[ Huyền Huyễn - Dị Giới ] Tuyệt Thế Thánh Vương - T/g: Phùng Hưng
Tuyệt Thế Thánh Vương
Tác giả: Phùng Hưng
Giới Thiệu
Ta chỉ mới nghĩ được bấy nhiêu thôi. Mai hoặc tối nay mới ra chương được. Xem mấy cái này cho đỡ ghiền.
Xin mọi người ném thật nhiều gạch đá để cho ta xây túp liều lí tưởng . Hí hí.
Truyện này ta chỉ mới lên ý tưởng và cái sườn của cốt truyện thôi cho nên việc sai sót hay chương truyện ra lâu thì đừng hỏi tại sao mà thằng tác giả ấy làm ăn chậm thế.
Ta chẳng có lời nào để giới thiệu về truyện này vì ta không thích . Đương nhiên trong truyện sẽ nói lên tất cả. Đây thuộc thể loại huyền huyễn - dị giới. Truyện này tuy không phải là tác phẩm đầu tay của ta ( vì ta đã từng viết trên forum ), nhưng đối với thân phận mới này - Tuyệt Thế - thì nó lại là đầu tiên, mong anh em ủng hộ và đóng góp ý kiến.
Gạch đá đâu !!!!!!!!!!!!
Ném đi !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chú ý : Hiện tại tác giả Tuyệt Thế đã ra đi cùng năm tháng giờ chỉ còn tác giả Phùng Hưng mà thôi.
Nói giỡn thôi chứ hai chúng tui là 1. Thật ra tôi chỉ muốn thay đổi tác giả thôi.
“ Lâm Thánh Vương ! Con còn định nằm ở đó tới bao lâu nữa ? Mau qua giúp cha .”
Một người trung niên cao lớn, dáng người mảnh khảnh, mặc bộ đồ vải trắng giản dị. Khuôn mặt chữ điền, chân mày rậm và ẩn chứa trong đôi mắt đen láy của hắn chính là sự điềm tĩnh, làn da đen sậm nứt nẻ, hình như hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió cho nên trên người hắn tỏa ra một khí tức rất ảo, tuy không nhìn ra rõ ràng nhưng không thể nào xem thường nó.
Hắn chỉ tay về hướng bên kia, theo hướng hắn chỉ thì phía đó có một người đang nằm ườn trên bãi cỏ xanh mơn mởn. Người mà tên trung niên kia chỉ chính là một thiếu niên chỉ tầm 16-18 tuổi, mái tóc xanh đen rủ xuống tận chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt màu xanh đen phỉ thúy lấp lánh tạo nên sự quỷ dị không kém phần ma mị, làn da trắng không chút tì vết kèm theo khuôn mặt điển trai của hắn làm cho khí chất cao quý của hắn toát ra một cách mạnh mẽ.
Hiện tại Lâm Thánh Vương đang gác tay lên trán, hắn nhìn lên bầu trời trong xanh có những đám mây đang lượn lờ tung tăng trên bầu trời rồi đột ngột thở dài. Hắn vươn mình đứng dậy, nhìn về phía người trung niên đang chỉ tay về phía hắn một cách chăm chú rồi nói :
“ Cha à ! Con cảm thấy mỏi lắm, để con nghĩ ngơi được không ? Chẻ củi gây đổ mồ hôi nhiều lắm, như thế sẽ làm áo con bẩn mất. ”
Quả thật người trung niên kia đang chẻ củi, trong tay hắn đang cầm một chiếc rìu rất to và bên cạnh là những khúc gỗ to lớn. Người trung niên nghe vậy nhất thời mặt đờ ra, chốc lát lại đỏ lên lửa giận, lửa giận không kiềm được cuối cùng phải phun ra :
“ Ngoan cố ! Có muốn cha đấm vài cái cho tỉnh không ? “
“ Nhưng quả thật con chẻ không nổi. Người cũng biết là con không chuyên về sức mạnh mà. “
“ Nhưng con phải cố gắng chứ. Có biết bao nhiêu người thiên phú thấp kém nhưng họ lại có sự kiên trì bền bỉ. Còn con thì chẳng có thứ gì tốt cả, ít ra con cũng phải thể hiện sự cố gắng một chút chứ. “
“ Ý của người là bảo con phải kiên trì sao ? Con cảm thấy cuộc sống đơn giản này rất hợp với con, con không thích chiến đấu. “
“ Hừ. Con tự lo liệu việc này đi. Cha có chuyện khác cần làm rồi. “
Người trung niên kia bỏ đi để lại đống củi còn đang chặt dang dở cho Lâm Thánh Vương rồi bỏ đi. Lâm Thánh Vương nhìn hắn bỏ đi rồi lại lắc đầu, tiếp theo hắn nhìn cái đống củi đang chất cao ngất ngưỡng kia rồi nhăn mặt.
“ Haiz ! Đành phải làm thôi, kẻo cha về lại bỏ đói thì khổ. “
Lâm Thánh Vương đành phải lê cái thân xác mảnh khảnh này tới để chặt cái đống củi ấy. Hắn lấy hai tay cầm chiếc rìu lên, mặt hắn nhăn nhó lại, dường như hắn đang phải chịu đựng thứ gì đó vậy. Quả thật chiếc rìu ấy rất to, chiều cao của nó bằng một phần ba chiều cao của hắn. Hắn nhớ lại việc mà phụ thân hắn cầm chiếc rìu dễ như trở bàn tay liền cảm thán. Thế rồi hắn bắt đầu công việc của mình như mọi ngày.
***
Nơi Lâm Thánh Vương đang sống được gọi là Chiến Thần Thế Giới. Nơi hắn sống được gọi là Tiên Nhiên Đại Lục, hắn nghe được những cụm từ này khi mà cha hắn bất ngờ nói ra. Khi hắn nghe được những điều này cũng rất tò mò, thế là cha hắn tiếp tụcnói rằng nơi mà gia đình đang sống chính xác là Chí Kim Cảnh, ở đây chia ra 4 thành : Lâm Thành, Võ Thành, Linh Thành, Viên Thành và thế lực lớn nhất của mỗi thành lần lượt là Lâm Gia, Võ Gia, Linh Gia, Viên Gia. Bốn gia tộc này là bốn gia tộc có thế lực nhất, họ được gọi chung là “ Tứ Vương Gia “, bọn họ là những thế lực mạnh nhất, bọn họ là những bá chủ của Chí Kim Cảnh này. Tất nhiên là vì cạnh tranh là điều không thể nào tránh khỏi, dù sao họ cũng là những thế lực lớn, họ phải có một số thủ đoạn thì mới giữ vững và phát triển gia tộc được.
Ngoài Tứ Vương Gia ra còn có một số thế lực khác nhưng địa bàn của họ không thể nào mạnh mẽ như Tứ Vương Gia, chuyện họ bị thôn tính chỉ là sớm muộn mà thôi. Gia đình của Lâm Thánh Vương thuộc người của Lâm Gia, một trong bốn Tứ Vương Gia nhưng gia đình hắn chỉ là tầng lớp thấp kém thôi thế nên gia đình hắn chẳng có thứ gì đặc biệt cả.
Nhưng nơi đây không quan trọng tầng lớp, ở đây chỉ có thực lực mà thôi. Dù ngươi xuất thân thấp kém nhưng nấm đấm của ngươi lớn thì ngươi vẫn được mọi người kính phục. Đây là quy tắc ở Chiến Thần Thế Giới. Ở đây mọi người đều tu luyện một thứ gọi là linh khí, những người tu luyện linh khí được gọi chung là Linh Giả. Linh Giả được phân chia thành nhiều cấp độ từ thấp đến cao : Linh Ứng Thể, Linh Động Thể, Linh Dung Thể,… Hiện tại thì hắn cũng chỉ biết có 3 cấp bậc đó còn những cấp bậc sau hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hắn cũng không cần biết vì hắn nghĩ mình chẳng có cơ hội đạt tới đẳng cấp đó, lúc này hắn đang ở cấp bậc Linh Ứng Thể, Linh Ứng Thể còn được gọi là “ sự giác ngộ của cơ thể “, lúc này cơ thể sẽ có cảm ứng một chút với linh khí xung quanh thế nhưng vẫn chưa có khả năng hấp thu hay sử dụng linh khí, chỉ có thể cảm nhận mà thôi, nghe thì cảm thấy rất vô dụng nhưng nó là thứ căn bản để trở thành một Linh Giả, nếu như ngươi không qua được cảnh giới Linh Ứng Thể thì coi như không có duyên với con đường tu luyện. Linh Ứng thể chia làm hai cấp bậc : Sơ Ứng và Thượng Ứng, mà Lâm Thánh Vương lại dậm chân ở cảnh giới Sở Ứng này vài năm rồi mà vẫn chưa có cảm giác đột phá, đối với một người bình thường thì chỉ cần vài tháng, nhiều nhất là một năm là có thể đột phá Sơ Ứng tới cảnh giới Thượng Ứng rồi. Nhưng mà Lâm Thánh Vương lại khác người bình thường rất nhiều, tuy hắn đẹp trai nhưng cái mã của hắn không giúp được gì cái thiên phú tệ hại của hắn cả, ngoài cái vẻ ngoài hấp dẫn ra thì hắn chẳng có một thứ gì đặc biệt cả.
***
“ Ta chết mất ! Chặt củi như thế này thì bao giờ mới xong. “
Hắn nhìn cái đống củi vừa mới chẻ xong và đấm củi vẫn đang chờ bị chẻ thì thấy rất nản, hai bên có sự chênh lệch cực kì lớn thế nên hắn cảm thấy thật mệt mỏi khi làm việc này.
“ Anh ! “
Lâm Thánh Vương quay mặt lại. Một cô gái đang chạy về phía hắn, tay còn vẫy vẫy trong gió chiều…. Cô gái này trông cũng trạc tuổi Lâm Thánh Vương , mái tóc dài hồng rũ xuống tới đồn kiều, đôi môi hồng chúm chím khẽ cười khiến muôn hoa phải ngước nhìn, đôi mắt to tròn linh động liếc nhìn mọi thứ một cách hiếu kì, dáng người thon thả đi kèm với đôi chân ngọc dài khiến vạn vật đều phải cảm thán này làm tôn lên vẻ đẹp của cô gái còn chưa thành tinh này, không biết khi lớn lên thì sẽ hại nước ương dân tới mức nào nữa.
Lâm Thánh Vương nhìn người đang tiến về phía mình một cách kinh ngạc, hắn bất chợt híp mắt lại rồi mỉm cười hướng về phía cô gái chạy tới rồi ôm chầm lấy cô gái :
“Lâm Tiên Nguyệt ! Sao em lại đến đây ? “
Đây chính là em gái yêu quý của hắn, Lâm Tiên Nguyệt.
“ Anh bị cha bắt đi chặt củi phải không ? “
“ Không sao đâu. Anh biết người chỉ muốn tốt cho ta thôi “
“ Hừ, anh mà cũng biết thế sao ? Vậy tại sao không chịu nghe lời cha đi, đến khi cha giận rồi bắt nhịn cơm thì đừng năn nỉ muội. “
Lâm Thánh Vương cười xòa, hắn xoa xoa tóc Lâm Tiên Nguyệt như tỏ vẻ cưng chiều kèm theo một lời cảm ơn trong đó. Lâm Tiên Nguyệt hiểu rõ ý của hắn liền ôm chặt lấy hắn mỉm cười ngoan ngoãn như một con mèo thích người khác vuốt ve vậy. Đúng là mỗi khi hắn bị phụ thân bắt nhịn ăn thì Lâm Tiên Nguyệt đều lén đem cơm cho hắn, có muội muội tốt như thế thì cũng coi như Lâm Thánh Vương hắn may mắn.
“ Giờ ta phải chặt hết đống củi này. Kẻo người lại giận nữa thì khổ. “
“ Anh còn muốn nữa sao ? Vậy để emi giúp anh một tay. “
“ Không được. Nếu cha và mẹ biết em làm vậy thì anh lại bị mắng nữa. “
Lâm Thánh Vương không dám để cho đứa em gái nhỏ nhắn này làm giúp hắn vì hắn biết cha và mẹ hắn rất cưng chiều cô em gái này, nếu biết hắn hành hạ cực khổ đứa em bé nhỏ này thì trước sau gì cũng bị chửi, hắn cũng không dại gì chuốc họa vào thân.
“ Vậy thì đi chơi đi. Còn lâu anh mới chặt xong nó. Theo em đi chơi đi. “
“ Không được. “
Lâm Thánh Vương nói, hắn mà không nghe lời chắc chắn hắn sẽ bị phạt, điều này hắn cực kì không muốn.
“ Anh mà không đi thì em sẽ giúp anh chẻ đống củi này. “
Lâm Thánh Vương trợn mắt trắng dã nhìn Lâm Tiên Nguyệt đang uy hiếp mình một cách trắng trợn, thế là hắn đành buông tay để mặc nó dắt đi.
“ Thế mới là anh trai yêu quý của em chứ ! “
Lâm Thánh Vương than khổ không thôi, hắn cảm thấy con bé này nghịch giống như một con quỷ nhỏ vậy, nhưng mà như vậy mới dễ thương, hắn cũng thích con bé ở điểm đó, hồn nhiên trong sáng đây chính là tính cách của con bé.
“ Em định dẫn anh đi đâu ? “
“ Vào trong rừng chơi đi, lợi dụng lúc đó kiếm chút linh thảo để bồi bổ cơ thể. “
Lâm Thánh Vương đứng hình, hắn không ngờ con tiểu quỷ này lại lớn gan như thế. Linh Thảo ám chỉ một số loại dược thảo ẩn chứa linh khí trong đó, Linh Giả có thể hấp thu gián tiếp linh lực qua Linh Thảo để làm tăng thực lực của bản thân, đây là cách thường làm của mỗi gia đình, tuy nhiên nó chỉ áp dụng đối với một vài người khá giả thôi, còn những người bình thường thì không có phúc để dùng, vì vậy mà có rất nhiều người liều mạng vào trong rừng để tìm kiếm Linh Thảo hòng để tăng cường thực lực. Nhưng việc vào rừng hái Linh Thảo hết sức là nguy hiểm vì không chỉ có riêng con người thèm khát nó mà còn có một số loài dã thú nữa, linh khí là thứ hấp dẫn chí mạng đối với mọi loài thú và Linh Giả chính là thức ăn mà chúng xếp vào cấp bậc cao trong những thứ nên ăn vì trong cơ thể Linh Giả chứa linh khí, nói ngắn gọn hơn là những loài thú này đều thích ăn những thứ chứa linh khí và thế là Linh Thảo cũng là một món mà chúng cực kì thích.
Đối với những kẻ muốn tranh giành Linh Thảo với chúng thì chúng không ngần ngại mà tấn công điên cuồng thế nên phải suy nghĩ thật kĩ trước khi vào rừng hái Linh Thảo.
“ Đừng lo. Em đã phát hiện ra một mục tiêu, vẫn chưa có kẻ nào phát hiện ra nó cả. Chúng ta có thể lấy nó, thứ đó ở phần rìa khu rừng chắc cũng không gặp thú dữ đâu. “
“ Lá gan của em đúng là không nhỏ “
“ Muốn ăn nhiều thì phải làm liều, chứ cứ tu luyện như anh thì biết bao giờ mới tấn giai. “
“ Ờ thì tấn giai cũng cần có thời gian chứ đâu có thể hấp tấp được. “
“ Anh có biết mình đã dừng chân ở cảnh giới này bao lâu rồi không ? Tất cả mọi người đều biến gia đình chúng ta thành trò cười, chẳng lẽ anh không để ý sao ? “
“ ANh biết. Nhưng chúng ta có thể làm gì được ngoài việc làm ngơ cơ chứ ? ”
“ Em không muốn gia đình chúng ta bị khinh nhờn, nhất là anh – người quan trọng nhất đối với em. “
Lâm Tiên Nguyệt nói xong một hồi không biết vì sao tự dưng mặt mình nóng hổi, Lâm Thánh Vương nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Lâm Tiên Nguyệt đành phì cười, cô bé này thật đáng yêu, vì người thân mà không ngại khó khăn gian khổ, khác xa so với mình.
Lâm Thánh Vương thở dài, không phải hắn không cố gắng nhưng mà cố gắng của hắn vô ích mà thôi, hắn đã tu luyện không biết bao lâu rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Hắn không biết làm cách nào để có thể thoát khỏi tình trạng này, Lâm Tiên Nguyệt biết rõ điều này cho nên cố tìm mọi cách để giúp hắn, Linh Thảo chính là một trong số cách giúp hắn thoát khỏi tình trạng hiện nay.
“ Được. Nếu như emi đã muốn làm thì anh không cản. Nhưng em phải để cho anh giúp một tay “
“ Điều đó là đương nhiên. Nếu không thì em rủ anh đi chung làm chi ? “
Cô bé lè lưỡi trêu chọc Lâm Thánh Vương làm hắn phì cười. Hắn siết chặt tay cô bé rồi chạy đi, thế nhưng Lâm Thánh Vương không để ý rằng Lâm Tiên Nguyệt ở đằng sau hắn đỏ mặt ấp a ấp úng không nói nên lời, thế nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng như quả gấc kia thì chắc chắn rằng cô bé đang rất sung sướng khi được Lâm Thánh Vương siết chặt tay.
***
“ Tới rồi “
Lâm Tiên Nguyệt ra dấu cho Lâm Thánh Vương dừng lại, hiện tại bọn họ đang đứng trước một cánh rừng, cánh rừng này cây cỏ mọc cao liêu nghiêu, nhìn mãi vẫn chỉ thấy một màu xanh, cây cỏ phát triển ở đây tươi tốt như vậy mà nơi đây mà không có Linh Thảo thì đánh chết Lâm Thánh Vương cũng không tin.
“ Vào thôi! “
Lâm Tiên Nguyệt dẫn đường, Lâm Thánh Vương theo sau. Hai người đi vào một đoạn, qua nhiều ngã rẽ… cuối cùng cũng thấy Lâm Tiên Nguyệt dừng lại. Cô bé quay mặt lại giơ tay ra dấu cho Lâm Thánh Vương im lặng, Lâm Tiên Nguyệt từ từ tiến tới, cô bé nhanh tay bứt Linh Thảo rồi quay lại chỗ của Lâm Thánh Vương.
Lúc này Lâm Thánh Vương mới nhìn rõ hình như của Linh Thảo này, nó giống một đóa hoa cúc nhưng mà có màu hồng nhạt, mùi hương của nó khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Bọn họ bỏ Linh Thảo vào trong người định rút lui thì một chuyện bất ngờ xảy ra….
