Hai mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải nhấc lên. Thanh kiếm gỗ màu tím lập tức nhoáng lên, rơi vào trong tay hắn. Trong nháy mắt khi nó bị Tô Minh nắm chặt, lập tức thân thể hắn chấn động mạnh một cái, sát khí trên thân kiếm trực tiếp truyền từ bàn tay vào trong cơ thể.
Sát khí kia cực kỳ mãnh liệt, mang theo sát cơ như hàn băng, ầm ầm chạy ra từ cơ thể Tô Minh, giống như sắp hủy diệt cả cơ thể hắn vậy. Tô Minh nhướng mày nhưng không ngăn cản, tùy ý để sát cơ kia trực tiếp tiến vào bên trong hồn hắn. Trong nháy mắt khi đụng chạm với hồn hắn, sát khí này lập tức quay ngược lại, hóa thành ôn hòa, chạy khắp toàn thân hắn.
Mà Tuyệt Ý Kiếm trong tay Tô Minh cũng hoàn toàn thu liễm sát cơ, phát ra tiếng kiếm reo trong trẻo, khiến Tô Minh cảm thấy giống như đã nhận hắn.
- Tuyệt Ý Kiếm, kiếm thứ ba trong cửu kiếm. Kiếm này có thể phát ra ý chí phá tuyệt tất cả, giải hết huyễn thực, trảm thân vô huyệt, trực tiếp diệt hồn! Đây là thánh khí của Đại Minh bộ, qua nhiều năm như vậy vẫn hoàn hảo như thế. Thánh khí của các bộ lác còn lại ở trong hạo kiếp kia đã nát bấy toàn bộ rồi...
- Tô Minh, kiếm này còn vượt qua cả chiếc nhẫn chí bảo của ngươi, hôm nay là thứ tuyệt luân trong Tam Hoang.
Lão giả Thiên Linh nhìn thanh kiếm gỗ màu tím trong tay Tô Minh, ánh mắt lộ ra hào quang mãnh liệt. Lần đầu hắn thấy chiếc nhẫn của Tô Minh cũng không lộ vẻ như vậy. Có thể thấy thanh Tuyệt Ý Kiếm này có lia lịch và điểm mạnh thế nào.
Tô Minh cúi đầu nhìn Tử kiếm. Hắn tất nhiên có thể hiểu rõ, nếu lúc sát khí kia xâm nhập cơ thể, mình không phải là người của Tố Minh tộc thì kết cục sẽ là bị kiếm này bộc phát sát cơ triệt để, giết chết bản thân.
Cho dù là thanh kiếm này không thể tạo thành tử vong với Tô Minh nhưng cũng có thể làm phai mờ hồn phách, cũng có thể khiến hắn kinh hãi. Hôm nay nắm Tử kiếm, một kiếm này của thể khiến Tô Minh tăng lên ba phần thực lực!
Cô gái áo đen thở sâu. Thanh kiếm này ở trong tay cô nhiều năm nhưng chưa bao giờ thể hiện như vậy. Giờ phút này thấy nó nhận chủ Tô Minh, còn có tiếng reo như hoan hô kia, khiến cho trong lòng cô không khỏi nổi lên chút ghen ghét!
Nhưng sự ghen ghét này tan đi rất nhanh. Kiếm này không thuộc về cô, tất nhiên sẽ không nhận cô làm chủ.
- Đã tặng kiếm rồi, cũng không cần lưu lại nơi đây nữa.
Thần sắc cô gái áo đen khôi phục bình thường, đứng dậy mở miệng.
- Không tiễn.
Ánh mắt Tô Minh từ Tử kiếm nhìn lên, nhìn cô gái áo đen, chậm rãi nói.
- Ngươi tựa như rất muốn ta rời đi sao?
Cô gái áo đen bỗng nhiên nói.
- Là ngươi tự mình muốn đi, Tô mỗ không ép buộc.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, nhìn cô gái.
- Ta đi theo Ám Thần giáng xuống nơi này, cách giới đưa tặng ngươi kiếm này, hơn nữa thân phận là trưởng bối của ngươi. Ngươi lại không nói được một chữ cảm tạ sao?
Cô gái áo đen lạnh giọng nói.
Lông mày Tô Minh nhướn lên.
- Nếu như Diệt Long không hiện, nếu như lúc trước ở trong lốc xoáy không có người trợ giúp thì kiếm này có ở trong tay Tô mỗ không?
Tô Minh lạnh nhạt nói, nhưng giọng nói lại lộ vẻ sắc bén, lập tức khiến uy áp của bốn phía hư không được tăng cường không ít.
- Ngươi...
Cô gái áo đen sau ngày không nói gì, hừ lạnh một tiếng, quay người bước vào hư vô. Trong chốc lát thân thể cô có hàn khí tản ra. Hàn khí kia tràn ra liền tạo thành một hư ảnh Băng Phượng, vòng qua bốn phía, sau đó hóa thành một tấm gương Băng Phượng.
Trong nháy mắt khi tấm gương này xuất hiện, trong đó huyễn hóa ra tầng tầng hình ảnh chồng chất. Phương pháp này giống như lúc trước Tô Minh đem cô na di tới đây, chẳng qua là ngược lại, giờ khiến cô biến mất trong hư vô.
Đây là phản kích của cô gái áo đen, dùng thần thông rời đi để phản kích áp chế khi bị đưa tới nơi này. Đây là cô mượn cơ hội rời đi để lộ chỗ không tầm thường của bản thân.
Thần sắc Tô Minh cũng như thường, nhìn cô gái áo đen biến mất. Cô gái này đi cũng tốt, ở lại cũng thế, Tô Minh sẽ không để ý. Ánh mắt hắn lại hạ xuống, nhìn Tử kiếm trong tay, hồi lâu mới thì thào tự nói.
- Cửu kiếm không biết còn mấy thanh. Hôm nay có còn hay không, Tô Hiên Y có không...
Trầm ngâm, Tô Minh vung tay phải lên, tâm niệm biến đổi. Tử kiếm liền thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng tím chui vào miệng Tô Minh, bị hắn cắn nuốt, sau đó dùng nguyên thần trong cơ thể nuôi dưỡng.
Thời gian trôi qua từng ngày một. Từ sau khi 100 truyền tống trận của Đạo Thần tông mở ra, dưới sự quản lý của nhị sư huynh, gần trăm vạn tu sĩ của Tân Đạo Tông và Nam Minh đã gia nhập hết trong Đệ Cửu Phong. Những người này theo luồng sóng truyền tống trận biến mất, đi vào trong không gian của Đạo Thần tông.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít vật chất bên ngoài đều được đưa vào bên trong Đạo Thần tông.
Cho tới nửa tháng sau, hầu hết tu sĩ của Đệ Cửu Phong đều tiến vào Đạo Thần tông rồi, khiến cả một vùng thế giới vốn tịch mịch này xuất hiện sinh cơ.
Cả một Đạo Thần tông vốn quá lớn, hơn 100 vạn người tiến vào căn bản không thể chiếm quá nhiều địa phương, vì vậy có hơn nữa đại lục ở nơi này vẫn ở trạng thái phong bế.
Với tư cách là thế lực mạnh mẽ duy nhất bên trong Đạo Thần tông hiện tại, Đệ Cửu Phong dưới sự nắm giữ của nhị sư huynh, dùng 100 điểm truyền tống trận của Đạo Thần tông làm cơ sở, lại triển khai tìm tới toàn bộ Đạo Thần chân giới một lần nữa.
Bọn họ tìm kiếm những tu sĩ còn sót lại chưa bị tam đại thế lực thu hút. Nhất là khi Tô Minh đưa cho một ngọc giản, việc tìm kiếm này lại càng chuẩn xác. Trong ngọc giản đó Tô Minh cho thấy trong Đạo Thần chân giới giờ tồn tại rải rác mấy vạn tu sĩ. Những người này phần lớn đều có tu vi cao thâm, tồn tại một mình, ít khi tụ tập đông ở một nơi, tối đa cũng chỉ vài trăm người thôi.
Không ngừng tìm tòi, không ngừng có người gia nhập Đệ Cửu Phong dùng 100 điểm truyền tống trận kia, do nhị sư huynh tổ chức hợp thành một đội ngũ tuần tra Chân giới. Những người tuần tra này thường cách một thời gian lại dùng truyền tống trận của Đạo Thần chân giới, đi tới các khu vực, nhất là càng chú ý tới khu vực của Tam Đại Chân giới.
Ngoài ra còn có một điểm đáng coi trọng đó là lỗ hổng có gió lốc của Tam Hoang. Nơi này được nhị sư huynh phái tới không ít cường giả, hầu như liên tục chú ý tới tất cả biến hóa bên ngoài lỗ hổng. Nếu như có gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ thông báo cho tông môn đầu tiên.
Sau khi liên lạc với Tô Minh xong, nhị sư huynh còn phái ra một số tu sĩ, dùng một lão quái Diệt cảnh duy nhất còn tồn tại của Nam Minh, đã bị Tô Minh ghi dấu ấn trong tâm thần, dẫn người đi tới Đạo Thần chân giới và Âm Thánh chân giới để khôi phục đi lại giữa hai đại Chân giới này, cũng báo chuyện Đạo Thần tông bị diệt, Đệ Cửu Phong quật khởi.
Quan trọng là để khôi phục liên hệ, báo cho hai đại Chân giới này biết, Đệ Cửu Phong với tư cách là đại tông của Đạo Thần chân giới hôm nay, gánh vác trách nhiệm chú ý lỗ hổng Tam Hoang. Nếu như có bất cứ sự thay đổi nào, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho Chân giới khác chuyện này, cũng mời người của hai đại Chân giới tiến vào Đạo Thần chân giới, cùng đi tới lỗ hổng Tam Hoang kia.
Dùng thời khắc nguy cơ này để kết minh, lại để Âm Thánh chân giới và Đệ tứ Chân giới cho tu sĩ tới đây, cùng đối kháng với Ám Thần và Nghịch Thánh, sớm xây dựng một bức tường ngăn cản và phản kích.
Về phần chữa trị lỗ hổng, chuyện này căn bản là không có khả năng. Nếu như tu sĩ Tam Hoang có dấu hiệu chữa trị thì lập tức sẽ gặp phải kiếp nạn giáng xuống. Ngược lại không bằng không chữa. Vả lại cái lỗ hổng này thực cũng không thể chữa trị nổi.
Việc này có liên quan tới lốc xoáy và hỗn loạn tại Đạo Thần chân giới, hơn nữa còn có nguyên nhân khác liên quan tới Minh Hoàng Chân giới. Âm Thánh cũng tốt, Đệ tứ Chân giới cũng được, mãi cũng không cách nào tiến vào được, khó có thể chuẩn bị toàn diện, chỉ có thể bỏ qua Đạo Thần chân giới, chuẩn bị chiến tranh tại Chân giới của chính mình.
Hôm nay Đạo Thần chân giới đã khôi phục trật tự, cũng tìm được phương pháp xuyên qua rất nhiều vòi rồng. Đệ Cửu Phong chủ động đưa ra yêu cầu, bọn họ tất nhiên sẽ tới, cũng chuẩn bị đối phó với trận chiến đầu tiên giữa Ám Thần và Nghịch Thánh.
Về phần Minh Hoàng Chân giới, Tô Minh cũng không nghĩ tới. Theo hắn thấy, Tô Hiên Y ra khỏi Đạo Thần chân giới, có khả năng nhất là đi tới Minh Hoàng Chân giới. Lần trước đã vạch mặt nhau, cục diện hiện giờ là không chết không thôi, cũng không cần phải liên hệ gì nữa.
Chẳng qua việc này sau khi nhị sư huynh nghe ý tưởng của Tô Minh xong liền âm hiểm cười từ chối, vẫn phái người đi Minh Hoàng Chân giới, cứ muốn thành lập liên hệ, cứ muốn đi mời mãi.
Tô Minh thấy vẻ cười âm hiểm của nhị sư huynh, biết về phương diện âm mưu quỷ kế thì nhị sư huynh thân là Thiên quỷ cực kỳ am hiểu, cũng không cố gắng gò ép.
Sứ giả đi tới tam đại Chân giới, Đệ Cửu Phong cũng không có những chuyện khác. Nơi này có Đạo Hải chi tiên, nếu có người tới xâm phạm thì Đạo Hải chi tiên này sẽ không ngồi nhìn như trước đây. Chuyện này khiến Tô Minh cũng không cần tọa trấn ở nơi này quanh năm.
Huống hồ thời gian Hoang Kiếp một năm trên thực tế sẽ trôi rất nhanh. Một khi Hoang Kiếp chấm dứt, lão giả Thiên Linh dù là sống hay chết cũng sẽ rời khỏi Tô Minh. Hôm nay Tô Minh có một cường giả tuyệt thế như hắn, tất nhiên cũng muốn vận dụng một chút.
Mục tiêu của hắn đặt ở ... Vòng xoáy Âm Tử!
Nhị sư huynh phải ở lại Đệ Cửu Phong chủ trì tông môn. Hổ Tử đặt hết thời gian gia cố trận pháp nơi đó. Việc này liên quan tới kiếp nạn tương lai giáng xuống Đệ Cửu Phong, Hổ Tử không thể thư giản chút nào.
Mà Đại sư huynh lại thống lĩnh trăm vạn tu sĩ, chuẩn bị chiến tranh, cũng không thể rời đi. Hành trình tới vòng xoáy Âm Tử lần này, sư huynh đệ bọn họ sau khi thương nghị liền chỉ có Tô Minh đi mà thôi.
Lúc này tiến về Âm Tử chi địa, mục đích của Tô Minh chủ yếu là muốn giải cấm ấn cho mấy vị sư huynh. Mà phương thức giải cấm ấn chính là... Giết chết mấy ý chí cổ xưa trong Âm Tử chi địa kia.
Chỉ là trước kia Tô Minh không nắm chắc nhưng hôm nay hắn đã có tư cách đi làm việc này.
Hơn nửa tháng sau, tại phương hướng Đạo Thần chân giới và vòng xoáy Âm Tử kết nối, trong một truyền tống trận của Đạo Thần tông bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi tia sáng biến mất, thân ảnh Tô Minh xuất hiện.
Bên cạnh hắn là lão giả Thiên Linh, còn có một kẻ khác là Hạc trọc lông bị đè nén rất lâu, rốt cục có thể ra ngoài rồi. Hôm nay tinh thần của nó vô cùng phấn chấn. Nó nhìn Tô Minh, trong lòng thề không bao giờ trở lại trong túi trữ vật của Tô Minh nữa, thầm nghĩ thằng nhãi Tô Minh này trí nhớ không tốt, nếu lại quên mình đi thì không biết bao giờ mới có thể đi ra một chuyến nữa.
Huống hồ nó còn chờ mong cực kỳ đối với Âm Tử chi địa, thậm chí là sự chờ mong này còn hóa thành cuồng nhiệt.
- Bà nhà hạc, phú quý không hồi hương thì giống như mặc áo gấm đi đêm. Lời này năm đó là lão già nào nói nhỉ? Dù sao thì ông đây cũng biết rõ những lời này. Lúc này phải hồi hương rồi, đi tới Vu tộc, gặp tất cả những bộ lạc đã từng cung phụng ông đây, đi tới tất cả những bộ lạc đã từng nhận ra hư thực mà đuổi giết ông. Hừ hừ, để cho chúng thấy năm xưa chúng đối xử thế nào với ông!
Hoằng Lịch Thiên kích động hưng phấn, toàn thân run rẩy. Thậm chí nó không nhịn được mà gào thét vài tiếng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vòng xoáy Âm Tử tồn tại trong Đạo Thần Chân Giới nhưng là nơi hoàn toàn chia lìa với Đạo Thần Chân Giới. Cho dù là lúc ý chí Đạo Thần Chân Giới cường thịnh nhất cũng không thể nào quấy nhiễu vòng xoáy Âm Tử quá nhiều.
Có thể nói nơi đây là thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Tu sĩ có thể bước vào trong đó, nhưng phàm là tu sĩ có thể tiến vào trong đó thì đa số đều bị áp chế tu vi, ngoài ra còn tồn tại những nguy hiểm không biết khác.
Nhưng tính mạng trong vòng xoáy Âm Tử muốn ra ngoài không phải là không có, nhưng vô số năm có thể nói là phượng mao lân giác. Tô Minh từng thấy điểm này đã là khó khăn, cũng có thể thấy được độ khó kia.
Càng là nguyên nhân này, những năm qua vòng xoáy Âm Tử đều nằm trong phạm vi Tiên Tộc, cho nên hiểu rõ nhất cũng là người có Tiên Tộc. Cộng thêm việc nhiều năm trước Nhất đại Man Thần đi ra khỏi Âm Tử Chi Địa, phong vân một cõi, nô dịch Tiên tộc. Tất cả những thứ này đều khiến Âm Tử Chi Địa đeo lên một cái khăn che mặt thần bí.
Năm đó Nhất đại Man Thần này là tu vi gì, dùng cách gì để làm được điều này? Việc này đã trở thành lịch sử.
Vòng xoáy Âm Tử, đại địa Man Tộc, nơi đó vẫn tồn tại một số người quen trong trí nhớ Tô Minh. Phương Thương Lan, Vu tộc, Lôi Thần thủy chung không tìm được tung tích, còn có một số người quen năm đó. Hôm nay ngàn năm xa cách, không biết có cảnh còn người mất hay là cảnh không còn người cũng chẳng có nữa?
- Vòng xoáy Âm Tử giống như một cái gương. Bên ngoài tấm gương là Đạo Thần, là Tam Hoang. Mà bên trong thì là Âm Tử Chi Địa.
Tô Minh thì thào, thân thể không ngừng đi về phía trước trong vòng xoáy kia. Thời dan dần trôi, tử khí càng thêm nồng đậm, đến cuối cùng dĩ nhiên đã bao trùm Tô Minh toàn bộ bên trong, khiến khí tức Tô Minh nhanh chóng bị chuyển hóa.
Loại chuyển hóa này là Tô Minh dung túng hành động. Hắn thân là Linh Tinh, có được phân thân Chân Giới, càng theo đi ra từ bên trong vòng xoáy Âm Tử, không có gì bài xích với loại chuyển hóa này, tùy ý để thân thể thậm chí khí tức dần dần hoàn toàn dung hợp với tử khí. Cảm giác thân thể bay bổng lập tức xuất hiện.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, khiến Tô Minh dường như đã tìm được cảm thụ lúc ở Âm Tử Chi Địa năm đó. Vòng xoáy không ngừng xoay tròn, thâm thúy càng thêm lâu dài, giống như rơi xuống vô số năm cũng khó có thể đi vào chỗ sâu trong vòng xoáy Âm Tử.
Yên lặng gào thét bay đi trong vòng xoáy, dường như trong đó tồn tại lực lượng hấp thu khiến Tô Minh không cần hao phí khí lực gì mà có thể tự bay nhanh. Hắn dựa theo trí nhớ về thế giới Man Tộc trong vòng xoáy này, nhanh chóng đi về phía trước.
Xung quanh hắn, vòng xoáy nổ vang xoay tròn, từng rãnh khe hở không gian giao thoa biến ảo. Một khe hở trong vòng xoáy đều là một thế giới. Theo vòng xoáy xoay chuyển, những khe hở đại biểu cho cửa vào không gian cũng càng ngày càng nhiều. Nếu đổi lại là người bên ngoài, có lẽ khó có thể tìm được đại địa Man Tộc từ mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn không gian này.
Nhưng bởi vì năm đó Tô Minh đã ly khai ý thức ra khỏi Âm Tử hai lần, đã đi trong vòng xoáy nên hắn nhớ rõ vị trí đại địa Man Tộc. Giờ phút này, hắn trầm mặc bay thẳng đến phương hướng trong trí nhớ, càng ngày càng gần.
Phân nửa khí tức trên thân hắn đã hóa thành tử khí, bộ phận còn lại cũng đang nhanh chóng chuyển hóa, giống như không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn hóa thành thân hình Âm Tử.
Nhưng lúc Tô Minh đang bay nhanh trong vòng xoáy thì lập tức trong miệng một vết nứt không gian phía dưới liền xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh ấy thoạt nhìn là hình người nhưng lại có hai đầu lâu, một trái một phải. Trong chớp mắt xuất hiện, hai đầu lâu này đồng thời phát ra tiếng gào rú.
Theo âm thanh gào rú kia, thân ảnh ấy nửa ngồi bên cạnh cửa vào. Bốn con mắt đều lộ ra hồng mang nhìn chằm chằm Tô Minh.
Trong nháy mắt bên cạnh Tô Minh chợt lóe, thân ảnh hai đầu này liền phát ra tiếng gầm nhẹ, thân hình mãnh liệt lao ra. Nhưng vừa lao ra thì lập tức nó dường như đâm vào một bức tường ngăn cách vô hình, trực tiếp bị bắn trở về, truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ánh mắt đảo qua, thân thể Tô Minh nhoáng một cái, không thèm để ý đến giới này mà là theo vòng xoáy Âm Tử đi về vị trí sâu hơn. Trong trí nhớ của hắn, không gian Man tộc không còn xa.
Mười hơi thở sau, Tô Minh đã bay cách xa không gian thân ảnh hai đầu kia. Nhưng cũng chính là sau khi hắn rời đi mười hơi thở, ngoài không gian người hai đầu kia, bên trong vòng xoáy Âm Tử cuồn cuộn sương mù. Một đầu rồng khổng lồ vô cùng dữ tợn liền chui ra từ trong sương mù. Lỗ mũi mạnh mẽ phun ra khí tức, hai mắt màu đỏ như vô thần hư thối, nhìn chằm chằm vào hướng Tô Minh rời đi.
Đại bộ phận của đầu rồng này cũng đã bị hư thối, tản mát ra tử khí nồng đậm. Giờ phút này, nó chớp động như một tia chớp màu đen, trong nháy mắt liền đi thẳng xuống phía dưới.
Thời gian trôi qua khoảng chừng gần nửa tuần nhanh, trong vòng xoáy Âm Tử dường như không có phần cuối, thân ảnh Tô Minh bỗng nhiên dừng lại, lại đứng im bất động. Hắn nhìn về phía bên phải, một khe hở trong vòng xoáy.
Trong khe hở tản mát ra khí tức hơi yếu. Nhưng khí tức yếu ớt này đã khiến Tô Minh cảm nhận được Man tộc tồn tại. Đó chính là cửa ra vào thế giới Man tộc trong trí nhớ Tô Minh.
Nếu trước khi vòi rồng chưa xuất hiện, trận pháp bên ngoài vòng xoáy Âm Tử vẫn còn thì tiến vào đại địa Man tộc không cần tìm kiếm như vậy, chỉ cần thông qua trận pháp là có thể trực tiếp hàng lâm đến Man tộc.
Bởi vì trận pháp kia đã liên kết với ý chí nào đó của Man tộc. Nhưng hiện tại, trận pháp đã sớm trở thành hài cốt, cho nên Tô Minh mới cần tìm kiếm như vậy.
Tô Minh nhìn qua khe hở ra vào thế giới Man tộc, tử khí bên trên hắn vô thanh vô tức nhúc nhích. Đúng lúc này, thần sắc Tô Minh bình tĩnh bỗng nhiên giơ tay phải lên rồi điểm một chỉ về nơi tràn ngập đại lượng tử khí vòng xoáy Âm Tử vừa nãy.
Dưới một chỉ này, lập tức âm thanh nổ vang vang vọng như sấm rền. Tử khí cuồn cuộn bật ra, trực tiếp lộ ra đầu rồng hư thối đang yên lặng tiếp cận trong đó.
Giờ phút này, đầu rồng cách Tô Minh khoảng trăm trượng. Theo tử khí tản đi, đầu rồng xuất hiện còn lộ ra non nửa thân hình um tùm sương trắng phía sau.
Cho dù hai mắt đầu rồng kia vô thần nhưng vẫn có hung mang lóe lên. Nó phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía Tô Minh. Trong chớp mắt thân thể khẽ động muốn phóng đi, thần sắc Tô Minh lạnh lùng ngẩng đầu, hai mắt như điện quét qua đầu rồng kia.
- Cút!
Lời này vừa ra, thân thể đầu rồng kia run lên mãnh liệt, đầu lâu vọt tới lại bị cưỡng ép dừng lại cách Tô Minh ngoài mười trượng. Lúc này, trong mắt con rồng lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy. Đầu rồng này cảm giác một chữ của Tô Minh đã khiến linh hồn nó như trải qua một trận gió lốc. Gió lốc kia mạnh mẽ giống như nếu muốn giết chết nó thì chỉ cần một ý niệm.
Thậm chí thân thể nó cũng đều đang run rẩy. Lời nói uy nghiêm của Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh khiến giờ phút này, đầu rồng vừa run rẩy sợ hãi vừa xuất hiện cảm giác không thể nào chống cự được.
Dường như Tô Minh thân thể nhỏ yếu hơn nó thực tế là một người có thể đơn giản bóp chết Thượng Cổ Chi Tiên. Ý chí kia, uy nghiêm kia không thể xâm phạm chút nào, khiến nó nghĩ tới nơi cao nhất trong vòng xoáy, biên giới rất gần ngoại giới, lúc nhìn ra bên ngoài Đạo Thần, cảm giác bản thân nhỏ yếu như con sâu cái kiến.
Trong sự run rẩy, con rồng này kêu rên lên một tiếng, thân thể chậm rãi lui ra, sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm. Cho đến khi thân hình lại giấu ở trong tử khí lần nữa, thân ảnh Tô Minh bị sương mù che mắt, nó mới nhanh chóng lóe lên, vội vàng rời khỏi nơi đây.
Tô Minh đoạt xá Đạo Thần chân giới, ngưng tụ Chân Giới phân thân, mặc dù nơi này không thuộc về phạm vi của Đạo Thần chân giới, mặc dù chỗ này là vòng xoáy âm tử nhưng đẳng cấp sinh mệnh của Tô Minh cực cao, tử khí nho nhỏ biến thành rồng không thể xúc phạm hắn được. Như là bề trên cho dù không ở trên lãnh thổ của mình thì vẫn không dễ dàng bị xâm phạm.
Tô Minh quát lùi rồng tử khí, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi tới khe nứt tiến vào thế giới của Man tộc. Nhưng khoảnh khắc Tô Minh bước vào khe nứt, sắp biến mất thì chợt biến sắc mặt, dường là khó hiểu, kinh ngạc. Rất nhanh, biểu tình của Tô Minh biến thành rung động.
Tô Minh cảm nhận lực lượng duyên pháp đậm đặc khó thể hình dung, lực lượng duyên pháp này có khoảng hai mươi vạn cái, trong đó mức độ đậm đặc của cái nào cũng đủ sánh với gần ba trăm tu sĩ bị Tô Minh nô dịch trong Đạo Thần chân giới.
Tức là nói hai mươi lực lượng duyên pháp có thể sánh bằng duyên lực của sáu trăm vạn tu sĩ ngưng tụ lại ở bên ngoài.
Chỉ như vậy đã làm Tô Minh kinh ngạc chứ đừng nói tới trừ hai mươi lực lượng duyên pháp ra hắn còn cảm nhận rải rác gần trăm vạn nguyên pháp tồn tại, những lực lượng duyên pháp này dù không phải là hai mươi vạn lực lượng duyên pháp kia, nhưng mỗi một cái tương đương mức độ trăm người bên ngoài ngưng tụ thành.
Tất cả điều này sao không làm Tô Minh rung động cho được? Nếu những duyên pháp này đều thuộc sở hữu của Tô Minh thì tương đương với ức vạn duyên pháp bên ngoài. Tô Minh có thể trực tiếp giáng xuống Chân Giới phân thân tại đất Man tộc, biến giới này thành một phần chân giới của hắn.
Con ngươi Tô Minh co rút, lập tức bước vào đất Man tộc. Tô Minh mãnh liệt cảm giác được mức đậm đặc của lực lượng duyên pháp nhưng không ý chí nào có thể hấp thu được. Bởi vì lực lượng duyên pháp đều có dấu ấn, nó là dấu ấn của hắn.
Khi bóng dáng Tô Minh biến mất thì trong thế giới vòng xoáy âm tử mà Đế Thiên ở, y nằm trong quan tài mở bừng mắt ra, ý chí khuếch tán cả thế giới.
“Lão phu đã cảm giác được hơi thở của Tô Minh!"
Ý chí của Đế Thiên quanh quẩn, trong thế giới này chốc lát có từng đợt ý chí buông xuống, khiến trời đất chấn động, hư vô vặn vẹo tựa tận thế đã đến.
“Chưa tới lúc đi ra ngoài mà tiểu tử này đã đến, mặc kệ hắn đi."
"Âm tử chi tuyền ... Không thể quấy nhiễu."
“Tang phó tòng ... chết có thể giấu nhiều dấu vết hơn."
"Ám Thần và Nghịch Thánh buông xuống, tam hoang triệt để tan vỡ, mãi khi nó đến thì mới là lúc chúng ta ra ngoài."
Những ý chí cổ xưa, tang thương va chạm cùng ý chí của Đế Thiên, dần tan biến. Các ý chí biến mất, trong vòng xoáy âm tử có ám khe hở thế giới không gian lập tức khép lại, biến mất, biến mất vĩnh viễn trong mấy vạn thế giới.
... ...
Đất Man tộc, bầu trời không còn là màu xanh biếc mà là nâu đất, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng vòng sáng màu đất ở trên bầu trời, hòa cùng ánh nắng chiếu xuống biển rộng. Khắp mặt đất là biển mênh mông, nước biển cuồn cuộn màu đen như mực, vỗ sóng. Từng hòn đảo sừng sững, không thấy đại lục, có lẽ một ít hòn đảo lớn từng là đại lục nơi đây.
Năm đó bốn khối đại lục trong biến đổi ngàn năm có lẽ lại trải qua hủy diệt sâu sắc, khiến đại lục vỡ ra trong năm nào đó, hoặc là chìm vào biển lớn, hay là hóa thành đảo hoang.
Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, và người bị gọi là Tà Man, giờ phút này họ ở trên vùng đất quá khứ là đất Man tộc, bây giờ là Tử Hải đảo tiếp tục sinh sản ...
Không còn đại lục phân chia, không còn khác biệt địa vực. Tông môn trước kia hoặc là biến mất, hoặc suy sút, ít có hưng thịnh. Bộ lạc cũng bị hủy diệt, hoặc vùi trong biển sâu. Sau ngàn năm,
Đa số là một vài người bộ lạc, tông môn ở trên cùng một hòn đảo, lại tụ tập thành liên minh thế lực.
Nhìn từ góc độ lịch sử thì Man tộc đã lột xác, ra khỏi thời đại bộ lạc, cũng ra khỏi thời đại tông sơn môn phiệt, tiến vào con đường ganh đua nhau, không cực hạn bộ lạc, tông môn mà là một thứ gì khác. Có nhiều câu chuyện chìm trong biển sâu, rất nhiều cái xác giấu trong phế tích đáy biển, cũng có nhiều tiếc nuối, truy cầu theo ăn mthangs ngàn năm, hoặc là trôi qua, hoặc tan biến theo gió.
“Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu khai quật Man tộc của ta ngàn vạn thu. Man Thần đời thứ hai không sống lâu được, dẫn động man thân bất diệt ưu. Man Thần đời thứ ba hồn ý lưu, tiếc cho thương sinh không thể cầu. Man Thần đời thứ bốn, Man Thần đời thứ bốn ... " Giọng con nít non nớt vang vọng trong Tử Hải, vang một góc hòn đảo cỡ trung, trong vùng núi bằng phẳng.”
Nơi đó có hơn mười đứa trẻ cỡ bảy, tám tuổi, ai nấy nhăn nhó ngồi. Trong đó có một đứa trẻ đứng khi nói tới Man Thần đời thứ bốn thì rõ ràng đa quên, sợ hãi nhìn ông lão khoanh chân ngồi trước mặt họ.
Ông lão mặc áo vải thô, mái tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn nghiêm khắc nhìn cậu bé rụt rè sợ hãi.
“Man Thần đời thứ bốn ... Man Thần đời thứ bốn,,,"
“Man Thần đời thứ bốn khu thần tù tiên, kỳ ý kỳ thân không bao giờ hủ!” Một cô bé ngồi bên cạnh cậu bé khẽ thở dài, tiếp lời.
Cô bé nói xong, cậu bé thầm thở dài, nhưng lập tức lớn tiếng nói.
“Ta vốn sắp nghĩ tới nhưng ... "
“Được rồi.” Ông lão khoanh chân ngồi đằng trước đám con nít, chậm rãi nói.
Ông lão nói dứt lời, đám con nít ngoan ngoãn im lặng.
“Các ngươi là đứa trẻ của Man tộc, có huyết mạch Man tộc, phải ghi nhớ một điều, phải khắc ghi bốn vị Man Thần của Man tộc ta. Bọn họ vì để Man tộc nổi trội mà trả giá mọi thứ. Đặc biệt là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo ra huy hoàng cho Man tộc ta. Man Thần đời thứ bốn dùng sức một mình ngưng tụ bộ lạc Man tộc rải rác, đuổi tu tiên tộc nô dịch chúng ta ra khỏi Man tộc. Cả đời các ngươi phải nhớ kỹ hai vị Man Thần, suốt đời!” Lời ông lão nói dần nghiêm nghị hơn.
Đám trẻ vội gật đầu. Bọn họ luôn nhớ tên của bốn vị Man Thần, vĩnh viễn không quên. Lúc trước bởi vì cậu bé căng thẳng nên mới lắp bắp.
“Ngày mai các ngươi sắp tiếp nhận Man Khải, có tư chất tu Man hay không, có thể lớn lên được Man Phi chúc phúc, thành tựu ý mệnh tu không thì phải xem tạo hóa của các ngươi.” Lời ông lão nói không còn nghiêm khắc mà lộ ra hiền lành.
“Ta muốn trở thành mệnh tu!"
“Ta cũng vậy, đó là bộ lạc Man Thần đời thứ bốn để lại, a ba của ta chính là mệnh tu!"
Đám trẻ hưng phấn gào la, thanh âm non nớt vang vọng trong sáng sớm, hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ truyền ra xa.
“Muốn trở thành mệnh tu không phải dễ. Mệnh tu là bộ lạc thân truyền duy nhất của Tô Minh đại nhân, Man Thần đời thứ bốn trước khi mất tích đã để lại. Tu sĩ trong bộ lạc này dùng mệnh chống trời, dùng mệch nghịch cải trời đất, nếu không có ý chí chưa từng có thì không thể, cũng không xứng trở thành mệnh tu.” Ông lão chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Theo ánh mắt của ông lão có thể thấy trong vùng biển cách nơi này không bao xa tồn tại một hòn đảo.
Trên đảo bắt mắt nhất là một pho tượng to lớn, đó là tượng một thanh niên. Thanh niên mặc áo dài, chắp tay sau long, tóc và vạt áo bị gió thổi. Thanh niên nhìn ra xa, biểu tình uy nghiêm, pho tượng phát ra uy nhiếp đậm đặc. Uy nhiếp bao phu xung quanh, khiến phạm vi hải vực này không có động vật biển nào dám tới gần nửa bước. Hễ kẻ nào đến gần sẽ tự động tránh ra ngay. Mơ hồ thấy dưới pho tượng trên hòn đảo có nhiều người đang bái lạy.
Vẻ mặt họ cuồng nhiệt, biểu tình tràn ngập thành kính. Pho tượng trước mặt họ ở trong mắt người ngoài là Man Thần đời thứ bốn, nhưng tất cả Man sĩ trên đảo thì thấy pho tượng là hồn, là lão tổ của họ, là thần linh cho họ hy vọng, sáng tạo ra Mệnh tộc.
Mệnh tộc, không thể xâm phạm, Mệnh tộc mạnh mẽ nổi dậy.
Thời gian ngàn năm, từng là đảo Mệnh tộc giờ dù không thay đổi kích cỡ nhưng tu sĩ Mệnh tộc ở bên trong có hơn ba vạn. Chỗ này được gọi là thánh địa trong Mệnh tộc.
Sự thật là trong Tử Hải này hòn đảo có pho tượng Tô Minh có tổng cộng ba mươi ba chỗ, mỗi chỗ đều có vài ngàn, thậm chí là trên vạn mệnh tu tồn tại.
Bọn họ không liên quan tới chiến tranh giữa các thế lực Man tộc trên vô số hòn đảo ở Tử Hải, địa vị của họ trên tất cả thế lực, bảo vệ cân bằng cho thế giới Man tộc, thủ hộ biển rộng này. Họ chỉ có hai kẻ địch, một là thú triều vô cùng vô tận, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần. Còn có trong quầng sáng màu đất trên trời đôi khi sẽ buông xuống sinh linh từ bên ngoài. Mỗi khi xuất hiện một trong hai sự kiện này chính là lúc mệnh tu hành động.
Bình thường mệnh tu tập trung tu hành, bái lạy pho tượng, trả giá tất cả sinh mệnh cho thần linh của họ.
Ở trong mắt ông lão, đằng sau pho tượng thánh địa Mệnh tộc có một ngọn núi, trên ngọn núi có một tòa cung điện to lớn không xa hoa nhưng tràn ngập hơi thở hồng hoang Man tộc.
Bộ dạng của cung điện rất giống với Đại Ngu hoàng cung, sừng sững hùng vĩ trên đỉnh núi, bên trong toát ra từng luồng sáng. ánh sáng không chói mắt, ánh sáng nhu hòa là ngọn đèn trên Tử Hải, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ có người Man tộc từ mỗi hòn đảo tới đây lạy.
Vì trong cung điện cư ngụ một sự tồn tại cao quý nhất hiện nay trên đất Man tộc. Dù cô phủ nhận nhưng vẫn có điều cần thiết cho việc ổn định Man tộc, bởi vậy được nhận làm phi của Man Thần đời thứ bốn, tên của cô gọi là Phương Thương Lan.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Phương Thương Lan được gọi là Man Phi không phải tự cô muốn mà vì sau khi Man tộc mất đi Man Thần đời thứ bốn, vì ổn định toàn Man tộc nên một vài ông lão khi Tô Minh còn ở Man tộc cùng nhau quyết định. Man tộc không thể hỗn loạn nữa, dù đã xua đi tiên tộc nhưng Tử Hải khuếch tán, đại lục tan vỡ, các hòn đảo rải rác khắp nơi khiến Man tộc thiếu sự ngưng tụ.
Mỗi một đảo đều độc lập, thiếu đi tượng trưng tinh thần, cũng mất hy vọng tương lai, đặc biết là dưới tình huống Man Thần đời thứ bốn mất tích, có thể nói tựa như nắm cát.
Nếu cứ kéo dài lâu hơn thì Man tộc sẽ không còn là Man tộc, bọn họ mất đi Man hồn, mất đi ý chí Man, cuối cùng chết trong năm tháng, bị động vật biển, hung phạm từ ngoài vòm trời này giết chóc, mãi tới khí huyết mạch đoạn tuyệt, khiến Man tộc thành bụi trần lịch sử.
Phương Thương Lan không muốn thấy Man tộc như vậy, cho nên cô im lặng một lúc sau đã đồng ý, lợi chọn trở thành pho tượng sống.
Phương Thương Lan không thể có bạn lữ được nữa, thậm chí không thể thường lộ mặt ra ngoài. Phương Thương Lan phải giữ sự bí ẩn, cao quý, lời nói, việc làm cần phù hợp thân phận Man Phi. Có lẽ một, hai năm, dù là tám, mười năm, đối với nhiều người thì họ có thể làm được như Phương Thương Lan, nhưng nếu là trăm năm, ngàn năm, sự cô độc đó không phải người thường có thể thừa nhận.
Cao cao tại thượng, không phải con rối nhưng lại giống con rối, không thể tùy tiện ra ngoài, cam nguyện thành pho tượng sống, làm tượng trưng tinh thần cho Man tộc, nhắc nhở vô số người Man tộc sau này về Man Thần không phải là truyền thuyết, thật sự tồn tại. Dù bọn họ không thấy được Man Thần nhưng có thể thấy Man Phi.
Có Man Phi ở, Man Thần đời thứ bốn mất tích rồi sẽ có ngày trở về đất Man tộc, mang theo bọn họ kéo Man tộc tiến bộ.
Đây là hy vọng, là niềm tin tuyệt vời của họ, tất cả Man tộc vững tin về nó. Chính vì thân phận và sự tồn tại của Phương Thương Lan nên nhiều năm qua, mặc dù mỗi hòn đảo Man tộc hay có ma sát, thậm chí có chiến tranh khá rầm rộ nhưng hai bên chiến đấu đều vinh hạnh vì là Man tộc, cách một đoạn thời gian sẽ tới đây bái. ở trong lòng họ thì Mệnh tộc là bộ lạc mà Man Thần để lại, Man Phi là tồn tại cao quý nhất trên mặt đất này. Chỉ cần Phương Thương Lan nói một câu là họ có thể trả giá tất cả. Động vật biển cũng tốt, hung phạm ngoài vòm trời cũng thế, mỗi lần xâm phạm trong ngàn năm nay sẽ bị Phương Thương Lan kêu gọi ngưng tụ lực lượng toàn Man tộc, cùng Mệnh tộc anh dũng chiến đấu!
Mỗi một lần kiên trì khiến lực ngưng tụ càng lúc càng mạnh, khiến Phương Thương Lan từ tượng trưng tinh thần trở thành một phần của hồn Man tộc. Có thể làm được những điều này, trừ lực ảnh hưởng còn sót lại của Man Thần đời thứ bốn, mấy ông lão năm xưa còn sống trù tính, sắp đặt ra thì bản thân Phương Thương Lan cũng góp phần quan trọng.
Phương Thương Lan kiên quyết làm toàn Tử Hải, trên các đảo Man tộc đều tồn tại một Man sử. Mỗi Man sử tựa như trí giả, thân phận của họ không bằng Man Công nhưng sứ mệnh thì ngang bằng. Man sử dạy cho hậu bối, mở Man Khải, khiến mỗi người Man tộc trưởng thành từ nhỏ đã bị rót vào lối sĩ nghĩ Man Thần là ý chí tối cao.
Có thể nói trong ngàn năm Man Thần đời thứ bốn mất tích, đất Man tộc trải qua tan vỡ, thành đảo hải vực bẩm sinh đã có dấu hiệu sắp phân liệt nhưng vẫn giữ sự hoàn chỉnh, về tinh thần thì càng hơn dĩ vãng, ngưng tục hồn tộc càng thêm vượng thịnh, việc này ...
Phương Thương Lan chiếm công đầu.
Giờ phút này Phương Thương Lan đứng trong cung điện trên đảo thánh địa Mệnh tộc, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tự hỏi Tô Minh có trở về không.
Có lẽ là có, nhưng không biết bao nhiêu ngàn năm nữa.
Phương Thương Lan khẽ thở dài, lặng lẽ xoay người ngồi bên cạnh cái bàn đặt đàn tranh cổ. Phương Thương Lan bắn khúc nhạc, tiếng đàn tranh vang vọng, mang theo cô độc, buồn phiền.
Tô Minh đứng trên bầu trời nhìn vô tận Tử Hải bên dưới, nước biển đen như mực, có rất nhiều đảo nổi trên biển. Mỗi một đảo đều có nhiều người Man tộc, Tô Minh yên lặng lướt trên không trung, thấy từng hòn đảo, định tìm người quen thuộc trên các hòn đảo.
Nhưng cuối cùng Tô Minh không tìm thấy gì cả. Man tộc này có lẽ có người còn sống ở thời đại xưa trong đầu hắn, nhưng không phải những điều hắn quen thuộc. Trong ký ức quen thuộc, quá khứ đã tan thành mây khói, thành bụi trần biến mất trong năm tháng, muốn đi tìm nhưng không thể tìm thấy, đành ôm tiếc nuối.
Tô Minh thì thào.
“Cảnh mất, người mất ... "
Tô Minh yên lặng cất bước đi, hạc trọc lông theo bên cạnh hắn cũng im lặng, mờ mịt nhìn biển lớn. Hạc trọc lông không tìm thấy Vu tộc ngày xưa, không thấy đám người trong bộ lạc hoặc là cung phụng, hoặc là truy sát nó.
“Ta còn nhớ Nam Trạch đảo.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn phía xa, định cất bước thì chợt biến sắc mặt, nghiêng đầu nhìn phía xa.
Ánh mắt của Tô Minh có thể xuyên qua khoảng cách nhìn thấy trên mặt biển phía xa có ba người, hai trước một sau, truy sát nhau.
Hai người đi trước là một nam một nữ, người đi sau là một ông lão, hiển nhiên là lão đang truy sát hai người này.
Ánh mắt Tô Minh liếc ba người, biểu tình lộ vẻ quái dị. Ba người này đều tồn tại trong ký ức của hắn.
Sóng biển cuồn cuộn, hai người chạy nhanh như bay. Nam thì bọ dáng cỡ trung niên, tu vi không tầm thường, đã đến hậu kỳ Tế Cốt. Nhưng hiển nhiên người đàn ông này tuyệt đối không phải trung niên như bề ngoài, tuổi thật lớn hơn nhiều, chẳng qua không biết gã tu luyện công pháp gì mà trông như là trung niên.
Bên cạnh người đàn ông có một thiếu phụ, bộ dạng già hơn người đàn ông một chút nhưng rất đẹp, có vẻ quyến rũ. Nếu thiếu phụ trẻ hơn chút thì chắc chắn là cực kỳ đẹp, tu vi trúc trắc, toát ra hơi thở Tế Cốt nhưng chỉ là sơ kỳ.
Hai người cùng nhau bỏ chạy, dường như tồn tại liên hệ nào đó, hơi quan tâm thiếu phụ này, nếu không thì một mình gã bỏ chạy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hai người bị một ông lão truy sát, vẻ mặt lão uy nghiêm, toát ra tu vi là sơ kỳ Man Hồn. Mắt ông lão sáng ngời, lộ rõ sát khí hiển nhiên có kinh nghiệm giết chóc nhiều năm.
“Hai tiểu bối các ngươi nghe đây, để ta xem hôm nay các ngươi sẽ chạy trốn được bao xa! Dám tới đảo của lão phu trộm đi nguyên hoa, đúng là muốn chết!” Ông lão hừ lạnh, lời nói chứa sát khí, xé gió đuổi theo hai người.
Mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, hai tay ấn pháp quyết, phun ra búng máu, thi triển bí thuật kéo theo thiếu phụ chạy càng nhanh hơn.
“Tiền bối cần gì hùng hổ dọa người? Lúc trước hai chúng ta xin ban cho một đóa nguyên hoa, đối với tiền bối không phải là vật quý trọng gì, nhưng với chúng là là thuốc cứu mạng khuyển tử.” Mặt thiếu phụ không chút máu, gần như là cầu xin nói.
“Buồn cười, dù không quý trọng gì với lão phu nhưng sao có thể tùy tiện cho ngươi? Đặc biệt là hai người các ngươi không có tiếng tốt, dan díu tằng tịu với nhau, sao xứng được lão phu ban cho nguyên hoa? Nếu thật sự cho các ngươi thì lão phu sẽ thành trò cười cho cùng thế hệ. Hừ, nếu lão phu còn là Tả giáo của Thiên Hàn tông thì đừng nói là hai ngươi trộm đi nguyên hoa, coi như không có trộm cắp, bị lão phu thấy cũng sẽ trực tiếp tiêu diệt, làm mất thuần phong mỹ tục, không biết liêm sỉ!” Ông lão lạnh lùng nói.
Từng lời như đao cắt trái tim của thiếu phụ và người đàn ông trung niên, làm mặt họ càng trắng hơn nhưng không nói câu nào phản kích.
“Có thể nói ra tên cô cô của mình ... ” Thiếu phụ kia cười thảm một tiếng, nhìn người đàn ông nắm tay mình, định nói cái gì.
Ánh mắt người đàn ông dứt khoát, mạnh kéo thiếu phụ quăng ra xa, mượn lực lượng tam gìthười của bản thân đẩy thiếu phụ ra mấy trăm trượng.
“Đừng nói gì nữa, Nhan Loan, để ta đoạn hậu, nàng mau đi cứu Lâm nhi!” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, vụt xoay người nhìn chằm chằm vào ông lão mau chóng đuổi theo, trong mắt lộ ra điên cuồng cùng chết.
“Phương Mộc!” Thiếu phụ kia chảy nước mắt.
Thiếu phụ không hiểu tại sao giữa Phương Mộc và cô cô của gã dường như có ngăn cách vô hình, dù chết cũng không muốn nhận thân. ít có người biết Phương Mộc là con cháu của Man Phi, cũng ít có ai biết bản mệnh và bộ lạc của Man Phi. Thiếu phụ cắn răng chạy nhanh đi xa.
Thiếu phụ và người đàn ông trung niên chính là tộc trưởng Nhan Loan của Nhan Trì bộ lạc năm xưa, và Phương Mộc, con trai của tộc trưởng bộ lạc An Độc nay đã trưởng thành, từng bị Tô Minht nhìn trúng trồng Man chủng.
Bây giờ ngàn năm qua đi, con nít năm xưa đã lớn lên, trở thành người đàn ông trung niên. Nhan Loan lại kết duyên với Phương Mộc, nghe lời họ đã nói thì hiển nhiên là có con rồi. Có lẽ nếu Man tộc không trải qua biến động lớn thì hai người không thể nào đi cùng nhau, nhưng biến cố xuất hiện, mặt đất tan vỡ, Tử Hải lan tràn, Hàm Sơn bị nhấn chìm, mọi thứ gián tiếp theo đổi vận mệnh của hai người.
“Chu Sơn, ngươi cần gì nhục nhã phu thê ta như vậy? Nhan Loan đúng là từng là trưởng bối trong tộc nhưng hai chúng ta không liên quan đến huyết mạch, nói gì tới sỉ nhục?” Mắt Phương Mộc toát ra tơ máu, rít gào.
Tu vi bùng phát, có dấu hiệu tự bạo.
Ông lão này chính là Chu Sơn, năm đó ở trong Hàm Sơn Thành được Thiên Hàn tông phái đi giết Hàm Sơn lão tổ, nhiều năm qua đi, tu vi của người này đã tiến vào cảnh giới Man hồn.
Chu Sơn hừ lạnh một tiếng, không chút tạm dừng lao hướng Phương Mộc, giơ lên tay phải. Khoảnh khắc đôi mắt Phương Mộc lộ điên cuồng, muốn tự bạo ấn hướng Phương Mộc, mắt lóe tia châm chọc.
Khi hai người tới gần nhau thì Nhan Loan ở phía xa rơi nước mắt, nếu không phải trở về cứu con của mình thì cô đã theo Phương Mộc đồng quy vu tận với Phương Mộc rồi.
Trong giây phút này, bỗng có tiếng thở dài truyền ra từ hư vô. Tiếng thở dài quanh quẩn, như là trời đất yên lặng chớp mắt vận chuyển, khiến thân thể ba người khựng lại.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Khoảnh khắc ba người đứng lại thì Tô Minh bước ra từ hư vô, vẻ mặt lạnh nhạt, nhấc chân tới gần, thân hình ba người lập tức biến đổi. Tựa như năm tháng đảo ngược, lực lượng tự bạo trên người Phương Mộc bị nghịch chuyển. Phương Mộc thụt lùi lại. Phía xa, giọt nước mắt của Nhan Loan biến mất, thân hình cũng thụt lùi, lại trở về đứng cạnh Phương Mộc. Còn ông lão Chu Sơn hạ xuống tay phải, liên tục ra hơn mười mét thì lực lượng đảo ngược thời gian xung quanh mới biến mất.
Cùng với thần thông biến mất, mặt ông lão Chu Sơn hoàn toàn biến sắc, lộ vẻ hoảng sợ và khó tin, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Đó là khuôn mặt xa lạ, nhưng nó mang đến sự kinh khủng, uy hiếp khó tả cho Chu Sơn. Chu Sơn không nhìn ra tu vi của Tô Minh nhưng mới nãy năm tháng đảo ngược, thân thể, thậm chí là linh hồn của lão đều bị không chế, khiến lão hiểu rằng tu vi của người trước mặt vượt qua mình rất nhiều, như trời với đất.
Cảm giác này còn hơn cả mấy cường giả thế hệ trước của Man tộc mà Chu Sơn từng thấy, lão nhìn đối phương đứng trên trời, trời đất như tôn vinh người đó. Chu Sơn hít thở dồn dập, lập tức chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh.
“Vãn bối tên Chu Sơn, bái kiến tiền bối."
“Chu Sơn ... "
Tô Minh nhìn ông lão trước mắt, ký ức hiện lên trong đầu, nhiều năm trước khi hắn mới chỉ là man tu chưa Khai Trần, thấy ông lão buông xuống Hàm Sơn Thành, oai phong lẫm liệt, như thiên thần muốn giết Hàm Sơn lão tổ. Khi đó Tô Minh tựa như con kiến, chỉ có thể hâm mộ, khát vọng nhìn Chu Sơn giáng xuống. Bây giờ nhiều năm qua đi, khi Tô Minh lại trông thấy Chu Sơn thì hình ảnh đó theo năm tháng đảo ngược lại.
“Tả giáo của Thiên Hàn tông ... ” Tô Minh từ từ nói.
Chu Sơn biến sắc mặt, người run run. Chu Sơn không biết tại sao tiền bối có tu vi khiến lão không thể tưởng tượng này biết thân phận của lão tại Thiên Hàn tông. Chu Sơn không nhớ Tô Minh, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không thể đặt Tô Minh Man Thần sau này lão biết với thiếu niên trong đám người bên dưới Hàm Sơn Thành lúc trước lão giáng xuống.
Tô Minh nhìn Chu Sơn, hồi lâu sau ngoái đầu nhìn hướng Phương Mộc, Nhan Loan. Hai người rất hồi hộp, mặt trắng bệch. Khi Tô Minh liếc họ thì Phương Mộc, Nhan Loan lập tức chắp tay, cúi gập đầu với Tô Minh.
“Bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối trước đó đã giúp đỡ.” Phương Mộc hít sâu, cung kính nói.
Nhan Loan đứng bên cạnh Phương Mộc cũng căng thẳng cúi đầu. Không còn thấy phong cách làm bộ trươngr Nhan Trì bộ lạc trên người cô nữa. Bây giờ Nhan Loan chỉ là một người phụ nữ hơi đẹp chút nhưng già rồi, rất bình thường, chỉ là một người mẹ.
Tô Minh nhìn Nhan Loan chằm chằm, làm lòng cô run lên. Nhan Loan không biết người trước mắt có ý định gì, chuyện hôm nay là có quý nhân giúp đỡ hay sẽ càng thê thảm hơn?
“Ngươi thay đổi rồi, năm đó là tộc trưởng của Nhan Trì bộ lạc, ngươi ... thay đổi quá nhiều.” Vẻ mặt Tô Minh cảm thán, thanh âm tang thương.
Tô Minh nhớ lại bộ dạng năm xưa của Nhan Loan, thở dài.
Tô Minh cất tiếng nói, Nhan Loan đứng ngây ra, ngước đầu ngơ ngác nhìn hắn. Nhưng Nhan Loan cố gắng lục tìm ký ức cỡ nào cũng không tìm thấy bộ dạng của Tô Minh trong ký ức quen thuộc. Nhan Loan mờ mịt, không biết nên đáp lời thế nào, không thể tưởng tượng ra năm xưa Tô Minh từng bị cô làm khó dễ.
“Còn ngươi nữa."
Tô Minh nhìn người cuối cùng, Phương Mộc. Tô Minh nhìn Phương Mộc, trong mắt có tia hiền từ, như là trưởng bối nhìn vãn bối. Tô Minh cảm thấy lúc xưa Phương Mộc chỉ là đứa con nít, đứa bé ngây thơ gúp đỡ Tô Minh khá nhiều.
Bây giờ đứa trẻ lớn lên, nhìn hình dạng có thể thấy sự quen thuộc. Nụ cười của Tô Minh rất vui vẻ, hắn giơ lên tay phải sờ đầu Phương Mộc.
“Ngươi trưởng thành.” Tô Minh khẽ nói.
Tinh thần Phương Mộc run lên, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Phương Mộc giống như Nhan Loan, không thể nghĩ ra bóng dáng Tô Minh tồn tại trong ký ức, vẻ mặt mờ mịt. Phương Mộc thấy ánh mắt hiền từ của Tô Minh, bên trong có chân thành, cảm thán, ánh mắt này làm lòng gã run lên, như có gì đó quen thuộc.
“Hai người này là cố nhân của ta.” Tô Minh ngoái đầu nhìn Chu Sơn, lạnh nhạt nói.
Giọng Tô Minh không lớn, không lộ ra vẻ gì nhưng lấy tu vi như hắn, đặc biệt là sau khi đoạt xá Đạo Thần chân giới, giờ phút này dù chỉ hắn chỉ đứng đó vẫn khiến cả khung trời này chấn động. Chu Sơn chỉ là tu sĩ Man Hồn bình thường, trong lòng cảm thấy Tô Minh như là bầu trời. Lòng Chu Sơn rất căng thẳng, không kiềm được người run run. Đặc biệt là tu vi của Chu Sơn ở trước mặt Tô Minh không cách nào thi triển ra, sự kính sợ khó tả vô hình hiện ra trong lòng lão.
Chu Sơn nghe Tô Minh nói vậy thì vội vàng lấy ra nhiều nguyên hoa từ túi trữ vật, cung kính đưa cho Tô Minh.
“Vãn bối không biết hai vị tộc hữu này là cố nhân của tiền bối, xin tiền bối đừng trách tội, ta ... Ta ... "
Tô Minh nhận lấy những nguyên hoa đưa cho Phương Mộc.
Tô Minh nhìn Nhan Loan, hỏi.
“Nhiêu đây đã đủ chưa? Đứa bé làm sao vậy?"
“Đủ rồi, đủ rồi, khuyển tử có thể chất yếu ớt, lại túng nọc rắn trong Tử Hải. Nguyên hoa này là dược thảo chính trong thuốc giải độc, đa tạ tiền bối!” Phương Mộc lộ vẻ mặt kích động lại bái Tô Minh.
Nhan Loan đứng cạnh Phương Mộc, lòng mờ mịt và cảm kích cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh lộ vẻ mặt tươi cười, lại liếc Phương Mộc một cái, hình ảnh con nít trong đầu chậm rãi chồng lên gã bây giờ. Tô Minh lắc đầu, xoay người cất bước vào hư vô, bóng dáng biến mất trong mắt ba người.
Dù Tô Minh đã đi nhưng cho Chu Sơn một vạn lá gan cũng không dám xuống tay với hai người Phương Mộc, Nhan Loan. Chu Sơn lúng túng chắp tay với Phương Mộc, Nhan Loan, lập tức xoay người đi xa.
Trên bầu trời, Tử Hải, chỉ còn lại Phương Mộc, Nhan Loan. Hai người nhìn mơ nguyên hoa, nhìn Chu Sơn chật vật đi xa, cảm giác như nằm mơ. Phương Mộc, Nhan Loan nhìn nhau, thấy sự mờ mịt trong mắt đối phương.
“Vị tiền bối kia ... Hắn ... Là ai?” Nhan Loan ngập ngừng một lúc, khẽ hỏi.
“Ta cũng chẳng có một chút ấn tượng ... ” Phương Mộc trầm mặc giây lát, thở dài.
Phương Mộc vẫn không nghĩ ra mới nãy sự quen thuộc là đến từ đâu.
“Nhưng là việc tốt, có mấy nguyên hoa này thì Lâm nhi được cứu rồi.” Vẻ mặt Nhan Loan đầy tình thương của mẹ, khẽ nói.
Nhan Loan và Phương Mộc thành hai cầu vồng lao hướng hòn đảo họ cư ngụ.
Hai người bay ra khoảng nửa tiếng thì Phương Mộc bỗng chấn động tinh thần, trong nửa tiếng này gã luôn suy nghĩ Tô Minh là ai.
Bây giờ Phương Mộc lờ mờ nghĩ ra cái gì, nhưng đáp án làm gã khó tin tưởng. Phương Mộc khựng lại, vụt ngoái đầu, sắc mặt liên tục biến đổi, hít thở dồn dập chưa từng có.
“Ta, ta nên nghĩ ra, nhưng chuyện này là không thể, không thể nào. Hắn ... Hắn trở lại? Hơn nữa bộ dạng cũng khác. Nhưng ... trừ hắn ra không thể là ai khác!"
Nhan Loan khựng lại, nhìn hướng Phương Mộc.
“Hắn là ai?"
“Lúc ta còn nhỏ từng ở ngoài Hàm Sơn gặp một tiền bối. Hắn ... chắc nàng cũng có ấn tượng, đi Hàm Sơn Xích, lấy Hàm Sơn Chuông.
“Tô Minh!” Người Nhan Loan run lên, không chờ Phương Mộc dứt câu đã thất thanh kêu lên.
“Man Thần đời thứ bốn ... Tô Minh!” Vẻ mặt Phương Mộc kích động, liên tục lặp lại, gã nhớ tới cô cô của mình.
... ... .. xem tại .
Tô Minh không biết chuyện Phương Thương Lan làm cho Man tộc mấy năm nay, hắn đi trên bầu trời, hướng tới Nam Trạch đảo từng ở Tử Hải.
Tô Minh còn nhớ trên Nam Trạch đảo có nhiều cố nhân. Nơi đó có Tử Yên kết làm vợ chồng với Nha Mộc. Có Tử Xa lúc trước muốn đi theo nhưng bị Tô Minh kêu ở lại. Còn có Uyển Thu từng là thánh nữ của Hải Thu bộ lạc. Có cô gái từng đứng trên đỉnh núi, vạt áo bay trong gió, yên lặng nhìn Tô Minh như chờ đợi cả đời, Phương Thương Lan.
Tô Minh đi tới trước, vượt qua từng hòn đảo, mãi khi tới bên trên một hòn đảo thì hắn khựng lại. Trong ký ức của Tô Minh thì chỗ này cách Nam Trạch đảo không xa, hắn thấy trên đảo nhỏ có pho tượng to lớn.
Tô Minh nhìn pho tượng, nghĩ đến Mệnh tộc, tộc nhân trong đó, những mệnh tu.
Đây không phải là thánh địa của Mệnh tộc, chỉ là một đảo hải vực mà Mệnh tộc ở bên ngoài trán thủ, tộc nhân mệnh tu trên đó khoảng tám ngàn người. Giờ những người này vòng quanh pho tượng, phía xa ánh hoàng hôn da cam rơi rụng, họ bái lạy.
Bọn họ cuồng nhiệt, bọn họ sùng kính, bởi vì pho tượng kia là lão tổ, thần linh của họ, là ý chí tối cao ban đầu dẫn dắt Mệnh tộc trở thành mệnh tu.
“Mệnh tu.” Tô Minh nhìn pho tượng.
Bộ dạng pho tượng là lúc hắn từng ở đất Man tộc, giống y như đúc. Đôi mắt pho tượng nhìn ra xa toát ra tia sáng trí tuệ và sắc bén, như đang nhìn trời. Tô Minh nhớ lại năm xưa mang theo những mệnh tu lao ra khỏi Cửu Âm giới.
Tô Minh im lặng nhìn những mệnh tu, trên mặt dần nở nụ cười, trong ánh chiều tà chất chứa tang thương, hồi ức, kỳ vọng với Man tộc, và quyết tâm lần này trở về phải bồi dưỡng Man tộc.
“Man tộc không phải là hoàng hôn xế chiều, nó sẽ là mặt trời mọc vào ngày mai!” Tô Minh thì thào.
Đây là hứa hẹn của Tô Minh, là khi hắn trở thành tiền linh thì chắc chắn hứa với ức vạn hồn đại man đang ở trong cơ thể mình.
Khi Tô Minh thốt lời, bỗng trời đất Man tộc phát ra tiếng nổ điếc tai vang vọng. Dù ở nơi nào trong đất Man tộc, bất cứ người Man tộc nào đều mãnh liệt cảm nhận được, họ sẽ phát hiện huyết mạch đang sôi sục.
Cùng lúc đó, hoàng hôn trên trời bỗng ngừng lại, mọi thứ đảo ngược, từ xu hướng mặt trời lặn bỗng vọt lên, chậm rãi thăng cao, thay đổi màn đêm sắp buông xuống, khiến mặt trời vĩnh viễn không lặn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba