Thời Lý, một toán lính gồm mười lăm người được gọi là một Giáp. Chỉ huy của Giáp thì gọi là Trưởng Giáp. Gần đây kinh thành Thăng Long thường xuyên xảy ra các vụ ẩu đả, trộm cướp nên lính tuần tra hoạt động ráo riết hơn, hầu như mỗi một khu phố đều có một Giáp đi tuần.
Tên béo Phan Định chỉ tay về phía sau, thở dốc: “Huỳnh Vẹn, là thằng ăn mày kia, nó rất láo lếu, nó không những chửi bới, nhục mạ ta, lại còn ra tay đánh ngã hết đám gia nhân của ta. May mà có ngươi đến kịp, nếu không thì bổn công tử cũng bị nó đánh rồi.”
Gã Trưởng Giáp tên Huỳnh Vẹn khệnh khạng đi về phía người bán nỏ quát: “A, thằng này láo thực. Đại công tử Phan Định mà mày cũng dám đánh sao? Đúng là chán sống mà.”
“Hà hà, thằng ăn mày, lần này thì mày chết chắc.” Phan Định cười khẩy.
“Tên kia, tại sao mày lại ra tay đánh người?” Gã Trưởng Giáp chống nạnh, hất hàm hỏi người bán nỏ.
Người bán nỏ nhíu mày nói: “Thưa quan trên, vị công tử kia lấy của nỏ của tôi mà không trả tiền. Tôi đòi lại thì công tử sai người hầu vây đánh tôi. Tôi chỉ bất đắc dĩ tự vệ, mới ra tay đánh trả mà thôi.”
“Điêu dân to gan, nói chuyện với bổn quan sao không quỳ? Bay đâu bắt nó quỳ xuống.” Gã Trưởng Giáp mắng.
Hai tên lính tới bên người bán nỏ, mỗi tên túm lấy một tay bẻ ngược ra sau, đè dí đầu người bán nỏ xuống đất. Người bán nghiến hàm, cố gượng thẳng lưng, ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chặp Phan Định, gương mặt người bán nỏ lộ vẻ cam chịu, ẩn hiện nét kiên cường, bất khuất.
“Đã đánh người của công tử Định lại còn già mồm cãi cố. Những người nhà của công tử Phan Định đang chịu thương tích đầy mình, nằm lăn ra hết ở đây. Nhân chứng rành rành, ngươi còn có gì để nói?” Gã Trưởng Giáp xốc lại thanh kiếm bên hông, gằn giọng hỏi.
“Thưa quan trên, lời tôi nói đều là sự thực. Cái nỏ mà công tử đang cầm là của tôi, tôi chỉ muốn lấy lại. Nhưng công tử buông lời mạt sát tôi, sai người đánh tôi. Tôi vì tự vệ, bắt buộc phải trả đòn.” Người bán nỏ quỳ gối, lưng thẳng tắp, ngẩng cao hồi đáp.
“Miệng lưỡi được lắm, vẫn còn ngoan cố không nhận tội. Thưa công tử Định, theo ý của công tử, nên xử trí tên điêu dân này như thế nào? Tiểu nhân giao nó cho công tử, tùy công tử phát lạc.” Gã trưởng giáp quay sang tên béo, xun xoe.
“Tốt. Để bổn công tử cho nó biết dám làm bổn công tử mất mặt sẽ phải chịu hậu quả gì.” Phan Định đi tới tát vào mặt người bán nỏ. Hai tên lính ghì lấy tay người bán nỏ. Người bán nỏ nghiến răng, gân xanh nổi lên hai bên vầng trán.
Phan Định đạp vào ngực người bán nỏ, chửi: “Dám trợn mắt với ta à? Giờ thì trợn tiếp xem.”
Hai tên lính buông tay, người bán nỏ nằm vật ngửa ra đất. Tên béo nhào lên chân đạp túi bụi, miệng mắng liên hồi:“Lúc nãy hung hăng lắm mà... oai phong lắm mà... cho mày chết... cho mày chết...”
Thu Nguyệt là thiếu nữ dễ xúc động, nàng chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, thấy cảnh người bán nỏ bị đánh đập như thế, nàng không kìm nổi chạy qua bên đường, hét thất thanh: “Mấy người không được đánh nữa. Người đó không có tội. Không được đánh.”
Xuân Lan đuổi theo, cầm tay em gái kéo lại. Lý Hạo chậm rãi đi theo, Lý Thông và bốn gã Túc Vệ quân bước phía sau Lý Hạo. Thu Nguyệt giằng ra, đến chỗ đám lính phân bua: “Người này bị oan, không được đánh nữa.”
Gã Trưởng Giáp hách dịch bảo: “Con bé này, ở đâu ra chen ngang việc của bổn quan. Mày dám chống lại mệnh quan triều đình ư?”
“Các ông không phân rõ trắng đen, đã vội bắt người, còn tiếp tay cho kẻ ác làm điều xằng bậy. Các ông không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao?” Thu Nguyệt nghe vậy, tức tối nói.
Phan Định đang hăng máu đá người bán nỏ, nghe tiếng cãi nhau ồn ào, nhìn lên thấy có một thiếu nữ xinh đẹp lời qua tiếng lại với tên Trưởng Giáp. Hắn ngừng đánh, cười hềnh hệch: “Phải chăng tiểu thư có quen với thằng khốn này?”
“Tôi không quen, nhưng tôi thấy hết mọi chuyện, chính ông ăn cướp đồ của người ta và vu oan giá họa cho người ta nữa.” Thu Nguyệt chống hai tay lên hông, mày liễu dựng ngược, trề môi nói.
Phan Định chầm chậm đi lại gần Thu Nguyệt, giơ tay vuốt má nàng, nói: “Khà khà, tiểu thư chớ có ngậm máu phun người. Bổn công tử rõ ràng là người bị hại mà tiểu thư muốn đổi trắng thay đen ư?”
Thu Nguyệt lạng người tránh sang một bên, gườm gườm nhìn tên béo. Xuân Lan đi tới, lớn tiếng nói: “Vị công tử kia, mong tự trọng một chút. Giữa ban ngày ban mặt, đi trêu chọc đàn bà, con gái nào phải phong thái của bậc chính nhân quân tử.”
“Ồ, thêm một người đẹp nữa. Hả? Giống vậy à? Giống nhau như đúc. Hai nàng là hai chị em sinh đôi đúng không? Lại còn xinh đẹp như thế nữa. Ha ha ha, Phan Định ta hôm nay lời rồi, quả là một ngày may mắn của ta.” Phan Định ngó sang người mới đến, nhìn qua người đối diện, cất tiếng cười khoái chí.
Huỳnh Vẹn ghé bên tai Phan Định nói nhỏ: “Nếu công tử muốn, tiểu nhân kiếm cớ khép hai chị em nhà này vào tội đồng lõa với tên kia, rồi bắt đến phủ hầu công tử.”
“Tốt, tốt lắm. Ngươi quả có con mắt tinh đời, nhìn xa trông rộng. Bổn công tử sẽ không bạc đãi ngươi.” Hai mắt Phan Định sáng như hai cái đèn pha, láo liên nhìn hai chị em Xuân Lan, Thu Nguyệt, cười khùng khục.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của heocons
Huỳnh Vẹn chuyển sang bộ mặt nghiêm túc nhìn chị em Xuân Lan, Thu Nguyệt mà rằng: “Hai cô kia, có phải hai cô quen biết với kẻ đang nằm ở đó hay không?”
Xuân Lan thành thực trả lời: “Chúng tôi chẳng quen biết chi cả.”
“Hừm, còn dám lừa gạt bổn quan. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm làm quan của ta. Bổn quan đồ rằng hai ả chính là đồng lõa của hắn, ở một bên hòng tìm cơ hội tiếp tay cho hắn tác oai tác quái. Mau bắt hai ả về phủ, từ từ xét hỏi.” Gã Trưởng Giáp xoa xoa cái cằm bóng nhẵn của hắn, vung tay hô lớn.
“Ơ hay, cái ông này, buồn cười nhỉ. Tôi làm gì mà ông bảo tôi tiếp tay cho kẻ ác. Mà cái ngữ ông mà là quan cái gì? Một điều bổn quan, hai điều bổn quan. Chỉ là một gã đội trưởng một đám lính nhỏ nhoi cũng dám vênh mặt xưng quan hả? Cái thứ ông chỉ là rác rưởi trong quân lính, là cặn bã của triều đình, là phế thải xã hội, là nỗi xấu hổ của vợ con ông, là nhục nhã của cha mẹ ông, làm ô danh bà con dòng họ nhà ông. Ông tức lắm chứ gì? Ông tức thì làm gì được tôi? Muốn đánh tôi hả, ông dám không? Tôi thách ông đấy. Ông nghệt mặt ra cái gì? Hả, hả, hả... cái mặt mẹt của ông còn dày hơn cả tường thành Thăng Long nữa... ...” Thu Nguyệt bị vu vạ trắng trợn, tức cành hông, chửi liên miên bất tuyệt, liên khúc không dừng, pháo liên thanh mà đem so với miệng lưỡi nàng thì chỉ được xếp vào hạng tép riu.
Huỳnh Vẹn lăn lộn bao năm, vất vả lắm mới leo lên được chức Trưởng Giáp một đội lính tuần tra kinh thành. Trong một lần tình cờ làm quen được Phan Định, hắn mừng húm, cố bám lấy cái chân cho thật vững chắc. Hắn ngày đêm khổ sở tìm cách làm thế nào để lấy lòng được tên béo ú ngờ nghệch kia, nhằm thăng quan tiến chức, nhanh chóng phát tài. Ai ngờ, cơ hội từ trên trời rơi xuống, run rủi cho hắn gặp được Phan Định vào chiều này. Quan sát nét mặt dâm dật của tên béo, hắn chắc mẩm khi dâng lên hai con bé xinh đẹp kia, thì đại sự tất thành.
Người bình thường mà đụng phải quân lính triều đình đều sợ hãi nửa phần, trớ trêu thay hai con bé kia không xem hắn vào đâu, dám công nhiên mắng chửi hắn trước mặt bàn dân thiên hạ. Huỳnh Vẹn hay tự xưng bổn quan với kẻ dưới, mọi người đều sợ oai hắn nên ai cũng dạ dạ vâng vâng. Nay gặp phải Thu Nguyệt, bị nàng vạch trần bộ mặt trưởng giả học làm sang của mình, Huỳnh Vẹn tím mặt, quát: “Con nhỏ hỗn hào, to gan nhục mạ bổn quan. Bay đâu, tát vỡ mồm nó cho ta.”
Tên lính đứng gần Thu Nguyệt, giơ tay lên cao định tát nàng, hắn chưa kịp làm gì đã bị một bóng đen ập tới đánh văng ra xa. Huỳnh Vẹn bất ngờ trước tình huống xảy ra đột ngột, thấy có hai người lực lưỡng, đầu chít khăn xanh, đứng chắn trước hai cô gái. Ở phía sau, có hai người bộ dạng phú quý và ba người đầu chít khăn xanh thong thả tiến lại.
Đôi mắt Huỳnh Vẹn đảo một vòng, quan sát đoàn người mới đến. Hắn tinh mắt nhận ra vị công tử mặc trang phục màu nâu nhạt bằng tơ tằm quý hiếm là người đứng đầu, hắn tươi cười hỏi: “Chào công tử, xin công tử cho biết cao danh quý tính. Ở đây có một số kẻ làm càn, quấy phá trật tự kinh thành, tôi phải nhanh chóng dẹp yên. Có gì mạo phạm, mong công tử thứ lỗi.”
Kinh thành là chốn đầm rồng hang hổ, nơi tụ tập quan lại triều đình. Nói không ngoa chứ, khi đi đường bất ngờ va phải một người, người đó rất có thể mệnh quan đương triều, hoặc có thể con của một vị đại quan nào đó. Không biết khéo léo đối nhân xử thế, rất có thể phải chết mà không biết tại sao mình chết. Huỳnh Vẹn thấy gã hộ vệ chít khăn xanh trên đầu, chỉ một chiêu đã đánh gục lính của hắn. Quần áo của vị công tử đó, không phải người bình thường nào muốn mua cũng mua được. Hắn toát mồ hôi, chuyển sang ân cần, rào đón hỏi han thân phận cho rõ ràng.
Lý Hạo đi lên, đứng trước hai chị em Xuân Lan, Thu Nguyệt, ngoắc tay cho gã Túc Vệ quân lui ra, xòe quạt mà phe phẩy, ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi hỏi ta?”
Huỳnh Vẹn là kẻ mềm nắn rắn buông, gặp biểu hiện không coi mình vào đâu, có chút sợ hãi đáp: “Ờ... dạ... là tôi thất lễ, kính mong công tử cho biết cao danh quý tính ạ.”
“Ha ha, vậy còn nghe được, ngươi còn xài được đấy. Có tương lai, xem ra biết đặt ngươi vào đúng chỗ, ngươi còn có thể làm được một số chuyện lặt vặt cho ta.” Lý Hạo trả lời một cách hàm hồ.
“Thằng mặt trắng ngu ngốc, tưởng có bản mặt đẹp trai là ngon hả? Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Muốn giành gái với bổn công tử thì nói huỵch toẹt ra cho nhanh. Còn bày đặt làm trò... Ặc...” Phan Định nhìn gã Trưởng Giáp xoay chuyển thái độ với tên công tử tới sau, khinh thường bảo.
Lý Thông chồm tới, một tay bóp cổ tên béo, nhấc bổng lên cao. Tên béo trợn trắng mắt, hai chân quăng qua quăng lại. Huỳnh Vẹn giỏi lươn lẹo, nên hắn ngầm hiểu đôi chút về những điều Lý Hạo vừa nói, nhưng quyền thế của Phan Định cũng không phải nhỏ, hắn đắn đo chốc lát, cúi người nói: “Thưa công tử, mong công tử thả công tử Phan Định xuống ạ. Tiểu nhân vô cùng cảm kích.”
“Thả thằng đần ấy ra đi.” Lý Hạo lên tiếng.
Lý Thông chợt buông tay, tên béo mất đà ngã quỵ xuống đất, hắn quỳ gối, hai tay xoa cổ, mếu máo xuýt xoa. Lý Hạo cười nhạt, hỏi gã Trưởng Giáp: “Bây giờ ngươi muốn giải quyết thế nào?”
“Chuyện này...” Huỳnh Vẹn ngần ngừ.
“Huỳnh Vẹn, tên khốn ăn cây táo, rào cây sung. Bắt bọn chúng lại, giam chúng vào ngục tối cho ta. Ta sẽ róc gân lột xương chúng. Ngươi mà không làm, ta sẽ kêu cha ta, cách chức, đuổi cổ ngươi làm dân đen. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.” Phan Định quỳ gối, tay chống đất, tay chỉ vào đám người Lý Hạo, lớn tiếng nói.
Bấy giờ, người bán nỏ đã đứng dậy từ lúc nào, chắp tay với Lý Hạo, hơi nghiêng người bảo: “Đa tạ ơn cứu trợ của mọi người. Mọi người mau đi đi. Tôi ở lại chặn hậu. Tôi không thể vì mình mà gây liên lụy cho mọi người được. Ơn này, tôi ghi nhớ, về sau gặp lại, tôi sẽ hết lòng báo đáp.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của heocons