Mình đang viết lại, nội dung sẽ có một chút thay đổi. Mai sẽ có chương 9 .
Chương 5 : Tiệm Vũ Khí
Tác Giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
“ Ting ! “
Một tiếng động vang lên, Lâm Thánh Vương là nguồn gốc phát ra tiếng động đó. Năm tháng trôi qua, hắn luôn luôn miệt mài tu luyện, không bao giờ chểnh mảng trong việc tu luyện, giờ đây hắn đã đột phá Sơ Động Linh Động Thể, tấn giai lên Cao Động Linh Động Thể.
Đại Quyết hắn tu luyện rất thuận buồm xuôi gió, hầu như không có bất cứ một tác dụng phụ nào xảy ra cả. Điều này khiến Lâm Thánh Vương hết sức vui mừng, lúc đầu hắn còn nghi ngờ nhưng trải qua một thời gian dài hắn càng ngày càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Đại Quyết và có lẽ Đại Quyết vẫn còn bí mật nào đó đang che dấu hắn, nhưng hắn cũng không bận tâm cho lắm, vì hắn biết trước sau gì hắn cũng sẽ mở được thôi.
Còn về Lâm Tiên Nguyệt, từ khi nghe chuyện của mẹ mình, cô bé luôn đòi cha mình chỉ cho cách tu luyện. Cha luôn tìm cách ngăn cản nhưng hình như không được, thế là đành chỉ dẫn cho cô bé một chút về việc tu luyện, không ngờ thiên phú của nó cực kì cao, chỉ trong vòng 5 tháng đã đạt đến cảnh giới Linh Ứng Thể Thượng Ứng, ngay cả cha và Lâm Thánh Vương cũng cảm thấy kinh sợ trước thiên phú tuyệt đỉnh của con bé, nhưng hình như con bé còn có thứ gì đấy khác lạ lắm, hình như nó đang muốn thực hiện điều gì đấy nhưng lại thôi….
Lâm Thánh Vương cũng không dám hỏi sợ con bé không nói, thế nên đành im lặng luôn. Nhưng hắn dám chắc một điều, con bé sau này sẽ trở thành một cường giả. Người làm anh như hắn cũng nên cố gắng chứ nếu không bị qua mặt thì nhục lắm.
“ Chỉ còn một tháng nữa thôi. “
Tuy hắn đã đột phá tăng tiến tới cảnh giới Cao Động Linh Động Thể nhưng mà hắn vẫn biết rõ mình không có cơ hội nào tiến vào TOP 3, tuy cha hắn nói không vào cũng chẳng sao nhưng đối với hắn thì lại khác, hắn muốn cha hắn phải thật hãnh diện về hắn. Thế nên mục đích của hắn chính là phải lọt vào TOP 3, nhưng mà theo sự đánh giá của hắn thì rất khó, dù sao thì Lâm Tỷ cũng là một ví dụ điển hình, nàng ấy đã sắp đột phá rồi, nếu như hắn tính toán không sai thì có lẽ khi đi thi đấu thì cô ấy đã đột phá rồi, với lại cô ta chỉ là một ví dụ mà thôi, Lâm Thánh Vương còn rất nhiều thứ chưa biết nữa. Như vậy thì Lâm Thánh Vương hoàn toàn không có một chút cơ hội nào để lọt vào TOP 3 cả, nếu như hắn muốn vào thì chỉ còn một cách chính là phải tiếp tục đột phá, tấn thăng tới cảnh giới Linh Dung Thể hoặc hắn phải sỡ hữu lực lượng ngang ngửa với Linh Dung Thể, nhưng có vẻ cách thứ hai khả thi hơn nhiều cách thứ nhất.
“ Không biết nên làm gì nữa ? “
Lâm Thánh Vương thở dài bất lực, cho dù cách đó có khả thi đi chăng nữa thì hắn cũng không có cách nào làm được.
Lâm Thánh Vương đứng dậy, hắn tập luyện để quen dần với cấp độ mới của mình rồi mới trở về nhà. Hắn cũng hết sức lo lắng về việc mình có thể vào TOP 3 hay không nhưng mà cứ để đó tính sau, việc cần làm nhất hiện nay là về nhà thông báo tin vui cho mọi nguời ở nhà đã.
Lâm Thánh Vương mang một bụng đầy tâm sự trở về. Khi nhìn thấy mọi nguời hắn liền kể hết không sót bất cứ chuyện gì. Lâm Tiên Nguyệt thì vẫn vậy, sự sung bái của cô bé dành cho Lâm Thánh Vương rất lớn nhưng cô bé không biết rằng nếu so về thiên phú thì ngay cả Lâm Thánh Vương cũng phải xếp sau. Nhưng hình như cô bé không quan tâm về chuyện này cho lắm, cô vẫn xem Lâm Thánh Vương là thần tượng của mình.
Cuộc sống của hắn cũng dần trôi qua. Thế là đã qua them một tháng, hiện tại ngay bây giờ Lâm Gia đang chuẩn bị tổ chức một đại hội quan trọng nhất trong năm, đó chính là Đại Hội Tuyển Chọn. Tất cả các Linh Giả trẻ tuổi của Lâm Gia đều háo hức ngóng chờ ngày hôm nay từ lâu rồi, ai ai cũng muốn thể hiện năng lực của mình qua đại hội lần này để đuợc các lãnh đạo của Lâm Gia để ý, như vậy tiền đồ của họ sẽ không thể nào định luợng đuợc.
Lâm Thánh Vương cũng chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi, hắn cũng là một nguời trẻ tuổi nên cũng hừng hực chiến ý, hắn muốn qua đại hội lần này trổ hết tài năng để cho tất cả biết rằng hắn không phải là một kẻ yếu kém, chỉ vì truớc đây hắn không đột phá đựơc Thượng Ứng Linh Ứng Thể nên có rất nhiều nguời đàm tiếu chê cuời, còn hiện giờ hắn không còn là một kẻ yếu ớt ngày đó nữa, thực lực của hắn giờ đây đã là Cao Động Linh Động Thể rồi, nếu xếp về thiên phú thì cũng không có mấy ai vuợt qua hắn. Hắn không còn là kẻ yếu kém như ngày xưa nữa rồi.
“ Lâm Thánh Vương ! Con chuẩn bị tất cả xong xuôi rồi chứ ? “
“ Tất cả đều được đề lên trạng thái cao nhất rồi thưa cha . “
“ Tốt. Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Lâm Gia, ta muốn con hãy thể hiện hết bản lĩnh của mình ở đại hội. Phải cho bọn họ biết rằng chúng ta không phải là một quả hồng mềm, muốn bóp nắn gì cũng được. “
“ Vâng.”
“ Tốt, đi thôi ! “
Cha của hắn dẫn hắn đi tới đại hội để tham gia, Lâm Tiên Nguyệt thì lẽn bẽn đi sau lưng Lâm Thánh Vương. Hắn cũng bó tay với đứa em gái này, thật ra cha hắn không có ý định đưa Lâm Tiên Nguỵêt đi để đề phòng có tình huống xấu xảy ra như lúc hai nguời họ đụng chạm với nhóm nguời Lâm Phi Phi, nhưng mà cô bé xin xỏ dữ dội quá nên cha hắn đành buông tay đầu hàng , thế là cô bé mỉm cuời đi theo phía sau hắn….
***
Đại hội lần này chính là cơ hội thực chiến tốt nhất dành cho Lâm Thánh Vương , dù sao từ trước tới giờ hắn chỉ biết cắm đầu tu luyện, có bao giờ tập luyện với ai đâu, nếu có thì chỉ có cha hắn thôi nhưng cha hắn lại không nghĩ đây là luyện tập mà coi như đây là việc đi tập thể dục vậy, cha hắn hình như chỉ coi hắn đơn thuần là một bị bao cát vậy, nên từ đó hắn thề không bao giờ tập luyện với cha hắn nữa.
Lâm Thánh Vương nắm chặt tay Lâm Tiên Nguỵêt, hắn quyết tâm mình phải lọt vào TOP 3 bằng mọi giá, như thế hắn mới tới Thương Viện – thánh địa của các Linh Giả trẻ tuổi ở Chí Kim Cảnh - đuợc.
Hắn biết việc này tuy khó khăn nhưng mà không phải là không thể làm đuợc, ai mà cản hắn thì hắn sẽ dẫm đạp lên để tiếp tục tiến về phía truớc. Hắn không nghĩ rằng con đuờng hắn đi sẽ trải tấm lụa hồng mà nó chính là con đuờng đầy khó khăn gian khổ, lắm chông gai,…. Việc hắn cần làm chính là tiếp tục tiến lên, để trở thành một cuờng giả cái thế, lúc đó hắn mới có tư cách tìm kiếm cha mẹ của mình, nguời mà đã bỏ rơi hắn và cũng chính là nguời đã cho hắn Đại Quyết, thứ mà đã cho hắn có thực lực mạnh mẽ như bây giờ.
Hắn không trách cha mẹ hắn, nhưng mà hắn muốn biết tại sao họ lại bỏ rơi hắn ở đó, chẳng lẽ họ có nỗi khỗ nào chăng ?
Lâm Thánh Vương thôi nghĩ ngợi, hắn tiếp tục buớc đi . Cho tới khi hắn tới một cổng thành thì cha hắn dừng lại, bảo với hắn :
“ Đây là Lâm Thành, nơi sẽ tổ chức đại hội và cũng là thành thị lớn nhất của Lâm Gia. Con chỉ cần đăng kí ở đây để xác nhận thân phận rồi sau đó mới đuợc vào bên trong. “
“ Thành thị lớn quá. “
Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt tới đây, bọn họ nghĩ nó chỉ giống như bao thành thị bình thường thôi nhưng không ngờ phạm vi và quy mô của thành lại lớn như vậy.
“ Đến cổng thành đăng kí đi. “
Lâm Thánh Vương theo cha mình đến nơi đăng kí. Sau khi đăng kí xong thì họ tiếp tục đi vào bên trong thành. Quả không hổ là thành thị lớn nhất của Lâm Gia, đâu đâu cũng thấy xuất hiện cửa hang buôn bán, hàng ngàn vạn nguời buớc đi trong thành tạo nên quan cảnh cực kì náo nhiệt và tấp nập, những nguời này không ngừng bàn tán về sự kiện lớn nhất của Lâm Gia, dù sao họ sống ở Lâm Thành, chẳng lẽ chuyện kinh thiên như vậy họ chẳng biết gì hay sao ?
Lâm Thánh Vương nhìn tất cả mọi nguời với đủ loại màu áo sặc sỡ làm cho mắt hắn mở to ra như có thứ gì đó mới đuợc khai thông vậy. Lâm Tiên Nguyệt thì phấn khởi tung tăng khắp nơi, may mắn là cha của Lâm Thánh Vương ngăn cản kịp không thì Lâm Tiên Nguyệt bị lạc đuờng mất, dù sao ở đây toàn nguời với nguời, rất khó phân biệt.
