Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 3: Gian phòng ma quái Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
«Hầu tước» sau khi mở cửa bèn sải bước đi vào trong chung cư. Shirley và Diệp Tưởng cũng đi theo.
Lúc này Shirley thỉnh thoảng vẫn quan sát Diệp Tưởng. Lúc hắn bước đi có vẻ rất vững chãi, sắc mặt cũng tương đối tự nhiên. Nàng vốn tưởng rằng lần đầu lẻ loi một mình cùng những diễn viên của 1 rạp chiếu phim xa lạ đóng phim kinh dị thì y phải tương đối khẩn trương và bất an mới phải, nhưng xem ra nàng đã lo lắng quá nhiều rồi. Tố chất tâm lý của người đàn ông xem ra cũng tạm vượt qua cửa.
Hành lang của khu chung cư cho thuê giá rẻ có vẻ rất tối, không khí cũng có vẻ lạnh lẽo hơn bên ngoài.Căn chung cư này có đến 6 tầng, lại không có thang máy do đó bọn họ phải đi thang bộ. Tuy rằng căn cứ theo nội dung kịch bản thì 3 người cũng không gặp nguy hiểm gì trong quá trình đi cầu thang nhưng Diệp Tưởng cũng không dám có chút thả lỏng. Trên đường đi thỉnh thoảng hắn đưa mắt xem xét bốn phía. Trong phim kinh dị thì khả năng phản ứng là 1 nhân tố vô cùng quan trọng. Chỉ cần chậm hơn 1 nhịp thôi là bạn có thể sẽ phải trả giá đắt.
Rốt cuộc bọn họ đã đi tới tầng sáu. Khi họ đi tới cửa phòng 603 thì hộp thư đặt trước cửa được nhồi đầy giấy tờ và báo chí. Chúng nhiều đến nỗi sắp tràn ra khỏi hộp thư đến nơi.
-Sao lại thế nhỉ?
Shirley rút ra 1 tờ báo thì nhận ra điều bất thường:
-Đây là báo của ba ngày trước rồi!
«Hầu tước» cũng không nói gì thêm mà lấy ra chìa khoá phụ để mở cửa.
Diệp Tưởng đã chuẩn bị sẵn sàng. Cũng may là nơi này khá hẹp, rất có lợi cho quỷ sai ra tay. Shirley cũng chú ý tới động tĩnh của Diệp Tưởng. Đánh giá của nàng về y lại tốt thêm mấy phần. Lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác cũng là chuyện tốt.Nhưng Shirley cho rằng người này có lẽ đã bị những bộ phim kinh dị có độ khó thấp doạ cho sợ mất mật,cho nên y mới có vẻ sợ hãi đến thế.
Là la hay là ngựa, cũng phải chạy 1 đoạn mới biết. Nàng muốn xem người đàn ông này rốt cuộc đang giấu nghề hay chỉ là tên vô dụng. Nếu là người thuộc loại đầu tiên thì đương nhiên nàng phải bảo vệ và lôi kéo người này, còn nếu là kiểu người thứ hai thì cứ để hắn tự sinh tự diệt. Hắn sống hay chết cũng không liên quan đến Shirley.
Sau khi mở cửa, «Hầu tước» là người đầu tiên bước vào.
Khi vừa bước vào cửa, « Hầu tước » đã cảm thấy trong phòng bám đầy bụi bặm. Thấy thế nào cũng giống như phòng này mấy ngày rồi chưa được quét tước gì cả.
-À...... Chúng ta đổi dép đi trong nhà chứ?
Shirley đưa mắt nhìn về phía tủ giày.
«Hầu tước» mở tủ giày lấy ra 3 đôi dép đi trong nhà sau đó đưa 2 đôi cho Diệp Tưởng và Shirley rồi nói:
-Hai người đeo hai đôi này nhé !
Sau khi vào trong phòng, 3 người cảm thấy phòng thực sự quá tối. Cửa sổ được kéo rèm che,cộng thêm bây giờ đang là mùa đông,ánh sáng mặt trời trở nên rất yếu ớt khiến cho cảnh tượng trong phòng lúc này giống như đang vào ban đêm vậy.
«Hầu tước» đi đến cửa sổ trong phòng khách định vén rèm lên. Thế nhưng hắn phát hiện chưa nói đến chuyện cửa sổ bị đóng kín, cả 2 cánh cửa sổ cũng được dán kín bằng băng dính vàng!
-Có chuyện gì thế nhỉ?
Shirley và Diệp Tưởng đi tới. Shirley có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này:
-Sao phải dùng băng dính để dán kín cửa sổ lại thế nhỉ?
-Sao anh lại phải làm như vậy nhỉ?
«Hầu tước» vén rèm cửa sau đó nói:
-Chúng ta vào phòng xem đi.
Phòng ở nơi này bởi vì giá cho thuê cũng khá rẻ cho nên chỉ có 1 phòng khách 1 phòng bếp cộng thêm phòng ngủ, nhà vệ sinh cũng khá nhỏ. Bởi vì chỗ này là ngoại thành cho nên giá cho thuê cũng không quá đắt chứ nếu không anh của Kỷ Nhất Hàng cũng không đủ sức trả nổi tiền thuê nhà.
Trước mắt, Diệp Tưởng biết, «Hầu tước» nhất định đã dùng linh giác quét hết toàn bộ căn phòng. Nhưng từ vẻ mặt của «Hầu tước » thì có thể đoán được y không nhìn ra được bất cứ manh mối nào cả. Nhưng Diệp Tưởng biết rõ căn phòng này vô cùng nguy hiểm.Nó có lẽ là nơi nguy hiểm nhất của cả bộ phim này.
-Á! Anh xem !
Đẩy cửa phòng ngủ, Shirley chỉ vào chiếc điện thoại bàn đã bị đập hư rơi trên mặt đất:
-Chuyện gì thế này?
Diệp Tưởng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Không sai đi đâu được! Đây chính là căn phòng xuất hiện trong đoạn mở đầu của bộ phim!
Diệp Tưởng đánh giá qua căn phòng này. Bởi vì hắn không phải linh môi sư nên hắn không thể cảm ứng được thứ gì. Nhưng trong đoạn mở đầu của bộ phim, bóng đen thần bí xuất hiện phía sau lưng người đàn ông có nét mặt dữ tợn kia có lẽ vẫn còn ở trong phòng này.Hắn cần phải rất cẩn thận mới được. Nếu bóng đen kia thực sự xuất hiện thì Diệp Tưởng tin hắn có thể sử dụng gông bắt quỷ để trói nó lại. Huống chi «Hầu tước» còn có mặt ở đây.
«Hầu tước» cúi người nhặt lên chiếc điện thoại bàn đã bị đập nát sau đó nói:
-Thử tìm xung quanh xem có manh mối gì không!
Diệp Tưởng lúc này đưa mắt nhìn khắp phòng.Cửa sổ phòng ngủ cũng được khoá kín và kéo rèm che lại, hơn nữa còn dùng băng dính để dán kín lại cho nên không thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài. Trên bàn còn đặt 1 chiếc kéo màu đỏ và 2 cuộn băng dính khá dày.Đại khái bởi vì là đây là phòng thuê nên ở đây cũng không có máy tính để bàn. Nếu không chỉ cần mở máy tính để bàn ra là họ có thể biết được thêm 1 số chi tiết.
Căn cứ lời thoại của Kỷ Nhất Hàng thì tối hôm trước y có gọi điện thoại cho anh trai mình nhưng không thấy anh y bắt máy. Chắc hẳn đó là cảnh tượng xảy ra ở đoạn mở màn. Lúc ấy,không biết vì sao khuôn mặt của anh trai y lại trở nên dữ tợn như vậy, hơn nữa trong tay y còn cầm 1 cái búa dính máu...... Nếu liên tưởng đến tên của bộ phim -- [ Tiêu Bản Ác Ma ] thì chẳng lẽ hắn......đang làm 1 vật bị người chết nguyền rủa sao?
Nếu thật sự là như thế thì vật bị người chết nguyền rủa này có lẽ sẽ vô cùng có quý giá. Chưa chắc giá trị của nó đã thua kém tấm da dê trong [ Quỷ tế ]. Nhưng, Vũ Sóc đã nhiều lần dặn dò hắn không nên ra tay tranh giành vật bị nguyền rủa với «Hầu tước».Huống chi, lấy thực lực trước mắt của Diệp Tưởng thì Vũ Sóc cho rằng hành động như vậy là không khôn ngoan. Diệp Tưởng cũng cho rằng kinh nghiệm của Vũ Sóc rất đáng giá tham khảo, cho nên hắn quyết định trong bộ phim kinh dị này, hắn sẽ không mưu cầu vật bị người chết nguyền rủa này. Huống chi hắn đã trở thành quỷ sai, nên vật bị nguyền rủa với hắn đã là vô dụng.
Nhưng Kỷ Nhất Chu đã đi đâu? Bị bóng đen thần bí kia giết chết sao? Lúc ấy, trong đoạn mở màn của bộ phim, bọn họ có nhìn thấy máu, nhưng sàn phòng ngủ lại không có dính máu. Thi thể của Kỷ Nhất Chu cũng không biết ở chỗ nào.
-Tử Vinh, anh không đi sao ?
Shirley vội vàng kéo tay của Diệp Tưởng.
-Chúng ta tới chỗ khác tìm đi.
-À được !
Sau khi Diệp Tưởng và Shirley rời đi, «Hầu tước» cẩn thận quan sát căn phòng.
Là 1 cao cấp linh môi sư, « Hầu tước » thu hẹp phạm vi quét của linh giác tới toàn bộ căn phòng ngủ để tiến hành tra xét 1 cách tỉ mỉ nhất. Mỗi một tấc trong phòng này không thể tránh khỏi cảm giác của y. Tuy rằng năng lực linh môi của «Hầu tước » đã bị suy yếu, nhưng ít nhất tạm thời y cũng là trung cấp linh môi sư. Có lẽ có quỷ hồn có thể tàng hình trước mặt y, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện y không tra ra được nó. Hơn nữa, chỉ cần năng lực linh môi của hắn khôi phục, hắn sẽ xuất hiện với phong thái của một linh môi sư mà thực lực còn ở mức cao hơn cả mức cao cấp linh môi sư.
« Hầu tước » cảm giác được trong căn phòng tăm tối này tràn ngập khí thức âm u nồng đậm. Đó không phải là khí tức mà dương gian có, mà đó là 1 loại khí tức tử vong. Linh môi sư có năng lực cảm ứng rất nhạy cảm với tử vong. « Hầu tước » đi tới giữa phòng. Y cũng đã thấy cảnh tượng trong màn đầu tiên. Có vẻ như bóng đen thần bí kia đã giấu mình đi rồi.
Nói cách khác, nó không xuất hiện dưới hình thức linh thể nữa mà trở thành 1 thứ rất duy tâm nhờ vào nguyền rủa. Lấy năng lực trước mặt thì « Hầu tước » không thể tra xét được nó.Nên biết rằng trong loại phim kinh dị khó này,rất nhiều linh thể đã không cần phải dùng vật bị nguyền rủa để duy trì nguyền rủa nữa mà chúng chỉ cần dùng ý chí và tư tưởng là đã có thể xuất hiện. Chỉ cần có oán niệm hoặc là oán hận vẫn còn tồn tại thì quỷ hồn liền có thể vĩnh hằng bất diệt. Đến phim kinh dị siêu khó,chúng thậm chí còn có thể vượt qua thời gian. Cho dù là quá khứ, hiện tại, tương lai, chúng đều có thể nắm giữ và khống chế. Vong hồn nếu đã đạt tới trình độ này thật chí không còn phải « sống » trong trạng thái linh thể nữa. Tư tưởng, giấc mơ, ý chí của con người......đều có thể bị nguyền rủa.
Đương nhiên, Diệp Tưởng còn chưa biết nhiều về loại quỷ như vậy Chung quy thì quỷ hồn vốn là thứ rất duy tâm. Khi chúng đã đạt tới mức độ này thì cho dù sử dụng gông bắt quỷ, Diệp Tưởng cũng chẳng thể nào bắt được chúng. Ảnh hưởng của vật bị nguyền rủa lên chúng cũng sẽ bị suy yếu tới mức cực hạn.Chỉ có 1 số ít vật bị nguyền rủa loại đặc thù và loại ký sinh là vẫn còn có thể phát huy được tác dụng nhất định.
Lúc này,Diệp Tưởng đi vào trong phòng tắm và bắt đầu quan sát 1 cách cẩn thận. Shirley thì tiến hành quan sát phòng khách. Shirley có vẻ như muốn kiểm tra Diệp Tưởng nên nàng cố tình để hắn vào trong phòng tắm 1 mình. Diện tích của phòng tắm này hơi hẹp nên bồn tắm nằm và bồn cầu xếp sát nhau khiến cho dù chỉ 1 người đứng tắm thôi cũng đã chật rồi. Đương nhiên, khu vực hẹp thế này rất có lợi cho quỷ sai ra tay.
Diệp Tưởng lúc này đặc biệt chú ý tới gương. Chung quy lại thì quỷ hồn trong 2 bộ phim[ Khách sạn ma ám ] và [ Trở về ] đều có dính dáng tới gương. Tấm gương trong phòng tắm cũng không xuất hiện điểm gì khác thường. Diệp Tưởng vì đề phòng gây ra NG nên hắn cũng không nhìn chằm chằm vào gương. Tiếp đó hắn kéo rèm tắm ra.
Đằng sau tấm rèm tắm cũng bám đầy bụi bặm chứng tỏ đã rất lâu rồi nó không hề được sử dụng. Diệp Tưởng đưa tay sờ bên trong bồn tắm. Nó có vẻ rất khô ráo. Nói cách khác thì không chỉ việc tắm rửa mà ngay cả việc rửa chân và gội đầu, Kỷ Nhất Chu cũng không sử dụng đến nó.
Diệp Tưởng kéo lại tấm rèm tắm.
Tiếp đó Diệp Tưởng xoay người nhìn sang chỗ khác.
Sau đó đột nhiên hắn nhìn thấy trong gương phản chiếu một bóng đen lờ mờ đang nằm bên trong bồn tắm nằm, đằng sau tấm rèm tắm!
Diệp Tưởng lập tức xoay người kéo ra rèm tắm nhưng bên trong lại không có ai. Nhưng Diệp Tưởng vẫn phóng ra xiềng xích bắt quỷ!
Nhưng xiềng xích chạm vào thành của bồn tắm nằm chỉ phát ra những tiếng « leng keng » trong trẻo chứ chẳng bắt được thứ gì cả.
Diệp Tưởng vẫn chưa hoàn hồn. Hắn kéo lại tấm rèm tắm. Bóng đen kia đã biến mất rồi.
Sau khi [ Trở về ] quay xong, vé chuộc cái chết của hắn chỉ còn 200 tấm. Bởi vì Ôn Vũ Phàm cho hắn 1000 tấm vé chuộc cái chết, Phương Lãnh cho hắn 650 tấm vé chuộc cái chết, nên hắn có tất cả 2600[200+750+1000+650] tấm vé chuộc cái chết. Thù lao danh nghĩa của bộ phim này là 800 tấm vé chuộc cái chết,nên sau khi trừ đi chi phí sử dụng xiềng xích bắt quỷ, hắn chỉ còn 1800 tấm, hơn nữa còn chẳng được thưởng 1 tấm nào.
Bởi vì Diệp Tưởng còn kiểm tra phòng tắm này cẩn thận gấp mấy lần Chu Tử Vinh kiểm tra nó trong kịch bản nên hắn mới nhìn thấy bóng đen này.Trong kịch bản ban đầu cũng không xuất hiện tình tiết như vậy.
-Vừa rồi là tiếng gì vậy?
«Hầu tước» cùng Shirley đi đến cửa phòng tắm. Diệp Tưởng đã thu hồi xiềng xích bắt quỷ. Hắn đương nhiên không thể nào để «Hầu tước» nhìn thấy cảnh hắn ra tay bắt quỷ nhưng lại thất bại.
-Vừa rồi, mình nhìn thấy đằng sau rèm tắm có 1 bóng đen!
-Sao?
Shirley đi tới. Nàng nhìn trong bồn tắm nằm không thấy xuất hiện 1 bóng người bèn nói ra 1 câu rất « kinh điển » trong phim kinh dị:
-Đâu có đâu ! Anh có nhìn nhầm không thế ?
«Hầu tước» vừa rồi quả thật có cảm giác được trong phòng tắm có thứ gì đó.Nhưng cảm giác đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, sau đó y nghe được tiếng xiềng xích bắt quỷ nện lên thành của bồn tắm.
Tuy rằng không bắt quỷ thành công,nhưng sự quyết đoán của Diệp Tưởng cũng khiến «Hầu tước» lưu lại 1 ấn tượng nhất địnnh. Nhưng từ âm thanh truyền tới, « Hầu tước » cũng không khó đoán ra Diệp Tưởng hắn còn chưa thể sử dụng 1 cách thuần thục gông bắt quỷ. Đương nhiên,với 1 diễn viên mới mà nói thì để sử dụng 1 cách thành thạo gông bắt quỷ là 1 chuyện vô cùng khó khăn .
« Hầu tước » quan sát tấm rèm tắm. Một cỗ khí tức âm u vẫn còn lưu lại trên đó. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, thế nhưng bóng đen thần bí kia quả thực vẫn luôn tồn tại trong căn phòng này, chẳng qua là nó xuất hiện dưới 1 hình thức khác mà thôi.
Dùng 1 phương thức nguyền rủa rất đặc thù.....
Nhưng, trước mắt có thể nhận ra vật bị người chết nguyền rủa không có ở đây. Kỷ Nhất Chu chắc chắn đã là lành ít dữ nhiều. Khả năng y còn sống gần như bằng 0.
Nếu vậy thì mấy ngày sau, trong những tình tiết kế tiếp sẽ phát sinh những chuyện vô cùng quan trọng.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 4: Người đàn ông bốc hơi khỏi nhân gian Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
-Bồn tắm nằm này hình như có vẻ đã lâu rồi không được sử dụng.
«Hầu tước» cúi người sau đó dùng ngón tay quẹt qua 1 góc bên trong bồn tắm nằm. Ngón tay y bám đầy bụi.
-Rèm tắm cũng rất bẩn.
Shirley cầm rèm tắm lên nhìn kỹ rồi nói:
-Anh Nhất Hàng này ! Có khi nào anh trai anh không còn ở chỗ này nữa không?
-Không đâu ! Khi anh gọi điện tới đây, anh ấy có bắt máy mà.
«Hầu tước» cẩn thận quan sát phòng tắm sau đó nói:
-Chỗ này rất không bình thường. Hộp thư trước cửa nhét kín báo chí và giấy tờ,cửa sổ trong nhà toàn bộ đều được dán kín bằng băng dính, điện thoại còn bị đập hư . Vừa rồi anh có xem qua tủ lạnh. Bên trong gần như chẳng có gì cả.Trong thùng rác nhét đầy vỏ bao mì ăn liền, chứng tỏ anh trai anh trong thời gian này luôn ăn mì gói sống qua ngày. Thẻ ngân hàng và tiền mặt vẫn còn trong ngăn tủ, nên chắc không có ai vào trong nhà để ăn trộm.Nếu anh trai anh rời khỏi đây thì không lý nào anh ấy lại không mang theo tiền chứ.
«Hầu tước» rõ ràng đã quan sát rất tỉ mỉ. Y rất giống với Vũ Sóc ở điểm này, khiến Diệp Tưởng cũng bội phục y thêm 1 phần. Đoạn vừa rồi không phải là lời thoại trong kịch bản.
Lúc này linh giác của «Hầu tước» cảm ứng được trong phòng này có cảm giác gì đó không biết phải nói thế nào. Cảm ứng lần này là 1 cảm ứng vô cùng mãnh liệt.
Đó là cảm ứng với tử vong.
« Hầu tước » đi ra từ trong phòng tắm sau đó trở lại trong phòng khách, nơi mà chiếc điện thoại bàn bị đập hư đang nằm ở đó.
Trong phòng này có “thứ gì đó” tồn tại .
Nhưng linh giác của «Hầu tước» không cách nào tìm ra nó. Tuy vậy cảm giác khó nói nên lời kia khiến « Hầu tước » có cảm giác bị uy hiếp 1 cách mãnh liệt.
Với thân phận của «Hầu tước», năng lực bảo mệnh của y vô cùng phong phú. Có thể khiến y có cảm giác thực sự bị tử vong uy hiếp thì bộ phim kinh dị lần này chỉ e cũng là bộ phim rất khó trong tất cả những bộ phim kinh dị khó.
Hơn nữa, bởi vì tất cả cửa sổ bị bít kín triệt để nên trong phòng vô cùng âm u. Tuy đang là ban ngày nhưng trong phòng chẳng khác gì ban đêm cả.
Ở trong chính căn phòng này..... Vào ngày hôm trước, Kỷ Nhất Hàng gọi điện thoại cho Kỷ Nhất Chu.Khi Kỷ Nhất Chu đập hư điện thoại thì lúc đó y như bị điên vậy. Y không hề để ý thấy sau lưng y trồi lên 1 bóng đen.
“Bóng đen” đó có còn ở đây không?
Nếu kích hoạt thể chất linh môi thì có lẽ « Hầu tước » có thể đuổi đi bóng đen đó nhưng điều này với «Hầu tước» cũng không phải là điều quan trọng. Loại nguyền rủa có thể vượt qua hẳn linh thể này cho dù có phá hủy đi vật bị nguyền rủa cũng không thể giải quyết triệt để được. «Hầu tước» đang mượn cơ hội này để quan sát.
Đúng vậy, quan sát. Với «Hầu tước», nếu có thể tận dụng cơ hội này thì có lẽ y có thể đạt được 1 vật bị người chết nguyền rủa mạnh hơn nhiều. Khi đó phần thắng của trận doanh Khu Ma cũng được gia tăng. Hiện tại...... cần phải dựa theo kịch bản để diễn.
« Hầu tước » đi tới , sau đó nhìn xuống sàn nhà, nơi mà vốn phải có vết máu và là nơi mà cái bóng đen vốn đã nằm ở đó.
Diệp Tưởng đứng sau «Hầu tước» cũng đưa mắt nhìn chỗ đó. Hắn cũng nhớ như in cảnh tượng trong đoạn mở đầu. Lúc này, nguy cơ đang rình rập khắp nơi. Cho dù có ác linh xuất hiện hiện để lấy mạng họ thì Diệp Tưởng cũng không cảm thấy bất ngờ. Không ai biết bóng đen kia có xuất hiện nữa hay không.
Trong linh giác của «Hầu tước» ,y càng lúc càng cảm ứng được khí tức âm u của “thứ đó” đang trở nên nồng hơn. Tinh thần của y thậm chí còn bị ảnh hưởng. Lúc này y cảm giác được “thứ đó” đang nhìn họ bằng 1 ánh mắt lạnh lẽo, nhưng « Hầu tước » không biết « thứ đó » đang ở chỗ nào.
Chỉ tiếc là năng lực linh môi của y đang bị suy yếu nên y không thể tiến hành cảm ứng bằng cách chạm vào những vật trong phòng.Nếu không chỉ cần chạm qua chúng, y có thể nhìn thấy những cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ.
Cuối cùng, y nói:
-Chúng ta đi thôi.
-Cứ đi như vậy sao?
Shirley hỏi.
Đương nhiên, nàng cũng biết họ cần phải đi. Kịch bản yêu cầu trong thời gian đã định,họ phải tới chỗ này, cũng như yêu cầu họ phải rời đi trong thời gian đã được yêu cầu.Nội dung này được viết bằng chữ đỏ nên bọn họ không thể làm trái.
-Anh trai anh chắc chắn đã xảy ra chuyện gì . Anh muốn đến nhà máy nơi anh ấy làm ở đó để hỏi han xem sao. Nếu như không tìm thấy anh ấy thì có lẽ anh phải báo cảnh sát mới được.
-Đúng vậy, tình huống có vẻ không được lạc quan cho lắm. Không cần phải tỏ ra thần bí như vậy chứ, ngay cả cửa sổ cũng phải dán kín?
Sau khi ba người ra khỏi phòng thì người đóng cửa là Diệp Tưởng.
Kể cả khi đóng cửa thì Diệp Tưởng cũng nhìn 1 cách chăm chú vào phòng. Liên tưởng đến cảnh vừa rồi trong phòng tắm khi hắn nhìn thấy cái bóng đen kia,tim của Diệp Tưởng lại đập thình thịch. Lúc ấy nếu hắn phản ứng chậm 1 nhịp thôi thì không biết hắn có bị kéo tới 1 thế giới khác hay không?
Hơn nữa, hắn vẫn chưa thể sử dụng 1 cách mạch lạc gông bắt quỷ được. Chuyện này hắn cũng không biết phải làm sao vì lúc trước hắn cũng không biết làm thế nào mà hắn lại sử dụng được gông bắt quỷ. Có thể khẳng định trong bộ phim này, nếu hắn sử dụng không được gông bắt quỷ,thì hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.Nếu chỉ sử dụng xiềng xích bắt quỷ, không phải hắn không thể bắt quỷ thành công, nhưng chắc chắn sự sống và cái chết của hắn cũng chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc.
Khi cửa được đóng lại chỉ còn 1 khe hở rất hẹp, Diệp Tưởng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào phòng khách.Trong căn phòng tối tăm kia,không biết Kỷ Nhất Chu đã làm cái gì?Bóng đen kia chắc chắn vẫn còn ở trong đó đúng không? Nếu lúc này bỗng nhiên qua kẽ hở, hắn nhìn thấy 1 quỷ hồn máu me đầm đìa thì Diệp Tưởng cũng không lấy làm bất ngờ. Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện mình sẽ bị giật mình, thậm chí cũng chuẩn bị cho việc quỷ hồn kia bỗng nhiên xồ tới để giết hắn.
Nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.Sau khi đóng kín cửa, Diệp Tưởng khẽ thở phào. Hắn phát hiện tay mình vẫn còn đang run. Hắn vội vàng siết chặt nắm đấm. Tuyệt đối không thể để «Hầu tước» phát hiện ra hắn đang run sợ được.
Rất nhanh, hắn đưa tay đút vào trong túi. Dù sao tiết trời cũng đang lúc đông chí, nên chuyện này cũng rất bình thường.
Shirley thấy cảnh như vậy thì tưởng lầm trong túi hắn có vật bị nguyền rủa. Nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.Chẳng lẽ y không phải là quỷ sai ? Nếu y là quỷ sai thì làm sao y có thể sử dụng vật bị nguyền rủa được.
Tiếp đó, Diệp Tưởng cùng hai người đi xuống dưới lầu.
-Anh lo lắm sao, Nhất Hàng?
Shirley dựa vào người của «Hầu tước» rồi hỏi:
-Anh yên tâm ! Em nghĩ không có chuyện gì đâu. Anh cũng thấy rồi đấy,khoá cửa không có dấu hiệu bị phá nên chắc không có trộm vào trong nhà đâu. Chiếc điện thoại kia có lẽ do anh trai anh trong lúc vô ý đập hư mà thôi !
«Hầu tước» nói:
-Nếu không cẩn thận đập hư , thì anh ấy phải mua một cái mới rồi mới phải. Không có lý do gì anh ấy cứ để nó lù lù ở đó. Hơn nữa anh cũng đã nhìn qua. Chiếc điện thoại bàn rõ ràng bị thứ gì đó rất cùn đập hư, hơn nữa còn bị đập không ít lần.
-Cái này...... Anh nói cũng phải......
Đúng lúc này, thì bỗng nhiên ở phía trên truyền đến 1 âm thanh:
-Này, các cậu có phải bạn của Kỷ Nhất Chu không?
«Hầu tước» lập tức quay đầu nhìn qua. Đó là 1 người đàn ông trung niên có dấu hiệu bị hói. Người đó vội vã đi xuống rồi nói:
-Hình như tôi thấy mấy cậu đi ra từ phòng 603.
-Dạ phải !
«Hầu tước» trả lời:
-Có chuyện gì không thưa bác ?
-Tôi là chủ nhà 603. Ngày hôm qua tôi đến tìm cậu ấy để giục cậu ấy trả tiền nhà tháng này. Nhưng hình như cậu ấy không có ở nhà, bên trong hộp thư không phải nhét đầy báo chí! Gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được. Lẽ ra cậu ấy đã trả tiền đặt cọc nên không có lý nào cậu ấy lại bỏ trốn cả , nhưng tôi cũng không yên tâm lắm. Các cậu nếu quen cậu ấy thì các cậu có biết cậu ấy đi đâu không?
-Dạ cháu là em trai của anh ấy. Cháu cũng không biết anh ấy đi đâu bác ạ ! Dạo gần đây anh ấy có hành vi nào không bình thường không ạ ?
-Tôi chỉ thỉnh thoảng tạt qua thôi nên tôi cũng không rõ lắm.Nhưng lúc trước khi tôi gọi cho cậu ấy thì giọng của cậu ấy có vẻ rất không bình thường.Cậu ấy nói cái gì mà : « Tôi đang làm 1 chuyện rất quan trọng ! Đừng có quấy rầy tôi ! Tiền nhà cứ để sau đi’. Tôi lúc ấy cũng lấy làm kỳ quái, nhưng vì cậu ấy vốn là người giao tiền nhà rất đúng hạn nên tôi cũng không nghĩ nhiều.Tuy giọng của cậu ấy có vẻ rất quái dị, giống như 1 cỗ máy vậy nhưng rõ ràng đó là tiếng của Kỷ Nhất Chu chứ không sai vào đâu được.Nếu cậu là em trai của cậu ấy thì cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi ! Nếu chẳng may tôi không tìm thấy cậu ấy thì tôi sẽ đòi cậu. Đám trẻ bây giờ thật đúng là chẳng tin được!
-Được ạ! Nhưng bác chủ nhà này, phiền bác cho cháu số của bác để có gì chúng ta tiện liên lạc . Để cháu gọi cho bác,sau đó bác lưu lại số của cháu.
-Cũng được. Số của tôi là......
Nghe chủ nhà nói, Diệp Tưởng lập tức nghĩ đến cảnh tượng trong đoạn mở đầu, khi Kỷ Nhất Chú giống như nổi điên dùng búa đập điện thoại khiến cho người ta phải kinh hãi.
Y đang làm gì?
Hoặc là nói.....
Y làm ra “thứ gì”?
Diệp Tưởng không thể không cảnh giác với chuyện này được.
Đồng thời, hắn cũng ý thức được, kịch bản dùng chữ đỏ để quy định bọn họ phải tới xem xét nhà của Kỷ Nhất Chu, sau đó còn giới hạn sau bao nhiêu lâu thì họ phải rời đi. Trong kịch bản thậm chí cũng không có đoạn xuất hiện của bóng đen. Hay nói cách khác, diễn viên thật ra cũng chẳng gặp nguy hiểm gì trong quá trình này cả.
Nhưng vì sao kịch bản phải dùng chữ đỏ để viết đoạn này ?
Nếu được viết bằng chữ đỏ trong kịch bản thì có nghĩa là phần đó là phần tình tiết vô cùng quan trọng. Hay nói cách khác,chuyến đi tới đây của bọn họ vào hôm nay sẽ là phát súng khởi động cho sự phát triển của những tình tiết sau này. Như vậy, sẽ không khó liên tưởng đến chuyện chuyến đi lần này của bọn họ chắc chắn không phải chỉ có mục đích xác nhận tình trạng của Kỷ Nhất Chu.
Khi rời khỏi chung cư, Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn. Hắn nhìn thấy cánh cửa sổ nhà Kỷ Nhất Chu.
Kỷ Nhất Chu vì sợ người khác phát hiện y đang làm gì nên mới làm vậy hay sao ? Hơn nữa, y còn chưa yên tâm khi dùng băng dính dán kín cửa sổ mà còn phải kéo cả rèm che lại. Cẩn thận đến mức độ như vậy chứng tỏ hắn đang làm chuyện gì đó khá đáng sợ.
Gió lạnh mùa đông thổi tới.
Diệp Tưởng quay đầu đuổi theo «Hầu tước» và Shirley.
Tiếp đó họ tới xí nghiệp điện lực mà Kỷ Nhất Chu công tác ở gần đó.
-Sao?
Trong công xưởng, «Hầu tước» đưa mắt nhìn quản đốc phân xưởng rồi hỏi lại 1 lần nữa:
-Anh trai em dạo này không đi làm sao ?
-Đúng vậy ! Liên tiếp nghỉ làm không lý do nên kết quả là cậu ấy bị sa thải. Tiểu Kỷ trước kia thật ra không phải như vậy,nhưng đột nhiên cậu ấy lại xử sự như vậy khiến chúng tôi cũng lấy làm hoang mang.
-Không giải thích gì đã sa thải anh trai em sao?
-Hiện tại xí nghiệp đang làm ăn không có lãi, do đó ban giám đốc đang tính tới chuyện giảm chi phí. Lúc này Tiểu Kỷ làm thế khác nào đưa đầu chịu báng. Bộ phận nhân sự rất nhanh ra quyết định phê chuẩn. Tôi chỉ là quản đốc thấp cổ bé họng, nên tôi cũng chẳng thể nào mở miệng được.
-Lần cuối cùng anh nhìn thấy anh trai em là lúc nào?
-Hai tuần trước.Sau tuần đó, cậu ấy không thấy đi làm nữa.
-Anh ấy có nói gì khác không ? Thí dụ như anh ấy muốn đi làm việc gì đó.
-À không có ! Không nghe thấy cậu ấy nhắc tới chuyện này.
Đương nhiên họ cũng chẳng kiếm thêm được manh mối nào trong chuyến đi tới phân xưởng. Màn đầu tiên kết thúc cũng kết thúc trong bí hiểm.
Ác mộng, chỉ vừa mới bắt đầu......
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 5: Bí ẩn chốn thâm sơn Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Khi màn đầu tiên kết thúc, «Hầu tước» cũng không rời đi ngay mà tiếp tục hỏi:
-Trong phân xưởng có đồng nghiệp nào có quan hệ khá tốt với anh trai em không ? Em muốn biết xem anh ấy lúc này ở chỗ nào.
-Nghe ra có vẻ khá nghiêm trọng đấy ! Chẳng lẽ Tiểu Kỷ đã xảy ra chuyện gì?
Quản đốc phân xưởng nói đến đây bèn qua ra phía sau nói với 1 người đàn ông mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh lá cây:
-Tiểu Vương, cậu tới đây một chút. Thẩm Bắc và Quý Quân đâu rồi?
Người đàn ông tên Tiểu Vương đi tới rồi nói:
-Em cũng không biết ! Để em thử đi tìm xem sao !
-Xin lỗi nhé !
Quản đốc phân xưởng quay lại giải thích:
-Dạo gần đây xảy ra rét đậm nên nhu cầu dùng điện của các hộ dân không ngừng gia tăng,dẫn đến điện áp phụ tải cũng gia tăng, khiến chỗ chúng tôi chịu áp lực rất lớn trong việc truyền tải điện. Lúc đó Tiểu Kỷ không biết vì sao chưa xin phép nghỉ đã bỏ bê công việc, mà gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được nên bộ phận nhân sự quyết định đuổi việc cậu ấy,sau đó để bộ phận tài vụ trả cho cậu ấy 1 khoản lương cuối cùng. Hai đồng nghiệp thân nhất của cậu ấy trong công xưởng này là Thẩm Bắc và Quý Quân.
(Giải thích về phụ tải điện : Dòng điện sử dụng trong nhà là dòng điện xoay chiều có tồn tại 1 góc φ. Càng sử dụng nhiều các thiết bị điện có nhiều cuộn dây điện thì dòng điện chạy qua các thiết bị đó sẽ càng sớm pha hơn so với dòng điện cung cấp. Do đó cần phải thêm tải phụ để chỉnh độ lệch pha của dòng điện. Trong vật lý lớp 12 cũng có giải thích các vấn đề trên.)
-Được ! Em biết rồi.
«Hầu tước» xử sự có vẻ vô cùng bình tĩnh, mà y cũng tỏ ra rất kiên nhẫn trong lúc chờ đợi.Từ đầu đến cuối y cũng chỉ đứng nguyên 1 chỗ. Vì thế, Diệp Tưởng cũng phải đứng, đồng thời để tránh ảnh hưởng đến công tác của những người khác, bọn họ tìm 1 góc để đứng.
-Cậu đừng lo, Nhất Hàng.
Diệp Tưởng “an ủi”:
-Có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Đương nhiên nói câu này bây giờ căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả vì đến trên 50% là Kỷ Nhất Chu đã không còn trên thế giới này nữa rồi.Thế nhưng Diệp Tưởng lúc này lại không thể nói « Anh cậu đã không còn ở trên đời nữa rồi ! » được.
Shirley cũng “an ủi”:
-Đúng vậy ! Anh đừng quá lo lắng làm gì! Hỏi han đồng nghiệp của anh trai anh thì có lẽ chúng ta có thể biết được một hai.Nếu thật sự không được thì chúng ta mới báo cảnh sát.
-Hy vọng là vậy.
«Hầu tước» thản nhiên trả lời.
Rất nhanh, hai người đồng nghiệp đi tới. Một người thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, còn một người có vẻ như đã hơn bốn mươi đi tới trước mặt bọn họ rồi hỏi :
-Ai trong mấy em là em trai của Nhất Chu?
«Hầu tước» lập tức tiến bước tới nói:
-Dạ là em ạ !
-Ồ !
Người đàn ông hơn 30 tuổi kia nói:
-Tôi là Thẩm Bắc, còn anh ấy là Quý Quân. Bọn anh và Nhất Chu là đồng nghiệp rất thân.Nói lại thì bọn anh cũng rất lo cho cậu ấy vì đã hai tuần nay cậu ấy không tới làm việc. Bọn anh cũng chẳng biết vì sao bộ phận nhân sự trực tiếp ký quyết định sa thải cậu ấy.Lúc ấy khi bọn anh tới gặp cậu ấy, cậu ấy đứng ở cửa không cho bọn anh vào trong nhà......
-Em xin lỗi 1 chút.
«Hầu tước» cắt ngang lời của Thẩm Bắc.
-Lúc đó là lúc nào vậy anh?
-À, là tuần trước, còn cụ thể là ngày nào thì anh không nhớ rõ ! Bởi vì Nhất Chu không đi làm nên bọn anh mới tới thăm cậu ấy. Lúc ấy, bọn anh gõ cửa phải rất lâu cậu ấy mới ra mở cửa làm bọn anh còn tưởng cậu ấy không có ở nhà nữa chứ. Lúc ấy cậu ấy rất kỳ quái...... Tóc tai rối bù,mắt thâm quầng,sắc mặt tái nhợt, hơn nữa từ người cậu ấy còn bốc ra mùi hôi hám giống như lâu ngày không tắm vậy. Lúc ấy bọn anh cũng sợ hết hồn. Bọn anh hỏi cậu ấy vì sao lại không đi làm. Cậu ấy nói mình đang có chuyện quan trọng phải làm và bảo bọn anh đừng đến tìm cậu ấy nữa. Sau đó cậu ấy đóng sập cửa lại.
«Hầu tước» sau khi nghe xong bèn suy tư một hồi rồi mới hỏi :
-Các anh chỉ tới thăm anh ấy đúng 1 lần thôi sao ?
-Ừ !
Lúc này người nói chuyện là Quý Quân :
-Bọn anh cũng chỉ đi 1 lần vì lần đó cậu ấy khiến bọn anh rất giận.Tốt xấu gì thì mọi người cũng là đồng nghiệp trong cùng 1 phân xưởng, bọn anh lại còn bỏ công tới kiếm cậu ấy,ai dè cậu ấy chỉ nói được mấy câu đã đóng sập cửa lại. Lúc ấy anh cứ có cảm giác cậu ấy không được bình thường. Sắc mặt lúc ấy của cậu ấy còn trắng bệch như tờ giấy khiến anh khi vừa nhìn thấy cậu ấy cũng phải giật mình. Nhưng nói tới quầng thâm ở mắt thì thật ra trước đó khi đi làm mắt cậu ấy cũng có quầng thâm rồi.
-Chuyện là thế nào vậy anh ?
«Hầu tước» lập tức truy hỏi.
Diệp Tưởng cũng nghểnh tai lên nghe. Manh mối này chắc là rất quan trọng. Theo lời của Vũ Sóc từng nói thì trong phim kinh dị, thông tin chính là sinh mạng của diễn viên.
-À......
Quý Quân đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
-Chắc là có hơn 1 tháng rồi. Chắc em cũng biết gần đây nhu cầu sử dụng điện tăng đột biến,mà nhân sự trong xí nghiệp vốn thiếu thốn nên bọn anh thường xuyên phải tăng ca. Nhưng, Nhất Chu nói với bọn anh rằng cậu ấy có chuyện quan trọng phải làm nên không thể tăng ca. Quan hệ của bọn anh vốn khá tốt nên bọn anh cũng hứa thay cậu ấy tăng ca. Nhưng sau này khi đi làm mắt cậu ấy lại thâm quầng chứng tỏ là cậu ấy thường phải thức đêm . Nhưng khi bọn anh hỏi thì cậu ấy lại ấp a ấp úng.
-Các anh thật sự không biết anh ấy đi làm việc gì sao?
-Anh không biết !Nhưng anh có cảm giác cậu ấy đi làm thêm ngoài,vì nếu không cậu ấy cũng không vội vàng về sớm đến thế. Nhất Chu lúc trước làm việc cũng có chừng mực, nhưng không hiểu sao dạo gần đây cậu ấy thường xuyên vắng mặt trong những lần tăng ca, khiến cho quản đốc cũng có ý kiến với cậu ấy. Thành ra quản đốc cũng không đứng ra cầu xin cho cậu ấy khi bộ phận nhân sự ký quyết định sa thải.
Diệp Tưởng ghi nhớ tất cả những thông tin này vào lòng......
Hơn một tháng trước, Kỷ Nhất Chu có vẻ như bắt đầu làm chuyện gì đó, do đó y nhiều lần trốn tăng ca. Hai tuần trước, y bắt đầu bỏ bê công việc để ở nhà “làm một chuyện quan trọng ”. Bộ dạng y trở nên lôi thôi lếch thếch. Y mất ăn mất ngủ, thậm chí cả tắm rửa cũng không màng,bịt kín tất cả cửa sổ trong nhà rồi ở 1 mình trong nhà làm việc đó. Rốt cuộc đến buổi tối hôm trước, y bị bóng đen thần bí kia giết chết......
Chẳng ai rõ đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này ra sao. Hiện tại, Kỷ Nhất Chu chắc chắc đã dữ nhiều lành ít, chỉ sợ là kể cả xác của y cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy. Tiếp sau đây thì nguy hiểm chắc chắn sẽ ập tới trên người của em trai y -- Kỷ Nhất Hàng. Mấy người bạn thân của Kỷ Nhất Hàng cũng đã bước chân vào căn phòng ấy nên chắc chắn họ cũng không thể tránh khỏi bị liên luỵ.
Diễn viên tham gia đóng bộ phim này rất nhiều nên tiếp sau đây sẽ không có chuyện chỉ mình họ gặp nguy hiểm mà sẽ có rất nhiều người bị liên luỵ. Nếu vậy thì những người này hoặc là có quan hệ với Kỷ Nhất Hàng, hoặc là bị những hành vi của Kỷ Nhất Chu liên luỵ. Rõ ràng là Tuấn Hà và Lộ Nhã cũng bị cuốn vào chuyện này.
-Em xin lỗi !
«Hầu tước» lại dò hỏi:
-Các anh còn nhớ rõ chuyện có liên quan đến anh trai em không ạ ? Cho dù chuyện đó là chuyện rất nhỏ nhưng em cũng hy vọng các anh có thể nói cho em biết. Hiện tại có vẻ như anh ấy đã mất tích.
-Mất tích?
Thẩm Bắc thoạt nhìn có vẻ thực sự giật mình:
-Sao lại như vậy ? Sao tự nhiên cậu ấy lại mất tích ? Em đã báo cảnh sát chưa ?
-Dạ chưa ạ ! Vì thế nên em mới tới đây để hỏi thăm tình hình.
-Nếu vậy......
Thẩm Bắc cẩn thận suy nghĩ 1 hồi. Sau đó y lắc đầu:
-Anh không biết nữa. Anh chẳng nhớ được gì cả......
-Cái này......
Quý Quân nói:
-Thật ra có lần anh cũng hơi tò mò. Bởi vì lương tính theo giờ của lần tăng ca thật sự khá cao, cho nên anh cũng rất ngạc nhiên không biết vì sao Nhất Chu không chịu tăng ca. Khi đó,anh len lén theo dõi cậu ấy. Sau đó anh phát hiện......sau khi rời khỏi nhà máy, cậu ấy đi thẳng tới ngọn núi sâu ở gần đây.
-Núi sâu?
-Ừ, cho nên anh rất ngạc nhiên không biết cậu ấy tới đó làm gì.
Đây là 1 thông tin rất quan trọng!
«Hầu tước» lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chỉ vào dãy núi ở xa xa:
-Là ngọn núi nào vậy anh?
-À anh cũng không rõ lắm vì quanh đây có rất nhiều núi. Ở đó cũng chỉ có 1 số nông hộ mà thôi !Không biết Nhất Chu chạy tới đó làm gì. Nghe mấy đứa nói vậy khiến anh cũng đâm lo. Nếu có tin tức gì mấy đứa nhớ báo cho bọn anh biết nhé.
-Dạ, em biết rồi ạ !
Sau khi rời khỏi xí nghiệp điện lực, «Hầu tước» ngắm những dãy núi phía xa xa. Rõ ràng là Kỷ Nhất Chu nhất định đã gặp phải chuyện gì đó ở chỗ đó. Nhưng quanh đây có rất nhiều ngọn núi, mà diện tích của chúng cũng không nhỏ. Muốn tìm người ở 1 ngọn núi thôi đã chẳng khác nào mò kim đáy bể rồi, huống chi bọn họ còn chẳng biết Kỷ Nhất Chu đi tới ngọn núi nào.
-Hay là báo cảnh sát đi.
Diệp Tưởng đề nghị:
-Để cảnh sát giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.
-Đành phải làm vật thôi.
«Hầu tước» quyết định.
Ba mươi phút sau, ba người xuất hiện ở đồn công an ở khu Tân Bắc mở rộng. Vị cảnh sát làm nhiệm vụ tiếp đón người dân cũng chỉ làm cho có lệ. Sau khi nghe « Hầu tước » trình bày, y nói:
-Nghe ra có vẻ như anh cậu rời nhà đi đâu đó thôi ! Đã là người lớn cả rồi,có việc gì đâu mà phải lo lắng.
«Hầu tước» lấy ra di động rồi mở danh sách cuộc gọi:
-Tối hôm trước tôi đã thử liên lạc với anh ấy nhưng di động không gọi được. Điện thoại bàn trong nhà anh ấy lại bị đập hư. Dù sao tôi cũng hy vọng các anh điều tra 1 hồi.
Vị cảnh sát đưa tới 1 biên bản rồi nói:
-Vậy thì điền thông tin vào đây. Nhưng mọi người cũng đừng quá lo lắng.Tôi thấy cũng không có vấn đề gì đâu. Không phải mọi người nói khoá cửa vẫn còn nguyên sao? Cửa sổ lại còn dán kín bằng băng kéo nên chắc chắn trộm không thể leo vào từ cửa sổ được. Công việc của chúng tôi rất nhiều nên mong mọi người hiểu cho.
Ở Trung Quốc, nếu 1 vụ án được lập hồ sơ thì điều đó đồng nghĩa với việc phải điều tra. Nếu không dám chắc có thể phá án thì không thể tuỳ tiện lập hồ sơ vì nếu đã lập hồ sơ thì phải phá án. Nếu phá không được án sẽ ảnh hưởng tới chiến tích của địa phương.Do đó loại án mất tích thế này rất có khả năng sẽ bị chuyển vào kho hồ sơ, sau đó sẽ chẳng có ma nào giải quyết cả.
Diệp Tưởng rất hiểu chuyện này do đó hắn cũng chẳng mấy tin tưởng vào mấy « chú công an » Trừ phi người mất tích là người có tiền hoặc là con cái của vị viên chức lớn nào đó thì đám người kia mới dốc toàn lực điều tra đến cùng. Huống chi, Kỷ Nhất Chu cũng không phải là mất tích, mà rõ ràng y đã chết rồi, hơn nữa lại còn chẳng thể tìm thấy xác. Bọn họ tới báo cảnh sát là vì ôm chút hy vọng cảnh sát sẽ hỗ trợ điều tra vì có khi lại tìm được minh mối nào đó.
Sau khi xử lý xong, cảnh sát liền nói:
-Được rồi ! Nếu chúng tôi có tin tức, chúng tôi sẽ liên lạc với mọi người. Tiểu Trương, cậu cất cẩn thận biên bản này nhé. Được rồi, mọi người về đi.
Thái độ xử sự qua loa cho có lệ này khiến ai cũng phải cảm thấy bất mãn. Nhưng phải chịu thôi ! Người ta là nhân viên công vụ, còn bọn họ chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, làm sao có thể đấu lại người ta được.
Khi rời khỏi đồn công an thì lúc này đã sắp giữa trưa. Lúc này, Diệp Tưởng cảm thấy có chút đói bung.Chung quy lại thì bọn họ cũng chỉ ăn qua loa điểm tâm lúc đi đường. Lúc ấy vì vội vã lên đường nên hắn cũng chỉ cầm theo được 2 cái bánh bao mà thôi. Nhưng trước mặt «Hầu tước», Diệp Tưởng đương nhiên phải biết hạ mình. Chuyện cơm nước để sau hẵng tính.
Nhưng «Hầu tước» lại chủ động đề nghị:
-Các cậu đói bụng chưa ?Bọn mình tìm chỗ ăn cơm đi !
-Cũng được ! Em cũng đang đói bụng !
Shirley trả lời. Trước mặt «Hầu tước» nàng ta vẫn luôn nhí nhảnh không biết lớn nhỏ như vậy. Diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 đã quen với chuyện này.
Lúc này, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn tới ngọn núi phía xa xa.
Ở đó...... Nhất định che dấu 1 bí mật khủng bố không muốn cho người ta biết.
Kỷ Nhất Chu tới đó để làm gì nhỉ?
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 6: Cảm ứng của "Hầu tước" Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quanh đây cũng không nhiều người nên chất lượng vệ sinh của 1 số nhà hàng ra sao không cần nói cũng biết. Nhưng ở đây cũng chẳng tìm thấy được 1 nhà hàng chính quy cỡ lớn nào, mà mọi người lại cũng không mang theo nhiều tiền. Do đó họ đành phải tìm 1 tiệm mỳ có mặt tiền tạm chấp nhận được để dùng bữa.
Sau khi vào cửa, bọn họ gọi mấy bát mỳ,sau đó ngồi xuống.
Chuyện làm ăn của tiệm mỳ này có vẻ cũng không được tốt cho lắm. Tới gần giữa trưa rồi mà trong tiệm chỉ có lèo tèo 2,3 khách.
-Hai người có ý kiến gì về chuyện anh trai của mình không?
«Hầu tước» đưa cho bọn họ đôi đũa dùng 1 lần. Khi y nói câu này, y cố ý liếc mắt nhìn Diệp Tưởng.
Trước khi bước vào thế giới địa ngục này, «Hầu tước» trong thế giới hiện thực cũng là 1 quý tộc có tài sản hùng hậu. Ở châu Âu thậm chí y còn có cả 1 cánh đồng trồng nho và xưởng sản xuất rượu vang của riêng mình. Y tuy là Hoa kiều, nhưng từ nhỏ y được giáo dục theo phong cách phương Tây,nên gần như y chẳng hề sử dụng đũa, lại càng không cần phải nói tới việc dùng bữa ở trong mấy tiệm cơm thế này. Y đã từng dùng bữa trong khách sạn Thuyền Buồm ở Dubai.Y rất ít khi dừng chân ở 1 quốc gia quá 1 năm.Nhưng để đóng phim, y bắt buộc phải thích nghi với bất cứ 1 hoàn cảnh nào,để có thể hoá thân vào những nhân vật mà cuộc đời họ kém xa y rất nhiều.
Diệp Tưởng thấy «Hầu tước» nhìn mình bèn nói ra suy nghĩ của hắn. Diệp Tưởng sẽ không bỏ qua bất cứ 1 cơ hội thể hienj bản thân trước mặt của «Hầu tước».
-Nhất Hàng ! Tình hình của anh cậu thực sự rất kỳ quái. 1 tháng trước anh ấy đi vào nơi núi sâu, sau đó 2 tuần trước anh ấy lại bỏ việc và nói là có chuyện quan trọng phải làm. Rốt cuộc đó là chuyện gì khiến anh ấy phải bỏ bê công việc và mất ăn mất ngủ đến vậy? Anh ấy còn không muốn gặp bất cứ ai, ngay cả khi cậu gọi điện thoại cho anh ấy anh ấy cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ,thậm chí cả cửa sổ cũng được bịt kín. Bởi vậy có thể thấy được...... Anh ấy chắc hẳn đang làm 1 chuyện không thể để cho người khác biết.Ừm, mình nói mậy mong cậu đừng giận.
«Hầu tước» nghe xong cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ nói:
-Cậu nói tiếp đi, Tử Vinh.
-Tối hôm trước, cậu gọi điện cho anh ấy, nhưng điện thoại lại bị đập hỏng.Điện thoại do chính anh cậu đập hỏng, hay do người khác đập hỏng ? Nếu là do anh cậu thì chuyện này trở nên rất bí hiểm. Vì lý do gì mà anh cậu lại muốn đập hỏng điện thoại? Do không muốn liên hệ với bất cứ ai sao? Còn nếu do người khác dập hỏng thì có thể thấy anh cậu lúc này đang gặp nguy hiểm.
Shirley vốn cũng có lời muốn nói, nhưng nàng thấy Diệp Tưởng giành nói trước, nên nàng cũng nghểnh tai nghe hắn phân tích. Cách nói của Diệp Tưởng có mạch suy nghĩ khá rõ ràng, nhưng trước mắt phỏng đoán này cũng không có nhiều ý nghĩa. Nàng tính đợi Diệp Tưởng nói xong bèn nói ra cái nhìn của mình nhưng đúng lúc này, «Hầu tước» lại là mở miệng .
-Cậu không cần phải giữ kẽ như vậy, mình đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Đừng ngại ! Cậu muốn nói gì cứ nói đi.
Thấy «Hầu tước» nói vậy, Diệp Tưởng hắng giọng nói:
-Hơn nữa, anh cậu có vẻ rất khác thường.Cho dù chuyện đó có quan trọng thế nào thì anh ấy không thể nào chỉ ăn mì ăn liền thế chứ, hơn nữa anh ấy còn chẳng bước chân ra ngoài.Bộ dạng của anh ấy lôi thôi lếch thếch, thậm chí còn không chịu tắm rửa. Ai đến thăm cũng không chịu ra gặp mặt,nghỉ làm cũng chẳng thèm xin phép. Khi cậu gọi điện thoại đến anh ấy cũng chẳng nói gì nhiều...... Thứ cho mình nói thẳng,mình cảm thấy tinh thần của anh cậu có vấn đề rất nghiêm trọng.
Đó là cảm giác mà ngay từ đầu bộ phim Diệp Tưởng đã có.Khuôn mặt có vẻ dữ tợn của Kỷ Nhất Chu không thể nào là khuôn mặt trong trạng thái bình thường được. Khi đó y giống như bị nguyền rủa, căn bản là y bị điên rồi.
«Hầu tước» nghe đến đó cũng không tỏ ra đồng tình hay phản đống gì mà quay qua nhìn Shirley rồi nói:
-Văn Âm ! Em có ý kiến gì không ?
Shirley trừng mắt với Diệp Tưởng 1 cái rồi nói:
-Anh làm sao có thể mở miệng nói ra những chuyện này vậy anh Tử Vinh ! Anh nên nghĩ đến tâm tình của Nhất Hàng chút chứ. À, Nhất Hàng ! Em có cảm giác anh trai của anh có vẻ quái dị nhưng em nghĩ anh ấy chắc không có việc gì đâu ! Vị cảnh sát lúc nẫy nói cũng đúng.Cửa sổ khoá kín,cửa chính cũng được đóng cẩn thận,trong nhà cũng không có dấu vết vật lộn,ngoại trừ chiếc điện thoại bị đập hỏng kia ra. Nhưng nếu như đánh nhau thì không có lý nào người ta lại chỉ nhè chiếc điện thoại bàn để đập đúng không ? Giờ gần như ai cũng có di động rồi, có đập hỏng điện thoại bàn cũng vô dụng.
«Hầu tước»cũng không xen ngang lời của Shirley. Sau khi chắc chắn nàng đã nói hết, y mới lên tiếng.
-Mình đồng ý với các nói của cậu,Tử Vinh. Không để ý tới tiền thưởng hậu hĩnh khi tăng ca, thậm chí bỏ bê cả công việc, dù bị khai trừ cũng không tiếc mà cố gắng tập trung hoàn thành chuyện gì đó. Rõ ràng là anh ấy không được bình thường rồi. Nếu nghĩ kỹ...... qua bộ dạng của anh ấy mình đoán có lẽ tinh thần của anh ấy gặp vấn đề. Nhưng anh trai mình cũng coi như khoẻ mạnh, không có lý nào đột nhiên tinh thần anh ấy lại gặp vấn đề cả. Chuyện mà anh ấy muốn làm rõ ràng là chuyện không thể để cho người khác biết. Chúng ta đều đã nhìn thấy bồn tắm nằm trong phòng tắm không có dấu hiệu được sử dụng qua, mà anh Thẩm Bắc và Quý Quân cũng có nói họ ngửi thấy từ người anh trai mình mùi hôi hám, rất khớp với tình hình thực tế đã diễn ra. Cho dù việc có quan trọng thế nào cũng không đến mức cả chuyện tắm rửa cũng không màng chứ ! Mình chỉ có thể nghĩ đến chuyện có lẽ anh ấy gặp phải 1 đả kích rất nghiêm trọng mới khiến tinh thần của anh ấy trở thành như vậy. Nếu thật sự là vậy thì chúng ta không thể nào dùng lẽ thường để suy đoán hành vi tiếp theo của anh trai mình.
Đột nhiên không khí trở nên yên ắng lạ thường . Lúc này ba tô mì cũng được đưa tới.
-Được rồi ! Cứ ăn trước đã.
Diệp Tưởng không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài lần «Hầu tước». Người đàn ông này đẹp trai tới mức hoàn mỹ. Y có 1 đôi mắt biết nhìn xa trông rộng. Y...... có thể lực ngăn sóng dữ, ngăn cản lực lượng của Nitemare sao?
Nếu trận doanh Khu Ma thất bại thì « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Chuyện này không tồn tại bất cứ yếu tố may mắn nào. Nhưng nếu đã lựa chọn thì Diệp Tưởng cần phải đối mặt. Hắn muốn quan sát «Hầu tước», sau đó khi trở về, hắn muốn nói cho Vũ Phàm biết «Hầu tước» là một người như thế nào, có đáng để mọi người giao tính mạng của mình vào tay y không. Trong đầu của Diệp Tưởng nhớ lại cảnh khi biết được lực lượng khủng bố của Nitemare, sắc mặt của Vũ Phàm trở nên u ám ra sao.
Sau khi ăn xong tô mì, đám người Diệp Tưởng liền rời khỏi tiệm mỳ. Ý kiến của «Hầu tước» rất đơn giản. Y muốn bọn họ dạo vài vòng những ngọn núi ở quanh đây để thử thời vận. Trong di động của y cũng đúng lúc có ảnh chụp của « anh trai » mình.
Nhưng vì họ không biết ngọn núi đó là ngọn núi nào nên hành động lần này rất có thể chẳng thu được kết quả gì.Nhưng, bọn họ không thể bỏ qua bất cứ 1 hành động có thể giúp bọn họ thu được thông tin. Trước mắt đang là kịch bản bị bỏ trống. Chỉ cần không vi phạm tới điều cấm kỵ của kịch bản sẽ không gây ra NG, nên bọn họ chắc chắn phải tận dụng cơ hội trời ban này.
Thế núi của những ngọn núi ở vùng lân cận đều khá dốc,khiến cho việc lên núi gặp khó khăn.Với người ít vận động như Diệp Tưởng thì chuyện này cũng khiến hắn gặp khó khăn không nhỏ. Nhưng bởi vì «Hầu tước» còn đang ở đây nên Diệp Tưởng phải cắn răng kiên trì đến cùng. Hắn không thể tụt lại quá xa đằng sau của « Hầu tước » được. Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, cho nên hắn vẫn luôn bám sát theo sau «Hầu tước» và Shirley. Đi không được bao lâu thì mặt hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Cùng đi sâu vào trong núi sâu, không khí cũng càng trở nên khủng bố. Hiện tại đang là mùa đông, nên cho dù đang lúc giữa trưa nhưng ánh mặt trời cũng vẫn rất yếu ớt.Huống chi rừng cây ở nơi này lại rậm rạp và tươi tốt đến thế khiến cho bầu không khí càng lúc càng trở nên khủng bố hơn. Do đó bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng.
«Hầu tước» cũng đã cảm giác được trên người y đã dính phải 1 loại khí tức ma quái . Tuy rằng khí tức này rất yếu ớt, nhưng nó lại bám dính lên người « Hầu tước », giống như giòi bám trên xương vậy. Nếu không phải vì trong [ « Vùng cấm thứ 4 » phần IX],tinh thần y đã tiêu hao quá lớn thì sẽ không thể nào có chuyện «Hầu tước» không thể tra ra nó là gì.
Đi được 1 lúc thì «Hầu tước» nói:
-Mọi người nghỉ ngơi 1 lát đi.
«Hầu tước» không nói ngừng thì Diệp Tưởng tuyệt đối không dám chủ động yêu cầu nghỉ ngơi. Hiện tại nghe được câu nói của y, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. May mà bây giờ đang là là mùa đông, nên chuyến lên núi lần này cũng khiến y toát ra chút mồ hôi, khiến cho thân thể y ấm hơn,do đó y cũng bớt thấy lạnh hơn.
«Hầu tước» vẫn đứng yên tại chỗ để nghĩ. Là 1 quý tộc nên trong bất cứ hoàn cảnh nào y cũng không thể đánh mất khí chất quý tộc của mình được.
Thông qua linh giác, « Hầu tước » không ngừng quét qua hoàn cảnh bốn phía. Nhưng tổn thương mà linh giác của y gặp phải trong [«Vùng cấm thứ 4» phần IX] còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của y rất nhiều.Lúc ấy, ngay cả Triệu Tích Lai cũng phải bỏ mình trong đợt công kích đó. « Hầu tước » vì muốn lưu lại minh tệ làm tuyệt chiêu cuối cùng nên y cắn răng chống đỡ đến cùng, khiến cho tinh thần của y chịu tổn thương rất lớn. Nếu đổi lại là Vũ Sóc thì không phải hôn mê là xong.Nàng còn có thể bị quỷ nhập ngay! Tuy rằng năng lực của "Hầu tước" đã được « buff » lên,nhưng y vẫn chưa thể khôi phục được ngay. Hơn nữa, trường hợp của y cũng khác với trường hợp tinh thần của linh môi sư do bị thương tổn trong những tình huống thông thường. Nói cho cùng thì linh môi sư khi kích hoạt năng lực linh môi cũng chính là họ đang dùng chính thể chất của mình để đối kháng với nguyền rủa.Lúc ấy cho dù « Hầu tước » ngăn được công kích của cả đám quỷ hồn, nhưng thể chất linh môi sư cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi những thương tổn do nguyền rủa gây ra. Loại thương tích do nguyền rủa gây ra này gần như rất khó chữa trị,ngay cả « Thực Âm Chi Thủ » của Meiko cũng phải lực bất tòng tâm.
Chút thương tích đó đã đủ tạo thành hạn chế rất lớn cho « Hầu tước » trong bộ phim lần này. Đương nhiên, thể chất linh môi tuyệt đối không phải là năng lực bảo mệnh duy nhất của «Hầu tước». Bằng không mặc dù y là cao cấp linh môi sư,nhưng y cũng chưa chắc đã nổi danh đến thế. Cho nên, «Hầu tước» cũng đã nghĩ tới chuyện này. Cho dù năng lực linh môi của y chưa thể khôi phục lại, thì trong bộ phim kinh dị này,y vẫn chuẩn bị không ít năng lực bảo mệnh. Đối với y mà nói thì vật bị nguyền rủa trong bộ phim này là thứ mà y bắt buộc phải có.
Đúng lúc này, bỗng nhiên «Hầu tước» quay đầu nhìn về 1 phía!
Diệp Tưởng cũng đưa mắt nhìn về phía mà «Hầu tước» đang nhìn, tay hắn cũng chầm chậm giơ lên. Chỉ cần «Hầu tước» ra lệnh một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất thủ để trói lấy thứ đó, cho dù nó có là quỷ hồn hay "Ác ma" đi chăng nữa!
«Hầu tước» nhìn chằm chằm về phía sau.
Trong rừng cây rậm rạp xum xuê kia không có bất cứ thứ gì.Trong tiết trời giá rét thế này, kể cả đám động vật nhỏ cũng đã đào động để ngủ đông rồi, cho nên rừng cây trở nên im ắng đến lạ thường.
Sau một hồi, «Hầu tước» đưa mắt đi nơi khác.
-Không biết nữa. Chắc có lẽ anh nhìn lầm rồi !
Đương nhiên, Shirley biết khẳng định y không hề nhìn lầm. «Hầu tước» nhất định đã cảm ứng được thứ gì đó.
«Hầu tước» không lựa chọn kích hoạt năng lực linh môi bởi vì làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì cả, hơn nữa còn khiến cho năng lực linh môi bị suy yếu đi do ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần,cộng thêm vé chuộc cái chết phải bỏ ra 1 cách lãng phí. « Hầu tước » thà duy trì hiện trạng để chờ đến khi......khi mà nguyền rủa thực sự hiện hình.
Khi đó...... y muốn xem xem người đàn ông tên Diệp Tưởng này có tư cách khiến y phải nể trọng mấy phần hay không.
Diệp Tưởng đưa mắt nhìn về phía cánh rừng sâu thẳm này......
Ở đó quả thực đang có 1 “thứ gì đó” tồn tại......
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 7: Phát hiện bất ngờ Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 1:
Khi Diệp Tưởng chuẩn bị tham gia đóng bộ phim này, Phương Lãnh và Vũ Sóc đã nhiều lần dặn dò hắn nếu muốn sống sót trong bộ phim kinh dị này thì chỉ có một cách duy nhất: được «Hầu tước» và những diễn viên khác của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 tán thưởng. Còn không thì hắn sẽ không có cơ hội sống sót. Người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15 và của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Chỉ cụ thể phải làm thế nào thì Diệp Tưởng lại không biết. Hắn chỉ là một quỷ sai trong giai đoạn trưởng thành. Trong mắt của «Hầu tước» thì hắn cũng chẳng có giá trị gì đáng kể. Trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 đã có một quỷ sai mạnh nhất Nam Cung Tiểu Tăng rồi. Biện pháp duy nhất của hắn là phải mau chóng nắm giữ một cách thuần thục gông bắt quỷ. Nhưng hắn cũng cần phải thể hiện được nó ra mới được. Nên biết rằng không phải lúc nào hắn cũng có thể sử dụng được gông bắt quỷ.
Lúc này, hắn đưa mắt nhìn về phía sâu trong rừng cây, hai nắm tay siết chặt lại. Hiện tại không phải là lúc để thể hiện. Mặc dù biểu hiện trước mặt của «Hầu tước» rất quan trọng, nhưng hắn cũng phải tự biết rõ về mình. Hắn cũng sống trong rạp chiếu phim được một thời gian không ngắn, Vũ Sóc cũng đã từng đề cập với hắn không ít chuyện về những bộ phim kinh dị khó. Vũ Sóc cũng chỉ đóng qua hai bộ phim kinh dị khó. Lấy thân phận trung cấp linh môi sư như nàng mà gần như cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống của nàng. Hai lần đóng phim là hai lần vất vả từng bước từng bước để sống sót. Với chút năng lực hiện có, nếu chỉ vì muốn thể hiện năng lực của bản thân mà Diệp Tưởng lại chạy vào trong rừng cây thì chẳng khác nào hắn lại tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
«Hầu tước» là nhân vật thế nào? Khi Diệp Tưởng siết chặt hai nắm đấm sau đó thả ra là y đã đoán được suy nghĩ của hắn rồi. Huống chi y còn nhìn ra Diệp Tưởng thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn vào rừng cây đó. Y đã gặp quá nhiều kẻ muốn gia nhập vào trận doanh Khu Ma, chỉ vì muốn được hắn tán thưởng mà khoe khoang năng lực của mình, lại không biết tự lượng sức mình. Người tên Diệp Tưởng này nếu muốn sống sót thì chắc chắn phải dựa vào «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đã là chuyện mà «Hầu tước» nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Đi thôi.
«Hầu tước» bỗng nhiên mở miệng:
- Tới đó xem thử đi. Ít nhiều gì nó cũng đã khiến mình để ý.
Diệp Tưởng lập tức hiểu ra!
«Hầu tước» muốn thử đi vào trong rừng cây này để điều tra một hồi!
Lúc này Diệp Tưởng cũng bám sát theo sau «Hầu tước». Bước đi cũng như động tác của hắn đều vô cùng có trật tự, không có bất cứ dấu hiệu do dự hay sợ hãi nào. Lúc này hắn cần phải theo sát «Hầu tước» và lắng nghe mệnh lệnh của « Hầu tước » cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Bọn họ đi vào trong rừng cây. Các loài động vật đều đã bắt đầu ngủ đông cho nên nơi này vô cùng yên tĩnh. Một số loại thực vật chịu rét bắt đầu khoe ra sự độc đáo của chúng. Ánh dương càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn sau khi phải xuyên qua tầng mây dầy và tán cây rậm rạp trong rừng.
- Yên ắng quá.
Sau một hồi yên lặng thì rốt cuộc Shirley cũng nhịn không được phải mở miệng. Nàng không giữ kẽ như Diệp Tưởng. Trước mặt «Hầu tước», nàng vẫn có thể nói chuyện một cách tự nhiên không chút gò bó:
- Em nói này anh Nhất Hàng. Anh cho rằng chúng ta thật sự có thể tìm ra manh mối gì ở chỗ này sao? Chẳng lẽ anh vẫn còn ôm hy vọng có thể tìm được anh trai anh ở đây sao?
«Hầu tước» trả lời:
- Anh muốn cố gắng hết sức xem sao. Chuyện của anh trai anh khiến anh quá lo lắng.
- Đều tại đám cảnh sát trốn tránh trách nhiệm kia!
Shirley nghiến răng nói:
- Vừa nhìn đã biết chúng là một đám người chỉ biết ăn tiền thuế của dân mà không chịu làm việc rồi!
Diệp Tưởng vẫn im lặng không nói gì. Hắn lúc này đang quan sát bốn phía một cách chăm chú. Trong rừng cây này có thể tồn tại một mối nguy hiểm rất lớn. Chỗ này không phải là chỗ mà [ Khách sạn ma ám] và [ Trở về ] có thể so sánh được. Muốn sống sót thì mỗi phút mỗi giây, hắn không được phép khinh thường! Nhưng trên đoạn đường đi tới, xung quanh có vẻ quá im ắng, ngay cả một chút cảm giác nguy hiểm cũng không có. Vài lần hắn thậm chí còn tưởng bóng cây cối và hoa cỏ trong rừng thành quỷ, khiến hắn sợ bóng sợ gió một hồi. Cũng may mà hắn không thể hiện ra, khiến cho bản thân phải xấu mặt trước «Hầu tước».
Càng đi sâu vào trong rừng cây, mặt đường càng trở nên gập ghềnh, hơn nữa cây cối rậm rạp khiến cho con đường càng lúc càng trở nên khó đi. Nhưng Diệp Tưởng cắn răng duy trì đội hình. Cho dù có mệt đến mấy thì hắn cũng không thể mở miệng, đồng thời hắn phải luôn duy trì sự cảnh giác.
Đúng lúc này, họ bỗng nhiên nghe được một tiếng “Hí !”đầy quái dị truyền tới tai họ.
Chỉ trong chớp mắt, «Hầu tước» lập tức đứng lại!
Diệp Tưởng bắt đầu đề phòng một cách toàn diện! Nhưng hắn không phải linh môi sư nên hắn không thể cảm ứng được một hút gì về hoàn cảnh xung quanh. Trước mắt hắn cần phải theo dõi hành động của «Hầu tước». Shirley cũng nhíu mày.
«Hầu tước» đã phát hiện ra được nơi phát ra âm thanh đó. Y chỉ tới một nơi phía trước rồi nói:
- Ở chỗ đó.
Tiếp theo khi ba người đi tới đó, bọn họ nhìn thấy có một bao tải buộc chặt bằng sợi dây thừng quăng ở chỗ này!
Linh giác của «Hầu tước» đã quét qua hoàn cảnh xung quanh, nhưng y không tra ra được bất cứ khí tức của linh thể nào cả.
Âm thanh đó truyền ra từ bên trong bao tải.
- Thối......Thối quá......
Shirley bỗng nhiên bịt mũi lại rồi nói:
- Mùi gì thế này......
Thứ trong bao tải kia lại ngọ nguậy!
«Hầu tước» là người đầu tiên đi tới. Hắn đưa tay cởi sợi dây thừng buộc miệng của bao tải.
Diệp Tưởng và Shirley đi theo sau, nét mặt của cả hai đều có vẻ rất khẩn trương.
Trong bao tải này là thứ gì? Vì sao lại bốc ra mùi thối đến vậy?
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời cơ tốt nhất để Diệp Tưởng ra tay, mà cho dù có ra tay vào lúc này thì hắn cũng không thể sử dụng được gông bắt quỷ. Huống chi cho dù có thể sử dụng được gông bắt quỷ thì chưa chắc nó đã phát huy được nhiều tác dụng trong bộ phim kinh dị khó này.
«Hầu tước» vô cùng bình tĩnh cởi ra sợi dây thừng. Sợi dây thừng còn cuốn tới vài vòng. Thứ trong bao tải vẫn đang giãy dụa không ngừng.
Shirley rất yên tâm với «Hầu tước». Với thực lực của y thì cho dù bên trong bao tải là thứ gì thì nó cũng không thể nào lấy mạng của «Hầu tước» chỉ trong nháy mắt được. Y là linh môi sư, nên nếu gặp phải nguy cơ tử vong thì y sẽ là người đầu tiên cảm giác được. Tuy rằng bởi vì [«Vùng cấm thứ 4» phần IX] đã khiến y suy yếu chẳng khác với trung cấp linh môi sư là bao, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Huống chi, Shirley còn rất hiểu năng lực của «Hầu tước» sâu không lường được.
Lúc này, Diệp Tưởng đang chuẩn bị bước tới thì «Hầu tước» lại nói:
- Tử Vinh, cậu không cần phải tới đâu. Mình có thể cởi được sợi dây thừng một mình mà.
Ý của «Hầu tước» rất rõ ràng: lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất để Diệp Tưởng ra tay. Kỳ thật Diệp Tưởng cũng hy vọng ở bên cạnh “Hầu tước” trong lúc quan trọng này. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì hắn có thể kịp thời ra tay. Tuy rằng hắn cũng biết với năng lực của «Hầu tước» thì khả năng y cần hắn phải ra tay là rất thấp.
Rốt cuộc, bao tải đã được mở ra.
Mùi hôi thối bên trong bốc ra nồng nặc, Shirley lập tức che kín mũi lại. Nàng thậm chí còn cảm thấy buồn nôn nữa. Diệp Tưởng cũng lấy tay che miệng và mũi lại. Mùi hôi thối này quả thật rất khó chịu!
Thế nhưng, thứ trong bao tải lại hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của họ!
Diệp Tưởng suy đoán bên trong này có thể là một cái xác, hoặc có lẽ là một lệ quỷ tóc tai bù xù, thậm chí có thể là một bộ xương khô, cũng có khi là một con cương thi mặt xanh nanh vàng, thậm chí rất có thể trong đó là cái gọi là “Tiêu Bản Ác Ma”.
Thế nhưng...... thứ bên trong khiến hắn rất bất ngờ!
Không ngờ đó là một con heo!
Chỉ là thoạt nhìn thì rõ ràng đây là một con heo bệnh!
Đột nhiên Diệp Tưởng bỗng ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nơi này vốn là khu vực ngoại thành nên chỉ e là người dân sống quanh đây thấy heo sắp chết bèn cho vào bao tải rồi vứt một cách bừa bãi ở đây! Trước đó sự kiện hàng ngàn xác heo bệnh chết trôi nổi trên sông Hoàng Phố đã từng lên mặt báo của thành phố Thượng Hải. Sau đó người ta điều tra ra được xác heo bệnh bắt nguồn từ thành phố Gia Hưng.
Chẳng lẽ......
Chuyện này không có dính dáng gì tới bộ phim này?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy uể oải. Lúc trước khi tìm thấy bao tải này bọn họ đều có vẻ khẩn trương, nhưng phần nhiều họ cảm thấy hưng phấn vì tìm được manh mối. Cho dù bên trong bao tải là gì thì bọn họ cũng có thể sẽ có phát hiện mới.
Nói lại thì kịch bản vốn cũng không an bài cho họ đi tới ngọn núi này, cho nên chuyện họ nhìn thấy thứ vốn chẳng liên quan đến bộ phim kinh dị cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy thì bọn họ cũng có chút không cam tâm.
Con heo bệnh kia thoạt nhìn cũng sắp chết đến nơi rồi. Nó chỉ giãy giãy được mấy cái, mùi thối nồng nặc trên người nó khiến người ta phải buồn nôn. «Hầu tước» lấy ra một chiếc khăn mùi xoa để che mũi sau đó đứng dậy nói:
- Xem ra chỉ là người dân xung quanh vứt xác heo bệnh ở chỗ này thôi!
- Thật không có đạo đức chút nào cả!
Shirley bỗng nhiên lui ra sau một bước rồi nói:
- Heo bệnh cho lây bệnh cho người không vậy? Chúng ta tránh xa một chút đi! Cũng may là lúc trước ở nhà ăn đó cũng ta cũng chỉ ăn qua chút mì chứ không ăn miếng thịt nào. Nói không chừng thì thịt heo ở đó được chế biến từ thịt heo bệnh cũng nên!
Đương nhiên nói thì nói như vậy, thật ra Shirley cũng chẳng sợ hãi gì. Cho dù có thật sự bị bệnh thì chỉ cần trở về, nàng nhờ Meiko chữa giúp là được.
«Hầu tước» đã tiếp xúc với bao tải, cũng đã từng dùng linh giác quét qua con heo bệnh này. Nhưng trên người nó không có bất cứ dấu hiệu gì của linh thể cả. Đây rõ ràng chỉ là một con heo bình thường mà thôi.
Nhưng......
Có thật là thế không?
«Hầu tước» đã trải qua quá nhiều bộ phim kinh dị. Đối với hắn thì bất cứ một manh mối nào, dù là nhỏ nhất, cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa, đối với hắn mà nói thì con heo bệnh này bị vứt bỏ ở đây cũng có chút không được tự nhiên cho lắm.
«Hầu tước» lấy ra máy ảnh sau đó chụp lại vài tấm về con heo bệnh này rồi nói:
- Mình phải chụp lại vài tấm sau đó đăng tải lên weibo của mình mới được. Hành vi không đạo đức này cần phải bị lên án!
- Đúng vậy.
Diệp Tưởng cũng lấy ra điện thoại di động để chụp lại:
- Hiện tại vấn đề an toàn thực phẩm đang là một vấn đề nhức nhối của xã hội. Nếu để chuyện này tiếp diễn thì làm sao người ta có thể yên tâm dùng bữa được!
Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên người dân xung quanh đây làm thế này. Chỗ này là vùng ngoại thành nên quản lý chắc chắn sẽ chồng chéo lên nhau dẫn đến khó kiểm soát, dẫn đến chẳng ai đứng ra quản lý chuyện này. Nhưng nếu đăng tải lên weibo thì kết quả sẽ khác. Đồng thời «Hầu tước» cũng quyết định, nếu đã đến đây, y sẽ quan sát xung quanh xem có nhìn thấy xác những con heo bệnh đang phân huỷ hay không. Chưa biết chừng bọn họ có thể còn nhìn thấy thứ khác. Nếu đã làm phải làm tới nơi tới chốn, nếu bỏ dở giữa đường sẽ có chút không được tự nhiên. Kỷ Nhất Hàng tuyệt đối không phải là người yếu bóng vía.
Buổi chiều, sau khi chẳng thu hoạch được gì thêm, ba người xuống núi. Chung quy cũng vì nơi này quá nhiều núi đồi, diện tích lại quá rộng, cho dù có ba người chia ra tìm kiếm thì không thu hoạch được gì cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng, Diệp Tưởng giống với «Hầu tước» ở chỗ hắn cũng rất quan tâm đến con heo đó.
Tuy rằng trước mắt xem ra con heo nào có lẽ chẳng có liên quan gì đến bộ phim kinh dị này, nhưng khả năng nó có liên quan đến tình tiết sau này không phải là không có!
Chẳng lẽ là vong hồn của heo? Phim kinh dị cũng không quy định nhất định tất phải là quỷ hồn của con người. Chỉ là nếu thật sự là vậy thì tên của bộ phim được đặt không chính xác lắm.
Hoặc là......dùng nó để hiến tế cho ác ma thì sao? Diệp Tưởng nhớ rõ, có đôi khi người ta hiến tế gia súc, sau đó giết chúng rồi dùng máu của chúng để triệu hồi ác ma. Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng lắm vì cho dù có muốn hiến tế gia súc cũng phải chọn một con heo khoẻ mạnh để hiến tế mới phải. Dùng một con heo bệnh sắp chết tới nơi để hiến tế cho ác ma sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không được hợp lý cho lắm.
Cuối cùng, ba người theo đường cũ quay lại nội thành.
Tất cả cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư