lên tiếng hỏi: "Tần sư phụ có khó khăn gì sao?"
Tần Lạc Xuyên nói: "Nhiệm vụ lần này, ngoại trừ đệ tử tổ một hai ba thì thực lực khá mạnh có thể một mình thi hành nhiệm vụ bên ngoài, đệ tử khác thì phải năm đến mười người một tổ, như vậy mới tương đối tương đối an toàn, đồng thời cũng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn. Với hai người các ngươi ta đang suy nghĩ, là để cho hai người các ngươi làm thành một tổ, hay là hợp thành một tổ với những người khác."
Hoa Thanh nhẹ giọng hỏi: "Không biết lần này chúng ta sẽ thi hành nhiệm vụ gì?"
Tần Lạc Xuyên trầm ngâm nói: "Nhiệm vụ thì hễ số lượng đệ tử khác nhau thì cũng sẽ khác biệt. Nếu hai người các ngươi làm thành một tổ, như vậy nhiệm vụ sẽ căn cứ thực lực bản thân các ngươi mà đặt ra, tương đối dễ dàng hơn một chút. Nếu như các ngươi cùng những người khác hợp thành một tổ, vậy thì nhiệm vụ khó khăn sẽ lớn hơn."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Nhiệm vụ khác nhau như thế, mục đích là gì vậy?"
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Mục đích tự nhiên là để rèn luyện các ngươi, để cho các ngươi trong quá trình thi hành nhiệm vụ tiến thêm một bước tăng cường thực lực, từ trong thực tế hấp thu kinh nghiệm và lịch duyệt phong phú."
Thiên Vũ nghe vậy ngạc nhiên, nói: "Ta còn tưởng rằng nhiệm vụ chính là để cho chúng ta đi hoàn thành vài chuyện có lợi cho phân đường, không nghĩ tới thì ra là một loại phương thức rèn luyện."
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Nghe lời này của ngươi cũng biết ngươi chưa hiểu rõ ràng Thiện Vũ Minh. Thật ra xác thực mà nói, mỗi một lần giao nhiệm vụ lịch lãm cho các ngươi ra ngoài, có vài nhiệm vụ quả thật có lợi cho Thiện Vũ Minh, tỷ như thu thập những loại tài liệu luyện chế binh khí, hoặc đi tiêu diệt yêu thú trừ hại cho dân. Phân đường thông qua phương thức này, an bài một mức độ khó khăn nhất định khiến cho các ngươi nắm vững những điều đã học ở trong thực tế và chuẩn bị các kỹ năng sinh tồn khác."
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 97: Tử vong uy hiếp
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ trầm tư chỉ trong chốc lát, quay đầu nhìn Hoa Thanh, hỏi: "Nàng có ý kiến gì không, chúng ta hai người một tổ hay là hợp thành một tổ với người khác?"
Hoa Thanh nghĩ ngợi chút rồi nói: "Do ngươi quyết định đi, ta không có ý kiến."
Ánh mắt Hoa Thanh có chút cổ quái, đáng tiếc Thiên Vũ không có để ý tới điểm đó.
Thiên Vũ nhìn Tần Lạc Xuyên, nhẹ giọng nói: "Tần sư phụ, ta có ý định cùng Hoa Thanh hai người một tổ, ngài xem được không?"
Tần Lạc Xuyên nhíu mày, mở miệng khuyên giải: "Hai người một tổ thực lực tương đối yếu, ngươi tốt nhất suy nghĩ cho kỹ đi."
Thiên Vũ nói: "Ta nghĩ qua rồi, ta ở trong phân đường đắc tội không ít người, nếu cùng với những đệ tử khác chấp hành nhiệm vụ, không chừng có người ở sau lưng ám toán ta."
Tần Lạc Xuyên sắc mặt hơi đổi, đưa tay xoa cằm nói: "Ngươi lo lắng cũng không phải không có lý, Thiện Vũ Minh mặc dù hiệp nghĩa làm đầu, nhưng dù sao đệ tử đông đảo tốt xấu lẫn lộn, cẩn thận một điểm cũng tốt hơn."
Thiên Vũ nói: "Ngoài ra, tình cảnh trước mắt của ta cũng không ổn, không muốn liên lụy người vô tội."
Tần Lạc Xuyên nghe vậy nhìn qua Hoa Thanh, hỏi: "Ngươi đồng ý Thiên Vũ quyết định không?"
Hoa Thanh không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Lạc Xuyên nói: "Hoa Thanh, ngươi phải nghĩ cho rõ ràng. Mặc dù là hai người một tổ, nhưng lúc này đây nhiệm vụ của Thiên Vũ cũng không đơn giản, khó khăn tương đối lớn, ngươi phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới được."
Hoa Thanh nghiêm mặt nói: "Nếu là lịch lãm tự nhiên không thể đơn giản, ta quyết tâm cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ."
Tần Lạc Xuyên nghe xong mỉm cười ý nhị, đưa tay móc ra một túi gấm khá to từ trong lòng ngực đưa cho Thiên Vũ, dặn dò: "Trong cái túi này có ghi một nhiệm vụ cùng với tên người nhận nó, ngươi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên xong mới có thể tái mở túi gấm ra, bên trong còn có ba ngăn nhỏ, tổng cộng là năm nhiệm vụ, các ngươi hoàn thành hết rồi mới phản hồi phân đường, nghe rõ ràng chưa?"
Thiên Vũ nhìn túi gấm trong tay, hỏi: "Ý Tần sư phụ có phải nói là trong túi này có mấy túi nhỏ khác, tổng cộng có năm nhiệm vụ, cần phải theo thứ tự để hoàn thành nó?"