“ Đừng trưng bày bộ mặt nhà quê lên tỉnh nữa ! Không thì người ta cuời cho thối mũi giờ . “
Lâm Thánh Vương nghe cha hắn nói vậy đành cuời khì khì, cũng tại vì hắn quá phấn khích nên mới bày tỏ biểu cảm như vậy thôi. Sau đó cả ba người tới một khách điếm thuê phòng để nghỉ ngơi, sau đó Lâm Thánh Vương xin cha cho mình và Lâm Tiên Nguyệt đi tham quan Lâm Thành. Lúc đầu cha hắn phản đối dữ dội vì sợ nơi đất khách nguời lạ khó quen cho nên ra sức ngăn cản, nhưng mà cuối cùng cũng đành đồng ý dù sao cả hai đều là Linh Giả, chắc cũng đủ bảo vệ bản thân nhưng trước khi đi thì cha hắn dặn dò rất nhiều và có cho ít tiền để tiêu xài. Cả hai vui suớng nhận tiền xong cảm ơn rồi bỏ đi…
“ Anh ! Thứ này đẹp quá đi ! “
“ Anh ! Con chim này dễ thương quá ! “
“ Anh ! Món này trông có vẻ ngon này ! “
…
…
…
Lâm Tiên Nguỵêt nhìn đông chỉ tây loạn xạ làm cho Lâm Thánh Vương có chút theo không kịp, không ngờ con bé này lại hiếu động thế.
“ Anh ! Chúng ta vào trong xem thử đi ! “
Lâm Thánh Vương theo huớng Lâm Tiên Nguyệt chỉ thì nhận ra rằng đó là một tiệm vũ khí. Hắn cũng rất muốn vào xem một chút để mở rộng tầm mắt, đối với một Linh Giả thứ không thể thiếu chính là một binh khí vừa tay, nếu như có được một loại binh khí nào đó và sử dụng được nó thì hiệu quả sát thương của linh lực sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó thực lực được nâng lên vài phần, đồng thời mạng sống cũng được bảo vệ. Rất nhiều người vì muốn tìm cho mình một món vũ khí ưng ý mà không kể bất cứ giá nào. Đối với Linh Giả vũ khí như một cánh tay của mình vậy, có thêm nó thì như hổ thêm cánh, tuy nhiên không phải nói như vậy có nghĩa là vũ khí là quan trọng nhất, thứ trọng yếu nhất của mỗi người đó chính là thực lực, nếu như ngươi không có thực lực thì cho dù vũ khí có mạnh mẽ đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể nào điều khiển nó thuận lợi và có thể phát huy được khả năng của nó.
Lâm Thánh Vương hiểu rõ tầm quan trọng của việc đó cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm kiếm cho mình một chiến hữu có thể kề vai sát cánh với mình mọi lúc mọi nơi .Theo quy củ của Lâm Gia thì trong lúc thi đấu không có cho sử dụng vũ khí nhưng khi ra ngoài thì cũng nên trang bị một chút để phòng thân, dù sao sự đời rất khó lường, ai mà biết được rằng sau này mình sẽ sống như thế nào ? Trước tiên cứ chuẩn bị mọi thứ để ra ngoài đời cho khỏi thiệt thòi. Như vậy thì ra ngoài rồi cũng dễ thở hơn một chút.
“ Ừm. Vào xem một chút. “
Lâm Thánh Vương vui vẻ gật đầu, hai người cùng nhau tiến vào trong, cái nhìn đầu tiên của hắn chính là vũ khí, nơi đây chỉ có vũ khí, vũ khí và vũ khí….
Lâm Thánh Vương nhìn thoáng qua một chút, tất cả đều được lau chùi rất sạch sẽ và bóng loáng, có vẻ như người trong tiệm này rất am hiểu việc chăm sóc và bảo quản đồ vật. Lâm Tiên Nguyệt thì nhìn thấy sự sắc bén của vũ khí liền kinh ngạc, cô loay hoay nhìn không chớp mắt, đến khi Lâm Thánh Vương nhìn mình với vẻ bất đắc nhĩ mới thu lại sự hưng phấn, cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên họ tới một tiệm vũ khí lớn như thế này mà. Họ giống như nông dân chân ướt chân ráo bước lên thành phố vậy, còn rất nhiều điều không biết cho nên chỉ mới nhìn thấy thôi đã bày tỏ thái độ quê mùa rồi.
“ Các ngươi đến đây để mua vũ khí sao ? “
Lâm Thánh Vương nhìn về đằng trước, một ông lão nhàn nhã ngồi trên ghế phe phẩy cái quạt cầm trong tay, ánh mắt thiu thiu như muốn ngủ, đối với người này Lâm Thánh Vương nhìn không thấu , hắn cảm thấy khí tức của người này sâu không lường được, hắn chắc chắn thực lực của người này hơn xa mình.
“ Thưa ông. Chúng cháu đến đây để mua vũ khí. “
“ Các ngươi muốn chọn món nào thì cứ lấy, chỉ cần trả tiền là có liền, sòng phẳng.”
“ Dạ. “
Lâm Thánh Vương đổ mồ hôi hột, nhìn thì trông có vẻ dễ tính nhưng nếu là người thông minh thì nhận ra rõ ràng ý tứ trong lời nói. Nếu như ngươi không có tiền thì đừng có làm phiền, kẻo chuốc họa vào thân, hắn chưa gặp phải người nào như thế này cả.
Lâm Thánh Vương thôi suy nghĩ, hắn và Lâm Tiên Nguyệt tách ra, nếu đi chung thì rất khó tìm kiếm thứ thích hợp vì ở đây rất rộng, không những ở phía dưới mà còn ở phía trên nữa, tất cả đều được trưng bày rất ngăn nắp. Hắn chăm chú nhìn mọi thứ, thứ nào cũng là đồ tốt nhưng có vẻ như đi kèm với nó là cái giá không hề rẻ.
“ Ông ơi cho cháu hỏi thứ này đáng giá bao nhiêu ? “
“ Rẻ thôi. 200 ngàn linh tệ, ánh mắt của ngươi cũng không tồi. “
“ Ách. “
Linh tệ là một đơn vị tiền tệ cực kì thông dụng trên đại lục này. Mà trong túi của Lâm Thánh Vương chỉ có hơn trăm ngàn tệ mà thôi, nghe thấy vậy hắn liền loay hoay chọn thứ khác.
Hắn đã hỏi giá rất nhiều món và hắn biết một điều chính là vũ khí càng ở trên cao thì giá càng cao, thế nên hắn toàn cúi xuống chăm chú nhìn thay vì ngó ở trên.
Last edited by ♥♥♥HDC♥_♥DCQD♥♥♥; 16-07-2014 at 10:33 AM.
Mình viết lại cho nên có một vài thứ khác, mong các bạn đọc lại cho đỡ nghiền vì chương 9 chiều hoặc tối mới có
Chương 6 : Đoản Đao Thần Bí
Tác Giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
Trong lúc Lâm Thánh Vương đang tìm kiếm thì Lâm Tiên Nguyệt lại ngẩn ngơ trước một cái hộp gỗ đen, trông chiếc hộp này không có gì đặc biệt cả nhưng đối với cô thì trông có vẻ rất đặc biệt. Cô nàng thử mở nó ra xem, đột nhiên từng luồng thất thải bắn phá ra khắp mọi nơi, ông lão đang ngồi phe phẩy quạt miệng lẩm bẩm bất ngờ cảm nhận được tình hình bên Lâm Tiên Nguyệt liền trừng hai con mắt, trong chớp mắt ông ta đã tiến đến chỗ Lâm Tiên Nguyệt, khi ông định kéo cô ra thì lại bị luồng thất thải bắn tới khiến ông phải khổ sở chống đỡ.
Lâm Thánh Vương cũng mới nhận thức sự việc cho nên hắn kinh hoảng rút lui, đột nhiên hắn nghĩ tới thứ gì đó rồi biến sắc.
“ Lâm Tiên Nguyệt! “
“ Không được lại đó. “
Đúng lúc hắn định chạy tới thì bị ông lão ngăn lại, hắn tức giận dãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay nhăn nhúm của người này thế là hắn dừng hành động vô bổ này lại, nước mắt tự nhiên cứ giàn dụa ra. Tình hình hiện nay rất căng thẳng, luồng thất thải đụng chạm tới thứ gì thì thứ đó liền tan rã ra thành một bãi dịch thể, ngay cả ông lão cũng phải cẩn thận đối phó với nó chứ đừng nói là mấy món vũ khí vô tri này, nếu mà Lâm Thánh Vương không bị ngăn cản lại chắc hắn đã cùng chung số phận với đám vũ khí đó rồi.
“ Hức hức. “
“ Khóc lóc gì chứ ? Con bé vẫn còn sống, tuy ta không rõ tình hình bên trong như thế nào nhưng ta khẳng định rằng khí tức của con bé vẫn còn. “
“ Hửm ? Ý của ông là… con bé vẫn chưa bị luồng thất thải đó…. “
“ Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết gì đâu ? “
“ Vậy chứ đó là thứ gì ? Chẳng lẽ nó ở trong nhà của lão mà lão không biết sao ? “
“ Cái này thì…. “
“ Anh !!! “
Luồng thất thải đột ngột tiêu thất đi làm cho Lâm Thánh Vương và lão già thất kinh, Lâm Tiên Nguyệt xuất hiện trước tầm mắt họ. Nhưng điều lạ thường ở đây chính là cô bé không bị một chút tổn thương nào cả, hình như luồng thất thải kia không có ý định gây hại cho cô bé.
“ Em có cái này cho anh xem nè. “
“ Thứ gì vậy ? “
Lâm Thánh Vương tò mò hỏi, lúc này Lâm Tiên Nguyệt đang dùng tay che thứ gì đó lại, nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô chắc cô rất ưng ý với thứ này cho nên mới cẩn thận như thế. Còn đối với lão già đứng bên cạnh Lâm Thánh Vương thì vẻ mặt của lão vô cùng đặc sắc, dáng người như đang sẵn sàng chuẩn bị làm gì đó, hắn nhíu mày lại rồi hỏi :
“ Chắc là ông biết điều này, đúng không ? “
“ Đúng là ta có biết một chút. Nó là một loài sinh vật.”
Lão hít một ngụm khí điều chỉnh lại tâm tình rồi nói tiếp :
“ Ta thì không biết nhiều về loài sinh vật này, vì từ truớc tới giờ ta chưa từng gặp giống loài nào giống nó cả. Có thể nói nó là một linh thú. “
“ Linh Thú ? “
Lâm Thánh Vương hốt hoảng, không ngờ đây lại là một linh thú, nếu như đã là một linh thú rồi thì trong nguời nó cũng có linh lực. Linh Thú là một loài động vật sỡ hữu được linh lực như Linh Giả nhưng mỗi loài có mỗi loại linh lực riêng phù hợp với từng chủng tộc, còn đối với Linh Giả thì linh lực của họ rất hỗn tạp, họ chỉ hấp thu linh khí có trong thiên địa mà thôi. Không những vậy tuổi thọ của bọn chúng cao gấp mấy lần Linh Giả nữa. Thế nên Linh Thú có phần nhỉnh hơn Linh Giả, nhưng có cái được thì cũng có cái mất, ông trời rất công bằng, bù lại thiên phú của Linh Giả lại cao hơn Linh Thú rất nhiều, có khi Linh Thú tu luyện trăm năm mới bằng Linh Giả tu luyện muời năm nữa kìa.
“ Vậy nó có nằm trên Linh Thú Dị Bảng không ? “
“ Cái này thì ta không biết. Tuy nó chỉ mới là ấu thể thôi nhưng mà thực lực của nó ngay cả ta cũng khó mà áp chế đuợc, nếu mà nó trưởng thành thì chắc có thể nằm trên Linh Thú Dị Bảng đấy ! “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc. Linh Thú Dị Bảng chính là bảng xếp hạng dành cho các Linh Thú, Linh Thú càng mạnh thì xếp hạng càng cao, hiện tại thì trong Linh Thú Dị Bảng có 500 hạng, từ 500-300 đuợc gọi là Địa Thú, từ 299-101 đuợc gọi là Thiên Thú, từ 100 – 50 gọi là Thánh Thú. từ 49-1 đuợc gọi là Thần Thú, ở đẳng cấp này chỉ được coi là truyền thuyết, gần như là không có thực. Nhưng mà Lâm Thánh Vương rất khâm phục ngưòi có thể làm ra Linh Thú Dị Bảng này, nếu không phải là nguời có thực lực cao cường và kinh nghiệm dày dặn thì không thể nào làm đuợc chuyện này.
Lâm Thánh Vương tò mò không biết sinh vật này đạt cấp bậc nào trong Linh Thú Dị Bảng nhưng chắc chắn nó không phải là Địa Thú bình thuờng, có thể thuộc tầm Cao Cấp Địa Thú, có khi còn là Thiên Thú ấy chứ !
“ Cho anh nhìn rõ chút đựơc không ?
Ông lão kia nghe vậy liền tò mò tỏ ý muốn được chiêm ngưỡng. Lúc nãy Lâm Thánh Vương hỏi rằng ông ta có biết con thú này trông thế nào không ? Thì lão chỉ đáp :
“ Khi ta gặp đựơc con thú này thì lúc đó nó còn trong trứng, ta định chạm vào nó thì đột nhiên phóng ra luồng sáng như lúc nãy khiến cho ta phải vội vã chống đỡ. Thế nên ta đành phong ấn con thú này lại để cho nó lớn lên rồi ta sẽ tìm cách thuần hoá nó, nhưng không ngờ càng lớn nó càng mạnh, càng ngoài tầm kiểm soát của ta nên ta đành phong ấn nó mãi mãi trong đó. Nhưng thật bất ngờ, không ngờ con thú này luôn luôn tìm cách thoát khỏi phong ấn, dẫn đến phong ấn bị ăn mòn lúc nào ta không hay. Chứ nếu không cô bé lúc nãy mà chạm vào khi phong ấn vẫn còn thì chắc chắn cái mạng không giữ được đâu. “
Lâm Thánh Vương âm thầm than may mắn…. Hiện giờ Lâm Tiên Nguyệt mỉm cười nhìn hắn rồi xoè hai tay ra.
Nó là một con bướm rất nhỏ nhắn, cao khoảng 5 cm, thân thể nó là sự kết tinh một cách tinh túy từ bảy loại sắc màu khác nhau. Nó có đôi cánh rộng khoảng 10cm và dài hơn 20cm, đôi cánh chứa vô vàn kí hiệu kì bí phe phẩy trong gió tạo thành từng luồng bụi phấn khiến cho con người cảm thấy hưng phấn. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh không ngừng nhấp nháy biểu lộ sự mệt mỏi, trong chốc lát nó đã thiếp đi lúc nào không hay.
“ Thật là đẹp ! “
Lâm Thánh Vương ngỡ ngàng trước một vẻ đẹp hoàn mỹ, Lâm Tiên Nguyệt vuốt ve nó không ngừng, đột nhiên nàng lên tiếng.
“ Con bướm này em sẽ đặt tên nó là Tiểu Điệp. “
“ Em muốn làm sao thì làm, nhưng anh nói trước không được đùa giỡn như trước đâu đấy. “
” Ừm. Dù sao nó đã chọn em rồi thì đương nhiên em phải có trách nhiệm với nó chứ ! “
“ Cái gì ? “
Ông lão nhìn Lâm Tiên Nguyệt với ánh mắt kinh dị, lão không ngờ thứ mình tốn rất nhiều công sức phong ấn rồi đem về lại theo người khác. Suy nghĩ một lát rồi ông chán nản nói :
“ Nếu nó đã chọn chủ nhân rồi thì có vẻ như đây là một quyết định đúng đắn của nó. Ngươi phải chăm sóc nó thật tốt đấy ! “
“ Vâng. Mà làm sao để giấu nó ? “
” Nếu như Linh Thú đã chọn chủ nhân rồi chắc ngươi với nó đã lập một khế ước. Chỉ cần ngươi có ý niệm muốn thu hồi nó thì nó sẽ nghe theo ngươi. “
Quả đúng như lời ông ta nói, con bướm kia đột nhiên biến mất thay vào đó trên ngực của Lâm Tiên Nguyệt xuất hiện một vết xăm sặc sỡ đủ loại sắc màu, cô nàng hài lòng định cùng Lâm Thánh Vương ra khỏi thì ông lão lại nói :
“ Các ngươi có thể lựa chọn một món vũ khí ở đây, miễn phí nên không lấy tiền. Coi như là lời cảm ơn của ta, các ngươi mà không thuần phục nó thì sau này nó cũng sẽ tự thoát ra khỏi đây và gây họa cho rất nhiều người. “
“ Ông nói thật chứ ? “
Lâm Thánh Vương hỏi lại, hắn nhìn xung quanh nơi này rồi thở dài, tất cả vũ khí ở đây đều bị ăn mòn thành dịch thể hết rồi, đem về cũng chẳng có dùng được. Dường như ông lão hiểu ý của Lâm Thánh Vương đành cười xòa :
“ Các ngươi đi theo ta. “
Hai người Lâm Thánh Vương nghe theo lời ông lão đi theo, ông ấy dẫn hai người đi vào trong một căn phòng. Xung quanh căn phòng này bao bọc bởi từng tảng băng, mà ở phía chính giữa những tảng băng đó chính là một chiếc hộp đựng một thanh đoản đao dài chừng nửa xích, rộng khoảng 10 cm, thanh đoản đao này thuần túy một màu đỏ sậm như máu, trên thân đao có chạm khắc hoa văn giống một con mắt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Lâm Thánh Vương đã bị thu hút bởi vẻ ngoài đặc biệt của nó, Lâm Tiên Nguyệt thì cảm thấy khó chịu định bước ra ngoài nhưng nhìn bộ dạng thích thú của hắn đành miễn cưỡng ở lại xem.
“ Đây là một thanh đoản đao, ta không rõ lai lịch của nó nhưng ta chỉ biết rằng người sáng lập ra tiệm vũ khí này đã sở hữu được nó trong một lần đi tầm bảo, nhưng có vẻ như là người không thể nào điều khiển được nó, cứ mỗi lần người chạm vào nó đều bị nó cắn trả mãnh liệt, thế là người từ bỏ hy vọng đem cất nó đi và chờ người thích hợp. “
“ Mà ở đây chỉ có mỗi một món. “
“ Ha ha ha. Đương nhiên là không phải ở đây chỉ có mình thứ này nhưng nó lại là món đồ vật quý giá nhất trong tiệm này, vô số người có thực lực muốn chiếm hữu nó nhưng đa phần thì thi cốt vô hồn, ngay cả ta cũng không cứu chữa được. Cứ nhìn thấy nó là ta lại nhớ tới những kí ức kinh hoàng đó, ta khuyên ngươi chỉ nên xem chứ đừng có ý định gì khác kẻo chuốc họa vào thân. “
“ Vâng. Cháu xin nghe lời ông. “
“ Tốt lắm. Để ta dẫn cô bé này đến một nơi khác. Ngươi cứ ở đây mà xem cho thỏa thích. “
Lâm Thánh Vương ở lại nơi đây một mình. Hắn nhìn đoản đao với vẻ cuồng nhiệt, hắn quyết định chạm vào nó một lần.
” Keng ! “
Khi hắn chạm vào nó liền có hàng loạt tia máu theo ngón tay hắn chui vào bên trong cơ thể. Lâm Thánh Vương hốt hoảng vận dụng linh lực định đuổi ra nhưng không ngờ thứ này như giòi bám vào xương vậy, khi linh lực chạm vào liền biến thành màu đỏ như máu sau đó nó lại tiếp tục lao đi. Giờ đây tia máu đã xuất hiện và lây lan sang khắp mọi nơi rồi, chỉ cần vài phút nữa thôi là cơ thể của Lâm Thánh Vương sẽ ngập tràn những tia máu nhỏ này.
“ Không được. Ta không chấp nhận việc này xảy ra. Biến đi ! “
Lâm Thánh Vương rống to, hắn dùng hết tất cả linh lực của mình để bảo vệ những nơi hiểm yếu nhất nhưng chỉ trong vài phút nữa thôi tất cả số linh lực còn lại đều sẽ bị chuyển hóa hết, lúc đó thì coi như hắn đi tong.
“ Không ! Ta không muốn như vậy ! “
Lâm Thánh Vương tức giận, hắn quyết tự phế những bộ phận bị nhiễm đi, nếu như còn để lâu chắc sẽ sinh biến rất dữ dội. Lúc này hắn cần phải quyết đoán nhanh gọn, nếu không thì hắn sẽ chẳng còn một cơ hội nào để thực hiện nữa.
“ Được. Nếu như đã không còn lựa chọn nào khác thì đành phải làm như vậy thôi. “
Lâm Thánh Vương cắn răng, trong mắt thể hiện sự kiên quyết, hắn cầm chặt thanh đoản đao đó rồi chém phăng đi cánh tay trái nhưng bất ngờ hắn cảm nhận được từ ngọc bội mà cha hắn đưa phát ra một luồng lực lượng cực kì lớn và quan trọng hơn thì luồng lực lượng này chính là thứ mà hắn đã gặp trước kia, thì ra luồng lực lượng bí ẩn kia là từ nó xuất phát ra.
Luồng lực lượng này thẳng tiến chui vào cơ thể của Lâm Thánh Vương , nó như thế chẻ tre đầy khí thế phá tan tất cả các sợi máu đang bám lấy cơ thể hắn. Hắn vui mừng như gặp được cọng rơm cứu mạng vậy, hắn rất rõ ràng sức mạnh của thứ này, đây là thứ có thể cứu hắn thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.
Cả hai tiếp xúc với nhau liên tục nhưng luồng lực lượng thần bí vẫn hiên ngang tiến tới, còn những tia máu liên tục bị luyện hóa chuyển thành năng lượng cho Lâm Thánh Vương hấp thu, không ngờ rằng thứ này lại có khả năng luyện hóa nữa, hắn cảm nhận bên trong cơ thể của mình dạt dào một nguồn linh lực không rõ xuất sứ nhưng khi hắn hấp thu nó và chuyển hóa thành linh lực của chính mình thì hắn cảm nhận được cơ thể của mình xảy ra biến hóa rất dữ dội, linh lực trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Các tia máu không ngừng bị luyện hóa, linh lực thuần khiết không ngừng bị Lâm Thánh Vương hấp thu, và đến một giới hạn nhất định nào đó thì hắn xảy ra biến hóa.
Lâm Thánh Vương ngạc nhiên, hắn kiểm tra lại cơ thể của mình một lần nữa. Đúng như hắn đã nói, hắn đã từ Cao Động Linh Động Thể lên cấp bậc Linh Dung Thể, lại một lần nữa đây là sự lột xác hoàn toàn của Lâm Thánh Vương.
Linh Dung Thể là một cấp bậc đằng sau Linh Động Thể, đã đạt đến cảnh giới này rồi thì linh lực sẽ bắt đầu quá trình dung hợp với cơ thể, đến lúc đó Linh Giả có thể vận dụng hoàn toàn sức mạnh của linh lực chứ không giống như ở Linh Động Thể, đây chính là một sự đột phá của mọi Linh Giả, ai cũng ao ước mình có thể tiến vào cấp bậc này nhưng đều ngậm ngùi vì nó chính là bước tiến quan trọng nhất của một người cho nên độ khó của nó rất lớn, chỉ cần không có chút thiên phú thôi thì cả đời cũng không thể nào với tới được.
Linh Dung Thể cũng chia làm ba cấp bậc : Dung Nội, Dung Cốt, Dung Thể. Cảnh giới đầu tiên chính là lúc linh lực bắt đầu dung hợp với các cơ quan bên trong nội thể, kế tiếp sẽ dung hợp với xương cốt, cuối cùng là dung hợp hoàn chỉnh với thân thể. Mỗi cảnh giới đều là mỗi chướng ngại vật rất khó để vượt qua, chỉ cần vượt qua hết ba cảnh giới này thì coi như người đó có một phiếu dự bị tiến vào thứ được người đời gọi là “ cường giả “.
Mà Lâm Thánh Vương đã đặt chân mình tới cảnh giới đầu tiên chính là “ Dung Thể “, hắn là người cực kì may mắn vì tất cả tia máu đều bị luyện hóa thành linh lực thuần khiết và được hắn hấp thu hết, nếu như không có báu vật từ trên trời rơi xuống đó thì hắn mất ít nhất là nửa tháng hoặc 1 năm mới có thể tiến vào cái cảnh giới cao siêu này, công lớn nhất là thuộc về lực lượng thần bí kia hay nói chính xác hơn đó chính là ngọc bội của hắn. Cuối cùng hắn đã tìm hiểu được nguyên nhân xuất phát lực lượng thần bí rồi nhưng mà hắn không thể nào điều khiển ngọc bội để nó phóng xuất lực lượng, hình như ngọc bội này chỉ giúp hắn khi gặp nguy hiểm thôi, cứ như là nó có một linh trí riêng biệt vậy.
Lâm Thánh Vương cũng không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục nhìn về phía lực lượng thần bí kia, lúc này nó đã luyện hóa hết tất cả tia máu rồi, sau đó nó lại tiếp tục hướng về phía thanh đoản đao đang nằm trên tay Lâm Thánh Vương .
Thanh đoản đao cảm nhận được nguy hiểm liền run rẩy dữ dội muốn thoát khỏi tay Lâm Thánh Vương nhưng mà đã bị hắn vận chuyển toàn bộ linh lực ngăn cản lại, hiện giờ hắn đã có sự đột phá cho nên có thể cầm chân được thứ này trong một thời gian ngắn, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để làm việc rồi.
“ Ào ào …! “
Luồng lực lượng thần bí như cơn sóng thần ập tới thanh đoản đao khiến nó trở tay không kịp thế là nó đã rơi xuống thế hạ phong, nó phản kháng mãnh liệt nhưng vô ích, lực lượng này quá mãnh liệt khiến nó không có khả năng để hoàn thủ. Sau một hồi dãy dụa như cá mắc cạn thế là thanh đoản đao mặc nhiên cho thứ kia muốn làm gì mình thì làm, đột nhiên thanh đoản đao bị luồng lực lượng điều khiển đâm thẳng vào bàn tay trái đang úp của Lâm Thánh Vương .
“ A A A !!! “
Lâm Thánh Vương hét lên đau đớn, hắn khóc không ra nước mắt, thế nhưng có một điều kì dị chính là máu chảy ra lại ngưng tụ thành một con mắt huyết sắc rất ư là dữ tợn, nó nhấp nháy nhìn Lâm Thánh Vương liên tục. Hắn cũng thất kinh nhìn chằm chằm vào con mắt đó, thấy con mắt tỏ ý vui cười hắn đành đắp trả bằng một nụ cười mặc dù hắn vẫn còn rất đau đớn.
“ Chuyện này là sao ? “
Lâm Thánh Vương băn khoăn, hắn sờ thử vào con mắt, nó rất mềm mại, khi chạm vào nó thì cảm giác vui sướng liền xuất hiện trên nó, có vẻ như con mắt này rất thích bị chạm vào. Đùa giỡn một chút hắn liền sực nhớ ra thứ gì đó, đúng như hắn nghĩ luồng lực lượng kia lại biến mất một cách thần bí, hắn lắc đầu cười khổ rồi xé áo mình thành một mảnh vải bó quanh con mắt, hắn cười khi nhìn thấy nó tỏ ra vẻ khó chịu, hắn không thể để người khác nhìn thấy nó được, nếu như có người khác thấy điều kì dị này thì hắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối, tốt nhất là nên giấu không để cho người khác thấy.
“ Nên ra ngoài rồi. “
Lâm Thánh Vương nhìn xung quanh đánh giá một chút rồi bước ra khỏi căn phòng. Đúng lúc này Lâm Tiên Nguyệt lại đứng trước căn phòng của hắn, hắn nhìn cô bé rồi xoa đầu tóc óng mượt của cô. Ông lão nhìn hắn rồi hỏi :
“ Cô bé đã nhận được một bộ linh giáp đẳng cấp không thấp. Nó có năng lực phòng ngự rất tốt, cô bé có thể tự bảo vệ cơ thể mình khi bị tấn công. “
“ Cảm ơn ông. “
“ Ngươi có cần ta dẫn đi tìm vũ khí khác không ? “
“ Không cần đâu vì thanh đoản đao kia đã là vũ khí của ta rồi. “
“ Hửm ??? “
Lâm Thánh Vương bình thản nói trước vẻ mặt ngạc nhiên của ông lão, sau đó hắn sơ lượt một số chuyện đương nhiên hắn đã che giấu đi một số sự thật có liên quan tới mình. Nghe thấy hắn nói vậy ông lão có phần nửa tin nửa không nhưng sắc mặt ông vẫn biến đổi, ông không nghĩ rằng Lâm Thánh Vương lại có thể thu phục được nó, nó như một con ác quỷ khát máu vậy, kẻ nào đụng vào nó chỉ có một kết quả chính là bị hút hết máu, vậy mà hắn lại có thể thu phục nó mà không có chút thương tích nào, đã như thế mà còn nhờ nó để thăng cấp nữa chứ ! Đây không còn là một thiên tài nữa mà là quái vật.
“ Nếu ngươi đã chọn được rồi thì đi đi. “
“ Cảm ơn ông. “
“ Các ngươi có phải là người của Lâm Gia không ? “
“ Dạ phải. Nhưng ông hỏi chuyện đó để làm gì ? “
” Thật ra thì ta có một chút không muốn để đồ vật của Lâm Gia cho kẻ ngoài. Nếu các ngươi đã là người của Lâm Gia vậy chắc các ngươi đến đây để tham dự đại hội tuyển nhân tài ? “
“ Đúng vậy. Mà ông cũng giấu diếm với chúng cháu ông cũng là người của Lâm Gia đấy. “
” Thật ra ta cũng không phải là người của Lâm Gia, nhưng có mối quan hệ khá sâu sắc với họ. Vậy thì ta nhắc cho các ngươi biết một điều. Đại hội năm nay không giống như mọi năm đâu. Sẽ có một thứ rất bất ngờ đấy. “
“ Cho dù có là thứ gì đi chăng nữa thì cháu vẫn sẽ vượt qua. “
“ Có chí khí. Ta thích . Các ngươi đi về nghỉ ngơi đi rồi chuẩn bị. “
***
“ Đã đến nơi rồi. “
Cha của Lâm Thánh Vương dừng lại, ông chỉ tay về phía trước. Đằng trước mặt Lâm Thánh Vương chính là một quảng trường rộng lớn, hàng ghế ngồi chi chít sát nhau và nối lại thành những vòng tròn xung quanh một đài thi đấu và những vòng tròn được xếp cao dần từ trong ra ngoài. Hắn bước xuống một cái bậc thang và tiến về phía sân thi đấu, hiện tại trong sân có rất nhiều người trẻ tuổi đang đứng im nhìn nhau với ánh mắt thù hằn, họ biết rõ những người ở đây chính là địch thủ của họ và họ cần đánh bại nhau để bước tới con đường vinh quang chính là được đi vào Thương Viện, một nơi mà tất cả Linh Giả trẻ tuổi luôn ao ước được ở bên trong học tập và tu luyện. Ai cũng biết rằng khi họ tiến vào Thương Viện chính là một bước lên trời, sau này tất sẽ trở thành một cường giả.
“ Anh ơi. Ở trên đài nhiều người quá nhỉ ? “
Lâm Thánh Vương gật đầu, hắn tính sơ sơ cũng gần trăm mạng, nhưng điều đó không làm hắn cảm thấy nhụt chí mà còn trở nên rực cháy hơn, nhiệt huyết của tuổi trẻ đang tràn ngập trong con người hắn, hắn biết việc tiến vào Top 3 là một điều rất khó khăn nhưng khi hắn tiến vào cấp bậc Linh Dung Thể thì tự tin tăng lên rất nhiều, giờ đây hắn đã có khả năng nắm chắc việc vào Top 3.
Nhìn hàng ngàn khán giả chen chúc nhau nhìn về phía đấu trường làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy run rẩy, lần đầu tiên hắn chứng kiến nhiều người như vậy nhìn mình, ngay cả Lâm Tiên Nguyệt và cha cũng đang nhìn hắn tràn đầy kì vọng, hắn quyết tâm sẽ không làm cho hai người thất vọng.
“ Chào tất cả mọi người. “
Một ông lão từ hàng ghế đặc biệt đứng lên, Lâm Thánh Vương cũng nhìn về phía đó, nơi đó gây nhiều chú ý nhất tại vì hàng ghế ở đó khác xa so với xung quanh, nó dành cho những người quý tộc có địa vị cao quý trong Lâm Thành và trên Chí Kim Cảnh này. Lâm Thánh Vương cũng hiểu rõ đều đó, hắn cũng không quen biết ai cả nhưng ngạc nhiên thay ông lão trong tiệm vũ khí lại ở trên hàng ghế đó.
Giờ đây hắn càng chắc chắn rằng người đó có mối quan hệ không bình thường với Lâm Gia, ông lão tựa như cảm nhận được ánh nhìn của hắn đành giương mắt nhìn hắn mỉm cười, hắn cũng mỉm cười lễ phép cúi chào đáp trả lại sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
“ Hôm nay là ngày diễn ra đại hội mỗi năm một lần của Lâm Gia. Nơi đây có 100 Linh Giả trẻ tuổi của gia tộc và ở chính nơi đây sẽ xảy ra một trận chiến để tranh giành Top 3, 3 người vào Top 3 sẽ có tư cách tiến vào Thương Viện để học tập. “
Nghe tới đây tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, Lâm Thánh Vương cũng chăm chú nghe tất cả không bỏ sót chữ nào, hắn biết giờ đã là thời khắc bắt đầu.
“ Lúc này , chúng ta xin trân trọng tuyên bố Đại Hội Tuyển Nhân Tài của Lâm Gia xin được chính thức bắt đầu. “
“ Xin mọi người nghe thể lệ thi đấu. Thứ nhất thể loại thi đấu không còn là bốc thăm nữa mà là đấu loạn. “
“ Đấu loạn ? “
Tất cả mọi người đều trầm trồ bàn tán.
“ Đấu Loạn chính là tất cả các Linh Giả trẻ tuổi ở đây đều cùng ở trên một sân và chiến đấu với nhau, còn 3 người trong đài thì trận đấu sẽ kết thúc và những người lọt vào Top 3 chính là họ. “
” Thì ra là thế ? “
Lâm Thánh Vương bất ngờ , lần đầu tiên hắn nghe tới cái thể loại này nhưng cũng hiểu sơ sơ về nó, có vẻ như đây là một trận chiến khác hoàn toàn so với trước đây, thi đấu không những dùng sức mà còn phải biết dùng cái đầu để phân tích, để suy đoán từng đường đi nước bước để khỏi bị đá ra khỏi sân. Hắn cảm thấy rất thú vị với cái thể loại quần ẩu này.
“ Nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa thì bắt đầu đi. “
Nghe tuyên bố xong đột nhiên tiếng nổ vang lên, thì ra có một người đã đánh lén người khác, tuy người kia phát hiện và đỡ kịp thời nhưng thụ thương không hề nhẹ. Tất cả mọi người đều cẩn thận liếc nhìn xung quanh, không ai dám động thủ trước cả vì kẻ động thủ tiếp theo chính là người sẽ bắt đầu cuộc chiến.
Lâm Thánh Vương hiểu rõ tình hình hiện giờ cho nên hắn cũng giữ thái độ trầm mặc, hắn nhìn thấy Lâm Tam Hợi, cô nàng này vẫn đẹp như ngày nào, mà trông cô chắc cũng đang tìm kiếm thứ gì đó, đến khi cô nhìn thấy Lâm Thánh Vương thì trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn dự đoán quả không sai, khi nhìn thấy hắn cô như nhặt được vàng vậy, cô cười không khép miệng khiến bao con tim trai trẻ rung động, đáp lại nụ cười đó chính là vẻ mặt nhăn nhúm của hắn. Cô gái này thù dai quá, hắn biết nụ cười đó không có chút nào là thân thiện cả, nó không khác gì một lời thách thức cả.
“ Chết đi ! “
Đột nhiên một tên nào đó chạy tới định đánh tên trước mặt nhưng không ngờ bị những người xung quanh vây công đánh tơi tả, cuối cùng cũng bắt đầu rồi….
Đám người đánh nhau không khác gì gà gáy chó sủa, cứ như một lũ nhóc nhắm mắt đánh bừa vậy. Khi Lâm Thánh Vương nhìn tình hình xung quanh hắn phát hiện một điều rất thú vị đó chính là có rất nhiều người không dám tiến vào phạm vi của Lâm Tam Hợi, ngoài ra cũng có một kẻ tương tự như cô ta, đám người ấy dường như hiểu rõ thực lực lẫn thân phận của hai người họ cho nên không ai dám tiến lại gần thách đấu. Nhìn thấy điều này hắn rất vui mừng, nếu như có thể hợp tác với Lâm Tam Hợi chắc hắn cũng không cần phải chật vật chiến đấu.
Nói là làm, hắn nhanh chóng tiến tới chỗ của Lâm Tam Hợi, cô gái này nhìn thấy hành động của Lâm Thánh Vương thì kinh ngạc, nhưng sau đó liền nở nụ cười diễm lệ, để xem ngươi làm gì được ta ?
“ Lâm tỷ ! “
“ Ngươi tiến đến chỗ ta để làm gì ? “
Một số người thấy hành động khác lạ của Lâm Thánh Vương liền kinh hoảng, họ không ngờ có người dám tiến đến chỗ của Lâm Tam Hợi, những người khác dường như cũng cảm ứng được sự việc đang xảy ra bên Lâm Thánh Vương cho nên giương mắt nhìn qua phía hắn và ngừng đánh.
“ Thật ra ta đến đây để đàm phán. “
” Ngươi muốn làm gì nói nhanh đi. “
“ Đệ muốn tỷ với đệ hợp tác. “
” Không có chuyện đó đâu. Ngươi tưởng ta ngây thơ chắc ? “
” Nếu vậy thì xin tỷ đợi khi nào ta vào Top 3 rồi hãy đánh được không ? Ta không muốn mới vào được trong sân đấu này chưa được bao lâu thì bị tỷ đánh bay. “
“ Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ không can thiệp vào, nhưng mà ngươi nên biết rằng những người này cũng muốn vào Top 3 . Phải không các vị ? “
Nghe thấy Lâm Tam Hợi hỏi bọn họ liền gật đầu rồi nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt thù địch, đối với bọn họ cô là một nữ thần, họ chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên mà thôi, không ngờ một kẻ không có tiếng tăm như Lâm Thánh Vương lại dám nói chuyện với cô, thế là hắn đã để lại ấn tượng rất xấu trong lòng mọi người.
Lâm Thánh Vương biến sắc, không ngờ cô gái này lại thâm độc thế. Cô ta nói như vậy hoàn toàn là cố ý, cô ta nói như vậy là để cho mọi người sinh lòng ganh ghét với hắn rồi bọn họ sẽ liên kết lại để tống hắn ra khỏi đài.
“ Sao đệ không nói gì nữa ? Hồi nãy ta thấy đệ rất cuồng vọng mà ? Đệ còn dám nói khi vào Top 3 mới đánh với ta. Đệ nghĩ rằng mình tài năng hơn mọi người ở đây sao ? “
Càng nói càng thâm, đây chính là ý nghĩ của Lâm Thánh Vương lúc này. Giờ đây tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn. Hắn trầm mặc không nói, đột nhiên hắn phóng về phía tay phải rồi vận linh lực tấn công một kẻ đừng gần hắn nhất.
“ Oành Oành Oành !.... “
Lâm Thánh Vương vận linh lực lên hai nắm đấm của mình rồi tấn công, hắn quyết định giành thế chủ động tấn công mọi người thay vì để cho bọn họ liên hợp lại. Ở đây có 100 người, như vậy có 97 người hắn cần đánh bại, tại sao lại 97 mà không phải 98 ? Vì hắn cảm nhận sự nguy hiểm của một người, đó chính là kẻ mà mọi người không dám tiến lại gần, hắn cũng giống như Lâm Tam Hợi, khí tức của hắn làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy có chút kinh sợ, thế nên hắn xếp người này vào loại không nên đắc tội, thế là chỉ còn 97 người.
Thấy hắn đánh hăng hái như vậy Lâm Tam Hợi liền mỉm cười, quả nhiên tên này rất thú vị mà. Không phải chỉ có một mình cô đứng xem trò này mà ngay cả người mà Lâm Thánh Vương xếp vào loại không nên đắc tội cũng vậy. Hắn chính là một người thiếu niên ăn mặc một bộ trường bào màu đen trông rất sang trọng, hắn nhìn về phía Lâm Tam Hợi với vẻ si mê, có vẻ như hắn rất thích cô gái này.
“ Ngay cả ta mà nàng còn không nhìn lấy một cái. Vậy mà nàng lại nói chuyện vui vẻ với tên nhóc kia. Chẳng lẽ nó hơn ta chỗ nào sao ? “
Tên thiếu niên này nhìn Lâm Thánh Vương , khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo non nớt đi kèm với mái tóc xanh đen ánh lên chút phỉ thúy làm cho nhiều người nhìn mãi không thôi, đôi mắt cùng màu với tóc sâu thăm thẳm làm cho mọi người đều bị cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy ăn mặc giản dị nhưng không những làm lu mờ đi vẻ đẹp đó mà còn tôn lên một vẻ đẹp hoàn mỹ, hoàn hảo tới mức yêu dị.
“ Đợi đấy. Chỉ cần ngươi để ta có cơ hội, ta sẽ cho ngươi bài học nhớ đời. “
Tối nay tung chap 9 luôn. Mình xin lỗi vì sự lộn xộn này, mình mong các bạn không vì những cái thứ nhỏ nhặt này mà chọi gạch mình. Hề hề
Chương 8 : Biến Cố
Tác Giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
Lâm Thánh Vương đang cố gấng hết sức để tấn công tất cả 97 người ở đây. Thế nhưng hắn có một nhược điểm chết người đó chính là hắn chưa luyện một cuốn Linh Kĩ nào cả.
Linh Kĩ là một loại kĩ năng sử dụng linh lực để thực hiện, nói tóm lại Linh Kĩ có rất nhiều tác dụng trong chiến đấu, nó nâng cao sát thương của linh lực và đồng thời cũng có rất nhiều tác dụng rất đặc biệt. Linh Kĩ cũng chia làm 5 bậc như Công Pháp : Phàm, Linh, Huyền, Địa, Thiên. Mỗi cấp bậc cũng phân chia thành ba loại giống như Công Pháp : Sơ giai, Trung Giai, Thượng Giai….
Tuy hắn chưa học được cuốn Linh Kĩ nào nhưng bù lại hắn sở hữu linh lực rất bá đạo từ cuốn Đại Quyết, thế nên so với người bình thường dùng Phàm Kĩ thì hắn có nhỉnh hơn một chút, nói chung sự cao thấp vẫn chưa được rõ ràng vì hắn chưa bao giờ để cho linh lực của mình đối đầu với Linh Kĩ.
Hiện tại tính từ lúc hắn bất ngờ tấn công tới giờ thì đã có hơn 7 người bị loại và những kẻ không may đó đều có thực lực yếu nhất trong 97 người ở đây. Nếu nhìn bình thường thì chúng ta cứ tưởng Lâm Thánh Vương đang giành thế chủ động nhưng thực ra thì có như vậy cũng chẳng phải việc gì quan trọng, vì hắn chỉ lợi dụng tính bất ngờ để làm choáng váng đối phương mà thôi, chỉ cần tất cả những người còn lại liên kết với nhau tạo thành một khối và tập trung tấn công Lâm Thánh Vương thì cho dù hắn có mạnh mẽ hay thông minh tới đâu nhưng vẫn không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa số lượng và chất lượng được.
Lâm Thánh Vương cũng hiểu rõ điều này cho nên hắn đang tăng tốc tấn công. Linh lực của Đại Quyết được hắn sử dụng một cách triệt để, đôi bàn tay mềm mại thon thả chốc lát từ trắng chuyển sang màu xanh phỉ thúy lấp lánh và cứng rắn như ngọc vậy. Ngọc thủ của hắn vươn tới những người đang đứng xung quanh hắn, nó liên tục chạm trán đối kháng với những Linh Giả trẻ tuổi. Tất cả mọi người bị hắn bất ngờ tấn công đều có một chút hoảng hốt, họ dùng tất cả sức lực và vận dụng Linh Kĩ để tấn công Lâm Thánh Vương nhưng kết quả nhận lại thì rất tệ. Linh lực của Lâm Thánh Vương là sự kết hợp giữa Đại Quyết và lực lượng thần bí, cho dù không có bất kì Linh Kĩ nào trợ giúp thì nó cũng đủ đối kháng với một vài Linh Kĩ tầm thường.
“ Oanh… “
Một tiếng động chói tai vang lên, một Linh Giả bị ngọc thủ của Lâm Thánh Vương chạm vào ngực, một tiếng nổ mạnh vang lên làm nhức nhối ngực hắn khiến hắn không cầm cự nổi phải thổ huyết văng đi như diều đứt dây. Thêm một vài người bị Lâm Thánh Vương đánh bại, theo tình hình hiện giờ thì trên sàn đấu này còn hơn 80 người, nhưng Lâm Thánh Vương biết rằng việc hạ gục những người khác lúc này không còn dễ như trước nữa vì họ đã….
“ Mọi người ! Đánh hắn bay ra khỏi sân đi ! “
“ Đúng ! Đánh hắn bay ra đi ! “
Cuối cùng tất cả mọi người đã liên kết lại với nhau, Lâm Thánh Vương nhíu mày, hắn biết đây mới là lúc rắc rối nhất cho mình….
“ Sắp có trò vui xem rồi. “
Lâm Tam Hợi nhìn thấy sự việc đang diễn ra liền cười thầm, cô nàng không ngờ rằng hiệu quả của nó lại vượt ngoài mong đợi như vậy, hiện giờ Lâm Thánh Vương đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, hắn mà tiếp tục chiến đấu thì sẽ bị những người ở đây hợp lực lại đánh bại, còn nếu hắn bỏ cuộc thì tương đương với việc từ bỏ việc lọt vào TOP 3. Không biết Lâm Thánh Vương sẽ xử lí việc này như thế nào ? Cô rất muốn biết !
“ Tất cả mọi người, cùng tấn công một lượt xem hắn có thể chống đỡ được không ? “
Một người nào đó vừa mới nói xong thì tất cả mọi người đều nghe theo. Tất cả mọi người đều vận hết sức để chuẩn bị đợt tấn công. Lâm Thánh Vương kinh hoảng, hắn đành vận chuyển linh lực tới cực hạn rồi đem nó bao phủ quanh cơ thể, hắn biết điều cần làm bây giờ của mình chính là làm sao để vượt qua đợt tấn công đầu tiên của đám người này, nếu như không thể vượt qua thì chắc chắn hắn sẽ không có bất cứ một cơ hội nào để vào TOP 3.
“ Đến đây đi. “
Linh lực được triển khai tới cực điểm, đan điền của hắn nổi sóng dữ dội. Linh lực xanh phỉ thúy của hắn bao bọc hắn lại như một quả trứng, ngay lúc này thì tất cả mọi người đều đã sẵn sàng tấn công Lâm Thánh Vương :
“ Uỳnh uỳnh ! “
Hàng loạt các đòn tấn công như thác lũ tấn công ồ ạt tới quả trứng màu xanh phỉ thúy kia, chúng như gào thét lên và muốn nuốt chửng lấy quả trứng đó. Lâm Thánh Vương ở bên trong nhưng cũng phải run sợ, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một sức mạnh lớn như vậy và thêm vào nữa người hứng chịu sức mạnh khổng lồ ấy chính là hắn.
Các đòn tấn công ấy tụ họp với nhau giống như một dải lụa rực rỡ vô vàn sắc màu nhưng nó không phải là một dải lụa mỏng manh dễ rách mà nó lại chứa đựng một năng lượng cực kì nhiều, chỉ cần chạm vào nó thôi là năng lượng ấy sẽ bùng nổ, đến lúc đó thì hậu quả khó lường. Nó lao với tốc độ xé gió phóng thẳng tới Lâm Thánh Vương, hiện tại giữa nó và Lâm Thánh Vương chỉ cách nhau vài thước nữa thôi, đã đến lúc Lâm Thánh Vương phải hứng chịu rồi !
“ Ầm ầm ! “
Thời và không như dừng lại khi Lâm Thánh Vương và đòn tổng tấn công chạm trán vào nhau, không khí như ngưng đọng lại trong khoảng khắc này, không có một chút tiếng động nào vang lên. Ngay cả trên khán đài cũng không có ai thốt lên lời nào cả, ai ai cũng nín thở để chứng kiến sự việc đang xảy ra trên khán đài kia. Đây là một sự im lặng cực kì khác thường trước cơn bão. Và một tiếng nổ vang lên…
“ Ầm ầm ! “
Một cơn bão năng lượng nổi lên, nó cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, sự va chạm giữa hai bên đã tạo nên một vụ nổ cực kì lớn, năng lượng được tụ họp lại giờ đã phát nổ, năng lượng ấy phát tán ra khắp mọi nơi thổi bay tất cả mọi thứ. Tất cả mọi người trong Lâm Gia đều thất kinh, họ đều tụ tập tới đài thi đấu rồi kết hợp lại tạo thành một màn chắn bằng linh lực ngăn cách cơn bão lan tỏa tới khán đài. Bọn họ đều không ngờ rằng đại hội lần này lại xảy ra chuyện như thế này, ai cũng không thể nào ngờ rằng chính họ phải ra tay trong trận tỉ thí giữa các tiểu bối, họ là những người có vị trí rất cao trong Lâm Gia, đương nhiên thực lực của họ rất cao và hơn xa đám Linh Giả trẻ tuổi này, nhưng mà chẳng ai đoán được rằng họ lại phải dốc toàn lực để ngăn cản đám nhóc này.
“ Vù vù…. “
Gió thổi bụi bay mù mịt, đột nhiên có một thứ nào đó văng xuống dưới đài thi đấu làm cho mặt sàn nứt ra từng vết rõ rệt, nhìn kĩ lại thì đây chính là một người. Đến khi bụi mờ bay hết thì tất cả mọi người mới nhìn rõ được trên đài đang xảy ra chuyện gì.
Đoàn người tấn công Lâm Thánh Vương lúc trước giờ đây nhiều người ngã rạp xuống níu lấy mặt đất bằng cách vận linh lực vào tay rồi móc lấy mặt sàn, một số người thì nắm lấy tay nhau rồi cùng nhau giúp đỡ vượt qua nhưng sức lực của ai nấy đều đã cạn, họ chỉ còn cách níu lấy nhau để đứng thôi. Còn Lâm Tam Hợi thì lợi dụng đám người đang níu nhau mà tránh khỏi cơn bão năng lượng, kẻ áo đen kia cũng làm tương tự như vậy nhưng với đoàn người khác chứ không phải cùng một đoàn với Lâm Tam Hợi.
Thế còn Lâm Thánh Vương thì sao ? Hắn chính là kẻ đã văng đập xuống mặt sàn thi đấu, đầu tiên hắn bị những người kia tấn công, tuy đã sử dụng linh lực bảo hộ cơ thể nhưng vô ích, thế là lá chắn cứu mạng của hắn đã bị phá hủy. Kế tiếp cơn bão bùng nổ hồi nãy nổi lên đã cuốn bay Lâm Thánh Vương đi, lúc đó cơ thể hắn đã bị trọng thương vì va chạm với dải năng lượng nên hắn không có khả năng kháng cự lại cơn bão và hắn đã bị cuốn phăng theo cơn bão. Nhưng sự xui xẻo không kết thúc đối với hắn, khi cơ thể hắn chuẩn bị bay ra khỏi sân thi đấu thì lại va chạm với màn chắn linh lực mà những người trong Lâm Gia tạo ra, cuối cùng hắn bị văng vào trở lại.
Lâm Thánh Vương đang hấp hối, hắn không thể nào cử động được nữa, hiện giờ cơ thể của hắn bị ghim chặt xuống sàn thi đấu không có cơ hội để dãy dụa. Máu của hắn thấm đẫm cơ thể, Lâm Thánh Vương chẳng khác gì một vũng máu cả nhưng mà hai mắt của hắn lại trợn trừng nhìn như muốn lồi ra, nhận thức của hắn bỗng trở nên mơ hồ, hắn chỉ biết cố gắng đứng dậy nhưng mà không được, hô hấp thì khó khăn…. Từ một Lâm Thánh Vương lành lặn tràn đầy sức sống giờ lại trở thành một kẻ thiếu sức sống, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
“ Ư…ư…. “
Lâm Thánh Vương rên rỉ, hắn mất máu rất nhiều, nếu mà không chữa trị kịp thời hắn sẽ chết. Đương nhiên hắn không muốn như vậy cho nên cố hết sức cử động nhưng như vậy chỉ khiến làm cho các vết thương thêm trầm trọng mà thôi. Hắn rên rỉ đau đớn vì các vết thương chảy máu liên tục, đám người kia nghe thấy tiếng rên của Lâm Thánh Vương đành tỉnh táo trở lại, bọn họ nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt hả hê.
“ Nhìn con chó nằm dãy dụa trên đất kìa ! Ha ha ha ! “
“ Ha ha ha ! “
….
Hàng chục tiếng cười khinh vang lên, họ nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt chẳng khác gì nhìn một con chó. Ai bảo Lâm Thánh Vương dám đụng chạm tới họ, nếu như hắn ngoan ngoãn rời khỏi đài thì đã không xảy ra tình trạng hiện tại rồi.
“ Các ngươi ỷ đông còn dám lớn tiếng ! “
Một tiếng nói thanh thúy vang lên, Lâm Tam Hợi cuối cùng cũng đã lên tiếng. Lúc trước đơn thuần cô chỉ muốn trêu ghẹo Lâm Thánh Vương thôi, nhưng không ngờ tên này lại cố chấp quá, cô cứ tưởng chỉ cần làm vậy thì tên nhóc này sẽ thuần phục cô nhưng không ngờ đầu của Lâm Thánh Vương quá cứng, với lại đám người này cũng thật quá đáng.
“ Nếu là các ngươi thì các ngươi có dám làm như hắn không ? “
Lâm Tam Hợi tiếp tục lên tiếng, tất cả mọi người đều xấu hổ đỏ mặt, họ im lặng không dám cãi lại lời nữ thần trong lòng họ. Thế nhưng tên nam tử áo đen kia lại tươi cười nói.
“ Không thể trách bọn họ được. Nếu trách thì chỉ trách hắn ta quá cứng đầu mà thôi. “
“ Ngươi cũng dám nói sao ? Vậy ngươi có làm được như hắn không ? “
“ Ta không làm được vì ta không có ngu ngốc như hắn. “
“ Ngươi…. “
Lâm Tam Hợi nhíu mày, hắn là Lâm Hắc, hắn và nàng có hôn ước với nhau nhưng nàng không đồng ý cái hôn ước đó, thế là hắn tìm mọi cách bám lấy nàng. Đối với hạng người này thì cô rất chán ghét, nếu không phải giữa hai gia đình có quan hệ không tệ thì nàng đã giáo huấn hắn một trận rồi, dù sao nàng cũng là đệ nhất thiên tài của Lâm Gia, nàng mà không nể mặt gia đình hắn thì không biết Lâm Hắn đã chết biết bao nhiêu lần rồi.
“ Ta không thèm đôi co với ngươi nữa. Đừng để ta bực bội. “
Lâm Tam Hợi không thèm để ý tới Lâm Hắc nữa, cô tiến về phía Lâm Thánh Vương để coi tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn. Thế nhưng Lâm Hắc lại chắn đường cô, đương nhiên cô hiểu rõ hắn có ý định gì….
“ Ta nghĩ cô không nên tới đó. Chi bằng để cho những người ở đây chăm sóc hắn. “
“ Tránh ra. Ta chỉ nói thêm lần này thôi, nếu không tránh đừng trách ta không nể mặt ngươi. “
“ Chỉ vì một tên nhóc mà cô đối xử với ta như vậy sao ? “
“ Ta làm gì kệ ta. Ngươi tránh ra ! “
“ Nếu cô đã tuyệt tình vậy thì đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn. “
Nói xong Lâm Tam Hợi không chịu đựng nổi nữa đành bộc phát lửa giận trong lòng, linh lực màu hồng nhạt từ người cô tràn ra như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Sắc mặt Lâm Hắc lúc này vô cùng đặc sắc, lúc trắng lúc xanh, hắn không ngờ rằng chỉ vì một tên Lâm Thánh Vương mà Lâm Tam Hợi dám ra tay với hắn, thế nhưng đã theo rồi thì phải theo tới cùng, tuy Lâm Tam Hợi có thực lực cao hơn hắn nhưng hắn cũng không phải là kẻ yếu kém, tuy không nắm chắc đánh bại được Lâm Tam Hợi nhưng cầm hòa thì nắm cũng được năm sáu phần thành công.
“ Các ngươi còn chần chờ gì nữa. Xử lí tên kia nhanh đi. “
Bọn người kia nghe vậy liền chần chờ, dù sao thì bọn họ với Lâm Thánh Vương không phải là tử thù lâu năm chưa gặp, chỉ vì ganh ghét mà sinh chút đố kị mà thôi, nhìn cái giá mà Lâm Thánh Vương phải trả cũng đủ để làm cho bọn họ hả hê rồi. Nhưng mà nếu tiếp tục làm tới thì chắc chắn bọn họ sẽ gây thù với một trong hai nhà, nếu mà không nghe lời Lâm Hắc thì bọn họ sẽ đắc tội với hắn, còn nếu mà nghe lời hắn thì lại đắc tội Lâm Tam Hợi, hiện tại họ ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao ?
“ Các ngươi đang làm gì thế hả ? Mau nhanh lên ! “
Lâm Hắc đang đối đầu với Lâm Tam Hợi, lúc này hắn phải đau khổ chống đỡ từng đòn tấn công tràn đầy lửa giận của Lâm Tam Hợi, hắn giống như một cái bao cát mặc cho Lâm Tam Hợi xả giận vậy. Hắn đang cực kì phẫn nộ khi mà bọn người kia đứng im không làm gì cả, biết vậy hắn tự mình đi xử lí rồi. Nhưng mà hắn lại gặp rắc rối với Lâm Tam Hợi, từng đòn tấn công hung hiểm tấn công vào điểm yếu của Lâm Hắc như muốn lấy mạng của hắn vậy, chỉ cần hắn sơ xảy một chút liền bị Lâm Tam Hợi bắt lấy cơ hội tấn công liên tục không ngừng nghỉ.
“ Ta mong cô suy nghĩ lại. Hắn không có gì tốt cả, tại sao cô cứ bám lấy hắn. “
“ Ngươi đã chọn cách đối đầu với ta thì đừng mong ta tha thứ cho ngươi, chỉ có cái chết của ngươi mới làm ta thỏa mãn. “
Lâm Hắc thất kinh, không ngờ cô gái này lại điên như vậy, thế là hắn không còn bất cứ một cơ hội nào để rút lui nữa rồi.
***
Lâm Thánh Vương cố gắng hít thở, hắn không muốn mình sẽ chết ở đây. Hiện tại vẫn chưa phải là lúc hắn bỏ cuộc, chỉ cần hắn mấp máy môi nói chữ bỏ cuộc thì người trong Lâm Gia sẽ ứng cứu, nhưng hắn không muốn vậy, hắn đã quyết tâm rồi, có chết cũng phải làm được….
Đột nhiên, ở chỗ Lâm Thánh Vương đang nằm xảy ra dị biến….
Thế là xong công việc tối nay. Mai sẽ có chương 10
Chương 9 : Kinh Động Toàn Trường
Tác Giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
Máu xung quanh Lâm Thánh Vương đang bị hút trở lại, tất cả máu đang thất thoát ở bên ngoài cơ thể hắn đều bị hút tới một nơi, đó chính là con mắt trên cánh tay của hắn, con mắt ấy như bị thứ gì kích thích vậy, nó đang cố tỏ ra điệu bộ cười khi trông thấy thứ mà mình thích. Máu cứ chảy vào con mắt, con mắt từ màu đỏ chuyển dần sang màu trắng, không chỉ nó mà ngay cả con mắt của Lâm Thánh Vương từ một con mắt giống biết bao người bình thường bỗng nhiên trắng đục đi.
“ Rắc rắc…. “
“ Xì xèo…. “
Những vết thương của hắn đang bị thiêu đốt, thế nhưng sự thiêu đốt này đang làm cho các loại vết thương từ lớn tới nhỏ lành lặn lại, ngay cả xương của hắn cũng đang từ từ lành lại, những vết nứt vỡ đều được chữa trị với tốc độ lành kinh người. Chỉ trong chốc lát hắn đã lành lặn lại nhưng có vẻ như hắn còn mạnh hơn trước rất nhiều.
“ Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Tại sao cơ thể mình… ? “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, hắn nhìn cơ thể mình với ánh mắt kinh ngạc, mới hồi nãy đây cái cơ thể này tưởng chừng như không phải của hắn giờ lại được hắn điều khiển thuận lợi và linh hoạt hơn khi trước nữa. Đây là sự thay đổi cực kì bất bình thường, hắn đang định tìm hiểu nguyên nhân thì thấy con mắt của hắn vẫn như trước, tất cả mọi thứ đều bình thường. Nhưng hắn nghi ngờ, lúc trước hắn cảm nhận được có thứ gì đó mới được giải khai nhưng mà hiện tại thì mọi thứ lại trở nên bình thường, đây cứ như là một giấc mơ và hắn mới tỉnh dậy sau cơn mơ vậy.
Hắn định tìm hiểu thêm nhưng mà lúc này hắn có việc quan trọng cần làm. Lâm Thánh Vương đứng dậy, hắn nhìn xung quanh rồi hướng tới cuộc chiến của Lâm Tam Hợi và Lâm Hắc. Còn đám người kia thì đang đứng nhìn hai người đó chiến đấu, một số người nhìn thấy Lâm Thánh Vương đứng dậy liền hốt hoảng hét :
“ Tên kia đứng dậy rồi kìa ! “
Tất cả mọi người xoay đầu lại thất kinh khi nhìn thấy Lâm Thánh Vương .Lúc nãy bọn họ nhìn thấy Lâm Thánh Vương chẳng khác gì một vũng máu mà giờ đây lại lành lặn như lúc trước, ngay cả bộ quần áo của hắn đang mặc cũng không vươn chút giọt máu nào, quả thật Lâm Thánh Vương quá ư quỷ dị, lúc nãy bị tất cả mọi người đánh cho bán sống bán chết mà giờ đây lại sống khỏe mạnh, tràn trề sinh lực. Nhìn Lâm Thánh Vương xong tất cả mọi người đều đổ mồ hôi hột, tên này có còn là con người không ? Ngay cả một chút thương tổn cũng không có, nếu là bọn họ thì lúc này có lẽ đã chết rồi chứ đâu có như Lâm Thánh Vương, tốc độ hồi phục của kẻ này quá nghịch thiên rồi.
“ Tên này là quái vật. “
Tất cả mọi người đều kết luận như vậy. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, ngay cả những người đang thi đấu còn không hiểu cái chuyện xảy ra mới vừa nãy nữa chứ nói chi là những khán giả , sự việc lúc này khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó tin.
“ Tên nhóc này là ai ? “
Tất cả cao tầng của Lâm Gia đều xảy ra hỗn loạn, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên họ liền điều tra Lâm Thánh Vương . Ông lão đã gặp Lâm Thánh Vương ở tiệm vũ khí chỉ cười khẩy cứ như chuyện này đối với ông là bình thường vậy. Đúng là từ khi Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt đến tiệm của ông thì chẳng có chuyện gì bình thường xảy ra cả cho nên đối với họ ông đã quen với nhiều thứ không bình thường rồi.
“ Quả nhiên tên nhóc này không bình thường chút nào. “
***
Lâm Tam Hợi và Lâm Hắc lúc này đã ngừng chiến, hai người họ nhìn Lâm Thánh Vương đến lồi cả mắt. Bọn họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra đối với Lâm Thánh Vương cả, họ cũng giống như mọi người ở đây, cứ tưởng Lâm Thánh Vương phải nằm rên rỉ dưới đất ai ngờ hắn tỉnh dậy còn nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc nữa, chẳng lẽ hắn không biết mình rất là kì lạ sao ?
“ Ách ! “
Lâm Thánh Vương thấy mọi người nhìn hắn với ánh mắt kì lạ đành nhìn mọi người rồi gãi đầu cười trừ. Hắn biết mình có rất nhiều chuyện bất bình thường nhưng mà điều cần làm lúc này của hắn chính là lọt vào Top 3, hắn đã quyết tâm rồi !
“ Các ngươi chính là những kẻ đã đánh ta ? “
Nghe Lâm Thánh Vương nói, bọn họ sợ hãi tránh khỏi ánh mắt đầy sát khí của Lâm Thánh Vương. Lâm Tam Hợi nhìn hắn rồi cười khì, Lâm Hắc thấy hành động của Lâm Tam Hợi tức giận bèn nói :
“ Ta là Lâm Hắc. Ta nghĩ rằng vị huynh đệ này nên bình tĩnh một chút, đánh đấm cũng không phải là cách giải quyết… “
“ Con mẹ nó. Đánh ông xong rồi phủi tay à ? Não mày bị hỏng hả ?“
Lâm Thánh Vương tức giận chửi vào mặt Lâm Hắc không chừa cho hắn một chút mặt mũi nào. Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều nín cười còn Lâm Tam Hợi không nể mặt cười vang, Lâm Hắc tức giận tím mặt nhìn Lâm Thánh Vương :
“ Nếu muốn xử lí họ thì ngươi phải qua ta mới được. “
Lâm Hắc xông tới tấn công Lâm Thánh Vương, Lâm Thánh Vương cũng chẳng nói chẳng rằng gì chỉ cười thầm rồi nói :
“ Nếu như ngươi có thể làm ta di chuyển thì ta sẽ tự động bỏ cuộc. Còn nếu ngươi thua thì ngươi phải cống nạp cho ta 5 loại linh dược nhị phẩm.“
“ Cái gì ? “
Lâm Hắc kinh ngạc khi nghe thấy Lâm Thánh Vương nói vậy, ngay cả Lâm Tam Hợi cũng mở tròn con mắt nhìn Lâm Thánh Vương với vẻ bất bình thường. Cô không nghĩ Lâm Thánh Vương lại có khả năng đánh bại Lâm Hắc mà không di chuyển được, ngay cả nàng cũng phải cố hết sức mới đánh bại Lâm Hắc, chẳng lẽ Lâm Thánh Vương nghĩ rằng đánh bại Lâm Hắc rất dễ dàng sao ?
Nếu xét về cấp bậc thì Lâm Thánh Vương chỉ mới vào Linh Dung Thể Dung Nội cảnh thôi, còn Lâm Hắc thì đã vào cảnh giới này hơn nửa năm rồi cho nên nói về căn cơ thì Lâm Hắc vững hơn nhiều, ngoài ra gia đình của Lâm Hắc có rất nhiều thứ quý giá như Linh Kĩ chẳng hạn, ngay cả Lâm Thánh Vương cũng chẳng có một Linh Kĩ nào cả mà Lâm Hắc không những có một mà là có rất nhiều. Nói tóm lại sự chênh lệch rất rõ ràng, theo thực tế thì Lâm Thánh Vương không có lấy một cơ hội nào đánh bại Lâm Hắc, cho dù Lâm Thánh Vương có lá bài chưa lật thì cũng không có khả năng đánh bại Lâm Hắc, Lâm Hắc có thể đá bay Lâm Thánh Vương luôn chứ đừng nói tới việc làm di chuyển một chút, chẳng lẽ Lâm Thánh Vương tự tin vào thực lực của mình như vậy sao ?
“ Ngươi chắc chắn chứ ? “
Lâm Hắc mỉm cười tủm tỉm hòi lại. Lâm Thánh Vương gật đầu xác nhận, cuối cùng sát khí của Lâm Hắc đã bộc lộ ra. Linh lực của hắn vận chuyển xuống đôi chân làm cho đôi chân trở nên sắc nhọn và sáng bóng hơn, lúc này hắn chỉ còn cách Lâm Thánh Vương vài thước nữa thôi :
“ Thối Cước. Phàm Kĩ Hạ Cấp. “
Lâm Thánh Vương nhìn thấy đôi chân sắc lẹm giống đao đang định bổ xuống người hắn thì nở nụ cười. Lâm Thánh Vương giơ tay về phía Lâm Hắc rồi phất một cái, linh lực màu xanh phỉ thúy của hắn đột nhiên vô hình, luồng linh lực ấy hóa thành một luồng khí vô hình đẩy Lâm Hắc văng ra khỏi đài. Lâm Hắc bất ngờ không chuẩn bị gì cả định lui về phía sau nhưng không ngờ luồng linh lực vô hình ấy quá nhanh đẩy Lâm Hắc văng ra khỏi đài.
Lâm Hắc không hiểu chuyện gì cả, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở dưới đài, hắn kinh hoảng nhìn về phía Lâm Thánh Vương ,lúc này Lâm Thánh Vương đang nở một nụ cười gian xảo nhìn về phía hắn.
“ Ngươi thua rồi. Nhớ chuẩn bị đưa cho ta đấy. “
“ Không thể nào ? “
Lâm Hắc điên cuồng hét lên, hắn không tin những gì đang xảy ra thế là hắn tiếp tục vọt lên đài định tấn công Lâm Thánh Vương liền bị những người trong Lâm Gia ngăn cản :
“ Người đã ra khỏi đài không có quyền quay trở lại. Ngươi đi xuống nhanh, nếu không sẽ chịu hình phạt của tộc. “
“ Không được. Ta không thể nào tin được ! Làm sao mà hắn có thể đánh bại ta được chứ ? Mọi người đều thấy hết rồi, hắn chẳng làm gì ta cả. Chắc chắn hắn đang sử dụng quỷ kế. “
“ Ngươi đã thua rồi thì đừng có biện minh nữa. Nhớ giao đồ. “
Lâm Thánh Vương cười khẩy, Lâm Hắc tức quá định xông lên nhưng khi thấy tình hình bất lợi bèn bất mãn đi xuống. Lâm Tam Hợi trợn mắt nhìn Lâm Thánh Vương , hắn thấy vậy bèn nhún vai lắc đầu cười, ai cũng kinh ngạc nhìn diễn biến hiện giờ trên sàn đấu, ngay cả bọn họ cũng không tin được chứ nói chi là Lâm Hắc.
“ Tên nhóc này sử dụng Linh Kĩ rất lợi hại. “
Đối với những người có thực lực cao cường trong Lâm Gia, ai cũng biết rõ Lâm Thánh Vương đang làm gì, chỉ là họ rất bất ngờ với Linh Kĩ này, vì nó không có trong Lâm Gia, chắc Lâm Thánh Vương đã gặp kì ngộ nào đó rồi. Nhưng đúng là Lâm Thánh Vương đã gặp cơ duyên….
Lúc hắn hồi phục thì trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một dãy kí tự khó hiểu sau khi nghe thấy tiếng rắc vang trong đầu, đến khi hắn xem xét thì mới biết đây là một cuốn Linh Kĩ, Lâm Thánh Vương nghĩ chắc thứ này có liên quan đến việc hồi phục cơ thể của hắn nhưng không có cơ hội xem xét kĩ, thế là hắn quyết định sử dụng nó nhưng điều hắn không ngờ thứ này lại có hiệu quả như vậy.
Cuốn Linh Kĩ này có tên là Đại Trọng Hư Vô Lực, đối với cuốn công pháp này Lâm Thánh Vương đã tìm hiểu từ nãy giờ nhưng chỉ có thể ở tầng đầu thôi, Đại Trọng Hư Vô Lực chia làm rất nhiều tầng, mỗi tầng có mỗi loại biến hóa khác nhau, ở tầng đầu tiên thì có tên là : Đại Phản Lực Pháp, có công năng là đẩy tất cả mọi thứ, nhưng đối với Lâm Thánh Vương thì hắn chỉ sử dụng được cái bề ngoài thôi, hiện tại hắn chỉ có thể phản xạ lại thực thể có hình dạng và ở một khối lượng nhất định, với lại hắn vẫn chưa thể điều chỉnh tốc độ đẩy được, nếu như hắn luyện đại thành thì có thể phản xạ tất cả mọi thứ kể cả linh lực và có thể gây va chạm mạnh không kể bất cứ thứ gì cả.
“ Đại Trọng Hư Vô Lực này dường như điều khiển rất thuận tay, không có bất cứ một chút trắc trở nào. Lúc đầu ta xem cách thức vận hành trông rất phức tạp nhưng có vẻ như nhờ Đại Quyết mà vận chuyển thuận buồm xuôi gió, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất để thành công. Nếu như đưa cho người ngoài không biết tới năm tháng nào mới có thể sử dụng được. “
“ Lâm Thánh Vương ! Ngươi không sao chứ ? “
Lâm Tam Hợi chạy đến bên Lâm Thánh Vương hỏi han, hắn kinh hoảng vội lùi lại, đối với bà cô trẻ này hắn cực kì kiêng kị, nếu như không phải số hắn lớn thì đã chết dưới miệng của cô nàng này rồi.
Lâm Tam Hợi bất ngờ khi thấy hành động của Lâm Thánh Vương , bỗng nhiên cô ta đỏ mặt rồi nói :
“ Ta xin lỗi. Ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút mà thôi. “
“ Đó là một chút của cô sao ? Suýt nữa ta mất mạng rồi đấy ! “
“ Ta biết thế nên ta mới xin lỗi. “
“ Ta không thèm so đo với cô. Mong cô sau này đừng đùa kiểu đó với ta nữa, ta không muốn chết cũng không biết tại sao chết. “
“ Được rồi. Nhưng mà hồi nãy ngươi đã làm gì với Lâm Hắc thế ? “
“ Đơn giản chỉ dùng Linh Kĩ đánh bay hắn thôi. “
“ Đơn giản vậy sao ? “
Lâm Tam Hợi không tin Lâm Thánh Vương nhưng mà hắn đã không nói rồi thì mình cũng không nên hỏi nhiều, tránh việc gây phiền phức cho mình, dù sao với thực lực hiện giờ của hắn mới thể hiện ra đủ để sánh ngang với nàng rồi. Tuy nàng đang ở Linh Dung Thể Dung Cốt Cảnh – hơn Lâm Thánh Vương một cảnh giới nhưng mà đối với hắn nàng có cảm giác rất thần bí, nàng sợ ngay cả nàng cũng không thể nào đánh bại được Lâm Thánh Vương .
Lâm Thánh Vương nhìn thấy vẻ mặt cực kì khó tin của Lâm Tam Hợi đành mỉm cười không nói, dù cho hắn có nói thật chắc nàng cũng không tin nổi, dù sao chuyện này quả thật hắn kì quái, nếu như là người có định lực và thực lực cao thì có thể nhận ra. Hắn đang chiếm thế thượng phong trong cuộc hỗn chiến này, lúc trước tất cả mọi người đều đã thấm mệt vì tấn công Lâm Thánh Vương rồi, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để đánh bại họ.
“ Ta sẽ giải quyết chuyện ở đây. “
“ Ngươi đã chọn ai làm người thứ 3 chưa ? “
“ Hửm ? “
Lâm Thánh Vương suy nghĩ, TOP 3 nghĩa là cần ba người, mà hắn với Lâm Tam Hợi là hai rồi, giờ cần một người nữa nhưng mà Lâm Thánh Vương có quen ai ở đây đâu.
“ Ta suy nghĩ rồi . “
Lâm Thánh Vương cười rồi hét :
“ Tất cả các ngươi cút hết xuống dưới đi. “
“ Hả ? “
Những người tham gia thi đấu đều hoảng hốt khi nghe Lâm Thánh Vương nói như vậy, tuy cảm thấy rất bực bội nhưng không ai dám phản kháng hắn cả, ai cũng biết thực lực của Lâm Thánh Vương rồi, chỉ cần họ phản đối với mệnh lệnh của Lâm Thánh Vương liền bị hắn tiễn xuống một đoạn. Thế là ai cũng buồn bã xuống dưới đài, nhưng khi mọi người xuống dưới đài thì Lâm Thánh Vương liền nói :
“ Tất cả mọi người xuống trừ người có tên Lâm Phi Phi. “
Thì ra Lâm Thánh Vương đã chuẩn bị người thứ ba rồi, đó chính là em trai của Lâm Tam Hợi. Cô nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt vui vẻ, không ngờ tên này lại thông minh như vậy, nếu như hắn mà không làm như vậy thì Lâm Tam Hợi cũng sẽ đề nghị với hắn như vậy nhưng không ngờ tên nhóc này lại nhanh lẹ như thế.
Lâm Phi Phi nghe vậy liền thất thần trong chốc lát sau đó vui mừng chạy lại phía chị của mình. Khi hắn nhìn tới phía Lâm Thánh Vương đành hổ thẹn cúi đầu, lúc trước hắn còn đánh đập Lâm Thánh Vương không biết người này có oán hận không ? Nếu như có muốn thì Lâm Phi Phi cũng không dám phản kháng, ngay cả chị của hắn còn phải cảm thấy e dè với Lâm Thánh Vương chứ đừng nói chi là hắn.
“ Lâm ca. Cho đệ xin lỗi về chuyện trước đây. “
“ Ngươi không có lỗi. Chỉ trách ta không đủ sức mạnh thôi. “
“ Cảm ơn ca. “
….
“ Trận chiến kết thúc. Ba người được vào trong TOP 3 chính là : Lâm Thánh Vương , Lâm Tam Hợi, Lâm Phi Phi. “
“ Hoan hô ! “
Hàng ngàn tràn pháo tay vang lên để chúc mừng họ. Lần đầu tiên Lâm Thánh Vương được hưởng thụ cái cảm giác này, hắn nhìn về phía cha và Lâm Tiên Nguyệt thấy họ gật đầu vỗ tay chúc mừng liền cảm nhận được một trận sung sướng dâng lên.
“ Các ngươi về nghỉ ngơi. Ba ngày sau các ngươi quay trở lại đây. “
Ông lão mà Lâm Thánh Vương đã gặp ở tiệm vũ khí bỗng đứng lên tuyên bố. Lâm Thánh Vương thở phào một tiếng rồi cất bước rời khỏi đài trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.