Ngưu Gia Thôn nằm ở ven rừng đông bắc là một thôn trang hẻo lánh hiếm có khách ngoại lai, gần đây lại náo nhiệt hẳn lên vì thường xuyên có người lạ mặt ra vào. Đầu tiên là sự mất tích kì lạ của một lão tiều phu sống ở đầu thôn nghe đâu có quái vật giết người rồi nào là bảo vật tiên gia gì đó xuất thế. Dẫn phát một lượng người hiếu kì đến xem và mà một số người có tâm tư đoạt bảo. Nhưng nghe danh hai đại môn phái đã biết tin và phái người đến tra xét thì đa số người cũng tự động bỏ qua chút tiểu tâm tư ấy.
Sáng hôm nay một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy đi vào Ngưu Gia Thôn. "Cuối cùng cũng tới nơi" bước xuống xe là mười thanh niên anh khí bức nhân, trên ngực là kí hiệu chỉ rõ là người đại phái Nhật Nguyệt Kiếm Môn đích thị là nhóm mười người Dương Tử, đi đầu là Lạc Tiêu Minh nói.
Cả mười người đều mang một vẻ phong sương mệt mỏi vì đi đường khá xa. Lạc Tiêu Minh lại nói:" mọi người thu dọn hành lí, chúng ta tìm một quán trọ gần nhất tiện việc nghỉ ngơi".
Vì là buổi sáng nên quán trọ không quá đông người, đoàn người Dương Tử liền gọi tiểu nhị cho một bàn ăn khá thịnh soạn thưởng thức sau chặn đường dài vất vả.
Chưa được bao lâu Dương Tử lại thấy một đoàn mười người tiến vào quán trọ thân vận hắc bào, trên ngực là ký hiệu hai thanh đao màu đỏ. Hắn thầm nói:"Hai thanh đao đỏ? đây chắc là nội môn đệ tử Huyết Đao Môn đi? quả nhiên oan gia ngõ hẹp".
Cả hai đoàn người đều trong thấy sự tồn tại của nhau, như gặp thiên địch không khí dương cung bạt kiếm sắp bùng nổ. Một người bên phía Huyết Đao Môn nhìn về phía đoàn người Nhật Nguyệt Kiếm Phái với ánh mắt khinh bỉ:" thì ra là bọn phế vật Nhật Nguyệt". Nói đoạn cả nhóm người Huyết Đao Môn cười rộ.
Rõ ràng đại sư huynh Lạc Tiêu Minh khó mà nuốt trôi cục tức liền bạt kiếm chĩa thẳng quát lớn:" rõ ràng là muốn chết". Một người với đôi mắt hẹp dài lộ vẻ âm độc bước ra, xem chừng là kẻ dẫn đầu nhóm Huyết Đao Môn:" không vội, nhớ kĩ tên ta Lãnh Thiên Hào mạng các ngươi ta sẽ lấy nhưng không phải bây giờ".
Không biết Lạc Tiêu Minh nghĩ gì gương mặt một trận hắc khí cực kì khó coi rồi quay người nói:"chúng ta đi".
Sáng hôm sau cả đoàn người Nhật Nguyệt Kiếm Phái theo sự hỏi thăm và chỉ dẫn đi sau vào rừng chừng một dặm dễ dàng tìm được một hắc động khá kính đáo, có khi sẽ trực tiếp bỏ qua nếu không có sự chỉ dẫn chính xác. Trong lòng Dương Tử nổi lên sự bất an khó hiểu, vừa đúng lúc đoàn người Huyết Đao Môn cũng nối gót theo mà tới. Cả hai đoàn người không nói gì trực tiếp nối đuôi nhau tiến vào hắc động, nhờ ánh sáng của ngọn đuốc có thể miễn cưỡng nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh trong phạm vi mười mét, đi sau vào hang động chừng nữa tuần trà thì trước mắt hai mươi người là một quái vật thân hổ đuôi bò cạp thân cao gần hai mét cực kỳ khủng bố, trên chiếc đuôi bò cạp bốc lên trận trận hỏa diễm.