Tần Lạc Xuyên nói: "Không sai, chính là ý tứ này. Sau khi rời đi các ngươi có thể mở ra túi gấm thứ nhất, trước tiên nên hiểu rõ một chút tình huống cụ thể chuẩn bị sẵn sàng, sáng mai lập tức xuất phát đi chấp hành nhiệm vụ."
Thiên Vũ chần chờ nói: "Chúng ta đều là lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ, không biết nên chuẩn bị thứ gì cho tốt đây?"
Tần Lạc Xuyên trầm mặc một chút, lập tức khẽ cười nói: "Nói chung, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có mấy thứ cần thiết phải chuẩn bị. Một là binh khí, hai là dược vật, ba là hộ giáp khí giới. Đương nhiên, những thứ này căn cứ tình huống cụ thể mà định ra, dù sao trang bị đều phải cần có tiền. Mặt khác nhớ kỹ một điểm, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có rất nhiều phong hiểm, nhưng theo đó cũng có nhiều lợi ích, là một cơ hội tốt để tích lũy tiền tài. Chỉ cần có tiền rồi, quá trình tu luyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều."
Thiên Vũ kinh ngạc nói: "Thiện Vũ Minh cổ vũ đệ tử việc đó?"
Tần Lạc Xuyên cười nói: "Biểu hiện ra đương nhiên sẽ không chỉ dẫn rõ ràng cho đệ tử đi theo phương diện này, nhưng trên thực tế đệ tử Thiện Vũ Minh trải rộng khắp thiên hạ nếu muốn trở nên nổi bật chỉ dựa vào cố gắng thì không đủ, trừ phi ngươi là thiên tài, nếu không căn bản là không thể."
Hoa Thanh cười cười, ánh mắt phức tạp nhìn qua Thiên Vũ, nói: "Thực lực tăng lên cần có bốn yếu tố lớn, thứ nhất có liên quan đến thiên tư, thứ hai có liên quan đến công pháp, thứ ba là chăm chỉ, thứ tư là cần có đan dược hỗ trợ. Nói chung, thiên tư thì không có cách nào thay đổi, chăm chỉ thì có thể dễ dàng làm được, còn lại công pháp và đan dược trở thành mấu chốt cuối cùng để tăng cường thực lực. Mà mấu chốt này lại có liên quan đến tiền tài."
Tần Lạc Xuyên đồng ý nói: "Hoa Thanh nói như vậy là rất đúng, ngươi sau này từ từ sẽ minh bạch. Bây giờ nắm chắc thời gian đi chuẩn bị cho tốt đã, nhiệm vụ này đối với ngươi cũng là một kỳ thi thử đó!"
Vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, Tần Lạc Xuyên xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn Tần Lạc Xuyên đi xa, Thiên Vũ nhìn lên ráng trời chiều, lại nhìn một chút xung quanh bốn phía, hắn thấy đại bộ phận đệ tử đã rời đi, thì ra đã đến thời gian ăn cơm chiều.
Thu hồi ánh mắt lại, Thiên Vũ nhìn Hoa Thanh, cười nói: "Đi thôi, chúng ta trước tiên dùng cơm chiều, sau đó lại nói chuyện tình nhiệm vụ."
Hoa Thanh trên mặt lộ ra một nụ cười tươi đẹp hiếm thấy, nhẹ nhàng gật đầu, theo sau Thiên Vũ một đường đi đến phòng ăn.
Trên đường đi, Thiên Vũ và Hoa Thanh trước sau gặp gỡ ba đợt cản đường, hiển nhiên không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Nhóm đầu tiên có hai người, là người Thiên Vũ biết rõ, một là Tiêu Nguyên Quân, người kia là Âm Tiếu Thiên, bọn họ đồng thời xuất hiện làm cho Thiên Vũ rất kinh ngạc, không biết hai người có quan hệ gì với nhau.
Trừng mắt nhìn Thiên Vũ, Tiêu Nguyên Quân mặt đầy hận ý, cười lạnh nói: "Nghe nói ngươi cũng tham gia thi hành nhiệm vụ kỳ này, ngươi đã biết ý nghĩa của nó là như thế nào chưa?"
Thiên Vũ chân mày khẽ nhíu, hừ giọng nói: "Không cần phải đe dọa, chỉ có chút tâm tư thế này ta đã sớm biết rồi."
Tiêu Nguyên Quân cười to nói: "Thật sự? Vậy ngươi hãy chờ chậm rãi mà nhấm nháp đi."
Âm Tiếu Thiên liếc qua Thiên Vũ, vừa lại xem một chút Hoa Thanh, cười âm trầm nói: "Thiên Vũ, nếu giờ phút này hối hận thì vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi giao ra yêu bài, ta có thể cho ngươi một con đường sống."
Thiên Vũ nghe mà lạnh lùng, hờ hững nói: "Chỉ với cái bộ dáng này của ngươi, ta không thể tin ngươi nổi."
Âm Tiếu Thiên cười lạnh nói: "Rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ."
Thiên Vũ cười giận rộ lên, nói: "Thật sự? Ta đây sẽ đợi ngươi đại giá quang lâm."
Hoa Thanh không nói một lời, yên lặng đứng ở bên cạnh Thiên Vũ, ánh mắt dừng trên người Tiêu Nguyên Quân cùng Âm Tiếu Thiên, ánh mắt có chút sầu lo.
Âm Tiếu Thiên cười khẩy nói: "Không nên mạnh miệng, ta muốn giết ngươi cũng giống như giết chết một con kiến, ta sẽ không để cho ngươi thống khoái chết đi như vậy, ta sẽ cho ngươi biết nếu đắc tội ta là một chuyện đáng sợ cỡ nào."
Lách người đi qua, Âm Tiếu Thiên cười to đắc ý dần dần đi xa.
Tiêu Nguyên Quân trợn mắt nhìn Thiên Vũ, cũng lập tức đuổi theo Âm Tiếu Thiên.
Hai người đi rồi, Thiên Vũ tháo xuống cái vẻ cường ngạnh trên mặt, quay đầu nhìn Hoa Thanh, giọng đầy chua xót nói: "Sau bữa cơm chiều, chúng ta nên đi tìm Tần sư phụ xin thông cảm một chút, dời ngươi đến tổ khác đi, ta không muốn liên lụy ngươi."
Hoa Thanh nhìn vào mắt Thiên Vũ, nghiêm mặt nói: "Chúng ta là một đoàn thể, hẳn nên tín nhiệm lẫn nhau, vĩnh viễn không được nói như thế, ngươi nên phấn đấu lên!"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Nhưng mà..."
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Không nhưng mà gì cả, từ khi ngươi quyết định cùng ta hợp thành một tổ chấp hành nhiệm vụ, vận mệnh chúng ta cũng đã bắt đầu nối lại với nhau rồi."
Thiên Vũ thở dài nói: "Tình cảnh trước mắt của ta rất nguy hiểm, nàng hà tất phải đi theo ta tìm kiếm vất vả? Nàng cũng biết một khi rời khỏi phân đường, chúng ta tùy thời đều sẽ bị tử vong uy hiếp?"
Hoa Thanh nói: "Ta biết, nhưng ta tình nguyện."
Thiên Vũ nghe vậy thân hình khẽ chấn động, hai mắt dừng lại ở trên mặt Hoa Thanh, từ trên đó hắn thấy được sự kiên định và quyết tâm, điều này làm cho hắn cảm động vô cùng.
Giờ khắc này, Thiên Vũ cảm nhận được một cỗ tín nhiệm trước nay chưa có, đây là thứ mà hắn rất khó nhận được từ người khác, Hoa Thanh lại không chút do dự ban cho Thiên Vũ.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của akira1325
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 98: Phiền toái không ngừng
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Chỉ với thời gian hai ngày, lời ít lòng nhiều. Giữa Hoa Thanh và Thiên Vũ vào giờ khắc này sinh ra rồi một loại quan hệ tín nhiệm vi diệu.
Thu hồi cảm xúc trong lòng, Thiên Vũ trịnh trọng nói: "Dùng tâm đối tâm, người kính ta một phân, ta kính người một thước. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta hai tâm hồn như một, cùng chung đối mặt hết thảy mọi chuyện, nếu như có ai làm ngược lại nguyện sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!"
Hoa Thanh tâm thần chấn động, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sợ hối hận?"
Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Lấy tình cảnh của ta giờ phút này nàng còn cam nguyện cùng ta tiến thoái, ta sao lại cô phụ nàng được? Dù cho vì nàng mà chết, ta cũng không oán không hối."
Thanh âm của Thiên Vũ trầm trọng hữu lực, mang theo ngữ khí trang nghiêm vô cùng, dù là ai cũng không thể nghi ngờ.
Tâm trạng Hoa Thanh hiện tại đang rất bối rối, không biết gọi là cảm động hay là kinh ngạc, nàng chậm rãi đưa tay lên nắm tay phải Thiên Vũ, nghiêm nghiêm túc nói: "Một lời đã định, người vi phạm sẽ bị tru tâm."
Thiên Vũ nhìn hai tròng mắt trong suốt của Hoa Thanh, cảm thụ được cánh tay ngọc ngà mềm mại kia, tâm tình hắn hết sức phấn chấn, lớn tiếng gào lên: "Quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy!"
(Thằng này bị gái dụ roài, trai 17 tuổi còn non và xanh lắm – dG ^^”)
Hoa Thanh nhịn cười không được, dùng tay kia che lại nụ cười tỏa nắng, hai mắt phong tình không tả nổi, trong khoảnh khác đó nàng thấy được tia chân thành trong mắt Thiên Vũ.
Một khắc kia, giữa hai người lặng yên nảy sinh một tia lửa tình, như là mầm móng Tâm Hỏa gieo vào đáy lòng hai người.
Dời ánh mắt qua, Hoa Thanh buông tay Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, sắp tới phòng ăn rồi."
Thiên Vũ nghe vậy bừng tỉnh, trên gương mặt thanh tú nổi lên một tia đỏ ửng, đi theo Hoa Thanh đi đến phòng ăn.
Song hai người mới vừa đi thêm mười trượng lại đâm đầu vào một người, chính là Diệp Phi Hoa của khu 1.
Hắn liếc qua Hoa Thanh một cái, trên mặt lộ ra một tia cười tự cho là tiêu sái, nói với Thiên Vũ: "Ngày mai ngươi sẽ phải rời khỏi phân đường rồi, ngươi bây giờ đáp ứng yêu cầu của ta còn không trễ đó."
Thiên Vũ hờ hững nói: "Nếu như đây là uy hiếp mà nói, ta đây xin tâm lĩnh."
Diệp Phi Hoa cười lạnh lẽo, châm chọc: "Thiên Vũ, ngươi không quyền không thế, bản lĩnh không mạnh, dựa vào cái gì mà ngạo khí như vậy? Ngươi có tư cách này không?"
Thiên Vũ liền phản bác: "Ta chỉ là một người như vậy cũng có thể khiến cho các ngươi chú ý, thế nhưng ta thấy các ngươi cũng không có cao minh ở chỗ nào nhỉ!"
Diệp Phi Hoa lạnh giọng nói: "Không nên múa mép khua môi với ta, bảo vệ tánh mạng là dựa vào thực lực, ngươi dùng cái miệng thối đưa đẩy cũng chỉ ném ngươi vào trong tuyệt địa mà thôi."
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Vậy thì có liên quan gì đến ngươi chứ?"
Diệp Phi Hoa đã hơi tức giận, lớn tiếng nói: "Thiên Vũ, ngươi sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của ngươi!"
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Hối hận hay không là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm."
Bỏ lại những lời này, Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh trực tiếp rời đi.
Diệp Phi Hoa tức giận mắng theo không dứt, nhưng cũng không dây dưa đi xuống, hậm hực lầm bầm rời đi.
Thiên Vũ nắm tay Hoa Thanh, bước nhanh tới ngoài cửa phòng ăn, thấy chỗ này đệ tử đông đảo Thiên Vũ thức thời buông tay nàng ra.
Hoa Thanh sắc mặt cổ quái, hình như có tâm sự nào đó khiến cho nàng phải suy nghĩ miên man.
Chậm rãi đi trước, Thiên Vũ lưu ý mấy người ngoài cửa phòng ăn, thân ảnh kia tựa như rất quen thuộc, tâm tình hắn rất không thoải mái.
Mới vừa gặp ba người ngăn trở, Thiên Vũ đã ôm một bụng tức giận rồi, mà nay bốn người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn lại đột nhiên chạy đến phòng ăn này, rõ ràng muốn tìm mình phiền toái mà.
Hoa Thanh giờ phút này đã tỉnh táo lại, bước nhanh đuổi theo Thiên Vũ, đồng phát hiện ra hắn có chút khác thường, theo ánh mắt Thiên Vũ nàng thấy được bọn bốn người Chu Anh Kiệt tồn tại.
Ngầm đánh giá bốn người, đôi mi thanh tú Hoa Thanh khẽ nhíu, ánh mắt Kim Bác Văn tà mị khiến cho nàng không thoải mái, tâm sinh chán ghét.
Nhìn Thiên Vũ và Hoa Thanh sóng vai đi tới, Kim Bác Văn cười tà nói: "Tiểu tử tốt, nhìn không ra ngươi tại phương diện này lại có thiên phú nhỉ, hay là ngươi theo ta đi, ta cam đoan tạo điều kiện cho ngươi như cá gặp nước, cuộc sống trôi qua sướng sướng khoái khoái."
Thiên Vũ trừng mắt nhìn Kim Bác Văn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng ở chỗ này khoe khoang cái sự vô sỉ và hạ lưu của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ chết trên tay nữ nhân."
Nụ cười Kim Bác Văn thu lại, hừ lạnh nói: "Ngươi bây giờ càng ngày càng có giá rồi, cũng dám quở trách lên đầu ta nữa chứ, ngươi không biết đây là chuyện rất ngu xuẩn sao?"
Thiên Vũ khinh thường nói: "Đụng tới ngươi cũng đã là chuyện ngu xuẩn rồi, huống chi bên cạnh ngươi còn có ba người tám lạng nửa cân."
Lời nói thẳng châm chọc, Thiên Vũ không có chút ý tứ tránh né, việc này đối với thực lực và tình cảnh hiện tại của hắn mà nói, đó là chuyện rất ngu xuẩn.
Điểm này Thiên Vũ trong lòng hiểu biết rõ ràng, thế nhưng hắn cứ như thế lao tới, cũng không phải là hắn hành động theo cảm tình, mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ và chi tiết.
Thiên Vũ biết rằng cho dù mình lựa chọn phương thức nào để đối mặt bốn người cũng tránh không được bị người ta khi dễ.
Nếu đã như vậy, vì sao không buông bỏ băn khoăn trong lòng, đường đường chính chính làm người một lần?
Hơn nữa, Thiên Vũ cũng biết bốn người này có mưu đồ với mình, lại không dám chính diện đối phó mình, nguyên nhân là vì sau lưng mình có một thần bí nhân che chở mà ngay cả mình cũng không rõ ràng lắm.
Trừng mắt nhìn Thiên Vũ, Vương Thế Quốc hừ lạnh nói: "Tiểu tử thúi, đừng có mà nhất thời cao giọng, nếu kéo cả người bên cạnh ngươi liên quan đi vào ngươi sẽ hối hận không kịp đó."
Thiên Vũ phản bác: "Ta xưa nay cô đơn một người, sống hay chết thật ra không sao cả. Các ngươi thì ngược lại, phía sau đều có một gia tộc hoặc có nhiều thân nhân, nếu như đắc tội ta, tương lai nói không chừng người hối hận chính là các ngươi."
Hứa Tử Dũng khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi? Quả thực không biết tự lượng sức mình."
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Một người như ta mà hiện tại các ngươi cũng không làm gì được, các ngươi có bản lãnh gì cơ chứ, cho rằng mình là đại nhân vật à?"
Chu Anh Kiệt nói: "Không cần so sánh miệng lưỡi, tình cảnh hôm nay của ngươi tất cả mọi người đều biết rõ ràng, một khi ngươi rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch, tùy thời đều có thể vứt bỏ tánh mạng, ngươi nên suy nghĩ nhiều một chút hậu sự cho mình đi."
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Chuyện này không cần các ngươi quan tâm, đến lúc đó ai sống ai chết còn không nhất định mà."
Chu Anh Kiệt hiếu kỳ nói: "Nghe lời này hình như có ý tứ, tựa hồ đối ngươi rất có tự tin với chính mình nhỉ?"
Thiên Vũ hờ hững nói: "Chuyện của ta nói cho các ngươi biết làm gì, thật là ngu ngốc mà. Bốn vị đại gia nếu như không có chuyện gì khác, thứ cho ta không phụng bồi nữa."
Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh vòng qua bốn người đi vào trong phòng ăn.
Nhìn bóng lưng Thiên Vũ biến mất trong phòng ăn, Vương Thế Quốc trầm ngâm nói: "Tiểu tử này tựa như có thay đổi lớn lao, các ngươi cảm giác được sau lưng hắn có cái gì cổ quái hay không?"
Kim Bác Văn cười tà nói: "Ít nhất trước mắt thì Tiêu gia bị hắn làm cho gà chó không yên, Vương gia và Chu gia các ngươi nếu như có hứng thú không ngại gì thì cũng đi thử một lần cho biết."
Chu Anh Kiệt lạnh lùng nói: "Không cần sử dụng quỷ kế ở chỗ này, phương pháp khích tướng nông cạn này đối với chúng ta không có hiệu quả."
Hứa Tử Dũng nói: "Các ngươi nếu sợ phiền phức thì có thể bỏ đi, cần phải ở lại làm vướng chân vướng tay."
Vương Thế Quốc âm hiểm cười nói: "Thiên Vũ một khi rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch, không qua bao lâu sẽ mang họa sát thân, loại chuyện tình ở không nhặt tiện nghi này sao lại không có phần của ta."
Chu Anh Kiệt chần nói: "Vì một tấm yêu bài, đáng giá không?"
Vương Thế Quốc khinh thường nói: "Ngươi nếu sợ có thể rời đi, không có ai mời ngươi đến mà?"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của akira1325
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 99: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Kim Bác Văn cười tà:
- Nếu vì một tấm yêu bài, thì không nhất thiết phải thế. Nhưng bây giờ bên cạnh tiểu tử Thiên Vũ kia còn có một mỹ nữ, ta tự nhiên là phải nỗ lực rồi.
Hứa Tử Dũng dửng dưng:
- Nói nửa ngày toàn những lời thừa, muốn đạt được mục đích thì xuất ra bản lĩnh đi.
Chu Anh Kiệt đế vào:
- Còn có cả vận khí nữa chứ!
Trong phòng ăn, Thiên Vũ đang cùng Hoa Thanh ngồi cùng một chỗ, vừa nhấm nháp đồ ăn vừa theo dõi động tĩnh xung quanh.
Hoa Thanh nhíu mày:
- Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao? Có điều gì phiền toái à?
Thiên Vũ lắc đầu:
- Ta đang tìm một người. Có một chuyện rất trọng yếu mà ta cần phải biết trước khi lên đường.
Hoa Thanh thấp giọng:
- Chuyện gì vậy?
Thiên Vũ nhìn nàng rồi lắc đầu:
- Đây là việc riêng của ta. Giờ để cô biết chỉ tổ thêm phiền phức vào thân, sau này ta sẽ nói cho cô hay.
Hoa Thanh nghe vậy không hỏi gì thêm, lặng lẽ ngồi ăn.
Sau khi ăn xong, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh rời khỏi Thực đường, đi tới phòng của nàng.
Đóng cửa phòng, gã mới trước mặt Hoa Thanh mà lấy ra một cái túi gấm, từ từ mở ra, bèn thấy bên trong túi quả nhiên có một tờ giấy khác.
Thu túi gấm lại, Thiên Vũ mở tờ giấy ra, mặt trên có ghi "Mười dặm phía Nam trấn, trong Loạn Thạch cốc, Hắc thiết mười cân, Bích long một cặp."
Thiên Vũ cả kinh, lật đật đưa tờ giấy cho Hoa Thanh, ngữ khí vô cùng trầm trọng:
- Nhiệm vụ thứ nhất này quá khó rồi. So với tưởng tượng của chúng ta còn ngặt nghèo hơn rất nhiều a.
Hoa Thanh xem xong đưa tờ giấy lại cho Thiên Vũ, hàng lông mày đen nhánh khẽ chau, nàng trầm ngâm:
- Hắc Thiết cực kỳ quý giá, muốn thu thập được mười cân thì cũng phải hơn năm mươi khối, hơi khó khăn đây. Đã vậy trong Loạn Thạch cốc còn có yêu thú nhất giai Thạch Bích Long bảo vệ, người bình thường căn bản là không dám tới gần.
Thiên Vũ thở dài:
- Với thực lực chúng ta bây giờ, nhiệm vụ này đơn giản là không thể hoàn thành. Tần Lạc Xuyên quá biết điều này, thế nhưng tại sao lão lại phân nó cho chúng ta chứ?
Hoa Thanh nói:
- Không dùng lực thì dùng trí. Chúng ta giờ phải chuẩn bị cho đầy đủ, sau đó bàn tính đối sách thật kỹ lưỡng. Quyết không vì sự khó khăn này mà chùn bước.
Thiên Vũ gật đầu:
- Cô nói đúng! Diệp Phi Hoa, Kim Bác Văn ta còn không sợ, há để cho con Thạch Bích Long này hù dọa hay sao? Giờ cô cứ nghỉ ngơi nhé, ta đi việc riêng một chút rồi sau đó sẽ cùng cô đến trấn Thiết Thạch, mua đồ ăn và chuẩn bị vật dụng cần thiết.
Hoa Thanh dặn dò:
- Nhớ cẩn thận đó! Đi sớm về sớm!
Thiên Vũ nói:
- Đây là Phân đường Thiết Thạch, sẽ không có chuyện gì đâu.
Phất phất tay, gã mở cửa phòng ra, ngoái đầu nhìn Hoa Thanh một lúc rồi rời khỏi.
Hoa Thanh tiến lại dựa cửa, nhìn gã đi xa, rồi đóng cửa vào phòng, ngồi xuống bên giường, nhè nhẹ thở dài:
- Nàng cho là nàng lựa chọn cách này thì có thể thoát khỏi ta sao? Nàng thực quá ngây thơ đi. Nói cho nàng biết, cả đời này, nàng đừng hòng tránh khỏi bàn tay của ta, đừng mơ thoát khỏi sự khống chế của ta.
Âm thanh lạnh lùng quen thuộc cứ quanh quẩn trong tâm trí của Hoa Thanh, như một lời nguyền của ác ma, vĩnh viễn không chia lìa.
Giọng nói này, là trước khi Hoa Thanh cùng với Thiên Vũ trên đường đi tới Thực Đường, đã truyền vào tai nàng.
Lúc đó Thiên Vũ không hề biết chuyện gì xảy ra, Hoa Thanh cũng không đề cập đến.
Mà nay khi Thiên Vũ rời đi, Hoa Thanh một mình ngồi trong phòng, cái âm thanh dâm tà lãnh khốc đó cứ như một cơn ác mộng đen tối, cứ quấn lấy đeo đuổi dằn vặt tâm tư của nàng.
Lúc chiều, khi Thiên Vũ quyết định cùng với Hoa Thanh tạo thành một tổ hai người, thì trong nội tâm Hoa Thanh thực ra cũng không có ý định này. Nàng hi vọng mình sẽ gia nhập vào một tổ mười người nào đó, dựa vào nhân số đông đảo, biết đâu sẽ khiến cho chuyện mà nàng lo lắng sẽ thay đổi, hoặc từ đó mà tìm thấy một tia sinh cơ.
Thế nhưng thái độ của Thiên Vũ lại vô cùng rõ ràng. Gã không muốn cùng với những người khác tụ tập, điều này đã khiến Hoa Thanh lòng đầy mâu thuẫn. Nàng không muốn liên lụy đến gã, nhưng mặt khác lại không thể nói ra ẩn tình, cuối cùng đành chọn cách im lặng mà thôi.
Thành ra, với tình cảnh bất lợi của bọn họ, giờ lại nhập thành một đội, tiền đồ đen tối thế nào, nghĩ thôi cũng biết.
Điểm này Thiên Vũ còn chưa nhìn thấu, nhưng Hoa Thanh trong lòng lại rất rõ, cho nên nàng mới thở dài...
Đi tới Hoàng tự Thập Nhị khu, Thiên Vũ rất dễ dàng tìm thấy Sử Thiên Thu, hỏi thăm một chút sự tình về Vân Nguyệt Nhi.
Đối với gã mà nói, Vân Nguyệt Nhi chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong tim. Mặc dù nàng đã chết đi, nhưng chuyện cũ về nàng, vẫn luôn làm gã bồi hồi xúc động.
Mặt khác, ngày mai Thiên Vũ phải rời khỏi nơi đây rồi, hành trình này thập phần hung hiểm, rất có khả năng một đi không trở lại. Cho nên trước khi đi, gã nhất định phải làm rõ một số việc liên quan đến Vân Nguyệt Nhi, cho dù gã có thể mất mạng thì gã cũng cam lòng.
Sử Thiên Thu lập tức kéo Thiên Vũ ra khỏi Thập Nhị khu, tới một chỗ vắng vẻ hạ giọng:
- Ngày mai ngươi nhận nhiệm vụ rồi. Nhất định là phải biết những chuyện liên quan đến Vân Nguyệt Nhi sao?
Thiên Vũ gật mạnh đầu:
- Lần đi này cửu tử nhất sinh, ta không muốn đến lúc chết vẫn không biết được những chuyện có liên quan đến tiểu thư đâu.
Sử Thiên Thu an ủi:
- Ta hiểu tâm tình của ngươi, ngươi đã nhất quyết thế, thì ta đây sẽ nói cho ngươi hay. Theo những gì ta biết, thì Vân Nguyệt Nhi học nghệ tại thành Định Thiên, là đệ tử của Kình Vũ Môn.
Thiên Vũ kích động hỏi dồn:
- Thành Định Thiên ở đâu? Kình Vũ Môn ở đâu?
Sử Thiên Thu kinh ngạc:
- Thành Định Thiên ở đâu ngươi cũng không biết sao? Đấy là một trong chín đại cổ thành của Trung châu, gần với thành Huyền Thiên đó.
Thiên Vũ lắc đầu:
- Ta dù đã nghe qua tên thành này, nhưng nó nằm chính xác ở đâu thì không được biết.
Sử Thiên Thu lại nói:
- Thành Định Thiên là nơi trước khi Hoàng Đế Xi Vưu đại bại đã ở. Vốn chỉ là một thảo nguyên hoang dã nhỏ bé, nhưng hậu nhân để tưởng niệm tới ông ấy đã xây dựng nên thành này. Từ đó mà trở thành đệ nhị đại cổ thành. Thành Định Thiên nằm kề bên sông Lạc Thủy, là phúc địa của Trung châu, nắm một vị trí chiến lược trọng yếu. Từ nơi đó có thể thẳng một đường đến tám đại thành cổ khác, nói cách khác, nó chính là trung tâm của Trung châu.
Thiên Vũ bèn hỏi:
- Vậy đi tới thành đó theo đường nào?
Sử Thiên Thu nói:
- Muốn đến thành Định Thiên, trước hết hãy tới thành Phù Cừ, từ đó thẳng hướng Bắc mà đi. Khi nào gặp thành Huyền Thiên, thì rẽ sang hướng Tây Bắc mà tiếp túc, rất nhanh có thể thấy được thành Định Thiên.
Thiên Vũ ghi nhớ trong lòng, hỏi tiếp:
- Còn Kình Vũ Môn thì sao?
Sử Thiên Thu nói:
- Kình Vũ môn chính là tổ chức bên ngoài của Hiên Viên Thần Cung. Tại chín đại cổ thành đều có phân nhánh của nó. Trực thuộc dưới quyền của Lưu Hoa Cung. Theo ta biết, những tổ chức bên ngoài của Lưu Hoa Cung gồm có Thiện Vũ Môn, Kình Vũ Môn, Tinh Vũ Môn. Trong đó đệ tử của Thiện Vũ Môn sẽ tương đương với đệ tử Nhập môn của Thiện Vũ Minh, đệ tử của Kình Vũ Môn thì tương đương với đệ tử Ngoại môn của Thiện Vũ Minh, còn đệ tử của Tinh Vũ Môn là tương đương với đệ tử Nội môn của chúng ta.
Thiên Vũ kinh ngạc:
- Ngươi nói tiểu thư chính là Ngoại môn đệ tử của Lưu Hoa Cung sao? Vậy Lưu Hoa Cung là cái gì thế?
Sử Thiên Thu cười khổ:
- Ngươi ngay cả Lưu Hoa Cung là cái gì cũng không biết sao, ta thật sự là phục ngươi a. Nói cho ngươi hay, Hiên Viên Thần Cung gồm có Hoa Âm Cung và Lưu Hoa Cung. Hoa Âm Cung được xưng là Huyễn Âm Thần Phạt, còn Lưu Hoa Cung thì người ta gọi là Huyền Vũ Lưu Quang. Là cái nôi của Linh Thuật, là một trong tam đại trụ cột của Đế quốc, xưa này vốn đối kháng với Thiện Vũ Minh chúng ta.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 100: Tuy Hai Mà Một
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ trầm ngâm:
- Ý huynh nói, tiểu thư từng là đệ tử ngoại môn của Huyền Vũ Lưu Quang, sau đó đột ngột qua đời sao?
Sử Thiên Thu ngần ngừ:
- Theo lý giải của ta, thì sự tình là vậy... Bất quá...
Thiên Vũ liền truy hỏi:
- Bất quá cái gì???
Sử Thiên Thu nhìn Thiên Vũ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Cái chết của Vân Nguyệt Nhi đến bây giờ vẫn là một bí ẩn khó hiểu. Vì không có một ai trông thấy điều gì đã xảy ra cả.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Không lẽ Huyền Vũ Lưu Quang không đứng ra truy cứu chuyện này hay sao?
Sử Thiên Thu nói:
- Dĩ nhiên là có, nhưng lại không giải quyết được cái gì. Tình huống trong đó như thế nào thì người ngoài ai mà biết được. Chỉ thế thôi, những điều ta biết đều đã nói cả cho ngươi rồi. Sau này nếu có thêm thông tin, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Thiên Vũ than thầm, rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhiều lắm. Nếu sau này ta không chết, nhất định sẽ điều tra tận cùng chuyện này.
Sử Thiên Thu cười:
- Đừng nản chí, ngươi cần phải dũng cảm lên, vui vẻ lên. Hiện tại nên đem tinh lực đặt vào nhiệm vụ, tận sức đề thăng thực lực của chính mình đi.
Thiên Vũ gật đầu:
- Ta hiểu mà, cảm ơn huynh quan tâm. Giờ ta phải đi chuẩn bị vài thứ đây.
Sử Thiên Thu cười cười:
- Được rồi, ngươi cũng bận rộn a. Ta chúc ngươi thuận buồm xui gió.
Thiên Vũ cười mà mặt trơ như sáp, xoay người rời đi.
Chốc lát sau, gã đã trở lại phòng của Hoa Thanh, mà lúc này nàng ta cũng đã bình tĩnh trấn định rồi.
- Đi thôi, trời cũng không còn sớm. Chúng ta còn phải mua sắm vài thứ.
Hoa Thanh nhìn gã thở dài:
- Ngươi đi đi. Ta không muốn đi.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Sao lại không muốn đi?
Hoa Thanh lắc đầu không nói, thần tình nhăn nhó có vẻ khó xử.
- Nàng nhớ cho kỹ đây, từ bây giờ trở đi, ta và nàng tuy hai mà một. Mặc kệ chúng ta có quá khứ như thế nào. Mặc kệ chúng ta đến từ đâu. Chỉ biết từ nay về sau, vận mệnh đã buộc chúng ta lại cùng một chỗ. Ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cũng hy vọng nàng toàn tâm toàn ý tốt lại với ta! Nếu có một ngày, ta đột nhiên từ bỏ nàng, ta sẽ chết chẳng toàn thây! Cũng như vậy, nếu có một ngày nàng phản bội ta, ta sẽ khiến nàng cả đời này hối hận!
Toàn thân Hoa Thanh chấn động run rẩy, trong mắt toát ra vô hạn cảm xúc, mấp máy môi:
- Thiên Vũ, huynh sẽ không hối hận?
Thiên Vũ nghiêm mặt:
- Lời nói gói vàng, nhất ngôn cử đỉnh. Ta tuyệt không hối hận!
Hoa Thanh bèn gật đầu:
- Được! Ta đáp ứng với huynh, từ nay về sau chúng ta gắn bó với nhau, tuy hai mà một, nếu vi phạm, ngũ lôi oanh đỉnh!
Thiên Vũ nghe vậy mới mới mỉm cười, ôn nhu:
- Vậy thì chúng ta phải tận dụng thời gian mà chuẩn bị một ít vận dụng chứ!?
Hoa Thanh gật đầu không nói, cứ để cho gã cầm lấy bàn tay nhỏ bé kéo đi, dưới ánh mắt ngạc nhiên kinh hãi của đám đệ tử ngoại môn, tay trong tay rời khỏi Phân đường Thiết Thạch.
Trên đường đi, Thiên Vũ âm thầm quan sát thần sắc của Hoa Thanh, thấy nàng quả nhiên không cự tuyệt những cử động thân mật của mình, gã vô cùng phấn khởi!
Khác phái thì hấp dẫn lẫn nhau, tình cảm vốn lay động lòng người. Thiên Vũ dưới vô vàn thoải mái sảng khoái, nắm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng lưu loát bước đi.
Mà đối với phản ứng của gã, Hoa Thanh lòng tràn ngập cảm kích. Tuy vẫn còn đâu đó chút do dự, nhưng giờ phút này, nàng tạm thời quẳng đi, mặc cho Thiên Vũ vui vẻ, hứng khởi, để cho gã có một khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc.
Rất nhanh hai người đã đến đường Thiết Thông, nhìn đâu cũng có thể thấy đệ tử của Phân đường đang tất bật mua sắm. Bọn họ cũng là chuẩn bị vật dụng cho ngày mai, lên đường làm nhiệm vụ.
Thong thả bước đi, Thiên Vũ quan sát hai bên đường một lúc, rồi buông tay Hoa Thanh ra, nhẹ nhàng nói với nàng:
- Chúng ta đi mua binh khí trước. Nàng cần loại nào?
Hoa Thanh nói:
- Ta và huynh sở học tương đồng, Thiên Lang Trảm dùng đao là chính, nên tốt nhất là mua hai thanh, một ngắn một dài là được.
Thiên Vũ cười:
- Hai thanh không đủ đâu, phải vài thanh mới được. Trên người nàng có túi trữ vật hay không?
Hoa Thanh lắc đầu:
- Không có.
Thiên Vũ tâm niệm nhất động, một túi trữ vật liền xuất hiện trong tay gã, đưa cho Hoa Thanh.
- Nàng lấy cái này đi, mua đồ thì bỏ vào đó.
Hoa Thanh cầm túi trữ vật, cất vào thắt lưng, khẽ nói:
- Theo ta biết, huynh cũng không phải dạng người giàu sang, sao trên người lại có thứ này?
Thiên Vũ nhìn Hoa Thanh, thản nhiên:
- Cái này hả, lấy từ trên người của người khác đó. Ta bất quá là phát tài từ người chết thôi!
Hoa Thanh ngạc nhiên:
- Người chết? Ai vậy?
Thiên Vũ lạnh lùng:
- Sáu tên hộ viện của Tiêu gia, chết bên ngoài Phân đường đêm hôm đó!
Hoa Thanh kinh hãi:
- Là bọn họ sao! Thì ra là chết dưới tay huynh!
Thiên Vũ nhăn nhó cười:
- Chuyện này khi nào rảnh rỗi ta sẽ nói cho nàng biết. À, phía trước là cửa hàng bán vũ khí rồi, chúng ta tới mua đi.
Hoa Thanh nghe vậy cũng không hỏi nữa, theo gã tiến vào quầy hàng. Bên trong là một mảnh không gian khá yên tĩnh.
Nhìn những chủng loại binh khí trong quầy, Thiên Vũ nhíu mày. Những loại này đều là hàng phổ thông, giết người còn có thể, chứ đối phó với yêu thú thì sợ là chả có tác dụng gì rồi.
Chủ quầy thấy vẻ mặt của gã, liền dò hỏi:
- Khách quan dường như không thích thú với những loại này nhỉ?
Thiên Vũ thản nhiên:
- Những binh khí này... quả là hơi kém cỏi. Ông có thứ gì tốt hơn không?
Chủ quầy cười tươi:
- Binh khí tốt dĩ nhiên có, nhưng sẽ mắc hơn rất nhiều à!
Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Không sao, tiền nào thì của nấy. Chỉ cần thật sự giá trị, mắc hơn không thành vấn đề.
Chủ quầy rạng rỡ:
- Tốt lắm! Vậy mời nhị vị theo ta, binh khí tốt hơn đều ở phòng trong.
Thiên Vũ cùng với Hoa Thanh đi theo lão chủ quầy vào trong, mới thấy, đúng là vũ khí trong này tuy không nhiều, nhưng phẩm chất thì tốt hơn không ít.
Hoa Thanh dạo quanh một vòng, nhìn trúng một thanh Loan đao, vô luận là chất liệu hay thủ pháp chế tạo đều thập phần thượng thừa.
Thiên Vũ hỏi qua giá cả, thanh đao đó trị giá ba trăm ngân tệ, quả là rất đắt tiền, thế nhưng gã cũng chẳng thèm để ý, lập tức mua cho Hoa Thanh.
Sau đó gã mới cùng nàng tiếp tục ngắm nghía một phen, vẫn chưa tìm thấy binh khí thích hợp cho mình.
Thấy Thiên Vũ không có ý định mua tiếp, chủ quầy hơi thất vọng, bèn lại gần dò hỏi:
- Khách quan định mua loại binh khí như thế nào vậy?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Binh khí tốt xấu không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở bản chất. Hàng của ông tuy chế tác không tồi, so với bên ngoài tốt hơn nhiều, nhưng chất liệu thì cũng bình thường, tóm lại chỉ là phàm vật.
Chủ quầy cười lớn:
- Ra là khách quan muốn mua thượng phẩm binh khí a! Cái này thì không phải hàng quán nào cũng bán được đâu. Mà có bán thì cũng bị mua từ lâu rồi, làm sao còn lại đến bây giờ chứ!
Thiên Vũ ngẫm cũng đúng, không muốn lưu lại nơi này nữa, cùng Hoa Thanh rời khỏi quầy hàng.
Đi ra ngoài rồi, Hoa Thanh mới hỏi:
- Huynh còn chưa có binh khí, hay là chúng ta đi nơi khác xem sao?
.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo