-À, chúng ta từng vây bắt con Cửu Đầu Nghiệt Long ở Bắc Cự Lư Châu, Kim Hà Sơn.
-Tài nghệ tăng tiến nhiều không ? Có thể thắng bọn tui không ?
Đại Hiệp ta cười ruồi :
-Đang nghĩ cách chạy trốn đây ! À mà đến đây bao nhiêu người vậy ?
Ông Tổng Binh vuốt râu ngẫm nghĩ:
-Cấp thấp nhất đến đây là Tham tướng. Có 500 Tham tướng, 100 Phó tổng binh, 20 Tổng binh và 5 vị Đế quân sắp đến. Vị chi là 625 người.
Đại Hiệp ta hết cười nổi, quả thật mặt đã trắng bệt ra, cắt không còn hột máu. Liền đó, ta rút ngay cái còi xe cảnh sát đặt lên đầu rồi bỏ chạy một mình.
…Chạy được hơn hai mươi cây số. Chà ! giống thời sinh viên quá trời. Ta liền ngồi xuống một Bục đá là Bục Đá Bất Ngờ, ta bất ngờ gặp nó, ngồi xuống và…thở dốc. Bỗng nghe rầm rầm keng keng chan chát, hoá ra ông Kim Sắc Đế đã đuổi đến nơi, ông ta mặt giáp sắt nên va ầm ầm. Đại Hiệp tuy đang giả vờ chạy trốn nhưng nghe cũng hoảng, liền định tung người chạy. Không ngờ đứng lên không được. Liền nghe tiếng Thuỷ Đế Quân:
-Ngươi biết Bục đá này tên gì không?
-Bục đá bất ngờ !
-Thế sao còn ngồi?
-Ta bất ngờ gặp nó, đâu ngờ nhiều bất ngờ quá !
Ông Hoả Đế chói tiếng át vào:
-Haha. Bục đá này của Kim Đế Quân dành riêng cho ngươi đó. Nó là Nhân Châm, chỉ hút người phàm thôi.
Đại Hiệp tức tối quát lên:
-Lão Kim Sắc Đế trời đánh kia! Sao dám dùng quỷ kế hèn hạ ám hại ta ?
Chợt nghe Iphone 3GS reo lên. Ta lấy ra thì lúc này thằng Ton Hót đang bình luận: “Kim Diện Đại Hiệp: Ngu kinh hay đồ Chúa Ngục?” Chương trình có nội dung như sau:
“ Phàm là người ở trên đời đều có chút thông minh. Vậy mà tên Đại Hiệp kia ngu đến mức không tưởng tượng được. Hắn biết chạy không thoát vẫn chạy là cái ngu thứ nhất. Biết đánh không lại mà vẫn mắng là cái ngu thứ hai. Ngồi trên bục đá mà không tìm cách thoát thân là cái ngu thứ ba. Có bảo vật trong tay mà không biết sử dụng là cái ngu thứ tư. Vậy từ bốn điểm trên, quả thật Kim Diện Đại Hiệp là đồ chúa ngục”
Bọn Ngũ Sắc đế liền bao vây ta lại. Chợt nghe tiếng Liu cô nương:
-Nhox, Mộc Phiến Luân Hồi.
Ta chợt tỉnh ngộ:
-Đồ Chúa Ngục thật mà!
Đại Hiệp ta liền rút quạt ra, cất Iphone vào, còn nghe thằng Ton Hót cười sằng sặc:
-Ta nói có sai đâu!
Đại Hiệp ta liền dùng một chiêu Thần Phiến Hoá Kiếp chém vào tảng đá một chiêu sấm sét, tảng đá lập tức nát ra như cám, lập tức ta liền thoát được. Nó đã đi luân hồi !
Mấy ông bà sắc đế sững người ra. Đại Hiệp được thế quát to:
-Bắt ta làm gì?
-Về xử trị !
-Nếu ta không chịu?
Ông Hoả Đế phà ra một làn khói trắng:
-Ngươi như cá nằm trong rọ, nếu còn ngoan cố thì bọn ta sẽ:
Ông Kim Đế:
-Rút xương ngươi ra!
Đại Hiệp sởn gáy. Ông Mộc đế cười ha hả:
-Nhất bì- lột da ngươi ra ! Mình mẩy ngươi sẽ trắng muốt.
Quả thật Đại Hiệp giờ đã rất trắng rồi, trắng bệt!
Ông Thuỷ Đế mỉm chi:
-Sau đó ta sẽ mang ngươi đi tắm hồ băng!
Đại Hiệp hoảng vía, không ngờ lúc nãy tưởng đã trắng hết cỡ rồi, giờ lại thấy trắng hơn rất nhiều nữa, không khác gì người băng thật.
Ông Hoả đế thấy ta sợ hãi liền rất hài lòng, nói tiếp:
-Sau đó ngươi sẽ được tắm nắng:
-Vừa cho ăn muối rồi cho ăn đường hả? Ra Sầm Sơn hay đi Vũng Tàu?
Ông Thuỷ Đế gắt gỏng:
-Hắn thiêu ngươi đó.
Ông Kim đế xen vào:
-Tức là tắm nắng với nhiệt độ chừng vài tỷ độ…
Đại Hiệp á lên một tiếng muốn xỉu. Bà Thổ đế từ tốn:
-Vậy chịu trói đê !
-Ỷ Chúng hiếp cô !
-Vậy sao mới công bằng? Ngươi nói nghe thử !
Đại Hiệp cười cười:
-5Vị và ta đấu một trận phân thắng bại. Thế là mau lẹ nhất.
Bà Thổ Đế Quân thở dài:
-Haiz! Thằng chúa ngục !
Ta chưa kịp thủ thế thì hai ông Mộc Đế và Thuỷ Đế dùng Địa Đường công giữ chặt hai chân, cùng lúc bà Thổ Đế và ông Hoả Đế dùng Lăng Nhăng Đi Bộ gì đó kết hợp với Long Trảo Công lướt đến giữ chặt hai tay ta. Nghĩ cũng tội hai ông Mộc và Thuỷ phải ôm chân ta. Haha !
Ông Kim đế bay véo tới quát to:
-Nhận mệnh đi
Ta vội la lên:
-Đồ ăn cắp !
Lão Kim đế thu ngay chưởng lại, hỏi:
-Ai?
-Sao lão ăn cắp chiêu Kháng Long Hữu Hối?
Lão Kim Đế tát ta hai cái giận dữ:
-Nhất Trụ Chân Kim Đại Pháp tan vàng nát đá của ta mà ngươi dám đem so sánh à !
Tiếng Ả Fei vọng vào:
-Ê ê lão già ! Sao dám tát hắn !
Lão Kim Đế làm ngơ, lại vận công bay lên lộn ba vòng nhắm đầu ta điểm tới. Nghe ầm ầm, vù vù, rần rần, chang chảng, cạch cạch, tỏm tỏm loạn cả lên. Khói bụi bay hết , ta thấy ngay năm vị đó đang làm 5kiểu khác nhau. Kim đế mặt trắng bệt, Mộc đế mặt xanh như tàu lá, Thuỷ Đế nhũn cả người nằm mẹp, Hoả Đế mặt đỏ như gấc làm ta thèm xôi quá chừng. Riêng bà Thổ Đế thì mặt vàng bủng như…có lãi trong bụng. Năm vị kêu lên:
-Hắn dùng Hấp Tinh Đại Pháp, hắn là học trò của Hỗn Thế ma vương, tất cả mau bắt lấy hắn.
Thế là cả bọn kia ùa cả lên. Thế là Đại Hiệp ta liền…co giò bỏ chạy ! Dùng tuyệt kỹ khinh công độc bộ thiên hạ là...bán sống bán chết,chạy ...mất dạng. Mấy ông Sắc đế ngơ ngác nhìn nhau:
-Ủa ? Nó chạy hướng nào?
Đại Hiệp ta chạy một hơi, nhảy ngay vào một cái hàng rào 3trượng. Chân chưa chấm đất đã bị vô số bóng lố nhố bao vây lại, Đại Hiệp thở dài. Bọn đó liền kêu lên:
-Giết tên do thám ! Giết tên do thám !
Không biết là bao nhiêu cánh tay đồng loạt đấm tới. Chợt “ầm” một tiếng, ta không cần nhìn cũng biết ả Fei vừa nhảy vào theo, rồi ả khóc ré lên:
-Thằng Mã Hiệp chạy nhanh như ngựa !!
Đại Hiệp ta nhìn kĩ lại. Thì ra là một bọn mặc đồ quân sự. Ta rất ghét mấy ông công an, nên lây luôn tới mấy ông lính đồ bệt. Còn vì sao ghét ư? Dễ hiễu mà, vì ta muốn làm công an mà không được. Haiz!!
Thấy ghét thế nên ta quát lên:
-Sao không đánh đi !
-Chớ có lên giọng mày! Nếu không có Diễn viên Liu Yi Fei vào đây thì hai đứa bay tiêu rồi !
Một thằng khác cãi:
-Sao lại thế được? Phải nói là không có nó thì mày tiêu rồi.
-Tao đúng mày. Nếu một mình nó vào thì giết rồi, tao sẽ ra ngoài giết luôn cô Fei Fei này.
-Sao mày giết?
-Bịt đầu mối ! Vào là biết rồi !
-Nhưng nó ở ngoài là chưa biết!
Tên kia cãi cối:
-Nhưng tao cứ giết đấy!
Ta tò mò quá không nhịn được, chen vào:
-Đây là đâu mà bí mật vậy?
-Là Khu hạt nhân.
Đại Hiệp chỉ con họ Lưu:
-Nó là do thám!
-Sao lại thế được?
Đại Hiệp ta bá cổ chụm đầu cả bọn lại:
-Nó nổi tiếng nên không ai nghi ngờ.
-Có lý!!
Tên lúc nãy nói:
-Vậy giết nó đi!
Ả Fei xanh mặt. Đại Hiệp kêu lên:
-Không được. Nó nổi tiếng lắm. Phóng viên nhà báo đăng lên là lộ địa điểm này ngay.
-Vậy đừng giết nó !
Đại Hiệp lại bàn:
-Không được ! Nó nổi tiếng lắm. Nó về nói lại thì khu này lên trang nhất ngay!
Cả bọn đó liền chĩa mũi dùi vào Ả Liu, chưa biết xử trí ra sao. Ta cười thầm, liền bỏ chạy và hô to:
-Ta là nhà báo đêêê!
Nói rồi liền phi thân đi luộn. Cả bọn liền đuổi theo ta, mà làm sao đuổi kịp.
Ta liền chạy ra quán bà Ba Bầu, cách đó ba giậu mùng tơi, àk nhầm, cách 3km, ăn ba tô cháo lòng rồi gác chân lên trán trầm tư, ủa, gác tay lên ván:
-Sao mà ả Biếu-Tay-Phone đó còn chưa tới nhỉ?
Ta liền dùng môn khinh công Độc bộ thiên hạ thứ ba là Kiết Thư Thất Hải trở lại tìm. Có lẽ tạm dịch ra tiếng Việt là hớt hơ hớt hải =))
Ta gặp ả Fei còn đứng ngay chỗ cũ, và nghe ả khóc khàn cả giọng. Đại Hiệp kêu lên:
-Sao không đi?
Ả ngây thơ:
-Tối thui hà, một mình ta, sợ ma lắm. Với lại ta biết thế nào ngươi cũng trở lại tìm ta.
-Chúng ta đi thôi.
-KHÔNG ĐI ĐƯỢC!
Đại Hiệp giật mình vì đó không phải là câu của Ả Liu. Ta nhìn lên, thấy một cái trực thăng có đèn pha đang từ từ hạ xuống. Loa phát ra từ đó. Ta nhìn xuống lại đần mặt ra. Lúc nãy rõ ràng không có ai, bây giờ lại có hơn 100 thằng lính cầm SMV-97, sau lại có 11 xe bọc thép, sau nữa lại có 2quả tên lửa bao vây hai người bọn ta thành hình chữ C (phía sau là vách tường). Đại Hiệp ngơ ngác:
-Họ đến hồi nào?
-Lâu rồi, hơn một giờ rồi.
-Vậy sao cô còn sợ ma?
-Bọn họ đâu rảnh mà nấp hoài.
-Vậy sao cô khóc?
-Ta sợ họ quên, mới khóc cho họ chú ý!
Đại Hiệp cười khổ:
-Cô có điên không !
Chợt nghe tiếng cài đạn lách cách, thằng chỉ huy quát lên:
-Các ngươi phải chết!
Đại Hiệp ta sợ quá, liền dùng một môn công phu Độc tôn thiên hạ là Thiết Bố Sam-Kim Chung Trạo ôm lấy con Liu Yi Fei tông sập bức tường sau lưng chạy đi. Bọn chúng thấy đuổi theo không kịp ,liền bắn theo một quả tên lửa. Bay “véo” một cái !
Đại Hiệp ta thấy tên lửa này coi thù nhanh hơn máy bay liền nhảy lên cỡi, chạy mệt lã cả người rồi. Chợt nghe con Liu Yi Fei nói khẽ:
- Ngươi hại chết ta rồi !
Đại Hiệp ta liền kêu lên:
-Mơ à? Tỉnh dậy.
Ả Fei nói khẽ:
-Lúc nãy ngươi đâm ta vào bức tường, xương cốt gãy hết rồi.
Đại Hiệp ta mới nhớ rằng đâm vào bức tường mà ta quên ả Fei ở phía trước hứng hết. Thẹn quá ,ta giả lã:
-Cô chết trong…vòng tay ta coi như cũng không uổng kiếp này. Có tâm nguyện gì không, ta sẽ giúp cho.
-Ta có một tâm nguyện…
-Là gì thế?
Ả Liu chợt bật dậy đấm 2phát vào đúng mũi ta, choáng váng. Ả quát lên:
Bỗng nghe ầm một tiếng long trời lỡ đất, Đại Hiệp ta mê đi luôn. Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm dưới một cái đìa to. Hoá ra lúc nãy tên lửa tới đất rồi nổ tung. Ta lại nghe tiếng khóc nỉ non, quay lại thấy ngay ả Fei đang ngồi bó gối, gục mặt xuống khóc.
-Đánh ta rồi sao khóc mãi thế!
Ả thút thít:
-Quả báo rồi, ta bị gãy mũi rồi. Sau này không đi diễn được nữa.
Đại Hiệp cười cười:
-Thì đi Thẫm mỹ sửa lại.
Ả Fei ngẩng đầu la lên:
-Ta sửa mũi 5lần rồi, không sửa được nữa.
Đại Hiệp thở dài, nhìn quanh tìm cách đánh trống lãng, chợt phát giác ra một dãi phòng lớn. Trong phòng nọ có ba chữ Liu Yi Fei rất to. Đại Hiệp ta cười nói:
-Có người đón tiếp cô kìa.
Ả Fei quay ngoắt lại, thấy chữ liền chạy lại coi. Đại Hiệp ta nghe Ả Fei đọc:
“Liu Yi Fei, lão gia đập chết cha mày, đến con gà con cầy cũng không tha”
Ả Fei sầm mặt lại, đá tung cửa sắt vào. Không ngờ ả là Hậu nhân Liễu Đại Thoái. Ả vào rồi hầm hầm đi qua đi lại:
-Đồ thằng lỏi con, dám nhục mạ gia gia ta ư !
Đại hiệp không nhịn được hỏi:
-Cha nào vậy? Cha ruột hay cha nuôi?
Ả cáu bẩn:
-Là thằng cha mi !
Đại Hiệp ta khi ở quê tôn sùng ả ghê lắm, nhưng qua đây rồi ả làm ta bẽ mặt mấy lần, với ta thấy ả cũng không phải thần tiên gì ghê gớm cho lắm nên không tôn thờ nữa, cái khánh thờ cũng quăng bỏ lúc đi ngang Xa Mạc Gô-bi rồi. Đại Hiệp mặc xác ả, liền te te bỏ ra ngoài. Ả mới nói:
-Muốn nghe ta nói thì đứng lại.
Đại Hiệp đứng lại. Ả lại cười:
-Nhỏ là con rối của ta à?
-Nói đi.
Ả Fei chúm chím:
-Ta nói rồi đó. Ta đâu có hứa sẽ nói lí do.
Đại Hiệp tức mình, đứng ngay cửa thét lên:
-Giờ chịu ra chưa?
-Không ra thì sao?
Ta thấy ả chu chu mà phát cáu, liền Vận chuyển Hỗn Nguyên chân khí đánh ra một chiêu Gô-Bi Chưởng. Chưởng thế này mới nghĩ ra khi tên lửa bay qua Sa mạc Gô-Bi. Lập tức cát bay đá chạy, toà nhà đổ ập xuống, Ả Fei chạy bừa ra đẩy ta rồi té luôn xuống đất…
Chơi vơi ! Nói như một bộ phim. Ta đang chơi vơi nhìn ngàn vì sao lấp lánh, chợt thấy một chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống. Ta tỉnh queo liền. Nhớ lại chiếc trực thăng của Đặc nhiệm Trung Quốc, lập tức toàn thân run bần bật, mồ hôi vã ra như tắm, sợ bở vía đi. Liền đẩy con Liu Yi Fei qua một bên, bật dậy rồi chộp tay nó chạy như bay, quên cả khinh công là gì luôn.
Đang chạy chợt nghe thằng Tài Lộc trong Iphone vọng ra léo nhéo:
-Tiền tài…khi có…tài lộc…bay…
Đại hiệp suy ra hắn nói là:
-Chữ tài liền với chữ tai một vần, hoạ gửi tay bay...
Ả Fei kéo ta đứng lại:
-Lúc trước hắn thích ta nên đeo bám theo ta, bị ta vô tình đóng cửa xe làm hắn gãy ba ngón tay. Sau đó hắn đuổi theo ta gặp tai nạn mà không sống nổi.
Đại Hiệp tức giận, làm thinh. Nhân lúc đó ta lấy Iphone ra thì thằng khác thay thế rồi, hắn nói:
-Tiền tài vào tới mắt mà không cầm lấy, không bằng thứ gì cả. Con chó thấy cục xương trước mặt nó sẽ há miệng táp. Con gà thấy hột thóc cũng mổ. Đằng này hắn lại chạy như bay. Đã thế còn kéo cả Diễn Viên Điện Ảnh Thần Tiên Tỷ Tỷ chạy theo, thật là mất uy tín quá, mất uy tín quá.
Đại Hiệp hét lên:
-Thằng lẽo miệng kia. Mất Uy tín còn đỡ hơn mất mạng. Còn mày là thằng ch* nào tao chưa biết?
Hắn lại cười cười:
-Kim Diện Đại Hiệp danh chấn bát phương với môn khinh công đệ nhất thiên hạ thì cần gì biết đến danh tự kẻ hèn mọn này !!
Ả Fei xen vô:
-Hắn là Táng Thiên Thần Quyền Kê Khuyển Bất Lưu Cưu Đồ Sát.
Đại Hiệp hiểu ngay:
- À. Hoá ra mày là người võ lâm. Ý mày là tao không bằng con gà con chó chứ gì? Tốt tốt! Hân Hạnh Tái Kiến !!
Hắn ngây ngô hỏi:
-Là nghĩa gì?
-Nghĩa là, lần sau gặp mày chết với tao !!
Lúc đó thì trên trực thăng thò dây xuống , có mấy thằng leo dây xuống. Đại Hiệp suy nghĩ:
-Nếu còn AK thì xuyên táo rồi nha con!!
Bọn đó xuống rồi ta thấy rõ một thằng đi trước chừng 17-18 ôm một cái bọc, hai thằng đi sau vác hai bao, còn mấy thằng nữa đứng canh . Thằng đó tiến lại, Đại Hiệp liền đã chuẩn bị sẵn sàng. Thằng đó tiến thêm ba bước, Đại Hiệp rút quạt ra. Hắn đưa bọc tới, Đại Hiệp tiếp chiêu. Khi thâu quạt về bỗng tá hoả. Vì chiêu Thần Phiến Thu Châu lại thu về một tờ 500.000 VND. Thằng nhỏ vỗ tay:
-Đại Hiệp thúc thúc tài nghệ cao cường quá.
Ta bỗng biến thành Hồng Diện Đại Hiệp, hỏi bâng quơ:
-Đến đây làm gì?
Thằng nhỏ mới kể lại. Hoá ra chú này là con trai ông Ấp-ra-mỏ-vịt. Khi ông tỷ phú tặng một tỷ USD để xây lại Diêm Cung thì mấy ông Diêm Vương ngỏ ý hỏi chỗ ở chờ ngày Khánh thành Diêm Cung mới. Ông tỷ phú túng quá nên cho mượn ngôi biệt thự cao cấp của mình.
Mấy ông Diêm Vương ở đây công nghệ trang bị tới tận răng, thấy thoải mái quá nên ở lì. Ông tỷ phú thấy Diêm Cung đã khánh thành nên ngỏ ý muốn lấy lại. Thế là mấy ông Diêm La Vương nổi đoá lên, nói rằng muốn đòi thì đi xuống điện Sâm La nói chuyện sau (gạt sổ sinh). Ông tỷ phú sợ chết quá, nhưng vì tiếc của mà sanh bệnh. Nhờ Đại Hiệp ta tới nơi, oai danh làm mấy ông phải dọn nhà.
Hoá ra dãy phòng kia từng là nơi giam giữ tội nhân Diêm Cung, nên cái gã nhà báo kia mới ở đó mà viết mấy chữ to đùng nọ.
Đại hiệp nghe xong gật gù:
-Ta phải tốn hết 1tỷ đồng để từ Việt nam qua Trung Quốc. Lại phải mua quả tên lửa hàng chính hãng China-Fly của Trung Quốc hết 1tỷ đồng để bay qua đây đó.
Thằng nhỏ gật đầu chỉ hai bao mà hai người vác đó:
-Đây là hai tỷ đồng Việt nam mà cha cháu gửi Tiểu Thúc Thúc !
Ả Liu tròn mắt nhìn:
-Tiền 200đồng hả nhóc?
Thằng nhỏ xua tay:
- Nào phải đâu là nào phải đâu. Đây toàn là tờ 500k VND
-500k? Tiền thật hay tiền âm phủ?
-Thật 100%. Đã kiểm định qua 12 máy đếm.
-Có độn thêm gì không?
-Bao đựng toàn là tiền.
Đại Hiệp ta lúc đầu thấy chúng vác hai bao Ba-la, tưởng mang vũ khí như cái hòm trong truyện Anh Hùng Vô Lệ, ai ngờ toàn là tiền. Lại nghe thằng nhỏ tiếp:
-Thưa Tiểu thúc thúc ! Cò đất Việt nam quả là vô cùng tài giỏi. Một tỷ Đồng tờ 500nghìn bỏ vô một bao vác không nổi, mà bọn tiểu điệt làm không được như vậy, để một tỷ vào một bao ba-la tuy đầy nhưng rất tiếc vẫn vác nổi.
Đại Hiệp ta liền giải thích:
- Nào phải đâu là nào phải đâu. Bọn cò đất Việt Nam nói thế có nhiều lí do !
-Một là vì người Việt Nam không to lớn, mạnh mẽ bằng người Anh, người Nga.
-Tại sao vậy ạ?
-Cũng có nhiều lí do. Như họ chỉ nằm ỳ tính mưu mô không làm mà vẫn có ăn, mà tính nhiều thì dinh dưỡng bổ đầu còn thiếu, lấy đâu bổ tay chân, họ lại lười vận động nữa. Thế là họ nhỏ con hơn, mà nhỏ người thấy người cao lớn càng sợ hãi nên càng tính cách nào không dùng sức vẫn thắng. Rốt cuộc thì lùn hẳn đi…
Mấy thằng nghe nói đều gật gù, ta nói tiếp:
-Còn sao không mạnh mẽ? Thì tại bọn cò đất này gặp rất nhiều con mồng béo. Tiền bạc dư dả nên ăn no rững mỡ. Đã rửng mỡ mà tiền nặng túi quá nên họ vào kĩ viện, bia ôm, khách sạn đèn mờ …cho nhẹ túi bớt. Mà nhẹ túi rồi họ cũng hết hơi, còn sức đâu mà vác tiền !
Thằng nhỏ thấy Đại Hiệp ta nói hay quá nên mời ta và Ả Fei ở lại mở tiệc thết đãi. Ta có vào thăm ông Ấp-ra-mỏ-vịt một lần, ổng khoẻ lại rồi. Ta thấy ông ta vô cùng…đẹp trung niên, mỏ cũng không giống mỏ vịt chút nào. Haha
Không vì Ả Fei sửa mũi thì ta đã ở lại ăn ké nữa, của không vốn mà!!
Vừa về đến Trung Quốc, Ả Fei lôi ngay ta lên Thiếu Lâm Tự vì nhớ đến cái mũi bị gãy mà Thiếu Lâm có Đại Hoàn Đan trị thương rất thần hiệu. Đến chân núi Thiếu Thất, Đại Hiệp la lên:
–Tới Xa lộ Đại Hàn rồi!
Cái đường có 6 làn này là đường lên Thiếu Lâm Tự. Bọn ta lên chùa, chùa to chảng. Đại Hiệp ta ở với ả Fei trong Bát Giác Đình, làm khách đến chiều. Định bụng tối nay sẽ lẻn vào Dược Phòng trộm thuốc. Đến chiều không ngờ ông Phương Trượng lại tới. Ổng lại bảo người mang vào 20cái rương, mỗi rương hai người khiêng. Ông chắp tay nói:
–Biết hai thí chủ vào từ sớm nhưng lão nạp bận đôn đốc huy động tăng nhân tìm kiếm dược liệu chế biến Đại Hoàn Đan nên chậm trễ.
Đại Hiệp la thầm:
–Hỏng bét !! Lão này Tuệ tánh ghê gớm, vừa vào lão đã biết rồi.
Chợt nghe ả Fei la làng:
–Trời ơi ! Đại Hoàn Đan đâu to thế?
Ông Phương trượng nói:
–Những viên Đại Hoàn Đan thường chỉ nặng 30gam, nhưng nữ thí chủ là người đặc biệt nên được ưu ái. Mô Phật! Số này trong uống ngoài thoa. Tức uống 10 viên, thoa 10viên.
Đại Hiệp ta ngã ầm ra đất cười sặc sụa. Ta hình dung ả Fei uống 10viên thuốc nặng mấy chục ký này, bụng sẽ như có mang chục đứa con. Lại đặt thêm 10viên thoa lên mũi…Trông bộ dạng Ả Fei lúc đó sẽ có người cười đến chết. Ả Fei đá ta một cái, hỏi:
–Quý nhân nào?
Hoá ra lúc nãy ta cười không nghe họ nói gì. Lão Phương trượng đáp:
–Có ghi rõ ở đây.
Lão đưa tờ giấy, trong tờ giấy viết:
–Đại Hoàn Đan thượng phẩm: 20viên, 30kg/viên.
Đại Hiệp hỏi:
–Thế quý danh đại tánh danh hiệu tôn xưng bổn nhân đại y đức gã đó là gì?
–Lão nạp nghe vị đó xưng là: “Dòng họ loạn thị, ta là cháu đích tôn”.
Đại Hiệp nhảy cẩng lên:
–Biết ngay là nó !
Nó tức là thằng Loạn Thị- một thằng trong Nhóm Lãng Tử ngày trước.
.
Sau khi đến Thiếu Lâm Tự chữa mấy ngày, mũi của Ả Fei đã lành lại. Chúng ta liền nhảy vào Trù Phòng ăn một bữa rồi tối về nhà Ả Fei. Đang ăn bỗng nghe rầm rập. Nhìn ra toàn là hoà thượng. Đại Hiệp cáu:
–Hoà Thượng mà đi như cảnh sát duyệt binh.
Liền đó một thằng cao lớn như lực sĩ đi vào. Hai tay gồng lên toàn cơ bắp, cao chừng hai mét. Đại hiệp kêu lên:
–Oái! Có một thằng Tây ở đây.
Ả Fei nói nhỏ:
–Thủ toạ Đạt Ma Viện kiêm La Hán Đường đó…
Đại Hiệp cười khẩy:
–Tướng tá thế kia, dù giao thêm cho hắn bốn năm chục cái chức cũng vác nổi mà.
Hắn cười đáp lại:
–Vác không nổi ! Vác không nổi! Trụ trì chỉ mới giao thêm hai chức là Hình Đường và Giám Quan thôi.
Đại Hiệp cười ha hả:
–Công việc thật tiện lợi nhỉ. Hình Đường đánh người cho chết rồi Giám Quan giữ quan tài.
Ta chợt giật mình kêu to:
–Nguy tai! Hắn chuyên giết người.
Liền dùng một chiêu Nhất Hạc Xung Thiên cắp Ả Fei bay lên ngồi vắt vẻo trên xà ngang.
Tên Thủ toạ liền chắp tay:
–A di đà Phật! Giám quan là giám thị và quan sát thôi.
Đại Hiệp ngáp ngũ vỗ miệng, bò lại phía cột ôm cây tụt xuống ngồi ghế uống trà:
–Thế thì đi quan sát đi. Đến đây làm gì !
Tên Thủ toạ lại nói:
–A di đà Phật! Thí chủ khéo giả vờ.
Đại Hiệp ta hỏi:
–Nói thế có ý gì?
–Bần tăng xin nói toạc móng heo ra là thế này. Tàng Kinh Các bị mất hai quyển tuyệt học là Dịch cân kinh và Tẩy Tuỷ kinh, có người nhìn thấy thí chủ đã lấy nó, giờ xin trả lại.
Đại Hiệp sờ cằm:
–Bần tăng gì mà nhiều đồ quý giá vậy. Ý ngươi là ta chỉ trộm chứ chưa thí được gì phải không?
Ả Fei liền dùng một thế Hoa Lạc Sa Phiêu lả lướt rơi xuống chỉ mặt hắn:
–Này Hoà Thượng! Dịch Cân Tẩy tuỷ Kinh đầy rẫy trên mạng rồi, chúng ta không thèm giữ đâu.
Ả Fei kéo ta nói nhỏ:
–Trả hắn đi. Tên này ghê gớm lắm đấy!
Đại Hiệp nổi tính trẻ con:
–Không trả!!
Tên thủ toạ thở dài rồi chấp tay:
–Đa tạ thí chủ!
–Ta không trả mà đa tạ gì?
–Đa tạ vì đã dạy bần tăng một bài học “của mình phải giữ cho kĩ, vì người ta lấy rồi sẽ rất khó đòi”.
–Đúng thế, vào tay ngọc móc không ra- Ta vuốt.
Ả Fei hỏi ngay:
-Đã học được một bài sao còn thở dài sầu não?
Hắn rầu rầu:
–Bần tăng đang than thân trách phận đó mà. Người ta có câu: “Nghèo nhân nghèo nghĩa thì lo, nghèo tiền nghèo bạc chẳng lo mình nghèo”. Bần Tăng quả thật đang lo vì cái sự nghèo của mình lắm lắm…
Hắn liền đưa tay lên hô lớn:
–Thập Bát La Hán dàn trận!
Loang loáng ánh vàng chớp nháy như đèn sân khấu. Khi định thần lại thì ta đã bị 18côn-thủ bao vây. Ả Fei lại ở ngoài vòng, ta kêu to:
–Vương Ngọc Yến ơi! Trận này làm sao phá giải?
Ả Fei nhăn nhó:
–Tám năm rồi ta đâu còn nhớ nữa.
Rồi Ả nhìn ta cười một cái 100% cầu tài.
Trận pháp liền phát động. Qua mấy chiêu, vì một chọi mười tám khó mà chống đỡ, ta liền nhảy lên xà nhà. Bay lên ta mới phát hiện xà nhà đã biến mất. Nhìn lại tên thủ toạ, thấy hắn một tay vác xà nhà, một tay cầm một cây cưa to tổ-bố. Hắn cười nham nhở:
–Muốn tìm xà nhà àk? Đón lấy !
Tên thủ toạ liền ném cái xà nhà qua, ta ôm lấy liền té xuống. Bọn Thập Bat La Hán liền dùng 18côn đan vào nhau thành một cái rọ kẹp ta lại. Tên Thủ toạ nham nhở cười tiếp:
–Thập Bát côn thế nào?
Đại Hiệp ta thở dài:
–Sắp thành tam thập lục côn chứ thế nào nữa.
Vừa nói xong đã nghe rắc rắc liên hồi, quả thật thập bát côn đã thành tam thập lục côn. Ta liền té xuống đất, ì ạch bò dậy. Tên Thủ Toạ chắp tay chào:
–Kim Diện Đại Hiệp quả là danh bất hư truyền. Bần tăng xin thỉnh giáo cao chiêu.
Hắn liền khoác tay cho người lui ra. Ta biết hắn là cao thủ nên liền vận công thủ thế.
Bỗng nghe “bịch” một tiếng đau nhói sau lưng, bao nhiêu chân khí thoát ra ngay vào mặt tên thủ toạ còn ta bay vút lên trời luôn. Ta còn nghe loáng thoáng tên Thủ Toạ nói:
–Thiện tai, thiện tai! Thí chủ chưa súc miệng!
Bay mãi qua khỏi núi Thái Sơn, à nhầm, Thiếu Thất, ta rơi xuống một dòng sông. Bất tỉnh!!
Tỉnh dậy ta thấy mình đang ở trong một phòng giam dưới nước, nhìn qua đã biết đây là đáy sông Hoàng Hà. Ta liền kêu to:
-Này các binh tôm tương cá sĩ tốt sông Hoàng Hà nghe đây, mau mau thả ta ra, ta là bạn thân của Tứ Hải Long Vương đây.
Chợt nghe một giọng cười ha hả vang lên, rồi một bọn người mặt y phục phi hành gia đi vào. Một người nói:
-Là bạn của ai?
Đại Hiệp giật mình vì đó là giọng của Bắc Hải Long Vương. Đại Hiệp cười khoả lấp:
-Ta nói ta là bạn của Tứ Đại Thiên Vương, ngươi không nghe rõ sao !
Tây Hải Vương đáp:
-Thôi được, cái tên Mộc Phiến Luân Hồi mồm loa mép giải. Ngươi không cần lo, bọn ta không làm gì ngươi đâu, chỉ chờ con bé Liu Yi Fei lặn xuống tìm ngươi là chúng ta tóm ngay. Chờ uống rượu Hỷ đi. Cả bọn còn lại đồng thanh:
-Chí phải !
Có một bọn nhà báo phóng viên tràn vào phỏng vấn, chụp ảnh chớp nháy. Nghe cái gì mà:
-Vị nào bắt được Kim Diện Đại Hiệp quả là nhân tài xuất chúng, các vị định phong thưởng gì vậy ạ?
-Vị anh hùng đó tôn tính đại danh là gì?
-Trong khi Thiên Cung và Diêm cung gần như bất lực trước môn khinh công quỷ khốc thần sầu thiên hạ đệ nhất của hắn thì Long Cung lại bắt được dễ dàng, có phải Long cung ngày càng có nhiều nhân tài xuất chúng không?
Mấy ông Long Vương cười hể hả đến không nín lại được, lỗ mũi đã to nay còn to hơn nữa. Ta nghe mắc cỡ giùm cho, hức một tiếng, quay lưng lại. Một tên phóng viên nói:
-Hắn có vẻ không phục. Các ngài nghĩ thế nào?
Lão Nam Hải gãi gãi cái sừng trên đầu rồi cười gượng:
-À , việc này cũng dễ hiểu. Thường thì trâu cột ghét trâu ăn. Làm sao hắn không ghen tức khi mà chỉ cần một tên tham tướng cá rô phi đã trói gô hắn lại dễ dàng.
Đại Hiệp lẩm bẩm:
-Mẹ Kiếp! Xỉu thì ai trói chả được.
Tên phóng viên lại phỏng vấn ta liền được đưa một bộ trang phục bảo hộ. Ông Nam Hải nói:
-Hắn bị lây của tên Liều Mạng 10 thứ bệnh bất trị, có giấy chứng nhận ISO 9003 đó. Hãy phòng thân đã!
Đại Hiệp lẩm bẩm:
-Thế cũng tin.
Tên nhà báo đến sau lưng ta nghe thấy, nói:
-Ngươi nói họ tin chứng tỏ điều gì biết không?
-Họ ngu.
-Không phải. Họ cả tin. Nhưng họ cả tin chứng tỏ điều gì biết không?
-Họ gà mờ.
-Không phải. Họ kém kiến thức. Nhưng họ kém kiến thức chúng tỏ điều gì biết không?
-Họ éo có học.
-Không phải. Vì họ không nói dối. Còn chúng ta thì nói dối. Thôi, vào chính đề. Đang bị nhốt ở đây, Lạc Đại Hiệp ngươi có cảm nghĩ gì?
-Ngươi muốn biết?
-Không muốn đã không hỏi !
-Muốn biết làm chi?
-Làm bài luận!
-Bài luận có lợi cho ta không?
-Không chắc. Có lẽ không!
-Đã không có thì việc gì ta phải nói.
-Tại ta muốn ngươi nói!
-Thế bài luận có lợi cho ngươi?
-Không chắc. Có lẽ không!
-Không chắc sao vẫn làm?
-Vì có người nhờ ta làm!
Đại Hiệp giật mình quay người lại hỏi:
-Người đó là nam hay nữ? Đẹp hay xấu? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?
Hắn gãi đầu, tức gãi cái vỏ bảo hộ của mình:
-Người đó hiện tại là nữ, quá khứ không chắc, chỗ nhìn được thì đẹp, chỗ không nhìn được thì không chắc. Hiện tại cao gần bằng ta, quá khứ không biết. Nặng thì không rõ vì…chưa ẵm bao giờ!
Đại Hiệp suy nghĩ rồi nói:
-Thế thì hỏi đi!
-Ngươi chịu trả lời rồi ư?
-Ừhm.
-Tại sao ngươi lại chịu trả lời?
-Ngươi không cần quan tâm, muốn hỏi gì thì hỏi đi.
-Ta đang hỏi đấy!
-Đó là câu hỏi?
-Đúng!
Đại Hiệp trả lời:
-Tại ta muốn trả lời !
-Đó là câu trả lời?
-Đúng !
Hắn cũng thở dài :
-Ta hỏi hết rồi !
Đại Hiệp ta thấy hắn tính đứng dậy bỏ đi, liền la lên :
-Hỏi hết rồi ư?
-Hết rồi!
-Thế còn ta?
-Ngươi làm sao?
-Ta đang bị giam!
-Thì ở đó đi!
Đại Hiệp la lên:
-Nhưng ta muốn ra!
Hắn quay lại nhìn sát mặt ta, lạnh lùng:
-Thế thì tự tìm cách đi.
Đại Hiệp ta dở khóc dở cười ngồi bẹp xuống. Cả bọn bỏ đi. Ông Long Vương mời bọn nhà báo lên khách sảnh mở tiệc chiêu đãi.
Đại Hiệp tức tối mắng mỏ bọn chúng tàn tệ. Lát sau có một con cá rô bự cả ký lội zô. Ta đang đói bụng bỗng thấy thèm món cháo cá quá chừng…Con cá bỗng biến thành người. Hoá ra là một tên tướng cá. Thấy ta sầu não, hắn liền nghênh ngang đi qua lại trước cửa buồng giam, chân đưa muốn cao hơn bụng, hắn nói:
-Hôm nay quả là một ngày trọng đại và hạnh phúc nhất trong đời. Ta được phong làm Đệ nhất tướng quân Long cung, chỉ dưới 4vị Long vương. Trên tất cả các thủ lĩnh tôm tép khác. Ngay cả những thằng Cá Mập Vương, Giao Long Vương cũng phải cuối đầu gọi một tiếng Cá Rô Phi Đại Nhân…
Đại Hiệp ta tỉnh ngộ, nhìn hắn trừng trừng:
-Hoá ra là mi!
Hắn tròn mắt:
-Chứ ai! Ngươi muốn bắt ta đem nướng à? Ra đây! Ngươi ra được thì ta tình nguyện để ngươi làm thịt. Ơ mà thôi thôi, ta bây giờ đã là Đại Tướng Quân, việc gì phải chấp nhất một tên tù nhân…
Hắn ta quay đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ke ke. Đại hiệp ta tức điên tiết, la to:
-Tao giết mày!
Ta đá vào song sắt một cái. Không ngờ song sắt bay ra thật, ép tên cá rô phi vào tường luôn. Ta mừng quá liền nắm cổ tên cá rô phi bơi lên mặt nước. Lúc này hắn xỉu rồi hoá thành cá lại. Bơi mãi thấy lâu, ta liền nằm ngửa ra và giở môn khinh công thiên hạ đệ nhất ra chạy lên, bọt nước sau lưng tua tủa…
Tới mặt nước lố đà làm ta bay thẳng lên không trung luôn. Qua một đám mây đối lưu, đang có nguy cơ bay thẳng lên trời luôn. Ta cào cào phía sau muốn xuống, chợt thấy chân mình bị một sợi dây quấn trúng lôi xuống làm ta mất thăng bằng, choi choi mãi. Nhìn xuống thấy Ả Fei đang nắm dây phăng xuống, hoá ra Ả còn nhớ chiêu của Tiểu Long Nữ, chắc do mới đóng. Và một tấm lưới cá 4 thằng đang nắm giữ trên một chiếc phà-lan sắt to đùng. Ta liền té thẳng vào đó.
Nghe cốp một tiếng. Nhìn lại cả bốn thằng đâm đầu vào nhau văng ra 4phía nằm chèo queo hết. Ta chống tay bò dậy bỗng chộp phải một bộ óc đậu hũ. Ta la lên:
-Oái Trời ơi!
Ta rón rén nắm bốn thằng lôi chân ra xem hộp sọ ai bể. Ta kiểm tra cả bốn thằng thấy không ai bị bể cả. Ta bỗng nhớ lại Ả Fei đang nằm sau lưng ta im lặng. Ta tưởng tượng ả có nữa khuôn mặt, tóc rối xù, máu me bê bết ở sau lưng đang nhìn ta châu hâu. Ta liền run run đưa tay khấn nguyện:
-Em Fei ơi! Em sống khôn thì thác …ngu. Đừng có nhớ về tìm nhát anh. Từ trước đến giờ anh mắc nhiều lỗi lầm trọng đại. Từ nay anh sẽ về Việt Nam gác kiếm quy ẩn, không dám mò qua đây chém gió nữa!
Bỗng nghe tiếng Ả Fei:
-Em..ở…đây…lạnh…lẽo…lắm…đừng …bỏ…em…
Ta sợ tái xanh mặt mày, co rúm người lại liền vọt lên không cách mặt đất mấy tấc, co giò xoay chân chạy vù vù rồi vọt đi như gió. Nhưng vừa chạy được 3mét thì có người túm tóc, ta lập tức té trở lại. Ả Fei còn sống nhăn răng, kí đầu ta một cái, đá ta một cái:
-Tên khốn! Chỉ biết háo sắc và chạy!
Đại Hiệp ta nhìn kĩ mặt Ả Fei thấy không trầy trụa gì, liền nịnh nọt quay ra đấm bóp cho Ả Fei vài cái cười nịnh:
-Ủa thế bộ óc đó của ai?
Thường thường đàn ông hay con trai nịnh một người phụ nữ ,người ta gọi là nịnh đầm thì phải. Ặx!!
Ả Fei chỉ con cá trên be tàu:
-Của con cá đó, còn tính nấu cháo nữa không?
Đại Hiệp la to:
-Khiếp! Khiếp! Miễn đi.
Liền đá bộ óc và xác con cá xuống nước. Bỗng bộ óc và con cá nhập làm một. Nó hoá thành con tướng cá như cũ nói:
-Ta là Đại Tướng Quân rồi!
Nói xong liền nhảy tõm xuống nước lặn mất. Đại Hiệp tức tối:
-Một thằng Tham tướng cũng có phép phân thân!
Ả Fei không thèm giận dỗi gì, kéo ta quay mặt lại hỏi:
-Ta có một câu quan trọng muốn hỏi ngươi.
-Rất quan trọng?
Ả Fei nghiêm chỉnh:
-Vô cùng quan trọng!
-Nói đi!
-Tại sao Thập Bát côn bỗng biến thành Tam Thập Lục côn?
-Đó là câu hỏi quan trọng? –Ta trố mắt.
-Đúng!
-Quan trọng ở điểm nào?
-Quan trọng cho cuộc đời ta và cả tâm nguyện của ngươi…
-Thật ư?
-Rất thật!
-Thế ta nói: Vì sợ khi vào chùa có người gây rắc rối, nên ta đã âm thầm lẻn vào Hình Đường…cưa côn.
Bỗng bốn thằng kia đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang đứng sau lưng ta, một tay chống nạnh, một tai đặt lên vai ta:
-Đại Hiệp không hiểu ý Lưu Tiểu Thư à?
-Ý gì?
-Ý là nếu Đại Hiệp ngươi quả thật giỏi thật sự, dùng nội công chấn gãy 18côn đó thì Lưu Tiểu Thư sẽ cưới ngươi làm chồng. Đáng tiếc…
Một thằng khác xen:
-Đáng tiếc chỉ là một tên Đại Hiệp rởm.
Ta liền phân bua:
-Những tên võ biền thì có chục tên cũng vô ích. Như ta thông minh tài trí…
Đại Hiệp giật mình quay lại nhìn 4 thằng lom lom:
-Ê, Yi Fei! Bốn đưá này là nhà báo đó!
Ả Fei "ừ" một tiếng, nói:
-Thì có sao?
-Chúng đăng chuyện này lên báo sẽ nguy hiểm cho tiếng tăm của cô lắm…
Ả Fei cáu:
-Ta cũng là phụ nữ như mọi người khác sao lại rào trước đón sau không cho ta có chồng cơ chứ!
Bốn tên kia nghe ta nói thế liền cười hềnh hệch dùng một tai đè lên bả vai ta, một tay nắm cổ tay ta, tám cánh tay nắm cứng ngắt:
-Thế ngươi định làm gì?
Đại Hiệp dang chân ra hiên ngang, dùng nội lực chấn 8cánh tay văng ra ,nói:
-Người không vì mình, trời tru đất diệt
Một thằng liền hùa theo:
-Chí phải. Nhưng bọn tiểu đệ em đã giúp anh ra khỏi Long Cung đó.
-Giúp ta?
-Vâng. Thừa lúc các vị Long Vương nghe phỏng vấn, các song sắt đã bị cưa.
Hèn gì ta đá một phát đã văng ra. Nhưng ta vẫn bướng:
-Mặc kệ! Người ta có câu : « Cứu vật vật trả ơn, cứu nhơn nhơn trả oán » mà.
Xoẹt một cái, ta đã rút ra 4 thanh đao, mỗi thanh dài 3tấc 7phân, chuẩn mực của Tiểu Lý Phi Đao. Ta liền cười khẩy một tiếng, ném 4thanh tiểu đao thẳng tới cổ họng 4 thằng. Vật sắp tới mục tiêu, chợt thấy thằng ở giữa vác lên một khúc sắt đen sì, ba thằng kia cũng phụ-hợ theo, có ghi hàng chữ Made in China to đùng ở giữa. Bốn lưỡi đao liền bị hút vào đó. Hoá ra là một tấm nam châm to. Tên ôm khối sắt liền để xuống, chống cằm lên hất hàm hỏi:
-Hàng China chúng tôi không tệ chứ Đại Hiệp?!
Đại Hiệp ta đành phải trả lời:
-Đúng là không tệ!
-Nhưng chưa hết, còn nữa này!
Hắn liền rút ra cái Remote bấm một phát, 4thanh đao liền vọt ngược trở lại ta nhanh không thể tưởng.
Bốn thanh đao chia hai bên vai và hai bên hông của ta xẹt lại dính lên thành tàu một mảnh vải hình vuông. Ta nhòm lại sau lưng thì áo ta đã rách hết phần lưng rồi. Cả bốn đứa cười ha hả chợt tái mặt nhìn lên trên đầu ta. Ta quay lại nhìn lên, thì xa xa thấy có một cơn lốc xoáy đang chạy đến vù vù, như một vòi rồng trên sông.
Bốn thằng kia liền chạy vù vào khoan tàu đóng sập cửa lại, ta và Ả Fei còn chưa biết tính sao. Ta nhìn quanh quất, chợt thấy cái mềnh trên bon tàu, nhớ lại câu sư phụ có dặn ta trước khi lên đường sang Trung Hoa này:
-Nếu lúc nào con muốn ôm một người con gái bõ chạy thì hãy lấy tấm vải vuông trải ra rồi đọc câu thần chú rằng: “Tao có cha, tao có má, con Liu Yi Fei rất có giá, mau cứu chúng ta khỏi nanh vuốt Hà Bá”
Ta đọc xong tấm mềnh liền căng ra bay lên không. Ta liền nắm tay Ả Fei nhảy lên, tấm mềnh liền bay đi. Đến mé sông ta liền nhảy xuống, chộp ngay tấm vải cột lên mình thành cái áo choàng vô cùng oai phong. Ta nói:
-Thế là thoát rồi!
Chợt nghe có tiếng trên đỉnh núi vọng xuống:
-Chiêu Hồi Mã Thương ở Thiếu Lâm thế nào? Có muốn gặp Long Vương nữa không?
Đại Hiệp và Ả Fei ngước lên nhìn thấy lút-tí-tè trên núi có hai thằng áo đen đang được che lọng, một thằng số 2 và một thằng số 8, có rất nhiều vệ sĩ. Hoá ra bọn này lúc ở chùa Thiếu Lâm đã ám toán ta. Đại Hiệp tức tối:
-Hai con quạ đen kia, sao dám đứng cao hơn Đại Hiệp ta. Biết ta là ai không?
Tên số 8 cười khẩy:
-Biết chứ biết chứ! Thiên hạ Đệ nhất Chạy trốn, Mộc Phiến gãy chìa Hồ Diện đại tặc, họ Lạc tên Đường.
Đại Hiệp ta tức tối, nhìn ả Fei:
-Làm gì đi chứ!
-Làm gì?
-Không nghe hắn mắng ta ư?
-Hắn mắng thì ngươi trả đũa đi, liên quan gì ta đâu!
Cô ta liền men theo triền núi lạnh lùng bỏ đi. Đựơc chừng 10bước thì có hai thằng áo trắng dưới biển bay lên nắm lấy hai tay cô ta. Cô ta giãy nảy:
-Buông ta ra! Buông ta ra!
Đại Hiệp cười khẩy:
-Giờ thì có liên quan rồi nhé!
Ả Fei kêu lên:
-Tại sao ngươi còn đứng đó?
Ta thản nhiên nhịp chân:
-Đương nhiên là đứng đây!
-Tại sao ngươi không cứu ta?
-Tại sao ta phải cứu cô?
-Tại vì ta đẹp!
-Đẹp thì sao?
-Đẹp thì ngươi phải quan tâm đến ta!
Đại Hiệp nghe ngồ ngộ:
-Cô không quan tâm ta, mà ta lại quan tâm cô chẳng phải ngu ngốc lắm ư?
Ả Fei nói:
-Được lắm!
Ả liền xoay tay ba lần đã thoát ra được sự khống chế, liền tát hai tên kia bay xuống sông luôn. Ả Fei phủi tay đi lại phía ta:
-Chúng ta có thể giao thiệp lâu dài đấy.
Ta hỏi:
-Thật thế ư?
Bỗng thằng số 8 trên đó nói:
-Thế là bây giờ hai người đấu hai người. Công bằng rồi nhé.
Đại Hiệp ta tức tối:
-Con mẹ nhà ngươi. Hai ngươi là người thế mấy trăm tên kia là thú à?!
Ta và ả Fei liền nhặt đá ném chúng tới tấp làm mấy tên đó bị thương gần 30người. Thằng số 2 nói:
-Không cần phiền Ngọc thủ của hai vị.
Nói xong thằng số 8 liền véo đi một cái, chạy nhanh không tưởng nổi. Nghe bịch một tràng dài. Hắn đánh nhanh quá nghe như một tiếng. Thấy một đám người y như đám cò trắng bay ùm xuống sông. Cả bọn còn lại thét lên chạy tứ phía. Thằng số 2 liền vận Lưỡng Nghi bát quái, lập tức bọn kia xoay xoay bay lên trời thành vòng tròn lớn. Thằng số 2 hét lớn một tiếng, chưởng lên không, cả bọn bay liền văng ra tứ phía như pháo bông mất tiêu.
Thằng số 2 hỏi:
-Giờ công bằng rồi chứ?
Ta thấy hai tên trổ thần công cái thế, sợ quá chừng, liền giả lã:
-Hâm mộ từ lâu. Nhưng không biết tôn tính đại danh là gì?
Tên số 8 cười ha hả:
-Để nhận được một câu hỏi của Lạc Đại Hiệp quả là không dễ. Ta là Bách Sát Bát Phong, thiên hạ đệ bát chém gió!
Ả Fei nói nhỏ:
-Tên Bách Sát Bát Phong này tung hoành ở Ca-ri-bê suốt 20năm qua, chuyên môn chém gió thành bão xoáy, danh tiếng lẫy lừng nhất châu Mỹ đó…
Ta bỗng nhớ lại cơn lốc xoáy lúc nãy, 9/10 là do tên này làm. Tên số 2 vỗ ngực:
-Ta là Lưỡng Nghi Quyền Vương. Thiên hạ đệ nhị chém gió!
Ả Fei lại nói nhỏ:
-Lưỡng Nghi quyền vương là Thần Trấn sông Lưỡng Hà. Khi nào người trên hoang mạc cần nước, hắn liền vận công hút nước lên tưới cho họ…
Đại Hiệp ngạc nhiên:
-Đại Thiện Nhân à?
Ả Fei nói thêm:
-Phí dịch vụ mỗi lần 3vạn lượng Hoàng Kim.
-Ặx!! Thế thì thành Đại Tài thần rồi. Nhưng …sao cô cái gì cũng biết thế?
Ả Fei đưa tay lên. Hoá ra cô ta đang cầm cái Iphone 3GS, còn thấy chữ GooGle trong đó nữa.
Ta liền chìa tay ra:
-Giờ thì...hợp tác vui vẻ.
Ả Fei bận cầm điện thoại, liền ném xuống sông rồi mới đưa tay ra đập tay ta 3 lần :
-Hợp tác vui vẻ !
Ta và ả Fei liền nương theo vách đá phi thân bay lên. Ai dè chưa tới nơi, tên khốn thứ 2 bất chấp luật lệ giang hồ, tung chưởng đánh ra. Đại Hiệp ta tuy đỡ được nhưng đã rơi về chỗ cũ. Nhìn lên mới thấy tên số 8 đã nắm được ả Fei. Ta liền mắng :
-Hai tên chém gió trâu sanh bò rừng kia. Tại sao một thằng chưởng mà một thằng trảo. Lừa lão gia àk. Mẹ kiếp !
ả Fei vừa kêu lên :
-Cứu ta !!
Thì hai tên kia đã cười hô hố vác đi mất. Ta liền bay lên vách đá thì thấy hai tên nhảy lên một chiếc xe hơi rất vip chạy đi. Ta phải chạy bộ đuổi theo.