Lạc Tiêu Minh khuôn mặt tái nhợt hét lớn:" Cẩn thận, đây là yêu thú cấp một Hạc Vĩ Hổ, không nên để đuôi nó đánh trúng người sẽ lập tức bị đốt thành tro bụi".
Một tiếng cười quái dị Lãnh Thiên Hào nhìn về phía Lạc Tiêu Minh nói:" xem ra chúng ta phải hợp tác rồi, hắc hắc...". Không có gì báo trước Hạt Vĩ Hổ lập tức lao vào đoàn người với tốc độ gấp mười lần khi Dương Tử toàn lực sử dụng Lưu Thủy Bộ. Dương Tử hét lớn:" cẩn thận". Chưa dứt lời chiếc đuôi khủng bố của Hạt Vĩ Hổ dễ dàng xuyên qua một người bên Nhật Nguyện Kiếm Phái. Mười chín người lập tức tản ra khuôn mặt biến hóa cực kỳ khó coi khi thấy người vừa bị tấn công thi thể bốc cháy trong vài giây rồi chỉ còn đống tro tàn.
Chiến đấu bùng nổ, cả mười chín người thay nhau thi triển tuyệt kỹ của mình về phía trung tâm là Hạc Vĩ Hổ. Tận mắt chứng kiến mới thấy sự khủng bố của đại sư huynh Lạc Tiểu Minh, "không hổ là con trai duy nhất của môn chủ Nhật Nguyệt Kiếm Phái, cả Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm là tuyệt học trấn phái bản môn cũng luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, xem ra đã được chọn làm môn chủ đời tiếp theo rồi" Dương Tử âm thầm nghĩ. Nhật Kiếm chủ công, Nguyệt Kiếm chủ thủ Lạc Tiêu Minh thế như chẻ tre dẫn đầu công kích Hạc Vĩ Hổ, Lãnh Thiên Hào cũng không tỏ ra yếu kém, tuyệt học Huyết Ẩm Cuồng Đao liên tục được sử ra về phía Hạc Vĩ Hổ, đao khí lăng lệ từng đao chém ra khí thế vạn phần, càng đáng sợ là một đao lại một đao chưa từng có một giây ngừng lại liên miên bất tuyệt. Có thể gây sát thương chí mạng lên Hạt Vĩ Hổ cũng chỉ có thể là hai đại sư huynh của hai phái, công kích của những người còn lại chẳng qua làm Hạc Vĩ Hổ một chút phân tâm.
Về phần Dương Tử với bộ pháp quỷ dị luôn thay đổi vị trí trong cuộc hỗn chiến đích thị là Thất Tinh Bộ, trong thấy sở hở là một Cương Kình Kiếm tặng Hạt Vĩ Hổ. Một canh giờ trôi qua Hạt Vĩ Hổ thương tích chồng chất nhưng về phía hai đoàn người tình hình càng tệ hại hơn từ khi khai chiến với mười chín người mà lúc này chỉ còn lại năm người đang khổ sở chống trả Hạc Vĩ Hổ. Lạc Tiêu Minh, Dương Tử, Lãnh Thiên Hào thêm hai người bên Huyết Đao Môn cả năm người dần bị dồn vào tuyệt lộ.
Trong thấy tình thế quá mức nguy hiểm Lạc Tiêu Minh hét lớn:" Lãnh Thiên Hào, không nên che dấu nữa ta và ngươi đều sử dụng tuyệt kỹ chính thức đi. Ngược lại sẽ không một ai sống sót rời khỏi nơi này". Nói đoạn Lạc Tiêu Minh liền xong vào Hạc Vĩ Hổ miệng thầm hô:"Nhật Nguyệt Xuyên Toa", hai hình ảnh mặt trăng và mặt trời thu nhỏ xoay quanh mũi kiếm trực tiếp đâm xuyên Hạc Vĩ Hổ. Cùng lúc đó là Lãnh Thiên Hào:"Huyết Ẩm Thuế Biến" đại đao dường như to thêm một vòng huyết sắc trực tiếp chém ngang người Hạc Vĩ Hổ. Nhưng nằm ngoài phán đoán của mọi người, sức sống của yêu thú cấp một Hạc Vĩ Hổ lại cực kì khủng bố, hai tuyệt chiêu chí mạng vẫn không thể giết chết nó. Trong giờ phút nguy hiểm cực độ khi Hạc Vĩ Hổ chuẩn bị vùng dậy phản kích thì một tiếng hét vang lên:" Điệp Lãng Kình" một lốc xoáy vàng nhạt tạo thành hình xoắn ốc bao quanh mũi kiếm trực tiếp đâm xuyên đầu Hạc Vĩ Hổ, nhất kích thành công đoạn tuyệt sinh mệnh Hạc Vĩ Hổ. Đây là một chiêu Dương Tử trong một lần thử kết hợp sử dụng Cương Kình Kiếm và Điệp Lãng Kiếm sáng tạo ra, lập tức gia tăng gấp đôi lực sát thương do Cương Kình Kiếm gây ra, cũng là chiêu áp đáy hòm duy nhất của Dương Tử hiện nay. Chiến đấu qua đi, cả năm người đều ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn tràng cảnh xung quanh, một chút thê lương hiện lên trên khóe mắt mỗi người, đi vào hai mươi người giờ chỉ còn lại năm. Tuy nhiên đều là người giang hồ thì sống chết thật ra nhẹ tựa lông hồng, tràng cảnh kéo dài không bao lâu thì địch ý lại nổi lên giữa năm người. Lãnh Thiên Hào trực tiếp nói:"Bảo vật chưa thấy, ta nghĩ không nên chém giết tại đây đi ?". Cả năm âm thầm đồng ý tiếp tục đi sâu vào Hắc Động. Cuối Hắc Động, trước mắt năm người là căn phòng đá khoản tám mét vuông, giữa căn phòng một bộ xương khô ngồi đó tưởng chừng đã trải qua vô tận tuế nguyệt, hai tay kết thành một ấn quyết kì lạ buông lỏng tự nhiên trên hai chân. Mà trước mặt bộ xương là một thanh kiếm dài nữa mét, chính xác nên gọi là đoản kiếm. Từ trên thanh đoản kiếm không cần công lực dẫn động lại tự toát ra ánh sáng nhợt nhạt, đứng cách xa bảy mét mà cả năm người đều cảm giác được kiếm khí khủng bố trên thân thanh đoản kiếm tỏa ra thầm nghĩ:"quả nhiên là thần binh lợi khí, đủ khí phách, bá đạo". Không cần sự nhắc nhở nào, năm người tự động lùi lại theo hai hướng phân rõ ranh giới nhìn nhau đề phòng.
Đoạn, Lãnh Thiên Hào nhìn về phía Lạc Tiêu Minh nói:" bên ta có ba người còn bên ngươi chỉ có hai, tình thế rất rỏ ràng. Kẻ thức thời mới là trang tuất kiệt, chỉ cần các ngươi lập tức rời khỏi đây ta sẽ không ngăn cản".
Thấy ánh mắt lưỡng lự của Lạc Tiêu Minh, Lãnh Thiên Hào mừng thầm nhưng một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. "Sư huynh, ngươi có thể giúp ta cầm chân Lãnh Thiên Hào trong nữa tuần trà chứ?". Lạc Tiêu Minh nhẹ nhàng gật đầu, Dương Tử lại nói:"vậy được rồi, chiến đi". Vừa dứt lời Dương Tử liền lao vào hai người bên Huyết Đao Môn ngoại từ Lãnh Thiên Hào do Lạc Tiêu Minh đối phó. Lãnh Thiên Hào giận tái mặt:" được lắm, các ngươi đã muốn chết ta cũng không phiền tiễn các ngươi một đoạn". Trong khi Lãnh Thiên Hào và Lạc Tiêu Minh đối chiến chính thức ngang tài ngang sức kẻ qua người lại cực kì đặc sắc thì bên này Dương Tử dựa vào Thất Tinh Bộ và Cương Kình Kiếm, lại thêm sau khi chiến đấu với Hạc Vĩ Hổ kẻ trọng thương người chết chỉ riêng mình Dương Tử ở vòng ngoài nên vẫn giữ sức chiến đấu ở mức toàn thịnh dễ dàng chém giết hai người Huyết Đao Môn. Thật ra nữa tuần trà mà Dương Tử nói chẳng qua nhằm để đánh lạc hướng Lãnh Thiên Hào, lập tức lao qua vòng chiến giữa Lãnh Thiên Hào và Lạc Tiêu Minh, một chiêu Điệp Lãng Kình từ sau lưng xuyên qua cơ thể Lãnh Thiên Hào tuyệt khí chết ngay tại chổ.
"Chỉ là chút thương tích mà thôi, ngược lại ta thật giật mình vì sức chiến đấu của đệ" sắc mặt không có chút huyết sắc Lạc Tiêu Minh trả lời lại nói tiếp:" đệ mau qua thu hoạch chiến lợi phẩm nào". Nhìn thần binh trước mắt Dương Tử không chút do dự bước tới thì ngay lúc này sau lưng lại lại toát ra từng trận băng hàn, lập tức xoay người né tránh nhưng không kịp một kiếm vẫn đâm xuyên bả vai làm hắn lăn lộn một vòng trên mặt đất. Ôm bả cai nhìn Lạc Tiêu Minh với ánh mắt cừu hận Dương Tử nói:" tại sao?".
"Cho dù ta sau này có là tân nhiệm môn chủ thì đã sao? thần binh giao về là của cả môn phái. Nhưng nếu ta giữ lại cho riêng mình, thì thần binh là của Lạc Tiêu Minh ta. Có nó trong tay thì ta sẽ trở thành cường giả ngạo thị thiên hạ, nhất lưu võ giả có xá gì? có trách thì trách ngươi xui xẻo. Hắc hắc..." khuôn mặt dữ tợn Lạc Tiêu Minh cười một cách điên cuồng nói.
Thừa dịp đối phương sơ ý khinh địch, một tay đặt trên mặt đất Dương Tử nắm lại giữ một nắm đất vung thẳng vào mặt Lạc Tiêu Minh. "hèn hạ" Lạc Tiêu Minh hoảng hốt lùi lại hét lớn. Không đợi Lạc Tiêu Minh kịp định thần Dương Tử dùng chút khí lực cuối cùng lao lên đâm ra thanh ngân sắc trường kiếm xuyên thủng đan điền Lạc Tiêu Minh. Thấy Lạc Tiêu Minh đã tắt thở, Dương Tử mới thở phào nhẹ nhõm, một đỉnh cấp nhị lưu võ giả cứ đơn giản như vậy nằm xuống tại đây. Cũng may trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc Dương Tử nắm bắt cơ hội xuất ra một chiêu ""Ném Đất Thần Công"" nếu không người nằm đó không phải Lạc Tiêu Minh mà là chính hắn. Đôi khi một nắm đất lại đơn giản lật ngược thế cờ cứu mạng ngươi. Dương Tử lại rút ra bài học cho chính mình:"dù là sư tử săn thỏ cũng xuất ra toàn bộ khả năng của mình" thầm nghĩ rồi bất giác lại rùng mình.
Đi về phía bộ xương khô cùng thanh đoản kiếm. "có lẽ ngươi là một cường giả đỉnh cấp, lại lưu lạc đến mức này. kiếm của ngươi hôm nay ta sở hữu xem ra ngươi cũng xứng một xá của ta" nói là làm, Dương Tử liền thành kính cúi người thì phát hiện mặt đất dưới chân có vài nét chữ mơ hồ, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra được.
Chương 13: Vấn Linh Quyết và Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược
"Chào kẻ hữu duyên, ngươi có thể gọi ta là Lam Đồng Tử là ngoại môn đệ tử của Vấn Đạo Môn, trong mắt người trần mắt thịt ta chính là Tiên Nhân, nhưng trong Tu Chân Giới với tu vi Luyện Khí Kì tầng năm như ta thì chẳng khác con kiến hôi là mấy. Thanh đoản kiếm phía trên chỉ là một món quà nho nhỏ dành cho ngươi, thật ra bảo vật chính thức lại nằm dưới miếng đá này. Rất thú vị phải không ?".
Dương Tử hai mắt trợn to sau khi đọc xong rồi nói thầm:"Ngươi rất vui tính, nhưng ta chẳng thấy vui tí nào, bị lừa thật là một cảm giác khó chịu. Ta có cảm giác như cái xá vừa rồi không đúng người a".
Dưới miếng đá theo như lời Lam Đồng Tử di ngôn có ba vật phẩm: Là một cái túi màu vàng, miệng túi là một kiểu gút dây kéo mà Dương Tử cố gắng thế nào cũng không thể mở ra, kèm theo hai quyển sách có vẻ hơi cũ nát gồm Vấn Linh Quyết và Tu Tiên Bảo Giám Sơ Lược.
Cũng không vội mở ra xem, Dương Tử cất giữ tất cả lại y theo đường cũ quay về Ngưu Gia Thôn, dưỡng thương hai ngày tiếp tục lên đừng quay về đỉnh Hương Sơn. Sau khi biết tin toàn quân bị diệt chỉ còn một mình Dương Tử trở về, cả môn phái nhấc lên một hồi sóng to bởi vì trong số người chết có cả tân môn chủ trong tương lai. Dĩ nhiên, theo lời Dương Tử thì sau khi tiêu diệt Hạc Vĩ Hổ cũng không thấy cái gì bảo vật hai bên lao vào chém giết về phần Lạc Tiêu Minh thì đồng quy vu tận cùng Lãnh Thiên Hào của Huyết Đao Môn. Đương kim môn chủ Lạc Hành Không ác khí xung thiên, quyết định dẫn phát chiến tranh giữa hai phái, không chết không ngớt. Đến lúc này cũng không liên quan gì đến Dương Tử nữa, việc cấp thiết hắn cần làm là dưỡng thương và tổng kết lại tất cả bảo vật đạt được trong chuyến đi này. Hai tháng trôi qua, vừa chữa thương vừa xem hai quyển Vấn Linh Quyết và Tu Tiên Bảo Giám Sơ Lược. Y như những gì Dương Tử suy đoán từ trước, quả nhiên thế giới này có những người tu đạo tồn tại, chẳng qua vì một số cấm kị mà không xuất hiện quá lộ liễu trong dân gian.
Trong Vấn Linh Quyết ghi rõ khẩu quyết tu luyện, rõ ràng là công pháp tu luyện cơ sở của môn phái tu tiên Vấn Đạo Môn gì đó. Kèm theo phía sau là một số tiểu pháp thuật như: Hỏa Cầu Thuật, Lôi Thiểm Quyết, Tẩy Trần Thuật và hướng dẫn cách bày bố một số trận pháp cơ bản như Tụ Nguyên Trận làm gia tăng tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí. Về phần Tu Tiên Bảo Giám Sơ Lược tựa như một cuốn sách hướng dẫn người đọc trên con đường tu tiên. Giới thiệu một số kì hoa dị thảo, đan dược gia tăng tu vi ở các giai đoạn và đặc biệt là các tầng cảnh giới trong tu tiên giới bao gồm: Luyện Khí Kì, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan Kỳ. Nghe đâu trên Kim Đan Kỳ còn có một tầng cảnh giới nhưng đó chỉ là thông qua truyền miệng nên không đáng tin. Xem tới đây Dương Tử thật sự bất ngờ vì những giai đoạn tu tiên như trong sách lại khá trùng hợp với những tiểu thuyết Tiên Hiệp hắn đã xem ở kiếp trước, hắn hoài nghi có khi nào người khởi xướng viết truyện Tiên Hiệp là một lão quái vật tại thế giới này xuyên việt qua hay không.
Luyện Khí Kỳ bao gồm chín tầng, mà bên trong Vấn Linh Quyết chỉ ghi lại đến tầng năm, xem ra trong môn phái nọ địa vị của Lam Đồng Tử cũng rất thấp.
Về phần Trúc Cơ Kỳ và Kim Đan Kỳ mỗi tầng cảnh giới chia làm ba chu kỳ Sơ Kỳ, Trung Kỳ và Hậu Kỳ. Từng tầng cảnh giới là cách nhau một trời một vực, căn bản không thể so sánh. Nếu nói một Luyện Khí Kỳ cao thủ có thể nhờ Phi Kiếm bay lượn trên tầng trời cao và một số tiên thuật giết địch cách xa vài dặm. Thì Trúc Cơ Kỳ lão quái vật có thể trực tiếp ngự khí phi hành, thần thông có thể hô phong hoán vũ, cắt núi lật sông. Riêng những lão bất tử ngàn năm Kim Đan Kỳ cơ bản là không thể tưởng tượng. Nhưng vì vậy mà xem thường một Luyện Khí Kỳ cao thủ là sai lầm lớn, vẻn vẹn một Luyện Khí Kỳ cao thủ tầng ba có thể đơn giản một chiêu giết chết một nhất lưu cao thủ cách xa vài dặm, nói chi đến những cảnh giới tầng bốn, tầng năm lại càng là khủng bố. Xem ra tiên nữ mà Dương Tiết Sinh vô tình thấy trước kia có lẽ là một Luyện Khí Kỳ cao thủ.
Tu tiên là quá trình hấp thu và cô động thiên địa linh khí trong trời đất vào cơ thể chính mình, cải biến thể chất. Người tu tiên chiến đấu kẻ thắng người thua được quyết định qua nồng độ linh khí trong cơ thể của ai cao hơn, dĩ nhiên không kể đến những yếu tố ngoại thân tác động.
Trong tu tiên giới vàng bạc chỉ là một con số không hơn, tiền tệ lưu thông chủ yếu lại là Linh Thạch. Thiên địa linh khí trong trời đất sau quá trình tích lũy và lắng động vạn năm tạo các mỏ khoáng Linh Thạch do các đại môn phái tiên đạo phân chia nhau nắm giữ. Tùy vào mức độ nồng đậm trong Linh Thạch mà chia làm Linh Thạch hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Về phần cái Cực Phẩm Linh Thạch chỉ tồn tại trong truyền thuyết cũng quá xa vời đối với Dương Tử hiện nay, hắn cũng chẳng tìm hiểu quá sâu. Linh Thạch không thể hấp thu trực tiếp gia tăng cảnh giới cho người tu tiên, vì Linh Khí ẩn chứa trong Linh Thạch chỉ mang tính chất tạm thời không thể tích trữ lâu dài. Tuy nhiên không phải đơn giản mà Linh Thạch trở thành tiền tệ trong tu chân giới, Linh Thạch ngoài việc có thể khôi phục linh lực của người tu tiên khi hao hụt còn có thể bố trận và nhiều tác dụng khác. Thanh đoản kiếm cùng lúc đó Dương Tử đoạt được tên Lưu Tinh cũng không phải cái gì thần binh trong miệng mọi người mà là một loại vũ khí cấp thấp nhất của người tu tiên gọi là hạ phẩm linh khí. linh khí cũng chia làm bốn đẳng cấp gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, phía trên linh khí còn có pháp khí. Ngoài ra hắn còn biết thêm một thông tin về chiếc túi màu vàng mà hắn cố sức không thế nào mở ra là một loại không gian trữ vật cấp thấp gọi là Túi Trữ Vật, loại cấp thấp có không gian tích trữ khoản mười mét vuông, muốn mở túi trữ vật người sử dụng ít nhất phải có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng ba, lúc này sẽ sinh ra một tia Linh Thức để kết nối cùng túi trữ vật. Tu tiên đạo không chỉ một con đường dẫn đến đỉnh phong, ngàn vạn đại đạo tu tiên bách nghệ một lời khó nới hết.
Tháng đầu tiên Dương Tử dùng để nắm vững các kiến thức cơ bản của người tu tiên và học thuộc công pháp tu luyện Vấn Linh Quyết. Đầu tháng thứ hai Dương Tử làm theo khẩu quyết hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể, ngạc nhiên là loại linh khí này trước đây khi hắn tu luyện Nhật Nguyệt Quyết đã từng nhiều lần hấp thu vào cơ thể trong thời gian ba năm. Điều đáng nói là Nhật Nguyệt Quyết chỉ là loại võ công võ lâm thế gia, sao lại có tác dụng tương tự với pháp quyết tu tiên làm cho Dương Tử một trận mơ hồ. Dường như cơ thể đã được tích lũy linh khí sẵn từ trước Dương Tử nhất cử đột phá tầng một Vấn Linh Quyết trở thành một tiêu chuẩn tu tiên giả Luyện Khí Kỳ đệ nhất tầng, cũng không có gì khác biệt lắm ngoài việc thay đổi toàn bộ công lực trước đây thành một tia linh khí yếu ớt chạy khắp kinh mạch, trong chừng có vẻ tinh thuần hơn nhưng chiến lực cũng không mấy gia tăng. Lại thêm một tháng trôi qua nhưng dù cố gắn thế nào hắn cũng không có chút tiến bộ nào trong tu luyện. Hôm nay bỗng dưng môn chủ lại chỉ đích danh triệu tập hắn đến đại điện làm hắn một trận khó hiểu, miễn cưỡng kết thúc tu luyện.
Đi đến đại điện Nhật Nguyệt Kiếm Môn, Dương Tử không biết đại sự gì đã phát sinh mà cơ bản tầng lớp cao tầng đều có mặt ở đây. Đứng xung quanh là các nội môn đệ tử, sâu hơn là mười chấp pháp sự kế tiếp là sáu chiếc ghế đại biểu cho sáu vị trưởng lão mà trên cùng là Lạc Hành Không ánh mắt nhìn hắn có chút bất thiện. Dương Tử đi đến giữa đại điện một gối quỳ xuống cung kính nói:"Tham kiến môn chủ".
Khí thế không chút dấu hiệu đè áp lên đầu Dương Tử, Lạc Hành Không nói:"ngươi đã biết tội của mình?". Đáy lòng nổi lên một tia bất an Dương Tử liền nói:"đệ tử thật không rõ ý tứ của môn chủ".
"Còn cố ngụy biện? Được lắm, Lạc Tiêu Minh vào điện". Lạc Hành Không ánh mắt giận dữ hướng về phía sau đại điện nói. Từ cửa sau đại điện bước ra một thân ảnh hư nhược, trên bụng còn có băng quấn quanh chứng tỏ đã từng trọng thương chưa lành, không phải đại sư huynh Lạc Tiêu Minh đã chết dưới kiếm của Dương Tử thì còn ai, Dương Tử thầm hô bất hảo.