Lâm Thánh Vương nghe có tiếng sột soạt, hắn kinh hoảng ôm chặt lấy Lâm Tiên Nguyệt rồi chạy đi. Thì ra có một con thú hoang nào đó phát hiện nơi này có mùi linh khí nên chạy tới hướng này, thế nhưng nó cũng phát hiện được mùi con người thế là nó gầm lên giận dữ, thế nhưng con thú này không ngờ rằng bọn người Lâm Thánh Vương lại chuồn nhanh như thế, chưa kịp gầm lên thì đã chạy thục mạng rồi….
“ Thoát rồi ! “
May mà bọn họ chỉ ở phía bìa rừng, chứ nếu không thì bọn họ chết chắc rồi. Lâm Thánh Vương không tin con thú đó dám xông ra khỏi rừng vì dù sao đây cũng là lãnh địa của con người mà.
“ Anh giỏi quá ! Chúng ta thoát khỏi con thú đó rồi. “
Lâm Tiên Nguyệt tung hô Lâm Thánh Vương, lúc nãy nàng cũng rất sợ nhưng mà thấy biểu hiện của Lâm Thánh Vương nhanh chóng thì nàng liền vui mừng trở lại. Lâm Thánh Vương nhìn nàng lắc đầu cười khổ. Nhưng mà đúng lúc này lại có một chuyện xảy ra :
Đám người ăn mặc sang trọng tiến tới phía Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt. Đám người này có hai thiếu niên và một thiếu nữ , tất cả bọn họ đều trạc tuổi Lâm Thánh Vương.
Lâm Thánh Vương nhìn thấy bọn người này liền nhíu mày, hắn biết rất rõ về thân phận của chúng, tất cả đều là người của Lâm Gia, thân phận của họ cao hơn gia đình của Lâm Thánh Vương rất nhiều, chỉ cần nhìn cách ăn mặc sang trọng như vậy cũng đủ hiểu rằng gia đình của họ khá dư dả….
Một thiếu niên đứng đầu đoàn người tiến về phía trước, khuôn mặt hơi phệ của hắn nhìn trông rất phúc hậu, thân hình tròn trĩnh của hắn làm cho ai cũng muốn chạy tới ôm như một cái gối, hắn nhìn về phía Lâm Thánh Vương với ánh mắt giận dữ, nhưng khi hắn liếc về phía Lâm Tiên Nguyệt thì lại khác, đó chân chính là sự dục vọng thèm khát. Lâm Thánh Vương cũng nhìn thấy sự bất thường trong ánh mắt của tên ấy liền nhăn mặt, hắn đứng chắn phía trước Lâm Tiên Nguyệt không để cho tên dâm ô này tiếp tục nhìn ngắm nhan sắc của em gái mình nữa.
“ Các ngươi là người của Lâm Gia ? “
Tên mập mạp đó hỏi đám người Lâm Thánh Vương. Lâm Thánh Vương liếc xéo hắn một cái rồi không thèm để ý quay lưng dắt Lâm Tiên Nguyệt đi. Tên mập mạp nhìn thấy hành động không quan tâm của Lâm Thánh Vương chốc lát liền ngơ ngác, hắn tức giận giơ tay ra hiệu với đoàn người rồi chỉ về hướng hai người Lâm Thánh Vương đang bỏ đi rồi nói :
“ Ngăn hai người đó lại. “
Thiếu niên và thiếu nữ gật đầu khi nghe hiệu lệnh của tên mập mạp đó, bọn họ cấp tốc chạy tới phía trước đám người Lâm Thánh Vương chặn đường. Lâm Thánh Vương nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt hiện tại liền tức giận, hắn siết chặt tay lại nhưng vẫn cố gắng kiềm nén ăn nói nhẹ nhàng với đám người đó :
“ Đều là người của Lâm Gia. Hà cớ gì mà các người lại cản đường chúng ta ? “
“ Haha. Thật ra ta không muốn cản đường hai người đâu. Ta chỉ muốn hỏi tên tuổi của hai người rồi bắt chuyện làm quen thôi. Dù sao gặp nhau cũng là có duyên. “
Lâm Thánh Vương nhếch môi cười đểu, tuy hắn không thông minh nhưng hắn cũng không có ngu, hắn hiểu rõ ràng ý đồ của tên mập ú tròn như cái bánh ú đó. Hắn chỉ muốn nhắm tới em gái của hắn – Lâm Tiên Nguyệt mà thôi. Thế nhưng hắn vẫn biết giữ chừng mực, dù sao hắn vẫn là người ở tầng lớp thấp, gây chuyện với người khác – nhất là tầng lớp quý tộc – là một điều tối kị :
“ Ta là Lâm Thánh Vương . Đây là em gái ta, Lâm Tiên Nguyệt “
“ Lâm Tiên Nguyệt ??? Tên rất hay… “
Lâm Thánh Vương cười khinh bỉ, thằng mập này thật ngu ngốc, ý đồ của hắn hiện hết qua lời nói và cử chỉ luôn, những lời hắn nói đều là ca ngợi Lâm Tiên Nguyệt, còn Lâm Thánh Vương không có lấy nửa chữ, hai con ngươi của hắn còn đưa lên đưa xuống khi nhìn Lâm Tiên Nguyệt nữa chứ ! Thật là ngứa mắt mà. Qua lời kể của hắn thì hắn tên là Lâm Phi Phi, tên gì nghe mà nổi cả da gà, tin quan trọng nhất hắn chính là con thứ hai của một gia đình quản lí sổ sách chi tiêu của gia tộc. Đây là tin mà đã làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy sửng sốt nhất, tên Lâm Phi Phi này còn khoe khoang mình được ăn nhiều Linh Thảo đến nỗi phát ngán luôn, mà quả thật hắn rất mạnh, nếu chiếu theo phương diện thực lực thì ngay cả hắn cũng không có khả năng đánh lại tên Lâm Phi Phi này, có vẻ như tên này đã đạt đến cảnh giới Thượng Ứng của Linh Ứng Thể rồi.
“ Lâm Phi Phi, có vẻ như trời đã tối rồi. Chúng ta cũng nên về kẻo gia đình của chúng ta lại mong chờ. “
Lâm Thánh Vương giả đò vội vã cắt ngang câu chuyện mà Lâm Phi Phi đang nói, tên mập này nghe có người chen vào lời mình nói cảm thấy tức tối lắm nhưng mà hắn nhanh chóng tươi cười trở lại rồi nói :
“ Vậy có thể cho chúng ta đi theo được không. Ta rất muốn gặp cha mẹ của hai người đó. “
Lâm Thánh Vương nghe vậy liền thầm chửi rủa trong lòng, thằng này đúng là dại gái hết thuốc chữa rồi.
“ Không được. Chúng ta không thể làm việc đó. “
Lâm Tiên Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng. Cô bé cầm lấy tay của Lâm Thánh Vương rồi kéo đi. Lâm Phi Phi nhìn thấy hành động thập phần đáng yêu của cô bé liền mỉm cười :
“ Không cho ta vẫn làm. Hai người không thể nào ngăn cản được ta đâu. “
Lâm Thánh Vương nổi giận, lần đầu tiên hắn gặp một kẻ da mặt dày như thế. Hắn không kiềm chế được cơn giận trong lòng nữa bèn xông tới đấm vào mặt tên mập dâm đãng này một cái. Tên Lâm Phi Phi này nhìn thấy hành động bất ngờ của Lâm Thánh Vương liền kinh ngạc, hắn định vươn tay đỡ nhưng mà không kịp thế là xơi trọn một đấm của Lâm Thánh Vương ngay con mắt.
“ A !!! “
Lâm Phi Phi la hét đau đớn, hắn tức giận sai hai người đi theo hắn tấn công Lâm Thánh Vương :
“ Đánh hắn cho ta. Để cho hắn biết thế nào là lễ độ. “
Hai người kia liền một tả một hữu xông tới tấn công Lâm Thánh Vương , Lâm Thánh Vương cũng không tránh né vì nếu hắn tránh đi thì Lâm Tiên Nguyệt đang đứng phía sau hắn sẽ gặp phiền phức, hắn không muốn em gái của mình bị tổn thương nên đành chịu đòn từ hai kẻ kia.
“ Bốp bốp ! Binh Binh !...”
Lâm Thánh Vương không rên lấy một lời, nhưng ánh mắt của hắn nói lên tất cả, hắn căm thù, căm thù cái thế giới bất công này, cái thế giới đang định lấy đi tất cả những gì mà hắn yêu quý, hắn không khóc, hắn phải nỗ lực, nỗ lực, nhưng lại cảm thấy chán nản… Đây có lẽ là kết thúc của hắn….
Lâm Thánh Vương gục xuống trước trận đòn dữ dội của hai kẻ kia. Lâm Tiên Nguyệt hốt hoảng chạy tới chỗ Lâm Thánh Vương nhưng bị Lâm Phi Phi ngăn lại :
“ Cô gái. Ta và cô nói chuyện được chứ ? “
“ Dâm tặc ! Chết đi !!! “
Lâm Tiên Nguyệt dồn hết sức định dùng tay tát vào mặt hắn nhưng bị Lâm Phi Phi ngăn cản lại, hắn liếm môi thèm khát rồi tát một bạc tai vào mặt Lâm Tiên Nguyệt :
“ Hức hức… “
Tiếng khóc như muốn làm tan nát cõi lòng, làm khô héo muôn vật vang lên một cách thảm thiết. Lâm Thánh Vương mơ hồ nhìn về phía em gái mình, trong mắt hắn bỗng bùng cháy một ngọn lửa. Hắn không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa, phải ngăn lại….
“ Không thấy hai đứa các ngươi ở nhà. Thì ra là ở đây. “
Âm thanh quen thuộc vang lên trong tai Lâm Thánh Vương , hắn bỗng mỉm cười rồi nhắm mắt lại….
***
“ Hức hức…. “
“ Tiếng… khóc… ??? “
“ Sao… lại khóc ? “
“ Hửm ??? “
Lâm Thánh Vương bỗng nhiên mở mắt , hắn bật người khỏi chiếc giường gỗ rồi nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy Lâm Tiên Nguyệt đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường gỗ thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ có tác dụng an thần rất lớn này, Lâm Thánh Vương bất giác vuốt ve mái tóc mượt mà thơm tho của Lâm Tiên Nguyệt rồi cười khẽ. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ tất cả những gì đã diễn ra trước khi hắn gất đi. Đột nhiên có một tiếng nói vang lên :
“ Tỉnh rồi sao ? “
Lâm Thánh Vương nhìn lại, thì ra là cha hắn, vậy có nghĩa là….
“ Cha ! “
“ Cha biết hết rồi. Lâm Tiên Nguyệt đã nói hết tất cả, hai đứa nhóc các ngươi gan lớn nhỉ ? Dám một mình xông vào rừng hái Linh Thảo trộm mà không nói cho cha biết, vả lại còn đi gây sự với người khác nữa. Nếu như không có cha của các con chạy tới giúp đỡ thì các con đã xong rồi đấy !“
Lâm Thánh Vương gãi gãi đầu cười ngượng. Cha hắn thở dài rồi tiến về phía hắn lấy một chiếc chăn đắp lên người Lâm Tiên Nguyệt, hắn nhìn Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Các ngươi thật là nghịch ngợm, ngay cả cha cũng phải bó tay đấy ! Cha biết con rất nôn nóng muốn đột phá nhưng cũng phải suy nghĩ kĩ càng chứ. Con có biết vì con mà Lâm Tiên Nguyệt suýt nữa bị người khác làm hại không ? “
“ Con biết lỗi rồi. Nhưng mà con không thể nào kiềm chế được việc này, con chán cái cảm giác bất lực rồi. “
“ Haiz… Nếu con đã nói vậy thì cha sẽ tặng con một thứ rất hữu dụng. “
Cha của Lâm Thánh Vương móc từ trong người ra một chiếc hộp gỗ, ông ném sang chỗ Lâm Thánh Vương. Hắn hiếu kì mở nắp chiếc hộp ra, đột nhiên một mùi thơm thoảng thoảng xông vào mũi hắn làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ và phản ứng không kịp. Đến khi hắn choàng tỉnh lại thì vô cùng vui mừng vì thứ mà cha hắn tặng chính là một loại Linh Thảo, nhưng loại Linh Thảo này có vẻ như cao cấp hơn loại Linh Thảo mà Lâm Tiên Nguyệt đem về nhiều. Đây là một loại hoa chỉ có ba cánh hoa, mỗi cánh lại có những đường vân đen ngoằn nghẹo hết sức quái dị, thân hoa không có lấy một chiếc lá hay gai nào cả, ngoài ra mùi hương của nó cũng hết sức đặc biệt, lúc đầu ngửi thì có cảm giác rất khó chịu nhưng mà khi đã quen rồi thì có thể cảm nhận linh lực thấm dần vào từng thớ thịt kèm theo tinh thần cực kì sảng khoái.
Lâm Thánh Vương vui vẻ nhìn cha hắn cười to, không thể ngờ được cha hắn lại tặng cho hắn một món quà quý giá như vậy. Cha hắn cũng nhìn khẽ cười nhưng không được bao lâu thì cha hắn nhăn mặt lại ho khan liên tục. Lâm Thánh Vương thấy lạ liền quan sát cha hắn phát hiện ra rằng trên người cha hắn có vết băng bó, những thứ ấy rất khó phát hiện vì tất cả những vết băng ấy đều được quần áo che dấu đi nhưng có một vài vết máu như ẩn như hiện lên trên y phục, nếu không quan sát kĩ thì ngay cả người ngoài cũng nhìn không ra.
“ Cha ? Cha bị thương sao ? “
“ Không có gì. Chỉ vì cố gắng tranh giành với một con thú thôi, tuy đánh đuổi được nó để lấy Linh Thảo nhưng cũng bị chịu một ít thương thế. Không sao đâu. “
“ Cảm ơn cha. “
Khóe mắt Lâm Thánh Vương đỏ hoe, hắn cố cầm nước mắt nhìn về phía cha hắn để cảm ơn. Cha hắn không nói gì chỉ ngoảnh mặt quay đi và thốt lên :
“ Con đừng làm cha thất vọng. “
“ Vâng. “
Lâm Thánh Vương đậy nắp lại, sau đó tiếp tục tĩnh dưỡng để vết thương lành lặn lại. Hắn vô cùng biết ơn cha hắn và Lâm Tiên Nguyệt, vì hắn mà đã làm tất cả, hắn tự nhủ thầm mình rằng phải cố gắng để cho công sức của hai người không uổng phí.
“ Cha ! Lâm Tiên Nguyệt ! Mọi người cứ tin tưởng ở ta. “
***
Một tháng sau.
Lâm Thánh Vương đã lành lặn hẳn, hắn cũng đã phục dụng Linh Thảo của Lâm Tiên Nguyệt và thật may mắn hắn đã đột phá được Sơ Ứng tới Thượng Ứng, Lâm Thánh Vương cũng đã cố gắng hấp thu hết tất cả dược lực còn sót lại, một tháng này chính là một tháng làm ít mà ăn nhiều của hắn. Hiện tại dược lực đã được hấp thụ hết, việc tiếp theo hắn cần làm chính là phục dụng Linh Thảo của cha hắn đã đưa cho lúc trước.
Hắn quyết tâm lần này phải đột phá Thượng Ứng tiến tới cảnh giới Linh Động Thể. Cảnh giới Linh Động Thể cũng không kém phần quan trọng như cảnh giới Linh Ứng Thể, ở cảnh giới này linh lực sẽ bắt đầu quá trình xâm nhập vào cơ thể Linh Giả, ở cảnh giới này cũng phân làm hai cấp bậc : Sơ Động và Cao Động. Lâm Thánh Vương định nhân cơ hội phục dụng Linh Thảo này để vượt qua cảnh giới Linh Ứng Thể, tiến tới Linh Động Thể Sơ Động.
***
Lâm Thánh Vương đang ngồi trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, hắn nhìn về phía chân trời xa xa rồi đăm chiêu, đây là thời khắc quan trọng nhất đối với hắn, vì đây là lúc để hắn đột phá, nếu mà không thể thì không biết phải đợi tới năm tháng nào mới có cơ hội nữa cho nên đây lời thời khắc quan trọng nhất của hắn.
“ Bắt đầu được rồi ! “
Hắn mở chiếc hộp gỗ ra, cầm trong tay đóa hoa rồi bức đồng loạt ba cánh hoa của nó nhét vào ngậm trong miệng. Một luồng linh lực từ miệng hắn bộc phát được hắn nuốt vào chuyển hóa thành linh lực hấp thu. Đối với một Linh Giả ở đẳng cấp Linh Ứng Thể thì chưa thể hấp thu được nhưng mà khi có một luồng linh lực cực lớn di chuyển trong cơ thể thì cơ thể sẽ trở thành một cái bình chứa, lúc này bình chứa sẽ tự động hấp thu linh lực trong bình để cho bình không bị tràn, đây là cách ép buộc cơ thể phải hấp thu linh lực, cách này tuy hiệu quả nhưng cần phải có một lượng linh lực cực kì lớn để ép cơ thể đến cực hạn làm cho cơ thể phải chấp nhận ngậm đắng nuốt cay mà hấp thu.
Khi mà cơ thể không còn hấp thu nữa được nữa thì linh lực còn thừa sẽ di chuyển tới khắp ngõ ngách của cơ thể rồi từ từ chờ đợi để cho cơ thể hấp thu. Khi mà cơ thể đạt đến cực hạn không thể hấp thu được nữa cũng chính là lúc đột phá Linh Ứng Thể, tiến tới cảnh giới Linh Động Thể.
Sau một thời gian hấp thu, cơ thể của Lâm Thánh Vương cũng dần đạt tới cực hạn, hắn nuốt ba cánh hoa vào bụng rồi thở dài một hơi. Bước tiếp theo mới là quan trọng, đó chính là đột phá, nếu mà hắn không thể đột phá cảnh giới Linh Ứng Cảnh thì coi như công sức từ đầu tới giờ đều đổ xuống sông xuống bể hết. Lúc này hắn cần phải cực kì bình tĩnh điều chỉnh trạng thái lên mức cực hạn để tăng xác xuất đột phá thành công.
“ Phù…. Nên bắt đầu bước cuối cùng rồi. “
Lâm Thánh Vương kết ấn tu luyện mới được cha hắn chỉ dạy, điều hắn cần làm hiện giờ là phải điều khiển linh lực trong cơ thể vừa mới hấp thụ, tiếp theo hắn phải bắt nó dung nhập vào trong cơ thể hoàn toàn, không để nó ứ đọng bên trong cơ thể. Chứ nếu cứ để cơ thể ở mức cực hạn thì sau này bỗng nhiên có linh lực nào đó tác động vào cơ thể thì sẽ làm hắn nổ tung, lúc đó thì mất cả chì lẫn chài, hắn không can tâm để sự việc đó xảy ra…
“ Ào Ào “
Lâm Thánh Vương liên kết linh lực lại với nhau rồi cùng điều khiển chúng, hiện tại thực lực hắn chưa đủ để phân tâm ứng phó cho nên đành phải kéo chúng về một chỗ liên kết lại với nhau rồi cùng điều khiển một lúc như thế rất hiệu quả với tình hình hiện giờ. Nhưng về mặt thời gian thì lâu hơn rất nhiều, nhưng Lâm Thánh Vương không thiếu thứ đó.
Trọn 1 ngày, Lâm Thánh Vương vẫn ngồi yên ở đó, mặt mày hắn nóng phừng phực, da hắn đỏ rực vì phải làm việc liên tục, mồ hôi hắn chảy đầm đìa ướt hết cả áo. Nếu mà là người khác thì không thể nào chịu đựng nổi sự tra tấn nguyên ngày như thế này như Lâm Thánh Vương được . Hắn phải cảm ơn về thời gian trước, chính cái sự không tiến không lùi về thực lực của hắn đã tạo cho hắn một sự kiên trì hơn bất cứ ai.
“ Đinh “
Lâm Thánh Vương mở mắt, trong mắt hắn lộ rõ sự vui mừng. Cuối cùng hắn cũng vượt qua cảnh giới Linh Ứng Thể, chính thức đặt chân tới cảnh giới Linh Động Thể.
Lâm Thánh Vương sảng khoái nắm chặt tay lại kêu răng rắc, hắn ưỡn người lên rồi đứng dậy quay trở về.
Hiện tại hắn đang ở cảnh giới Linh Động Thế và chính xác hơn nữa là ở cấp bậc Sơ Động. Hiện giờ cơ thể của hắn đang dần thích ứng với linh lực, tuy nói là dung hợp nhưng thực chất chỉ là hai bên nhường nhịn mà sống chung với nhau thôi. Nếu mà hắn đạt tới cảnh giới Linh Động Thể Cao Động thì lúc đó mới có thể hoàn toàn dung hợp.
Cảnh giới sau này của Linh Động Thể chính là Linh Dung Thể, cảnh giới Linh Dung Thể chính là Linh Lực sẽ dung hợp với tất cả mọi cơ quan trong cơ thể từ cơ quan nội tạng đến xương cốt, cuối cùng trở về cơ thể để giúp có thể lột xác lần nữa. Cảnh giới này được phân chia thành 3 cấp : Dung Nội, Dung Cốt, Dung Thể. Đây là lúc Linh Giả thật sự tiến vào một đẳng cấp khác, họ có thể sử dụng thành thục linh lực mà không gặp bất cứ một tác dụng phụ nào cả. Còn đối với Linh Động Thể chỉ là dung hợp linh lực với cở thể, dẫn đến tăng sức mạnh nhục thể. Linh lực hoàn toàn chỉ là một chất xúc tác gián tiếp tác động đến cơ thể mà thôi, còn khi lên cảnh giới Linh Dung Thể thì lúc đó linh lực mới làm chủ, không còn dựa vào cơ thể để phát huy sức mạnh nữa, đây chính là một lợi thế của Linh Dung Thể.
Lâm Thánh Vương chỉ mới có Sơ Động Linh Động Thể cho nên chỉ có thể áp dụng linh lực một cách thô thiển mà thôi, nhưng mà cũng không thể xem thường được, dù sao Linh Giả Linh Động Thể có sức mạnh lớn hơn Linh Ứng Thể nhiều, cơ thể của họ có linh lực và biết cách áp dụng linh lực dù thô thiển.
Lâm Thánh Vương vui mừng chạy thẳng về nhà. Đồng thời Lâm Tiên Nguyệt đang đứng trước cửa trong ngóng Lâm Thánh Vương. Từ khi mà Lâm Thánh Vương bắt đầu ra khỏi nhà định đột phá thì cô bé lo lắng không nguôi, cô bé biết rằng đây là khoảng thời gian quan trọng nhất của Lâm Thánh Vương , đây là một cơ hội lột xác của hắn, cô bé biết điều đó nên cô luôn âm thầm cổ vũ cho Lâm Thánh Vương bằng mọi biện pháp.
Lâm Tiên Nguyệt đã chờ Lâm Thánh Vương từ trưa tới tối, cô bé luôn âm thầm cầu nguyện cho Lâm Thánh Vương gặp may mắn, Lâm Thánh Vương là người như thế nào Lâm Tiên Nguyệt hiểu rất rõ, nếu như chẳng may hắn thất bại thì coi như hắn sụp đổ luôn. Nhìn từ bên ngoài thì trông Lâm Thánh Vương rất là kiên cường nhưng thực chất trong tim hắn có trăm ngàn mảnh vỡ, hắn giấu nổi đau vào tận sau vào đáy lòng không để người khác phát hiện mà thôi.
“ Lâm Tiên Nguyệt “
Lâm Tiên Nguyệt ngước lên nhìn, cô bé hớn hở cười tươi như trăm hoa khoe sắc vội ào tới ôm lấy Lâm Thánh Vương mà khóc.
“ Anh có sao không ? “
“ Không sao cả, anh không sao. Mà ai làm cho em khóc vậy ? “
Lâm Thánh Vương nhẹ nhàng xoa đầu đứa em bé nhỏ của mình rồi cười khì khì. Lâm Tiên Nguyệt thấy hành động của hắn liền làm vẻ hờn dỗi :
“ Hứ. Người ta lo lắng cho anh mà anh không cảm ơn một lời nào sao ? “
“ Anh biết lỗi rồi. Cảm ơn em nhiều. May mắn không làm nhục mệnh, hahaha . “
“ Anh nói vậy có nghĩa là anh đã thành công rồi sao ? “
Lâm Thánh Vương không nói gì chỉ xoa xoa đầu Lâm Tiên Nguyệt rồi gật đầu cười vui vẻ.
“ Hí hí . Em biết là anh rất giỏi mà . “
Lâm Tiên Nguyệt hớn hở ôm lấy Lâm Thánh Vương rồi kéo tay Lâm Thánh Vương vào nhà :
“ Cha ơi. Lâm Thánh Vương thành công rồi. Anh ấy đã đột phá rồi ! “
“ Thật sao ? “
Cha của Lâm Thánh Vương xuất hiện, nét mặt tươi cười nhào tới ôm lấy hai anh em vào lòng mà cười to muốn thủng cả màng nhĩ hai người. Ba người bọn họ đang quay cuồng trong sự vui sướng, đây là lần đầu tiên Lâm Thánh Vương thấy cha mình cười, vì lúc nào ông cũng ôm khư khư cái mặt lạnh lùng, dù có chịu đau đớn lớn tới dường nào thì ông cũng đem trưng cái mặt lạnh đó ra, ông không để ai nhìn thấu cảm xúc của mình nhưng không ngờ hiện tại vì ông vui quá mà để lộ ra nụ cười hiếm có của mình. Lâm Thánh Vương sung sướng tới nỗi mắt ửng hồng mọng nước, hắn đang cố gắng hưởng thụ cái cảm giác gia đình hiếm hoi này, từ nhỏ hắn đã không có mẹ, hắn lớn lên là do một tay cha hắn chăm sóc, cha hắn luôn dạy dỗ hắn cách làm người,… Ông là người hướng hắn đến tương lai, ông là người mà hắn tôn sùng nhất. Còn Lâm Tiên Nguyệt, đối với hắn thì cô bé như một con mèo đáng yêu vậy, tuy có lúc hai người thân cận hơn mức bình thường nhưng hắn vẫn muốn tình cảm của hai người chỉ ở mức anh em mà thôi, tuy nhiên không thể nói là tình cảm hắn dành cho Lâm Tiên Nguyệt thua kém.
Tối nay gia đình họ có một bữa ăn rất ngon, cha hắn thao thao bất tuyệt rất nhiều thứ, bỗng nhiên ông trầm mặc xuống làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy có một chút áp lực. Ông nhìn Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt một chút rồi nói :
“ Có chuyện này cha muốn nói với các con “
“ Cha muốn nói chuyện gì ? “
Lâm Thánh Vương nhìn thấy sắc mặt cha hắn nghiêm trọng rồi hỏi, lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt nghiêm túc hơn mức bình thường của cha mình lúc này. Ngay cả Lâm Tiên Nguyệt lúc nào cũng cười đùa giờ đây cũng cảm thấy một chút áp lực toát ra từ cha của mình. Cha hắn nói :
“ Cha có một chuyện rất quan trọng, về bí mật thật sự của các con . “
“ Bí mật thật sự ? “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, không ngờ hắn và Lâm Tiên Nguyệt còn có bí mật chưa được bật mí.
“ Thật ra Lâm Thánh Vương ! Con không phải là con của cha ! “
“ Ầm ầm “
Một tiếng sét nổ một cách vang dội trong đầu hắn khiến hắn choáng váng. Hắn không phải con của cha ư ? Vậy thì cha mẹ ruột của hắn là ai ? Tại sao cha hắn luôn dấu diếm chuyện này ?
“ Vào 15 năm trước. Cha đã nhặt con tại một bìa rừng khi cha đang tìm kiếm Linh Thảo, lúc đó con còn quá nhỏ nên cha không muốn nói cho con biết mà thôi. Sợ con cảm thấy hụt hẫn nên cha đợi khi con trưởng thành rồi mới nói. Lúc đó cha ôm lấy con rồi tìm kiếm xem có ai đánh rơi con không nhưng không tìm thấy dấu vết nào cả. Thế là ca đành phải nhận nuôi con vì lúc đó con rất tội nghiệp, cha thấy con sốt cao quá nên luống cuống không biết làm gì đành phải đem về nhà. “
Cha của Lâm Thánh Vương đành rút một ngọc bội đen không nhìn rõ hình thù từ trong người ra rồi đeo vào cổ Lâm Thánh Vương .
“ Đây là thứ trên người con mà cha thấy được khi tìm ra con. Mong con giữ gìn nó thật tốt để tìm lại gia đình mình. “
“ Con cảm ơn cha đã nuôi dạy con. Dù cho cha có phải là cha của con hay không nhưng mà cha đã cho con biết thế nào là tình thương gia đình. Cha mãi mãi là người mà con thương yêu nhất. “
Lâm Thánh Vương ôm chầm lấy cha hắn, cha hắn vỗ nhẹ vào người hắn rồi thở dài. Kế tiếp ông đưa mắt nhìn về phía Lâm Tiên Nguyệt :
“ Lâm Tiên Nguyệt. Thật ra mẹ của con còn sống ! “
“ Cha nói sao ? Mẹ con còn sống ? “
“ Cha gặp mẹ con cũng vào mười lăm năm trước. Khi mà cha định vào thành mua sắm vài vật dụng cần thiết cho Lâm Thánh Vương thì gặp mẹ con, lúc đó mẹ con bị thương rất nặng, cha thấy mẹ con liền cảm động liền giúp nàng. Không ngờ nàng trả ân bằng cách muốn theo hầu hạ cha, cha từ chối nhưng mẹ còn cứ một mực khăng khăng đi theo cha về nhà. Lúc đó cha cảm thấy bó tay đành mặc kệ nàng, khi nàng thấy Lâm Thánh Vương liền vô cùng ngạc nhiên, ta đành kể hết sự thật cho nàng, nàng chỉ mỉm cười không nói…”
“ Trải qua một thời gian sống bên nhau, chúng ta bắt đầu nảy sinh ra tình cảm, thế là cha và mẹ đã thành vợ chồng của nhau. Hai người sống rất hạnh phúc, hạnh phúc lớn nhất của cha và mẹ chính là sinh ra Lâm Tiên Nguyệt. “
“ Vậy mẹ con đâu ? “
Lâm Tiên Nguyệt kích động hỏi . Cha của Lâm Thánh Vương đành lắc đầu ngao ngán :
“ Hạnh phúc chưa được bao lâu thì mẹ con biến mất để lại con cho cha. Mẹ con để lại một bức thư trong đó có ghi rất nhiều về thân phân của nàng, cha không thể nói với con được, vì thế lực của nàng rất lớn, nếu mà phát hiện nàng có con thì chắc chắn mẹ con sẽ gặp phiền phức rất lớn. “
“ Thế thì chúng ta không được gặp mẹ nữa sao ? “
Cha của Lâm Thánh Vương đau xót, em ngồi xuống im lặng. Lâm Thánh Vương biết cha mình đang đau lòng nên không nói gì, chỉ biết vỗ vai Lâm Tiên Nguyệt rồi cùng cô bé dọn dẹp để cho cha có khoảng thời gian suy nghĩ.
Cho đến tối….
Lúc mà Lâm Thánh Vương đang nằm nghỉ trên giường thì cha hắn bỗng nhiên xuất hiện, ông nhìn chăm chú vào Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Tất cả những thứ cha kể với con lúc đó chưa phải là tất cả. “
“ Cha còn điều gì giấu diếm nữa sao ? “
Lâm Thánh Vương ngạc nhiên, hắn không ngờ cha hắn còn giấu bí mật của mình.
“ Thật ra thì lúc ta gặp con thì còn phát hiện một thứ khác nữa. Đó là một cuốn công pháp ! “
“ Cuốn công pháp ? “
Lâm Thánh Vương chấn động. Hiện tại tới cấp bậc của hắn thì có thể luyện một cuốn công pháp rồi. Công pháp chính là loại sách có thể làm biến đổi Linh Lực sang một dạng giống trong công pháp, Linh Lực này có phần đặc biệt hơn Linh Lực bình thường hấp thụ vào trong cơ thể nhiều vì lực sát thương của nó rất lớn, tùy theo cấp bậc của công pháp mà đẳng cấp của các loại Linh Lực khác nhau. Chúng được phân chia làm 5 cấp : Phàm, Linh, Huyền, Địa, Thiên.
Lâm Thánh Vương suy nghĩ không biết công pháp mà cha hắn nhặt được cùng lúc với mình thuộc cấp bậc nào đây. Cha hắn nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của hắn cũng mỉm cười, sau đó ông rút ra một cuốn trục ném qua chỗ Lâm Thánh Vương. Lâm Thánh Vương hớn hở chụp lấy rồi mở ra, nhưng khi hắn xem qua thì cảm thấy có chút hụt hẫn :
“ Đại…Công Pháp, Cấp bậc :…. “
Công pháp gì mà chỉ có một chữ “ Đại “, cấp bậc thì chẳng có ghi thứ gì hết. Còn hướng dẫn tu luyện thì không thấy lấy một chữ. Thế thì bảo hắn tu luyện làm sao ?
“ Cha cũng rất bất ngờ khi thấy cái sự việc này. Khi mà ta gặp mẹ của Lâm Tiên Nguyệt cũng nhờ nàng xem thử. Nàng ấy nói là đây là một cuốn công pháp không trọn vẹn, nó chỉ là một phần thôi nhưng mà cấp bậc của nó không hề thấp, nếu mà tập hợp lại đầy đủ công pháp thì sức mạnh của nó không thể nào tưởng tượng được. Mẹ của Lâm Tiên Nguyệt cũng đã tìm tòi cách để tu luyện cuốn công pháp này nhưng vô ích, cuối cùng nàng nhớ ra rằng là đối với một số bộ tộc được truyền thừa từ thời xa xưa thì công pháp đối với họ rất quan trọng, với lại những công pháp của họ chỉ phù hợp với tộc nhân của họ mà thôi, nếu muốn học thì chỉ có những người trong tộc mới học được, người ngoài không thể nào học trộm. Nàng cũng không rõ nên chỉ biết vậy thôi, nhưng nàng cũng có nhắc nhở rằng thử sử dụng huyết mạch để mở ra xem…. “
“ Sử dụng huyết mạch ??? “
“ Đó chính là trích huyết nhỏ lên cuốn công pháp này. Lúc đó con còn nhỏ, không có Linh Lực cho nên ta cũng không nghĩ tới việc trích huyết con, giờ con đã có Linh Lực rồi, cũng đủ khả năng học tập công pháp cho nên thử trích huyết xem. “
“Để con thử xem. “
Lâm Thánh Vương cắn ngón tay cái của hắn, máu của hắn tí tách rơi xuống cuốn trục.
“ Rầm rầm… “
“ Chuyện gì xảy ra vậy ??? “
Câu hỏi này đồng loạt xuất hiện trong đầu hai người. Bỗng nhiên cuốn trục có động tĩnh cực kì mạnh, nó dãy dụa thoát khỏi tay Lâm Thánh Vương rồi lượn lờ quanh đầu hắn rồi thâm nhập vào trong đại não của hắn.
“ Cuốn trục này định làm gì ? “
Cuốn trục này khi vào trong đại não của hắn liền biến đổi hình dạng thành chữ “ Đại “, một loạt thông tin xuất hiện trong não Lâm Thánh Vương khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
“ Đại Quyết. Là một trong năm phần của công pháp Đại Phù Diệt Thiên Kiếp, tu luyện trọn vẹn năm Quyết, vô địch thiên hạ, đảo nghịch càn khôn, quét sạch vạn vật. “
“ Chỉ là một phần ? “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, vậy là công pháp này chia làm năm phần, hắn thì cầm phần đầu tiên của Đại Phù Diệt Thiên Kiếp. Hắn nhận đầy đủ cách tu luyện rồi nhưng mà khó khăn nhất là kinh mạch của hắn, việc đầu tiên hắn cần là đả thông kinh mạch để cho Đại Quyết có thể vận chuyển một cách thuận lợi. Không biết rằng mình có thể thành công không ?
“ Ầm ầm. “
Chiếc ngọc bội đen không còn chỗ nào đen nữa phát ra ánh sáng màu lục bích đen, bỗng nhiên một luồng lực lượng không biết từ đâu ào vào trong người Lâm Thánh Vương . Hắn hoảng sợ không biết làm thế nào thì đột nhiên hắn nghĩ tới việc sử dụng luồng lực lượng này để đả thông kinh mạch. Qua một thời gian ngắn quan sát, hắn phát hiện luồng năng lượng này cực kì ôn hòa, nó đang không ngừng tẩy đi các tạp chất trong người hắn và đang đả thông tất cả kinh mạch mà nó đi qua. Lâm Thánh Vương kết ấn, hắn muốn lực lượng không rõ nguồn gốc này phải nghe lời hắn và kết quả cực kì bất ngờ, luồng lực lưuognj này không có chút phản kháng, nó hoàn toàn nghe lời Lâm Thánh Vương, Lâm Thánh Vương cảm thấy luồng lực lượng này rất quen thuộc với mình, nhưng đấy chỉ là cảm giác mà thôi. Hắn không quan tâm tới việc đó nữa mà tập trung vào việc đả thông kinh mạch.
“ Hahaha ! “
Lâm Thánh Vương cười hí hửng, hắn không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà việc đả thông kinh mạch gần như hoàn thành, hắn thấy kinh sợ loại lực lượng không biết tên này, lỡ như nó không nghe lời mình thì sao ? Chắc chắn là uống thuốc bổ nhiều quá sẽ bổ ngửa thôi.
“ Ting “.
Việc đả thông kinh mạch đã xong. Đồng thời Đại Quyết cũng hoàn thành xong quá trình dung hợp với Linh Lực mà hắn đã hấp thu trong cơ thể, ngay cả luồng Linh Lực thừa khi hấp thu Linh Thảo cũng bị nó dung hợp hết. Đại Quyết là công pháp cực kì thần diệu, dường như nó có linh tính vậy, từ trước tới giờ hoàn toàn là do nó tự làm tự ăn, Lâm Thánh Vương chưa đụng chạm gì vào công việc của nó. Kế tiếp nó di chuyển theo đường kinh mạch hết sức quái dị mà công pháp đã ghi, lực lượng không biết tên kia hoàn thành xong công việc cũng đột nhiên biến mất không thấy tung tích, Lâm Thánh Vương cũng cảm thấy hơi tiếc nhưng đối với hắn bấy nhiêu là đủ rồi.
Vài canh giờ sau, cuối cùng Đại Quyết đã vận chuyển thông suốt khắp cơ thể, lúc này cơ thể hắn cường tráng gấp mấy lần trước khi hắn tu luyện công pháp, chỉ nắm tay lại thôi mà lực lượng cơ thể tuôn trào ra liền.
“ Ghê gớm thật ! “
Lâm Thánh Vương hoàn toàn kinh ngạc. Linh Lực của hắn hiện tại là một màu xanh phỉ thúy vô cùng lóng lánh. Cơ thể hắn cũng từ đó mà có sự thay đổi rõ rệt, màu xanh phi thúy ấy lấp lánh bên dưới làn da của hắn tạo cảm giác bóng bẩy vô cùng.
Thực lực của hắn lúc đầu chỉ miễn cưỡng đạt tới Sơ Động Linh Động Thể thôi, nhưng hiện giờ thì hắn chuẩn bị đột phá Cao Động Linh Động Thể rồi, không ngờ công pháp này đối với hắn lại hữu dụng như thế. Nhưng công lao lớn nhất lại thuộc về luồng lực lượng thần bí kia, nếu như nó không xuất hiện thì công pháp của hắn không thể nào vận chuyển được mà cần phải chờ một khoảng thời gian khá lâu để đả thông kinh mạch, rồi phải dẫn dắt chúng nữa,… những công đoạn đó nếu không có thời gian thì không thể nào trong vòng một sớm một chiều mà xong liền được.
Lâm Thánh Vương không biết luồng lực lượng đó ở đâu ra, nhưng nó lại khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn không nhận biết được nguồn gốc của nó nhưng hắn chắc chắn rằng thứ đó có mối quan hệ mật thiết với hắn, nếu như hắn có thể tìm ra nó và khám phá thì chắc sẽ biết được một số chuyện về thân phận của hắn.
Nhưng mà ngặt nỗi hắn lại không tìm thấy một chút dấu vết lưu lại của luồng lực lượng thần bí này. Đột nhiên Lâm Thánh Vương nhìn miếng ngọc bội mình đang đeo trên cổ rồi trầm ngâm, theo suy nghĩ của hắn thì có lẽ tất cả nguyên nhân đều xảy ra từ miếng ngọc bội này…. Mà thôi, cứ hỏi cha hắn là sẽ rõ ràng ngay.
“ Cha ! “
Lâm Thánh Vương nhìn cha mình, lúc này cha hắn cũng đang sững sờ nhìn hắn, cha hắn lắc đầu :
“ Lúc này ta thấy một tia sáng lóe lên, sau đó quầng sáng đó bao bọc con vào bên trong làm ta không nhìn thấy gì bên trong cả. Đừng hỏi ta, ngay cả ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả. “
“ Thật vậy sao ? “
Lâm Thánh Vương xị mặt, không ngờ được cấp độ ẩn dấu của nó lại cao thế, cứ tưởng rằng cha hắn sẽ cho một chút manh mối ai ngờ chính cả ông cũng không biết chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói chi là hỏi .
“ Nhưng mà con có cảm nhận điều gì khác thường không ? “
“ Không có gì khác lạ cả. Ngược lại thì lợi ích nhận được không hề nhỏ, con đã gần chạm tới cảnh giới Cao Động Linh Động Cảnh rồi, tất cả là nhờ cuốn công pháp kia và vầng sáng bí ẩn đó cả, nếu không thì thực lực của con cũng không tăng trưởng mạnh như bây giờ được. “
“ Vậy là tất cả những việc vừa nãy xảy ra đều giúp con tăng cường thực lực sao ? Vậy có gây tác dụng phụ nào không ? “
” Hoàn toàn không gây hại gì cho cơ thể, không những vậy mà cơ thể còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Có thể nói đây là lần lột xác thứ hai của con. “
“ Ừm. Vậy thì tốt, như vậy là chúng ta có hi vọng được tuyển chọn rồi. “
Lâm Thánh Vương hiểu rõ ý nghĩa của từ “ tuyển chọn “, việc mà cha hắn nói đến chính là “ Đại Hội Tuyển Chọn Nhân Tài Của Lâm Gia “, đại hội này chỉ chọn lấy ba người, ba người được chọn sẽ được đưa đến Thương Viện.
Thương Viện chính là một học viện chuyên dạy và huấn luyện các Linh Giả có tiềm năng trong Chí Kim Cảnh, những học viên có tiềm năng đều được đưa đến Thương Viện để dạy dỗ trở thành một Linh Giả thực thụ, nói chung đây là một học viện chuyên đào tạo thiên tài. Và Lâm Gia có 3 suất học tập trong đó cho nên đại hội này được diễn ra với mục đích tuyển chọn 3 người ưu tú nhất, thích hợp với việc vào Thương Viện học tập.
“ Khả năng của con cho dù không được lọt vào top 3 thì cũng có khả năng để gia tộc bồi dưỡng, đừng lo lắng. “
“ Thương Viện sao ? “
Lâm Thánh Vương cười mỉm, hắn quyết tâm mình phải vào được bên trong Thương Viện rồi thì không ai có thể cản được hắn.
“ Thôi, con nghỉ sớm đi. Nhớ luyện tập chăm chỉ để nửa năm sau thi đấu tốt đấy. “
“ Vâng. “
***
Sáng hôm sau….
Hôm nay Lâm Thánh Vương đang luyện tập thì đột nhiên Lâm Tiên Nguyệt níu kéo hắn đi chơi, bà cô nhỏ này đúng là thích gây phiền toái cho người khác. Lâm Thánh Vương định từ chối nhưng không được, đành phải theo bà cô nhỏ này đi thôi !
“ Sao đi chơi với em mà anh buồn thế ? “
“ Nửa năm nữa là ta phải thi tuyển chọn trong đại hội rồi. Thời gian đối với ta rất là gấp gáp, ta phải luyện tập để chuẩn bị, tới lúc đó mà thực lực không được tăng cường thêm chút nào thì mất mặt lắm. “
“ Anh lo lắng nhiều thế không mệt sao ? Đi chơi với em một buổi mà mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy ? “
….
“Các ngươi đứng lại cho ta ! “
Lâm Tiên Nguyệt và Lâm Thánh Vương đang nói chuyện với nhau đột nhiên một âm thanh từ đâu đó vang vọng tới. Lâm Thánh Vương nheo mắt, hắn liếc nhìn xung quanh rồi nói :
“ Các người là ai ? Mau lộ diện đi ! “
Lâm Thánh Vương hét lớn, một đám người từ trong bụi rậm đi ra. Đoàn người thì nói hơi quá, thực ra chỉ có hai người thôi, một cô thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, y phục ấy bó sát cơ thể mềm mại và tôn lên những đường cong quyến rũ tất cả mọi ánh mắt, đôi mắt dài hẹp như yêu xà tạo nên mị lực rất lớn. Bộ ngực to phồng ấy cứ đung đưa theo từng bước chân của cô làm cho nhiều người muốn chạy tới ôm mà chúi vào khe rãnh hút hồn ấy. Còn một người nữa đó chính là….
“ Hì hì. Có đúng là bọn chúng không ? “
Cô gái chỉ về hướng hai người Lâm Thánh Vương , người đứng bên cạnh cô gái này gật đầu liên tục, thì ra là Lâm Phi Phi. Lúc trước hắn bị cha của Lâm Thánh Vương dạy dỗ nên cảm thấy rất căm tức, thế nên đã nhờ tỷ tỷ của mình đến nghịch đãi đám vô lễ thấp hèn này.
“ Đúng là bọn chúng ! “
Lâm Phi Phi giận dữ chỉ thẳng vào mặt tên Lâm Thánh Vương . Tỷ tỷ của hắn liền híp mắt lại nhìn Lâm Thánh Vương với vẻ mê hoặc chúng sinh :
“ Thì ra ngươi là Lâm Thánh Vương . Ta tên là Lâm Tam Lợi, đã nghe qua các ngươi đối xử rất không tốt với em trai ta. Có đúng vậy không ? “
Lâm Thánh Vương lộ vẻ mặt nghiêm trọng khi đối diện với Lâm Tam Lợi, hắn cảm nhận rằng thực lực của nàng ta rất cao, ngay cả hắn cũng không bằng, nếu như vậy chỉ có một khả năng là cô gái ngực to này đã đạt tới cảnh giới Cao Động Linh Động Cảnh.
Hắn kinh ngạc, không thể tin được sự thật trước mắt, nếu không phải hắn may mắn tu luyện được Đại Quyết thì cũng không có thực lực như bây giờ, vậy mà người này trông còn trẻ thế mà thực lực lại mạnh hơn cả mình, thật đúng với câu “ núi cao còn có núi cao hơn “.
“ Đúng là chúng ta. “
Lâm Thánh Vương xác nhận, hắn không nghĩ việc mình từ chối không trả lời hay chối cãi sẽ mang lại một kết quả tốt, hắn chẳng thể nào tin rằng là cô gái như yêu xà – Lâm Tam Lợi – này sẽ tha cho hắn và Lâm Tiên Nguyệt.
“ Vậy thì các ngươi cũng biết rằng việc đắc tội với chúng ta thì sẽ mang đến phiền phức lớn như thế nào rồi chứ ? “
“ Nhưng mà tất cả là do hắn gây sự trước mà ! “
Lâm Tiên Nguyệt hướng về phía Lâm Phi Phi mà chỉ trích, nàng tức giận lắm, người gì đâu vừa béo mà bản tính cũng xấu xa không kém, người ta đã tha cho một mạng rồi còn dám quay lại cắn.
Lâm Tam Lợi liếc mắt về phía Lâm Tiên Nguyệt, cô nàng kinh ngạc. Nếu nói vẻ đẹp của nàng là kết quả của sự trưởng thành thì vẻ đẹp của Lâm Tiên Nguyệt chính là từ thiên nhiên, Lâm Tiên Nguyệt như một hạt giống được thiên nhiên che chở, bao bọc vậy. Tuy không giống như Lâm Tam Lợi nhưng nó lại phảng phất sự hài hòa với thiên nhiên, thiên nhiên như là một bức tranh và cô gái nhỏ nhắn này là tâm nhãn của bức tranh vậy, tuy che dấu rất sâu xa nhưng mà không thể không chú ý được.
Lâm Tam Lợi lộ vẻ thèm khát nhìn về phía Lâm Tiên Nguyệt, cô bé nhìn thấy bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống của Lâm Tam Lợi liền tái mặt nép lại sau lưng Lâm Thánh Vương . Lâm Thánh Vương cũng hoảng hốt, hắn không ngờ cô gái này lại bộc lộ sự nguy hiểm của mình rõ ràng như vậy, nhất là sự nguy hiểm đó dành cho đứa em gái của mình….
“ Dù là lỗi của nó nhưng mà dù sao nó cũng là em trai của ta, nên ta sẽ thay nó dạy dỗ các ngươi. Chắc cô bé này là Lâm Tiên Nguyệt ? Ta có nghe Lâm Phi Phi kể qua, không ngờ lại “ hồng nhan họa thủy “ đến như vậy ! “
Lâm Thánh Vương trừng mắt, hắn đẩy Lâm Tiên Nguyệt về phía sau rồi hắn một mình tiến về phía trước :
“ Ý của cô là thế nào ? Nói rõ ràng đi. “
“ Ta không muốn mang tiếng bắt nạt kẻ yếu. Nếu như ngươi đỡ được một chiêu của ta thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường. Nếu như ngươi không đỡ được thì các ngươi sẽ nghe theo lời ta, ta sai thứ gì thì phải nghe và làm. “
“ Thật thâm độc. “
Lâm Thánh Vương đổ mồ hôi hột, không ngờ cô gái này lại âm hiểm như thế. Nhưng mà Lâm Thánh Vương không thể không làm, nếu hắn mà bỏ chạy thì hậu quả còn thê thảm hơn, thà mình ở lại đỡ 1 đòn thì còn có đường sống.
“ Nếu như cô đã muốn vậy thì ta đành tiếp. “
“ Hi hi. Được lắm. “
Lâm Tam Lợi cười nhẹ, cô chậm rãi tiến tới phía Lâm Thánh Vương, cô giơ tay phải của mình lên, cánh tay mềm mại trắng nỏn kia tựa như một cánh hoa mềm yếu nhưng mà đừng vì vậy mà khinh thường nó….
Lâm Tam Lợi vận chuyển linh lực, không khí xung quanh cũng có chút gợn sóng khi mà thấy cô phát động linh lực. Lâm Thánh Vương chuẩn bị tư thế, hắn cũng điều động linh lực màu xanh phỉ thúy của mình. Cánh tay của Lâm Tam Lợi từ màu trắng nõn chuyển sang màu hồng nhạt, dường như linh lực đang linh động xung quanh cánh tay của cô, nó không xuất hiện bên ngoài nhưng dường như nó có ý định phá thể mà ra. Lâm Thánh Vương đã đoán đúng, cô gái này đã đạt tới cảnh giờ Cao Động Linh Động Cảnh, không những vậy mà còn chuẩn bị đột phá nữa.
Lâm Thánh Vương bất ngờ trước thực lực khủng bố của cô gái này, thế nhưng hắn đành cắn răng cam chịu, hắn vận dụng tối đa linh lực có trong cơ thể rồi lưu chuyển quanh cánh tay, cánh tay của hắn không có sự thay đổi màu sắc rõ rệt như của Lâm Tam Lợi nhưng mà dưới lớp da của hắn cũng ánh lên chút xanh.
Sự chênh lệch giữa hai bên hiển thị một cách cực kì rõ ràng, nếu không phải do có Đại Quyết thì Lâm Thánh Vương cũng không có tự tin mà đỡ đòn của một Linh Giả chuẩn bị đột phá Linh Động Cảnh.
Lâm Tam Lợi nhìn Lâm Thánh Vương với vẻ mặt kinh ngạc, cô không ngờ rằng thân phận thấp kém như Lâm Thánh Vương lại có thể tu luyện linh lực đạt tới cảnh giới như thế này. Cô híp mắt nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, thiên phú tốt thế này mà lại ở tầng lớp thấp, ông trời thật muốn trêu ngươi !
“ Tiếp chiêu đi . “
Lâm Tam Lợi xông tới, tay cô hóa chưởng ập vào người Lâm Thánh Vương , trông một chưởng này có vẻ nhu hòa nhưng thật ra thì sức mạnh ẩn chứa trong nó vô cùng thâm hậu. Lâm Thánh Vương nhăn mặt đôí chưởng với cô ta.
“ Ầm ầm “.
Cả hai lui lại, Lâm Tam Lợi chỉ lui ba bước rồi ngừng, còn Lâm Thánh Vương thì tới mười mấy bước mới ngừng lại được, lại một lần nữa sự chênh lệch được thể hiện. Nếu không phải do hắn sỡ hữu Đại Quyết thì lúc này sẽ văng ra chứ không phải chỉ lùi là xong chuyện….
“ Bốp bốp ! “
Lâm Tam Lợi liên tục vỗ tay, cô thật sự choáng váng khi nhận ra rằng có người tiếp được một chưởng của mình, trong Lâm Gia người có thể đỡ được một đòn của cô không quá một bàn tay.
“ Lâm Thánh Vương , ngươi giỏi lắm. “
Lâm Thánh Vương thì ngược lại với bộ dạng tươi cười của Lâm Tam Lợi, hắn nhăn nhó mặt tỏ ra vẻ đau nhức, cánh tay hắn bị tê liệt luôn, phải mất một khoảng thời gian thì mới cử động lại được. Hắn tươi cười nhìn Lâm Tam Lợi :
“ Vậy cô có thể cho chúng ta đi được chứ ? “
“ Các ngươi muốn đi đâu thì tùy. Ta không cản, nhưng ta nói trước nửa năm sau ngươi phải đến đại hội để tỷ thí, nếu ta mà không thấy mặt ngươi thì coi chừng đấy, đừng tưởng có thể thoát khỏi tay của ta. “
Lâm Thánh Vương than khổ không thôi , cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý cho qua chuyện.
“ À. Mà sau này đừng gọi ta là cô này cô nọ, cứ gọi là là Lâm Tỷ . “
“ Vâng, Lâm Tỷ. “
Lâm Thánh Vương nói chuyện một chút rồi chia tay với hai người Lâm Tam Lợi, mặc dù Lâm Phi Phi còn uất ức nhưng khi hắn thấy rõ thực lực của Lâm Thánh Vương liền không dám ho he gì nữa, người đỡ được một chiêu của tỷ tỷ hắn thì chắc chắn kẻ đó không tầm thường rồi, vả lại tỷ tỷ hắn còn tỏ ý kết bạn, đương nhiên hắn không thể gây tư thù rồi. Nếu không sau này biết ăn nói như thế nào với tỷ tỷ của hắn.
“ Anh. Anh không sao chứ ? “
“ Không sao, may mắn là Lâm tỷ còn nương tay, chứ không thì…. “
“ Hứ. Họ thật đáng ghét. “
Lâm Thánh Vương đành mỉm cười lắc đầu ngao ngán. Thế là hắn và Lâm Tiên Nguyệt tiếp tục đi chơi.
***
Năm tháng sau...
Last edited by Trương Cáp; 15-07-2014 at 08:50 PM.